Chương 100: Những thiếu niên phong lưu 22
Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể đánh mất một khang tình nghĩa của thiếu nữ tương tư.
Đàm Chiêu có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Tỷ có thể buông ta ra được không? Lại không phải ta làm gã không tới, nếu gã đã không tới, ta cũng không có biện pháp."
Tả Minh Châu không chịu, nàng đối Tiết Bân thật sự là tình thâm nghĩa trọng, chỉ hận lúc ấy quỷ mê tâm trí thế nhưng đáp ứng Tả Hồng Duật đánh cuộc, hiện giờ phía sau đã không có đường lui, phía trước con đường khó khăn, nàng gấp đến độ lập tức gầy hai cân, nhưng lại vẫn không nghĩ không nghĩ ra được biện pháp gì: "Ta mặc kệ, Hồng Duật đệ liền giúp ta một lần, Tiết Bân nhất định ở dưới chân núi, đệ đi nói với chàng ấy, chàng ấy chắc chắn sẽ lên đây. Chàng không rõ võ công của đệ, cho nên lần này mới không tin."
Đàm Chiêu tự nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng sau khi hắn xuống núi, còn thật sự gặp được vị nhị thiếu gia Tiết Bân này.
Vị thiếu gia Tiết Bân này tuy là không dám lên núi, nhưng lại dám quát mắng Tả Hồng Duật: "Tả Hồng Duật, uổng công Minh Châu quan tâm chiếu cố ngươi, ngươi lại đối xử với nàng ấy như vậy?" Hiển nhiên, trong thư gửi cho Tiết Bân, Tả Minh Châu đã kể rõ mọi chuyện, gã đương nhiên cũng biết là Tả Hồng Duật xuất hiện mới làm gián đoạn kế hoạch của bọn họ.
Đàm Chiêu "A" một tiếng, ý trào phúng quả thực viết rõ trên mặt, tướng mạo cũng chỉ trên mức trung bình, võ công không cao cũng chẳng thấp, đến lá gan cũng nhỏ như vậy.. Hắn bắt đầu thấy nghi ngờ gu thẩm mỹ của Tả Minh Châu.
"Sao ngươi không nói lời nào?"
Tả Hồng Duật có khuôn mặt rất đẹp, cho dù là vẻ mặt trào phúng cũng cho người một cảm giác kiêu căng thanh lịch, Đàm Chiêu tùy ý dựa vào trên cây, nhìn con trai của thiên hạ đệ nhất kiếm khách đầy hứng thú: "Ngươi học kiếm?"
Tiết Bân vẻ mặt kiêu ngạo: "Tất nhiên, cha ta.."
"Ngươi mở miệng cha ta, ngậm miệng cha ta, cha ngươi là Thượng Phương Bảo Kiếm treo ở bên hông sao?" Đàm Chiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, dửng dưng nói: "Vô dụng!"
"Ngươi - -" Tiết Bân tức đến nổi trận lôi đình, rút kiếm liền nói: "Hôm nay, ta liền thế Minh Châu dạy dỗ ngươi, cũng để cho ngươi minh bạch cái gì gọi là trời cao đất rộng!"
Sau đó, Tiết · vô dụng · Bân thực mau liền minh bạch cái gì gọi là trời cao đất rộng.
"Ngươi buông ta ra!"
"Buông ra?" Đàm Chiêu một tay liền buông ra gã: "Ngươi cho rằng mấy cái thủ đoạn nhỏ đó của các ngươi có thể lừa gạt được mọi người sao? Ta thế mà không biết, đánh kẻ nhỏ lại còn tới kẻ lớn!"
Tiết Bân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Tả Hồng Duật ở đối diện lại giống như thu liễm toàn bộ bất cần đời trên người cấp tốc lui về phía sau, tốc độ như vậy hoàn toàn không giống tốc độ mà một người bị phế võ công nên có, thậm chí tốc độ xuất kiếm của hắn càng nhanh, nhanh đến.. Gã hoài nghĩ cả đời này gã cũng không thể dùng không ra được kiếm nhanh như vậy.
"Đinh - -" một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Đàm Chiêu bị nội lực đâm cho cấp tốc lui về phía sau mười bước mới ngưng lại, nhưng mới vừa rồi một kiếm kia đã khơi mào ý chí chiến đấu của hắn.
Người học kiếm, trước nay đều khát vọng được so chiêu với cao thủ.
Một chiếc lá rơi xuống đất, Tiết Bân còn chưa dựa vào kiếm đứng lên, sau tai liền truyền đến kiếm khí lạnh thấu xương, gã theo bản năng cúi đầu, một bên tóc mai liền chặt đứt hai sợi tóc, gã trơ mắt nhìn tóc theo kiếm khí cấp tốc lui về phía sau, cuối cùng dừng ở trên mặt gã, mà trong ánh mắt gã.. là một kiếm kinh thiên của hai người.
Hai người này, một người là Tả Hồng Duật, đối tượng gã vừa rồi muốn giáo huấn lại bị phản giáo huấn, nhỏ hơn gã ba tuổi, còn một người là phụ thân gã vừa sợ hãi lại vừa sùng kính, thiên hạ đệ nhất kiếm Tiết Y Nhân.
Đàm Chiêu bị thương, máu tươi từ ống tay áo chậm rãi chảy xuống, dừng lại ở trên lá cây xanh biếc, thập phần nổi bật.
Nhưng giờ phút này, không một người dám trào phúng hắn không biết tự lượng sức mình, bởi vì trên đời này người có thể tiếp được Tiết Y Nhân kinh thiên nhất kiếm thật sự không nhiều lắm. Huống chi hắn hiện tại mới mười sáu, dựa vào ngộ tính nhập kiếm đạo, đó là Tiết Y Nhân cũng đến tán thưởng một câu người này ngút trời kỳ tài.
Trên đời này, chính là có người nhận hết ông trời thiên vị.
"10 năm sau, lão phu ở Tiết gia trang tĩnh chờ thiếu hiệp."
Tiết Bân mở to hai mắt nhìn, gã đã từ trong giọng nói của phụ thân nghe ra trịnh trọng cùng nóng lòng muốn thử, gã đã hồi lâu không nhìn thấy phụ thân như vậy, đáng tiếc chính là có thể kích lên chiến ý của phụ thân không phải là gã đứa con trai này, mà là một kẻ.. bị phế đi võ công - tiểu tử nhà họ Tả.
Uhmm.. Mười năm đối với hắn mà nói khả năng có chút khó, căn bản sống không được lâu đến như vậy, Đàm Chiêu muốn nói lại thôi.
"Thế nào, cậu không dám?"
Đối với kiếm đạo tiền bối, Đàm Chiêu vẫn là thực tôn trọng: "Không, 5 năm, trong vòng 5 năm, thế nào?"
Tiết Y Nhân nhìn chăm chú vào hắn, cửa ải kiếm đạo vẫn luôn kẹt lại hồi lâu vậy mà có chút buông lỏng, đúng, chính là cái loại thẳng tiến không lùi, coi người khác là tầm thường, tự tin với kiếm đạo của mình này, ông quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai liền nhấc kiếm cũng nhấc không xong của mình, trong lòng không phải không có thất vọng: "Được, 5 năm, lão phu chờ cậu."
Ông nháy mắt thu kiếm, nhưng mặc dù không có kiếm trong tay, cả người ông vẫn lạnh lẽo nghiêm túc đến giống một thanh kiếm, Tiết Bân căn bản không có lá gan tiến lên, sợ hãi rụt rè, thậm chí Đàm Chiêu nghĩ nếu trên mặt đất có một cái khe, gã có lẽ sẽ không chút do dự chui xuống dưới.
"Còn không mau cút lại đây!"
Tiết Bân lập tức nhanh chóng lăn đi qua, không hề có một chút do dự, sợ cha sợ đến nước này, có thể thấy Tiết Y Nhân xây dự ảnh hưởng rất nặng: "Bái kiến phụ thân."
Cũng đúng lúc này, Tả nhị gia chạy tới, ngọn núi này là địa bàn của Trịnh Bôi Sơn Trang, chân núi phát sinh so đấu ông không có đạo lý không biết, lúc này lại đây nhìn đến cháu trai bị thương, Tiết Y Nhân lại một bộ ông đây thiên hạ đệ nhất, tức khắc liền tức giận đến đầy mặt đỏ bừng: "Tiết Y Nhân, ông có giỏi thì đừng ức hiếp tiểu bối, không bằng hôm nay.." Tính luôn tổng nợ!
Bốn chữ sau ông còn chưa có nói ra, Tiết Y Nhân liền nháy mắt hạ gục hết thảy: "Ta đến để cầu hôn cho con trai ta."
Tả nhị gia: Mẹ nó Hồng Duật, con đừng kéo ta, ta muốn giết chết lão tặc này thay trời hành đạo! Đứa con trai kia của lão văn không được võ không xong, phong hoa tuyết nguyệt thì đều chiếm toàn, muốn cưới Minh Châu của ông đây, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nếu không phải Đàm Chiêu kéo lại, Tả nhị gia có thể trực tiếp cùng Tiết Y Nhân đánh lên, oan gia kẻ thù gặp nhau, Tả nhị gia đầy mặt đều là hung thần sát ý, Tiết Bân không bị dọa ngất thuần túy là có Tiết Y Nhân túm lấy gã.
Việc này, tự nhiên là không thành công.
Ít nhất ở trước khi Đàm Chiêu rời đi Tùng Giang Phủ, Tả nhị gia vẫn là vẻ mặt kêu đánh kêu giết kia. Trước khi đi, Đàm Chiêu còn cho người ta ra một cái chủ ý "đi vào lòng đất", phỏng chừng sau khi Tiết Bân biết, sẽ lại muốn rút kiếm chém Tả Hồng Duật mười bảy mười tám đao cho hả giận.
Đàm Chiêu là ở một ngày buổi tối lặng im không một tiếng động rời đi Tùng Giang Phủ đi xuống phía nam, đến nỗi vì cái gì đi xuống phía nam, đương nhiên là muốn đi tìm xúi quẩy cho Biên Bức Đảo. Còn vì cái gì là buổi tối rời đi, vậy còn không phải bởi vì mười mấy cái đuôi nhỏ quá khó đối phó, còn có chính là mấy ngày không trở về, Nhẫn Đông Các liền đã có thêm nhân khẩu và thu nhập mới.
Sinh cơ bừng bừng như vậy, hắn ngược lại không tiện tham dự quá nhiều, rốt cuộc.. hắn chính là một kẻ đoản mệnh.
Hệ thống: Ha ha ha, kẻ đoản mệnh! Ai kêu cậu tìm đường ch·ết!
[.. Ngươi xác định là lỗi tại ta sao? ]
Hệ thống nháy mắt an tĩnh như gà, trong lòng lại cảm thấy không phải lỗi tại cậu chẳng lẽ còn có thể là lỗi tại tôi sao!
Bất quá Đàm Chiêu ngàn tính vạn tính, vẫn là tính sót một thứ, lần ám sát thứ 45 của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng vẫn tới đều đặn như thường lệ, hơn nữa vẫn là ở lúc hắn sắp đi vào giấc ngủ.
Chẳng qua nói là ám sát, lại càng giống như là bị người đuổi theo lại đây.
Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng bị thương, hơn nữa vẫn là vết thương cực kỳ nặng, nặng đến mức người sẽ không kêu lên khi đau đớn như gã cũng không nhịn được rên rỉ, có thể thấy gã đã ở bên thềm của việc mất đi ý thức.
Chờ gã thấy rõ là Tả Hồng Duật, cơ hồ là bật thốt lên nói: "Chạy mau!"
Một sát thủ tới giết hắn, mở miệng lại kêu hắn trốn, Đàm Chiêu không hiểu, nhưng thực mau hắn liền minh bạch, bởi vì có người đang đuổi giết Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, hơn nữa vẫn là một cao thủ kiếm thuật.
Người tới mặc một thân quần áo thích khách màu đen truyền thống, từ đầu đến chân chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Đàm Chiêu, bên trong còn mang theo nào đó yêu thích cùng ngưỡng mộ, trí nhớ của Đàm Chiêu cực tốt, có thể khẳng định chắc chắn chưa bao giờ gặp qua chủ nhân của đôi mắt này, nhưng sao lại có cảm giác cặp mắt kia nhìn hắn giống như đang xem tình địch vậy nè?
Hắn hoàn toàn mờ mịt, thích khách áo đen lại mở miệng nói chuyện, hắn ta dẫn theo kiếm, thanh âm trầm thấp, hiển nhiên là đã thay đổi thanh âm: "Ngươi chính là Trịnh Bôi Sơn Trang - Tả Hồng Duật?"
Đàm Chiêu lại lắc đầu.
".. Ngươi thế mà phủ nhận?" Mũi kiếm chỉ, xác thật là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, hiển nhiên là lấy Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng uy hiếp Đàm Chiêu.
Đàm Chiêu: . Ngươi thấy mặt ta giống với gương mặt hiền từ của Bồ Tát lắm sao? Lấy một tên sát thủ ám sát ta 44 lần tới uy hiếp ta, nhìn ta giống ngu như vậy sao?
Chẳng qua xem việc không xem người, Đàm Chiêu nghiêm trang sửa đúng sai lầm trong ngôn ngữ của hắn ta: "Không Phải Trịnh Bôi Sơn Trang - Tả Hồng Duật, mà là Nhẫn Đông Các - Tả Hồng Duật."
"Khác nhau sao?"
"Đương nhiên là khác nhau rồi, nam tử hán đại trượng phu, ta mới tới lang bạt giang hồ, chẳng lẽ còn phải dùng tên tuổi của thúc phụ ta sao? Đại hiệp trên giang hồ, có cái nào là ỷ vào che chở liền chịu người kính ngưỡng trở thành nhất lưu cao thủ sao?"
Thích khách áo đen cũng cảm thấy dùng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng tới uy hiếp không có tác dụng, hắn ta đem Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng xem như một con chó mà đá đi, mũi kiếm rũ trên mặt đất, máu tươi theo lực hút của trái đất từng giọt rơi xuống.
Đó là máu của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.
"Ngươi giống như một chút đều không sợ ta?"
"Ta rất sợ." Người tới võ công cao cường, tuyệt không phải là hắn có thể đối phó, nhưng sợ cũng không giải quyết được vấn đề, Đàm Chiêu luôn luôn là một người rất thực tế, chỉ là hắn cảm thấy vận khí của hắn ở thế giới này thực sự không thế nào tốt, vừa bắt đầu liền phế đi nội lực lại là giết gà dùng dao mổ trâu, hiện tại đến lúc mổ trâu thì lại chỉ có dao giết gà, tức chết mất!
"Ta nhưng nhìn không ra."
Đàm Chiêu cảm thấy chính mình còn có thể kéo thù hận một chút: "Vậy có thể là trời quá tối."
"..."
Người này sợ không phải có bệnh.
Đàm Chiêu khe khe thở dài một tiếng, ý tiếc nuối hàm trong đó làm người xem nhẹ cũng khó.
"Hà tất thở dài làm gì, chờ ngươi đã chết, liền sẽ không đáng tiếc nữa."
Đàm Chiêu lại lắc đầu: "Không, ta kỳ thật là đang đáng tiếc cho ngươi. Ta xem các hạ kiếm thuật tinh diệu, thế nhưng lại làm cái nghề giết người âm hiểm, ta trước kia cũng có một vị cố nhân học kiếm, gã nói kiếm là vũ khí quang minh chính đại, kẻ dùng ám kiếm thương người liền không xứng học kiếm."
Lời này thật là quá chọc người tức giận, thích khách áo đen tự nhiên cũng vô cùng tức giận, hắn ta rút kiếm hoành thứ, lại thấy tiểu tử này mỉm cười nhìn hắn ta nửa phần cũng không nhúc nhích, hắn ta trong lòng nghi hoặc, kiếm thế lập tức chậm ba phần.
Ba phần, đã là đủ rồi.
Đàm Chiêu lập tức nhếch môi cười, một cái khom người trốn tránh, phía sau cây cối bay ra một nam tử áo trắng tuấn tiếu, chàng sờ sờ cái mũi, không tổn hại nửa điểm phong nhã: "Hồng Duật, ta không đến trễ đi?"
Đàm Chiêu có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Tỷ có thể buông ta ra được không? Lại không phải ta làm gã không tới, nếu gã đã không tới, ta cũng không có biện pháp."
Tả Minh Châu không chịu, nàng đối Tiết Bân thật sự là tình thâm nghĩa trọng, chỉ hận lúc ấy quỷ mê tâm trí thế nhưng đáp ứng Tả Hồng Duật đánh cuộc, hiện giờ phía sau đã không có đường lui, phía trước con đường khó khăn, nàng gấp đến độ lập tức gầy hai cân, nhưng lại vẫn không nghĩ không nghĩ ra được biện pháp gì: "Ta mặc kệ, Hồng Duật đệ liền giúp ta một lần, Tiết Bân nhất định ở dưới chân núi, đệ đi nói với chàng ấy, chàng ấy chắc chắn sẽ lên đây. Chàng không rõ võ công của đệ, cho nên lần này mới không tin."
Đàm Chiêu tự nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng sau khi hắn xuống núi, còn thật sự gặp được vị nhị thiếu gia Tiết Bân này.
Vị thiếu gia Tiết Bân này tuy là không dám lên núi, nhưng lại dám quát mắng Tả Hồng Duật: "Tả Hồng Duật, uổng công Minh Châu quan tâm chiếu cố ngươi, ngươi lại đối xử với nàng ấy như vậy?" Hiển nhiên, trong thư gửi cho Tiết Bân, Tả Minh Châu đã kể rõ mọi chuyện, gã đương nhiên cũng biết là Tả Hồng Duật xuất hiện mới làm gián đoạn kế hoạch của bọn họ.
Đàm Chiêu "A" một tiếng, ý trào phúng quả thực viết rõ trên mặt, tướng mạo cũng chỉ trên mức trung bình, võ công không cao cũng chẳng thấp, đến lá gan cũng nhỏ như vậy.. Hắn bắt đầu thấy nghi ngờ gu thẩm mỹ của Tả Minh Châu.
"Sao ngươi không nói lời nào?"
Tả Hồng Duật có khuôn mặt rất đẹp, cho dù là vẻ mặt trào phúng cũng cho người một cảm giác kiêu căng thanh lịch, Đàm Chiêu tùy ý dựa vào trên cây, nhìn con trai của thiên hạ đệ nhất kiếm khách đầy hứng thú: "Ngươi học kiếm?"
Tiết Bân vẻ mặt kiêu ngạo: "Tất nhiên, cha ta.."
"Ngươi mở miệng cha ta, ngậm miệng cha ta, cha ngươi là Thượng Phương Bảo Kiếm treo ở bên hông sao?" Đàm Chiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, dửng dưng nói: "Vô dụng!"
"Ngươi - -" Tiết Bân tức đến nổi trận lôi đình, rút kiếm liền nói: "Hôm nay, ta liền thế Minh Châu dạy dỗ ngươi, cũng để cho ngươi minh bạch cái gì gọi là trời cao đất rộng!"
Sau đó, Tiết · vô dụng · Bân thực mau liền minh bạch cái gì gọi là trời cao đất rộng.
"Ngươi buông ta ra!"
"Buông ra?" Đàm Chiêu một tay liền buông ra gã: "Ngươi cho rằng mấy cái thủ đoạn nhỏ đó của các ngươi có thể lừa gạt được mọi người sao? Ta thế mà không biết, đánh kẻ nhỏ lại còn tới kẻ lớn!"
Tiết Bân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Tả Hồng Duật ở đối diện lại giống như thu liễm toàn bộ bất cần đời trên người cấp tốc lui về phía sau, tốc độ như vậy hoàn toàn không giống tốc độ mà một người bị phế võ công nên có, thậm chí tốc độ xuất kiếm của hắn càng nhanh, nhanh đến.. Gã hoài nghĩ cả đời này gã cũng không thể dùng không ra được kiếm nhanh như vậy.
"Đinh - -" một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Đàm Chiêu bị nội lực đâm cho cấp tốc lui về phía sau mười bước mới ngưng lại, nhưng mới vừa rồi một kiếm kia đã khơi mào ý chí chiến đấu của hắn.
Người học kiếm, trước nay đều khát vọng được so chiêu với cao thủ.
Một chiếc lá rơi xuống đất, Tiết Bân còn chưa dựa vào kiếm đứng lên, sau tai liền truyền đến kiếm khí lạnh thấu xương, gã theo bản năng cúi đầu, một bên tóc mai liền chặt đứt hai sợi tóc, gã trơ mắt nhìn tóc theo kiếm khí cấp tốc lui về phía sau, cuối cùng dừng ở trên mặt gã, mà trong ánh mắt gã.. là một kiếm kinh thiên của hai người.
Hai người này, một người là Tả Hồng Duật, đối tượng gã vừa rồi muốn giáo huấn lại bị phản giáo huấn, nhỏ hơn gã ba tuổi, còn một người là phụ thân gã vừa sợ hãi lại vừa sùng kính, thiên hạ đệ nhất kiếm Tiết Y Nhân.
Đàm Chiêu bị thương, máu tươi từ ống tay áo chậm rãi chảy xuống, dừng lại ở trên lá cây xanh biếc, thập phần nổi bật.
Nhưng giờ phút này, không một người dám trào phúng hắn không biết tự lượng sức mình, bởi vì trên đời này người có thể tiếp được Tiết Y Nhân kinh thiên nhất kiếm thật sự không nhiều lắm. Huống chi hắn hiện tại mới mười sáu, dựa vào ngộ tính nhập kiếm đạo, đó là Tiết Y Nhân cũng đến tán thưởng một câu người này ngút trời kỳ tài.
Trên đời này, chính là có người nhận hết ông trời thiên vị.
"10 năm sau, lão phu ở Tiết gia trang tĩnh chờ thiếu hiệp."
Tiết Bân mở to hai mắt nhìn, gã đã từ trong giọng nói của phụ thân nghe ra trịnh trọng cùng nóng lòng muốn thử, gã đã hồi lâu không nhìn thấy phụ thân như vậy, đáng tiếc chính là có thể kích lên chiến ý của phụ thân không phải là gã đứa con trai này, mà là một kẻ.. bị phế đi võ công - tiểu tử nhà họ Tả.
Uhmm.. Mười năm đối với hắn mà nói khả năng có chút khó, căn bản sống không được lâu đến như vậy, Đàm Chiêu muốn nói lại thôi.
"Thế nào, cậu không dám?"
Đối với kiếm đạo tiền bối, Đàm Chiêu vẫn là thực tôn trọng: "Không, 5 năm, trong vòng 5 năm, thế nào?"
Tiết Y Nhân nhìn chăm chú vào hắn, cửa ải kiếm đạo vẫn luôn kẹt lại hồi lâu vậy mà có chút buông lỏng, đúng, chính là cái loại thẳng tiến không lùi, coi người khác là tầm thường, tự tin với kiếm đạo của mình này, ông quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai liền nhấc kiếm cũng nhấc không xong của mình, trong lòng không phải không có thất vọng: "Được, 5 năm, lão phu chờ cậu."
Ông nháy mắt thu kiếm, nhưng mặc dù không có kiếm trong tay, cả người ông vẫn lạnh lẽo nghiêm túc đến giống một thanh kiếm, Tiết Bân căn bản không có lá gan tiến lên, sợ hãi rụt rè, thậm chí Đàm Chiêu nghĩ nếu trên mặt đất có một cái khe, gã có lẽ sẽ không chút do dự chui xuống dưới.
"Còn không mau cút lại đây!"
Tiết Bân lập tức nhanh chóng lăn đi qua, không hề có một chút do dự, sợ cha sợ đến nước này, có thể thấy Tiết Y Nhân xây dự ảnh hưởng rất nặng: "Bái kiến phụ thân."
Cũng đúng lúc này, Tả nhị gia chạy tới, ngọn núi này là địa bàn của Trịnh Bôi Sơn Trang, chân núi phát sinh so đấu ông không có đạo lý không biết, lúc này lại đây nhìn đến cháu trai bị thương, Tiết Y Nhân lại một bộ ông đây thiên hạ đệ nhất, tức khắc liền tức giận đến đầy mặt đỏ bừng: "Tiết Y Nhân, ông có giỏi thì đừng ức hiếp tiểu bối, không bằng hôm nay.." Tính luôn tổng nợ!
Bốn chữ sau ông còn chưa có nói ra, Tiết Y Nhân liền nháy mắt hạ gục hết thảy: "Ta đến để cầu hôn cho con trai ta."
Tả nhị gia: Mẹ nó Hồng Duật, con đừng kéo ta, ta muốn giết chết lão tặc này thay trời hành đạo! Đứa con trai kia của lão văn không được võ không xong, phong hoa tuyết nguyệt thì đều chiếm toàn, muốn cưới Minh Châu của ông đây, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nếu không phải Đàm Chiêu kéo lại, Tả nhị gia có thể trực tiếp cùng Tiết Y Nhân đánh lên, oan gia kẻ thù gặp nhau, Tả nhị gia đầy mặt đều là hung thần sát ý, Tiết Bân không bị dọa ngất thuần túy là có Tiết Y Nhân túm lấy gã.
Việc này, tự nhiên là không thành công.
Ít nhất ở trước khi Đàm Chiêu rời đi Tùng Giang Phủ, Tả nhị gia vẫn là vẻ mặt kêu đánh kêu giết kia. Trước khi đi, Đàm Chiêu còn cho người ta ra một cái chủ ý "đi vào lòng đất", phỏng chừng sau khi Tiết Bân biết, sẽ lại muốn rút kiếm chém Tả Hồng Duật mười bảy mười tám đao cho hả giận.
Đàm Chiêu là ở một ngày buổi tối lặng im không một tiếng động rời đi Tùng Giang Phủ đi xuống phía nam, đến nỗi vì cái gì đi xuống phía nam, đương nhiên là muốn đi tìm xúi quẩy cho Biên Bức Đảo. Còn vì cái gì là buổi tối rời đi, vậy còn không phải bởi vì mười mấy cái đuôi nhỏ quá khó đối phó, còn có chính là mấy ngày không trở về, Nhẫn Đông Các liền đã có thêm nhân khẩu và thu nhập mới.
Sinh cơ bừng bừng như vậy, hắn ngược lại không tiện tham dự quá nhiều, rốt cuộc.. hắn chính là một kẻ đoản mệnh.
Hệ thống: Ha ha ha, kẻ đoản mệnh! Ai kêu cậu tìm đường ch·ết!
[.. Ngươi xác định là lỗi tại ta sao? ]
Hệ thống nháy mắt an tĩnh như gà, trong lòng lại cảm thấy không phải lỗi tại cậu chẳng lẽ còn có thể là lỗi tại tôi sao!
Bất quá Đàm Chiêu ngàn tính vạn tính, vẫn là tính sót một thứ, lần ám sát thứ 45 của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng vẫn tới đều đặn như thường lệ, hơn nữa vẫn là ở lúc hắn sắp đi vào giấc ngủ.
Chẳng qua nói là ám sát, lại càng giống như là bị người đuổi theo lại đây.
Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng bị thương, hơn nữa vẫn là vết thương cực kỳ nặng, nặng đến mức người sẽ không kêu lên khi đau đớn như gã cũng không nhịn được rên rỉ, có thể thấy gã đã ở bên thềm của việc mất đi ý thức.
Chờ gã thấy rõ là Tả Hồng Duật, cơ hồ là bật thốt lên nói: "Chạy mau!"
Một sát thủ tới giết hắn, mở miệng lại kêu hắn trốn, Đàm Chiêu không hiểu, nhưng thực mau hắn liền minh bạch, bởi vì có người đang đuổi giết Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, hơn nữa vẫn là một cao thủ kiếm thuật.
Người tới mặc một thân quần áo thích khách màu đen truyền thống, từ đầu đến chân chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Đàm Chiêu, bên trong còn mang theo nào đó yêu thích cùng ngưỡng mộ, trí nhớ của Đàm Chiêu cực tốt, có thể khẳng định chắc chắn chưa bao giờ gặp qua chủ nhân của đôi mắt này, nhưng sao lại có cảm giác cặp mắt kia nhìn hắn giống như đang xem tình địch vậy nè?
Hắn hoàn toàn mờ mịt, thích khách áo đen lại mở miệng nói chuyện, hắn ta dẫn theo kiếm, thanh âm trầm thấp, hiển nhiên là đã thay đổi thanh âm: "Ngươi chính là Trịnh Bôi Sơn Trang - Tả Hồng Duật?"
Đàm Chiêu lại lắc đầu.
".. Ngươi thế mà phủ nhận?" Mũi kiếm chỉ, xác thật là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, hiển nhiên là lấy Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng uy hiếp Đàm Chiêu.
Đàm Chiêu: . Ngươi thấy mặt ta giống với gương mặt hiền từ của Bồ Tát lắm sao? Lấy một tên sát thủ ám sát ta 44 lần tới uy hiếp ta, nhìn ta giống ngu như vậy sao?
Chẳng qua xem việc không xem người, Đàm Chiêu nghiêm trang sửa đúng sai lầm trong ngôn ngữ của hắn ta: "Không Phải Trịnh Bôi Sơn Trang - Tả Hồng Duật, mà là Nhẫn Đông Các - Tả Hồng Duật."
"Khác nhau sao?"
"Đương nhiên là khác nhau rồi, nam tử hán đại trượng phu, ta mới tới lang bạt giang hồ, chẳng lẽ còn phải dùng tên tuổi của thúc phụ ta sao? Đại hiệp trên giang hồ, có cái nào là ỷ vào che chở liền chịu người kính ngưỡng trở thành nhất lưu cao thủ sao?"
Thích khách áo đen cũng cảm thấy dùng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng tới uy hiếp không có tác dụng, hắn ta đem Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng xem như một con chó mà đá đi, mũi kiếm rũ trên mặt đất, máu tươi theo lực hút của trái đất từng giọt rơi xuống.
Đó là máu của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.
"Ngươi giống như một chút đều không sợ ta?"
"Ta rất sợ." Người tới võ công cao cường, tuyệt không phải là hắn có thể đối phó, nhưng sợ cũng không giải quyết được vấn đề, Đàm Chiêu luôn luôn là một người rất thực tế, chỉ là hắn cảm thấy vận khí của hắn ở thế giới này thực sự không thế nào tốt, vừa bắt đầu liền phế đi nội lực lại là giết gà dùng dao mổ trâu, hiện tại đến lúc mổ trâu thì lại chỉ có dao giết gà, tức chết mất!
"Ta nhưng nhìn không ra."
Đàm Chiêu cảm thấy chính mình còn có thể kéo thù hận một chút: "Vậy có thể là trời quá tối."
"..."
Người này sợ không phải có bệnh.
Đàm Chiêu khe khe thở dài một tiếng, ý tiếc nuối hàm trong đó làm người xem nhẹ cũng khó.
"Hà tất thở dài làm gì, chờ ngươi đã chết, liền sẽ không đáng tiếc nữa."
Đàm Chiêu lại lắc đầu: "Không, ta kỳ thật là đang đáng tiếc cho ngươi. Ta xem các hạ kiếm thuật tinh diệu, thế nhưng lại làm cái nghề giết người âm hiểm, ta trước kia cũng có một vị cố nhân học kiếm, gã nói kiếm là vũ khí quang minh chính đại, kẻ dùng ám kiếm thương người liền không xứng học kiếm."
Lời này thật là quá chọc người tức giận, thích khách áo đen tự nhiên cũng vô cùng tức giận, hắn ta rút kiếm hoành thứ, lại thấy tiểu tử này mỉm cười nhìn hắn ta nửa phần cũng không nhúc nhích, hắn ta trong lòng nghi hoặc, kiếm thế lập tức chậm ba phần.
Ba phần, đã là đủ rồi.
Đàm Chiêu lập tức nhếch môi cười, một cái khom người trốn tránh, phía sau cây cối bay ra một nam tử áo trắng tuấn tiếu, chàng sờ sờ cái mũi, không tổn hại nửa điểm phong nhã: "Hồng Duật, ta không đến trễ đi?"