Xuyên Không [Edit] Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước - Hoa Chưa Nở

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thanhmai2008, 26 Tháng mười hai 2020.

  1. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
  2. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Nghiên Di thích bài này.
  3. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 81: Muốn gạt em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẳng tới khi bộ phim kết thúc, Hứa Thanh cũng không được như ý nguyện

    Ở trong rạp chiếu phim tối thui sờ sờ tay nhỏ, nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thực hiện được.

    Người xem dần rời đi, bóng đèn trong rạp lần nữa được mở lên. Đôi tình nhân trong góc cũng thần sắc tự nhiên mà nắm tay nhau cùng rời đi.

    "Đi thôi."

    Hứa Thanh cầm chai nước khoáng chưa uống hết và nửa bịch bỏng ngô đứng lên. Thứ này đem về nhà thỉnh thoảng nhàn rỗi ăn một hai hạt cảm thấy ngon hơn ăn trong rạp chiếu phim.

    Chính là không biết trong đầu nhỏ của Khương Hòa đang cân nhắc đẽo gọt chuyện gì..

    Lẽ nào bộ phim này làm cô ấy quá trấn động?

    Không nên a.. tuy rằng lần đầu tiên anh ta xem cũng có nhiều cảm xúc, nhưng Khương Hòa rất khó để sản sinh ra sự đồng cảm.

    "Anh.. anh thích tay của tôi sao?"

    Người vẫn luôn trầm mặc đi theo anh ta ra khỏi rạp chiếu phim Khương Hòa, khi bên cạnh không có người mới nhẹ giọng mở miệng.

    "Ha?"

    Hứa Thanh đang suy nghĩ xem cô ấy cân nhắc đẽo gọt chuyện gì đột nhiên sửng sốt "Hẳn là.. xem như là phải đi."

    Anh ta không phải điều khiển bằng tay, anh ta chỉ muốn kéo kéo tay..

    Làm cái khác sợ bị đánh.

    "Vậy để anh nắm đi." Khương Hòa cầm gấu nhỏ nhéo nhéo một lát, cố lấy dũng khí vươn tay ra.

    Hứa Thanh tiếp tục lờ mờ, nhưng động tác lại không dừng lại, thử dò xét kéo tay cô ấy.

    Đây là có ý gì?

    Lúc bắt đầu thì cho kéo tay, tới rạp chiếu phim lại không cho chạm, hiện giờ lại cho nắm rồi..

    Phát sinh chuyện gì?

    Thấy Khương Hòa mân miệng nghiêng đầu, Hứa Thanh trực giác cô ấy có chuyện, nói không chừng vừa trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý phức tạp.

    Đường về não của cô nàng này có lúc quá kỳ quái, anh ta đều không đoán ra được cô ấy đang nghĩ gì.

    Buổi chiều mùa đông, hai người xem xong bộ phim đang bước chậm trên đường, không có mục tiêu tiếp theo, hai người chỉ là đi lang thang trên đường phố.

    "Bộ phim vừa nãy hay không?" Hứa Thanh nghĩ nửa ngày, không tiếp tục hỏi cô ấy rối rắm chuyện gì, cho dù có hỏi cũng hỏi không ra điều gì, trực tiếp bỏ qua chuyện đó, dù sao không táo bạo đấm gấu nhỏ là được.

    "..."

    Khương Hòa Đang lén quan sát anh ta, phát ra một tiếng không tập trung, dừng một lát mới nói: "Hay."

    "Nói về điều gì?"

    "Trị bệnh cứu người, sau cùng bị bắt lại."

    "..."

    Hình như có gì không ổn.

    Hứa Thanh để ý suy nghĩ, mở miệng giải thích nói: "Không phải trị bệnh cứu người bị bắt lại, mà bọn họ bán thuốc giả có thể trị bệnh, bị bắt lại.."

    "Có thể trị bệnh tại sao là giả dược?"

    "Nói ra quá phức tạp, tóm lại em chỉ cần biết đó là thuốc giả, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là hiện tại chúng ta ở đây có mười mấy tỷ người.. em biết cái gì gọi là tỷ không? Khai nguyên năm mười sáu, lúc đó chỉ có khoảng 4 5 ngàn vạn người, mười mấy tỷ là gấp hơn ba mươi lần, cũng chính là hơn khoảng ba mươi lần nhân khẩu ở Đường Triều."

    Hứa Thanh lại một lần nữa làm cô ấy nhận thức về thời đại này "cho nên em tùy nơi cũng có thể gặp phải những nhóm người như vậy, còn có toàn nhà cao, cũng là không gian tiết kiệm.. lại đi quá xa rồi, tóm lại người là vô cùng vô cùng nhiều."

    "Rất phồn hoa." Khương Hòa gật đầu.

    "Có câu nói thế giới to lớn không thiếu cái lạ, chúng ta chỉ sinh sống ở một địa phương nhỏ bé, có rất nhiều chuyện chưa được nghe mà cũng chưa được thấy, có rất nhiều người chưa từng nghe qua và cũng chưa từng nhìn thấy. Còn có vô số những quần thể không giống với chúng ta, có lẽ cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể tiếp xúc được với bọn họ, sẽ không biết tới sự tồn tại của họ. Nhưng quả thực bọn họ sinh sống ở các nơi hẻo lánh, lấy phương thức của chính mình để sống, đây gọi là nhân sinh bách thái."

    Anh ta thả chậm cước bộ, quay đầu nhìn Khương Hòa "có cảm tưởng gì?"

    ".. Nói không ra." Khương Hòa cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang động, nhưng không bắt được, vuốt không rõ.

    "Nhãn giới khuyết thiếu, suy nghĩ cao độ, kiến thức càng nhiều, suy nghĩ của em cũng sẽ biến hóa theo. Tuy rằng không tới mức có thể học được thứ gì trong phim điện ảnh, nhưng đạo lý chính là như vậy. Trước mắt đối với em mà nói, đây là phương pháp tăng lên tốt nhất."

    Hứa Thanh nghĩ tới đâu nói tới đó, ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt trời, bầu trời trong suốt "có một truyện cười là như vậy, có mấy người nông phu ngồi trên bở ruộng suy đoán cuộc sống của hoàng đế, có người nói ông ta ngày ngày ăn mì trắng và màn thầu, dùng cuốc bằng vàng trồng trọt.. đây chính là có lỗi tư duy và nhận thức bất đồng, cũng gọi là ếch ngồi đáy giếng. Có rất nhiều thứ mà bạn không biết, không thể lý giải.

    Nhìn mọi vật phiến diện, trong nhận thức cực hạn của mình, còn dễ dàng bị người khác lừa."

    "Tôi cảm thấy chính là bị anh lừa gạt." Khương Hòa rầu rĩ đáp.

    Lúc trước nói rõ ràng là thanh thanh bạch bạch, nói rõ là không thẹn với lương tâm?

    "Khụ.. sau này em sẽ biết anh không có gạt em." Hứa Thanh nhìn bộ dáng cúi đầu của Khương Hòa cười cười, cảm thấy đáng yêu.

    Cầm tay cô ấy lên muốn thơm một cái, động tác được một nửa thì đột nhiên phản ứng lại, sợ đầu cũng sẽ bị đánh bẹp, lại dường như không có chuyện gì mà thả xuống.

    Thực sự là rất thích a.

    "Anh vẫn luôn nghĩ biện pháp nâng cao nhận thức cho em, thành lập tam quan hiện đại, cũng chính là thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.

    Nhân sinh quan là cái nhìn của người với người, cũng chính là giá trị và ý nghĩa của cuộc sống. Đối với em của trước đây chính là ăn no mặc ấm.

    Giá trị quan chính là nhận thức các loại sự việc, cùng với cách nhìn và quan điểm về sự việc. Ví dụ không thích lãng phí, đây chính là một chuyện rất lớn.

    Thế giới quan càng phức tạp hơn.. lúc trước anh chỉ là đem tam quan của anh cho em, để em có một nền móng cơ bản, dựa trên sự cơ bản này mà tìm kiếm sự phát triển. Bộ Khai Nguyên kia có thể bỏ xuống rồi.. hiện giờ cũng coi như là thuận lợi, lực học tập và tiếp thu của em rất mạnh."

    Anh ta nói thuận lợi nhưng lại thở một hơi thật dài "Nhưng muốn hoàn chỉnh hẳn là một quá trình rất dài, trong quá trình này nếu anh muốn lừa gạt em thì thực dễ dàng."

    "Anh gạt liền gạt đi." Khương Hòa cúi đầu nói.

    Ít nhất trước mắt cô ấy chưa phải chịu sự tổn thương nào, ngược lại rất tốt.

    Chung quy vẫn tốt hơn cô ấy một mình ở đây ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ôm kiếm lưu lang trên đường. Cô ấy thậm chí ngay cả đi dã ngoại như thế nào cũng không biết, ngày đó ngồi xe, ngồi rất lâu nhưng vẫn ở trong thành phố này.

    Nếu cứ mãi tiếp tục lừa gạt như vậy..

    Cô ấy đột nhiên giật mình, dùng lực lắc đầu, tại sao lại có thể sản sinh ra loại suy nghĩ như vậy chứ.

    Nếu như phát hiện ra Hứa Thanh có tâm tư quấy rối nào, nhất định phải lập tức rời khỏi. Hiện giờ có thể tạm thời tin tưởng anh ta.. Nhị Nương sẽ hiểu được.

    Khương Hòa bị Hứa Thanh kéo tay âm thầm hạ quyết định, cảnh giác cần có vẫn là phải có.

    Hứa Thanh bị động tác lắc đầu của cô ấy chọc cười "nghĩ gì vậy?"

    "Tôi đang nghĩ anh đã gạt tôi điều gì rồi." Khương Hòa cân nhắc một chút "trên người tôi không có một xu, chỉ có mấy cục bạc vụn kia anh cũng không thu nhận.."

    Cô ấy nói chuyện, ánh mắt rơi trên tay của mình, lời nói đột nhiên dừng lại, lại quay đầu đi che giấu sự dị thường của mình.

    Đây là đang lĩnh hội cuộc sống, thuận tiện quan sát anh ta có dự mưu gì, tìm ra chứng cứ, Nhị Nương sẽ hiểu thôi..

    "Bạc không đáng tiền, em lấy ra chút vàng xem tôi có cần không." Hứa Thanh thuận miệng nói "nói quay lại chuyện vừa nãy.. nói tới đâu rồi? Ồ đúng, anh nếu muốn lừa gạt em thực dễ dàng, nhưng trong đây có biến số."

    "Biến số gì?"

    "Về việc anh thích em." Hứa Thanh nắm thật chặt tay của cô ấy "nếu trong lúc em đang mờ mịt vô tri, anh dùng kinh nghiệm phong phú của mình làm cho em nghĩ lầm rằng em cũng thích anh, như vậy cùng với lừa gạt không có gì khác biệt. Nhưng anh lại không nhịn được mà thích em, cùng em thân cận một chút, chính là giống như nắm tay gì gì đó."

    Anh ta nghiêng đầu nhìn mặt Khương Hòa, dần dần dừng bước chân "cho nên anh muốn mau chóng giúp em nhận thức thế giới này, thành thục nhanh một chút, có thể phân biệt rõ cảm kích và cảm tình, cũng có năng lực tự do lựa chọn, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì rồi."

    "..."

    Khương Hòa hơi mở miệng, không biết ứng đáp như thế nào.

    Hơi một chút là lại nói tới chuyện thích, cô ấy có chút miễn dịch rồi. Nhưng đối với ánh mắt chân thành của Hứa Thanh, lòng bàn tay vẫn không khỏi đổ một chút mồ hôi.

    "Nhưng.. vẫn là dài đằng đẵng a, đợi em học được tới bước đó thực tại quá chậm rồi."

    Hứa Thanh nhéo nhéo tay của cô ấy, tiếp tục nói: "Anh muốn thỉnh thoảng lừa gạt em, nhưng em đừng đánh anh có được không?"

    "Anh.. anh.."

    Khương Hòa nghẹn nửa ngày.

    Như này người ta đáp lại thế nào đây?
     
    Nghiên DiQuỳnhhh đây thích bài này.
  4. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 82: Em hư hỏng rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực dài đằng đẵng a

    Muốn dạy Khương Hòa học được cách đối nhân xử thế, dạy được cô ấy cách độc lập tồn tại là một chuyện hết sức công phu, trong quá trình này anh ta không thể để Khương Hòa sản sinh ra ảnh hưởng.

    Thậm chí không cần cố ý là điều gì, cô ấy sẽ tự nhiên mà sinh ra hảo cảm.

    Bất kể là cảm tình cũng tốt, thân tình cũng tốt, đều là một loại ràng buộc. Bắt đầu từ khi cô ấy vượt qua ngàn năm tới đây, hai người chạm mặt, đây chính là một đoạn duyên phận chém không đứt.

    Theo lời của Chí Tôn Bảo (*) nói chính là duyên phận ông trời an bài.

    "Nếu sau này em thay đổi suy nghĩ, không thích nữa, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ tới cảm nhận của em, sau đó để em đi."

    Hứa Thanh buông ra một lời hứa hẹn, nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Dù sao chuyện của sau này thì để sau này nói, anh cảm thấy chúng ta rất có duyên."

    "Hiện tại tôi cũng không thích!" Khương Hòa không rơi vào bẫy của anh ta.

    "Vậy em còn nhớ bộ dáng của em lúc mới tới không?" Hứa Thanh hỏi, trước mắt lại hiện lên hình ảnh nửa năm trước Khương Hòa một thân nước mưa, thân ảnh ôm kiếm lui vào trong hành lang.

    Chật vật, cũng đáng thương.

    "Khi mới tới?"

    "Em gầy teo, nho nhỏ, từng sợi tóc ướt dính vào trán. Còn cầm kiếm chĩa vào anh, hoài nghi anh có mưu đồ hạ độc em."

    Hứa Thanh vừa nói vừa xoay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm hướng đi về trạm xe buýt, đem theo cô ấy chầm chậm đi qua "nửa tháng đầu mới tới, em vừa thông minh vừa cảnh giác, còn tự lưu trữ thức ăn cho mình. Cất giữ mấy ngày, sau đó phát hiện ngày nào cũng có đồ ăn mới bỏ những chiếc bánh bao đã cứng ngắc đó vào ngâm nước.."

    "Sao anh biết?" Khương Hòa quá kinh ngạc. Lúc đầu cô ấy đều len lén ăn.

    "Lẽ nào em muốn nói với anh em cầm cốc vào trong nhà vệ sinh là để lấy nước trong bồn cầu uống?" Hứa Thanh liếc nhìn cô ấy.

    Trong túi vẫn căng phồng, qua một lát vẻ mặt thỏa mãn đi tới.

    Quỷ đều đoán được cô ấy đi làm gì.

    "Tôi.. tôi.."

    "Nửa đêm em cũng vẫn còn lén chuồn ra ngoài xem xét tình hình, còn lén lút tra baidu những gì mình không hiểu. Ồ đúng rồi, lúc bắt đầu còn giả trang mình không biết chữ, còn đem kế hoạch của anh ném trong thùng rác nhặt về phòng lén lút xem.."

    Nói tới đây, Hứa Thanh lắc đầu bật cười "nếu không phải khi đó anh tra những cổ bia thời khai nguyên, còn thực sự cho rằng em nhận mặt chữ rất khó, phải đối chiếu với chữ phồn thể mới có thể xem hiểu được."

    "Vài ngày sau đó không phải tôi đã nhận chữ rồi sao?" khương Hòa có chút xấu hổ.

    "Sau đó phát hiện anh có mưu đồ gì đó với em, muốn lừa em làm bạn gái, em còn bất động thanh sắc xem anh muốn làm gì, có phải không? Sau này anh nói muốn giúp em thu hẹp khoảng cách thông tin, em mới xóa bỏ nghỉ ngờ, lại tin anh, có phải không?" Hứa Thanh hỏi.

    Khương Hòa buồn bực không nói chuyện.

    "Không nói những chuyện đó nữa, em làm đúng. Tuy rằng bởi vì vấn đề nhận thức, em có tiếp tục cảnh giác cũng không có tác dụng gì, nhưng sự cảnh giác này vẫn là cần."

    Hứa Thanh khoát tay, lược bỏ qua những chuyện kia của cô ấy, chuyển khẩu nói: "Nhưng em có phát hiện ra không, gần đây em biến ngốc rồi?"

    "Biến ngốc rồi?" Khương Hòa theo bản năng lặp lại.

    "Đúng a, lúc mới tới em giống như một con nhím, toàn thân lông lá, động một chút là rút kiếm. Lúc đó sự đề phòng của em lên tới đỉnh điểm. Sau vài tháng, em dần dần đã thu lại, cũng đem sự đề phòng này giấu trong lòng, biểu hiện dường như không có việc gì, bên trong lại có thể hoài nghi hoặc kiểm chứng, chỉ có gần đây.. dường như sau khi ngày đó anh nói thích em, em liền biến thành ngơ ngác, anh nói gì em cũng tin."

    Hứa Thanh xoa bóp tay của cô ấy, cân nhắc nói: "Anh cảm thấy, hiện giờ anh muốn lừa để hôn em một cái cũng không phải là chuyện gì khó."

    Khương Hòa không nói chuyện, nghe Hứa Thanh nói cô ấy cũng phát hiện ra chuyện này.

    Điều này làm trong lòng cô ấy nhất thời khẩn trương, chỗ nào có vấn đề rồi?

    Nhận thấy được tay của Khương Hòa dùng lực buộc chặt, tay của Hứa Thanh có chút đau, có điều cũng không vẫy cô ấy ra, an ủi nói: "Thực ra như vậy là bình thường, phụ nữ trong tình yêu không có đầu óc, đặc biệt lại là người lần đầu tiên yêu đương.."

    "Tôi không có!"

    Khương Hòa nóng nảy "Là anh nói thể nghiệm một chút những điều tốt đẹp.. tôi không thể nghiệm nữa!"

    "Được, vậy đợi khi nào em muốn thừa nhận thì lại thừa nhận."

    Hứa Thanh đứng trước bến xe buýt, lắc lắc tay nói: "Nhẹ một chút, niết rất đau."

    Khương Hòa vội vàng buông tay ra.

    "Có lẽ không phải bởi vì thích, còn có một loại khả năng nữa." Anh ta nói.

    "Cái gì?"

    "Ỷ lại." Hứa Thanh cười, xoa nắn tay phải của mình hai lần giảm bớt cảm giác đau đớn khi bị cô ấy niết "Bởi vì từ khi em tới vẫn không có cảm giác an toàn, mà anh lại là người duy nhất giúp đỡ em. Nửa năm nay cùng ăn, cùng ở một chỗ làm em buông xuống cảnh giác, sản sinh ỷ lại, giống như em đối với Nhị Nương."

    "Có lẽ là phải.." Khương Hòa rối rắm.

    Thực ra lúc mới tới là không giống, khi đó tuy rằng cái gì cô ấy cũng không biết, nhưng vẫn duy trì sự cảnh giác và phán đoán của một kiếm khách. Đối với một số chuyện nghĩ không ra, cho dù không hỏi nhưng cũng sẽ tìm cách tra rõ ràng.

    Hiện giờ lòng cô ấy loạn rồi.

    Có điều không phải giống như Hứa Thanh nói, không phải bắt đầu từ ngày nói chuyện thẳng thắn đó, mà là từ sau khi cô ấy vấn tâm có quỷ thì liền có dấu hiệu rồi.

    Từ Diêm Bang Khương Hòa biến thành cô gái Khương Hòa.

    Ngay cả thiết tiêu thùy thân cũng bị cô ấy thu lại, trên người không còn những thứ vũ khí lung tung đó nữa, chỉ có khăn quàng cổ, mũ, bịt tai và găng tay Hứa Thanh mua, ngày ngày ôm cục làm ấm nghiên cứu làm sao để chơi trò chơi.

    "Thói quen là đáng sợ, nhưng cũng không coi là chuyện xấu gì. Hiện giờ không có việc gì thì ra ngoài đi dạo, cùng nhau ăn thịt nướng, xem phim. Cuộc sống thực không tồi, vẫn tốt hơn với việc cực khổ bởi vì mấy miếng ăn mà cầm kiếm liều mạng với người khác, không phải sao?"

    "Là như vậy."

    Khương Hòa gật đầu, trầm mặc nhìn về phía xa xa. Xe ô tô trên đường vững vàng chạy qua, người trên đường nhìn có vẻ tùy ý, thanh nhàn như vậy.

    Bình thường ở trong nhà có hệ thống sưởi ấm, chơi trò chơi, nấu ăn, thỉnh thoảng ra ngoài ăn một bữa ngon, xem phim, cuộc sống này đem con người ta ăn mòn, không có gì ghê gớm. Khi đó các người liều chết liều sống cả một đời không phải cũng chỉ vì cái này sao? "

    " Đúng a.. "Khương Hòa than nhẹ, so với ở đây thì kém thập bội, cũng là khát vọng không thể thành.

    " Cho nên ỷ lại hay là thích đều không quan trọng, trọng điểm là em phải phân rõ ràng, đợi khi quay về hãy cẩn thận suy nghĩ, nếu không em giống như chỉ ngây ngốc, anh sợ không nhịn được mà gạt em lên giường. "

    " Gạt lên giường? "Khương Hòa nghe vậy trong lòng căng thẳng.

    " Đúng. "Hứa Thanh cười híp mắt nhìn xe buýt từ xa xa đang chạy lại gần, sau đó quay về phía cô ấy" Anh phát hiện càng ngày càng thích em. Hiện giờ còn chưa có loại suy nghĩ đó, nhưng khó tránh khỏi một ngày nào đó em bộ dáng đáng đáng yêu yêu làm anh nhịn không được mà gạt em một phen. "

    " Anh, tại sao anh lại nói cho tôi? "

    Khương Hòa nghĩ không ra, loại chuyện gạt người này còn có thông báo trước sao?

    " Bởi vì thích a. "

    Hứa Thanh nhún vai, thấy xe buýt đã dừng trước mặt, rất tự nhiên kéo lấy cô ấy" lên xe đi. "

    Anh ta thực sự lo lắng một ngày nào đó Khương Hòa sẽ trở nên ngốc ngếch, sẽ nhất thời bị khích động mà gạt cô ấy, ăn sạch sẽ.

    Lừa một lão đồng chí một ngàn năm trước, đây là không tốt, anh ta không đành lòng.

    Đợi khi cô ấy thừa nhận là thích, đó mới là hòa hòa mỹ mỹ.

    Ngồi cùng nhau ở hàng ghế phía sau, trong xe có vài người rải rác, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện. Khương Hòa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trầm tư, Hứa Thanh vô cùng buồn chán, tựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ.

    " Tay còn đau nữa không? "Khương Hòa đột nhiên lên tiếng.

    " Ách.. "

    Hứa Thanh cúi xuống nhìn tay trái của mình." Lần sau nhẹ một chút.

    (*) : Chí Tôn Bảo :(Châu Tinh Trì), hậu thân của Tôn Ngộ Không trong phim Đại Thoại Tây Du.
     
    Nghiên Di thích bài này.
  5. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 83: Tâm sự của con gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về tới nhà.

    Hứa Thanh cũng không kéo tay Khương Hòa lải nhải nữa, Khương Hòa cũng không mở máy tính chơi trò chơi, một mình niết gấu nhỏ quay về phòng, buồn bực suy nghĩ.

    "Meo!"

    Đông Qua đã đói gần cả một ngày, hai gia hỏa này ra ngoài từ sáng sớm nhưng lại quên để đồ ăn cho nó. Hiện giờ sớm đã đói tới không chịu được, chạy qua chà xát hai bên ống quần của Hứa Thanh.

    Từ sau khi Khương Hòa tới, nó còn chưa từng chịu loại ấm ức này lần nào, mỗi ngầy đều đúng giờ đúng chỗ được cho ăn.

    "Muốn ăn không?" nhân vật phản diện Hứa Thanh cầm túi thức ăn cho mèo lắc lắc "muốn ăn thì lại meo một tiếng."

    Nghe Đông Qua meo meo kêu loạn, anh ta mới mở khe hở đổ thức ăn vào trong đĩa hơn phân nửa. Nhìn nó ăn ngon trong chốc lát mới xoay người đi tới mở chiếc máy tình trên bàn, đăng nhập tài khoản Up làm việc.

    Đối với trạng thái của Khương Hòa, Hứa Thanh một chút cũng không lo lắng, đơn giản chỉ là chút suy nghĩ rối rắm của con gái.. huống chi cô ấy đối với chuyện tình cảm dốt đặc cán mai, đại khái chỉ tương đương với trình độ lúc năm tuổi của anh ấy.

    Lúc năm tuổi ngày ngày muốn mua một con gấu trúc nhỏ để tạo thành 108 vị anh hùng. Bạn cùng bàn tặng anh ta một chồng sao giấy nhỏ, nháy mắt liền bị anh ta ném cho tiểu tử Tần Hạo chơi. Sau này, qua bao nhiêu năm mới hận tới mức tát vào đùi. Mẹ nó, giữ lại tới bấy giờ để tặng cho bạn gái thì tốt biết bao nhiêu, có thể nói là mình gấp, thỏa thỏa là một sát khí.

    Khương Hòa cũng vẫn là không thống suốt, đối với thứ gọi là cảm tình này rất lờ mờ, có hảo cảm bản năng liền mốn tiến một bước, nhưng lại sợ, chính là chút rối rắm đó.

    Tình huống này phải có chút trợ giúp nho nhỏ mới được. Trực tiếp chỉ ra cho cô ấy, để cô ấy rối rắm. Nói không chừng sau khi rối rắm liền nghĩ thông suốt. Nửa đêm lén lút trèo lên giường của anh ta..

    Ồ, muốn ăn rắm.

    Mùa đông ngày ngắn đêm dài, màn đêm buông xuống thật sớm.

    Trong phòng khách một mảnh tối như mực, chỉ có máy tính tản ra ánh sáng nhạt chiếu trên mặt của Hứa Thanh, một mảnh trắng bệch âm trầm.

    Sau khi Đông Qua ăn no thì không tới quấy rối, tự mình nằm bên cạnh hệ thống sưởi, ở đó càng ấm hơn một chút, so với trong lòng Khương Hòa thì càng ấm hơn.

    Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

    Bận rộn tới hơn tám giờ tối, bên ngoài bóng đêm thâm trầm Hứa Thanh mới kết thúc công việc, biên soạn phần trình bày một bộ võ hiệp cổ điển: Kiếm Vũ Lý 'gió táp mưa xa năm trăm năm, ' Lý Mộ Bạch 'ta muốn cùng một chỗ với ngươi, trong Long Môn Phi giáp 'cùng vong vu giang hồ..'

    Mùa đông vừa tới, nhưng trong lòng kẻ tán tỉnh này đã là mùa xuân.

    Đứng dậy bật đèn phòng khách, trong phòng một mảnh an tĩnh. Nghiêng đầu nhìn thời gian, anh ta cảm thấy không đúng.

    "Cơm đâu?"

    "Người đâu?"

    Đốc đốc đốc.

    Hứa Thanh gõ cửa phòng Khương Hòa. Lát sau một tiếng vang nhỏ, Khương Hòa mặc một chiếc áo len xuất hiện ở cửa, đầu tóc có chút tán loạn, trong mắt vẫn đem theo một tia mơ hồ.

    "Em đang ngủ?" Hứa Thanh kinh ngạc hỏi, nhìn bộ dáng của cô ấy dường như mới tỉnh dậy.

    "Ừm, đã ngủ một lát."

    "Không đói sao?"

    "Hình như có một chút.." Khương Hòa dụi dụi hai mắt, liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, đột nhiên thanh tỉnh.

    "Sao lại muộn như vậy rồi?"

    "Không phải bệnh rồi chứ?"

    Hứa Thanh nâng tay sờ trán của cô ấy, Khương Hòa theo bản năng thân mình lùi ra sau, rồi lại đột ngột dừng lại, nhìn tay của anh ta đặt trên trán mình.

    "Tôi.. chỉ là có chút buồn ngủ, giờ sẽ đi nấu cơm."

    "Đừng, em nghỉ ngơi đi. Chỗ nào không thoải mái thì nói với anh, uống nhiều nước một chút." Hứa Thanh sờ trán của cô ấy không có việc gì, khoát khoát tay quay người "ăn mì không? Anh nấu hai bát mì là được."

    Khương Hòa đặt tay lên bụng nhưng không nói chuyện, nhìn anh ta đứng ở phòng khách tìm ấm nước, sau đó nhấn xuống nút nấu nước, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

    "Không muốn ăn thì anh sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, ăn không?" Hứa Thanh vào phòng bếp lại thò đầu ra, hỏi lại một lần nữa.

    "Ăn."

    "Ồ, vậy đợi một lát. Em nằm thêm một lát nữa cũng được."

    Trong phòng bếp vang lên động tĩnh của xoong nồi, vòi nước nước chảy ào ào, sau đó bếp từ kêu tít tít hai lần báo hiệu nước đã sôi. Khương hòa xoay người ôm lấy cục làm ấm đã không còn bao nhiêu độ ấm đi tới phòng khách để nạp điện cho nó.

    Sau đó ngồi trên ghế sô pha, nhìn ấm nước bên cạnh đang kêu o o mà tiếp tục xuất thần.

    "Em sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Hứa Thanh hỏi.

    An an tĩnh tĩnh, rất không bình thường.

    "Tôi rất thoải mái."

    "?"

    Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Thanh, Khương Hòa nghĩ nghĩ nói: "Tôi vừa mộng thấy Nhị Nương."

    "Mơ thấy bà ấy làm gì? Để em lấy thân báo đáp?"

    "Không có, Nhị Nương nói khoai tây rất ngon." Khương Hòa theo bản năng sờ túi, thế nhưng áo khoác của cô ấy lại treo trên móc treo ở cửa, áo len của cô ấy không có túi, chỉ có thể buông tay xuống.

    Hứa Thanh vui vẻ, mơ một giấc gặp Nhị Nương, còn mời bà ấy ăn khoai tây?

    "Sau đó thì sao?"

    "Sau đó.." Khương Hòa thực sự hổi tưởng lại "Nhị Nương nói anh là người tốt."

    "Hết rồi?"

    "Hết rồi."

    Được rồi, cách một ngàn năm được phát một chiếc thẻ người tốt, mà còn là phát trong mộng.

    "Uống chút nước ấm, giảm bớt cái kia gì đó.."

    Đợi nước sôi, Hứa Thanh giúp Khương Hòa rót một cốc nước ấm đẩy qua. Đã đoán được cô ấy có chuyện gì rồi, có điều không nói nhiều, đứng dậy đi vào nhà bếp nhìn cái nồi của mình.

    Lực bất tong tâm.

    Ăn một chút, uống một chút sau đó tiếp tục nằm ngủ một giấc sẽ tốt.

    Không bao lâu, hai bát mì sợi thơm phức được anh ta bê ra. Trên bát đặt hai quả trứng trần nước sôi, còn có một chút hành băm, cho một chút dấm vào liền kích thích vị giác.

    "Em muốn không?"

    Hứa Thanh cầm hai tép tỏi hỏi Khương Hòa.

    Mì sợi không có tỏi sẽ mất đi linh hồn.. mà nếu như một người ăn còn một người khác không ăn cũng sẽ cảm thấy mất đi linh hồn, cái này phải cùng nhau ăn hoặc cùng nhau cự tuyệt.

    "Muốn."

    "Chia cho em một cái." Hứa Thanh đặt một tép vào trong bát của Khương Hòa, tâm tình vô cùng tốt.

    Hành tỏi đều không cự tuyệt, tiểu khương miêu rất tuyệt.

    "Thứ này ăn xong trong miệng sẽ có mùi, có điều hai người cùng ăn sẽ không ngửi thấy nữa. Ai cũng sẽ không chê ai" anh ta nói.

    "Không có mùi vị không phải là ăn vô ích sao?"

    Khương Hòa hút mì ăn, cảm nhận sự tốt đẹp của đồ ăn. Một chút lãnh ý khi mới tỉnh ngủ đã bị mì nóng hôi hổi thổi tan đi không còn một chút nào, ấm tới dạ dày, cả người đều thoải mái.

    Thỏa mãn.

    "Không phải, anh là nói sau khi ăn xong sẽ có mùi."

    "Vậy không phải càng tốt sao?"

    "..."

    Hứa Thanh từ bỏ giải thích, dù sao thứ này là dùng để ăn. Nếu như Khương Hòa chê thứ này, vậy thì không phải Khương Hòa rồi.

    Hai người ghé vào trước bàn, mỗi người một bát ăn còn ngon hơn so với bữa nướng buổi trưa, chủ yếu là đói rồi. Một bát mì lớn xuống bụng ấm áp, ngay cả nước cũng không thừa lại.

    "Để đó anh rửa, em tiếp tục nghỉ ngơi đi.. tốt nhất là tắm một cái rồi đi ngủ."

    Ngăn cản Khương Hòa thu dọn bát đũa, Hứa Thanh một bên với lấy điện thợi đang reo để tếp điện thoại, là Vương Tử Tuấn.

    Phỏng chừng là máy tính lắp đặt xong rồi, Lí Cao Bác làm việc luôn luôn lưu loát, nói ngày hôm nay thì sẽ không kéo sang ngày mai, trừ khi bản thân Vương Tử Tuấn không rảnh.

    "Này này, Thanh tử tốc độ của cậu thật nhanh.."

    Quả nhiên Vương Tử Tuấn gọi điện là vì chuyện này, xem ra là vô cùng vui vẻ.

    "Vừa mới chạy thử một phần, so với chiếc máy tính trước của tớ trâu bò hơn rất nhiều. Cậu tìm được người bạn thực ý tứ, còn làm cho tớ một plug in..

    Trong điện thoại đang lải nhải, Khương Hòa thu dọn bát đũa lại bị Hứa Thanh ngăn cản. Trực tiếp đứng dậy đi ra cách xa chiếc bàn, không đi vào phòng ngủ cũng không đi rửa bát, chạy tới trước máy tính chuẩn bị chơi trò chơi.

    Một bát mì lớn nóng hầm hập đã vào bụng, cô ấy đã toàn thân có sức sống, tinh thần vô cùng tốt.

    Trộm nhìn Hứa Thanh đang ngồi trên sô pha một cái, Khương Hòa do dự trong chốc lát, mở baidu thu nhỏ cửa sổ.

    " Khác nhau giữa thích và ỷ lại."
     
    Nghiên Di thích bài này.
  6. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 84: Cô bé rất lợi hại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rơi vài trận tuyết, thời gian lạnh nhất của mùa đông đã tới rồi.

    "Tiểu tử đó có tìm bà xin tiền không?"

    Hứa Văn Bân đang cầm chén ngồi trên sô pha, nhìn Chu Tố Chi đang đi tới đi lui dọn dẹp trong phòng, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

    "Nó đã khi nào tìm tôi để xin tiền?"

    Chu Tố Chi đầu cũng không ngẩng lên "tìm ông xin rồi?"

    "Không có."

    "Vậy ông hỏi cái gì.. tôi thấy nó cho dù có thiếu tiền thì cũng sẽ đi tìm con chuột nhỏ để vay tiền chứ cũng không tìm tới ông."

    "Lão Lý ở đơn vị của tôi nửa tháng này mệt thảm rồi, thị trường chứng khoán đang xanh, tôi tìm kiếm tên tiểu tử kia đầu cơ tích trữ, phỏng chừng cũng không tốt lắm."

    Hứa Văn Bân vuốt ve chiếc chén giữ nhiệt, vừa cắn răng vừa lên kế hoạch "bà nghĩ xem nó nuôi bạn gái ở cùng một chỗ, dựa theo tính cách của nó chắc chắn sẽ bao toàn bộ, tới lúc đó sẽ đem mấy đồng trong túi tiêu sạch sẽ, làm mấy cái video rách đó thì có thể kiếm được mấy đồng tiền? Đúng không?"

    Chu Tố Chi không nói chuyện, bà ấy nghe tới nỗi tai cũng chuẩn bị lên vài nốt chai rồi.

    Rất lâu trước đây Hứa Văn Bân đã ngày ngày nhắc 'trong túi của nó liệu có mấy đồng? Tiêu hết liền sạch, đợi đi. Tên tiểu tử này rất nhanh sẽ không có tiền, sắp phá sản rồi. Nó tìm bà xin tiền ngàn vạn đừng cho, tới khi đó đói rồi nó sẽ phải ngoan ngoãn đi làm..'

    Nói tới hiện giờ vẫn chưa chết tâm, mỗi khi có đầu mối liền cân nhắc đẽo gọt xem nó có phải sắp phá sản hay không.

    "Nghe nói quốc gia đang quản lý ngành phát sóng trực tiếp cần phải chỉnh lý lại một chút, tới lúc đó thứ đồ hư đó nó làm sẽ bị ảnh hưởng. Đây gọi là gì? Không nghe lời lão nhân sẽ phải chịu thiệt thòi trước mắt. Tôi sớm đã nhìn ra việc đó của nó không thể dựa vào, căn bản không thể phát triển lâu dài.."

    "Nó làm không phải là video sao?" Chu Tố Chi nghi hoặc.

    "Không giống nhau sao?"

    "Có lẽ.. không quá giống nhau đi?"

    "Không sai biệt lắm." Hứa Văn Bân khoát tay "đợi lát nữa nó qua bà thử thăm dò xem sao, xem có phải là nó không còn tiền rồi.

    Hiện giờ tìm một công việc chân chân chính chính để làm cũng chưa muộn.

    Bà nhìn bạn gái cũng có, công việc cũng có, trực tiếp đi lên quỹ đạo, nghĩ như vậy thực không tồi.

    Nếu như giống con chuột nhỏ thi vào nhân viên công vụ thì hoàn mỹ rồi.."

    Chu Tố Chi thấy ông ấy ở đó nói lải nhải cũng không lên tiếng đáp lại. Trong đầu đang nghĩ lát nữa nói chuyện với cô bạn gái kia thế nào, lần trước nói chuyện rất tốt, lần này phải đem quan hệ kéo gần thêm một chút.

    Nghe thấy bên ngoài tiếng chìa khóa mở cửa va vào nhau, bà ấy không đợi người bên ngoài mở cửa ra mà lau tay đi qua, mở cửa ra liền thấy Hứa Thanh và Khương Hòa đội mũ quàng khăn, trùm kín đầu đứng ở ngoài cửa.

    Hứa Thanh đang khom thắt lưng cầm chìa khóa chọc vào đó, thấy cửa mở ra liền sửng sốt một chút, cất chìa khóa sau đó kéo Khương Hòa đi vào.

    "Mẹ, ôi phòng của các người thực là ấm áp, tốt hơn nhiều so với chỗ của con rồi.. ba."

    "Ừ." Hứa Văn Bân đang cầm chén đáp lại một tiếng, ngồi ở đó nhìn Hứa Thanh đang giúp Khương Hòa tháo khăn quàng cổ và áo khoác.

    "Chào dì, chào chú."

    Khương Hòa dựa theo sự dặn dò của Hứa Thanh, vào cửa trước tiên là chào hỏi. Thái độ của cặp đôi vợ chồng Hứa Văn Bân đối với cô ấy tốt hơn so với Hứa Thanh khi nãy rất nhiều, còn nhiều hơn một chén trà nóng.

    Mặc dù không cần phải tiếp tục nộp tiền thuê nhà, nhưng mỗi tháng Hứa Thanh sẽ phải quay về một chuyến, ăn một bữa cơm.. để cho hai người bọn họ biết anh ấy vẫn chưa bị chết đói, hơn nữa sống rất thoải mái.

    Thuận tiện đem Khương Hòa tới cùng bọn họ thân thiết một chút, miễn cho tới lúc thẳng thẳn 'thân thế cô nhi' sẽ bị hai người phản đối, đánh gãy uyên ương.

    Không thể không phòng, trước tiên kéo gần quan hệ bao giờ cũng là tốt nhất.

    "Hai người hôm nay nhàn rỗi như vậy, đều làm tổ trong nhà không ra ngoài a?"

    Hứa Thanh đặt mông ngồi lên sô pha, không ai rót nước tự mình rót, tiếp theo lấy một quả quýt tung tung trên tay, muốn ăn lại ngại lạnh, chỉ có thể xoắn xuýt.

    "Con nói chúng ta rảnh rỗi?" Hứa Văn Bân liếc xéo anh ta.

    "So với lúc bình thường, cũng không phải là so với con. Tuyết rơi dày đặc không thể đào di tích sao?"

    "Phí lời."

    "Vừa hay nghỉ ngơi một chút.. mẹ, làm đồ ăn ngon gì vậy? Để Khương Hòa giúp mẹ đi."

    Hứa Thanh ngồi không được nên chỉ trong thời gian ngắn ngủn lại đứng lên.

    Tới tủ lạnh đụng một cái, vào phòng bếp sờ một cái, tìm việc làm cho Khương Hòa.

    "Hai đứa đợi ăn cơm là được rồi."

    "Đây còn chưa làm mà, giúp một chút có phải càng nhanh hơn không? Không phải con thổi phồng, nhưng cô ấy làm cơm rất ngon, đặc biệt có thiên phú. Mẹ cũng dạy cô ấy đi, sau khi về bọn con cũng có thể tự làm để ăn."

    Nghe Hứa Thanh ở bên đó bức bức lải nhải, Hứa Văn Bân và Chu Tố Chi liếc mắt nhìn nhau, cho cô ấy một ánh mắt: Nhìn đi, tên tiểu tử này đang khoe khang.

    "Thực không cần a? Không cần thì chúng con xem ti vi."

    Hứa Thanh mở tivi, cầm điều khiển đổi vài kênh, lại ngồi vào sô pha, lột vỏ quýt cho Khương Hòa ăn.

    Sự mới lạ lần đầu tiên gặp gỡ cũng dần biến mất, Hứa Thanh đã quen với cuộc sống hai người một mèo, dường như không có gì khác biệt so với trước đây. Xét về cuộc sống vẫn phải ăn, phải ngủ, lúc nhiều thời gian nhàn rỗi có thể chơi với bàn tay nhỏ bé và mân mê những nốt chai trên tay Khương Hòa.

    Đem cô ấy về nhà cũng giống như vậy, ngoài trừ không có chứng minh thư, Khương Hòa cũng không khác gì những cô gái bình thường khác, nhiều nhất thì chỉ là có chút an tĩnh, ngoan ngoãn không thích nói chuyện.

    "Con hiện giờ vẫn ở nhà mân mê cái máy tính kia sao?" Hứa Văn Bân dường như không nhìn thấy động tác nhỏ của hai người bọn họ, nhìn chằm chằm ti vi nói.

    "Không, đã đổi một mân mê khác rồi." Hứa Thanh tiện miệng đáp.

    "Ta hỏi là cái này sao?" Hứa Văn Bân tà tà liếc anh ta một cái: "Lại mua thêm một cái?"

    "Đúng vậy, lại mua thêm một cái."

    Hứa Thanh mua thêm một chiếc máy tính cũ nữa từ chỗ của Lý Cao Bác, sửa chữa các phụ kiện mới có mấy trăm, cộng với thu thêm tám trăm tệ lần trước, ôm về nhà mới có hơn một ngàn, dùng so với những loại năm sáu ngàn cũng tương đương như nhau.

    "Con quyết tâm làm những việc linh tinh đó phải không?"

    "Cái này gọi là song bội bất vụ chính nghiệp." Hứa Thanh nhún vai.

    Hứa Văn Bân hừ một tiếng không nói chuyện, bọn họ thường ngày mâu thuẫn cũng là vì chuyện công việc.

    Người trẻ tuổi chỉ theo đuổi những khoái lạc nhất thời, mà không chút nào lo lắng cho tương lai.

    Tầm mắt thiển cận.

    Ông ấy nhìn Khương Hòa một cái, giả vờ lơ đãng hỏi: "Cái này.. khụ, Khương Hòa đang làm gì? Cũng là đang cùng nhau làm video đó sao?"

    Lần trước tới cái gì cũng không hỏi ra được, lần này không thể lại trông cậy vào Chu Tố Chi, bà ấy đã bị lừa dối, sau bữa ăn ngắn ngủn liền bỏ chạy rồi.

    "Không có." Hứa Thanh trực tiếp lắc đầu, dùng tay chọc chọc Khương Hòa để cô ấy trả lời.

    "Cháu đang nghiên cứu kết nối modem với máy chủ thông qua hệ thống vi xử lý mạch, tích hợp quy mô rất lớn.. liên tiếp điều chỉnh từ máy điều chỉnh đến máy phục vụ." Khương Hòa suy tư về những lời Hứa Thanh dạy, nguyên mô nguyên trạng thuật lại "thực hiện các hoạt động trao đổi thông tin tốc độ cao với mạng thông tin khác người dùng."

    ?

    Hứa Văn Bân sửng sốt, sau khi hiểu được thì bất động thanh sắc gật gật đầu ".. thực tốt, cường hơn tiểu tử này."

    Tuy rằng không biết đây là công việc gì, nhưng nghe có vẻ rất chuyên nghiệp.

    Cao đại thượng.

    "Đó là vất vả không được." Hứa Thanh nói giống như sự thực, nắm lấy tay Khương hòa niết hai cái cổ vũ.

    Từ sau ngày đó, cho dù có nắm tay xoa bóp bao nhiêu thì Khương Hòa cũng sẽ không quá phản kháng, chỉ cần không quấy nhiễu trong lòng bàn tay cô ấy, Khương Hòa sẽ giả vờ như không thấy, thỉnh thoảng sẽ len lén quan sát anh ta.

    Hứa Thanh không biết cô ấy đang quan sát cái gì, có lẽ đang quan sát xem có phải biến thái không?

    Dù sao thì cũng tốt hơn với việc không cho dắt, không tính là chuyện xấu gì.

    "Rất vất vả? Bình thường chủ yếu là làm gì?" Hứa Văn Bân nhịn không được tiếp tục hỏi.

    "Sử dụng tổ hợp phím số và chữ cái có cấu trúc để chỉ báo định vị tọa độ dọc ngang của hệ thống, đồng thời hoàn thành việc tương tác với những người dùng khác thông qua xử lý và chuyển đổi chương trình."

    Khương Hòa lẩm bẩm, nhìn bộ dáng còn thực sự nghiêm túc, làm Hứa Văn Bân không khỏi gật đầu.

    Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng rất đáng tin cậy.

    Sóng sau a.
     
    Nghiên Di thích bài này.
  7. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 85: Ăn nữa không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Hòa được Hứa Thanh huấn luyện phát huy rất tốt, hình tượng trong mắt Hứa Văn Bân nhất thời thay đổi rồi.

    Xuống được phòng bếp, cũng lên được phòng lớn. Tên tiểu tử này đã đi vào vận khí cứt chó nào rồi?

    "Sao vậy ba?" Hứa Thanh cảm thấy ánh mắt lão ba nhìn mình có chút kỳ quái.

    "Không có gì."

    "Có gì thì cứ nói a."

    "Không có."

    "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, tháng này con mới tới có một lần, sẽ khai báo rõ ràng."

    "Con cũng biết một tháng tới một lần a?" Hứa Văn Bân trừng mắt.

    "Con đã thành niên rồi, làm việc bên ngoài.. một tháng một lần cũng không ít đi?" Hứa Thanh nhức đầu "ngoại trừ những người sống ở nhà ngày ngày về nhà, ai không có việc gì mà chạy chạy về liên tục? Đây không phải là làm phiền những ngày tháng nhỏ của riêng hai người sao?"

    "Con.."

    Hứa Văn Bân mở miệng, nín thở trong cổ họng.

    Lời nói thực không sai, tên tiểu tử này quay lại xem ra cũng phiền, không bằng không quay về, quấy nhiễu những ngày tháng của họ.

    * * *Không quay lại cũng không có vấn đề gì a!

    Sinh con trai chính là đau trứng, sớm biết thì lúc trước đã sinh một cô con gái.

    Nếu là con gái phỏng chừng hiện giờ đã gả cho dưới nhà đối diện rồi, đỡ lo.

    "Nếu ba không có chuyện gì làm thì hãy xem những bài chia sẻ của các dì, khi con xem bài đăng của các bạn thường xuyên thấy, rất hay."

    Hứa Thanh buông bàn tay nhỏ của Khương Hòa, từ trong túi móc ra điện thoại nhấn nhấn vài cái, nói: "Để con chia sẻ cho ba a, người nhìn mấy ngày trước bà ấy đăng 'cấp bách! Tổn hại khi ăn khuya'

    Ồ, hai người ngủ sớm dậy sớm không ăn khua ở trước mặt 'con lớn rồi làm sao để buông tay' cái này hay, con chuyển cho ba xem xem, còn một cái dưới 'con lớn rồi còn có thể đán..'khụ, cái bên dưới nữa."

    Tên này bức bức cằn nhằn, tìm đúng bài đăng của dì cả liền chia sẻ văn chương này đi "không phải con nói nha ba, em của con nếu như đẹp trai như con, còn có thể có tài hoa giống con, sống ở nhà, có bạn gái lại có công việc, như vậy thì dì của con đã vui vẻ không thôi. Cha không thể quá tham lam, lúc nào cũng nghĩ con không làm việc đàng hoàng.."

    "Con so với tên nhóc du thủ du thực Tiểu Văn kia sao, đem năng lực của con sao con không so với con chuột nhỏ kia?"

    "Ai du thủ du thực? Người ta chỉ là phá một chút!" Chu Tố Chi không vui, khua cái thìa xới, từ trong bếp thò đầu ra.

    Hứa Văn Bân làm như không nghe thấy, dù sao cũng là con trai của chị bà ấy, có như thế nào thì cũng phải để trong mắt. Tiếp tục nói chuyện với Hứa Thanh: "Chuột nhỏ hiện giờ là nhân viên công vụ, cũng có bạn gái, ngoại trừ hơi đen một chút thì có chỗ nào không cường hơn con không?"

    "Tại sao con phải ăn cả đời?"

    "..."

    Hứa Văn Bân đang định ân cần giáo huấn, nhất thời bị đình chỉ, mặt đen trầm mặc một hồi nói: "Vậy con muốn thế nào?"

    "Làm lớn, làm mạnh, mở phòng làm việc, thành lập công ty, sau cùng dung hợp đưa lên thị trường." Hứa Thanh phấn chấn nâng lên quả đấm "Tới lúc đó con chính là lão tổng, người chính là cha của lão tổng, cha của phú nhị đại, có mặt mũi."

    "Cút!"

    "Ai nha, con không nói chuyện đùa. Cha, đơn vị sự nghiệp đó cũng không ăn được cả đời, đều là công việc, phân cái gì địa vị cao thấp.. cho dù con vào được đơn vị, người nhìn tính cách của con cũng chính là sâu mọt của công ty, ngày ngày ăn và chờ chết, vậy thì cũng có khác gì hiện tại?"

    "Tại sao con phải làm sâu mọt?"

    "Bởi vì con chính là như vậy a."

    "Con chính là.." Hứa Văn Bân thuận tay muốn cầm dép lên, lại nhìn Khương Hòa ngồi bên cạnh liền từ bỏ.

    "Chậc, mỗi người đều có số phận của mình, tại sao ba lại không hiểu. Con là một người, con có điều mà bản thân con muốn. Tới lúc đó hai người già rồi nghỉ hưu rồi, con đem tiền tới nuôi hai người là được rồi, đem bưng phân bưng nước tiểu cho hai người, nhất định phải vào được đơn vị sao.."

    Hứa Thanh cũng phiền tới hoảng "Trước đây không phải cũng đã đem bát tự của con mang cho người ta xem rồi hay sao.

    Lão đầu nói gì.. cái gì tam công? Cái gì hảo tranh hảo đấu, không phải là một người có thể an ổn ngồi yên~mẹ, mẹ, lúc đó nói như thế nào?"

    "Cái gì nói thế nào?"

    "Đúng rồi!" Hứa Thanh đứng lên, chạy tới phòng sách ở ngăn kéo dưới cùng lục lọi tìm kiếm ra một tờ giấy đỏ thẫm, mở ra xem.

    "Thất sát thế áp tam công, thích tửu sắc mà thiên tranh hảo đấu, yêu hiên ngang mà phù nhược khi cường, tính tình như hổ.. ai nha ai nha, đây là con sao?"

    Anh ta tấm tắc phe phẩy đi ra ngoài "ba, ba nhìn, đây chính là mệnh, nhìn từ căn con không phải là người chất phác như chuột nhỏ, cưỡng cầu không được."

    "Con chụp nó làm cái gì?" Hứa Văn Bân nhìn anh ta lấy điện thoại ra chụp ảnh.

    "Lưu lại, tới lúc đó đem bạn gái của con đi tìm người hợp nhất bát tự, con cảm thấy hai chúng con rất có duyên, cô ấy tin cái này."

    "Xuy, cái này đều là đánh lừa quỷ, cái gì mà hiên ngang như hổ, chính là nhìn thấy con thiếu chút nữa thành tên côn đồ, mới kiếm từ dễ nghe, uống rượu hiếu chiến."

    Hứa Văn Bân khinh thường "còn không phải bị ta đánh phục rồi?"

    "Đó không phải là ba đánh phục, là con đến độ tuổi tự mình thay đổi, ai không từng trẻ tuổi chứ."

    Hứa Thanh nhắc lại những ngày anh ấy bị đánh bằng thắt lưng mặt đồng cũng không có cảm giác gì, ngược lại.. thực ra lúc đó nên đánh.

    "Nói trở lại, hiện giờ con an an phận phận làm chút việc của mình, sao cha còn không nhìn thuận? Nhất định phải Thanh niên năm tốt, để nhận được giải thưởng của hội nghị gì đó của Giang Thành kia sao?"

    "Ta nói trao giải thưởng rồi sao? Ta nói trao rồi sao? Ta chính là muốn con làm một công việc chân chính!"

    "Hai cha con các người nghỉ ngơi một chút." Chu Tố Chi bưng chén đĩa tới, hướng miệng về phía Khương Hòa ra hiệu Hứa Văn Bân.

    Cãi nhau cũng không phân trường hợp, cô nương vẫn ngồi ở đó mà.

    Khương Hòa giống như tập trung tình thần nhìn chằm chằm vào ti vi, kỳ thực hai tai cô ấy đang vểnh lên và tâm trí hoàn toàn không để trên ti vi.

    "Ăn quýt."

    Hứa Thanh ngồi lại và lột quýt cho cô ấy, lấy một múi đưa tới miệng cho cô ấy. Khương Hòa vẫn đang giả vờ như mình đang tập trung vào ti vi, theo bản năng hé miệng ra ăn. Sau khi nhai nhất thời dừng động tác, quay đầu nhìn anh ta.

    "Ăn ngon không?" Hứa Thanh hỏi.

    ".. Chua." Khương Hòa có chút ngây người.

    "Vậy anh ăn."

    Hứa Thanh ném một miếng vào trong miệng của mình, ngiêng đầu nhìn Hứa Văn Bân một cái.

    Hứa Văn Bân hừ một tiếng, mắt không thấy lòng không phiền, cầm theo tách trà của mình đi vào phòng sách.

    "Ăn thêm một miếng?" Hứa Thanh cười cười, lại nhìn Khương Hòa hỏi.

    Không thay đổi thái độ của ông già, ngôi nhà này mỗi lần quay lại đều không yên ổn.

    Trò chơi đã trở thành nghệ thuật thứ chín rồi, bang nhân này còn coi đó là vật phẩm tinh thần, theo không kịp thời đại.

    "Ta.."

    Khương Hòa dùng lực nhếch khóe miệng, trầm mặc một lát. Thấy múi quýt trên tay anh ta đưa tới, ma xui quỷ khiến lại hé miệng.

    "Chua ngon hay ngọt ngon?" trên tay Hứa Thanh không ngừng đưa tới, lại lấy múi quýt nữa đưa tới.

    "Tôi không ăn nữa." Khương Hòa lắc đầu, tránh đi ánh mắt của anh ấy, ngoảnh đi hướng khác.

    "Vừa phát huy không tồi, hù được ba của anh rồi."

    Hứa Thanh thấp giọng cười, tự mình cầm quýt ăn, vị chua có chút lạnh ngắt.

    Khương Hòa trầm mặc không đáp lại anh ta.

    Khi ở nhà Hứa Thanh dạy cô ấy những lời đó, cô ấy hỏi tại sao lại phức tạp như vậy, phải làm một chút chuẩn bị, miễn cho tới khi cô ấy phát hiện ra thực sự là thích anh ta..

    Nghĩ tới đây cô ấy lặng lẽ cúi đầu, chớp chớp ánh mắt.

    Giống như thực là, ôi.
     
    Nghiên Di thích bài này.
  8. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 86: Người một nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sắp cuối năm rồi, tới lúc đó con sẽ đem cô ấy về đây cùng nhau đón năm mới."

    Ngồi trên ghế sô pha một lát, Hứa Thanh đứng dậy đi vào bếp xem cơm nấu tới đâu rồi, thuận tiện trò chuyện cùng Chu Tố Chi, nhỏ giọng nói, biểu ý một chút Khương Hòa đang ngồi xem ti vi trên ghế sô pha.

    "Cùng nhau đón năm mới?" Chu Tố Chi có chút kinh ngạc "con bé không về nhà sao?"

    "Lần trước không phải nói rồi hay sao? Cô độc một mình, nhà ở đâu chứ."

    "Hả?"

    "Cái thìa trên tay Chu Tố Chi dừng một lát, nghĩ nghĩ rồi nhíu mày nói:" Lần trước không phải là con nói đùa sao? "

    " Tất nhiên là không phải. "

    "... "

    " Bạn gái của con, đưa tới cùng nhau đón năm mới không được sao? Nếu không cô ấy chỉ có thể ở chỗ kia của con một mình ăn mì. Chúng ta ở đây ăn sủi cảo, xem đêm xuân còn cô ấy một mình đun nước nóng.. ài, đáng thương. "

    " Được rồi được rồi, không phải chỉ đón cái năm mới thôi sao, đón một bên đi. "Chu Tố Chi không kiên nhẫn" đưa tới là được rồi. "

    Dừng một lát, bà ấy lại quát Hứa Thanh đang chuẩn bị ra ngoài:" Hai đứa.. hiện giờ là tình huống gì? "

    " Bạn trai bạn gái a, đây đều đã đưa tới cho mẹ nhìn rồi, còn có thể là tình huống gì? "

    " Ngày ngày ăn ở cùng nhau? "

    " Không sai biệt lắm. "

    Chu Tố Chi trầm mặc giây lát, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể nói:" Nuôi một người bạn gái tiền có đủ tiêu không? "

    " Đủ, nuôi một người bạn gái con nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, cái này mẹ yên tâm đi. "

    Hứa Thanh mua thêm một cái máy tính nữa cũng chính là vì chuyện này. Nếu Khương Hòa chơi trò chơi, hai người chung nhau một máy tính thì có như thế nào cũng không đủ để phân chia, trừ phi một người dùng cả ngày còn một người chơi cả đêm.

    " Hai người sống tốt cuộc sống của chính mình là được, đợi một ngày nào đó con thực sự không ăn được cơm nữa sẽ để hai người giúp con an bài một công việc. Con còn trẻ như vậy, thử làm chút chuyện mà mình thích, thực sự không cần phải dụng tâm nhiều như vậy. "Hứa Thanh nói" mẹ có thời gian thì giúp con khuyên cha một chút. "

    " Con cũng biết để ông ấy giúp con an bài công việc a. "Chu Tố Chi hé mắt nhìn anh ta.

    " Người một nhà không nói chuyện hai nhà, chính là ông ấy.. nói không rõ. "Hứa Thanh lắc đầu" an bài là tốt, nhưng hiện giờ không phải con còn trẻ sao, thử những việc mình thích nhiều một chút, dù sao không thành thì cũng không sao mà.

    Cho dù là ông ấy nói đúng, con cái gì cũng làm không thành, nhưng như vậy cũng có thể làm con chết tâm, an an phận phận để ông ấy an bài. Nếu không mẹ nhìn con hiện tại như vậy có cam tâm không? Phải không, qua thêm vài năm nữa, đến tuổi rồi, nếu lại muốn làm những việc mình thích thì sẽ không còn tự do như vậy nữa, tới lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa. "

    " Con có chủ ý là tốt. "Chu Tố Chi liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Khương Hòa đang nhu hòa ngồi trên sô pha cũng yên tâm hơn nhiều.

    " Đừng có làm linh tinh, làm cái gì thì làm cho tốt, cha của con chính là sợ con làm thành giống như tiểu gia hỏa nhà dì con.. đưa đĩa cho ta, dù sao có một người bạn gái quản thúc con, con bé quản được con không? "

    " Quản được, quản được. "

    " Vậy thì được, bưng ra đi. "

    Mùi tỏi xào thịt thơm nức được Hứa Thanh bưng lên bàn. Chu Tố Chi bắt đầu bận rộn trong bếp, anh ta không tiếp tục vướng víu, ngồi trên sô pha bồi Khương Hòa xem ti vi.

    " Đây là gì? "Trên ti vi không biết đã bị Khương Hòa đổi kênh từ khi nào.

    " Đây là TV LCD. "Khương Hòa nói.

    ".. Ừ, nó đích xác là TV LCD. "

    Hứa Thanh không tiếp tục hỏi nữa, dựa vào sô pha cầm tay nhỏ của cô ấy chơi.

    Trượt lên trượt xuống trên mu bàn tay bóng loáng, không có chỗ nào đặc thù, không không biết tại sao lại có kình lực lớn như vậy.

    Lẽ nào là nội lực?

    Khương Hòa mí mắt giật giật hai cái, có điều không có bất kỳ động tác nào, giống như chuyện gì cũng không phát sinh, tiếp tục xem ti vi của mình, dư quang khóe mắt len lén nhìn Hứa Thanh.

    Tên này thực thích nghịch tay của cô ấy.

    Đây chính là thích sao?

    Nếu như là Nhị Nương nghịch tay của cô ấy.. phi, Nhị Nương mới không có kiểu kì quái như vậy.

    Trong lòng cô ấy đang suy nghĩ chuyện, lại nghe thấy tiếng xoong nồi trong bếp lẻng xẻng va vào nhau trong chốc lát, bỗng nhiên trở mình đem cánh tay của Hứa Thanh kéo tới trước mặt.

    " Ân? "Hứa Thanh nghiêng đầu" Làm gì vậy? "

    " Tôi nhìn xem. "

    Cân nhắc xem mình thích anh ta ở đâu.

    Tay này to một chút, móng tay sạch sẽ, cắt rất ngắn, trong lòng bàn tay rất dày..

    Hình như chơi không vui?

    " Em cũng rất thích sờ tay của anh? "Hứa Thanh buồn bực, cô nàng này là đang xem chỉ tay của mình?

    " Không thích. "Khương Hòa buông tay của anh ta ra ném về một bên.

    " Vậy em đây là làm gì? "

    Hứa Thanh mở tay ra nhìn lòng bàn tay của mình, những đường nét trông bình thường không có gì đặc biệt" em biết coi tướng không? "

    " Không biết. "

    " Được rồi, còn tưởng rằng mấy người hành tẩu giang hồ đều có kỹ năng. "

    Bên ngoài màn đêm dần dần buông xuống, trong phòng khách thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, hai phế nhân của xã hội đang ngồi trên ghế sô pha đợi đồ ăn chín, xem người trên ti vi bay tới bay lui đánh nhau bạch bạch bạch.

    Hứa Thanh từng hỏi cô ấy trong ti vi có giống với bọn họ khi đó không, rút kiếm liền muốn giết địch, kết quả là một chút cũng không giống. Rút kiếm là muốn giết địch, sẽ không vác kiếm đánh qua lại lâu như vậy rồi lại bay đi..

    Đao cũng có thể cuộn lưỡi của chúng, không ai lãng phí binh khí như vậy.

    Hơn nữa chém người xong còn phải rửa sạch lưỡi kiếm, lưu loát soái khí trực tiếp cắm vào vỏ sẽ bị hôi thối, rất buồn nôn.

    Cũng may, những thứ đó đều là quá khứ rồi.

    Ở nhà cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, trong lúc ấy cũng không nói gì nhiều. Hứa Văn Bân ở trong phòng sách buồn bực nửa ngày đã nghĩ ra cách làm công tác tư tưởng cho Hứa Thanh. Trên bàn, nhìn Hứa Thanh và Khương Hòa hai người ngồi ở đó, lại đè nén lại suy nghĩ của mình.

    Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng xác thực tên nhóc này đã không còn là đứa bé ngày trước.

    Đặc biệt có một số chuyện còn hiểu biết nhiều hơn ông ấy.

    " Cha, hai người nghỉ ngơi sớm chút đi, chúng con quay về đây. "

    Ăn cơm xong đem bát rửa sạch sẽ, Hứa Thanh không ở lại lâu, cầm lấy áo khoác của hai người chuẩn bị mở cửa ra về.

    " Không ngồi thêm lát nữa? "Hứa Văn Bân nói.

    " Không ngồi nữa, muộn quá rồi. "

    Anh ta giúp Khương Hòa mặc áo khoác ngoài, lại chỉnh lại khăn mũ đội lên giúp cô ấy. Bên ngoài trời lạnh, phải bảo hộ tốt một chút mới được.

    " Đây là gì? "Chu Tố Chi thấy thứ gì đó tròn vo rớt trên sàn nhà, còn ục ục lăn hai vòng, không khỏi hiếu kỳ nhặt lên giúp, kết quả là một củ khoai tây.

    Khoai tây để trong áo khoác?

    Khương Hòa có chút nghi hoặc, tên tiểu tử này lấy trong bếp.

    " Cô ấy ngũ hành khuyết thổ (khoai tây là thổ đậu) đem theo cái này tương đương bùa hộ mệnh. "Hứa Thanh nhận lấy lần nữa đặt vào trong túi áo của Khương Hòa.

    " Ngũ Hành khuyết thổ đem theo khoai tây? "Chu Tố Chi đối với hành động này có chút mê mang.

    " Đúng, còn rất tốt, hiện giờ vận khí của cô ấy rất tốt. "

    Hứa Thanh thuận miệng nói lung tung, chung quy không thể nói đây là phòng một ngày nào đó cô ấy một lời không nói mà quay về ngàn năm trước.

    Tuy rằng trước mắt lịch sử chứng minh là cô ấy không quay lại, nhưng.. cô ấy thích đen theo thì đem đi.

    Chu Tố Chi lắc lắc đầu, không thể hiểu được những ý tưởng kỳ ba của người trẻ tuổi.

    " Lần sau tới sẽ chiên khoai tây cho hai đứa ăn, ăn vào bụng có lẽ có tác dụng hơn. "

    " Được, cô ấy thích ăn nhất là khoai tây. "Hứa Thanh cười.

    " Cảm ơn dì. "

    Khương Hòa lui lui tay áo muốn hành một lễ, lại không thể, cũng không biết ở đây hành lễ như thế nào, trực tiếp học theo ti vi cho bà ấy một cái khom lưng cúi người. Mũ áo lông rớt xuống rơi trên đầu, nhìn Chu Tố Chi vừa kinh ngạc lại buồn cười.

    Khuê nữ này thực khẩn trương, cũng không sai biệt lắm với bà ấy khi gặp bà của Hứa Thanh lúc trước.

    " Được rồi, được rồi. Trời tối rồi, trên đường chú ý một chút. "

    " Được, Vậy chúng con đi đây."

    Hứa Thanh chào hỏi một tiếng, kéo Khương Hòa ra ngoài.

    Chu Tố Chi đưa ra tới cửa thì dừng bước chân, nhìn hai người bọn họ cùng nhau xuống lầu, chợt thở dài.

    Hai đứa này thực hợp, hi vọng sau này đừng có mâu thuẫn gì thì tốt.

    Cứ như vậy thì tốt.
     
    Nghiên Di thích bài này.
  9. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Nghiên Di thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...