Bài viết: 51 

Chương 30
[HIDE-THANKS]Thanh kiếm tuy rất sắc bén, nhưng căn bản không thể tiếp cận được Phạm Lam trong phạm vi ba mét. Kế Ngỗi tiện tay xẹt một vệt ánh sáng hồng trên không trung, trường kiếm của đạo sĩ đụng vào phía trên đấy, rắc một tiếng, lập tức bị chặt đứt. Miệng đạo sĩ phun một ngụm máu tươi, văng mạnh ra ngoài.
Xung quanh bỗng chốc liền rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đạo sĩ lăn mấy vòng trên mặt đất, làm động tác lý ngư đả đĩnh* bật người dậy, sắc mặt thay đổi.
(*Lý ngư đả đĩnh: Là kĩ xảo thể dục / động tác thân thể, thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu)
"Yêu lực thâm hậu, là yêu quái ngàn năm! Mọi người mau chạy đi!"
Lần này quả thật bùng nổ, dân làng thét chói tai chạy ra khỏi sân, dì Tư và cậu Năm kinh hồn bạt vía bỏ chạy.
Ba vị thần của miếu thổ địa: "..."
"A, thật là to gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám đi gây họa cho nhân gian, hôm nay gặp được Đào Khôi ta đây, chính là số kiếp của các ngươi!" Đạo sĩ vứt thanh kiếm gãy, lấy ra ba tấm hoàng phù trong ngực, giậm chân, niệm vài câu thần chú gì đấy, bụp một tiếng quăng ra ngoài.
Lần này Kế Ngỗi thậm chí còn không thèm nhúc nhích, Dung Mộc âm thầm thở dài.
Phù chú bắn tới trước mặt ba người, cách một mét thì dừng lại, mềm nhũn rơi xuống mặt đất, nhăn nhúm co lại thành ba cục.
Phạm Lam thấy rất rõ, vì đụng phải Thần quang của Kế Ngỗi nên phù chú mới hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Đạo sĩ tên Đào Khôi vô cùng khiếp sợ. Ngay sau đó anh liền nản lòng thoái chí, ném phất trần, khoanh chân ngồi tại chỗ.
"Coi như tôi nhận thua, muốn chém muốn giết gì cũng được, cứ tự nhiên!"
"Này ông anh.." Phạm Lam nói: "Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi là.."
"Yêu nữ." Đào Khôi trợn mắt: "Mao Sơn Nam Tông chúng tôi là danh môn chính phái, tuyệt đối không thể cùng với yêu quái làm loại chuyện song tu này一一A!"
Đào Khôi giống như bị vật gì đó vô hình hung hăng đánh trúng ót. Trên trán liền xuất hiện một cái bao lớn màu xanh, trông như cái bánh chưng rơi xuống mặt đất.
Phạm Lam liếc nhìn Dung Mộc, vẻ mặt Xã Công đại nhân vô cùng bình tĩnh. Chỉ là.. hình như.. anh đang nghiến chặt răng thì phải.
Kế Ngỗi trái lại không nói gì, tiến đến, cúi xuống nhìn Đào Khôi.
Sắc mặt của Đào Khôi thay đổi, nuốt nước miếng ừng ực.
Kế Ngỗi xách Đào Khôi lên, vứt sang một bên như vứt rác, lẩm bẩm một câu: "Thế hệ sau đúng là không có mắt."
"Đừng tưởng rằng đạo hạnh các ngươi cao hơn thì muốn làm gì thì làm! Phái Mao Sơn bọn ta chính là môn phái lớn có tiếng. Ta chính là đạo sĩ chính thức được nhà nước công nhận!" Đào Khôi nằm trên mặt đất hét lên.
Phạm Lam không thèm để ý đến người này, đẩy cửa đi vào căn phòng cũ.
Phòng ốc bên trong rất sạch sẽ一一 không phải là không có hạt bụi nào, mà là khí tức rất sạch sẽ. Đồ đạc cũng chỉ có hai cái tủ ngăn kéo, hai cái ghế, một cái tivi 20inch, chen chúc trong góc phòng. Chắc là có người cố ý dọn dẹp như thế, bên cạnh còn đặt một miếng vải phủ chống bụi được gấp gọn gàng.
Phòng ngủ chỉ có diện tích bằng nửa phòng khách, góc tường là giường đôi dựng bằng cây, bên kia là tủ quần áo loại lớn hai cửa. Trên giường và ngăn tủ đều trống rỗng, tất cả đồ vật chắc là đã bị đốt cùng với quan tài.
Vương Tư Địch đứng bên giường, lấy tay sờ đầu giường trơn bóng thật lâu.
"Đây là giường của ông cố nội và bà cố nội. Khi còn bé, vào những dịp lễ tết, bà cố nội sẽ lấy tiền mừng tuổi giấu ở dưới ván giường để những đứa trẻ này tự tìm đến.. Năm tôi mười tuổi, cả gia đình chuyển đến Xuân Thành, sau đó càng ngày càng ít trở về.. Tôi cho rằng bản thân mình đã quên hết rồi, hóa ra đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.."
Hốc mắt Vương Tư Địch đỏ lên. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, kiên quyết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời chói chang rơi trên người anh tạo thành một cái bóng thật dài, phảng phất một nét bi thương khó tả.
Phạm Lam đột nhiên nhớ tới một câu nói thế này: Con muốn dưỡng mà cha mẹ không đợi.
"Phạm Lam, cô có phát hiện gì không?" Dung Mộc hỏi.
Phạm Lam lắc đầu: "Ở đây vô cùng sạch sẽ, không nhìn thấy bất kỳ khí tức nào còn sót lại nào cả, giống như đã được thanh tẩy sạch sẽ一一Chờ một chút.."
Phạm Lam khom lưng, nhặt lên một mảnh tro giấy nhỏ bên cạnh chân giường. Cô dùng ngón tay nghiền nát, đầu ngón tay tản ra một tia ánh vàng yếu ớt.
"Đây là thứ gì?" Cô hỏi.
Dung Mộc thở dài: "Là Đạo Gia Phù Chú."
Phạm Lam: "..."
Là chuyện tốt Đào Khôi kia làm?
Kế Ngỗi xoay người ra cửa, kéo Đào Khôi đi vào.
"Anh vừa mới làm gì ở trong căn phòng này?" Phạm Lam hỏi.
Đào Khôi ngẩng đầu thẳng lưng: "Ta đây đường đường là đệ tử chính thống của Mao Sơn Nam Tông, từ khi đi vào cửa đạo đã đặt việc sống chết ngoài tầm suy xét, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước yêu quái!"
"Mắt anh có vấn đề gì hay không?" Vương Tư Địch nói: "Ba người bọn họ là thần tiên."
"Từ xưa đến nay, yêu quái có sức mạnh cao thâm đều tự xưng mình là thần tiên để lừa gạt những con người bình thường. Em trai, cậu là người trần mắt thịt, bị bọn họ lừa gạt cũng không có gì kỳ lạ, nhưng tôi là đệ tử đạo gia tông môn đã được mở Thiên Nhãn, đương nhiên có thể nhìn thấy yêu khí ngút trời của bọn họ!"
Phạm Lam: "..."
Thiên nhãn này chắc chắn là giả!
Dung Mộc: "Thì ra là như thế, thất khiếu chích thông lục khiếu."
Kế Ngỗi: "Nhất khiếu bất thông."
Vương Tư Địch: "Lúc này các người đừng có chửi bới nữa!"
"Anh nhìn cho rõ." Phạm Lam đựng điện thoại di động lên, bấm mở APP Thần Tin Thiên Đình: "Đây là giấy chứng nhận công tác điện tử do Thiên Đình cấp, tôi là bà thổ địa chính hiệu!"
Đào Khôi cười lạnh: "Thật không thể tưởng tượng được bây giờ yêu quái cũng đã theo kịp thời đại, lại còn phát triển phần mềm lừa đảo! Thật hoang đường, trên đời này làm gì có thể có bà thổ địa gì đó được!"
Ba vị thần của miếu thổ địa: "..."
"Anh trai!" Vương Tư Địch thật sự muốn quỳ lạy: "Anh không tin trên đời này có thần tiên, nhưng lại tin trên đời này có yêu quái, cái này cũng quá mâu thuẫn đó!"
"Trước đây tất nhiên là không tin, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, không thể không tin. Sự tồn tại khách quan không vì ý chí con người mà thay đổi!" Đào Khôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Phạm Lam mắt trợn trắng: "Trực tiếp đánh chết đi, để Bạch Huyên giải thích với anh ta cho nhanh."
Kế Ngỗi xắn tay áo: "Để tôi."
Dung Mộc đỡ trán: "Chẳng lẽ hai người đã quên mất luật bảo vệ nhân tộc?"
Vương Tư Địch: "Hay là các anh đằng vân, thi pháp đi?"
Kế Ngỗi: "Nghèo."
Dung Mộc: "Đắt."
Vương Tư Địch: "Bây giờ tôi cũng hoài nghi các anh có phải là thần tiên thật hay không!"
"Tôi chém chết cậu!" Phạm Lam túm lấy thịt trên cánh tay của Vương Tư Địch: "Cậu là tiểu tử thối không có lương tâm, nếu không phải vì ông bà cố nội của cậu, bọn tôi có cần đến đây để phải chịu sự tức giận này không hả?"
"Tôi biết sai rồi, đau quá!" Vương Tư Địch xin tha.
"Khoan đã." Sắc mặt của Đào Khôi thay đổi. Anh nhìn chằm chằm vào Vương Tư Địch: "Anh一一 cũng là con cháu của Vương Nhiên Thư?"
Vương Tư Địch: "Anh biết ông cố nội của tôi?"
"Làm sao anh có thể chứng minh được thân phận của mình?"
Vương Tư Địch thở phào nhẹ nhõm: "Tôi có căn cước công dân, bản sao sổ hộ khẩu, còn có bản sao gia phả."
⋆
"Thì ra là vậy, là tôi hiểu nhầm các anh." Đào Khôi ngồi trên ghế nói: "Thì ra cũng có yêu quái tốt bụng, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui."
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi mắt trợn trắng, Dung Mộc cười khổ.
"Mấy năm trước, bần đạo du lịch đến đây, từng được Vương Nhiên Thư mời một bữa cơm. Cho nên lần này được người nhà họ Vương ủy thác, đến đây để xua đuổi tà ma." Đào Khôi nói: "Không ngờ khi đến nơi này, thật là ngoài dự liệu của tôi." Anh dừng lại: "Ba gian nhà cũ này đều đã bị tà khí xâm chiếm. Nếu còn chậm trễ nữa, nhất định sẽ chiêu mộ các tà ma đến. Tình hình thế này không thể chậm trễ thêm nữa, tôi lập tức dùng pháp chú trừ tà bí truyền của phái Mao Sơn để đuổi tà khí đi, cũng chuẩn bị lập đàn làm phép, cố địa mạch, thanh thiên kính để trả lại không gian thanh tịnh cho nơi này."
"Anh xác định trong phòng này có tà khí?" Phạm Lam hỏi.
Đào Khôi: "Đương nhiên."
Phạm Lam: Ha ha. Tôi nghi ngờ Thiên Nhãn này của anh.
Dung Mộc: "Anh dùng loại phù chú gì, có thể cho Dung mỗ xem được không?"
Đào Khôi hơi do dự: "Pháp chú này uy lực rất lớn, yêu vật các anh nếu chạm vào, sợ rằng sẽ bị thương."
"Không sao cả."
"Vậy一一 xin hãy cẩn thận." Đào Khôi rút một phong thư từ trong áo ra, lại cẩn thận rút ra một tờ giấy phù chú màu vàng, đưa cho Dung Mộc.
Dung Mộc hai tay nâng phù chú, bình tĩnh nhìn vài giây: "Thanh Thăng Chú, ma quỷ không thể quấy rối, không khí được trong sạch." Anh ngẩng đầu nhìn Đào Khôi: "Bùa này do tổ sư phái Mao Sơn Đào Cảnh sáng chế ra. Lá bùa mà anh vẽ giống đến tám phần, ba phần là tinh hoa, thiên phú cực kỳ cao."
Đào Khôi trợn mắt há hốc mồm, cẩn thận nhận phù chú về, ánh mắt nhìn Dung Mộc sinh ra vài phần kính trọng.
"Nói cách khác, anh ta dùng phù chú này để thanh tẩy một lượt căn phòng, tất cả nhân khí và chấp niệm còn sót lại cũng không còn nữa?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc gật đầu.
Kế Ngỗi: "..."
Vương Tư Địch: "Có ý gì?"
Phạm Lam: "Ý là chúng ta đến đây cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Vậy ông bà cố nội của tôi phải làm sao bây giờ?"
"Dựa vào bọn Bạch Huyên đi."
Vương Tư Địch ủ rũ.
"Các anh nói gì?" Đào Khôi hỏi: "Vợ chồng Vương Nhiên Thư không phải đã qua đời rồi sao?"
"Chuyện dài lắm." Phạm Lam nói: "Tóm lại là chúng tôi đến nhà cũ này để tìm manh mối."
"Manh mối gì?"
"Có thể xem là一一 chấp niệm khi còn sống của ông bà cố nội." Vương Tư Địch nói.
Đào Khôi suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy một cái túi vải nhỏ từ trong áo ra: "Anh xem cái này có giúp ích được gì không?"
Trong túi vải nhỏ là một cuốn sổ ghi chép bọc bìa da nhựa, kiểu dáng rất cũ, các cạnh bìa đều bị ố vàng, các trang cũng lỏng lẻo.
"Tôi phát hiện nó ở trong ngăn kéo, trên đấy có khí tức riêng biệt, chắc là di vật của Vương Nhiên Thư. Ban đầu tôi định giao cho người nhà họ Vương, giờ giao cho anh cũng xem như là đúng người." Đào Khôi nói.
Quyển sổ ghi chép quả thực rất đặc biệt. Phạm Lam thấy quyển sổ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ánh sáng của đom đóm vào đêm hè, vô cùng ấm áp.
Vương Tư Địch lật nhìn trang đầu tiên, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Anh khép quyển sổ ghi chép lại, cẩn thận đặt nó vào trong túi của mình.
"Là nhật ký của ông cố nội." Anh nói.
Phạm Lam còn muốn hỏi vài câu nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tư Địch, cô lại không thể hỏi được gì.
"Thời gian cũng không còn sớm, tôi vẫn nên lập đàn trước.." Đào Khôi mới nói được một nửa, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Dung Mộc đột nhiên đứng dậy, Kế Ngỗi đẩy cửa phòng ra.
Bên ngoài bầu trời đen kịt, gió đêm thổi tắt ngọn nến trên bàn bát tiên. Ngoài sân có hai ngọn đèn màu trắng được thắp sáng, đung đưa đi đến.
"Tôi biết có gì đó không ổn mà! Đây không phải là cháu trai lớn nhà chúng tôi sao? Nhiều năm không gặp như vậy, thiếu chút nữa là không nhận ra. Sao, anh cũng đến cướp đất à?" Cậu Năm dựng đèn pin lên, chiếu thẳng lên mặt của Vương Tư Địch.
Vương Tư Địch lấy tay che mắt: "Đều không phải, tôi tới đây là.."
Dì Tư: "Vương Tư Địch, các anh chỉ là nhà bên ngoại. Lúc ông cụ còn sống cũng không thấy các anh hiếu thuận, người chết rồi thì lập tức chạy đến cướp nhà, thật là không biết xấu hổ."
Cậu Năm: "Đào đạo trưởng, ngài cũng không cần quá phúc hậu. Chúng tôi tiêu tiền mời ngài về để trừ tà bắt quỷ, ngài lại cấu kết với người ngoài, cái này cũng không phù hợp đâu!"
Dì Tư: "Nói, các anh có phải đã làm chuyện gì đó không muốn cho người khác thấy, muốn mưu đồ tài sản của ông nội tôi?"
"Không phải, dì Tư, cậu Năm, hai người hiểu lầm rồi, tôi chỉ trở về xem thử一一" Vương Tư Địch nói: "Phạm Lam, cô cũng giúp tôi giải thích đi."
Phạm Lam không trả lời, cô không rảnh để trả lời.
Sự chú ý của cô đều tập trung vào bầu trời.
Nơi giao nhau giữa núi non và bầu trời chỉ để lại một màu xanh thẫm, là ánh sáng còn sót lại cuối cùng của hoàng hôn. Những lớp sương đen cuồn cuộn giống như bão cát tràn về phía thôn.
"Này, các anh có nhìn thấy không?" Phạm Lam nói.
Kế Ngỗi: "Tôi không có mù."
Đào Khôi: "Yêu quái cũng có Thiên Nhãn?"
Vương Tư Địch: "Có cái gì ở bên đó phải không? Sao tôi cảm thấy cả người ớn lạnh thế này?"
Dung Mộc tiến lên một bước, gió đêm thổi bay tóc mái. Trong bóng đêm, khuôn mặt của anh trông vô cùng sáng sủa, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ gầy yếu nhợt nhạt.
"Là quỷ khí."
⋆
Đây là lần thứ hai Phạm Lam thấy quỷ khí. Lần đầu tiên là ở trong nhà Vương Tư Địch, cảm giác giống như bước vào tủ đông siêu to khổng lồ. Nhưng quỷ khí lần này đương nhiên là không cùng một cấp bậc, lạnh lẽo đến thấu xương, tối đen mù mịt, đâm vào da thịt khiến cô đau rát.
"Nó bắt nguồn từ trong núi, đi về phía này." Kế Ngỗi nói.
"Là lệ quỷ." Dung Mộc nói.
Sắc mặt của Đào Khôi thay đổi. Mặt của Vương Tư Địch cũng trắng bệch đi.
"Lệ quỷ gì?" Cậu Năm hét lớn: "Các anh đang nói cái gì vậy?"
Lệ phong gào thét thổi qua ngõ nhỏ mái hiên làng như đáp lại lời cậu Năm. Một đoạn cành cây bị thổi gãy, đập thẳng vào chân anh.
"A.. Có quỷ!" Cậu Năm ôm đầu kêu to.
"Tôi đã nói ngôi nhà này bị ma ám mà! Chắc là hai ông bà già đó trở về đấy! Nếu không đuổi bọn họ ra ngoài thì chúng ta ai cũng đừng hòng chiếm lấy ngôi nhà này!" Dì Tư hét lên.
"Đạo trưởng mau nghĩ ra cách gì đi!" Cậu Năm xông tới túm lấy tay áo của Đào Khôi.
Đào Khôi ngăn bọn họ ở phía sau, vẻ mặt nghiêm túc: "Mọi người, quỷ này nhất định là có lai lịch không nhỏ. Tôi là đệ tử chính thống của phái Mao Sơn, trừ ma diệt quỷ, bảo vệ chính nghĩa là việc không thể chối từ. Lần này đi sợ là lành ít dữ nhiều, nếu tôi có chuyện gì, mong các anh có thể đưa tin này về cho sư phụ bần đạo, nói.."
"A Ngỗi, cậu liên hệ Bộ Địa Binh tiếp viện, Dung mỗ đi thăm dò tình hình thực tế." Dung Mộc ném điện thoại di động ra, mở khóa thi chú: "Giới Chú一一Khải!"
Kết giới hình tròn khổng lồ lấy ngôi nhà cũ làm trung tâm, bao phủ toàn bộ ngôi làng.
Đào Khôi há hốc mồm, choáng váng cả người.
Kế Ngỗi nhanh chóng nhấn vài cái trên màn hình di động: "Đơn xin hỗ trợ đã được gửi đi, tôi đi cùng anh."
"Cũng được." Dung Mộc quay đầu: "Phạm Lam, cô ở lại đây bảo vệ dân làng."
Phạm Lam nuốt nước miếng: "Được rồi. Các anh nhớ cẩn thận!"
Trong bóng đêm, gương mặt xinh đẹp như thiếu nữ của Táo thần gật đầu, khuôn mặt của ông thổ địa lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng.
Hai vị thần nhanh chóng bay đi, bóng lưng biến mất trong quỷ khí mênh mông.
"Phạm Lam, tôi sợ!" Giọng điệu của Vương Tư Địch mang theo tiếng khóc nức nở.
"Sợ cái đầu anh, đi vào nhà, đóng cửa sổ lại, đừng có đi ra ngoài!" Phạm Lam lại trừng mắt nhìn dì Tư và cậu Năm: "Hai người cũng vậy!"
Ba người Vương Tư Địch trốn vào trong phòng. Đào Khôi vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Phạm Lam.
Pham Lam xua tay: "Này! Choáng váng rồi sao?"
Đào Khôi nghiêm túc chắp tay: "Ba người các ngươi tuy là yêu, nhưng lại có thể chính nghĩa như vậy, Đào mỗ bái phục."
Phạm Lam: "..."
"Anh cũng đi vào nhà đi." Phạm Lam bước nhanh ra khỏi sân, ai ngờ Đào Khôi cũng đi theo.
Phạm Lam: "Anh ra đây làm cái gì? Rất nguy hiểm!"
"Cô tuy là yêu, nhưng dù sao cũng là con gái, tôi đường đường là đệ tử chính tông của phái Mao Sơn, sao có thể để cho cô một mình mạo hiểm?" Đào Khôi vung phất trần, ngẩng cao đầu, tay áo lay động theo gió, nhìn hơi có phong thái của cao nhân đắc đạo.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Đừng cản trở là được."
"Bây giờ đi đâu?"
Phạm Lam nhìn xuyên qua bóng đêm: "Ranh giới kết giới."
Bầu không khí trong thôn vô cùng quỷ dị. Cửa sổ hai bên đường sáng lên ánh đèn, có thể nghe được tiếng người trong tivi, nhưng trên đường lại không có một bóng người sống.
Phạm Lam ghé vào cửa sổ. Cô phát hiện gia đình bốn người này đều nằm sấp trên bàn ăn mà ngủ thiếp đi. Khí tức của bọn họ đều biến thành màu xanh đen, giống như dầu ở trạng thái không trọng lượng, trôi nổi trên đỉnh đầu.
Bọn họ bị nhiễm quỷ khí?
Phạm Lam kinh hãi, đây là quỷ khí cấp bậc gì mà ngay cả Giới Chú cũng không phòng được.
Đào Khôi trèo cửa sổ vào, đầu ngón tay điểm lên trán bọn họ, nhíu mày: "Tà khí xâm nhập vào cơ thể, nếu để trong thời gian dài, sợ rằng sẽ tổn thương đến tinh thần."
Nói xong, anh lấy một chồng phù chú từ trong áo ra, bày ra giống như cây quạt, trong miệng lẩm bẩm, chỉ thấy ánh sáng màu vàng lóe lên, phù chú tản đi khắp nơi, chui vào cửa sổ nhà của tất cả dân làng.
Bốn tấm phù phú dán lên trán dân làng, khí màu xanh đen trên đỉnh đầu của bọn họ dần nhạt đi, nhưng tính chất lại không có bất kỳ thay đổi nào.
"Lợi hại!" Phạm Lam giơ ngón tay cái lên.
"Linh Đài Thanh Minh Chú chỉ có thể duy trì được nửa tiếng." Đào Khôi lau mồ hôi, lại từ cửa sổ đi ra: "Nhất định phải nhanh lên."
Gió không biết đã ngừng lúc nào, mây đen cuồn cuộn trên không trung xoay tròn tản ra, hình thành hình trụ khổng lồ. Từ tâm hình tròn đến ranh giới, ít nhất mười mấy dặm, trung tâm lộ ra bầu trời mượt như nhung, thậm chí có thể nhìn thấy những ngôi sao rực rỡ.
Nơi này giống như trở thành mắt bão, yên tĩnh đến đáng sợ.
Phạm Lam bước nhanh hơn. Ngay sau đó cô đã nhìn thấy ranh giới của kết giới, cả trái tim đều trùng xuống.
Dung Mộc bày ra kết giới mới chỉ hơn mười phút, vậy mà ngay phía trên kết giới trong suốt đã phủ đầy khí đen như tơ nhện, dính vào tầng bên ngoài. Mùi hôi thối cùng với tiếng rít gào quẩn quanh như hắt acid sulfuric lên nhựa.
"Tà khí nặng thật!" Đào Khôi cực kỳ hoảng sợ.
Pham Lam vung tay mở khóa: "Giới Chú一一 Khải! Giới Chú一一 Khải! Giới Chú一一 Khải!"
Ba tầng kết giới chống đỡ bên trong kết giới cũ. Hình như cùng lúc đó, kết giới của Dung Mộc bị phá vỡ, khí đen như tơ nhện rơi vào kết giới mới của Phạm Lam, "rít" lên một tiếng.
Da đầu Dung Mộc co giật dữ dội, chân tóc đều nổ tung.
"Cô không sao chứ!" Đào Khôi đỡ lấy Pham Lam.
Trước mắt Phạm Lam phủ đầy sương mù, giống như là bị đục thủy tinh thể. Càng tệ hơn chính là tim cô đập rất nhanh, cả người lạnh lẽo, cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy.
Tình huống gì đây?
Đau nửa đầu? Nhồi máu cơ tim?
"Này, cô thật sự không sao chứ?" Đào Khôi hét lớn.
Ngực truyền đến một luồng hơi nóng, trước mặt Phạm Lam hiện lên một vầng sáng màu xanh băng, trong suốt lại ấm áp. Cô bất giác đưa tay bắt lấy nó, cảm giác trong lòng bàn tay có thêm một làn nước xuân ấm áp, hơi nước thấm vào da, dọc theo mạch máu chảy vào tim.
Nhịp tim cô trở lại bình thường, cơn đau trên đỉnh đầu cũng biến mất, tầm mắt sáng trở lại.
Đào Khôi đột nhiên lui về phía sau một bước.
Phạm Lam: "Có chuyện gì vậy?"
"Cô一一 đang phát sáng." Đào Khôi nói.
Phạm Lam cúi đầu nhìn. Quả nhiên, làn da của cô, bàn tay, cổ tay, mắt cá chân, đều phát ra ánh sáng màu xanh lam trong suốt, óng ánh long lanh, giống như bảo thạch tuyệt đẹp.
Cô buông tay ra, một viên bảo thạch màu xanh băng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô一一 là Song Thanh.
Phạm Lam nở nụ cười.
Cảm ơn, Xã Công đại nhân.
Đào Khôi nhanh chóng lùi lại hai mét, bấm ngón tay niệm thần thú: "Ta đường đường là đệ tử chính thống của Mao Sơn Nam Tông, tuyệt đối không thể bị yêu quái mê hoặc."
Pham Lam: ".. Anh lẩm bẩm cái gì vậy?"
"Khụ, bần đạo nói là一一 hai nghĩa sĩ đi lâu như vậy, không có vấn đề gì chứ?"
"Bọn họ chắc chắn không có vấn đề gì. Chỉ là.."
Phạm Lam nhìn xung quanh bên trong kết giới. Cô vừa mới thiết lập ba tầng kết giới mà đã có một tầng bị ăn mòn đến bảy tám phần, thậm chí còn không thể chống đỡ quá ba phút.
Phạm Lam cảm thấy không đúng lắm.
Lần trước chiến đấu với Sùng Mại, ba tầng Giới Chú có thể yểm trợ mấy lần công kích. Cho dù kết giới của cô kém hơn Dung Mộc, nhưng pháp chú đều là Thiên Đình thống nhất phân phát, không có khả năng mất hiệu lực nhanh như vậy.
Phạm Lam cẩn thận phân biệt hướng đi của tơ nhện quỷ khí一一 rất lộn xộn, không có một quy luật nào, chính là ngẫu nhiên rải rác trên kết giới.
Không, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Rậm rạp thưa thớt vẫn có sự khác biệt, càng đi lên càng thưa thớt, càng gần mặt đất càng dày đặc.
Phạm Lam ngồi xổm xuống, khom lưng, duỗi cổ quan sát.
Nơi giao nhau giữa mặt đất và kết giới có tiếng rít rất yếu ớt, giống như phao bơi bị xì hơi.
"Cô tìm cái gì vậy?" Đào Khôi ngồi xổm xuống hỏi.
Phạm Lam: "Đưa kiếm cho tôi!"
"..."
"Nhanh!"
Phạm Lam đoạt lấy thanh kiếm gãy của Đào Khôi, hung hăng cắm xuống mặt đất. Lập tức cô nghe thấy một tiếng soạt, một mớ tóc màu đen từ dưới đất chui lên.
"Cẩn thận!" Đào Khôi nắm lấy Phạm Lam kéo ra sau, trở tay ném ra một tấm phù chú. Tóc bị bùa chú đâm thủng, cháy rụi.
"Vừa rồi là cái gì vậy?" Đào Khôi hét lên.
Phạm Lam ngồi dưới mặt đất, toàn thân lạnh lẽo.
Tầm mắt của cô từ trước đến nay chưa bao giờ nhạy cảm và rõ ràng như vậy一一 Trên mặt đất mọc ra một mái tóc rậm rạp. Chúng nó vặn vẹo, giãy dụa, phối hợp cùng với khí đen bên ngoài kết giới.[/HIDE-THANKS]
Xung quanh bỗng chốc liền rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đạo sĩ lăn mấy vòng trên mặt đất, làm động tác lý ngư đả đĩnh* bật người dậy, sắc mặt thay đổi.
(*Lý ngư đả đĩnh: Là kĩ xảo thể dục / động tác thân thể, thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu)
"Yêu lực thâm hậu, là yêu quái ngàn năm! Mọi người mau chạy đi!"
Lần này quả thật bùng nổ, dân làng thét chói tai chạy ra khỏi sân, dì Tư và cậu Năm kinh hồn bạt vía bỏ chạy.
Ba vị thần của miếu thổ địa: "..."
"A, thật là to gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám đi gây họa cho nhân gian, hôm nay gặp được Đào Khôi ta đây, chính là số kiếp của các ngươi!" Đạo sĩ vứt thanh kiếm gãy, lấy ra ba tấm hoàng phù trong ngực, giậm chân, niệm vài câu thần chú gì đấy, bụp một tiếng quăng ra ngoài.
Lần này Kế Ngỗi thậm chí còn không thèm nhúc nhích, Dung Mộc âm thầm thở dài.
Phù chú bắn tới trước mặt ba người, cách một mét thì dừng lại, mềm nhũn rơi xuống mặt đất, nhăn nhúm co lại thành ba cục.
Phạm Lam thấy rất rõ, vì đụng phải Thần quang của Kế Ngỗi nên phù chú mới hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Đạo sĩ tên Đào Khôi vô cùng khiếp sợ. Ngay sau đó anh liền nản lòng thoái chí, ném phất trần, khoanh chân ngồi tại chỗ.
"Coi như tôi nhận thua, muốn chém muốn giết gì cũng được, cứ tự nhiên!"
"Này ông anh.." Phạm Lam nói: "Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi là.."
"Yêu nữ." Đào Khôi trợn mắt: "Mao Sơn Nam Tông chúng tôi là danh môn chính phái, tuyệt đối không thể cùng với yêu quái làm loại chuyện song tu này一一A!"
Đào Khôi giống như bị vật gì đó vô hình hung hăng đánh trúng ót. Trên trán liền xuất hiện một cái bao lớn màu xanh, trông như cái bánh chưng rơi xuống mặt đất.
Phạm Lam liếc nhìn Dung Mộc, vẻ mặt Xã Công đại nhân vô cùng bình tĩnh. Chỉ là.. hình như.. anh đang nghiến chặt răng thì phải.
Kế Ngỗi trái lại không nói gì, tiến đến, cúi xuống nhìn Đào Khôi.
Sắc mặt của Đào Khôi thay đổi, nuốt nước miếng ừng ực.
Kế Ngỗi xách Đào Khôi lên, vứt sang một bên như vứt rác, lẩm bẩm một câu: "Thế hệ sau đúng là không có mắt."
"Đừng tưởng rằng đạo hạnh các ngươi cao hơn thì muốn làm gì thì làm! Phái Mao Sơn bọn ta chính là môn phái lớn có tiếng. Ta chính là đạo sĩ chính thức được nhà nước công nhận!" Đào Khôi nằm trên mặt đất hét lên.
Phạm Lam không thèm để ý đến người này, đẩy cửa đi vào căn phòng cũ.
Phòng ốc bên trong rất sạch sẽ一一 không phải là không có hạt bụi nào, mà là khí tức rất sạch sẽ. Đồ đạc cũng chỉ có hai cái tủ ngăn kéo, hai cái ghế, một cái tivi 20inch, chen chúc trong góc phòng. Chắc là có người cố ý dọn dẹp như thế, bên cạnh còn đặt một miếng vải phủ chống bụi được gấp gọn gàng.
Phòng ngủ chỉ có diện tích bằng nửa phòng khách, góc tường là giường đôi dựng bằng cây, bên kia là tủ quần áo loại lớn hai cửa. Trên giường và ngăn tủ đều trống rỗng, tất cả đồ vật chắc là đã bị đốt cùng với quan tài.
Vương Tư Địch đứng bên giường, lấy tay sờ đầu giường trơn bóng thật lâu.
"Đây là giường của ông cố nội và bà cố nội. Khi còn bé, vào những dịp lễ tết, bà cố nội sẽ lấy tiền mừng tuổi giấu ở dưới ván giường để những đứa trẻ này tự tìm đến.. Năm tôi mười tuổi, cả gia đình chuyển đến Xuân Thành, sau đó càng ngày càng ít trở về.. Tôi cho rằng bản thân mình đã quên hết rồi, hóa ra đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.."
Hốc mắt Vương Tư Địch đỏ lên. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, kiên quyết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời chói chang rơi trên người anh tạo thành một cái bóng thật dài, phảng phất một nét bi thương khó tả.
Phạm Lam đột nhiên nhớ tới một câu nói thế này: Con muốn dưỡng mà cha mẹ không đợi.
"Phạm Lam, cô có phát hiện gì không?" Dung Mộc hỏi.
Phạm Lam lắc đầu: "Ở đây vô cùng sạch sẽ, không nhìn thấy bất kỳ khí tức nào còn sót lại nào cả, giống như đã được thanh tẩy sạch sẽ一一Chờ một chút.."
Phạm Lam khom lưng, nhặt lên một mảnh tro giấy nhỏ bên cạnh chân giường. Cô dùng ngón tay nghiền nát, đầu ngón tay tản ra một tia ánh vàng yếu ớt.
"Đây là thứ gì?" Cô hỏi.
Dung Mộc thở dài: "Là Đạo Gia Phù Chú."
Phạm Lam: "..."
Là chuyện tốt Đào Khôi kia làm?
Kế Ngỗi xoay người ra cửa, kéo Đào Khôi đi vào.
"Anh vừa mới làm gì ở trong căn phòng này?" Phạm Lam hỏi.
Đào Khôi ngẩng đầu thẳng lưng: "Ta đây đường đường là đệ tử chính thống của Mao Sơn Nam Tông, từ khi đi vào cửa đạo đã đặt việc sống chết ngoài tầm suy xét, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước yêu quái!"
"Mắt anh có vấn đề gì hay không?" Vương Tư Địch nói: "Ba người bọn họ là thần tiên."
"Từ xưa đến nay, yêu quái có sức mạnh cao thâm đều tự xưng mình là thần tiên để lừa gạt những con người bình thường. Em trai, cậu là người trần mắt thịt, bị bọn họ lừa gạt cũng không có gì kỳ lạ, nhưng tôi là đệ tử đạo gia tông môn đã được mở Thiên Nhãn, đương nhiên có thể nhìn thấy yêu khí ngút trời của bọn họ!"
Phạm Lam: "..."
Thiên nhãn này chắc chắn là giả!
Dung Mộc: "Thì ra là như thế, thất khiếu chích thông lục khiếu."
Kế Ngỗi: "Nhất khiếu bất thông."
Vương Tư Địch: "Lúc này các người đừng có chửi bới nữa!"
"Anh nhìn cho rõ." Phạm Lam đựng điện thoại di động lên, bấm mở APP Thần Tin Thiên Đình: "Đây là giấy chứng nhận công tác điện tử do Thiên Đình cấp, tôi là bà thổ địa chính hiệu!"
Đào Khôi cười lạnh: "Thật không thể tưởng tượng được bây giờ yêu quái cũng đã theo kịp thời đại, lại còn phát triển phần mềm lừa đảo! Thật hoang đường, trên đời này làm gì có thể có bà thổ địa gì đó được!"
Ba vị thần của miếu thổ địa: "..."
"Anh trai!" Vương Tư Địch thật sự muốn quỳ lạy: "Anh không tin trên đời này có thần tiên, nhưng lại tin trên đời này có yêu quái, cái này cũng quá mâu thuẫn đó!"
"Trước đây tất nhiên là không tin, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, không thể không tin. Sự tồn tại khách quan không vì ý chí con người mà thay đổi!" Đào Khôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Phạm Lam mắt trợn trắng: "Trực tiếp đánh chết đi, để Bạch Huyên giải thích với anh ta cho nhanh."
Kế Ngỗi xắn tay áo: "Để tôi."
Dung Mộc đỡ trán: "Chẳng lẽ hai người đã quên mất luật bảo vệ nhân tộc?"
Vương Tư Địch: "Hay là các anh đằng vân, thi pháp đi?"
Kế Ngỗi: "Nghèo."
Dung Mộc: "Đắt."
Vương Tư Địch: "Bây giờ tôi cũng hoài nghi các anh có phải là thần tiên thật hay không!"
"Tôi chém chết cậu!" Phạm Lam túm lấy thịt trên cánh tay của Vương Tư Địch: "Cậu là tiểu tử thối không có lương tâm, nếu không phải vì ông bà cố nội của cậu, bọn tôi có cần đến đây để phải chịu sự tức giận này không hả?"
"Tôi biết sai rồi, đau quá!" Vương Tư Địch xin tha.
"Khoan đã." Sắc mặt của Đào Khôi thay đổi. Anh nhìn chằm chằm vào Vương Tư Địch: "Anh一一 cũng là con cháu của Vương Nhiên Thư?"
Vương Tư Địch: "Anh biết ông cố nội của tôi?"
"Làm sao anh có thể chứng minh được thân phận của mình?"
Vương Tư Địch thở phào nhẹ nhõm: "Tôi có căn cước công dân, bản sao sổ hộ khẩu, còn có bản sao gia phả."
⋆
"Thì ra là vậy, là tôi hiểu nhầm các anh." Đào Khôi ngồi trên ghế nói: "Thì ra cũng có yêu quái tốt bụng, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui."
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi mắt trợn trắng, Dung Mộc cười khổ.
"Mấy năm trước, bần đạo du lịch đến đây, từng được Vương Nhiên Thư mời một bữa cơm. Cho nên lần này được người nhà họ Vương ủy thác, đến đây để xua đuổi tà ma." Đào Khôi nói: "Không ngờ khi đến nơi này, thật là ngoài dự liệu của tôi." Anh dừng lại: "Ba gian nhà cũ này đều đã bị tà khí xâm chiếm. Nếu còn chậm trễ nữa, nhất định sẽ chiêu mộ các tà ma đến. Tình hình thế này không thể chậm trễ thêm nữa, tôi lập tức dùng pháp chú trừ tà bí truyền của phái Mao Sơn để đuổi tà khí đi, cũng chuẩn bị lập đàn làm phép, cố địa mạch, thanh thiên kính để trả lại không gian thanh tịnh cho nơi này."
"Anh xác định trong phòng này có tà khí?" Phạm Lam hỏi.
Đào Khôi: "Đương nhiên."
Phạm Lam: Ha ha. Tôi nghi ngờ Thiên Nhãn này của anh.
Dung Mộc: "Anh dùng loại phù chú gì, có thể cho Dung mỗ xem được không?"
Đào Khôi hơi do dự: "Pháp chú này uy lực rất lớn, yêu vật các anh nếu chạm vào, sợ rằng sẽ bị thương."
"Không sao cả."
"Vậy一一 xin hãy cẩn thận." Đào Khôi rút một phong thư từ trong áo ra, lại cẩn thận rút ra một tờ giấy phù chú màu vàng, đưa cho Dung Mộc.
Dung Mộc hai tay nâng phù chú, bình tĩnh nhìn vài giây: "Thanh Thăng Chú, ma quỷ không thể quấy rối, không khí được trong sạch." Anh ngẩng đầu nhìn Đào Khôi: "Bùa này do tổ sư phái Mao Sơn Đào Cảnh sáng chế ra. Lá bùa mà anh vẽ giống đến tám phần, ba phần là tinh hoa, thiên phú cực kỳ cao."
Đào Khôi trợn mắt há hốc mồm, cẩn thận nhận phù chú về, ánh mắt nhìn Dung Mộc sinh ra vài phần kính trọng.
"Nói cách khác, anh ta dùng phù chú này để thanh tẩy một lượt căn phòng, tất cả nhân khí và chấp niệm còn sót lại cũng không còn nữa?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc gật đầu.
Kế Ngỗi: "..."
Vương Tư Địch: "Có ý gì?"
Phạm Lam: "Ý là chúng ta đến đây cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Vậy ông bà cố nội của tôi phải làm sao bây giờ?"
"Dựa vào bọn Bạch Huyên đi."
Vương Tư Địch ủ rũ.
"Các anh nói gì?" Đào Khôi hỏi: "Vợ chồng Vương Nhiên Thư không phải đã qua đời rồi sao?"
"Chuyện dài lắm." Phạm Lam nói: "Tóm lại là chúng tôi đến nhà cũ này để tìm manh mối."
"Manh mối gì?"
"Có thể xem là一一 chấp niệm khi còn sống của ông bà cố nội." Vương Tư Địch nói.
Đào Khôi suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy một cái túi vải nhỏ từ trong áo ra: "Anh xem cái này có giúp ích được gì không?"
Trong túi vải nhỏ là một cuốn sổ ghi chép bọc bìa da nhựa, kiểu dáng rất cũ, các cạnh bìa đều bị ố vàng, các trang cũng lỏng lẻo.
"Tôi phát hiện nó ở trong ngăn kéo, trên đấy có khí tức riêng biệt, chắc là di vật của Vương Nhiên Thư. Ban đầu tôi định giao cho người nhà họ Vương, giờ giao cho anh cũng xem như là đúng người." Đào Khôi nói.
Quyển sổ ghi chép quả thực rất đặc biệt. Phạm Lam thấy quyển sổ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ánh sáng của đom đóm vào đêm hè, vô cùng ấm áp.
Vương Tư Địch lật nhìn trang đầu tiên, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Anh khép quyển sổ ghi chép lại, cẩn thận đặt nó vào trong túi của mình.
"Là nhật ký của ông cố nội." Anh nói.
Phạm Lam còn muốn hỏi vài câu nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tư Địch, cô lại không thể hỏi được gì.
"Thời gian cũng không còn sớm, tôi vẫn nên lập đàn trước.." Đào Khôi mới nói được một nửa, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Dung Mộc đột nhiên đứng dậy, Kế Ngỗi đẩy cửa phòng ra.
Bên ngoài bầu trời đen kịt, gió đêm thổi tắt ngọn nến trên bàn bát tiên. Ngoài sân có hai ngọn đèn màu trắng được thắp sáng, đung đưa đi đến.
"Tôi biết có gì đó không ổn mà! Đây không phải là cháu trai lớn nhà chúng tôi sao? Nhiều năm không gặp như vậy, thiếu chút nữa là không nhận ra. Sao, anh cũng đến cướp đất à?" Cậu Năm dựng đèn pin lên, chiếu thẳng lên mặt của Vương Tư Địch.
Vương Tư Địch lấy tay che mắt: "Đều không phải, tôi tới đây là.."
Dì Tư: "Vương Tư Địch, các anh chỉ là nhà bên ngoại. Lúc ông cụ còn sống cũng không thấy các anh hiếu thuận, người chết rồi thì lập tức chạy đến cướp nhà, thật là không biết xấu hổ."
Cậu Năm: "Đào đạo trưởng, ngài cũng không cần quá phúc hậu. Chúng tôi tiêu tiền mời ngài về để trừ tà bắt quỷ, ngài lại cấu kết với người ngoài, cái này cũng không phù hợp đâu!"
Dì Tư: "Nói, các anh có phải đã làm chuyện gì đó không muốn cho người khác thấy, muốn mưu đồ tài sản của ông nội tôi?"
"Không phải, dì Tư, cậu Năm, hai người hiểu lầm rồi, tôi chỉ trở về xem thử一一" Vương Tư Địch nói: "Phạm Lam, cô cũng giúp tôi giải thích đi."
Phạm Lam không trả lời, cô không rảnh để trả lời.
Sự chú ý của cô đều tập trung vào bầu trời.
Nơi giao nhau giữa núi non và bầu trời chỉ để lại một màu xanh thẫm, là ánh sáng còn sót lại cuối cùng của hoàng hôn. Những lớp sương đen cuồn cuộn giống như bão cát tràn về phía thôn.
"Này, các anh có nhìn thấy không?" Phạm Lam nói.
Kế Ngỗi: "Tôi không có mù."
Đào Khôi: "Yêu quái cũng có Thiên Nhãn?"
Vương Tư Địch: "Có cái gì ở bên đó phải không? Sao tôi cảm thấy cả người ớn lạnh thế này?"
Dung Mộc tiến lên một bước, gió đêm thổi bay tóc mái. Trong bóng đêm, khuôn mặt của anh trông vô cùng sáng sủa, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ gầy yếu nhợt nhạt.
"Là quỷ khí."
⋆
Đây là lần thứ hai Phạm Lam thấy quỷ khí. Lần đầu tiên là ở trong nhà Vương Tư Địch, cảm giác giống như bước vào tủ đông siêu to khổng lồ. Nhưng quỷ khí lần này đương nhiên là không cùng một cấp bậc, lạnh lẽo đến thấu xương, tối đen mù mịt, đâm vào da thịt khiến cô đau rát.
"Nó bắt nguồn từ trong núi, đi về phía này." Kế Ngỗi nói.
"Là lệ quỷ." Dung Mộc nói.
Sắc mặt của Đào Khôi thay đổi. Mặt của Vương Tư Địch cũng trắng bệch đi.
"Lệ quỷ gì?" Cậu Năm hét lớn: "Các anh đang nói cái gì vậy?"
Lệ phong gào thét thổi qua ngõ nhỏ mái hiên làng như đáp lại lời cậu Năm. Một đoạn cành cây bị thổi gãy, đập thẳng vào chân anh.
"A.. Có quỷ!" Cậu Năm ôm đầu kêu to.
"Tôi đã nói ngôi nhà này bị ma ám mà! Chắc là hai ông bà già đó trở về đấy! Nếu không đuổi bọn họ ra ngoài thì chúng ta ai cũng đừng hòng chiếm lấy ngôi nhà này!" Dì Tư hét lên.
"Đạo trưởng mau nghĩ ra cách gì đi!" Cậu Năm xông tới túm lấy tay áo của Đào Khôi.
Đào Khôi ngăn bọn họ ở phía sau, vẻ mặt nghiêm túc: "Mọi người, quỷ này nhất định là có lai lịch không nhỏ. Tôi là đệ tử chính thống của phái Mao Sơn, trừ ma diệt quỷ, bảo vệ chính nghĩa là việc không thể chối từ. Lần này đi sợ là lành ít dữ nhiều, nếu tôi có chuyện gì, mong các anh có thể đưa tin này về cho sư phụ bần đạo, nói.."
"A Ngỗi, cậu liên hệ Bộ Địa Binh tiếp viện, Dung mỗ đi thăm dò tình hình thực tế." Dung Mộc ném điện thoại di động ra, mở khóa thi chú: "Giới Chú一一Khải!"
Kết giới hình tròn khổng lồ lấy ngôi nhà cũ làm trung tâm, bao phủ toàn bộ ngôi làng.
Đào Khôi há hốc mồm, choáng váng cả người.
Kế Ngỗi nhanh chóng nhấn vài cái trên màn hình di động: "Đơn xin hỗ trợ đã được gửi đi, tôi đi cùng anh."
"Cũng được." Dung Mộc quay đầu: "Phạm Lam, cô ở lại đây bảo vệ dân làng."
Phạm Lam nuốt nước miếng: "Được rồi. Các anh nhớ cẩn thận!"
Trong bóng đêm, gương mặt xinh đẹp như thiếu nữ của Táo thần gật đầu, khuôn mặt của ông thổ địa lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng.
Hai vị thần nhanh chóng bay đi, bóng lưng biến mất trong quỷ khí mênh mông.
"Phạm Lam, tôi sợ!" Giọng điệu của Vương Tư Địch mang theo tiếng khóc nức nở.
"Sợ cái đầu anh, đi vào nhà, đóng cửa sổ lại, đừng có đi ra ngoài!" Phạm Lam lại trừng mắt nhìn dì Tư và cậu Năm: "Hai người cũng vậy!"
Ba người Vương Tư Địch trốn vào trong phòng. Đào Khôi vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Phạm Lam.
Pham Lam xua tay: "Này! Choáng váng rồi sao?"
Đào Khôi nghiêm túc chắp tay: "Ba người các ngươi tuy là yêu, nhưng lại có thể chính nghĩa như vậy, Đào mỗ bái phục."
Phạm Lam: "..."
"Anh cũng đi vào nhà đi." Phạm Lam bước nhanh ra khỏi sân, ai ngờ Đào Khôi cũng đi theo.
Phạm Lam: "Anh ra đây làm cái gì? Rất nguy hiểm!"
"Cô tuy là yêu, nhưng dù sao cũng là con gái, tôi đường đường là đệ tử chính tông của phái Mao Sơn, sao có thể để cho cô một mình mạo hiểm?" Đào Khôi vung phất trần, ngẩng cao đầu, tay áo lay động theo gió, nhìn hơi có phong thái của cao nhân đắc đạo.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Đừng cản trở là được."
"Bây giờ đi đâu?"
Phạm Lam nhìn xuyên qua bóng đêm: "Ranh giới kết giới."
Bầu không khí trong thôn vô cùng quỷ dị. Cửa sổ hai bên đường sáng lên ánh đèn, có thể nghe được tiếng người trong tivi, nhưng trên đường lại không có một bóng người sống.
Phạm Lam ghé vào cửa sổ. Cô phát hiện gia đình bốn người này đều nằm sấp trên bàn ăn mà ngủ thiếp đi. Khí tức của bọn họ đều biến thành màu xanh đen, giống như dầu ở trạng thái không trọng lượng, trôi nổi trên đỉnh đầu.
Bọn họ bị nhiễm quỷ khí?
Phạm Lam kinh hãi, đây là quỷ khí cấp bậc gì mà ngay cả Giới Chú cũng không phòng được.
Đào Khôi trèo cửa sổ vào, đầu ngón tay điểm lên trán bọn họ, nhíu mày: "Tà khí xâm nhập vào cơ thể, nếu để trong thời gian dài, sợ rằng sẽ tổn thương đến tinh thần."
Nói xong, anh lấy một chồng phù chú từ trong áo ra, bày ra giống như cây quạt, trong miệng lẩm bẩm, chỉ thấy ánh sáng màu vàng lóe lên, phù chú tản đi khắp nơi, chui vào cửa sổ nhà của tất cả dân làng.
Bốn tấm phù phú dán lên trán dân làng, khí màu xanh đen trên đỉnh đầu của bọn họ dần nhạt đi, nhưng tính chất lại không có bất kỳ thay đổi nào.
"Lợi hại!" Phạm Lam giơ ngón tay cái lên.
"Linh Đài Thanh Minh Chú chỉ có thể duy trì được nửa tiếng." Đào Khôi lau mồ hôi, lại từ cửa sổ đi ra: "Nhất định phải nhanh lên."
Gió không biết đã ngừng lúc nào, mây đen cuồn cuộn trên không trung xoay tròn tản ra, hình thành hình trụ khổng lồ. Từ tâm hình tròn đến ranh giới, ít nhất mười mấy dặm, trung tâm lộ ra bầu trời mượt như nhung, thậm chí có thể nhìn thấy những ngôi sao rực rỡ.
Nơi này giống như trở thành mắt bão, yên tĩnh đến đáng sợ.
Phạm Lam bước nhanh hơn. Ngay sau đó cô đã nhìn thấy ranh giới của kết giới, cả trái tim đều trùng xuống.
Dung Mộc bày ra kết giới mới chỉ hơn mười phút, vậy mà ngay phía trên kết giới trong suốt đã phủ đầy khí đen như tơ nhện, dính vào tầng bên ngoài. Mùi hôi thối cùng với tiếng rít gào quẩn quanh như hắt acid sulfuric lên nhựa.
"Tà khí nặng thật!" Đào Khôi cực kỳ hoảng sợ.
Pham Lam vung tay mở khóa: "Giới Chú一一 Khải! Giới Chú一一 Khải! Giới Chú一一 Khải!"
Ba tầng kết giới chống đỡ bên trong kết giới cũ. Hình như cùng lúc đó, kết giới của Dung Mộc bị phá vỡ, khí đen như tơ nhện rơi vào kết giới mới của Phạm Lam, "rít" lên một tiếng.
Da đầu Dung Mộc co giật dữ dội, chân tóc đều nổ tung.
"Cô không sao chứ!" Đào Khôi đỡ lấy Pham Lam.
Trước mắt Phạm Lam phủ đầy sương mù, giống như là bị đục thủy tinh thể. Càng tệ hơn chính là tim cô đập rất nhanh, cả người lạnh lẽo, cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy.
Tình huống gì đây?
Đau nửa đầu? Nhồi máu cơ tim?
"Này, cô thật sự không sao chứ?" Đào Khôi hét lớn.
Ngực truyền đến một luồng hơi nóng, trước mặt Phạm Lam hiện lên một vầng sáng màu xanh băng, trong suốt lại ấm áp. Cô bất giác đưa tay bắt lấy nó, cảm giác trong lòng bàn tay có thêm một làn nước xuân ấm áp, hơi nước thấm vào da, dọc theo mạch máu chảy vào tim.
Nhịp tim cô trở lại bình thường, cơn đau trên đỉnh đầu cũng biến mất, tầm mắt sáng trở lại.
Đào Khôi đột nhiên lui về phía sau một bước.
Phạm Lam: "Có chuyện gì vậy?"
"Cô一一 đang phát sáng." Đào Khôi nói.
Phạm Lam cúi đầu nhìn. Quả nhiên, làn da của cô, bàn tay, cổ tay, mắt cá chân, đều phát ra ánh sáng màu xanh lam trong suốt, óng ánh long lanh, giống như bảo thạch tuyệt đẹp.
Cô buông tay ra, một viên bảo thạch màu xanh băng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô一一 là Song Thanh.
Phạm Lam nở nụ cười.
Cảm ơn, Xã Công đại nhân.
Đào Khôi nhanh chóng lùi lại hai mét, bấm ngón tay niệm thần thú: "Ta đường đường là đệ tử chính thống của Mao Sơn Nam Tông, tuyệt đối không thể bị yêu quái mê hoặc."
Pham Lam: ".. Anh lẩm bẩm cái gì vậy?"
"Khụ, bần đạo nói là一一 hai nghĩa sĩ đi lâu như vậy, không có vấn đề gì chứ?"
"Bọn họ chắc chắn không có vấn đề gì. Chỉ là.."
Phạm Lam nhìn xung quanh bên trong kết giới. Cô vừa mới thiết lập ba tầng kết giới mà đã có một tầng bị ăn mòn đến bảy tám phần, thậm chí còn không thể chống đỡ quá ba phút.
Phạm Lam cảm thấy không đúng lắm.
Lần trước chiến đấu với Sùng Mại, ba tầng Giới Chú có thể yểm trợ mấy lần công kích. Cho dù kết giới của cô kém hơn Dung Mộc, nhưng pháp chú đều là Thiên Đình thống nhất phân phát, không có khả năng mất hiệu lực nhanh như vậy.
Phạm Lam cẩn thận phân biệt hướng đi của tơ nhện quỷ khí一一 rất lộn xộn, không có một quy luật nào, chính là ngẫu nhiên rải rác trên kết giới.
Không, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Rậm rạp thưa thớt vẫn có sự khác biệt, càng đi lên càng thưa thớt, càng gần mặt đất càng dày đặc.
Phạm Lam ngồi xổm xuống, khom lưng, duỗi cổ quan sát.
Nơi giao nhau giữa mặt đất và kết giới có tiếng rít rất yếu ớt, giống như phao bơi bị xì hơi.
"Cô tìm cái gì vậy?" Đào Khôi ngồi xổm xuống hỏi.
Phạm Lam: "Đưa kiếm cho tôi!"
"..."
"Nhanh!"
Phạm Lam đoạt lấy thanh kiếm gãy của Đào Khôi, hung hăng cắm xuống mặt đất. Lập tức cô nghe thấy một tiếng soạt, một mớ tóc màu đen từ dưới đất chui lên.
"Cẩn thận!" Đào Khôi nắm lấy Phạm Lam kéo ra sau, trở tay ném ra một tấm phù chú. Tóc bị bùa chú đâm thủng, cháy rụi.
"Vừa rồi là cái gì vậy?" Đào Khôi hét lên.
Phạm Lam ngồi dưới mặt đất, toàn thân lạnh lẽo.
Tầm mắt của cô từ trước đến nay chưa bao giờ nhạy cảm và rõ ràng như vậy一一 Trên mặt đất mọc ra một mái tóc rậm rạp. Chúng nó vặn vẹo, giãy dụa, phối hợp cùng với khí đen bên ngoài kết giới.[/HIDE-THANKS]