Chương 3.
[BOOK]Ngụy Chiêu vội vã phi ngựa về tới Ngụy phủ, nhảy xuống ngựa liền chạy đến hậu hoa viên, hắn nhớ bàn đu dây chỉ có nơi này mới có.
Như hắn dự đoán, chưa đến hậu hoa viên đã nghe được tiếng cười của Ngụy Nhiêu, nàng kêu: "Cao nữa, cao nữa đi."
Ngụy Chiêu chân trước bước vào hậu hoa viên đã nghe được tiếng thét chói tai của Ngụy Nhiêu: "A", bởi vì không nắm chặt vào dây nên toàn bộ cơ thể bị ném bay khỏi bàn đu.
Ngụy Chiêu chạm nhẹ chân một chút lấy đà bay lên như tia chớp vụt ra tóm lấy Ngụy Nhiêu sau đó đem nàng bảo hộ trong lồng ngực, rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Ngụy Nhiêu chưa hết sợ hãi, phải đợi đến lúc lâu sau với kịp phản ứng lại, hét lớn: "Ca, tại sao ngươi lại biết bay?"
Nha hoàn bên người nàng cũng xem đến ngây người, nước mắt cũng đã chảy ra rồi, lúc nãy còn nghĩ mình làm đại tiểu thư bị thương sẽ bị đánh chết, không ngờ lại thấy một màn này.
Ngụy Nhiêu có chút lúng túng khụ hai tiếng, buông Ngụy Nhiêu ra, một lúc lâu sau mới nói: "Đây là bí mật của ta, không được tiết lộ cho ai biết, nếu không ta sẽ gặp phiền phức."
Ngụy Nhiêu não bổ một hồi, bỗng nhiên vỗ tay nói: "Ta hiểu rồi! Ca là đại hiệp ẩn danh đúng không? Giả mình không biết võ công nhưng thực là là một đại cao thủ, nửa đêm ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa. A Nhiêu biết rồi, A Nhiêu sẽ không nói cho ai biết."
Nàng chỉ nha hoàn bên cạnh mình, "Cẩm Nhi, ngươi cũng không được nói cho ai biết!"
Cẩm Nhi liên tục gật đầu, "Vâng, nô tỳ sẽ giữ kín trong lòng."
Ngụy Chiêu: "..."
Hắn đúng là nửa đêm sẽ đi ra ngoài, nhưng không phải đi hành hiệp trượng nghĩa mà là đi giết người. Hắn được tổ chức sát thủ bí mật "Thiên Dạ" nuôi dưỡng, thực hiện một số nhiệm vụ ám sát. Nếu không phải vì lớn lên giống Ngụy Chiêu bị phái tới Ngụy phủ giả làm Ngụy Chiêu, thì hắn bây giờ đang ở tổ chức tiếp tục nhận nhiệm vụ ám sát.
Hắn nhìn nữ hài trước mắt này ánh mắt đơn thuần, khẽ thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Chuyện Ngụy Chiêu không được sự cho phép của hoàng đế liền cướp lấy ngự mã của hoàng đế, Triệu Hoài Tễ không thể giả bộ không biết, đang suy nghĩ nên xử phạt thế nào thì thấy Ngụy Chiêu chủ động tiến cung lãnh phạt.
Ngụy Chiêu không thay mình giải thích, hắn quỳ gối trước mặt Triệu Hoài Tễ: "Thần cam nguyện lãnh phạt."
Triệu Hoài Tễ lại có chút khó xử, nếu chuyện này làm rùm beng lên thì tội chết khó thoát, nhưng bây giờ y không thể giết Ngụy Chiêu. Nhưng nếu như tha cho hắn dễ như vậy sẽ khiến cho Ngụy Chiêu hoài nghi, vậy thì Ngụy Chiêu thật sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Y từ trước tới nay luôn quyết đoán, trầm ngâm một lát liền nói: "Kéo ra ngoài đánh 50 đại bản."
Vừa dứt lời lại thấy thái giám tới bẩm báo, nói Ngụy Tập Thanh cầu kiến. Triệu Hoài Tễ nhíu mày, Ngụy Tập Thanh không phải cáo ốm ở nhà sao, sao lại đột nhiên đến đây không sợ lộ tẩy?
Ngụy Tập Thanh đi đường khập khễnh chậm rãi tiến vào. Tiểu thái giám vội vàng chạy lại đỡ hắn, sợ hắn bước hụt liền ngã chết ở Ngự Thư Phòng.
"Lão thần tham kiến bệ hạ!" Ngụy Tập Thanh hai tay run rẩy muốn quỳ xuống. Triệu Hoài Tễ khoát tay: "Miễn lễ, ban tọa."
Tiểu thái giám vội vàng dọn ghế, đỡ Ngụy Tập Thanh ngồi xuống.
"Ngụy ái khanh thân thể không được khỏe sao không nhờ người truyền tin, không cần tự mình tiến cung." Triệu Hoài Tễ lạnh nhạt nói, trong lòng thầm mắng, ngươi giả bệnh không thấy mệt nhưng trẫm nhìn ngươi đã cảm thấy mệt.
Tình huống trước mắt là Triệu Hoài Tễ không biết Ngụy Tập Thanh giả bệnh, còn Ngụy Tập Thanh không những giả bệnh mà còn phải khiến cho hoàng đế tin hắn.
Màn kịch này diễn đến Triệu Hoài Tễ nghĩ thôi đã cảm thấy mệt.
Ngụy Tập Thanh ôm quyền nói: "Lão thần cả gan, muốn thay khuyển tử cầu tình. Hắn không phải cố ý cướp đoạt ngự mã của bệ hạ, chỉ là đột nhiên nhớ tới dây bàn đu ở nhà buộc không chắc, tiểu nữ lại thích chơi bàn đu nên mới vội vàng trở về nhà. May mắn hắn về kịp, mới cứu được tính mạng của tiểu nữ."
Triệu Hoài Tễ làm bộ kinh ngạc, "Hóa ra là vậy?"
Ngụy Chiêu đang quỳ ở phía dưới, quay đầu lại nhìn Ngụy Tập Thanh một cái, trong mắt hơi có chút kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới có người thay hắn cầu tình.
Triệu Hoài Tễ trầm ngâm một lát nói: "Nếu chuyện là như vậy thì miễn đánh 50 mươi đại bản, hạ một phẩm hàm của ngươi."
Ngụy Chiêu vội la lên: "Thần không cần ai cầu tình, thần tình nguyện chịu phạt."
Triệu Hoài Tễ liếc mắt nhìn hắn, Ngụy Chiêu biết quy định của Long An quốc, nếu muốn được đứng trong kim điện nghị sự vậy phẩm hàm phải ít nhất tứ phẩm trở lên. Phẩm hàm của Ngụy Chiêu vừa vặn là tứ phẩm, nếu hạ một phẩm hàm hắn không thế vàokim điện.
Triệu Hoài Tễ thờ ơ nói: "Nể mặt Ngụy ái khanh cầu tình, vậy phạt ngươi nhẹ hơn một chút, đánh 20 đại bản đi."
Ngụy Chiêu dập đầu nói: "Tạ bệ hạ long ân."
Thị vệ đem Ngụy Chiêu ra, ngay sau đó bên ngoài liền truyền tiếng đại bản đánh vào trên người.
Ngụy Tập Thanh thấp giọng nói: "Bệ hạ, hắn là vì cứu tiểu nữ mới.."
Triệu Hoài Tễ gật đầu, "Nhưng nếu không làm như vậy, khó tránh khỏi bị hắn nghi ngờ. Hắn là gian tế do địch quốc cài vào, ngươi đau lòng thay hắn làm cái gì?"
Y nhìn phía ngoài điện, Ngụy Chiêu thẳng lưng mà quỳ gối ở đó, hai mươi đại bản đã đánh xong, trên lưng một màu máu đỏ thẫm.
Triệu Hoài Tễ chỉ liếc qua một cái, liền thu hồi ánh mắt, tiện tay kéo ngăn kéo ra cầm lấy một cái bình đưa cho Ngụy Tập Thanh: "Đây là kim sang dược do ngự y đặc biệt chế tạo ra, hiệu quả vô cùng tốt, ngươi đưa cho hắn dùng đi.
Ngụy Tập Thanh ngẩn ra, sau đó tiếp nhận bình dược, như muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng.
Triệu Hoài Tễ nhìn thần sắc của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, nhíu mày nói:" Ngươi đừng nghĩ vớ vẩn, trẫm không phải loại người như ngươi nhân từ. Ta muốn ngươi đem bình kim sang dược này cho hắn một ân tình, nói không chừng hắn sẽ bị ngươi làm cảm động, chủ động nói với ngươi.. Ngươi cứ nói bình dược này là của ngươi.
Ngụy Tập Thanh vội vàng nói: "Thần không dám.."
Ngụy Chiêu về đến nhà liền nhốt mình trong phòng, đem cửa đóng chặt, lúc này mới tìm một cái ghế ngồi xuống, cởi quần áo ra. Bởi vì vết thương nằm sau lưng hắn không với tới được, chỉ có thể rắc thuốc bột lên. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Ngụy Chiêu trầm giọng hỏi: "Ai?" "Ta!" Là tiếng của Ngụy Tập Thanh. Ngụy Chiêu mặc quần áo vào, sau đó đi ra mở cửa nói: "Không biết Ngụy đại nhân tìm ta có chuyện gì không?" Ngụy Tập Thanh đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại, sau đó móc trong lồng ngực ra một bình thuốc nói: "Giúp ngươi bôi thuốc." Ngụy Chiêu bất chợt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Ngụy Tập Thanh, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ngụy Tập Thanh mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống đi, sợ ta hạ độc ngươi à."
Ngụy Chiêu thấp giọng nói: "Ngươi không dám."
Hắn do dự một lát rồi ngồi xuống, chậm rãi đem quần áo kéo xuống, lộ ra miệng vết thương. Ngụy Tập Thanh không nói gì chỉ cầm bình kim sang dược chầm chậm bôi vào vết thương của Ngụy Chiêu. Thuốc ngấm vào vết thương khiến cho Ngụy Chiêu không nhịn được mà nhăn mi. Ngụy Tập Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: "Sao trên người ngươi lại có nhiều vết thương cũ vậy? Ta nhớ không lầm ngươi là một sát thủ đúng không?"
Ngụy Chiêu chỉ cúi thấp đầu, lạnh nhạt nói: "Không liên quan tới ngươi."
Ngụy Tập Thanh thở dài, bôi thuốc xong thì chuẩn bị rời đi, lúc ra đến cửa thì bỗng quay đầu lại nói: "Cảm ơn ngươi cứu A Nhiêu."
Ngụy Chiêu quay đầu đi, không nói gì.
Hai ngày sau,
Ngụy Chiêu bởi vì bị thương nên không thể thượng triều, trên triều khó có được một ngày bình thường.
Hạ triều, Diệp thừa tướng đến thư phòng của Triệu Hoài Tễ diện kiến.
Diệp thừa tướng nói: "Bệ hạ cũng hạ thủ tàn nhẫn quá đi! Nói gì thì Ngụy Chiêu cũng vì phải đi cứu người mới cướp ngựa của ngài, nếu là bình thường, bệ hạ sẽ không để trong lòng."
Triệu Hoài Tễ nói: "Nếu không phạt nặng, để cho hắn hoài nghi, Ngụy Chiêu thật sẽ càng nguy hiểm hơn.
Diệp thừa tướng lắc đầu cười nói:" Thần lại không nghĩ như vậy, tiểu gian tế này không có quá nhiều tâm nhãn, nói cho cùng hắn từ nhỏ tập võ được bồi dưỡng để trở thành sát thủ. Cũng không ai dạy cho hắn cách xử sự thế nào cho tốt, cho nên cách hắn giải quyết vẫn đề rất đơn giản. Không giống như bệ hạ nội tâm nhiều.. "
Đang nói dở thì hắn cảm giác được ánh mắt rét căm căm của Triệu Hoài Tễ hướng về phí mình, liền giải thích lập tức:" Thần không có nói bệ hạ không có ý tốt a.. "
Triệu Hoài Tễ lãnh đạm nói:" Đối địch nhân không thể mềm lòng, dù sao hắn cũng là gian tế của địch quốc cài vào. "
Diệp thừa tướng khụ một tiếng, dời đi đề tài này," Thần có điều muốn tâu, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy ngọc tỷ truyền quốc, tuy thần không ngừng tìm kiếm, tung biết bao nhiêu người đi tìm kiếm vẫn như dã tràng se cát. Muốn hỏi bệ hạ có muốn tiếp tục tìm tiếp?"[/BOOK]