Chương 10: Tôi có thể làm gì nữa đây? Bấm để xem Tưởng Ban Hoa cứ nghĩ tai mình xuất hiện ảo giác. Cô ngẩng đầu, khó tin hỏi lại: "Anh vừa mới nói anh thích ai?" "Thảo Thảo, Lý Tiếu Thảo." Hách Nhân nghiêm túc trả lời. Tưởng Ban Hoa ngơ ngác nhìn Hách Nhân. Cô đưa tay véo đùi mình, mãi đến khi đau đớn truyền đến, Tưởng Ban Hoa mới ý thức được đây không phải mơ. Trời ạ, Hách Nhân thích Lý Tiếu Thảo! Trong một khoảng thời gian ngắn, chuyện này thật sự rất khó tiếp thu đối với những người tiếp nhận nền giáo dục truyền thống như Tưởng Ban Hoa. Tưởng Ban Hoa thở dài, thầm an ủi bản thân may mắn. Nếu như cô tiếp tục truy hỏi, không biết nên khóc hay nên cười lúc nhận được câu trả lời đây? Hẳn là khóc không ra nước mắt! "Hoa Nhi, sao cô lại không nói gì?" Hách Nhân quay đầu nhìn cô, trên mặt không chút hoảng loạn nào. Sự bình tĩnh của Hách Nhân khiến Tưởng Ban Hoa ngạc nhiên. Nếu không phải chính tai nghe anh ta nói, Ban Hoa cũng sẽ nghi ngờ độ chính xác của việc này. Tưởng Ban Hoa nuốt nuốt nước miếng, im lặng quan sát Hách Nhân. Mặc dù biết xu hướng giới tính ở xã hội hiện đại đã không còn khắt khe như trước, nhưng để bản thân Tưởng Ban Hoa tự mình trải nghiệm, cô cũng không biết nên xử lý ra sao. "Cái đó..." Tưởng Ban Hoa hít một hơi, sau đó cất tiếng hỏi: "Anh cùng Tiếu Thảo đã quen biết rất lâu?" Hách Nhân gật đầu, đáp: "Ừ, hơn 6 năm rồi! Chúng tôi học cùng trường, sau đó lại làm chung một công ty." "Chuyện anh thích Lý Tiếu Thảo, anh ta có biết không?" Tưởng Ban Hoa hỏi tiếp. "Tất nhiên là cậu ta biết, chẳng qua Thảo Thảo lại thích con gái." Hách Nhân ủ rũ trả lời. Ban Hoa gật gật đầu, cô cảm thấy bản thân chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại. "Nếu, tôi nói là nếu nhé, hai người họ đều thích nhau, anh sẽ làm gì?" Hách Nhân nhíu mày, đôi mắt vốn sạch sẽ của anh ta dần trở nên âm trầm. Chẳng qua, anh ta che dấu rất nhanh, khiến cho Ban Hoa ngồi ngay bên cạnh cũng không biết: "Tôi có thể làm gì nữa đây?" Sau đó, không gian trong xe liền rơi vào tĩnh lặng, cả Ban Hoa và Hách Nhân đều không tiếp tục nói chuyện. Xe bon bon chạy trên đường quốc lộ, mãi đến lúc Tưởng Ban Hoa sắp ngủ gật, tài xế mới dần dần dừng xe. Giọng nói khàn khàn của tài xế truyền đến, nhắc nhở bọn họ đã đến nơi. "Ngày mai gặp." Hách Nhân đứng ở cửa, vẫy tay tạm biệt Ban Hoa. Tưởng Ban Hoa vừa gật gật đầu vừa ngáp. Hiện tại, cô đã không còn sức lực để nghiên cứu tình yêu, cô chỉ muốn nhanh chóng về giường đi ngủ thôi. "Đúng rồi." Vừa bước vào nhà, Ban Hoa đã bị Hách Nhân gọi lại. "Làm sao vậy?" Ban Hoa ngái ngủ hỏi. "Nếu Thảo Thảo thích Quý Vi, Quý Vi cũng thích Thảo Thảo, vậy thì tôi sẽ chúc phúc cho họ. Nhưng mà, tôi sẽ đặc biệt khổ sở một thời gian." Hách Nhân gãi gãi đầu, sau đó anh ta nở nụ cười, lộ ra đôi mắt hình trăng non: "Tôi không biết vì sao bản thân lại kể chuyện này cho cô nghe, nếu cô thấy chúng khiến cô thêm gánh nặng, hãy xem tôi chưa nói gì." Dứt lời, Hách Nhân vẫy vẫy tay tạm biệt. Trước khi khuất bóng, anh ta không quên nói: "Buổi tối ngủ ngon nhé!" "Ngủ ngon." Tưởng Ban Hoa đáp lại. Ban Hoa ngẩn người nhìn cánh cửa nhà đối diện đóng lại. Bởi vì thời gian dài không có tiếng động, thế nên đèn cảm ứng ở hành lang đã tắt hết. Cô dậm dậm chân, ngay lập tức, toàn bộ không gian lại khôi phục ánh sáng. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho Tưởng Ban Hoa bừng tỉnh. Lúc này, cô mới nhận ra bản thân đã duy trì tư thế dựa cửa rất lâu. Tưởng Ban Hoa bước vào phòng, sau đó xoay người đóng cửa. Cô đưa tay, nhẹ nhàng bật lên đèn ở phòng khách. Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch) Cập nhật 25/10/21
Chương 11: Có lẽ, anh không phải GAY. Bấm để xem Tưởng Ban Hoa ủ rũ đứng pha cafe ở phòng nghỉ nhân viên, ánh mắt có chút mơ hồ. Bởi vì chỉ ngủ có hai tiếng, thế nên nhìn qua, khuôn mặt Ban Hoa lộ rõ sự mệt mỏi. Mặc dù cô đã đánh phấn nền rất dày, nhưng điều đó cũng không thể giúp cô giấu đi quầng thâm mắt. Trái ngược với cô, Quý Vi tuy bị thương ở chân nhưng tinh thần lại rất tốt đang ngồi gõ bàn phím nghiêm túc làm việc. Cả người cô ấy tỏa ra năng lượng tích cực, chẳng có biểu hiện mệt mỏi nào của người thức khuya. "Thật hâm mộ sức sống của cậu quá đi." Ban Hoa đặt ly cafe cô tiện tay pha thêm cho cô ấy lên bàn, đáp lại cô chính là một nụ cười tươi rói và câu cảm ơn từ Quý Vi. "Tâm trạng cậu không tốt sao?" Quý Vi uống một ngụm cà phê, hỏi. Tưởng Ban Hoa thở dài, cô vừa gật gật đầu vừa ngồi xuống. Tâm trạng cô sao có thể tốt được chứ? Thế mà Hách Nhân lại đi thích Lý Tiếu Thảo. "Nào, tới đây, mau kể cho chị nghe?" Quý Vi nhướng mày, làm bộ chị cả ôn nhu, ấm áp sẵn sàng nghe em nhỏ tâm sự. "Xì, còn chị cơ đấy!" Ban Hoa khinh thường bĩu môi, tâm trạng vốn u buồn của cô cũng vì thế và vui vẻ lại. Cô nhìn Quý Vi, bảo: "Tối qua tớ về muộn, cũng chẳng có thời gian để nghỉ mấy." Quý Vi nói: "Là quá muộn! Đều do tên Hách Nhân kia, hại bà bây giờ ngay cả giày cao gót cũng không đi được." Lúc nói lời này, trong mắt Quý Vi như bốc lửa. Chỉ cần hiện tại có người đi ngang qua cô ấy, nhất định sẽ cảm thấy sức nóng tỏa ra. Nghe thấy tên Hách Nhân, Tưởng Ban Hoa lại buồn bực nhíu mày. Cô vẫn không thể hiểu được, tại sao Hách Nhân lại có thể thích đàn ông? "Đúng rồi, lát nữa tớ nhất định phải bắt Hách Nhân giúp tớ lấy cơm. Anh ta phải phụ trách bữa ăn của tớ tới lúc chân tớ đi bình thường được!" Dứt lời, Quý Vi nhanh chóng lục tìm điện thoại để gửi tin nhắn cho Hách Nhân. Tưởng Ban Hoa nâng ly, lại tiếp tục uống thêm một ngụm cafe. Cô chớp chớp đôi mắt chua xót, cố gắng tập trung vào công việc. Rất nhanh đã đến thời gian nghỉ trưa. Lý Tiếu Thảo bước ra từ thang máy, nhanh chóng tìm đến bàn làm việc của Ban Hoa. Anh đứng bên cạnh cô, đưa tay gõ nhẹ vài cái vào góc bàn. Tưởng Ban Hoa giật mình ngẩng đầu. Thấy người đến là anh, cô mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì sao?" "Đi ăn cơm." Ai có thể nghĩ ra, người luôn trầm mặc ít nói như Lý Tiếu Thảo lại chủ động đến mời cô đi ăn cơm. Điều quan trọng nhất là, cô với Lý Tiếu Thảo mới quen biết được mấy ngày. "Ấy? Quý Vi đâu?" Ban Hoa nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, nghi hoặc cất tiếng. Rõ ràng lúc nãy còn đang nói chuyện, chớp mắt cô ấy đã lặn mất tăm. "Hách Nhân đưa cô ấy đi ăn cơm." Lý Tiếu Thảo nói. Tưởng Ban Hoa gật gật đầu. Cô nhìn đồng hồ, thấy thời gian nghỉ trưa đã trôi qua 10 phút thì vội hỏi: "Vậy chúng ta đi ăn gì đây?" "Cô muốn ăn gì?" Lý Tiếu Thảo dò hỏi. Trước mắt, anh mới chỉ biết cô thích ăn cá. "Ừm..." Tưởng Ban Hoa nghĩ nghĩ. Một lát sau, cô trả lời: "Chúng ta đi ăn mì sợi đi. Bên cạnh công ty mới khai trương một quán mì, nghe nói ăn rất ngon." Lý Tiếu Thảo gật đầu, nói: "Cũng được." Cả người Lý Tiếu Thảo đều treo biển người sống chớ tới gần, bởi vậy, Tưởng Ban Hoa cũng ngại hỏi anh vì sao lại mời cô đi ăn cơm. Lúc đi trên đường, Tiếu Thảo biết rõ Ban Hoa đang trộm quan sát anh. Anh không vạch trần cô, cũng không tỏ thái độ gì. Chẳng qua, khóe miệng của anh đã dần nâng lên, trên mặt cũng hiện lên sự vui vẻ. Lý Tiếu Thảo là người mặt lạnh nổi danh, nếu để người trong văn phòng bắt gặp "Tiếu Thảo cười", hẳn họ sẽ bị Lý Tiếu Thảo hù chết. Còn không, chắc chắn cũng sẽ hoài nghi hôm nay mặt trời mọc hướng Tây. "Tôi muốn một phần mì sợi thịt bò chiêu bài của quán, anh thì sao?" Ban Hoa hỏi. Lý Tiếu Thảo liếc nhìn thực đơn, sau đó anh đáp: "Lấy món giống của cô là được." Ban Hoa gật đầu gọi món, sau đó cô nhanh chóng trả thực đơn lại. Đợi người phục vụ rời đi, cô mới đưa tay che mặt ngáp dài. Thật ra, ở trước mặt Lý Tiếu Thảo, cô có chút tự tại. Ngược lại, lúc bên cạnh Hách Nhân, cô luôn không biết nên làm gì. Nghĩ vậy, Ban Hoa liền đưa mắt mông lung buồn ngủ nhìn Lý Tiếu Thảo ngồi đối diện. Tiếu Thảo cũng ngẩng đầu nhìn cô, thế nên ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt của Ban Hoa. Chẳng qua, cô rất nhanh liền thu hồi tầm mắt. Có lẽ, anh không phải là GAY, cô nghĩ. Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch) Cập nhật 25/10/21
Chương 12: Anh có lúm đồng tiền này! Bấm để xem Tưởng Ban Hoa cúi đầu hút mì sợi. Có lẽ là do sức nóng từ tô mì, thế nên mặt Ban Hoa đã dần dần ửng đỏ. Cô ăn rất vui vẻ nên không chú ý tướng ăn. Trái lại, Lý Tiếu Thảo phía đối diện ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, tư thế ăn đầy tao nhã. "Anh không thích ăn mì sợi sao?" Sau khi xử lí hơn nửa tô mì xuống bụng, Tưởng Ban Hoa mới có thời gian quan tâm Lý Tiếu Thảo. Tiếu Thảo lắc lắc đầu, nói: "Không phải, tôi rất thích." Thật ra anh đã ăn qua cơm trưa. Lúc Quý Vi xuống lầu tìm Hách Nhân, bọn anh cũng vừa trở về sau khi dùng bữa. Ban Hoa nghi ngờ gật đầu, cô cũng không để tâm mấy đến sở thích của Lý Tiếu Thảo. Vì nguyên tắc không thể hoang phí lương thực, cô tiếp tục ăn nốt tô mì sợi. "Tôi no quá đi mất!" Ban Hoa nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, thỏa mãn cười tươi. Tiếu Thảo cũng buông đũa trong tay xuống, nhanh chóng rút giấy lau miệng. Một lát sau, anh hỏi: "Cô có muốn đi dạo để tiêu thức ăn không?" Tưởng Ban Hoa vui vẻ đồng ý. Mặc dù cô rất muốn về ngủ trưa, nhưng nếu ăn nhiều như vậy lại vội về ngủ, chắc chắn cô sẽ béo lên. Trên đường về công ty, bọn họ đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, bởi vậy, hai người đều nhất trí ghé vào mua chút đồ ăn vặt. "Cái này có thể giải quyết vấn đề điểm tâm lúc chiều rồi." Tưởng Ban Hoa thảy thảy kẹo cầu vồng trong tay, hạnh phúc nói. Thấy cô vui vẻ, Tiếu Thảo cũng nở nụ cười, làm lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Tưởng Ban Hoa mở to mắt như phát hiện được châu lục mới. Cô che miệng, kinh ngạc: "Lý Tiếu Thảo, anh có lúm đồng tiền này!" Lý Tiếu Thảo làm bộ ho khan, sau đó nhanh chóng thu hồi nụ cười. "Tôi rất ít thấy con trai có má lúm đồng tiền, đặc biệt là còn đẹp như vậy." Tưởng Ban Hoa không chút nào bủn xỉn lời khen. Lý Tiếu Thảo nghe thế thì có chút ngại ngùng. Anh đưa tay sờ sờ mặt mình, mất tự nhiên quay đầu sang nhìn hoa cỏ ven đường. "Hai người ra rồi à?" Giọng nói của Quý Vi vang lên từ phía sau. Tưởng Ban Hoa thấy bạn tốt thì vẫy tay ra hiệu, rồi cô nhanh chóng chạy đến đó. "Mới vừa ăn xong cơm trưa." Tưởng Ban Hoa nói. Dù chân Quý Vi bị thương không nặng, thế nhưng lúc đi đường cô ấy vẫn có chút khó khăn. Tưởng Ban Hoa đi bên cạnh Quý Vi, nhanh tay đỡ lấy cô ấy. Hách Nhân nhìn Tưởng Ban Hoa bên này, lại nhìn sang Lý Tiếu Thảo bên kia, vẻ mặt một lời khó nói hết. Chờ trở lại văn phòng, anh ta ngồi xuống vị trí của mình, quay qua hỏi Tiếu Thảo: "Thảo Thảo, cậu chưa ăn no sao? Chưa ăn no cho nên mới cùng Ban Hoa đi ăn tiếp?" Tiếu Thảo lắc lắc đầu: "Ăn no, chỉ là bồi cô ấy đi ăn." "Ồ." Hách Nhân gật đầu hỏi: "Thế hai ngươi ăn gì?" "Mì sợi." "À...." Hách Nhân quay người, mang theo vẻ mặt ai oán rời đi. Tiếu Thảo nhìn bóng lưng của Hách Nhân, anh không để ý mà tiếp tục cúi đầu sửa sang bàn làm việc của mình. Anh hiểu rõ tâm ý của mình. Tuy rằng Ban Hoa không có cảm giác với anh, nhưng mà, anh có thể từ từ mưu tính. Nhất định, anh sẽ khiến cô ấy thích mình! Tưởng Ban Hoa ngồi ở chỗ mình, tay cầm cái gối chuẩn bị ngủ. Chưa kịp yên giấc, Quý Vi đã ngồi xuống bên cạnh cô. "Cái kia, Lý Tiếu Thảo thích cậu nhỉ?" Quý Vi nhẹ giọng hỏi. Tưởng Ban Hoa ôm gối ghé vào bàn, khẳng định: "Anh ta không thích." "Nhưng mà... rõ ràng anh ta ăn cơm xong rồi, còn quay về mời cậu đi ăn." "Hả? Anh ta đã ăn cơm rồi?" Tưởng Ban Hoa ngạc nhiên nhìn Quý Vi. Cô nhíu mày, bảo: "Anh ta cũng chẳng nói gì với tớ." Ra đó là lí do Lý Tiếu Thảo không ăn mì sợi. Tưởng Ban Hoa nghĩ. Cô nâng mắt nhìn Quý Vi, nhắc nhở: "Cậu không cần nghĩ loạn, tớ và Lý Tiếu Thảo chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi." Quý Vi nhướn mày, vỗ vỗ vai Ban Hoa: "Tớ tin vào trực giác của tớ." "Được rồi. Tớ buồn ngủ, cậu ngủ ngon." Dứt lời, Tưởng Ban Hoa liền nhanh chóng nhắm mắt. Dù cô thấy bản thân rất ưu tú, nhưng cô cũng không tin Lý Tiếu Thảo sẽ thích mình. Huống hồ, Hách Nhân còn rất thích Lý Tiếu Thảo. Người ta nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ai biết Lý Tiếu Thảo có phải là cong hay không?! Editor: Trịnh Tô Nguyệt Cập nhật 1/11/2021
Chương 13: Trong giọng nói của anh có chút giấu đầu lòi đuôi. Bấm để xem Ngày mai là cuối tuần, nhưng vì Tưởng Ban Hoa còn chưa hoàn thành xong công việc, thế nên cô tự nhiên là chuẩn bị tinh thần để tăng ca. Cô ra cửa hàng tiện lợi mua một thùng mì gói, sau đó chính thức mở hình thức tăng ca. "Tớ đi trước đây." Quý Vi đeo túi xách lên, sau khi chào Tưởng Ban Hoa xong liền rời khỏi văn phòng. Chờ đến lúc tất cả mọi người rời đi, Tưởng Ban Hoa mới dừng việc đánh máy lại. Cô giơ tay chống cằm, sau đó nhìn màn hình máy tính của mình mà phát ngốc. Gần đây, hiệu suất làm việc của cô vô cùng thấp. Cô lại nhớ tới việc mình gặp Hách Nhân lúc trưa. Có lẽ, cô không tan tầm sớm, là bởi vì không muốn ở bến xe gặp phải anh ta? Từ khi biết xu hướng giới tính của Hách Nhân, mỗi lần gặp anh ta Ban Hoa đều vô cùng xấu hổ. Tưởng Ban Hoa thở dài, mắt nhìn sang thùng mì gói của mình. Cô nhanh chóng đứng lên, cầm nó đi vào phòng nghỉ. Có đôi khi, lấp đầy bụng so với miên man suy nghĩ càng quan trọng. "Còn chưa về nhà sao?" Giọng nói trầm thấp từ phía cửa truyền đến. Ngay lập tức, giọng nói kia đã dọa đến Tưởng Ban Hoa đang đổ nước ấm. May mắn là cô phản ứng nhanh, nếu không, tay cô đã bị nước ấm đổ trúng. Cô cố gắng ổn định tinh thần, cũng chỉnh đốn luôn biểu cảm trên mặt. Đợi thấy bản thân đã bình thường, Ban Hoa mới xoay người lại hỏi: "Không phải anh cũng chưa về sao?" Lý Tiếu Thảo đi đến, đứng một bên nhìn cô, đáp: "Tôi vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy cô còn ở lại nên tới đây xem thử." Lúc nói những lời này, vẻ mặt của của Lý Tiếu Thảo một chút cũng không đổi. Chẳng qua, nếu có người thứ ba ở đây, người đó nhất định sẽ nhận ra trong giọng nói của Tiếu Thảo có chút giấu đầu lòi đuôi. Tưởng Ban Hoa không lắm để ý, cô vừa cắt lạp xưởng trong tay vừa hỏi: "Mì gói nè, có muốn ăn không?" Khóe miệng Lý Tiếu Thảo nhẹ nhàng cong lên, anh trả lời: "Cô ăn đi." Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô cũng không biết nên nói gì. Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại tiếp tục với tô mì gói. "Muốn tăng ca đến khuya sao?" Anh hỏi. Tưởng Ban Hoa nghĩ nghĩ, sau đó bảo: "Không biết nữa. Chẳng qua về nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng ở lại công ty làm thêm việc." Lý Tiếu Thảo không nói gì, ai cũng không biết anh đang suy nghĩ gì trong lòng. Tưởng Ban Hoa lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh. Nghĩ đến Hách Nhân, cô lại không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi: "Cái đó... Hách Nhân nói anh ta thích anh, chuyện này anh có biết không?" Lý Tiếu Thảo đưa tay nới lỏng cà vạt, bàn tay anh khớp xương rõ ràng, ngón tay lại trắng nõn, trông rất đẹp mắt. Anh nhíu mày nhẹ mày, sau đó gật đầu nói: "Tôi biết." Tưởng Ban Hoa liền mở ra lòng bát quái của mình: "Thế anh có thích anh ta không?" Tiếu Thảo nhìn cô, hỏi lại: "Cô nghĩ sao?" Không biết vì cái gì, Tưởng Ban Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt Tiếu Thảo. Đôi mắt anh rất sâu, cô sợ mình vừa nhìn vào liền hãm sâu trong đó, không thể nào thoát ra. "Mì của tôi được rồi!" Tưởng Ban Hoa lập tức dời đề tài đi. Cô cúi đầu rút đũa thìa, tiếp đó là mở ra tô mì. Lý Tiếu Thảo quay người nhìn đồng hồ. Hiện tại đã là 7 giờ, anh còn phải đi về viết xong số liệu của mình. Nói cái gì mà trùng hợp đi ngang qua chứ, rõ ràng là trong lòng muốn tới đây xem cô. Anh nhìn Ban Hoa, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi đi viết số liệu." Tưởng Ban Hoa vẫn tiếp tục ăn mì sợi, chỉ gật gật đầu tỏ ý đã biết. Cô liếc bóng lưng anh, tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều. Mùi mì gói nhanh chóng bay lên mũi Tưởng Ban Hoa, mới ngửi được một ít, bụng cô đã không ngừng kêu vang. Lý Tiếu Thảo quay đầu lại nhìn, anh thấy Tưởng Ban Hoa vì ăn được mì gói mà híp mắt hạnh phúc, giống như phát hiện ra mỹ vị nhân gian. Có lẽ cô rất thích ăn mì, anh nghĩ. Tiếu Thảo vì phát hiện này của mình mà vui vẻ mỉm cười, loại cảm giác này lấp đầy lục phủ ngũ tạng của. Anh vui đến nỗi ngay cả chuyện ăn tối của bản thân cũng vất lên chín tầng mây. Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch) Cập nhật 1/11/2021
Chương 14: Không có việc không lên điện Tam Bảo (*). Bấm để xem Tưởng Ban Hoa nằm ở trên giường, hiện tại cô chẳng muốn ngồi dậy tí nào. Vì tối qua trở về muộn, thế nên bây giờ ngay cả ý muốn mở mắt cô cũng không có. Chẳng qua, đồng hồ sinh học lại nhắc nhở Ban Hoa, cô đã tỉnh rồi. "Cốc cốc cốc." Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đập cửa. Tưởng Ban Hoa trở mình, thở dài mấy cái. Cô đứng dậy, vuốt chỗ tóc rối rồi nhanh chóng ra mở cửa. Đứng ở bên ngoài là Hách Nhân. Anh ta dù bận rộn vẫn ung dung, nếu so sánh với Tưởng Ban Hoa, thật sự có thể dùng từ "Bù xù rối tùng phèo." Hách Nhân khoanh tay trước ngực, bảo: "Cuộc sống của cô đúng là thay đổi nhiều đấy." Trong lời nói của anh ta còn mang theo chút âm dương quái khí*. Tưởng Ban Hoa xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ của mình. Vừa thấy trước mặt là Hách Nhân, trong lòng cô bay qua ngàn vạn con Thảo Nê Mã. Vừa định đem cửa đóng lại, Hách Nhân đã lập tức dùng tay chặn cửa. "Không chào đón tôi như vậy?" Hách Nhân nhướng mày, không mời mà tự tiến vào phòng. Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu tóc lộn xộn của mình. Vốn dĩ lúc rời giường cô đã hơi tức giận, hiện tại nhìn đến Hách Nhân, tâm trạng càng thêm không tốt. Cô nhíu mày, hỏi: "Giờ là cuối tuần, cái ông cụ anh không ngủ, tới chỗ của tôi làm gì?" "Đến xem cuộc sống của hàng xóm, sau đó lại so sánh với cuộc sống của tôi." Hách Nhân vừa nói vừa nhìn bốn phía chung quanh. Mặc dù không gian không lớn, thế nhưng nơi này được Tưởng Ban Hoa bố trí vô cùng ấm áp. Tưởng Ban Hoa liếc anh ta, sau đó đi vào toilet, cô thò đầu ra thăm dò: "Anh cứ từ từ xem, tôi đi giải quyết một lúc." Từ sau khi biết Hách Nhân không thích phụ nữ, thái độ của cô đối với anh ta đã không giống như trước. Khoảng nửa tiếng sau, Tưởng Ban Hoa mới hoàn toàn giải quyết hết vấn đề của mình. Cô bước ra từ phòng ngủ, lập tức thấy được Hách Nhân ôm bụng béo ngồi trên sô pha ở phòng khách xem chương trình văn nghệ hot trên TV. A, anh ta cũng thật tự nhiên nhỉ? Tưởng Ban Hoa thầm nghĩ. Rồi cô bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh Hách Nhân. "Anh chỉ muốn đến đây ngồi?" Ban Hoa rót cho mình một ly nước, thuận tiện cũng rót cho anh ta một ly. Hách Nhân nhận lấy ly, sau đó lắc đầu nói: "Không hẳn là vậy." Tình cảm mà Tưởng Ban Hoa dành cho Hách Nhân đã sớm bị bóp chết khi còn trong nôi. Bởi vậy, cô đã không còn xem Hách Nhân là đàn ông nữa. "Hả?" Cô gật đầu, ý bảo anh ta cứ nói tiếp. Hách Nhân nằm trên sofa, bày ra bộ dạng nằm ườn kiểu Cát Ưu*. "Tôi muốn cô giúp tôi một chuyện rất vội.." Sau khi nói xong, Hách Nhân liền ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng về phía Tưởng Ban Hoa. "Cô có thể làm bạn gái tôi không?" Tưởng Ban Hoa lập tức phun ngụm nước vừa uống ra. Cô không ngừng ho khan, nhất thời không có cách trả lời vấn đề của Hách Nhân. Hách Nhân bước đến vỗ vỗ lưng cho cô, hỏi: "Cô kích động như vậy làm gì?" Sau khi hít thở thông, Tưởng Ban Hoa lại uống tiếp ngụm nước, sau đó nói: "Tôi kích động chỗ nào, rõ ràng là bị dọa sợ đấy!" Cô hít sâu một hơi, lại hỏi: "Có phải ông trời phái anh tới gây tai họa cho tôi không?" Hách Nhân nở nụ cười, đôi mắt híp thành một khe nhỏ: "Không phải lần trước nói, cô phải chịu trách nhiệm với tôi sao?" Dứt lời, đôi tay anh ta ôm vòng lấy cánh tay Ban Hoa, giống như làm nũng nói: "Cô dành một ngày làm bạn gái trả tôi, được không?" "Tại sao chứ?" Từ giờ phút này, Tưởng Ban Hoa quyết định sẽ xem Hách Nhân thành con gái, như thế cô có thể vui vẻ ở chung. "Tôi đến tuổi rồi, bị trong nhà không ngừng thúc giục. Thật sự rất phiền phức. Cô biết đấy, cả đời này tôi cũng không thích phụ nữ." "Anh làm như vậy chẳng khác gì lừa gạt." Tưởng Ban Hoa nhíu mày nói. Hách Nhân thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu để tôi và một cô gái kết hôn, thế lại càng không tốt." Tưởng Ban Hoa nhìn sang Hách Nhân bên cạnh. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải trả lời thế nào, là đồng ý, hay là nên cự tuyệt đây? Thấy Ban Hoa do dự, Hách Nhân liền lắc lắc cánh tay của cô: "Tôi xem như cô đồng ý. Chiều mai, cô nhớ cùng ăn tối đấy!" Vốn Tưởng Ban Hoa còn muốn từ chối, thế nhưng Hách Nhân đã sớm chạy ra khỏi cửa rồi. Tưởng Ban Hoa nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa câu "Không có việc không lên điện Tam Bảo*". Ghi chú: Âm dương quái khí: Nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. Nằm ườn kiểu Cát Ưu: Cách nói này xuất hiện sau bộ phim "Tôi yêu nhà tôi" do nam diễn viên Cát Ưu đóng. Mọi người lên mạng tìm là ran gay. Thảo Nê Mã: Lạc đà alpaca Thêm kiến thức: Thảo Nê Mã còn là một câu nói tục "* mẹ mày." Không có việc không lên điện Tam Bảo: Ý chỉ việc không có rắc rối, vấn đề gì thì không tới tìm Editor: Trịnh Tô Nguyệt Cập nhật 1/11/2021
Chương 15: Tôi sẽ không giúp anh. Bấm để xem Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút đau đầu, loại việc lừa gạt người ta thế này thì một người quang minh lỗi lạc như cô sao có thể làm được chứ? Huống hồ còn là lừa gạt người lớn. Quang minh lỗi lạc: Minh bạch rõ ràng, ngời ngời trong sáng. Cô ra ngoài, gõ cửa nhà Hách Nhân, nhưng không có ai đáp lại. Cô áp sát vào cửa phòng lắng nghe bên trong phòng, bên trong giống như truyền đến tiếng kêu đánh giết. Anh ta lại đang chơi game à? Tưởng Ban Hoa nhìn lại thời gian, vừa về không bao lâu đã bắt đầu chơi game rồi à? "Hách Nhân, mở cửa!" Cô gõ gõ cửa, tay gõ vào cửa có chút đau, nhưng người bên trong vẫn như cũ không chịu mở cửa. Tưởng Ban Hoa tựa mình vào cửa, cau lại mày đẹp. Có lẽ ngày thường cô cho người ta cảm giác quá dễ gần cho nên Hách Nhân mới ảo tưởng rằng cô sẽ giúp đỡ miễn là anh ta đề cập tới. "Tôi sẽ không giúp anh đâu." Cô nói xong liền xoay người mở cửa nhà mình. Hách Nhân lúc này mới ló đầu ra khỏi cửa, thật ra anh ta vẫn luôn đứng sau cánh cửa. "Hoa Hoa tốt, cô giúp tôi đi mà." Giọng điệu khi nói của anh ta làm người ta ngứa ngáy vô cùng, da gà cũng nổi lên. Một thằng con trai thế mà so với con gái còn ỏn ẻn hơn ba phần. Tưởng Ban Hoa dừng động tác mở cửa, cô xoay người lại nói: "Lừa cha mẹ anh như thế có thích hợp không?" Hách Nhân đi từ trong nhà ra, thở dài: "Tất cả những gì tôi nghĩ ra cũng chỉ có cách này thôi. Tôi cũng không thể nói với bọn họ là tôi thích con trai được." "Tôi cảm thấy đây là một lời nói dối thiện ý nha." Tưởng Ban Hoa bắt gặp ánh mắt trong veo của anh ta, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, cô nghịch chìa khoá trong tay, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Dù thế nào bọn họ cũng sẽ biết." Hách Nhân ngây người một lát, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời, nói: "Việc của sau đó tôi sẽ nói sau, ngày mai cô chỉ cần đảm nhiệm tốt vai bạn gái của tôi thôi." Tưởng Ban Hoa còn muốn từ chối thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang. Cô quay đầu nhìn về phía chỗ rẽ, Lý Tiếu Thảo đang chậm rãi đi lên, cả người anh lộ ra một một vẻ thờ ơ lạnh nhạt cùng xa cách. "Thảo Thảo." Hách Nhân nhìn thấy Lý Tiếu Thảo, đôi mắt xuất hiện ý cười chạy nhanh tới bên cạnh anh, sau đó nắm lấy cánh tay anh. Hết thảy đều có vẻ tự nhiên, đúng là đẹp mắt đẹp lòng. Tưởng Ban Hoa nhìn hai người họ đứng song song nhau, cảm thấy mình đứng đây có chút dư thừa, vì thế cô quyết định chào bọn họ xong sẽ đi vào nhà. Nhưng Lý Tiếu Thảo đã nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh nhìn thẳng vào cô và nói: "Cuối tuần hiếm khi chúng ta được gặp mặt, cùng đi ra ngoài ăn chút đồ ngon đi." Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu liếc sang Hách Nhân lại nhìn Lý Tiếu Thảo, vừa định mở miệng nói không đói bụng thì dạ dày đã đánh trống sôi ùng ục. Cô bất đắc dĩ gật gật đầu. Hách Nhân ở một bên bĩu môi nói: "Không phải cậu tới chơi game cùng tớ sao?" "Ăn no rồi đánh." Lý Tiếu Thảo nhìn Hách Nhân đang dựa vào người mình liền nhíu nhẹ mày, nhẹ đến mức khó phát hiện. Vừa rồi hình như anh nghe được từ "bạn gái", không biết có phải là anh nghe lầm hay không. Tưởng Ban Hoa đi bên cạnh hai người bọn họ, cảm thấy mình như một cái bóng đèn lớn phát sáng, còn đặc biệt sáng ngời trong ngày trời đầy mây Khi ở công ty, Hách Nhân còn bận tâm tới ánh mắt của người khác. Nhưng mà bây giờ, anh ta đứng ở hành lang kéo tay Tiểu Thảo như một cặp yêu nhau bình thường. Nụ cười treo trên khóe mắt của Hách Nhân biến mất khi Lý Tiếu Thảo rút cánh tay của mình về. Tưởng Ban Hoa cảm thấy Hách Nhân thật đáng thương, vốn là cô đi bên cạnh anh ta mà thấy thế nên chủ động khoác tay anh ta. "Chúng ta tập trước một chút đi." Cô nói. Hách Nhân liếc nhìn Tưởng Ban Hoa lùn hơn mình rất nhiều, sau đó nở nụ cười, chủ động cầm lấy tay cô. Nhìn từ xa xa lại đây, hai người bọn họ cũng có một ít hương vị của cặp tình nhân. Chẳng qua là Lý Tiếu Thảo ở bên cạnh hai người ngày càng lạnh nhạt hơn trước. Editor: Alissa Cập nhật 1/11/2021
Chương 16: Có phải anh thích tôi không? Bấm để xem "Cơm gà hầm nấm." Tưởng Ban Hoa chỉ chỉ bảng hiệu không lớn không nhỏ phía trước, sau đó hỏi: "Ăn cái này không?" Hách Nhân gật gật đầu, mà Lý Tiếu Thảo lại không nói chuyện. Tưởng Ban Hoa cho rằng anh không thích, thế nên cô bảo: "Chúng ta đổi sang chỗ khác." "Không cần, cứ ăn ở nơi này." Nói xong, Lý Tiếu Thảo lập tức đi vào trong tiệm, để lại cho hai người kia một bóng lưng tiêu sái(*) Tưởng Ban Hoa không biết Lý Tiếu Thảo bị làm sao. Cô đánh mắt sang hỏi Hách Nhân, nhận lại được chính là vẻ mặt bất lực của anh ta. Ban Hoa cũng không nghĩ nhiều. Cô nhanh chóng đi theo Tiếu Thảo vào tiệm. "Thảo Thảo, cậu muốn uống Coca không?" Hách Nhân đứng trước tủ lạnh, chuẩn bị duỗi tay lấy thêm một lon nữa. Lý Tiếu Thảo lại lắc lắc đầu, trả lời: "Tôi uống nước sôi để nguội là được." Lúc này, Tưởng Ban Hoa chen miệng nói: "Hách Nhân, tôi muốn một chai sữa đậu nành." "Cô tự đi lấy đi." Hách Nhân vừa cầm lon Coca tới chỗ bọn họ vừa đáp. Ban Hoa không tức giận với anh ta, cô chỉ cười, bảo: "Anh đúng là tiêu chuẩn kép!" Hách Nhân liền dùng vẻ mặt "Tôi chính là tiêu chuẩn kép đấy, cô có thể làm gì tôi" để nhìn Ban Hoa. Tưởng Ban Hoa nhướng mày, tự mình đến chỗ tủ lạnh lấy đồ. Cô không có ý muốn so đo với Hách Nhân, dù sao, trong cảm nhận bây giờ của cô, Hách Nhân giống một cô gái nhỏ khó nuôi vậy. "Hoa Hoa, cô giúp tôi lấy một lon Coca đi." Lý Tiếu Thảo đột nhiên cất tiếng, khiến cho thân mình Tưởng Ban Hoa khựng lại một chút. Cô cảm thấy hôm nay Lý Tiếu Thảo không được bình thường, cụ thể ở chỗ nào không rõ, thế nhưng Tưởng Ban Hoa cũng không thể hỏi tới. "Đây." Tưởng Ban Hoa đưa lon Coca cho Lý Tiếu Thảo. Ngay lập tức, cô nhận ra Hách Nhân bên cạnh đã có chút không vui. "Ngoại trừ ăn gà hầm nấm, hai người còn muốn ăn gì không?" Cô hỏi. Hách Nhân rõ ràng không có hứng thú với đồ ăn, anh ta chỉ hứng thú với mỗi Lý Tiếu Thảo . "Cô muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi thấy trong tiệm còn có xương sườn các thứ nữa." Tiếu Thảo bảo. Tưởng Ban Hoa gật đầu, rồi cô đặt thực đơn trong tay xuống. Hiện tại, cô chỉ chăm chú xem di động, ngay cả việc quan sát xem Hách Nhân có vui vẻ không, vì sao Lý Tiếu Thảo kì quái, cô cũng không thèm tiếp tục. Mãi đến khi đồ ăn được dọn lên, Tưởng Ban Hoa mới từ từ cất di động đi. Lúc ăn, hai người bọn họ ai cũng không nói lời nào, bởi vậy, bữa cơm càng tiếp tục càng thêm xấu hổ. Tưởng Ban Hoa thấy, sau bữa cơm hôm nay, hệ tiêu hóa của cô nhất định cũng xảy ra vấn đề mất. Lúc kết thúc bữa ăn, Ban Hoa ngẩng đầu nhìn hai người, bảo: "Lát nữa tôi phải tới nhà Quý Vi thăm cô ấy, hai người cứ từ từ đi chơi." Lý Tiếu Thảo không ăn nhiều lắm. Anh liếc nhìn Tưởng Ban Hoa, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.. Anh biết Ban Hoa đang nói dối, nhưng dù vậy, anh cũng không muốn vạch trần cô. Hách Nhân không để ý mà xua tay: "Đi đi, đi đi.... Cô nhớ thay tôi gửi lời hỏi thăm đến người phụ nữ khoa trương kia nhé." Người phụ nữ khoa trương là chỉ Quý Vi sao? Nếu Quý Vi biết ở sau lưng, Hách Nhân gọi cô ấy như vậy, chắc chắn Quý Vi sẽ xé anh ta thành tám khối. Tưởng Ban Hoa thầm nghĩ. Sau khi tạm biệt Hách Nhân và Lý Tiếu Thảo, Tưởng Ban Hoa lập tức quay về nhà. Cô nằm ườn trên sofa, ngay cả ý nghĩ muốn cử động cũng đánh mất. "Cốc cốc cốc." Cửa ngoài lại lần nữa truyền đến tiếng gõ. Tưởng Ban Hoa nhíu nhíu mày, cực kì không tình nguyện đứng lên từ sofa: "Ai đó?" Thấy không có tiếng trả lời, Tưởng Ban Hoa liền đến mắt mèo quan sát. Vừa thấy là Lý Tiếu Thảo, trong lòng cô đã tràn đầy ngạc nhiên. Cô đưa tay lên, nhanh chóng đem cửa mở ra. "Có chuyện gì sao?" Tưởng Ban Hoa hỏi. Lý Tiếu Thảo nở nụ cười, trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền nong "Tôi chỉ đến xem cô có đi tìm Quý Vi không thôi." Anh nói. Giọng điệu của anh bình thản, giống như đây chỉ là chuyện thường ngày. Chẳng qua, ánh mắt Tiếu Thảo nhìn cô lại sáng rực. Tưởng Ban Hoa có chút khó hiểu. Cô vuốt vuốt vành tai của mình, nghĩ tới cái gì đó liền đảo mắt dò hỏi: "Có phải anh thích tôi không?" Chú thích: – Tiêu sái: Chỉ sự trong sạch thanh cao, vượt khỏi cuộc đời, như rửa sạch bụi đời Editor: Trịnh Tô Nguyệt Cập nhật 8/11/2021
Chương 17: Đúng vậy, tôi thích cô. Bấm để xem Có phải anh thích tôi không? Người có thể hỏi ra vấn đề như vậy, chắc chắn là vô cùng tự tin về bản thân mình. Lý Tiếu Thảo ngạc nhiên đứng bên cửa, anh không ngờ Tưởng Ban Hoa sẽ trực tiếp hỏi thẳng. Tiếu Thảo nhìn vào đôi mắt linh động của Tưởng Ban Hoa, sau đó cong cong miệng cười. "Đúng vậy, tôi thích cô." Giọng nói của anh có chút khàn khàn, từng câu chữ đều mang theo tình cảm của anh. Mắt Lý Tiếu Thảo như là một hồ nước sâu, chỉ muốn nhanh chóng đem cô hút vào. Thời điểm Tưởng Ban Hoa sắp chìm sâu trong đó, cô lại vô tình liếc được bóng dáng Hách Nhân ở chỗ rẽ cầu thang. Xong đời! Cô thầm hô trong lòng. Lý Tiếu Thảo cũng chú ý tới Hách Nhân. Anh xoay người lại, vô cùng tự nhiên hỏi: "Lấy xong chuyển phát nhanh rồi?" Hách Nhân giống như nghe thấy gì hết, chỉ vui vẻ cười đáp: "Ừ, lấy xong." Tưởng Ban Hoa thở phào nhẹ nhõm. Rồi cô ngẩng đầu nhìn hai người, bảo: "Tôi muốn chuẩn bị một chút để ra ngoài." Nói xong, Ban Hoa đem cửa phòng đóng "rầm" một tiếng. Cô dựa lưng vào cửa, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại. Cô cảm thấy Lý Tiếu Thảo đang nói giỡn với cô, thế nhưng, bộ dạng vừa nãy của anh ta lại rất nghiêm túc. Ban Hoa hơi lắc lắc đầu, cô quyết định dẹp hết suy nghĩ vớ vẩn, nhanh chóng chuẩn bị để đi nhà Quý Vi. Vốn dĩ, cô đúng là dự định sẽ làm tổ ở nhà nằm một ngày, nhưng hiện tại, cô không muốn đi cũng phải đi. Tưởng Ban Hoa thở dài, hình như chỉ cần gặp được hai người họ, cuộc sống của cô sẽ bay mất bình yên, ngay cả kế hoạch cuối tuần cũng bị đảo lộn. Ban Hoa cầm lấy di động và chìa khóa, sau đó mở cửa ra ngoài. Bên kia, Hách Nhân cùng Tiếu Thảo cũng chuẩn bị ra tiệm net. Hai người ra khỏi nhà, trùng hợp gặp được Ban Hoa. "Hai người cũng muốn ra ngoài?" Tuy Tưởng Ban Hoa cảm thấy xấu hổ, nhưng cô vẫn mở miệng hỏi. Phải biết rằng, cô ghét nhất là sự yên lặng. "Đi tiệm net." Hách Nhân không còn thân thiện giống trước, ánh mắt nhìn Tưởng Ban Hoa của anh ta cũng lộ ra sự lạnh nhạt. Ban Hoa gật gật đầu, rồi cô làm lơ tia lửa điện chung quanh ba người, nhanh chóng dẫn đầu đi xuống. Lý Tiếu Thảo sải bước theo sau Tưởng Ban Hoa. Cả đường đi, anh không nói lời nào, giống như việc ban nãy chỉ là cô hỏi anh đáp thôi. Tưởng Ban Hoa đi nhanh hơn, mãi đến lúc tới cửa trạm tàu điện ngầm, cô mới phát hiện bọn họ không hề bám theo. Ban Hoa thở dài, không biết là vì đi bộ mệt, hay là do trong lòng trở nên nhẹ nhõm. Cô đứng nghỉ một lát, sau đó nhanh chóng lên tàu điện ngầm. Bởi vì chân của Quý Vi không tiện, thế nên cô ấy không thể xuống đón cô. Tưởng Ban Hoa trực tiếp đi lên tầng, lúc đến nơi liền phát hiện cửa nhà Quý Vi khép hờ. "Tớ mà không biết cậu ở nhà, nhìn cửa kiểu đó sẽ cho rằng nhà cậu gặp phải ăn trộm." Tưởng Ban Hoa vừa vào cửa liền lên tiếng chế nhạo. Lúc này, Quý Vi đang ngồi trên sofa chơi di động, cái chân bị thương của cô ấy thì gác trên bàn, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn. "Nếu không phải cậu nói sẽ đến đây, tớ đã sớm đi leo núi với ba mẹ." Quý Vi buông di động xuống, vẻ mặt ai oán nhìn cô. "Với cái chân này của cậu, cậu còn muốn đi leo núi?" Tưởng Ban Hoa không thể tin được. Quý Vi cười xấu xa. Cô ấy cầm trái cây trên bàn lên ăn, bảo: "Tớ có thể ngồi cáp chờ bọn họ, sau đó lại ngồi cáp treo xuống mà!" Tưởng Ban Hoa đỡ đỡ trán, có chút muốn cười, cảm thấy Quý Vi là một cô gái dở hơi nhưng vẫn nhịn không cười. "Tới tìm tớ có chuyện gì à?" Tưởng Ban Hoa đặt túi xuống, sau đó vừa nói vừa bước đến ngồi trên sofa: "Không có chuyện gì thì không thể tới tìm cậu?" "Không phải, chỉ là tớ cảm thấy cậu có tâm sự." Quý Vi nhìn lại phía cô, nhướng mày nói: "Mau nói thật đi, có phải cậu coi trọng người đàn ông nào rồi đúng không? Cần người chị em tốt này tới trấn ải giúp cậu?" "Không có." "Thật sự không có?" "Thật mà." "Cậu chắc chắn?" "Được rồi, lúc trước đúng là có một người, chẳng qua bây giờ đã kết thúc." Nghe Tưởng Ban Hoa nói xong, Quý Vi liền quay sang nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Để tớ đoán nhé, người kia là Lý Tiếu Thảo có tính cách lãnh đạm?" Cô ấy thấy Tưởng Ban Hoa không có phản ứng, vẻ mặt lập tức biến thành hoảng sợ: "Đừng nói với tớ là, lúc trước cậu đã thích tên gay chết tiệt kia?" Cái gì? Quý Vi đã biết Hách Nhân là cong sao? Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch) Cập nhật 8/11/2021
Chương 18: Phong cách dạo phố chính xác của con gái. Bấm để xem "Làm sao cậu lại biết anh ta là gay?" Quý Vi trợn mắt, nói: "Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được! Tớ còn biết, anh ta thích Lý Tiếu Thảo đấy." Nhưng, việc đó đúng là dọa cô ấy sợ chết. Tưởng Ban Hoa ăn một miếng cà chua nhỏ, sau đó nói: "Lúc trước, đúng là tớ thích anh ta, tớ còn cho rằng anh ta cũng thích tớ. Nhưng, Hách Nhân nói với tớ anh ta thích Lý Tiếu Thảo, khiến tớ không còn ảo tưởng gì cả." "Cậu không suy xét việc uốn thẳng anh ta?" Quý Vi cười giỡn. Hiện tại liền đến phiên Tưởng Ban Hoa trợn mắt trắng. Cô thở dài, nói: "Chuyện như thế rất khó, chỉ có mình cậu mới muốn đi khiêu chiến." Quý Vi nhướng mày, đối với câu trả lời của Ban Hoa, cô ấy vô cùng vừa lòng. "Vậy, hôm nay cậu mang bộ mặt ủ dột đó làm gì, ai chọc cậu?" Quý Vi tiếp tục hỏi. "Chuyện này kể ra thì dài lắm, đợi tớ xác nhận lại rồi sẽ khai báo với cậu." Tưởng Ban Hoa vẫn không thể tháo gỡ nút thắt của bản thân. Quý Vi nhìn cô rồi bĩu môi, cô ấy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. "Lát nữa cậu cùng tớ đi dạo phố đi." Quý Vi thả chân xuống khỏi bàn, cười khanh khách nói với Tưởng Ban Hoa. Vốn Tưởng Ban Hoa còn muốn ngồi xem phim, vừa nghe Quý Vi nói xong, cô đã kinh ngạc hỏi lại: "Cậu chắc chắn chứ?" Quý Vi gật gật đầu. Sau đó, cô ấy đứng lên trước ánh nhìn chăm chú của Ban Hoa, bảo: "Tớ hồi phục tốt rồi, hiện tại có thể múa cho cậu xem luôn đấy!" "Cậu sẽ không ngã luôn chứ?" Tưởng Ban Hoa nhìn Quý Vi, rồi cô tò mò hỏi: "Tại sao lại muốn đi dạo phố?" Quý Vi nhìn chân mình, lại nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nói: "Đi dạo phố có thể làm thể xác và tinh thần tớ phơi phới." "Đi dạo phố chỉ có thể làm thể xác và tinh thần tớ mệt chết!" Mặc dù Tưởng Ban Hoa nói vậy, thế nhưng cô vẫn đứng lên chuẩn bị. Quý Vi vỗ vai Tưởng Ban Hoa, bảo: "Tớ sẽ biến cậu thành người yêu đi dạo phố." Tưởng Ban Hoa vẫy vẫy tay, nói: "Vẫn là thôi đi, quá mệt mỏi." "Tớ đi trang điểm, cậu chờ tớ một lát." Nói xong, Quý Vi liền chạy vào phòng, để lại Tưởng Ban Hoa một người đứng trong phòng khách. Ban Hoa nhàm chán xem TV, chốc lát lại ngẩng đầu quan sát phong cảnh bên ngoài. Qua khoảng mười phút, Quý Vi bước ra từ trong phòng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Tưởng Ban Hoa liếc nhìn, sau đó chế nhạo cô ấy: "Người không biết, chắc chắn sẽ nghĩ cậu vừa tiêm một liều axit hyaluronic đấy." "Tớ xem như cậu đang khen tay nghề trang điểm cao siêu của tớ." Quý Vi đáp lại, sau đó đưa tay lấy một đôi giày cao gót có phần gót thấp ra khỏi tủ. "Cậu không sợ gót chân lại sưng lên à?" Quý Vi khom lưng đi giày, đến khi đi xong, cô nàng vui vẻ dậm dậm chân, nói với Tưởng Ban Hoa: "Không sợ sưng, bởi vì đi giày cao gót mới là phong cách dạo phố chính xác." Tưởng Ban Hoa im lặng lắc đầu. Cô cẩn thận đi theo bên cạnh Quý Vi, rất sợ cô ấy trượt chân ngã xuống. "Có lẽ tí nữa tớ sẽ mua thật nhiều đồ, dù sao rất lâu rồi tớ chưa đi dạo." Rất lâu trong lời Quý Vi, chẳng qua là mới hai ngày. Tưởng Ban Hoa thờ ơ nhún vai, cô đã sớm chuẩn bị túi đựng đồ cho Quý Vi rồi. "Tớ muốn mua đôi giày kia." "Tớ thấy nó giống một đôi giày cậu từng đi." "Đó không giống nhau." "Tớ muốn mua lọ nước hoa đó." "Nước hoa trong nhà đều dùng hết rồi?" "Không có. Nhưng cái này thật sự rất thơm!" ...... Tưởng Ban Hoa thấy, giảng đạo lí lúc dạo phố với Quý Vi là hoàn toàn vô dụng, cô ấy sẽ chẳng nghe vào lời nào. Tuy rằng cô cũng mua đồ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không điên cuồng giống Quý Vi. Mỗi khi nhìn sang, Ban Hoa thấy Quý Vi mới là người có phong cách dạo phố chính xác của con gái. Bản thân Tưởng Ban Hoa cô, lại càng giống một thẳng nam hơn. Ban Hoa bị ý nghĩ của bản thân làm cho buồn cười. Đến khi không nhịn được nữa, cô mới cười khẽ một tiếng. Tất nhiên, Quý Vi không phát hiện ra sự kỳ lạ của Ban Hoa, cô ấy vẫn đang đắm chìm trong việc mua sắm của bản thân. Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch) Cập nhật 8/11/2021
Chương 19: Sự việc khác thường tất có chuyện lạ. Bấm để xem Ngày hôm sau. Tưởng Ban Hoa từ từ tỉnh dậy, Quý Vi ở bên cạnh cô vẫn đang say ngủ. Cô ngáp dài một cái rồi xuống giường. Bởi vì hôm qua đi dạo phố về quá muộn cho nên cô ở lại qua đêm. Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính, lúc cô chuẩn bị về nhà thì nhớ ra tối chủ nhật tại nhà Hách Nhân có liên hoan. Vì thế cô nói dối rằng một mình về nhà không an toàn, liền mặt dày mày dạn ăn vạ ở nhà Quý Vi. Có sự khác thường tất có chuyện lạ. Nếu là bình thường thì mặc cho Quý Vi giữ cỡ nào cô cũng không ở hôm nay lại chủ động muốn ở lại qua đêm, Quý Vi tự nhiên muốn bới lông tìm vết tới cùng. Vì thế, Tưởng Ban Hoa mới kể hết ra chuyện Hách Nhân nhờ mình giả làm bạn gái. Quý Vi đáp lại: "Hai người nghĩ mình đang đóng phim truyền hình à? Hay là cậu muốn đóng vai một gia đình hạnh phúc à, vậy mà dám đùa cợt như thế đối với trưởng bối." "Anh ta cũng là do có nỗi khổ khó nói mà." Tưởng Ban Hoa giúp Hách Nhân giải thích. "Đêm nay cậu có thể ở lại nhà tớ nhưng ngày mai vẫn phải chạm mặt anh ta thôi, hay là cậu cứ giúp anh ta nói dối đi." Quý Vi vừa nói vừa tung chăn lên. Tưởng Ban Hoa thở dài, gãi gãi đầu, sau đó rút vào ổ chăn, nói: "Nào tỉnh dậy rồi nói sau đi." Nhưng hiện tại cô đã tỉnh dậy nhưng vẫn không biết phải làm sao. Cũng không phải cô không muốn giúp, mà cảm thấy nếu giúp được một lần thì sẽ có vô số tiếp theo, cô thấy như vậy quá phiền phức. "Cậu còn đang suy nghĩ lung tung à?" Quý Vi ngáp một cái, đi vào WC, vỗ vỗ bả vai cô: "Cậu cũng hứa với anh ra rồi, mà giờ đổi ý thì không tốt lắm đâu." "Nếu bố mẹ anh ta phát hiện ra anh ta là người như thế, có khi nào điên mất không?" Tưởng Ban Hoa đang rửa mặt, bọt biển lăn tăn nhẹ nhàng giữa lòng bàn tay và khuôn mặt. Quý Vi lại ngáp một cái, suy nghĩ một hồi lâu mới đáp lại: "Tớ không rõ. Nếu là bố mẹ tớ thì chắc sẽ điên lên đấy." Tưởng Ban Hoa gật đầu thở dài, sau đó lại gật gật đầu đi theo sau cô ấy với vẻ mặt đưa đám oán giận, nói một câu: "Thật sự là phiền quá đi!" Quý Vi tiến lại gần với vẻ mặt xem kịch vui, sau đó nói: "Cậu có thể vạch trần anh ta ngay tại chỗ mà, như vậy anh ta sẽ ra đi vui vẻ." Đối với người xem náo nhiệt còn chê việc không đủ lớn như Quý Vi thì Tưởng Ban Hoa chỉ muốn quăng một chữ thôi, chính là: "Cút." "Ha ha ha ha ha." Cả một buổi sáng, màng nhĩ của Tưởng Ban Hoa đều đắm chìm trong tiếng cười ma mị của Quý Vi, thẳng cho đến khi lên tàu điện ngầm, hình như cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười to của Quý Vi bên mình. Tin nhắn WeChat của Hách Nhân bắt đầu dội bom dữ dội sau khi Tưởng Ban Hoa ngồi trên tàu điện ngầm. Cô mở máy nhìn những dòng tin nhắn bảo cô mau về nhà, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười. Cô gửi cho anh ta tin nhắn nói mình đã gần tới trạm, chờ đến khi cô ra khỏi trạm, đã thất anh ta đứng ở ngoài cửa trạm xe điện ngầm chờ mình. "Anh lo lắng đến thế cơ à?" "Tôi sợ cô lỡ hẹn." Suýt nữa bị anh ta đoán đúng rồi. Hách Nhân cầm lấy chiếc túi trong tay cô và nói: "Mặc kệ tương lai bố mẹ tôi có biết sẽ thành thế nào thì tôi cũng chỉ hy vọng mấy năm gần đây bọn họ không cần biết, cứ sống vui vui vẻ vẻ là được." "Nếu có thể, tôi hy vọng cả đời này họ vĩnh viễn không biết." Anh ta nói những lời tuy vô nghĩa nhưng nó tình cờ chạm vào tim cô, khiến cô bớt đi sự kháng cự với lời nói dối lừa gạt này. Có lẽ những gì bọn họ phải làm hiện tại chỉ là một lời nói dối thiện ý. Và có lẽ, anh ta trở nên như vậy cũng chỉ bởi vì quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó. Thích Ca Mâu Ni đã từng nói: "Bất kể bạn gặp được ai, người đấy đều là người nên xuất hiện trong cuộc đời bạn, đều có lý do và sứ mệnh riêng, đó không phải sự ngẫu nhiên và người ấy sẽ dạy bạn một số điều." Tưởng Ban Hoa vừa đi vừa nhìn Hách Nhân ở bên cạnh, sự xuất hiện của anh ta có lẽ không phải sự ngẫu nhiên, nhưng anh ta xuất hiện bên cạnh cô để dạy về điều gì hay đơn giản chỉ cùng cô trưởng thành? Điều này còn chưa rõ. Editor: Alissa. Cập nhật 8/11/2021