Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 20: Hết thảy đều rất hợp ý anh.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa đứng trước gương hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cô cảm thấy hai nhà gần thật thuận tiện, có thể về thay quần áo, trang điểm lại một chút.

Nói cô không căng thẳng là giả, trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì có hàng nghìn con nai nhỏ đang chạy loạn.

Tưởng Ban Hoa lại hít sâu thêm một hơi, sau đó bước vào phòng khách, tiếng chuông cửa vừa đúng lúc vang lên.

Tâm lý vốn được xây dựng tốt lại bị tiếng chuông cửa làm xáo trộn.

Cô cau mày, nhớ rõ mình đã nói với Hách Nhân là một lát sẽ qua liền, sao anh ta lại tới gõ cửa cơ chứ?

"Lý Tiếu Thảo. Sao anh lại tới đây?"

Tưởng Ban Hoa mở cửa, thấy Lý Tiếu Thảo đang đứng trước mặt mình, cảm thấy có chút kỳ quái.

"Hách Nhân nói sợ kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt, nên để hai chúng mình qua đây xem trước."

Không thấy hình bóng đã nghe thấy âm thanh. Tưởng Ban Hoa thăm dò nhìn về phía cầu thang, Quý Vi đang vịn vào tay vịn cầu thang, trông bộ dáng cô nàng rất mệt.

"Lúc trước tớ thấy căn hộ kiểu cũ không có gì không tốt nhưng hiện tại chân tớ đang bị thương mà không có thang máy đi đúng là mệt muốn chết." Quý Vi uể oải nói.

Tâm trạng lo lắng ban đầu của cô liền được xoa dịu rất nhiều khi thấy hai người bọn họ đến.

"Mau vào đi, không bao lâu nữa cha mẹ Hách Nhân sẽ tới."

Tưởng Ban Hoa đi vòng qua Tiếu Thảo, đỡ lấy Quý Vi, nhưng Quý Vi lại xua tay và nói: "Bà đây vẫn có thể tự đi trên con đường này."

Được rồi.

Trong lòng cô vừa mới suy nghĩ, sao quý ông phong độ như Lý Tiếu Thảo lại không giúp một bệnh nhân như Quý Vi. Hoá ra là cô nàng này muốn tự đi.

"Mọi người tới rồi à." Hách Nhân nghe thấy tiếng ầm ĩ ở cầu thang, liền lò đầu ra khỏi phòng.

Cuối cùng Quý Vi cũng dựa vào chính bản thân tự đi lên đến nơi, rồi cô ấy thở ra một hơi và nói: "Tuyệt vời."

"Đến nhà tôi trước đi, cha mẹ tôi sắp tới rồi." Hách Nhân đảo mắt nhìn điện thoại kiểm tra thời gian rồi lại nói.

Quý Vi tăng tốc độ trước khi tấn công Hách Nhân, cô ấy trợn mắt, đi qua đụng vào cánh tay Hách Nhân một cái sau đó mới chậm rì rì đi vào phòng.

Hách Nhân nhìn Ban Hoa cùng Tiếu Thảo nhún vai, hai người cũng nhìn nhau cười với vẻ bất đắc dĩ.

Quý Vi là một có gái có sức hút khiến người ta không thể rời mắt được. Vì vậy, khi cha mẹ Hách Nhân vào nhà, bọn họ liền chủ quan nghĩ rằng Quý Vi là bạn gái của con trai mình, cả hai đều rất vui vẻ.

"A Nhân, con có một cô bạn gái xinh như vậy mà sao không chịu nói sớm một chút với cha mẹ hả."

Mẹ Hách nắm lấy tay Quý Vi, nhìn sang Hách Nhân cười nói.

Quý Vi đưa ánh mắt ra hiệu cho Hách Nhân, nhưng anh ta lại im lặng. Còn Tưởng Ban Hoa thì chắp tay trước ngực ý bảo làm ơn đi.

Vì thế, cô ấy liền thẹn thùng hướng mẹ Hách cười cười, sau đó nói: "Dì à, con quen anh Nhân cũng chưa lâu."

"Tốt tốt tốt. Mặc kệ quen bao lâu, cứ từ từ mà quen là được."

Mẹ Hách vỗ vỗ vào tay Quý Vi, sau đó quay sang nhìn bố Hách đứng ở một bên: "Chúng ta vào bếp đi, nhanh làm cơm chiều, đừng để mấy đứa nó bị đói."

Bố Hách gật gật đầu, cười nhìn về phía đám nhỏ, như thể thấy chính mình khi còn nhỏ.

Mất khoảng mười phút Quý vi mới thích ứng với sự thật rằng chính mình phải sắm vai bạn gái của Hách Nhân.

Cô ấy có chút nói không nên lời, vì thế lúc thấy ba mẹ Hách Nhân ở phòng bếp bận rộn cô ấy mới nói với anh ta: "Tôi đụng phải anh là y như rằng không gặp được chuyện tốt."

Hách Nhân nhún vai tỏ vẻ anh cũng rất bất lực.

Tưởng Ban Hoa ngồi trên sô pha cười tủm tỉm, tay cầm quả cà chua bi, vẻ lo lắng ban đầu đã biến mất không còn dấu vết nào.

Quý Vi tức giận khi nhìn thấy cô như vậy, giận dỗi nói: "Đây vốn là công việc của cậu đấy."

Tưởng Ban Hoa giống Hách Nhân nhún vai một cái, liền vui vẻ ăn trái cây.

"Mỗi người đều nợ tớ, phải cùng đi dạo phố với tớ một tuần mới làm tớ nguôi giận."

"Không phải, là một tháng mới đúng!"

Lý Tiếu Thảo ngồi ở một bên gợi lên nụ cười bên khoé miệng, hết thảy mọi chuyện xảy ra như bây giờ đều hợp ý anh.
cherryrose600rc2.gif

Editor: Alissa
Cập nhật 15.11.2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 21. Tướng ăn của cậu thật là.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa cảm thấy tay nghề nấu ăn của cha mẹ Hách Nhân ở vào cấp độ Thần Trù.

Cô ăn thấy ngon đến muốn khóc.

"Dì, chú, đồ ăn hai người nấu ngon quá đi." Tưởng Ban Hoa không bủn xịn mà khen họ.

Phải biết rằng, cô thật sự không muốn động đũa khi hai vị trong nhà mình làm đồ ăn.

Xem ra đồ mà cô ấy thích ăn còn rất nhiều. Lý Tiếu Thảo thầm nghĩ ở trong lòng.

"Tướng ăn của cậu thật là..." Quý Vi không muốn phàn này nhưng thấy Tưởng Ban Hoa ăn vui vẻ đến nỗi để hạt cơm dính bên mép miệng nên cô ấy mới nhịn không được nói.

Tưởng Ban Hoa lại không mấy để ý, cô giơ tay lau lau miệng mình, sau đó tiếp tục ăn uống thoả thích.

"Con thích ăn vậy sau này dì cùng chú con thường xuyên qua đây làm cơm, đến lúc đó bảo Hách Nhân gọi các con tới." Mẹ Hách cười nói, sau đó quay sang Quý Vi nói tiếp: "Tiểu Vi, con cũng ăn nhiều một chút, con gầy quá."

Quý Vi nghe xong vội gật gật đầu, người thành tinh như cô ấy vậy mà ở trước mặt cha mẹ Hách Nhân lại không biết làm sao.

Có một châm ngôn thế này: Ba người phụ nữ làm thành một vở diễn. Giống như trong bữa cơm này, toàn là ba người phụ nữ nói chuyện còn ba người đàn ông không chen lọt câu nào vào cả.

Cuối cùng, mẹ Hách nói: "Nếu lúc đó dì sinh được con gái, dì đã rất hạnh phúc rồi."

Quý Vi ngẩng đầu lên nhìn Hách Nhân, anh ta làm như không có chuyện gì ngồi ở một bên uống đồ uống, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

"Dì cùng cha của nó lúc đó muốn sinh một đứa con gái, không ngờ được, sinh ra nó lại có trái ớt, làm dì buồn lắm."

"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, bà xã, em đừng nhắc lại nữa." Ba Hách cảm thấy bọn trẻ sẽ không tiếp lời được nên ngăn cản mẹ Hách ngừng lải nhải lại.

Mẹ Hách buông đũa xuống, sau đó cười nói: "Người già rồi nên thích nhắc lại chút chuyện quá khứ, các con cũng đừng quá để ý."

Tưởng Ban Hoa và Quý Vi lắc đầu nói không ngại, bữa cơm gia đình cuối cùng cũng kết thúc.

Bởi vì ngày mai còn phải đi làm cho nên ba người bọn họ chuẩn bị rút quân về nhà.

Bốn người bọn họ đi bộ trên đại lộ đường tới tiểu khu Lâm Ấm và suốt quãng đường cũng không ai nói chuyện cả. Những ngọn đèn vàng ấm áp bên đường rọi xuống kéo bóng người họ dài ra.

Tưởng Ban Hoa không muốn nói chuyện tý nào vì ăn quá no, vẫn là do Quý Vi phá vỡ bầu không khí im lặng này giữa họ.

"Nói rồi nhé, sau này phải đi dạo phố cùng tớ." Giữa hai hàng mày cô ấy lộ ra ý cười, sớm đã giấu hết chuyện vừa nãy vào lòng.

Tưởng Ban Hoa đỡ trán, vừa rồi cô vui sướng quá mức mà quên mất chuyện này. Cô ấy mà đi dạo một lần phố đã khiến cô mất nửa cái mạng á, thật sự không biết một tháng thì sẽ thế nào đây.

Hách Nhân cùng Lý Tiếu Thảo lại rất sẵn sàng đồng ý, kết quả Quý Vi lại bĩu môi nói: "Hách Nhân, anh đừng đi theo, anh đi theo là tôi lo lắng cho cái chân còn lại của tôi lắm."

"Cô còn canh cánh trong lòng à." Hách Nhân nói.

Quý Vi nhướng mày, nói: "Anh để tôi đánh gãy một chân của anh đi, thế là tôi không thù anh nữa."

Hách Nhân tiến đến bên cạnh Tưởng Ban Hoa, sau đó nói với vẻ mặt sợ hãi: "Đừng, đừng."

Lý Tiếu Thảo đang đi bên cạnh Tưởng Ban Hoa nhìn thấy Hách Nhân đột ngột lủi qua tới, anh thấy vậy bất giác nhíu mày thì bị Hách Nhân vừa lúc nhìn trúng hành động nhỏ này.

Anh ta cảm thấy Lý Tiếu Thảo mà mình biết đã thật sự thay đổi. Nếu là trước đây, Lý Tiếu Thảo tuyệt đối không đồng ý tới nhà anh ta, chứ đừng nói tới việc giúp anh ta.

Nhất định là do Quý Vi, bởi vì khi gọi điện thoại anh có nhắc là Quý Vi cũng tới cho nên Tiếu Thảo mới đến.

Hách Nhân thở dài khẽ đến mức khó phát hiện, anh cảm thấy khả năng anh bẻ cong Lý Tiếu Thảo thấp hơn rồi. Nếu lúc trước khả năng thành công là 90% thì hiện tại cũng chỉ dư lại 50%.

"Anh sợ thế cơ à, Hách Nhân. Không cần sợ cậu ấy như thế đâu." Tưởng Ban Hoa cười nói, điển hình của người đứng ngoài cuộc xem.

Đúng vậy, mình không thể sợ nha, mình phải tin tưởng chính mình, cho dù tình địch là Quý Vi, thì có làm sao?

cherryrose600rc2.gif

Editor: Alissa.
Cập nhật 15/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 22: Có điều gì đó mờ ám giữa hai người này.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Đôi khi đi làm lại rất nhàm chán, đặc biệt là phải làm lặp đi lặp lại công việc mà mình đã làm trước đó.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy công việc hiện tại của mình đặc biệt nhàm chán. Cho nên chẳng qua bao lâu đã ngáp ngắn ngáp dài.

Cô chống cằm nhìn số liệu trên màn hình, mà nghĩ hiện tại có một chiếc giường thì cô sẽ nằm lên đó ngủ đến quên trời đất luôn.

Cô mới nghĩ đến điểm này thì Quý Vi đã nhìn thấu.

"Ngày hôm qua, sau khi tớ cùng Lý Tiếu Thảo đi về, Hách Nhân có nói gì với cậu không?"

"Là nói cái gì?"

"Cậu không cảm thấy cha mẹ anh ta thật ra có chút lo lắng cho anh ta về cái kia hay sao?"

Tưởng Ban Hoa nhớ lại một chút đề tài thảo luận trên bàn cơm vào tối qua, nhớ cuối cùng mẹ Hách nói một số lời làm cô thấy có chút vấn đề.

Thế là cô hỏi: "Cậu nói về những gì mà dì ấy nói ấy hả?"

"Ừ."

"Chắc là cậu nghĩ quá nhiều thôi mà." Tưởng Ban Hoa lại ngáp một cái, Quý Vi như là bị lây bệnh từ cô cũng ngáp theo một cái.

"Chút nữa tớ muốn ngủ một lát, không muốn đi ăn cơm trưa." Tưởng Ban Hoa liếc nhìn cốc cà phê đã cạn, vừa định đứng dậy đi vào phòng trà nước, lại thấy Lý Tiếu Thảo ôm một chồng tư liệu đi tới.

"Một kỹ sư như anh mà cũng làm mấy việc nhỏ nhặt này à." Quý Vi trêu chọc.

Tiểu Quất ở phía sau lưng Lý Tiếu Thảo bước ra, đẩy đẩy gọng kính nói: "Là em kêu anh Thảo hỗ trợ, vì nó quá nặng."

Tưởng Ban Hoa đứng dậy, nhìn Tiểu Quất lùn hơn mình nửa cái đầu lại nhìn sang người ít hay cười nói - Lý Tiếu Thảo, cô chào hỏi sơ qua hai người họ rồi đi vào phòng trà nước.

Lúc này, đối với cô mà nói thì không ai quan trọng hơn cà phê cứu mạng mình.

"Chút nữa cùng nhau đi ăn cơm trưa đi."

Lúc cô đi ngang qua người anh thì nghe thấy anh nói như vậy.

Tưởng Ban Hoa nghiêng người nhìn anh một cái mà không trả lời. Cô nhớ tới màn hỏi đáp giữa hai người bọn họ trước cửa nhà mình, liền có chút xấu hổ.

Lý Tiếu Thảo nhìn bóng dáng rời đi của Tưởng Ban Hoa mà thở dài ở trong lòng. Có phải mình quá nóng vội làm cô ấy sợ rồi không.

"Sao anh mời Hoa Nhi ăn cơm trưa? Mà không mời em thế?" Quý Vi hỏi.

Cô cảm thấy giữa hai người này có chỗ không đúng lắm, chỉ là do Ban Hoa không muốn nói nên cô cũng không tiện hỏi nhiều lời.

Lý Tiếu Thảo cười mà không đáp. Anh đặt tư liệu ở trên bàn, sau đó xoay người nói với Tiểu Quất: "Tôi đi trước."

Tiểu Quất gật gật đầu, sau đó tiến đến bên cạnh Quý Vi, nhiều chuyện nói: "Chị Quý Vi, em cảm thấy có một loại hoạt động ngầm đang diễn ra, chị có phát hiện không?"

"Ừm, chị cũng thấy thế." Mắt của hai cô gái phát sáng giống như vừa phát hiện ra một lục địa mới.

Tưởng Ban Hoa từ phòng trà nước trở lại, thấy hai người họ ở chung một chỗ ríu ra ríu rít, hoàn toàn không bận tâm tới ánh mắt của người khác.

"Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy." Tưởng Ban Hoa đi qua, hai cô nàng lại im lặng, nói phải đi làm việc rồi trốn khỏi tầm mắt của cô.

"Hai người này đang nói điều gì xấu xa về mình à." Tưởng Ban Hoa lẩm bẩm.

Cô có chút ngẩn ngơ nhìn Quý Vi đang chăm chỉ làm việc, cô lại ngỡ người vừa rồi mặt mày hớn hở nói chuyện với Tiểu Quất không phải cô ấy vậy.

"Hai người vừa nói về cái gì vậy?" Tưởng Ban Hoa không thể không tò mò hỏi.

"Nói công việc nhiều quá." Quý Vi đập đập tay lên tư liệu trên bàn với vẻ mặt ai oán nhưng khác xa với cái con người vừa rồi.

Tưởng Ban Hoa khinh bỉ ngồi lại chỗ làm việc của mình, sau đó tiếp tục công việc nhàm chán của mình.

Quý Vi ở một bên nhịn cười tới nghẹn ứ, trông rất đau khổ nhưng cô ấy vẫn cố làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

Thật ra vừa rồi hai người các cô không có đàm luận về gì cả, cô chỉ cảm thấy trêu chọc Ban Hoa rất vui thôi.

cherryrose600rc2.gif

Editor: Alissa.
Cập nhật 15.11.2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 23: Có phải rất cảm động không?

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa ngủ rất lâu, chờ tới khi cô tỉnh dậy, liền phát hiện trên bàn làm việc của mình có một cái bánh sandwich cùng một ly sữa bò.

Cô đưa tay sờ sờ, thấy đồ ăn vẫn còn nóng, chẳng lẽ tiểu tiên nữ Quý Vi đột nhiên nổi lòng tốt mua cơm trưa cho cô ư?

"Đừng có nhìn tớ, những thứ này là Lý Tiếu Thảo mua cho cậu đó, có phải cậu rất cảm động không?"

Quý Vi cười nói, thuận tiện còn nhướng mày một cái làm vẻ mặt hài hước.

"Có một chút." Tưởng Ban Hoa hồi phục lại.

Cô nhớ buổi sáng anh ấy qua hỏi có muốn đi ăn cơm trưa cùng không, tuy cô không đáp lại nhưng chắc anh ấy cũng hiểu rõ rồi, coi như con người này cũng thông minh đấy. Nhưng hiện tại anh ấy mua cơm trưa cho cô thì cảm thấy có chút kỳ quái nha.

Vô công bất thụ lộc(*), cô cảm thấy có chút ngại ngùng. Vì thế cô liền mở wechat(*) lên, tìm tên Lý Tiếu Thảo, ban đầu chỉ muốn gửi lời cảm ơn nhưng cảm thấy như thế có chút nhạt nhẽo, thế là cô gửi kèm một cái biểu cảm.

Lý Tiếu Thảo là người rất hiếm khi hồi âm lại tin nhắn, hoặc có thể nói điện thoại của anh ngoại trừ gọi và chơi game thì không còn chức năng khác được anh dùng.

Bởi vì anh cảm thấy gửi tin nhắn rất lãng phí thời gian, có đôi khi vì đối phương dùng từ không diễn đạt được hết ý mà gây hiểu lầm.

Mà túm cái ống quần lại cũng là vì anh lười thôi.

Thế nhưng, Tưởng Ban Hoa gửi đi tin nhắn không qua bao lâu đã nhận lại tin nhắn của anh, nội dung tin nhắn không dài không ngắn, giọng điệu giống y như con người của anh vậy.

"Không cần khách sáo. Nếu đồ ăn lạnh rồi thì đi đến phòng trà nước hâm lại một chút, để khoảng hai phút là đủ độ ấm."

Tưởng Ban Hoa không ngờ, người bình thường không nhiều lời như Lý Tiếu Thảo lại quan tâm người khác như vậy, cô vẫn luôn cho bằng bên trong anh cũng lãnh đạm không kém gì tên ngoài.

Cô nhanh chóng gõ ra mấy chữ hiện trên màn hình rồi gửi đi.

"Sandwich vẫn còn nóng."

"Vậy thì tốt. Ăn nhanh đi, đừng để bụng đói."

Tưởng Ban Hoa buông điện thoại xuống, trấn tĩnh lại tinh thần, sau đó mới cầm lên lại, nghi ngờ hỏi.

"Anh thật sự là Lý Tiếu Thảo à? Hay là bị người ta trộm điện thoại?"

Lý Tiếu Thảo ngồi trên ghế, khoé miệng cong lên một nụ cười nhạt, nhìn qua, trông anh như đang có tâm trạng rất tốt.

"Là tôi. Sao, quan tâm cô một chút không được sao? (?w?)"

Anh nhắn xong câu này và gửi đi, sau đó buông điện thoại, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Trong câu nói của anh mang theo điểm bá đạo, kèm theo là biểu cảm phía sau lại có chút tinh nghịch. Tưởng Ban Hoa liền gõ mấy chữ ra nhưng cảm thấy không ổn nên cô đặt điện thoại xuống, uống một hớp sữa bò.

Khoảng chừng hai giờ sau, Lý Tiếu Thảo mới cầm điện thoại lên, bên trong là tin nhắn của Tưởng Ban Hoa gửi tới, thời gian gửi là hơn mười phút trước.

"Quan tâm tôi đương nhiên là tốt, nhưng tôi sợ anh quan tâm tôi lâu dài rồi sẽ yêu tôi đó. (?°3°)-?"

Cô nhóc này cũng rất tự tin. Lý Tiếu Thảo lại nở nụ cười, thật ra anh biết dù mình không quan tâm cô cũng sẽ yêu cô.

Không biết là từ khi nào, mà một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô đều ảnh hưởng tới dây thần kinh của anh, làm cho anh lúc nhìn thấy cô thì vui vẻ cực điểm và khi không thấy cô lại vô cùng nhớ nhung.

Tưởng Ban Hoa có lẽ không biết, một năm về trước anh đã gặp cô tại nơi tuyển dụng.

Công ty bọn họ khi tuyển dụng đều sẽ cho nhân viên kỹ thuật đi theo, vì phải hỏi tới một số chuyên môn thuộc bộ phận của họ, tình cờ là năm đó anh là người bị phái đi.

Anh nhớ rõ cô lúc đầu nộp hồ sơ lý lịch là vào bộ phận kỹ thuật nhưng không biết công ty sắp xếp như thế nào để cô vào bộ phận nhân sự."

Hầy, hiện tại nghĩ lại, anh đối với cô là kiểu nhất kiến chung tình(*).

Vậy mà cô ấy cũng không cảm kích.

"Thảo Thảo, đêm nay tới nhà tớ chơi game đi." Hách Nhân ở phía trước đang dọn đồ của mình vào túi xách.

Lý Tiếu Thảo nghĩ tới Quý Vi, sau đó mới nói: "Chúng ta không phải muốn bồi Quý Vi đi dạo phố sao?"

Hách Nhân dừng lại động tác thu dọn đồ, không biết là do bị bắt đi dạo phố hay là do Lý Tiếu Thảo nhắc tới tên Quý Vi.

Hách Nhân thở dài, bĩu môi: "Có thể cự tuyệt không?"

"Không nên." Lý Tiếu Thảo cũng đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Anh ta đờ người ra một hồi lâu, cảm thấy thời gian tan tầm sao đến sớm như vậy.

Chú thích:

- Vô công bất thụ lộc: Không làm gì thì không hưởng lợi.

- Wechat: Một mạng xã hội của Trung Quốc.

- Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
cherryrose600rc2.gif


Editor: Alissa.
Cập nhật 15/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 24: Anh quên mất mình có một chiếc siêu xe thể thao.

[hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Sau khi đi dạo phố cùng Quý Vi trở về thì trời đã vào khuya rồi.

Tưởng Ban Hoa mệt mỏi gục xuống sô pha, nhìn thấy thẻ tập thể hình trên bàn trà đã lâu không được dùng đến. Cô thở dài, tự lẩm bẩm: "Ngày nào cũng đi bộ, thẻ tập thể hình để đó cũng không dùng."

Căn nhà chỉ có mình cô ở vào lúc này có vẻ quá trống vắng, cô cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên, để âm thanh lấp đầy xung quanh cô, như vậy cô mới bớt thấy cô đơn hơn.

Trên ti vi đang chiếu những chương trình tạp kỹ ăn khách gần đây, họ đều là những gương mặt mới, cô nhìn thoáng qua không quen ai hết.

" y, thật là chán quá đi." Cô than.

Sau đó, cô ở trên sô pha ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt một cái rồi lên giường ngủ thì đúng lúc này, tiếng tin nhắn wechat vang lên.

Là Lý Tiếu Thảo.

"Về đến nhà chưa?"

Trong lòng cô có chút tự hỏi, sao dạo gần đây anh ta sao quan tâm đến mình nhiều vậy?

Chẳng lẽ anh ta thật sự thích mình rồi sao?

Tưởng Ban Hoa lắc lắc đầu, tự vứt đi suy nghĩ tự luyến ấy, sau đó trả lời: "Tôi về đến nhà rồi."

Lý Tiếu Thảo gật đầu sau màn hình, một lúc sau, anh mới nhận ra là Tưởng Ban Hoa không nhìn thấy mình, anh tự cười nhạo chính mình một cái, sau đó soạn tin: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tưởng Ban Hoa gửi lại một cái biểu cảm, sau đấy tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều mà bước vào phòng vệ sinh.

Cô cũng không rõ tại sao mình lại thoải mái nhưng đủ biết mình không còn chán như vừa rồi.

Lý Tiếu Thảo điều khiển con chuột, ngón tay ấn nhanh vài phím cố định trên bàn phím, từng kỹ năng tuyệt đỉnh bùng nổ trên màn hình máy tính, chỉ chốc lát, âm thanh chiến thắng của đội đã vang ra từ sau loa.

Anh cầm lên tách trà ở một bên, hiếm thấy trò chơi này có chút nhàm chán.

Bỗng nhạc chuông điện thoại vang lên, anh tiếp máy, bên trong truyền ra tiếng cười đùa cợt.

"A Lý, cậu còn chưa chịu về à?"

Anh nhếch khoé miệng, uống thêm một ngụm nước sôi để nguội để thông cổ họng, sau đó mới nói: "Ừ."

Đối phương hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời của anh, từ đùa cợt ban đầu chuyển sang giận dữ.

"Cậu chuẩn bị tiếp nhận việc kinh doanh lớn của gia đình cậu chưa? Hay là cậu muốn ở cái công ty game tồi tàn đó cả đời?"

Lý Tiếu Thảo nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, ánh đường ven đường phản chiếu khiến toàn bộ không trung có chút trắng xoá.

Anh mím môi, sau đó đáp: "Ừ."

Bên kia không ngờ tới anh lại bình tĩnh như vậy, nên bị tức đến không nhẹ.

"Tớ thật là ăn no rửng mỡ mới quan tâm đến cậu đó." Anh ta dừng lại rồi nói thêm: "Cho dù cậu có tính ở lại đó cả đời thì cũng nên về thăm nhà chứ. Ông nội nhà cậu cứ ở trước mặt ba tớ nhắc cậu mãi, sau đó lại ở trước mặt tớ nhắc về cậu, tớ cảm thấy rất phiền."

Lý Tiếu Thảo cười nhẹ, anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm hận rèn sắt không thành thép của ông nội mình.

"Cậu có thể lựa chọn bỏ qua nó." Lý Tiếu Thảo đáp.

"Thì ra cậu cũng biết nói lời khác ngoại trừ Ừ à."

Lý Tiếu Thảo theo thói quen dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc.

"Cậu tìm tôi là có chuyện gì?"

Đối phương liền cười hắc hắc và nói: "À, tớ muốn mượn xe thể thao của cậu dùng một lúc."

Xe thể thao?

Lý Tiếu Thảo ở đây cũng lâu rồi, mỗi ngày đi làm đều bắt xe đúng giờ nên anh quên mình còn có một chiếc xe siêu xe thể thao.

"Chìa khoá ở tủ đầu giường trong phòng tôi nhưng cậu không được làm chuyện phạm pháp."

Đối phương bật cười, tâm trạng hình như rất tốt.

"Với lá gan này của tớ, thì có có thể làm chuyện gì phạm pháp được chắc?"

Lý Tiếu Thảo cẩn thận dặn thêm vài câu rồi ngắt máy.

Người gọi tới là Lục Cẩn Diệp, là người bạn cùng chơi từ nhỏ tới lớn với Lý Tiếu Thảo, vì có vẻ ngoài khá bảnh cho nên anh ta đã trà trộm vào giới giải trí, ở trong đấy cũng không tệ lắm.

Chiếc xe thể thao kia của Lý Tiếu Thảo là được ông nội tặng lúc sinh nhật hai mươi tuổi của anh, hình như là một chiếc Ferrari, anh cũng không còn nhớ rõ lắm.

Anh trước giờ đều không hứng thú đối với những vật ngoài thân này, cho nên lúc anh nhận được chìa khoá liền cất nó vào tủ đầu giường, chỉ khi buồn chán không việc gì làm anh mới lái xe đi hóng gió.

Lục Cẩn Diệp nói anh như thế là phí phạm của trời, nhưng anh vẫn không cho là đúng.

Tất nhiên, đây cũng là chuyện của quá khứ rồi.
cherryrose600rc2.gif

Editor: Alissa.
Cập nhật 15/11/2021
[/hide]
[hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 25: Bữa sáng ăn nhiều, bữa trưa ăn no, bữa tối ăn ít.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Hơi thở mùa xuân bắt đầu từ tiếng ồn ào của chim chóc.

Tưởng Ban Hoa ai oán từ trên giường bò ra, cô đến bên cửa sổ. Cô muốn biết lũ chim đánh thức mình từ mộng đẹp này trông như thế nào? Nhưng khi cô đến được cửa sổ, thì hai con chim còn lại đã sớm đập cánh bay đi.

"Loại thời tiết này thích hợp để ra ngoài thành dạo chơi nha!" Tưởng Ban Hoa duỗi người, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, sự bực bội phải rời giường ban đầu cũng dần dần biến mất.

Cô rửa mặt xong, trang điểm nhẹ rồi ra cửa.

"Ê! Sao hôm nay sớm vậy?"

Hách Nhân bước ra từ phía đối diện, chào hỏi cô.

Tưởng Ban Hoa hướng anh ta vẫy tay, nói: "À, nơi này chim sẻ ồn ào quá! Ngủ không được!"

"Mùa xuân tới rồi!" Hách Nhân nói.

Tưởng Ban Hoa hít sâu một hơi, muốn đem toàn bộ hương vị mát lạnh của buổi sáng hít vào phổi mình.

Cô hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"

"Còn chưa ăn"

"Chúng ta đến công ty ăn đi!"

Hách Nhân gật gật đầu, anh ta đang định như vậy.

Tuyến xe buổi sáng cũng không nhiều người ngồi. Tưởng Ban Hoa cùng Hách Nhân câu được câu không trò chuyện, chỉ chốc lát là tới công ty rồi.

"Thảo Thảo." Ở đằng xa, Hách Nhân liền thấy Tiếu Thảo bước xuống từ một chiếc xe tuyến khác, anh ta vội vẫy vẫy tay, lớn tiếng hô.

Tưởng Ban Hoa nhìn anh chàng bên này tươi cười rạng rỡ, lại nhìn Lý Tiếu Thảo cách đó không xa đang dạo bước lại đây, trong lòng yên lặng thở dài.

Cô không một lần mà ngừng cảm thán nói, anh chàng đẹp như vậy, vì cái gì lại cố tình là gay?

"Sớm!" Tiếu Thảo đã đi tới, cùng cô chào hỏi.

Tưởng Ban Hoa cười cười, đáp lại: "Sớm."

Bọn họ cùng đi vào nhà ăn của công ty, qua một đêm, Tưởng Ban Hoa sớm đã đói không chịu được, cho nên cô ăn liền hai cái bánh bao thịt, lại ăn thêm một cây bánh quẩy cùng một chén sữa đậu nành.

Hai người bọn họ nhưng thật ra ăn không nhiều lắm, cho nên thời điểm Hách Nhân nhìn mâm đồ ăn của Tưởng Ban Hoa, có điểm hoài nghi, cô nàng này thân hình nhỏ bé, có thể ăn được nhiều đồ ăn như vậy hay sao?

"Cô là dạ dày vương (*) à?" Hách Nhân vẫn là không nhịn được, mỉa mai nói.

Tưởng Ban Hoa vỗ vỗ bả vai của Hách Nhân, nói lời thấm thía: "Bữa sáng ăn nhiều, bữa trưa ăn no, bữa tối ăn ít, hiểu không?"

Hách Nhân nhún vai, đem tay của Ban Hoa gạt xuống.

"Con gái vẫn nên gầy gầy mới tốt, đúng không, Tiếu Thảo?"

Bọn họ tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, Hách Nhân nhìn về phía Tiếu Thảo, muốn nghe xem cái nhìn của hắn về sức ăn của Ban Hoa.

"Vui vẻ là tốt." Tiếu Thảo nói bốn chữ để kết thúc cái đề tài này.

Tưởng Ban Hoa không để ý lắm, đã sớm ăn phần của mình.

"Bữa sáng của công ty ăn thiệt là ngon." Cô giơ ngón cái lên, lại nói lần nữa: "Nếu tôi mỗi ngày có thể dậy sớm giống như hôm nay, thì không cần chịu đói."

Lý Tiếu Thảo đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh đang lầm bầm lầu bầu, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng đem những lời cô nói mà nhớ xuống.

"Tôi cảm thấy một chút cũng không ngon. Cái bánh bao da này có vẻ dày." Hách Nhân nhíu nhíu mày nói.

"Bánh bao da vốn dĩ chính là như vậy." Tưởng Ban Hoa giải thích nói.

Hách Nhân lắc lắc đầu, nghĩ tới vẻ mặt hưởng thụ của cô khi ăn cơm ở nhà anh ta vào buổi tối hôm kia, vì thế nói: "Tôi cảm thấy cha mẹ tôi nấu ăn cũng không giỏi mà cô đều có thể nói ăn ngon, hiển nhiên hai chúng ta có khẩu vị bất đồng."

Tưởng Ban Hoa nghe Hách Nhân nói cha mẹ anh ta làm đồ ăn không thể ăn, kinh ngạc mà muốn nhảy dựng lên. Cô thật sự rất muốn mời anh ta đến nhà nếm thử tay nghề của cha mẹ mình, cho anh ta biết cái gì là "không có đối lập liền không có thương tổn".

"Lý Tiếu Thảo, anh cảm thấy ăn ngon không?"

Lý Tiếu Thảo không nghĩ tới Tưởng Ban Hoa đột nhiên hỏi đến mình, vốn đang thong thả ung dung ăn bữa sáng, anh liền buông đũa xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ban Hoa.

"Tôi cảm thấy cũng được." Thanh âm của anh vẫn trầm thấp như cũ, nhưng lại có thể lờ mờ cảm giác được anh đang vui sướng.

Sau khi Tưởng Ban Hoa nghe được anh ta trả lời liền nhướng mày về phía Hách Nhân, dường như có được sự khẳng định chắc chắn mà nói:

"Anh xem, Lý Tiếu Thảo đều nói là ăn ngon, là anh quá dở hơi!"

Hách Nhân làm bộ trợn trắng mắt, cũng không muốn cùng cô cãi cọ là ai đúng ai sai.

Dạ dày vương ý bảo dạ dày lớn.
cherryrose600rc2.gif

Editor: Phương Chân
Cập nhật 15/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 26: Một phát liền trúng, thật quá đáng yêu.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Quý Vi dẫm lên giày cao gót từ ngoài cửa tiến vào, ở xa đã thấy Tưởng Ban Hoa ngồi trước màn hình máy vi tính uống cà phê.

"Hôm nay đến sớm vậy?" Quý Vi cười nói.

"Tớ cũng cảm thấy hôm nay đến sớm quá, cho nên mới kịp bữa sáng của công ty." Tưởng Ban Hoa đưa cà phê lên miệng uống rồi nói.

Quý Vi buông túi xách của mình xuống, sau đó mang thẻ nhân viên lên, mắt nhìn di động, còn chưa tới giờ làm.

Vì thế, cô dựa vào cạnh bàn của Tưởng Ban Hoa, khoanh tay trước ngực, cười nói: "Đêm nay không đi dạo phố, cùng đi quán bar chơi!"

Hả?

Tưởng Ban Hoa để cái ly xuống, dùng vẻ mặt 'cậu nghiêm túc sao?' nhìn Quý Vi.

"Tớ nói thật đó." Quý Vi dừng một chút, "Nghe nói thành phố mới khai trương thêm một quán bar, rượu uống thực ngon, tớ không dám đi một mình, cho nên muốn lôi kéo các cậu."

"Chúng tớ?"

"Đúng, cậu, Tiếu Thảo còn có Hách Nhân."

"Hai người bọn họ đáp ứng rồi?" Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Quý Vi lắc đầu: "Tớ còn chưa có hỏi bọn họ đâu, nếu bọn họ không đi, cậu đi cùng tớ cũng được."

"Có phải hay không tớ không có quyền cự tuyệt?"

Quý Vi gật đầu, sau đó nói: "Đương nhiên không có."

Tưởng Ban Hoa buông tay, cạn lời: "Giờ cậu nói với tớ là để tớ chuẩn bị tốt tâm lý sao? "

"Bingo. Hoa Hoa của tớ thật thông minh!" Quý Vi sờ sờ mặt Ban Hoa, sau đó đi về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nói: "Bắt đầu làm việc thôi! Động lực nha động lực!"

Tưởng Ban Hoa khóc không ra nước mắt, cô chỉ đành nói lời xin lỗi cùng cái vụ tập thể hình, chờ tháng sau, cô nhất định sẽ vô cùng sủng hạnh nó, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng tập thể hình.

Vào giờ cơm trưa, Quý Vi cố ý hẹn Hách Nhân cùng Tiếu Thảo bàn lại việc này, nói đến nỗi mặt mày vô cùng hớn hở.

Lý Tiếu Thảo nhìn Tưởng Ban Hoa một bên làm bộ dáng chim cút, cảm thấy có chút buồn cười.

Tiếu Thảo hỏi: "Cô có đi không?"

Tưởng Ban Hoa đang ăn rau dưa, bị Lý Tiếu Thảo hỏi, cô mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đạo nghĩa không thể chối từ, nói: "Tất nhiên phải đi rồi, đến bảo vệ sự an toàn cho Quý đại tiểu thư."

Lý Tiếu Thảo cong khóe môi, anh cảm thấy rõ ràng cô ấy mới yêu cầu được bảo hộ đi.

Vì thế, lúc Quý Vi hỏi bọn họ có đi hay không, Tiếu Thảo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mà Hách Nhân nhìn thấy Tiếu Thảo cũng đi nên nói đồng ý.

Quý Vi dùng khuỷu tay chạm chạm vào Tưởng Ban Hoa đang ăn cơm, sau đó nói: "Cậu xem, tớ biết bọn họ sẽ đáp ứng mà!"

Kỳ thật trong lòng cô dường như sáng tỏ, cô dùng ngón chân ngẫm lại cũng biết Lý Tiếu Thảo thích Tưởng Ban Hoa, chỉ là người trong cuộc có vẻ như vẫn còn lọt trong sương mù.

Tưởng Ban Hoa khẳng định gật đầu, bình luận: "Quý đại tiểu thư ra tay, phát nào trúng phát đó."

Quý Vi trợn trắng mắt, nói: "Thật không biết cậu là chê tớ, hay là khen tớ nữa?"

Tưởng Ban Hoa đưa canh lên miệng uống, cười tủm tỉm mà không nói. Vừa mới bắt đầu, cô đối với chuyện này còn có chỗ mâu thuẫn, rốt cuộc quán bar là sao? Long ngư hỗn tạp(*)! Nhưng về sau, cô nghe được hai người bọn họ đã đáp ứng, cô liền không lo lắng nữa.

Thang máy tới tầng lầu của Tưởng Ban Hoa cùng Quý Vi, hai cô gái từ phía sau đi ra cửa, Quý Vi quay lại nói với Tiếu Thảo và Hách Nhân: "Vậy lát nữa tan tầm gặp lại nha!"

Tưởng Ban Hoa cười với bọn họ, vẫy tay hẹn gặp lại, rồi theo Quý Vi trở về chỗ ngồi của mình.

"Người chị em, bộ dáng cậu vẫy tay hồi nãy rất giống cổ nhân(*)!" Quý Vi giễu cợt.

Tưởng Ban Hoa giơ tay lên vẫy vẫy: "Cũng bình thường mà!"

Quý Vi đỡ trán, bộ dáng cạn lời nói: "Tớ căn bản là không cần phất tay, cũng có khí chất lão luyện."

"Tớ theo không kịp bước chân thời thượng của cậu!"

"Đúng nha, khẳng định là cậu theo không kịp, nên cần ăn cơm nhiều thêm mấy năm nữa!"

"Tớ thấy là cậu đi nhanh quá, gia đình, họ hàng có nện bước theo cũng không kịp!"

"Tưởng Ban Hoa!"

Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, cô cảm thấy Quý Vi bị chọt một phát liền trúng, thật là quá đáng yêu!

Ghi chú by Alissa:

Long ngư hỗn tạp: nơi có kẻ xấu người tốt trộn lẫn
Cổ nhân: Người xưa.
e43d58e6c3e0.gif

Editor: Phương Chân.
Cập nhật 22/11/2021
[/Hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 27: Đàn ông con trai nào, cũng đều thích có sĩ diện!

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tại quán bar.

Tưởng Ban Hoa mặc đồ nhìn tựa như kẻ bình dị thanh khiết, chịu không nổi áp lực công việc mà tới nơi này để mua say.

Mà Quý Vi vốn đã chuẩn bị tốt trang phục ăn chơi, lại tranh thủ đi toilet trang điểm thêm.

"Chậc chậc chậc." Hách Nhân ở một bên lắc đầu, cảm khái: "Cô như vậy rất dễ xảy ra chuyện đó!"

Quý Vi trợn mắt với hắn, vô cùng vừa lòng mà nhìn bản thân mình, cô ấy chính là muốn chốc lát nữa ở sàn nhảy sẽ cuốn hút bao người, cho nên cô ấy quyết định không thèm chấp nhặt lời nói bất đồng này của Hách Nhân.

Bọn họ nhanh chóng chọn một góc nhỏ ngồi xuống, Quý Vi uống một ngụm rượu, sau đó liền gia nhập đám người nhảy nhót náo nhiệt cách đó không xa. Tưởng Ban Hoa có phần lo lắng cho cô ấy, vì thế cũng đi theo.

Sàn nhảy ầm ĩ, vô số người không ngừng vặn vẹo thân thể mình, giống như chỉ cần như vậy là cũng có thể vặn vẹo linh hồn của bản thân, làm chính mình buông thả, bay lượn tại đây, quên những điều không vui của ban ngày.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy mình hiện tại giống như người gỗ, cùng cái thế giới này quả là không hợp nhau. Cô đứng trong đám người nhìn bóng dáng của Quý Vi, tựa như sợ rằng trong nháy mắt tiếp theo, Quý Vi sẽ thoát khỏi tầm mắt của mình, lỡ gặp phải chút chuyện gì đó, để rồi trở thành tin tức xã hội không tốt.
"Cô không cần lo lắng, có Hách Nhân đi theo rồi!" Bên người cô vang lên giọng nói của Lý Tiếu Thảo, giọng anh không cao, nhưng lại vững vàng mà rơi vào trái tim Tưởng Ban Hoa.

"Đi thôi!"

Anh giơ tay về phía cô.

Tưởng Ban Hoa ngước nhìn vào mắt hắn, trong đồng tử thẫm sắc tinh tường kia, cô hoảng hốt thấy hình ảnh thất thố của bản thân.

Cô lại lần nữa đảo mắt nhìn Quý Vi, sau đó mới đưa tay qua, nện bước đi theo anh, ra khỏi cái không khí ồn ào náo động này.

"A Lý!"

Trong lúc Tiếu Thảo lôi kéo Ban Hoa chuẩn bị về chỗ ngồi, anh nghe có tiếng người gọi anh.

Trừ bỏ Lục Cẩn Diệp, sẽ không có ai kêu anh là "A Lý".

Tưởng Ban Hoa nghi hoặc mà nhìn người tới, đại khái cảm thấy anh ta lớn lên giống ai.

"A Lý, anh có bạn gái à?"

Lục Cẩn Diệp quá đỗi kinh ngạc, vốn trong cảm nhận của anh ta, A Lý là kẻ sống mà không dính khói lửa phàm tục.

Tưởng Ban Hoa lúc này chợt nhớ, bọn họ còn đang nắm tay, cô muốn rụt tay lại, nhưng anh lại không cho cô được như ý nguyện.

"Ừa!" Anh nhàn nhạt mà đáp lại.

Tưởng Ban Hoa trước tiên là trợn to mắt nhìn anh, sau đó liền ý thức được cái gì, vội thu hồi tầm mắt của mình.

Đàn ông con trai sao đều thích sĩ diện vậy!

Cô nghĩ như vậy, sau đó nở nụ cười, quay đầu nhìn chàng trai trước mắt bị tin tức này khiến cho kinh ngạc không biết làm sao.

"Chào anh nha!" Cô chào hỏi.

Lục Cẩn Diệp dần dần khôi phục sự trấn định, liền bày ra hình ảnh tiêu chuẩn, mỉm cười, sau đó vươn tay, nói: "Chào em, anh là Lục Cẩn Diệp, là anh em của A Lý."

Tưởng Ban Hoa nhẹ gật đầu, xem như nhận thức, sau đó đối Lý Tiếu Thảo nói: "Thảo Thảo, chúng ta đứng ở chỗ này giống như đang chặn đường."

Thảo Thảo......

Lý Tiếu Thảo ý vị thâm trường(*) mà nhìn vào mắt Tưởng Ban Hoa, sau đó kéo cô về ngồi vào chỗ ban đầu.

Đối với việc Lục Cẩn Diệp xuất hiện, anh thực cũng không bất ngờ, cũng không muốn tìm hiểu tên kia vì cái gì lại ở chỗ này. Nhưng hiển nhiên, đối phương cũng không nghĩ như vậy.

Chờ hai người bọn họ ổn định chỗ ngồi xong, Lục Cẩn Diệp cũng tung ta tung tăng mà chạy tới, còn ngồi ở bên cạnh Tưởng Ban Hoa.

"Thật khó có được cơ hội gặp nhau ở chỗ này, tới, uống một chút đi!"

Lục Cẩn Diệp kêu phục vụ tới, gọi mấy bình Vodka cùng Whiskey, bày đầy ra trên bàn nhỏ trước mặt bọn họ.

"A Lý, chúng ta lâu rồi không uống rượu." Anh ta nói.

Lý Tiếu Thảo nhìn về phía Lục Cẩn Diệp, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào.

"Chị dâu, mời!" Lục Cẩn Diệp đương nhiên biết mình bồi Lý Tiếu Thảo uống rượu là không có khả năng, cho nên anh ta đưa ly rượu hướng về Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa nhìn Lục Cẩn Diệp uống một hơi cạn sạch, cảm thấy mình không uống cũng không tốt lắm, vì thế liền nhận lấy.

Cô vừa định uống, liền bị Lý Tiếu Thảo bên cạnh đoạt đi.

"A Diệp, khi nào cậu đã bắt đầu học được cách làm khó người khác?

Ghi chú by Alissa.

Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị.
e43d58e6c3e0.gif

Editor: Phương Chân
Cập nhật 22/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 28: Lý Tiếu Thảo, tôi muốn bối bối.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Làm khó người khác?

Nhưng, anh không có nha.

Lục Cẩn Diệp tự mình uống cạn một ly rượu, sau đó đưa mắt nhìn Lý Tiếu Thảo: "Chính anh vì bảo vệ hoa mà nguyện ý, không phải em ép anh uống!"

Khó được dịp có thể uy hiếp Lý Tiếu Thảo, đêm nay về nhà anh nằm mơ đều phải cười đến rụng răng, có cơ hội thế này mà không nắm cho chắc, thật uổng phí cho anh mà.

Lý Tiếu Thảo buông ly xuống, nét mặt nhìn không ra vui buồn.

Tưởng Ban Hoa ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ.

Lúc này cô cũng không biết nên nói cái gì để thay đổi, tay cô lại cầm lên một ly rượu.

"Nào, chúng ta uống một ly trước đi!"

Cô nhìn vào ly rượu, lại nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ khi uống của Lục Cẩn Diệp, từ chỗ chưa thưởng thức qua rượu Tây, mà nay cô lại nảy sinh ý niệm muốn nếm thử.

Vì vậy, cô không màng đến ánh mắt giết người của Lý Tiếu Thảo, bèn học bộ dáng của Lục Cẩn Diệp, đem ly rượu trong tay mình uống một hơi cạn sạch.

Lục Cẩn Diệp nở nụ cười, anh ta lại cầm lấy bình rót cho Ban Hoa chút rượu, lúc mắt anh ta liếc qua Lý Tiếu Thảo, trên gương mặt núi băng vạn năm kia rốt cuộc đã có tia tức giận.

Tưởng Ban Hoa nhìn ly được đổ đầy rượu, chép chép miệng, bại lộ cái bản tính tham ăn.

Cô cảm thấy rượu này tuy rằng cay, nhưng cũng dễ uống. Vì thế cô quay đầu qua, đem cái ly đưa cho Lý Tiếu Thảo, sau đó cười nói: "Thảo Thảo, rượu này cũng dễ uống, anh có muốn nếm thử không?"

Lý Tiếu Thảo ngồi sát vào, thấy gương mặt cô hơi hơi phiếm hồng, nói: "Cô say."

Đầu Tưởng Ban Hoa thực thanh tỉnh, cô buông chén rượu, nâng mặt Lý Tiếu Thảo lên, sau đó nói: "Không có say nha, thật sự uống khá ngon, anh không uống thì thôi, tôi tự mình uống."

Lúc cô nói những lời này, trong ánh mắt có chút sương mù mờ mịt, khuôn mặt vốn thanh tú càng thêm vẻ yếu đuối động lòng người.

Trong lòng Lý Tiếu Thảo thầm thở dài: "Đáng chết!", nhìn về phía Lục Cẩn Diệp, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

Lục Cẩn Diệp cũng không nghĩ rằng Tưởng Ban Hoa tửu lượng kém như vậy, mới đầu còn tưởng cứ đùa vui một chút, nhưng nhìn đến biểu tình của Lý Tiếu Thảo, tâm tư ban đầu nháy mắt liền lặng lẽ ra đi.

"Lý Tiếu Thảo, anh uống hay không uống?!" Tưởng Ban Hoa nhíu mày, dáng vẻ nhìn qua thực tức giận.

Lý Tiếu Thảo có chút dở khóc dở cười.

"Được, tôi uống." Anh vừa lừa vừa gạt nói, trong giọng nói hàm chứa sự dịu dàng không rõ.

Quý Vi mới từ sàn nhảy trở về, muốn tìm chút nước uống, liền nhìn đến cảnh Tưởng Ban Hoa ăn vạ trong ngực của Tiếu Thảo với vẻ mặt ấm ức.

Cô ấy nhướn mày, liếc mắt một cái liền nhìn ra ở đây đã nhiều thêm một người, sau đó hỏi: "Sao lại thế này?"

"Vi Vi."

Tiếu Thảo còn chưa có trả lời, Ban Hoa liền đứng lên, kéo Quý Vi qua, sau đó ôm lấy cánh tay của cô ấy, thân hình có vẻ lung lay.

"Cậu uống nhiều rượu rồi à?" Quý Vi hỏi.

Ban Hoa lắc lắc đầu, nói: "Tớ mới uống có một ly, bọn họ liền không cho tớ uống nữa."

Quý Vi đỡ trán, cô lại quên mất thực lực của Tưởng Ban Hoa. Một ly là say, hẳn là vừa uống một chút rồi.

"Xem ra hôm nay không chơi tiếp được nữa." Quý Vi lẩm bẩm.

"Để tôi đưa cô ấy về trước, mọi người cứ chơi đi!" Lý Tiếu Thảo nói.

Hách Nhân luôn đứng ở một bên vẫn không nói gì, anh ta vừa mới đem toàn bộ hành động của Tưởng Ban Hoa cùng Lý Tiếu Thảo thu vào trong đáy mắt, trong lòng anh ta sinh ra hờn dỗi.

"Để Hách Nhân đưa cậu ấy về thì tốt hơn!" Quý Vi không thèm để ý nói, cô đây chính là muốn nhìn phản ứng của Lý Tiếu Thảo một chút.

Quả nhiên, anh vẫn bình tĩnh cự tuyệt đề nghị của cô: "Cứ để tôi đưa đi!"

Lục Cẩn Diệp vào lúc này liền đứng lên, cũng không chào hỏi với bọn người Quý Vi, chỉ là nhìn Tiếu Thảo nói: "Em có xe, anh không uống rượu, đưa cô ấy về đi!"

Lý Tiếu Thảo nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, anh tiếp nhận chìa khóa, sau đó mang Ban Hoa rời khỏi chỗ thị phi này.

...

Tưởng Ban Hoa ra khỏi quán bar, tỉnh rượu được một nửa, cô hít hít cái mũi, sau đó cười với Lý Tiếu Thảo: "Lý Tiếu Thảo, tôi muốn bối bối."

Bối bối?

Là cái gì?

Tưởng Ban Hoa thấy anh không có phản ứng, sốt ruột, trực tiếp đến phía sau anh, sau đó nhảy nhảy, muốn đem cánh tay của mình vòng lấy cổ của Lý Tiếu Thảo.

Nhưng cũng đành chịu thua vì anh quá cao!

Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, ngồi xổm xuống, Tưởng Ban Hoa lúc này mới thỏa mãn mà bò lên.

"Lý Tiếu Thảo, tôi mệt!"

"Ừ, cô ngủ đi!"

"Lý Tiếu Thảo, tôi còn chưa có ăn cơm!"

"Lát đi ăn."

"Tôi ngủ đây!"

"Ừ."
e43d58e6c3e0.gif

Editor: Phương Chân.
Cập nhật 22/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 29: Như thế nào mà uống xong liền đem người cùng uống về nhà mình?

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa sờ sờ cái trán, cảm thấy đầu có chút đau.

Cô nhíu mày từ trên giường bò lên, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, đôi mắt hơi nheo lại thành một đường.

Đồng hồ báo thức trong di động đang nhắc nhở cô nên đi làm, nhưng bây giờ cô còn có chút chưa thanh tỉnh, thậm chí quên mất ngày hôm qua mình về nhà khi nào.

Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh, đều là về Lý Tiếu Thảo, cô lắc lắc đầu cảm thấy cái kia nhất định là mình đang nằm mơ.

Tưởng Ban Hoa choáng váng mà mở cửa phòng ra, sau đó liền ngửi thấy mùi thơm của trứng rán.

Cô ngửi ngửi, xác định mùi này đúng là từ phòng bếp của nhà mình truyền đến, nên rón ra rón rén mà đi qua, rất sợ mới buổi sáng, mà trộm vào nhà mình.

Lý Tiếu Thảo đang làm bữa sáng, quay đầu liền thấy Tưởng Ban Hoa ghé bên cửa trộm xem. Cô kinh ngạc mà nhìn mình, lộ ra biểu tình không thể tin tưởng.

"Tỉnh, chuẩn bị ăn bữa sáng."

Anh nhàn nhạt nói, vô cùng trấn định.

Trái lại, Tưởng Ban Hoa vô cùng hoảng loạn.

"Vì sao anh vào nhà tôi?"

Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu tóc lộn xộn, trong đầu vừa hiện lên một ít hình ảnh, chẳng lẽ những cái đó không phải mộng, mà chính là hiện thực?

Cô nhéo nhéo mặt mình, cảm nhận được cái đau, mới kinh ngạc phát hiện người xuất hiện ở trước mắt mình chính là thật, không phải là ảo ảnh.

"Cái kia.. Chúng ta, hôm qua không phát sinh cái gì đi?"

Nàng rất cẩn thận hỏi.

Khóe môi Lý Tiếu Thảo nhếch lên cười mỉm, nhưng không có nói chuyện.

Tưởng Ban Hoa xem anh cười mà không nói, nội tâm càng thêm thấp thỏm bất an.

Cô đến gần hắn, lại lần nữa hỏi:

"Không phát sinh cái gì đi?"

Lý Tiếu Thảo xoay người lại, cầm hai cái chén bắt đầu múc cháo, cũng không chuẩn bị trả lời cô.

Tưởng Ban Hoa nóng nảy, ở phía sau anh dậm dậm chân, thấy anh vẫn là không có bất luận phản ứng gì, bèn rời phòng bếp, đem chính mình nhốt ở trong phòng.

Lý Tiếu Thảo bưng bữa sáng ra tới, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, thật không rõ tửu lượng của cô vì cái gì mà kém như vậy, mới một ly thì say, đã thế nhưng tính lại còn nhỏ nhặt.

Tưởng Ban Hoa trong ổ chăn thở dài, cô chỉ nhớ rõ ngày hôm qua mình uống ly rượu, sau đó hình như còn khuyên Lý Tiếu Thảo tới uống rượu, như thế nào uống xong liền đem người cùng uống về nhà mình luôn?

Cô nhìn lại bản thân còn áo ngủ trên người, lại cảm giác thân thể mình một chút, hình như cũng không có chỗ nào không thoải mái, nói vậy tối hôm qua cũng đã không phát sinh cái đại sự gì để thiên địa quỷ thần khiếp sợ.

"Đi làm thôi, muộn rồi!"

Lý Tiếu Thảo đến trước cửa phòng Tưởng Ban Hoa, gõ gõ, nhẹ giọng nói.

"Vâng, lập tức."

Tưởng Ban Hoa tự nhiên mà đáp lại, làm bộ như chưa phát sinh cái gì mà bước ra cửa.

Nếu anh đã không thèm để ý, thì với cô, có cái gì đáng để ý đâu? Tưởng Ban Hoa ôm tâm thái như vậy, ngồi vào một bên bàn ăn.

Trên bàn cơm bày một đĩa rau nhỏ, hai cái trứng rán, còn có hai chén cháo gạo trắng, nhìn qua đơn giản, nhưng thanh đạm và thoải mái.

Tưởng Ban Hoa không khách khí mà ăn, có thể là bởi vì tối hôm qua không ăn cái gì, cho nên mặc dù là cháo suông cô uống cũng cảm thấy ngon.

"Không nghĩ tới anh còn biết nấu ăn."

Tưởng Ban Hoa nói, cô chỉ cảm thấy sau khi uống cháo, tinh thần thanh sảng, đầu cũng không đau, dạ dày cũng không trống rỗng nữa, vô luận chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua cũng đều tan thành mây khói.

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo đáp.

Anh thật kiệm lời, dù có nói nhiều thêm cũng sẽ không rớt khối thịt nào!

Tưởng Ban Hoa trong lòng âm thầm mỉa mai, sau đó tiếp tục uống cháo, cho đến khi ăn uống no đủ, cô mới vừa lòng mà vỗ vỗ bụng mình, thỏa mãn cất tiếng cảm thán:

"Thật hạnh phúc!"

Lý Tiếu Thảo thấy cô ăn xong rồi, nên vươn tay về phía cô. Tưởng Ban Hoa tự hỏi hai giây, sau đó đem tay duỗi qua cầm tay anh.

"Tôi chỉ là muốn lấy cái chén."

Lý Tiếu Thảo mím môi mỏng, có chút buồn cười.

Tưởng Ban Hoa xấu hổ mà thu hồi tay, cầm chén đưa cho anh, rồi rời bàn ăn như đi trốn.

Cô cảm thấy đúng là mình đã uống nhiều quá, bây giờ mới nên thực sự tỉnh rượu.
e43d58e6c3e0.gif

Editor: Phương Chân.
Cập nhật 22/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back