Chương 70: Ngôi vị Hoàng đế của Trẫm đâu 24
Ngoài cửa sổ mưa xuân không biết khi nào tí tách tí tách rơi xuống, rối rắm giống như nội tâm Hoàng Dung lúc này. Nàng đã sớm tỉnh, chóp mũi quanh quẩn đều là nhàn nhạt mùi mốc của khách điếm, giống hệt trước khi nàng đi vào giấc ngủ.
Nếu, nếu nàng không mơ thấy giấc mộng kia, nàng có lẽ sẽ để tiểu khất cái trong bang hỏi thăm hướng đi của Tĩnh ca ca, sau đó một đường đuổi theo, hơi hơi dỗi một chút nghe vài câu lời hay liền sẽ tha thứ Tĩnh ca ca.
Hoàng Dung biết Tĩnh ca ca thích nàng, nhưng đến bây giờ nàng mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng.. nàng ở trong lòng Tĩnh ca ca cũng không phải đệ nhất, thậm chí có lẽ liền đệ nhị cũng không được.
Nàng trong lòng chua xót cực kỳ, lại nghĩ tới ánh mắt cha trước khi rời đi, Hoàng Dung hít hít cái mũi, quyết định không hề suy nghĩ này đó.
Tâm sự thiếu nữ giống như mưa xuân ngoài cửa sổ, cắt không hết lý càng loạn, cố tình còn kéo dài triền miên, Hoàng Dung thu thập một chút tâm tình, quyết định đi Lâm An ôm cây đợi thỏ.
Lời nói phân hai đầu, Đàm Chiêu tỉnh lại từ cảnh trong mơ của Hoàng Dung liền nghe được thanh âm ríu rít của hệ thống, đương nhiên còn có chính xác đến giây thời gian kết toán.
Rác rưởi, còn bốn bỏ năm lên! Đàm Chiêu cảm thấy chính mình yêu cầu cùng hệ thống trò chuyện trong chốc lát.
Hệ thống: Thực xin lỗi ký chủ, tôi là một hệ thống chính trực, không tiếp thu tiền tài hối lộ.
[..]
Hệ thống: Ký chủ, thế nào? Tôi còn tưởng cậu đi vài phút liền trở về, không nghĩ tới lại tốn nhiều thời gian như vậy, có phải gặp được chuyện gì chơi vui không, nói ra chia sẻ một chút?
Từ lúc hệ thống cùng cẩu ký chủ nhà mình trói định, này vẫn là lần đầu tiên nó không cùng ký chủ cùng nhau hành động, nói thật còn có xíu xiu tịch mịch đâu.
[.. Được nha, ngươi đưa tiền ta liền kể cho ngươi nghe :) ]
Rác rưởi ký chủ! Cầu người chính trực!
**
Từ một trận chiến trên đỉnh Hoa Sơn, Đàm Chiêu đại danh liền vang vọng toàn bộ giang hồ, thông tin ở cổ đại vốn không phát đạt, nhưng sau khi Đàm Chiêu tiến vào Lâm An, liền ngay cả quán trà nơi đây đều đã có tin đồn về hắn.
Ừm, có thể, này rất cường thế.
Mà cùng Đàm Chiêu đồng dạng nổi danh, còn lại là Quách Tĩnh đồ đệ của Bắc Cái Hồng Thất Công. Chẳng qua so sánh với người sau có danh sư dạy dỗ, người trước thần bí cùng tuấn lãng hiển nhiên càng hấp dẫn người. Thậm chí có không ít giang hồ nữ hiệp đã buông lời tàn nhẫn, nói là muốn cùng vị thiếu niên hiệp khách này xuân phong nhất độ, Đàm Chiêu nghe được thiếu chút nữa phun ra một hớp nước trà.
Này làm cho Đàm Chiêu không thể không may mắn thời đại này không tồn tại cameras, nếu không hắn tuyệt không thể từ từ nhàn nhã mà từ Hoa Sơn trở lại Lâm An. Niên đại này, thanh danh lại lớn, ra cửa vẫn không người hỏi thăm như thường.
"Đại ca, huynh nói huynh hiện tại có phải vung tay một hô liền có vô số người hưởng ứng không?" Luyện một đoạn thời gian khinh công vẫn chỉ có thể bật nhảy - Triệu Quân quả thực là muốn hâm mộ chết.
Đàm Chiêu lại lắc đầu: "Không, đại ca ta khả năng sẽ mệt chết."
"Có.. Có ý tứ gì?"
Đàm Chiêu liền nhịn không được bắt nạt đệ đệ: "Ngươi đoán!"
".. Người giang hồ quá khó quản lý?" Triệu Quân thử mở miệng.
"Không." Đàm Chiêu cười nói: "Xa luân chiến so đấu, đệ nói có mệt hay không!"
"Vì cái gì muốn xa luân chiến?"
* * * Dư Thiên Tứ lại đây liền nghe được đoạn đối thoại thú vị như vậy, vết thương của gã đã sớm lành, tương ứng khả năng chọc rắc rối cũng đi theo tăng vọt, gã mới từ Ngưu Gia thôn trở về, Quách đại nương tốt xấu một đường chiếu cố gã, gã đưa người trở về cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là cái thôn kia thực sự quá rách nát, lại gặp gỡ người quen, cho nên mới trì hoãn một ít thời gian.
"Ôi, Dư tiên sinh ngươi đã đến rồi, ngươi nói thử xem vì cái gì phải ca luân chiến?"
Dư Thiên Tứ tuy rằng không lăn lộn trong giang hồ, nhưng lại là người thông minh: "Chắc là giang hồ hào hiệp khí phách hăng hái, muốn tận mắt chứng kiến phong thái của Đàm thiếu hiệp." Lời này nói được văn trứu trứu, phiên dịch ra chính là lão tử muốn thành danh liền phải đạp lên tên tuổi của người khác, tên tiểu tử thúi không tên không họ mới nổi lên kia khẳng định dễ dẫm hơn mấy lão tiền bối có tiếng nhiều.
* * * Triệu Quân liền xoay qua đầu, đóng giả thành một cây nấm nhỏ ngoan ngoãn uống trà.
Đàm Chiêu cười, quay đầu đổ ly trà cho Dư Thiên Tứ: "Đều chuẩn bị xong?" Lần thứ hai trở về Lâm An, hắn đương nhiên là muốn chuẩn bị chọc một ít chuyện.
Muốn nói hiện giờ từ đầu đường đến cuối ngõ Lâm An tin tức nào có độ quan tâm cao nhất, vậy tuyệt đối là giang hồ Hoa Sơn luận kiếm cùng Hoàng đế mất tích, Tiền Thái tử giả chết. Cái trước là ngày hội lớn của võ lâm, cái sau.. chuyện quan quốc gia đại kế.
Dân chúng bình thường là góp chút náo nhiệt, nhưng hào môn quý tộc lại là nửa đêm đều ngủ không ngon, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Dư Thiên Tứ làm Sử Di Viễn trở tay không kịp, điều lão ta có thể làm tự nhiên là đem hai người liên hệ với nhau, vậy nên khi mấy người tiến vào kinh thành, truyền lưu rộng nhất không bất ngờ chính là Tiền Thái tử không cam lòng bình thường giả chết hồi kinh bắt cóc Hoàng đế, còn nói muốn học Tào Mạnh Đức lấy lệnh chư hầu, cũng có nói Tiền Thái tử cùng Đương kim bệ hạ có hiềm khích, anh em bất hòa, các loại đồn đãi, nhưng đều có một điểm chung.. đó chính là Tiền Thái tử mưu đồ gây rối.
Mà Sử Di Viễn cũng sớm cho thấy lão ta che giấu sự thật, cũng chỉ vì không muốn dao động dân tâm.
Lời nói rất là quang minh chính đại, chỉ là đến người bán bánh nướng rong ở đầu phố cũng không tin, nhưng vậy thì thế nào! Sử Di Viên không có sợ hãi, trong tay lão nắm chặt nhược điểm của nửa cái triều đình, mà nửa triều đình còn lại không phải đã già chính là môn sinh của lão, trừ bỏ một cái danh Hoàng đế, lão đã chân chính đứng trên vạn người.
Lão vốn có thể thoải mái sung sướng mà làm "Nhiếp Chính Vương", nhưng từ nhiều năm trước Đại Tống đã ngày một suy nhược, sau khi đợi chết Tiên đế nghênh đón Tân đế, Sử Di Viễn vui sướng vạn phần, nhưng tùy theo đến chính là vạn phần lo lắng. Sau khi thật sự nhìn rõ phía sau lưng của cái vương triều này, Sử Di Viễn nhanh chóng tỉnh lại từ trong vui sướng.
Lão biết, Đại Tống sắp xong rồi, sự phồn vinh hưng thịnh của thành Lâm An cũng bất quá là hải thị thận lâu. Cái vương triều này đã đầy mình thương tích, Sử Di Viễn cũng không ngốc, cũng biết cùng Mông Cổ dính líu không khác bảo hổ lột da, nhưng lão muốn giữ được vinh hoa phú quý cùng to lớn quyền lực, đương nhiên phải trả giá một vài thứ.
Lão mưu tính rất lâu, cảm thấy một vài thứ ấy còn thừa nhận được, ngay cả đường lui cũng đã tính tốt, lúc này mới phái đệ tử đắc ý nhất của mình là Dư Thiên Tứ đi trước. Ở lão xem ra, lão cho Dư Thiên Tứ danh lợi, dạy gã ở trong triều đình quấy loạn mưa gió, hiện giờ chính là lúc đệ tử hồi báo lão.
Sự thành, vậy liền tốt nhất. Nếu không thành, vậy cũng bất quá là tổn thất một tên đệ tử.
Lão bàn tính đánh đến tinh xảo, lại không nghĩ tới tiểu tử gian tà xảo trá rũ mắt cụp mi Dư Thiên Tứ này lại liên hợp với Triệu Hồng muốn vặn ngã lão, lão liền nói Triệu Hồng bị chết quá dễ dàng, không ngờ thế nhưng lưu lại như vậy một tay.
Sử Di Viễn ban đầu đối Dư Thiên Tứ là có chút tín nhiệm, nếu không cũng sẽ không để gã đi Thiệu An tìm Triệu Quân về làm "bia ngắm", nhưng việc đã tới nước này, Sử Di Viễn tự giác nghĩ thông suốt trong đó mấu chốt, đã quyết tâm muốn đem ba người diệt trừ tận gốc.
Đến nỗi làm sao ứng phó đám ngu dân kia? Trên khuôn mặt bụ bẫm của Sử Di Viễn hiện lên một đạo châm chọc, dù sao tùy tiện biên một cái tên tuổi bọn họ liền sẽ tin tưởng, nghĩ cái này làm gì.
Sử Di Viễn hành động không thể nói không nhanh, thậm chí lão còn đã phái người đi Mông Cổ bàn bạc, nếu không phải Đàm Chiêu biết một vài trò mèo của người giang hồ, khả năng bọn họ vừa vào Lâm An đã bị bắt.
"Nếu ta nói còn chưa chuẩn bị xong đâu?" Dư Thiên Tứ bưng lên chén trà đã rót đầy trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm, tốt nhất Vũ tiền Long Tỉnh, hiện giờ cũng chỉ ở Lâm An mới có thể uống được.
Nghe được "chuẩn bị" hai chữ, Triệu tiểu Hoàng đế vẫn luôn giả nấm bên cạnh mạc danh chột dạ, thẳng đến sờ được túi vải nhỏ trước ngực, mới trong nháy mắt đúng lý hợp tình lên.
Đàm Chiêu tự nhiên cũng thấy được một loạt động tác nhỏ này, chẳng qua hắn vẫn chưa nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cậu chàng lại động kinh: "Vậy cũng không có biện pháp, chúng ta liền đánh một trận chiến không có chuẩn bị."
* * * Khi nào người không có chuẩn bị cũng có thể nói ra lời tự tin như vậy? Dự Thiên Tứ bắt đầu hoài nghi có phải chính mình đã theo sai người rồi không?
Bất quá gã đều đã lên thuyền giặc, trừ phi là nhảy xuống biển tự vẫn, nếu không gã đã không đường có thể lui.
"À đúng rồi, vừa mới đưa Quách đại nương trở về, có gặp gỡ Hoàng cô nương." Dư Thiên Tứ nói chuyện từ trước đến nay bất động thanh sắc, lúc gã nói lời này tuy rằng là đối với Đàm Chiêu, nhưng dễ thấy.. lỗ tai Triệu Quân giật giật.
Đàm Chiêu ngược lại không kinh ngạc, đã trải qua một lần luân hồi trong mộng, Hoàng Dung nếu còn không thông suốt liền thực xin lỗi thân phận con gái Hoàng Dược Sư của nàng, chẳng qua: "Ngươi có phải còn nói thiếu cái gì?"
Dư Thiên Tứ liền cười, tuổi của gã đã ngoài 30, cười rộ lên có loại cảm giác bình yên đến lạ: "Hồng tiên sinh quả nhiên lợi hại, trong Ngưu Gia thôn còn có một cô nương họ Mục, nói là Dương gia hậu nhân, còn đang mang thai, trùng hợp chính là, ta vừa muốn rời đi, Quách Tĩnh thiếu hiệp liền cưỡi khoái mã chạy đến."
Hẳn là Quách Tĩnh thấy được tin Đàm Chiêu để lại cho chàng ta, lúc này mới cưỡi khoái mã vội vã chạy tới.
Triệu Quân đã không giả nấm nữa, tuy rằng đầu cậu vẫn chưa loát xong, nhưng lỗ tai đã dựng lên cao cao, hiển nhiên là đang nghiêm túc nghe hai người nói chuyện. Chỉ tiếc Dư Thiên Tứ không phải tính cách bát quái, không có đi tìm hiểu diễn biến phía sau.
Nhưng gã không đi tìm hiểu, lại không đại biểu sự tình không có phát sinh.
Ngày ấy Quách Tĩnh đuổi theo Âu Dương Phong rời đi, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, chàng vốn không địch lại Tây Độc, lại không biết Âu Dương Phong này luyện tà môn công phu gì một bước đạp sai khiến cho thần chí không rõ, chàng đánh đến càng thêm bó tay bó chân, một phương diện chàng cảm thấy đối phương là kẻ thù giết sư phụ muốn thay sư phụ báo thù, về phương diện khác lại cảm thấy hổ thẹn khi bắt nạt một kẻ thần chí không rõ.
Chàng hai bên giằng co, cuối cùng chàng vẫn là không giết Âu Dương Phong.
Chờ chàng trở lại Hoa Sơn nhìn đến tin tức, liền lập tức cáo biệt sư phụ chạy tới Lâm An. Chàng hiểu biết mẹ của chàng, nhất định sẽ không ở trong thành chờ chàng, cho nên chàng chạy tới liền trực tiếp đi Ngưu Gia thôn. Kỳ thật trong lòng chàng cũng tưởng niệm Hoàng Dung, nhưng so sáng giữa Hoàng Dung và mẫu thân, hiển nhiên người sau càng nặng.
Này không thể chỉ trích, chàng cũng chuẩn bị sau khi dàn xếp tốt mẫu thân liền đi Đào Hoa Đảo tìm người, nhưng lệnh người kinh hỉ chính là Dung Nhi thế nhưng cũng ở Ngưu Gia thôn chờ chàng. Trên mặt chàng là mừng rỡ như điên, xông lên liền muốn ôm lấy Hoàng Dung.
Hoàng Dung cũng rất vui vẻ, nhưng nàng đã hỏi một vấn đề: "Tĩnh ca ca, huynh đã giết Âu Dương Phong chưa?"
Tươi cười trên mặt Quách Tĩnh tức khắc đọng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống một ngày bút ký: Ký chủ, tôi có loại dự cảm không tốt.
Đàm Chiêu Chiêu: Ta cũng..
Nếu, nếu nàng không mơ thấy giấc mộng kia, nàng có lẽ sẽ để tiểu khất cái trong bang hỏi thăm hướng đi của Tĩnh ca ca, sau đó một đường đuổi theo, hơi hơi dỗi một chút nghe vài câu lời hay liền sẽ tha thứ Tĩnh ca ca.
Hoàng Dung biết Tĩnh ca ca thích nàng, nhưng đến bây giờ nàng mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng.. nàng ở trong lòng Tĩnh ca ca cũng không phải đệ nhất, thậm chí có lẽ liền đệ nhị cũng không được.
Nàng trong lòng chua xót cực kỳ, lại nghĩ tới ánh mắt cha trước khi rời đi, Hoàng Dung hít hít cái mũi, quyết định không hề suy nghĩ này đó.
Tâm sự thiếu nữ giống như mưa xuân ngoài cửa sổ, cắt không hết lý càng loạn, cố tình còn kéo dài triền miên, Hoàng Dung thu thập một chút tâm tình, quyết định đi Lâm An ôm cây đợi thỏ.
Lời nói phân hai đầu, Đàm Chiêu tỉnh lại từ cảnh trong mơ của Hoàng Dung liền nghe được thanh âm ríu rít của hệ thống, đương nhiên còn có chính xác đến giây thời gian kết toán.
Rác rưởi, còn bốn bỏ năm lên! Đàm Chiêu cảm thấy chính mình yêu cầu cùng hệ thống trò chuyện trong chốc lát.
Hệ thống: Thực xin lỗi ký chủ, tôi là một hệ thống chính trực, không tiếp thu tiền tài hối lộ.
[..]
Hệ thống: Ký chủ, thế nào? Tôi còn tưởng cậu đi vài phút liền trở về, không nghĩ tới lại tốn nhiều thời gian như vậy, có phải gặp được chuyện gì chơi vui không, nói ra chia sẻ một chút?
Từ lúc hệ thống cùng cẩu ký chủ nhà mình trói định, này vẫn là lần đầu tiên nó không cùng ký chủ cùng nhau hành động, nói thật còn có xíu xiu tịch mịch đâu.
[.. Được nha, ngươi đưa tiền ta liền kể cho ngươi nghe :) ]
Rác rưởi ký chủ! Cầu người chính trực!
**
Từ một trận chiến trên đỉnh Hoa Sơn, Đàm Chiêu đại danh liền vang vọng toàn bộ giang hồ, thông tin ở cổ đại vốn không phát đạt, nhưng sau khi Đàm Chiêu tiến vào Lâm An, liền ngay cả quán trà nơi đây đều đã có tin đồn về hắn.
Ừm, có thể, này rất cường thế.
Mà cùng Đàm Chiêu đồng dạng nổi danh, còn lại là Quách Tĩnh đồ đệ của Bắc Cái Hồng Thất Công. Chẳng qua so sánh với người sau có danh sư dạy dỗ, người trước thần bí cùng tuấn lãng hiển nhiên càng hấp dẫn người. Thậm chí có không ít giang hồ nữ hiệp đã buông lời tàn nhẫn, nói là muốn cùng vị thiếu niên hiệp khách này xuân phong nhất độ, Đàm Chiêu nghe được thiếu chút nữa phun ra một hớp nước trà.
Này làm cho Đàm Chiêu không thể không may mắn thời đại này không tồn tại cameras, nếu không hắn tuyệt không thể từ từ nhàn nhã mà từ Hoa Sơn trở lại Lâm An. Niên đại này, thanh danh lại lớn, ra cửa vẫn không người hỏi thăm như thường.
"Đại ca, huynh nói huynh hiện tại có phải vung tay một hô liền có vô số người hưởng ứng không?" Luyện một đoạn thời gian khinh công vẫn chỉ có thể bật nhảy - Triệu Quân quả thực là muốn hâm mộ chết.
Đàm Chiêu lại lắc đầu: "Không, đại ca ta khả năng sẽ mệt chết."
"Có.. Có ý tứ gì?"
Đàm Chiêu liền nhịn không được bắt nạt đệ đệ: "Ngươi đoán!"
".. Người giang hồ quá khó quản lý?" Triệu Quân thử mở miệng.
"Không." Đàm Chiêu cười nói: "Xa luân chiến so đấu, đệ nói có mệt hay không!"
"Vì cái gì muốn xa luân chiến?"
* * * Dư Thiên Tứ lại đây liền nghe được đoạn đối thoại thú vị như vậy, vết thương của gã đã sớm lành, tương ứng khả năng chọc rắc rối cũng đi theo tăng vọt, gã mới từ Ngưu Gia thôn trở về, Quách đại nương tốt xấu một đường chiếu cố gã, gã đưa người trở về cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là cái thôn kia thực sự quá rách nát, lại gặp gỡ người quen, cho nên mới trì hoãn một ít thời gian.
"Ôi, Dư tiên sinh ngươi đã đến rồi, ngươi nói thử xem vì cái gì phải ca luân chiến?"
Dư Thiên Tứ tuy rằng không lăn lộn trong giang hồ, nhưng lại là người thông minh: "Chắc là giang hồ hào hiệp khí phách hăng hái, muốn tận mắt chứng kiến phong thái của Đàm thiếu hiệp." Lời này nói được văn trứu trứu, phiên dịch ra chính là lão tử muốn thành danh liền phải đạp lên tên tuổi của người khác, tên tiểu tử thúi không tên không họ mới nổi lên kia khẳng định dễ dẫm hơn mấy lão tiền bối có tiếng nhiều.
* * * Triệu Quân liền xoay qua đầu, đóng giả thành một cây nấm nhỏ ngoan ngoãn uống trà.
Đàm Chiêu cười, quay đầu đổ ly trà cho Dư Thiên Tứ: "Đều chuẩn bị xong?" Lần thứ hai trở về Lâm An, hắn đương nhiên là muốn chuẩn bị chọc một ít chuyện.
Muốn nói hiện giờ từ đầu đường đến cuối ngõ Lâm An tin tức nào có độ quan tâm cao nhất, vậy tuyệt đối là giang hồ Hoa Sơn luận kiếm cùng Hoàng đế mất tích, Tiền Thái tử giả chết. Cái trước là ngày hội lớn của võ lâm, cái sau.. chuyện quan quốc gia đại kế.
Dân chúng bình thường là góp chút náo nhiệt, nhưng hào môn quý tộc lại là nửa đêm đều ngủ không ngon, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Dư Thiên Tứ làm Sử Di Viễn trở tay không kịp, điều lão ta có thể làm tự nhiên là đem hai người liên hệ với nhau, vậy nên khi mấy người tiến vào kinh thành, truyền lưu rộng nhất không bất ngờ chính là Tiền Thái tử không cam lòng bình thường giả chết hồi kinh bắt cóc Hoàng đế, còn nói muốn học Tào Mạnh Đức lấy lệnh chư hầu, cũng có nói Tiền Thái tử cùng Đương kim bệ hạ có hiềm khích, anh em bất hòa, các loại đồn đãi, nhưng đều có một điểm chung.. đó chính là Tiền Thái tử mưu đồ gây rối.
Mà Sử Di Viễn cũng sớm cho thấy lão ta che giấu sự thật, cũng chỉ vì không muốn dao động dân tâm.
Lời nói rất là quang minh chính đại, chỉ là đến người bán bánh nướng rong ở đầu phố cũng không tin, nhưng vậy thì thế nào! Sử Di Viên không có sợ hãi, trong tay lão nắm chặt nhược điểm của nửa cái triều đình, mà nửa triều đình còn lại không phải đã già chính là môn sinh của lão, trừ bỏ một cái danh Hoàng đế, lão đã chân chính đứng trên vạn người.
Lão vốn có thể thoải mái sung sướng mà làm "Nhiếp Chính Vương", nhưng từ nhiều năm trước Đại Tống đã ngày một suy nhược, sau khi đợi chết Tiên đế nghênh đón Tân đế, Sử Di Viễn vui sướng vạn phần, nhưng tùy theo đến chính là vạn phần lo lắng. Sau khi thật sự nhìn rõ phía sau lưng của cái vương triều này, Sử Di Viễn nhanh chóng tỉnh lại từ trong vui sướng.
Lão biết, Đại Tống sắp xong rồi, sự phồn vinh hưng thịnh của thành Lâm An cũng bất quá là hải thị thận lâu. Cái vương triều này đã đầy mình thương tích, Sử Di Viễn cũng không ngốc, cũng biết cùng Mông Cổ dính líu không khác bảo hổ lột da, nhưng lão muốn giữ được vinh hoa phú quý cùng to lớn quyền lực, đương nhiên phải trả giá một vài thứ.
Lão mưu tính rất lâu, cảm thấy một vài thứ ấy còn thừa nhận được, ngay cả đường lui cũng đã tính tốt, lúc này mới phái đệ tử đắc ý nhất của mình là Dư Thiên Tứ đi trước. Ở lão xem ra, lão cho Dư Thiên Tứ danh lợi, dạy gã ở trong triều đình quấy loạn mưa gió, hiện giờ chính là lúc đệ tử hồi báo lão.
Sự thành, vậy liền tốt nhất. Nếu không thành, vậy cũng bất quá là tổn thất một tên đệ tử.
Lão bàn tính đánh đến tinh xảo, lại không nghĩ tới tiểu tử gian tà xảo trá rũ mắt cụp mi Dư Thiên Tứ này lại liên hợp với Triệu Hồng muốn vặn ngã lão, lão liền nói Triệu Hồng bị chết quá dễ dàng, không ngờ thế nhưng lưu lại như vậy một tay.
Sử Di Viễn ban đầu đối Dư Thiên Tứ là có chút tín nhiệm, nếu không cũng sẽ không để gã đi Thiệu An tìm Triệu Quân về làm "bia ngắm", nhưng việc đã tới nước này, Sử Di Viễn tự giác nghĩ thông suốt trong đó mấu chốt, đã quyết tâm muốn đem ba người diệt trừ tận gốc.
Đến nỗi làm sao ứng phó đám ngu dân kia? Trên khuôn mặt bụ bẫm của Sử Di Viễn hiện lên một đạo châm chọc, dù sao tùy tiện biên một cái tên tuổi bọn họ liền sẽ tin tưởng, nghĩ cái này làm gì.
Sử Di Viễn hành động không thể nói không nhanh, thậm chí lão còn đã phái người đi Mông Cổ bàn bạc, nếu không phải Đàm Chiêu biết một vài trò mèo của người giang hồ, khả năng bọn họ vừa vào Lâm An đã bị bắt.
"Nếu ta nói còn chưa chuẩn bị xong đâu?" Dư Thiên Tứ bưng lên chén trà đã rót đầy trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm, tốt nhất Vũ tiền Long Tỉnh, hiện giờ cũng chỉ ở Lâm An mới có thể uống được.
Nghe được "chuẩn bị" hai chữ, Triệu tiểu Hoàng đế vẫn luôn giả nấm bên cạnh mạc danh chột dạ, thẳng đến sờ được túi vải nhỏ trước ngực, mới trong nháy mắt đúng lý hợp tình lên.
Đàm Chiêu tự nhiên cũng thấy được một loạt động tác nhỏ này, chẳng qua hắn vẫn chưa nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cậu chàng lại động kinh: "Vậy cũng không có biện pháp, chúng ta liền đánh một trận chiến không có chuẩn bị."
* * * Khi nào người không có chuẩn bị cũng có thể nói ra lời tự tin như vậy? Dự Thiên Tứ bắt đầu hoài nghi có phải chính mình đã theo sai người rồi không?
Bất quá gã đều đã lên thuyền giặc, trừ phi là nhảy xuống biển tự vẫn, nếu không gã đã không đường có thể lui.
"À đúng rồi, vừa mới đưa Quách đại nương trở về, có gặp gỡ Hoàng cô nương." Dư Thiên Tứ nói chuyện từ trước đến nay bất động thanh sắc, lúc gã nói lời này tuy rằng là đối với Đàm Chiêu, nhưng dễ thấy.. lỗ tai Triệu Quân giật giật.
Đàm Chiêu ngược lại không kinh ngạc, đã trải qua một lần luân hồi trong mộng, Hoàng Dung nếu còn không thông suốt liền thực xin lỗi thân phận con gái Hoàng Dược Sư của nàng, chẳng qua: "Ngươi có phải còn nói thiếu cái gì?"
Dư Thiên Tứ liền cười, tuổi của gã đã ngoài 30, cười rộ lên có loại cảm giác bình yên đến lạ: "Hồng tiên sinh quả nhiên lợi hại, trong Ngưu Gia thôn còn có một cô nương họ Mục, nói là Dương gia hậu nhân, còn đang mang thai, trùng hợp chính là, ta vừa muốn rời đi, Quách Tĩnh thiếu hiệp liền cưỡi khoái mã chạy đến."
Hẳn là Quách Tĩnh thấy được tin Đàm Chiêu để lại cho chàng ta, lúc này mới cưỡi khoái mã vội vã chạy tới.
Triệu Quân đã không giả nấm nữa, tuy rằng đầu cậu vẫn chưa loát xong, nhưng lỗ tai đã dựng lên cao cao, hiển nhiên là đang nghiêm túc nghe hai người nói chuyện. Chỉ tiếc Dư Thiên Tứ không phải tính cách bát quái, không có đi tìm hiểu diễn biến phía sau.
Nhưng gã không đi tìm hiểu, lại không đại biểu sự tình không có phát sinh.
Ngày ấy Quách Tĩnh đuổi theo Âu Dương Phong rời đi, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, chàng vốn không địch lại Tây Độc, lại không biết Âu Dương Phong này luyện tà môn công phu gì một bước đạp sai khiến cho thần chí không rõ, chàng đánh đến càng thêm bó tay bó chân, một phương diện chàng cảm thấy đối phương là kẻ thù giết sư phụ muốn thay sư phụ báo thù, về phương diện khác lại cảm thấy hổ thẹn khi bắt nạt một kẻ thần chí không rõ.
Chàng hai bên giằng co, cuối cùng chàng vẫn là không giết Âu Dương Phong.
Chờ chàng trở lại Hoa Sơn nhìn đến tin tức, liền lập tức cáo biệt sư phụ chạy tới Lâm An. Chàng hiểu biết mẹ của chàng, nhất định sẽ không ở trong thành chờ chàng, cho nên chàng chạy tới liền trực tiếp đi Ngưu Gia thôn. Kỳ thật trong lòng chàng cũng tưởng niệm Hoàng Dung, nhưng so sáng giữa Hoàng Dung và mẫu thân, hiển nhiên người sau càng nặng.
Này không thể chỉ trích, chàng cũng chuẩn bị sau khi dàn xếp tốt mẫu thân liền đi Đào Hoa Đảo tìm người, nhưng lệnh người kinh hỉ chính là Dung Nhi thế nhưng cũng ở Ngưu Gia thôn chờ chàng. Trên mặt chàng là mừng rỡ như điên, xông lên liền muốn ôm lấy Hoàng Dung.
Hoàng Dung cũng rất vui vẻ, nhưng nàng đã hỏi một vấn đề: "Tĩnh ca ca, huynh đã giết Âu Dương Phong chưa?"
Tươi cười trên mặt Quách Tĩnh tức khắc đọng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống một ngày bút ký: Ký chủ, tôi có loại dự cảm không tốt.
Đàm Chiêu Chiêu: Ta cũng..