Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 120: Xảy ra chuyện

[HIDE-THANKS]
Phó Minh Hoa không nghĩ tới Yến Truy sẽ trả lời, nghe hắn nói như vậy lại cảm thấy bất ngờ, còn chưa mở miệng, Yến Truy đã cười: "Nhưng mà đa phần đã không nhớ được." Hắn nhàn nhạt trả lời, cờ trong tay đặt lên bàn cờ, Phó Minh Hoa cảnh giác: "Điện hạ đã sớm hạ cờ rồi, đến lượt ta mới đúng."

Yến Truy không nghĩ đến nàng còn thần trí mà nghĩ đến chuyện này, nén cười cầm quân cờ lên, cụp mắt nói: "Ồ? Ta đây lại nhớ lầm."

Yến Truy thế này, hoàn toàn khác với Yến Truy mặt mày âm trầm trước đó, đối với bản thân cũng không hề nhẹ tay, mạnh mẽ đẩy mũi tên ra.

Chỉ là nàng nhanh chóng hồi thần lại, mình đang bị Yến Truy dắt mũi đi.

Hôm nay nàng thấy Yến Truy đang bị thương, lại nghe hắn nói chuyện Quân Tập hầu muốn làm phản, lúc này nghĩ lại, mồ hôi lạnh sau lưng cũng muốn thấm ra.

Nghĩ lại, không ít chuyện của nàng Yến Truy đều biết, mà trong tay mình không biết chút gì về hắn, cũng thật sự quá nguy hiểm.

"Điện hạ không định báo cáo với hoàng thượng sao?" Trong lòng Phó Minh Hoa cảnh giác, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ thuận miệng hỏi.

Yến Truy nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt kia nhìn nàng khóe miệng cong lên, trong đầu Phó Minh Hoa hiện lên không ít ý niệm, đoán chừng có phải Yến Truy hiểu rõ tâm ý của mình hay không, hắn lại nhếch miệng cười với nàng: "Không định." Ánh mắt của hắn như mũi tên, dáng vẻ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt kia giống như nhìn rõ tâm tư của nàng.

Chỉ là Phó Minh Hoa không hiểu, Yến Truy nhìn không giống như người dễ nói chuyện như thế, trước khi trong mắt mẹ con hắn, mình chỉ giống như một quân cờ bị vứt bỏ.

Bây giờ, Thôi quý phi đối với nàng rất hòa nhã, cũng chỉ vì nàng không ngốc.

Nhưng Yến Truy biết rõ ý đồ của nàng mà vẫn nói đáp án cho nàng biết, điều này làm lòng nàng khó tránh khỏi hoài nghi.

Yến Truy nhìn vẻ mặt nàng, đôi mắt mang ý cười, miệng lại giục nàng nhanh lên.

Nàng đặt quân cờ xuống bàn cờ, Yến Truy đặt ngay sau đó: "Vì sao lúc này không nói, chắc hẳn trong lòng nàng đã biết."

Mặc dù, Gia An Đế biết rõ Quân Tập hầu có thể không an phận, Giản thị trở thành cái gai trong lòng Gia An Đế, nhưng rốt cuộc Giản gia có làm phản hay không, khi nào làm phản, có lẽ trong lòng Gia An Đế đã có tính toán.

Hàng năm, triều đình tặng vũ khí khôi giáp cho Hưng Nguyên phủ đều ghi trong sổ sách. Giản gia thực ấp vạn hộ, ở Hưng Nguyên phủ cũng xưng là Vân hộ hầu, sau nhiều năm, tiền thu thuế có thể mua ít nhiều chiến mã và binh khí khôi giáp, có thể nuôi nhiều binh sĩ, Gia An Đế đều cho người chú ý.

"Mỗi năm, triều đình phát vũ khí cho Hưng Nguyên phủ càng ít đi." Đây cũng là tín hiệu, triều đình cũng đang có ý muốn thăm dò giới hạn của Giản Thúc Ngọc.

Nếu y là trung lương, đối với việc mỗi năm triều đình cung cấp vũ khí, khôi giáp, lương thảo càng ít đi, hắn sẽ ẩn nhẫn không phát. Như thế, triều đình cũng có thể thừa cơ làm suy yếu thế lực của Quân Tập hầu tại Hưng Nguyên phủ, từng bước một xâm chiếm Hưng Nguyên phủ.

Thứ nhất, nếu Quân Tập hầu có tâm tư muốn phản Đường, khi triều đình đã giảm bớt cung ứng, khiến cho Giản Thúc Ngọc giải trừ quân bị[1], thứ hai, hắn không thể nhịn được nữa, sẽ có ý tự lập môn hộ, sớm muộn gì cũng sẽ tạo phản.

[1] Giải trừ quân bị: Cắt giảm binh lính và trang bị quân sự

Trong lúc này, triều đình muốn nghỉ ngơi lấy lại sức.

Dù sao lúc trước binh mã Đại Đường cũng không tập trung. Trong tình cảnh thù trong giặc ngoài, nếu không cần đánh mà có thể thắng là tốt nhất. Nếu Giản Thúc Ngọc muốn ra tay, triều đình nghỉ ngơi vài năm, muốn thu thập y cũng giống như lấy đồ trong túi.

Nhưng Yến Truy cứ một mực làm việc ngoài dự tính, vẫn cứ đánh cỏ động rắn, chạy đến địa bàn của Quân Tập hầu, sợ rằng từ đó, trong lòng Quân Tập hầu sinh ra nghi ngờ, vô cùng có khả năng cho rằng Gia An Đế phái Yến Truy đến do thám, dưới tình thế cấp bách, rất có thể sẽ sớm hành động.

Rốt cuộc tam hoàng tử trúng ám toán của Quân Tập hầu và tứ hoàng tử Yến Tín, hay là cố ý gây nên, cố ý quấy đục nước để mưu lợi, việc này cũng không dễ nói.

Phó Minh Hoa cầm quân cờ, vừa nghĩ đến đây, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay.

E rằng Yến Truy là muốn..

Cầu phú quý trong nguy hiểm.

"Cầu phú quý trong nguy hiểm." Trong nội tâm nàng nghĩ vậy, Yến Truy lại nhìn nàng mỉm cười, đẩy bàn cờ: "Nguyên Nương, nàng thua."

Trên bàn cờ, cờ đen đã vây quân cờ trắng, trước đó không nhìn thấy gì, thật là khiến người ta khó lòng phòng bị.

Phó Minh Hoa để quân cờ xuống, nghĩ đến Yến Truy gan to bằng trời, bức Quân Tập hầu sớm tạo phản, có lẽ muốn lập công dẹp yên phản loạn.

Yến Tín nghĩ là có thể mượn tay Quân Tập trừ khử Yến Truy, lại không nghĩ đến Yến Truy càng hiểm độc hơn, tâm kế như này, sao Yến Tín có thể đối địch?

Giờ khắc này, hai người tâm ý tương thông, nàng ngồi hôi lâu, Yến Truy cúi đầu nhặt quân cờ vào trong bình, nói: "Thật ra nàng muốn biết cái gì, không cần quanh co lòng vòng, cứ hỏi thẳng ta là được." Hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng vang trong trẻo khi hắn bỏ quân cờ vào bình, Phó Minh Hoa ngừng lại, hắn đề bình xuống: "Sợ rằng người đi du hồ đã sắp trở về, mau trở về đi."

Phó Minh Hoa rời khỏi Thủy Các, còn đang nghĩ lời này của Yến Truy là có ý gì, bọn người Giang ma ma đã sớm sốt ruột, nếu không phải biết rõ tính cách của Phó Minh Hoa, có lẽ lúc này đã xông vào Thủy Các.

Lúc nàng đi ra, trên người còn mang theo chút vết máu, lập tức sắc mặt Giang ma ma thay đổi.

Gió từ mặt hồ thổi đến, nhất thời Phó Minh Hoa đã thanh tỉnh hơn nhiều.

Nàng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang ma ma, lắc đầu, nhìn hai tay Bích Vân mở áo choàng ra, nàng tùy ý để Bích Vân phủ thêm cho mình, hai tay nắm vạt áo choàng, lúc này mới khẽ nói: "Về lại trong đình hãy nói."

Giang ma ma quay đầu nhìn Thủy Các, nơi đó có chiếu rơm đã rủ xuống phân nửa, che đi phân nửa tình cảnh trong Thủy Các, bà thở dài, quay đầu đuổi theo Phó Minh Hoa.

Trong Thủy Các, Thích Thiệu lo láng nhìn vết thương trước ngực Yến Truy bị hắn quấn lung tung, sắc mặt hắn trắng bệch, Phó Minh Hoa vừa đi, hắn khó khăn lắm mới chống tay đứng lên giữ vững cơ thể.

Mới vừa rồi làm ra bộ dáng không sao trước mặt Phó đại nương tử, lúc này người vừa đi đã chịu không nổi.

Thích Thiệu cũng hiểu rõ tâm tư thiếu niên, chỉ là Thích Thiệu không nghĩ đến cũng sẽ có lúc tam hoàng tử ở trước mặt Phó đại nương tử mà cậy mạnh.

Phó Minh Hoa trở lại trong đình, đám người Giang ma ma nén nghi ngờ trong lòng, nhìn vết máu trên đầu ngón tay nàng, sắc mặt thay đổi, cầm khăn thấm nước trà lau sạch ngón tay nàng, Phó Minh Hoa mới nói: "Ta gặp tam hoàng tử."

Giang ma ma muốn hỏi lại, nhưng nhìn dáng vẻ không muốn nhắc đến của nàng, Giang ma ma cũng thôi.

Chỉ là suy nghĩ, trong lòng có chút nghi ngờ.

Mấy năm nay, số lần Phó Minh Hoa gặp phải tam hoàng tử cũng quá nhiều rồi, nếu nói là trùng hợp, thì thật sự quá trùng hợp.

"Y phục của người đang mặc.." Giang ma ma hơi lo lắng, y phục Phó Minh Hoa bị bẩn, nếu ra ngoài chơi đùa, khoác áo choàng lên che còn tốt, nếu trở lại trong phòng, cởi áo choàng xuống thì có thể thấy manh mối.

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

"Bọn họ trở về." Phó Minh Hoa nhìn qua nơi xa, nói khẽ.

Vừa rồi Yến Truy nói người đi du hồ sắp trở về, nàng còn tưởng Yến Truy kiếm cớ cho mình rời đi, không nghĩ đến những người này thật sự trở về.

Mấy người Bích Vân xoay đầu nhìn lại, đã thấy mấy chiếc thuyền nhỏ chạy nhanh về hướng bên này, lập tức cau mày: "Cái Đông hồ này to như thế, nếu muốn theo hồ mà thưởng cảnh đẹp của Thần Đô Hữu, thì không thể trở về nhanh như thế."

Bích Thanh nhịn không được lên tiếng: "Chắc là đã xảy ra chuyện gì?"

Đúng là xảy ra chuyện.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 121: Rơi xuống nước.

[HIDE-THANKS]
Trên thuyền nhỏ, cả người Phó Minh Hà ướt đẫm, khoác lên áo khoác của con gái tướng quân Chu Canh, Chu thị. Đầu nàng ta úp vào gối không chịu ngẩng lên, ở trên thuyền lạnh đến run lập cập.

Bọn người Hạ Nguyên Thận mang dáng vẻ cuộc vui bị quấy nhiễu, trong lòng Giang ma ma thở phào nhẹ nhõm.

Tình cảnh bây giờ, hiển nhiên Phó Minh Hà không thể ở lại được nữa, Phó Minh Hoa liền có lý do cùng nàng ta rời đi, cho dù là tạm rời đi, cũng có thể thay đổi y phục là tốt.

Bà cố không mỉm cười, lặng lẽ lui về sau.

"Đây là thế nào?"

Sắc mặt Phó Minh Hà trắng bệch, tóc kia ướt đẫm dính sát vào gò má, làm khuôn mặt nàng ta có vẻ gầy yếu.

Điều làm cho Phó Minh Hoa bất ngờ, là trên mặt nàng ta có vết thương, dù cho nàng ta cố gắng che giấu, nhưng nàng vẫn nhìn thấy vết thương trên mặt kia giống như bị gai nhỏ rạch qua.

Nàng ta xuống thuyền, mới lấy tay che mặt, toàn thân run rẩy.

Người trên thuyền đi xuống liên tục, Phó Minh Hà lại thành ra dáng vẻ xấu như vậy, lúc này xấu hổ cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám ngẩng mặt lên.

Bọn người Phó Minh Châu của Trường Nhạc hầu phủ cũng không dám lên tiếng, Ngụy Mẫn Châu duỗi tay, được bà tử vịn từ thuyền nhỏ xuống, thấy tình cảnh như vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, trên mặt có vẻ châm chọc nhưng không nói gì.

Khóe miệng Tô thị khẽ cười, chỉ là nhanh chong lấy khăn che khóe môi, lúc đưa tay xuống, trên mặt lại có vài phần lo lắng: "Phó nhị nương tử ham mê tường vi xinh đẹp bên bờ, lại bất ngờ rơi xuống nước, may mà nước không sâu, mới có thể kéo nàng lên."

Nghe Tô thị vừa nói như vậy, Phó Minh Hoa biết Phó Minh Hà đã bị người khác tính kế bêu xấu. Tính cách nàng ta như thế, sao có thể có thú thanh nhàn mà đi hái hoa? Đoán chừng là có nguyên nhân gì, mới có thể như thế.

Phó Minh Hoa đưa tay về hướng Phó Minh Hà, nàng ta lại cúi thấp đầu, nghiêng người tránh đi, mắt cũng không nhìn Phó Minh Hoa, hiển nhiên đã ghi hận nàng về việc này.

Việc này lại không liên quan đến mình, thật sự Phó Minh Hà không biết phân biệt đúng sai.

"Vậy bây giờ làm sao?" Thang Âm huyện bá phủ Dương thị cắn môi một cái, có chút không cam lòng.

Trước kia, cơ hội kết bạn với bọn người Hạ Nguyên Thận càng ít, thật vất vả mới có cơ hội như thế, nếu bỏ qua cũng thật đáng tiếc.

Nếu Phó Minh Hoa rời đi, những người này sẽ hoàn toàn bỏ rơi mình.

Mọi người xung quanh không ai trả lời câu hỏi của nàng, vẻ mặt Dương thị có chút xấu hổ.

Phó Minh Hoa nhìn nàng một cái, đã biết ý của Bạch thị khi chọn nàng ta.

Vị tiểu nương tử này xuất thân không cao, tính cách lại không bình tĩnh, có bản năng hướng tới những nhà quyền quý. Loại người này thiển cận, dễ nắm bắt, nếu cưới làm thê sẽ không tốt. Địa vị môn hộ quyết định tính cách giáo dưỡng ra. Nhưng mà nếu làm kế thất thì yêu cầu không cần nhiều như vậy.

Nhưng mà cũng vì bây giờ Trường Nhạc hầu phủ không còn như trước, nếu không nhất định Bạch thị sẽ không để ý nàng ta.

"Hôm nay đã làm mất hứng của mọi người, chỉ là hôm nay nhị muội ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, buộc lòng tạm thời không tiếp được, thật sự xin lỗi, sau này ta sẽ nhận lỗi với mọi người."

Phó Minh Hoa cúi đầu hành phúc lễ, khóe mắt Tô thị liếc qua, thấy vẻ thương tiếc trên mặt Hạ Nguyên Thận, thở sâu một hơi, ôn thanh kéo tay Phó Minh Hoa: "Sao lại khách sáo như thế? Như vậy là không xem ta là tỷ muội rồi." Nàng ta nói đến chỗ này, dừng một chút: "Nếu có mang theo y phục, thì mượn viện của Trịnh vương gia thay y phục là được rồi, nếu không có cũng không quan trọng. Lần đầu ta đến Thần Đô Hữu, lại cảm thấy rất mới mẻ, Phó muội muội cũng đừng trách ta mời bọn Quý Chiêu đi cùng ta, không tiện bồi ngươi."

Nàng ta nói giọng ấm áp, trên mặt Hạ Nguyên Thận lộ vẻ hài lòng.

Phó Minh Hoa giống như cười mà không phải cười nhìn Tô thị, chỉ thấy nàng ta cười đến dịu dàng, mím khóe miệng nói: "Vậy thì đa tạ Tô tỷ tỷ."

Tô thị nháy mắt với nàng, kéo tay nàng, lúc này mới buông tay nàng ra.

Đám người nói một phen, Phó Minh Hoa nhìn Thủy Các cách đó không xa, suy nghĩ một chút mới cho người giúp đỡ Phó Minh Hà, tìm nơi nữ quyến chỉnh sửa trang phục ở trong Hữu uyển rồi bước đi.

Bọn người Phó Minh Châu thì ở lại đi cùng đám người Tô thị tiếp tục du ngoạn.

Giang ma ma mang theo y phục cho Phó Minh Hoa, ngoài dự đoán của mọi người, Phó Minh Hà cũng mang theo váy áo, đoán chừng là vì trước đó mấy lần y phục bị ô uế, cho nên lần này nàng ta có ý với Hạ Nguyên Thận, nên cũng chuẩn bị đầy đủ.

Hai người chia nhau đổi y phục, sau đó ra ngoài, Giang ma ma đem y phục mà Phó Minh Hoa vừa đổi ra giao cho Bích Thanh ôm trở về xe ngựa.

Bởi vì chuyện Phó Minh Hà rơi xuống nước, cuối cùng cũng làm mất hứng của mọi người, lúc trở về, Phó Minh Châu nghĩ nghĩ rồi nói khẽ với Phó Minh Hoa: "Đại tỷ tỷ, muội có thể ngồi một xe với tỷ sao?"

Phó Minh Hà ở cách đó không xa, nghe nói như vậy thì trừng mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo vẻ oán hận, Phó Minh Châu do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: "Quên đi."

Nhưng mà nàng ta không nói, Bích La cũng nghe được chút tin tức: "Hai bên hồ nước của Thần Đô Hữu trồng không ít tường vi, Tô nương tử liền năn nỉ thế tử Vệ quốc công phủ ngâm một câu thơ về tường vi."

Tất cả mọi người thay đổi cách lấy lòng Hạ Nguyên Thận, hôm nay, mặc dù Phó Minh Hà tự cho mình là nhân vật chính, nhưng trong đám người này, không ai để nàng vào trong mắt, bởi vậy trên đường, đám tiểu nương tử Phó gia bị vắng vẻ không ít.

Nhưng nàng mặt dày mà chen lên chỗ Hạ Nguyên Thận, nhưng mọi người lại chen với nàng.

"Cũng không biết thế nào, lại nói muốn đi hái tường vi, nhị nương tử cũng đi theo." Bích La khẽ nói bên tai Phó Minh Hoa: "Nhị nương tử kéo một cành xuống, rốt cuộc không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm nàng ta giật nảy mình, không nắm được nhánh cây kia, bị nhánh cây quẹt lên mặt."

Nhánh cây kia có gai nhọn, Phó Minh Hà bị đâm vào mắt, chỉ cảm thấy trên mặt bỏng rát nhoi nhói, quá sợ hãi nên theo bản năng lấy tay che mặt, nhưng đứng không vững nên ngã từ thuyền xuống dưới.

Lúc đám người muốn kèo nàng lên thì đã chậm, đến khi vớt nàng lên thì nàng dùng sức mà hét lên mặt đau.

Tháng ba cuối xuân, thời tiết không nóng, sau khi rơi xuống nước có thể bị gió độc nhập thể, may mà có Chu nương tử cho mượn áo choàng.

Phó Minh Hoa nhớ tới vẻ mặt Tô thị lúc nãy, khóe miệng cong lên, trong mắt đều là vẻ hờ hững: "Được rồi, không cần để ý nàng ta."

Đã sớm nói với nàng, Tô thị không phải người dễ trêu, nàng lại không nghe.

Thế tử Vệ quốc công phủ cũng không phải đối tượng tốt để gả, Phó Minh Hà thích Hạ Nguyên Thận, lại không biết bên trong Lạc Dương còn có rất nhiều người hâm mộ dung mạo của Hạ Nguyên Thận.

Lúc này, Phó Minh Hà chịu thiệt, có lẽ là Tô thị đã biết chắc đám người không thích Phó Minh Hà kề sát vào Hạ Nguyên Thận, nên cùng nhau hợp lại chỉnh nàng ta.

"Nhưng mà. Phu nhân.."

Trong lòng Giang ma ma xem thường hành động thất lễ của Phó Minh Hà, lại có chút lo lắng Bạch thị không phân biệt phải trái mà trách cứ Phó Minh Hoa.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 122: Chất vấn

[HIDE-THANKS]
"Bà ta có thể làm gì?" Phó Minh Hoa cười lạnh nói, nhắm mắt lại dưỡng thần: "Đến thì gọi ta là được."

Hôm nay đi ra ngoài, lúc ở Thần Đô Hữu của Trịnh Vương, Phó Minh Hoa không có nghỉ trưa, Giang ma ma khẽ gật đầu, lấy đệm giường dày đắp cho nàng, không nói gì nữa.

Lúc trở lại Phó phủ, Giang ma ma khẽ lay tỉnh Phó Minh Hoa, lại vắt khăn ướt lau mặt cho nàng.

Phó Minh Hoa được Bích Vân đỡ xuống xe ngựa, Phó Minh Hà ở cách đó không xa đã vào Phó phủ. Nàng ta đi vào cũng không quay đầu lại, cầm khăn che nửa mặt, chỉ còn lại đám người Phó Minh Châu với vẻ mặt lo sợ bất an.

Lúc đến viện của Bạch thị, Phó Minh Hà ngồi ở trên ghế, lấy tay che mặt, nghiêng đầu, bả vai run rẩy. Sắc mặt Bạch thị hơi âm trầm, nhìn thấy bọn người Phó Minh Hoa đi đến, thì mạnh tay đập lên bàn gỗ bên cạnh.

"Xảy ra chuyện gì!" Bà ta lớn tiếng quát tháo: "Tỷ muội cùng phủ ra ngoài chơi, lại có một người bị thương trở về."

Giang ma ma đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng tiếng quát tháo bên trong thì hơi phẫn nộ, nhưng cũng chẳng thể làm gì.

"Nguyên Nương, ngươi nói đi."

Bọn người Phó Minh Châu bị dọa đến cấm nhược hàn thiền[1], Bạch thị chuyển chủ đề, ánh mắt nhìn đến Phó Minh Hoa, mấy người còn lại thấy tình cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm.

[1] Cấm nhược hàn thiền: Chữ "Cấm" ở đây là chỉ ngậm miệng không nói; Còn "Hàn thiền" là chỉ con ve sầu trong trời rét. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ "Cấm nhược hàn thiền" để chỉ những người sống yên phận im hơi lặng tiếng.

"Đến giờ cháu gái cũng chỉ biết nhị muội vì hái hoa mà ngã xuống nước, còn lý do thì không rõ."

Phó Minh Hoa đối mặt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Bạch thị, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Nàng nói lời này, Bạch thị nghe được sắc mặt cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không rõ ràng? Không rõ ràng? Hay cho một cái không rõ ràng, người là ngươi dắt đi ra ngoài, bây giờ thành dạng này trở về, ngươi là trưởng tỷ mà không có chút trách nhiệm sao?"

Phó Minh Hà đang lấy tay bụm mặt, nghe nói như vậy thì thả cánh tay xuống, mặt ụp lên tóc mà khẽ khóc.

Lúc này dù là Phó Minh Châu, khi nghe đến đây cũng có chút đồng cảm với Phó Minh Hoa.

Đáng tiếc là đối mặt với tình cảnh như vậy, mấy tiểu nương tử cũng không dám mở miệng, đều cúi đầu, từng người đều giả câm giả điếc.

Người người đều cho là Phó Minh Hoa bị Bạch thị quát tháo như thế, tiểu nương tử da mặt mỏng, lòng tự trọng lại lớn, tất nhiên là hai gò má đỏ bừng, hai mắt rưng rưng, ủy ủy khuất khuất không dám phản bác.

Bạch thị cũng nghĩ như thế, lúc trước bà đã bị Tạ thị chọc giận nhiều lần.

Từ khi Phó hầu gia cưới Tạ thị cho Phó Kỳ Huyền, từ ngày rước con dâu này về, bà chưa từng có một ngày được ra vẻ mẹ chồng, ngược lại, sau khi 'Tạ thị' chết, Phó gia còn bị người Giang Châu chọc giận không nhẹ.

Lúc trước, từng giọng nói, thần thái của đại phu nhân Thôi thị kia, mỗi khi Bạch thị nhớ đến, trong lòng đều tức giận.

Bà quát tháo xong, liếc mắt nhìn qua Phó Minh Hoa, muốn chờ cháu gái này nhận lỗi.

Lại không nghĩ rằng Phó Minh Hoa xoay đầu, lạnh lùng nhìn qua Phó Minh Hà: "Nhị muội muội lớn như thế, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, muội không rõ sao?"

Người trong phòng nghe nàng nói thế đều ngẩn ngơ, Phó Minh Hoa lại nói tiếp: "Ban đầu, chính là muội khăng khăng đi theo lên thuyền của thế tử Vệ quốc công phủ, sao lại rơi xuống nước, bây giờ hãy nói rõ ràng mọi chuyện đi."

Phó Minh Hà ngẩng đầu lên, tức giận đến thân thể run rẩy, quả thật trên mặt nàng có vết thương, da của thiếu nữ vốn mỏng, sau khi ngâm nước đã hơi sưng đỏ.

Nàng oán hận nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa: "Sao ta phải nói rõ với ngươi?"

Giọng nói Phó Minh Hà vô cùng lớn, Bạch thị nghe Phó Minh Hoa hỏi như vậy, trong lòng có chút không vui, đang muốn mở miệng, Phó Minh Hoa lại nói: "Bây giờ tổ mẫu hỏi, ngươi không nên nói sao? Bây giờ tuổi tác ngươi không còn nhỏ, thuyền kia lại không lớn, ngồi không được mấy người, không phải ngươi không biết, còn muốn đi hái hoa."

Lời này của nàng làm Phó Minh Hà tức giận không kềm được: "Không phải trách các nàng ta sao, hái hoa không chỉ mình ta, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta?"

Nói đến chỗ này, giọng nói Phó Minh Hà cao lên: "Ngươi không nói các nàng mà còn trách ta? Ngươi không mời các nàng không được sao?"

Bạch thị thấy nàng mất khống chế, nên liên tục nháy mắt mấy cái với Phó Minh Hà, nhưng Phó Minh Hà đang tức giận nên không nhìn thấy Bạch thị ra hiệu.

"Chuyện hôm nay ngươi đã không biết, ngươi cũng không cần mở miệng, không ai nói ngươi câm đâu.."

"Khụ!" Bạch thị ho một tiếng nặng nề, lần đầu cảm thấy Phó Minh Hà có phần ngu xuẩn.

Phó Minh Hoa hơi nhếch khóe miệng, kéo phi bạch, nhìn Bạch thị nói: "Đã như vậy, tổ mẫu hãy hỏi nhị muội chuyện đã xảy ra đi." Lúc này nàng nói giọng nhỏ nhẹ, không còn sắc bén như lúc vừa rồi hỏi Phó Minh Hà, "Trên mặt nhị muội có vết thương, nên cẩn thận chú ý, da mặt thiếu nữ rất mỏng, lại thêm bị rơi xuống nước, cẩn thận coi chừng để lại sẹo."

"Ai cần ngươi quản? Ngươi cút, cút đi!" Phó Minh Hà lại nằm nhoài lên bàn, khóc lớn tiếng.

Trong lòng nàng luôn có cảm giác mình bị ức hiếp, giống như là bị Phó Minh Hoa tính toán, nhưng bị nàng ta tính kế chỗ nào, nàng vẫn không nói nên được.

Loại cảm giác này cũng không tốt đẹp gì, loại ánh mắt này của Phó Minh Hoa làm nàng khó chịu, hôm nay lúc ra cửa, nàng vốn toàn tâm toàn ý coi Hạ Nguyên Thận là của nàng, lại không nghĩ đến bị nhóm nữ hài kia châm chọc khiêu khích.

Rõ ràng lúc hái hoa là muốn lấy lòng Hạ Nguyên Thận, mọi người đều hái, hiển nhiên nàng cũng không chịu rơi ở phía sau, lại không biết kéo cành hoa thế nào, mà lúc buông ra nó lại bắn ngược về phía mình, nàng mới hoảng sợ thả cành tường vi trong tay ra.

Nếu không phải lúc ấy bị dọa, nàng cũng sẽ không thả lỏng tay mà bị nhánh cây kia bắn ngược lên mặt.

Cũng không biết sau khi nàng bị hoảng sợ, thuyền nhỏ lắc lư, nàng mất thăng bằng mà rơi xuống nước.

Lúc ấy nàng luôn có cảm giác có người đẩy mình, nhưng lúc rơi xuống nước mắt nàng bị thương, che mặt nên cũng không thấy rõ là ai, lúc được kéo lên thì mọi người đã vây quanh người nàng, cũng không biết là ai làm.

Mấy thứ nữ Phó gia cũng không hề có tác dụng gì, không ai nhìn giúp nàng.

Trước đó, Phó Minh Hà còn cảm thấy Phó Minh Hoa không đi cùng mình cũng xem như thức thời, nhưng sau khi xảy ra chuyện này lại trách nàng không săn sóc tốt cho mình, lại mời nhiều người đến như thế.

Phó Minh Hoa thấy dáng vẻ cuồng loạn của Phó Minh Hà, rủ mắt xuống, trong mắt lộ vẻ châm chọc.

Nàng muốn đi, cũng chẳng muốn ngây ngốc một khắc nào trong phòng của Bạch thị, nhưng cũng không thể để Bạch thị nhẹ nhàng đùa nghịch uy phong của mình như thế.

"Đúng rồi tổ mẫu, con không mời Thang Âm huyện bá phủ Dương tiểu nương tử, sao nàng ta cũng tới?"

Phó Minh Hoa nhìn qua Bạch thị, trong mắt Bạch thị hiện lên vẻ xấu hổ.

"Nàng ta cũng đi sao?" Mắt Bạch thị liếc qua một bên, vẻ mặt tự nhiên: "Không phải ngươi mời sai sao?"

"Trước lúc đưa thiệp đến tay tổ mẫu, con đã kiểm tra liên tục, chắc chắn không sai." Phó Minh Hoa để tay trước ngực, nhìn sắc mặt Bạch thị cứng đờ, vẻ mặt hơi bất ngờ, nhưng lại không thể nổi giận.

"Thân phận nàng ta thấp, buổi tiệc này mời nàng ta cũng không thích hợp, có lẽ có hạ nhân nào đó dốt nát." Phó Minh Hoa nhìn vẻ mặt âm trầm của Bạch thị, mỉm cười gằn từng chữ: "Tự tác chủ trương, tự mình động tay động chân."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back