Chương 20 Tử Đồng Cổ Khí
"Anh, phần này anh nhận đi." Đỗ Nguyệt Sanh nói rất rõ ràng.
"Vì sao? Anh em chúng ta là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, em cần tiền về Thượng Hải, anh không thể lấy đống châu báu này." Ngô Chí Viễn không dao động, đẩy đống đó về phía Đỗ Nguyệt Sanh, thái độ cực kỳ kiên quyết.
"Anh, lúc đầu anh và em là bèo nước gặp nhau, anh đã mạo hiểm sinh mạng cứu em một mạng, tối hôm qua ở mộ thất nếu không phải có anh, em đã sớm bị xác chết nữ kia bóp chết. Lúc trước hai ta kết bái em đã nói rồi, chờ em có tiền, nhất định sẽ chia cho anh một nửa. Em Đỗ Nguyệt Sanh tuy rằng không biết cố gắng, cũng không có địa vị gì trên giang hồ, suốt ngày dựa vào đánh đánh giết giết trộm cắp mà sống, nhưng mà em đã nói là giữ lời. Cho dù thế nào anh cũng phải nhận lấy mấy thứ này, đây là tấm lòng của em." Thái độ của Đỗ Nguyệt Sanh chân thành, nói ra một đống lời nói, rất có khí phách của anh hùng giang hồ.
Ngô Chí Viễn biết không có thể lại cự tuyệt, đành phải bỏ thêm một phần nhỏ này vào.
"Không cần cất nhanh như vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi tiệm cầm đồ đổi tiền." Đỗ Nguyệt Sanh thấy Ngô Chí Viễn cẩn thận sắp xếp một cái lại một cái, ở một bên nhắc nhở.
"Đều đổi thành tiền?" Ngô Chí Viễn rất kinh ngạc, nếu một bảo vật đều có thể đổi thành một đồng tiền, một đống này chắc có thể đổi sấp sỉ thành một trăm đồng bạc. Cậu không có khái niệm với giá trị của đống vàng bạc châu báu trước mắt này, lớn như vậy cũng chưa từng cầm qua đồ vật, cho nên cũng không biết giá trị của chúng nó rốt cuộc là bao nhiêu tiền.
"Đương nhiên muốn đổi toàn bộ thành tiền. Mấy đồ bảo vật này tuy rằng quý giá, nhưng mà ở xã hội hiện tại này, không có tiền đi một bước cũng khó, ngay cả tên ăn mày trên đường cũng sẽ bắt nạn anh, chúng ta trộm từ mộ ra còn không phải là vì sử dụng tiền hay sao? Lại nói, rốt cuộc nguồn gốc của mấy thứ này không sạch sẽ, giữ trên người thời gian dài, không dám đảm bảo sẽ không thêm phiền toái." Đỗ Nguyệt Sanh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Chí Viễn, nên kiên nhẫn giải thích.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Nguyệt Sanh và Ngô Chí Viễn đã cõng bao tải vật mai táng theo đi tiệm cầm đồ trong thành phố.
Hai người đến tương đối sớm, tiệm cầm đồ mới vừa mở. Sở dĩ chọn thời gian này, hoàn toàn là ý tưởng của Đỗ Nguyệt Sanh, buổi sáng người đi trên đường cực ít, không dễ dẫn đến người chú ý. Ngô Chí Viễn mới bước bước đầu tiên ra đời, tự nhiên không nghĩ toàn diện như vậy.
Ông chủ vừa thấy bao tải trên lưng hai người, biết ngay là khách hàng lớn, vội đứng ở sau quầy tươi cười chào đón.
Ngô Chí Viễn bỏ bao tải xuống, vừa muốn đổ hết đồ vật lên trên quầy, Đỗ Nguyệt Sanh duỗi tay ngăn cậu lại.
"Ông chủ, mối làm ăn này của chúng ta, đủ cho ông không cần làm một năm." Đỗ Nguyệt Sanh nhanh nhạy nhìn xung quanh cửa hàng.
"Hả?" Lông mày của ông chủ nhếch lên, phát ra giọng điệu kinh ngạc, "Vậy muốn xem mối làm ăn này của cậu có lời bao nhiêu."
"Đóng cửa lại trước đi." Đỗ Nguyệt Sanh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, ông chủ nọ lập tức hiểu ý, ra lệnh người làm đóng cửa của cửa hàng lại.
Đỗ Nguyệt Sanh từ bao tải của Ngô Chí Viễn lấy ra một chuỗi vòng cổ trân châu đặt lên trên quầy, ông chủ cầm lấy vòng cổ rồi dùng chiếc kính viễn thị đang nằm ngay ngắn trước mũi, thở dài.
"Sảng khoái đi, cậu trực tiếp ra giá." Đỗ Nguyệt Sanh nói nhỏ tiếng, cậu ta nói như vậy, là bởi vì chính cậu ta cũng không biết cái chuỗi vòng cổ trân châu này có giá bao nhiêu tiền.
Ông chủ cầm lấy một cái kính lúp, nhìn vòng cổ một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Sống hay chết[1] ?"
"Chết!" Đỗ Nguyệt Sanh trả lời.
Ông chủ buông vòng cổ, vươn hai ngón tay phải.
"Hai đồng tiền?" Ngô Chí Viễn nghẹn ngào bật ra tới, trong giọng nói có kinh ngạc cũng có vui sướng.
"Hai trăm đồng bạc." Ông chủ nhíu mày, cho rằng Ngô Chí Viễn đang châm chọc ánh mắt của ông ta.
Nghe thấy báo ra giá không chỉ có Ngô Chí Viễn, ngay cả Đỗ Nguyệt Sanh cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, một chuỗi vòng cổ như vậy, lại có giá hai trăm đồng bạc! Hai trăm đồng bạc đều có thể mua toàn bộ viện Di Hồng.
Đỗ Nguyệt Sanh chung quy là đã trỗn lẫn trong giang hồ, nghe vậy trong lòng lấy lại bình tĩnh, chỉ nói một từ "Được", bút mua bán này đã chốt rồi, viết thủ tục bàn giao, Đỗ Nguyệt Sanh lại lấy từ trong bao tải ra một vòng ngọc phỉ thúy, chưởng quầy nọ tinh tế xem xét, báo giá cả lại làm trong lòng hai người vui mừng, vì thế một hơi làm hơn hai mươi cái.
Lúc này trước mặt hai người bãi đầy một đống giấy được dùng giấy hồng niêm phong thành một dải đồng bạc, Đỗ Nguyệt Sanh lấy từu trong bao tải ra một cái đồ đựng bằng đồng, giống như lư hương, mặt trên có nắp, đặt ở trên quầy.
Ông chủ đang muốn duỗi tay lấy xong lại trừng mắt, tay vươn ra một nửa lại vội vàng rụt về, nếu xem như vậy thật giống như chạm vào cái lò đồng sẽ bị phỏng tay.
"Xin lỗi, thứ này tiệm đây không thu." Ông chủ nói chuyện dứt khoát nhanh nhẹn, ý tứ rất rõ ràng.
"Sao vậy? Cái bếp lò này không đáng giá?" Đỗ Nguyệt Sanh và Ngô Chí Viễn đều cảm thấy kinh ngạc, lúc trước lấy mỗi loại đồ vật ra tới giá hàng đều vượt qua mong muốn trong suy nghĩ của hai người, vật này lại suy bại tới độ bị xấu hổ cự tuyệt ngoài cửa. Cùng là đồ vàng mã ra từ một cái quan tài, chênh lệch không nên cách xa như vậy chứ.
"Cũng không thể nói như vậy." Ông chủ nhấc kính viễn thị, tròng mắt sau thấu kính tỉ mỉ đánh giá Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh, "Hai vị có biết tên gọi của thứ này là gì, dùng để làm gì?"
Những câu hỏi này vô cùng có trình độ. Trong ngành cầm đồ từ xưa đến nay đã có quy tắc như vậy, khách hàng đưa ra vật phẩm, tiệm cầm đồ không thể hỏi nơi xuất ra trong đó có hai nguyên nhân, một là tiệm cầm đồ làm là mua bán vật phẩm, chỉ xem giá trị vật phẩm, mặt khác hết thảy không phụ trách, rốt cuộc tiệm cầm đồ không phải phòng tuần bộ. Thứ hai là khách hàng đến tiệm cầm đồ để cầm đồ vật, một nửa là có lai lịch không rõ hoặc là thân phận không sạch, nguyên nhân là như thế mới có thể đến cầm đồ, nếu tiệm cầm đồ tính toán chi li, chỉ sợ trong một ngày cũng không tiếp được bao nhiêu đơn làm ăn, mở không được một tháng đã phải đóng cửa. Nhưng mà ông chủ này lại gián tiếp dò hỏi đề cập đến lai lịch của vật này, nếu hai người bọn họ ngay cả tên và cách sử dụng của cái lò đồng này cũng không biết, vậy hiển nhiên lai lịch của thứ này là không rõ.
"Ông chỉ cần nói bao nhiêu tiền!" Đỗ Nguyệt Sanh thông minh như vậy, nghe thế cũng không để lộ cõi lòng.
"Ở cửa hàng của tôi, cho không tôi cũng không cần." Ông chủ ho hai tiếng, trả lời không khách sáo chút nào.
"Tại sao?" Ngô Chí Viễn lập tức kinh ngạc hỏi.
"Tôi thấy hai vị cũng không biết tên và cách sử dụng của cái lò đồng này. Thật không dám giấu giếm, lò đồng này tên là Tử Đồng Cổ Khí, là đạo sĩ Mao Sơn dùng khi luyện chế thuật cổ. Thứ này là làm từ đồng đỏ, vốn dĩ giá trị xa xỉ, nhưng mà bởi vì dùng để luyện cổ, bên trong vách năm tháng tích đầy kịch độc, trên người có một chút vết thương là sẽ bị cái này nhiễm, một khi bị nhiễm thần tiên cũng khó cứu, cho nên nó đã thành sao ôn dịch, chỉ có những đạo sĩ Mao Sơn luyện cổ đó mới xem nó như của quý." Ông chủ nhìn như đang chậm rãi giải thích, lại thực sự làm hai người Ngô Chí Viễn hoảng sợ.
Đặc biệt là Ngô Chí Viễn, mỗi một câu của ông chủ nọ đều làm cậu kinh ngạc đến không khép miệng được.
"Đạo sĩ Mao Sơn.. Luyện cổ.. Kịch độc.." Mấy từ này quanh quẩn trong óc của Ngô Chí Viễn, làm cậu hoang mang khó hiểu. Đạo sĩ Mao Sơn không phải trảm quỷ trừ yêu, tìm rồng điểm huyệt sao? Sao còn làm được việc luyện cổ hại người? Trong đầu cậu dần hiện ra hình ảnh Trương Trạch Phương vì cứu mình mà làm phép đấu với nữ quỷ, hình tưởng Trương Trạch Phương uy nghiêm ngay thẳng làm sao lại có liên hệ với cổ thuật âm hiểm độc ác chứ?
[1] Khi các mặt hàng trong tiệm cầm đồ vượt quá thời hạn đổi trả, chúng sẽ không thể được chuộc lại, được gọi là thời gian chết
"Vì sao? Anh em chúng ta là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, em cần tiền về Thượng Hải, anh không thể lấy đống châu báu này." Ngô Chí Viễn không dao động, đẩy đống đó về phía Đỗ Nguyệt Sanh, thái độ cực kỳ kiên quyết.
"Anh, lúc đầu anh và em là bèo nước gặp nhau, anh đã mạo hiểm sinh mạng cứu em một mạng, tối hôm qua ở mộ thất nếu không phải có anh, em đã sớm bị xác chết nữ kia bóp chết. Lúc trước hai ta kết bái em đã nói rồi, chờ em có tiền, nhất định sẽ chia cho anh một nửa. Em Đỗ Nguyệt Sanh tuy rằng không biết cố gắng, cũng không có địa vị gì trên giang hồ, suốt ngày dựa vào đánh đánh giết giết trộm cắp mà sống, nhưng mà em đã nói là giữ lời. Cho dù thế nào anh cũng phải nhận lấy mấy thứ này, đây là tấm lòng của em." Thái độ của Đỗ Nguyệt Sanh chân thành, nói ra một đống lời nói, rất có khí phách của anh hùng giang hồ.
Ngô Chí Viễn biết không có thể lại cự tuyệt, đành phải bỏ thêm một phần nhỏ này vào.
"Không cần cất nhanh như vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi tiệm cầm đồ đổi tiền." Đỗ Nguyệt Sanh thấy Ngô Chí Viễn cẩn thận sắp xếp một cái lại một cái, ở một bên nhắc nhở.
"Đều đổi thành tiền?" Ngô Chí Viễn rất kinh ngạc, nếu một bảo vật đều có thể đổi thành một đồng tiền, một đống này chắc có thể đổi sấp sỉ thành một trăm đồng bạc. Cậu không có khái niệm với giá trị của đống vàng bạc châu báu trước mắt này, lớn như vậy cũng chưa từng cầm qua đồ vật, cho nên cũng không biết giá trị của chúng nó rốt cuộc là bao nhiêu tiền.
"Đương nhiên muốn đổi toàn bộ thành tiền. Mấy đồ bảo vật này tuy rằng quý giá, nhưng mà ở xã hội hiện tại này, không có tiền đi một bước cũng khó, ngay cả tên ăn mày trên đường cũng sẽ bắt nạn anh, chúng ta trộm từ mộ ra còn không phải là vì sử dụng tiền hay sao? Lại nói, rốt cuộc nguồn gốc của mấy thứ này không sạch sẽ, giữ trên người thời gian dài, không dám đảm bảo sẽ không thêm phiền toái." Đỗ Nguyệt Sanh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Chí Viễn, nên kiên nhẫn giải thích.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Nguyệt Sanh và Ngô Chí Viễn đã cõng bao tải vật mai táng theo đi tiệm cầm đồ trong thành phố.
Hai người đến tương đối sớm, tiệm cầm đồ mới vừa mở. Sở dĩ chọn thời gian này, hoàn toàn là ý tưởng của Đỗ Nguyệt Sanh, buổi sáng người đi trên đường cực ít, không dễ dẫn đến người chú ý. Ngô Chí Viễn mới bước bước đầu tiên ra đời, tự nhiên không nghĩ toàn diện như vậy.
Ông chủ vừa thấy bao tải trên lưng hai người, biết ngay là khách hàng lớn, vội đứng ở sau quầy tươi cười chào đón.
Ngô Chí Viễn bỏ bao tải xuống, vừa muốn đổ hết đồ vật lên trên quầy, Đỗ Nguyệt Sanh duỗi tay ngăn cậu lại.
"Ông chủ, mối làm ăn này của chúng ta, đủ cho ông không cần làm một năm." Đỗ Nguyệt Sanh nhanh nhạy nhìn xung quanh cửa hàng.
"Hả?" Lông mày của ông chủ nhếch lên, phát ra giọng điệu kinh ngạc, "Vậy muốn xem mối làm ăn này của cậu có lời bao nhiêu."
"Đóng cửa lại trước đi." Đỗ Nguyệt Sanh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, ông chủ nọ lập tức hiểu ý, ra lệnh người làm đóng cửa của cửa hàng lại.
Đỗ Nguyệt Sanh từ bao tải của Ngô Chí Viễn lấy ra một chuỗi vòng cổ trân châu đặt lên trên quầy, ông chủ cầm lấy vòng cổ rồi dùng chiếc kính viễn thị đang nằm ngay ngắn trước mũi, thở dài.
"Sảng khoái đi, cậu trực tiếp ra giá." Đỗ Nguyệt Sanh nói nhỏ tiếng, cậu ta nói như vậy, là bởi vì chính cậu ta cũng không biết cái chuỗi vòng cổ trân châu này có giá bao nhiêu tiền.
Ông chủ cầm lấy một cái kính lúp, nhìn vòng cổ một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Sống hay chết[1] ?"
"Chết!" Đỗ Nguyệt Sanh trả lời.
Ông chủ buông vòng cổ, vươn hai ngón tay phải.
"Hai đồng tiền?" Ngô Chí Viễn nghẹn ngào bật ra tới, trong giọng nói có kinh ngạc cũng có vui sướng.
"Hai trăm đồng bạc." Ông chủ nhíu mày, cho rằng Ngô Chí Viễn đang châm chọc ánh mắt của ông ta.
Nghe thấy báo ra giá không chỉ có Ngô Chí Viễn, ngay cả Đỗ Nguyệt Sanh cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, một chuỗi vòng cổ như vậy, lại có giá hai trăm đồng bạc! Hai trăm đồng bạc đều có thể mua toàn bộ viện Di Hồng.
Đỗ Nguyệt Sanh chung quy là đã trỗn lẫn trong giang hồ, nghe vậy trong lòng lấy lại bình tĩnh, chỉ nói một từ "Được", bút mua bán này đã chốt rồi, viết thủ tục bàn giao, Đỗ Nguyệt Sanh lại lấy từ trong bao tải ra một vòng ngọc phỉ thúy, chưởng quầy nọ tinh tế xem xét, báo giá cả lại làm trong lòng hai người vui mừng, vì thế một hơi làm hơn hai mươi cái.
Lúc này trước mặt hai người bãi đầy một đống giấy được dùng giấy hồng niêm phong thành một dải đồng bạc, Đỗ Nguyệt Sanh lấy từu trong bao tải ra một cái đồ đựng bằng đồng, giống như lư hương, mặt trên có nắp, đặt ở trên quầy.
Ông chủ đang muốn duỗi tay lấy xong lại trừng mắt, tay vươn ra một nửa lại vội vàng rụt về, nếu xem như vậy thật giống như chạm vào cái lò đồng sẽ bị phỏng tay.
"Xin lỗi, thứ này tiệm đây không thu." Ông chủ nói chuyện dứt khoát nhanh nhẹn, ý tứ rất rõ ràng.
"Sao vậy? Cái bếp lò này không đáng giá?" Đỗ Nguyệt Sanh và Ngô Chí Viễn đều cảm thấy kinh ngạc, lúc trước lấy mỗi loại đồ vật ra tới giá hàng đều vượt qua mong muốn trong suy nghĩ của hai người, vật này lại suy bại tới độ bị xấu hổ cự tuyệt ngoài cửa. Cùng là đồ vàng mã ra từ một cái quan tài, chênh lệch không nên cách xa như vậy chứ.
"Cũng không thể nói như vậy." Ông chủ nhấc kính viễn thị, tròng mắt sau thấu kính tỉ mỉ đánh giá Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh, "Hai vị có biết tên gọi của thứ này là gì, dùng để làm gì?"
Những câu hỏi này vô cùng có trình độ. Trong ngành cầm đồ từ xưa đến nay đã có quy tắc như vậy, khách hàng đưa ra vật phẩm, tiệm cầm đồ không thể hỏi nơi xuất ra trong đó có hai nguyên nhân, một là tiệm cầm đồ làm là mua bán vật phẩm, chỉ xem giá trị vật phẩm, mặt khác hết thảy không phụ trách, rốt cuộc tiệm cầm đồ không phải phòng tuần bộ. Thứ hai là khách hàng đến tiệm cầm đồ để cầm đồ vật, một nửa là có lai lịch không rõ hoặc là thân phận không sạch, nguyên nhân là như thế mới có thể đến cầm đồ, nếu tiệm cầm đồ tính toán chi li, chỉ sợ trong một ngày cũng không tiếp được bao nhiêu đơn làm ăn, mở không được một tháng đã phải đóng cửa. Nhưng mà ông chủ này lại gián tiếp dò hỏi đề cập đến lai lịch của vật này, nếu hai người bọn họ ngay cả tên và cách sử dụng của cái lò đồng này cũng không biết, vậy hiển nhiên lai lịch của thứ này là không rõ.
"Ông chỉ cần nói bao nhiêu tiền!" Đỗ Nguyệt Sanh thông minh như vậy, nghe thế cũng không để lộ cõi lòng.
"Ở cửa hàng của tôi, cho không tôi cũng không cần." Ông chủ ho hai tiếng, trả lời không khách sáo chút nào.
"Tại sao?" Ngô Chí Viễn lập tức kinh ngạc hỏi.
"Tôi thấy hai vị cũng không biết tên và cách sử dụng của cái lò đồng này. Thật không dám giấu giếm, lò đồng này tên là Tử Đồng Cổ Khí, là đạo sĩ Mao Sơn dùng khi luyện chế thuật cổ. Thứ này là làm từ đồng đỏ, vốn dĩ giá trị xa xỉ, nhưng mà bởi vì dùng để luyện cổ, bên trong vách năm tháng tích đầy kịch độc, trên người có một chút vết thương là sẽ bị cái này nhiễm, một khi bị nhiễm thần tiên cũng khó cứu, cho nên nó đã thành sao ôn dịch, chỉ có những đạo sĩ Mao Sơn luyện cổ đó mới xem nó như của quý." Ông chủ nhìn như đang chậm rãi giải thích, lại thực sự làm hai người Ngô Chí Viễn hoảng sợ.
Đặc biệt là Ngô Chí Viễn, mỗi một câu của ông chủ nọ đều làm cậu kinh ngạc đến không khép miệng được.
"Đạo sĩ Mao Sơn.. Luyện cổ.. Kịch độc.." Mấy từ này quanh quẩn trong óc của Ngô Chí Viễn, làm cậu hoang mang khó hiểu. Đạo sĩ Mao Sơn không phải trảm quỷ trừ yêu, tìm rồng điểm huyệt sao? Sao còn làm được việc luyện cổ hại người? Trong đầu cậu dần hiện ra hình ảnh Trương Trạch Phương vì cứu mình mà làm phép đấu với nữ quỷ, hình tưởng Trương Trạch Phương uy nghiêm ngay thẳng làm sao lại có liên hệ với cổ thuật âm hiểm độc ác chứ?
[1] Khi các mặt hàng trong tiệm cầm đồ vượt quá thời hạn đổi trả, chúng sẽ không thể được chuộc lại, được gọi là thời gian chết
Chỉnh sửa cuối: