Welcome! You have been invited by Đoàn Minh Mẫn to join our community. Please click here to register.
Chương 609: Thánh Điện ra tay

[HIDE-THANKS]"Xin lỗi, do tôi lo cho cô." Vỗ sau lưng Hà Thù, tôi nhẹ giọng nói.

Hà Thù không đáp lại tôi, cô ấy đang khóc. Lần đầu tiên tôi thấy cô gái này khóc, có lẽ là tích tụ cảm xúc không biết đã bao lâu của cô ấy, mãi tới lúc cơ thể run rẩy của cô ấy dần bình tĩnh lại.

Hai mắt cô ấy đỏ chót dựa vào lòng tôi, sau đó nói với tôi: "Yên tâm đi, sau này tôi không chạy linh tinh nữa."

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi nở nụ cười yên tâm.

"Vậy thì tốt, lần sau không được tự cho là đúng như thế nữa, không thì không đơn giản là khóc một trận thì xong đâu."

Vô hình chung, sự mới lạ ban đầu đã tan biến không còn lại gì. Hà Thù ở đối diện lại nghiêm nghị vài phần, đôi mắt cô ấy lại nhìn tôi, lần này tôi cảm nhận được chút sự quen thuộc trước đó trong ánh mắt cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi đăm đăm mãi lâu, dĩ nhiên trong lòng tôi có hơi sững sờ.

"To gan ra rồi?"

Đối diện với câu hỏi của Hà Thù, tôi đột nhiên bật cười thành tiếng, bởi vì tôi biết đây là dáng vẻ chân chính của Hà Thù.

"Quay lại với dáng vẻ trước đó, cảm thấy cũng không tệ."

Nói xong tôi xoay người đi, có điều vừa đi hai bước, Hà Thù ở sau lại nói với tôi.

"Sau này không có chuyện gì thì ít tới gặp tôi thôi. Không Ân Đình Đình lại gây chuyện với anh, đừng trách tôi."

Giọng của Hà Thù vang lên, khiến tôi hơi sững sờ. Tôi xoay người nhìn Hà Thù đằng sau, khóe miệng hiện lên nụ cười, lên tiếng nói: "Đình Đình nói với tôi, nếu như tôi thuyết phục được cô thì cô ấy sẽ chấp nhận. Cô nói xem, tôi có nên nghĩ cách thuyết phục cô không?"

Tôi vừa nói xong, trên mặt Hà Thù lộ ra vẻ tức giận, sau đó lên tiếng nói: "Đồ khốn, nghĩ hay nhỉ?"

Nói xong, Hà Thù đá một cước về phía tôi. Thân hình tôi lách qua, trực tiếp bay ra cửa.

Cửa phòng Hà Thù đóng lại ngay, còn tôi đứng ở cửa, vẫn thấy trong lòng đắc ý. Bây giờ tôi càng chắc chắn, Hà Thù đồng ý về với tôi, phần lớn là do Ân Đình Đình truyền âm nói gì đó với cô ấy rồi.

"À chuyện này nữa, Huyên Nhi nói nó muốn tìm cô để chơi."

Tôi gõ gõ cửa, quay về phía Hà Thù lên tiếng. Lúc này Hà Thù mở cửa, đã khôi phục dáng vẻ bình thường, lại là vẻ lạnh lùng cool ngầu.

Tôi đi vào phòng, lấy Ngọc Tỷ của Huyên Nhi ra, Huyên Nhi rất thân với Hà Thù.

Cô nhóc này vừa đi ra, đã vui vẻ ôm chặt lấy Hà Thù, sau đó cọ lên người Hà Thù, tôi nhìn mà siết chặt răng, tôi còn chưa được cọ qua đấy.

"Chị Hà Thù, em nhớ chị chết mất."

Khóe miệng Hà Thù hiện lên một nụ cười, vuốt đầu Huyên Nhi.

"Thật ra đại ca ca cũng nhớ chị lắm, thế nhưng anh ấy ngại nói."

Sau đó Huyên Nhi nhỏ giọng nói vào tai Hà Thù một câu, có điều giọng dù nhỏ nhưng nghe rõ ràng.

"Khụ, à thì tôi đi tu luyện trước đây."

Nói xong, tôi vội vã xoay người đi. Cô nhóc này tự nhiên làm không khí lúng túng vậy.

Sau này mọi thứ đã đi vào quỹ đạo. Tôi tiến vào trạng thái tu luyện, mỗi ngày đều ở trong không gian mộng cảnh, không ngừng tăng cao thực lực, đồng thời tôi đưa 24 tiết khí sát cơ truyền cho Ân Đình Đình.

Sau một tháng, thực lực của tôi đi vào cảnh giới Thần Hợp trung kỳ, còn phân thân của tôi tăng lên kinh khủng, thế mà đã vào cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong rồi. Chỉ có điều tới bây giờ, thực lực của phân thân không thể đi lên được nữa, bởi vì phải do tôi tiến bộ trước đã.

Phân thân bây giờ chỉ có thể chờ tôi đi vào nửa Vực Cảnh thì mới có thể đi lên được.

Mà tôi đi ra từ không gian mộng cảnh, chủ yếu là vì Ân Đình Đình.

"Có chuyện gì thế?"

Thân hình tôi xuất hiện ngoài cửa, Ân Đình Đình đang đứng ngoài gõ cửa, sau khi tôi đi ra, tôi thấy Ân Đình Đình đầy vẻ nóng nẩy.

"Gia tộc đưa tin tới, hạ giới biến động rất lớn, có thể người của Thánh Điện ra tay rồi."

Nghe thấy Ân Đình Đình nói thế, cả người tôi sững sờ, người Thánh Điện ra tay?

Vậy tại sao Huyền Vũ tông không nói cho tôi hay, sau đó tôi nghĩ tới một khả năng khác, đó là Huyền Vũ tông không muốn liên lụy tôi, vì vậy không thông báo tin cho tôi hay.

"Chuẩn bị chút đi, chúng ta quay lại ngay."

Tôi nói với Ân Đình Đình, thân hình thì lao về phía Thương Khung Phong. Tôi tìm sư phụ Chiến Thương Khung ở Thương Khung Phong.

"Con phải về hạ giới?" Chiến Thương Khung biết tôi muốn về hạ giới, liền hỏi tại sao.

"Sư phụ, hạ giới có một thế lực, thế lực này đến từ một tông môn trong di tích thượng cổ, bọn họ muốn thông qua việc đoạt xác rất nhiều người ở hạ giới để sống lại.."

Tôi nói một cách đơn giản chuyện ở hạ giới cho Chiến Thương Khung nghe, sau khi nghe lời giải thích của tôi, vẻ mặt Chiến Thương Khung thoáng nghiêm túc.

"Thánh Điện?"

Sau khi nghe thấy cái tên Thánh Điện, Chiến Thương Khung đối diện trở nên trầm ngâm.

"Nếu thật sự như lời con nói, vậy thì người của Thánh Điện này rất có thể đã vào Vực Cảnh, một mình cậu về hạ giới quá là nguy hiểm."

"Chờ sư phụ một lát, sư phụ đi với con."

Chiến Thương Khung nhìn tôi rồi nói, thân hình cũng biến mất tại chỗ.

Qua thời gian mười phút, ông lại xuất hiện cạnh tôi.

"Tấm phù triện này con giữ lấy, thời khắc then chốt cứ bóp nát, sư phụ sẽ xuống hạ giới ngay."

Ánh mắt Chiến Thương Khung nghiêm nghị. Có thể thấy như thật sự rất nghiêm túc, nhưng Chiến Thương Khung chẳng nói gì thì tôi cũng không hỏi nhiều, tôi gật đầu với ông ấy.

"Sư phụ cứ yên tâm."

Sau đó tôi quay lại viện.

Lúc đi tôi không định báo gì cho Hà Thù và cô nhóc Huyên Nhi, thế nhưng lúc tôi quay lại đã nhận ra Huyên Nhi và Hà Thù đều đứng trong viện nhìn tôi.

"Sao vậy? Định âm thầm đi?"

"Cô ấy đi được, tại sao tôi không đi được?"

Hà Thù nhìn tôi với ánh mắt cương quyết, điều này khiến tôi nhất thời khó xử, Huyên Nhi bên cạnh cũng ngay lập tức nói: "Đại ca ca, anh đừng hòng đi âm thầm, anh đã nói tới đâu cũng đưa Huyên Nhi theo mà."

Khoảng thời gian này Huyên Nhi đã quen với hai cô ấy lắm rồi.

"Bây giờ lại bắt đầu tranh hơn thua đấy à, yên tâm đi, tôi không ăn mất anh ấy đâu."

Ân Đình Đình ở bên cạnh nhìn Hà Thù nói, nghe vậy Hà Thù nhìn tôi hừ lạnh một tiếng.

"Ai muốn hơn thua gì với cô? Ngay cả anh ta chắc cũng chỉ có cô mới thích."

Trông thấy hai cô nàng bỗng nhiên gây nhau, tôi vội can ngay.

"Được rồi, im lặng hết, chúng ta đi hết, mau đi."

Có một số việc, trì hoãn là sẽ có biến to, tôi không biết bây giờ hạ giới đang thế nào nhưng Huyền Vũ tông có ơn với tôi. Tôi chắc chắn không mong họ có chuyện gì.

Huyên Nhi vào trong không gian Ngọc Tỷ, tôi đưa theo hai cô gái cùng biến mất ngay tại chỗ, Sau khi qua trấn tiếp dẫn, đăng kí đơn giản, chúng tôi thông qua trập pháp truyền tống xuống hạ giới.

Bột Hải, cả 3 chúng tôi cũng xuất hiện.

Ân Đình Đình nhìn xung quanh: "Giờ chúng ta đi đâu?"

Đây là câu hỏi đầu tiên của Ân Đình Đình nhưng cũng là vấn đề đầu tiên của chúng tôi, phải đi đâu?

"Tôi kiến nghị đi tới Huyền Vũ tông đã, nếu như chúng ta tới họ Ân trước thì sẽ lộ hành tung. Chúng ta nên thăm dò thế cục trước mắt đã."

Tôi nhìn Ân Đình Đình, nói suy nghĩ của mình ra.

"Anh là người đàn ông của em, dĩ nhiên em nghe anh." Ân Đình Đình cười, nói thẳng.

Tôi sờ mũi, cô nàng này chắc chắn là cố ý.

"Đi thôi."

Sau đó, tôi đưa hai cô gái này đi về phía Huyền Vũ tông.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 610: Hai con đường để anh chọn

[HIDE-THANKS]Khi chúng tôi tới Huyền Vũ tông, trong nháy mắt cảm thấy Huyền Vũ tông bây giờ vô cùng nghiêm ngặt. Giây phút chúng tôi lại gần, mấy bóng người đi ra từ Huyền Vũ tông, dáng vẻ sẵn sàng đón địch nhìn chúng tôi.

"Người ở đâu dừng bước."

Trông thấy mấy vị trưởng lão Huyền Vũ tông, tội vội lên tiếng: "Sư phụ, là con."

Người đứng đầu không phải ai khác, chính là sư phụ Thạch lão, bây giờ Thạch lão đã bước vào cảnh giới Thông Linh.

Thấy là tôi, trên gương mặt nghiêm túc của Thạch lão bỗng hiện sự vui vẻ.

"Tiểu tử Vô Kị?"

Nói xong bay thẳng về phía tôi, tôi hành lễ với Thạch lão: "Đệ tử chào sư phụ."

Nói lại chuyện khi trước tôi có thể vào Huyền Vũ tông, Thạch lão ở trước mặt chính là người chỉ đường. Nếu không có ông ấy nhìn nhận thì tôi và Vệ mập còn bị tông môn xa lánh.

Mới vừa hàn huyên vài câu với Thạch lão, một bóng người xuất hiện trước mặt tôi, trông thấy người tới, tôi vội hành lễ.

"Huyền lão."

"Sao cậu lại quay lại?" Huyền lão nhìn tôi nhưng tới vẻ nghiêm túc.

Tôi hiểu rõ ý của Huyền lão, Huyền Vũ tông không nói tôi nghe, là không muốn tôi về. Nhưng biết hạ giới gặp nguy, sao tôi có thể mặc kệ Huyền Vũ tông, cho dù sức mạnh của tôi không thể ngăn cản những chuyện này nhưng tôi phải cùng tiến cùng lùi với Huyền Vũ tông.

"Huyền lão, ông đã nói rồi, Huyền Vũ tông vĩnh viễn là hậu thuẫn của tôi, ông không lẽ quên rồi?"

"Chẳng lẽ tôi không thể về nhà nữa sao?"

Tôi cười, nhìn Huyền lão đối diện lên tiếng, sau khi nói xong, trên mặt Huyền lão cũng xuất hiện sự bất đắc dĩ, ông ấy thở dài một hơi.

"Cậu không biết, bây giờ hạ giới không còn an lành nữa. Chuyện trước đó phát hiện cậu ra đã biến chuyển xấu hoàn toàn rồi."

Nghe thấy ông ấy nói vậy, gương mặt tôi trở nên nghiêm túc, quay về phía Huyền lão lên tiếng: "Huyền lão, chuyện này tôi đã biết rồi, không nói việc này nữa, tôi không thể thấy Huyền Vũ tông gặp nạn mà mặc kệ được."

Nghe thấy câu trả lời của tôi, Huyền lão nở nụ cười bất lực: "Chính vì biết tiểu tử cậu có cái tính này cho nên mới không thông báo cho cậu."

"Có điều bây giờ quay lại rồi thì nói sao cũng muộn."

"Huyền lão, sư phụ, chúng ta vào nói trước tình hình hiện tại ra sao đã."

Tôi nhìn Huyền lão và Thạch lão lên tiếng, mọi người đi vào tông môn. Trong đại điện tôi thấy Tông chủ Diêu Tu đã có mặt, còn lại vài vị trưởng lão kì cựu, xem ra thời gian này, cả Huyền Vũ tông đều đi vào trạng thái chuẩn bị.

Bên cạnh Diệu Tu còn là sư huynh Cổ Linh.

Bây giờ thực lực Cổ Linh đã tới cảnh giới Thiên Sư hậu kỳ, sự thiên phú này cũng không tầm thường.

Sau khi chào hỏi từng người, Diêu Tu ở đối diện nhìn tôi, hơi nheo mắt. Bây giờ thực lực Diêu Tu ở cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ, mà tôi là cảnh giới Thần Hợp trung kỳ, vì vậy ông ấy không thể nhìn thấu thực lực của tôi.

"Tiểu tử, thực lực của cậu ngay cả tôi cũng không nhìn thấu rồi."

Ông ấy vừa nói xong, Huyền lão ở cạnh nhìn Diêu Tu nói: "Tiểu tử này đã ở cảnh giới Thần Hợp trung kỳ rồi, tốc độ bứt phá đúng là kinh người."

Trong giây phút Huyền lão nói xong, từng ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía tôi, nên biết là, tôi rời khỏi Huyền Vũ tông mới có hơn nửa năm mà thôi.

Nhìn từng ánh mắt kinh sợ này, tôi vội vã cười một tiếng: "Huyền lão, ông đừng trêu tôi nữa, chúng ta mau chóng thương lượng đối sách trước đi."

Tôi chuyển đề tài đi, đây mới là chuyện quan trọng nhất hiện tại.

Những tên ở Thánh Điện đều đã bắt đầu hành động, vậy thì thể hiện rõ họ đã chuẩn bị xong hết rồi.

"Diêu Tu, nói tình hình ra đi."

Huyền lão nhìn Diêu Tu lên tiếng, nghe vậy Diêu Tu đứng lên nhìn về phía mọi người ở đây.

"Chư vị, tình hình bây giờ rất gay go. Thánh Điện đoạt xác thành công bây giờ đang đọ sức với tứ đại gia tộc, đồng thời có thể phân bố lực lượng nhằm vào các đại tông môn."

"Hơn nữa những người này hiển nhiên đã sinh sự lâu rồi, có đại tông môn còn bị diệt hết các cường giả, bây giờ toàn bộ trầm luân."

"Mấy tông môn ở tỉnh lẻ như chúng ta, có Linh Kiếm sơn đã bị bao vây, bây giờ chỉ còn dư lại vài tông môn chưa ra tay, bởi vì bọn họ còn đang muốn chỉnh đốn lại Linh Kiếm sơn."

"Xem tình hình bây giờ, mục đích của họ rất rõ ràng, chỉ sợ là muốn thống nhất hết thảy tông môn."

Diêu Tu nói rõ tình hình một cách sơ lược, nhìn mọi người có mặt ở đây. Vào lúc này mọi người phải cùng đưa ra quyết sách, từ nửa tháng trước, tình hình này đã xuất hiện rồi.

Thật ra cách ngồi chờ chết này không hay ho lắm, nhưng bây giờ nhiều tông môn đều không muốn đứng ra đều chỉ muốn tự bảo vệ mình.

Có điều bọn họ không nghĩ là đợi lúc những tên Thánh Điện kia sau khi thu phục được tứ đại gia tộc, thì sẽ chỉ còn thừa lại các đại tông môn.

Nếu như giải quyết cả tứ đại gia tộc rồi thì thế lực mấy tông môn sót lại vốn chẳng đáng bàn.

"Các vị có ý kiến gì không?"

Diêu Tu đưa mắt nhìn mọi người, hỏi thẳng.

Lúc này tôi đứng dậy, quay về phía mọi người đề nghị: "Tông chủ, các vị trưởng lão, tôi có một đề nghị, bây giờ ngồi chờ chết cũng không phải cách hay với chúng ta."

"Cũng may cục diện của chỗ chúng ta không tới nỗi nát bét. Chỉ có Linh Kiếm sơn bị bao vây, vậy chúng ta có thể liên hợp mấy tông môn khác, khống chế Linh Kiếm sơn lại trước đã."

"Đến lúc đó mấy tông môn chúng ta liên hợp, cho dù muốn lấn chiếm chúng ta cũng đỡ hơn chỉ có từng bên đơn độc đối mặt."

Tôi nói suy nghĩ của mình ra, mấy trưởng lão đối diện đều thì thầm to nhỏ.

"Tôi đồng tình với đề nghị của Vô Kị."

Thạch lão đứng ra trước, đồng ý với tôi, sau đó từng trưởng lão đều đồng ý.

"Tốt lắm, nếu mọi người đồng ý với Vô Kị, vậy thì tôi sẽ liên lệ Ngũ Hành môn Hỏa Vân tông và Tiên Phù tông."

Diêu Tu nói, dù cho trước đó những tông môn này đều có ít nhiều mâu thuẫn, thế nhưng nếu như lúc này còn âm thầm hơn thua thì cục diện cuối cùng chỉ sợ môi hở răng lạnh.

Nhưng trong giây phút Diêu Tu vừa dứt lời, một tiếng vang lớn truyền tới từ bên ngoài.

Ầm ầm..

"Không ổn, có người công kích đại trận tông môn."

Sắc mặt Diêu Tu thay đổi, trong nháy mắt cả người Huyền lão biến mất, chúng tôi từng người từng người đi ra.

Khi chúng tôi ra ngoài Huyền Vũ tông, trông thấy có nhiều bóng người lơ lửng trên không trung. Kẻ đứng đầu mặc huyền bào, áo bào trên người bay lượn, dưới chân ông ta, có một thanh phi kiếm.

"Khương Duy, Đỗ Lục, mang theo bao nhiêu người tới Huyền Vũ tông làm khách? Có ý gì?"

Nhìn hai người đứng đầu, giọng Huyền lão truyền ra, khí tức trên người tràn khắp bốn phía.

"Huyền Thương, lúc này ông đừng xen vào, ý của chúng tôi ông còn không biết sao?"

"Bây giờ trước mặt ông có hai con đường, một là đưa theo người Huyền Vũ tông quy thuận Thánh Điện ta."

"Hai, chết."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 611: Đại chiến bắt đầu

[HIDE-THANKS]Giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong miệng của Khương Duy, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng, cũng không hề cho Huyền Vũ tông thêm chút cơ hội lựa chọn nào.

Mà tôi đứng sau đám người, cũng biết nhóm người trước mắt này không chỉ có người của Linh Kiếm sơn, bên trong lại còn có người của Tiên Phù tông, thế thì loại tình huống này đã không cần phải suy đoán nữa.

Tiên Phù tông đã quy thuận Thánh Điện.

Người cầm đầu của Linh Kiếm sơn kia, chắc hẳn chính là cường giả đoạt xá của Thánh Điện trùng sinh lên Linh Kiếm sơn?

"Đỗ Lục, ông liền cứ thế mà cam tâm tình nguyện thần phục những người này sao?"

Huyền lão không trả lời câu hỏi của Khương Duy, mà nhìn về phía một người khác đứng ở bên cạnh, người này chính là lão tổ của Tiên Phù tông, thực lực, cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong.

"Huyền Thương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), chúng ta tu hành, đơn giản là vì để sống được càng lâu."

(*) người hiểu được thời thế mới là người khôn

"Phụ thuộc Thánh Điện, chúng ta có thể có được càng nhiều tài nguyên tu luyện, nói không chừng còn có thể tiến gần thêm một bước, thế thì có gì mà không được?"

Tên Đỗ Lục trông có vẻ rất là thoáng, trên mặt mang một nụ cười nhạt, xem như trả lời câu hỏi của Huyền lão.

Lúc này, Khương Duy của Linh Kiếm sơn cười lạnh: "Huyền Thương, tôi cho ông 10 giây, lựa chọn đi."

Lực lượng phát ra từ trên người của tên trước mặt này ẩn ẩn có cảm giác áp bách, cảm giác này, rất rõ ràng là vô cùng mạnh mẽ, nếu như tôi không đoán sai thì, người này thực lực rất có thể đã là nửa Vực Cảnh.

"Không cần 10 giây, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, Huyền Vũ tông sẽ không khuất phục bất kỳ ai."

Khoảnh khắc mà Khương Duy vừa mới nói xong, Huyền lão liền thẳng thừng quát lên với Khương Duy đang ở trước mặt, trước đấy còn thương lượng liên hợp những tông môn khác để chống lại Linh Kiếm sơn, xuống tay với Linh Kiếm sơn trước.

Đến lúc đó chí ít cũng liên hợp được toàn bộ các tông môn ở tỉnh Kiềm lại, có thể ngăn cản Thánh Điện.

Nhưng không nghĩ đến động tác của Linh Kiếm sơn lại nhanh như vậy, đã thuyết phục được Tiên Phù tông, hơn nữa nhìn tình huống này, hẳn là sau khi thuyết phục Tiên Phù tông, liền đối phó với Huyền Vũ tông đầu tiên.

Trong mấy cái tông môn, trừ Tiên Phù tông ra, thì Huyền Vũ tông là khó đối phó nhất.

Nói chính xác hơn thì, Huyền Vũ tông bởi vì thực lực của Huyền lão tăng lên, nên đã được đề cao lên rất nhiều.

"Ha ha, tôi liền biết lão già nhà ông không dễ dàng khuất phục như vậy, lúc trước nên trực tiếp đối mặt với gia chủ Ân gia, quả nhiên là có mấy phần lực lượng."

"Nhưng mà ông cho rằng ông tiến vào nửa Vực Cảnh liền có thể ngăn cản bước chân của Thánh Điện tôi sao? Huyền Thương, ông quá mức si tâm vọng tưởng."

Vừa dứt lời, trên người Khương Duy bùng phát khí tức, khí tức khủng bố trên người hắn lan tràn ra xung quanh, nhưng lúc mà khí tức của hắn bùng phát ra, khí tức trên người Huyền lão cũng nhanh chóng mạnh mẽ bùng phát ra.

Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, khí tức trên người cũng đã bộc phát.

"Huyền Thương, ông và tôi thì không dễ dàng phân thắng bại, nhưng đệ tử Huyền Vũ tông của ông, tôi không biết bọn chúng có thể chịu đựng được trong bao lâu."

Giọng nói trầm thấp đó phát ra từ miệng Khương Duy, vẻ mặt vô cùng âm độc.

Đám người trước mắt này, chính là cường giả của Linh Kiếm sơn và Tiên Phù tông, trong này, người thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Thiên Sư, tất cả cũng có hơn 10 người, trong đó Đỗ Lục của Tiên Phù tông vẫn là thực lực cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong.

Tình huống trước mắt này, đối với Huyền Vũ tông mà nói, sẽ là một tin dữ vô cùng lớn.

Trừ chúng tôi, Huyền Vũ tông bên này còn có hai cảnh giới Thần Hợp, tông chủ Diêu Tu là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ, mà còn một vị tiền bối, vốn là cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, nhưng mà bây giờ đã tiến vào Thần Hợp, những cũng chỉ có cảnh giới Thần Hợp sơ kỳ.

"Huyên Nhi, có thể phải phiền em cùng với tông chủ ngăn lại tên cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong kia."

Lúc này, chỉ có thể để Huyên Nhi ra hỗ trợ, nha đầu Huyên Nhi này thực lực cũng là cảnh giới Thần Hợp, nhưng mà cô ấy còn kinh khủng hơn tôi nhiều, đã là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ.

Không thể không nói, thời gian mà Huyên Nhi ngủ say kia, gần như đã bị Hoàng Phủ Xuyên lợi dụng thủ đoạn nghịch thiên, tẩy tủy thân thể của Huyên Nhi đến mức không còn bất kỳ trở ngại nào cả, cô ấy tu luyện, giống như là có thần trợ lực vậy.

"Tiểu gia hỏa, tý nữa tìm cơ hội liền chạy."

Lúc này, trong đầu của tôi truyền đến một đạo truyền âm, tiếp đó, đạo thứ hai, đạo thứ ba.

Ba đạo truyền âm này phân biệt đến từ Huyền lão, Diêu Tu, còn có sư phụ.

Bọn họ đều hi vọng tôi đi, nhưng nếu như đã lựa chọn từ thượng giới xuống, tự nhiên là không có đạo lý rời đi.

Tôi nhìn Hà Thù và Ân Đình Đình ở bên cạnh: "Hai người cẩn thận một chút, bảo vệ tốt chính mình."

"Giết!"

Lúc này Đỗ Lục vẫy tay một cái, hơn mười tên cường giả ở phía sau ngay lập tức lướt ra, lướt đến bên này.

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy tông chủ Diêu Tu đã lao về phía kia Đỗ Lục, nhưng Diêu Tu một người, chắc chắn không ngăn được Đỗ Lục.

Huyên Nhi thân hình đột nhiên xuất hiện, sau đó cũng hướng phía Đỗ Lục kia vọt đến.

Nhìn thấy những tên đang lướt đến kia, tôi nhìn về phía Hà Thù và Ân Đình Đình ở bên cạnh: "Hai người cẩn thận một chút, bảo vệ tốt chính mình."

Lời vừa dứt tôi lập tức lao nhanh ra, nhìn trúng một tên cảnh giới Thần Hợp trung kỳ, tên này chắc là tông chủ của Tiên Phù tông, nhìn thấy sự xuất hiện của tôi, nhăn mày một cái.

"Tiểu tử từ đâu đến, chỉ bằng vào cậu mà cũng muốn ngăn tôi?"

Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong miệng của tên trước mắt, mà đối với sự xông đến của tôi, hắn hình như có chút ngạc nhiên.

Không nghĩ tới một tên đệ tử Huyền Vũ tông còn trẻ như vậy mà lại sẽ cản ở trước mặt hắn.

"Hết cách rồi, thì không có người ngăn ngươi lại mà?"

Tôi cười khổ, liền lên tiếng nói.

Vừa nói dứt lời, cả người tôi lao mạnh về phía tên kia, nắm đấm trực tiếp lao nhanh ra, khoảnh khắc mà khí tức trên người ta bộc phát ra, người đàn ông trước mắt mới thay đổi sắc mặt, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn tôi.

"Cậu.. vậy mà lại là cảnh giới Thần Hợp?"

Hắn hình như không hề ngờ được rằng, một thanh niên nhìn qua chỉ có 20 tuổi, vậy mà lại có thực lực cảnh giới Thần Hợp.

Tôi không thèm để ý đến lời của hắn, hắn vội vàng ngăn cản nắm đấm của tôi, nhưng mà sau đó cả người bay về phía sau.

Lúc này, tôi quan sát đến cục diện của cuộc chiến, nhưng lại phát hiện vẫn là không ổn, bởi vì Linh Kiếm sơn bên này không chỉ một cảnh giới Thần Hợp, trong đó một tên cảnh giới Thần Hợp sơ kỳ đã bị lão tổ Huyền Vũ tông ngăn lại, nhưng còn có hai tên cảnh giới Thần Hợp sơ kỳ.

Có thể nhìn ra được, Linh Kiếm sơn có thể trở thành thứ nhất đại tông môn của tỉnh Kiềm, vẫn là có nguyên nhân.

Bây giờ, Hà Thù và Ân Đình Đình hai người ngăn cản một tên cảnh giới Thần Hợp, nhưng hai người họ rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong, tôi hất tay một cái, một chiếc roi dài màu đen trực tiếp lao về phía đó.

"Giúp tao ngăn chặn tên kia, chờ tao chiến xong."

Tôi nói với chiếc roi màu đen, đồng thời, trên người tôi bùng lên hỏa diễm, Chước Thần ở trong lòng bàn tay của tôi, bị tôi trực tiếp ném ra ngoài.

Ngăn lại một tên cảnh giới Thần Hợp khác.

Về phần phân thân trên người tôi, bây giờ đã lặng yên thoát ra, không bị bại lộ, mới là mấu chốt chiến thắng của trận chiến này.

"Tiểu tử chết tiệt, vậy mà lại dám đùa cợt tôi."

Sau khi ngạc nhiên, trên mặt của tên cường giả Tiên Phù tông này trở nên âm trầm, bị tôi một quyền đánh bay, hắn rất là tức giận.

Quanh người hắn, có vài tấm phù triện bay lơ lửng, từng bước một đi về phía tôi.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 612: Phân thân xuất thủ

[HIDE-THANKS]Nhìn thấy bóng dáng đang lại gần tôi đó, khóe miệng tôi giương lên một vòng cung, một giây sau, cơ thể của tôi giống như quỷ mị vậy biến mất ở nguyên chỗ, Chiến Thần Kích đột nhiên rơi vào trong tay.

Con ngươi của tên trước mắt co rụt lại, hắn vốn không ngờ rằng tốc độ của tôi lại nhanh đến mức độ như vậy, khoảnh khắc mà cơ thể tôi lao ra, Chiến Thần Kích ở trong tay tôi cũng đột nhiên lao về phía hắn.

Xung quanh hắn, có nhiều tấm phù kiện lao đến phía tôi, nhưng khoảnh khắc mà những tấm phù kiện ấy đến gần mặt tôi, cơ thể tôi lại một lần nữa biến mất, lúc xuất hiện lại lần nữa, đã xuất hiện ở phía sau tên đó.

Chiến Thần Kích khí thế không hề yếu đi, mạnh mẽ chém vào trên đầu của hắn.

Phía trên của Chiến Thần Kích, mang theo khí thế mạnh mẽ, nhưng mà lúc này, ở sau lưng của hắn, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện một đạo phù văn, giống như là tạo thành một tấm thuẫn vậy, Chiến Thần Kích rơi vào trên tấm thuẫn phù văn kia.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, chiếc thuẫn đó đột nhiên vỡ tan ra, nhưng mà tên Tiên Phù tông kia cũng lướt về phía trước, tránh được đạo công kích tiếp theo của tôi, nhìn thấy bóng dáng rời khỏi của hắn, tôi cũng không hề vội vàng.

Tên kia xoay người lại, trong ánh mắt nhìn tôi đã nhiều thêm một tia cảnh giác.

"Tiểu tử, xem ra là tôi xem thường cậu rồi."

Giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến, trên hai tay của hắn, nắm chặt lấy mấy tấm phù triện, nhìn thấy cảnh này, tôi cười nhẹ nói: "Không, phải nói là ông quá coi trọng mình rồi."

Vừa nói xong, thân hình biến mất trong không trung, con ngươi hắn co lại, mấy tấm phù kiện trong tay lướt về phía trước, thế nhưng, chỗ đó không hề có bóng người nào hiện ra.

"Ở phía sau."

Sau lưng hắn, tôi không thèm để ý nhắc nhở, khoảnh khắc mà hắn quay người lại, tôi lại một lần nữa biến mất.

"Phục Ma kích."

Xung quanh vô số hư ảnh trường kích xuất hiện, hội tụ hết vào trung tâm, từng đạo hư ảnh đó giống như một chiếc lồng giam, vây hắn vào giữa, sắc mặt của hắn thay đổi, đội nhiên phát hiện xung quanh không còn đường lui nào nữa.

Mà khí tức trên người hắn bắt đầu điên cuồng lao ra, muốn công phá những hư ảnh này.

Nhưng trong khoảnh khắc mà khí tức trên người hắn vừa mới xuất hiện, một luồng hàn khí lạnh lẽo lại đột nhiên xuất hiện ở dưới lòng bàn chân hắn, sau đó lan tràn đến xung quanh cơ thể của hắn.

Cỗ hàn khí kia, vậy mà lại khiến cho cả người hắn bị đông cứng lại, tất cả các cơ trên người hắn dường như bị nhúng vào trong một loại lạnh lẽo, trong lúc nhất thời không thể thích ứng.

"Tiễn ông lên đường."

Bóng dáng của thanh niên lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, một đạo ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, còn có một ngón tay đằng sau ánh sáng ấy.

Thiên Thương nhất chỉ.

Phụt..

Dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, ánh sáng màu trắng trực tiếp xuyên thủng não của hắn, mang theo một chuỗi hạt máu, tất cả khí tức ở xung quanh đều hoàn toàn biến mất, mà trong ánh mắt của hắn dường như còn mang theo vẻ khó tin, còn có sinh cơ đang nhanh chóng biến mất kia.

Hắn làm sao đi chăng nữa cũng không nghĩ đến, bản thân cứ thế chết đi? Mà còn chết ở trên tay một tên thanh niên trẻ tuổi như vậy.

Sau khi giải quyết xong tên này tôi nhìn về thân ảnh ở phía khác, Chước Thần mặc dù là thiên địa linh hỏa, nhưng một mình muốn ngăn lại một tên cảnh giới Thần Hợp, vẫn còn chút khó khăn.

Nhưng cũng đã giúp tôi kéo dài một chút thời gian, điều này đã là đủ rồi.

Sau một giây, biển lửa ở quanh người biến mất, người bị vây ở trong biển lửa kia ngay lập tức bị bại lộ ở trong không trung, hắn vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

"Ở đây này!"

Ngay lúc hắn đang hoang mang, một bóng dáng lại trống rỗng xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Cậu.."

"Cậu cái gì mà cậu? Tốc độ phản ứng này của ông.."

Tôi khẽ lắc đầu, một quyền đánh ra, trên nắm đấm, bị bao bọc bởi Huyền Vũ khí, đối đầu trực tiếp với tên cảnh giới Thần Hợp trước mặt này.

Một tiếng vang thật lớn ngay lập tức truyền đến, cả người hắn bay ra, mà cả cánh tay của hắn ngay lập tức bị méo mó. Không thể không nói, đối thủ ở hạ giới cho dù là cùng cấp nhưng tại trước mặt tôi cũng không đáng chú ý, những thiên tài ở trên thượng giới kia, trong những tên đồng cấp thì đều là người nổi bật.

Phốc, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra từ trong miệng hắn, hắn hoảng sợ nhìn bốn phía, đang chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại phát hiện bụng hắn truyền đến một cảm giác lạnh buốt, một giây sau hắn liền nhìn thấy một thanh trường kích trực tiếp xuyên qua cơ thể của hắn.

Rút ra Chiến Thần Kích, thân hình tôi lại một lần nữa biến hóa, xuất hiện ở bên cạnh Hà Thù và Ân Đình Đình.

"Hai người đi đối phó những tên cảnh giới Thông Linh kia."

Tôi nhìn hai người nói, thực lực của hai người đều là cảnh giới Thông Linh, cảnh giới Thông Linh ở bên chúng ta cũng ít hơn so với bên kia, nhưng mà bây giờ hai người này có thể rút ra được, vừa hay có thể bù đắp được lỗ hổng này.

"Cậu.. Làm sao có thể?"

Trước mắt, tên cảnh giới Thần Hợp bị Hà Thù và Ân Đình Đình cuốn lấy tự nhiên cũng chú ý tới chiến đấu của hai nơi vừa nãy, bởi vì chiến đấu của cảnh giới Thần Hợp năng lực bộc phát ra là khác hoàn toàn, mà ban nãy hắn cũng đã chú ý rõ ràng, tôi vậy mà liên tục đánh chết hai tên cảnh giới Thần Hợp.

"Không có gì là không thể cả, giống như trước khi ông đến, chắc là ông cũng không cảm thấy bản thân mình sẽ chết đúng không? Bây giờ nói cho ông biết, ông phải chết."

Không cần biết tên trước mắt này có phải là bị người của Thánh Điện đoạt xá hay không, từ khoảnh khắc mà hắn đến vây công Huyền Vũ tông, liền đã nhất định là cục diện sinh tử.

Tôi không định lãng phí thời gian với hắn, bởi vì lãng phí một ít thời gian ở chỗ này của hắn, thì sẽ khiến cho người của Huyền Vũ tông lâm vào khốn cảnh.

Tay vẫy một cái, Chước Thần trực tiếp bao trùm quanh thân hắn, mà thân hình của tôi, nhanh chóng lướt đi.

Không đến một phút, thân hình của tôi đi ra khỏi biển lửa, Chước Thần nhanh chóng tiến vào trong cơ thể của tôi, mà ánh mắt của tôi nhìn về phía trên bầu trời.

Nơi đó, Huyên Nhi và Diêu Tu hai người đang đồng thời đối phó với tên cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong kia, hắn là lão tổ của Tiên Phù tông, cảnh giới của hắn là cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong.

Nhưng rất đáng tiếc, hắn cũng không phải là nửa Vực Cảnh, tôi tin chắc người của Thánh Điện thật ra là có thể giúp hắn bước vào Vực Cảnh, nhưng điều kiện này, có lẽ là thẻ đánh bạc sau khi hắn quy thuận.

Nhưng mà bây giờ hắn còn không phải là nửa Vực Cảnh, vậy cũng chỉ có thể trách số của hắn không tốt.

"Lão già, bây giờ, đến lượt ông."

Thân hình của tôi nhanh chóng xuất hiện sau lưng Đỗ Lục, vẻ mặt hắn nhìn ta vô cùng âm lãnh.

"Chết tiệt, cậu giết Đỗ Lâm?"

Bên trong ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy sát khí, tên Đỗ Lâm gì đó trong lời nói của hắn có lẽ chính là tên cảnh giới Thần Hợp trung kỳ mà tôi giết trước đó, có lẽ hai người còn có quan hệ huyết mạch.

"Tôi không chỉ muốn giết hắn, mà còn muốn giết ông."

Trường kích trong tay ta trực tiếp đâm về phía hắn, bên người, Huyên Nhi và Diêu Tu hai người lập tức phối hợp với công kích của tôi, khoảnh khắc nhìn thấy công kích của 3 người chúng tôi, cả người Đỗ Lục nhanh chóng lùi về một phía khác.

Nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết này của hắn, tôi nổi lên một nụ cười lạnh.

"Trốn, ông trốn được sao?"

Ngay trong nháy mắt này, một thân hình mặc áo bào đen xuất hiện trong âm thầm, ngón tay của hắn hướng về phía tên Đỗ Lục đang lùi lại kia, ánh sáng màu trắng trong đó chợt hiện lên.

Thiên Thương nhất chỉ.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 613: Đánh giết Đỗ Lục

[HIDE-THANKS]Thiên Thương nhất chỉ này đến vô cùng đột nhiên, gần như là trong nháy mắt, tên Đỗ Lục kia căn bản cũng không kịp phản ứng, nhưng mà tên này tốt xấu cũng là một gã cường giả cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong, hắn bây giờ đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, trong nháy mắt tránh đi chỗ yếu hại.

Mà Thiên Thương nhất chỉ kia, trong nháy mắt rơi vào chỗ bờ vai của hắn.

Một vệt máu bắn ra, nhưng mà, trong khoảnh khắc mà vệt máu kia bắn ra, bả vai của Đỗ Lục xuất hiện một cái lỗ máu to bằng nắm đấm, đây chính là lực phá hoại chí mạng của Thiên Thương nhất chỉ, tên này vậy mà có thể né tránh?

Nhưng mà đối với loại tình huống này, tôi tự nhiên cũng sớm đã có dự định, tôi biết, đối với một tên cường giả cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong, mà còn là một tên cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong sống rất nhiều năm.

Lão già này nhìn tuổi mặc dù chỉ có hơn năm mươi tuổi, nhưng mà trước đó tôi đã biết, cách nói chuyện của lão ta và Huyền lão, bọn hắn rất có thể là người của cùng một thời kỳ.

Cho nên loại lão quái vật này không dễ dàng giết chết như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có nắm chắc là có thể giết hắn.

Trên đỉnh đầu tôi, một ngôi sao nhanh chóng biến hóa ra, Chiến Thần Kích trong tay tôi mạnh mẽ đâm về phía hắn.

"Nhất kích, Toái Tinh Thần."

Khí tức trên trời đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo, ngôi sao đó đập về phía của Đỗ Lục, trong nháy mắt, sao trời vỡ vụn, hóa thành từng đạo lưu quang kích xạ.

Cùng lúc đó, hồng lăng trong tay Huyên Nhi nhanh chóng xoay tròn, quấn quanh lấy Đỗ Lục đang ở giữa kia.

Nhìn thấy bốn phía truyền đến công kích, sắc mặt của Đỗ Lục rốt cục trở nên có chút khó coi.

Thật ra công kích của Thiên Thương nhất chỉ đã khiến hắn trọng thương, đồng thời phía trên Thiên Thương nhất chỉ, còn có thiên địa đại đạo chi lực, tiến vào trong thân thể, vậy là có thể trói buộc khí tức trong cơ thể.

Khí tức trên người Đỗ Lục điên cuồng vận chuyển, đem lực lượng của mình điều chỉnh đến trạng thái lớn nhất, sau đó ngăn cản ở trước mặt hắn.

Chiến Thần Kích mạnh mẽ đập lên phòng ngự của hắn, nhưng mà, đạo công kích này của tôi vậy mà cũng không thể đánh tan được phòng ngự của hắn, chỉ là trên phòng ngự kia đã xuất hiện vết rạn.

Lúc này, công kích của Huyên Nhi theo sát đến, vô số kiếm khí trong nháy mắt bay lượn ra, khiến cho phòng ngự chưa bị phá tan của Đỗ Lục kia hoàn toàn phá tan.

Mà trong khoảnh khắc phòng ngự của hắn vừa bị phá vỡ, một vòng thân thể hình rồng đột nhiên xuất hiện trên không, trong lúc điện quang hỏa trạch trực tiếp lao mạnh về phía hắn.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Đỗ Lục, công kích của thân ảnh hình rồng kia lao thẳng vào trên người hắn, mà cả người hắn như là gặp phải trọng kích, giống như diều đứt dây vậy, mạnh mẽ bay về phía sau.

Mà ta cũng trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng Đỗ Lục, trong khoảnh khắc thân hình hắn rút lui, một thanh trường kích trực tiếp xuyên thấu qua người hắn, hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn Chiến Thần Kích xuyên qua ngực.

Máu tươi thuận theo Chiến Thần Kích không ngừng nhỏ giọt xuống.

Cảm nhận được sinh cơ trên người nhanh chóng xói mòn, lúc này Đỗ Lục khóe miệng nổi lên một nụ cười thê lương, nhưng mà tất cả những thứ này bây giờ cũng trễ rồi.

"Tôi, không hối hận."

Cuối cùng, Đỗ Lục nhìn về phía tôi, thấp giọng nói, nghe những lời này tôi cũng không biết hắn nói câu này là có ý gì.

"Huyền Thương thật may mắn, vậy mà lại có được loại đệ tử này."

Lời vừa dứt, giọng nói cuối cùng đã trở nên có chút mềm yếu vô lực, sau đó quang mang trong mắt tản ra.

Sau khi đánh chết Đỗ Lục, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này, một thân ảnh từ trên không trung lướt xuống.

Tôi nhìn thấy đạo thân ảnh này, là Huyền lão, Huyền lão sau khi xuống, liền trực tiếp xuất hiện bên cạnh tôi.

"Các cậu giết Đỗ Lục?"

Nhìn thi thể của Đỗ Lục rơi trên mặt đất, Huyền lão cũng hơi tỏ ra kinh ngạc.

"Có một vị bằng hữu hỗ trợ, chỉ chẳng qua là trước đấy hắn luôn ở trong bóng tối."

Tôi nhìn Long Thần Phân Thân ở một bên khác, cả người hắn bao phủ ở trong hắc bào, nhưng mà bây giờ hắn đã biến mất trong không gian, đối với chuyện này Huyền lão cũng không hỏi nhiều.

"Huyền lão?"

Tôi tiến lên một bước, nhìn Huyền lão hỏi, tôi vẫn chưa nói xong, Huyền lão liền biết tôi muốn nói gì, ông phất phất tay.

"Hắn đã nhận ra tình huống phía dưới, đã đi, hắn muốn đi, ta không ngăn được."

Huyền lão nói xong, nhìn về chân trời phía xa xa.

"Sắp biến thiên, Diêu Tu, liên hệ người của hai tông môn còn lại."

Những người còn lại bắt đầu thu thập tàn cuộc, bị mang tới hơn mười người chỉ có duy nhất một người là nửa Vực Cảnh trốn đi.

Trở lại Huyền Vũ tông, Ân Đình Đình ngay lập tức nói với tôi, cô ấy lo lắng chuyện của Ân gia.

Mặc dù nội bộ của Ân gia cũng có đấu tranh, nhưng Ân Đình Đình cuối cùng vẫn là người Ân gia.

"Bây giờ em vẫn có thể liên hệ được với người của Ân gia sao?"

Tôi nhìn Ân Đình Đình, liền hỏi, cô ấy nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.

"Nhưng mà cũng không thể tùy thời đều liên hệ, chỉ có bên kia lúc không bị giám thị mới có thể liên hệ với em, mà lại em cũng không thể chủ động liên hệ với họ."

Ân Đình Đình nói xong, nhìn về phía tôi, rõ ràng là muốn vào lúc này trưng cầu ý kiến của tôi.

"Chờ, chờ bọn hắn phát tin tức cho em, sau đó em hỏi thăm tình huống hiện tại của họ."

Nói xong, tôi đi đến chỗ Ân Đình Đình, sau đó giữ chặt tay của cô ấy.

"Anh biết em lo lắng, nhưng bây giờ biện pháp tốt nhất là chờ đợi một thời cơ, bây giờ lực lượng chính của Thánh Điện toàn bộ đều đặt ở tứ đại gia tộc, cho nên, hiện tại cũng không phải là một cơ hội tốt."

"Mà tứ đại gia tộc là sức chiến đấu đứng đầu của hạ giới, bọn hắn chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để lưu lại càng nhiều người, sẽ không sử dụng phương thức giống với đối phó Huyền Vũ tông."

"Tạm thời, Ân gia những người kia chỉ cần không ra sức phản kháng, thì là an toàn."

Tôi nói suy nghĩ trong lòng mình ra, nhìn Ân Đình Đình, cô ấy mặc dù còn lo lắng, nhưng bây giờ sau khi nghe tôi nói, tựa hồ cũng hòa hoãn đi được phần nào.

Ân Đình Đình nghĩ nghĩ, cuối cùng nhẹ gật đầu.

"Đúng rồi, theo những gì anh biết trước đó, Quỷ bà bà nên cùng với em đi Vô Hoa Cung, thế nhưng là?"

Lúc này, tôi nghĩ đến một vấn đề, gia chủ Ân gia từng nói với tôi, bà ấy cùng Ân Đình Đình đi Vô Hoa Cung hầu hạ Ân Đình Đình, nhưng sau khi mang Ân Đình Đình ra khỏi Vô Hoa Cung, tôi cũng không nhìn thấy Quỷ bà bà.

Trước đó tôi còn tưởng rằng Quỷ bà bà giấu ở trên người Ân Đình Đình, nhưng thời gian dài như vậy, vẫn không thấy, chuyện này khiến tôi hơi nghi hoặc. Nhưng tôi vừa nói đến vấn đề này, thần sắc của Ân Đình Đình nổi lên một vòng ưu thương.

"Bà bà đi, âm thọ của bà hết rồi."

Nói rồi, Ân Đình Đình lấy ra một khối ngọc bội màu đen, nhìn thấy ngọc bội kia, thần sắc của tôi hơi nghiêm túc, bởi vì từ bên trên ngọc bội kia tôi cảm nhận được một cỗ áp lực nhàn nhạt.

"Bà bà trước khi đi đem lực lượng cuối cùng toàn bộ áp vào bên trong ngọc bội kia, nói lúc em gặp nguy cơ nó có thể cứu em một mạng."

Theo lời giải thích của Ân Đình Đình, tôi biết ngọc bội trong tay cô ấy làm sao mà đến. Xem ra, trong khoảng thời gian ở Vô Hoa Cung này, Ân Đình Đình còn trải qua những chuyện này.

"Em yên tâm, Thánh Điện sẽ không được như ý."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 614: Tín hiệu cầu cứu

[HIDE-THANKS]Thời gian sau đó, Huyền Vũ tông liên hệ Ngũ Hành môn và Hỏa Vân tông.

Tỉnh Kiềm năm cái tông môn, hiện tại Tiên Phù tông đã quy thuận, Tiên Phù tông cường giả bị giết không sai biệt lắm, mà còn lại những người kia chỉ lo đào mệnh, chỉ có Linh Kiếm sơn, những người có thể dùng được đã đi đến tụ hợp với người của Thánh Điện trước rồi.

Hiện tại, còn không biết rốt cuộc thì tình huống của người Thánh Điện như thế nào, theo lý thuyết bọn hắn liền xem như muốn tiến hành phản kích cuối cùng, cũng phải tồn tại một cái đại bản doanh.

Bây giờ cái đại bản doanh của bọn hắn lại ở chỗ nào?

Thời gian mấy ngày này, người của Ân gia vẫn luôn không liên hệ với Ân Đình Đình, mà tôi cũng không hề lãng phí thời gian, dùng tất cả thời gian để tu luyện, bảy ngày từ thượng giới đến Huyền Vũ tông, bảy ngày thời gian này tôi đều ở trong mộng cảnh không gian tu luyện, thực lực của tôi bị nâng cao đến cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ.

Mà không ít đệ tử của Huyền Vũ tông đều nhờ sự giúp đỡ của tôi mà đột phá.

Phân thân mỗi ngày đều đang luyện chế rất nhiều đan dược, ở trong đó, hai loại đan dược có tác dụng lớn nhất chính là Phá Cảnh đan và Dung Thần đan.

Phá Cảnh đan có thể làm cho người trực tiếp tăng lên thực lực một cảnh giới, đều có tác dụng cực lớn đối với cảnh giới Thần Hợp và cảnh giới Thông Linh.

Ngày này, tôi tìm đến Huyền lão.

"Huyền lão, trên người của tôi có một món đồ, không biết có trợ giúp được ông tiến vào Vực Cảnh hay không."

Tôi nhìn Huyền lão, sau khi cân nhắc nhiều lần, tôi quyết định lấy Thánh Đĩa ở trên người ra, món đồ này ở trên người tôi cũng được một thời gian rồi, nhưng tôi cũng không tìm được chỗ huyền diệu ở trong đó.

Tôi hoài nghi, cái Thánh Đĩa này nói không chừng cần cường giả Vực Cảnh mới có thể cảm nhận được ảo diệu ở bên trong.

"Thứ gì?"

Huyền lão sau khi nghe xong lời của tôi, cũng trong nháy mắt phong tỏa không gian chung quanh, hiển nhiên là sợ tin tức của chúng tôi bị tiết lộ ra bên ngoài, bởi gì trong thời gian mấy ngày qua, Ngũ Hành môn và Hỏa Vân tông người cơ bản đều đến Huyền Vũ tông.

Bởi vì Huyền Vũ tông đều đã diệt hết Tiên Phù tông và Linh Kiếm sơn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bởi vì bọn hắn đã là người của Thánh Điện.

Cũng may Hỏa Vân tông và Ngũ Hành môn mặc dù đều không phải là tông môn cường đại, nhưng bọn hắn còn có một chút cốt khí, cũng không bằng lòng nhìn thấy thế giới này bị người của Thánh Điện thống lĩnh, cho nên bọn họ lựa chọn gia nhập đồng minh, bọn hắn lấy Huyền Vũ tông làm đầu. Vì không để phát sinh ngoài ý muốn khác, tất cả các đệ tử của tông môn, mang theo tài nguyên trong tông môn ở ba ngày trước toàn bộ đến Huyền Vũ tông.

Quyết định cùng Huyền Vũ tông cùng một chỗ vượt qua kiếp nạn lần này, không quan tâm kết quả cuối cùng như thế nào.

Bởi vì Huyền Vũ tông nhiều hơn không ít người, đây cũng là lý do vì sao Huyền lão phải cẩn thận như vậy.

"Thứ này là tôi mang ra từ trong di tích thượng cổ, cùng với tiểu nha đầu mà trước kia ông đã nhìn thấy."

"Cô ấy tên là Huyên Nhi, là hậu duệ của một thế lực tên là Phù Không thành trong di tích thượng cổ, thực lực của Phù Không thành cũng không kém so với Thánh Điện."

"Vật này tên là Thánh Đĩa, chính là thánh vật của Thánh Điện."

Tôi nói một cách đơn giản về công năng của Thánh Đĩa trong tay với Huyền lão, nguyên nhân rất đơn giản đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tìm hiểu được công năng của thứ này, tôi nghĩ, thứ này không biết có tác dụng gì cho việc Huyền lão đột phá Vực Cảnh hay không, như vậy trong tình huống này, tôi cầm thứ này ra.

Thánh Đĩa thiếu một khối, vẫn là không trọn vẹn, nhưng mà vật này chính là thánh vật của Thánh Điện, điểm này Huyên Nhi có thể chứng minh, cho nên tôi cảm thấy thứ này khẳng định có bất phàm, chỉ là tôi không có nghiên cứu ra được sự huyền diệu ở bên trong nó mà thôi.

Lúc này Huyền lão cũng không nói nhiều những lời dư thừa, cầm lấy đồ vật trong tay tôi, sau đó để trên tay nghiên cứu.

"Huyền lão, lúc ông nghiên cứu, tận lực phong tỏa khí tức chung quanh, tôi không biết người của Thánh Điện có thể cảm ứng được vật này hay không."

Tôi nói điều mình lo lắng với Huyền lão, ông nhìn tôi gật đầu, nói ông sẽ cẩn thận.

"Cho nên, trước đó người của Ân gia mang theo người của 3 nhà khác nhằm vào cậu, cũng là bởi vì thứ này?"

Huyền lão nhìn về phía tôi, cầm trong tay Thánh Đĩa hỏi tôi, tôi nhẹ gật đầu, nói với Huyền lão, cũng không phải là tứ đại gia tộc nhằm vào tôi, mà là những người bị đoạt xá của tứ đại gia tộc nhằm vào tôi.

Tứ đại gia tộc cũng không phải là tất cả mọi người đều bị luân hãm, rất hiển nhiên hiện tại có hai cỗ cường đại lực lượng đang đối đầu, đó chính là tứ đại gia tộc bị đoạt xá và không bị đoạt xá.

Bởi vì lúc trước sau khi tôi phát hiện vấn đề này, Huyền lão đã nghĩ biện pháp đem chuyện này phát tán ra.

Những người không bị đoạt xá của tứ đại gia tộc kia, chắc chắn sẽ liên hợp lại.

Tứ đại gia tộc tốt xấu cũng có nội tình ở sau lưng, muốn cứ như vậy tuỳ tiện chiếm lĩnh hạ giới này, là không có khả năng.

"Đúng, cũng bởi vì vật này, nhưng mà như vậy cũng đủ để chứng minh, tầm quan trọng của vật này đối với bọn họ, cho nên ta mới cảm giác được thứ này có lẽ có trợ giúp đối với đột phá của ông."

Tôi nhẹ gật đầu, nhìn Huyền lão lên nói.

Nghe được lời này, thần sắc của Huyền lão trở nên hơi ngưng trọng, nếu như nói hắn có thể tiến vào Vực Cảnh, như vậy đối với tình thế của hạ giới, sẽ có quyền chủ động cực kỳ lớn.

Một tên Vực Cảnh cường giả, liền xem như ở thượng giới cũng có thể được coi trọng.

Nhưng loại chuyện này, cũng không phải có tuyệt đối nắm chắc, dù sao đột phá Vực Cảnh cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Lúc này, Huyền lão đột nhiên đem trong tay Thánh Đĩa thu vào, nhìn về phía dưới núi.

Chỉ thấy Diêu Tu nhanh chóng lướt đến, thần sắc của hắn nhìn có chút khẩn trương.

"Xảy ra chuyện rồi."

Đúng vào lúc này, Diêu Tu nhìn tôi nói, hắn không phải nhìn Huyền lão, mà là nhìn tôi, nói rõ chuyện này có quan hệ với tôi.

"Tông chủ, chuyện gì?"

Tôi vội vàng lên tiếng hỏi, lúc này Diêu Tu mới nói với tôi, tông môn nhận được tín hiệu cầu cứu của đệ tử ở bên ngoài.

Mà tín hiệu này là do Vệ mập phát ra.

Nghe được tin tức này, trong lòng tôi trầm xuống, liền vội hỏi Diêu Tu, tín hiệu phát ra từ nơi nào.

"Tôi và cậu đi."

Huyền lão nhìn tôi nói, nhưng mà tôi lại vội vàng lắc đầu.

"Huyền lão, hiện tại Huyền Vũ tông không thể không có ông, tôi biết ông lo lắng tôi, nhưng bây giờ muốn giết tôi, chỉ sợ phải xuất động nửa Vực Cảnh, mà tôi nếu là muốn chạy trốn, hắn chưa hẳn có thể ngăn được tôi."

"Ông đừng quên, tôi còn có một người bạn."

Tôi nói xong, Huyền lão thần sắc vẫn như cũ ngưng trọng.

"Cậu chắc cũng rõ ràng, tầm quan trong của cậu đối với Huyền Vũ tông bây giờ."

Huyền lão không chút khách khí nhìn tôi nói, đối với điều này tôi cũng chỉ cười một cái: "Huyền lão yên tâm đi, mệnh của tôi, tôi cũng là vô cùng để ý đấy!"

Nói xong, tôi trực tiếp đi về chỗ ở, nói với Hà Thù và Ân Đình Đình, tôi muốn ra ngoài 1 chuyến, hai cô giá mặc dù lo lắng tôi, nhưng cũng biết lúc này đi theo tôi thì cũng chỉ làm liên lụy thêm mà thôi, dựa vào sự giúp đỡ của tôi, thực lực của hai người đều đã là cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, tiến vào cảnh giới Thần Hợp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cuối cùng, tôi mang theo Huyên Nhi. Bởi vì chuyến này, tôi không chỉ đơn thuần là đi cứu Vệ mập, tôi còn có một chuyện muốn đi làm.

Mặc dù không biết có thể thành công hay không, nhưng cuối cùng vẫn phải đi thử xem.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 615: Tiến về Yêu Tộc

[HIDE-THANKS]Căn cứ vào vị trí mà Diêu Tu cho tôi, Vệ mập phát ra tín hiệu là ở bên phía Xuyên Thục, cũng không ở trong tỉnh Kiềm.

Tôi căn cứ vị trí, dùng chưa đến 1 tiếng đã đến trong một mảnh rừng rậm, trước đấy tín hiệu cầu cứu của Vệ mập chính là phát ra ở chỗ này, nhưng sau khi tôi đến nơi này lại không nhìn thấy người.

Điều này chứng minh Vệ mập trước đó phát tín hiệu ở chỗ này sau đó chạy.

Có người đang đuổi theo cậu ta.

Trong lòng tôi hiện ra ý nghĩ đó, biết Vệ mập bây giờ chắc chắn đang nguy hiểm.

"Huyên Nhi, tìm cho anh."

Tôi để Huyên Nhi tranh thủ thời gian tìm, bởi vì cảm giác lực của Huyên Nhi còn mạnh hơn tôi, nhưng Huyên Nhi nói với tôi, vùng rừng này rất lớn, cho nên liền xem như cô ấy có dò xét, cũng không phát hiện được gì.

Thân hình của tôi nhanh chóng lướt qua toàn bộ cánh rừng này.

Mười phút sau, Huyên Nhi nói ở phương hướng phía đông nam có chiến đấu khí tức, tôi nhanh chóng lao về hướng đấy, sau khi tới gần, quả nhiên cảm nhận được chiến đấu khí tức, mà lại cực kì kịch liệt.

Ít nhất đều là chiến đấu của cường giả cảnh giới Thần Hợp.

"Đồng huynh, huynh chạy đi, đều tại Vệ mập tôi liên lụy anh."

Còn chưa đến gần tôi đã nghe được một tiếng rống trầm thấp, tiếng rống này mặc dù nghe lớn tiếng lại cho người ta một loại cảm giác trung khí không đủ, khiến tôi biết được, người nói chuyện này, chắc chắn là bị thương.

Mà nghe những lời này của Vệ mập, Đồng Thập Bát vậy mà lại ở cùng một chỗ với cậu ta.

Hai người này không biết lúc nào gặp được nhau, mà tốc độ của tôi cũng bị tăng lên tới cực hạn.

Sau khi tôi lại gần, phát hiện trước mắt lại có sáu tên cảnh giới Thần Hợp đang vây công Vệ mập và Đồng Thập Bát, Vệ mập trên thân đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ tươi, xem ra bị thương không nhẹ.

Mà Đồng Thập Bát tốt hơn so với Vệ mập một chút, bởi vì Đồng Thập Bát cũng tiến vào cảnh giới Thần Hợp, mặc dù chỉ có cảnh giới Thần Hợp sơ kỳ, nhưng trong mắt tôi tốc độ tu luyện của Đồng Thập Bát này quả thực kinh khủng, phải biết, tôi thế nhưng là có được trợ giúp của không gian mộng cảnh, có nhiều thời gian hơn so với bên ngoài, tôi mới có thể có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.

Nhưng mà Đồng Thập Bát lại không có mộng cảnh không gian, so sánh ra thì, tôi cảm thấy tốc độ tu luyện của Đồng Thập Bát đúng là nhanh hơn tôi rất nhiều.

Không trung, một trường tiên bỗng nhiên đánh về phía cảnh giới Thần Hợp, mà động tác muốn đánh giết Vệ mập của hắn cũng ngay lập tức dừng tại.

Bên khác, hai tên cảnh giới Thần Hợp còn lại hiển nhiên là có chút ngây người, bọn hắn bây giờ là 5 người vây công Đồng Thập Bát, mà Vệ mập bên này kỳ thật đã coi như là nỏ mạnh hết đà, cho nên chỉ có một tên cảnh giới Thần Hợp.

Tên cảnh giới Thần Hợp kia mặc dù kinh ngạc, nhưng công kích trong tay vẫn công kích về phía trường tiên màu đen.

Nhưng mà ngay tại trong nháy mắt cả hai va chạm, một cánh tay trực tiếp rơi xuống bờ vai của hắn, hắn còn không kịp phản ứng, nhưng mà, trong lúc mà hắn vẫn còn đang hoảng sợ, muốn hét lên, một thân ảnh giống như quỷ mị, trực tiếp xuất hiện trước người hắn, sau đó một đạo ánh sáng trắng ở trên cổ hắn lóe lên, chỉ trong nháy mắt đầu của hắn liền rơi xuống.

Cặp mắt kia gắt gao trừng mắt, đến cuối cùng, hắn cũng không biết người giết chết hắn là ai.

"Mịa.."

Ngay khi tôi vừa đánh chết tên này, Vệ mập ở trên đất lại kinh hô một tiếng, tên này sắp chết đến nơi rồi vẫn còn nhất kinh nhất xạ.

"Lão tử không phải là nằm mơ trước khi chết đấy chứ?" Vệ mập có chút không xác định dụi dụi mắt, mà tôi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta cũng vội vàng lên tiếng.

"Cậu yên tâm đi, Diêm Vương gia nói thân thịt này của cậu, đi xuống địa phủ chật đất, để cậu sống thêm mấy năm nữa."

Vừa dứt lời, tôi ném một viên đan dược về phía Vệ mập, tên này mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng nhìn tựa như là không có nguy hiểm tính mạng.

Chuyện quan trọng nhất của tôi lúc này chính là đánh giết những người trước mặt này.

Đánh giết mấy tên cảnh giới Thần Hợp như này, cũng không cần lãng phí thời gian, sau khi nhanh chóng đem mấy tên này giải quyết, tôi đi đến trước mặt Đồng Thập Bát.

"Xem ra không tới trễ."

Trên mặt Đồng Thập Bát hiện lên một nụ cười khổ: "Mới bao lâu không gặp, tên chết tiệt nhà cậu vậy mà lại mạnh mẽ lên nhiều như vậy?"

Đồng Thập Bát cũng kinh ngạc tu vi của tôi, dù sao ở trong mắt của anh ta, thực lực của anh ta tăng lên chỉ sợ đã là rất nhanh rồi.

"Các người đây là xảy ra chuyện gì?"

Hàn huyên vài câu, tôi hỏi hai người lần này gặp được truy sát là chuyện gì xảy ra?

Sau đó, Đồng Thập Bát nói cho tôi biết, bởi vì tại nửa tháng trước Thánh Điện bắt đầu động thủ, từng tông môn người người bắt đầu cảm thấy bất an, mà sau khi biết được tin tức, Vệ mập ngay lập tức muốn trở lại tông môn, nhưng lại phát hiện trên đường trở lại tông môn có người chặn đường.

Mời chào bọn hắn tiến vào Thánh Điện, hành vi trắng trợn như thế, làm cho Vệ mập biết chuyện này chỉ sợ có chút nghiêm trọng.

Về phần Đồng Thập Bát, anh ta hiện tại tốt xấu là cảnh giới Thần Hợp, sau khi anh ta biết được chuyện này, cũng là nghĩ đến trở về Huyền Vũ tông, nhìn xem có thể giúp đỡ được gì hay không, ý của Đồng Thập Bát rất rõ ràng, anh ta không có bạn bè, quen biết chỉ hai người bạn, mà tôi và Vệ mập đều là Huyền Vũ tông.

Cho nên liền định đến giúp đỡ, không có nghĩ tới, hai người này vậy mà lại ở trên đường chạm mặt.

Về sau, bởi vì bọn họ không vào Thánh Điện, tự nhiên là bị đuổi giết đến nơi này.

Biết được tình huống này, tôi cũng cười khổ: "Được rồi, tranh thủ thời gian chữa thương, sau đó tôi đưa hai người về Huyền Vũ tông trước."

Tôi nhìn Vệ mập và Đồng Thập Bát, nói cho bọn họ tình huống hiện tại đúng là rất nghiêm trọng, tỉnh Kiềm của chúng ta cũng đã xảy ra chiến đấu, hai tông môn bị diệt, trong tình huống này, tỉnh Kiềm áp dụng một ít biện pháp, tạm thời không có vấn đề lớn gì.

Nhưng chờ sau khi Thánh Điện hoãn lại, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề gì đó, đến lúc đó Thánh Điện khẳng định sẽ dần dần ra tay với tất cả tông môn.

Đưa Vệ mập và Đồng Thập Bát đến cảnh nội tỉnh Kiềm, ở cảnh nội, Huyền Vũ tông đệ tử chúng tôi có thể thông qua trận pháp của lệnh bài thân phận để quay về tông môn.

"Ấy, cậu không cùng bọn tôi về tông môn, một mình cậu ra ngoài làm gì?" Vệ mập nhìn tôi, hỏi tôi hành động tiếp theo.

"Yên tâm đi, tôi không dễ dàng chết như vậy đâu."

Tôi nhìn Vệ mập nói, biết tên này cũng là vì lo lắng cho tôi, nhưng vì lý do an toàn, tôi vẫn cảm thấy chuyến này tôi nhất định phải đi, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào.

Cuối cùng, Vệ mập không kiên trì, cậu ta cũng biết tôi khẳng định còn có chuyện cần xử lý.

Sau khi tôi nhìn thấy Vệ mập và Đồng Thập Bát rời đi, tôi nhẹ nhàng thở một hơi.

Đi về vị trí của Thần Long Giá, chuyến này, tôi muốn đi Yêu tộc Đại Sơn.

Tuy nói nhân tộc và yêu tộc có mâu thuẫn, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, chính xác mà nói, Thánh Điện cũng không phải là người của thế giới này, hiện tại Thánh Điện động thủ với thế giới này, như vậy thì nhất định phải cùng nhau đuổi những tên này đi mới là chân lý.

Yêu tộc, là một cỗ lực lượng không thể coi thường, nếu như bọn họ có thể lựa chọn cùng Nhân tộc cùng tiến thối, như vậy tràng chiến dịch này, hẳn là sẽ gia tăng thêm rất nhiều phần thắng.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 616: Người của Thánh Điện

[HIDE-THANKS]Khi tôi tới Yêu tộc Đại Sơn, Yêu tộc nhanh chóng tới đây chặn đường. Rõ ràng hiện giờ toàn bộ ngọn núi này đã khởi động tình trạng canh phòng.

Người dẫn đầu không phải ai khác mà chính là Viên Trọng.

"Tiền bối, đã lâu không gặp."

Tôi hành lễ với Viên Trọng, hắn cũng khá kinh ngạc.

"Là tên tiểu tử nhà ngươi sao?"

Hắn quả thực rất kinh ngạc, hơn nửa năm trước ở Yêu tộc tôi chỉ là một kẻ cảnh giới Thông Linh nhỏ bé, vậy mà hiện giờ hắn lại không thể nhìn thấu thực lực của tôi.

"Viên Trọng tiền bối, lần này tôi tới đây là muốn gặp các vị Yêu Vương."

Tôi thẳng thắn nói ra mục đích mình tới đây. Giao tiếp với người của Yêu tộc, không thể âm mưu quá nhiều. Bởi vì nói chung thì người của Yêu tộc đều là Yêu thú, mặc dù bọn họ đã hóa hình nhưng vẫn khá thẳng thắn. Nếu ngươi vòng vo với bọn họ, hay giở trò gì, bọn họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Đây cũng là điều tôi biết được từ Huyên Nhi. Huyên Nhi sống chung với Nhị Cáp nên cũng có nhiều kinh nghiệm, qua sự hướng dẫn của Huyên Nhi, thời gian tôi ở Yêu tộc cũng khá vui vẻ, người của Yêu tộc cũng không gây khó dễ cho tôi.

"Ngươi muốn tìm Yêu Vương sao?"

Viên Trọng thoáng sửng sốt, rõ ràng là ngạc nhiên.

Tôi khẽ gật đầu, nhưng tôi không biết tại sao Viên Trọng lại có thái độ như vậy. Chẳng lẽ hắn cảm thấy tôi không nên gặp Yêu Vương ư, hay là có nguyên nhân khác.

"Viên Trọng tiền bối, có chuyện gì không thích hợp sao?"

Thấy Viên Trọng không nói gì, tôi lại hỏi tiếp. Tôi hy vọng Viên Trọng có thể nói cho tôi biết lý do, tôi thấy mình đã thẳng thắn lắm rồi mà.

Viên Trọng đi tới gần tôi, nói nhỏ: "Hiện giờ mấy vị Yêu Vương đang tiếp khách."

Nghe Viên Trọng nói vậy, tôi khựng lại. Mấy vị Yêu Vương đang tiếp khách ư? Chuyện này khiến tôi có chút không ngờ tới, tôi đang nghĩ xem, vị khách mà mấy vị Yêu Vương đang tiếp là ai?

Là người của bốn đại gia tộc, hay là, người của Thánh Điện?

"Tiền bối, không biết người Yêu Vương tiếp là ai? Anh cũng biết đấy, hiện giờ cục diện căng thẳng, tôi đến đây chủ yếu là muốn thương lượng với mấy vị Yêu Vương."

Lần này tôi nói thẳng mục đích của mình ra. Vừa rồi tôi nói tôi tìm mấy vị Yêu Vương nhưng không nói tôi tìm vì chuyện gì, bây giờ tôi đã nói mục đích ra rồi, có thể coi là có thành ý chứ?

Vẻ mặt Viên Trọng cũng có chút bất đắc dĩ.

"Người tới tự xưng là người của Thánh Điện, hơn nữa ta nghe ngóng được một chút, bọn họ có thể cung cấp cho mấy vị Yêu Vương thứ giúp họ bước vào Vực Cảnh."

Tôi nghe Viên Trọng nói xong, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Tôi đã đoán rằng người tới Yêu tộc là người của Thánh Điện, nhưng tôi không ngờ điều kiện của bọn họ lại có sức mê hoặc với mấy vị Yêu Vương của Yêu tộc như vậy.

Vậy thì tôi không dám chắc tôi có thể nhờ mấy vị Yêu Vương giúp Yêu tộc vượt qua kiếp nạn lần này hay không.

"Tiền bối, thế này đi, tôi vào trong Yêu tộc chờ. Sau khi người của Thánh Điện đi, tôi sẽ đàm luận với mấy vị Yêu Vương. Đến lúc đó kết quả thế nào tôi đều chấp nhận."

Cuối cùng, tôi nhìn Viên Trọng rồi đề nghị. Nếu người của Thánh Điện đã đến rồi, thì Yêu tộc đã có thêm một lựa chọn. Lựa chọn của bọn họ có hai mặt, mặt còn lại rất bất lợi với chúng tôi.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi không tranh thủ cơ hội này nữa. Cho dù tỷ lệ thành công là bao nhiêu thì tôi cũng nên dò hỏi ý định của bọn họ. Dù sao bọn họ cũng có thể lựa chọn, không biết chừng bọn họ lại chọn đứng về phía chúng tôi.

Viên Trọng trầm tư một chút rồi khẽ gật đầu với tôi. Cuối cùng, Viên Trọng dẫn tôi vào trong ngọn núi lớn của Yêu tộc, tìm một nơi để tôi nghỉ lại. Lần này tôi đợi hơn nửa này, người tới không phải là Viên Trọng mà là Hồ Miêu Nhi của Hồ tộc.

"Nghe Viên Trọng nói bây giờ đến cả hắn cũng không nhìn thấu nổi thực lực của cậu, chị đây liền muốn mở mang kiến thức một chút. Tiểu tử vắt mũi chưa sạch lúc trước rốt cuộc bây giờ đã lợi hại thế nào rồi."

Hồ Miêu Nhi mỉm cười nhìn tôi, trong lòng tôi thoáng rung động. Cô gái vừa tới đã dùng Mị thuật với tôi quả thực chẳng ai khác ngoài cô ấy.

"Miêu Nhi tiền bối, cô nói đùa rồi." Tôi lúng túng mỉm cười rồi vội vàng trấn định tinh thần. Hồ Miêu Nhi đi một vòng trước mặt tôi.

"Không phải tôi đang nói chuyện với cậu đó sao? Gọi tôi là tỷ tỷ đi, tiền bối gì chứ, tôi già như vậy, anh đang chê tôi già đấy à?" Hồ Miêu Nhi không chút khách khí mà nói, đặt một tay lên người tôi.

Nhưng tôi lập tức tránh đi, cô gái này không trêu chọc được.

"Miêu Nhi cô nương, không biết cô tới tìm tôi có chuyện gì không?"

Tôi lùi lại phía sau một bước rồi nhìn Hồ Miêu Nhi mà hỏi. Thấy hành động của tôi, Hồ Miêu Nhi không cười nữa, cũng không tiếp tục động tay động chân với tôi.

"Không phải anh muốn gặp mấy vị Yêu Vương sao? Hiện giờ tôi tới thông báo cho anh biết, bảo anh tới Yêu Hoàng điện."

Nghe vậy tôi thoáng khựng lại, Yêu Vương muốn gặp tôi. Lần trước tôi dò hỏi Viên Trọng tình hình của Nhị Cáp, hắn nói với tôi phần lớn thời gian Nhị Cáp đều bế quan.

Cho nên tình hình cụ thể thế nào bọn họ cũng không rõ, nha đầu Huyên Nhi cũng rất muốn gặp Nhị Cáp.

"Được, đa tạ Miêu Nhi cô nương."

Tôi nhìn Hồ Miêu Nhi rồi hành lễ sau đó theo hướng dẫn của cô ấy đi tới Yêu Hoàng điện. Thật ra chuyện này không cần phải chuẩn bị dư thừa thứ gì cả, chỉ là dựa vào miệng mà nói chuyện thôi.

Hơn nữa cuối cùng mấy vị Yêu Vương quyết định thế nào tôi cũng không rõ, chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.

Đứng trước Yêu Hoàng điện, tôi hít sâu một hơi. Hồ Miêu Nhi khẽ mỉm cười: "Đi vào đi, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu điều kiện của cậu không được như người ta thì phải ăn nói cho cẩn thận."

Tôi có chút sửng sốt, cô ấy đang khuyên tôi sao?

Nhưng tôi vẫn gật đầu: "Đa tạ!"

Nói xong tôi bước vào trong đại điện, vẫn là bốn vị Yêu Vương đó, tôi đã từng gặp cả rồi.

"Vãn bối Trần Vô Kị, kính chào chư vị Yêu Vương tiền bối."

Vào trong đại điện, tôi nhìn bốn vị Yêu Vương rồi hành lễ.

Nữ Vương Hồ tộc nhìn tôi, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Khá lắm, mới bao lâu không gặp mà ngươi đã là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ rồi."

Giọng nói của bà ấy không hề che giấu sự kinh ngạc, mấy vị Yêu Vương kia cũng khẽ nhíu mày, rõ ràng bọn họ cũng nhìn ra thực lực của tôi.

"Vãn bối chỉ may mắn mà thôi. Phải rồi các vị tiền bối, không biết hiện giờ Nhị Cáp đang ở đâu, đã lâu rồi Huyên Nhi chưa được gặp cậu ấy."

"Các vị cũng biết là cảm tình giữa Huyên Nhi và Nhị Cáp rất tốt, đã lâu không gặp rồi, có thể để bọn họ gặp nhau một chút không."

Tôi dùng đề tài tương đối nhẹ nhàng để mở lời, cũng hy vọng có thể lợi dụng quan hệ với Nhị Cáp một chút.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 617: Lựa chọn

[HIDE-THANKS]Vừa dứt lời, Cổ Viên Yêu Vương liền nói với tôi.

"Hiện giờ Cùng Kỳ đang bế quan tu luyện tới giai đoạn mấu chốt, muốn gặp hắn thì chỉ có thể chờ hắn xuất quan thôi."

Nghe Cổ Viên Yêu Vương nói vậy, tôi bất đắc dĩ mỉm cười: "Vậy thì thôi vậy!"

"Tiểu tử, ngươi tới tìm chúng ta có chuyện gì?"

Yêu Vương Lang tộc nhìn tôi rồi hỏi. Tôi biết chắc chắn trong lòng mấy vị Yêu Vương này cũng hiểu rõ hôm nay tôi tới tìm bọn họ vì chuyện gì.

Như vậy tôi cũng không cần phải lãng phí thời gian.

"Các vị tiền bối, chuyện là thế này. Hiện giờ thế cục thế nào các vị cũng biết rõ. Dù sao thì Thánh Điện cũng không phải người của thế giới chúng ta."

"Có một câu nói thế này, không chung dòng tộc ắt có ý đồ, tôi biết trước đây Yêu tộc và Nhân tộc có chút mâu thuẫn, nhưng không phải hiện giờ đã yên ổn rất nhiều năm rồi sao?"

"Hôm nay tôi tới đây, chính là muốn hỏi ý các vị một chút. Lần này các vị có thể để Yêu tộc và Nhân tộc cùng đứng về một phe, chống lại người của Thánh Điện, cùng vượt qua kiếp nạn này hay không."

Tôi thẳng thắn nói ra quan điểm của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn bốn vị Yêu Vương. Quyết định của bọn họ đại diện cho quyết định của Yêu tộc, chỉ cần bốn vị này đồng ý thì người của Yêu tộc sẽ lập tức ra ngoài giúp đỡ Nhân tộc.

"Tiểu tử, ngươi đang nói đùa với chúng ta phải không?"

Tôi vừa nói xong, bốn vị Yêu Vương trầm mặc một lúc ngắn ngủi. Chỉ một lát sau, Yêu Vương Hồ tộc nhìn tôi, trầm giọng hỏi.

Trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành.

Lần này, còn chưa chờ tôi trả lời, Hồ Vương đã nói tiếp.

"Ngươi, có thể đại diện cho cả Nhân tộc không?"

"Mọi người đều biết rằng, Yêu tộc tính tình thẳng thắn, thái độ phóng khoáng nhưng cũng dễ đắc tội, tâm tư cũng không phức tạp như Nhân tộc."

"Còn Nhân tộc, bản vương không nói tu sĩ nào cũng là kẻ xấu, nhưng phần lớn tu sĩ Nhân tộc các người đều có tâm tư phức tạp, đây cũng là nguyên nhân khiến Yêu tộc chúng ta không muốn giao thiệp với Nhân tộc các người."

"Ngươi cũng không thể đại diện cho cả Nhân tộc được."

Nói câu cuối cùng, thái độ của Hổ Vương trở nên nghiêm túc, đôi mắt hổ của ông ấy nhìn tôi chằm chằm.

Nữ Vương Hồ tộc cũng đứng dậy nhìn về phía Hổ Vương: "Con hổ xấu xa, ngươi đừng có dọa tiểu tử này chứ."

Nói xong bà ấy bước về phía tôi, ánh mắt long lanh. Tôi nhanh chóng trấn định tinh thần, tôi đã từng lĩnh giáo Mị thuật của Hồ tộc rồi, vị này là Nữ Vương Hồ tộc, mị thuật của bà ấy chắc chắn rất mạnh.

"Tiểu tử, Hổ Vương nói không sai, ngươi không thể đại diện cho cả Nhân tộc. Cũng không phải bốn người chúng ta coi thường ngươi, mà là một mình ngươi không thể thay thế tất cả Nhân tộc."

"Ngươi có biết không, trong tứ đại gia tộc có rất nhiều tông môn, trong lòng bọn họ có vô số tính toán. Cho dù đã đuổi chúng ta tới ngọn núi lớn này rồi, có lẽ bọn họ vẫn luôn nghĩ cách tiêu diệt chúng ta."

"Nói đúng hơn là, hẳn là chúng ta phải thần phục bọn họ, trở nên lệ thuộc vào Nhân tộc. Ngươi cảm thấy chuyện này có thể xảy ra không?"

Nữ Vương Hồ tộc nói xong thì nhìn tôi chằm chằm. Theo lời bà ấy nói, trong lòng tôi không khỏi phiền muộn. Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra mình á khẩu không đáp lời được, bởi vì những gì bọn họ nói, đúng là sự thật.

Hơn nữa tôi không thể phản bác nổi. Tôi nhờ bọn họ hỗ trợ, nếu bọn họ đồng ý, tới khi đánh đuổi được người của Thánh Điện rồi, Nhân tộc lại quay lại tấn công bọn họ.

Tôi thật sự nghi ngờ tứ đại gia tộc sẽ làm như vậy. Đến lúc đó, bọn họ sẽ kêu gọi những tông môn khác đối phó với Yêu tộc.

Trong ngọn núi lớn của Yêu tộc có rất nhiều thiên tài địa bảo, những thứ này tu sĩ Nhân tộc không có cách nào nắm giữ được.

Yêu tộc gần gũi với thiên nhiên hơn, đây cũng là thiên phú của bọn họ. Bọn họ cũng tôn trọng thiên nhiên hơn Nhân tộc. Nơi sinh sống của Yêu tộc, thiên tài địa bảo trưởng thành tốt hơn, nhanh hơn.

"Tiểu tử, nhưng ngươi yên tâm. Chúng ta không giúp Nhân tộc, cũng không giúp Thánh Điện."

"Ngay vừa rồi, khi người của Thánh Điện rời khỏi Yêu tộc Đại Sơn chúng ta cũng trả lời bọn họ như vậy. Tiểu tử ngươi tới đây tay không, nhưng bọn họ đã đưa ra một điều kiện rất có sức mê hoặc với chúng ta đấy."

Khi Yêu Hoàng điện rơi vào trầm mặc, Yêu Vương bộ tộc Cổ Viên cũng nhìn tôi rồi nói.

Rõ ràng hắn đang nói cho tôi biết thái độ của bọn họ.

Trận chiến này bọn họ chọn phe trung lập, không đứng về phe nào cả.

"Đúng như ngươi nói, người của Thánh Điện không phải người của thế giới chúng ta, chúng ta sẽ không giúp bọn họ. Nhưng Nhân tộc cũng không đối xử tốt với Yêu tộc chúng ta, cho nên lần này chúng ta không giúp bên nào cả."

Lang Vương từ tốn nói, như vậy bốn vị Yêu Vương đã tỏ rõ thái độ rồi, coi như bọn họ đã cho tôi câu trả lời chắc chắn.

Nghe được câu trả lời này, trong lòng tôi quả thực có thất vọng. Cũng may là đây không phải kết quả xấu nhất, bởi vì trước khi tôi vào điện Hồ Miêu Nhi đã nói rằng tên cường giả của Thánh Điện kia đưa ra điều kiện rất tốt cho bốn vị Yêu Vương. Trong tình huống này mà bọn họ chọn trung lập, có lẽ cũng là kết quả tốt nhất rồi.

"Đa tạ các vị tiền bối."

Tôi khom mình hành lễ với bốn vị Yêu Vương.

"Phải rồi các vị tiền bối, vãn bối còn một yêu cầu quá đáng. Tôi có thể vào Luyện Yêu trì một lần nữa không?"

Nếu đã tới đây rồi, tôi cảm thấy nên đi thăm Cự Long tiền bối. Nói thế nào đi chăng nữa thì trước đây cũng nhờ ông hỗ trợ nên tôi mới có máu rồng để tu luyện Long Thần Phân Thân.

"Chuyện này thì không thành vấn đề."

Mấy vị Yêu Vương nhìn nhau một chút rồi đồng ý.

Thật ra ngoài việc chào hỏi Cự Long tiền bối thì tôi còn muốn sử dụng năng lượng trong Luyện Yêu trì để rèn luyện thân thể nữa. Mặc dù tu vi của tôi đã tăng lên nhưng tạm thời thân thể vẫn chưa thể tăng cường được. Lần này vào Luyện Yêu trì, tôi định tăng cường sức mạnh thân thể một chút.

Dưới sự hướng dẫn của Hồ Miêu Nhi, tôi lại tới Luyện Yêu trì.

Nhưng Luyện Yêu trì vẫn chưa mở. Dù sao chỉ có mình tôi vào trong tu luyện thì cũng không sao.

Nếu người trẻ tuổi của Yêu tộc vào trong tu luyện thì rõ ràng năng lượng trong Luyện Yêu trì lúc này không đủ.

Cuối cùng, tôi nhảy lên một cái rồi vào trong Luyện Yêu trì. Lần này tôi trực tiếp chìm xuống dưới, thu hồi linh khí trên người. Nếu muốn hấp thụ năng lượng trong này, đương nhiên phải tự gánh chịu.

Vào trong Luyện Yêu trì rồi, tôi muốn thử xem có thể sử dụng không gian mộng cảnh hay không.

Khi tôi bước vào mộng cảnh, không những vào được mà còn có thể hấp thụ năng lượng ở bên ngoài. Chuyện này khiến tôi có chút kinh ngạc.

Tám ngày sau, cơ thể tôi đạt tới cảnh giới Thần Hợp trung kỳ, năng lượng ở xung quanh đã yếu đi. Muốn tu luyện tiếp thì phải chìm sâu xuống dưới nên tôi không tiếp tục nữa.

Tôi tới đây còn có một mục đích nữa, chào hỏi Cự Long tiền bối.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 618: Lai lịch

[HIDE-THANKS]Tôi càng chìm xuống càng cảm nhận được cảm giác nặng nề. Lệnh bài trên người tôi cũng rất tự giác bao bọc cả người tôi lại, dù sao thì hiện giờ tôi cũng không thể hoàn toàn chịu đựng được sức mạnh ở đây.

Tôi cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ này không hoàn toàn do máu của Cự Long tiền bối. Trước đây tôi cũng không cảm thấy như vậy.

Nhưng hiện giờ tôi lại phát hiện trong Luyện Yêu trì này ngoài sức mạnh của máu rồng thì còn tồn tại một nguồn sức mạnh khác.

Nguồn sức mạnh này giống như trọng lực.

Có sự giúp đỡ của lệnh bài, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cơ thể khổng lồ của Cự Long tiền bối. Hắn lẳng lặng cuộn trong hố sâu, mấy cái xích sắt lớn trên trụ đá sợi nào nào sợi nấy to hơn cánh tay của người trưởng thành đang quấn chặt trên người hắn.

Dường như hắn nhận ra tôi tới, Cự Long tiền bối chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt hơi mở ra, đôi mắt rồng uy phong tự nhiên xuất hiện.

"Tiền bối, vãn bối tới thăm ngài đây."

Tôi hành lễ với Cự Long rồi lên tiếng chào hỏi.

Một luồng nhiệt khí từ miệng Cự Long tỏa ra, mặc dù ông đã rất cố gắng khống chế nhưng dòng nước vẫn bị chấn động kịch liệt.

"Tiểu tử, mới bao lâu không gặp mà thực lực của cậu đã tăng lên không ít đấy."

Giọng nói trầm thấp của Cự Long tiền bối vang lên như sấm rền bên tai. Nhưng tôi đã sớm chuẩn bị rồi, tôi sử dụng linh khí bảo vệ ngũ quan của mình.

"Tiền bối quá khen rồi, tôi còn phải đa tạ tiền bối đã hỗ trợ."

Tôi trò chuyện với Cự Long tiền bối một chút. Dù sao một con rồng như ông lại bị giam giữ dưới này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không cô độc sao? Nói không chỉ là giả, chỉ là ông đã quen với cô độc, nhưng như vậy không có nghĩa là ông không cô độc.

"Phải rồi tiền bối, trên thế giới xảy ra chút vấn đề. Vãn bối tới đây thăm ngài, chính là để nói cho ngài biết chuyện tôi đồng ý với ngài trước nay tôi chưa từng quên, chờ tôi tu luyện tới Vực Cảnh, tôi sẽ lập tức giúp tiền bối giải thoát."

Tôi nhìn Cự Long tiền bối, trịnh trọng nói. Đây là lời hứa của tôi với Cự Long tiền bối, tôi không dám quên.

"Tiểu tử, cậu có lòng rồi. Nhưng cậu cũng không cần phải lo lắng, tôi ở đây rất tốt, hơn nữa cho dù cậu tu luyện tới Vực Cảnh thì cũng không phá nổi những thứ kia."

Nói xong, Cự Long tiền bối giật giật một sợi xích sắt. Xích sắt đó không chỉ giữ chặt vuốt rồng của ông mà còn xuyên qua lưng ông, giống như cảm giác của con người khi bị một cái móc sắt xuyên qua người vậy.

"Tiền bối, trước đây.."

Tôi nghe Cự Long tiền bối nói vậy thì trong lòng có cảm giác nặng nề. Tôi nhớ trước đây ông từng nói với tôi, chờ tôi tu luyện tới Vực Cảnh thì nhớ giúp ông thoát khỏi sự giam cầm này.

"Ha ha, cậu không cần để ý chuyện đó làm gì. Lúc đó tôi nói với cậu như vậy là để trong lòng cậu buông bỏ bớt gánh nặng, tiếp nhận sự giúp đỡ của tôi. Tôi biết cậu là người có ơn tất báo."

"Mắt nhìn người của Long tộc chúng tôi xưa nay chưa từng sai."

Giọng nói trầm thấp lại vang lên. Trong lòng tôi cũng đang suy nghĩ.

"Tiền bối, ngài nói tu luyện tới Vực Cảnh cũng không thể phá được thứ này nhưng theo những gì tôi biết thì trên đời này không ai vượt qua cảnh giới Vực Cảnh cả. Cho dù đây là phong ấn từ nhiều năm về trước của cường giả Vực Cảnh thì khi tôi tu luyện tới Vực Cảnh, chắc chắn có thể phá được."

Tôi nhìn Cự Long tiền bối rồi nói. Tôi tự nhận thấy thiên phú của mình cũng không tệ lắm, không phải tốt nhất nhưng trong số những người cùng đẳng cấp, nếu người khác làm được thì có lẽ tôi cũng làm được.

Hoặc có thể nói rằng khả năng lớn là tôi làm được.

Nhưng tôi vừa nói xong thì Cự Long lại khẽ cười một tiếng.

"Tiểu tử, cậu có lòng rồi. Nhưng thứ này, không phải thứ thuộc thế giới của các cậu."

"Chuyện này kể ra thì rất dài dòng, nhưng cậu có lòng như vậy, tôi nói cho cậu biết vậy. Nếu một ngày nào đó cậu có thể bước vào Vực Cảnh, thì thật sự có thể giúp tôi phá được thứ quái quỷ này."

"Nhưng trước đó tôi sẽ không để cậu chạm vào nó, đừng thấy những thứ này bình thường, chỉ cần có người tấn công nó sẽ bùng nổ thành sức mạnh khủng khiếp."

Giọng nói trầm thấp của Cự Long tiền bối vang lên. Nghe Cự Long tiền bối nói như vậy, trong lòng tôi nổi sóng.

"Ý của ngài là, người phong ấn ngài không phải người của Yêu tộc sao?"

Trước giờ tôi vẫn luôn cho rằng người của Yêu tộc phong ấn Cự Long tiền bối ở nơi này. Hiện giờ xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, hoàn toàn không phải người của Yêu tộc nhốt Cự Long tiền bối lại.

"Ha ha, cậu đang nói Yêu tộc đang sinh sống ở trên đó sao? Tôi đã tới đây trước bọn họ từ rất nhiều năm trước rồi, sau đó bọn họ mới xuất hiện."

"Vết thương của tôi, tới thời điểm nhất định sẽ khiến ta chảy không ít máu rồng lẫn vào trong nước. Nó có tác dụng rất lớn với Yêu tộc bọn họ. Trước đây có người của Yêu tộc phát hiện ra bí mật này, nên nơi này liền biến thành nơi tu luyện của Yêu tộc."

"Nhưng ta cũng không ngại, dù sao số máu đó cũng chảy ra rồi, có thể giúp bọn họ tu luyện, coi như không lãng phí."

Cự Long tiền bối bình thản giải thích với tôi. Tôi khiếp sợ, thì ra lai lịch của Cự Long tiền bối còn khủng bố hơn tôi tưởng nhiều.

"Tiền bối, xin hỏi ngài tới từ thượng giới sao? Ngài đã từng nghe tới Chiến Thần điện, Vô Hoa cung, mấy tông môn này chưa?"

Tôi nhìn Cự Long tiền bối rồi dò hỏi. Nếu ông thật từ đến từ thượng giới thì nói không chừng tôi có thể dựa vào tin tức đó để tìm tộc nhân của hắn, sớm giúp hắn thoát khỏi nơi này.

"Tôi chưa từng nghe nhắc tới những nơi này. Tôi vừa tới đây đã bị trấn áp, còn tôi tới từ đâu, hiện giờ không tiện nói cho cậu biết. Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết một chuyện, thứ trên người cậu và tôi, tới từ cùng một nơi.

" Máu rồng mà cậu cần để tu luyện đạo thuật, ở chỗ của các cậu không tìm được đâu. "

" Mặc dù tôi đã bị trấn áp, nhưng ta có thể cảm nhận được thế giới của các người không có chút khí tức nào của Long tộc. "

Cự Long tiền bối tiếp tục nói với tôi. Điều này khiến tôi càng thêm nghi hoặc, Cự Long tiền bối không tới từ thượng giới sao? Mà là từ một nơi khác.

Hơn nữa Cự Long tiền bối không nói cho tôi biết, chắc chắn là vì thực lực của tôi quá yếu. Đơn giản mà nói thì, Cự Long tiền bối có lai lịch khủng khiếp thế nào nhưng lại bị người ta trấn áp ở đây không nhúc nhích được. Những xiềng xích và phong ấn này phải đến khi tôi bước vào Vực Cảnh rồi mới có thể thử phá giải.

Như vậy chứng tỏ Cự Long tiền bối có lai lịch khủng khiếp đến mức nào.

" Tiểu tử, đừng nghĩ nhiều. Cứ bình thản đi con đường của mình. "

Cự Long tiền bối nhắc nhở tôi. Tôi nhìn Cự Long tiền bối rồi gật đầu. Tôi biết, ông sợ tôi vì chuyện này mà sinh ra tâm ma.

" Phải rồi tiền bối, tôi cảm nhận được trong nước ngoài sức mạnh từ máu rồng của ngài dường như còn tồn tại một luồng sức mạnh khác. Cụ thể là gì thì tôi không rõ. "

Tôi khẽ nhíu mày hỏi Cự Long tiền bối.

" Ồ? Cậu có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh này sao?"

Nghe tôi nói vậy, Cự Long tiền bối cũng khá kinh ngạc.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back