Đam Mỹ [Edit] Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi - Ngọc Án Thanh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi lacvuphongca, 12 Tháng mười hai 2023.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chương 59: Nhật kí đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chương 60: Ngả bài với ba mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ mùng một đến mùng bảy, Trình gia đều rất bận, cô dì chú bác cùng với một ít người không quen biết muốn bấu víu quan hệ thấy sang bắt quàng làm họ như một làn sóng đến cửa chúc tết, đều sắp đạp hư ngưỡng cửa Trình gia.

    Những người này nhìn thấy Trình Dữ Đường đều không ngoại lệ khen ngợi nịnh nọt phân trần luận điệu cũ rích, chờ phát hiện bên cạnh anh luôn mang theo một nam nhân đẹp đẽ trẻ tuổi, đồng thời cử chỉ hai người rất thân mật không thèm tránh hiềm nghi chút nào, vừa nhìn đã biết quan hệ không giống bình thường, phản ứng của mọi người liền bất đồng thật lớn.

    Tổng thể mà xem, chúc phúc cùng xem trọng rất ít, mà công khai khen tặng người trẻ tuổi thời thượng vì tiền cái gì cũng dám thử nghiệm, lén lút chửi bới phỉ nhổ chờ chế giễu nhiều lắm.

    Trình Dữ Đường kinh nghiệm lâu năm trên thương trường, tố chất tâm lý đủ mạnh, mà Cơ Tiểu Vũ lại là lẫm lẫm liệt liệt, chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác để ở trong lòng, cho nên vợ chồng son cũng mặc kệ người khác nói cái gì, bất kể là thiện ý hay là ác ý, đối với tình cảm của bọn họ đều không ảnh hưởng mảy may.

    Ba Trình mẹ Trình lại không bình tĩnh như vậy, hai lão đều là người rất bao che khuyết điểm, vừa bắt đầu còn lo ngại mặt mũi cùng lễ nghi chiêu đãi một, hai, chờ thời điểm nghe họ nói đến chút lời nói bóng nói gió liền mất hứng, quản ngươi là ai, thẳng thừng hạ lệnh trục khách, sau đó thẳng thắn đóng cửa từ chối tiếp khách một mực không gặp, trong nhà lúc này mới thanh tĩnh xuống.

    Những ngày qua Cơ Tiểu Vũ ngoại trừ tham ngủ, còn giống như thêm nhiều tật xấu, khẩu vị không tốt. Bất kể là Trình Dữ Đường hay là mẹ Trình làm, cũng không quản là làm cái gì chưa từng ăn hay thức ăn ngon mới mẻ, sức hấp dẫn cũng không bằng lúc trước, lượng cơm ăn mắt thấy liền giảm không ít, về đến nhà hai ngày đầu thật vất vả êm dịu một chút chút cằm lại lần nữa gầy trở lại, cùng ăn mà Trình Phao Phao vừa vặn ngược lại.

    Buổi sáng chín giờ ngày mùng tám, Trình Dữ Đường giao Trình Phao Phao nhờ cha mẹ chăm nom, trở về phòng giúp ba ba Phao Phao mặc dù đã tỉnh rồi vẫn còn còn nằm trong ổ chăn ngáp mặc quần áo tử tế, vây lên khăn quàng cổ, mang theo mũ, sau đó dắt người liền muốn đi ra ngoài.

    Cơ Tiểu Vũ không muốn nhúc nhích, lôi kéo tay anh không chịu đi: "Đường Đường, sáng sớm đi ra ngoài làm gì nha?"

    Trình Dữ Đường trả lời: "Đi bệnh viện."

    Cơ Tiểu Vũ nhất thời lanh lợi, sốt sắng hỏi: "Anh ngã bệnh sao?"

    "Anh không sao, nhưng mà em không thoải mái, phải đi bệnh viện nhìn mới được." Trình Dữ Đường nói, tâm lý tự trách không thôi: "Vốn là hai ngày trước nên đi, trong nhà người tới thực sự quá nhiều không thoát thân được, cho nên mới để tới hôm nay."

    Cơ Tiểu Vũ yên lòng, liền ngáp một cái: "Em cũng không bị bệnh nha, không đi có được không."

    Lần trước ở bệnh viện một tháng cậu thực sự rất sợ, nghe thấy được mùi vị đặc biệt kia của bệnh viện đều cảm thấy không thoải mái.

    Trình Dữ Đường nắm bờ vai cùng cậu mặt đối mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bảo bảo, gần đây tình trạng thân thể em không đúng, chính emi không cảm thấy gì sao? Chỉ cần không phải làm bằng sắt, ai cũng không tránh được sẽ có lúc đau đầu nhức óc, nếu không thoải mái nên đi gặp bác sĩ, không thể giấu bệnh sợ bác sĩ."

    Cơ Tiểu Vũ lập tức thề thốt phủ nhận: "Em không phải, em không có, em rất tốt!"

    Trình Dữ Đường kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bảo bảo, không nên tùy hứng như thế, nếu như em rất tốt, vậy tại sao bây giờ em luôn ngủ không tỉnh, khẩu vị lại không tốt, mới mấy ngày liền gầy? Ngoan, chúng ta liền đi bệnh viện nhìn có được không, nếu như không có chuyện gì liền lập tức trở về, ba mẹ cũng có thể an tâm."

    Lời này quả thật là sự thực, chỉ là Cơ Tiểu Vũ tâm lớn, tuy rằng cũng có chút không nghĩ ra, lại không để ở trong lòng, lúc này Trình Dữ Đường trịnh trọng đề xuất ra chuyện lạ, cậu mới ý thức tới không được bình thường.

    Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Cậu một không bị thương, hai không cảm mạo, ba không ăn sai đồ vật, không nên nha.

    Nhưng mà tình huống như thế có chút giống như đã từng quen biết, dường như thời điểm nào đó đã từng phát sinh qua..

    Trong đầu bỗng nhiên chớp lóe lên, cậu nghĩ tới một khả năng, mặt trong nháy mắt liền trắng, thân thể cũng hơi chao đảo một cái.

    Trình Dữ Đường thấy sắc mặt cậu không đúng, vội vàng đem ôm cậuvào trong ngực, vội la lên: "Bảo bảo, đến tột cùng em nơi nào không thoải mái vậy? Mau nói cho anh biết nha!"

    Vẻ mặt Cơ Tiểu Vũ chậm rãi, từ từ liền biến đỏ, vạn phần khó khăn nói: "Em, em, khả năng liền, liền hoài một cái trứng.."

    Trình Dữ Đường: "..."

    Sau khi hết khiếp sợ là mừng như điên, Trình Dữ Đường quả thực không biết nên làm sao biểu đạt tâm tình của chính mình, ôm cậu lên, xoay quanh một vòng trong phòng, luôn mồm nói: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"

    "Không tốt đẹp gì!" Cơ Tiểu Vũ ôm cổ của anh kêu lên: "Mau buông em xuống, xoay chuyển đầu em choáng!"

    Trình Dữ Đường buông người ra, ôm vào trong ngực dùng sức hôn một cái: "Bảo bảo em thực sự quá tuyệt vời, nhanh như vậy liền mang thai! Cứ như vậy chúng ta sẽ có hai tiểu bảo bảo, Phao Phao sẽ có thêm một em trai, thật sự là quá tốt!"

    Cơ Tiểu Vũ mặt đỏ tới mang tai mà nói: "Anh đừng vui mừng quá sớm, em chỉ là hoài nghi, vẫn không thể hoàn toàn khẳng định, dù sao, dù sao chúng ta bắt đầu song tu mới được mười ngày, sao sẽ nhanh như thế, nhân loại chế ra tên lửa cũng không bằng cái tốc độ này đi!"

    Trình Dữ Đường không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu như không phải, vậy chúng ta mỗi ngày song tu hơn hai lần, tu đến khi nào em mang thai mới thôi."

    "Tu cái quỷ a! Sớm biết, sớm biết em liền đem hộp tiểu chuối tiêu kia ra dùng!" Cơ Tiểu Vũ vừa thẹn vừa giận biết vậy chẳng làm, lông mày cái mũi vo thành một nắm: "Trong bụng thêm một cái trứng thật là phiền phức, sáu tháng mới có thể sinh ra, sinh trứng còn phải ấp trứng mười tháng con gà con mới có thể đi ra ngoài.. Trời ạ, cho tôi chết đi!"

    Tuy rằng trong miệng cậu nói chỉ là hoài nghi, nhưng mà hồi tưởng lại từng trải hơn nửa năm, kỳ thực tâm lý đã có chín phần mười khẳng định.

    Hộp tiểu chuối tiêu kia luôn luôn nằm trong túi áo khoác của cậu, nhưng mà buổi tối ngày thứ nhất thời điểm cậu mời cha Phao Phao song tu không nhớ ra được, sau đó liền mê luyến loại nước sữa giao hòa lẫn nhau kia, cảm giác thân mật không hề ngăn cách, liền cố ý không dùng. Vốn nghĩ chính mình dù sao cũng là giống đực, sẽ không dễ trúng chiêu như vậy, nào biết sẽ xui xẻo như vậy, không mấy ngày liền hoài thai một cái trứng!

    Trời xanh a, ngươi rõ ràng là làm khó dễ Cơ Tiểu Vũ ta mà!

    "Không cho nói bậy." Trình Dữ Đường dùng một bàn tay che ở trên bụng cậu nhẹ nhàng xoa xoa, đuôi lông mày khóe mắt đều là mừng rỡ: "Ngoan, sáu tháng rất nhanh, hiện tại có anh ở đây, sẽ không để cho em khổ cực như năm ngoái, coi như một lần sinh mười cái tiểu đăng phao anh đều nuôi nổi."

    Cơ Tiểu Vũ thực sự là dở khóc dở cười: "Mười cái? Cha bảo bảo, anh tha cho em đi, em cũng không phải cái gì đó đó đâu!"

    Trình Dữ Đường cười nói: "Bảo bảo, đừng lo lắng, chờ sinh trứng ra anh sẽ thay em ấp, thế nào?"

    Cơ Tiểu Vũ hết cách rồi, chỉ có thể tức giận nói: "Là anh nói đó!"

    Trình Dữ Đường hôn nhẹ lên môi cậu: "Vâng, anh nói, lừa em là chó con."

    Tâm lý Cơ Tiểu Vũ lúc này mới thư thả một chút.

    Tính toán một chút, nếu như không mang thai đương nhiên càng tốt, mang thai cũng chỉ có thể sinh ra.

    Nếu cha bảo bảo yêu thích hài tử như thế, như vậy tùy anh ấy đi.

    Từ giờ khắc này, nguyên bản ba ba Phao Phao được cưng chìu đãi ngộ lại tăng lên một cấp bậc, chiếm được chăm sóc chu đáo tỉ mỉ toàn bộ phương vị không góc chết.

    Cơ Tiểu Vũ phải thay đổi dép lê ở nhà, vừa mới chuẩn bị đến tủ giày lấy một đôi, Trình Dữ Đường lập tức nói: "Bảo bảo đừng khom lưng, anh tới đổi cho em." Vì vậy ôm cậu đến ghế salông ngồi, chính mình quỳ một chân xuống đất đổi giày cho cậu.

    Cơ Tiểu Vũ muốn uống nước, mới vừa dự định đi máy lọc nước, Trình Dữ Đường lập tức nói: "Bảo bảo cẩn thận nóng, để anh đến." Sau đó lấy một cái chén không, chính mình thử nhiệt độ cảm thấy thích hợp mới bưng đến bên tay cậu.

    Cơ Tiểu Vũ cảm thấy được trong phòng buồn bực, muốn đi trong sân hoạt động một chút, Trình Dữ Đường liền nhanh chóng nói: "Trong sân có nhiều chỗ kết băng, bảo bảo cẩn thận vấp, anh đến đỡ em." Nói xong liền ôm lấy eo cậu một tấc cũng không rời theo sát cậu.

    Cơ Tiểu Vũ được chiều không nói, cố ý khích anh nói: "Vậy nếu là em đi tiểu, lẽ nào anh còn thay em đỡ t. Rym hay sao?"

    Trình Dữ Đường khẽ mỉm cười, nhã nhặn trả lời: "Bất cứ lúc nào chờ đợi sai phái."

    Cơ Tiểu Vũ: "..."

    Cậu không thể không thua trận, đỏ mặt oán giận: "Cha bảo bảo, em có hay không đều chưa xác định, coi như có thì những việc này em cũng hoàn toàn có thể làm được, cũng không phải tàn phế!"

    Cha bảo bảo hết sức tốt tính mà mặc cậu oán giận, chỉ là lần sau cậu muốn làm gì, anh vẫn ôn nhu mà cường thế như trước thay cậu hoàn thành, thực sự khiến người không thể làm gì.

    Buổi trưa lúc ăn cơm, Cơ Tiểu Vũ liền không có khẩu vị gì, đặc biệt là hai món tương đối đầy mỡ thịt kho tàu cùng cá kho chua ngọt, ngửi chút mùi vị đều cảm thấy có chút không thoải mái, trên căn bản không nhúc nhích được mấy đũa, chủ yếu ăn đều là món thanh đạm một ít.

    Mà được cậu ưu ái, lại là một đĩa củ cải muối chua mà mẹ Trình mới muối, ngày hôm nay lần đầu tiên được vào bàn, ăn rất chua cay sướng miệng. Trước đây thứ này cậu cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái, ngày hôm nay phần lớn đều bị cậu ăngần hết, ăn xong rồi vẫn còn cảm thấy được chưa hết thòm thèm, liền hỏi mẹ Trình: "Mẹ, củ cái muối chua còn nữa không?"

    "Có a, một vò đầy. Nhưng mà món này chính là cái khai vị ăn sáng, ăn nhiều không tốt." Mẹ Trình cười nói, nói xong liền ngừng lại một chút, nghi ngờ đánh giá cậu một cái: "Tiểu Vũ, gần đây con không thoải mái sao? Lượng cơm ăn so với thời điểm vừa đến nhà ít đi thật nhiều, trước thích ăn đồ ăn hiện tại đều không đụng vào chút nào, buồn ngủ cũng nhiều hơn trước đây, tình trạng này ngược lại khá giống mang thai.."

    Trên mặt Cơ Tiểu Vũ nóng lên, sức lực không đủ mà giải thích: "Không, không có, chỉ là hồi trước con ăn thịt ăn nhiều quá có chút ngán, muốn thay đổi khẩu vị. Con, con buổi tối ngủ muộn, cho nên ban ngày dễ dàng mệt rã rời, sau này, sau này con sẽ tranh thủ ngủ sớm dậy sớm!"

    Trình Dữ Đường lập tức ôm trách nhiệm vào người: "Mẹ, đều tại con, là con hại Tiểu Vũ ngủ không ngon, sáng sớm liền không đành lòng gọi em ấy dậy sớm. Tiểu Vũ đi làm vẫn luôn thật cực khổ, thừa dịp ăn tết con muốn cho em ấy ngủ thêm một lát."

    Ba Trình cùng mẹ Trình: "..."

    Hai ông bà lập tức liền hiểu lầm rồi, cho là đứa con nhà mình mỗi đêm trông ngóng con dâu làm chuyện ba chấm, mới để cho con dâu buổi tối ngủ không đủ, ban ngày ngủ không tỉnh (khụ khụ kỳ thực cũng không kém sự thực bao nhiêu). Mẹ Trình vội vàng nói: "Cần phải cần phải! Tiểu Vũ, con tuyệt đối đừng cảm thấy không tiện, ăn tết mà, chỉ cần không phải thân thể có vấn đề gì, vậy thì làm sao thoải mái là được, muốn ngủ bao lâu liền ngủ bao lâu, biết không?"

    Lúc này Cơ Tiểu Vũ mới thoáng an tâm một ít, cảm kích nói: "Biết ạ, cảm ơn mẹ."

    Đêm đó, sau khi Trình Phao Phao ngủ, Trình Dữ Đường cùng nàng dâu nhỏ tương đối tiết chế, sau đó liền ôm người ngủ.

    Qua mười phút, chờ vật nhỏ ngủ say, anh nhẹ nhàng xuống giường, nhét tốt góc chăn, rời khỏi phòng ngủ đến thư phòng đi xử lý sự vụ của công ty.

    Phép năm chỉ có bảy ngày, những năm qua vào lúc này Trình đại tổng tài đã quay về Ninh thị công tác, nhưng mà năm nay anh muốn ở nhà nhiều bồi cha mẹ, đồng thời cũng để cho nàng dâu nhỏ cực khổ cả một năm nghỉ ngơi thật tốt một quãng thời gian, vì vậy liền chậm trễ ngày về.

    * * *

    Mẹ Trình bưng một bát cháo củ từ hạt sen đi vào thư phòng, căn dặn con trai chú ý thân thể, không cần quá vất vả, lập tức lại có chút không yên tâm hỏi: "Đường Đường, Tiểu Vũ thật sự không có việc gì chứ? Nếu là có bệnh đau gì các con cũng đừng gạt mẹ và ba con, kiếm lời bao nhiêu tiền đều là thứ yếu, người một nhà khỏe mạnh bình an mới là điều quan trọng nhất."

    Trình Dữ Đường trầm ngâm chốc lát, quyết định ngả bài cùng bà, vẫn luôn gạt người trong nhà không phải biện pháp, chuyện như vậy dù sao cũng rất khó giấu được nổi. Cùng với ngày nào đó cha mẹ tự mình phát hiện chỗ dị thường dọa ra chuyện xấu gì đó, không bằng nói rõ rang sớm một chút. Hơn nữa mười ngày này đến ở chung, cha mẹ đối với con dâu cùng Phao Phao yêu thích lộ rõ trên mặt, chắc chắn tiếp thu cũng sẽ không quá khó khăn.

    Vì thế anh nghiêm mặt nói: "Mẹ, quả thật Tiểu Vũ có chút vấn đề, con sợ mẹ và ba sẽ bị kinh sợ không thể tiếp thu nên vẫn luôn gạt hai người. Hi vọng ngài có thể hiểu được, con rất yêu Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng yêu con, đời này không thể có ngoại lực gì có thể tách chúng con ra."

    "Mẹ biết vợ chồng son các con tình cảm tốt, mẹ và ba con cũng không phải người phong kiến cổ hủ bảo thủ như vậy, đã xem Tiểu Vũ như là con trai nhà mình mà đối đãi, sẽ không làm chuyện dùng gậy đánh uyên ương kia, con liền yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi." Trái tim mẹ Trình thoáng chốc nhói lên, có chút bất mãn nói: "Tiểu Vũ có vấn đề gì con nhanh nói đi, mẹ và ba con đời này sóng gió gì chưa trải qua, sự tình ly kỳ gì cũng không dọa ngã chúng ta được. Nếu là sinh bệnh cũng không sợ, ba con nhận thức mấy bác sĩ y thuật cao minh, nhất định có thể trị hết!"

    "Cảm tạ mẹ, vậy thì con nói."

    Nửa giờ sau, mẹ Trình kích động đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, không ngừng đi tới đi lui trong thư phòng, trong miệng không ngừng nhắc tới: "Nguyên lai Tiểu Vũ có thể sinh con, thật sự là quá tốt! Nguyên lai Phao Phao chính là đại tôn tử của mẹ, trời ạ làm sao sẽ tốt như thế! Khó trách thằng bé thông minh như vậy, nguyên lai thật là cục cưng quý giá của Trình gia chúng ta! Không được, Đường Đường, không phải con lừa gạt mẹ chứ? Nếu con vì dỗ dành mẹ vui vẻ mới viện lời giải thích này, vậy mẹ sẽ phải khổ sở chết rồi!"

    "Là thật sự, chính xác trăm phần trăm, so với trân châu còn thật hơn." Trình Dữ Đường đành phải nhiều lần bảo đảm với bà: "Bởi vì Tiểu Vũ thân phận đặc thù, Phao Phao sinh ra cũng rất khác những đứa trẻ khác, cho nên còn phải phiền phức ngài và ba giữ bí mật mới được."

    "Đương nhiên, nhất định phải thế." Mẹ Trình lau khóe mắt: "Đường Đường, có thể gặp được Tiểu Vũ, thật sự là phúc phận đời này của con, nếu sau này con không đối tốt với nó, mẹ và ba con cũng không đáp ứng."

    Trình Dữ Đường cười nói: "Cái này ngài cứ yên tâm đi."

    * * *

    Sáng ngày thứ hai, vợ chồng Kiều thị đến bái phỏng, ngoại trừ con gái Kiều Nhã Ca cùng đồng hành, còn mang theo con trai nhỏ mà hai vợ chồng lúc tuổi già mới sinh, mới vừa bảy tuổi Kiều Tĩnh Hiên.

    Hai nhà Trình Kiều quan hệ không ít, vô luận quan hệ cá nhân hay trên phương diện làm ăn đều có rất nhiều qua lại, cho nên bốn người Kiều gia đến, người nhà họ Trình khẳng định không thể cự tuyệt ở ngoài cửa, còn phải tận tâm chiêu đãi mới được.

    Vào lúc này Cơ Tiểu Vũ còn chưa rời giường, Trình Dữ Đường mời người Kiều gia vào phòng khách ngồi, tự mình pha trà, cùng cha mẹ bồi họ nói chuyện.

    Sóng mắt Kiều Nhã Ca lặng lẽ lưu chuyển, không phát hiện người mình không muốn gặp lại, tâm lý thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, thời điểm nói chuyện cùng vợ chồng Trình đối đáp tự nhiên hào phóng rất có chừng mực, tình cờ làm nũng cũng chỉ hiện ra vẻ xinh đẹp đáng yêu, mà sẽ không để cho người cảm thấy được kiêu căng thất lễ.

    Mẹ Trình khen: "Mấy ngày không gặp, Nhã Ca thực sự là trổ mã càng ngày càng đẹp, hai người thật là có phúc khí."

    "Vậy hai người không phải càng có phúc khí sao." Mẹ Kiều cười nói: "Nghe nói năm ngoái công trạng Hồng Thăng là cao nhất Ninh Thị, Dữ Đường thực sự là tuổi trẻ tài cao, cái này kêu là trò giỏi hơn thầy nha."

    Mẹ Trình ba Trình đồng thời khiêm tốn đáp: "Nào có, nào có."

    Trình Dữ Đường tao nhã lễ phép nói: "Dì Kiều dì quá khen rồi, đó là nhờ con có một vị nội trợ hiền huệ."

    Vợ chồng Kiều thị: "?"

    Kiều Nhã Ca: "..."

    Trong khi nói chuyện, "Vị nội trợ hiền huệ" tiến vào phòng khách, đỉnh một đầu bù xù giống như ổ gà, xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ hỏi: "Đường Đường, anh đang nói chuyện với ai vậy?"

    Trình Dữ Đường lập tức tiến lên nắm chặt tay cậu, hòa nhã nói: "Trong nhà có khách tới. Ngủ đủ chưa?"

    Cơ Tiểu Vũ gật gật đầu: "Vẫn được đi."

    Mẹ Trình cũng lập tức tiến lên từ ái hỏi: "Tiểu Vũ, mẹ làm cháo gạo kê táo hồng cùng chè hạt sen long nhãn, con muốn ăn loại nào?"

    Cơ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì chè hạt sen long nhãn đi, cảm ơn mẹ."

    Mẹ Trình cười nói: "Được, mẹ lập tức bưng lại đây cho con!"

    Vợ chồng Kiều thị: "!"

    Kiều Nhã Ca: "..."
     
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chương 63: Khảo nghiệm nuôi trẻ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chương 66: Hoàn Chính Văn

    The End

    Chúc mừng đại gia đình bạn gà rừng tinh đã hạnh phúc viên mãn.

    Còn ba phiên ngoại về bạn nhỏ Trình Phao Phao nữa sẽ chính thức kết thúc, tung bông~

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

    Nếu có sai sót, mong nhận được những lời góp ý chân thành từ các bạn:
    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca Cảm ơn các bạn!
     
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Phiên ngoại: Trình Phao Phao bỏ nhà ra đi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Phiên ngoại: Bắt cóc 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhị thiếu gia Kiều Tĩnh Hiên của nhà họ Kiều rất thông minh, học tập cũng rất tuyệt, từ lúc mười bốn tuổi liền dùng thành tích ưu tú nhảy lớp lên sơ trung. Trung khảo kết thúc sớm, ngày mười tám tháng sáu cậu được nghỉ, sau đó đợi đến mùa thu cậu sẽ xuất ngoại du học.

    Kỳ nghỉ dài như thế muốn làm gì đây? Ba Kiều mẹ Kiều vì thưởng con trai bảo bối, cho cậu rất nhiều lựa chọn, Kiều Tĩnh Hiên có thể đến thảo nguyên rộng lớn của Châu Phi tiếp xúc gần gũi cùng động vật hoang dã, có thể đi Hawaii lướt sóng, hoặc là đến nam bán cầu nghỉ hè trượt tuyết, làm gì đều được. Chỉ cần cậu muốn đến, ba Kiều mẹ Kiều đều đồng ý.

    Ngược lại Kiều Tĩnh Hiên có không ít ý nghĩ, bỏ ra mấy ngày tràn đầy phấn khởi làm một phần kế hoạch, cũng tự mình chuẩn bị xong hành lý, chỉ chờ hai ngày nữa liền lên máy bay.

    Kết quả buổi trưa ngày đầu tiên xuất phát, Kiều Tĩnh Hiên phát hiện chị gái mình cũng đã thu thập hành trang, mẹ Kiều vừa ở một bên hỗ trợ vừa nói đâu đâu: "Trước đây không phải đoàn của con đã đi Ninh thị diễn xuất rồi sao, sao hiện tại còn đi nữa."

    Kiều Nhã Ca không yên lòng nói: "Buổi trưa ăn cơm buổi tối còn muốn lại ăn, có quan hệ gì đâu."

    Mẹ Kiều giận trách: "Con đứa nhỏ này nói gì vậy, điều này có thể giống nhau sao?"

    Kiều Nhã Ca lấy lại tinh thần, cho cái đáp án: "Mấy năm qua thị trường diễn xuất của Ninh thị phát triển rất tốt, thêm vào ban văn nghệ trường bọn họ đưa ra lời mời thịnh tình, đoàn trưởng của bọn con cảm thấy nên đi thêm một lần, sau này cơ hội sẽ nhiều hơn một chút."

    "Như vậy à." Mẹ Kiều dừng một chút sau muốn nói lại thôi: "Nhã Ca à, Trình gia cũng ở đó, con.."

    Kiều Nhã Ca nghe vậy nhíu mày lại: "Mẹ, bao nhiêu năm xem hoàng lịch, chẳng lẽ mẹ không lật sao?"

    "Được rồi, được rồi!" Mẹ Kiều lập tức nói: "Bên kia mùa đông ướt lạnh, con nhớ chú ý thân thể, mặc nhiều một chút.."

    Hai mẹ con còn nói gì nữa, Kiều Tĩnh Hiên không nghe lọt tai, cậu chỉ là tâm huyết dâng trào quyết định, cậu cũng muốn đi Ninh thị.

    Kiều Nhã Ca cảm thấy rất kỳ quái, muốn em trai bỏ đi cái ý niệm này, liền khuyên giải nói: "Tĩnh Hiên, chị là đi biểu diễn, cũng không phải đi chơi, lại nói Ninh thị cũng không phải chơi vui như thảo nguyên của Châu Phi, em đi cùng làm gì?"

    "Thảo nguyên muộn mấy ngày nữa đi cũng không liên quan, em có kỳ nghỉ dài mà." Kiều Tĩnh Hiên cố chấp nói: "Tới bây giờ em còn chưa đi qua Ninh thị, mọi người đều nói bên kia rất đẹp, em muốn đi xem. Thuận tiện làm hộ hoa sứ giả cho chị, giúp chị chặn ong bướm, không phải nhất cử lưỡng tiện sao."

    Kiều Nhã Ca đã ba mươi lăm tuổi, vẫn còn là quý tộc độc thân, tuy rằng người theo đuổi có thể xếp tới ba con phố, nhưng không biết tại sao vị "Nữ thần Viôlông" này chỉ liếc một cái đều nhìn không lọt.

    Nghe em trai vừa nói như thế, Kiều Nhã Ca không khỏi dở khóc dở cười: "Được rồi, được rồi!" Vậy làm phiền em. "

    Con trai bảo bối khăng khăng muốn đi theo chị gái đến Ninh thị, ba Kiều mẹ Kiều không ngăn được cũng đành đáp ứng, vì vậy buổi chiều hai chị em liền lên máy bay theo dàn nhạc cùng đi Ninh thị.

    Nhắc cũng khéo, hai chị em vừa ra tới sân bay, liền vừa vặn gặp ba Trình mẹ Trình ngồi máy bay tư nhân từ kinh thành đến Ninh thị.

    Tuy rằng những năm này quan hệ hai nhà có chút lúng túng, nhưng mà trên phương diện làm ăn vẫn còn có chút vãng lai, cũng không có trở mặt thành thù, hai ông bà Trình gia vẫn rất quan tâm hai đứa nhỏ Kiều gia, nghe Kiều Nhã Ca nói đến Ninh thị được nghỉ ngơi trước một ngày mới diễn xuất, liền mời hai chị em đến nhà cùng ăn cơm tối.

    Kiều Nhã Ca đang muốn cự tuyệt, không ngờ Kiều Tĩnh Hiên đã đáp ứng luôn:" Vâng, tạ ơn bá phụ bá mẫu (bác trai bác gái) . "

    Hết cách rồi, Kiều Nhã Ca không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi cùng, đồng thời biểu thị phải giúp mẹ Trình chuẩn bị bữa tối, đương nhiên mẹ Trình vui vẻ đáp ứng.

    Thời điểm đến Trình gia đã sắp năm giờ chiều, trong biệt thự to lớn lại thập phần yên tĩnh, nơi giải trí ở sân sau cũng không có một bóng người, không biết vì sao Kiều Tĩnh Hiên mơ hồ có hơi thất vọng.

    Kiều Nhã Ca không chú ý tới biểu tình trên mặt em trai, cô nhìn tấm ảnh chụp cả gia đình trong phòng khách, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

    Bức ảnh này hẳn là năm nay mới chụp, bên trong có ba Trình mẹ Trình, còn có Trình Dữ Đường cùng Cơ Tiểu Vũ, bảy năm không gặp, năm tháng hình như cũng không lưu lại dấu vết gì trên người phu phu hai người. Hai người mười ngón liên kết ngồi cùng một chỗ, giữa đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào giống như trong tiệc cưới kinh thế hãi tục kia. Bên cạnh phu phu hai người hai bên trái phải đứng hai nam hài mặt mày tinh xảo, một đứa đại khái bảy tuổi, một đứa hơi nhỏ hơn một chút, đều lớn lên giống phu phu hai người.

    " Nhã Ca, Tĩnh Hiên, hai con ăn chút trái cây lót bụng trước, tuyệt đối đừng gò bó nha. "Mẹ Trình bưng trà bánh ra chiêu đãi hai chị em, sau đó nói với ba Trình:" Lão già, Tiểu Vũ đi công ty đón Đường Đường nghỉ làm rồi, tôi và Nhã Ca ở nhà làm cơm, nghỉ một lúc ông đi vườn trẻ đón Coong Coong, Phao Phao liền để tài xế đi đón. "

    Ba Trình đáp ứng, Kiều Tĩnh Hiên lập tức tiếp lời nói:" Bá mẫu, con và tài xế cùng đi đón Phao Phao đi, hiện tại con cũng không có chuyện gì làm. "

    Mẹ Trình hơi kinh ngạc:" Ồ, Tĩnh Hiên, con còn nhớ Phao Phao sao? Lần trước con nhìn thấy thằng bé, nó vẫn chưa tới một tuổi. "

    Kiều Tĩnh Hiên nói:" Nhớ chứ, em ấy thật đáng yêu. "

    Nói thật ấn tượng của Kiều Tĩnh Hiên đã rất mơ hồ, bởi vì vào lúc ấy chính cậu cũng mới vừa vặn bảy tuổi, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, nhớ tới đó là một bé đậu đinh cả người thịt đô đô tròn vo mập mạp, nhìn thấy cậu liền tàn nhẫn cắn cậu một cái, thiếu chút nữa cắn phá da ngón tay của cậu, giống như một con gà con nhỏ hung ác mà Trình gia đã từng nuôi, căn bản không có chút đáng yêu nào.

    Nhưng mà, cậu là một thiếu niên tốt, hiểu chuyện, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

    Mẹ Trình cười nói:" Vậy được, vậy thì phiền phức Tĩnh Hiên đón Phao Phao về nha. "

    Kiều Tĩnh Hiên rất có dáng vẻ thân sĩ trả lời:" Không phiền phức, bá mẫu khách khí. "

    Sau đó ba Trình gọi tài xế tới, Kiều Tĩnh Hiên ngồi xe đi trường học đón Trình Phao Phao tan học.

    Trình Phao Phao bảy tuổi, mới vừa lên năm nhất, năm giờ rưỡi tan học.

    Kiều Tĩnh Hiên tới trường học còn kém năm phút đồng hồ là đến năm giờ rưỡi, đợi một chút sau các học sinh tiểu học cõng cặp sách nhỏ lục tục đi ra.

    Kiều Tĩnh Hiên mở to hai mắt hòng nhận biết trong một đoàn củ cải nho nhỏ ai mới là Trình Phao Phao, nhìn tới nhìn lui hai mắt đều mở lớn, cậu cảm thấy tiểu nam sinh nào cũng giống nhau, vừa tựa hồ đứa nào cũng không giống.

    Tài xế nói mấy bé trai này cũng không phải đại thiếu gia, vì vậy hai người tiếp tục chờ.

    Qua mười mấy phút, một nữ giáo viên trung niên vội vã đi đến cửa trường học, tài xế nói đây là giáo viên chủ nhiệm của đại thiếu gia – cô Trương, sau đó lập tức tiến lên dò hỏi, cô Trương mang theo giọng điệu bất mãn nói:" Trình Phượng Lai mới vừa rồi đánh nhau cùng một bạn học nam trong lớp, đánh cho đối phương sưng mặt sưng mũi chảy máu mũi còn không nhận sai với đối phương, hiện tại đang ở phòng giáo vụ viết kiểm điểm! "

    Kiều Tĩnh Hiên sửng sốt một chút mới phản ứng được," Trình Phượng Lai "trong miệng cô Trương chính là Trình Phao Phao, nhưng mà đối với chuyện Trình Phao Phao đánh nhau cùng đồng học nửa điểm cậu cũng không ngoài ý muốn, bởi vì đậu đinh mập mạp kia từ nhỏ đã không phải người hiền lành.

    Nếu mình đã tới đón người, vậy chắc chắn phải đem sự tình giải quyết mới được, nếu không sẽ không biết nói gì với mẹ Trình, bởi vậy cậu thành khẩn nói:" Cô Trương, em là anh trai của Trình Phượng Lai, hiện tại em vào gặp em ấy được không? "

    " Trình Phượng Lai có anh trai sao? Sao tôi chưa từng nghe nói.. "Cô Trương lẩm bẩm một câu, nghi ngờ đánh giá trên dưới cậu một phen.

    Kiều Tĩnh Hiên lộ ra mỉm cười lễ phép mà lại khéo léo.

    Cậu ăn mặc không tầm thường, lại kiên cường tuấn tú, vừa nhìn cũng biết là loại học sinh có thành tích ưu tú, hiểu chuyện, gia cảnh lại rất hậu đãi, thêm vào tài xế Trình gia đã khẳng định thân phận của cậu, cô Trương liền đồng ý, dẫn Kiều Tĩnh Hiên tiến vào trường học.

    Đến phòng giáo vụ, thời điểm Kiều Tĩnh Hiên nhìn thấy tiểu nam hài ngồi sau một cái bàn mạn bất kinh tâm (*) chuyển bút, đẹp đến khó tin, dưới chân không khỏi ngừng lại một chút.


    (*) Mạn bất kinh tâm: Thờ ơ, không để ý đến điều gì.

    Khó trách vừa nãy ở cửa trường học cậu không nhận ra, nếu như Trình Phao Phao thật sự đi ra, cậu nhất định sẽ không nhận sai.

    Trình Phao Phao bảy tuổi không còn mập mạp tròn vo giống heo con nữa, tuy rằng khuôn mặt còn mang theo một chút bụ bẫm của trẻ con, lại làm cho người khác cảm thấy được vừa đúng, một đôi con ngươi đen lay láy giống như nho đen, lông mi dài mà cong vút, da dẻ trắng nõn như trứng gà lột.

    Cô Trương vừa đi vào trong vừa hỏi:" Trình Phượng Lai, em viết kiểm điểm xong chưa? "

    Trình Phao Phao ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ mà lại vô tội mà nói:" Cô Trương, em sẽ không viết. "

    Nhìn thấy vẻ mặt hiền lành giống như búp bê sứ như vậy, ngữ khí của cô Trương cũng không tự chủ mềm nhũn ra:" Nếu không viết, lần sau không được tiếp tục phạm loại này sai lầm nữa, biết không? Được rồi, em đem kiểm điểm về nhà viết đi, anh trai em tới đón em. "

    Con ngươi Trình Phao Phao đảo một vòng, nhìn thấy thiếu niên đứng bên người cô Trương, không khỏi nhăn lại đôi lông mày nhỏ.

    Kiều Tĩnh Hiên tiến lên một bước, ho khan một tiếng nói:" Phao Phao, anh là Tĩnh Hiên, bà nội của em ở nhà có việc, anh đến thay bà đón em về nhà. "

    Trình Phao Phao lườm cậu một cái, lập tức lôi kéo góc áo cô Trương, biểu tình giống như gặp phải người xấu nói:" Cô Trương, người này không phải anh trai của em, em không quen biết hắn. "

    Kiều Tĩnh Hiên:"... "

    Cô Trương có chút lúng túng, cũng sinh ra mấy phần cảnh giác, che ở trước người Trình Phao Phao nói:" Vị bạn học này, cậu thật sự là anh trai của Trình Phượng Lai sao? "

    Tuy rằng bà không rõ trong nhà Trình Phượng Lai đến tột cùng là làm sinh ý gì, cha mẹ có lai lịch gì, nhưng mà cũng biết đại khái Trình gia có tiền, có tài xế cùng bảo tiêu riêng, lái cũng đều là xe sang, nếu như chính mình nhất thời sơ sẩy, làm cho kẻ xấu bụng dạ khó lường chui chỗ trống, bắt cóc Trình Phượng Lai đi, vậy thật phiền toái.

    " Cô Trương, tuy rằng em không phải anh ruột của Trình Phượng Lai, nhưng mà tuyệt đối không phải là người xa lạ, hai nhà chúng ta quan hệ rất tốt. Chỉ là mấy năm em và em ấy không gặp, em ấy không nhớ rõ em cũng bình thường. "Kiều Tĩnh Hiên giải thích, thấy thần sắc đề phòng của cô Trương, cũng không có thanh tĩnh lại, cậu đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ Trình.

    Mẹ Trình thường xuyên đến trường học đón đại tôn tử của mình, cô Trương rất quen thuộc, ở trong điện thoại hỏi rõ ràng xong mới yên lòng, nói với Trình Phao Phao:" Trình Phượng Lai, bà nội của em nói, cậu ấy đích xác là người thân quen của nhà em, xế chiều hôm nay vừa tới Ninh thị, cố ý đến trường học đón em tan học, cho nên em không cần lo lắng, cùng cậu ấy về nhà đi. Nhưng mà sáng sớm ngày mai nhớ đem kiểm điểm giao lên nha, nếu không cô chỉ có thể mời ba mẹ em tới trường học."

    Trình Phao Phao bĩu môi, không nói tiếng nào thu thập cặp sách, sau đó cùng Kiều Tĩnh Hiên rời khỏi phòng giáo vụ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...