Bài viết: 101 

Chương 130
Tư tưởng của người dân Đông Ly quốc vẫn có khuynh hướng phụ nữ nên ở nhà chăm sóc chồng, dạy bảo con cái, làm một tiểu thư khuê các.
Thực ra hồi còn nhỏ nguyên chủ Ninh Bạch Sương cũng có luyện võ.
Nhưng khi nàng quấn lấy Ninh Định An hỏi, chiêu này thức kia của mình đã luyện tốt hay chưa.
Ninh Định An sẽ luôn âu yếm lau bụi bẩn và mồ hồi trên mặt thay nàng, sau đó nói: "Sương nhi, cho dù con không biết múa đao cầm kiếm, cha vẫn yêu thương con.
Hơn nữa cha càng hi vọng con có thể đọc nhiều sách thánh hiền, trở thành một quý nữ Kinh đô thấu tình đạt lý.
Nhưng vậy, khi con trưởng thành, sẽ có càng nhiều lang quân tốt môn đăng hộ đối để con có thể lựa chọn."
Ninh Bạch Sương bé nhỏ đã đem câu nói này hằn sâu vào tâm trí.
Nàng tưởng rằng Ninh Định An thực sự không thích nữ nhi luyện võ.
Cho nên nàng đã ném hết tất cả binh khí, cầm sách lên, và bắt đầu học nữ công.
Ninh Định An cũng thực sự làm được như lời ông nói, cho dù Ninh Bạch Sương không tập võ nữa, thì ông vẫn yêu thương chiều chuộng nàng như xưa.
Nhưng điều này cũng không ngăn được Ninh Định An than ngắn thở dài, cảm thấy Ninh gia không còn người nào có thể thay ông tiếp tục phục vụ triều đình, không thể tiếp tục gây dựng sự nghiệp.
Ngay cả Ninh Định An cũng nghĩ như vậy, thì càng đừng nói tới những người dân bình thường khác.
Bạch Sương không có dự định nói ra thân phận nữ nhi của mình, chính vì không muốn lãng phí sức lực để thuyết phục chúng tướng sĩ.
Có thời gian đó, không bằng để giành để giết thêm vài tên Man Di nữa.
* * *
Tám ngày sau, Bạch Sương dẫn dắt đoàn quân đến được tuyền tuyến nơi biên cương.
Bọn họ vừa tới nơi đã gia nhập vào chiến trường chém giết, đánh với đám người Man Di đến trời đất mịt mù.
Bạch Sương tay cầm song đao, dũng mãnh nhanh chóng xông vào đám quân địch, tay dơ đao lên hạ xuống, đã là đầu một tên địch rơi xuống đất.
Một trận này, mang lại chiến thắng ngắn ngủi cho quân Đông Ly quốc.
Quân Man Di không chút hiếu chiến, quả quyết lui về khu vực an toàn.
Bạch Sương dẫn đại quân quay về doanh trại.
Các binh sĩ hậu cần đã dựng sẵn lều trại, và nấu xong các món ăn nóng hổi thơm phức.
Bọn họ đang đợi các tướng sĩ quay về, ăn uống và nghỉ ngơi.
"Tướng quân, nước nóng của người đây." Hỏa phu tươi cười nhiệt tình bưng tới một bát nước.
Bạch Sương đáp lại bằng một nụ cười mỏi mệt.
Khắp người cô đều là máu của người Man Di, mùi rất nồng nặc, cô chỉ muốn nhanh chóng được thay một bộ đồ sạch sẽ.
Bạch Sương bưng bát nước ấm vén tấm vải làm cửa ra vào của căn lều lên.
Không ngờ rằng, lại nhìn thấy một người ngoài dự liệu ở bên trong.
Người đàn ông mang mặt nạ quỷ ngồi trên xe lăn, một đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt của hắn hơi hơi run rẩy, nhưng cũng có chút vui mừng được cật lực kiềm chế.
Bạch Sương chỉ nhìn Yến Triều một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt tiếp tục đi vào bên trong.
Cô thổi nước nóng, uống hai ngụm, đặt bát nước lên bàn.
Sau đó bắt đầu cởi áo khoác gió ra.
Khi Bạch Sương cởi áo khoác xong, đang định tiếp tục cởi đồ, cuối cùng Yến Triều cũng phản ứng lại được.
"Nàng đừng.." Yến Triều dời tầm mắt, giọng nói có hơi khàn khàn, còn mang theo sự mệt mỏi sau chuyến đi dài, khiến người ta đau lòng.
"Triều vương gia." Động tác của Bạch Sương vẫn không dừng lại, "Chúng ta đều là nam tử, người sợ gì chứ."
Yết hầu của Yến Triều cuộn lên, biểu cảm sau tấm mặt nạ quỷ có chút buồn bã, "Nàng chán ghét ta?"
Bạch Sương cười lạnh nhạt, "Vương gia nói đùa rồi.
Thân phận của ta và Vương gia khác nhau như trời với đất, ta làm gì có tư cách chán ghét Vương gia được?
Tương tự, với thân phận này của ta, đến việc làm bạn với Vương gia cũng không thể.
Ta cũng chỉ giống như một món đồ chơi trong tay Vương gia, lúc nào người chơi chán rồi, cảm thấy phiền, tự nhiên có thể vứt bỏ ta, không quan tâm hỏi han tới nữa."
Chuyện Bạch Sương nói tới là từ ngày hai người bọn họ xem tạp kỹ, không cẩn thẩn hôn nhau, từ đó Yến Triều không còn hỏi thăm tin tức của cô nữa.
Đối với lời nói của Bạch Sương, Yến Triều chỉ có thể trầm mặc.
May mà hắn đang mang mặt nạ quỷ, có thể che đi nguy cơ bị bại lộ tất cả biểu cảm, cảm xúc bị mất khống chế của hắn.
Yến Triều không ngừng tự nhắc nhở mình trong lòng, rằng hắn tới đây, chỉ vì muốn xem thử Trị Di đại tướng quân có phải là Ninh Bạch Sương hay không.
Chỉ vì muốn khuyên cô rời khỏi chiến trường.
Yến Triều xoay xe lăn, quay lưng với Bạch Sương nói: "Thủ hạ của ta có người có sở trường dịch dung thuật cực kỳ giỏi, nàng đổi thân phận với hắn, đừng ở đây mạo hiểm nữa."
Bạch Sương cởi hết tất cả y phục, làn da trắng mịn như sứ của cô dường như đang tỏa sáng rạng rỡ.
Cô mặc y phục sạch sẽ vào, lãnh đạm nói: "Ta là Trị Di đại tướng quân được Hoàng thượng đích thân khâm điểm, Vương gia vẫn nên đừng nói lời hồ đồ nữa mới tốt."
"Ninh Bạch Sương!"
Yến Triều nôn nóng lớn tiếng, trong ngữ khí mang theo sự tức giận, "Ở đây là chiến trường, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đầu mình một nơi, nàng có hiểu không hả!"
Bạch Sương cười nhẹ: "Vương gia, không bằng người quay lại người lại nhìn áo giáp mà ta vừa cởi ra, thứ dính trên này đều là máu của người Man Di.
Ta nghĩ, so với ta người càng rõ ràng hơn đây là nơi nào, không cần ta tới nhắc nhở người."
Thái độ của Bạch Sương rất cứng rắn, Yến Triều không thể làm gì hơn được.
Hắn hận không thể gọi ám vệ vào, trói Bạch Sương lại mang về Kinh đô!
Đột nhiên, có tiếng hô hấp ở gần ngay sau lưng truyền tới, một đôi tay mềm mại không xương ấn lên chiếc mặt nạ quỷ lạnh lẽo của Yến Triều.
Bạch Sương tựa tới gần bên tai Yến Triều, hơi thở như lan, "Nhưng, nếu như người có thể tháo mặt nạ xuống, để ta xem khuôn mặt thật của người.
Chú thích: Hơi thở như lan có nghĩa là hơi thở giống như mùi hương của hoa lan. Thành ngữ này thường được sử dụng để miêu tả hơi thở của một người đẹp, cũng có thể được sử dụng để miêu tả văn từ tinh tế. Ngoài ra, nó cũng có thể được sử dụng để miêu tả tính cách cao quý và tâm hồn trong sạch của một người.
Nói không chừng ta sẽ suy nghĩ lại chuyện người nói."
Trong lòng Yến Triều vui mừng, "Thật sự?"
Bạch Sương thong dong chậm rãi nói: "Thật."
Yến Triều không hề suy nghĩ, hai tay giữ lấy viền mặt nạ quỷ, trực tiếp tháo nó ra.
Đây là lần thứ hai Bạch Sương nhìn thấy khuôn mặt nơi nơi đều có vết sẹo bỏng này.
Bạch Sương nhìn Yến Triều, ánh mắt bình lặng, trong đó không chứa chút giao động cảm xúc nào.
Yến Triều bị Bạch Sương nhìn chằm chằm, trong lòng có chút bất an.
Có phải là.. quá xấu?
Bạch Sương đưa ngón tay mảnh mai trắng nõn lên, Yến Triều vô thức né tránh.
"Đừng cử động." Bạch Sương nhẹ nhàng trách cứ.
Cả người Yến Triều cứng đờ, không dám động đậy nữa.
Đầu ngón tay của Bạch Sương ấn vào những vết sẹo bỏng trên mặt Yến Triều, cô dùng lực càng ngày càng mạnh.
Sự bất an trong lòng Yến Triều càng thêm mạnh mẽ.
Không thể nào, nàng không thể phát hiện được.
Vào lúc Yến Triều không chịu được loại lực độ này nữa, muốn lên tiếng ngăn cản hành động của Bạch Sương, cô đột ngột dừng lại.
Cô không nói lời nào quay người, lúc cô lần nữa quay đầu lại, trên tay nhiều thêm một con dao găm sắc bén.
Khuôn mặt Bạch Sương lạnh lùng, cô nắm dao găm trong tay bước về phía Yến Triều, dáng vẻ của cô rất giống như muốn giết chết hắn.
Yến Triều vẫn không hề động đậy mà ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn cô bước tới.
Bạch Sương cố ý dọa Yến Triều: "Dù sao thì khuôn mặt này của người cũng thành ra như vậy rồi, cho dù ta có rạch thêm một đao nữa, cũng chỉ là bị hủy dung như trước thôi.
Không bằng người để ta xả giận, như vậy trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn nhiều."
"Được." Yến Triều không chút do dự đáp ứng.
Chỉ cần khiến cho Ninh Bạch Sương trong lòng thấy thoải mái, đừng nói chỉ là rạch một đường lên mặt hắn, cho dù trực tiếp chém hắn một đao, hắn cũng can tâm tình nguyện.
Những điều hắn có thể làm được, cũng chỉ có chừng đó mà thôi.
Bạch Sương dơ tay lên, ánh sáng lạnh trên lưỡi dao sắc bén lóe lên hướng thẳng tới khuôn mặt của Yến Triều.
Yến Triều nhắm mắt, không oán không hận.
Nhưng hắn không cảm nhận được sự đau đớn như trong tưởng tượng.
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng vang nho nhỏ, sau đó trên mặt có cái gì đó bị bóc ra.
Trong lòng Yến Triều kinh hoảng, vội vàng mở mắt, liền nhìn thấy trên tay Bạch Sương đang cầm một cái mặt nạ bằng da.
Bạch Sương ước lượng cái mặt nạ trên tay, cười nhìn thẳng vào mắt của hắn, "Ta cứ thấy lạ, sao người lại không cho ta chữa trị vết sẹo bỏng trên mặt người.
Thì ra, ngay từ ban đầu nó đã là giả rồi."
Thực ra hồi còn nhỏ nguyên chủ Ninh Bạch Sương cũng có luyện võ.
Nhưng khi nàng quấn lấy Ninh Định An hỏi, chiêu này thức kia của mình đã luyện tốt hay chưa.
Ninh Định An sẽ luôn âu yếm lau bụi bẩn và mồ hồi trên mặt thay nàng, sau đó nói: "Sương nhi, cho dù con không biết múa đao cầm kiếm, cha vẫn yêu thương con.
Hơn nữa cha càng hi vọng con có thể đọc nhiều sách thánh hiền, trở thành một quý nữ Kinh đô thấu tình đạt lý.
Nhưng vậy, khi con trưởng thành, sẽ có càng nhiều lang quân tốt môn đăng hộ đối để con có thể lựa chọn."
Ninh Bạch Sương bé nhỏ đã đem câu nói này hằn sâu vào tâm trí.
Nàng tưởng rằng Ninh Định An thực sự không thích nữ nhi luyện võ.
Cho nên nàng đã ném hết tất cả binh khí, cầm sách lên, và bắt đầu học nữ công.
Ninh Định An cũng thực sự làm được như lời ông nói, cho dù Ninh Bạch Sương không tập võ nữa, thì ông vẫn yêu thương chiều chuộng nàng như xưa.
Nhưng điều này cũng không ngăn được Ninh Định An than ngắn thở dài, cảm thấy Ninh gia không còn người nào có thể thay ông tiếp tục phục vụ triều đình, không thể tiếp tục gây dựng sự nghiệp.
Ngay cả Ninh Định An cũng nghĩ như vậy, thì càng đừng nói tới những người dân bình thường khác.
Bạch Sương không có dự định nói ra thân phận nữ nhi của mình, chính vì không muốn lãng phí sức lực để thuyết phục chúng tướng sĩ.
Có thời gian đó, không bằng để giành để giết thêm vài tên Man Di nữa.
* * *
Tám ngày sau, Bạch Sương dẫn dắt đoàn quân đến được tuyền tuyến nơi biên cương.
Bọn họ vừa tới nơi đã gia nhập vào chiến trường chém giết, đánh với đám người Man Di đến trời đất mịt mù.
Bạch Sương tay cầm song đao, dũng mãnh nhanh chóng xông vào đám quân địch, tay dơ đao lên hạ xuống, đã là đầu một tên địch rơi xuống đất.
Một trận này, mang lại chiến thắng ngắn ngủi cho quân Đông Ly quốc.
Quân Man Di không chút hiếu chiến, quả quyết lui về khu vực an toàn.
Bạch Sương dẫn đại quân quay về doanh trại.
Các binh sĩ hậu cần đã dựng sẵn lều trại, và nấu xong các món ăn nóng hổi thơm phức.
Bọn họ đang đợi các tướng sĩ quay về, ăn uống và nghỉ ngơi.
"Tướng quân, nước nóng của người đây." Hỏa phu tươi cười nhiệt tình bưng tới một bát nước.
Bạch Sương đáp lại bằng một nụ cười mỏi mệt.
Khắp người cô đều là máu của người Man Di, mùi rất nồng nặc, cô chỉ muốn nhanh chóng được thay một bộ đồ sạch sẽ.
Bạch Sương bưng bát nước ấm vén tấm vải làm cửa ra vào của căn lều lên.
Không ngờ rằng, lại nhìn thấy một người ngoài dự liệu ở bên trong.
Người đàn ông mang mặt nạ quỷ ngồi trên xe lăn, một đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt của hắn hơi hơi run rẩy, nhưng cũng có chút vui mừng được cật lực kiềm chế.
Bạch Sương chỉ nhìn Yến Triều một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt tiếp tục đi vào bên trong.
Cô thổi nước nóng, uống hai ngụm, đặt bát nước lên bàn.
Sau đó bắt đầu cởi áo khoác gió ra.
Khi Bạch Sương cởi áo khoác xong, đang định tiếp tục cởi đồ, cuối cùng Yến Triều cũng phản ứng lại được.
"Nàng đừng.." Yến Triều dời tầm mắt, giọng nói có hơi khàn khàn, còn mang theo sự mệt mỏi sau chuyến đi dài, khiến người ta đau lòng.
"Triều vương gia." Động tác của Bạch Sương vẫn không dừng lại, "Chúng ta đều là nam tử, người sợ gì chứ."
Yết hầu của Yến Triều cuộn lên, biểu cảm sau tấm mặt nạ quỷ có chút buồn bã, "Nàng chán ghét ta?"
Bạch Sương cười lạnh nhạt, "Vương gia nói đùa rồi.
Thân phận của ta và Vương gia khác nhau như trời với đất, ta làm gì có tư cách chán ghét Vương gia được?
Tương tự, với thân phận này của ta, đến việc làm bạn với Vương gia cũng không thể.
Ta cũng chỉ giống như một món đồ chơi trong tay Vương gia, lúc nào người chơi chán rồi, cảm thấy phiền, tự nhiên có thể vứt bỏ ta, không quan tâm hỏi han tới nữa."
Chuyện Bạch Sương nói tới là từ ngày hai người bọn họ xem tạp kỹ, không cẩn thẩn hôn nhau, từ đó Yến Triều không còn hỏi thăm tin tức của cô nữa.
Đối với lời nói của Bạch Sương, Yến Triều chỉ có thể trầm mặc.
May mà hắn đang mang mặt nạ quỷ, có thể che đi nguy cơ bị bại lộ tất cả biểu cảm, cảm xúc bị mất khống chế của hắn.
Yến Triều không ngừng tự nhắc nhở mình trong lòng, rằng hắn tới đây, chỉ vì muốn xem thử Trị Di đại tướng quân có phải là Ninh Bạch Sương hay không.
Chỉ vì muốn khuyên cô rời khỏi chiến trường.
Yến Triều xoay xe lăn, quay lưng với Bạch Sương nói: "Thủ hạ của ta có người có sở trường dịch dung thuật cực kỳ giỏi, nàng đổi thân phận với hắn, đừng ở đây mạo hiểm nữa."
Bạch Sương cởi hết tất cả y phục, làn da trắng mịn như sứ của cô dường như đang tỏa sáng rạng rỡ.
Cô mặc y phục sạch sẽ vào, lãnh đạm nói: "Ta là Trị Di đại tướng quân được Hoàng thượng đích thân khâm điểm, Vương gia vẫn nên đừng nói lời hồ đồ nữa mới tốt."
"Ninh Bạch Sương!"
Yến Triều nôn nóng lớn tiếng, trong ngữ khí mang theo sự tức giận, "Ở đây là chiến trường, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đầu mình một nơi, nàng có hiểu không hả!"
Bạch Sương cười nhẹ: "Vương gia, không bằng người quay lại người lại nhìn áo giáp mà ta vừa cởi ra, thứ dính trên này đều là máu của người Man Di.
Ta nghĩ, so với ta người càng rõ ràng hơn đây là nơi nào, không cần ta tới nhắc nhở người."
Thái độ của Bạch Sương rất cứng rắn, Yến Triều không thể làm gì hơn được.
Hắn hận không thể gọi ám vệ vào, trói Bạch Sương lại mang về Kinh đô!
Đột nhiên, có tiếng hô hấp ở gần ngay sau lưng truyền tới, một đôi tay mềm mại không xương ấn lên chiếc mặt nạ quỷ lạnh lẽo của Yến Triều.
Bạch Sương tựa tới gần bên tai Yến Triều, hơi thở như lan, "Nhưng, nếu như người có thể tháo mặt nạ xuống, để ta xem khuôn mặt thật của người.
Chú thích: Hơi thở như lan có nghĩa là hơi thở giống như mùi hương của hoa lan. Thành ngữ này thường được sử dụng để miêu tả hơi thở của một người đẹp, cũng có thể được sử dụng để miêu tả văn từ tinh tế. Ngoài ra, nó cũng có thể được sử dụng để miêu tả tính cách cao quý và tâm hồn trong sạch của một người.
Nói không chừng ta sẽ suy nghĩ lại chuyện người nói."
Trong lòng Yến Triều vui mừng, "Thật sự?"
Bạch Sương thong dong chậm rãi nói: "Thật."
Yến Triều không hề suy nghĩ, hai tay giữ lấy viền mặt nạ quỷ, trực tiếp tháo nó ra.
Đây là lần thứ hai Bạch Sương nhìn thấy khuôn mặt nơi nơi đều có vết sẹo bỏng này.
Bạch Sương nhìn Yến Triều, ánh mắt bình lặng, trong đó không chứa chút giao động cảm xúc nào.
Yến Triều bị Bạch Sương nhìn chằm chằm, trong lòng có chút bất an.
Có phải là.. quá xấu?
Bạch Sương đưa ngón tay mảnh mai trắng nõn lên, Yến Triều vô thức né tránh.
"Đừng cử động." Bạch Sương nhẹ nhàng trách cứ.
Cả người Yến Triều cứng đờ, không dám động đậy nữa.
Đầu ngón tay của Bạch Sương ấn vào những vết sẹo bỏng trên mặt Yến Triều, cô dùng lực càng ngày càng mạnh.
Sự bất an trong lòng Yến Triều càng thêm mạnh mẽ.
Không thể nào, nàng không thể phát hiện được.
Vào lúc Yến Triều không chịu được loại lực độ này nữa, muốn lên tiếng ngăn cản hành động của Bạch Sương, cô đột ngột dừng lại.
Cô không nói lời nào quay người, lúc cô lần nữa quay đầu lại, trên tay nhiều thêm một con dao găm sắc bén.
Khuôn mặt Bạch Sương lạnh lùng, cô nắm dao găm trong tay bước về phía Yến Triều, dáng vẻ của cô rất giống như muốn giết chết hắn.
Yến Triều vẫn không hề động đậy mà ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn cô bước tới.
Bạch Sương cố ý dọa Yến Triều: "Dù sao thì khuôn mặt này của người cũng thành ra như vậy rồi, cho dù ta có rạch thêm một đao nữa, cũng chỉ là bị hủy dung như trước thôi.
Không bằng người để ta xả giận, như vậy trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn nhiều."
"Được." Yến Triều không chút do dự đáp ứng.
Chỉ cần khiến cho Ninh Bạch Sương trong lòng thấy thoải mái, đừng nói chỉ là rạch một đường lên mặt hắn, cho dù trực tiếp chém hắn một đao, hắn cũng can tâm tình nguyện.
Những điều hắn có thể làm được, cũng chỉ có chừng đó mà thôi.
Bạch Sương dơ tay lên, ánh sáng lạnh trên lưỡi dao sắc bén lóe lên hướng thẳng tới khuôn mặt của Yến Triều.
Yến Triều nhắm mắt, không oán không hận.
Nhưng hắn không cảm nhận được sự đau đớn như trong tưởng tượng.
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng vang nho nhỏ, sau đó trên mặt có cái gì đó bị bóc ra.
Trong lòng Yến Triều kinh hoảng, vội vàng mở mắt, liền nhìn thấy trên tay Bạch Sương đang cầm một cái mặt nạ bằng da.
Bạch Sương ước lượng cái mặt nạ trên tay, cười nhìn thẳng vào mắt của hắn, "Ta cứ thấy lạ, sao người lại không cho ta chữa trị vết sẹo bỏng trên mặt người.
Thì ra, ngay từ ban đầu nó đã là giả rồi."