Bài viết: 50 

Chương 10: Nàng không nói dối hắn
[BOOK]"Điện hạ, khoai lang nướng ăn rất ngon, Cơ Ngọc bóc một củ cho ngài ăn thử nhé?"
Trên bình phong bắt đầu xuất hiện hình ảnh thiếu nữ lấy tay không đi bóc vỏ khoai lang. Khoai vừa được đào từ trong lò ra, nhiệt độ vẫn còn cao, làm tay nàng bị nóng, nhiều lần phải bỏ củ khoai xuống.
Sau vài lần bỏ xuống cầm lên như vậy, nhiệt độ giảm bớt chút, nàng cũng dần dần quen, động tác linh hoạt, chỉ một lát sau đã bóc xong, chỉ để lại một ít vỏ để lấy chỗ cầm tay.
Nàng cầm củ khoai, vươn cánh tay quơ quơ ra ria ngoài phía bình phong để cho hắn xem.
"Điện hạ thử nhìn một cái xem, có phải là rất muốn ăn hay không nha!"
Ngu Dung im lặng không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào củ khoai lang có màu sắc tươi đẹp kia mà hơi hơi ngơ ngác.
Có phải hắn quá tốt tính rồi không? Mà sao thiếu nữ này không hề sợ hắn một chút nào.
"Điện hạ, sao ngài không nói gì vậy? Có phải là ngài chê tay Cơ Ngọc bẩn không? Cơ Ngọc không có chạm tay vào phần khoai đã bóc vỏ nha!"
Thực ra Ngu Dung căn bản không hề chút ý tới tay của nàng, nghe nàng nhắc vậy mới nhìn về phía bàn tay nàng.
Bàn tay vốn trắng nõn, giờ cả mu bàn tay và lòng bàn tay đều đã nhiễm than đen, nhìn dơ hề hề, không sạch sẽ như trước.
"Điện hạ không cần nhìn tay, Cơ Ngọc không hề bị bỏng đâu."
Trên bình phong lại có hình ảnh một bàn tay nữa thò ra, giống như giấu đầu lòi đuôi, mà che chắn ở trước bàn tay dính đầy than đen kia, không cho hắn nhìn, cơ mà hắn đã nhìn thấy rồi, hình như đầu ngón tay nàng hơi đỏ một chút?
Ngu Dung: "..."
Thật là một vết thương lớn nha? Nếu nàng không nói, suýt nữa hắn không chú ý, phải thật sự tinh ý lắm mới có thể nhìn thấy, hắn nhìn một lúc lâu mới miễn cưỡng phát hiện ra "vết thương" của nàng.
Đó là chỗ duy nhất nhìn trông giống vết thương.
Khổ nhục kế này cũng quá không thành tâm đi.
Hắn bất động thanh sắc, không nói không phạt, cũng không nói phạt, thử nhìn xem nàng còn có thể bày ra chuyện gì nữa?
"Điện hạ, từ ngày hôm qua cho đến tận bây giờ, đã là nửa ngày một đêm, mà ngài vẫn chưa ăn gì."
Cơ Ngọc vẫn luôn quan sát hắn, nên đối với chuyện của hắn, nàng thuộc rõ như lòng bàn tay.
"Không ăn gì thì dạ dày sẽ đói hỏng nha"
Ngu Dung hơi sửng sốt.
Đây là tình huống gì?
Chơi trò cảm tình sao?
Bề ngoài thiếu nữ nhìn thật thanh thuần đơn giản, nhưng thật ra tâm cơ rất sâu, đặc biệt ở kĩ năng giả bộ này, nàng giống như hạ bút thành văn, dùng đến lô hỏa thuần thanh, tùy tùy tiện tiện diễn trò một chút, liền có thể lừa những người khác làm việc giúp nàng.
Buổi sáng này mượn danh nghĩa của hắn, để thực hiện mưu đồ của chính mình, chuyện nàng gọi đồ ăn vặt, hắn còn chưa quên đâu. Lần này cũng chỉ là lợi dụng hắn mà thôi, lấy danh nghĩa là lo lắng cho hắn, kì thực là chính nàng muốn ăn. Sau đó chỉ cần hắn nói từ chối, thiếu nữ kia sẽ lập tức nói, hắn không ăn thì nàng ăn vậy.
Nàng còn cố ý dùng giọng điệu làm nũng, âm cuối ngân nga, cơ hồ có thể bay lên trời cao luôn.
Hắn vẫn luôn để nàng ở chỗ hắn có thể nhìn thấy, đó là vì quan sát nàng, đối với nàng đã hiểu biết một chút.
Ngu Dung hơi cụp mắt xuống, rất phối hợp mà nói:
"Bổn cung không thấy đói"
Quả nhiên cánh tay nàng rụt rụt lại, lui về sau phía bình phong. Nhưng hơi kì lạ, lần này không vang lên thanh âm có chút chần chờ vui sướng của thiếu nữ, không giống như hắn đoán trước.
Hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh nàng qua tấm bình phong đang co lại thành một đoàn, không biết đang làm cái gì, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng giấy vang lên sột soạt.
Một lát sau, có một quả cầu từ bên kia lăn đến chân hắn, quả cầu được gói bởi một lớp giấy dầu thật dày.
Giấy dầu hơi hơi mở ra, có một ít bụi than màu đen rơi xuống đất, cho nên không cần đoán cũng hiểu được, quả cầu tròn tròn kia, chính là củ khoai lang đỏ đã nướng chín.
Ngu Dung nhìn chằm chằm quả cầu được cuốn trong giấy dầu, do dự nửa ngày mới vươn tay ra, lấy ngón trỏ ấn ấn lên bề mặt giấy dầu. Từ ngón tay truyền lên cảm giác mềm mềm cứng cứng, ấm áp, như vậy bên trong chính là củ khoai lang nướng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Thế mà nàng thực sự cho hắn.
Không phải là chỉ diễn trò lấy mặt mũi thôi sao?
Phải biết rằng buổi sáng hôm nay, sau khi hắn nói không muốn ăn, thiếu nữ này một người có thể ăn hết hai phần, đem một bàn trà chứa đầy thức ăn, đều ăn hết, dọn sạch còn cái bàn không. Nàng ăn khỏe như vậy, không có lý nào lại không thể ăn hết khoai.
"Ngươi lại đang làm cái quỷ gì vậy?"
Hắn không muốn phí thời gian suy đoán nữa, trực tiếp hỏi nàng.
Cơ Ngọc nhịn không được thở dài một tiếng, Thái Tử đối với nàng có ấn tượng quá sâu, cho nên khi nàng hiếm hoi lắm mới làm một chuyện mà chính nàng còn thấy ngoài ý muốn, hắn rõ ràng không tin tưởng nàng.
Cơ Ngọc cũng không nói được vì sao bản thân nàng lại muốn làm như thế, đành lấy cớ nói:
"Cuộc sống của Cơ Ngọc lúc bé quá khó khăn, thường xuyên hôm đói hôm no, dạ dày không được tốt, bữa nào mà không ăn thì dạ dày cảm thấy đói đến mức đau, thiếp nhìn thấy Thái Tử điện hạ hình như cũng bữa ăn bữa không."
Buổi sáng hắn không ăn cơm, cũng không gọi người đưa thức ăn vào phòng, Nam Phong thế mà cũng không hỏi gì, chắc là đã quen với chuyện này rồi.
"Dạ dày của Thái Tử điện hạ, chắc cũng yếu ớt giống như dạ dày Cơ Ngọc vậy."
Cơ Ngọc còn nói thêm: "Cơ Ngọc không muốn Thái Tử điện hạ trải qua cảm giác đau dạ dày như thiếp, sẽ rất khó chịu, cho nên Thái Tử điện hạ ăn khoai lang, thành toàn cho một mảnh tâm ý của thiếp nhé."
Cơ Ngọc nói xong, đột nhiên nhớ tới thái độ của Thái Tử lúc nãy. Hắn biểu hiện giống như nàng sẽ mượn danh nghĩa của hắn để làm chuyện nàng muốn làm, thế rồi đột nhiên cảm thấy bất ngờ vì nàng không làm như vậy, hắn cảm thấy mình đoán sai, sau đó trực tiếp hỏi nàng vì sao?
Cơ Ngọc thần kì mà cảm thấy một chút cảm giác chiến thắng, tuy rằng không biết là so với ai, dù sao thì tâm trạng nàng rất tốt. Trong lòng nàng vừa dâng lên một tia đắc ý, thì nhìn thấy có gì đó lăn lại đây, Thái Tử lại đem khoai lang bọc giấy dầu, lăn trở lại chỗ nàng.
Cơ Ngọc chớp chớp mắt.
Thất bại rồi?
Thái Tử điện hạ không ăn khoai lang của nàng.
Cơ Ngọc cầm củ khoai lên, nhíu mày: "Vì sao điện hạ không ăn?"
"Không đói bụng." Ngu Dung nghĩ ngợi, lại nói thêm một câu:
"Dạ dày của bổn cung rất khỏe, không cần ngươi lo lắng."
Cơ Ngọc nhướng mày.
Được rồi, hắn đã từ chối hai lần, thái độ kiên quyết, nếu nói thêm thì sợ hắn cảm thấy phiền. Dù sao nàng cũng mới quen biết hắn có nửa ngày một đêm, vẫn chưa hiểu rõ hắn, nên không dám hành động tùy tiện.
Cơ Ngọc nghiêm túc tính toán một phen, mở ra giấy dầu định ăn khoai. Tổng cộng nàng nướng hai củ khoai, một cái đã bóc vỏ một nửa, một cái thì vẫn ở chân bếp lò, chưa đưa cho Thái Tử điện hạ, củ khoai ở bếp lò hơi hơi cháy, sợ Thái Tử không muốn ăn.
Củ khoai đưa cho Thái Tử, là củ đã được nướng tốt, nàng vừa mở giấy ra, thấy mặt trên củ khoai có một chỗ bị lõm, vỏ bên phía dưới chỗ đó cũng bị bong ra, thế là thành một cái lỗ nhỏ ở giữa củ khoai.
Cơ Ngọc: "..."
Nàng không nhịn xuống được, trừng mắt nhìn Thái Tử oán giận một chút.
Ngươi không ăn thì thôi, còn chơi với củ khoai làm gì? Có còn để cho người khác ăn nữa không vậy?
Tuy rằng Thái Tử điện hạ không ăn, nhưng thực sự lăn lộn nó không ít.
Củ khoai đã bị hắn tra tấn, nhìn không ra hình dạng ban đầu nữa rồi.
Chẳng lẽ là khoai nướng không đủ sức hấp dẫn?
Dù sao Thái Tử điện hạ cũng là hậu duệ của Vua và Hoàng Hậu, là con cháu quý tộc, có cái gì chưa từng thấy qua, có cái gì chưa từng được ăn đâu?
Khoai lang nướng thì ở trên đường cũng có bán, không phải là không thể mua, chắc là hắn cũng đã từng ăn rồi, không thấy hợp khẩu vị, cho nên chỉ ăn thưởng thức mà thôi, chứ thực ra không thích lắm?
Có lẽ nên làm món mới, món mà hắn chưa từng được ăn nhỉ.
*
Ngu Dung phát hiện, phía đối diện im lặng một lúc lâu, không nói gì. Có khả năng có liên quan đến việc hắn không nói một lời nào, thiếu nữ kia đúng là có lá gan thật lớn, nhưng cũng không dám quá mức làm phiền hắn.
Bây giờ nàng an phận, không làm động tác kì quặc gì khác, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nàng vuốt vuốt quần áo, và tiếng miệng nhỏ đang ăn gì đó.
Có lẽ là cảm thấy ăn chưa đủ no, hắn nghe được tiếng bước chân, liền liếc mắt nhìn ra phía ngoài, thấy thiếu nữ mặc quần áo hắn, khoác áo khoác của hắn, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Nàng cũng nhớ lời hắn nói, đội mũ lên, hai bàn tay chụm lại, đem khuôn mặt che lại.
Chỉ cần nàng nhớ lời hắn nói, ngoan ngoãn thực hiện, thì người thường xuyên làm động tác nhỏ phiền phức như nàng, hắn cũng có thể chịu đựng được, mở một mắt, nhắm một mắt, coi như hắn không nhìn thấy là được.
Ngu Dung thu hồi ánh mắt, đem hết sự chú ý tập trung vào bàn làm việc trước mặt.
Không biết đã qua bao lâu, hắn lại nhìn thấy nàng quay trở về, trên tay cầm một cái mâm lớn, trên mâm có những viên nhỏ tròn tròn được xiên thành những cái que, hắn cũng không hiểu gì, chỉ nhìn thấy nàng cầm đồ vật tới phía sau bình phong, thành thật ngồi xuống, đem những cái que đặt ở trên bếp lò.
Lông mày hắn hơi nhăn lại.
Nàng lại đang làm trò gì?
Nghĩ kĩ hơn, cũng chỉ có thể là một ít thức ăn mà thôi, nàng tính ra vẫn còn có chừng mực, sẽ không làm điều gì quá mức.
Ngu Dung hạ mi xuống, thu lại tâm tư, chuyên tâm xử lí công vụ.
Hôm nay làm việc phá lệ không thông thuận, đã bị nàng làm gián đoạn nhiều lần, ngòi bút dưới tay nâng lên lại đặt xuống, suy nghĩ một hồi lâu mới tìm được cảm giác.
Hắn mới viết chưa được bao lâu, mới phê xong hai ba cái sổ con, thì lại ngửi thấy mùi vị thịt rất nồng, từ bên ngoài tràn vào bên trong.
Có một ít khói cũng bay vào bên trong, làm hắn ngứa cổ họng, không nhịn được mà ho khụ một tiếng.
Ngu Dung vừa nắm tay ho khụ khụ, vừa bực bội hỏi nàng:
"Ngươi lại làm cái gì nữa?"
Nướng khoai lang thì không có khói, cỗ khói trắng này không giống như nướng các loại củ.
"Thưa điện hạ."
Người ở ngoài phòng rất có tinh thần trả lời.
"Đã qua giờ cơm trưa rồi, tính cả ngày hôm qua và hôm nay, đã 3 bữa ngài không ăn gì cả, thật sự là không cảm thấy đói bụng sao?"
Từ lúc nàng ăn khoai nướng xong, rồi sau đó ra cửa gọi người chuẩn bị nguyên liệu, không để ý tới đã rời đi khoảng 2 canh giờ, bây giờ chắc là đã đến giờ Thân. Từ đêm hôm qua, Thái Tử chưa ăn gì cả, mới chỉ uống nước mà thôi.
Gian phòng bên trong không có điểm tâm, nàng biết được, mặc dù là có, nhưng Thái Tử cũng sẽ không ăn.
Làm sao mà hắn lại một mực cố chấp như vậy, mãi không ăn cơm?
Dựa vào uống gió Tây Bắc để sống sao?
"Cơ Ngọc sợ Thái Tử điện hạ bị đói, cho nên nướng một ít đồ cho điện hạ ăn, có đồ ăn, có nấm, còn có cả thịt nha!"
Ngu Dung nhíu mày.
Tầm mắt lướt qua nàng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đã qua giờ trưa rồi?
Căn phòng này ở hướng nam, phía trước sân không có gì che chắn, giữa trưa thì mặt trời sẽ dừng ở tấm giấy trên cửa sổ, bây giờ không còn nữa, như vậy đúng là đã qua giờ cơm trưa.
Hắn không gọi cơm, Nam Phong lại hiểu rõ tính tình của hắn, biết hắn giờ này không có tâm trạng ăn cơm, nên dứt khoát không hỏi, hắn cũng đã quen với việc ba bữa không ăn, người khác thì nhất định sẽ không chịu được.
Bên tai đột nhiên vang lên lời nàng nói lúc nãy.
"Cuộc sống của Cơ Ngọc lúc bé quá khó khăn, thường xuyên hôm đói hôm no, dạ dày không được tốt, bữa nào mà không ăn thì dạ dày cảm thấy đói đến mức đau.."
Nghĩ vậy, một chút bất mãn trong lòng hắn cũng tiêu tán đi, Ngu Dung giọng điệu tùy ý nói:
"Ngươi tự mình ăn đi, bổn cung không ăn"
Cơ Ngọc chớp chớp mắt.
Lại vẫn không ăn, hắn muốn thành tiên sao?
Buổi sáng nàng món khoai lang đơn giản, hắn đã từng ăn, không có lực hấp dẫn, thế bây giờ món nướng BBQ này thì đủ lực hấp dẫn đi?
Vì sao vẫn không ăn?
Cơ Ngọc nướng rất nhiều, cố ý nhờ Nam Phong lấy nguyên liệu cho.
Dựa theo lời nàng phân phó, đem nấm, cải trắng, rau hẹ, khoai tây, và thịt dê, thịt ba chỉ, xiên vào que tre, nàng nướng được rất rất nhiều xiên tre, chính nàng ăn không hết, nên chuẩn bị đem một ít cho Thái Tử điện hạ.
Thế mà cẩu nam nhân này còn không cảm kích?
Cơ Ngọc trầm tư một lát, lại khuyên bảo thêm một câu:
"Đồ nướng BBQ ăn ngon lắm, chắc chắn điện hạ sẽ thích, ngài thật sự không ăn thử một miếng sao?"
Cẩu nam nhân vững vàng như núi Thái Sơn, vẫn không nhúc nhích.
"Không ăn"
Nàng lại bị từ chối, hôm nay đây là lần thứ tư rồi.
Cơ Ngọc không kiên trì nữa, lo lắng sẽ thật sự đắc tội hắn, đành phải dừng lại. Nàng ăn một chút lót bụng, sau đó vội vàng dùng giấy dầu gói lại một ít đồ nướng, chuẩn bị đem cho Nam Phong. Bởi vì chủ tử chưa ăn cơm, nên người hầu hạ bên cạnh như hắn cũng sốt ruột không ăn.
Chủ tử khó thu phục, Nam Phong thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần dùng nước mắt "bức ép" hắn một chút là xong, hắn thực dễ dàng đầu hàng trò này của nàng, mỗi lần như vậy, mục đích của nàng đều có thể đạt được.
Cơ Ngọc đi làm người xấu.
Nàng "bức ép" Nam Phong xong, lại nhân tiện đi "bức ép" những người khác. Những người khác thì lại càng dễ dàng, chỉ cần nàng nói Thái Tử định lập nàng làm Thái Tử Phi, đắc tội nàng chính là đắc tội Thái Tử Phi tương lai, nàng không cần tốn nhiều công sức, đã đem từng người bên cạnh Thái Tử đều "bức ép" xong.
Chờ đã "bức ép" hết mọi người, trong phòng nàng chỉ còn dư lại mười que xiên, có rau dưa có cả thịt, hơn nữa mấy que này xiên rất nhiều, gấp mấy lần que xiên của người khác.
Cơ Ngọc chọn mấy que xiên nướng nhìn ngon nhất, bọc lại bằng giấy dầu, nàng đếm ngón tay, bắt đầu đếm ngược.
Bắt đầu đếm từ một trăm, đếm đến 50, Thái Tử bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh, đầu tiên là thay đổi tư thế ngồi, sau đó giống như cảm thấy cũng không thoải mái, mới đứng dậy, đi nhặt cái mũ rèm hắn ném ở bên cạnh, sau đó không biết lấy áo choàng ở đâu, khoác lên người rồi bước chân hướng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua chỗ nàng, bước chân hơi hơi dừng lại, sau đó lại không chút do dự bước chân rời đi.
Cơ Ngọc chờ hắn đi xa, mới cầm gói đồ nướng BBQ đã được cẩn thận bằng giấy dầu, rón ra rón rén đi vào phía bên trong, không có nhìn lung tung để thỏa mãn lòng hiếu kì, nàng chỉ quơ quơ ấm trà, bên trong quả nhiên là trống rỗng.
Nàng quan sát thấy Thái Tử điện hạ có một thói quen, chỉ cần gặp được vấn đề khó nghĩ, ngòi bút dưới tay không di chuyển, là hắn sẽ không tự giác mà uống trà, một bình trà kia cũng không hề nhỏ, trong vòng một buổi sáng bị hắn uống hết, người bình thường chỉ cần mấy khắc, nửa canh giờ sau là đã muốn đi nhà xí một lần.
Thái Tử điện hạ kia, chỉ có vào mà không có ra, cả buổi sáng cũng chưa động đậy gì.
Nàng thật vất vả mới chờ đến lúc hắn đi nhà xí, Cơ Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, đem gói giấy dầu để ở trên bàn hắn phê duyệt tấu chương, nàng mở toàn bộ giấy dầu ra, đồ nướng trước đó đã nguội, nàng vừa mới nướng lại, giờ vẫn còn nóng hôi hổi, nàng mở giấy ra, chờ đến lúc Thái Tử điện hạ trở về, nhiệt độ sẽ giảm vừa đủ để ăn.
Nàng "bức ép" Nam Phong và đại gia xong, nên giờ lại "bức ép" Thái Tử điện hạ.
Nàng có dự cảm, muốn thử giới hạn chịu đựng của Thái Tử điện hạ một phen. Nàng hôm nay ở trong phòng hắn nướng khoai, lại nướng BBQ, khói trắng bay vào trong, làm hắn ho khù khụ, tình huống như vậy mà hắn còn chưa trách phạt nàng.
Là vì yêu sao? Là chiều chuộng nàng sao? Đương nhiên không phải, cũng không phải vì tính tình hắn tốt, mà là vì nàng hữu dụng đối với hắn.
Vì thế việc xây dựng quan hệ tốt là thập phần cần thiết, rốt cuộc sau này ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy đối phương.
Cơ Ngọc để gói đồ cẩn thận, còn không quên dùng bút lông của hắn, viết chữ ở trên giấy, để nhắn lại cho hắn.
*
Ngu Dung vừa ra đến ngoài cửa, liền nhìn thấy Nam Phong vội vàng đem thứ gì đó giấu ở sau lưng. Hắn vừa ra đến hành lang, lại nhìn thấy thị vệ của hắn trộm giấu đồ sau lưng. Hắn vừa đến hậu viện, lại lần nữa thấy cung nữ thái giám đem thứ gì đó giấu ở sau lưng.
Ngu Dung: "..."
Không cần đoán cũng biết được, lại là chuyện tốt mà thiếu nữ kia làm ra.
Lúc đi ngang qua người bọn họ, hắn ngửi được mùi hương thịt, giống như mùi thịt mà thiếu nữ kia nướng ở trong phòng.
Thật ra nàng cũng có bản lĩnh lớn đấy, không chỉ thu mua Nam Phong, đến thị vệ và cung nữ thái giám trong viện cũng bị nàng làm lung lay.
Ngu Dung híp híp mắt, không nói chuyện, một lời cũng không nói đi tới nhà xí.
Rất nhanh hắn đã đi ra, chỉnh lại xiêm y một lần nữa rồi quay trở về phòng ngủ, hắn vừa ném mũ rèm xuống bên cạnh, liền nhìn thấy trên bàn tấu chương có chút không thích hợp. Trên bàn có để đồ vật không nên để, bên cạnh còn có một tờ giấy được đè ép lại.
Trên tờ giấy có viết chữ, hắn đi lại nhìn nhìn.
[Cho ngài những phần ngon nhất, to nhất, nhiều nhất nha~]
Hắn ngước mắt nhìn phía đối diện, thiếu nữ kia uể oải ngồi một góc, dường như đã ngủ rồi.
Nàng đang giả vờ, tiếng nói trong lòng hắn vang lên.
Ngu Dung gảy gảy thịt và rau dưa bên trong giấy dầu, khuôn mặt trước sau vô biểu tình, không tức giận, cũng không mừng vui, một lát sau, hắn đột nhiên đứng lên, nhặt mũ rèm đội lên đầu, không nói một tiếng nào mà đi ra phía ngoài, đứng ở bên cạnh thiếu nữ kia một lúc.
Nàng vẫn còn đang giả vờ ngủ, bếp lò đặt cạnh chân nàng, bên cạnh bếp lò còn mấy xiên thịt và đồ ăn, giống như là dưa vẹo táo nứt, nơi này bị lồi một chút, nơi kia bị bẹp một chút, như là nguyên liệu còn thừa lại.
Đúng là không được tốt, ngon, nhiều, như những xiên mà nàng đưa cho hắn.[/BOOK]
[BOOK]"Điện hạ, khoai lang nướng ăn rất ngon, Cơ Ngọc bóc một củ cho ngài ăn thử nhé?"
Trên bình phong bắt đầu xuất hiện hình ảnh thiếu nữ lấy tay không đi bóc vỏ khoai lang. Khoai vừa được đào từ trong lò ra, nhiệt độ vẫn còn cao, làm tay nàng bị nóng, nhiều lần phải bỏ củ khoai xuống.
Sau vài lần bỏ xuống cầm lên như vậy, nhiệt độ giảm bớt chút, nàng cũng dần dần quen, động tác linh hoạt, chỉ một lát sau đã bóc xong, chỉ để lại một ít vỏ để lấy chỗ cầm tay.
Nàng cầm củ khoai, vươn cánh tay quơ quơ ra ria ngoài phía bình phong để cho hắn xem.
"Điện hạ thử nhìn một cái xem, có phải là rất muốn ăn hay không nha!"
Ngu Dung im lặng không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào củ khoai lang có màu sắc tươi đẹp kia mà hơi hơi ngơ ngác.
Có phải hắn quá tốt tính rồi không? Mà sao thiếu nữ này không hề sợ hắn một chút nào.
"Điện hạ, sao ngài không nói gì vậy? Có phải là ngài chê tay Cơ Ngọc bẩn không? Cơ Ngọc không có chạm tay vào phần khoai đã bóc vỏ nha!"
Thực ra Ngu Dung căn bản không hề chút ý tới tay của nàng, nghe nàng nhắc vậy mới nhìn về phía bàn tay nàng.
Bàn tay vốn trắng nõn, giờ cả mu bàn tay và lòng bàn tay đều đã nhiễm than đen, nhìn dơ hề hề, không sạch sẽ như trước.
"Điện hạ không cần nhìn tay, Cơ Ngọc không hề bị bỏng đâu."
Trên bình phong lại có hình ảnh một bàn tay nữa thò ra, giống như giấu đầu lòi đuôi, mà che chắn ở trước bàn tay dính đầy than đen kia, không cho hắn nhìn, cơ mà hắn đã nhìn thấy rồi, hình như đầu ngón tay nàng hơi đỏ một chút?
Ngu Dung: "..."
Thật là một vết thương lớn nha? Nếu nàng không nói, suýt nữa hắn không chú ý, phải thật sự tinh ý lắm mới có thể nhìn thấy, hắn nhìn một lúc lâu mới miễn cưỡng phát hiện ra "vết thương" của nàng.
Đó là chỗ duy nhất nhìn trông giống vết thương.
Khổ nhục kế này cũng quá không thành tâm đi.
Hắn bất động thanh sắc, không nói không phạt, cũng không nói phạt, thử nhìn xem nàng còn có thể bày ra chuyện gì nữa?
"Điện hạ, từ ngày hôm qua cho đến tận bây giờ, đã là nửa ngày một đêm, mà ngài vẫn chưa ăn gì."
Cơ Ngọc vẫn luôn quan sát hắn, nên đối với chuyện của hắn, nàng thuộc rõ như lòng bàn tay.
"Không ăn gì thì dạ dày sẽ đói hỏng nha"
Ngu Dung hơi sửng sốt.
Đây là tình huống gì?
Chơi trò cảm tình sao?
Bề ngoài thiếu nữ nhìn thật thanh thuần đơn giản, nhưng thật ra tâm cơ rất sâu, đặc biệt ở kĩ năng giả bộ này, nàng giống như hạ bút thành văn, dùng đến lô hỏa thuần thanh, tùy tùy tiện tiện diễn trò một chút, liền có thể lừa những người khác làm việc giúp nàng.
Buổi sáng này mượn danh nghĩa của hắn, để thực hiện mưu đồ của chính mình, chuyện nàng gọi đồ ăn vặt, hắn còn chưa quên đâu. Lần này cũng chỉ là lợi dụng hắn mà thôi, lấy danh nghĩa là lo lắng cho hắn, kì thực là chính nàng muốn ăn. Sau đó chỉ cần hắn nói từ chối, thiếu nữ kia sẽ lập tức nói, hắn không ăn thì nàng ăn vậy.
Nàng còn cố ý dùng giọng điệu làm nũng, âm cuối ngân nga, cơ hồ có thể bay lên trời cao luôn.
Hắn vẫn luôn để nàng ở chỗ hắn có thể nhìn thấy, đó là vì quan sát nàng, đối với nàng đã hiểu biết một chút.
Ngu Dung hơi cụp mắt xuống, rất phối hợp mà nói:
"Bổn cung không thấy đói"
Quả nhiên cánh tay nàng rụt rụt lại, lui về sau phía bình phong. Nhưng hơi kì lạ, lần này không vang lên thanh âm có chút chần chờ vui sướng của thiếu nữ, không giống như hắn đoán trước.
Hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh nàng qua tấm bình phong đang co lại thành một đoàn, không biết đang làm cái gì, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng giấy vang lên sột soạt.
Một lát sau, có một quả cầu từ bên kia lăn đến chân hắn, quả cầu được gói bởi một lớp giấy dầu thật dày.
Giấy dầu hơi hơi mở ra, có một ít bụi than màu đen rơi xuống đất, cho nên không cần đoán cũng hiểu được, quả cầu tròn tròn kia, chính là củ khoai lang đỏ đã nướng chín.
Ngu Dung nhìn chằm chằm quả cầu được cuốn trong giấy dầu, do dự nửa ngày mới vươn tay ra, lấy ngón trỏ ấn ấn lên bề mặt giấy dầu. Từ ngón tay truyền lên cảm giác mềm mềm cứng cứng, ấm áp, như vậy bên trong chính là củ khoai lang nướng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Thế mà nàng thực sự cho hắn.
Không phải là chỉ diễn trò lấy mặt mũi thôi sao?
Phải biết rằng buổi sáng hôm nay, sau khi hắn nói không muốn ăn, thiếu nữ này một người có thể ăn hết hai phần, đem một bàn trà chứa đầy thức ăn, đều ăn hết, dọn sạch còn cái bàn không. Nàng ăn khỏe như vậy, không có lý nào lại không thể ăn hết khoai.
"Ngươi lại đang làm cái quỷ gì vậy?"
Hắn không muốn phí thời gian suy đoán nữa, trực tiếp hỏi nàng.
Cơ Ngọc nhịn không được thở dài một tiếng, Thái Tử đối với nàng có ấn tượng quá sâu, cho nên khi nàng hiếm hoi lắm mới làm một chuyện mà chính nàng còn thấy ngoài ý muốn, hắn rõ ràng không tin tưởng nàng.
Cơ Ngọc cũng không nói được vì sao bản thân nàng lại muốn làm như thế, đành lấy cớ nói:
"Cuộc sống của Cơ Ngọc lúc bé quá khó khăn, thường xuyên hôm đói hôm no, dạ dày không được tốt, bữa nào mà không ăn thì dạ dày cảm thấy đói đến mức đau, thiếp nhìn thấy Thái Tử điện hạ hình như cũng bữa ăn bữa không."
Buổi sáng hắn không ăn cơm, cũng không gọi người đưa thức ăn vào phòng, Nam Phong thế mà cũng không hỏi gì, chắc là đã quen với chuyện này rồi.
"Dạ dày của Thái Tử điện hạ, chắc cũng yếu ớt giống như dạ dày Cơ Ngọc vậy."
Cơ Ngọc còn nói thêm: "Cơ Ngọc không muốn Thái Tử điện hạ trải qua cảm giác đau dạ dày như thiếp, sẽ rất khó chịu, cho nên Thái Tử điện hạ ăn khoai lang, thành toàn cho một mảnh tâm ý của thiếp nhé."
Cơ Ngọc nói xong, đột nhiên nhớ tới thái độ của Thái Tử lúc nãy. Hắn biểu hiện giống như nàng sẽ mượn danh nghĩa của hắn để làm chuyện nàng muốn làm, thế rồi đột nhiên cảm thấy bất ngờ vì nàng không làm như vậy, hắn cảm thấy mình đoán sai, sau đó trực tiếp hỏi nàng vì sao?
Cơ Ngọc thần kì mà cảm thấy một chút cảm giác chiến thắng, tuy rằng không biết là so với ai, dù sao thì tâm trạng nàng rất tốt. Trong lòng nàng vừa dâng lên một tia đắc ý, thì nhìn thấy có gì đó lăn lại đây, Thái Tử lại đem khoai lang bọc giấy dầu, lăn trở lại chỗ nàng.
Cơ Ngọc chớp chớp mắt.
Thất bại rồi?
Thái Tử điện hạ không ăn khoai lang của nàng.
Cơ Ngọc cầm củ khoai lên, nhíu mày: "Vì sao điện hạ không ăn?"
"Không đói bụng." Ngu Dung nghĩ ngợi, lại nói thêm một câu:
"Dạ dày của bổn cung rất khỏe, không cần ngươi lo lắng."
Cơ Ngọc nhướng mày.
Được rồi, hắn đã từ chối hai lần, thái độ kiên quyết, nếu nói thêm thì sợ hắn cảm thấy phiền. Dù sao nàng cũng mới quen biết hắn có nửa ngày một đêm, vẫn chưa hiểu rõ hắn, nên không dám hành động tùy tiện.
Cơ Ngọc nghiêm túc tính toán một phen, mở ra giấy dầu định ăn khoai. Tổng cộng nàng nướng hai củ khoai, một cái đã bóc vỏ một nửa, một cái thì vẫn ở chân bếp lò, chưa đưa cho Thái Tử điện hạ, củ khoai ở bếp lò hơi hơi cháy, sợ Thái Tử không muốn ăn.
Củ khoai đưa cho Thái Tử, là củ đã được nướng tốt, nàng vừa mở giấy ra, thấy mặt trên củ khoai có một chỗ bị lõm, vỏ bên phía dưới chỗ đó cũng bị bong ra, thế là thành một cái lỗ nhỏ ở giữa củ khoai.
Cơ Ngọc: "..."
Nàng không nhịn xuống được, trừng mắt nhìn Thái Tử oán giận một chút.
Ngươi không ăn thì thôi, còn chơi với củ khoai làm gì? Có còn để cho người khác ăn nữa không vậy?
Tuy rằng Thái Tử điện hạ không ăn, nhưng thực sự lăn lộn nó không ít.
Củ khoai đã bị hắn tra tấn, nhìn không ra hình dạng ban đầu nữa rồi.
Chẳng lẽ là khoai nướng không đủ sức hấp dẫn?
Dù sao Thái Tử điện hạ cũng là hậu duệ của Vua và Hoàng Hậu, là con cháu quý tộc, có cái gì chưa từng thấy qua, có cái gì chưa từng được ăn đâu?
Khoai lang nướng thì ở trên đường cũng có bán, không phải là không thể mua, chắc là hắn cũng đã từng ăn rồi, không thấy hợp khẩu vị, cho nên chỉ ăn thưởng thức mà thôi, chứ thực ra không thích lắm?
Có lẽ nên làm món mới, món mà hắn chưa từng được ăn nhỉ.
*
Ngu Dung phát hiện, phía đối diện im lặng một lúc lâu, không nói gì. Có khả năng có liên quan đến việc hắn không nói một lời nào, thiếu nữ kia đúng là có lá gan thật lớn, nhưng cũng không dám quá mức làm phiền hắn.
Bây giờ nàng an phận, không làm động tác kì quặc gì khác, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nàng vuốt vuốt quần áo, và tiếng miệng nhỏ đang ăn gì đó.
Có lẽ là cảm thấy ăn chưa đủ no, hắn nghe được tiếng bước chân, liền liếc mắt nhìn ra phía ngoài, thấy thiếu nữ mặc quần áo hắn, khoác áo khoác của hắn, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Nàng cũng nhớ lời hắn nói, đội mũ lên, hai bàn tay chụm lại, đem khuôn mặt che lại.
Chỉ cần nàng nhớ lời hắn nói, ngoan ngoãn thực hiện, thì người thường xuyên làm động tác nhỏ phiền phức như nàng, hắn cũng có thể chịu đựng được, mở một mắt, nhắm một mắt, coi như hắn không nhìn thấy là được.
Ngu Dung thu hồi ánh mắt, đem hết sự chú ý tập trung vào bàn làm việc trước mặt.
Không biết đã qua bao lâu, hắn lại nhìn thấy nàng quay trở về, trên tay cầm một cái mâm lớn, trên mâm có những viên nhỏ tròn tròn được xiên thành những cái que, hắn cũng không hiểu gì, chỉ nhìn thấy nàng cầm đồ vật tới phía sau bình phong, thành thật ngồi xuống, đem những cái que đặt ở trên bếp lò.
Lông mày hắn hơi nhăn lại.
Nàng lại đang làm trò gì?
Nghĩ kĩ hơn, cũng chỉ có thể là một ít thức ăn mà thôi, nàng tính ra vẫn còn có chừng mực, sẽ không làm điều gì quá mức.
Ngu Dung hạ mi xuống, thu lại tâm tư, chuyên tâm xử lí công vụ.
Hôm nay làm việc phá lệ không thông thuận, đã bị nàng làm gián đoạn nhiều lần, ngòi bút dưới tay nâng lên lại đặt xuống, suy nghĩ một hồi lâu mới tìm được cảm giác.
Hắn mới viết chưa được bao lâu, mới phê xong hai ba cái sổ con, thì lại ngửi thấy mùi vị thịt rất nồng, từ bên ngoài tràn vào bên trong.
Có một ít khói cũng bay vào bên trong, làm hắn ngứa cổ họng, không nhịn được mà ho khụ một tiếng.
Ngu Dung vừa nắm tay ho khụ khụ, vừa bực bội hỏi nàng:
"Ngươi lại làm cái gì nữa?"
Nướng khoai lang thì không có khói, cỗ khói trắng này không giống như nướng các loại củ.
"Thưa điện hạ."
Người ở ngoài phòng rất có tinh thần trả lời.
"Đã qua giờ cơm trưa rồi, tính cả ngày hôm qua và hôm nay, đã 3 bữa ngài không ăn gì cả, thật sự là không cảm thấy đói bụng sao?"
Từ lúc nàng ăn khoai nướng xong, rồi sau đó ra cửa gọi người chuẩn bị nguyên liệu, không để ý tới đã rời đi khoảng 2 canh giờ, bây giờ chắc là đã đến giờ Thân. Từ đêm hôm qua, Thái Tử chưa ăn gì cả, mới chỉ uống nước mà thôi.
Gian phòng bên trong không có điểm tâm, nàng biết được, mặc dù là có, nhưng Thái Tử cũng sẽ không ăn.
Làm sao mà hắn lại một mực cố chấp như vậy, mãi không ăn cơm?
Dựa vào uống gió Tây Bắc để sống sao?
"Cơ Ngọc sợ Thái Tử điện hạ bị đói, cho nên nướng một ít đồ cho điện hạ ăn, có đồ ăn, có nấm, còn có cả thịt nha!"
Ngu Dung nhíu mày.
Tầm mắt lướt qua nàng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đã qua giờ trưa rồi?
Căn phòng này ở hướng nam, phía trước sân không có gì che chắn, giữa trưa thì mặt trời sẽ dừng ở tấm giấy trên cửa sổ, bây giờ không còn nữa, như vậy đúng là đã qua giờ cơm trưa.
Hắn không gọi cơm, Nam Phong lại hiểu rõ tính tình của hắn, biết hắn giờ này không có tâm trạng ăn cơm, nên dứt khoát không hỏi, hắn cũng đã quen với việc ba bữa không ăn, người khác thì nhất định sẽ không chịu được.
Bên tai đột nhiên vang lên lời nàng nói lúc nãy.
"Cuộc sống của Cơ Ngọc lúc bé quá khó khăn, thường xuyên hôm đói hôm no, dạ dày không được tốt, bữa nào mà không ăn thì dạ dày cảm thấy đói đến mức đau.."
Nghĩ vậy, một chút bất mãn trong lòng hắn cũng tiêu tán đi, Ngu Dung giọng điệu tùy ý nói:
"Ngươi tự mình ăn đi, bổn cung không ăn"
Cơ Ngọc chớp chớp mắt.
Lại vẫn không ăn, hắn muốn thành tiên sao?
Buổi sáng nàng món khoai lang đơn giản, hắn đã từng ăn, không có lực hấp dẫn, thế bây giờ món nướng BBQ này thì đủ lực hấp dẫn đi?
Vì sao vẫn không ăn?
Cơ Ngọc nướng rất nhiều, cố ý nhờ Nam Phong lấy nguyên liệu cho.
Dựa theo lời nàng phân phó, đem nấm, cải trắng, rau hẹ, khoai tây, và thịt dê, thịt ba chỉ, xiên vào que tre, nàng nướng được rất rất nhiều xiên tre, chính nàng ăn không hết, nên chuẩn bị đem một ít cho Thái Tử điện hạ.
Thế mà cẩu nam nhân này còn không cảm kích?
Cơ Ngọc trầm tư một lát, lại khuyên bảo thêm một câu:
"Đồ nướng BBQ ăn ngon lắm, chắc chắn điện hạ sẽ thích, ngài thật sự không ăn thử một miếng sao?"
Cẩu nam nhân vững vàng như núi Thái Sơn, vẫn không nhúc nhích.
"Không ăn"
Nàng lại bị từ chối, hôm nay đây là lần thứ tư rồi.
Cơ Ngọc không kiên trì nữa, lo lắng sẽ thật sự đắc tội hắn, đành phải dừng lại. Nàng ăn một chút lót bụng, sau đó vội vàng dùng giấy dầu gói lại một ít đồ nướng, chuẩn bị đem cho Nam Phong. Bởi vì chủ tử chưa ăn cơm, nên người hầu hạ bên cạnh như hắn cũng sốt ruột không ăn.
Chủ tử khó thu phục, Nam Phong thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần dùng nước mắt "bức ép" hắn một chút là xong, hắn thực dễ dàng đầu hàng trò này của nàng, mỗi lần như vậy, mục đích của nàng đều có thể đạt được.
Cơ Ngọc đi làm người xấu.
Nàng "bức ép" Nam Phong xong, lại nhân tiện đi "bức ép" những người khác. Những người khác thì lại càng dễ dàng, chỉ cần nàng nói Thái Tử định lập nàng làm Thái Tử Phi, đắc tội nàng chính là đắc tội Thái Tử Phi tương lai, nàng không cần tốn nhiều công sức, đã đem từng người bên cạnh Thái Tử đều "bức ép" xong.
Chờ đã "bức ép" hết mọi người, trong phòng nàng chỉ còn dư lại mười que xiên, có rau dưa có cả thịt, hơn nữa mấy que này xiên rất nhiều, gấp mấy lần que xiên của người khác.
Cơ Ngọc chọn mấy que xiên nướng nhìn ngon nhất, bọc lại bằng giấy dầu, nàng đếm ngón tay, bắt đầu đếm ngược.
Bắt đầu đếm từ một trăm, đếm đến 50, Thái Tử bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh, đầu tiên là thay đổi tư thế ngồi, sau đó giống như cảm thấy cũng không thoải mái, mới đứng dậy, đi nhặt cái mũ rèm hắn ném ở bên cạnh, sau đó không biết lấy áo choàng ở đâu, khoác lên người rồi bước chân hướng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua chỗ nàng, bước chân hơi hơi dừng lại, sau đó lại không chút do dự bước chân rời đi.
Cơ Ngọc chờ hắn đi xa, mới cầm gói đồ nướng BBQ đã được cẩn thận bằng giấy dầu, rón ra rón rén đi vào phía bên trong, không có nhìn lung tung để thỏa mãn lòng hiếu kì, nàng chỉ quơ quơ ấm trà, bên trong quả nhiên là trống rỗng.
Nàng quan sát thấy Thái Tử điện hạ có một thói quen, chỉ cần gặp được vấn đề khó nghĩ, ngòi bút dưới tay không di chuyển, là hắn sẽ không tự giác mà uống trà, một bình trà kia cũng không hề nhỏ, trong vòng một buổi sáng bị hắn uống hết, người bình thường chỉ cần mấy khắc, nửa canh giờ sau là đã muốn đi nhà xí một lần.
Thái Tử điện hạ kia, chỉ có vào mà không có ra, cả buổi sáng cũng chưa động đậy gì.
Nàng thật vất vả mới chờ đến lúc hắn đi nhà xí, Cơ Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, đem gói giấy dầu để ở trên bàn hắn phê duyệt tấu chương, nàng mở toàn bộ giấy dầu ra, đồ nướng trước đó đã nguội, nàng vừa mới nướng lại, giờ vẫn còn nóng hôi hổi, nàng mở giấy ra, chờ đến lúc Thái Tử điện hạ trở về, nhiệt độ sẽ giảm vừa đủ để ăn.
Nàng "bức ép" Nam Phong và đại gia xong, nên giờ lại "bức ép" Thái Tử điện hạ.
Nàng có dự cảm, muốn thử giới hạn chịu đựng của Thái Tử điện hạ một phen. Nàng hôm nay ở trong phòng hắn nướng khoai, lại nướng BBQ, khói trắng bay vào trong, làm hắn ho khù khụ, tình huống như vậy mà hắn còn chưa trách phạt nàng.
Là vì yêu sao? Là chiều chuộng nàng sao? Đương nhiên không phải, cũng không phải vì tính tình hắn tốt, mà là vì nàng hữu dụng đối với hắn.
Vì thế việc xây dựng quan hệ tốt là thập phần cần thiết, rốt cuộc sau này ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy đối phương.
Cơ Ngọc để gói đồ cẩn thận, còn không quên dùng bút lông của hắn, viết chữ ở trên giấy, để nhắn lại cho hắn.
*
Ngu Dung vừa ra đến ngoài cửa, liền nhìn thấy Nam Phong vội vàng đem thứ gì đó giấu ở sau lưng. Hắn vừa ra đến hành lang, lại nhìn thấy thị vệ của hắn trộm giấu đồ sau lưng. Hắn vừa đến hậu viện, lại lần nữa thấy cung nữ thái giám đem thứ gì đó giấu ở sau lưng.
Ngu Dung: "..."
Không cần đoán cũng biết được, lại là chuyện tốt mà thiếu nữ kia làm ra.
Lúc đi ngang qua người bọn họ, hắn ngửi được mùi hương thịt, giống như mùi thịt mà thiếu nữ kia nướng ở trong phòng.
Thật ra nàng cũng có bản lĩnh lớn đấy, không chỉ thu mua Nam Phong, đến thị vệ và cung nữ thái giám trong viện cũng bị nàng làm lung lay.
Ngu Dung híp híp mắt, không nói chuyện, một lời cũng không nói đi tới nhà xí.
Rất nhanh hắn đã đi ra, chỉnh lại xiêm y một lần nữa rồi quay trở về phòng ngủ, hắn vừa ném mũ rèm xuống bên cạnh, liền nhìn thấy trên bàn tấu chương có chút không thích hợp. Trên bàn có để đồ vật không nên để, bên cạnh còn có một tờ giấy được đè ép lại.
Trên tờ giấy có viết chữ, hắn đi lại nhìn nhìn.
[Cho ngài những phần ngon nhất, to nhất, nhiều nhất nha~]
Hắn ngước mắt nhìn phía đối diện, thiếu nữ kia uể oải ngồi một góc, dường như đã ngủ rồi.
Nàng đang giả vờ, tiếng nói trong lòng hắn vang lên.
Ngu Dung gảy gảy thịt và rau dưa bên trong giấy dầu, khuôn mặt trước sau vô biểu tình, không tức giận, cũng không mừng vui, một lát sau, hắn đột nhiên đứng lên, nhặt mũ rèm đội lên đầu, không nói một tiếng nào mà đi ra phía ngoài, đứng ở bên cạnh thiếu nữ kia một lúc.
Nàng vẫn còn đang giả vờ ngủ, bếp lò đặt cạnh chân nàng, bên cạnh bếp lò còn mấy xiên thịt và đồ ăn, giống như là dưa vẹo táo nứt, nơi này bị lồi một chút, nơi kia bị bẹp một chút, như là nguyên liệu còn thừa lại.
Đúng là không được tốt, ngon, nhiều, như những xiên mà nàng đưa cho hắn.[/BOOK]