Tiên Hiệp [Edit] Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình - Hoa Thượng Khai Giang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Han Mai Dan Tuyet, 8 Tháng mười 2023.

  1. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
  2. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Chương 71: Phong cảnh nhân giân!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố An không biết nương tử nhà mình emo vào đêm khuya, hắn còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay.

    Bàn tay nhỏ bé của Tô Mị Nhi thật mềm a.

    Sờ lên thật thoải mái a.

    Vợ mình sao lại xinh đẹp đáng yêu như vậy chứ.

    Loại xinh đẹp này vượt xa tất cả mọi người mình từng nhìn thấy, cho dù là phúc lợi mỹ nhan cao độ, cũng không sánh bằng.

    Cái loại cảm giác tràn đầy khoa học kỹ thuật này có thể so sánh với Tô Mị Nhi sao?

    Cố An chỉ muốn nhổ một ngụm đờm:

    - Không phải ta nói, các vị mỹ nữ trên mạng đang ngồi, đều là gà cay.

    Cũng may tâm tư Cố An tương đối kiên định, cứng rắn đả tọa tu luyện một đêm.

    Khí trầm đan điền.. Tay Tô Mị Nhi, hắc hắc, nho nhỏ mềm mại.

    Bốp!

    Tự tát mình một cái, Cố An lại hít sâu một hơi.

    Vận chuyển công pháp, linh lực lưu chuyển thân thể, từ đầu đến chân, chân.. Chân.. Chân nhỏ của Tô Mị Nhi, tất La trắng như tuyết.

    Ba!

    Nghiêm túc, nghiêm túc.

    Cố gắng để linh lực vận chuyển một tuần, Cố An mở hai mắt tràn đầy tơ máu.

    - Không được, ta làm sao có thể bởi vì loại chuyện này phân tâm.

    - Lúc nhớ mỹ nữ àm sao có thể phân tâm tu luyện đâu này!

    * * *

    Mỗi ngày như thường lệ.

    Thư viện không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng vị Quá tiên sinh kia lại muốn làm quen cùng Cố An.

    Lần nào Cố An cũng qua loa lấy lệ.

    Chỉ cần có cơ hội, nếu Quá tiên sinh ra khỏi kinh thành một chút hắn lập tức động thủ.

    Cố An càng sống ở kinh thành lại càng phát hiện nơi này không thích hợp.

    Tạm thời không nói đến ượng đá ở cửa thành, trong hoàng cung cũng không ít đồ vật, mỗi lần Cố An đến thư viện đi dạy đều có cảm giác mình bị theo dõi, hắn không thích cảm giác như vậy.

    Những ngày như vậy kéo dài một tháng.

    Trong giờ học thư viện giảng Tây Du Ký cũng gần kết thúc.

    Một tháng này, kinh thành thảo luận không ít chuyện.

    Ví dụ, ai đã làm bài hát vô danh trong bữa tiệc tối một tháng trước?

    Thậm chí hoa khôi bên trong thanh lâu thay nhau thét to, chỉ cần vị tài tử kia đến trong lầu liền có thể trắng..

    Mặc dù Cố An có chút động tâm, nhưng hắn là người như vậy sao?

    Không phải! Hắn một thân chính khí, làm sao có thể nhận những việc không tốn tiền này? Không nói nữa, Tô Mị Nhi gọi hắn ăn cơm.

    Cố An không nghĩ tới chuyện lộ ra ánh sáng, đó chỉ là vì muốn Tô Mị Nhi vui vẻ tùy ý chép một bài.

    Chuyện nóng thứ hai ở kinh thành, Doanh Thời Doanh Tử muốn mang binh xuất chinh. Cố An chỉ nghe Doanh Tử đề cập qua một chút, hình như là muốn xuôi nam, về phần đi đâu Cố An cũng không rõ ràng lắm.

    Nhưng hắn ngược lại nhờ Doanh Tử lúc đi ngang qua thành Bình An đưa một bầu rượu cho Lý A Tứ, Doanh Tử cũng vui vẻ đáp ứng chuyện này.

    Hiện tại quan hệ giữa Doanh Tử và Cố An không tốt chút nào, muốn nói vì sao.. Công lao cũng là do chuyện Hot nhất kinh thành.

    Thậm chí trong tửu điếm ăn chút thức ăn Cố An cũng có thể nghe được người khác bàn luận việc này.

    Ngọc Túc Hợp Tập chỉ ra đến bộ thứ ba liền hoàn toàn kết thúc.

    Chỉ là vị tác giả đại phát từ bi kia đưa ra bộ sưu tập mới "Phong cảnh nhân gian".

    "Phong cảnh nhân gian" này còn chia làm hai phiên bản, một là hướng nam, một là hướng nữ.

    Nhân gian phong quang vừa ra, liền chiếm được mọi người tán thành, Doanh Tử vì thế lấy được vô số fan.

    - Điện hạ, ta mất mặt rồi.

    Cố An khép sách lại, che mặt đỏ bừng.

    Đây là lần đầu tiên hắn xấu hổ như vậy.

    - Yên tâm đi Cố huynh, việc này không đáng ngại.

    Doanh Tử tùy tiện uống một ngụm rượu:

    - Hơn nữa không phải ta cũng ở trên đó sao?

    Khóe miệng Cố An giật giật:

    - Điện hạ, chuyện này không giống nhau.

    - Sao lại không giống nhau?

    - Trên người ta trần trui, xương quai xanh gì gì đó đều lộ ra, nhưng điện hạ ngài..

    Cố An mở sách ra đến trang cuối cùng, Doanh Tử nở nụ cười hai tiếng:

    - Lần sau ta sẽ cùng ngươi.

    - Còn có lần sau?

    - Cố huynh, ngươi xem, Phong Cảnh Nhân Gian kỳ này có phải chỉ có ngươi để trần cánh tay không?

    - Cố huynh phải thông cảm, nam tử có dáng người đẹp trong kinh thành khó tìm a, ta cũng không thể.. Đúng! Ta đi tìm đại ca, dáng người hắn cũng không tệ.

    Cố An: .

    Doanh Tử chính là một người như vậy, ở kinh thành không kiêng nể gì, ỷ vào mình là thái tử, không ai dám quản hắn.

    Nhưng đầu óc hắn cũng rất tốt, vô luận là Ngọc Túc Hợp Tập lúc trước hay là Phong Cảnh Nhân Gian hiện giờ đều có thu nhập không nhỏ.

    Những cuốn sách này rõ ràng không có nội dung gì quá đáng, lộ tay lộ chân, lộ xương quai xanh quá đáng, lộ cánh tay trần như Cố An.

    Nhưng cánh tay trần chỉ giới hạn trong nam giới, hơn nữa trước mắt cũng chỉ có một mình Cố An.

    Hiện tại thu nhập của Phong Cảnh Nhân Gian đã vượt xa bổng lộc của Cố An.

    Doanh Tử cũng không bạc đãi hắn, sẽ đem một phần thu nhập chia cho Cố An.

    - Điện hạ, cái này không tốt đi, nếu là để cho người khác biết hai vị thái tử trong cung đều xuất hiện ở trên những quyển sách này, có phải là tổn hại thanh danh hay không?

    Doanh Tử ha hả cười:

    - Đại ca ta ngày thường luyện công cũng không mặc áo, nếu là những thứ này tổn hại thanh danh mà nói đại ca ta đã sớm không có thanh danh.

    - Vậy ngươi kiềm chế một chút.

    Cố An sợ hắn làm ra sự cố gì quá lớn.

    - Đúng rồi điện hạ, các ngươi khi nào xuất phát xuôi nam?

    - Hai ngày nữa đi.

    Doanh Tử bấm tay tính toán, nhíu mày:

    - Hỏng rồi, chuyến đi này có vấn đề, Cố huynh giúp ta!

    Cố An thấy Doanh Tử thay đổi sắc mặt, cũng nghiêm túc hơn một chút:

    - Điện hạ, mời nói.

    - Phong Quang Nhân Gian muốn phát hành quyển thứ hai vào tháng sau, ngươi phải giúp ta kiểm tra.

    Cố An: .

    - Ta trở về thông báo với thị nữ một tiếng, yên tâm đi Cố huynh, không ai biết là của ngươi.

    * * *

    Cố An đã không còn gì để nói.

    Đây chính là vấn đề trong miệng Doanh Tử sao?

    - Cố huynh, còn nhớ yêu bài ta đưa ngươi lúc mới tới kinh thành không?

    Cố An gật đầu, lấy ra khối yêu bài kia.

    - Lần này ta cùng đại ca ra khỏi thành, trong kinh không ai có thể chiếu cố ngươi nữa, nếu gặp phải nguy hiểm liền đem khối yêu bài này bóp nát.

    Không hỏi nhiều, Cố An gật gật đầu.

    - Còn nữa, mấy ngày nay ta lén điều tra, chuyện của mẹ ngươi có manh mối rồi.

    - Tìm được rồi?

    - Tìm được người bị tình nghi, tai không dám cam đoan, nhưng tám phần là chạy không thoát.

    Doanh Tử gõ bàn, miệng nhỏ nhấp rượu:

    - Gã ở kinh thành còn có chút thế lực, chỉ là ta nghĩ không ra vì sao gã lại ra tay với ngươi.

    - Điện hạ, người nọ là ai?

    Nhìn nhau một hồi lâu về sau Doanh Tử lắc đầu:

    - Bây giờ vẫn không thể nói với ngươi, Cố huynh, trong mắt ngươi tất cả đều là hận ý, nếu ta đem hắn nói cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ lén động thủ.

    Hạ thấp thanh âm, Doanh Tử nhỏ giọng mở miệng:

    - Đừng nói là ngươi, coi như là ta cũng không dám động vào gã.

    - Cũng có người điện hạ không dám động vào?

    Cố An khẽ há miệng.

    - Có, hơn nữa không ít, không nhắc tới việc này, Cố huynh yên tâm đi, có ta ở đây không ra gì ngoài ý muốn, chờ ta cùng đại ca xuôi nam trở về liền thay ngươi chém đầu chó của gã.

    Trong lòng Cố An đã mơ hồ đoán ra một ít.

    Người mà Thái tử cũng không dám động, hoặc là Hoàng đế, hoặc là thần tướng thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế, so vơi con trai mình Hoàng đế càng thêm tin tưởng những thần tướng kia, người như vậy không nhiều lắm, Cố An muốn tìm rất dễ dàng.

    Hơn nữa người nọ còn cùng Quá tiên sinh có quan hệ, điều tra thật sự không khó, chỉ sợ đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ).
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Chương 72: Lão tử móc ra còn lớn hơn ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nhà, Cố An lại nghe thấy tiếng hát dễ nghe quen thuộc. "Minh Nguyệt khi nào thì có, nâng cốc hỏi Thanh Thiên.."

    Cố An cũng không biết vì sao, Tô Mị Nhi đặc biệt thích bài hát này.

    Tuy rằng bình thường nàng cũng có thói quen ngâm nga ca khúc, nhưng từ sau khi học được "thủy điếu ca đầu" liền không có hát ca khúc khác.

    - Tướng công về rồi? Mau tới ăn, Bách Hợp mang điểm tâm về.

    Cố An không ăn nhiều, hắn không thích đồ ngọt mấy.

    - Tướng công muốn ra ngoài?

    Cố An gật đầu:

    - Đi ra ngoài một chuyến.

    - A, vậy thuận buồm xuôi gió a, Cơ Bá Đạt.

    Nghẹn một ngụm, Cố An quay đầu lại liếc Tô Mị Nhi một cái, người sau đang cười hì hì vẫy tay tạm biệt Cố An.

    - Cái gì Cơ Bá Đạt, đừng nói lung tung.

    Hắn lo lắng cách tường có tai, ở trong kinh thành chuyện gì cũng có thể phát sinh.

    - Được được được, tướng công nói đúng, vậy mau ra ngoài đi.

    Đẩy Cố An rời khỏi cửa lớn, Tô Mị Nhi nhìn chăm chú vào bóng lưng Cố An từ xa, đến khi Cố An biến mất ở góc rẽ.

    - Tướng công sao lại đặt cho mình cái tên kỳ quái như vậy, gọi Quý Bạch Thường chẳng phải dễ nghe hơn.

    Đi vào trong ngõ nhỏ ít người, Cố An đè thấp nón của mình.

    Mỗi bước đi, hình thể và diện mạo của Cố An bắt đầu chậm rãi biến hóa, đợi đến khi hắn rời khỏi hẻm nhỏ đã thành một bộ dáng khác.

    Tay giữ nón không buông ra, đến khi Cố An đi vào tiêu cục.

    Bạch Chỉ nhìn thấy Cố An hưng phấn hẳn lên:

    - Một tháng không tới, chẳng lẽ công tử ở trong thanh lâu đùa giỡn thoải mái, hiện tại không có tiền lại trở về?

    Cố An ho khan hai tiếng:

    - Thì ra trong mắt Bạch tiểu thư ta là người như vậy.

    Bạch Chỉ lè lưỡi:

    - Ta chỉ thuận miệng nói, Cơ công tử ngươi đừng để ý.

    Bỏ qua đề tài này.

    Cố An mở miệng dò hỏi:

    - Gần đây có ủy thác gì không? Tốt nhất là có thể giết yêu.

    - Giết yêu? Có chứ, nhưng vì sao Cơ công tử lại không sợ yêu quái? Đây là liều mạng trên mũi đao a.

    Cố An cười cười không giải thích.

    Tiến độ Độc Xà của hắn hiện tại vẫn là một phần trăm.

    Chỉ là một phần trăm Độc Xà đã có độc tính mạnh như vậy, nếu có thể lên tới mãn cấp căn bản không dám tưởng tượng.

    Độc tố phối hợp với ngự kiếm, Cố An hóa thân thành lão âm, không ai có thể ngăn cản.

    - Cơ công tử ngươi chờ một chút, ta đi hỏi phụ thân.

    Người của tiêu cục cũng không phải chỉ có hai cha con bọn họ, chẳng qua ngày thường một ít nhiệm vụ đơn giản sẽ giao cho người khác, Bạch Chỉ cùng Bạch Kỳ hai người ở lại nhận nhiệm vụ lớn.

    Bạch Chỉ trở về trong phòng, không lâu sau liền đi ra:

    - Cơ công tử, có nhiệm vụ, nhiệm vụ trảm yêu.

    - Cần ra khỏi kinh thành sao?

    - Cần.

    Cố An biến sắc, không chút do dự cự tuyệt:

    - Nhiệm vụ ra kinh thành không nhận.

    - Vì sao..

    Lời vừa nói ra khỏi miệng, Bạch Chỉ liền hiểu.

    Một tháng trước bọn họ vừa mới từ Bắc Cương tìm được đường sống trong chỗ chết trở về, dọc theo đường đi Cố An đối đãi với đạo linh thể kia không chút lưu tình, hắn lo lắng có người trả thù.

    - Nhiệm vụ trừ yêu trong thành cũng có, nhưng chỉ là một ít tiểu yêu, ta sợ Cơ công tử không có hứng thú.

    - Chỉ cần có thể trừ yêu là được.

    Cố An không có chỗ xoi mói, nếu như có thể hắn cũng muốn giết một ít yêu vật thực lực mạnh hơn.

    - Vậy giao nhiệm vụ này cho ngươi.

    Bạch Chỉ đưa một xấp giấy cho Cố An.

    - Đây đều là ủy thác?

    Bạch Chỉ dùng sức gật đầu: "Ừ."

    Trang giấy rất dày, Cố An đếm sơ qua, ít nhất có năm mươi tờ.

    - Tất cả đều là ủy thác trảm yêu?

    - Đúng vậy!

    - Nhiệm vụ trong thành?

    Bạch Chỉ có chút không kiên nhẫn, thúc giục mở miệng nói:

    - Ai nha, Cơ công tử sao ngươi nói nhiều như vậy, nhìn xem chẳng phải biết rồi.

    Cố An bĩu môi, cúi đầu lật tờ giấy lên.

    Phần thứ nhất, ừm.. Trừ yêu, số tiền ủy thác không đến trăm đồng.

    Phần thứ hai.. Cẩu yêu.

    Phần thứ ba.. Miêu yêu.

    Những ủy thác này cộng lại cũng không đến một bạc, hơn nữa Cố An nhìn miêu tả bên trên, căn bản cũng không tính là yêu quái.

    Trong lòng hắn suy nghĩ, yêu vật cũng giống như Vượng Tài, ít ra cũng có khả năng biến nhỏ mà không phải loại này "Yêu".

    - Cơ công tử không thích sao?

    - Bụng lớn một chút liền có thể tính là yêu sao? Còn có cẩu yêu, ngươi xác định không phải đồ của nó bị chó hoang cướp, để cho chúng ta đi trả thù?

    Cố An chỉ vào một hàng chữ bên trên:

    - Ngươi xem miêu tả này đối với cẩu yêu, vô cùng xấu xí, ngốc nghếch, da lông trên người cao thấp không đồng đều, nếu là ở trên người nó phát hiện túi tiền xin nhanh chóng liên hệ với Lý phu nhân ở đầu phố Bắc.

    Bạch Chỉ nhếch miệng cười:

    - Nhiệm vụ trong thành phần lớn đều là như vậy nha, cho nên ta mới không có ý định nói cho Cơ công tử chuyện kinh thành ủy thác, phụ thân bình thường cũng sẽ không để cho chúng ta đi làm những chuyện này, dù sao chúng ta chính là tu giả nha, hừ hừ.

    - Yêu vật ngoài thành cũng là như vậy sao?

    - Không phải, đó là yêu thật, yêu lấy mạng người.

    Cố An híp mắt, gật đầu nói:

    - Ta biết rồi.

    - Cơ công tử định đi trảm yêu? Bọn họ đang ở ruộng lúa cách ngoài thành không xa.

    - Không, ta không đi.

    Cố An ngáp một cái:

    - Vẫn nên quay về thanh lâu ngủ một giấc đi, chờ không có tiền thì nghĩ biện pháp.

    - Cơ công tử không phải không đi thanh lâu sao!

    Cố An không trả lời Bạch Chỉ, phất phất tay rồi tự mình rời đi.

    Hắn thật sự đi thanh lâu, hơn nữa còn tùy tiện đi vào.

    Vừa vào thanh lâu, hai nữ tử liền tiến lên kéo cánh tay Cố An.

    - Vị công tử này, muốn chơi cái gì a?

    - Thành thục một chút, loại quyến rũ kia.

    Nữ tử bên trái cười nhạt:

    - Công tử, giá cả cũng không rẻ.

    Cố An không nói tiếp, kéo tay nàng đặt vào trong quần áo của mình.

    Miệng nữ tử kia há to.

    Lớn quá!

    - Bây giờ còn có vấn đề gì không?

    - Không, không thành vấn đề, ta đi chuẩn bị đây.

    Nữ tử vội vã chạy vào bên trong.

    Một vị nữ tử khác nhìn thấy biểu hiện của đồng bạn mình, hiểu được là nhặt được khách hàng lớn.

    - Công tử, ngươi xem ta có thể sao? Kỳ thật ta cũng rất thành thục.

    Nàng vén tóc mai của mình treo lên tai, hơi cúi đầu.

    - Vậy ngươi dẫn ta đi nhà vệ sinh một lát.

    - Nhà vệ sinh sao? Công tử, phòng bình thường không được sao?

    Cố An cười ha hả:

    - Con người ta có chút sở thích kỳ quái.

    Nữ tử trong lòng buồn nôn, nhưng nghĩ đến ngọc bội rất lớn, vẫn nhịn xuống:

    - Vậy công tử, ngươi đi theo ta.

    - Ngươi tên là gì?

    - Bẩm công tử, ta tên là Họa Mi.

    * * *

    Một khắc đồng hồ sau, Họa Mi đi ra thanh lâu.

    Nàng không tiếp tục tiếp khách trước cửa thanh lâu, mà trực tiếp ra khỏi cửa thành.

    Thị vệ canh cửa nhìn Họa Mi, trong lòng có chút nghi hoặc.

    Bọn họ cũng từng đến thăm việc làm ăn của Họa Mi, nữ tử này làm việc rất tốt.

    - Họa Mi cô nương, muốn đi đâu vậy? Ca ca ta sắp nghỉ ngơi, có muốn qua đây chơi một chút hay không?

    Họa Mi mỉm cười, hướng về phía hắn lắc đầu, ra khỏi cửa thành.

    - Cùng ngươi chơi đùa? Lão tử móc ra còn lớn hơn ngươi.

    Họa Mi này chính là Cố An.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Chương 73: Ngươi thế mà thèm thân thể của lão tử!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai có thể nghĩ đến Cố An từ một nam nhân biến thành nữ nhân?

    Về phần Họa Mi chân chính, Cố An cũng đã xử lý tốt, giờ phút này hắn đang đóng cửa ở trong nhà vệ sinh.

    Cố An cho Họa Mi một khoản tiền, nếu Họa Mi dám rời khỏi nhà vệ sinh trước khi mình trở về, vậy thì làm thịt nàng.

    Họa Mi không dám phản kháng, nàng cũng không phản kháng, chỉ có thể nhìn quần áo của mình bị Cố An lột sạch, nàng còn tưởng rằng thật sự sắp xảy ra chuyện gì, kết quả Cố An căn bản không liếc mắt nhìn thân thể nàng một cái, chỉ thay quần áo.

    Bước ra khỏi nhà xí trong nháy mắt Cố An cũng đã biến thành bộ dáng Họa Mi, mà trong mắt Họa Mi chỉ có một nam tử biến thái đoạt quần áo của nàng, quả thực chính là cầm thú!

    Không đúng, sau khi lột sạch quần áo của mình nam nhân kia dĩ nhiên nhìn cũng không liếc mắt một cái, cầm thú không bằng!

    Thân nữ tử như Họa Mi, các nàng đối với dáng người của mình có tự tin rất lớn, nàng thà rằng bị Cố An làm gì đó cũng không tình nguyện bị lột sạch sau đó không nhìn, đây là đối với nàng vũ nhục..

    Thôn xóm chung quanh kinh thành cũng không nhiều, Cố An ăn mặc thành bộ dáng Họa Mi về sau cũng không mở miệng nói chuyện, hắn ở trên một tờ giấy viết xuống lời sau đó lần lượt hỏi thăm, làm bộ mình là người câm.

    Nếu là trong thôn có yêu mà nói nhất định sẽ lộ ra tin đồn, thôn xóm lớn như vậy, chỉ cần có tin đồn mỗi một hộ gia đình đều sẽ biết.

    Điều này khiến Cố An trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

    Không biết có phải bởi vì dáng người và khuôn mặt Họa Mi đều tương đối hoàn mỹ hay không, khi Cố An hỏi nam thôn dân thì hiệu quả rất tốt.

    Hỏi liên tiếp ba thôn cũng không có đáp án, cho đến thôn thứ tư. Thôn này tương đối giàu có, bọn họ thậm chí không có người ở nhà cỏ, đều là dùng gạch đá xây dựng.

    Nam tử khóe miệng dâm tà cười:

    - Cô nương, ban đêm trong thôn cũng không an toàn, chỗ này của ta lớn, nếu không ngươi ở lại chỗ ta một đêm?

    Cố An lắc đầu, tiếp tục viết trên giấy:

    - Trong thôn đã xảy ra chuyện gì?

    - Bên ngoài rất đáng sợ, có người chết một cách khó hiểu, hoa màu mấy ngày nay cũng không phát triển, ban đêm còn có tiếng trẻ con khóc, cô nương, mọi người đều nói trong thôn có thể có yêu quái.

    Tay người đàn ông dần dần vươn về phía hông Cố An:

    - Cô nương, ở lại nhà ta đi, rất an toàn."

    Cố An bình tĩnh lắc đầu.

    - Cô nương, ngươi đây là mời rượu không thích thích uống rượu phạt a, dù sao ngươi đã câm điếc, coi như đem ngươi quẹo trở về thì có thể thế nào?

    Nam tử trực tiếp động thủ, tốc độ cực nhanh.

    Nhưng điều này trong mắt Cố An giống như chậm lại mấy trăm lần.

    Cố An đưa tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước, đẩy người đàn ông ra xa.

    - Ơ, tiểu bướng bỉnh, xem hôm nay lão tử bắt ngươi như thế nào.

    Cố An thật sự nhịn không được, che trán mình:

    - Bằng hữu, lên giường ta móc ra lớn hơn ngươi

    ?

    - Ngươi là nam nhân?

    Người đàn ông há miệng, không thể tin nhìn Cố An.

    - Không có khả năng a, dáng người hoàn mỹ như vậy, có lồi có lõm, làm sao có thể là nam?

    - Tại sao ngươi không sớm nói mình là nam nhân?

    - Ngươi cũng không hỏi a.

    - Không phải ngươi câm sao? Vì sao bây giờ lại có thể nói chuyện?

    Cố An nhún nhún vai:

    - Ta nói mình câm lúc nào? Ta chỉ sợ giọng nói và hình tượng không phù hợp hù dọa các ngươi mà thôi.

    Người đàn ông biến sắc, xanh đến dọa người.

    Hắn đột nhiên nắm chặt nắm đấm, như là hạ quyết tâm gì đó.

    - Mẹ kiếp, mặc kệ người là nam hay nữ, dù sao dáng người cũng đẹp như vậy, tắt đèn cũng giống nhau.

    Cố An: ?

    Mình giẫm lên ngựa!

    - Đến đây nào cưng!

    Người đàn ông dang rộng hai tay chạy về phía Cố An.

    Hắn làm sao nghĩ nhiều, một nữ tử gầy yếu như thế, a phi, nam tử, có thể có bao nhiêu khí lực a, chính mình mỗi ngày làm việc nhà nông sao lại không bắt được?

    Không đợi hắn kịp phản ứng, Cố An đã đập tên này xuống đất, giữ chặt đầu hắn.

    - Người trong thôn các ngươi đều biến thái như ngươi sao?

    Cố An có chút không nói gì:

    - Nói một chút đi, các ngươi cùng yêu quái trong thôn có cấu kết gì?

    Có từng lấy được ngọc bội trên người Chu Thanh.

    Khối ngọc bội kia đối với yêu vật có năng lực trấn áp rất mạnh, đồng thời còn có một ít năng lực kiểm tra đo lường.

    Khi nói chuyện với người đàn ông này, Cố An có thể nhận ra ngọc bội bên hông mình mơ hồ nóng lên.

    Không hề nghi ngờ nam tử này là người, chỉ là trên người của hắn dính yêu khí, hắn cùng yêu vật có cấu kết.

    - Ta.

    Bang!

    Cố An dùng sức đem đầu của hắn hướng bên cạnh đập một cái:

    - Miệng thật cứng rắn, xem ra còn phải cho ngươi chút giáo huấn.

    - Ngươi..

    Cố An giật đầu của hắn nhét vào bể nước bên cạnh.

    Rào!

    Bong bóng không ngừng bốc lên, Cố An gắt gao ấn đầu xuống.

    Một phút sau, Cố An kéo người này lên khỏi mặt nước.

    Người này thở hổn hển:

    - Ta.. ta..

    - Còn không nói? Đậu má, trong số phàm nhân ta quen biết ngươi là người mạnh miệng nhất.

    Lúc này đây Cố An không có lưu tình, ấn đầu người này vào vại nước đồng thời còn đem củi lửa đặt ở dưới chân hắn, châm lửa, đốt lên!

    Băng hỏa lưỡng trọng thiên, nam tử dục tiên dục tử.

    Chờ lúc lần thứ hai hắn từ trong vại nước nổi lên mặt nước, nam tử vội vàng hô:

    - Ta nói!

    - Còn cứng miệng.. Ừm? Rốt cục chịu khai a.

    Ngay từ đầu hắn đã muốn khai, nhưng căn bản không có cơ hội a, chính mình một câu cũng chưa nói xong đã bị ấn vào.

    - Yêu vật sẽ xuất hiện vào buổi tối, nó chỉ ăn hoa màu.

    - Chỉ là ăn hoa màu? Vậy còn những lời ngươi vừa nói thì sao?

    Cố An cau mày.

    - Chỉ ăn hoa màu, là thật.. ta không lừa ngươi.

    Yêu vật bây giờ đều kỳ quái như vậy? Lần đầu tiên Cố An nghe nói yêu vật chỉ ăn hoa màu.

    - A, cũng không phải rất kỳ hoa, dù sao trong nhà nuôi một con ăn rác rưởi, nghĩ như vậy yêu vật ăn hoa màu này đã rất tốt.

    - Vậy giao dịch của các ngươi với nó là gì?

    - Chúng ta không có giao dịch, chúng ta chỉ nghe lời nói mà thôi.

    Cố An chú ý tới tầm mắt của người này bắt đầu dời xuống.

    - Yêu vật sẽ xuất hiện khi nào?

    - Giờ tý, sẽ xuất hiện trong ruộng lúa.

    - Nó trông như thế nào?

    Người đàn ông lắc đầu:

    - Ta cũng không biết, ta chưa thấy nó.

    - Được rồi, cũng không trách ngươi.

    Nghe Cố An nói, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sống sót, hắn vốn dĩ vì mình mà biến thái, kết quả người này còn biến thái hơn cả mình.

    - Còn lời nào chăng chối nào không?

    Đồng tử người này trừng lớn:

    - Đại nhân, ta, ta đã nói.

    - Ngươi..

    Cố An đưa tay chọc đầu của hắn:

    - Ngươi biết ta là nam, còn cùng yêu vật có giao dịch, quan trọng nhất là, ngươi mẹ nó lại thèm thân thể của lão tử, ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi đường sống?

    Độc Xà xâm nhập thân thể, chất độc nhanh chóng lan tràn, người này chỉ kịp sùi bọt mép rồi ngã ngửa xuống đất trước kia máu tươi nhuộm đỏ.

    * * *

    Cố phủ.

    Tô Mị Nhi xinh đẹp cười không ngậm miệng lại được.

    Vượng Tài thầm nghĩ: Vui vẻ như vậy, đại vương đây là gặp phải chuyện tốt gì?

    Vượng Tài len lén liếc mắt một cái, trong tay Tô Mị Nhi cầm một cái gương, trong gương cũng không phải khuôn mặt của nàng, mà là một vị nữ tử.

    Dỏng lỗ tai lên, Vượng Tài mơ hồ nghe được âm thanh gì đó.

    Cái gì mà thèm thân thể lão tử.. Cách quá xa, nó nghe không rõ lắm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Chương 74: Súc sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Độc Xà thứ này dùng rất tốt, nhất là phương diện không dính máu này cũng rất hợp khẩu vị của Cố An.

    Tiết kiệm cho mình rắc rối với việc lau dao. Nhìn thi thể trên mặt đất, Cố An gắt một cái: "Lần đầu tiên nhìn thấy biến thái còn hơn cả mình."

    Kéo người đàn ông ra vùng ngoại ô chôn, không ai phát hiện Cố An.

    Yên lặng đợi đến giờ tý, Cố An ngồi xếp bằng mở mắt.

    Thôn trang huyên náo vào giờ tý đột nhiên dừng thanh âm, vô cùng yên tĩnh.

    Cố An trở lại thôn, trên người khoác áo tơi, hắn đè thấp nón của mình.

    Đường phố trong thôn im lặng, không nhìn thấy một tia dấu vết có người đã tới.

    Tới gần một căn phòng, Cố An mở một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn vào bên trong.

    Không ai cả.

    Đường phố thôn trang rất loạn, các loại nông cụ rải rác ném trên mặt đất.

    Họ đi đâu rồi?

    Phải biết rằng, đối với một vị nông dân mà nói thứ quý giá nhất chính là nông cụ của bọn họ, đây là gia hỏa bọn họ ăn cơm.

    Tiếp tục đi dọc theo đường phố, trong lòng Cố An mơ hồ sợ hãi.

    Thôn sửa một con đường thông lên núi, trên mặt đất còn có dấu chân mới mẻ.

    Bọn họ hẳn là vừa mới hành động không lâu.

    Cố An bước nhanh hơn một chút.

    Con đường này không quá một lát liền đi tới cuối cùng, cuối đường là một bậc thang không tính dài, thông hướng phía dưới.

    Cố An đứng ở bậc thang cao nhất, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng phía dưới.

    Dâm loạn không chịu nổi.

    Hắn đã tìm thấy người trong làng.

    Tổng cộng khoảng ba mươi người đều ở đây, có nam có nữ.

    Cố An mím môi, tay trong tay áo nắm chặt bình độc.

    Nam nữ thành đoàn, ôm cùng một chỗ, thân thể chi giao hợp hoan chi nhạc, còn có một ít tiểu hài tử số tuổi không lớn đánh nhau, quần áo sạch sẽ của bọn họ dính đầy bùn đất.

    Tiếng thở dốc, tiếng kêu rên, tiếng hưng phấn.

    Lửa trại cháy rực, chiếu sáng khuôn mặt mọi người.

    Ban ngày Cố An gặp được mấy lão nhân vào lúc này điên cuồng như dã thú, một lần lại một lần trùng kích.

    "Đều đã lớn tuổi còn có thể ngẩng đầu? Quả thật mãnh liệt." Một vị phụ nhân sát vách tóc bay tán loạn, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bên cạnh nàng chồng chất ba bốn người.

    Cố An không nhìn bọn họ, nhìn về phía người gần đống lửa nhất.

    Chỉ có nàng là bình thường.

    Trong toàn bộ loạn kịch, chỉ có vẻ mặt nàng bình tĩnh, trong tay giơ đuốc.

    Nàng ngẩng đầu nhìn Cố An, Cố An nhìn thấy mặt nàng.

    Nàng sinh ra một khuôn mặt búp bê, bộ dáng ôn nhu yếu ớt rất đáng yêu.

    Đối với Cố An, cô gái vươn tay ra.

    Cố An nhìn khuôn mặt kia có chút si mê, đột nhiên cảm giác cô rất giống một người.

    Ở trong đầu, Cố An yên lặng não bổ, càng xem càng cảm thấy cô và Tô Mị Nhi giống nhau, mặc dù cách rất xa, Cố An vẫn cảm giác cô giống như đang câu dẫn chính mình.

    Bất giác, Cố An bước về phía trước một bước, cho đến khi ngực nóng lên, Cố An mới kịp phản ứng.

    Chớp mắt, hình tượng cô gái trong mắt Cố An hoàn toàn thay đổi.

    Nào có nữ tử gần như hoàn mỹ, nàng xấu xí đến cực điểm, trên mặt tràn đầy tàn nhang, hai con mắt mập mạp đỏ bừng như là thức suốt đêm nhiều ngày, tóc dài bóng bở như dầu mỡ cơ hồ muốn kéo tới trên mặt đất.

    Cô gái đang cười, trên tay cô vươn lên không trung bò mấy con sâu trắng nhúc nhích, Cố An nhìn thấy gần như muốn phun ra.

    Chính mình vừa rồi vì sao lại coi nàng là Tô Mị Nhi?

    Cố An lui về phía sau nửa bước, cảnh giác hẳn lên.

    Cô gái cũng chú ý tới Cố An lui về sau nửa bước, thu tay về, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng.

    Nam nữ thối nát bên cạnh nàng vẫn còn tiếp tục.

    Đôi hài tử đang đánh nhau kia phân ra thắng bại, nam hài khá cường tràng cưỡi trên người một nữ hài khác, giơ hai tay lớn tiếng hoan hô.

    Ngay sau đó, nam hài nhặt tảng đá bên cạnh lên, ném vào đầu cô gái.

    Một chút lại một chút, cho đến khi cô gái không bao giờ nhúc nhích nam hài mới dừng lại, mà người chung quanh làm như không thấy, giống như là dã thú bình thường tiếp tục giao phối.

    Nhân tính đã hoàn toàn mất đi.

    Cô gái bên đống lửa đi lên phía trước, đi từng bước về phía Cố An.

    Trong nháy mắt nàng bước đi, tất cả thôn dân cũng nhất thời dừng động tác bên hông, hướng Cố An cùng đi tới.

    Ở phía trước nhất chính là một lão nhân, lão thay đổi dáng vẻ hòa ái dễ gần: "Vị công tử này, ngươi ntới từ trong kinh thành phải không? Ta là thôn trưởng nơi này, công tử có chuyện gì a?"

    Nếu không phải hiện tại trên thân lão không mảnh vải, Cố An khả năng còn có thể đáp lại.

    Trong mắt Cố An chỉ có cô gái đứng ở giữa kia, Cố An từng bước một đi lên phía trước, một chưởng đánh ra, đánh xuyên qua ngực trưởng thôn.

    Chưởng phong cũng không có bởi vì đánh thủng thôn trưởng mà giảm bớt, tính cả thôn dân chung quanh thôn trưởng cùng nhau đánh lui.

    Bắc Cương Đại Vũ Dư Chưởng.

    Tuy rằng Cố An không phải người Bắc Cương, nhưng thời gian tu luyện với Thương Ương Ương cũng không tính là ngắn, hắn cũng có thể phát huy ra thực lực của Đại Vũ Dư Chưởng.

    "Giết hắn." Nữ tử lạnh lùng mở miệng.

    Các thôn dân cầm gia hỏa liền đi lên, có người cầm hòn đá, có người cầm gậy gỗ, còn có người tay không tấc sắt, há miệng liền nhào tới.

    Trong số đó có những đứa trẻ.

    Thanh kiếm nhỏ bên hông vừa ra, Cố An cắt cổ bọn họ.

    Những thôn dân này chỉ là điên rồi, thực lực của bọn họ cũng không có tăng lên.

    Lưỡi kiếm như dòng nước nhỏ nhảy múa trên không trung, gọt xương như bùn.

    Không đến một phút, đứng đó chỉ còn lại Cố An và cô gái kia.

    Cô gái đột nhiên cười ra tiếng: "Ngươi giết cả thôn, tội phạm giết người, ngươi có nhìn thấy oán độc trong mắt bọn họ trước khi chết không? Buổi tối sau này ngươi có thể ngủ được không?"

    Hắn biết ánh mắt các thôn dân không phải nhìn về phía mình.

    Khoảnh khắc Cố An đâm vào tim họ, những người dân làng này đã lấy lại ý thức của họ.

    Chuyện hỗn loạn như vậy hiển nhiên không phải lần đầu tiên xảy ra, bọn họ hồi tưởng lại chính mình mỗi đêm đều lặp lại động tác giống nhau, cùng cầm thú không hề khác nhau.

    Trước khi chết, bọn họ nhìn Cố An cũng không có bất kỳ oán giận nào, ngược lại có chút giải thoát.

    Thà chết vì người còn hơn sống vì súc vật.

    Nữ tử quét mắt nhìn Cố An: "Tuy rằng ăn mặc rất khá, nhưng ngươi kỳ thật là một nam tử đi? Hơn nữa nhìn ngươi còn chưa nở nụ hoa, nếu không cùng ta đi, ta mang ngươi đi địa phương tiếp theo, đến lúc đó nữ tử trong thôn đều là của ngươi, sẽ không có người cùng ngươi đoạt."

    Cố An khinh thường.

    Để cho mình sống như súc sinh? Vậy còn không bằng chết cho xong.

    "Tiểu tử, suy nghĩ thế nào?" Đáp lại cô gái chính là kiếm của Cố An.

    Đông Hải kiếm pháp, lúc nhanh lúc chậm, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là giết người trước mắt.

    * * *

    Cố phủ.

    Vượng Tài trốn ở trong lỗ chó, gắt gao bịt lỗ tai của mình.

    Vừa rồi nó nghe thấy gì? Đó là thanh âm nam nữ vui vẻ!

    Đại vương nhà mình vậy mà đang nhìn những thứ kia!

    Ngày thường nhìn lén Cố An sách nhỏ còn chưa đủ, đại vương đã bắt đầu truy cầu khởi động đồ vật sao?

    Nếu như bị đại vương phát hiện ta biết sở thích của nàng, có phải phải chết ở đây hay không?

    Vượng Tài không dám động đậy, cho đến khi một bàn tay nhấc mình ra khỏi hang chó.

    "Gâu gâu gâu, đại vương tha cho ta một mạng!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Chương 75: Trên người của ngươi có mùi nữ nhân thanh lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một phen giao thủ, Cố An căn bản không có cơ hội giết nữ tử.

    Nữ tử so với mình mạnh hơn một chút, nhưng không nhiều lắm.

    Cố An tìm cơ hội, vẫn dùng trường kiếm che giấu, sát chiêu chân chính của hắn thật ra là Độc xà trong tay áo.

    Nhưng không có cơ hội, nữ nhân này thật sự là quá ổn định.

    Eo của nànggiống như không có xương, có thể xoay chuyển từ góc chết phát động công kích Cố An.

    Dùng hết sức tức giận đâm mạnh về phía trước, Cố An không dùng kiếm pháp gì, chỉ đơn thuần đâm một cái.

    Sơ hở lộ ra, nữ tử cười khanh khách, một trảo cào bên hông Cố An.

    Lăn một vòng trên mặt đất, Cố An ổn định thân hình.

    "Tiểu tử, thể lực ngươi coi như không tệ, lộ ra bản dung, ta có thể cân nhắc thu ngươi làm chó của ta, sau này mang theo ngươi cùng hành tẩu giang hồ, ngẫm lại, chỉ cần ngươi coi trọng nữ nhân dễ như trở bàn tay, như thế nào?"

    Thấy Cố An còn muốn giãy dụa, nữ tử tiếp tục nói: "Đừng giãy dụa, độc đã thấm vào trong thân thể của ngươi, ngươi càng giãy dụa, độc tố phát tán càng nhanh, chết càng nhanh."

    Nữ tử bước về phía trước một bước, đột nhiên, một thanh chủy thủ bên chân giống như dài mắt cắt qua mắt cá chân của nàng.

    Nữ tử ôm lấy chân của mình, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Cố An: "Tiểu tử, còn dám thúc giục linh lực? Xem ra ngay cả chó ngươi cũng không muốn làm?"

    Nữ tử nhe răng lao nhanh về phía Cố An.

    "Vốn ngươi còn có thể sống lâu một chút, bây giờ chắc cử động cũng khó?"

    Cố An bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng kia khiến trong lòng nữ tử có chút sợ hãi.

    Nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với mình, nàng không nghĩ nhiều như vậy, độc tố đã xâm lấn, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không cứu được hắn.

    Lúc há miệng, muốn cắn một cái vào đầu Cố An, Cố An đã ra quyền, chủ động nhét nắm đấm vào miệng cô.

    Phanh!

    Miệng răng vỡ vụn, nữ tử bay ngược ra, lưu lại một vết máu trên không trung.

    "Không có khả năng! Ngươi rõ ràng đã trúng độc của ta."

    Cố An lạnh lùng cười, cởi ra quần áo tràn đầy lỗ thủng trên thân, thân thể cũng khôi phục bộ dáng của Cơ Bá Đạt.

    Ở bên hông hắn, đừng nói vết thương, ngay cả vết xước cũng không có. Giao thủ nhiều, Cố An cũng phát hiện quy luật của cô, tốc độ rất nhanh, nhưng tính thương tổn không cao, tục xưng không phá được giáp của mình.

    Cố An có ý để lộ sơ hở, chỉ vì muốn dùng Độc Xà rạch nàng một đao.

    Nữ tử bò dậy, cảm giác chính mình ngực khó chịu, giống như có một hơi chặn, hô không ra.

    Nàng cũng là một người dùng độc, thoáng cái đã nhận ra.

    Nhìn về phía mắt cá chân của mình, nơi đó căn bản không có máu chảy ra.

    "Ngươi dùng độc? Đê tiện!"

    Nữ tử lạnh lùng nhìn Cố An: "Ta nhớ kỹ ngươi, đêm sau tuyệt đối đừng ngủ, ta sẽ đi tìm ngươi."

    Nàngxoay người, vừa định chạy, lại bị cành cây trên mặt đất vấp ngã.

    Nam tử này dùng độc gì vậy?

    Nàngcắn răng, cảm giác đại não đã bắt đầu ngừng hoạt động, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ.

    Thân thể của mình đối với độc vốn có một chút kháng tính, coi như là một ít kỳ độc cũng có thể kháng một hồi, nhưng độc này lại không được.

    Cố An đã đi tới trước mặt cô, giơ cây độc trong tay lên đâm mạnh vào ngực nữ tử.

    Ngay từ đầu nữ tử còn đang giãy dụa trên mặt đất, chỉ là rất nhanh liền không có động tĩnh.

    Con sâu màu trắng bò ra từ trên người cô, ghê tởm mập mạp, giống như là khuôn mặt của nàngvậy.

    Cố An vẻ mặt ghét bỏ, thu thập củi lửa chồng chất lên người cô, châm lửa thiêu đốt.

    Ngọn lửa rất lớn, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

    Cố An đứng ở bên cạnh, hắn mơ hồ nghe được tiếng kêu rên của nữ tử.

    Cho đến khi lửa lớn tản đi, Cố An dùng cành cây đẩy tro tàn trên mặt đất, xác nhận hài cốt không còn mới xoay người rời đi.

    Trở lại trong thôn, Cố An biến trở lại bộ dáng Họa Mi, trở về kinh thành.

    [Độc Xà: Tiến độ trước mắt: 2%)

    Thật sự gia tăng tiến độ.

    Tuy rằng chỉ có một phần trăm, nhưng ít nhất Cố An thấy được hy vọng.

    Dường như người càng mạnh bị Độc Xà giết chết, tiến độ của nó lại càng cao.

    Đài tế lễ của làng.

    Một con sâu màu trắng bò lên người đứa bé.

    Sâu bọ nhìn chung quanh, mở miệng chui vào trong thân thể hài đồng.

    Nữ tử đã sớm tắt thở kia đột nhiên mở mắt, vết thương trên cổ lại đang tự động khép lại.

    Không lâu sau, nữ tử ngồi dậy.

    "Thiếu chút nữa chơi chết rồi."

    Thích ứng với thân thể mới của mình, nữ tử thất tha thất thểu đi về phía thôn.

    "Đợi ta tu luyện trăm năm lại đi tìm hắn, thù này tất báo!"

    Một cơn gió lạnh thổi tới, nữ tử rụt người lại.

    "Phế đi một thân tu vi đổi lấy cái mạng, hiện tại ngay cả gió lạnh đều gánh không nổi sao?"

    Một con hồ ly từ trước mặt nàng chạy qua, đứng ở xa xa liếm láp lòng bàn tay của mình.

    Ánh mắt nữ tử thoáng cái liền sáng lên, chạy đến trước mặt hồ ly, ngồi xổm xuống vươn tay, muốn vuốt ve tiểu hồ ly kia.

    Nhưng mà tiểu hồ ly lui về phía sau, lộ ra một ánh mắt giảo hoạt.

    "Để ta sờ một cái, ta, ta cho ngươi ăn."

    Tiểu hồ ly vẫn lắc đầu.

    "Vậy ngươi phải làm thế nào mới có thể cho ta sờ một chút?" Nữ tử không chú ý tới, ánh mắt của mình đã trở nên si mê.

    "Làm chó của ta."

    Tiểu hồ ly miệng phun ra tiếng người.

    Nữ tử lập tức quỳ rạp trên mặt đất, thè lưỡi ra: "Gâu gâu gâu."

    "Ghê tởm, ngươi có thể đi chết sao?"

    "Đi chết có thể sờ sờ ngươi sao?"

    Tiểu hồ ly chỉ cười, không nói gì.

    Nữ tử vươn tay, đâm vào ngực mình.

    Trong nháy mắt bàn tay xuyên qua ngực, ánh mắt mê mang của nànglập tức tỉnh táo.

    Không thể tin được nhìn hồ ly trước mặt.. Nào có hồ ly gì, đứng ở trước mặt mình là một vị nữ tử.

    Nữ tử ho ra một ngụm máu, quỳ trên mặt đất: "Nếu không phải ta vứt bỏ tất cả tu vi, bằng không ngươi không có khả năng là đối thủ của ta."

    "Ha ha." Nử tử trước mặt nàng nở nụ cười: "Giới thiệu một chút, để tránh ngươi chết không minh bạch, ta gọi Tô Mị Nhi, vừa rồi ngươi câu dẫn vị kia là tướng công của ta."

    "Cẩu nam nữ." Nữ tử nhổ một ngụm nước bọt.

    Tô Mị Nhi híp mắt, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, phía sau nàng nhàn nhạt xuất hiện bóng dáng chín cái đuôi.

    "Cùng chúng ta so đấu mị thuật, ngươi cảm thấy mình đủ tư cách sao?"

    Nữ tử há miệng, lại phát hiện mình nói không ra lời.

    Ý thức của nàngrất tỉnh táo, nhưng thân thể lại không thể khống chế.

    Há to miệng, nàng đem bàn tay xâm nhập vào trong miệng của mình.

    Nước mắt đang không ngừng nhỏ xuống, nữ tử lắc đầu, nhưng mà lại không cách nào ngăn cản động tác trong tay.

    "Ta ghét nhất người khác câu dẫn tướng công ta, huống hồ cho dù tướng công ta làm chó cũng chỉ có thể là chó của ta."

    * * *

    Cố An trở lại thanh lâu thả Họa Mi ra khỏi nhà xí, sau đó trở về nhà.

    Mới vừa nhập môn, Cố An liền nhìn thấy Tô Mị Nhi nằm úp sấp trên bàn.

    Nàngđã ngủ rồi, Cố An ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt ngủ của cô.

    Đêm khuya có chút lạnh, Cố An cầm một bộ quần áo dày khoác lên người Tô Mị Nhi.

    Một lát sau, Tô Mị Nhi dụi mắt ngáp một cái. "A, tướng công đã trở lại!"

    "Ngươi một mực chờ ta sao?" Tô Mị Nhi tựa như gà con mổ thóc gật đầu, đột nhiên chóp mũi nàng ngửi ngửi, chu miệng: "Tướng công, trên người của ngươi có mùi nữ nhân thanh lâu, Mị nhi chờ ngươi muộn như vậy, ngươi vậy mà đi thanh lâu!"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...