Chương 20: Cha ta không phải cha ta 20
Gió Tây tịch liêu, mênh mông cát vàng, thứ rượu vẩn đục này nhập hầu liền có vẻ càng thêm chua xót.
Lục Tiểu Phụng uống cạn một chén Hoàng Tửu, cái tư vị trong lòng trong miệng lại nửa điểm không thấy chuyển biến tốt đẹp. Cái gọi là một say giải ngàn sầu, nhiều là nói ra lừa một chút chính mình mà thôi.
Chạy đường thấy chén rượu của chàng trống không, lập tức cơ linh xách một vò rượu mới lại đây, vị khách quan này cũng thật kỳ quái, đều từ sớm uống tới tối muộn lại không thấy nửa điểm men say, còn cố tình muốn bày bàn ghế ở trên cát vàng, người giang hồ thật sự là quá kỳ quái.
Nhưng có tiền chính là đại gia, ý cười trên mặt chạy đường so với ai khác đều nhiều, Lục Tiểu Phụng tiếp nhận vò rượu, trên mặt chợt ngẩn ra, chạy đường trước mắt một vựng, chỉ nghe được trên bàn leng keng một tiếng, trước mắt nào còn có thân ảnh của vị khách quan kia. Mà hắn cúi đầu nhìn xuống, ôi! Thỏi bạc thật lớn, phát tài rồi!
Lục Tiểu Phụng là đang đợi người, nhưng chàng chờ cũng không phải Tây Môn Xuy Tuyết người đi cùng chàng đến đây, cũng không phải Đàm Chiêu hay Tây Môn Duệ người lần này chàng muốn tìm, đương nhiên càng không phải thần long thấy đầu không thấy đuôi Ngọc La Sát, người chàng chờ là Hoa Mãn Lâu.
Công tử Giang Nam cho dù đến nơi cát vàng trải rộng như này thì vẫn cứ y xì như cũ, chỉ là khóe môi y khô cạn, có thể thấy được y lên đường vô cùng cấp bách. Nghe được ngũ âm quen thuộc, y hơi hơi quay đầu, thanh âm thoáng có chút mất tiếng: "Lục Tiểu Phụng?"
Lục Tiểu Phụng đem bầu rượu trong lòng ngực đưa qua: "Là ta."
Trên mặt Hoa Mãn Lâu chợt hiện lên nét kinh ngạc, vào tay là bầu rượu lạnh lẽo, thanh âm khó được có chút dồn dập: "Lục Tiểu Phụng, huynh nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi từ biệt ở Võ Đang, Hoa Mãn Lâu về nhà đã bị song thân bức hôn, nhưng tâm ý y đã quyết tự nhiên không nghĩ liên lụy cô nương nhà người ta, hiểu chi lấy tình động chi lấy lý, cuối cùng cũng khuyên ngăn được nhị lão, chỉ là cũng đáp ứng dành nhiều thời gian hơn bồi nhị lão. Chờ đến khi y nghe được tin tức về Tây Vực Ma giáo đã là khi Lục Tiểu Phụng đuổi tới Vạn Mai Sơn Trang.
Y vừa nghe liền biết không đúng, nhưng rốt cuộc mắt y không thể thấy, từ Giang Nam đuổi tới một nơi chưa bao giờ đặt chân như Tây Vực tự nhiên hao phí càng nhiều thời gian, Lục Tiểu Phụng cũng đúng là nhận được tin tức mới ở chỗ này chờ, đương nhiên cũng là vì bằng hữu nhờ vả.
Chờ đến khi Hoa Mãn Lâu nghe xong Lục Tiểu Phụng giải thích, y liền ngửa đầu uống lên một hớp rượu, chua xót mà rát tâm. Y một hớp uống cạn, sau đó đem vò rượu bang một tiếng nện ở trên bờ cát, tất cả nước rượu vẩn đục đều bị bùn sa nuốt tẫn, liền giống như tâm tình lúc này của Hoa Mãn Lâu vậy: "Lục Tiểu Phụng, Đàm Chiêu hồ nháo, huynh cũng bồi hắn hồ nháo sao!"
**
Đàm Chiêu biết chính mình đang hồ nháo sao? Đương nhiên hắn biết, lại còn biết rất rõ ràng. Hắn tùy hứng làm bậy sao? Đương nhiên hắn cũng biết, nhưng hắn từ nhỏ làm xằng làm bậy quen, cho dù là giang hồ cẩu thả, hắn cũng nên điên cuồng một hồi.
Ngọc La Sát Tây Vực không thể chiến thắng? Hắn cứ không tin! Nhưng người này năm lần bảy lượt lấy tánh mạng người khác nói giỡn, nếu hắn lại tiếp tục nhịn xuống chính là rùa đen vương bát đản!
Hệ thống: Ký chủ, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Thanh âm muốn bao nhiêu u oán liền có bấy nhiêu u oán, hệ thống chưa từng gặp được ký chủ nào cẩu như vậy. Rõ ràng đã tích cóp được không ít thời gian, chỉ cần ở hệ thống thương thành đổi vật phẩm, sống thêm ba mươi năm cũng không thành vấn đề nha! Tỷ như dụng cụ làm đẹp giúp thay đổi diện mạo đảm bảo không bị người nhìn thấu này, lại tỷ như giả chết chạy đi hải ngoại sinh hoạt này, này đồ bỏ Ngọc La Sát cho dù có lợi hại cũng không lợi hại đến mức độ này!
Rõ ràng có ngàn vạn phương pháp, nhưng cẩu ký chủ của nó càng muốn chính diện cương! Cậu lợi hại như vậy, sao cậu không sống sót đi! Cậu chính là người muốn kiếm thời gian trở về thế giới cũ vui vẻ sinh hoạt đấy! Hệ thống lại một lần vì đầu óc lúc trước bị nước vào của mình mà bi ai, sớm biết rằng vị ký chủ này.. Tạo nghiệt mà!
[ ừ.]
Hệ thống: Ký chủ, nhưng cậu phải nhớ kỹ cho dù ở giá trị vũ lực cậu vuợt qua Ngọc La Sát, cậu cũng tuyệt đối không thể giết ông ta!
[ ta đương nhiên biết cái này, nhưng muốn đem người biến thành người thường, lại rất dễ dàng.]
Hệ thống: . Cậu giỏi quá!
[ cảm ơn khích lệ!]
Hệ thống: Cậu không nghe ra tới tôi không ở khen cậu sao! Ký chủ cậu phải hiểu rõ, nếu cậu thất bại, cậu biết hậu quả sao?
[ biết, nhưng thực ra, ta có chút sợ hãi.]
Hệ thống ngẩn người, trong thiết lập của nó cũng không có loại cảm xúc này, thậm chí nó hoàn toàn không rõ ký chủ ở sợ hãi cái gì, cho nên nó không lên tiếng.
[ nói thật, ta thực cảm tạ ngươi xuất hiện, nếu không có ngươi liền không có ta bây giờ, tựa như ta nói với Ngọc La Sát vậy, người nếu có thể tồn tại tuyệt sẽ không nguyện ý đi tìm chết, bởi vì còn sống thì còn có hy vọng, đã chết cái gì cũng đều không có, bởi vậy cái giang hồ này mới có nơi như U Linh Sơn Trang.]
[ chính là như ta bây giờ, chung quy là không giống người thường, ta đã từng nghĩ qua ở cái giang hồ này sống sót, sống hẳn một trăm năm, có một đám tri giao hảo hữu, nuôi dạy trẻ con, uống chút rượu từ đủ loại hoa, cuộc sống không chút khổ sở. Nhưng hiện tại, ta thế nhưng có chút sợ hãi.]
Hệ thống: Ký chủ cậu.. Đừng lừa tình như vậy!
Đàm Chiêu liền cười: [Không phải lừa tình, là nói thật. Hệ thống, ngươi phải biết rằng ta là người, là người liền không có khả năng vô tình, ta sợ chờ đến khi ta sống đến già biến thành lão nhân rồi, trong lòng đã khô héo, khi đó có lẽ ta sẽ vô cùng quyến luyến thế giới này, ta không bỏ được bạn bè tri kỷ ở thế giới này, có lẽ ta khả năng còn sẽ gặp được người khiến ta động tâm..]
Hệ thống: Không, xin cho phép tôi đánh gãy một chút, tôi cảm thấy ký chủ cậu cẩu như vậy, khẳng định không có cô gái nào thích cậu.
[ ngươi câm miệng!]
* * * Rõ ràng là lời nói thật mà.
[Nhưng đến lúc đó, ta còn phải tiếp tục mang theo hết thảy đi đến một thế giới khác, nói thật ta có chút khó có thể tưởng tượng, ta sợ ta sẽ không còn muốn sống nữa.]
A, hệ thống cảm thấy lúc này nó cần tìm một vị bác sỹ tâm lý cho ký chủ.
Hệ thống: Không đúng, ký chủ cậu trộm đổi khái niệm, nếu cậu thật sự sống đến một trăm tuổi, cậu có thể lựa chọn trở lại thế giới hiện thực nha!
Cho nên nói, người không tìm đường chết sẽ không phải chết, Đàm Chiêu sâu kín mà mở miệng: Hệ thống, ngươi còn nhớ rõ ta ký xuống hợp đồng trả góp sao?
* * * Ai nha, thiếu chút nữa quên mất! Hệ thống đột nhiên nhớ tới vị ký chủ này ngày thường ăn xài phung phí, nhất thời thế nhưng cũng cảm thấy thực tuyệt vọng, thống sinh gian nan mà! Lúc trước vì cái gì nó liếc mắt một cái liền nhìn trúng cậu ta chứ!
Hệ thống: Nhưng mà tôi cảm thấy ký chủ cậu nghĩ như vậy vẫn là không đúng.
Nhân loại lại không phải dựa vào hình thái mà sống, theo tôi được biết, nhân loại các cậu có rất nhiều người khát cầu trường sinh, vị Tần Thủy Hoàng trứ danh ấy, không phải cũng trăm cay ngàn đắng cầu trường sinh sao, mà hiện tại cậu có được cơ hội này, chẳng lẽ cậu không nên vui vẻ sao?
[ ta vui vẻ thây, ngươi nơi nào nhìn ra ta không vui!]
Nơi nào cũng không vui OK! Hệ thống quả thực chán không buồn nói, ký chủ mỗi ngày một bộ bộ mà làm yêu, nó là đổ mấy đời vận xui đổ máu mới gặp phải vị ký chủ như vậy chứ!
[ nói lên cái này, hệ thống ta là vị ký chủ thứ mấy của ngươi? ]
Hắn vừa hỏi ra miệng, hệ thống tức khắc quỷ dị trầm mặc, may mắn lúc này bên ngoài gió cát bay múa, có một thanh âm từ trong gió truyền đến: "Đàm Chiêu, bổn tọa cũng không biết ngươi lại can đảm như vậy!"
Đàm Chiêu giữa mày một ngưng, thầm nghĩ: Rốt cuộc tới!
Ngọc La Sát vẫn là cái kia Ngọc La Sát, thân ảnh như gió, sương khói bao phủ trên mặt ông ta làm người đoán không ra ông ta rốt cuộc là nam hay nữ, là tuổi trẻ vẫn là già nua, cũng càng làm người thêm sợ hãi.
Đàm Chiêu nhìn ông ta, ánh mắt ngoài dự đoán bình tĩnh: "Ông sớm nên liệu đến một ngày này, không phải sao?"
Lấy bản lĩnh tính toán nhân tâm của Ngọc La Sát, ông ta không có khả năng nhìn không ra Đàm Chiêu mọc đầy phản cốt. Nhưng ông ta lại cầm một cái La Sát giáo to như vậy cùng hắn đánh cuộc, nói đến cùng ở trong lòng người như ông ta, trên đời này hết thảy đồ vật đều có thể coi như quân cờ đùa bỡn, ngay cả chính ông ta cũng không ngoại lệ.
Làm sao có thể lấy người bình thường đi đo đạc nội tâm một kẻ điên!
"Không tồi, Bảo nhi mà bổn tọa nuôi lớn như thế nào, trong lòng bổn tọa rõ ràng hơn ai hết." Ông ta nhẹ nhàng cười, vô cớ làm người cảm giác sởn tóc gáy: "Đàm Chiêu, nếu ngươi đã không hề che giấu mà xuất hiện ở trước mặt bổn tọa, cũng nên dự đoán được chuyện kế tiếp."
Bảo nhi, Đàm Chiêu, người nam nhân này so với ai khác đều xem đến rõ ràng.
Đàm Chiêu nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở ra: "Cho nên, mục đích của ông."
"Mục đích?" Gió Tây đưa tới thanh âm lạnh lùng: "Bổn tọa muốn làm liền làm, trên đời này có quá nhiều thứ không thú vị, nếu ngươi sống lâu được giống bổn tọa, đột nhiên đụng tới một kẻ thú vị, ngươi cũng sẽ làm như vậy."
"Không, ta sẽ không."
Dưới lớp sương khói, trên mặt nam nhân chợt lóe qua nét nghiền ngẫm, nếu ban đầu Ngọc Thiên Bảo là dáng vẻ này, có lẽ ông ta sẽ thật sự đem người này bồi dưỡng thành tương lai giáo chủ của La Sát giáo. Nhưng mà không phải, ông ta trong lòng thở dài, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, lời nói ra cũng ít nhiều mang theo chút uể oải không hứng thú: "Ta có chút tò mò, ngươi là nói thế nào mà thuyết phục được Tuyết nhi lại đây?"
"Phụ tử thiên tính, nói nhiều ông cũng không hiểu."
Ngọc La Sát nhất thời bị nghẹn họng, ngược lại tựa hồ là nổi lên hứng thú, Đàm Chiêu lại không muốn cùng ông ta nhiều lời, nâng chưởng liền cùng ông ta giao thủ.
Theo chân chính ý nghĩa tới nói thế giới này xem như thế giới hắn đã sống, hắn có bằng hữu của mình, cũng dưỡng cái ba tuổi tiểu đậu đinh, Đàm Chiêu để tay lên ngực tự hỏi, hắn thích thậm chí là quyến luyến cái giang hồ này.
Nhưng Ngọc La Sát tựa như thanh gươm của Damocles vậy (*), treo ở trên đầu hắn, nếu không phải đối phương đem tiểu tổ tông liên lụy vào, Đàm Chiêu thậm chí rất sẵn lòng cùng ông ta đấu trí đấu dũng. Một người có thể tùy tâm sở dục, nhưng tùy tâm sở dục đến đem một đứa bé ba tuổi liên lụy tiến vào, vậy liền làm người vô cùng tức giận!
(*) Thanh gươm của Damocles: Cách nói ẩn dụ để mô tả mối nguy hiểm hiển hiện.
Hai người đều là bàn tay trần, Đàm Chiêu xuất chưởng mềm mại lại giấu giếm mạnh mẽ, Ngọc La Sát thì tinh ở khó liệu, nắm lấy không ra. Nhất thời cát vàng giơ lên, không thấy thân ảnh.
Nhưng này chỉ là bề ngoài mà thôi, Đàm Chiêu ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết đều đánh không lại, đứng nói chi là nội lực thâm hậu không lường được như Ngọc La Sát. Chưa qua mấy chục hiệp, Đàm Chiêu đã bị đánh rớt xuống bờ cát, toàn bộ lồng ngực đều quanh quẩn đau đớn, hắn không chút nghi ngờ nếu Ngọc La Sát ra tay lại nặng một ít, chỉ sợ lúc này hắn đã đứng ở trên hư không của trạm trung chuyển.
Hệ thống: Ký chủ, cậu kiẻn trì! Dung dịch hòa tan nội lực còn mười phút nữa, cố lên!
Thanh âm hệ thống vang bên tai, Đàm Chiêu nhìn bầu trời quang đãng, thật mạnh khụ một tiếng, tê tâm liệt phế đau đớn xâm chiếm toàn bộ tâm thần hắn, tốn mất một năm thời gian của hắn mau ngoại quải, nếu là không có tác dụng, hắn đều phải nôn chết!
Chỉ là thứ này thế nhưng còn phân biệt thời gian hòa tan, nội nực của hắn sắp bị hòa tan hết rồi, thế mà Ngọc La Sát còn có mười phút, trời xanh lầm hắn!
Lục Tiểu Phụng uống cạn một chén Hoàng Tửu, cái tư vị trong lòng trong miệng lại nửa điểm không thấy chuyển biến tốt đẹp. Cái gọi là một say giải ngàn sầu, nhiều là nói ra lừa một chút chính mình mà thôi.
Chạy đường thấy chén rượu của chàng trống không, lập tức cơ linh xách một vò rượu mới lại đây, vị khách quan này cũng thật kỳ quái, đều từ sớm uống tới tối muộn lại không thấy nửa điểm men say, còn cố tình muốn bày bàn ghế ở trên cát vàng, người giang hồ thật sự là quá kỳ quái.
Nhưng có tiền chính là đại gia, ý cười trên mặt chạy đường so với ai khác đều nhiều, Lục Tiểu Phụng tiếp nhận vò rượu, trên mặt chợt ngẩn ra, chạy đường trước mắt một vựng, chỉ nghe được trên bàn leng keng một tiếng, trước mắt nào còn có thân ảnh của vị khách quan kia. Mà hắn cúi đầu nhìn xuống, ôi! Thỏi bạc thật lớn, phát tài rồi!
Lục Tiểu Phụng là đang đợi người, nhưng chàng chờ cũng không phải Tây Môn Xuy Tuyết người đi cùng chàng đến đây, cũng không phải Đàm Chiêu hay Tây Môn Duệ người lần này chàng muốn tìm, đương nhiên càng không phải thần long thấy đầu không thấy đuôi Ngọc La Sát, người chàng chờ là Hoa Mãn Lâu.
Công tử Giang Nam cho dù đến nơi cát vàng trải rộng như này thì vẫn cứ y xì như cũ, chỉ là khóe môi y khô cạn, có thể thấy được y lên đường vô cùng cấp bách. Nghe được ngũ âm quen thuộc, y hơi hơi quay đầu, thanh âm thoáng có chút mất tiếng: "Lục Tiểu Phụng?"
Lục Tiểu Phụng đem bầu rượu trong lòng ngực đưa qua: "Là ta."
Trên mặt Hoa Mãn Lâu chợt hiện lên nét kinh ngạc, vào tay là bầu rượu lạnh lẽo, thanh âm khó được có chút dồn dập: "Lục Tiểu Phụng, huynh nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi từ biệt ở Võ Đang, Hoa Mãn Lâu về nhà đã bị song thân bức hôn, nhưng tâm ý y đã quyết tự nhiên không nghĩ liên lụy cô nương nhà người ta, hiểu chi lấy tình động chi lấy lý, cuối cùng cũng khuyên ngăn được nhị lão, chỉ là cũng đáp ứng dành nhiều thời gian hơn bồi nhị lão. Chờ đến khi y nghe được tin tức về Tây Vực Ma giáo đã là khi Lục Tiểu Phụng đuổi tới Vạn Mai Sơn Trang.
Y vừa nghe liền biết không đúng, nhưng rốt cuộc mắt y không thể thấy, từ Giang Nam đuổi tới một nơi chưa bao giờ đặt chân như Tây Vực tự nhiên hao phí càng nhiều thời gian, Lục Tiểu Phụng cũng đúng là nhận được tin tức mới ở chỗ này chờ, đương nhiên cũng là vì bằng hữu nhờ vả.
Chờ đến khi Hoa Mãn Lâu nghe xong Lục Tiểu Phụng giải thích, y liền ngửa đầu uống lên một hớp rượu, chua xót mà rát tâm. Y một hớp uống cạn, sau đó đem vò rượu bang một tiếng nện ở trên bờ cát, tất cả nước rượu vẩn đục đều bị bùn sa nuốt tẫn, liền giống như tâm tình lúc này của Hoa Mãn Lâu vậy: "Lục Tiểu Phụng, Đàm Chiêu hồ nháo, huynh cũng bồi hắn hồ nháo sao!"
**
Đàm Chiêu biết chính mình đang hồ nháo sao? Đương nhiên hắn biết, lại còn biết rất rõ ràng. Hắn tùy hứng làm bậy sao? Đương nhiên hắn cũng biết, nhưng hắn từ nhỏ làm xằng làm bậy quen, cho dù là giang hồ cẩu thả, hắn cũng nên điên cuồng một hồi.
Ngọc La Sát Tây Vực không thể chiến thắng? Hắn cứ không tin! Nhưng người này năm lần bảy lượt lấy tánh mạng người khác nói giỡn, nếu hắn lại tiếp tục nhịn xuống chính là rùa đen vương bát đản!
Hệ thống: Ký chủ, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Thanh âm muốn bao nhiêu u oán liền có bấy nhiêu u oán, hệ thống chưa từng gặp được ký chủ nào cẩu như vậy. Rõ ràng đã tích cóp được không ít thời gian, chỉ cần ở hệ thống thương thành đổi vật phẩm, sống thêm ba mươi năm cũng không thành vấn đề nha! Tỷ như dụng cụ làm đẹp giúp thay đổi diện mạo đảm bảo không bị người nhìn thấu này, lại tỷ như giả chết chạy đi hải ngoại sinh hoạt này, này đồ bỏ Ngọc La Sát cho dù có lợi hại cũng không lợi hại đến mức độ này!
Rõ ràng có ngàn vạn phương pháp, nhưng cẩu ký chủ của nó càng muốn chính diện cương! Cậu lợi hại như vậy, sao cậu không sống sót đi! Cậu chính là người muốn kiếm thời gian trở về thế giới cũ vui vẻ sinh hoạt đấy! Hệ thống lại một lần vì đầu óc lúc trước bị nước vào của mình mà bi ai, sớm biết rằng vị ký chủ này.. Tạo nghiệt mà!
[ ừ.]
Hệ thống: Ký chủ, nhưng cậu phải nhớ kỹ cho dù ở giá trị vũ lực cậu vuợt qua Ngọc La Sát, cậu cũng tuyệt đối không thể giết ông ta!
[ ta đương nhiên biết cái này, nhưng muốn đem người biến thành người thường, lại rất dễ dàng.]
Hệ thống: . Cậu giỏi quá!
[ cảm ơn khích lệ!]
Hệ thống: Cậu không nghe ra tới tôi không ở khen cậu sao! Ký chủ cậu phải hiểu rõ, nếu cậu thất bại, cậu biết hậu quả sao?
[ biết, nhưng thực ra, ta có chút sợ hãi.]
Hệ thống ngẩn người, trong thiết lập của nó cũng không có loại cảm xúc này, thậm chí nó hoàn toàn không rõ ký chủ ở sợ hãi cái gì, cho nên nó không lên tiếng.
[ nói thật, ta thực cảm tạ ngươi xuất hiện, nếu không có ngươi liền không có ta bây giờ, tựa như ta nói với Ngọc La Sát vậy, người nếu có thể tồn tại tuyệt sẽ không nguyện ý đi tìm chết, bởi vì còn sống thì còn có hy vọng, đã chết cái gì cũng đều không có, bởi vậy cái giang hồ này mới có nơi như U Linh Sơn Trang.]
[ chính là như ta bây giờ, chung quy là không giống người thường, ta đã từng nghĩ qua ở cái giang hồ này sống sót, sống hẳn một trăm năm, có một đám tri giao hảo hữu, nuôi dạy trẻ con, uống chút rượu từ đủ loại hoa, cuộc sống không chút khổ sở. Nhưng hiện tại, ta thế nhưng có chút sợ hãi.]
Hệ thống: Ký chủ cậu.. Đừng lừa tình như vậy!
Đàm Chiêu liền cười: [Không phải lừa tình, là nói thật. Hệ thống, ngươi phải biết rằng ta là người, là người liền không có khả năng vô tình, ta sợ chờ đến khi ta sống đến già biến thành lão nhân rồi, trong lòng đã khô héo, khi đó có lẽ ta sẽ vô cùng quyến luyến thế giới này, ta không bỏ được bạn bè tri kỷ ở thế giới này, có lẽ ta khả năng còn sẽ gặp được người khiến ta động tâm..]
Hệ thống: Không, xin cho phép tôi đánh gãy một chút, tôi cảm thấy ký chủ cậu cẩu như vậy, khẳng định không có cô gái nào thích cậu.
[ ngươi câm miệng!]
* * * Rõ ràng là lời nói thật mà.
[Nhưng đến lúc đó, ta còn phải tiếp tục mang theo hết thảy đi đến một thế giới khác, nói thật ta có chút khó có thể tưởng tượng, ta sợ ta sẽ không còn muốn sống nữa.]
A, hệ thống cảm thấy lúc này nó cần tìm một vị bác sỹ tâm lý cho ký chủ.
Hệ thống: Không đúng, ký chủ cậu trộm đổi khái niệm, nếu cậu thật sự sống đến một trăm tuổi, cậu có thể lựa chọn trở lại thế giới hiện thực nha!
Cho nên nói, người không tìm đường chết sẽ không phải chết, Đàm Chiêu sâu kín mà mở miệng: Hệ thống, ngươi còn nhớ rõ ta ký xuống hợp đồng trả góp sao?
* * * Ai nha, thiếu chút nữa quên mất! Hệ thống đột nhiên nhớ tới vị ký chủ này ngày thường ăn xài phung phí, nhất thời thế nhưng cũng cảm thấy thực tuyệt vọng, thống sinh gian nan mà! Lúc trước vì cái gì nó liếc mắt một cái liền nhìn trúng cậu ta chứ!
Hệ thống: Nhưng mà tôi cảm thấy ký chủ cậu nghĩ như vậy vẫn là không đúng.
Nhân loại lại không phải dựa vào hình thái mà sống, theo tôi được biết, nhân loại các cậu có rất nhiều người khát cầu trường sinh, vị Tần Thủy Hoàng trứ danh ấy, không phải cũng trăm cay ngàn đắng cầu trường sinh sao, mà hiện tại cậu có được cơ hội này, chẳng lẽ cậu không nên vui vẻ sao?
[ ta vui vẻ thây, ngươi nơi nào nhìn ra ta không vui!]
Nơi nào cũng không vui OK! Hệ thống quả thực chán không buồn nói, ký chủ mỗi ngày một bộ bộ mà làm yêu, nó là đổ mấy đời vận xui đổ máu mới gặp phải vị ký chủ như vậy chứ!
[ nói lên cái này, hệ thống ta là vị ký chủ thứ mấy của ngươi? ]
Hắn vừa hỏi ra miệng, hệ thống tức khắc quỷ dị trầm mặc, may mắn lúc này bên ngoài gió cát bay múa, có một thanh âm từ trong gió truyền đến: "Đàm Chiêu, bổn tọa cũng không biết ngươi lại can đảm như vậy!"
Đàm Chiêu giữa mày một ngưng, thầm nghĩ: Rốt cuộc tới!
Ngọc La Sát vẫn là cái kia Ngọc La Sát, thân ảnh như gió, sương khói bao phủ trên mặt ông ta làm người đoán không ra ông ta rốt cuộc là nam hay nữ, là tuổi trẻ vẫn là già nua, cũng càng làm người thêm sợ hãi.
Đàm Chiêu nhìn ông ta, ánh mắt ngoài dự đoán bình tĩnh: "Ông sớm nên liệu đến một ngày này, không phải sao?"
Lấy bản lĩnh tính toán nhân tâm của Ngọc La Sát, ông ta không có khả năng nhìn không ra Đàm Chiêu mọc đầy phản cốt. Nhưng ông ta lại cầm một cái La Sát giáo to như vậy cùng hắn đánh cuộc, nói đến cùng ở trong lòng người như ông ta, trên đời này hết thảy đồ vật đều có thể coi như quân cờ đùa bỡn, ngay cả chính ông ta cũng không ngoại lệ.
Làm sao có thể lấy người bình thường đi đo đạc nội tâm một kẻ điên!
"Không tồi, Bảo nhi mà bổn tọa nuôi lớn như thế nào, trong lòng bổn tọa rõ ràng hơn ai hết." Ông ta nhẹ nhàng cười, vô cớ làm người cảm giác sởn tóc gáy: "Đàm Chiêu, nếu ngươi đã không hề che giấu mà xuất hiện ở trước mặt bổn tọa, cũng nên dự đoán được chuyện kế tiếp."
Bảo nhi, Đàm Chiêu, người nam nhân này so với ai khác đều xem đến rõ ràng.
Đàm Chiêu nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở ra: "Cho nên, mục đích của ông."
"Mục đích?" Gió Tây đưa tới thanh âm lạnh lùng: "Bổn tọa muốn làm liền làm, trên đời này có quá nhiều thứ không thú vị, nếu ngươi sống lâu được giống bổn tọa, đột nhiên đụng tới một kẻ thú vị, ngươi cũng sẽ làm như vậy."
"Không, ta sẽ không."
Dưới lớp sương khói, trên mặt nam nhân chợt lóe qua nét nghiền ngẫm, nếu ban đầu Ngọc Thiên Bảo là dáng vẻ này, có lẽ ông ta sẽ thật sự đem người này bồi dưỡng thành tương lai giáo chủ của La Sát giáo. Nhưng mà không phải, ông ta trong lòng thở dài, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, lời nói ra cũng ít nhiều mang theo chút uể oải không hứng thú: "Ta có chút tò mò, ngươi là nói thế nào mà thuyết phục được Tuyết nhi lại đây?"
"Phụ tử thiên tính, nói nhiều ông cũng không hiểu."
Ngọc La Sát nhất thời bị nghẹn họng, ngược lại tựa hồ là nổi lên hứng thú, Đàm Chiêu lại không muốn cùng ông ta nhiều lời, nâng chưởng liền cùng ông ta giao thủ.
Theo chân chính ý nghĩa tới nói thế giới này xem như thế giới hắn đã sống, hắn có bằng hữu của mình, cũng dưỡng cái ba tuổi tiểu đậu đinh, Đàm Chiêu để tay lên ngực tự hỏi, hắn thích thậm chí là quyến luyến cái giang hồ này.
Nhưng Ngọc La Sát tựa như thanh gươm của Damocles vậy (*), treo ở trên đầu hắn, nếu không phải đối phương đem tiểu tổ tông liên lụy vào, Đàm Chiêu thậm chí rất sẵn lòng cùng ông ta đấu trí đấu dũng. Một người có thể tùy tâm sở dục, nhưng tùy tâm sở dục đến đem một đứa bé ba tuổi liên lụy tiến vào, vậy liền làm người vô cùng tức giận!
(*) Thanh gươm của Damocles: Cách nói ẩn dụ để mô tả mối nguy hiểm hiển hiện.
Hai người đều là bàn tay trần, Đàm Chiêu xuất chưởng mềm mại lại giấu giếm mạnh mẽ, Ngọc La Sát thì tinh ở khó liệu, nắm lấy không ra. Nhất thời cát vàng giơ lên, không thấy thân ảnh.
Nhưng này chỉ là bề ngoài mà thôi, Đàm Chiêu ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết đều đánh không lại, đứng nói chi là nội lực thâm hậu không lường được như Ngọc La Sát. Chưa qua mấy chục hiệp, Đàm Chiêu đã bị đánh rớt xuống bờ cát, toàn bộ lồng ngực đều quanh quẩn đau đớn, hắn không chút nghi ngờ nếu Ngọc La Sát ra tay lại nặng một ít, chỉ sợ lúc này hắn đã đứng ở trên hư không của trạm trung chuyển.
Hệ thống: Ký chủ, cậu kiẻn trì! Dung dịch hòa tan nội lực còn mười phút nữa, cố lên!
Thanh âm hệ thống vang bên tai, Đàm Chiêu nhìn bầu trời quang đãng, thật mạnh khụ một tiếng, tê tâm liệt phế đau đớn xâm chiếm toàn bộ tâm thần hắn, tốn mất một năm thời gian của hắn mau ngoại quải, nếu là không có tác dụng, hắn đều phải nôn chết!
Chỉ là thứ này thế nhưng còn phân biệt thời gian hòa tan, nội nực của hắn sắp bị hòa tan hết rồi, thế mà Ngọc La Sát còn có mười phút, trời xanh lầm hắn!
Chỉnh sửa cuối: