Ngôn Tình [Edit] Trộm Hôn Dịu Dàng - Kim Nhất Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Anojinu, 5 Tháng tám 2022.

  1. Anojinu

    Bài viết:
    0

    Chương 18


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lục Kiến Trạch!" Lâm Lạc Chỉ há miệng thở phì phò.

    Lục Kiến Trạch nâng khóe miệng lên cười một cái, "Chạy cái gì chứ?"

    "Không có," Lâm Lạc Chỉ lắng nghe con tim mình, cẩn thận ngẩng đầu lên, cố gắng kiểm chứng những gì mình vừa nghe được ở khán đài lúc nãy.

    Nhưng mà, Lục Kiến Trạch che giấu quá tốt, cảm xúc trên mặt anh không hề có sự biến đổi sâu sắc nào.

    "Nghĩ cái gì thế?" Lục Kiến Trạch bước lùi vài bước nghiêm túc quan sát "Hình như cô đã cao hơn lúc trước thì phải?"

    Giọng điệu cùng hành động của Lục Kiến Trạch đã tự nhiên hơn so với khi anh đi, thế nhưng trong lòng Lâm Lạc Chỉ lại lạnh lẽo đến thấu xương.

    Bởi vì chỉ có không để bụng mới có thể thong dong bình tĩnh, giống như lúc bọn họ chỉ mới vừa gặp mặt

    Lúc ấy, Lục Kiến Trạch là dịu dàng, bao dung, có thể lập tức làm người ta buông lỏng phòng bị, an tâm ở tại nhà anh.

    Rồi ngày hôm đó, vào cái đêm họ nhìn thấu được nội tâm của nhau, mới nhận ra hoàn cảnh trưởng thành của đối phương rất giống mình. Khi gặp đúng người thì không còn che đậy, không còn đeo mặt nạ nữa

    Đây chính là sự ngầm hiểu của hai người và cũng là lý do tại sao một người xa cách, lạnh lùng như Lục Kiến Trạch lại chịu giúp đỡ cô ngay từ lần đầu gặp mặt.

    Có điều bây giờ, sự ăn ý đó lại không còn nghĩa lý gì rồi.

    Vì không cần phải hiểu nhau nữa, hai đường thẳng song song tình cờ đan xen vào nhau ấy sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu, hai cuộc sống riêng biệt sẽ không hòa vào nhau thêm một lần nào khác.

    Lâm Lạc Chỉ chậm rãi cúi đầu, bất kể Lục Kiến Trạch thích hay không thích người khác, cô đều không có quyền tiếp tục quấy rối cuộc sống của anh.

    Bởi vì Lục Kiến Trạch thật ra rất tốt, anh xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc, ở hiền thì sẽ gặp lành thôi mà..

    Giấc mộng có đẹp thế nào cũng phải tỉnh lại thôi, có điều, trong giây phút này, cô hy vọng Lục Kiến Trạch vĩnh viễn sẽ không biết những tình cảm cô chôn giấu ở nội tâm.

    Lâm Lạc Chỉ cố nặng ra một nụ cười, "Đúng vậy, cao được hai centimet, hồi nhỏ ông nội thường xuyên đi tới đầu thôn mua sữa bò cho tôi uống."

    Lục Kiến Trạch cười một cái, "Chưa quyết định được học trường đại học nào sao? Nếu chưa nghĩ ra, có thể suy xét về trường đại học N một chút."

    Lâm Lạc Chỉ yết hầu khô khốc, "Ừm."

    Lục Kiến Trạch nhướng mày, "Quyết định nhanh vậy sao?"

    "Ừm, quyết định rồi" Lâm Lạc Chỉ nghẹn nước mắt quay mặt nói, "Tôi muốn thi vào đại học N và trường đại học M kế bên."

    Cô không có cách nào làm lơ Lục Kiến Trạch, cô chỉ có thể bảo đảm sẽ không quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của Lục Kiến Trạch, cô chỉ muốn những lúc mình buồn có thể nhìn Lục Kiến Trạch một chút, nhìn người con trai trước đây đã đem cô ra khỏi vực sâu.

    Lục Kiến Trạch dừng một lát, sau đó gật đầu, "Đại học M cũng không tồi, có rất nhiều ngành học dẫn đầu cả nước."

    "Ừm," Lâm Lạc Chỉ tự nhiên cảm thấy nghẹt thở, cô thật sự muốn kết thúc cuộc hội thoại này nhanh nhất có thể, "Lục Kiến Trạch, cảm ơn anh đã trở về, tôi phải đến văn phòng tìm thầy giáo rồi, tôi đi trước, anh đi đường nhớ chú ý an toàn."

    Tay Lục Kiến Trạch dừng ở giữa không trung, Lâm Lạc Chỉ xoay người chạy đi.

    Cô chạy còn nhanh hơn lúc đến, mà cảm xúc cũng kích động hơn rất nhiều.

    Ý cười bên khóe miệng Lục Kiến Trạch chậm rãi biến mất, anh thu tay lại, đáy mắt ngưng tụ thành một màn sương đen mãi không tan, một lát sau, anh nhắm mắt lại, thở dài.

    Ba năm cấp ba trôi qua trong nháy mắt, nhất là hai năm không có Lục Kiến Trạch ở bên.

    Thành tích của Lâm Lạc Chỉ ngày càng tiến bộ, những bài thi thử đại học, cô đều đứng hàng top của khối.

    Người khác hâm mộ anh họ cô là học thần, nói cô nắm giữ tư liệu và phương pháp học tập tuyệt mật.

    Lục Kiến Trạch đúng thật đã đem tư liệu đều để lại cho cô, nhưng chủ yếu là do cô đã học hành điên cuồng trong 731 ngày này.

    Lâm Lạc Chỉ đã có thói quen đắm chìm trong thế giới sách vở học hành, bởi vì như vậy cô mới có thể che giấu những suy nghĩ không liên quan.

    Không nghĩ về bà, cũng không nghĩ về Lục Kiến Trạch, hàng ngày cô đều cùng ông làm đồng, chọc cho ông vui vẻ.

    Cô sống rộng rãi lạc quan hơn những người khác, lần nào tụ họp lớp cũng có mặt cô, nhưng chỉ có chính bản thân cô biết, trong màn đêm dài vô tận, cô chỉ có dựa vào việc làm vô số đề thi đến khi kiệt sức mới có thể tiến vào giấc ngủ.

    Mà ngày hôm sau, lại là một hồi tra tấn kéo dài.

    Đêm trước khi thi đại học, cô nhận được WeChat của Lục Kiến Trạch.

    【 Lục Kiến Trạch: Thi đại học thật tốt nhé. 】

    【 Lục Kiến Trạch: Nếu tôi nói sẽ trở về, cô có mong chờ không? 】

    Đầu ngón tay Lâm Lạc Chỉ lướt trên điện thoại, đó là tin chúc may mắn của Lục Kiến Trạch vào dịp lễ.

    Trang chat này dường như đã bị lãng quên, bởi vì ngày lễ hội trong một năm cũng không nhiều, mà khung chat cũng chỉ có Lục Kiến Trạch lạnh băng chúc phúc, cô chưa từng hồi đáp lại cho anh, cho dù là một biểu tượng cảm xúc.

    Bởi vì cô sợ sẽ quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của Lục Kiến Trạch, cũng sợ Lục Kiến Trạch nói chuyện qua loa với mình, càng sợ sẽ nghe Lục Kiến Trạch chính miệng nói ra việc đã có bạn gái.

    Như thế sẽ khiến cô phát điên.

    Có điều khi tỉnh táo lại, cô mới ý thức được rằng WeChat của Lục Kiến Trạch không hề đăng trong nhóm.

    Lâm Lạc Chỉ trừng lớn hai mắt, tay cầm di động run rẩy tột độ.

    Ai ngờ giây tiếp theo, Lục Kiến Trạch liền gọi video đến.

    Trái tim Lâm Lạc Chỉ đã đập điên cuồng, nhưng cô lại chậm chạp không có dũng khí click mở.

    Cho đến nửa phút sau, cuộc gọi video biến thành gọi thoại, nhưng Lâm Lạc Chỉ vẫn không muốn bắt máy.

    Cuộc gọi thoại kết thúc, Lục Kiến Trạch lại gửi tới một tin nhắn WeChat.

    【 Lục Kiến Trạch: Còn nửa tiếng nữa là soát vé, tôi muốn hỏi ý kiến của cô】

    Lâm Lạc Chỉ đờ người nhìn di động, cảnh tượng vô số lần xuất hiện ở trong mơ hiện ra ở trước mắt khiến cô sợ hãi vạn phần.

    Giây phút này còn dễ vỡ hơn cả pha lê.

    【 Lục Kiến Trạch: Nghe nói, lúc thi đại học mà có người thân thích đi theo sẽ thi tốt hơn, cô cảm thấy sao? Em họ. 】

    Buổi sáng ngày hôm sau, khi Lục Kiến Trạch dùng chìa khóa mở cửa, thấy Lâm Lạc Chỉ đầu bù tóc rối bước ra.

    Tối hôm qua cô không trả lời tin nhắn của Lục Kiến Trạch, mới đầu là không dám, sau đó lại chìm vào mộng đẹp ngủ mất.

    Thật ra lúc tỉnh giấc cô không có hối hận, mà khi nhìn Lục Kiến Trạch xuất hiện ở trước mặt, cô mới không nhịn được mà đỏ mắt lên.

    Lục Kiến Trạch cũng đứng ở cửa không nhúc nhích, khóe miệng tuy là mang theo nụ cười, nhưng cằm rõ ràng cũng đang căng chặt.

    Kỳ thật tối hôm qua anh đã đến rồi nhưng lại sợ quấy rầy Lâm Lạc Chỉ nghỉ ngơi nên đã ở khách sạn kế bên thuê phòng theo giờ.

    Anh đặt đồng hồ báo thức thức dậy đi mua bữa sáng trước, sau đó lại ở dưới lầu thật lâu mới đi lên mở cửa.

    Lục Kiến Trạch hít vào một hơi, lắc lắc bữa sáng trên tay, "Ăn sáng đi, bạn học Lâm Lạc Chỉ."

    Nước mắt lập tức trào ra, Lâm Lạc Chỉ liền vọt vào toilet.

    Lục Kiến Trạch rũ mắt, đổi giày vào nhà, sau khi rửa tay xong liền đem bữa sáng tới bàn.

    Mười lăm phút sau, Lâm Lạc Chỉ vẫn không chịu đi ra, Lục Kiến Trạch ở bên ngoài toilet gõ cửa, giọng nói ôn hòa nhắc nhở, "Đừng để muộn đấy."

    Lâm Lạc Chỉ lại tát thêm mấy vạt nước lên mặt.

    Hai người ăn bữa sáng trong im lặng.

    Khi ăn xong, Lâm Lạc Chỉ đứng dậy chuẩn bị mang giày.

    Lục Kiến Trạch ở phía sau cô thấp giọng nói, "Ba cô ủy thác cho tôi tới chăm sóc cô, không cần xem mình như gánh nặng đâu, tôi tới thăm cô chút rồi đi."

    Lâm Lạc Chỉ không hề dừng động tác thắt giày nhưng cho dù thắt bao lâu cũng không chặt được.

    Lục Kiến Trạch lấy giúp cô túi bóng đựng văn phòng phẩm, sau đó kiểm tra đồ bên trong.

    Lâm Lạc Chỉ vẫn đang đỏ mặt vật lộn với dây giày của mình.

    Lục Kiến Trạch đặt túi xách xuống đất, ngồi xổm, "Để tôi làm cho."

    Lâm Lạc Chỉ dường như đóng băng tại chỗ.

    Mùi hương đã biến mất quá lâu nay lại xuất hiện, Lâm Lạc Chỉ cưỡng lại nội tâm đang gào thét của mình, ép chính mình không được nhìn sang Lục Kiến Trạch.

    Chỉ chốc lát sau, Lục Kiến Trạch đã thắt xong dây giày của cô, kế đó đứng dậy dùng khăn ướt lau tay, cầm túi của cô lên, hòa nhã nói, "Đi thôi, tôi đưa cô tới địa điểm thi."

    Lâm Lạc Chỉ may mắn được phân thi ở Tam Trung, con đường mà cô đi ba năm nay thật sự không cần ai phải giúp đỡ.

    Có điều khi nhìn thấy một thí sinh có người nhà đưa đi thi, cô không nhịn được mà nắm chặt vạt áo.

    Khi băng qua đường, Lục Kiến Trạch rũ mắt quét qua.

    Anh nhẹ nhàng vuốt lại áo cho Lâm Lạc Chỉ, "Thói quen nắm vạt áo khi lo âu vẫn không sửa được sao?"

    "Cái gì?" Lâm Lạc Chỉ hơi lúng túng, bởi vì cô vẫn không ý thức được vì sao mình lại làm động tác đó.

    Lục Kiến Trạch nhàn nhạt cười một cái, kiên nhẫn mở miệng, "Có biết vì sao trong hai ngày thi đại học tôi lại thi tốt như vậy không?"

    "Bởi vì anh giỏi." Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói sự thật.

    Lục Kiến Trạch cười, "Cũng đúng, nhưng thật ra tôi có lợi thế sân nhà."

    Lâm Lạc Chỉ sửng sốt.

    "Tam Trung," Lục Kiến Trạch nói, "Lạc Chỉ, chúng ta thi ở cùng một địa điểm, chúng ta cũng đã cố gắng để trở nên tốt hơn giống như nhau, cô nhất định sẽ đến được nơi cô muốn."

    "Nơi tôi muốn," Lâm Lạc Chỉ tăng thêm lực tay, "Anh thật sự.. đã tới rồi sao.."

    Lục Kiến Trạch quay đầu nhìn phía đường, xe cộ tắc nghẽn, bọn họ vẫn chậm rãi đi trước.

    Anh cười một cái, "Có những ước mơ được gọi là ước mơ, là bởi vì thông qua quá trình thực hiện nó mà có thêm sức mạnh, dũng khí, nhưng nếu chúng ta có được sức mạnh này từ trước thì sao? Chẳng phải ước mơ của chúng ta sẽ có thể có một bước tiến lớn sao?"

    "Cuộc sống này không cần câu nệ hình thức, vui vẻ là tốt nhất, từ trước đến nay tôi luôn cho là vậy," Lục Kiến Trạch nhìn cô, "Cho nên, Lạc Chỉ à, không cần tự áp lực mình, cho dù cô lựa chọn cuộc đời của mình như thế nào, dù có thể hiện nó ra sao, đều là cuộc đời của cô, ai cũng không có tư cách chỉ tay năm ngón, mà cô có lẽ cũng đã đủ dũng khí đương đầu với mọi khó khăn rồi."

    Sau khi nhận lấy túi, bước vào trường thi, Lâm Lạc Chỉ hít sâu một hơi, muốn loại bỏ tất cả suy nghĩ thừa thãi.

    Bả vai bị người khác chụp lấy, Chu Đình cũng được phân tới Tam Trung tiến đến ôm cách tay cô cười.

    "Mau mau mau, cho tớ cọ một chút, cậu chính là học thần tái thế đó," Chu Đình vẻ mặt thỏa mãn, "Aida, Lạc Chỉ à, sao cậu lại có phúc như vậy hả, mỗi khi Lục thần tới đón cậu, tớ liền nghĩ tới ông anh họ suốt ngày cắm đầu vào game của tớ."

    Lâm Lạc Chỉ không nhịn được cười, "Đừng mà, chơi game cũng rất lợi hại, ngày đó tớ xem Lục Triệu Dương chơi game nông trại gì đó, cậu ấy bảo tớ ấn đi, tớ ấn mấy cái trên mặt nhân vật nhưng cũng bất động."

    "Lại còn game nông trại à?" Chu Đình cười cười, "Cậu ấy sẽ làm hư mọi người mất, sau này tớ sẽ không học hỏi cậu ta đâu."

    Nói đến đây, hai người đều cảm thấy hơi mất mát, nếu không vào một trường đại học, cái sau này đó sẽ rất khó có thể thành sự thật.

    "Aida, đừng nghĩ đừng nghĩ," Chu Đình bực bội nói, "Dù sao cũng còn một kì nghỉ mà, thi xong chúng ta lại tụ tập, đừng sốt ruột về quê nha Lạc Chỉ."

    Lâm Lạc Chỉ cười cười, "Lúc này tớ không đi đâu, ông nội và chú tớ ở trên thị trấn làm ao cá rồi, mùa hè sẽ rất bận rộn, kỳ nghỉ này tớ sẽ đi làm thêm, vừa có thể kiếm thêm tiền vào đại học."

    "Chậc chậc chậc, đúng là một cô gái hiểu chuyện."

    Giữa trưa, Lục Kiến Trạch đưa cô về nhà, trong nhà đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ.

    Lâm Lạc Chỉ nhìn Lục Kiến Trạch đang đặt giày mình xuống, nước mắt lại tụ ở đáy mắt, cho khi Lục Kiến Trạch ngẩng đầu lên thì cô mới quay mặt đi.

    "Ăn cơm đi." Lục Kiến Trạch dường như không nhìn thấy, đi vào toilet rửa tay.

    Cơm nước xong Lục Kiến Trạch bảo cô về phòng ngủ trưa, lúc Lâm Lạc Chỉ muốn đóng cửa, anh nói, "Không cần đặt đồng hồ báo thức, buổi tối sẽ ngủ không ngon, cứ để tôi gọi cô dậy."

    "Được." Lâm Lạc Chỉ lau mặt, không khóa cửa phòng.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  2. Anojinu

    Bài viết:
    0

    Chương 21


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà ga xe lửa ở thành phố N trong mùa tựu trường rất đông đúc, Lâm Lạc Chỉ kéo hành lý vừa nặng vừa dày đi từng bước nhỏ ra bên ngoài.

    Cô kỳ thực không cần phải mang nhiều đồ như vậy, nhưng ngôi nhà đó suy cho cùng cũng không phải của cô, hơn nữa, Lục Kiến Trạch ở bên này cũng rất ít khi trở về, cho nên mọi đồ vật trong nhà những thứ có thể mang cô đều có thể mang theo hết, những đồ không dùng tới nữa thì đều đem đi quyên góp.

    Hai cái túi lớn cùng một vali hành lý.

    Lúc Lục Kiến Trạch thấy Lâm Lạc Chỉ thì cô đã đổ mồ hôi đầy đầu.

    "Tìm một nơi nghỉ ngơi đã rồi lại đi tiếp." Lục Kiến Trạch dẫn cô tới một nơi ít người để nghỉ chân.

    Lâm Lạc Chỉ nghe lời ngồi xuống, cầm lấy khăn giấy Lục Kiến Trạch đưa lau xong, mới ngẩng đầu hỏi, "Sao lại dừng lại vậy?"

    Lục Kiến Trạch nói: "Bên ngoài gió lớn, bây giờ đi ra ngoài dễ bị cảm."

    Lâm Lạc Chỉ nháy mắt đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác.

    Lục Kiến Trạch làm như không thấy được, từ trong túi quần lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

    Nhưng thời điểm khi Lâm Lạc Chỉ đứng dậy nói "Ừm", Lục Kiến Trạch cũng thu lại nụ cười.

    Hai người không chút do dự leo lên xe taxi.

    Bọn họ đều ngồi ở phía sau, khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, Lâm Lạc Chỉ bỏ cái túi lớn ở ngay chỗ ghế ngồi ngăn cách hai người.

    Tuy cô thật sự không nghĩ sẽ bỏ túi ở ghế giữa, nhưng để tránh xảy ra những chuyện còn xấu hổ hơn, vừa lên xe cô liền nhanh tay nhanh mắt đặt đại cái túi lớn lên xe, khi Lục Kiến Trạch lên xe cũng không nói gì, suốt đường đi chỉ ngồi dựa vào cửa sổ.

    Tài xế ngồi ở phía trước thân thiện nói: "Hôm nay sinh viên cũng thật đông, bác đã đi chuyến thứ năm tới đây rồi đấy, hai lần đại học N, ba lần đại học M."

    Tài xế cười nói, "Năm nay bác đụng vào ổ của trường nổi tiếng rồi, những năm trước có thể chở được một, hai chuyến tới trường đại học N hay M đã là không tệ rồi. Thế mà năm nay tất cả đều đậu, điềm báo tốt lành, có vẻ như con trai bác sang năm thi đại học có hi vọng tranh một chút, nói không chừng là có thể phát huy vượt xa người thường."

    Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ liếc mắt sang bên cạnh, phát hiện Lục Kiến Trạch đã đeo tai nghe Bluetooth lên, cô đành phải mỉm cười tiếp lời bác tài xế nói, "Nhất định sẽ được thôi bác ạ, con chúc mừng bác trước."

    Bởi vì những lời này mà tài xế đã có tâm trạng tốt suốt cả chặng đường.

    Lâm Lạc Chỉ trả lời tài xế, trong lòng không kìm được mà cảm thấy ớn lạnh.

    Khi có con cái thi đậu vào trường danh tiếng hoặc kiểm tra có thành tích tốt, cha mẹ có lẽ là sẽ cảm thấy vui vẻ hoặc hạnh phúc giống bác tài xế này.

    Nhưng cô cùng Lục Kiến Trạch.. Lâm Lạc Chỉ quay đầu lại nhìn anh.

    Lục Kiến Trạch vẫn đang nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, nhưng một lát sau anh cũng xoay đầu lại.

    Anh nhướng mày dò hỏi.

    Lâm Lạc Chỉ cười thật sâu, dùng khẩu hình miệng nói, "Không có gì."

    Lục Kiến Trạch tiếp tục nhướng mày, tháo xuống một bên tai nghe xuống.

    Lúc này, ở phía trước tài xế lại nói, "Con trai của bác thật ra không chăm chỉ học lắm, nhưng thằng bé này lúc nhỏ chơi trò gì cũng đều rất thông minh. Bác với mẹ nó cảm thấy thằng bé lúc lớn lên sẽ cho hai bác sự bất ngờ gì đó, như lúc nó thi vào cấp hai, lần làm bài sau lại cao điểm hơn 20 điểm so với lần trước. Cháu nhìn đứa nhỏ này xem, nó rất nghịch ngợm, nhưng mà mọi người đều nói những đứa trẻ nghịch ngợm rất thông minh. Ai bảo chúng tôi đã sinh nó ra chứ."

    Tài xế ở phía trước cười lắc đầu, lời trong lời ngoài đều là yêu thương và tự hào, Lâm Lạc Chỉ cùng Lục Kiến Trạch nghe được rõ ràng.

    Lâm Lạc Chỉ nhìn Lục Kiến Trạch chậm rãi rũ mắt xuống, trong lòng cũng cảm thấy thương cảm.

    Chỉ là giây tiếp theo, Lục Kiến Trạch vươn tay ra, dừng ở trên đầu cô mà xoa nhẹ.

    Động tác nhẹ nhàng ý muốn nói cô đừng lo lắng, Lâm Lạc Chỉ cứng đờ tại chỗ.

    Cô không nhớ rõ lần cuối cùng Lục Kiến Trạch xoa đầu cô là khi nào, chỉ là cô cảm giác được lần này anh mạnh tay hơn lần trước.

    Bởi vì tình cảm bây giờ của cô đối với Lục Kiến Trạch thật sự là rất rất thích, hơn nữa tình cảm lúc này sắp tràn ra ngoài, cho nên mỗi hành động của Lục Kiến Trạch trong mắt cô đều được phóng đại vô hạn lên.

    Cô tiếp tục sững sờ, trong khi đó Lục Kiến Trạch đã nhanh chóng thu tay lại.

    Anh đeo lại tai nghe vào tai, tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa sổ, toàn bộ quá trình làm hết sức tự nhiên.

    Nhưng Lâm Lạc Chỉ lại dường như bị đình trệ lại, cả quãng đường đi lúc sau mắt cô đều nhìn phía trước, nên thời điểm xuống xe cô cảm thấy hơi chóng mặt.

    "Không thoải mái sao?" Lục Kiến Trạch cầm lấy hai cái túi giúp cô.

    Khuôn mặt Lâm Lạc Chỉ trắng bệch, choáng váng gật đầu, giải thích nói, "Không sao, cả buổi chiều tôi sẽ nằm ở kí túc xá."

    Lục Kiến Trạch một tay giữ hai túi, rồi quay lại cốp xe lấy vali còn lại của Lâm Lạc Chỉ. Nhưng cô lại hơi tránh đi, ý muốn nói là cô sẽ giữ lấy hành lý.

    Nhưng Lục Kiến Trạch thấp giọng nói: "Nghe lời."

    Lâm Lạc Chỉ lập tức thả lỏng tay.

    Trên một đoạn đường dài, hai người đều đi nép vào bóng cây để tránh ánh nắng mặt trời, đến địa điểm đăng kí, Lâm Lạc Chỉ lại giống con rối gỗ, Lục Kiến Trạch bảo cô viết gì thì cô viết đó, nói cô viết ở đâu thì cô liền viết ở đó.

    Đàn chị ở một bên hỗ trợ nhìn hai người cười trộm, Lâm Lạc Chỉ có chút ngượng ngùng, mặt càng ngày càng đỏ.

    Đến khi vào tới khuôn viên trường, Lục Kiến Trạch cười một cái, "Nóng quá?"

    Lâm Lạc Chỉ ngẩng người ra, nhưng nhanh chóng hiểu được Lục Kiến Trạch là đang trêu cô.

    Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, mạnh miệng nói, "Không phải."

    Lục Kiến Trạch bị cô trừng thì thản nhiên cười, "Ừm."

    Lục Kiến Trạch nửa người đứng dưới bóng mát, nửa người còn lại phơi dưới nắng to. Khi đang quay đầu lại trêu cô, có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt, lông mi anh rất dài, nụ cười của anh lại có vài phần lưu manh.

    Lúc này anh quay cả khuôn mặt lại, cười tươi với cô, nụ cười của anh mang theo hai phần nhẹ nhàng và tám phần dịu dàng.

    Lâm Lạc Chỉ cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng, cô vô thức đi nhanh hơn, nhưng lại bị dòng người phía trước ngăn lại.

    Lục Kiến Trạch tùy ý mỉm cười nhắc nhở, "Đừng đi nhanh quá, nhiệt độ trong cơ thể tỏa ra ngoài, cô sẽ càng nóng hơn."

    Lâm Lạc Chỉ dừng lại, nhớ ra điều gì trong lòng tự dưng bối rối rồi lại tự bật cười.

    Lục Kiến Trạch dường như cũng nghĩ tới.

    Có lẽ là lần cuối cùng hai người đi bộ dọc theo con đường rợp đầy bóng cây của trường thpt số 3, đó là lần đầu tiên Lâm Lạc Chỉ cùng Lục Kiến Trạch nói đùa với nhau.

    Lúc ấy, Lục Kiến Trạch nói tiếng Anh với cô, Lâm Lạc Chỉ còn giải thích mình có vốn tiếng Anh không tốt.

    Ý cười trên khóe miệng lập tức biến mất, lúc cô mới tới nhà của Lục Kiến Trạch, cô luôn nghe thấy anh đang xem thời sự bằng tiếng Anh.

    Thật ra rất nhiều đồ vật.. đều để lại dấu vết.

    Lục Kiến Trạch là một người sống luôn có kế hoạch cho bản thân, anh sẽ không từ bỏ bất cứ thứ gì, miễn điều đó là điều anh thật sự mong muốn có được.

    Nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng Lâm Lạc Chỉ dành cho anh đã tồn tại rất lâu, nó sẽ không biến mất vì sự tiếp cận và đền bù của cô đối với Lục Kiến Trạch dù cho anh có nói bất cứ điều gì đi chăng nữa.

    Bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết, những đứa trẻ lớn lên trong môi trường thiếu thốn tình cảm như Lục Kiến Trạch, mỗi giấc mơ đều mang ý nghĩa to lớn.

    Vì thiếu hụt tình cảm trong gia đình, bọn họ phải leo lên từng bước rồi chạy trong tình thế khó khăn, cái giá của bỏ cuộc không chỉ là không tìm ra ý nghĩa sâu xa hơn, mà là phủ nhận quá khứ của chính mình nên bọn họ mới cần phải trở thành người vững vàng.

    Chính sự dễ bị tổn thương và tự ti của họ tỉ lệ thuận với sự kiên định và bền bỉ, nên khi có bất kỳ quyết định nào lệch khỏi quỹ đạo đều dẫn đến sự thay đổi về quan điểm, kết quả là mở ra một con đường mới với những phương pháp tra tấn tinh thần một cách tiêu cực.

    Lục Kiến Trạch không nhận ra sự mất mát của Lâm Lạc Chỉ, có lẽ căn bản mà nói anh không xem cô là "bạn cùng lứa tuổi", trong tiềm thức Lâm Lạc Chỉ vẫn cần sự che chở của anh.

    Mà "định kiến" ở nơi giao nhau tưởng chừng như hoàn hảo này của hai người cũng đã gieo mầm một vết nứt ngăn cách trong lòng đất.

    Lâm Lạc Chỉ bị phân vào một ký túc xá cách xa cổng trường, hai người đi bộ mất hơn nửa tiếng mới tới nơi. Hôm nay trong trường học cũng rất đông học sinh, Lục Kiến Trạch dù cầm nhiều hành lý mà vẫn không giảm tốc độ, vì vậy Lâm Lạc Chỉ cảm thấy về sau cô và bạn cùng phòng đi ra cổng trường chắc cũng phải mất hơn hai mươi phút.

    "Có thể sử dụng xe đạp công cộng," Lục Kiến Trạch đi ở phía sau nói, anh chào bác bảo vệ, rồi sau đó giúp Lâm Lạc Chỉ đem hành lý lên lầu 3, "Tải một phần mềm, bạn cùng phòng của cô có lẽ sẽ dùng, cô hỏi các bạn ấy cách dùng xem sao."

    "Được." Sắc mặt của Lâm Lạc Chỉ vốn hồng hào, chứng say xe lúc nãy cũng đã đỡ hơn, cô luôn muốn cầm hành lý giúp nhưng đều bị Lục Kiến Trạch né tránh.

    Lâm Lạc Chỉ không muốn làm cho anh ta phải làm việc nhiều hơn, vì vậy cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại.

    Bên cạnh phòng 319 là một cái cầu thang, ba bạn cùng phòng đều đã đến đủ.

    Vị trí bên cạnh cửa sổ bị bỏ trống, Lục Kiến Trạch chỉ nhìn lướt qua rồi liền đi cất đồ.

    "Cô tự dọn dẹp đi," Lục Kiến Trạch nhìn Lâm Lạc Chỉ rồi cười nhẹ một cái, "Tôi đi trước, có việc gì thì gọi cho tôi."

    "Tôi biết rồi." Lâm Lạc Chỉ đỏ mặt đứng tại chỗ, bởi vì cô có thể cảm giác được rõ ràng, hiện tại trong ký túc tất cả mọi người đều dừng việc trong tay lại, nhìn cô chằm chằm.

    Cửa phòng ngủ bị đóng lại, không khí trong phòng lặng ngắt như tờ, khoảng một phút sau, một nữ sinh dựa bên cửa sổ hét lên một tiếng, "Trời ạ! Anh trai vừa nãy m* nó đẹp trai quá đi mất!"

    Cô gái bên cạnh liền mỉm cười theo, "Lời thô nhưng ý không thô, giống như người nổi tiếng ấy."

    Một nữ sinh khác chạy tới nắm lấy bả vai Lâm Lạc Chỉ lung lay vài cái, "Nè bạn cùng phòng, đây là anh trai hay chú của bạn vậy?"

    Mặt khác hai nữ sinh cũng vây quanh lại chỗ cô, Lâm Lạc Chỉ mặt càng đỏ hơn, nghẹn nửa ngày, cô cắn môi dưới nhỏ giọng nói, "Đây là.. mình.. bạn trai mình."

    "Haizz.." Nữ sinh cạnh cửa lắc đầu rời đi, "Mình biết ngay mà."

    "Ấy?" Lâm Lạc Chỉ lúc này nghĩ, từ trước tới nay cô không ngờ có người có thể nói hai người là loại quan hệ này, rốt cuộc lúc học cấp 3 cô gọi anh là anh họ sẽ không có ai nghi ngờ.

    "Cái gì vậy cục cưng," cô gái dựa cửa lúc nãy mới lấy giẻ lau về, "Đó là chú của bạn hả?"

    Lâm Lạc Chỉ bị chọc cười, "Không phải, đó không phải chú mình đâu.."

    Một nữ sinh đứng cạnh cửa khác lắc đầu, "Bạn phản ứng chậm quá, nhưng mình lại thích dáng vẻ ngốc nghếch ngọt ngào này."

    Nữ sinh dựa cửa sổ cầm giẻ lau đi tới, cười cười, "Không nói thì không biết, bạn nói ánh mắt đó xem, chỉ chuyên chú nhìn cô ấy, căn bản không chứa người khác, mình nói cho bạn, ánh mắt của anh trai là ánh mắt gì."

    Hai người khác cười vọng lại đây.

    Cô gái bên cửa sổ chỉ vào hai người kia, "Hai người, ai sắm vai một chú chó vậy."

    Một nữ sinh nhấc tay.

    Cô gái dựa cửa sổ cười xấu xa, sau đó khoanh tay và nâng cằm, khịt mũi một cách kinh tởm.

    "Ha ha ha ha." Một tràng cười ầm vang lên trong phòng ngủ.

    "Anh trai mình cũng có dáng vẻ này."

    "Ha ha ha ha."

    Lâm Lạc Chỉ nắm lấy vành tai và đôi môi đang rỉ máu, trong vô thức nắm chặt vạt áo.
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  3. Anojinu

    Bài viết:
    0

    Chương 22


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống sau giờ học thật sự vui vẻ hơn so với tưởng tượng của Lâm Lạc Chỉ, có lẽ cô quá may mắn, gặp được những người bạn cùng phòng tốt tính hoặc cũng có thể như bạn cùng phòng của cô nói, cô tuy không có đầu óc mấy nhưng tính cách lại dễ thương và đáng yêu.

    Chỉ là thời điểm lúc mới bắt đầu nghe cô vẫn chưa thích ứng được, cảm thấy các bạn ấy giống như đang mắng cô, nhưng khi nghe quen rồi mới hiểu thật ra chỉ là nói giỡn, các bạn đối xử với cô cũng rất tốt.

    Vì vậy, khi Lục Kiến Trạch bỗng dưng xuất hiện dưới ký túc xá giữa buổi huấn luyện quân sự, làm Lâm Lạc Chỉ có chút không muốn rời đi.

    Hôm qua các cô còn hẹn tối nay sẽ xem phim ma trên máy tính cùng nhau.

    Kết quả Lục Kiến Trạch đột nhiên xuất hiện, nói muốn cùng cô đi xem phim chiếu rạp, Lâm Lạc Chỉ nhất thời không biết nên làm gì nhưng chưa đợi cô quyết định, giây tiếp theo bạn cùng phòng đã đẩy cô ra ngoài.

    "Đi nhanh đi, đi nhanh đi, lát về nhớ mang theo đồ ăn khuya đó."

    "Đúng vậy, chúng ta sẽ thức suốt đêm nay!"

    "Suốt đêm cái quỷ, còn không phải bị dọa ngủ không được à."

    "Chúng ta còn chưa bắt đầu mà, cẩu ca, có chút chí khí đi được không?"

    "Được thôi, cậu còn không mau đi đi chờ gì vậy?"

    "Đi mau đi."

    "Ừm, tớ biết rồi" Lâm Lạc Chỉ nhìn Lục Kiến Trạch bên kia đang đi tới, đi được một nửa đường lại quay lại nói to, "Đừng ăn quá no tớ sẽ mua đồ ăn về cho mọi người!"

    Cẩu ca duỗi tay ra hiệu OK.

    "Ở chung không tồi?" Lục Kiến Trạch mỉm cười hỏi.

    Lâm Lạc Chỉ cũng cười, "Mọi người đều rất tốt."

    "Ừ," Lục Kiến Trạch nói, "Bạn cùng phòng của tôi cũng rất tốt nhưng tôi vẫn dọn ra ở riêng."

    "Là do không quen hả?" Lâm Lạc Chỉ hiểu anh nói.

    "Đúng vậy." Lục Kiến Trạch không phủ nhận.

    Lâm Lạc Chỉ gật đầu, sau khi quét thẻ ra khỏi khuôn viên trường mới nhớ tới Lục Kiến Trạch rồi trố mắt ngạc nhiên hỏi "Anh vào đây bằng cách nào vậy?"

    Lục Kiến Trạch cười cười, mãi đến khi hai người đi ra ngoài, cách xa phòng bảo vệ anh mới nói, "Bạn cùng phòng đưa tôi vào cùng, bạn gái cậu ấy cũng ở đây."

    "À.."

    "Cô bạn gái của bạn cùng phòng anh cho hai bọn anh mượn thẻ để vào trong." Lục Kiến Trạch giải thích.

    "A.." Một lát sau Lâm Lạc Chỉ mới phản ứng lại, "Cho nên.. A.. Tôi hiểu rồi."

    "Bọn họ đều học sinh của trường đại học M," Lục Kiến Trạch duỗi tay chỉ vào một chiếc xe, "Trường của cô lúc đi vào kiểm tra gắt gao vậy thôi, lúc đi ra lại dễ hơn nhiều."

    "Anh này," Lâm Lạc Chỉ ngồi xuống hàng phía sau, "Sao anh hiểu trường tôi hơn cả tôi vậy."

    Lục Kiến Trạch thuận miệng nói, "Bạn gái cũ của anh ở đây."

    "..."

    Lâm Lạc Chỉ nháy mắt mặt cứng đờ.

    "Đùa thôi," Tâm tình hôm nay của Lục Kiến Trạch hình như rất tốt, "Tới trung tâm thương mại đi bác tài."

    "OK, đi thôi." Tài xế bắt đầu lái xe.

    Lâm Lạc Chỉ cảm thấy xấu hổ, cô quay mặt sang một bên.

    Một lát sau, Lục Kiến Trạch thấp giọng nói "Xin lỗi."

    Lâm Lạc Chỉ không lên tiếng đáp lại.

    Cô thật ra không phải tức giận, chỉ là trong nháy mắt cô bị chính phản ứng của mình dọa cho sợ, nếu không phải hiện tại Lục Kiến Trạch đang ở trước mắt cô, nếu hiện tại quan hệ của hai người đang trong giai đoạn khó giải thích, có thể cô đã nhảy xuống xe, hoặc ở tại chỗ này mà khóc lớn một trận.

    Nhưng mà Lục Kiến Trạch cũng không biết suy nghĩ của cô, chỉ tưởng là mình nói đùa hơi quá trớn.

    Vì thế khi Lâm Lạc Chỉ không để ý, anh lặng lẽ nhích lại gần khẽ gọi: "Lạc Chỉ.."

    Vừa nghe thấy tiếng Lâm Lạc Chỉ liền quay đầu lại, chóp mũi xém chút nữa đụng trúng mặt anh.

    Trái tim từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài, cô ngừng thở.

    Lục Kiến Trạch rũ mắt nhìn cô mặt càng ngày càng hồng.

    Tài xế từ kính chiếu hậu liếc nhìn hai người họ, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục lái xe.

    "Xin lỗi." Lục Kiến Trạch xin lỗi làm hơi thở phả trên người cô, còn có mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc trên người anh quấn lấy hơi thở của cô, mấy năm nay mùi hương đó đều không thay đổi, theo bản năng hấp dẫn toàn bộ chú ý của Lâm Lạc Chỉ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, làm Lâm Lạc Chỉ mặt đỏ tim đập, hoảng loạn luống cuống.

    "Vừa nãy tôi đùa như vậy là không đúng." Lục Kiến Trạch thấp giọng giải thích.

    Giọng nói hơi to mang từ tính trầm thấp "tra tấn" lỗ tai Lâm Lạc Chỉ, cô theo bản năng tìm kiếm điểm an toàn, không nghĩ tới lại nắm lấy góc áo Lục Kiến Trạch.

    Lâm Lạc Chỉ cảm giác giọng nói của mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt, giờ khắc này đều không phải như cô tưởng tượng, kích động, hưng phấn đến khó có thể nói thêm, nhưng đều không phải, nó là một loại thống khổ.

    Trong miệng tựa hồ nếm một loại thảo dược đắng tới cực điểm, Lâm Lạc Chỉ nỗ lực nuốt xuống một ngụm, khô khốc nói, "Nhưng rõ ràng anh không muốn nghe."

    Vị đắng này không chỉ ẩn chứa tương lai mịt mù ảm đạm của hai người, mà còn lẫn lộn với vô số đêm trằn trọc không ngủ được của Lâm Lạc Chỉ trong suốt hai năm qua.

    Tư vị yêu thầm cũng không dễ chịu mấy, đặc biệt là người mình yêu không rời đi hoàn toàn, mà lại dành tất cả mọi sự tốt đẹp của mình, dày vò, thống khổ, giãy giụa, vật vã để thương một người.. Tất cả những điều này đều không có gì phải bận tâm, chỉ cần một chút thời gian, sẽ tiêu biến hết thảy mà thôi.

    Vì sự can đảm mà cô có được thường là khi một quyết định mà cô đưa ra gặp phải kết cục tồi tệ nhất.

    Bởi vì Lâm Lạc Chỉ tin rằng mình chỉ đang sống trong mộng ảo viển vông, cho dù giữa họ có một sợi dây ràng buộc không thể tách rời.

    Nhưng thứ vô hình nhỏ bé không đáng kể này như hạt bụi bay lơ lửng trong không trung.

    Trên thực tế, từ đầu đến cuối, cô đều không tin Lục Kiến Trạch sẽ thích hoặc là yêu cô, khoảng cách giữa hai người càng được nhân lên vô hạn trong sự xa lánh và thờ ơ của Lục Kiến Trạch, cuối cùng biến thành khoảng cách có thể tính bằng năm ánh sáng trong mắt Lâm Lạc Chỉ.

    Mối quan hệ giữa họ không hề thay đổi cho dù thái độ của Lục Kiến Trạch có thay đổi như thế nào, vì đây không phải là tình cảm mà anh ấy dành cho cô, chỉ đơn giản là thiện chí thuần túy.

    Chỉ trong vào giây suy nghĩ căng thẳng xâm chiếm não bộ cô, có cả trăm câu hỏi trong đầu nhưng lúc nói a chỉ nói được một câu duy nhất.

    Cô không thể hỏi Lục Kiến Trạch rằng anh đang nghĩ gì trong hai năm qua, không thể hỏi sự chân thành của Lục Kiến Trạch cũng như việc cô yêu cầu anh đảm bảo tương lai tươi sáng là điều vô lý. Bởi vì cô sợ bất kỳ lời nói nào thốt ra khỏi miệng sẽ gây tổn hại đến Lục Kiến Trạch, hoặc gây ra trở ngại không thể cứu vãn cho mối quan hệ giữa hai người.

    Chính vì sự thiếu hiểu biết mà khiến cô dần bỏ qua tấm chân tình Lục Kiến Trạch bộc lộ từ nhiều chi tiết khác.

    Giống như câu nói đùa lúc nãy của Lục Kiến Trạch đã giáng cho cô một đòn tâm lý nặng nề, bởi trong tiềm thức cô sẵn sàng tin vào điều đó.

    Nhưng những lời tiếp theo của Lục Kiến Trạch lại nằm ngoài dự đoán của cô.

    "Anh nói muốn em nhìn ra thế giới bên ngoài," Lục Kiến Trạch nói mang theo ý cười, không giống dĩ vãng thành thục ổn trọng, ngược lại là mang theo chút khí chất thanh xuân, "Hiện tại đã qua một tuần rồi."

    Trái tim Lâm Lạc Chỉ đập loạn xạ hoàn toàn mất kiểm soát, tay còn lại của cô nắm chặt thành ghế.

    Lục Kiến Trạch tiếp tục thấp giọng nói, "Đối với anh mỗi ngày trong tuần như đang tra tấn anh, Lâm Lạc Chỉ, bạn học, vì ngày nào anh cũng nghĩ về em."

    Một câu rót đến tai Lâm Lạc Chỉ như sấm nổ trên đỉnh đầu, mà Lục Kiến Trạch lại tiếp tục nói.

    "ANH THÍCH EM," Lục Kiến Trạch cười nhẹ nhàng nói, "Đây là kết quả trong hai năm suy nghĩ mà hôm nay anh muốn được trực tiếp nói với em."

    "Thế giới của anh không có nhiều biến số," Lục Kiến Trạch chậm rãi duỗi bàn tay đã không nắm lại, từng chút một nắm lấy "Anh vốn tưởng rằng cuộc đời của anh chỉ có một mình, nhưng khi gặp được em, anh mới phát hiện, thì ra cuộc đời của mình vốn có rất nhiều màu sắc, không phải trước sau như một đều bị bóng tối phủ lấy, mà là mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều sẽ được em thắp sáng."

    "Lạc Chỉ, so với tưởng tượng của anh em càng tốt lại càng mạnh mẽ," Lục Kiến Trạch vuơn tới gần, đưa tay lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt cô, "Anh thích em, bí mật đó rất giống của em, không có gì khác, chỉ là muốn thích em như vậy cả đời."

    Người lái xe bật nhạc vào đúng thời điểm anh vừa nói dứt lời, ca khúc mang bầu không khí vui sướng lại hơi thương cảm tràn ngập trong xe.

    "Chúng ta chưa từng tiếc nuối, bởi vì mỗi ngày trong tương lai là mỗi ngày mơ ước của chúng ta."

    "Chúng ta cũng chưa từng do dự, bởi vì từ ánh mắt đầu tiên chúng ta đã lựa chọn lẫn nhau."

    "Có người nói chúng ta không giống người yêu, nhưng cái đó không quan trọng, bởi vì trong mắt chúng ta không thể nhìn thêm ai khác."

    "Anh đã từng nói sẽ cho em thời gian trải nghiệm thử, nhưng thời gian không thể quá lâu, bởi vì anh sẽ nhớ em không chịu nổi."

    * * *

    Khu thương mại nằm ở trung tâm thành phố, sự nhộn nhịp nơi đây bao trùm một khu vực tĩnh lặng.

    Lâm Lạc Chỉ luôn không nhịn được mà nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau.

    Đêm nay cô như cô bé Lọ Lem mang chiếc giày thủy tinh thật đẹp, nhưng cô bé Lọ Lem biết thời gian cần tỉnh lại, nên có thể thoải mái chơi đùa còn cô không biết thời gian mình nên tỉnh lại là khi nào, vì vậy cô cần phải thật cẩn thận để trân trọng hết thảy tất cả các cơ hội tốt đẹp này.

    Cô nơm nớp lo sợ theo phía sau Lục Kiến Trạch, vào trung tâm thương mại, bị động đi thang máy cùng anh, cuối cùng được anh dắt vào chỗ ngồi.

    Mở đầu bộ phim, mọi người trong rạp đổ dồn ánh mắt vào màn hình, riêng cô lại lặng lẽ nghiêng đầu, tinh tế dùng đôi mắt miêu tả hình dáng anh.

    Không ai khát vọng ngày này hơn cô, cũng không ai sợ ngày này hơn cô.

    Mỗi một chữ Lục Kiến Trạch thổ lộ cô đều vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, chỉ là giờ khắc này, nội tâm nổi lên một trận phong ba.

    Lục Kiến Trạch không chớp mắt nhìn chằm chằm màn ảnh rộng, trong đáy mắt hiện lên vẻ bồn chồn và bất đắc dĩ.

    Cánh tay người bên cạnh nổi gân xanh trong bóng tối, ánh mắt càng ngày càng sâu, tựa hồ có thể cảm nhận được tất cả những gì mà Lâm Lạc Chỉ đang lo lắng.

    Không khí hàng ghế phía sau lại lần nữa rơi vào hỗn loạn, Lục Kiến Trạch cười nhợt nhạt, nhìn về phía Lâm Lạc Chỉ còn chưa buông tay ra "Xem ra có tiến bộ."

    Lâm Lạc Chỉ chậm nửa nhịp nói, ".. Cái gì?"

    Lục Kiến Trạch cười lui trở về, "Không có gì."

    Tay Lâm Lạc Chỉ trượt lên ghế, cô ngơ ngẩn nhìn chỗ Lục Kiến Trạch vừa mới ngồi.

    Bên tai nghe thấy tiếng gió gào rít qua cửa kính, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được trái tim mình đang đập loạn nhịp.

    Lục Kiến Trạch nhìn ngoài cửa sổ, nội tâm nhiều lần dậy sóng, những lời cần nói dường như cũng sắp có cơ hội để nói.

    "Lục Kiến Trạch," Lâm Lạc Chỉ vẫn luôn không nhúc nhích, trái tim đang bị trêu chọc vẫn chưa thể khống chế được, "Anh đây là có ý gì?"

    Cô không nhìn Lục Kiến Trạch, lông mi chớp chớp liên tục, có thể nhìn ra được tâm trạng đang rất khẩn trương của cô.

    Lục Kiến Trạch quay lại đầu, nhìn thật sâu vào mắt cô, lát sau, anh trầm giọng mở miệng, "Bí mật ngày đó, hiện tại anh muốn, em có thể nói cho anh không?"
     
    Quỳnhhh đây thích bài này.
  4. Anojinu

    Bài viết:
    0

    Chương 23


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hai giờ thì bộ phim kết thúc, người trong rạp chiếu phim không ngừng lục đục ra về, Lâm Lạc Chỉ vẫn đang tìm xem Lục Kiến Trạch ở đâu.

    Lục Kiến Trạch không nhúc nhích, anh ngửa đầu, làm như ngủ rồi.

    Ánh đèn trong rạp chiếu lên gò má hoàn mỹ của anh.

    Mãi cho đến khi nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, tiếng hít thở không nặng không nhẹ của hai người, người kia đều có thể nghe thấy.

    Lâm Lạc Chỉ vừa mới hé môi.

    Lục Kiến Trạch chợt trầm giọng nói, "Hôm nay không phải anh đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không ngắn."

    Lâm Lạc Chỉ đột nhiên cảm thấy yết hầu căng thẳng.

    "Anh biết em đang sợ hãi cái gì," Lục Kiến Trạch thanh âm thấp đến kỳ lạ, "Bởi vì đây cũng là điều anh luôn lo lắng."

    Lo lắng lâu dài biến thành ngắn ngủi, lo lắng quan hệ giữa anh với cô lại lần nữa đi đến kết thúc, cũng lo lắng lần này là thích cả đời không thể bỏ được.

    Tình cảm bắt đầu từ khi nào, lại là từ lúc nào càng lún càng sâu, đó là điều mà không ai biết được, chỉ là khi chúng ta nhận ra nó thì không còn quyền lựa chọn nữa.

    Có lẽ thanh xuân nên cho phép bọn họ được mê đắm một lúc, không phải là lý trí thờ ơ, mà đi theo lời con tim mách bảo để làm một đôi uyên ương nồng tình mật ý.

    Đây là những gì Lục Kiến Trạch đã nghĩ kỹ khi bắt gặp đôi mắt vô hồn của Lâm Lạc Chỉ vào ngày hôm đó ở bệnh viện.

    Nhưng những lời này anh không cách nào nói với Lâm Lạc Chỉ, bởi vì anh lo lắng tình yêu của cô là xuất phát từ phụ thuộc và cảm kích.

    Nhưng cái anh cần là tình yêu tuyệt đối, không phải là sự ảo tưởng của cô nữa.

    Nên anh cũng muốn chắc chắn rằng giữa bọn họ không phải tình yêu của sự đồng cảm, sự trói buộc, mà chỉ là tình yêu thuần túy.

    Nhưng quá rõ ràng, muốn xóa tan đi những nghi ngờ này thì cần phải có thời gian, cùng với việc không ngừng xác nhận nội tâm của đối phương.

    Bị thầy gọi lên văn phòng, sự tuyệt vọng rồi chạy nhanh đến gặp anh, hộp thoại không hề hồi âm mà chỉ hiển thị đầu vào, sự ghen tị tức thì khi nhìn thấy anh vào buổi sáng thi đại học.

    Anh chọn cách làm cả hai đau khổ, anh không còn cách nào khác vì anh cũng biết sợ, giống như Lâm Lạc Chỉ ngày hôm nay. Khi bất ngờ nhận được tình yêu này, anh cũng đi từ kháng nghị đến nghi ngờ, không chắc chắn đến chắc chắn và cuối cùng là cố gắng trong tuyệt vọng để nắm bắt nó, tất cả đều cần sự bình tĩnh và thời gian.

    Họ là những người ngoài cuộc trong tình yêu và họ chưa nhận ra được điều này trước khi gặp nhau, có lẽ, Lâm Lạc Chỉ dám yêu hơn Lục Kiến Trạch bởi vì ít ra cô đã lớn lên trong tình yêu thương của ông bà.

    Đối với Lục Kiến Trạch, anh ấy như kẻ cô độc giữa hai cực Nam - Bắc với nhiệt độ bề mặt cơ thể âm, không có từ "yêu" trong thế giới của anh. Học cách yêu là một điều rất khó, bởi vì mỗi bước đi của anh đòi hỏi một niềm tin vững chắc mới có thể phá vỡ bức tường sắt mà anh đã dày công xây dựng trong lòng hơn mười năm qua.

    Anh chỉ biết rằng sẽ không khó chịu nếu anh không cho đi tình cảm của mình và anh cũng biết rằng trên đời này không cần thứ gì để anh trao đi tình cảm của mình vì điều đó là không cần thiết và cũng rất ngớ ngẩn.

    Dường như anh không thực sự cảm thấy mất mát trong lòng nhiều khi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ mình, bởi vì cảm giác bất lực đâm thấu tim mà anh đã trải qua ngay từ khi còn nhỏ.

    Trong ngôi nhà lớn lên không có nhiệt độ, không có cha mẹ, không có người giúp đỡ và nhiều khi không có thức ăn.

    Anh đã trải qua giai đoạn kiệt quệ nhất về thể xác và tinh thần, sau đó không còn gì có thể đi vào trái tim anh được nữa.

    Nhưng giờ đây tình yêu trong sáng và rực lửa của Lâm Lạc Chỉ đã khiến anh từng bước bước ra khỏi băng giá, tình yêu mà anh cảm nhận được và khiến anh không muốn buông tay dù thế nào đi chăng nữa, đó là lí do tại sao anh không muốn chờ đợi.

    Nhưng anh cũng biết anh muốn cho Lâm Lạc Chỉ một cơ hội để nhìn ra thế giới bên ngoài, vì vậy anh đã có một tuần cảm thấy khó khăn khi tỏ tình với cô.

    Cho đến hôm nay, thái độ của Lâm Lạc Chỉ không như anh nghĩ, nhưng điều đó cũng không làm anh hối hận hay cảm thấy sợ hãi.

    Bởi anh tin tưởng Lâm Lạc Chỉ sẽ trưởng thành và trở nên tự tin như anh vậy. Thứ cô cần chỉ là thời gian.

    Đèn đường trong khuôn viên trường đại học M buổi tối còn chưa bật hết, hai người đi trong bóng tối, thi thoảng có học sinh đi qua, tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói chuyện.

    Chỉ có hai người họ trầm lặng là không giống ai.

    Tay chậm rãi bị bàn tay to bao bọc lấy, Lâm Lạc Chỉ hô hấp nhanh hơn.

    "Tay lạnh quá," Lục Kiến Trạch thấp giọng nói, "Anh ủ tay cho em đỡ lạnh."

    Lâm Lạc Chỉ trong bóng đêm trừng lớn hai mắt, trái tim đập lỡ một nhịp.

    Lục Kiến Trạch cười nhẹ nói, "Nếu không quen thì thì cố gắng làm quen, Lạc Chỉ của anh lớn rồi mà."

    Lâm Lạc Chỉ cứng ngắc đi tới, trong giây lát, bàn tay Lục Kiến Trạch chậm rãi tách ra rồi đan vào giữa các ngón tay cô, động tác mà không bao giờ cô muốn làm theo khiến Lâm Lạc Chỉ đứng tại chỗ.

    Lục Kiến Trạch tiến lên một bước, chậm rãi ôm lấy cô.

    Bên tai là giọng nói từ tính của anh, "Cho anh ôm một lát."

    Sự hoảng loạn trông cái ôm của Lục Kiến Trạch dần bớt đi, Lâm Lạc Chỉ chậm rãi nhắm hai mắt, sau một lúc lâu, cô run giọng nói, "Lục Kiến Trạch, em sợ.." Là thật sự sợ hãi.

    Lục Kiến Trạch tay hơi chút dùng sức, càng ra sức nắm chặt lấy tay cô.

    "Anh hiểu," Lục Kiến Trạch trong miệng tựa có thể nhấm nháp đến chua xót, "Sau này nếu cảm thấy sợ hãi, đừng tự ôm mình, nếu cảm thấy không thoải mái vui vẻ hoặc đơn giản là nhớ anh, chỉ cần một cú điện thoại thôi anh sẽ đến ngay, em biết đấy."

    "Hmm!" Nước mắt Lâm Lạc Chỉ thấm đẫm vai Lục Kiến Trạch.

    Đi trở về ký túc xá dưới lầu, Lục Kiến Trạch đưa đồ ăn tráng miệng cho Lâm Lạc Chỉ, "Đừng ăn nhiều quá, không sẽ khó tiêu hóa."

    Lâm Lạc Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

    Bác bảo vệ định khóa cửa la to, "Mấy giờ rồi! Nếu không vào thì đừng vào!"

    Lâm Lạc Chỉ hoảng sợ nhìn lại, Lục Kiến Trạch cười hờ hững, "Trở về đi, anh lát sẽ về, yên tâm."

    Lâm Lạc Chỉ vẫn đang lo lắng, trong lúc đang lo lắng, trán được hôn nhẹ nhàng, sau đó cáu kỉnh hét lên.

    Lâm Lạc Chỉ đi lên lầu như mất hồn, nhưng tới lầu 3 cô không trở về phòng ngủ, mà là ở hành lang tới tới lui lui.

    Đến lúc có một bạn đi WC trở về, thấy bịch đồ ngọt trên tay Lâm Lạc Chỉ liền túm cô cùng nhau trở về kí túc xá.

    "Sao vậy? Choáng váng!"

    Lâm Lạc Chỉ nghe tiếng nói, não mới quay lại hoạt động.

    "Hả? Cái gì?" Lâm Lạc Chỉ khí thế hơi yếu trả lời.

    Bạn cùng phòng vây quanh lấy cô, trên mặt đều là một lời khó nói hết.

    "Không phải đâu thiếu nữ, đây là ngày đầu tiên cậu yêu đương à? Có cần cao hứng như vậy không?"

    "Bị hút mất hồn rồi à? Không phải chỉ là đi xem phim cùng một bạn nam thôi hay sao? Trước kia cũng có đi xem phim mà, phản ứng này là sao vậy?"

    "Tớ nói nè, sau này hai người ít gặp mặt lại đi, lần này bị hút hồn rồi, tuần sau cậu còn tinh thần để học không đó?"

    "Không phải!" Lâm Lạc Chỉ nghe đến đây lập tức phản bác, nhưng nhanh chóng bị ba con mắt khác nhìn chất vấn, nhớ tới lần trước nói dối, nói Lục Kiến Trạch là bạn trai cô.

    Lâm Lạc Chỉ đành phải căng da đầu giải thích: "Chúng ta.. Không học quân sự sao.. Tuần sau là.. Tập huấn sau."

    "..."

    "..."

    "Thật tuyệt vọng, nói đến chuyện yêu đương của bản thân mà ngốc quá đi."

    "Khi yêu đương không thể tìm bạn nào quá đẹp trai, vì chỉ cần nhìn thôi cũng muốn đòi mạng rồi."

    "Chúng ta cũng không thể trách cô ấy được, nếu đổi lại là mình, gặp một siêu cấp đại soái ca là không tìm được đường về kí túc xá luôn."

    "Có ai lại chọn bạn trai mặt mũi không đẹp đâu?" Bạn cùng phòng ăn một miếng khoai tây chiên, mặt đầy tươi cười nói, "Này! Lạc Chỉ! Bạn trai cô có bạn cùng phòng mà độc thân nào không? Hay là anh trai hay em trai cũng được"

    "Đúng đúng đúng! Lạc Chỉ, nếu có giới thiệu mình với, mình cũng muốn có bạn trai như vậy."

    "Không cần đẹp trai như bạn trai bạn đâu, hơi đẹp trai một tí là đủ!"

    "Hả?" Lâm Lạc Chỉ vẫn chưa hết xấu hổ, nhưng cô đã đáp lại ánh mắt rực lửa của các bạn cùng phòng, lập tức liền đồng ý, "Được thôi.."

    Buổi tối trước khi ngủ, Lục Kiến Trạch gửi tin nhắn tới.

    【 Lục Kiến Trạch: Ngày mai anh học cả ngày, buổi chiều sau 5 giờ sẽ rảnh. 】

    Lâm Lạc Chỉ bất giác nở nụ cười.

    【 Lục Kiến Trạch: Buồn ngủ rồi à? Nếu em buồn ngủ quá, vậy ngủ đi. 】

    Lâm Lạc Chỉ lập tức rã lời.

    【 Lâm Lạc Chỉ: Không buồn ngủ. 】

    【 Lục Kiến Trạch: Được vậy thức một lát. 】

    【 Lục Kiến Trạch: Nhưng em không thể ngủ muộn quá, nửa nửa tiếng nữa là phải đi ngủ đấy. 】

    【 Lâm Lạc Chỉ: Em biết rồi. 】

    "Cùng bạn trai nói chuyện phiếm lúc nửa đêm?" Bạn cùng phòng từ giường bên cạnh đi tới, "Hỏi giúp tớ một chút đi, Lạc Chỉ, tớ nóng lòng quá."

    Lâm Lạc Chỉ bị dọa sợ, nhưng nhanh chóng hiểu ra cô ấy tại sao lại đến chỗ cô, cô chỉ vào màn chống muỗi và chiếc giường bao quanh hai người, "Cậu quay vào đi, lát nữa sẽ có muỗi đấy, cậu lại la làng lên cho xem."

    "Chuyện đó dễ mà," bạn cùng phòng cười cười, "Không phải còn có cậu à, ở bên cạnh cậu, tớ cũng yên tâm."

    "Hôm nay tớ không giúp cậu bắt muỗi nữa, nửa tiếng nữa là tớ phải đi ngủ."

    "Hả?" Bạn cùng phòng sửng sốt, không hiểu lắm, nhưng rất nhanh liền quên mất, "Vậy cậu nhanh hỏi cho tới đi, mai huấn luyện quân sự không được sử dụng điện thoại, mà tối về có khi huấn luyện xong mệt quá cũng không kịp hỏi."

    "Được rồi." Lâm Lạc Chỉ cũng lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn.

    【 Lâm Lạc Chỉ: Anh có bạn cùng phòng chưa. Là đàn anh hay đàn em của anh, đẹp trai không? 】

    Bên kia chốc lát sau mới trả lời tin nhắn.

    【 Lục Kiến Trạch: ? 】

    Lâm Lạc Chỉ có chút bối rối, cô bò qua giường bên kia nói chuyện với bạn cùng phòng bên kia giường, "Anh ấy không hiểu, có lẽ chúng ta nói chưa nói rõ, cậu còn có yêu cầu gì nữa không?"

    Bạn cùng phòng ngẫm lại, "Tốt nhất là có cơ bắp đi, tớ không thích gầy, tiêu chuẩn tiếp theo là phải cao."

    "Được." Lâm Lạc Chỉ làm theo hồi phục.

    【 Lâm Lạc Chỉ: Phải có cơ bắp và cao. 】

    Bạn cùng phòng tiếp tục bổ sung, Lâm Lạc Chỉ làm theo gửi đi.

    【 Lâm Lạc Chỉ: Muốn hình tượng gợi cảm, sexy một chút. 】

    【 Lâm Lạc Chỉ: Tốt nhất là từng trải qua một vài đoạn tình cảm, nếu như tờ giấy trắng, thì quá rắc rối. 】

    【 Lâm Lạc Chỉ: Kỹ xảo hôn tốt. 】

    Di động đột nhiên rung lên, theo sau là 【 đối phương mời bạn chat bằng giọng nói 】 nhắc nhở.

    Lâm Lạc Chỉ nhanh tay che di động lại, cùng bạn cùng phòng nói, "Anh ấy muốn chat voice, hay là cậu nói chuyện cùng anh ấy đi?"

    Bạn cùng phòng vội vàng xua tay, "Cậu nói đi, tớ nói xong tất cả tiêu chuẩn với cậu rồi đó."

    Lâm Lạc Chỉ gật đầu, đeo tai nghe vào, nhanh chóng đi xuống cầu thang, chạy tới hành lang.
     
  5. Anojinu

    Bài viết:
    0

    Chương 24


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Alo?" Lâm Lạc Chỉ vừa ra khỏi phòng ký túc xá vừa trả lời điện thoại, chạy chầm chậm đến cầu thang cách đó không xa.

    "Lâm Lạc Chỉ." Lục Kiến Trạch thấp giọng gọi tên cô một tiếng.

    Lâm Lạc Chỉ theo bản năng dừng di chuyển, dựa vào tay vịn cầu thang, giọng nói bất giác trở nên có phần ngoan ngoãn: "Hả?"

    Lục Kiến Trạch dừng lại, sau đó thở ra một hơi: "Chúng ta vừa mới ở bên nhau được 5 giờ?"

    Vừa nghe đến điều này, Lâm Lạc Chỉ liền bất giác thẹn thùng, cô nắm chặt tay vịn, nhỏ giọng trả lời.

    "Cho nên" Lục Kiến Trạch nói một cách bình tĩnh "Cơ bắp, gợi cảm, kỹ năng hôn, em chẳng qua là chưa có thời gian để xem những thứ này thôi."

    Lời beta-er: Mng có ngửi thấy một mùi chua trong không trung khum? :V Anh nhà ghen gòi nha =)) Bình dấm đổ gòi hihi

    Từng câu từng chữ phát ra từ giọng nói trầm ấm của Lục Kiến Trạch đều lọt hết vào lỗ tai của Lâm Lạc Chỉ, cô cuối cùng cũng hiểu ý của anh, Lâm Lạc chỉ giật mình đứng sững tại chỗ.

    Miệng cô đang khép khờ, chỉ trong chốc lát mặt cô đỏ bừng vì ngại ngùng.

    Lục Kiến Trạch không nói thêm gì nữa, một lúc sau, anh có chút nghiêm túc mà hỏi tiếp một câu: "Còn có vấn đề gì nữa sao?"

    Một câu mang hai ý nghĩa, Lâm Lạc Chỉ liền vội vã lắc đầu, lúc sau cô mới nhận ra Lục Kiến Trạch không thể nhìn thấy được, vì thể cô có chút hoảng loạn mà mở miệng "Đến giờ em ngủ rồi, anh, anh cũng đi ngủ đi, ngủ ngon."

    Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Chỉ muốn nhanh chóng tắt điện thoại Lục Kiến Trạch như vậy, Lâm Lạc Chỉ tắt màn hình điện thoại, cô nắm chặt tay vịn ngồi xổm xuống, gương mặt cô đỏ bừng giống như đang bốc cháy.

    Cô ở cầu thang sửa soạn lại một chút, sau đó đi vào phòng rửa mặt một hồi rồi quay trở về phòng ngủ, nhưng khi vừa mới lên cầu thang thì đã bị bạn cùng phòng chặn lại.

    Bạn cùng phòng ló đầu ra khỏi giường, vẻ mặt đầy mong đợi.

    Lâm Lạc Chỉ đột nhiên nghĩ tới chuyện vừa nãy, một khối nhiệt từ trong cơ thể cô lại muốn chui ra bên ngoài.

    Vẻ mặt của cô bạn cùng phòng từ mong đợi chuyển sang tò mò rồi dần dần chuyển sang ghét bỏ, cô chép miệng: "Haizz, cậu ấy chắc lại bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc nữa rồi."

    Lâm Lạc Chỉ vừa định phản bác lại, trong đầu cô lại nhanh chóng hình dung ra những gì Lục Kiến Trạch nói "Cơ bắp, gợi cảm, kỹ năng hôn", cô có chút thất vọng nhắm nghiền hai mắt lại, ở trên cầu thang 10 phút sau đó mới cố chịu tê chân mà leo lên trên.

    Những ngày huấn luyện quân sự trôi qua rất nhanh, chủ yếu là do huấn luyện viên của trường đại học M không quá nghiêm khắc, trừ mấy ngày đầu thì việc huấn luyện có phần hơi căng thẳng, những ngày tiếp theo thì hầu như là cứ luyện tập một giờ rồi nghỉ một giờ.

    Thời gian nghỉ ngơi, bọn họ thường chụm lại thành mấy nhóm nhỏ, phần lớn đều là ở ký túc xá, chơi điện thoại hoặc đùa giỡn.

    Lâm Lạc Chỉ không có thói quen mang điện thoại, vì thế trong khi các bạn cùng phòng đang chơi điện thoại thì cô lại nhìn ngắm bầu trời.

    Trên bầu trời có rất nhiều mây, tốc độ di chuyển cũng rất chậm, nền là bầu trời trong xanh và những đám mây trắng tinh, bọn chúng tương hỗ nhau, làm nền cho nhau, cùng nhau đồng hành làm bạn hàng chục năm.

    Lâm Lạc Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ hâm mộ bầu trời trong xanh cùng làn mây trắng kia.

    Cô cứ suy nghĩ, bóng dáng của Lục Kiến Trạch đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, Lâm Lạc Chỉ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, sắc mặt cô dần giãn ra.

    Trái tim cô vô cùng yên lặng, bởi vì cô nghĩ đây là do chính mình tưởng tượng ra.

    Chỉ là âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, tên cô liên tục bị gọi lên trong đám đông, Lâm Lạc Chỉ từ trong mộng đẹp tỉnh lại, hai mắt trừng lớn, mở to mắt ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Trạch đang đứng trước mặt mình.

    "Anh.." Lâm Lạc Chỉ không thể tin được ôm hai chân ngồi xổm trên đường đua bằng nhựa với vẻ mặt đầy hoài nghi.

    "Anh đến gặp bạn học cũ của anh," Lục Kiến Trạch cũng ngồi xổm xuống, cười nói "và với vợ của mình."

    Xung quanh mọi người bàn tàn xôn xao, huấn luyện viên mang theo ý cười đi tới, từ phía sau vỗ lưng Lục Kiến Trạch "Này, cậu như thế nào mà lại tới đây?"

    Lục Kiến Trạch nắm tay Lâm Lạc Chỉ, kéo theo cô cùng đi với anh.

    Ba người bước đến bên bục.

    Lục Kiến Trạch không buông tay, không nặng không nhẹ nắm cổ tay của Lâm Lạc Chỉ.

    "Mục đích đến đây của cậu là gì?" Huấn luyện viên nâng cằm nở nụ cười.

    Lục Kiến Trạch cũng nở nụ cười: "Người nhà, chiếu cố cô ấy một chút."

    Mặt Lâm Lạc Chỉ đỏ đến mức nhìn như muốn rỉ máu.

    Bàn tay Lục Kiến Trạch trượt xuống, nắm lấy bàn tay đẫm mồ hôi của cô.

    Huấn luyện viên lắc đầu mỉm cười: "Tôi thật không ngờ tới, tiểu tử cậu có thể tới tìm tôi để nói cái này."

    Lục Kiến Trạch tự nhiên nói: "Ừm", "Buổi tối rảnh không? Cùng nhau ăn cùng một bữa cơm đi."

    Huấn luyện viên liếc nhìn cả lớp, lập tức bắt gặp hơn 30 ánh mắt đang hóng chuyện.

    "Được rồi" Huấn luyện viên lấy điện thoại ra "Thêm cái WeChat, tiểu tử cậu lúc xóa tôi cũng thật sạch sẽ lưu loát."

    Lục kiến Trạch cũng lấy điện thoại ra nhưng toàn bộ quá trình điều sử dụng một tay, còn rất thành thạo.

    "Xin lỗi, lúc ấy trong nhà đang xảy ra chuyện."

    Huấn luyện thu lại ý cười, tiến tới một bước: "Trong nhà dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải lý do cậu xóa tôi, Lục Kiến Trạch, hai ta xem như từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình huống nhà cậu như thế nào, hai chúng ta lại là anh em, cậu đã quá hiểu tôi và tôi cũng vậy, tôi nếu như là sợ bị cậu liên lụy thì đã không làm bạn với cậu nhiều năm như vậy rồi."

    Lục Kiến Trạch trịnh trọng gật đầu.

    Huấn luyện viên hít một hơi thật sâu: "Được, buổi tối nói chuyện sau."

    Hắn lùi lại, khôi phục vẻ tươi cười "Bây giờ đưa vợ cậu về đi, tôi còn phải huấn luyện quân sự, buổi tối nhớ đến đón tôi, bốn giờ bốn mươi."

    Lục Kiến Trạch cười một cái: "Biết rồi."

    Nói xong ba người điều đứng im không nhúc nhích, trong chốc lát, huấn luyện viên bất lực mỉm cười, dùng ngón tay chỉ chỉ về phía Lục Kiến Trạch ra hiệu anh đi đi, sau đó bước đi.

    Lâm Lạc Chỉ suốt cả quá trình hầu như hoàn toàn quay lưng lại về phía các bạn, lộ ra làn da đỏ như con cua luộc, nhưng cô vẫn để cho Lục Kiến Trạch nắm tay.

    Lục Kiến Trạch thấy vậy liền mềm lòng: "Em ngại ngùng như vậy, vì sao không buông tay anh ra?"

    Anh cố ý hỏi, nhưng âm Lạc Chỉ lại không hề nghĩ tới là không cần phải trả lời: "Anh, anh thích."

    Lục Kiến Trạch nhịn cười, thấp giọng nói: "Vậy còn em?"

    Lâm Lạc Chỉ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, trong trẻo "Em cũng thích."

    Lục Kiến Trạch mỉm cười, chạm nhẹ vào chóp mũi cô "Ngoan."

    Không biết là cố ý hay vô tình, chiều nay hầu như tất cả các lớp đều đang luyện tập, mấy lần các bạn cùng phòng muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Lâm Lạc Chỉ đều bị ngăn lại.

    Dần dần, mọi người cũng không còn tâm trí để buôn chuyện nữa.

    Đến 4h30, huấn luyện viên cho mọi người nghỉ sớm.

    Lâm Lạc chỉ không xa không gần đi theo ở phía sau thầy huấn luyện đi tới lối cửa ra vào của sân tập.

    Còn có rất nhiều lớp chưa từng thấy bọn họ, thỉnh thoảng có vài ánh mắt nhìn tới.

    Bước chân của Lâm Lạc Chỉ cũng càng ngày càng chậm.

    Huấn luyện viên quay đầu lại nhìn một vài lần, sau đó tăng tốc độ của mình.

    Lục Kiến Trạch có lẽ đã tới rất lâu, nhưng lần này anh không vào trong mà chờ ở bên ngoài cách cửa ra vào không xa.

    Huấn luyện viên đi đến chỗ anh trước, sau đó lại chỉ về phía Lâm Lạc Chỉ.

    Lục Kiến Trạch gật đầu, tỏ vẻ rằng anh vẫn luôn nhìn cô.

    "Cậu có một cô bạn gái rất tốt nha" huấn luyện viên dùng nắm đấm đánh vào vai anh "Thật là may mắn."

    Lục Kiến Trạch mỉm cười: "Đúng vậy."

    Huấn luyện viên quay đầu lại nhìn cô xem xét, thu lại ý cười, nhỏ giọng nói, "Có điều là cô ấy quá suy nghĩ đến người khác, vừa rồi lúc đi đến đây cách tôi thật xa, vì sợ người ta bàn tán."

    Lục Kiến Trạch nhìn Lâm Lạc Chỉ càng đi càng chậm, anh thả lỏng tay.

    Huấn luyện viên cũng quay đầu lại cười hô to: "Không có chuyện gì, chờ cô đấy, mau lại đây."

    Lâm Lạc Chỉ hoảng loạn chớp chớp mắt, vội vàng chạy qua.

    Lục Kiến Trạch nói lớn: "Chậm một chút!"

    Lâm Lạc Chỉ lập tức ngừng chạy, khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu, đi chầm chậm tới.

    Huấn luyện viên thở dài, thì thầm: "Cả hai người này đều có tính cách suy nghĩ cho người khác, về sau a.."

    Anh không lên tiếng, nhưng vẻ mặt của Lục Kiến Trạch trở nên nghiêm túc rõ ràng.

    Bởi vì bọn họ đều biết nửa câu còn lại kia "Về sau thì.. sẽ có nhiều đau khổ."

    Không có người bạn thân nào lại không gửi lời chúc phúc vào lúc này, nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn đã sớm vượt xa, so với bạn thân thì họ giống như là anh em với nhau hơn, cho nên anh sẽ vì cậu suy nghĩ.

    Mà lời khuyên này, Lục Kiến Trạch cũng đã nghe hiểu và cảm nhận được ý nghĩa của lời nói.

    "Yên tâm đi" Lục Kiến Trạch thấp giọng đáp, "Hiện tại tôi đã thay đổi rồi."

    Huấn luyện viên cười hừ một tiếng, "Đó là do hai người chưa gặp phải vấn đề gì lớn, ngoài ra, cậu thay đổi rồi, cô ấy sẽ thay đổi sao? Cô ấy so với cậu mềm lòng hơn rất nhiều."

    "Cái gì?" Lâm Lạc Chỉ thở có hơi gấp, cô chỉ có thể nghe thấy câu cuối cùng.

    Lục Kiến Trạch mỉm cười, vòng tay qua ôm vai cô một cách tự nhiên, "Nói em là người dễ mềm lòng đấy, tối nay ăn món kết hợp lại mà anh đã nói với em vào buổi tối hôm trước, có gan ngỗng áp chảo với thảo mộc, nhìn xem là em có phải là người mềm lòng không, hay vẫn là gan ngỗng mềm."

    Trong mắt huấn luyện viên toàn vẻ ghét bỏ liếc mắt một cái, sau đó lại không nhịn được nhìn thêm vài lần, thật sự không nghĩ tới cậu nhóc từng chật vật kia bây giờ thậm chí còn đang cười, bây giờ còn nói những lời ngọt ngào thuận miệng như vậy.

    Tuy nhiên anh không muốn trốn tránh sự nghi ngờ, vì thế anh đến gần Lục Kiến Trạch.

    Cuối cùng, Lục Kiến Trạch dùng bả vai đánh nhẹ vào vai anh "Anh thấy không?"

    Huấn luyện viên "hít" một tiếng sau đó dùng sức đánh lại, khiến cả Lâm Lạc Chỉ cũng phải lùi ra ngoài hai bước.

    Lục Kiến Trạch cười đánh lại, huấn luyện viên cũng đánh lại.

    Ba người đánh qua đánh lại, tiếng cười càng lúc càng lớn.

    Thời gian dường như đã quay lại về tới mười mấy năm trước, con đường kia họ đã đi qua vô số lần sau khi tan học, họ cũng nói "Tạm biệt" rất nhiều lần mỗi khi đến cổng nhà, và gửi những lời chúc phúc được cho nhau khi đậu đại học.

    Địa điểm ăn cơm là một phòng riêng trên tầng hai, vừa yên tĩnh lại thoải mái.

    "Thật là lãng phí tiền, tiểu tử à." Huấn luyện viên tự rót cho mình một tách trà.

    Lục Kiến Trạch giúp Lâm Lạc Chỉ rửa sạch cái ly, "Sau bữa ăn hôm nay đừng nhắc đến những chuyện quá khứ kia, nó rất giá trị."

    Huấn luyện viên nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống "Cậu từ nhỏ đều như vậy."

    Lục Kiến Trạch mỉm cười, đem ly trà tới trước mặt Lâm Lạc Chỉ "Thật ra anh đều biết."

    Huấn luyện viên lại uống một ngụm, lần này không cầm lấy cái ly, "Ừ, tôi biết, nhưng thời điểm lấy tiền xong tôi đã không tìm được cậu."

    Lục Kiến Trạch cầm ấm trà dừng lại một chút, sau đó rất nhanh liền hoàn hồn "Ừm."

    Huấn luyện viên thở dài "Cậu sống cũng không dễ dàng, tôi không trách cậu."

    Lục Kiến Trạch lại "Ừm"

    Lâm Lạc Chỉ có chút lo lắng nhìn Lục Kiến Trạch.

    Lục Kiến Trạch lặng lẽ vương bàn tay từ dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.

    Lâm Lạc Chỉ rủ mắt nhìn, chậm chậm lấy tay của mình đặt lên bao trùm lấy tay anh.

    Lục Kiến Trạch nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cười một cái.

    "Tôi thật ra không hiểu rõ về cậu" Huấn luyện viên nói "Hai chúng ta tuy rằng cùng nhau lớn lên, cùng đi một con đường khi còn trẻ, nhưng nói chuyện với nhau không quá mấy câu."

    "Kỳ thật" Ánh mắt huấn luyện viên trở nên nghiêm túc "Tôi cũng biết cậu thường giúp đỡ người khác, lúc tôi đánh nhau, cậu không nói lời nào liền lao vào đánh."

    "Thật ra, Lục Kiến Trạch lúc trước tôi từng sợ cậu và cô ấy không hợp nhau." Tầm mắt huấn luyện viên đảo quanh giữa hai người, "Bây giờ, tôi lại cảm thấy việc này có thể được rồi."

    "Thật ra hạnh phúc nhất là được trở thành một người bình thường có người yêu và bạn bè bên cạnh" Huấn luyện viên nói "Trước kia, cậu có một người cha tồi tệ, thiếu nợ khắp nơi còn bắt cậu làm để trả nợ, khi đó cậu còn nhỏ không có lựa chọn, nhưng hiện tại, chúng ta đều đã ở đây, cậu hẳn là hiểu ý của tôi."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...