Chương 10
Văn Thanh Linh vô cùng tức giận, nghĩ cậu chết rồi sao?
Tên tặc tang thi không biết từ đâu ra, vậy mà dám chỉ huy tiểu đệ của cậu, quên ở đây ai mới là lão đại ở Nam Thành rồi?
Tiếng đàn tang thi rống ban nãy, ở phòng khám cũng nghe thấy.
Tưởng Lan ngó ngó ra cửa, xem thanh âm là từ phía nam truyền qua, "Tiểu đệ của con đang bày trận hình lớn gì vậy, không thông báo cho con à?"
Văn Thanh Linh: "Có tên tặc tang thi trộm quyền chỉ huy của con, đi tập kích nhân loại."
Tưởng Lan đi trở về, "Vậy còn không mau đi cướp về, chúng ta là tang thi tốt xã hội chủ nghĩa, chưa bao giờ tấn công nhân loại."
Văn Thanh Linh ngước mắt nhìn mẹ mình, "Là không chủ động tấn công nhân loại."
Nếu nhân loại tấn công bọn họ, bọn họ còn không đánh lại thì không phải là bị ngốc đấy à?
Tưởng Lan gật gật đầu: "Thế còn con tang thi trộm quyền kia xử lý sao rồi?"
Văn Thanh Linh một tay chống cằm, "Đuổi khỏi Nam Thành, còn Đông thành, Bắc thành, Tây thành tùy ý nó, chỉ cần đừng động tới tiểu đệ tang thi của con."
Văn Chinh bưng ly trà xúc tua Huyết Quỳ, vui vẻ thoải mái đi qua, "Sinh ý rất ảm đạm a, khi nào mới có thể bồi dưỡng con trở thành lão đại toàn bộ Lăng Thành đây, chậc mới chút không cẩn thận đã đem quyền chỉ huy Nam thành ném cho người ta, quả nhiên không công tác không được, không có nguồn thu nhập."
Văn Chinh uống một ngụm trà xúc tua, "Nếu không con cho cha một cây Huyết Quỳ, cha đi làm du y, chắc có thể gặp được nhân loại bị nhiễm bệnh cần cứu mạng gấp."
Văn Thanh Linh che mặt, "Cha à cha tỉnh tỉnh lại đi, chỉ cần cha đừng thấy người sống sót nhào lên cắn người ta một ngụm là con đã cảm tạ trời đất lắm rồi."
Văn Chinh sinh khí, "Lão tử chỉ cần không đói bụng, thì sẽ không ăn người."
Văn Thanh Linh: "Vâng vâng, cha đã tu luyện thành người rồi."
Vừa nói không có sinh ý, sinh ý liền tìm tới cửa, có một tang thi đến chỗ họ, muốn tìm về bản ngã của mình.
Công tác chữa trị rất đơn giản, Văn Thanh Linh đều giao cho cha mẹ làm, cậu chỉ cần cung cấp Huyết Quỳ là được.
Văn Thanh Linh lại xem xét hành tung của bốn người kia.
Bốn người bị đàn tang thi dày đặc nhìn chằm chằm, tưởng chừng như không thể rời khỏi.
Thẳng đến khi cả bọn ra khỏi Nam thành, đàn tang thi vẫn đứng ở biên thành nhìn bọn họ chăm chăm.
Chờ đám người họ đi xa một lúc, đàn tang thi lúc này mới tản ra, nên trở về thì trở về, nên kiếm ăn thì kiếm ăn.
Quý Nhung dừng xe lại, trên người tay chân đều là mồ hôi lạnh, đàn tang thi giống y như quân đội lúc duyệt binh, nếu không phải hắn có năng lực chống đỡ không tồi, sợ rằng đã lái không vững.
Trong tay Tiêu Ngân hiện ra một hộp y tế, đưa cho Thời Sùng ở ghế sau.
Thời Sùng tiếp nhận, đầu tiên cho Hạc Lâm một mũi tiêm cầm máu đặc liệu, rồi mới băng bó vết thương, một cái đùi của anh dựa trên ghế, gần như là đống thịt nát, đổ máu không ngừng.
Quý Nhung: "Lão đại, phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Ngân: "Tình huống lão Hạc thế nào?"
Thời Sùng: "Mất máu quá nhiều, đã hôn mê."
Quý Nhung đấm lên ga lăng, "Thứ kia rốt cuộc là đồ quỷ gì? Độ công kích cao, tốc độ lại nhanh, có thể triệu tập tang thi, còn biết nói chuyện! Nó cư nhiên có thể nói! Mịa nó tên đó còn là tang thi sao?"
Thời Sùng tay chân không ngừng, "Tình huống tệ nhất, có lẽ sẽ xuất hiện chủng loại tang thi tiến hóa mới."
Tiêu Ngân không nói chuyện, y đang lâm vào tự hỏi.
Trên kính chiếu hậu, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe chạy tới, rồi chầm chậm, dừng lại ở kế bên.
Văn Thanh Linh hạ cửa xe xuống: "Cần giúp đỡ không?"
Quý Nhung dại ra.
Ngọa tào! Tên mà cả đám họ theo dõi lại bỏ quên mất, giờ tự mình đưa tới cửa!
Tiêu Ngân xuống xe, trường đao gõ gõ cửa xe, "Xuống dưới."
Văn Thanh Linh xuống xe, vì kiếm tiền khám bệnh, cậu cũng thật liều mạng, thế nhưng cũng không thể để cha mình kêu la đi làm du y được, cậu đối diện với người sống còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cha mẹ thì một giây đã mất khống chế muốn cắn người.
Ánh mắt Tiêu Ngân chứa hoài nghi, "Cậu là dị năng giả trị liệu?"
Văn Thanh Linh: "Không sai biệt lắm."
Tiêu Ngân nghiêng đầu, "Cho cậu ta chữa trị đi."
Văn Thanh Linh đứng thẳng đó bất động, "Tiền khám bệnh bình thường là 100 tinh hạch, đến tại chỗ khám bệnh thì gấp đôi, 200 viên tinh hạch."
Tiêu Ngân: "..."
Trong tay y xuất hiện một cái chiếc túi rút, ném cho Văn Thanh Linh, "Chỉ nhiều chứ không ít, chữa đi."
Tinh thần lực Văn Thanh Linh đảo qua xác định bên trong có bao nhiêu tinh hạch, chắc chắn số lượng.
Văn Thanh Linh: "Đưa người ra đi, dọn dẹp để trên đất."
Tiêu Ngân nhìn cậu, không nhúc nhích.
Văn Thanh Linh: "Anh không nghĩ dọn à, cứ thế mà để trên đất? Tôi chỉ hỗ trợ chữa, muốn hỗ trợ cái khác thì phải thêm tinh hạch."
Thời Sùng cùng Quý Nhung đã đem Hạc Lâm hôn mê nâng xuống dưới, đặt trên mặt đất.
Văn Thanh Linh nhìn thoáng qua, "Gỡ băng đi."
Thời Sùng bó tay, khó khăn lắm mới đem băng vải quấn lại được, giờ lại phải bỏ đi.
Ánh sáng màu xanh lục ngưng tụ trong lòng bàn tay Văn Thanh Linh, chờ đến khi cậu đến bên cạnh Hạc Lâm, lục cầu đã ngưng tụ xong, cậu ngồi xổm xuống đem năng lượng lục cầu ấn vào chỗ Hạc Lâm gãy chân.
Cái đùi nát bấy dần biến thành thịt, rồi tiếp tục là kinh mạch, cơ bắp sinh sôi, tái tạo xương cốt, tốc độ nhanh đến dọa ngốc ba người ngay tại hiện trường.
Bọn họ cũng coi như là gặp qua những trường hợp lớn, thế nhưng đến nay còn chưa từng thấy qua, năng lực chữa trị của ai lại cường đại đến tình trạng này.
Văn Thanh Linh đứng lên, "Được rồi."
Mới vừa xoay người, một trường đao đã đặt ngay cổ.
Tiêu Ngân thần sắc lạnh lẽo, "Cậu rốt cuộc là ai? Giờ đã rảnh nói chuyện rồi chứ?"
Văn Thanh Linh thần sắc bình tĩnh, cậu có muốn không bình tĩnh cũng không được:
"Người sống sót."
Tiêu Ngân khẳng định: "Cậu không giống."
Văn Thanh Linh nghĩ nghĩ: "Ta là người sống sót - dị năng giả."
Tiêu Ngân lắc đầu, "Không phải."
Văn Thanh Linh liếc nhìn thanh đao trên cổ, "Anh muốn lấy oán trả ơn?"
Quý Nhung cũng cảm thấy cách làm của lão đại rất không ổn, nhân gia người ta mới vừa cứu lão Hạc, xoay người liền trở mặt, cũng quá không phúc hậu.
Quý Nhung: "Lão đại, có chuyện gì từ từ nói."
Tiêu Ngân: "Là cậu ta nên nói rõ ràng."
Quý Nhung vội vàng khuyên Văn Thanh Linh, "Lão đại chính có biệt hiệu Tiêu tam đao, đao tốc rất nhanh, cậu không có khả năng từ đao của lão đại trốn được đâu, tôi nghĩ chúng ta có gì nên nói rõ được không?"
Văn Thanh Linh liếc mắt nhìn hắn, "Anh đang vũ nhục ai vậy?"
Quý Nhung: "?"
Cái thứ máu me nhầy nhụa kia còn có thể từ đao người này đào tẩu dựa vào cái gì cậu không thể? Không nên khinh thường người khác như thế!
Bất chợt, mí mắt Tiêu Ngân chợt tối, theo bản năng phản ứng trước ý thức, chém ra một đao, thất bại.
Chờ y bừng tỉnh, chỉ nhìn thấy một điểm đen nhỏ, hướng tới Nam thành chạy đi, thanh âm còn vang ở bên tai, "Xem đi, không phải tôi đã trốn thoát rồi sao?"
Tiêu Ngân: "..."
* * *
Editor: Màn dạo đầu mất hết mặt mũi
Tên tặc tang thi không biết từ đâu ra, vậy mà dám chỉ huy tiểu đệ của cậu, quên ở đây ai mới là lão đại ở Nam Thành rồi?
Tiếng đàn tang thi rống ban nãy, ở phòng khám cũng nghe thấy.
Tưởng Lan ngó ngó ra cửa, xem thanh âm là từ phía nam truyền qua, "Tiểu đệ của con đang bày trận hình lớn gì vậy, không thông báo cho con à?"
Văn Thanh Linh: "Có tên tặc tang thi trộm quyền chỉ huy của con, đi tập kích nhân loại."
Tưởng Lan đi trở về, "Vậy còn không mau đi cướp về, chúng ta là tang thi tốt xã hội chủ nghĩa, chưa bao giờ tấn công nhân loại."
Văn Thanh Linh ngước mắt nhìn mẹ mình, "Là không chủ động tấn công nhân loại."
Nếu nhân loại tấn công bọn họ, bọn họ còn không đánh lại thì không phải là bị ngốc đấy à?
Tưởng Lan gật gật đầu: "Thế còn con tang thi trộm quyền kia xử lý sao rồi?"
Văn Thanh Linh một tay chống cằm, "Đuổi khỏi Nam Thành, còn Đông thành, Bắc thành, Tây thành tùy ý nó, chỉ cần đừng động tới tiểu đệ tang thi của con."
Văn Chinh bưng ly trà xúc tua Huyết Quỳ, vui vẻ thoải mái đi qua, "Sinh ý rất ảm đạm a, khi nào mới có thể bồi dưỡng con trở thành lão đại toàn bộ Lăng Thành đây, chậc mới chút không cẩn thận đã đem quyền chỉ huy Nam thành ném cho người ta, quả nhiên không công tác không được, không có nguồn thu nhập."
Văn Chinh uống một ngụm trà xúc tua, "Nếu không con cho cha một cây Huyết Quỳ, cha đi làm du y, chắc có thể gặp được nhân loại bị nhiễm bệnh cần cứu mạng gấp."
Văn Thanh Linh che mặt, "Cha à cha tỉnh tỉnh lại đi, chỉ cần cha đừng thấy người sống sót nhào lên cắn người ta một ngụm là con đã cảm tạ trời đất lắm rồi."
Văn Chinh sinh khí, "Lão tử chỉ cần không đói bụng, thì sẽ không ăn người."
Văn Thanh Linh: "Vâng vâng, cha đã tu luyện thành người rồi."
Vừa nói không có sinh ý, sinh ý liền tìm tới cửa, có một tang thi đến chỗ họ, muốn tìm về bản ngã của mình.
Công tác chữa trị rất đơn giản, Văn Thanh Linh đều giao cho cha mẹ làm, cậu chỉ cần cung cấp Huyết Quỳ là được.
Văn Thanh Linh lại xem xét hành tung của bốn người kia.
Bốn người bị đàn tang thi dày đặc nhìn chằm chằm, tưởng chừng như không thể rời khỏi.
Thẳng đến khi cả bọn ra khỏi Nam thành, đàn tang thi vẫn đứng ở biên thành nhìn bọn họ chăm chăm.
Chờ đám người họ đi xa một lúc, đàn tang thi lúc này mới tản ra, nên trở về thì trở về, nên kiếm ăn thì kiếm ăn.
Quý Nhung dừng xe lại, trên người tay chân đều là mồ hôi lạnh, đàn tang thi giống y như quân đội lúc duyệt binh, nếu không phải hắn có năng lực chống đỡ không tồi, sợ rằng đã lái không vững.
Trong tay Tiêu Ngân hiện ra một hộp y tế, đưa cho Thời Sùng ở ghế sau.
Thời Sùng tiếp nhận, đầu tiên cho Hạc Lâm một mũi tiêm cầm máu đặc liệu, rồi mới băng bó vết thương, một cái đùi của anh dựa trên ghế, gần như là đống thịt nát, đổ máu không ngừng.
Quý Nhung: "Lão đại, phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Ngân: "Tình huống lão Hạc thế nào?"
Thời Sùng: "Mất máu quá nhiều, đã hôn mê."
Quý Nhung đấm lên ga lăng, "Thứ kia rốt cuộc là đồ quỷ gì? Độ công kích cao, tốc độ lại nhanh, có thể triệu tập tang thi, còn biết nói chuyện! Nó cư nhiên có thể nói! Mịa nó tên đó còn là tang thi sao?"
Thời Sùng tay chân không ngừng, "Tình huống tệ nhất, có lẽ sẽ xuất hiện chủng loại tang thi tiến hóa mới."
Tiêu Ngân không nói chuyện, y đang lâm vào tự hỏi.
Trên kính chiếu hậu, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe chạy tới, rồi chầm chậm, dừng lại ở kế bên.
Văn Thanh Linh hạ cửa xe xuống: "Cần giúp đỡ không?"
Quý Nhung dại ra.
Ngọa tào! Tên mà cả đám họ theo dõi lại bỏ quên mất, giờ tự mình đưa tới cửa!
Tiêu Ngân xuống xe, trường đao gõ gõ cửa xe, "Xuống dưới."
Văn Thanh Linh xuống xe, vì kiếm tiền khám bệnh, cậu cũng thật liều mạng, thế nhưng cũng không thể để cha mình kêu la đi làm du y được, cậu đối diện với người sống còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cha mẹ thì một giây đã mất khống chế muốn cắn người.
Ánh mắt Tiêu Ngân chứa hoài nghi, "Cậu là dị năng giả trị liệu?"
Văn Thanh Linh: "Không sai biệt lắm."
Tiêu Ngân nghiêng đầu, "Cho cậu ta chữa trị đi."
Văn Thanh Linh đứng thẳng đó bất động, "Tiền khám bệnh bình thường là 100 tinh hạch, đến tại chỗ khám bệnh thì gấp đôi, 200 viên tinh hạch."
Tiêu Ngân: "..."
Trong tay y xuất hiện một cái chiếc túi rút, ném cho Văn Thanh Linh, "Chỉ nhiều chứ không ít, chữa đi."
Tinh thần lực Văn Thanh Linh đảo qua xác định bên trong có bao nhiêu tinh hạch, chắc chắn số lượng.
Văn Thanh Linh: "Đưa người ra đi, dọn dẹp để trên đất."
Tiêu Ngân nhìn cậu, không nhúc nhích.
Văn Thanh Linh: "Anh không nghĩ dọn à, cứ thế mà để trên đất? Tôi chỉ hỗ trợ chữa, muốn hỗ trợ cái khác thì phải thêm tinh hạch."
Thời Sùng cùng Quý Nhung đã đem Hạc Lâm hôn mê nâng xuống dưới, đặt trên mặt đất.
Văn Thanh Linh nhìn thoáng qua, "Gỡ băng đi."
Thời Sùng bó tay, khó khăn lắm mới đem băng vải quấn lại được, giờ lại phải bỏ đi.
Ánh sáng màu xanh lục ngưng tụ trong lòng bàn tay Văn Thanh Linh, chờ đến khi cậu đến bên cạnh Hạc Lâm, lục cầu đã ngưng tụ xong, cậu ngồi xổm xuống đem năng lượng lục cầu ấn vào chỗ Hạc Lâm gãy chân.
Cái đùi nát bấy dần biến thành thịt, rồi tiếp tục là kinh mạch, cơ bắp sinh sôi, tái tạo xương cốt, tốc độ nhanh đến dọa ngốc ba người ngay tại hiện trường.
Bọn họ cũng coi như là gặp qua những trường hợp lớn, thế nhưng đến nay còn chưa từng thấy qua, năng lực chữa trị của ai lại cường đại đến tình trạng này.
Văn Thanh Linh đứng lên, "Được rồi."
Mới vừa xoay người, một trường đao đã đặt ngay cổ.
Tiêu Ngân thần sắc lạnh lẽo, "Cậu rốt cuộc là ai? Giờ đã rảnh nói chuyện rồi chứ?"
Văn Thanh Linh thần sắc bình tĩnh, cậu có muốn không bình tĩnh cũng không được:
"Người sống sót."
Tiêu Ngân khẳng định: "Cậu không giống."
Văn Thanh Linh nghĩ nghĩ: "Ta là người sống sót - dị năng giả."
Tiêu Ngân lắc đầu, "Không phải."
Văn Thanh Linh liếc nhìn thanh đao trên cổ, "Anh muốn lấy oán trả ơn?"
Quý Nhung cũng cảm thấy cách làm của lão đại rất không ổn, nhân gia người ta mới vừa cứu lão Hạc, xoay người liền trở mặt, cũng quá không phúc hậu.
Quý Nhung: "Lão đại, có chuyện gì từ từ nói."
Tiêu Ngân: "Là cậu ta nên nói rõ ràng."
Quý Nhung vội vàng khuyên Văn Thanh Linh, "Lão đại chính có biệt hiệu Tiêu tam đao, đao tốc rất nhanh, cậu không có khả năng từ đao của lão đại trốn được đâu, tôi nghĩ chúng ta có gì nên nói rõ được không?"
Văn Thanh Linh liếc mắt nhìn hắn, "Anh đang vũ nhục ai vậy?"
Quý Nhung: "?"
Cái thứ máu me nhầy nhụa kia còn có thể từ đao người này đào tẩu dựa vào cái gì cậu không thể? Không nên khinh thường người khác như thế!
Bất chợt, mí mắt Tiêu Ngân chợt tối, theo bản năng phản ứng trước ý thức, chém ra một đao, thất bại.
Chờ y bừng tỉnh, chỉ nhìn thấy một điểm đen nhỏ, hướng tới Nam thành chạy đi, thanh âm còn vang ở bên tai, "Xem đi, không phải tôi đã trốn thoát rồi sao?"
Tiêu Ngân: "..."
* * *
Editor: Màn dạo đầu mất hết mặt mũi