Chương 80: Những thiếu niên phong lưu 2
Cho nên phải làm sao để báo thù rửa hận đây?
Đàm Chiêu nghĩ phá đầu cũng chỉ nghĩ ra một loại phương pháp, đó chính là dựa võ mồm thuyết phục Thạch Quan Âm ăn năn tự sát. Ấy, biện pháp hay nha, tỷ lệ cũng chỉ nhỏ hơn hắn tự sát làm lại một chút mà thôi :)
[ Hệ thống, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? ]
Hệ thống tỏ vẻ chính mình thực bất đắc dĩ: Ký chủ, cậu phải tin tưởng chính cậu, trên đời này người chó hơn cậu thật sự không nhiều lắm! Bổn hệ thống tin tưởng cậu, bắn tym!
* * *[ Không cần, ghê tởm.]
Ký chủ rác rưởi! Mệt tôi còn hảo tâm an ủi cậu!
[ Lại nói tiếp, sở hữu ký chủ đều phải tuân thủ quy tắc không thể giết người sao? ]
Hệ thống: Đúng vậy, bọn tôi là hệ thống truyền bá chân thiện mỹ, hết thảy về phạm tội, bạo lực trái pháp luật đều là ngăn cấm, chính yếu chính là ký chủ cậu chưa quên ước nguyện ban đầu của cậu đi?
[.. Tích cóp giá trị sinh mệnh? ]
Hệ thống: Không sai, chờ cậu tích cóp đủ thời gian là phải trở về xã hội hiện đại, giết người là điểm mấu chốt, nhân loại các cậu hẳn là so với một hệ thống như tôi càng hiểu đi?
Điều này đúng, chẳng qua Đàm Chiêu nhìn nhìn trị số thời gian đạt được, cảm thấy chính mình tự hỏi này đó thật sự là quá cấp tiền, cho dù hắn "ăn mặc cần kiệm", phỏng chừng cũng còn phải xuyên qua mười cái thế giới nữa mới tích cóp đủ 50 năm.
Hệ thống: Chớ bi quan như vậy, hạn chế không thể giết người ở thế giới võ hiệp xác thật.. 2333, kỳ thật tôi cũng không biết vì sao ký chủ cậu vẫn luôn loanh quanh ở thế giới võ hiệp, người khác đều là thế giới hiện đại hòa bình ổn định, khẳng định là vận may của cậu quá kém!
Đàm Chiêu lười đến cùng con hệ thống này so đo, ngược lại có chút tò mò thế giới hiện đại đều là cái dạng gì, hắn nhớ Wifi nhớ đến mau điên rồi.
Hệ thống: Ồ, cái này không tính là bí mật, tôi nhìn một chút ha.. Ừm, này là cái gì tổng tài ta gả, còn có cái này là truyền thuyết quỷ quái nơi đô thị..
Tính, vẫn là thế giới võ hiệp tốt :)
Đàm Chiêu mang chút tâm mệt lại tránh thoát một trạm gác canh, tòa trang viên to lớn này của Thạch Quan Âm kiến tạo đến thập phần xảo diệu, đình viện thiết kế có chút bóng dáng của phong cách Nhật Bản, đặc biệt là sa mạc thiếu nước, phong cách khô sơn thủy (Karesansui) của Nhật thập phần phụ hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Đương nhiên, tòa trang viên này chiếm địa diện tích cực lớn, cho dù Thạch Quan Âm lại phú khả địch quốc cũng không thể đem cả tòa trang viên đều tạo đến xa hoa lộng lẫy, hắn lại tiến ra phía ngoài, cảnh trí liền không còn tinh xảo như vậy.
Đến nỗi bố cục, Thạch Quan Âm đem số nam tử cướp được đều dàn xếp ở trong đình viện kiểu Nhật ở trung tâm trang viên, mà ra đình viện chung quanh chính là chỗ ở của các nữ đệ tử, chỗ ở của Thạch Quan Âm.. Đàm Chiêu tạm thời còn chưa tra xét đến.
Mà hiện tại hắn khoác màn đêm đi ra ngoài chính là vì rừng anh túc nằm ở vòng ngoài nhất của trang viên.
Đàm Chiêu là nhận thức anh túc loại đồ vật này, làm một phú nhị đại lại biết chơi, những năm niên thiếu vô tri còn kiếm ra một cây để thưởng thức. Chẳng qua hắn ngược lại là không có chạm qua thứ này, thứ nhất là vì thân thể hắn không chịu nổi, thứ hai là hắn không có bất luận cái gì hứng thú đối với việc tìm kiếm khoái cảm từ trong hư ảo.
Cho nên khi hắn chính mắt nhìn thấy phiến rừng anh túc này, trong mắt là khó nén kinh ngạc. Này đặt ở hiện đại, Thạch Quan Âm chính là nữ trùm ma túy không lệch đi đâu được, này cũng quá khoa trương. Nữ nhân này, cũng không khỏi quá đáng sợ, cùng nàng ta so sánh, Ngọc La Sát thực sự không tính thứ gì. Vũ lực hiếp bức còn có thể tránh thoát, nhưng nghiện ma túy loại đồ vật này sẽ tàn phá ý chí của một người.
Rừng anh túc kéo dài đến nhìn không thấy cuối đêm, bên cạnh còn có một cái ao hồ cong thành hình trăng non, toàn bộ địa hình giống như một cái mê trận, nếu không có mặt nạ phòng độc của hệ thống, hắn lúc này hẳn là đã ngất ở trong rừng, cũng khó trách đám thiếu niên anh tuấn ở trong đình viện không có một người chạy được ra ngoài.
Bất tri bất giác, ánh trăng đã lên tới giữa trời, ban đầu Đàm Chiêu chuẩn bị thiêu rừng anh túc nhìn xem phản ứng của Thạch Quan Âm, nhưng hiện tại.. Hắn chỉ có thể mua một gói thuốc bột chỉ nhằm vào thực vật từ hệ thống thương thành đổ vào trong hồ, người uống vào không có việc gì, nhưng thực vật sẽ chậm rãi khô héo tử vong.
"Người nào!"
Không xong bị phát hiện! Đàm Chiêu không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nhảy vào trong hồ, lại không nghĩ tới cái hồ này thế nhưng thâm bất khả trắc, hắn không biết người phát hiện hắn làm cách nào, chỉ cảm thấy lúc gần như sắp kiệt sức rốt cuộc bị người mò ra khỏi mặt nước.
"Hô - -"
"Tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ cậu không sao chứ?"
Có một giọng nói mơ hồ truyền đến, Đàm Chiêu một ngụm phun ra hạt cát trong miệng, phi phi phi vài cái, cuối cùng là cảm giác hô hấp được thuần túy không khí, hắn vừa sờ, mới phát hiện mặt nạ đã không biết khi nào bị hệ thống thu về.
Sao lại thế này? Đàm Chiêu ngẩng đầu, chóp mũi mơ hồ có một làn hương hoa Tulip, hắn nghĩ thầm đàn ông con trai huân cái gì hương không biết, nhìn đến người lại là sửng sốt: "Ngươi là.."
"Tiểu huynh đệ cậu không có việc gì là tốt rồi, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là rất nhiều ngày không ăn uống đàng hoàng đi, nè, ăn đi." Vừa nói còn vừa móc ra một cái bạch màn thầu cùng hai miếng thịt khô hong gió, tiếp theo còn lấy ra một túi nước nhỏ.
Đàm Chiêu ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện chính mình đã ra trang viên, dễ dàng như vậy? Hắn ngơ ngác nhận lấy, nói lên ăn cơm hắn cũng là khổ đến không được, tất cả đồ ăn đưa đến đình viện đều là có bỏ thêm thuốc, đình viện còn có người giám sát Tả Hồng Duật, vừa mới xuyên quan không có năng lực bảo vệ mình hắn chỉ có thể lựa chọn hình tượng quật cường không ăn cơm.
Lại nói tiếp đều là nước mắt, dù sao đều do hệ thống.
"Cảm ơn." Hắn nhẹ giọng mở miệng, nam tử Tulip trước mắt nhìn nét mặt hòa nhã, hẳn không phải là người xấu gì.
Đàm Chiêu vừa dứt lời, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn chuyển đầu, vừa lúc đối diện một đôi ánh mắt đầy hoài nghi cùng cẩn thận.
"Tiểu huynh đệ đừng sợ, đây là bằng hữu đi cùng với ta, họ Cơ."
Chỉ nói họ, lại chưa nói danh, chẳng lẽ là.. bởi vì rất nổi tiếng sao? Đàm Chiêu ở trong đầu lật qua một lượt ký ức của Tả Hồng Duật, trong lòng có chút phỏng đoán, vì chứng minh cái phỏng đoán này, Đàm Chiêu mở miệng: "Đa tạ nhị vị viện thủ, tại hạ Tả Hồng Duật, nếu có.."
"Cái gì! Cậu là Tả Hồng Duật?"
Hai người đều là kinh ngạc, lại xem thiếu niên trước mắt, một thân áo trắng đơn giản không có nửa điểm hoa văn, tóc lỏng lẻo tán ở phía sau, hiện giờ dính đất cát, cả người xám xịt. Lại nhìn kỹ mặt.. Sở Lưu Hương ngó trái ngó phải trên xem dưới xem, đều nhìn không ra bất luận điểm nào giống với ngọc diện tiểu hồng y! Xanh xao vàng vọt đến giống ăn mày bên vệ đường.
"Cậu thật sự là Tả Hồng Duật?"
Như thế nào cảm giác là.. Người quen? Đàm Chiêu lại lật một lần ký ức, phát hiện Tả Hồng Duật căn bản không quen biết hai người này: "Ta đương nhiên là Tả Hồng Duật, các hạ lại là ai?"
Chuyện này quá làm người kỳ quái, một người biến mất đã hơn một năm cứ như vậy trùng hợp bị chàng đào ra từ trong cát? Sở Lưu Hương tự hỏi không phải kẻ ngốc, tuyệt sẽ không tin tưởng chuyện trùng hợp như vậy, vừa khéo, Cơ Băng Nhan cũng là nghĩ như vậy.
Nhưng mà trên thực tế, chính là trùng hợp như thế đấy, Đàm Chiêu chớp chớp mắt, tỏ vẻ chính mình thực vô tội..
Đàm Chiêu nghĩ phá đầu cũng chỉ nghĩ ra một loại phương pháp, đó chính là dựa võ mồm thuyết phục Thạch Quan Âm ăn năn tự sát. Ấy, biện pháp hay nha, tỷ lệ cũng chỉ nhỏ hơn hắn tự sát làm lại một chút mà thôi :)
[ Hệ thống, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? ]
Hệ thống tỏ vẻ chính mình thực bất đắc dĩ: Ký chủ, cậu phải tin tưởng chính cậu, trên đời này người chó hơn cậu thật sự không nhiều lắm! Bổn hệ thống tin tưởng cậu, bắn tym!
* * *[ Không cần, ghê tởm.]
Ký chủ rác rưởi! Mệt tôi còn hảo tâm an ủi cậu!
[ Lại nói tiếp, sở hữu ký chủ đều phải tuân thủ quy tắc không thể giết người sao? ]
Hệ thống: Đúng vậy, bọn tôi là hệ thống truyền bá chân thiện mỹ, hết thảy về phạm tội, bạo lực trái pháp luật đều là ngăn cấm, chính yếu chính là ký chủ cậu chưa quên ước nguyện ban đầu của cậu đi?
[.. Tích cóp giá trị sinh mệnh? ]
Hệ thống: Không sai, chờ cậu tích cóp đủ thời gian là phải trở về xã hội hiện đại, giết người là điểm mấu chốt, nhân loại các cậu hẳn là so với một hệ thống như tôi càng hiểu đi?
Điều này đúng, chẳng qua Đàm Chiêu nhìn nhìn trị số thời gian đạt được, cảm thấy chính mình tự hỏi này đó thật sự là quá cấp tiền, cho dù hắn "ăn mặc cần kiệm", phỏng chừng cũng còn phải xuyên qua mười cái thế giới nữa mới tích cóp đủ 50 năm.
Hệ thống: Chớ bi quan như vậy, hạn chế không thể giết người ở thế giới võ hiệp xác thật.. 2333, kỳ thật tôi cũng không biết vì sao ký chủ cậu vẫn luôn loanh quanh ở thế giới võ hiệp, người khác đều là thế giới hiện đại hòa bình ổn định, khẳng định là vận may của cậu quá kém!
Đàm Chiêu lười đến cùng con hệ thống này so đo, ngược lại có chút tò mò thế giới hiện đại đều là cái dạng gì, hắn nhớ Wifi nhớ đến mau điên rồi.
Hệ thống: Ồ, cái này không tính là bí mật, tôi nhìn một chút ha.. Ừm, này là cái gì tổng tài ta gả, còn có cái này là truyền thuyết quỷ quái nơi đô thị..
Tính, vẫn là thế giới võ hiệp tốt :)
Đàm Chiêu mang chút tâm mệt lại tránh thoát một trạm gác canh, tòa trang viên to lớn này của Thạch Quan Âm kiến tạo đến thập phần xảo diệu, đình viện thiết kế có chút bóng dáng của phong cách Nhật Bản, đặc biệt là sa mạc thiếu nước, phong cách khô sơn thủy (Karesansui) của Nhật thập phần phụ hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Đương nhiên, tòa trang viên này chiếm địa diện tích cực lớn, cho dù Thạch Quan Âm lại phú khả địch quốc cũng không thể đem cả tòa trang viên đều tạo đến xa hoa lộng lẫy, hắn lại tiến ra phía ngoài, cảnh trí liền không còn tinh xảo như vậy.
Đến nỗi bố cục, Thạch Quan Âm đem số nam tử cướp được đều dàn xếp ở trong đình viện kiểu Nhật ở trung tâm trang viên, mà ra đình viện chung quanh chính là chỗ ở của các nữ đệ tử, chỗ ở của Thạch Quan Âm.. Đàm Chiêu tạm thời còn chưa tra xét đến.
Mà hiện tại hắn khoác màn đêm đi ra ngoài chính là vì rừng anh túc nằm ở vòng ngoài nhất của trang viên.
Đàm Chiêu là nhận thức anh túc loại đồ vật này, làm một phú nhị đại lại biết chơi, những năm niên thiếu vô tri còn kiếm ra một cây để thưởng thức. Chẳng qua hắn ngược lại là không có chạm qua thứ này, thứ nhất là vì thân thể hắn không chịu nổi, thứ hai là hắn không có bất luận cái gì hứng thú đối với việc tìm kiếm khoái cảm từ trong hư ảo.
Cho nên khi hắn chính mắt nhìn thấy phiến rừng anh túc này, trong mắt là khó nén kinh ngạc. Này đặt ở hiện đại, Thạch Quan Âm chính là nữ trùm ma túy không lệch đi đâu được, này cũng quá khoa trương. Nữ nhân này, cũng không khỏi quá đáng sợ, cùng nàng ta so sánh, Ngọc La Sát thực sự không tính thứ gì. Vũ lực hiếp bức còn có thể tránh thoát, nhưng nghiện ma túy loại đồ vật này sẽ tàn phá ý chí của một người.
Rừng anh túc kéo dài đến nhìn không thấy cuối đêm, bên cạnh còn có một cái ao hồ cong thành hình trăng non, toàn bộ địa hình giống như một cái mê trận, nếu không có mặt nạ phòng độc của hệ thống, hắn lúc này hẳn là đã ngất ở trong rừng, cũng khó trách đám thiếu niên anh tuấn ở trong đình viện không có một người chạy được ra ngoài.
Bất tri bất giác, ánh trăng đã lên tới giữa trời, ban đầu Đàm Chiêu chuẩn bị thiêu rừng anh túc nhìn xem phản ứng của Thạch Quan Âm, nhưng hiện tại.. Hắn chỉ có thể mua một gói thuốc bột chỉ nhằm vào thực vật từ hệ thống thương thành đổ vào trong hồ, người uống vào không có việc gì, nhưng thực vật sẽ chậm rãi khô héo tử vong.
"Người nào!"
Không xong bị phát hiện! Đàm Chiêu không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nhảy vào trong hồ, lại không nghĩ tới cái hồ này thế nhưng thâm bất khả trắc, hắn không biết người phát hiện hắn làm cách nào, chỉ cảm thấy lúc gần như sắp kiệt sức rốt cuộc bị người mò ra khỏi mặt nước.
"Hô - -"
"Tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ cậu không sao chứ?"
Có một giọng nói mơ hồ truyền đến, Đàm Chiêu một ngụm phun ra hạt cát trong miệng, phi phi phi vài cái, cuối cùng là cảm giác hô hấp được thuần túy không khí, hắn vừa sờ, mới phát hiện mặt nạ đã không biết khi nào bị hệ thống thu về.
Sao lại thế này? Đàm Chiêu ngẩng đầu, chóp mũi mơ hồ có một làn hương hoa Tulip, hắn nghĩ thầm đàn ông con trai huân cái gì hương không biết, nhìn đến người lại là sửng sốt: "Ngươi là.."
"Tiểu huynh đệ cậu không có việc gì là tốt rồi, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là rất nhiều ngày không ăn uống đàng hoàng đi, nè, ăn đi." Vừa nói còn vừa móc ra một cái bạch màn thầu cùng hai miếng thịt khô hong gió, tiếp theo còn lấy ra một túi nước nhỏ.
Đàm Chiêu ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện chính mình đã ra trang viên, dễ dàng như vậy? Hắn ngơ ngác nhận lấy, nói lên ăn cơm hắn cũng là khổ đến không được, tất cả đồ ăn đưa đến đình viện đều là có bỏ thêm thuốc, đình viện còn có người giám sát Tả Hồng Duật, vừa mới xuyên quan không có năng lực bảo vệ mình hắn chỉ có thể lựa chọn hình tượng quật cường không ăn cơm.
Lại nói tiếp đều là nước mắt, dù sao đều do hệ thống.
"Cảm ơn." Hắn nhẹ giọng mở miệng, nam tử Tulip trước mắt nhìn nét mặt hòa nhã, hẳn không phải là người xấu gì.
Đàm Chiêu vừa dứt lời, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn chuyển đầu, vừa lúc đối diện một đôi ánh mắt đầy hoài nghi cùng cẩn thận.
"Tiểu huynh đệ đừng sợ, đây là bằng hữu đi cùng với ta, họ Cơ."
Chỉ nói họ, lại chưa nói danh, chẳng lẽ là.. bởi vì rất nổi tiếng sao? Đàm Chiêu ở trong đầu lật qua một lượt ký ức của Tả Hồng Duật, trong lòng có chút phỏng đoán, vì chứng minh cái phỏng đoán này, Đàm Chiêu mở miệng: "Đa tạ nhị vị viện thủ, tại hạ Tả Hồng Duật, nếu có.."
"Cái gì! Cậu là Tả Hồng Duật?"
Hai người đều là kinh ngạc, lại xem thiếu niên trước mắt, một thân áo trắng đơn giản không có nửa điểm hoa văn, tóc lỏng lẻo tán ở phía sau, hiện giờ dính đất cát, cả người xám xịt. Lại nhìn kỹ mặt.. Sở Lưu Hương ngó trái ngó phải trên xem dưới xem, đều nhìn không ra bất luận điểm nào giống với ngọc diện tiểu hồng y! Xanh xao vàng vọt đến giống ăn mày bên vệ đường.
"Cậu thật sự là Tả Hồng Duật?"
Như thế nào cảm giác là.. Người quen? Đàm Chiêu lại lật một lần ký ức, phát hiện Tả Hồng Duật căn bản không quen biết hai người này: "Ta đương nhiên là Tả Hồng Duật, các hạ lại là ai?"
Chuyện này quá làm người kỳ quái, một người biến mất đã hơn một năm cứ như vậy trùng hợp bị chàng đào ra từ trong cát? Sở Lưu Hương tự hỏi không phải kẻ ngốc, tuyệt sẽ không tin tưởng chuyện trùng hợp như vậy, vừa khéo, Cơ Băng Nhan cũng là nghĩ như vậy.
Nhưng mà trên thực tế, chính là trùng hợp như thế đấy, Đàm Chiêu chớp chớp mắt, tỏ vẻ chính mình thực vô tội..