Chương 10 Rời nhà trốn đi
Trương Trạch Phương xoay người đi về phía cửa, mới vừa đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng rồi, thông báo với người trong thôn, không được đến gần phía bắc của Long Sơn!"
Ngô Thành Hỉ gật đầu đồng ý, lời khuyên này cũng là quy định của thôn Ngô Gia thôn gần trăm năm nay, cho dù Trương Trạch Phương không nhắc nhở, cũng không ai dám tùy tiện vào núi.
"Thầy, thầy muốn đi đâu?" Ngô Chí Viễn thấy chân Trương Trạch Phương đi ra cửa, trong lòng là không muốn. Ở trong lòng cậu, sớm đã đem Trương Trạch Phương trở thành thầy của mình.
"Ta đi thành phố Thanh Đảo, tìm sư đệ của ta Vu Nhất Túc." Trương Trạch Phương hòa ái mỉm cười, ông đột nhiên cảm thấy mình và Ngô Chí Viễn có một loại duyên phận khó nói, cho dù không phải thầy trò, cũng có thể là anh em kết nghĩa.
"Lúc nào chúng ta có thể gặp lại?" Hốc mắt Ngô Chí Viễn ướt át, vậy mà như muốn khóc ra tới. Ngắn ngủn ở chung ba ngày, tình cảm của Ngô Chí Viễn đối với ân nhân cứu mạng là Trương Trạch Phương đã có thể so sánh với cha mẹ ruột thịt.
Trương Trạch Phương cúi đầu, trên mặt hiện lên một tia ưu thương, bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói: "Có duyên sẽ gặp lại!" Nói xong, liền không hề do dự, lắc mình rời đi. Nhìn cửa sân, tim Ngô Chí Viễn trống không, mất mát một mảnh.
Bây giờ trong lòng Trương Trạch Phương, đã đặt toàn bộ lên việc đuổi bắt Vu Nhất Túc. Thật ra lần này vâng lời thầy xuống núi, chủ yếu là vì lấy lại bảo kính trấn phái Mao Sơn mà Vu Nhất Túc lấy trộm, còn có thể bắt được tên đó về hay không thật ra có thể lần khác, bây giờ đã cách ba ngày, không biết Vu Nhất Túc có còn ở Viện Di Hồng tìm hoan mua vui hay không. Nếu hắn đã hết tiền bạc mà đi nơi khác, vấn đề liền khó giải quyết. Nghĩ đến đây, Trương Trạch Phương vội vàng đề khí ở chân, bộ pháp Thần hành trên chân lập tức nhanh hơn.
Trên con đường núi nhỏ, bóng dáng Trương Trạch Phương như một đường tia chớp màu đen, bay vọt qua.
Nửa đêm, mọi thanh âm đều im lặng, ánh sao xa xôi điểm xuyết trên bầu trời đêm xanh thẩm, trên con đường nhỏ uốn lượn từ thôn Ngô Gia đến thành phố Thanh Đảo, một bóng hình tập tễnh đi tới, chỉ thấy người nọ chống gậy gỗ, cõng túi xách vì đường núi ban đêm đặc biệt khó đi nên người nọ thỉnh thoảng lại thở hổn hển.
Người này đúng là Ngô Chí Viễn, thì ra cậu một lòng muốn bái Trương Trạch Phương làm thầy, nhưng mà cũng hiểu nỗi khổ của cha mẹ, cho nên từ khi Trương Trạch Phương đi, mà nằm trằn trọc ở trên giường, khó đi vào giấc ngủ, cuối cùng cậu tự nghĩ tới một biện pháp cảm thấy là đẹp cả đôi đường, chính là chỉ học nghệ nhưng không nhập vào Mao Sơn, như vậy có thể học được thuật Mao Sơn mà chính mình ái mộ đã lâu, lại không cần buồn rầu vì việc nối dõi tông đường.
Sau khi quyết định chủ ý, cậu đã để lại một tờ giấy cho cha mẹ, mang lên mấy bộ quần áo cần cho mùa này rồi lặng lẽ chuồn ra cửa, đi vào con đường nhỏ đi hướng Thanh Đảo. Mỗi năm cậu đều sẽ đi một chuyến theo cha vào thành, cho nên với cậu con đường này cũng không xa lạ.
Mùa thu ban đêm không khí rất lạnh, Ngô Chí Viễn bị đông lạnh đến run bần bật, nhưng mà nghĩ đến sẽ mau nhìn thấy Trương Trạch Phương, trong lòng hứng khởi không thôi, mở ra túi xách lấy một cái áo tròng lên người rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ngô Chí Viễn sợ đuổi không kịp Trương Trạch Phương, cho nên không dám nghỉ ngơi, đuổi cả một đêm đường, mặc dù như vậy, khi tới được thành phố Thanh Đảo, cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Thời đầu dân quốc thành phố Thanh Đảo chỉ là một tòa thành thị có quy mô không lớn không nhỏ, nhưng mà đối với Ngô Chí Viễn là tên nhóc nghèo sống ở thôn sơn thì không thể nghi ngờ là như bà ngoại Lưu vào Đại Quan Viên. Dòng người bồi hồi, người bán hàng rong rao hàng, kiến trúc cao lớn, hai mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
Biển người rộng lớn, cậu đi đâu mà tìm đây? Ngô Chí Viễn hơi hối hận, lúc này cậu mới phát hiện mình suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.
Lẻ loi một mình, lang thang không có mục tiêu đi trên đường cái, cậu không dám cũng ngượng ngùng hỏi thăm người qua đường, bởi vì cậu cảm thấy chính mình thấp hơn một đầu so với bất kì người qua đường nào, đây là một loại cảm giác tự ti từ khi sinh ra đã có sẵn. Thật ra khi Ngô Chí Viễn ở nhà, đã có thể một mình đảm đương, việc làm nông trong đất một người đều có thể làm, nhưng mà duy nhất khuyết thiếu chính là cái nhìn hiểu biết. Đi vào thành thị này, cậu cảm thấy chính mình giống như ếch ngồi đáy giếng, thấy cái gì đều là mới lạ.
Mãi cho đến khi hết ngày, Ngô Chí Viễn cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trương Trạch Phương. Mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, trên đường người đi đường càng ngày càng ít. Ngô Chí Viễn vuốt bụng đang kêu của mình, có khí mà không có sức lực ngồi xổm trên bậc thang trước mặt một cửa hàng. Tối hôm qua lên đường không ngủ một đêm, bây giờ lấy đầu dựa trên khung cửa, Ngô Chí Viễn vậy mà quên mất bụng đói khát, nặng nề ngủ.
Một giấc ngủ này cũng không biết ngủ bao lâu, Ngô Chí Viễn mơ mơ màng màng nghe được âm thanh ở rất xa có người đang chạy, giống như còn ở kêu "Ngay phía trước, bắt lấy tên đó".
Ngô Chí Viễn đột nhiên bừng tỉnh, giật mình một cái, phản ứng đầu tiên là cha mẹ của mình mang theo người trong thôn tới bắt cậu trở về, vì thế như ngủ lại như tỉnh té ngã lộn nhào, bò vào trong đám cỏ ở con hẻm nhỏ, cơ thể như con mèo mà co rụt lại, phía sau lưng đột nhiên đụng tới một vật gì có hình dáng, mềm mại, hình như là một người, "Hả --" Ngô Chí Viễn giật mình, không nhịn được kêu lên thất thanh.
Nhưng mà chữ "Hả" này chỉ kêu được một nửa, người bên trong liền dùng tay bưng kín miệng của Ngô Chí Viễn, ngón trỏ tay phải đặt lên miệng, phát ra tiếng "Xuỵt" dài, ý bảo Ngô Chí Viễn không cần ra tiếng.
Ngô Chí Viễn gật đầu một cái, người nọ đem tay thả xuống dưới, Ngô Chí Viễn nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ.. Tới bắt cậu?"
Người nọ đang từ trong đóng cỏ thưa thớt nhìn ra bên ngoài, nghe vậy cũng không quay đầu lại "Ừ" nhẹ một tiếng. Ngô Chí Viễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tiếp tục hỏi, tay phía sau của người nọ vẫy một cái, nói nhỏ: "Đừng nói chuyện."
Ngô Chí Viễn không dám lên tiếng, dựa vào ánh sáng đèn đường tối tăm len lỏi trong đống cỏ đánh giá người này. Chỉ thấy cậu ta đang đưa lưng về phía cậu, tóc ngắn húi cua, eo lưng thẳng tắp, xem thân hình chắc là xấp xỉ bằng tuổi mình.
Lúc này đầu ngõ tiếng bước chân đột ngột rời đi, nghe thanh âm không dưới mười mấy người, có mấy người cầm đuốc, còn có mấy tên đang tìm, tư thế rất hung dữ, tuyệt đối không phải người lương thiện.
"Kỳ lạ, tôi tận mắt nhìn thấy tên họ Đỗ chạy đến nơi này! Chẳng lẽ thằng này còn mọc ra cái cánh?" Một người trong đám người nói.
"Tóm lại lần này nó chạy không được, ông chủ nói, bắt sống không được, chết cũng được." Trong đám người tiếng nói của một tên khác nói.
"Ây da!" Đúng lúc này, người nọ ở bên trong đống cỏ, cũng chính là mọi người gọi là tên họ Đỗ, vậy mà giống như chịu đựng không được đau đớn, thất thanh kêu lên, thanh âm không lớn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh lại nghe đến rõ ràng.
"Ai? Ra tới!" "Tên kia, tao biết mày ở bên trong!" "Lần này mày chạy không thoát!" Đám người lập tức một trận xôn xao, mọi người xắn cánh tay áo lên, chậm rãi đi đến gần đống cỏ.
Bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm lửa sém lông mày, tình thế vô cùng nguy cấp, một câu "Bắt sống không được, chết cũng được", trực tiếp cho thấy bọn họ muốn đưa người họ Đỗ trước mắt này vào chỗ chết, này cũng làm Ngô Chí Viễn quyết tâm thấy việc nghĩa hăng hái làm, tức khắc huyết khí dâng lên, đột ngột từ đống cỏ đi ra.
"Là tôi!"
Ps: Còn một đoạn cuối là lời tâm sự của tác giả về nhân vật chính, mình sẽ không edit.
Ngô Thành Hỉ gật đầu đồng ý, lời khuyên này cũng là quy định của thôn Ngô Gia thôn gần trăm năm nay, cho dù Trương Trạch Phương không nhắc nhở, cũng không ai dám tùy tiện vào núi.
"Thầy, thầy muốn đi đâu?" Ngô Chí Viễn thấy chân Trương Trạch Phương đi ra cửa, trong lòng là không muốn. Ở trong lòng cậu, sớm đã đem Trương Trạch Phương trở thành thầy của mình.
"Ta đi thành phố Thanh Đảo, tìm sư đệ của ta Vu Nhất Túc." Trương Trạch Phương hòa ái mỉm cười, ông đột nhiên cảm thấy mình và Ngô Chí Viễn có một loại duyên phận khó nói, cho dù không phải thầy trò, cũng có thể là anh em kết nghĩa.
"Lúc nào chúng ta có thể gặp lại?" Hốc mắt Ngô Chí Viễn ướt át, vậy mà như muốn khóc ra tới. Ngắn ngủn ở chung ba ngày, tình cảm của Ngô Chí Viễn đối với ân nhân cứu mạng là Trương Trạch Phương đã có thể so sánh với cha mẹ ruột thịt.
Trương Trạch Phương cúi đầu, trên mặt hiện lên một tia ưu thương, bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói: "Có duyên sẽ gặp lại!" Nói xong, liền không hề do dự, lắc mình rời đi. Nhìn cửa sân, tim Ngô Chí Viễn trống không, mất mát một mảnh.
Bây giờ trong lòng Trương Trạch Phương, đã đặt toàn bộ lên việc đuổi bắt Vu Nhất Túc. Thật ra lần này vâng lời thầy xuống núi, chủ yếu là vì lấy lại bảo kính trấn phái Mao Sơn mà Vu Nhất Túc lấy trộm, còn có thể bắt được tên đó về hay không thật ra có thể lần khác, bây giờ đã cách ba ngày, không biết Vu Nhất Túc có còn ở Viện Di Hồng tìm hoan mua vui hay không. Nếu hắn đã hết tiền bạc mà đi nơi khác, vấn đề liền khó giải quyết. Nghĩ đến đây, Trương Trạch Phương vội vàng đề khí ở chân, bộ pháp Thần hành trên chân lập tức nhanh hơn.
Trên con đường núi nhỏ, bóng dáng Trương Trạch Phương như một đường tia chớp màu đen, bay vọt qua.
Nửa đêm, mọi thanh âm đều im lặng, ánh sao xa xôi điểm xuyết trên bầu trời đêm xanh thẩm, trên con đường nhỏ uốn lượn từ thôn Ngô Gia đến thành phố Thanh Đảo, một bóng hình tập tễnh đi tới, chỉ thấy người nọ chống gậy gỗ, cõng túi xách vì đường núi ban đêm đặc biệt khó đi nên người nọ thỉnh thoảng lại thở hổn hển.
Người này đúng là Ngô Chí Viễn, thì ra cậu một lòng muốn bái Trương Trạch Phương làm thầy, nhưng mà cũng hiểu nỗi khổ của cha mẹ, cho nên từ khi Trương Trạch Phương đi, mà nằm trằn trọc ở trên giường, khó đi vào giấc ngủ, cuối cùng cậu tự nghĩ tới một biện pháp cảm thấy là đẹp cả đôi đường, chính là chỉ học nghệ nhưng không nhập vào Mao Sơn, như vậy có thể học được thuật Mao Sơn mà chính mình ái mộ đã lâu, lại không cần buồn rầu vì việc nối dõi tông đường.
Sau khi quyết định chủ ý, cậu đã để lại một tờ giấy cho cha mẹ, mang lên mấy bộ quần áo cần cho mùa này rồi lặng lẽ chuồn ra cửa, đi vào con đường nhỏ đi hướng Thanh Đảo. Mỗi năm cậu đều sẽ đi một chuyến theo cha vào thành, cho nên với cậu con đường này cũng không xa lạ.
Mùa thu ban đêm không khí rất lạnh, Ngô Chí Viễn bị đông lạnh đến run bần bật, nhưng mà nghĩ đến sẽ mau nhìn thấy Trương Trạch Phương, trong lòng hứng khởi không thôi, mở ra túi xách lấy một cái áo tròng lên người rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ngô Chí Viễn sợ đuổi không kịp Trương Trạch Phương, cho nên không dám nghỉ ngơi, đuổi cả một đêm đường, mặc dù như vậy, khi tới được thành phố Thanh Đảo, cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Thời đầu dân quốc thành phố Thanh Đảo chỉ là một tòa thành thị có quy mô không lớn không nhỏ, nhưng mà đối với Ngô Chí Viễn là tên nhóc nghèo sống ở thôn sơn thì không thể nghi ngờ là như bà ngoại Lưu vào Đại Quan Viên. Dòng người bồi hồi, người bán hàng rong rao hàng, kiến trúc cao lớn, hai mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
Biển người rộng lớn, cậu đi đâu mà tìm đây? Ngô Chí Viễn hơi hối hận, lúc này cậu mới phát hiện mình suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.
Lẻ loi một mình, lang thang không có mục tiêu đi trên đường cái, cậu không dám cũng ngượng ngùng hỏi thăm người qua đường, bởi vì cậu cảm thấy chính mình thấp hơn một đầu so với bất kì người qua đường nào, đây là một loại cảm giác tự ti từ khi sinh ra đã có sẵn. Thật ra khi Ngô Chí Viễn ở nhà, đã có thể một mình đảm đương, việc làm nông trong đất một người đều có thể làm, nhưng mà duy nhất khuyết thiếu chính là cái nhìn hiểu biết. Đi vào thành thị này, cậu cảm thấy chính mình giống như ếch ngồi đáy giếng, thấy cái gì đều là mới lạ.
Mãi cho đến khi hết ngày, Ngô Chí Viễn cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trương Trạch Phương. Mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, trên đường người đi đường càng ngày càng ít. Ngô Chí Viễn vuốt bụng đang kêu của mình, có khí mà không có sức lực ngồi xổm trên bậc thang trước mặt một cửa hàng. Tối hôm qua lên đường không ngủ một đêm, bây giờ lấy đầu dựa trên khung cửa, Ngô Chí Viễn vậy mà quên mất bụng đói khát, nặng nề ngủ.
Một giấc ngủ này cũng không biết ngủ bao lâu, Ngô Chí Viễn mơ mơ màng màng nghe được âm thanh ở rất xa có người đang chạy, giống như còn ở kêu "Ngay phía trước, bắt lấy tên đó".
Ngô Chí Viễn đột nhiên bừng tỉnh, giật mình một cái, phản ứng đầu tiên là cha mẹ của mình mang theo người trong thôn tới bắt cậu trở về, vì thế như ngủ lại như tỉnh té ngã lộn nhào, bò vào trong đám cỏ ở con hẻm nhỏ, cơ thể như con mèo mà co rụt lại, phía sau lưng đột nhiên đụng tới một vật gì có hình dáng, mềm mại, hình như là một người, "Hả --" Ngô Chí Viễn giật mình, không nhịn được kêu lên thất thanh.
Nhưng mà chữ "Hả" này chỉ kêu được một nửa, người bên trong liền dùng tay bưng kín miệng của Ngô Chí Viễn, ngón trỏ tay phải đặt lên miệng, phát ra tiếng "Xuỵt" dài, ý bảo Ngô Chí Viễn không cần ra tiếng.
Ngô Chí Viễn gật đầu một cái, người nọ đem tay thả xuống dưới, Ngô Chí Viễn nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ.. Tới bắt cậu?"
Người nọ đang từ trong đóng cỏ thưa thớt nhìn ra bên ngoài, nghe vậy cũng không quay đầu lại "Ừ" nhẹ một tiếng. Ngô Chí Viễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tiếp tục hỏi, tay phía sau của người nọ vẫy một cái, nói nhỏ: "Đừng nói chuyện."
Ngô Chí Viễn không dám lên tiếng, dựa vào ánh sáng đèn đường tối tăm len lỏi trong đống cỏ đánh giá người này. Chỉ thấy cậu ta đang đưa lưng về phía cậu, tóc ngắn húi cua, eo lưng thẳng tắp, xem thân hình chắc là xấp xỉ bằng tuổi mình.
Lúc này đầu ngõ tiếng bước chân đột ngột rời đi, nghe thanh âm không dưới mười mấy người, có mấy người cầm đuốc, còn có mấy tên đang tìm, tư thế rất hung dữ, tuyệt đối không phải người lương thiện.
"Kỳ lạ, tôi tận mắt nhìn thấy tên họ Đỗ chạy đến nơi này! Chẳng lẽ thằng này còn mọc ra cái cánh?" Một người trong đám người nói.
"Tóm lại lần này nó chạy không được, ông chủ nói, bắt sống không được, chết cũng được." Trong đám người tiếng nói của một tên khác nói.
"Ây da!" Đúng lúc này, người nọ ở bên trong đống cỏ, cũng chính là mọi người gọi là tên họ Đỗ, vậy mà giống như chịu đựng không được đau đớn, thất thanh kêu lên, thanh âm không lớn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh lại nghe đến rõ ràng.
"Ai? Ra tới!" "Tên kia, tao biết mày ở bên trong!" "Lần này mày chạy không thoát!" Đám người lập tức một trận xôn xao, mọi người xắn cánh tay áo lên, chậm rãi đi đến gần đống cỏ.
Bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm lửa sém lông mày, tình thế vô cùng nguy cấp, một câu "Bắt sống không được, chết cũng được", trực tiếp cho thấy bọn họ muốn đưa người họ Đỗ trước mắt này vào chỗ chết, này cũng làm Ngô Chí Viễn quyết tâm thấy việc nghĩa hăng hái làm, tức khắc huyết khí dâng lên, đột ngột từ đống cỏ đi ra.
"Là tôi!"
Ps: Còn một đoạn cuối là lời tâm sự của tác giả về nhân vật chính, mình sẽ không edit.
Chỉnh sửa cuối: