Chương 6: Hảo biện pháp
Cô từ trong không gian lấy ra cây rau dền gai: "Cây này lớn nhanh còn không cần chăm sóc, một cây có thể cao 1 mét, cách ngày có thể hái rau non ăn" Rau dền gai tên khoa học là Amaranthus spinosus, một thân giàu protein, Canxi, vitamin nguyên tố vi lượng.
Chu Minh Dũ vừa nghe cảm thấy là cái biện pháp: "Thời điểm đất phân phối bị thu hồi liền không có đất trồng rau, chúng ta có thể trồng giống cây này" Rau dại sinh mệnh lực cường không sâu bệnh, như vậy rải ở hướng trước cửa hoặc là địa phương hẻo lánh, đến lúc đó liền có thể thu hoạch nhiều chút. Hơn nữa hiện tại vườn rau nhà mình, một mùa hè liền có thể cất trữ một đống lớn rau dưa.
Đúng là biện pháp tốt!
Mặt khác đến lúc đó bọn họ còn có thể tìm một ít đồ ăn được, trộm ít khoai lang, nhân lúc không có ai liền đặt ở trong viện, có người tới kiểm tra liền thu vào không gian. Cho nên mặc kệ là hạt giống vẫn là thu hoạch đồ ăn, bọn họ đều dấu đến một nơi thập phần bí ẩn!
Hai người đều cảm thấy bờ sông cạnh nhà bọn họ chỗ có đống cỏ khô không tồi, chờ ăn qua cơm sáng lại đến thăm dò.
Thời điểm chờ Chu Minh Dũ thu thập vườn rau, Mạc Như cũng vội vàng hái một ít rau dưa, rau dại cành lá thu vào không gian. Tới thời điểm thịnh vượng vườn rau mỗi ngày có thể hái rất nhiều căn bản ăn không hết, thời tiết nóng lên rau dưa một hai ngày liền hỏng, hiện tại có không gian thu vào, mỗi ngày lấy một ít rồi ra bên ngoài lấy liền giải quyết vấn đề rất lớn.
Dù sao về sau vườn rau là hai người bọn họ quản, cũng không dễ dàng khiến cho ai hoài nghi.
Nhổ cỏ ở luống rau một lần, cái giá hư cũng sửa tốt, Mạc Như còn bắt được không ít sâu dùng lá cải ném vào không gian lấy về cho gà ăn.
Cô còn ở hàng rào bên ngoài vườn rau cùng với bờ sông, cô phát hiện sau lạch ngòi trong bụi cỏ có rất nhiều rau dền gai. Có cây từ năm trước khô khốc, còn có cây năm nay mới mọc. Cây mới mọc thì thu lá cây, cây chết héo thì thu hoạch hạt giống, hạt rau dền cùng hạt cây hoa mào gà giống nhau, đều là màu đen, từng viên đều to, một hạt rải xuống là có thể mọc ra rất nhiều.
Chờ đến mùa thu, cô có thể thu càng nhiều hạt giống.
Hai người thu thập một chút cầm dụng cụ đi về nhà ăn cơm. Lúc bận rộn cô không cảm thấy, lúc này trên đường về nhà liền cảm thấy nóng hầm hập đã mặc không được áo bông quần bông.
"Chu Dũ, hôm nay ngày bao nhiêu?" Cũng không có lịch ngày cùng đồng hồ, cô căn bản không biết cụ thể ngày giờ, thật là người ngốc hết ăn lại đi lang thang, cũng không biết người trong nhà tính toán thời gian như thế nào.
Chu Minh Dũ: "Nay ngày mười lăm háng tư"
Mạc Như có chút buồn bực: "Anh làm sao mà biết được? Trong nhà có hoàng lịch?"
Chu Minh Dũ cười nói: "Một quyển hoàng lịch cần 5 mao tiền, mẹ anh cũng không dám mua"
"Đừng nhử, mau dạy cho em"
Chu Minh Dũ vừa đi một bên giải thích cho cô: "Anh nghe chị dâu hai cùng chị dâu ba nói thầm ngày hôm qua nhà ai họp chợ mua khối vải bông, chúng ta phùng bốn, chín họp chợ, hôm nay hẳn là năm, mười, còn có bốn năm ngày chính là tiết Mang chủng, năm nay tiết Mang chủng mười chín tháng tư, chẳng phải hôm nay là mười lăm tháng tư."
Mạc Như: ".. Ông xã, may mắn có anh, nếu không em không sống nổi quá ba ngày mất"
Chu Minh Dũ cầm tay cô: "Buổi tối giạy em xem bếp đầu ngựa"
Mạc Như ngẩng đầu nhìn xem mặt trời nhô lên: "Em không hiểu, mười lăm tháng tư, này cũng không phải phương nam, vẫn là 7 giờ sáng? Vì sao lại nóng như vậy chứ"
Chu Minh Dũ nhìn cô mặc áo bông quần bông cũng nóng thay cô, trước kia Chu Minh Dũ sẽ không để ý như vậy, mà Mạc Ni Nhi lại không nói tự nhiên người khác cũng mặc kệ, cho nên cô vẫn luôn ăn mặc áo bông quần bông.
"Năm trước có tháng nhuận dựa theo dương lịch hiện tại.. Không sai biệt lắm 6 nguyệt 1, 2 hào đi, đương nhiên sẽ nóng. Trở về thay đồ đi"
Hai người về đến nhà phát hiện trong nhà im ắng liền trẻ nhỏ cũng không thấy, chắc là đã đưa đến nhà bác Chu Minh Dũ để bác gái trông coi hộ.
Mạc Như vui mừng mà kéo Chu Minh Dũ chạy nhanh đóng cửa, ý bảo đi rải hạt rau dại ở góc tường có mấy con gà nhỏ đâng ăn. Chuồng heo, ổ gà cùng tây sương nơi đó có cái góc, cắt cánh gà cũng bay không ra, thực mau đã bị Chu Minh Dũ tóm được.
Mạc Như thử thử không gian, đối với vật còn sống cô lựa chọn trực tiếp làm lơ không nghĩ thu vào, chỉ có thể từ bỏ ý niệm nuôi dưỡng động vật trong không gian, lại đem sâu lấy ra cho gà ăn. Nhìn những con gà trước sau tranh đoạt sâu ăn, cô có chút hy vọng gà nhanh lớn.
Nhìn đồ ăn trong không gian vẫn như cũ tươi mới như vừa hái, không có một chút dấu hiệu héo khô!
Công năng giữ tươi cường đại!
Ý nghĩa này đối với cô rất quan trọng, có thể chứa lương thực rau dưa không bị hư thối, phải biết rằng mỗi năm mùa thu thu rất nhiều khoai lang, có cắt thành miếng phơi khô để cất chứa, những củ mới thu đặt ở hầm hoặc là giường đất, ăn một mùa đông, đến đầu xuân đã bắt đầu hư hỏng. Cuối cùng còn xót lại chưa đến một nửa không bị hỏng, ở niên đại một chút đồ ăn đều không thể lãng phí, điều này cực kì đau lòng.
Còn ý nghĩa có thể bảo tồn mầm mống! Để trồng cây non, hạt giống đều cất chứa ở trong không gian, có cơ hội thích hợp liền lấy ra ngoài gieo, không đến mức chờ chính sách khôi phục, nghĩ trồng cây rau cũng không có hạt giống.
Có không gian giữ tươi, mọi sự đều chuẩn bị sẵn sàng!
Dọn dẹp một chút, hai người đi rửa tay ăn cơm.
Chậu rửa mặt cũng là cái chậu sành màu đen, người ở đây kêu "Ô hóa", đều là chế phẩm kém chất lượng, so men gốm làm ra đồ gốm, đồ sứ, tráng men chính là ăn mày cùng quý tộc.
"Chu Dũ, đây có phải là bồn rửa chân không?" Mạc Như hỏi.
Mạc Như vừa hỏi như vậy, Chu Minh Dũ nhớ tới, "Mấy chị dâu tẩy rửa tã đều dùng bồn này" rửa chân thì tính cái gì!
Mấy cái tã dính dính thúi thúi cũng dùng bồn này giặt, lúc vội cũng không có thời gian đi trong sông tẩy, Mạc Như quyết định dùng khăn lông ướt lau mặt là được. Khăn mặt các phòng chính mình đều có, đều là vải dệt thủ công, cũ đến đều đã có mấy lỗ thủng, cũng đã không còn mềm mại.
Mạc Như lau mặt một phen, bày bộ dáng rất tức giận: "Chu Dũ, chúng ta phải cố lên, sớm ngày được dùng khăn lông mềm mại, ở căn nhà khi mưa không bị dột"
Chu Minh Dũ đưa tay tiếp nhận khăn, nhìn mặt cô có biểu tình phong phú, không khỏi cười cười, "Em yên tâm, anh cảm giác sức lực tràn đầy nha"
Nếu muốn hoàn thành tâm nguyện, thì phải có sức lực lớn.
Mạc Như nhéo nhéo cánh tay cơ bắp của anh, nói giỡn hai câu rồi cùng đi ăn cơm sáng.
Anh đưa cho cô một nắm bánh, lại giúp nàng múc một chén cháo đặt ở trên bệ bếp, bụng lớn như vậy, những cái ghế nhỏ trong nhà đó vẫn là đừng ngồi, nhỡ may bị ngã thì phiền toái.
Mạc Như nhìn bộ dáng anh ăn rất ngon, cô suy nghĩ còn chưa ăn qua lương thực phụ, kiếp trước cô lâu lâu liền phải ăn ruộng bắp dưa, uống cháo ngô, uống cũng khá ngon, còn rất khỏe mạnh.
Kết quả uống một ngụm vào trong miệng, thế nhưng nếm ra hương vị rất phong phú! Có chút mặn, lại còn sạn, có điểm hôi.. cô suýt chút nữa thì nhổ ra, nhanh chóng duỗi duỗi cổ nuốt xuống, sau đó cẩn thận nghiên cứu đây là nguyên liệu gì làm ra đồ ăn như vậy.
Chu Minh Dũ chế nhạo mà hướng cô cười cười: "Uống rất ngon đúng không?"
Mạc Như tức giận liếc anh một cái "Đúng là uống rất ngon!"
Chu Minh Dũ giải thích nghi hoặc cho cô: "Đây là cao lương.. ừm, chính là cháo cao lương, bên trong còn trộn lẫn một chút khoai lang khô.. Chính là khoai lang đỏ khô, bánh bột bắp cũng là cao lương thêm bột khoai lang khô làm thành" Anh đem bánh bột bắp đưa cho cô: "Tuy rằng không thơm, có cây tể thái dương xỉ trộn lẫn ở bên trong, kẹp cùng dưa muối ăn cũng không tồi"
Mạc Như tiếp nhận bánh bột bắp cắn một miếng to, tuy rằng lại cứng lại khô còn cố mà nuốt, nhưng co một chút đều không chê, còn mộng tưởng chính mình đang bánh bột bắp thơm nức.
Đến thời điểm đói khát tiến, cái gì đều là ăn ngon, cho nên cô muốn cùng Chu Dũ cùng nhau nỗ lực, sớm ngày ăn cơm trắng tinh, xào rau, thịt heo!
Mạc Như ăn cơm xong định đi rửa chén, Chu Minh Dũ ngăn cô lại: "Để anh rửa" Lúc này không xào rau, không có nước luộc, rửa một chút là sạch sẽ.
Mạc Như đi vào trong phòng mở tủ quần áo ra, nhìn rương gỗ xem có quần áo để thay không.
Sở hữu quần áo đều ở trong bao, dây quần ngực có hai bộ, áo đơn có hai bộ, tất cả đều là mụn vá chồng chất mụn vá. Cô tùy tiện cầm một cái lại phát hiện cạp quần quá nhỏ không mặc được. Chu Minh Dũ tiến vào nhìn nhìn, kiến nghị nói: "Em vẫn là mặc của anh đi, ống quần kéo lên là được."
Chu Minh Dũ trừ bỏ áo bông quần bông, cũng có hai bộ áo đơn mụn vá chồng lên mụn vá, còn có một bộ áo kẹp.
Không có biện pháp, cô liền đem quần của Chu Minh Dũ mặc vài, ống quần dài rộng thùng thình phải xắn lên mấy tấc. Chỉ là áo ngắn cũng không mặc được, cô không cài được nút thắt, cũng không thể mặc như vậy đi.
Chu Minh Dũ liền đem áo kẹp của mình – kỳ thật chính là đưa áo cộc tay cho cô: "Đừng nhìn trời nóng, em đột nhiên cởi áo bông vẫn lạnh đấy, đem cái này mặc vào bên trong, áo ngắn mặc bên ngoài không cài được nút cũng không sợ" anh giúp Mạc Như mặc vào, thoạt nhìn có chút buồn cười, chỉ là không có biện pháp gì.
Anh sờ sờ mặt Mạc Như: "Vợ của anh thiên sinh lệ chất, mặc quần áo hỏng cũng thật đẹp."
Tuy rằng mình mới xuyên tới không thể một ngụm ăn thành tên mập mạp, nhưng Mạc Như nhìn được nuông chiều từ bé mặc quần áo rách tung tóe ngay cả đôi giày cũng không có, anh có chút chua xót, suy nghĩ nhất định phải nỗ lực phấn đấu.
Chua xót nhưng không hiện ra mặt, anh trêu ghẹo nói: "Đáng tiếc số son môi kia của em"
Mạc Như giận liếc anh một cái: "Coi như chúng nó không tồn tại đi!" cô cùng Chu Dũ xảy ra tai nạn xe, mẹ nó khẳng định sẽ giận chó đánh mèo cô, tự nhiên muốn xuống tay phá hư cây son mà cô yêu nhất, cho nên chúng nó tuyệt đối không thể thoát một kiếp. Như vậy nghĩ, cô lại nhớ ba mẹ mình, bọn họ nhất định rất thương tâm, không khỏi có chút khó chịu.
Chu Minh Dũ xem biểu tình cô trùng xuống, lập tức bắt tay duỗi đến phía dưới chăn: "Anh cho em xem ảo thuật."
Mạc Như: "Cái gì?" Lại bị Chu Minh Dũ che lại đôi mắt, trong miệng nhét vào hai viên trái cây, cô ăn vào kinh hỉ nói: "Nhân đậu phộng!"
Chu Minh Dũ cười đem một túi nhân đậu phộng nhỏ đặt ở trong tay cô: "Đây là mẹ cho em mỗi ngày lặng lẽ ăn mấy viên." Nói xong xoa xoa tóc cô, ôn nhu nói: "Mạc Như, nếu ông trời làm hai ta xuyên qua, khẳng định còn có mặt khác an bài, ba mẹ bọn họ cũng nhất định sẽ sống tốt."
Mạc Như gật gật đầu: "Ừm, em tin tưởng, chúng ta ở chỗ này sống tốt, bọn họ nhất định cảm giác được"
Chu Minh Dũ ôm cô vào trong lòng ngực, ôm ôm.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Trương Cú: "Ai nha, đau chết mất, Tiểu Ngũ, Ni Nhi, các ngươi có ở đây không a?"
Hai người ở trong phòng ôm nhau mau chóng tách ra, từ cửa sổ nhìn đến Trương Cú chống cái cuốc đứng ở giếng trời.
Hai người đi ra ngoài: "Chị dâu, chị có chuyện gì vậy?"
Trương Cú lau mồ hôi "Đừng nói nữa, mệnh tôi thật là khổ, xui xẻo đến bị đau chân"
Mạc Như đi qua đỡ chị ngồi xuống bên cạnh gốc cây.
Trương Cú ai nha ai nha mà kêu, Mạc Như nghe được cảm giác rất đau, liền hỏi Chu Minh Dũ muốn hay không đưa chị dâu đi bệnh viện. Cô không biết là bệnh viện vẫn gọi vệ sinh viện, liềnchỉ thuận miệng nói ra.
Trương Cú xua xua tay: "Nhìn cái gì mà nhìn a, chính là đau một chút, nghỉ hai ngày liền tốt." Đi xem bệnh phải mất tiền, hướng mẹ chồng đòi tiền? Giết chị cho rồi!
Mạc Như liền nói có muốn cô đỡ vào trong phòng nghỉ ngơi hay không.
Trương Cú lại mặt ủ mày ê nói: "Không được a, tôi ngồi một lát còn phải đi làm việc, nếu mà nghỉ một ngà, công điểm ngày hôm nay đã có thể ngâm nước nóng, mẹ tôi sẽ đến mắng chết tôi." chị chột dạ liếc Chu Minh Dũ một cái, sau đó cúi đầu xoa chân, một bên xoa một bên ai nha.
Chu Minh Dũ nguyên bản tính toán mang theo Mạc Như làm quen một chút liền bắt đầu làm việc, chuyện dọn ra ở riêng khẳng định là phải mưu tính từ từ, trước đi thu thập tài liệu, Mạc Như so với anh có khả năng hơn.
Anh nói: "Chị dâu, chị nghỉ ngơi cho tốt, thương gân động cốt cần chú ý." Khẳng định không cần nghỉ đến một trăm ngày, nhưng là hai ba ngay vẫn là có thể. Lại nói chị chỉ là đau một chút xũng không bị sưng, chắc rằng không có máu bầm, nghỉ ngơi hai ngày, Trương Thúy Hoa cũng sẽ không nói gì.
Tuy rằng Trương Cú nói như vậy không tốt, mẹ sẽ không đồng ý linh tinh, nhưng thật ra ngồi không nhúc nhích.
Chu Minh Dũ liền cầm cái cuốc thay chị đi làm việc.
Mạc Như đi phòng nhỏ phía nam tìm lưỡi liềm, còn lấy một cái sọt làm giả bộ để đồ, tính toán đi cắt sợi miên hòe cùng bồ tử.
Chu Minh Dũ nói: "Một mình em có được không?"
Mạc Như triều anh cười cười: "Không có việc gì."
Mạc Ni Nhi trước kia là cũng không lười, không phải cái gì cũng không làm, chẳng qua đầu óc không rõ ràng lắm nên trong nhà không cho cô làm việc.
Trương Cú xem cô lấy lưỡi liềm đi ra ngoài hỏi cô muốn làm gì, lại nói: "Em đừng nói chuyện cùng người khác a, mẹ nói không cho người khác biết em đã khỏe."
Mạc Như: Không muốn cho người biết chị còn nói lớn tiếng như vậy.
"Tôi ra bờ sông xem có sợi miên hòe năm trước không để cắt ít, tôi đi cắt ít trở về cho trong nhà bện sọt." Trong nhà còn có hai sọt hỏng, đều không thể dùng, nói là không bện, lúc này lại là ngày mùa thật đúng là không có thời gian rảnh nào.
Cô cùng Chu Minh Dũ ra cửa ở đống cỏ khô bên bờ sông chia nhau ra, trước khi đi Chu Minh Dũ dặn dò một phen không cần xuống đáy sông liền cắt trên bờ phải chú ý an toàn vân vân, xem cô như đứa nhỉ mà dặn dò.
Mạc Như chịu không nổi: "Ông cụ non, em biết rồi!"
Chờ Chu Minh Dũ đi, cô trước thăm dò một chút vị trí nơi này. Nơi này không trồng bất luận cây gì có thể thu hoạch, cỏ dại cũng rất ít, chắc là đất quá khô cứng với nhiều sỏi đá. Cô hỏi qua Chu Minh Dũ, nhà họ Chu trước kia ở nơi này, kiến quốc năm ấy mới dọn đi. Hiện giờ nơi này còn có ba gian nhà cỏ, đã sụp hơn phân nửa, trước phòng chất hai đống cỏ khô, cũng là nhà bọn họ.
Cô cảm thấy vị trí này không tồi, phía tây là sông, phía sau cũng có lạch ngòi, hướng nam là phiến vườn rau trong thôn, cùng trong thôn có chút khoảng cách, ở chỗ này làm cái gì đều tương đối bí ẩn. Hơn nữa sân nhà bọn họ có hai vườn rau lớn, đến lúc đó có thể từ địa phương khác chuyển đất lại đây gieo trồng thu hoạch.
Hiện tại muốn nói sửa mấy gian nhà ở cũng không thực hiện được, một là ngày mùa không có lao động, mấu chốt gỗ, gạch đá, gạch mộc, tài liệu không đủ. Mục đích của cô chính là muốn dọn ra tới, hành động bí ẩn một ít, còn có thể đem địa phương quan trọng chiếm lấy, lại có lấy cớ quang minh chính đại muốn tích góp tài liệu xây nhà!
Bọn họ có thể trước ở cái lều tranh, một cái lều tranh, giải quyết ba cái vấn đề, thật tốt!
Thăm dò xong rồi cô liền đi cắt sợi cùng bồ tử, đại bộ phận thu vào không gian lưu một chút để bên ngoài làm bộ, cắt đến tay rộp đỏ liền dừng lại. Cô ở bờ sông còn đào không ít thảo dược, mấy loại có thể cầm máu um tùm mao (cây kế), cầm máu ngã đánh cỏ tiên hạc, còn có chữa đau bụng kinh cây ích mẫu, cùng với gân cốt thảo, cỏ chữa khớp xương.
Ngoại trừ thảo dược, cô ở bờ sông nhánh cây liễu cũng thu, cành liễu vừa có thể bện sọt vừa có thể phơi khô nhóm lửa, coi như đốn củi. Cô một bên thu một bên phỉ nhỗchính mình, người ta có cái không gian chính là trồng linh dược dưỡng linh thực, nhưng cô thì tốt, cái rách nát gì đều là thứ tốt TT.
Cô mệt mỏi cũng không chịu nghỉ ngơi mà chậm rãi tản bộ, chú ý những cái rau dại cao cao. Rau dền gai loại này giống bụi cây, rau dại so cây tể thái như vậy thấp bé, cây tể thái thực dễ dàng già, rau dền gai lại có thể từng đợt mà hái lá cây.
Lại đây nghỉ ngơi xong cô liền xách sọt men theo bờ sông tiếp tục hướng phía bắc đi, dọc theo đường đi trừ bỏ cắt bồ tử lau sậy còn thu rau dại, nhặt nhánh cây, cuối cùng cô còn phát hiện mấy cây cẩu kỷ!
Cẩu kỷ hoang dại trồng đều có thể sống, hơn nữa dinh dưỡng nhiều hơn, cô tự nhiên sẽ không nhận sai!
Cô cắt rất nhiều cành cẩu kỷ, đến lúc đó có thể cắm ở phía sau lều tranh, cùng rau dền gai cùng nhau trồng ra một mảnh. Này đều thuộc về "Xã hội chủ nghĩa thảo", không thuộc về "Tư bản chủ nghĩa mầm", sẽ không bị cắt rớt. Lại quá hai tháng cái gì cà chua, dưa chuột, tiểu cây cải dầu linh tinh, hết thảy đều bị đánh thành tư bản chủ nghĩa đều bị cắt rớt!
Cô xem mặt trời ngày càng cao, tự mình đánh giá chắc tầm hơn 11 giờ đi, liền bắt đầu trở về.
Chờ cô trở lại đống cỏ khô nơi đó phát hiện có người ngồi tại nơi đó, lạnh lùng mà nhìn cô.