[Edit] Vạn Cổ Đệ Nhất Tông - Giang Hồ Tái Kiến

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi phamt8611, 28 Tháng một 2019.

  1. phamt8611 Tadashi Ringo

    Bài viết:
    23
    Chương 20: Cần gì đến đao thương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí Đài Ân Oán đã từng vô cùng trang nghiêm, võ giả nếu đã đặt chân lên đây trong lòng đều sẽ có thái độ nghiêm túc, thậm chí kính sợ. Nhưng Quân Thường Tiếu đi lên đài, trước thì ngoáy cứt mũi, sau thì lấy lược trải tóc, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ.

    "Grừ!"

    Vi Nhất Nộ gào thét lần nữa.

    Hắn muốn lần nữa ngưng tụ lực lượng đánh tới, thì tên kia đang đứng đó chải tóc!

    Loại người quái quỷ gì vậy!

    Đây là hoàn toàn xem mình không ra gì mà!

    Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn!

    "Xoát!"

    Vi Nhất Nộ cất bước mà đi, hai tay bắt đầu ngưng tự năng lượng, cả khuôn mặt vặn vẹo đến cực hạn nói "Chết đi!"

    "Vù Vù!"

    Song quyền cùng nhau đánh đến, mang theo khí thế quyết tuyệt.

    Sắc mặt võ giả đứng gần Đài Ân Oán trở nên hoảng hốt, vội vã lui về sau mấy bước, tránh dư lực tác động.

    "Thật đáng sợ quá đi mất!"

    "Lực lượng này ít nhất cũng phải hai nghìn năm trăm cân đi!"

    "Coi như hung thú có cấp độ so với Võ Đồ cũng chưa chắc chịu nổi a!"

    Mọi người cả kinh, lông tóc dựng ngược hết lên.

    Nhưng khi bọn hắn nhìn về phía Quân Thường Tiếu, phát hiện hắn đã chải đầu xong, chậm rãi đem cây lượng gỗ cài trên đai lưng.

    Vi trưởng lão bên này thanh thế sóng to gió lớn, giết tới, hắn bên kia lại như cưỡi ngựa xem hoa.

    Lão ca, ngươi thật là đáng khâm phục a!

    "Xoát!"

    Nhưng vào đúng lúc này, Quân Thường Tiếu nâng hai tay lên, lấy tư thế chính diện đi nghênh đón hai quyền của Vi Nhất Nộ đánh tới.

    Mọi người không nhịn được nghĩ, Quân chưởng môn muốn động thủ rồi?

    "Oanh!"

    "Oành!"

    Tiểng nổ đinh tai nhức óc truyền đến.

    Dư lực tán đi, võ giả các bang phái nhìn lên trên đài, tròng mắt kém chút nữa thì rớt ra ngoài.

    Phía trên đài, Quân Thường Tiếu vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ lên song chưởng tiếp song quyền của Vi Nhất Nộ, trên mặt còn giữ một nụ cười khinh miệt.

    "Không phải ta đang mơ chứ?"

    "Vậy mà cũng có thể tiếp được?"

    "Võ học Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của hắn chẳng lẽ là phàm phẩm cao giai?"

    Mọi người kinh hồn khiếp vía.

    Vi Nhất nộ bảo trì tư thái oanh kích, không thể tin bật thốt "Chuyện này làm sao có thể?"

    Hắn thi triển Kim Quang Vạn Quân Thiết Thạch Quyền, lại dùng thời gian dài vận hết sức lực chờ phát động, tuyệt đối chính là công kích mạnh nhất của hắn, dù vậy thì Quân Thường Tiếu cũng có thể nhẹ nhàng tiếp đỡ.

    Một khắc này, tinh thần của Vi trưởng lão muốn suy sụp.

    "Ầy"

    Quân Thường Tiếu nói "Còn có cái chiêu thức gì khác thì xuất ra hết đi."

    "Vù Vù!"

    Vi Nhất Nộ hô hấp dồn dập, sắc mặt dữ tợn.

    "Vi trưởng lão sắp chống đỡ không được rồi."

    "Võ học phàm phẩm tuy cường hãn, nhưng linh lực tiêu hao cũng nhiều!"

    Lúc trước hắn đã thi triển một đợt công kích liên miên, vốn linh lực đã tiêu hao không ít, bây giờ lại thi triển thêm quyền pháp kia, sợ bây giờ đã là sức cùng lực kiệt.

    "Sức cùng lực kiệt thì sao?"

    Vi trưởng lão lui về phía sau mấy bước, cúi đầu che mặt, lại một lần nữa cười ha hả.

    Còn cười được?

    Mọi cười vô cùng ngạc nhiên.

    "Tiểu tử đáng chết!"

    Vi trưởng lão dần dần ngẩng đầu, một tay giơ lên nói "Ngươi cho rằng lão tử chỉ có võ học thôi sao?"

    "Vù Vù!"

    Một thanh đại đao từ trong hư không xuất hiện.

    Đương nhiên, đây là hắn lấy ra vũ khí từ trong không gian giới chỉ.

    "Oanh!"

    Đại đao rơi xuống đất, đất đá rạn nứt.

    "Đao này có vẻ như rất nặng nha!"

    "Mau nhìn kìa, trên thân đao có khắc chữ" Phạm ". Đây chính là vũ khí do Phạm đại sư chế tạo."

    Mọi người kinh hô.

    Phạm đại sư chính là chế tạo sư đỉnh phong của Tinh Vẫn đại lục.

    Hắn cả đời chế tạo ngàn vạn vũ khí, mỗi một cái đều được võ giả coi là trân bảo.

    "Xoát"

    Vi Nhất Nộ đem đao giơ ngang lên, dùng ống tay áo chầm chậm lau thân đao, vừa tự hào nói "Đao này chính là do Vi mỗ dùng rất nhiều tiền để mua, một mực xem nó như sinh mạng của mình. Hôm nay là lần đầu tiên lấy ra trước mặt người khác."

    Quân Thường Tiếu chỉ đao cười nói "Trên lưỡi đao có khe hở, xem ra cũng chỉ là tàn thứ phẩm!"

    Vi Nhất Nộ giận dữ hét lên "Vũ khí này do Phạm đại sư chế tạo, cho dù có tì vết cũng vô cùng quý giá, ngươi gọi nó là tàn thứ phẩm chẳng khác nào đang nhục nhã nó."

    Quân Thường Tiếu không nói nên lời.

    Mình ăn ngay nói thật, mà hắn nổi giận như vậy là sao chứ!

    Hắn không hiểu được, đối với võ giả ở Tinh Vẫn đại lục này thì vũ khí vô cùng quan trọng, vũ khí do Phạm đại sư chế tạo lại càng quý giá, không thể chấp nhận được nửa điểm khinh thường.

    "Tiểu tử đáng chết!"

    Vi Nhất Nộ ánh mắt cay độc nói "Hôm nay ta sẽ dùng máu của ngươi tế Kim Long Đại Đao!"

    "À.."

    Quân Thường Tiếu lại ngoáy cứt mũi.

    Vi Nhất Nộ cảm thấy tôn nghiêm bản thân bị chà đạp thêm một lần nữa, hắn nắm chặt Kim Long Đại Đao, phát ra tiếng nói trầm thấp "Không thể nhẫn nhịn, không thể chịu nhục!"

    "Vù Vù!"

    Linh lực mạnh mẽ trào ra, bao bọc quanh thân Kim Long Đại Đao, trong nháy mắt bạo phát khí tức mãnh liệt.

    "Vi trưởng lão muốn liều mạng."

    "Chuôi đao này khẳng định là cấp bậc phàm phẩm, có thể nhận linh lực từ võ giả, chém giết Võ Đồ dễ như trở bàn tay."

    "Quân chưởng môn gặp nguy rồi!"

    "Xoát!"

    Vi Nhất Nộ giơ đao chỉ Quân Thường Tiếu, vẻ mặt lạnh lẽo âm u nói "Lấy vũ khí của ngươi ra đi!"

    Luật lệ cũ trên đài là vũ khí đấu với vũ khí, nếu như ỷ vào vũ khí bắt nạt người tay không tấc sắt sẽ bị đồng đạo coi thường.

    "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"

    Quân Thường Tiếu nói: "Dùng nắm đấm giải quyết là được, cần gì phải động đao thương!"

    "..."

    Mọi người co giật khóe miệng!

    Quân chưởng môn. Người ta dùng nắm đấm rồi mà không giải quyết được, nên mới phải động đao thương a.

    "Bớt nói nhảm!"

    Vi Nhất Nộ gần như gầm thét "Lấy vũ khí ra nhanh lên, cùng ta quyết đấu một trận sinh tử!"

    Hắn phẫn nộ, hắn biệt khuất. Hắn muốn một đao chém chết chưởng môn Thiết Cốt phái, bộc phát toàn bộ phẫn nộ ra ngoài.

    "Thích thì chiều!"

    Quân Thường Tiếu nâng tay lên.

    "Roẹt!"

    Lục Thiên Thiên xuất kiếm ra khỏi vỏ.

    Quân Thường Tiếu lắc đầu nói "Ta có kiếm rồi!"

    Có kiếm rồi?

    Lục Thiên Thiên cảm thấy giật mình.

    "Hưu!"

    Dưới bàn tay của Quân Thường Tiếu, đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.

    Trên vỏ kiếm nạm hai hạt châu, dưới ánh sáng mặt trời phát ra ánh sáng màu lam chói mắt.

    Lục Thiên Thiên vẻ mặt ngưng trọng nói "Kiếm này không tầm thường."

    "Ngưng!"

    Vi Nhất Nộ khinh thường nói "Kiếm chính là vũ khí để giết địch. Vỏ kiếm của ngươi khảm bảo châu khẳng định kiếm này chỉ là đồ trang sức mà thôi."

    Võ giả các bang phái rất tán thành ý kiến này.

    Kiếm quan trọng phải sắc bén. Vỏ kiếm dù đẹp dù tốt thì vẫn chỉ là vỏ kiếm mà thôi.

    "Ngươi đã lấy ra vũ khí, lão tử sẽ xuất đao!"

    Vi Nhất Nộ hai tay nắm chuôi đao, đem linh khí rót vào thân đao, nhất thời khí tức của đao lại càng trở nên trầm trọng.

    "Đại Mạc Đao pháp!"

    Hắn lạnh giọng quát, hai tay nổi đầy gân xanh, Kim Long Đại Đao giơ lên cao, hướng Quân Thường Tiếu chém tới.

    Các võ giả há hốc cả miệng, bởi vì trong tầm mắt của họ, xuất hiện một đường đao khí dài gần hai mét, bắn tới kề sát mặt đất.

    "Tách tách tách!"

    Nhưng nơi đao khí này đi qua, mặt đá hiện lên vết hằng.

    "Hít hà!"

    Mọi người hít một hơi khí lạnh.

    Vi trưởng lão không những có vũ khí của Phạm đại sư chế tạo, lại còn có một môn Đao pháp lợi hại, uy lực như thế này sợ là có thể dễ dàng giết chết Võ Đồ đi.

    Một giây sau.

    Mọi người nhìn về phía Quân Thường Tiếu.

    Một đao mạnh mẽ như vậy, hắn sẽ đối mặt như thế nào đây? Hay định lấy Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam cứng rắn đỡ đòn nữa?

    "Roẹt!"

    Quân Thường Tiếu nắm chuôi kiếm, cấp tốc rút kiếm ra.

    "Xoát! Xoát! Xoát!"

    Cửu Thức Điệp Lãng Kiếm thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba.. liên tiếp được tung ra tám thức, đến cuối cùng, trong tầng tầng lớp lớp kiếm khí, tung ra thức thứ chín!

    "Vù Vù!"

    Tám tầng khí lưu hội tụ thành một, hóa thành kiếm khí bay đi.

    Từ lúc kiếm ra khỏi vỏ, toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt.

    Khi mọi người mới nhìn thấy kiếm khí ngưng tụ, thì nó đã bay đi nghênh tiếp đao khí.

    "Bành!"

    Đao khí, trực tiếp bị chém vỡ.

    Kiếm khí uy thế không giảm, bay tới Vi Nhất Nộ.

    "Chuyện này.."

    Các võ giả trợn mắt há mồm.

    "Không ổn!"

    Sắc mặt Vi Nhất Nộ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, theo bản năng đưa Kim Long Đại Đao lên chắn trước người.

    "Bành!"

    Kiếm khí trảm lên mặt đao, truyền đến tiếng kêu của kim loại.

    "Răng rắc!"

    Ngay sau đó, vũ khí do Phạm đại sư chế tạo, Kim Long Đại Đao, vỡ nát trước mặt mọi người.

    Khi lưỡi đao vỡ vụn bay qua người, Vi Nhất Nộ ngây dại cả người.

    Kiếm khí hung hăng chém xuống bả vai hắn, toàn bộ cánh tay phải cũng bị chém đứt, tách hẳn ra khỏi cơ thể hắn, rơi xuống trước mặt võ đài. Chuôi đao còn sót lại của Kim Long Đại Đao cũng lăn xuống.

    "A a a a a!"

    Trên Đài Ân Oán truyền đến tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
     
  2. phamt8611 Tadashi Ringo

    Bài viết:
    23
    Chương 21: Ta không muốn làm đọc thân cẩu, ta muốn làm tú ân ái.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đinh!"

    "Nhiệm vụ phụ hoàn thành, chủ nhân nhận được 20 điểm cống hiến!"

    "Đinh!"

    "Điểm cống hiến môn phái: 117/100."

    "Điểm cống hiến đã bị dư thừa, chủ nhân nên sử dụng điểm trong vòng 24h nếu không sẽ tự động biến mất."

    Trong lúc Vi Nhất Nộ còn đang đau đớn thống khổ, thì bên tai Quân Thường Tiếu vang lên âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.

    Không hổ là nhiệm vụ tinh anh!

    Sau khi hoàn thành thế mà được tận 20 điểm cống hiến luôn đấy.

    Quân Thường Tiếu không nhịn được vui mừng reo hò trong lòng, nhưng khi hắn nhìn thấy cánh tay đẫm máu bị rời ra ở trên đài, thiếu chút nữa nôn hết cả dạ dày ra ngoài.

    Trước kia, ngay cả gà vịt hắn cũng chưa từng giết qua, vậy mà xuyên không đến đây, hắn lại chém cụt tay một người, trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng.

    "Hắn muốn giết ta, giờ ta phế hắn, không có gì là không hợp đạo lý cả."

    Quân Thường Tiếu tự cấp cho mình một cái lý do để trấn an tinh thần, dần dần tinh thần của hắn cũng trở lại bình tĩnh.

    Tại thế giới tàn khốc này, đối đầu với những kẻ động chút là muốn chém muốn giết, cần phải lấy thủ đoạn tàn nhẫn đánh trả, nếu không sớm muộn cũng có một ngày nhận hậu quả thảm khốc.

    Làm người phải có nguyên tắc, nguyên tắc của ta là

    "Nước sông không phạm nước giếng"

    "Người nếu phạm ta, ta nhất định chém hắn!"

    "Roẹt!"

    Quân Thường Tiếu thu kiếm vào vỏ, chắp tay nói "Vi trưởng lão, đa tạ đã nhường!"

    "Phịch!"

    Sau đó hắn thong dong nhảy xuống Đài Ân Oán!

    "Chúng ta đi thôi!"

    "Vâng!"

    Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương cùng các đệ tử mới cất bước đi theo Quân Thường Tiếu, dần dần biến mất khỏi diễn võ trường.

    "Chuyện này là cái quái quỷ gì vậy?"

    "Quân chưởng môn vậy mà lại đánh bại được Vi trưởng lão có thực lực Khai mạch mười hai đoạn?"

    Võ giả các bang phái khiếp sợ hết cả hồn vía!

    Đánh nát vũ khí cấp bậc phàm phẩm do Phạm đại sư chế tạo, chém rụng một cánh tay của Vi trưởng lão, chuyện này đối với bọn hắn mà nói, quả thực là như đang nằm mơ giữa ban ngày.

    Chấp sự Đại Đao môn và đệ tử Hổ Khiếu tông lúc này cũng là lạnh hết sống lưng, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, chính mình lúc ấy không có nóng nảy hướng hắn khiêu chiến, nếu không kết cục của mình ở trên đài khẳng định là một bi kịch a!

    Một tên võ giả ngưng trọng nói "Chuôi kiếm này của Quân chưởng môn, sợ là cấp bậc đã đạt đến phàm phẩm cao giai!"

    Bọn họ không thể tin được là Quân Thường Tiếu có thể đánh bại Vi Nhất Nộ, điều duy nhất có thể giải thích được là thanh kiếm này có phẩm chất cực cao.

    Không sai!

    Có thể đánh trọng thương Vi Nhất Nộ, công lao chủ yếu là của sơ phẩm Hàn Phong Kiếm.

    Quân Thường Tiếu đi trên đường phố, trong lòng cũng sợ hãi than thở "Không nghĩ tới ở khu mua sắm cấp thấp cũng có thể mua được thanh kiếm sơ cấp hung hãn như vậy."

    Ngay từ đầu, hắn cảm thấy sơ phẩm Hàn Phong kiếm hẳn phải mạnh hơn Kim Long Đại Đạo một chút, binh xông chiến trận mới biết được, hóa ra mình đã đánh giá thấp thanh kiếm này.

    "Thiên Thiên!"

    Quân Thường Tiếu cười nói "Kiếm của bổn tọa không tệ đúng không!"

    "Cũng được!"

    Cũng được là chuyện gì? Kiếm tốt như vậy trong mắt nàng vẫn chỉ ở mức tạm được, vậy kiếm như thế nào mới lọt vào mắt nàng đây?

    Quân Thường Tiếu lắc đầu nói "Bổn tọa còn thừa một thanh trong giới chỉ, ngươi có muốn một cái không?"

    Hoàn thành nhiệm vụ tinh anh, điểm cống hiến vượt qua giá trị cao nhất, phải tiêu xài ngay. Cho nên sau khi rời khỏi diễn võ trường, hắn liền đổi lấy hai thanh sơ phẩm Hàn Phong kiếm.

    Vũ khí mạnh như vậy, hắn cũng chỉ có thể dùng một thanh, còn thừa có thể cho đệ tử a!

    Sở dĩ hắn muốn cho Lục Thiên Thiên trước, một là vì nàng là đại đệ tử, hai là muốn thu được cảm tình của nàng, tránh về sau nàng mượn cớ nói móc chưởng môn.

    "Không thèm!"

    Lục Thiên Thiên thản nhiên nói.

    Kiếm có phẩm chất cao như vậy lại không muốn, nhất định là đầu óc có vấn đề!

    "Tốt thôi!"

    Quân Thường Tiếu không miễn cưỡng ép buộc.

    Lý Thanh Dương nói "Sư tỷ nếu đã không muốn, thì ta muốn!"

    Tuy hắn cũng có một thanh vũ khí cấp bậc phàm phẩm sơ giai, nhưng so với thanh kiếm của chưởng môn, như trứng chọi với đá.

    Quân Thường Tiếu nói "Đến môn phái thể hiện tốt một chút, cái gì cũng sẽ có!"

    Ý là không muốn cho Lý Thanh Dương.

    Không phải hắn phân biệt đối xử, chủ yếu là nhị đệ tử của hắn vừa mới gia nhập môn phái, chưa có biểu hiện cũng như cống hiến gì, hắn cho luôn một thanh bảo kiếm thì tiện nghi cho tên kia quá rồi.

    Quân Thường Tiếu không muốn môn phái của mình trở thành một tổ chức từ thiện.

    "Đệ tử đã hiểu."

    Lý Thanh Dương nói "Đệ tử sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, để nhận được sự khen thưởng của chưởng môn."

    Quân Thường Tiếu gật gật đầu, nhìn về đệ tử khác ở sau lưng nói "Sau này các ngươi về môn phái sẽ rất khó ít gặp lại cha mẹ, nên bây giờ tranh thủ về nhà hiếu thảo với cha mẹ đi, mười ngày sau tự đi đến môn phái báo danh là được."

    Chưởng môn này quả thật rất hiểu lòng làm người nha.

    "Đa tạ chưởng môn thành toàn!"

    Đệ tử lần lượt rời đi, chỉ còn duy nhất Lý Thanh Dương ở lại.

    Quân Thường Tiếu nói "Sao ngươi không trở về đi!"

    Lý Thanh Dương lắc đầu nói "Phụ thân mới được chưởng môn chỉ điểm một phen, bây giờ ông ấy chắc chắn đang bế quan tu luyện. Có trở về cũng không có ý nghĩa gì!"

    Quân Thường Tiếu nói "Như vậy ngươi theo ta trở về môn phái trước đi."

    "Chưởng môn!"

    Lý Thanh Dương chắp tay nói "Đệ tử có một cái yêu cầu quá đáng."

    "Nói xem!"

    Quân Thường Tiếu nói.

    Lý Thanh Dương hơi trầm mặc một chút nói "Đệ tử muốn mang thêm một người về môn phái."

    "Người nào?"

    "Người ta yêu."

    "Con gái?"

    Nói nhảm cái quỷ gì đây, người yêu không phải con gái chẳng lẽ lại là con trai hay sao?

    Lý Thanh Dương trầm mặc, cuối cùng vẫn gật đầu nói "Không sai, là một người con gái có xuất thân nghèo khó, tư chất rất bình thường."

    Xuất thân nghèo khó, tư chất bình thường?

    Loại con gái này, có thể cửa đổ đệ nhất thiên tài thành Thanh Dương?

    Quân Thường Tiếu giống như đã thông suốt một chuyện, thẫn thờ nói "Vậy nên đây là một trong các lý do mà ngươi muốn gia nhập Thiết Cốt phái của ta?"

    "Đúng rồi."

    Lý Thanh Dương ăn ngay nói thật trả lời.

    Quân Thường Tiếu nâng cằm suy nghĩ một hồi, nói tiếp "Môn phái cũng vừa thành lập, còn thiếu người làm quản lý các sự việc, vậy để nàng cùng đến đi."

    "Đa tạ chưởng môn!"

    Lý Thanh Dương cảm kích nói.

    Hắn vốn có thể đi Thương Sơn phái, nhưng hắn từ chối vì hắn biết, môn phái dạng này tuyệt đối sẽ không chấp nhận người yêu của mình.

    Thiết Cốt phái có hai thứ, một là có đan dược nghịch thiên, hắn cho rằng môn phái có tiềm lực, hai là một môn phái cửu lưu, có lẽ sẽ không để ý việc mình mang người ngoài lên núi.

    "Nhưng bất quá"

    Quân Thường Tiếu đi đến sát người, thấp giọng nói "Ngươi còn mới mười sáu tuổi, nói chuyện yêu đương không phải quá sớm hay sao?"

    Lý Thanh Dương nói "Chưởng môn thân mến, các em họ của ta nhỏ hơn ta nửa tuổi đều đã lập gia đình có con cái hết rồi."

    Quân Thường Tiếu trừng to hai mắt.

    Kết hôn rồi thì còn có thể hiểu được, sinh con là chuyện gì đây?

    Nghe chẳng khác nào chém gió cả.

    Lý Thanh Dương kinh ngạc nói "Chưởng môn, chẳng lẽ người không biết ở Tinh Vẫn đại lục, chi cần qua mười bốn tuổi là có thể lấy vợ sinh con hay sao?"

    "Khụ Khụ!"

    Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng nói "Bổn tọa có chuyện gì mà không biết."

    Tâm lý hắn có chút đắng chát, nghĩ đến "Mười bốn tuổi đã lập gia đình, ta thân thể này hai tháng nữa thì tròn mười tám, phải chăng là ế chổng mông rồi?"

    Ta không muốn là hàng tồn kho, ta cũng muốn được yêu a!

    "Chưởng môn, ta đi tìm nàng ấy nha."

    "Được rồi, ngươi đi nhanh về nhanh."

    Lý Thanh Dương rời đi, không bao lâu lẻ loi một mình trở về, trong tay nắm chặt một phong thư.

    Quân Thường Tiếu hỏi "Người đâu?"

    Lý Thanh Dương cúi đầu, đau thương nói "Nàng không muốn cản trở tương lai của ta, nên để lại một phong thư rồi bỏ đi."

    Quân Thường Tiếu nói "Cô bé kia nếu đúng như lời ngươi nói, xuất thân nghèo khó mà lại tư chất bình thường, lặng lẽ rời đi có lẽ là kết cục tốt nhất đối với nàng."

    "Chưởng môn!"

    Lý Thanh Dương ngẩng đầu nói "Ngươi cũng cho rằng, nàng không xứng với ta?"

    Quân Thường Tiếu nói "Không phải ta cho, mà là người khác cho rằng như thế."

    Lý Thanh Dương siết chặt phong thư nói "Chờ ta trở thành cường giả, bất kể chân trời góc biển, nàng ở đâu ta cũng sẽ tìm được, sau đó trước mặt người trong thiên hạ, lớn tiếng nói với nàng, chỉ có Lý Thanh Dương mới xứng với nàng hay không, chứ không phải là nàng có xứng với Lý Thanh Dương ta hay không!"

    "Tốt!" Quân Thường Tiếu vỗ tay.

    Hắn đã từng ở một thế giới cực kỳ coi trọng môn đăng hộ đối, bây giờ đến Tinh Vẫn đại lục lấy võ làm đầu cũng là hai nhà một cảnh.

    Lý Thanh Dương thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú rất cao, lại không quan tâm thân phận con gái thấp hèn, không quan tâm ánh mắt người đời, chỉ riêng điểm này thôi cũng rất đáng quý rồi.

    Lục Thiên Thiên dội một gáo nước lạnh "Lại xuất hiện một tên ngu ngốc."

    Quân Thường Tiếu câm lặng.

    Hóa ra nữ nhân này không phải chỉ đả kích mỗi chưởng môn, mà cả sư đệ của mình cũng không thoát khỏi tầm ngắm.
     
  3. phamt8611 Tadashi Ringo

    Bài viết:
    23
    Chương 22: Dịch cải tạo tư chất.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì? Lý Thanh Dương gia nhập Thiết Cốt phái rồi á?"

    "Cái gì? Chưởng môn Thiết Cốt phái chỉ điểm cho trưởng lão Thương Sơn phái, người sau còn vô cùng cảm kích?"

    "Cái gì? Trưởng lão Linh Tuyền tông bị vị chưởng môn kia chém cụt một cánh tay?"

    Những võ giả không có tận mắt thấy tai nghe câu chuyện phát sinh ở diễn võ trường, chỉ biết qua lời nói của người khác kể lại, bất quá tất cả biểu hiện trên gương mặt mọi người đều đồng nhất, mắt chữ o mồm chữ a, cảm giác như mình đang mơ vậy.

    Không thể không nói.

    Quân Thường Tiếu làm ba chuyện ở Diễn Võ tràng, tùy tiện nói một chuyện cũng đủ rung động oanh tạc dân tình!

    Kể từ thời gian nửa ngày ngắn ngủi sau khi Quân Thường Tiếu đắc ý mang theo Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương rời đi, bên trong nội thành như bầy ong vỡ tổ, tất cả mọi người đang tranh luận kịch liệt.

    "Không phải chứ!"

    "Môn phái rác rưởi kia, cũng có một chưởng môn hung hãn như vậy sao?"

    "Tin tức có phải hay không bị người nào đó nghe một kể mười rồi?"

    "Không phải nghe một kể mười gì đâu, tất cả đều là thật đấy! Ta tại Diễn Võ tràng tận mắt thấy tai nghe mà!"

    "Chuyện này quả thực vượt quá sức tưởng tượng rồi a!"

    "Quân chưởng môn dám chặt đứt một cánh tay của Vi trưởng lão, vậy có khác gì triệt để đắc tội Linh Tuyền tông rồi?"

    "Linh Tuyền tông cũng không phải dạng vừa đâu, theo ta nghĩ không được bao lâu thì bọn họ sẽ dẫn người đi Thanh Dương thôn tìm Thiết Cốt phái gây chuyện!"

    Những chuyện khiến đám người này lo lắng, Quân Thường Tiếu cũng đang tư tưởng lớn gặp nhau.

    Bất quá, hắn nghĩ đến mình còn có chín mươi bảy điểm cống hiến cơ mà, có thể đổi càng nhiều vật phẩm lợi hại, khí thế không sợ hãi nghĩ thầm "Bọn người Linh Tuyền tông dám tới, ta sẽ để bọn hắn lết xác trở về."

    Hắn xuyên không qua dị giới vì cái gì?

    Không phải là vì mạnh lên, vì khoe khoang hay sao?

    Người khác dám khi dễ? Mà còn đến trước môn phái khi dễ nữa? Loại chuyện này sống không thể nhẫn, chết cũng không thể nhịn.

    Hiện tại Quân chưởng môn có chút mong chờ bọn người Linh Tuyền tông đến tìm mình gây chuyện, tiện thể có thể góp phần tăng danh vọng của môn phái luôn, để người đời biết rằng -- Thiết Cốt phái ta, các ngươi không trêu không nổi!

    ..

    Hai cánh cửa gỗ cũ kĩ, trong một trận gió thổi qua phát ra âm thanh "cọt kẹt cọt kẹt", dường như có thể ngã xuống lúc nào không hay.

    Lý Thanh Dương đứng cách mười mét ở ngoài cửa, nhìn tòa kiến trúc rách nát, lại nhìn một chút biển hiệu "Thiết Cốt phái" treo trên cửa, khóe miệng hơi lệch nói "Chưởng môn, bây giờ ta muốn rút khỏi môn phái, còn kịp không?"

    "Muộn rồi."

    Quân Thường Tiếu lòng tràn đầy chua chát nói.

    Kính thưa quý vị, đây chính là Thiết Cốt phái!

    Trong vòng một trăm năm, môn phái phải phát triển thành đệ nhất môn phái, đệ tử phải có mười vạn người, đơn giản chính là con đường Địa Ngục mà!

    "Là lá la, Là lá la"

    Đứa nhóc mới ba tuổi đầu nhún nhảy đi tới, đứng ở một góc cổng hẻo lánh, tay vịn 'anh bạn nhỏ', phè phỡn tưới nước bón phân cho góc tường.

    "A a a!"

    Quân Thường Tiếu rút kiếm ra, gào thét lên "Nhóc con, dám tiểu tiện trước cửa Thiết Cốt phái ta, bản tọa muốn cắt 'anh bạn nhỏ' của nhóc!"

    "Chưởng môn bình tĩnh, Chưởng môn bình tĩnh!"

    Lý Thanh Dương vội vàng kéo lại, sợ vị chưởng môn này đánh mất lý trí làm bậy.

    "Oa oa!"

    Đứa nhóc ba tuổi bị dọa sợ quá khóc lốc, vừa vểnh mông lên chạy, vừa ủy khuất hô lên "Mẹ ơi.. tên chó hoang ăn hiếp con kìa!"

    "A a a! Con mẹ nó!"

    Quân Thường Tiếu lần nữa gào thét lên "Nhóc con, dám gọi bổn tọa là chó hoang, có tin bổn tọa bắt cóc nhóc đem bán hay không!"

    "Chưởng môn đừng nóng, Chưởng môn đừng nóng!"

    Lý Thanh Dương liều mạng kéo chưởng môn lại.

    "Hô!"

    Quân Thường Tiếu hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi nói "Ta là người đứng đầu một phái, há có thể chấp nhặt với mấy đứa nhóc tí tuổi đầu cơ chứ."

    "Phạch!"

    Hắn thong dong vung tay áo nói "Đi thôi, chúng ta tiến.."

    "Phù phù!"

    Hắn vừa đi đến cửa cổng, bảng hiệu môn phái treo phía trên bị gió thổi rơi xuống, nện trực tiếp ở trên trán hắn, cả người ngã nhào ra mặt đất.

    Lý Thanh Dương: "..."

    Lục Thiên Thiên: "..."

    "A a a! Ta muốn đạp nát nó!"

    "Chưởng môn bớt giận! Chưởng môn bớt giận! Đây là bảng hiệu Thiết Cốt phái của chúng ta mà!"

    ..

    "Thiết Cốt phái chúng ta đã muốn phát triển, thì việc đầu tiên muốn làm đó là đem cả trong lẫn ngoài trang trí lại một lần nữa, những cái cửa mục nát này hay cửa sổ cũ gì đó đổi mới hết đi."

    Quân Thường Tiếu ngồi ở vị chí chủ vị trong đại điện, dùng giọng điệu thâm trầm nói.

    Một chuyến đi đến thành Thanh Dương lần này, để túi tiền của hắn giàu có không ít, chuyện thứ nhất chính là sửa sang môn phái, không nói đến hoành tráng, ít ra cũng phải nhìn xem vừa mắt mới được.

    "Chưởng môn."

    Lý Thanh Dương nhỏ giọng nhắc nhở "Trên đầu người còn đang chảy máu kìa!"

    "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."

    Quân Thường Tiếu lấy một tay xoa vào vị trí vết thương bị bảng hiệu đập trúng, nói "Những chuyện này ta giao cho ngươi, phải nhất định chú trọng hoàn thành ngay."

    "Đệ tử đã rõ!"

    Lý Thanh Dương nói.

    "Tốt."

    Quân Thường Tiếu giao cho hắn mấy tờ ngân phiếu, nhàn nhã ung dung đứng lên nói "Bản tọa cảm thấy hơi 'đau đầu' nên về nghỉ ngơi trước."

    ..

    Thiết Cốt phái xây gần một ngọn núi hoang ở thôn Thanh Dương, bởi vì Vương chưởng môn đã một đi không trở lại, cho nên người trong thôn cũng rất ít qua lại.

    Nhưng mấy ngày nay, các dân làng phát hiện, một lượng lớn thợ mộc của thôn Thanh Dương di chuyển lên núi, các loại vật liệu kiến trúc cũng lần lượt được vận chuyển lên.

    "Thiết Cốt phái muốn trang hoàng nhà cửa?"

    "Tên nhóc chó hoang kia có tiền vậy sao?"

    "Làm gì có chuyện đó, khoảng thời gian trước hắn còn phải chạy đến nhà Vương đại thẩm kiếm cơm còn gì, làm sao mà có tiền được."

    "Đi, chúng ta đi lên nhìn thử xem."

    Các dân làng tụm ba tụm năm kéo nhau lên núi, nhưng bị Lục Thiên Thiên ngăn cản ở trước đường núi nói "Môn phái đang trong thời gian sửa chữa, nếu không phải đệ tử môn phái, không được tự tiện đi lên."

    "Cô nương này."

    Một tên dân làng cười nói "Chúng ta là người dưới núi, cùng chó.."

    "Roẹt!"

    Lục Thiên Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói "Chưởng môn có lệnh, ai dám gọi tên riêng của hắn, giết toàn bộ không cần biết lý do."

    "Xoát!"

    Một giây này, người dân thôn Thanh Dương hóa thân thành cao thủ giang hồ, trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.

    Lục Thiên Thiên thu kiếm vào vỏ, thấp giọng nói "Cái biệt danh 'Chó hoang' này so cái tên 'Quân Thường Tiếu' nghe êm tai nhiều, không biết vì sao chưởng môn lại phản đối nhỉ?"

    ..

    Tất cả công việc sửa chữa môn phái đều giao cho Lý Thanh Dương xử lý.

    Quân chưởng môn ngồi xếp bằng ở trong căn phòng, suy nghĩ nói "Người đã đủ rồi, nhưng các đệ tử cần phả làm nhiệm vụ môn phái để thăng cấp Kiến thiết môn phái."

    "Xoát!"

    Hắn lại kéo ra bảng hệ thống, phát hiện nhiệm vụ môn phái tạm thời vẫn chưa có biến hóa gì cả, thế là hắn cảm thấy khó hiểu nói "Hệ thống, lúc nào mới có môn phái nhiệm vụ đây?"

    Hệ thống nói "Xin chủ nhân chờ."

    "..."

    Quân Thường Tiếu trầm mặc, tiện tay ấn mở khu mua sắm, nhìn xem có cái đồ vật gì là mình cần hay không.

    Võ học đã có, vũ khí cũng đã có luôn, hắn đúng là tạm thời không có nhu cầu.

    Không đúng.

    Mình đang thiếu cảnh giới nha!

    Quân Thường Tiếu không nghĩ mình chỉ với tu vi Khai Mạch ngũ đoạn, có thể che trời lấp biển ở Tinh Vẫn đại lục này, cho nên việc đề cao cảnh giới cần phải đặt lên hàng đầu!

    "Có bán Kinh Nghiệm phù hay không đây?"

    Hắn bắt đầu lục lọi tìm kiếm, kết quả kéo đến hàng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng.

    Quân Thường Tiếu nằm ở trên giường, tay che vết thương còn rướm máu ở đầu nói "Chẳng lẽ ta cũng phải giống võ giả ở nơi đây, cần phải ngồi xuống tu luyện để nâng cao tu vi?"

    Không phải là không làm được, mà như vậy có chút chậm như rùa bò!

    Dù sao tư chất của thân thể này chỉ ở mức bình thường, cũng không có công pháp cao cấp gì, chỉ dựa theo phương thức bình thường tu luyện, đột phá Võ Đồ là chuyện không có khả năng.

    "Đúng rồi nhỉ!"

    Quân Thường Tiếu vỗ trán một cái, máu tươi rướm rướm trào ra, nói "Mình có thể cải tạo tư chất mà!"

    "Xoát!"

    Hắn một lần nữa mở ra bảng hệ thống, tiến vào khu mua sắm sơ cấp, lướt nhanh hướng xuống dưới, rất nhanh khóa chặt lại một vật phẩm có tên là 'Dịch Cải Tạo Tư Chất'.

    Ấn vào phần giới thiệu vật phẩm--

    "Vật phẩm: Dịch Cải Tạo Tư Chất."

    "Công dụng: Giúp cải tạo tư chất của bản thân, dựa trên cấp độ hiện tại tăng lên một cấp."

    "Chú thích: Chỉ người có tư chất Đê phẩm mới có thể sử dụng."

    "Thời gian tác dụng: Cả đời."

    "Giá: Năm mươi điểm cống hiến."

    "Năm mươi điểm?"

    Quân Thường Tiếu có cảm giác muốn rút lui, nhìn thấy giá bán thật sự là năm mươi điểm cống hiến, suy sụp nói "Vật phẩm cải tạo tư chất đắt đỏ đến như thế sao?"

    "Đúng rồi, đúng rồi."

    "Tốc độ tu luyện của võ giả cùng với giới hạn cảnh giới đều dựa vào tư chất mà xét, đắt một chút cũng là hợp tình hợp lý."

    Hắn không do dự nữa, quyết định mua sắm.

    "Đinh!"

    "Chủ nhân tiêu hao năm mươi điểm cống hiến, mua hoàn tất một" Dịch Cải Tạo Tư Chất ", hàng đã vận chuyển đến trong không gian giới chỉ."

    "Đinh!"

    "Điểm cống hiến môn phái: 47/100.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...