Bài viết: 37 

Chương 10: Ngươi giỏi rồi
"Đoàn trưởng ngài đi thong thả."
Dương Văn Dĩnh vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn mình nàng. Từ sau khi trọng sinh đến bây giờ, nàng vẫn luôn cực kỳ hưng phấn, hiện tại vừa thả lỏng liền mê mê mệt mệt ngủ rồi. Ngày hôm sau nàng tỉnh lại trong tiếng nói ríu rít của các cô gái.
Trương Hồng Mai thấy nàng mở mắt, vội vàng ngồi vào mép giường, khuôn mặt đỏ bừng quan tâm hỏi: " Cô tỉnh rồi? Có đói bụng không? Tôi mang cơm sáng từ nhà ăn đến cho cô." Nói xong liền lấy ra một hộp sắt màu xanh lục, mặt trên còn có tên đoàn văn công.
"Nào, có màn thầu và cháo."
"Cô còn có mặt mũi mà ăn cơm?" Thịnh Ninh tay vừa bưng hộp cơm, đột nhiên bị người vung lên đổ xuống mặt đất.
Lục Tiểu Song hùng hổ nhìn nàng, phẫn nộ nói: "Đều là cô làm hại, nếu không phải do cô đoàn chúng ta làm sao lại mất mặt như vậy?"
"Đội trưởng, chuyện này không thể trách Thịnh Ninh, chúng ta đều thấy được..." Trương Hồng Mai đang muốn nói gì đó, bị ánh mắt Lục Tiểu Song hùng hổ doạ người, giọng nói dần dần nhỏ xuống.
"Trương Hồng Mai cô giỏi rồi đúng không? Cô chẳng qua chỉ là lính mới, hơn nữa còn là lính nhà quê, cô có tư cách nói chuyện ở đây sao?" Lục Tiểu Song mồm miệng lanh lợi lại là người thành phố, bình thường mắt cao hơn đầu, rất coi thường lính nông thôn quê mùa.
"Thực xin lỗi...là tôi sai." Trương Hồng Mai bị doạ mắt cũng đỏ lên, buộc phải xin lỗi, đang muốn khom lưng lại bị Thịnh Ninh giữ chặt lại.
"Lục Tiểu Song cô làm gì? Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ?"
"Cô hỏi tôi làm gì? Sao cô không tự hỏi chính mình đã làm chuyện tốt gì?" Lục Tiểu Song nhìn Thịnh Ninh khinh thường, đôi mắt hạnh phảng phất sắp phun ra lửa. "Là do cô làm hại Tần Thuý Phân xấu mặt, làm hại chúng tôi không có mặt mũi ra ngoài gặp người, đều do cô....." Thập niên tám mươi tư tưởng bảo thủ, sự việc mất mặt như vậy, đi ra ngoài sẽ bị chỉ chỏ. Tuy chỉ là hiểu lầm, dù quân đội quản lý nghiêm cẩn, nhưng đoàn văn công toàn nữ nhân với nhau, khó tránh khỏi thị phi đua đòi.
Sự việc đêm qua, hôm nay đã truyền đi khắp cả quân khu. Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, mọi người vừa nghe nói các nàng là văn công thuộc sư đoàn 39, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn các nàng.
Lục Tiểu Song tính tình kiêu ngạo, đã bao giờ bị đối đãi như vậy? Nói, nói, dứt khoát khóc luôn. Những người khác cùng tới sắc mặt cũng khó coi, nhưng phần lớn bọn họ gia cảnh giống nhau, không dám gây chuyện, không muốn làm chim đầu đàn.
"Thực xin lỗi! Nhưng tôi không cố ý." Lúc đó Thịnh Ninh chỉ muốn ăn miếng trả miếng, không nghĩ tới sẽ liên lụy người khác. Nàng hơi áy náy, vội vàng đứng dậy, động tác xuống giường vụng về thành khẩn xin lỗi mọi người: "Thực xin lỗi, là tôi liên lụy mọi người; thực xin lỗi, tôi không ngờ sẽ như vậy."
Thái độ của nàng thành khẩn, ngược lại Lục Tiểu Song cũng không thể tiếp tục nói nữa. Kỳ thật, trong lòng các nàng biết rõ, trong tình thế cấp bách như vậy Thịnh Ninh chỉ là vô tình. Hơn nữa Tần Thúy Phân cũng không tốt lành gì, chỗ nào cũng thích nổi bật, cố tình gia cảnh không bằng nàng, diện mạo không bằng Thịnh Ninh.
"Tiểu Song, cô cũng đừng trách Thịnh Ninh nữa, cô ấy đã xin lỗi rồi."
"Đúng thế, lúc ấy chúng ta đều ở trên sân khấu, cô ấy đúng là vô tội."
Những người khác thấy Thịnh Ninh thái độ tốt, cũng đi lên hoà giải.
"Hừ! Lần này không so đo với cô." Lục Tiểu Song không bỏ được mặt mũi hừ lạnh một tiếng, dẫn người qua phòng bệnh Tần Thúy Phân.
Chỉ để Trương Hồng Mai ở lại, nàng thấy mọi người đi hết rồi, cần mẫn thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên mặt đất; lại lấy ra một bánh màn thầu bao giấy dầu từ túi bên người, cười ngượng ngùng nhìn Thịnh Ninh: "Ăn đi!"
Dương Văn Dĩnh vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn mình nàng. Từ sau khi trọng sinh đến bây giờ, nàng vẫn luôn cực kỳ hưng phấn, hiện tại vừa thả lỏng liền mê mê mệt mệt ngủ rồi. Ngày hôm sau nàng tỉnh lại trong tiếng nói ríu rít của các cô gái.
Trương Hồng Mai thấy nàng mở mắt, vội vàng ngồi vào mép giường, khuôn mặt đỏ bừng quan tâm hỏi: " Cô tỉnh rồi? Có đói bụng không? Tôi mang cơm sáng từ nhà ăn đến cho cô." Nói xong liền lấy ra một hộp sắt màu xanh lục, mặt trên còn có tên đoàn văn công.
"Nào, có màn thầu và cháo."
"Cô còn có mặt mũi mà ăn cơm?" Thịnh Ninh tay vừa bưng hộp cơm, đột nhiên bị người vung lên đổ xuống mặt đất.
Lục Tiểu Song hùng hổ nhìn nàng, phẫn nộ nói: "Đều là cô làm hại, nếu không phải do cô đoàn chúng ta làm sao lại mất mặt như vậy?"
"Đội trưởng, chuyện này không thể trách Thịnh Ninh, chúng ta đều thấy được..." Trương Hồng Mai đang muốn nói gì đó, bị ánh mắt Lục Tiểu Song hùng hổ doạ người, giọng nói dần dần nhỏ xuống.
"Trương Hồng Mai cô giỏi rồi đúng không? Cô chẳng qua chỉ là lính mới, hơn nữa còn là lính nhà quê, cô có tư cách nói chuyện ở đây sao?" Lục Tiểu Song mồm miệng lanh lợi lại là người thành phố, bình thường mắt cao hơn đầu, rất coi thường lính nông thôn quê mùa.
"Thực xin lỗi...là tôi sai." Trương Hồng Mai bị doạ mắt cũng đỏ lên, buộc phải xin lỗi, đang muốn khom lưng lại bị Thịnh Ninh giữ chặt lại.
"Lục Tiểu Song cô làm gì? Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ?"
"Cô hỏi tôi làm gì? Sao cô không tự hỏi chính mình đã làm chuyện tốt gì?" Lục Tiểu Song nhìn Thịnh Ninh khinh thường, đôi mắt hạnh phảng phất sắp phun ra lửa. "Là do cô làm hại Tần Thuý Phân xấu mặt, làm hại chúng tôi không có mặt mũi ra ngoài gặp người, đều do cô....." Thập niên tám mươi tư tưởng bảo thủ, sự việc mất mặt như vậy, đi ra ngoài sẽ bị chỉ chỏ. Tuy chỉ là hiểu lầm, dù quân đội quản lý nghiêm cẩn, nhưng đoàn văn công toàn nữ nhân với nhau, khó tránh khỏi thị phi đua đòi.
Sự việc đêm qua, hôm nay đã truyền đi khắp cả quân khu. Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, mọi người vừa nghe nói các nàng là văn công thuộc sư đoàn 39, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn các nàng.
Lục Tiểu Song tính tình kiêu ngạo, đã bao giờ bị đối đãi như vậy? Nói, nói, dứt khoát khóc luôn. Những người khác cùng tới sắc mặt cũng khó coi, nhưng phần lớn bọn họ gia cảnh giống nhau, không dám gây chuyện, không muốn làm chim đầu đàn.
"Thực xin lỗi! Nhưng tôi không cố ý." Lúc đó Thịnh Ninh chỉ muốn ăn miếng trả miếng, không nghĩ tới sẽ liên lụy người khác. Nàng hơi áy náy, vội vàng đứng dậy, động tác xuống giường vụng về thành khẩn xin lỗi mọi người: "Thực xin lỗi, là tôi liên lụy mọi người; thực xin lỗi, tôi không ngờ sẽ như vậy."
Thái độ của nàng thành khẩn, ngược lại Lục Tiểu Song cũng không thể tiếp tục nói nữa. Kỳ thật, trong lòng các nàng biết rõ, trong tình thế cấp bách như vậy Thịnh Ninh chỉ là vô tình. Hơn nữa Tần Thúy Phân cũng không tốt lành gì, chỗ nào cũng thích nổi bật, cố tình gia cảnh không bằng nàng, diện mạo không bằng Thịnh Ninh.
"Tiểu Song, cô cũng đừng trách Thịnh Ninh nữa, cô ấy đã xin lỗi rồi."
"Đúng thế, lúc ấy chúng ta đều ở trên sân khấu, cô ấy đúng là vô tội."
Những người khác thấy Thịnh Ninh thái độ tốt, cũng đi lên hoà giải.
"Hừ! Lần này không so đo với cô." Lục Tiểu Song không bỏ được mặt mũi hừ lạnh một tiếng, dẫn người qua phòng bệnh Tần Thúy Phân.
Chỉ để Trương Hồng Mai ở lại, nàng thấy mọi người đi hết rồi, cần mẫn thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên mặt đất; lại lấy ra một bánh màn thầu bao giấy dầu từ túi bên người, cười ngượng ngùng nhìn Thịnh Ninh: "Ăn đi!"