[Edit] Thượng Cổ - Tinh Linh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Chuper Chip, 26 Tháng hai 2021.

  1. Chuper Chip

    Bài viết:
    0
    Chương 60: Niết bàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên địa càn khôn, cửu châu liệt hỏa, chí tôn chẳng gì hơn được ngọn lửa của chân thần.

    Trăm năm trước Cổ Đế kiếm từ Thương Khung cảnh rơi xuống, một kiếm phân ra khe trời, tạo nên nghìn thước vực thẳm giữa hai giới tiên yêu, sâu không thấy đáy, nơi tận cùng lửa cháy dữ dội, đã hàng trăm năm không mảy may suy yếu.

    Một năm cuối cùng của hậu cổ lịch, tại Thương Khung cảnh, Thượng Cổ chân thần dẫn theo Thiên Khải chân thần giáng thế, ba trong số tứ đại chân thần đã xuất hiện, vì để tôn kính thần uy của chân thần, cửu châu bát hoang liền thay đổi niên lịch, từ đó thượng cổ lịch lại bắt đầu.

    Ba năm đầu thượng cổ lịch, vua của yêu giới Sâm Giản mất đi yêu lực, thế lực suy yếu so với tiên giới, chiến tranh giữa tiên yêu nổi lên, yêu giới không ngang sức, Yêu hoàng chết trận trên sa trường. Đại hoàng tử Sâm Hồng nhiều lần tới Thương Khung cảnh, cầu Bạch Quyết chân thần che chở, sau khi đôi bên giao chiến hơn một năm, Bạch Quyết chân thần cuối cùng đã mở miệng bảo đảm cho yêu giới, Sâm Hồng dẫn theo chúng nhân yêu tộc đầu quân dưới trướng Thương Khung cảnh, tôn Bạch Quyết làm vua. Thiên đế hết cách, chỉ đành rút quân khỏi yêu giới.

    Từ đó, chân thần Bạch Quyết là chí tôn của yêu giới, cùng với tiên giới ngang tài ngang sức, nhưng Bạch Quyết nói rõ rằng chờ ngày đại hoàng tử Sâm Hồng tấn thăng lên thượng thần, chủ vị của yêu giới lại trả về cho tộc yêu hổ.

    Với tôn vị của Bạch Quyết chân thần, can thiệp vào chiến tranh tam giới, vốn là chuyện hiếm thấy, mà nguyên nhân chỉ là do năm ấy thượng cổ giới khai mở, nhưng không hiểu sao bị đóng lại ngay sau đó.

    Mà sở dĩ Thiên đế dám đối đầu với Bạch Quyết chân thần, chẳng qua cũng là cậy vào việc Thiên Khải chân thần và Thượng Cổ chân thần ẩn cư trong Thanh Trì cung mà thôi.

    Một trăm năm trước, Cổ Đế kiếm hoành không xuất thế, Bạch Quyết chân thần trọng thương, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại Thương Khung cảnh, Thiên Khải chân thần đưa Thượng Cổ chân thần hôn mê trở lại Thanh Trì cung, sau đó liền mất tích cả trăm năm.

    Chỉ khi Bạch Quyết chân thần tiếp quản yêu giới năm đó, Thiên Khải chân thần mới chiêu cáo tam giới rằng hắn đứng về phía tiên giới, còn Thượng Cổ chân thần từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện trong tam giới.

    Tuy có những ý kiến bất đồng, nhưng rốt cuộc chẳng có ai dám nhắc tới.

    Năm đó trên Thương Khung cảnh, ngày đại hôn của Bạch Quyết chân thần, thượng thần Cổ Quân vẫn lạc, thượng quân Bách Huyền đã chết, Hậu Trì tiên quân thức tỉnh, trong nháy mắt đã là cả trăm năm.

    Thanh Trì cung.

    Phượng Nhiễm ngâm nga bước ra hậu sơn, trong tay xách một chiếc lồng chim khảm vàng xen lục, tròng mắt xoay chuyển, dừng lại trước sơn môn đang đóng chặt.

    Nơi này do Thiên Khải dựng lên một năm trước, hậu sơn từ sau khi có hắn chuyển vào, cực ít người dám bén mảng đến.

    Thấy Bích Ba đang leo trèo ở trên cây cách đó không xa, Phượng Nhiễm nheo mắt lại nói: "Này, Bích Ba, ta đã tới phàm gian một chuyến, đem về cho ngươi lễ vật này, xem xem có thích không?"

    Bích Ba bay tới, bay mấy vòng xung quanh lồng chim, tròng mắt to chớp chớp, phát ra thanh âm trong trẻo vui thích: "Phượng Nhiễm tiên quân, đây là cái gì?"

    "Ta thấy chim chóc tại phàm gian đều sống ở trong đó, liền tiện tay lấy một cái trong nhà đại phú gia kia mang về, cho ngươi này." Phượng Nhiễm đẩy lồng chim về phía Bích Ba, hạ thấp thanh âm nói: "Trong kia sao rồi?"

    Bích Ba lắc đầu nguầy nguậy, vỗ cánh vội vàng đón lấy lồng chim, lẩm bẩm: "Vẫn vậy thôi, yêu quái tóc tím kia canh giữ trong động, ngoại trừ A Khải thì ai cũng không vào được."

    Khóe mắt Phượng Nhiễm khẽ giật, cố gắng bỏ qua sự thực kinh hoàng rằng Bích Ba từ năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác luôn gọi vị chân thần tôn quý nhất trong lịch sử là 'yêu quái tóc tím', nàng nuốt nước bọt, xua xua tay: "Ngươi đi nói với A Khải, để hắn đưa ta vào trong đi, Thanh Trì cung này lại không phải của Thiên Khải chân thần, hắn chiếm núi làm vua thì cũng thôi đi, còn chiếm luôn cả trăm năm, thực chẳng có tinh tự giác làm khách gì cả."

    "Biết thừa ngươi không tốt bụng như vậy, ta cũng chẳng dám nói đâu." Bích Ba hừ một tiếng, túm lấy lồng chim bay về phía cửa sơn động: "Ngươi cho rằng ta ngốc chắc, yêu quái tóc tím chỉ một bàn tay liền có thể đập chết ta, ta còn chưa đợi được đến khi Hậu Trì thần quân tỉnh lại, thì đã phải đến âm phủ để báo tin rồi."

    Ngươi là cái đồ phiền phức chuyên gây rắc rối, quỷ quân ở địa phủ dám nhận ngươi mới là kỳ quái! Phượng Nhiễm không nhịn được đáy lòng oán thầm một câu, những cuối cùng vẫn vì lời nói sau cùng của Bích Ba mà than thở.

    Tam giới thăng trầm biến ảo trăm năm, duy chỉ có Hậu Trì, ngủ say tại hậu sơn Thanh Trì cung, không biết nhân gian năm tháng, cũng không biết khi nào mới tỉnh lại.

    E rằng chuyện xảy ra một trăm năm trước đã mài rút hết xương máu của Hậu Trì, bằng không trước khi ngủ say cũng sẽ chẳng đặt một cái danh tự như vậy cho tiểu thần quân sắp sửa xuất thế – Khí (vứt bỏ).

    Cha bỏ mẹ bỏ, cả thiên địa đều vứt bỏ.

    May sao Thiên Khải chân thần ở Thanh Trì cung, sau khi hắn phá xác khải trí liền thay đổi một âm tiết khác, A Khải, chính là hài tử do tinh hồn của Thanh Mục và Hậu Trì hóa thành năm đó, bây giờ là tiểu thần quân của Thanh Trì cung.

    Phượng Nhiễm nhìn về phía cửa hang sừng sững bất động đã đóng kín trăm năm, đôi mắt từ từ rũ xuống, thần tình phức tạp.

    Hậu Trì, một trăm năm rồi, bất luận những thị phi vướng mắc năm đó, đều đã qua hết, ngươi nên.. tỉnh lại rồi.

    Hậu điện Triều Thánh.

    Bởi vì Cảnh Chiêu công chúa đã gần một năm chưa trở về Thiên cung đột nhiên giá lâm, cả tòa cung điện đều yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

    Thiên hậu từ ngoài điện bước vào, thấy Cảnh Chiêu ngồi trên ghế chờ nàng, liền lạnh mặt quay người, lại bị Cảnh Chiêu chạy lên trước kéo lấy vạt áo.

    "Mẫu hậu." Thanh âm của Cảnh Chiêu cực thấp, có chút thỉnh cầu khó phát hiện: "Người đã không nói chuyện với con cả năm trời rồi.."

    Cảnh Chiêu chấp chưởng Thương Khung cảnh đã trăm năm, đứng trên chúng nhân đã lâu, tâm tính khí nết sớm đã khác xa so với trước kia, Thiên hậu thấy bộ dáng tiểu nữ nhi đã lâu không gặp của nàng, cũng có chút không nỡ, nhưng vẫn quay người phất tay, cứng giọng nói: "Ngươi bây giờ ở Thương Khung cảnh chỉ dưới một người trên vạn người, đâu còn cần người mẫu hậu này!"

    "Mẫu hậu, thần quân tuy rằng tiếp quản yêu giới, nhưng xưa nay chưa từng gây bất lợi cho tiên giới, cũng không làm tổn hại tới tôn vị của người và phụ hoàng.. Tại sao tới bây giờ người vẫn còn tức giận?"

    "Cảnh Chiêu, ngươi nên biết, từ khi Thiên Khải và Thượng Cổ giáng thế, thượng cổ lịch mở ra, tam giới bát hoang đều không thể tôn phụ hoàng ngươi làm chủ, những lời dễ nghe này, ngươi đừng diễn trò với ta nữa." Nghĩ tới mấy năm này chung quy bởi vì Cảnh Chiêu ở Thương Khung cảnh, sự kính trọng của tam giới đối với nàng và Mộ Quang ngược lại không giảm mà còn tăng, thanh âm của Thiên hậu dịu xuống: "Ta tức giận không phải vì chuyện yêu giới hồi đó.."

    Bởi vì lời của Thiên hậu, trên mặt Cảnh Chiêu xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng sự vui mừng này còn chưa lan tới đáy mắt, thì bỗng ngưng lại.

    "Ta tức giận là bởi vì đã bao nhiêu năm rồi, tuy rằng trước kia hôn lễ bị gián đoạn là chuyện đã rồi, nhưng con ở lại Thương Khung cảnh danh bất chính ngôn bất thuận đã một trăm năm, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Thanh âm của Thiên hậu có chút hận rèn sắt không thành thép: "Cảnh Chiêu, tuy rằng bây giờ yêu giới và tiên giới ngẫu nhiên sẽ có xung đột, nhưng có Thiên Khải và Bạch Quyết ở đây, sẽ không xảy ra đại loạn, nếu con không sớm lấy được danh phận trong Thương Khung điện, nếu như có một ngày, Hậu Trì.. không phải.. Thượng Cổ chân thần ra khỏi Thanh Trì cung, con phải làm thế nào?"

    Vô cùng miễn cưỡng thốt ra hai từ đó, Thiên hậu xoa xoa lông mày, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

    Toàn bộ tam giới đều biết rằng Hậu Trì trước kia bây giờ đã là Thượng Cổ chân thần, tuy rằng không biết vì sao nàng suốt một trăm năm không ra khỏi Thanh Trì cung, nhưng không ai là không rõ ràng về mối nhân duyên vướng mắc năm đó.

    So về thân phận tôn quý, ngay cả tam đại chân thần cũng không sánh bằng Thượng Cổ, càng huống hồ là Cảnh Chiêu của hiện tại?

    Cảnh Chiêu trầm mặc xuống, hồi lâu sau mới nhấc lên chén trà trên bàn nhấp một ngụm, thần tình có chút xa xăm, nhưng lại đạm mạc không giống ngày thường: "Mẫu hậu, mặc kệ nàng ta có thân phận gì, chung quy cũng không có đạo lý đi tranh đoạt phu quân của người khác, bây giờ người ở bên thần quân.. là con."

    Nàng từ từ ngẩng đầu, trong mắt lại hiện lên vẻ quý khí và kiêu ngạo hoàn toàn không thua kém gì Thiên hậu đã ở lâu trên ngôi cao.

    Thiên hậu khẽ giật mình, ngay lập tức âm thầm thở dài, để có thể danh chính ngôn thuận đứng cạnh Bạch Quyết, một trăm năm này, Cảnh Chiêu rốt cuộc đã thay đổi bao nhiêu, và nhẫn nhịn bao nhiêu?

    "Vậy hôm nay con tới đây là vì cái gì?" Thiên hậu xoay tròng mắt, nhìn Cảnh Chiêu, lãnh đạm nói.

    "Tháng sau là thọ đản của Đông Hoa lão thượng quân, hắn đã gửi thiếp mời tới Thương Khung điện, con muốn cùng mẫu hậu tham dự." Cảnh Chiêu mím khóe môi, cuối cùng trở lại trọng tâm câu chuyện, nghĩ tới mục đích chính, liền bật cười.

    "Là Đông Hoa thượng quân trên Đại Trạch sơn?" Đáy lòng Thiên hậu dao động, thấy Cảnh Chiêu chân mày bất động, liền nhắc nhở: "Thọ yến của Đông Hoa thượng quân hơn hai trăm năm trước, ta nghe nói nàng.."

    "Mẫu hậu, chuyện đã qua rồi. Thọ yến của lão thượng quân, chúng ta hãy tham dự cùng nhau, cũng để cho hắn mặt mũi, sẽ không có phiền phức gì đâu." Cảnh Chiêu thần sắc đạm nhạt, thấp giọng nói.

    Thiên hậu dừng một chút, hiểu rõ ý tứ trong lời Cảnh Chiêu.

    Bất luận thân phận của Thượng Cổ có bao nhiêu tôn quý, chỉ cần nàng không xuất hiện, còn Cảnh Chiêu vẫn luôn có thể đứng bên Bạch Quyết, thì trong tam giới này người được chúng nhân ngưỡng mộ vĩnh viễn chỉ có Cảnh Chiêu.

    Nàng trầm mặc trong giây lát, cuối cùng khẽ thở dài trước ánh mắt mong đợi của Cảnh Chiêu, nói: "Được."

    Cảnh Chiêu được Thiên hậu đồng ý, tán gẫu một lúc liền rời đi, Thiên hậu nhìn thân ảnh nàng biến mất bên ngoài Ngự Vũ điện, xoa xoa đầu lông mày, khóe mắt hiện lên một tia mệt mỏi.

    Đã một trăm năm rồi.. Bắt đầu từ khoảnh khắc Cổ Đế kiếm xuất thế, Hậu Trì thức tỉnh, nàng đã sống nơm nớp lợ suốt cả trăm năm.

    Mỗi một ngày đều trôi qua trong sự sợ hãi, chỉ sợ Thượng Cổ mà xuất hiện.. Đến bây giờ, nàng vẫn không thể sánh được với sự can đảm và dũng khí của Cảnh Chiêu.

    Cảnh Chiêu, nếu như con từng trải qua những năm tháng viễn cổ lâu đời của thời thượng cổ, đứng sau người đó lâu đến nghìn năm vạn năm, con sẽ hiểu, trên đời này, có một số người, sinh ra đã có thể làm chủ thế gian, đứng trên chúng sinh vạn vật.

    Trong Thương Khung cảnh, Tam thủ hỏa long buồn chán quay vòng trên đại điện, ngáp dài một cái, dùng móng vuốt vỗ vỗ cái miệng lớn, từ xa nhìn thấy thân ảnh của Cảnh Chiêu xuất hiện giữa không trung, xì xì một tiếng, vung cánh bay xuống phía thang trời, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

    Trong rừng đào của Uyên Lĩnh chiểu trạch, bóng người đang ngồi rũ mắt cảm giác được luồng khí tức nóng hầm hập ngay sát, khẽ nâng mắt, thấy cự long đang ngồi xổm cách hắn không xa, nói: "Tam hỏa, làm sao vậy?"

    "Thần quân, Cảnh Chiêu trở về rồi." Tam thủ hỏa long co lại bằng một cánh tay, xoay vòng giữa không trung, thanh âm ồm ồm.

    "Ngươi khi nào lại thích quản mấy chuyện này vậy?" Bạch Quyết nhàn nhạt nói, không nhanh không chậm khẽ lật cuốn sách trên tay.

    "Nàng ta và Thiên cung có quan hệ thân thiết, chúng ta muốn đánh tiên giới cũng không được!" Tam hỏa khó chịu lắc lắc cái đầu, tiến sát vào Bạch Quyết mấy phân.

    "Chiến tranh giữa tiên yêu vốn loạn sinh sát nghiệp, năm đó ta thay ngươi tu bổ lại một cái đầu, vốn muốn giúp ngươi thành thần, nếu như bây giờ ngươi giúp đỡ Sâm Hồng, sau này độ kiếp sẽ khó khăn hơn rất nhiều."

    "Có quan hệ gì, lão long ta đã sống mấy vạn năm rồi, khó có ai nhìn được trong mắt, càng huống hồ ta cũng tính là yêu tộc, năm đó khi yêu lực của Yêu hoàng mất đi, tiên giới thừa cơ tấn công yêu giới, khiến cho Yêu hoàng chết trận trên sa trường, với yêu tộc như ta mà nói thực sự là vô cùng nhục nhã, làm sao có thể có thù không báo?"

    Tam thủ hỏa long nói chuyện mạch lạc rõ ràng, Bạch Quyết vỗ vỗ đầu hắn, phất tay nói: "Được rồi, trước kia ta đã nói qua, tuy có thể che chở cho yêu giới, nhưng không thể can dự vào chính sự của yêu giới, Sâm Hồng hắn muốn như thế nào, ta cũng sẽ không nhúng tay vào, nếu như các ngươi tự tin có thể thắng được Mộ Quang và Vu Hoán, cứ xuất binh là được, ta không tham gia, Thiên Khải tự nhiên cũng sẽ như vậy."

    Bạch Quyết một lời nói xong, Tam thủ hỏa long liền ủ rũ cúi đầu, lẩm bẩm 'vậy thì ta sẽ chờ vậy, mạng của lão long ta cũng đáng giá lắm chứ bộ', sau đó quay người bay đi.

    Giây lát sau, thân ảnh của Cảnh Chiêu xuất hiện tại bên ngoài rừng đào, nàng nhìn Bạch Quyết đang ngồi trong rừng, vẻ kiêu ngạo lẫm liệt khắp người từ từ biến mất, bước chân khựng lại tại chỗ.

    Mái tóc dài màu vàng kim của người đó không biết từ khi nào đã bắt đầu khôi phục lại màu đen nhánh, trường bào thuần trắng, khóe mày đạm mạc, hình như bắt đầu từ một ngày trăm năm về trước, toàn thân đều trở nên thanh lãnh.

    Cảnh Chiêu không biết thời thượng cổ hắn vốn dĩ là như vậy, hay là bắt đầu từ khoảnh khắc Thượng Cổ chân thần thức tỉnh hắn mới thay đổi.

    "Sao lại đứng đó mà không nói gì?" Bạch Quyết quay đầu, nhìn Cảnh Chiêu sững sờ bên cạnh, thấp giọng hỏi.

    "À." Cảnh Chiêu hồi lại thần, tiến gần hơn một chút, nhưng vẫn dừng tại nơi cách Bạch Quyết hơn một thước, nàng rất lâu về trước đã phát hiện, khi nàng cách hắn một khoảng cách này, sắc mặt của hắn mới là thỏa mãn nhất.

    "Một tháng sau là thọ yến của Đông Hoa thượng quân, ta và mẫu hậu sẽ cùng tới dự, chàng.. có thể có thời gian không?" Cảnh Chiêu thấp giọng nói, thấy Bạch Quyết bất giác nhíu mày, vội vàng mở miệng: "Nội điện còn có chút chuyện cần phải xử lý, ta trở về trước đây."

    Cảnh Chiêu vội vội vàng vàng xoay người rời đi, Bạch Quyết đóng sách lại, đáy mắt sững sờ trong giây lát.. Thọ yến của Đông Hoa ư?

    Trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt giận dữ của Thiên Khải khi xuất hiện trên Thương Khung điện, Bạch Quyết mím môi, thần tình dần trở nên xa xăm.

    Cảnh Chiêu vội bước ra khỏi rừng đào liền dừng lại, từ từ quay đầu, bóng người trong rừng dường như lúc ẩn lúc hiện, đáy lòng nàng dần dần sinh ra cảm giác bi thương.

    Một trăm năm rồi, nàng vẫn không biết hắn rốt cuộc là Bạch Quyết, hay là.. Thanh Mục..

    Trăm năm trước tân khách tản mác trên Thương Khung cảnh, tam giới cuồng hoan trước sự khai mở của thượng cổ giới, trên Thương Khung điện mênh mông không người, nàng trơ mắt nhìn người trên vương tọa kia ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ.

    Máu tươi trong ngực dường như đã chảy hết, trên cổ bào đỏ rực thậm chí chỉ có thể nhìn ra được màu đỏ sẫm, nàng còn cho rằng, người đó cứ như vậy ngồi tại nơi cao nhất trên thế gian này, cứ như vậy mà chết đi.

    Mãi đến khi.. Thiên Khải xuất hiện một khắc ấy.

    "Bạch Quyết, Hậu Trì lại ngủ say rồi, như ngươi mong muốn, Thượng Cổ vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh."

    Lời nói băng lãnh vừa dứt, liền không còn thanh âm nào khác, chờ khi nàng lảo đảo từ ngoài chạy vào, chỉ có thể nhìn thấy vương tọa nhuốm đầy máu tươi, đại điện Thương Khung trống rỗng, không một bóng người.

    Lúc đó nàng cho rằng, trên đời này không còn Bạch Quyết, cũng chẳng còn Thanh Mục.

    Mãi đến một năm sau, nàng mới gặp lại Bạch Quyết trong mảnh rừng đào này.

    Lúc đó, hắn toàn thân bạch y, mái tóc dài nhuộm đen, quay đầu lại, thần tình đạm mạc thanh lãnh.

    Nhưng với Cảnh Chiêu mà nói, đó là phong cảnh đẹp nhất trên thế gian.

    Từ đó về sau, đối với nàng, bất luận hắn là Bạch Quyết, hay là Thanh Mục, đều đã không còn quan trọng nữa.

    Quan trọng là, hắn vẫn còn sống trên đời, nàng có thể đứng bên cạnh hắn, đó mới là tốt nhất.

    Hậu sơn Thanh Trì cung.

    "Bích Ba, báo với Phượng Nhiễm, để nàng yên tâm quản lý Thanh Trì cung là được, chuyện của Hậu Trì không cần nàng phải lo lắng." Thiên Khải giống như thường ngày cự tuyệt Bích Ba đang ríu ra ríu rít, chân không ngừng bước về phía của động, lại đột ngột khựng lại.

    Bích Ba ôm một cái lồng chim bước sau hắn, thanh âm vô cùng trong trẻo không kịp dừng lại, toàn bộ cơ thể đập vào trên lồng chim, nhất thời trong mắt nổi lên kim tinh, liền không khách khí nói: "Yêu quái tóc tím, ngươi dừng lại làm cái gì.." Đầu duỗi ra về phía trước, mắt to trừng lớn, lùi ra một khoảng cách, thanh âm run rẩy: "Thiên, Thiên Khải chân thần.. cửa, cửa mở rồi.."

    "Ta biết."

    Thanh âm đặc biệt điềm tĩnh thốt ra từ trong miệng Thiên Khải, lại có cảm giác không thể chịu đựng nổi, ngay cả Bích Ba trong bầu không khí thâm trầm này cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

    "Ta đi báo cho A Khải." Bích Ba vừa nói xong, trong nháy mắt liền biến mất dạng.

    Thiên Khải ngơ ngác quay lại, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, liền quay người chạy đi, đáy mắt có niềm hân hoan không thể kìm nén.

    Giây lát sau, trước Hoa Tịnh trì trong Thanh Trì cung.

    Thiên Khải nhìn cửa cung không chút xê dịch, dường như không hồi lại được thần, sững sờ nhìn Phượng Nhiễm tại trung tâm hồ, từng bước từng bước đi tới.

    Trong Hoa Tịnh trì, dưới mảng lớn lá sen, nữ tử toàn thân huyền bào lặng lẽ đứng đó, mái tóc đen dài xõa tới eo, dường như nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nàng chậm rãi quay đầu, đôi con ngươi tĩnh mặc.

    Giây lát sau, mới bật cười khẽ, bộ dạng ung dung xa xăm, hơi thở trầm ổn.

    "Thiên Khải, chưa đầy một tháng nữa là tới đại thọ mười lăm vạn tuổi của Nguyệt Di thượng thần, huynh chuẩn bị cái gì làm hạ lễ rồi? Chi bằng thay ta chuẩn bị thêm một phần!"

    Thiên Khải sững sờ tại chỗ, nhìn nữ tử trong hồ, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc khó tin.

    Thượng thần Nguyệt Di, là thượng thần của thượng cổ giới, xưa kia luôn có mối quan hệ vô cùng tốt với tứ đại chân thần.

    Nhưng là buổi thọ yến của nàng, sớm đã bị nhấn chìm trong những năm tháng hồng hoang, hơn sáu vạn năm trước đã không còn tồn tại nữa rồi.

    Thượng Cổ, nàng cuối cùng đã trở lại rồi sao?

    Nhưng, sao ta lại cảm thấy.. Ta đã mất nàng rồi.
     
    Gill thích bài này.
  2. Chuper Chip

    Bài viết:
    0
    Chương 61: Nguyên do

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hỗn độn kiếp? Sáu vạn năm trước? Thiên Khải, huynh nói hiện tại đã trải qua sáu vạn năm rồi sao?"

    Nữ tử trên vương tọa lười biếng co chân lên, trong đôi mắt nhìn xuống có một chút kinh ngạc khó nhận thấy, nhưng sâu trong đôi con ngươi anh khí tĩnh mặc lại chỉ cảm giác phần kinh ngạc này thực sự là quá nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, thậm chí không kích lên nổi một tia sóng gợn.

    Bàn tay khẽ gõ trên vương tọa hợp thành hình bán nguyệt, thanh âm trong trẻo vang vọng khắp đại điện, đạm mạc mà lẫm liệt.

    Phượng Nhiễm ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp nhìn nữ tử áo đen tại vương tọa trên cao, khóe môi mấp máy nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

    Nàng sớm đã biết, Hậu Trì sau khi thức tỉnh sẽ không giống như trước kia, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, Hậu Trì cứ thế hoàn toàn biến mất, mà bây giờ người đang ngồi trên vương tọa, chính là chân thần Thượng Cổ trong nháy mắt có thể chấn nhiếp tam giới, là chủ nhân của chúng sinh sáu vạn năm trước.

    Thiên Khải ngồi cách Thượng Cổ không xa, tay phải đỡ má, mái tóc tím xõa xuống giữa lưng, thần tình thư thái mãn nguyện, gật đầu nói: "Đương nhiên là sáu vạn năm sau rồi, năm đó khi hỗn độn kiếp giáng lâm, thượng thần trong thượng cổ giới người thì vẫn lạc, kẻ thì ẩn thế, chẳng còn lại bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn là dựa vào nàng dùng sức mạnh bản nguyên để hóa giải, mới giải được kiếp nạn đó. Sau đó thượng cổ giới phủ bụi, nàng cũng ngủ say mấy vạn năm, thân phận trước khi thức tỉnh là tiểu thần quân Hậu Trì của Thanh Trì cung, có điều một trăm năm trước nàng thức tỉnh đã gây ra động tĩnh hơi lớn một chút, thân phận của nàng bây giờ khắp tam giới đều biết, nhưng cũng không có gì phải kiêng kỵ cả."

    Phượng Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Khải, biểu cảm trong mắt không xác định, hắn chỉ nói mấy câu đơn giản như vậy liền xóa bỏ hết những chuyện đã tồn tại trước kia.

    "Ừm, là vậy sao?" Thượng Cổ sờ cằm, nhàn nhạt nói: "Huynh đã ở đây rồi, vậy còn Bạch Quyết và Chích Dương đâu?"

    Trong đại điện lập tức trầm mặc, dáng người màu tím dựa nghiêng trên ghế cứng nhắc, sau đó nhanh chóng ngước mắt, thanh âm có chút trầm lắng: "Năm đó trước khi nàng ứng kiếp, từng chỉ định Mộ Quang làm chủ của tam giới, để hắn thống lĩnh tiên giới, nhưng sau khi thượng cổ giới phủ bụi, Kình Thiên trụ có được sức mạnh của tổ thần giáng thế, lại chọn Sâm Giản làm chủ nhân yêu giới, hai người đối đầu đã mấy vạn năm, ba nghìn năm trước sau khi ta thức tỉnh vẫn luôn ẩn cư tại yêu giới, trăm năm trước Bạch Quyết cũng thức tỉnh, lập nên cảnh giới Thương Khung, sau đó tiên yêu đại chiến, Yêu hoàng chết trận, bởi vì thần lực của đại hoàng tử Sâm Hồng chênh lệch rất lớn so với Mộ Quang, Bạch Quyết liền tiếp quản yêu giới, đã gần trăm năm rồi, hai giới không có phát sinh chuyện gì rắc rối."

    "Bạch Quyết bây giờ đang ở Thương Khung cảnh, chính là Man Hoang chiểu trạch trước kia, còn về Chích Dương thì.. ta không biết."

    Thiên Khải vừa dứt lời, Thượng Cổ mắt phượng khẽ nhướng, hồ nghi nói: "Lời này có nghĩa gì? Tứ đại chân thần tâm trí tương thông, cho dù hắn có ngủ say giống các huynh, thì ba nghìn năm thời gian cũng đủ để huynh tìm ra tung tích của hắn chứ."

    Tứ đại chân thần tồn tại vĩnh viễn trong thế gian ngàn vạn năm, ngủ say chuyển thế cũng chỉ là việc tầm thường nhỏ nhặt mà thôi, nhưng lại chưa từng có đạo lý không tìm ra tung tích như vậy.

    "Tìm không ra chính là tìm không ra, ta có biện pháp gì chứ." Thiên Khải liếc mắt một cái, quay mặt đi không nói nữa, nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo lại từ từ siết chặt.

    "Được rồi, chuyện này để sau rồi nói, huynh nói thân phận trước kia của ta là thần quân Hậu Trì của Thanh Trì cung, vậy thì, Hậu Trì này có thân nhân bằng hữu nào không?" Thượng Cổ cắt ngang Thiên Khải đang càu nhàu, hỏi thăm.

    Chờ nàng khôi phục lại thần lực thời kỳ toàn thịnh, tìm ra Chích Dương cũng chỉ là vấn đề đơn giản, Thiên Khải trong bốn người trước nay tính tình luôn nóng nảy, nàng vẫn không nên truy cứu nữa thì hơn.

    "Đương nhiên là có rồi."

    Phượng Nhiễm vốn cho rằng Thiên Khải sẽ không nhắc đến, trong lòng đang lo lắng, nhưng không ngờ hắn lại trả lời một cách dứt khoát như vậy, liền không khỏi giật mình.

    "Nàng ấy chính là người đã chăm sóc nàng trưởng thành." Thiên Khải chỉ hướng Phượng Nhiễm, dáng vẻ ung dung: "Thượng thần Cổ Quân của Thanh Trì cung rất lâu về trước độ kiếp không thành, đã vẫn lạc rồi, hiện tại Phượng Nhiễm đang chấp chưởng Thanh Trì cung."

    Phượng Nhiễm đột ngột đứng dậy, nhìn về phía Thiên Khải, ánh mắt sáng rực: "Thiên Khải thần quân.."

    "Ta biết ngươi nhớ mong Cổ Quân, ta chỉ là nhắc tới mà thôi, ngươi hà tất phải để ý." Thiên Khải ngước mắt, nhìn lại Phượng Nhiễm, tại nơi Thượng Cổ nhìn không thấy, trong đôi con ngươi thâm trầm lẫm liệt hiện lên vẻ túc sát.

    Đáy lòng Phượng Nhiễm đột nhiên sinh ra hàn khí, thấy Thượng Cổ vẻ mặt mang theo hồ nghi nhìn về phía nàng, từ từ ngồi xuống, thấp giọng nói: "Thượng Cổ chân thần, sau khi Cổ Quân thượng thần vẫn lạc, Thanh Trì cung do ta thay thế chấp chưởng."

    "Ngươi là tộc phượng hoàng thượng cổ? Ồ, còn là hỏa phượng hoàng hiếm thấy?" Thượng Cổ nhìn Phượng Nhiễm, đột nhiên quay đầu nói với Thiên Khải: "Vu Hoán thế nào? Có bị vẫn lạc trong hỗn độn kiếp không?"

    "Không có." Thiên Khải hời hợt nói: "Sau khi thượng cổ giới phủ bụi, nàng ta cưới Mộ Quang làm phu quân, sinh ra ba nam một nữ. Phượng Nhiễm bởi vì bẩm sinh là hỏa phượng hoàng, bị tộc nhân vứt bỏ trong Uyên Lĩnh chiểu trạch, sau đó hai giới tiên yêu đại chiến, thụ yêu chăm sóc Phượng Nhiễm chết dưới tay tam hoàng tử Sâm Vân của yêu giới và đại hoàng tử Cảnh Dương của tiên giới, nàng giết Sâm Vân, đả thương Cảnh Dương, cùng lúc gây thù với hai giới tiên yêu, về sau được Cổ Quân thu nhận, cho nên liền ở lại Thanh Trì cung chăm sóc cho nàng."

    "Thì ra là vậy." Ánh mắt Thượng Cổ nhìn Phượng Nhiễm có chút kinh ngạc, mang theo vẻ tán thưởng mơ hồ: "Ngươi có tính cách rất hợp với ta, nếu ngươi đã chăm sóc cho cơ thể này của ta, thì về sau hãy cứ gọi ta là Thượng Cổ. Còn về vướng mắc giữa hai giới tiên yêu, nếu như bọn hắn còn có gì bất mãn, cứ nói với ta là được."

    Nàng nói xong liền vung tay, ngân quang nhàn nhạt liền rơi xuống trên người Phượng Nhiễm: "Thần lực này có thể bảo vệ ngươi chu toàn, nếu không phải thượng thần, thì sẽ không thể làm tổn thương được ngươi."

    Lời nói của Hậu Trì vừa dứt, còn chưa đợi Phượng Nhiễm có phản ứng, liền đứng dậy nói với Thiên Khải: "Chuyện của hạ giới biết nhiều như thế là được rồi, thượng cổ giới đến nay vẫn đóng kín ư?"

    "Ừm, năm đó khi nàng thức tỉnh đã từng mở ra trong thời gian ngắn, có điều sau khi nàng ngủ say lại đóng kín, sao vậy, nàng muốn đi nhìn xem hay sao?" Thấy Thượng Cổ đi về phía cửa điện, Thiên Khải bật dậy, đáy mắt thoáng qua vẻ do dự.

    "Đương nhiên, hạ giới rốt cuộc cũng không phải nơi nên ở lại lâu, sao vậy, nơi này chơi vui quá nên quên lối về rồi? Chẳng lẽ có nữ tiên quân nào đó đã hấp dẫn huynh hay sao?" Thượng Cổ quay đầu trêu ghẹo, đáy mắt nổi lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt: "Ta trái lại rất ngạc nhiên, huynh và Bạch Quyết lại có thể ở một nơi như hạ giới này lâu như vậy."

    Bước chân của Thiên Khải khựng lại, sau đó lặng lẽ bước lên trước, cười nói: "Chỉ thắng ở sự mới mẻ mà thôi, mấy lời này, nàng nên đi hỏi Bạch Quyết, có lẽ hắn sẽ có đáp án cho nàng."

    "Hửm, vậy sao? Huynh đừng nói với ta, là ta vừa thức tỉnh, các huynh đều đã con cháu đầy nhà rồi đấy!"

    Tiếng nói cười dần xa, hai người biến mất tại cánh cửa đại điện, Phượng Nhiễm vẫn đang ngồi trên ghế mộc toàn thân cứng nhắc, hồi lâu vẫn không động, ngân quang trên người nàng từ từ thấm qua thân thể, linh lực trong cơ thể lập tức trở nên hồn hậu không gì sánh được.

    Phượng Nhiễm cười gượng một tiếng, đứng dậy, nhìn ra cửa điện, thấp giọng nói: "Quả nhiên là Thượng Cổ chân thần, ngay cả hộ đoạn (bao che khuyết điểm) cũng bá đạo như vậy, về điểm này lại rất giống với Hậu Trì."

    "Chỉ là.. Thiên Khải chân thần, chuyện trăm năm về trước, ngươi rốt cuộc có thể giấu được bao nhiêu?"

    Tại nơi tiên yêu phân giới, dưới vực thẳm nghìn thước ngọn lửa vẫn bừng bừng thiêu đốt, giữa không trung, Kình Thiên trụ cũng sừng sững đứng đó.

    Tướng sĩ hai giới đều bày thế sẵn sàng đón địch, cách nghìn dặm vực thẳm, bao trùm trong bầu không khí túc sát.

    Từ sau khi Yêu hoàng tử trận sa trường trăm năm về trước, tuy rằng có Bạch Quyết và Thiên Khải áp chế cùng hòa giải, những trận binh qua lớn mới không nổi lên, nhưng huyết cừu đã kết từ lâu, há lại có thể rũ bỏ chỉ trong vòng trăm năm ngắn ngủi, những năm này, tại nơi giao giới giữa hai giới, những xung đột và tranh chấp nhỏ vẫn chưa từng bị gián đoạn.

    Chỉ có điều, năm đó cánh cổng thượng cổ giới đã từng mở ra tại đây, cho nên ở nơi ngọn lửa bùng lên, phạm vi trăm dặm xung quanh Kình Thiên trụ, lại chưa từng có tiên binh hay yêu binh nào lui tới, điều này cơ hồ cũng đã trở thành quy định bất thành văn rồi.

    Một ngày này, dưới mọi ánh mắt chăm chú nhìn, hai bóng người bất ngờ xẹt qua Kình Thiên trụ, một ngân một tím, xuất hiện tại khu vực trung tâm trăm dặm.

    Hai đội tướng sĩ còn chưa hồi lại thần, một đạo thần lực cường đại từ trong tử quang bốc ra, bao bọc lấy trăm thước xung quanh hai người.

    Làn sóng thần lực mạnh mẽ khiến cho mấy vạn tướng sĩ hai bên đều cảm thấy khiếp đảm, tựa hồ đã đoán ra được người tới, tướng lĩnh quân đội hai bên bất động thanh sắc cùng hạ lệnh rút lui mười thước.

    "Nơi này sao lại có nhiều người như vậy?" Liếc nhìn đám tiên binh và yêu binh cách đó không xa, Thượng Cổ nhíu mày nói: "Mà sát khí của nơi này cũng quá nồng rồi, Mộ Quang chấp chưởng hạ giới, sao lại để sinh ra nhiều oán khí như vậy chứ?"

    "Khu vực giao chiến, từ xưa đã là như vậy, nàng hà tất phải bận tâm." Thiên Khải nói một câu, lại càu nhàu: "Còn không phải là chủ nhân tam giới mà nàng chọn ra."

    "Quả nhiên do thần lực còn lại của phụ thần hóa thành." Thượng Cổ trầm mắt, không nói thêm về chủ đề này nữa, nhìn điểm cuối của Kình Thiên trụ, lấy làm lạ nói: "Chích Dương vậy mà còn chưa thức tỉnh?"

    "Thiên Khải, vừa rồi ta đã muốn hỏi huynh, năm đó sau khi ta ứng kiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ba người huynh không thủ hộ thượng cổ giới, mà lại lần lượt ngủ say, khiến cho thượng cổ giới phủ bụi?" Thượng Cổ quay đầu, đôi con ngươi thanh lãnh, trong mắt có sự uy nghiêm không cho phép xen vào.

    Chân thần nắm trong tay thần lực của thiên địa, nếu như không phải gặp kiếp nạn quá lớn, thì căn bản sẽ không cần phải ngủ say lâu đến vậy, nàng đã giao tam giới cho Mộ Quang chấp chưởng, điều đó nói rõ rằng trước kia nàng sớm đã nghĩ đến bản thân tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngủ say, nàng hẳn là đã tính toán kỹ càng cho sự vẫn lạc, trận kiếp hỗn độn sáu vạn năm trước đó, thực sự đáng sợ như vậy sao?

    "Sau khi nàng ngủ say, chúng ta không sao tìm được tinh hồn bản nguyên của nàng rơi ở nơi nào, thượng cổ giới lại quá mức vô vị, cho nên ba người chúng ta liền quyết định phong bế thượng cổ giới, lần lượt ngủ say chờ nàng trở về. Nàng cũng biết đấy, tuổi tác quá lớn cũng không phải chuyện gì hay ho." Thiên Khải trầm giọng nói, trong thanh âm mị hoặc hiếm thấy mang theo mấy phần thăng trầm và mệt mỏi.

    Thượng Cổ khựng lại, tròng mắt khẽ động, không tiếp tục hỏi nữa, đi về phía khoảng không gian hư vô trên Kình Thiên trụ.

    "Cánh cổng thượng cổ giới quả nhiên đã đóng." Thượng Cổ vung tay, một cánh cổng lớn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, nhưng lại không hiện rõ tung tích.

    "Năm đó ba người chúng ta tận lực mới đóng lại nó hoàn toàn, trăm năm trước khi nàng thức tỉnh nó liền xuất hiện, nhưng không biết vì sao sau đó lại đóng kín."

    "Bởi vì Cổ Đế kiếm." Thượng Cổ nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy dưới Kình Thiên trụ, nhàn nhạt nói: "Trong Cổ Đế kiếm có một phần bản nguyên Thượng Cổ, bây giờ nó đang nằm trong vực thẳm, cho nên mới không có bất cứ thần khí nào có thể mở ra được cổng giới, huynh có biết vì sao Cổ Đế kiếm lại rơi vào trong đó không?"

    "Nó vốn dĩ nằm trong kiếm mộ tại Đại Trạch sơn, một trăm năm trước khi nàng thức tỉnh thần lực hỗn loạn, tiên cơ của Hậu Trì lại quá yếu, không thể chế ngự được thần lực cường đại đột ngột trào ra, cho nên Hậu Trì trước khi ngủ say đã ném Cổ Đế kiếm vào trong đó, sau trăm năm ngọn lửa vẫn chưa được dập tắt, nàng có thể khiến nó dập tắt không?"

    Ngọn lửa do bản nguyên chân thần hóa thành, thế gian căn bản không có một loại sức mạnh nào có thể khiến cho nó dập tắt, bằng không hắn và Bạch Quyết cũng sẽ không để cho nơi này không được yên ổn suốt trăm năm.

    "Không thể." Thượng Cổ lắc đầu, đáy mắt có vẻ kinh ngạc nhàn nhạt: "Nếu như ở thời kỳ toàn thịnh của ta, có lẽ là có thể, nhưng hiện tại ta vừa mới thức tỉnh, bản nguyên Thượng Cổ hao hụt quá nhiều, làm không được đâu, theo như huynh nói, Hậu Trì chỉ có được sức mạnh tiên quân, không ngờ cũng có thể tạo ra hủy hoại đáng sợ đến vậy. Có điều hỏa thế này tối đa chỉ còn một năm nữa sẽ tắt, một năm sau ta có thể lấy lại Cổ Đế kiếm, mở ra thượng cổ giới."

    "Một năm sao?" Thanh âm của Thiên Khải có chút phiêu đãng, dừng lại một chút mới nói: "Vậy một năm này.."

    "Lưu lại Thanh Trì cung, đối với chúng ta mà nói, ngưng tụ thần lực, nháy mắt một năm liền trôi qua thôi, đi, trở về." Thượng Cổ vẫy vẫy tay, vừa muốn quay đi, dường như nghĩ đến cái gì, nói: "Yêu giới thế yếu, Bạch Quyết che chở cho yêu giới ta có thể hiểu được, có điều Mộ Quang sao lại có dũng khí đối đầu với hắn? Sao vậy, huynh nhúng tay vào ư?"

    "Ừm, thế lực của hai giới cân bằng mới là tốt nhất, có điều Bạch Quyết hắn sẽ không ra tay giúp đỡ yêu giới, cho nên Mộ Quang cũng chỉ là mượn danh hào của ta mà thôi."

    Thượng Cổ gật gật đầu, lái tường vân cùng Thiên Khải bay về phía Thanh Trì cung, luồng tử quang và ngân quang chói mắt đột ngột biến mất tại bên Kình Thiên trụ, giống hệt như khi xuất hiện, tướng sĩ hai giới ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày sau mới hồi lại thần nghị luận sôi nổi.

    Luồng tử quang kia hẳn là Thiên Khải chân thần không sai, còn một người khác.. Tam giới có ai mà không biết trăm năm trước chân thần Thượng Cổ thức tỉnh, thần lực ngân sắc phá vỡ thế gian vạn vật, không cần đoán cũng biết người tới là ai.

    Thượng Cổ chân thần sau khi thức tỉnh ẩn cư tại Thanh Trì cung trăm năm, đến bây giờ mới hiện thế, sao có thể không kéo theo sự chú ý của tam giới.

    Mắt thấy Thanh Trì cung sắp gần, Thượng Cổ nhớ lại cảnh tượng tĩnh mặc của hai quân ban nãy, liền bật cười, trêu chọc: "Đúng rồi, huynh còn chưa nói, năm đó ta thức tỉnh, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?"

    "Đương nhiên là động tĩnh lớn rồi, địa phương nàng thức tỉnh là nơi ở của Bạch Quyết tại hạ giới, Thương Khung cảnh, còn về thời gian thức tỉnh.." Thiên Khải dừng lại, thanh âm không rõ ý vị, nhưng lại có vẻ lười biếng mơ hồ xen lẫn khó lường: "Là ngày đại hôn của Bạch Quyết."

    Người phía trước đột ngột quay đầu, lần đầu tiên từ khi tỉnh lại cho tới nay vẻ lãnh đạm trên mặt bị phá vỡ, nàng nhìn Thiên Khải, thần sắc cổ quái, khó tin lặp lại một câu: "Huynh nói cái gì? Bạch Quyết thành hôn rồi? Với ai?"

    Thiên Khải đứng tại nơi cách nàng một bước, thần tình có chút xa xăm khó nói, thanh âm cực khẽ cực nhẹ.

    "Thượng Cổ, ta quên nói với nàng, người mà Bạch Quyết một năm trước đã thành hôn, là nữ nhi của Mộ Quang và Vu Hoán, tên gọi Cảnh Chiêu."

    Bầu không khí trên tường vân trong giây lát bao phủ bởi tĩnh lặng, bàn tay gác sau lưng của Thiên Khải từ từ siết chặt, không chớp mắt nhìn biểu tình trên mặt Thượng Cổ.

    Nữ tử phía đối diện nhướng mày hồi lâu, liếc nhìn về phía Thiên cung, lát sau thanh âm liền biến đổi: "Thiên Khải, Bạch Quyết cưới nữ nhi của Mộ Quang, vậy theo đạo lý há chẳng phải ta nên gọi Mộ Quang một tiếng 'bá phụ', gọi Vu Hoán một tiếng 'bá mẫu'? Đây là cái đạo lý gì?"

    Vẻ khẩn trương nơi đáy lòng Thiên Khải đã hoàn toàn biến mất khi Thượng Cổ thốt lên một tiếng 'bá phụ' 'bá mẫu' đầy đau khổ, đáy mắt hắn tràn đầy ý cười, nhún nhún vai, nói: "Vậy thì ta lại không biết rồi, có điều nàng hiện tại không cần phải lo lắng, một trăm năm trước nàng thức tỉnh thần lực tổn hại tới phạm vi quá rộng, buổi hôn lễ đó không thể tiến hành, đã kéo dài tới tận một trăm năm, có điều Cảnh Chiêu bây giờ chấp chưởng Thương Khung cảnh, quả thực cũng tính là một nửa nữ chủ nhân rồi."

    Thượng Cổ xua xua tay, nhìn Thanh Trì cung gần trong gang tấc, chậm rì rì nói: "Chưa qua cửa thì tốt, huynh nói với Bạch Quyết một tiếng, một năm này đừng để cho Cảnh Chiêu kia đi lang thang khắp nơi, chờ ta trở về thượng cổ giới rồi, liền tùy hắn tung hoành hạ giới."

    Hai người vừa đi vừa nói đã gần tới cổng lớn Thanh Trì cung, Thiên Khải tùy ý hỏi: "Vì sao không để cho Cảnh Chiêu lang thang bên ngoài?"

    Thượng Cổ quay đầu lại, đôi con ngươi sáng rõ, ra vẻ đương nhiên nói: "Ta vẫn phải ra khỏi cổng chứ, không để cho nàng ta tránh, chẳng lẽ còn muốn ta phải tránh? Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiên quân, nếu để ta tránh mặt, há chẳng phải làm giảm thọ dương và phúc âm của nàng hay sao, ta không thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy, càng huống hồ thanh danh hàng ngàn vạn năm của bổn thần quân, sao có thể bị hủy hoại trên người nàng ta!"

    Bước chân của Thiên Khải khựng lại, khóe miệng thực sự không thể kìm nén, cuối cùng giương lên nói: "Ta hiểu rồi."

    Thượng Cổ thỏa mãn trước sự nghe lời của hắn, xua tay nói: "Huynh đừng theo ta nữa, chỗ này chung quy cũng chỉ lớn có vậy, ngay cả mình ta gác chân cũng không đủ, cho nên sẽ không lạc đường đâu." Nói đoạn liền biến mất tại cổng lớn Thanh Trì cung, tự mình đi về phía nội điện.

    Thân ảnh màu đen dần dà khuất bóng, thần sắc cà lơ phất phơ trên mặt Thiên Khải từ từ ẩn xuống, hắn nhìn hướng Hoa Tịnh trì, mày nhướng lên, nói: "Phượng Nhiễm, ra đây đi."

    Phượng Nhiễm từ sau hòn giả sơn bên cạnh hồ bước ra, nói: "Ta chẳng mong có thể giấu được ngươi, làm sao vậy, thượng cổ giới có thể mở không?

    " Một năm sau liền có thể, Phượng Nhiễm, đi Thiên giới một chuyến, báo cho Mộ Quang, về sau trong tam giới bất cứ ai cũng không được nhắc tới những chuyện trước kia của Hậu Trì, bao gồm sự tồn tại của Thanh Mục và Cổ Quân. "

    " Hắn bây giờ chỉ có thể cai quản tiên giới, chuyện của yêu giới hắn lại không thể xen vào. "Phượng Nhiễm nhún nhún vai, nói.

    " Yêu giới ngươi không cần lo, chỉ cần khiến cho người trong Thanh Trì cung không nói bậy là được, ta sẽ đích thân đi Thương Khung điện một chuyến. "Thiên Khải xoa đầu lông mày, nhàn nhạt nói.

    " Ngươi cứ như vậy muốn chôn vùi hết thảy liên quan đến Hậu Trì, đừng quên rằng, cho dù nàng là Thượng Cổ, nhưng nàng cũng là Hậu Trì. "Thấy vẻ không bận tâm trên mặt Thiên Khải, Phượng Nhiễm trầm mắt, thanh âm đột nhiên trở nên khích động.

    " Phượng Nhiễm, chính Hậu Trì đã lựa chọn vứt bỏ đoạn ký ức đó, không phải Thượng Cổ. Ngươi biết vì sao sau khi Thượng Cổ tỉnh lại ngay cả hỏi cũng không hỏi chuyện về Cổ Quân và Hậu Trì không? "Thiên Khải nhướng mắt, lặng lẽ nhìn Phượng Nhiễm, trong đôi con ngươi màu tím thẫm một mảnh âm u.

    Phượng Nhiễm khẽ giật mình, mím môi không phát ra tiếng. Trên đại điện, Thượng Cổ hỏi thượng cổ giới, hỏi tứ đại chân thần, ngay cả Thiên hậu Vu Hoán cũng có nhắc tới, nhưng không ngờ đối với chủ nhân ban đầu của Thanh Trì cung Cổ Quân và bản thân trước kia Hậu Trì lại chỉ biết tên nhưng không hỏi tới.

    " Ngươi cũng nhìn ra rồi, không phải sao? Nàng là Thượng Cổ, đối với nàng mà nói, chuyện của hạ giới căn bản không đáng để nhắc tới, Thanh Mục cũng thế, Bách Huyền cũng thế, Cổ Quân cũng vậy, đều chỉ là những người thân yêu nhất của Hậu Trì mà thôi, nàng giờ là Thượng Cổ chân thần, trên đời này, nếu nàng đã không muốn, căn bản sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, ký ức của Hậu Trì, đối với nàng, đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc. "

    Phượng Nhiễm sững sờ tại chỗ, bóng lưng của Thiên Khải đã lờ mờ không thấy rõ, nàng liền nhắm mắt.

    " Thế còn A Khải thì sao? Vì sao ngươi bóp méo tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn không nói với nàng rằng A Khải không tồn tại, ngươi là chân thần, chỉ cần ngươi muốn, muốn giấu đi A Khải căn bản không phải điều gì khó. Chỉ cần A Khải không tồn tại, nàng mới chân chính là Thượng Cổ, cùng với Hậu Trì không có nửa phần liên quan, không phải sao? "

    Thân ảnh bước vào cửa điện khẽ khựng lại, không có hồi đáp, sau đó liền biến mất.

    Thiên Khải, ngươi định giải thích như thế nào.. về sự tồn tại của A Khải?

    Phượng Nhiễm rũ mắt xuống, uể oải dựa vào hòn giả sơn, hồi lâu sau vẫn không rời đi.

    Tiên quân trong Thanh Trì cung không nhiều, nhưng cũng không ít, chưa đầy nửa ngày, tin tức Thượng Cổ chân thần tỉnh lại đã truyền đi khắp nơi, may thay Phượng Nhiễm bình thường chấp chưởng rất nghiêm, cho nên mới không gây ra chuyện cười gì, chỉ là cung điện ngày thường vốn dĩ rất yên tĩnh nhất thời giống như một cái lò vạc sôi sục.

    Thượng Cổ ngâm mình trong ôn tuyền tại hậu sơn, một bên cảm khái Thiên Khải chẳng có tiến bộ gì suốt sáu vạn năm, chỉ lo hưởng lạc, một bên lại nhẩm tính địa phương này về sau sẽ thuộc về nàng.

    Tiên nga hầu hạ cẩn thận đặt xuống một bộ cổ bào thay thế, mặt đỏ bừng, trước ánh mắt mong đợi của Thượng Cổ nhỏ giọng nói một câu 'thần quân từ từ dùng' rồi chạy đi mất.

    Thượng Cổ nữ thần quân đã sống mấy chục vạn năm, là chủ nhân ngạo khí trương dương, nào đâu thấy qua tiên nga mềm mại như vậy thời thượng cổ, mắt trừng lớn đầy kinh ngạc. Không lâu trước nàng gặp Phượng Nhiễm kia tính tình hống hách, còn cho rằng nữ tiên quân thời nay chẳng có gì khác biệt, nhưng không ngờ lại có dáng vẻ yếu đuối và bộ dạng lòe loẹt như vậy.

    Hạ giới quả nhiên không nên ở lâu, linh khí không đủ cũng thôi đi, người lại còn chẳng được bình thường, Thượng Cổ lẩm bẩm một câu, liền nhắm mắt.

    Ôn tuyền khuất sâu trong núi, đường mòn bốn phía thâm sâu, vô cùng yên tĩnh, Thượng Cổ đang nhắm mắt dưỡng thần lại nghe thấy một tràng tiếng khóc nức nở, lúc ngưng lúc liền, rõ ràng là âm điệu của tiểu hài tử, liền bất giác nhíu mày.

    Vốn định không quan tâm, nhưng lại nghĩ tới nàng bây giờ suy cho cùng cũng là một vị khách, tục ngữ nói rất đúng, nhận của người thì phải nể mặt người, mấy chục vạn năm giáo dưỡng này của nàng cũng không phải vô ích, lập tức liếc nhìn chiếc cổ bào phức tạp đặt cạnh nham thạch trong ôn tuyền, thở dài khoác áo đi về phía đường mòn sâu thẳm.

    Phía sau mảnh rừng trúc lớn, một thân ảnh nhỏ bé đỏ rực ngồi xổm bên hồ nước, búi tóc nhỏ trên đầu theo chuyển động của thân thể mà lắc lư lay động, một con chim béo bay lượn lúc cao lúc thấp ngay gần hắn, trong miệng không biết là đang lẩm bẩm cái gì.

    Chẳng lẽ là tiểu tinh quái vừa mới hóa thành hình ở hậu sơn?

    Thượng Cổ hồ nghi tiến lại gần, cuối cùng cũng nghe thấy những lời trong miệng tiểu oa đang quay lưng về phía nàng, liền dừng lại với sắc mặt cổ quái.

    " Cải trắng nhỏ, trong đất vàng, hai ba tuổi, không có mẹ.."

    Thượng Cổ xin thề rằng, trong những năm tháng sinh mệnh ngàn vạn năm của nàng, chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu ai oán như vậy trong miệng một đứa trẻ chỉ mới có mấy tuổi.

    Tình cảnh này, quả thực so với tuyết rơi tháng sáu, sấm sét ngày đông càng khiến cho người ta phải kinh hãi.

    Chẳng lẽ, chỉ mới sáu vạn năm, không chỉ có nữ tiên quân uy vũ anh khí không còn nữa, mà ngay cả tiểu tinh quái tràn trề sức sống cũng tuyệt chủng rồi sao?
     
  3. Chuper Chip

    Bài viết:
    0
    Chương 62: A Khải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên bờ ao tĩnh mặc, tiểu oa áo bào đỏ vừa khóc lóc vừa kể lể, con chim mập mạp sau khi bay vô số vòng xung quanh hắn cuối cùng đã phát hiện ra Thượng Cổ phía sau bọn họ, lập tức mắt trừng lớn, kêu 'oa' một tiếng sung sướng rồi phốc đôi cánh lao thẳng vào trong lòng Thượng Cổ, nhưng đột ngột khựng lại cách Thượng Cổ một thước, nhanh chóng quay một vòng dừng lại giữa không trung, khom người đối diện với Thượng Cổ, đôi cánh nhỏ khua tới trước ngực, đầu cúi thấp, kính cẩn nói: "Bích Ba bái kiến Thượng Cổ chân thần."

    Bộ dạng này, thanh âm này, tuyệt đối trịnh trọng nhất mực, không thể tìm ra một điểm sai sót. Cũng may là Thượng Cổ, nếu đổi lại là bất cứ người nào trong Thanh Trì cung đã quen thuộc với tính cách của Bích Ba, nhất định sẽ kinh thán khi có một ngày con thần thú thượng cổ không biết trời cao đất dày này cũng hiểu lễ nghi.

    Thượng Cổ đối với tài bay thiên phú của con chim mập mạp này xem không biết chán, hiếm thấy dồn hết lực chú ý lên người nó, sau một hồi quan sát, liền nhướng mày: "Không ngờ Thủy Ngưng thần thú vẫn còn tồn tại, không cần đa lễ."

    Bích Ba vỗ đôi cánh, thẳng người dậy, lăng không lùi một bước, kêu với ra sau: "A Khải, A Khải, là Thượng Cổ thần quân.."

    Tiểu hài áo đỏ vốn đang vểnh mông, lắc lư cái đầu không biết từ lúc nào đã dừng lại, thanh âm thê lương ai oán trở nên bướng bỉnh già giặn: "Bích Ba, đừng kêu nữa, ta biết rồi."

    "A Khải? Thật là một cái tên kỳ quái.." Thượng Cổ bất giác lẩm nhẩm, đáy lòng sinh ra một chút cảm giác kỳ quái, nàng nhướng mắt nhìn về phía tiểu hài đang quay người, lập tức sững lại.

    Nhìn qua chỉ mới năm sáu tuổi, áo bào ngắn màu đỏ có chút tục khí quấn lộn xộn lên người, trên trán tóc thưa lấm đất, bết dính lại, mấy con giun đất bị túm trong tay không ngừng ngọ nguậy, tiểu oa nhi cứ thế nhìn nàng chằm chằm, miệng bẹt xuống không phát ra tiếng.

    Nhưng bất luận có nhếch nhác đến mức nào, Thượng Cổ cũng phải thừa nhận rằng, trên đời này chắc chắn có thứ còn đáng sợ hơn một màn ban nãy, chính là sau sáu vạn năm ngủ say nàng lại có thể nhìn thấy.. một khuôn mặt cơ hồ giống Bạch Quyết như đúc.

    "Thượng Cổ chân thần.." Bích Ba thấy thần sắc cổ quái của Thượng Cổ, A Khải lại sống chết cũng không mở miệng, bèn hô khẽ thăm dò, nói: "Hắn là.."

    "Ta biết." Thượng Cổ vẫy vẫy tay, đi thẳng về phía tiểu hài trước mặt, thần tình u ám.

    A Khải thấy nàng tới gần, cổ bào huyền sắc trải trên mặt đất, đạm nhã mà tĩnh mịch, bàn tay nắm giun đất co rút lại, bất giác giấu ra phía sau người, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh, nổi lên một tầng sương mù.

    "Bạch Quyết vì nữ tiên quân đó, lại có thể đem ngươi giấu ở nơi này của ta." Thượng Cổ ngồi xổm người xuống, kéo lấy bàn tay hắn, phủi đi giun đất và bụi bẩn trên tay hắn, nhướng mày nói: "Xem ra, sáu vạn năm không gặp, hắn càng lúc càng không ra gì rồi."

    Dáng vẻ của hài tử này, cơ hồ là cùng đúc ra từ một khuôn với hắn, nói bọn hắn không có chút quan hệ nào, Thượng Cổ có chết cũng không tin.

    Bích Ba sững sờ ở bên cạnh, cảm thấy không sao hiểu nổi với cái tư duy logic cường đại của Thượng Cổ, nhưng lại không thể nói gì, chỉ đành bất mãn bay qua một bên.

    Thượng Cổ nhướng mày, hỏi: "A Khải, mẫu thân của ngươi là ai?"

    A Khải ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn vào đôi tay đang nắm lấy hắn, xúc cảm ấm áp dễ chịu, không khỏi bĩu môi, một tiếng cũng không nói, sương mù trong mắt hắn từ từ tan biến, trái lại sinh ra một chút bướng bỉnh: "Đại thúc tóc tím nói người ngủ rồi, không cần A Khải nữa."

    Ngủ rồi? Nghĩ tới dưới phàm gian không ít người sau khi thân nhân qua đời sẽ lấy điều này ra để qua mặt mấy tiểu hài trẻ người non dạ, Thượng Cổ trầm ngâm trong chốc lát, liền đưa ra kết luận, mẫu thân của hài tử này hẳn là một phàm nhân, nếu không thì thần lực của A Khải cũng sẽ không yếu đuối như vậy! Chẳng trách hắn bị đưa tới đây, đối với chân thần mà nói, có con với phàm nhân không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang cả, huống hồ bây giờ Bạch Quyết vẫn còn hôn ước với Cảnh Chiêu, A Khải xuất hiện quả thực không đúng lúc.

    Suy cho cùng cũng là hài tử của Bạch Quyết, tứ đại chân thần tồn tại ngàn vạn năm, xưa nay chưa từng sinh ra hậu thế, khó tránh khỏi có chút cưng chiều, đáy lòng Thượng Cổ hiếm thấy sinh ra mấy phần thương tiếc, hài tử còn nhỏ, trong lòng yếu đuối cũng khó tránh khỏi, nàng suy nghĩ một lúc mới nói: "A Khải, qua mấy năm nữa, ngươi trưởng thành rồi, mẫu thân của ngươi sẽ tỉnh lại thôi."

    Luân hồi chuyển thế, cho dù có uống canh Mạnh Bà, vẫn có thể tìm thấy tung tích của nữ tử đó, chờ A Khải hiểu chuyện rồi, nàng không ngại đi minh giới hỏi thăm, tìm ra thân phận sau khi chuyển thế của nữ tử đó, cũng vừa vặn gỡ nút thắt trong lòng hài tử này, để cho hắn yên tâm tu luyện.

    Hài tử mới mấy tuổi, nghe được thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, hốc mắt liền đỏ ửng, hắn nhìn Thượng Cổ, bẹt miệng nói ra mấy lời xen lẫn tiếng nghẹn ngào: "Nhưng mà, người tỉnh rồi, lại không nhớ A Khải thì phải làm sao? Không có mẫu thân, ai làm cơm, tắm rửa, kể chuyện cho A Khải.. Bích Ba nói không có mẫu thân, tương lai A Khải trưởng thành rồi ngay cả vợ cũng không cưới được.."

    Hài tử thút thít rên rỉ, đầu mũi đỏ ửng, ra sức nhìn Thượng Cổ, nói không ra có cảm giác gì, Thượng Cổ bỗng nhiên hoảng sợ, vội vàng ôm lấy hắn, vỗ về nói: "Không sao không sao, A Khải thông minh như thế, chờ ngươi thành niên rồi, ta sẽ bảo Mộ Quang tổ chức yến hội khắp tam giới, ngươi nhìn trúng tiểu cô nương xinh đẹp nhà nào, ta liền cưới về cho ngươi.."

    Nàng vừa nói vừa quét ánh mắt sắc bén về phía Bích Ba, thân thể tròn trịa của Bích Ba khẽ rùng mình một cái, suýt chút rơi từ trên không trung xuống, đôi mắt to chớp chớp, bộ mặt ủy khuất.

    Cái ôm đột ngột khiến cho thanh âm nghẹn ngào của A Khải đột nhiên dừng lại, hắn cẩn thận nhìn Thượng Cổ, thình lình ôm chặt lấy nàng, mấy ngón tay nhỏ bé thậm chí bởi vì dùng lực quá mạnh mà co quắp lại, đầu vùi trên vai Thượng Cổ, thanh âm lí nhí: "Thật không? Người sẽ không bỏ rơi con chứ? Đợi con trưởng thành sẽ cưới vợ cho con nữa?"

    Hài tử này cũng quá thiếu cảm giác an toàn rồi, Thượng Cổ có chút đau lòng, khẽ thở dài, sờ sờ búi tóc nhỏ trên đầu hắn, tách rời mấy ngón tay của A Khải, cười nói: "Đương nhiên, lời ta nói xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ đi tắm rửa đã, buổi tối ta sẽ kể chuyện cho ngươi."

    "Bích Ba, một lúc nữa gọi Thiên Khải tới gặp ta."

    Thượng Cổ nói xong, ôm A Khải đi về phía ôn tuyền ban nãy.

    "Kể chuyện gì vậy, chuyện ma sao? A Khải rất thích nghe đó!"

    Bước chân Thượng Cổ khựng lại, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh trí của hài tử, thanh âm trầm xuống mấy phần: "Ai kể chuyện ma cho ngươi?"

    "Đại thúc tóc tím đó! Hắn còn nói một lúc nào đó sẽ mang con đi minh giới xem mấy hồn ma treo cổ, chẳng đáng sợ chút nào, còn rất đáng yêu đó!"

    Bích Ba cách đó không xa nhìn thân ảnh màu đen hơi có chút cứng nhắc kia, vội lấy đôi cánh che miệng trộm cười.

    Yêu quái tóc tím, ai bảo ngươi bình thường nuông chiều A Khải, xú tiểu tử này không biết giữ miệng, ngươi sắp gặp đại nạn rồi.

    Nhưng mà, A Khải vì sao lại không nói ra sự thực chứ? Bích Ba gãi gãi đầu, quay một cái bay đi trước điện.

    "A Khải, vừa rồi ngươi làm gì ở bờ ao thế?"

    "Trồng mẫu thân a, Bích Ba nói chờ đến khi nó nở hoa, mẫu thân của A Khải sẽ tỉnh lại, con đã trồng suốt một trăm năm rồi đó." Bàn tay nhỏ bé duỗi ra, bên trên có một nắm hạt giống trong suốt óng ánh, bởi vì nắm quá chặt nên thấm ra vệt nước: "Hôm qua Hồng Trù nói với con, trồng trọt dưới phàm gian, thường sẽ có sâu bọ xới đất, cho nên ban nãy con mới đào ra không ít."

    Thượng Cổ cúi đầu, có chút sững sờ, khẽ thở dài, đây là Vô hoa quả hiếm có trên thiên giới, cho dù có trồng hàng vạn năm, cũng sẽ không thể nở hoa, nghĩ chắc lại là mánh khóe lừa bịp hài tử của Thiên Khải rồi.

    "A Khải, sau này đừng trồng nữa." Thượng Cổ thấp giọng nói, thanh âm có chút nặng nề.

    "Được, sau này không trồng nữa, có người lấy vợ cho A Khải rồi." Trong thanh âm của tiểu hài tử chứa đầy vẻ khoe khoàng, khiến cho Thượng Cổ phải bật cười, tâm trạng nặng nề ban nãy liền bị quét sạch, cười nói: "A Khải, tên của ngươi do ai đặt vậy?"

    "Đại thúc tóc tím nói là do mẫu thân của con trước khi ngủ say đã đặt."

    Thân thể nhỏ bé của A Khải đột nhiên có chút cứng đờ, nhưng Thượng Cổ lại không phát giác được, cao giọng nói: "Khải mở ra vạn vật, mẫu thân của ngươi đặt cái tên rất hay."

    Bước chân càng đi càng xa, thanh âm cũng dần dà khó nghe được, sau hòn giả sơn, Thiên Khải nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, thần tình phức tạp khó phân biệt.

    Hậu Trì, nếu như đây là điều nàng muốn trước khi chìm vào giấc ngủ, vậy thì, như nàng mong muốn vậy.

    Hắn phong bế thần lực trong cơ thể của A Khải, cho dù là Thượng Cổ, cũng không thể biết được, hài tử này từ sau khi phá xác, đã có được sức mạnh của chân thần.

    "Thần quân, ta đã xóa bỏ toàn bộ ấn ký trên người những yêu tộc thần phục ngài trước kia, sau này sẽ không ai biết được bọn hắn đã từng đi theo ngài." Tử Hàm lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thiên Khải, cung kính nói, thấy Thiên Khải không lên tiếng, do dự một lúc mới nói: "Thần quân, trước kia chúng ta ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn, vì không để cho Mộ Quang độc tôn trong tam giới, ngài mới chấp nhận những yêu quân này thần phục, nhưng một trăm năm này chúng ta chưa từng trở về, cũng không nhúng tay vào chuyện của yêu giới, bây giờ hà tất lại phải phí công xóa bỏ ấn ký?"

    "Trước kia ta triệu hồi Tử nguyệt, mới khiến cho yêu giới đại loạn, cái chết của Yêu hoàng cũng có liên quan đến ta, làm vậy chỉ muốn nói cho Bạch Quyết biết rằng, sau này ta sẽ không nhúng ta vào chuyện của yêu giới nữa, địa vị của Sâm Hồng sẽ không cần tranh cãi." Thiên Khải xua xua tay, nói: "Thanh Li trở về tộc yêu hồ rồi phải không?"

    "Đúng vậy, tuy rằng huyết mạch của nàng ta có hơi xa, nhưng suy cho cùng cũng là tộc nhân của tộc yêu hồ thời Thượng Cổ, bây giờ tranh chấp giữa tiên yêu càng lúc càng kịch liệt, thêm một lực chiến đấu có lẽ bọn hắn lại càng vui mừng. Thường Thấm những năm này vẫn luôn canh giữ biên cương, đối với mấy chuyện đó chưa từng hỏi đến."

    Thiên Khải lắc lắc đầu, nói: "Sau này chuyện của nàng ta đừng quản nữa, nếu như ta biết nàng sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy, thì trước kia đã không lưu lại một đạo thần lực trong cơ thể nàng rồi, ngươi lui đi."

    Năm đó hắn ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn, nếu không nhờ Thanh Li mang về tin tức kiếm mộ trên Đại Trạch sơn, e rằng hắn vĩnh viễn cũng không biết Thượng Cổ vẫn còn sống. Chỉ là con tiểu hồ li kia lại dùng thần lực mà hắn ban cho để lừa gạt Sâm Vũ mấy nghìn năm, đó là điều hắn không ngờ tới.

    Tử Hàm gật gật đầu, biến mất ngay tại chỗ.

    Thiên Khải nhìn theo phương hướng ôn tuyền trong giây lát, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

    Rõ ràng trăm năm ngủ say chỉ là phong ấn những ký ức có liên quan đến Hậu Trì, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy ngay cả một số ký ức và tình cảm của chính Thượng Cổ, dường như cũng bị phong ấn lại rồi.

    Chuyện xảy ra trước kiếp nạn hỗn độn, làm sao Thượng Cổ có thể quên?

    Lẽ nào là Cổ Quân, đã phong ấn những ký ức thuộc về Thượng Cổ?

    Thiên Khải thần tình ngưng trọng, trăm mối suy nghĩ không thể lý giải, đành thở dài, đi về hướng Thiên cung.
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...