Chương 60 Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
"Mạc tổng, tôi nhớ trước đây tôi đã bàn chuyện với quản lý Hứa. Tại sao lần này anh lại đích thân đến?"
"Đúng vậy, cùng nói chuyện làm ăn với Vạn tổng, tôi có thể không có thành ý sao? Dù sao thì Vạn tổng, ông là một ông chủ lớn trong ngành! Tôi còn phải dựa vào ông!"
"Mạc tổng khách khí rồi. Mọi người đều biết ở thành phố A, nhà họ Mạc và nhà họ Đường là người đứng đầu, hơn nữa, Mạc tổng đã đính hôn với Nhị tiểu thư nhà họ Đường rồi. Mạc tổng, anh tiền đồ vô lượng a!"
"Vậy nhờ lời tốt của ông."
Sau khi Mạc Uất Sở và Vạn tổng khách sáo một phen, họ bắt đầu chính thức thảo luận về công việc kinh doanh.
Hai người họ rất vui, nhanh chóng thương lượng xong, hai người họ sẽ hợp tác và kiếm tiền cùng nhau.
Sau khi xác định hợp tác, họ thảo luận về cách làm tốt dự án này.
"Mạc tổng, tôi cảm thấy, lần hợp tác này của chúng ta vẫn phải tìm một người phát ngôn xinh đẹp, hơn nữa, còn phải nổi tiếng.", Vạn tổng nói, "Anh thấy bất động sản mà chúng ta đang phát triển lần này không có gì đặc biệt, nhưng nếu có người nổi tiếng sống ở khu này, chẳng phải sẽ bán được sao? Dù sao, rất nhiều người muốn ở gần người nổi tiếng."
"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Vạn tổng, tôi cảm thấy đề xuất của ông không tệ, hơn nữa, nếu như vậy chúng ta cũng không cần phải trả phí phát ngôn, trực tiếp tặng một ngôi nhà là được rồi."
"Dự án này chúng tôi không có biệt thự, đều là nhà cao tầng, nếu người đó không thích thì sao?"
"Có lẽ là không." Mạc Uất Sở nói, "Vì vậy, tôi đề nghị xây một biệt thự riêng trong khu, tặng nó chúng ta có thể thay phí đại ngôn."
Hai người họ giải quyết vấn đề, liền bắt đầu tìm kiếm các ngôi sao.
Ngôi sao mà họ đang tìm kiếm là Trương Nhị Hưng, đây là nghệ danh, ngôi sao này rất có khí chất, ngoại hình cũng tốt, là đại lưu lượng, rất nhiều nữ sinh đều thích hắn.
Để Trương Nhị Hưng đồng ý dự án này, sẽ có rất nhiều cô gái vì để được gần Trương Nhị Hưng, sẽ đến khu này mua phòng.
Tất nhiên, điều này cũng dẫn đến một hệ quả, đó là hầu hết những người đến mua nhà đều là các cô gái trẻ, thực tế họ không có nhiều tiền, đang tuổi ăn tuổi lớn hoặc sống cùng gia đình.
Tuy nhiên, dự án này vẫn chưa mở bán, mới đến thời hạn mở bán, dự kiến sẽ bắt đầu mở bán vào trước tháng sau.
Kỳ thực, việc lấy một mảnh đất trong khu cho Trương Nhị Hưng xây biệt thự thực sự không tiết kiệm chi phí, bởi vì nếu mảnh đất này được xây dựng nhà cao tầng, có thể bán được rất nhiều tiền.
Nhưng, vị trí hiện tại của Trương Nhị Hưng rất lớn, hẳn là phí phát ngôn anh ta yêu cầu cũng không phải là con số nhỏ. Nói chung, xây một biệt thự cho anh ta sẽ rẻ hơn.
Hôm nay, Đường Âm đã đổi tên WeChat của mình thành: Hoa Niên.
Bởi vì, gần đây cô tâm đắc một câu: Hoa niên đương ca, dữ tử tương phú.
Sau khi Mạc Uất Sở nhìn thấy, anh đã nhanh chóng đổi tên WeChat của mình, là: Cẩm sắt ngọ đoan.
Đường Âm nhận ra Mạc Uất Sở cũng đã đổi tên, vội vàng hỏi: "Tại sao anh lại đổi tên?"
Mạc Uất Sở nói: "Bởi vì bây giờ em tên là Hoa Niên, có một bài thơ tên là" Cẩm Sắt ", được viết bởi Lý Thương, một nhà thơ nổi tiếng ở thời nhà Đường. Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên."
"Em biết bài thơ này." Đường Âm nói, "Tiếp theo là: Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, Chỉ thị đương thời dĩ võng niên."
"Đúng, là bài thơ này. Anh cảm thấy hai câu cuối không hay. Nhưng để phù hợp với tên của em, anh vẫn dùng bài thơ này, sao em không nghĩ một chút, dùng một bài thơ là tên của đôi tình lữ?"
"Em cảm thấy không cần, bởi vì em rất thích bài thơ này, mặc dù lúc đầu em đặt tên là Hoa Niên không phải vì bài thơ này."
"Ồ? Vậy tên của em dựa trên cái gì?"
"Hoa Niên đương ca, dữ tử cùng phú."
"Câu này không tệ, em nhìn thấy nó ở đâu?"
"Đại diện lớp ngữ văn của em đã đăng nó lên, em cũng không rõ nguồn gốc, chỉ là cảm thấy nó rất đẹp, vì vậy muốn lấy Hoa Niên làm tên WeChat."
"Được rồi, hai chúng ta coi như có một cái tên tình lữ trên mạng. Nhân tiện, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện xưa."
"Anh nói đi."
"Đây là một câu chuyện có thật. Có một người phụ nữ tên là Hoa Niên, giống với tên WeChat của em. Cô ấy chết khi sinh con và sinh ra một đôi long phượng thai. Sau đó, chồng của cô ấy vì để tưởng nhớ cô ấy, đặt tên cho hai đứa con là Nhất Huyền và Nhất Trụ, chính là vì nhất huyền nhất trụ tư hoa niên."
"Thật sự rất đẹp." Đường Âm nói, "Có thể nhìn ra được, chồng cô ấy rất yêu cô ấy."
Đường Âm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Câu Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên có nghĩa là gì?"
"Em có biết Đỗ Vũ Mạ không?" Mạc Uất Sở hỏi.
"Chưa từng nghe qua."
"Đỗ Vũ là vị vua huyền thoại của nước Thục."
"Truyền thuyết? Đây không phải là sự thật sao?"
"Không biết, nhưng anh nghe nói Đỗ Vũ đã tham gia vào cuộc chiến của vua Ngô chống lại nhà Chu vào năm 1057 trước Công nguyên, vì vậy có thể là sự thật."
"Điều đó không hẳn là đúng, bởi vì có rất nhiều truyền thuyết về Ngô vương phạt Trụ, điều này đã làm xáo trộn lịch sử thực tế. Chẳng lẽ Đỗ Vũ là Vọng đế sao?"
"Đúng vậy, ông ấy chính là Vọng đế trong câu Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên."
"Bài thơ này thật sự rất hay." Đường Âm nói, "Em thích nhất là hai dòng em vừa nói, nhưng bởi vì giáo viên không dạy em bài thơ này, cho nên em cũng không hiểu lắm ý nghĩa của bài thơ này."
Thật trùng hợp, đêm đó, Đường Âm có một giấc mơ.
Cũng có thể vì quá thích bài thơ này, ngày suy nghĩ gì đêm liền mơ đó, cho nên buổi tối cô thực sự mơ thấy mình đã trở thành một con bướm.
Đường Âm từ trong mộng tỉnh lại liền tự cười một mình, sao cô có thể giống như Trang sinh? Cư nhiên thực sự đã mơ thấy mình trở thành một con bướm.
Tuy nhiên, Đường Âm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khi trọng sinh làm người, chẳng phải là do ông trời muốn cho cô cơ hội trở thành bướm sao?
Bây giờ, Đường Âm đã ở đầu ngọn gió rồi, kiếp này cô muốn trở thành con bướm, phá kén bay cao bay xa.
Biệt thự Thục gần đây rất nổi tiếng, là biệt thự mới mở của một ông chủ ở thành phố A. Mạc Uất Sở muốn đưa Đường Âm và Mạc Tửu đến đó chơi.
Mộ Cửu cũng đưa Phạm Tình đi theo như trước, Phạm Tình thực sự có chút ngại đến đó chơi, bởi vì cô ta sợ Mạc Uất Sở lại vô cớ tìm lỗi của mình.
Nhưng cô ta thích đăng lên mạng, phí vào cửa của biệt thự này khá cao, cô ta cảm thấy nếu đi chơi, chụp nhiều ảnh để đăng lên mạng thì chắc chắn cô ta sẽ được nở mày nở mặt.
* * *
Editor: Lại là câu chuyện về bạn cùng nhóm khó ưa. Chuyện là trước lúc thuyết trình một ngày, hắn nói hắn bị đau họng không thuyết trình, mình chỉ nói hắn là báo lại cho giáo viên. Thế là hắn chửi mình. Ủa, tui có nói gì đâu. Bạn muốn né thuyết trình thì tui cho bạn cơ hội chứng minh thôi mà. Có tật giật mình nhảy dựng lên chửi rồi out nhóm.
Tui cần biện pháp đối phó loại người này. Online chờ trả lời gấp!
"Đúng vậy, cùng nói chuyện làm ăn với Vạn tổng, tôi có thể không có thành ý sao? Dù sao thì Vạn tổng, ông là một ông chủ lớn trong ngành! Tôi còn phải dựa vào ông!"
"Mạc tổng khách khí rồi. Mọi người đều biết ở thành phố A, nhà họ Mạc và nhà họ Đường là người đứng đầu, hơn nữa, Mạc tổng đã đính hôn với Nhị tiểu thư nhà họ Đường rồi. Mạc tổng, anh tiền đồ vô lượng a!"
"Vậy nhờ lời tốt của ông."
Sau khi Mạc Uất Sở và Vạn tổng khách sáo một phen, họ bắt đầu chính thức thảo luận về công việc kinh doanh.
Hai người họ rất vui, nhanh chóng thương lượng xong, hai người họ sẽ hợp tác và kiếm tiền cùng nhau.
Sau khi xác định hợp tác, họ thảo luận về cách làm tốt dự án này.
"Mạc tổng, tôi cảm thấy, lần hợp tác này của chúng ta vẫn phải tìm một người phát ngôn xinh đẹp, hơn nữa, còn phải nổi tiếng.", Vạn tổng nói, "Anh thấy bất động sản mà chúng ta đang phát triển lần này không có gì đặc biệt, nhưng nếu có người nổi tiếng sống ở khu này, chẳng phải sẽ bán được sao? Dù sao, rất nhiều người muốn ở gần người nổi tiếng."
"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Vạn tổng, tôi cảm thấy đề xuất của ông không tệ, hơn nữa, nếu như vậy chúng ta cũng không cần phải trả phí phát ngôn, trực tiếp tặng một ngôi nhà là được rồi."
"Dự án này chúng tôi không có biệt thự, đều là nhà cao tầng, nếu người đó không thích thì sao?"
"Có lẽ là không." Mạc Uất Sở nói, "Vì vậy, tôi đề nghị xây một biệt thự riêng trong khu, tặng nó chúng ta có thể thay phí đại ngôn."
Hai người họ giải quyết vấn đề, liền bắt đầu tìm kiếm các ngôi sao.
Ngôi sao mà họ đang tìm kiếm là Trương Nhị Hưng, đây là nghệ danh, ngôi sao này rất có khí chất, ngoại hình cũng tốt, là đại lưu lượng, rất nhiều nữ sinh đều thích hắn.
Để Trương Nhị Hưng đồng ý dự án này, sẽ có rất nhiều cô gái vì để được gần Trương Nhị Hưng, sẽ đến khu này mua phòng.
Tất nhiên, điều này cũng dẫn đến một hệ quả, đó là hầu hết những người đến mua nhà đều là các cô gái trẻ, thực tế họ không có nhiều tiền, đang tuổi ăn tuổi lớn hoặc sống cùng gia đình.
Tuy nhiên, dự án này vẫn chưa mở bán, mới đến thời hạn mở bán, dự kiến sẽ bắt đầu mở bán vào trước tháng sau.
Kỳ thực, việc lấy một mảnh đất trong khu cho Trương Nhị Hưng xây biệt thự thực sự không tiết kiệm chi phí, bởi vì nếu mảnh đất này được xây dựng nhà cao tầng, có thể bán được rất nhiều tiền.
Nhưng, vị trí hiện tại của Trương Nhị Hưng rất lớn, hẳn là phí phát ngôn anh ta yêu cầu cũng không phải là con số nhỏ. Nói chung, xây một biệt thự cho anh ta sẽ rẻ hơn.
Hôm nay, Đường Âm đã đổi tên WeChat của mình thành: Hoa Niên.
Bởi vì, gần đây cô tâm đắc một câu: Hoa niên đương ca, dữ tử tương phú.
Sau khi Mạc Uất Sở nhìn thấy, anh đã nhanh chóng đổi tên WeChat của mình, là: Cẩm sắt ngọ đoan.
Đường Âm nhận ra Mạc Uất Sở cũng đã đổi tên, vội vàng hỏi: "Tại sao anh lại đổi tên?"
Mạc Uất Sở nói: "Bởi vì bây giờ em tên là Hoa Niên, có một bài thơ tên là" Cẩm Sắt ", được viết bởi Lý Thương, một nhà thơ nổi tiếng ở thời nhà Đường. Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên."
"Em biết bài thơ này." Đường Âm nói, "Tiếp theo là: Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, Chỉ thị đương thời dĩ võng niên."
"Đúng, là bài thơ này. Anh cảm thấy hai câu cuối không hay. Nhưng để phù hợp với tên của em, anh vẫn dùng bài thơ này, sao em không nghĩ một chút, dùng một bài thơ là tên của đôi tình lữ?"
"Em cảm thấy không cần, bởi vì em rất thích bài thơ này, mặc dù lúc đầu em đặt tên là Hoa Niên không phải vì bài thơ này."
"Ồ? Vậy tên của em dựa trên cái gì?"
"Hoa Niên đương ca, dữ tử cùng phú."
"Câu này không tệ, em nhìn thấy nó ở đâu?"
"Đại diện lớp ngữ văn của em đã đăng nó lên, em cũng không rõ nguồn gốc, chỉ là cảm thấy nó rất đẹp, vì vậy muốn lấy Hoa Niên làm tên WeChat."
"Được rồi, hai chúng ta coi như có một cái tên tình lữ trên mạng. Nhân tiện, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện xưa."
"Anh nói đi."
"Đây là một câu chuyện có thật. Có một người phụ nữ tên là Hoa Niên, giống với tên WeChat của em. Cô ấy chết khi sinh con và sinh ra một đôi long phượng thai. Sau đó, chồng của cô ấy vì để tưởng nhớ cô ấy, đặt tên cho hai đứa con là Nhất Huyền và Nhất Trụ, chính là vì nhất huyền nhất trụ tư hoa niên."
"Thật sự rất đẹp." Đường Âm nói, "Có thể nhìn ra được, chồng cô ấy rất yêu cô ấy."
Đường Âm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Câu Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên có nghĩa là gì?"
"Em có biết Đỗ Vũ Mạ không?" Mạc Uất Sở hỏi.
"Chưa từng nghe qua."
"Đỗ Vũ là vị vua huyền thoại của nước Thục."
"Truyền thuyết? Đây không phải là sự thật sao?"
"Không biết, nhưng anh nghe nói Đỗ Vũ đã tham gia vào cuộc chiến của vua Ngô chống lại nhà Chu vào năm 1057 trước Công nguyên, vì vậy có thể là sự thật."
"Điều đó không hẳn là đúng, bởi vì có rất nhiều truyền thuyết về Ngô vương phạt Trụ, điều này đã làm xáo trộn lịch sử thực tế. Chẳng lẽ Đỗ Vũ là Vọng đế sao?"
"Đúng vậy, ông ấy chính là Vọng đế trong câu Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên."
"Bài thơ này thật sự rất hay." Đường Âm nói, "Em thích nhất là hai dòng em vừa nói, nhưng bởi vì giáo viên không dạy em bài thơ này, cho nên em cũng không hiểu lắm ý nghĩa của bài thơ này."
Thật trùng hợp, đêm đó, Đường Âm có một giấc mơ.
Cũng có thể vì quá thích bài thơ này, ngày suy nghĩ gì đêm liền mơ đó, cho nên buổi tối cô thực sự mơ thấy mình đã trở thành một con bướm.
Đường Âm từ trong mộng tỉnh lại liền tự cười một mình, sao cô có thể giống như Trang sinh? Cư nhiên thực sự đã mơ thấy mình trở thành một con bướm.
Tuy nhiên, Đường Âm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khi trọng sinh làm người, chẳng phải là do ông trời muốn cho cô cơ hội trở thành bướm sao?
Bây giờ, Đường Âm đã ở đầu ngọn gió rồi, kiếp này cô muốn trở thành con bướm, phá kén bay cao bay xa.
Biệt thự Thục gần đây rất nổi tiếng, là biệt thự mới mở của một ông chủ ở thành phố A. Mạc Uất Sở muốn đưa Đường Âm và Mạc Tửu đến đó chơi.
Mộ Cửu cũng đưa Phạm Tình đi theo như trước, Phạm Tình thực sự có chút ngại đến đó chơi, bởi vì cô ta sợ Mạc Uất Sở lại vô cớ tìm lỗi của mình.
Nhưng cô ta thích đăng lên mạng, phí vào cửa của biệt thự này khá cao, cô ta cảm thấy nếu đi chơi, chụp nhiều ảnh để đăng lên mạng thì chắc chắn cô ta sẽ được nở mày nở mặt.
* * *
Editor: Lại là câu chuyện về bạn cùng nhóm khó ưa. Chuyện là trước lúc thuyết trình một ngày, hắn nói hắn bị đau họng không thuyết trình, mình chỉ nói hắn là báo lại cho giáo viên. Thế là hắn chửi mình. Ủa, tui có nói gì đâu. Bạn muốn né thuyết trình thì tui cho bạn cơ hội chứng minh thôi mà. Có tật giật mình nhảy dựng lên chửi rồi out nhóm.
Tui cần biện pháp đối phó loại người này. Online chờ trả lời gấp!
Chỉnh sửa cuối: