Chương 20: Giải trí Lam Thiên Bấm để xem Bởi vì lịch trình lần này được sắp xếp vào phút chót, nên phóng viên không hề hay biết, đoán chừng vẫn đang đứng đợi ở trước cửa Điện ảnh Bác Sâm. Giải trí Lam Thiên đã nhận được thông báo, vì thế khi họ vừa xuống xe đã có người ra đón. Tòa nhà trước mặt theo phong cách hiện đại tối giản khác hoàn toàn so với sự xa hoa của Bác Sâm, thể hiện sự đơn giản không phô trương. Lâm Vũ thu lại ánh nhìn, trong lòng thấy kỳ lạ, nhịp tim mọi khi không đập nhanh như ngày hôm nay, mắt bên phải từ lúc xuống xe đến giờ cứ giật liên tục. "Xin chào Dịch tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng trong phòng làm việc, mời anh qua đó." Do đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của Dịch Bác, lần này Dịch Bác đích thân đến ký hợp đồng thể hiện sự thành ý của mình. Theo sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, ba người đi đến phòng họp. Sau khi mời họ ngồi đợi, lễ tân ra ngoài, nói giám đốc của bọn họ sẽ đến bàn bạc kỹ lưỡng với nhóm Dịch Bác. "Hứ! Mặt mũi cũng lớn gớm, anh Dịch của chúng ta đã đích thân đến rồi, bọn họ lại dám bắt anh ấy ngồi đợi!" Châu Địch rất không hài lòng. Dịch Bác cũng thể hiện sự khó chịu. Lâm Vũ nhìn hai con người với biểu cảm giống hệt nhau, cạn lời: "Người ta cũng không nói phải đợi bao lâu, nói không chừng đúng là có việc bận nhất thời không đến ngay được?" Vừa nói xong câu này, mắt phải của Lâm Vũ lại giật, hỏng rồi, không phải nói sai rồi chứ.. "Kẻ gây họa không có tư cách để nói!" Châu Địch trừng mắt. Dịch Bác cũng lạnh lùng quay đầu nhìn cô, dường như đang hỏi, cô là người của công ty nào? "..." Khóe miệng Lâm Vũ giật giật, ngoan ngoãn ngậm miệng. Tuy nhiên trong lòng, tim đập mỗi lúc một nhanh. Khoảng năm phút sau, khi sắc mặt của Dịch Bác ngày càng khó coi, cửa phòng họp cuối cùng cũng có động tĩnh. "Ai da cuối cùng cũng đến.." Châu Địch nói mỉa. Cửa phòng họp mở, một người con trai trẻ tuổi mặc âu phục bước vào, khuôn mặt tràn ngập ý cười đi đến, phía sau có trợ lý đi cùng, trong tay trợ lý là bản hợp đồng. "Thật xin lỗi đã để ba vị chờ lâu, tôi là Phó tổng giám đốc công ty Giải trí Lam Thiên Trần Sở." Giọng nói quen thuộc khiến Lâm Vũ còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã cứng đờ người tại chỗ, khuôn mặt kinh ngạc không tài nào tin nổi! Tại sao.. anh ta lại ở đây? Lúc này Trần Sở nhận ra sự có mặt của Lâm Vũ, khuôn mặt cũng thể hiện sự ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại như bình thường, chỉ có điều bàn tay bên người có chút run run. Có lẽ kinh nghiệm làm việc nhiều năm giúp anh giữ được sự bình tĩnh dù ở bất cứ tình huống nào, nhưng đối mặt với Lâm Vũ bất ngờ xuất hiện, anh vẫn có chút trở tay không kịp. Ngồi ở một bên bàn họp, anh nở nụ cười khách khí: "Dịch tiên sinh, đây là hợp đồng của chúng ta, mời anh xem." Sau khi nghe rõ người đến là ai, Lâm Vũ luôn giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn người kia hiện giờ rốt cuộc như thế nào. Mặc dù Lâm Vũ che giấu rất tốt, nhưng Dịch Bác vẫn phát hiện ra sự bất thường, ánh mắt nhìn Lâm Vũ có chút do dự, nói: "Giám đốc Trần và trợ lý của tôi có quen biết?" Trần Sở nhìn Lâm Vũ, sau khi nhận ra Lâm Vũ đang cố ý trốn tránh anh, cười gượng: "Cô Lâm.. là học muội của tôi." "Ồ? Thì ra là bạn học.." Dịch Bác bỗng nhiên cười khó hiểu, ánh mắt vẫn thầm đánh giá Lâm Vũ và Trần Sở. Lâm Vũ không ngờ sẽ gặp Trần Sở trong hoàn cảnh này, càng không muốn nhắc đến chuyện trước đây. Lo sợ Dịch Bác sẽ hỏi, nhanh chóng lấy hợp đồng, đưa cho Dịch Bác: "Xem cái này.." Dịch Bác dường như không muốn bỏ qua cơ hội, trêu đùa nhìn Lâm Vũ: "Cô và giám đốc Trần e là không phải quan hệ bạn học thông thường." "..." Tay cầm hợp đồng của Lâm Vũ cứng đờ, im lặng ba giây mới ngẩng đầu nhìn Dịch Bác, đôi mắt thể hiện sự tức giận: "Là trung tâm bàn tán trong giới giải trí, Dịch tiên sinh cũng hóng hớt vậy sao?" "..." Dịch Bác nghẹn họng, sắc mặt lạnh đi, ánh mắt nhìn Lâm Vũ gần như có thể đóng băng mọi thứ. Cô gái này không ngờ dám châm biếm anh? "Hơ" Châu Địch giây trước còn vui vẻ với cặp đôi Dịch Bác-Lâm Vũ, giây sau thấy hai người này như sắp bóp chết nhau đến nơi, dọa anh lập tức đứng ra giảng hòa, có điều anh còn chưa kịp mở miệng, Trần Sở đối diện đã lên tiếng "Dịch tiên sinh nói đúng, chúng tôi quả thật không phải quan hệ bạn học bình thường, chúng tôi.." "Két" Tiếng ghế ngồi ma sát với mặt gạch vang lên chói tai, cắt ngang cuộc đối thoại. "Tôi có việc ra ngoài một lát, mọi người cứ tiếp tục." Lâm Vũ cúi đầu nói xong quay người rời khỏi phòng họp.
Chương 21: Dối trá Bấm để xem Lâm Vũ đột ngột bỏ ra ngoài khiến mọi người cảm thấy khó chịu. Dịch Bác nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Lâm Vũ, hơi nhíu mắt, không hỏi thêm câu gì, quay lại xem hợp đồng. Trần Sở lo lắng nhìn theo Lâm Vũ, thấp thỏm không yên. "Dù biết trợ lý mới của chúng tôi rất xinh đẹp, nhưng giám đốc Trần cũng không cần làm đến mức không nhìn thấy đã lo lắng chứ?" Khóe miệng Châu Địch khẽ nhếch, ngữ khí mỉa mai, rõ ràng vẫn đang tức giận chuyện Trần Sở bắt bọn họ đợi năm phút. Trần Sở lẩn tránh ánh mắt, bối rối cười: "Hôm nay có chút cảm lạnh, thất lễ rồi." "Ha ha" Châu Địch giả vờ cười. Dịch Bác xem qua hợp đồng, hỏi: "Nữ chính đã định chưa?" "Nếu không có sự cố gì thì Lý Sa Sa sẽ là nữ chính bộ phim này." Vừa nói Trần Sở vừa đưa tư liệu của Lý Sa Sa cho Dịch Bác. "Sao có thể để anh Dịch của chúng tôi đóng với một nữ nghệ sĩ mới nổi được?" Châu Địch không vui. Mọi người đều biết, Lý Sa Sa là quán quân trong show giải trí tuyển chọn, trong show đó cũng thể hiện được chút bản lĩnh, nhưng đối với giới giải trí hoàn toàn không có gì nổi bật. "Đây đều là quyết định của đạo diễn, chúng tôi không tiện hỏi." Trần Sở thể hiện chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của họ. "Bức người quá đáng! Anh Dịch, chúng ta chọn kịch bản khác thôi!" Châu Địch bực mình. Dịch Bác là đẳng cấp nào, Lý Sa Sa là đẳng cấp nào? Hoàn toàn không phải người cùng trên một con đường! Châu Địch nói xong chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về, tuy nhiên Dịch Bác không ngạo mạn như thường ngày, yên lặng ngồi trên ghế, hỏi Trần Sở: "Bộ phim này là anh phụ trách?" "Phải." Trần Sở không hiểu ý của Dịch Bác, thành thật trả lời. "Được." Dịch Bác nhếch lông mày, vung tay ký tên vào góp bên phải bản hợp đồng. Châu Địch trợn mắt nhìn á khẩu. "Trời ơi anh Dịch! Sao anh.." "Ngậm miệng!" Dịch Bác mất kiên nhẫn trừng mắt. Châu Địch lập tức im miệng. Bỏ đi, dù sao vẫn còn người quản lý chưa ký, đợi chị Cao Á biết chuyện rồi tính tiếp. Bên này Trần Sở còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nghe Dịch Bác hỏi thêm một câu "Phòng vệ sinh ở đâu?" ".. Ra khỏi phòng rẽ tay phải, ở phía cuối hành lang." Sau khi Dịch Bác rời đi, trong phòng họp chỉ còn Trần Sở và Châu Địch, Châu Địch không thuận mắt với Trần Sở, đương nhiên sẽ không khách sáo với anh ta, vừa hay sau đó Trần Sở có việc, khách khí nói vài câu rồi rời đi luôn. Ở trong phòng vệ sinh nửa tiếng đồng hồ, dùng nước lạnh rửa mặt nhiều lần, Lâm Vũ mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại. Chỉnh trang lại tóc tai và đôi mắt hơi sưng, lấy hết can đảm đẩy cửa bước ra ngoài, nhưng không ngờ ngay sau đó lại gặp phải người không muốn gặp nhất. "Tiểu Vũ.." Trần Sở gọi, trong mắt tràn ngập sự lo lắng. Nhìn gương mặt trưởng thành bây giờ dần thay thế khuôn mặt non trẻ trong ký ức, nhưng Lâm Vũ giờ đây lại không thể tìm lại được thứ tình cảm ngây thơ thuở ban đầu, vạn lời muốn nói gón gọi trong hai chữ "Dối trá." "Tiểu Vũ, em nghe anh giải thích!" Trần Sở vội vàng nói: "Khi đó anh đúng là định ra nước ngoài, nhưng sau đó Yên Nhiên nói.." "Đủ rồi!" Lâm Vũ nhíu mày cắt ngang lời giải thích của Trần Sở, trong lòng trào dâng sự khó chịu, cô không ngờ, Trần Sở thực sự tin Phùng Yên Nhiên. "Tiểu Vũ.. Đừng như vậy, em cũng biết, chuyện này thực sự là anh không tốt, anh không nên giấu em, nhưng anh cũng biết em đến thành phố A làm việc, chứng tỏ trong lòng em vẫn còn có anh đúng không! Bởi vì khi đó chúng ta đã hẹn sẽ mua nhà ở thành phố A.." "Anh đừng có ra vẻ làm tất cả mọi chuyện đều là vì tôi nữa được không!" Lâm Vũ nghe xong lời của Trần Sở, mắt đỏ hoe: "Anh từ bỏ cơ hội ra nước ngoài học vì biết rõ Phùng Yên Nhiên sẽ giúp anh có được một công việc vừa ý!" "..." Bị nói trúng, Trần Sở bối rối: "Tiểu Vũ.. em còn trẻ, không hiểu được góc khuất ở nơi làm việc.." "Ha!" Lâm Vũ cười lạnh: "Vì thế anh hoàn toàn không nghĩ gì đến cảm nhận của tôi đúng không? Anh chỉ ích kỷ theo đuổi con đường của riêng mình! Tôi từ bỏ việc học thạc sĩ lên tiến sĩ, một mình đến thành phố A, cầm theo tấm bằng cử nhân mỏng dính, anh có biết tôi khó khăn đến mức nào hay không? Tôi cứ nghĩ rằng một năm sau anh sẽ quay về, đến lúc đó sẽ là một Trần Sở hoàn toàn khác đứng trước mặt tôi! Đến lúc đó sẽ có người cùng tôi đồng cam cộng khổ, nhưng bây giờ thì sao?" Trần Sở không hiểu được sự tức giận của Lâm Vũ, bởi vì anh bây giờ thực sự sống rất tốt, anh có năng lực có thể cho cô cuộc sống cô muốn, vì thế anh cho rằng Lâm Vũ chỉ đang giận anh vì đã không thực hiện lời hứa năm xưa. Nào ngờ, vì sự ích kỷ của bản thân anh, thứ mà Lâm Vũ mất đi, ngoài ba năm chờ đợi kia ra, còn có cả sự nghiệp học hành và tiền đồ của cô nữa.. Đợi Lâm Vũ bình tĩnh trở lại, Trần Sở mới đi đến kéo tay Lâm Vũ, kiên định nói: "Tiểu Vũ, hãy tin anh, mặc dù quá trình không giống với suy nghĩ ban đầu của chúng ta, nhưng anh tin rằng cuối cùng chúng ta vẫn sẽ có một tương lai tốt đẹp! Em xem, anh bây giờ không phải đã trở thành giám đốc của Giải trí Lam Thiên rồi sao? Qua vài năm nữa.." "Vậy Phùng Yên Nhiên thì sao?" Lâm Vũ lặng lẽ rút tay về, trong mắt dần bao phủ một màn sương. "Yên Nhiên cô ấy.." Trần Sở có chút do dự, anh biết tình cảm mà Phùng Yên Nhiên dành cho mình, nhưng thực ra anh sớm đã thể hiện rõ thái độ của bản thân. Lâm Vũ nhìn Trần Sở trước mặt, đột nhiên cảm thấy xa lạ, mỉm cười đau khổ, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Tôi chúc phúc cho hai người.." "Thế giới của tôi rất đơn giản, không chấp nhận được chuyện bị lừa dối, không thích cho người khác cơ hội, cũng không có thời gian nhìn anh hối lỗi, vì thế, tạm biệt." Lâm Vũ là chú chim nhỏ thích bay lượn, trong mắt cô là cả một bầu trời rộng lớn, nhưng có thể vì một người mà dừng lại, cô dám yêu dám hận, không bị bất cứ điều gì trói buộc, thế giới của cô không chấp nhận dù chỉ một chút giả dối! "Tiểu Vũ!" Trần Sở đuổi theo nắm lấy cánh tay Lâm Vũ: "Anh và Phùng Yên Nhiên chỉ là quan hệ công việc, đừng giận có được không? Anh thề sau này sẽ không lừa gạt em nữa! Chuyện gì cũng sẽ nói với em!.." "Trần Sở" Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn anh: "Xin lỗi, tôi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế!" Nói xong, đẩy tay của Trần Sở ra, nhanh chóng bỏ đi. "..." Trần Sở ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được khi thấy ánh mắt xa lạ của Lâm Vũ. Lúc này, anh mới nhận ra, với Lâm Vũ, anh có lẽ hoàn toàn không hiểu.. Trong ấn tượng của bản thân, Lâm Vũ luôn là một cô gái nghịch ngợm hay cười, bộ dạng lạnh lùng đối diện với anh hiện giờ thực sự khiến anh kinh ngạc. Đi qua chỗ rẽ, không cẩn thận chạm mặt Dịch Bác cũng đang đi đến phòng vệ sinh. Đôi mắt đỏ ửng tránh nhìn thẳng, hỏi: "Hợp đồng ký chưa?" Dịch Bác nhàn nhã tựa vào tường không đáp, nhìn sự hoảng loạn của cô, khóe miệng hơi nhếch, cười như không cười. Đột nhiên giơ tay chạm lên má cô, lau đi giọt nước mắt: "Đúng là một vở kịch hay" Lâm Vũ nghiêng đầu tránh, dụi mắt, ấm ức nói: "Không ngờ anh không chỉ hóng hớt mà còn thích nghe lỏm.." "Hợp đồng ký xong rồi, hôm nay cho cô tan làm sớm." Dịch Bác bỏ hai tay vào túi, đáy mắt lướt qua tia hứng thích, nói xong liền đi về phía phòng họp.