Phiên ngoại: Bắt cóc 2 Bấm để xem Mùa đông trời tối đến sớm, mặc dù mới sáu giờ, trời đã tối lại. Vóc dáng Trình Phao Phao chỉ tới eo Kiều Tĩnh Hiên, Kiều Tĩnh Hiên cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của bé, thật giống ai thiếu nợ bé một triệu vậy, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhân tiện nói: "Trình Phao Phao, tại sao em lại đánh nhau cùng đồng học?" "Ai cho anh gọi danh tự này, tôi với anh cũng không quen." Trình Phao Phao nguýt cậu một cái, giống như tiểu đại nhân chắp tay sau lưng: "Tôi đánh nhau cũng không liên quan tới anh, chút nữa về nhà anh không được nói lung tung với cha cùng ba ba, ông bà nội của tôi, bằng không --" Kiều Tĩnh Hiên thuận thế nói: "Bằng không như thế nào, cũng đánh anh một trận sao?" Trình Phao Phao hừ một tiếng, vẻ mặt anh biết là tốt rồi. Kiều Tĩnh Hiên gần như muốn cười ra tiếng, cố ý đùa bé nói: "Trình Phao Phao, khi còn bé rõ ràng em thật ngoan, thật biết điều, đi theo phía sau mông anh gọi anh trai dài anh trai ngắn, em đều không nhớ sao?" Khuôn mặt nhỏ bé trắng nộn nộn của Trình Phao Phao lập tức đỏ bừng lên, "Không thể nào, anh nói bậy!" Kiều Tĩnh Hiên nói: "Không tin em hỏi ba em, mẹ.. cha em đi." Hai cái xưng hô này đặt ở cùng một chỗ quá quái lạ, thiếu chút nữa cậu liền nói sai. Nhưng mà cậu nhìn ra Trình Phao Phao là đứa nhỏ rất sĩ diện, chuyện như vậy hẳn là sẽ không tìm chứng cứ với người trong nhà, cho nên mới dám nói thế. Quả nhiên, Trình Phao Phao nghẹn lời, sau một lát hơi giận giữ lắc lắc đầu một cái, không để ý tới cậu. Lên xe cũng giống vậy, ngồi một đầu khác ở chỗ ngồi hàng sau, cách cậu khá xa. Kiều Tĩnh Hiên thấy bé bạnh quai hàm rất thú vị, nhất thời trong lòng ngứa ngáy liền định lấy ngón tay đâm đâm một cái, tay mới vừa duỗi ra liền nhớ lại tao ngộ khi còn bé, đành phải thu tay lại. Thời điểm không tới một tuổi đã hung ác như vậy, hiện tại khẳng định càng hung hơn. Trầm mặc một lát sau, Kiều Tĩnh Hiên không nhịn được nói: "Trình Phao Phao, em có hai người ba, lại không có mẹ người khác sẽ không cảm thấy thật kỳ quái sao?" Cái vấn đề này cậu vẫn luôn thật tò mò, chỉ là đến bây giờ mới hỏi ra. Trình Phao Phao bỗng quay đầu, thái độ hung dữ như một con thú nhỏ nổi giận: "Nếu ai cảm thấy kỳ quái, tôi liền đánh tới hắn không nói kỳ quái nữa mới thôi!" Còn dữ dằn mà bổ sung một câu: "Anh cũng giống vậy!" Kiều Tĩnh Hiên: "..." Hiện tại cậu đã biết tại sao vị bạn học kia lại bị Trình Phao Phao đánh. Một thằng nhóc bảy tuổi so với mình lùn nửa đoạn đương nhiên không đánh được cậu, nhưng mà cậu đại nhân đại lượng, liền mặc kệ tên tiểu tử này đi, bằng không nếu làm em ấy khóc, trở về Trình gia sẽ không dễ nói chuyện. Kiều Tĩnh Hiên đang nghĩ nên nói gì với Trình Phao Phao, tài xế bỗng nhiên nói: "Đại thiếu gia, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, chúng ta chờ cảnh sát giao thông đến xử lý xong rồi đi, hay là đi đường vòng trở lại?" Kiều Tĩnh Hiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, phía trước mấy chục mét có hai chiếc xe hơi nhỏ đã xảy ra va chạm, hai chủ xe đứng ở giữa đường vung tay múa chân chỉ trích lẫn nhau, những xe phía sau đều không qua được. Trình Phao Phao nghiêm mặt đáp: "Đi đường vòng đi, đường này không biết phải đợi bao lâu." Tài xế đáp ứng, quay đầu xe, sau đó vòng một vòng, đi theo một con đường nhỏ về khu biệt thự. Gần mười phút sau, một chiếc xe Ford đột nhiên từ phía sau vượt qua, ra phía trước liền dừng chặn trước đầu xe. Tài xế sợ hết hồn, nhanh chóng giẫm phanh, mới không có va vào chiếc xe Ford kia. Phía sau lại có chiếc xe cùng tiến lên, phong kín đường lui. Sau đó cửa hai chiếc xe đồng thời mở ra, mười gã đàn ông mang khăn trùm đầu màu đen bước xuống, bao quanh bốn phía xe hơi nhỏ của Trình gia. Tâm trạng Kiều Tĩnh Hiên chìm xuống, không tốt, nhìn dáng vẻ này là gặp bọn cướp rồi! Tại sao mình vừa đến Ninh thị liền gặp chuyện như vậy chứ, thực không gặp may mà. Tài xế phản ứng rất nhanh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi đi, nhưng mà không đợi điện thoại chuyển được, cửa xe liền bị bạo lực mở ra, sau đó người cũng bị kéo ra ngoài. Kiều Tĩnh Hiên cùng Trình Phao Phao cũng bị hai tên tráng hán từ từ hai bên trái phải kéo từ trong xe ra, điện thoại di động của Kiều Tĩnh Hiên cũng bị tịch thu, ném xuống đất đạp nát bét. Một người trong đó nói: "Ngoại trừ nhãi con Trình gia, sao còn thêm một tiểu tử choai choai?" Tên còn lại âm hiểm cười nói: "Nhiều thêm thì nhiều đi, nếu có thể ngồi ở trên xe Trình gia nói rõ quan hệ không tầm thường, vừa vặn có thể đòi nhiều thêm một bút." Tài xế Trình gia có thân thủ không tệ, chỉ trong chốc lát đã quật ngã ba, bốn tên cướp, nhưng mà không biết làm sao đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa mỗi người cũng không phải tay tầm thường, bởi vậy cũng không lâu lắm liền không địch lại, bị đánh bất tỉnh vứt trong bụi cỏ ven đường. Kiều Tĩnh Hiên vừa căng thẳng vừa xúc động phẫn nộ, không tự chủ xiết chặt nắm đấm, phát ra tiếng kèn kẹt nhẹ, chuẩn bị chờ thời điểm bọn cướp tới hợp lực tung một kích. Từ nhỏ cậu đã bắt đầu học võ, bảy tám năm qua xem như cũng có một chút thành tựu, chỉ là chưa từng trải qua thực chiến, không biết mình cùng bọn cướp này đánh nhau là dạng quang cảnh gì. "Tôi nói nè, anh đừng không biết tự lượng sức, tự mình chuốc lấy cực khổ." Thời điểm Kiều Tĩnh Hiên đang tính toán xem mình có thể đối phó mấy tên, Trình Phao Phao bỗng nhiên thờ ơ mở miệng làm cho cậu kinh ngạc sững sờ, bất ngờ ngẩn ra. Ngay sau đó, vài tên cướp cầm dây thừng muốn tới trói hai con tin, Trình Phao Phao nâng khuôn mặt trắng nhỏ thất kinh nói: "Chú, cháu sợ đau, có thể không trói cháu được không? Cháu bảo đảm sẽ không chạy loạn kêu loạn, các chú muốn gì cha cháu cũng đều cho các chú." Kiều Tĩnh Hiên: "..." Bọn bắt cóc nhất thời cười ha ha, kẻ vốn muốn trói Trình Phao Phao lau nước mắt cười nói: "Được, chú không trói cháu, nhưng nếu không ngoan, chú cần phải đánh đòn nhá." Nói xong trực tiếp cầm lấy cổ áo của bé giống như xách gà con xách tới xe Ford. Đến phiên Kiều Tĩnh Hiên, Kiều Tĩnh Hiên há miệng, lại ngại ngùng không nói ra được loại lời không hạn cuối như Trình Phao Phao, cũng không mạo hiểm cùng bọn cướp tranh đấu, vì vậy bị bọn chúng trói gô thành một cái bánh chưng, trong miệng còn nhét vào một cái khăn bẩn, bị ném vào trong cốp sau xe Ford. Sau đó bọn cướp lên xe, thừa dịp bóng đêm cấp tốc rời khỏi hiện trường vụ án. Hơn một giờ sau, bọn cướp lái xe vào một nhà xưởng trong vùng đất hoang vu, sau đó nhốt hai con tin vào một gian phòng nhỏ. Đầu lĩnh bọn cướp, được gọi là Tiền ca, lấy ra điện thoại di động của tài xế Trình gia gọi điện thoại: "Này, Trình tổng sao? Con trai bảo bối của anh cùng một thằng nhóc choai choai hiện tại trên tay lão tử, nếu muốn hai người bọn họ bình an vô sự mà về nhà, hạn anh đêm nay mười hai giờ chuẩn bị trước hai mươi triệu -- không, hai mươi lăm triệu tiền mặt, đặt trong trạm thu hồi rác thải ở mặt sau ngõ hẻm đường Nhân Dân." "Muốn nói một câu cùng con trai anh? Được, chỉ cần Trình tổng chịu trả thù lao, tất cả dễ bàn." Tiền ca đem điện thoại di động tới bên miệng Trình Phao Phao, bấm một cái trên mặt bé, nghiêng miệng cười nói: "Đến, Trình đại thiếu gia, chào hỏi với người cha thân mến của nhóc đi." Trình Phao Phao bưng khuôn mặt bị bấm đỏ của mình, khóc thút thít nói: "Cha, con thật sợ hãi, cha nhanh tới cứu con nha nha nha nha.." Tiền ca hài lòng lấy điện thoại về, thâm trầm nói: "Trình tổng, nghe rõ chưa? Mười hai giờ một tay giao tiền một tay giao người, chậm trễ một canh giờ tôi liền chặt một ngón tay của con trai anh, nếu trước tám giờ sáng ngày mai còn không thấy được tiền, anh chờ nhặt xác con trai đi! Nhớ kỹ không được báo cảnh sát, nếu không lão tử lập tức giết con tin!" Cúp điện thoại, Tiền ca cùng bọn thủ hạ đi ra ngoài, sau đó khóa cửa sắt. Trong phòng chỉ còn dư lại hai con tin, Trình Phao Phao khóc lóc không có âm thanh, sau đó dựa vào tường nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ giống như buồn ngủ. Kiều Tĩnh Hiên thật vất vả phun khăn lau trong miệng ra, hoạt động quai hàm chua xót một chút, sau đó thấp giọng nói: "Này, Trình Phao Phao, vào lúc này em còn ngủ được sao?" "Không thì sao, hiện tại chạy cũng không thoát. Ai, tôi thật đói." Trình Phao Phao mở mắt ra, tức giận nói: "Đều tại anh, tôi đi học gần một năm đều không có chuyện gì, ngày hôm nay anh vừa đến đã bị bắt cóc, đều là bị anh làm hại!" Kiều Tĩnh Hiên gần như cũng bị tức đến bật cười, thằng nhóc này có nói đạo lý hay không, chính cậu hảo tâm đi đón nhóc tan học, kết quả vô tội bị liên lụy, cậu mới là người xui xẻo đó! Trình Phao Phao nói xong lại không để ý tới cậu, một lần nữa nhắm hai mắt lại. Kiều Tĩnh Hiên đành phải ngậm miệng, sau đó thử vùng vẫy một hồi, không biết sao sợi dây trên người trói quá chặt, căn bản giãy không ra. Trong phòng rỗng tuếch, trên đất tích một lớp bụi dày đặc, không có công cụ nào có tác dụng. Trong gian phòng cách mặt đất hai mét có một cánh cửa sổ, nhưng mà hàn lan can sắt thô bằng hai ngón tay, khe hở lan can rất hẹp, đừng nói cậu, ngay cả bé con như Trình Phao Phao cũng chui không lọt. Cậu dựa vào tường một chút, khe khẽ thở dài, hết cách rồi, chỉ còn cách chờ người nhà họ Trình tới cứu. Lát sau, Kiều Tĩnh Hiên chợt thấy trên vai chìm xuống, nghiêng đầu nhìn lên, nguyên lai là Trình Phao Phao đang ngủ, dựa trên người cậu. Thụy nhan bé trai thiên chân vô tà, miệng nhỏ hơi cong lên, khuôn mặt phấn nộn, lông mi thật dài theo hô hấp run lên một cái, nhìn qua giống như thiên sứ đáng yêu trong tranh. Trong lòng Kiều Tĩnh Hiên mềm nhũn, muốn vươn tay sờ mặt bé, kết quả phát hiện mình không thể động đậy. Thôi, cậu cũng ngủ đi. Cậu điều chỉnh tư thế ngồi một chút, làm cho Trình Phao Phao dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó chính mình cũng nhắm hai mắt lại. Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết, Kiều Tĩnh Hiên từ trong mộng thức tỉnh, thình lình phát hiện không thấy Trình Phao Phao bên người đâu, trong phòng chỉ còn một mình cậu, mà sau gáy cậu có chút đau, thật giống như chịu qua một chưởng vậy. Chuyện gì xảy ra, lẽ nào bọn cướp mới vừa mới đánh cậu ngất xỉu sau đó mang Trình Phao Phao đi sao? Trời ạ, tiểu tử kia tuyệt đối không được xảy ra việc gì Thời điểm cậu đang gấp muốn chết, cửa phòng được mở ra, một giọng nam trầm ổn quen thuộc hỏi: "Tĩnh Hiên, em không sao chứ?" Kiều Tĩnh Hiên mừng rỡ: "Anh Dữ Đường, em không sao!" "Vậy thì tốt." Trình Dữ Đường đi tới, dùng một cây chủy thủ cắt đứt sợi dây trên người cậu. Kiều Tĩnh Hiên vội vàng hỏi: "Anh Dữ Đường, Phao Phao đâu? Em ấy thế nào rồi?" Trình Dữ Đường nói: "Thằng bé không có chuyện gì, đang ở trên xe phía ngoài." Kiều Tĩnh Hiên: "..." Cái gì, cái gì, cậu không nghe lầm chứ? Lẽ nào cậu còn đang nằm mơ, còn chưa tỉnh ngủ? Ra khỏi gian phòng, chỉ thấy tất cả bọn cướp đều giống như bùn nhão co quắp trên mặt đất, cảnh sát đang thu thập hiện trường. Kiều Tĩnh Hiên khó có thể tin hỏi: "Anh Dữ Đường, đến tột cùng chuyện gì xảy ra vậy, Phao Phao chạy đi thế nào?" Trình Dữ Đường ho khan một tiếng nói: "Vừa nãy em đang ngủ phải không? Kỳ thực cửa gian phòng kia cũng không khóa, Phao Phao đẩy một cái liền mở ra, sau đó thừa dịp bọn cướp không chú ý chạy ra bên ngoài trên đường cái tìm người gọi điện thoại về nhà, nói cho anh biết vị trí này, anh liền dẫn người chạy tới." Chỉ đơn giản như vậy sao? Kiều Tĩnh Hiên không thể tin được, có thể ra ngoài liền không tìm được giải thích nào hợp lý hơn. Cậu nhìn thấy bên cạnh khu đất trống ngừng một chiếc xe, Cơ Tiểu Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trình Phao Phao thì ngồi ở ghế sau, trong tay cầm miếng móng giò kho tàu gặm đến không còn biết trời đâu đất đâu, ngoài miệng cùng trên tay bóng loáng. Cơ Tiểu Vũ nhô đầu ra từ cửa sổ xe, ngáp một cái nói: "Có thể đi được chưa? Nhanh đi về ngủ, buồn ngủ muốn chết." Trình Dữ Đường ra hiệu Kiều Tĩnh Hiên lên xe, chính mình ngồi vào ghế lái xe, hôn môi Cơ Tiểu Vũ một cái, cười nói: "Bảo bảo, nếu em buồn ngủ liền ngủ trước đi." Kiều Tĩnh Hiên: "..." Hình ảnh có chút cay đôi mắt, cậu yên lặng, nhẫn liền nhẫn, vẫn là không nhịn được hỏi Trình Phao Phao gặm xong móng giò còn đang say sưa liếm ngón tay, đối với hành động thân thiết của hai người ba nhắm mắt làm ngơ: "Vừa nãy.." "Vừa nãy làm sao? Anh là người đáng ghét nhất, liền không nói cho anh, Hừ!" Trình Phao Phao lắc đầu một cái, rõ ràng không muốn để ý đến cậu, chỉ dùng dư quang khóe mắt lén lút nhìn cậu. Kiều Tĩnh Hiên: "..." Sau khi Kiều Tĩnh Hiên mơ mơ hồ hồ mà trở lại Trình gia, ngược lại cậu còn phải an ủi chị cậu sợ đến hoa dung thất sắc, sau đó liền bị cha mẹ cưỡng ép áp tải về kinh thành, lệnh cưỡng chế cậu không được cùng tiểu tử Trình gia lui tới, tiếp đó ngày thứ hai liền bị nhét lên chuyến bay quốc tế đi tới thảo nguyên châu Phi. Sau đó, cậu liền bị đưa đến Châu Âu đọc sách. Chờ cậu học thành tài trở về lại Hoa quốc, đã là mười hai năm sau. Mười hai năm, hơn bốn ngàn cả ngày lẫn đêm, có thể quên đi rất nhiều người và sự việc. Mãi đến tận mùa xuân ngày đó, thời điểm đang học tiếp quản xí nghiệp gia tộc Kiều Tĩnh Hiên ngẫu nhiên đi Ninh thị công tác, tình cờ gặp gỡ một thiếu niên giống như đã từng quen biết, đẹp đến khó tin. Kiều Tĩnh Hiên hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Trình Phao Phao?" Thiếu niên lườm cậu một cái: "Ai cho anh gọi danh tự này của tôi, tôi với anh không quen."
Phiên ngoại Trình Phượng Lai và Kiều Tĩnh Hiên Bấm để xem Trình Phượng Lai mười chín tuổi, học đại học năm nhất tại đại học thủ đô (Đại học Bắc Kinh) . Ngày vào trường nhập học đó cậu tạo thành náo động không nhỏ, không ít người nghe nói sau đó còn chạy tới ngắm cậu, bởi vì cậu quá đẹp, vẻ đẹp kia không phải nữ tính mềm mại, mà là một loại vẻ đẹp phi giới tính, vẻ đẹp mọi lúc mọi nơi, tươi trẻ, sinh động, xán lạn, long lanh, mọi cử động có thể rung động lòng người. Có người còn nói đùa, vị mỹ thiếu niên này dù có đào c*t mũi, cũng đẹp gấp mười lần so với người khác. Bởi vì cậu đến, thời điểm đón tân sinh viên hàng năm của Kinh Đại (Đại học Bắc Kinh) vườn trường BBS theo thông lệ bình chọn "Mười đại hoa khôi trường" cùng "Mười đại giáo thảo", một năm này sáp nhập thành-- "Mười người đẹp nhất Kinh Đại", mà Trình Phượng Lai dùng có số phiếu gấp ba người thứ hai vượt lên đầu bảng, sắc đẹp rất được hoan nghênh. Chỉ có điều vị mỹ thiếu niên này tính khí hình như không được tốt lắm, thường một người độc lai độc vãng, phiền nhất người khác nghị luận tướng mạo của cậu, nếu ai theo dõi cậu nhìn nhiều hai lần cậu sẽ trở mặt. Nếu là một lời không hợp, còn có thể trực tiếp đánh một trận, những lúc như thế kẻ xui xẻo trăm phần trăm đều bị đánh tới mức kêu cha gọi mẹ. Lúc đầu sinh viên của Kinh Đại không phản đối, nghĩ nhất định là tất cả mọi người nên nhường mỹ thiếu niên, không nỡ cùng cậu động thủ thật. Mãi đến tận chạng vạng ngày đó ở ngoài phòng ăn, đội trưởng đội Tae Kwon Do của Kinh Đại, học trưởng năm ba cũng là một nhân vật nổi tiếng của trường, tay nâng bó hoa mân côi biểu lộ với Trình Phượng Lai trước mặt mọi người, Trình Phượng Lai ngoảnh mặt làm ngơ xoay người rời đi. Lúc học trưởng muốn đuổi tới cản người lại, kết quả dưới con mắt mọi người, Trình Phượng Lai cũng không quay đầu lại, nhấc lên chân dài nghiêng người đá xoáy một cái nhanh đến mức mọi người không thấy rõ, đá cho vị học trưởng từng liên tục đạt hai lần quán quân trong hội thao Tae Kwon Do giới đại học thủ đô rơi vào ao nước nhỏ bên cạnh nhà ăn. Từ đó về sau, Trình Phượng Lai liền trở thành một đóa hoa cao lãnh, chỉ có thể nhìn từ xa, không dễ thân cận. Một buổi trưa mùa xuân sau học kỳ đầu tiên của năm nhất, phía tây ngoài cửa trường Kinh Đại, Trình Phượng Lai từ một chiếc xe sang đi xuống, khiến không ít đồng học liếc mắt, không phải chứ, "Một cành hoa" của Kinh Đại chúng ta cũng lưu lạc tầm thường, bị người bao dưỡng? Hay là nói trước đây cậu cự tuyệt hết thảy đồng học theo đuổi cùng biểu lộ, chỉ bởi vì những bạn học này thực lực kinh tế không lọt nổi mắt xanh của cậu? - - đúng, Trình Phượng Lai để tránh phiền phức, tiến vào trường liền che giấu xuất thân cùng lai lịch của chính mình, giống như sinh viên bình thường nhất tiến vào Kinh Đại học. Bởi vì tinh lực thực sự quá dư thừa, thậm chí cậu còn làm kiêm chức mấy việc vặt cùng lúc để bớt thời gian dư thừa. Tình cảnh mỹ thiếu niên bước xuống xe sang bị một đồng học tay mắt lanh lẹ chụp đăng lên vườn trường BBS, phối hợp cùng một hàng tiêu đề chữ lớn <<Danh hoa đã có chủ, xin dừng bước>>. Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, làm người người nghe được thương tâm, người gặp rơi lệ. Trình Phượng Lai từ trên xe sang xuống, còn chưa đi xa mấy bước, chủ nhân của xe sang bước xuống xe đuổi theo. Ven đường, các bạn học vừa thấy, nhất thời phát ra tiếng hò hét đến từ linh hồn, nếu như được đại soái ca tuổi trẻ anh tuấn đỉnh cấp chất lượng tốt chân dài này bao dưỡng, vậy tôi cũng nguyện ý a a a a! Các bạn học không biết là, mỹ thiếu niên cùng đại soái ca đối thoại chẳng hề tốt đẹp như mọi người tưởng tượng. Trình Phượng Lai: "Cám ơn anh đưa tôi về, anh có thể đi." Kiều Tĩnh Hiên: "Trình Phao Phao, buổi tối cùng ăn một bữa cơm đi? Năm trước Ninh Thành Xuân Thu mở chi nhánh ở kinh thành, anh nghĩ em hẳn sẽ thích." Trình Phượng Lai: "Đầu tiên, không nên gọi danh tự này của tôi, tôi đã nói tôi với anh không quen. Thứ yếu, tôi thích ăn ở Ninh Thành Xuân Thu, chứ không thích cùng người khác ăn, nếu muốn ăn tôi sẽ tự đi, tôi cũng không thiếu chút tiền này." Kiều Tĩnh Hiên: "Trình Phao Phao, sao em càng lớn càng không đáng yêu vậy? Em quên mất chính mình khi còn bé đuổi theo anh gọi Tĩnh Hiên ca ca thế nào sao?" Trình Phượng Lai: "Không thể, anh nói bậy! Tôi có thể đáng yêu hay không mắc mớ gì đến anh? Không phải anh gọi cha tôi là 'Dữ Đường ca ca' sao, kia anh phải là trưởng bối của tôi, tôi nói đúng không Tĩnh Hiên thúc thúc?" Kiều Tĩnh Hiên: "..." Trình Phượng Lai: "Tĩnh Hiên thúc thúc, tôi muốn đi học, thỉnh ngài sau này đừng đến nữa, không thì sẽ ảnh hưởng tôi học tập." Trơ mắt nhìn thiếu niên tiến vào lớp học, Kiều Tĩnh Hiên đứng giữa trời tại chỗ như cũ, chỉ có thể phiền muộn mà về. Rất nhanh, vườn trường BBS lại đăng thêm một tiêu đề mới <<Làm sao bây giờ, CP mới vừa kết đôi: Cao phú suất ôn nhu nhiều tiền X mỹ thiếu niên không ngừng vươn lên tựa hồ liền tan khiến cho bao trái tim thủy tinh nát tan một chỗ>> thay thế <<Danh hoa đã có chủ, xin dừng bước>>, trở thành tin mới nhất đứng đầu. Nhưng mà đến tối muộn cái tin này liền biến mất một cách khó hiểu, sau đó vườn trường BBS bị tin tặc công kích, tê liệt mất ba ngày. Chờ diễn đàn lần nữa khôi phục bình thường, tầm mắt của các bạn học đã bị tin tức mới của minh tinh nào đó dời đi. *** Mùa hè, Trình Phượng Lai làm phục vụ tại một tiệm cà phê, bị một khách hàng hèn mọn động tay động chân vuốt mặt một cái. Còn không đợi cậu tung một quyền đánh tên này bay lên trần nhà, đối phương liền bị một người khách khác bên cạnh một cước đạp gã khuỵu hai chân xuống, quỳ xuống ở trước mặt cậu. Sau đó mặc dù giám đốc không truy cứu trách nhiệm của Trình Phượng Lai, nhưng mà phần công việc này cũng mất. Sau khi từ tiệm cà phê đi ra ngoài, hai người liền xảy ra một hồi đối thoại không vui. Trình Phượng Lai: "Anh đang theo dõi tôi?" Kiều Tĩnh Hiên: "Không có, chỉ là trùng hợp mà thôi." Trình Phượng Lai: "Kiều Tĩnh Hiên, cám ơn anh, chuyện như vậy tự tôi có thể giải quyết, không cần tới ngài đại giá. Hiện tại công việc này của tôi cũng không còn, ngài hài lòng chưa?" Kiều Tĩnh Hiên: "Xin lỗi, anh không nghĩ tới sẽ như vậy. Nếu em yêu thích nơi này, anh có thể mua lại tiệm cà phê này đưa cho em." Trình Phượng Lai: "Có phải anh quên mất tôi họ gì rồi không? Nếu như tôi tình nguyện, tôi mua một trăm tiệm cà phê cũng không có vấn đề gì, nhưng mà tôi không muốn. Anh căn bản không hiểu tôi, tôi cảm thấy giữa chúng ta khác nhau quá nhiều, hoàn toàn không có cách nào câu thông." Kiều Tĩnh Hiên: "Xin lỗi, là anh đường đột, anh chỉ muốn giúp em mà thôi. Mấy ngày trước gặp được bà nội em, bà nhờ anh nếu có cơ hội chăm sóc em một chút." Trình Phượng Lai: "Nếu bà nội tôi biết anh có ý đồ bất lương với đại tôn tử của bà, muốn chăm sóc cháu bà lên giường thì sao? Tĩnh Hiên thúc thúc, thời điểm anh ở nước ngoài du học không phải đã kết giao hai người bạn gái sao, không cần nói với tôi anh đột nhiên chuyển tính thích nam nhân, mà người này vừa vặn chính là tôi." Kiều Tĩnh Hiên: "..." Trình Phượng Lai không khách khí chút nào đâm chọc, khiến Kiều Tĩnh Hiên khiếp sợ chật vật á khẩu không trả lời được. Trình Phượng Lai cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi, lưu lại Tĩnh Hiên thúc thúc đứng ngây ra tại chỗ. Trời thu, Trình Phượng Lai chạy bộ trở về trường, khi đi qua một giao lộ, gặp một chiếc xe tải mất khống chế chạy lung tung trên đường. Vì bảo vệ một bà lão đang muốn băng qua đường, Trình Phượng Lai bị xe đụng trúng, ngã xuống ven đường. Sau một khắc, một chiếc xe sang dừng bên cạnh, một người lòng như lửa đốt xuống xe vọt tới, ôm cậu vào trong lồng ngực. Kiều Tĩnh Hiên: "Phao Phao, em có bị thương chỗ nào không? Có đau không? Anh lập tức đưa em đi bệnh viện!" Trình Phượng Lai: "Tôi không sao, không cần tới bệnh viện. Tĩnh Hiên thúc thúc, không cần lộ ra loại biểu tình thật giống rất đau lòng này, anh quấy nhiễu đến tôi." Kiều Tĩnh Hiên: "Không phải thật giống, mà là thật đau lòng. Phao Phao, vấn đề lần trước em hỏi anh, hiện tại anh có thể trả lời em, không phải anh yêu thích nam nhân, anh chỉ yêu thích em mà thôi -- là loại yêu thích mỗi giờ mỗi khắc đều muốn gặp được em, hôn môi em, đè em xuống giường tàn nhẫn mà tiến vào em, làm em đến khóc. Anh biết em cũng yêu thích anh, bởi vì em sẽ vì anh có 'Bạn gái' mà tức giận canh cánh trong lòng, nhưng mà em yên tâm, các cô ấy chỉ là bạn học của anh, ngay cả tay anh cũng chưa từng nắm lấy." Trình Phượng Lai: ".. Đúng không, anh xác định anh thật sự yêu thích tôi? Vô luận tôi là dạng gì cũng không quan hệ? Vậy dạng này thì sao?" Một giây sau, thiếu niên trong ngực Kiều Tĩnh Hiên biến thành một con gà rừng có mỏ nhọn, lông có màu sắc rực rỡ. Kiều Tĩnh Hiên: "..." Rất nhanh, gà rừng lại biến thành mỹ thiếu niên, tránh khỏi tay Kiều Tĩnh Hiên đang cả người cứng ngắc, bình tĩnh tàn khốc mà nói: "Xin lỗi hù đến anh, anh cứ coi như chuyện phát sinh vừa nãy là một cơn ác mộng đi. Gặp lại, Kiều Tĩnh Hiên." Nói xong cậu cũng không quay đầu lại bước đi, mặc cho nam nhân kia hồn vía lên mây đứng trong gió thu lạnh lẽo. *** Mùa đông, có tuyết rơi rồi, đất trời phủ lên một màu trắng xóa. Trình Phượng Lai một thân một mình rời khỏi trường học, ngồi xe buýt đi vùng ngoại ô leo núi. Đến dưới chân núi, cậu bị một đám lưu manh miệng đầy ô ngôn uế ngữ bao vây. Trình Phượng Lai nhận ra một kẻ trong đó, chính là tên sắc lang trên phương tiện giao thông công cộng mấy tháng trước cậu ra tay giáo huấn sau đó đưa đến đồn công an, người này lúc đó bị tạm giữ, hiện tại xem bộ dáng này là ra khỏi trại giam đến tìm cậu báo thù. Giải quyết những kẻ rác rưởi thấp hèn này căn bản không phí khí lực gì, nhưng mà tâm tình không tệ lắm của Trình Phượng Lai bị phá hỏng, làm cho cậu có chút khó chịu. Không tới ba phút, Trình Phượng Lai đã đánh cho phần lớn bọn lưu manh răng rơi đầy đất, chỉ còn dư lại tên sắc lang dẫn đầu. Gã này phải để giải quyết cuối cùng, phía sau lại truyền đến một tiếng gào thảm thiết của sắc lang cùng với tiếng kêu rên của một người khác. Trình Phượng Lai xoay người lại, chỉ thấy gã sắc lang ngã trên mặt đất ngất đi, một con dao dính máu rơi xuống bên cạnh, mà nam nhân mà ban ngày cậu luôn khắc chế không nghĩ tới nữa lại thân bất do kỷ luôn luôn gặp ở trong mơ thì lại tay che bụng, máu tươi giữa các ngón tay ồ ồ chảy ra, máu rơi xuống đất từng giọt từng giọt. Trình Phượng Lai xưa nay lạnh nhạt tự tin, núi Thái sơn sụp ở trước mặt vẫn không biến sắc, lần đầu tiên hiện ra thần sắc hoảng loạn sợ hãi, xông lên trước đỡ lấy Kiều Tĩnh Hiên đang lảo đảo. Trình Phượng Lai: "Tại sao anh cứ bám dai như đỉa theo sát tôi vậy? Tại sao không biết tự lượng sức mình mà thay tôi chặn dao?" Kiều Tĩnh Hiên: "Xin lỗi, anh thật sự là không kìm lòng được. Nhưng mà đây cũng là một lần cuối cùng, sau này có lẽ anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.. Kỳ thực, thời điểm em vẫn là một con gà con, anh đã yêu thích em, lần này anh thật không có lừa em, nếu không anh sẽ không chết tử tế được.. Từ đó về sau, mỗi thấy em nhiều một lần, anh sẽ yêu thích em nhiều thêm một phần.." Trình Phượng Lai: "Không nên nói nữa! Anh là tên bại hoại, tên lừa gạt, tôi ghét anh nhất a a a a.." Kiều Tĩnh Hiên: "Xin lỗi, Phao Phao, xin cho phép anh nói một câu cuối cùng, anh yêu em, vô luận em là thân phận gì, cũng không cần biết em là người hay là yêu.. Chúng ta kiếp này vô duyên, kiếp sau.." Trình Phượng Lai: "Kiều Tĩnh Hiên, tôi không cho anh chết! Anh mở mắt ra! Anh không nên chết, không nên chết, tôi, tôi cũng yêu anh.." Kiều Tĩnh Hiên không nghe được cậu câu nói sau cùng, bởi vì hắn mất máu quá nhiều mà ngất đi. - - đương nhiên, nhị thiếu của Kiều gia sẽ không xui xẻo như vậy, sẽ không mất mạng bởi một tên lưu manh, chỉ là hắn biểu diễn quá tập trung quá chân thực, không chỉ khiến cho Trình Phượng Lai, mà ngay cả bản thân mình đều tin là thật ^_^ Một dao kia tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khiến Kiều Tĩnh Hiên nằm trong bệnh viện một tháng, trong lúc này vô số thân bằng hảo hữu thậm chí những kẻ chỉ mới nhận thức hoặc không quen biết đều đến thăm, chỉ duy nhất không gặp Trình Phượng Lai. Trong lòng Kiều Tĩnh Hiên là một mảnh tối tăm, có thể nghĩ đến biện pháp hắn đều dùng rồi, nên làm không nên làm hắn cũng đều làm, lại vẫn không thể đánh động thiếu niên sắc như hoa xuân lại vững tâm như sắt kia. Có lẽ hai người bọn họ thật sự vô duyên. Xuất viện ngày ấy, Kiều Tĩnh Hiên không nói cho bất luận người nào, một thân một mình làm thủ tục xuất viện, sau đó lặng lẽ rời đi. Nhưng mà rìa đường lại có chiếc xe thể thao đang chờ hắn, chỗ ngồi lái xe là thiếu niên đang ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: "Lên xe." Kiều Tĩnh Hiên khó có thể tin, giống như nằm mơ lên xe, Trình Phượng Lai liền thành thục trôi chảy mà khởi động xe thể thao, lái dọc theo phố lớn về phía trước. Trình Phượng Lai: "Phiền phức cài giây an toàn." Kiều Tĩnh Hiên: "Này, này là muốn đi đâu?" Trình Phượng Lai: "Biệt thự tư nhân của anh, nhà trọ của tôi, hoặc là mướn phòng khách sạn, anh chọn một cái." Kiều Tĩnh Hiên: ".. Đi làm gì?" Trình Phượng Lai: "Tự anh nói muốn làm tôi đến khóc, quên mất? Hay là nói, sau khi bị thương anh liền không được?" Kiều Tĩnh Hiên: "..." Ngày đó trời trong nắng ấm, dương quang xán lạn, cây liễu ven đường nảy ra mầm non xanh nhạt, một mùa xuân mới lại đến. --END-- Một cái kết có hậu, thật xúc động khi cuối cùng hai bạn trẻ đã đến được với nhau. Trên đời này nếu có thứ không thể cưỡng cầu thì chính là duyên phận, mọi thứ muốn tốt đẹp hãy cứ để tùy duyên. Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành ủng hộ lacvuphongca. Cảm ơn diễn đàn VNO, cảm ơn những anh chị, những người bạn thân thiện dễ mến đã luôn tận tình hướng dẫn, luôn ủng hộ mình. Hy vọng sẽ luôn có sự đồng hành của các bạn trên chặng đường tiếp theo. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Nếu có sai sót, mong nhận được những lời góp ý chân thành từ các bạn: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca