Hiện Đại [Edit] [Alhaitham] Chỉ Là Vấn Đề Về Thời Gian - Strwbrrymlkjh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Martha dễ thương, 22 Tháng bảy 2023.

  1. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chỉ là vấn đề về thời gian (Alhaitham)

    Tác giả: Strwbrrymlkjh

    Editor: Martha dễ thương

    Thể loại: Ngọt văn, ngược nhẹ, hiện đại

    Số chương: 2

    Bản gốc: It's just a matter of time - AO3

    [​IMG]

    Văn án:​

    Phải mất bao lâu để sa vào lưới tình? Một số bảo rằng nó có thể xảy ra ngay lập tức hoặc có thể mất vài tuần, vài tháng hay thậm chí cả năm. Tuy vậy, một số khác lại bảo rằng thời thời gian sẽ là một thứ không xác định được tình yêu bởi khi nó đến, bạn biết đó chính là nó. Đối với bản thân bạn, bạn cũng không thực sự có câu trả lời chắc chắn cho điều đó. Tuy nhiên, có một thứ bạn có thể chắc chắn, đó là người đàn ông duy nhất bạn nghĩ đến khi bạn hỏi những câu hỏi kiểu này. (AU hiện đại)​
     
    PhiselaLieuDuong thích bài này.
  2. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chương 1.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải mất bao lâu để sa vào lưới tình? Một số bảo rằng nó có thể xảy ra ngay lập tức hoặc có thể mất vài tuần, vài tháng hay thậm chí cả năm. Tuy vậy, một số khác lại bảo rằng thời thời gian sẽ là một thứ không xác định được tình yêu bởi khi nó đến, bạn biết đó chính là nó. Đối với bản thân bạn, bạn cũng không thực sự có câu trả lời chắc chắn cho điều đó. Tuy nhiên, có một thứ bạn có thể chắc chắn, đó là người đàn ông duy nhất bạn nghĩ đến khi bạn hỏi những câu hỏi kiểu này. Alhaitham .

    Là một học sinh trong Giáo Viện, bạn được tiếp xúc với rất nhiều người nhưng không một ai trong số họ đáng chú ý và khó quên như anh ta. Nó không phải là do yêu từ cái nhìn đầu tiên như trong tiểu thuyết đâu, chắc chắn. Nhưng cũng không phủ nhận được, anh ta có sức hút. Suy cho cùng thì, Alhaitham thông minh, đẹp trai và sự khó nắm bắt cũng như khí chất bí ẩn của anh ta chắc chắn làm tăng thêm sự quyến rũ của anh, nhưng chỉ có vậy thôi. Trái ngược với những gì mà bạn đã đọc trong những cuốn ngôn tình lãng mạn, bạn không hề cảm thấy cái cảm giác bồn chồn trong bụng hay cái cách trái tim bạn sẽ loạn nhịp khi ở bên anh.

    Trở thành bạn của anh cho phép bạn tìm hiểu thêm một vài điều về Alhaitham - anh ta yêu bà của mình và thích đọc các bộ sưu tập bản thảo của bà; anh hay uống cà phê vào buổi sáng; anh có một đàn anh từ học phái Kshahrewar, người mà Alhaitham cũng coi là bạn của mình; đôi lúc Alhaitham sẽ rất thẳng thắn, anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt một lịch trình và tóc anh ta dường như đang trở nên nhạt hơn ở phần đuôi, đôi mắt anh cũng đẹp như mặt hồ lúc hoàng hôn.

    Dù là một quá trình thầm lặng và từ từ, nhưng việc yêu người đàn ông tóc bạc này là điều mà bạn chắc chắn bản thân không tránh được. Ngay từ đầu, bạn đã nhận thức được các dấu hiệu. Nó bắt đầu với việc bạn mong đợi hồi âm tin nhắn của anh ta, sự nghiền ngẫm đi kèm với mọi lời khen mà anh dành cho bạn, bất kể lời khen đó có tầm thường và trái chiều đến mức nào và có cả những đêm mất ngủ chỉ để hồi tưởng và suy nghĩ về từng tương tác mà bạn có với anh ta.

    Nói là tương tác thì quá chung, lấy ví dụ như tình huống mà cả hai bạn đang gặp phải ngay bây giờ đi. Bạn và Alhaitham vừa thức trắng đêm ở thư viện Giáo Viện để chỉnh sửa lần cuối nghiên cứu của mình và hiện đang trên xe buýt để về nhà của mỗi người. Lúc đó, bạn có lẽ đã quá mệt mỏi vì điều tiếp theo bạn biết là cảm giác bàn tay vững chắc của Alhaitham đặt lên má bạn khi bạn dựa đầu vào vai anh. Theo lẽ thường thì lúc đó bạn đã quá mệt mỏi để giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng bằng sức mạnh thần kì nào đó, bạn vẫn có thể tỉnh táo để nhắc nhở bản thân không được phép xâm phạm không gian cá nhân của Alhaitham vì bạn biết anh ta ghét điều đó như thế nào mỗi khi có người làm như thế.

    Bạn nhanh chóng đưa đầu ra xa anh với ý định ngồi thẳng dậy và ngay lập tức hối hận về quyết định của mình khi đầu bạn đập vào cửa sổ bên cạnh. Tiếng động lớn khiến Alhaitham ngồi kế cũng phải giật mình và nhìn bạn với ánh mắt kinh ngạc. Đưa tay lên xoa xoa bên trán bị đập trúng, bạn dường như cảm nhận mặt mình dần nóng lên khi bạn cố gắng hết sức để giải tỏa tâm trí mơ hồ của mình.

    "Tôi đã cố giữ cho đầu cậu không đập vào cửa sổ. Nhưng có vẻ như những nỗ lực của tôi là vô ích rồi." Anh nói với một chút trêu chọc trong giọng nói của mình.

    Bạn quay sang anh. "Đáng lẽ anh nên đánh thức tôi dậy. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chảy nước dãi trên vai anh chứ?" Bạn nói, liếc sang cái vai bạn vừa dựa của anh.

    "Vậy tôi sẽ để cậu giặt quần áo của tôi."

    Đây là những gì bạn đã nói về. Những tương tác khi mà Alhaitham dường như mất cảnh giác khi ở bên bạn. Những thứ khiến bạn nghĩ lại về những cuốn tiểu thuyết về tình yêu mà bạn đã đọc, về việc chúng đã sai lầm như thế nào. Quên sự bồn chồn đi, bạn bây giờ như đang nở rộ cả vườn hoa. Tim bạn đập rất nhanh và quá ồn, khiến bạn sợ rằng nếu tiến lại gần chỉ một tí, Alhaitham sẽ có thể nghe thấy từng nhịp đập.

    Phần còn lại của chuyến đi là một sự im lặng thoải mái và với bạn cố hết sức chống chọi cơn buồn ngủ. Bạn đang xuống xe buýt thì anh nói, "Nhớ chườm đá lên đó." Anh ta thậm chí không cho bạn cơ hội để trả lời khi anh đi thẳng về hướng nhà mình.

    Đêm đó, thay vì bù đắp cho giấc ngủ đã mất, bạn lại thao thức khi cố soi từng chi tiết trong lần tương tác này. Alhaitham không phải là người sẽ lãng phí thời gian quý báu của mình với những người mà anh ta không quan tâm. Có lẽ, anh ta quan tâm đến bạn. Phải không? Alhaitham có thể không thể hiện sự đánh giá cao của anh qua lời nói, nhưng anh ta tôn trọng bạn và luôn quan tâm đến sức khỏe của bạn. Đây sẽ là một mẩu thông tin khác mà bạn sẽ thêm vào danh sách manh mối ngày càng tăng của bạn về việc liệu Alhaitham có cảm thấy thích bạn hay không. Ngay bây giờ, theo tỉ lệ thì kết quả có vẻ khá khả quan.
     
    PhiselaLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2023
  3. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chương 1.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước ngoặt trong mối quan hệ của bạn đến với tin tức nghiêm trọng rằng bà của Alhaitham, người thân duy nhất mà anh từng biết, bị ốm và các bác sĩ nói rằng bà sẽ không còn tồn tại lâu trên thế giới này. Bạn chỉ gặp bà ấy một vài lần nhưng bạn biết rằng bà đã chăm sóc Alhaitham kể từ khi cha mẹ anh qua đời trong một tai nạn đáng tiếc khi anh còn nhỏ. Tim bạn gần như tan nát khi biết được tin bà ấy cũng sắp rời khỏi Alhaitham.

    Alhaitham không bao giờ là người thể hiện mình, ít nhất là khi anh ở cùng những người mà anh cảm thấy thoải mái, nhưng anh ấy đã giỏi hơn trong việc che giấu cảm xúc của mình dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó. Mỗi ngày, bạn nhận thấy những thay đổi nhỏ trong hành vi của anh. Ban đầu Alhaitham không bao giờ nói nhiều, nhưng bây giờ bạn đã có thể đếm số từ mà anh nói hàng ngày trên một bàn tay. Bạn thường bắt gặp anh nhìn chằm chằm vào hư không, đôi khi với cái cau mày hoặc với vẻ mặt trống rỗng. Anh cũng dành ít thời gian cho bạn hơn về những việc không liên quan đến học tập và chọn rời Giáo Viện sớm để dành thời gian cho bà của mình. Bạn hiểu điều đó và bạn cũng muốn hỗ trợ anh bằng mọi cách có thể, bằng mọi cách anh sẽ cho phép bạn làm.

    Hôm nay là một trong những ngày đó. Alhaitham đang thu dọn đồ đạc và bạn đã hỏi anh về điều mà bạn rất muốn làm kể từ khi bạn nghe tin buồn đó.

    "Tôi có thể đi với anh ngày hôm nay không?" Anh nhìn bạn và bạn có thể thấy sự khó hiểu trong mắt anh ấy.

    "Tới chỗ của anh, ý tôi là vậy. Tôi muốn đến thăm bà của anh. Tất nhiên là nếu anh muốn và nếu bà ấy cũng cho phép. Nó hoàn toàn ổn nếu anh không muốn. Tôi hiểu. Tôi không muốn ép đặt anh gì hết." Bạn bắt đầu nói một cách lan man trong vô thức. Và với cái gật đầu của anh, đó là thứ bạn nhận được cho câu hỏi của mình.

    Bạn đã từng đến nhà của Alhaitham một lần, khi bạn làm việc cùng nhau trong một dự án trong những năm đầu ở Giáo Viện. Vào thời điểm đó, bạn đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được phép vào nhà anh ấy nữa, trừ khi là vì mục đích học tập. Dẫu sao thì Alhaitham không bao giờ thực sự mời các học giả khác đến nhà của anh.

    "Con về rồi bà." Anh thông báo trong khi cởi giày. Bắt chước hành động của anh, bạn nói, "Xin thứ lỗi vì đã làm phiền ạ."

    Alhaitham dẫn bạn đến nơi có vẻ là khu vực tiếp nhận nơi bà của anh hiện đang ngồi. Nếu bạn không biết về tình trạng của bà ấy, có khi bạn còn không đoán được rằng bà ấy hiện tại đang bị bệnh.

    "Chào mừng về nhà." Bà ấy chào Alhaitham với một nụ cười trước khi quay sang bạn. "Ồ, con đã mang họ đến đây ngày hôm nay. Xin chào cả cháu nữa."

    Bạn đáp lại nụ cười của bà ấy. "Cảm ơn bà đã mời cháu ạ."

    Gia đình họ chưa bao giờ khiến bạn cảm thấy lạc lõng nhưng việc tận mắt chứng kiến sự thay đổi ngay lập tức trong tâm trạng của Alhaitham khi anh nói chuyện với bà của mình khiến bạn cảm thấy rằng bản thân thực sự đang xâm phạm vào khoảnh khắc riêng tư giữa hai người họ. Bạn chưa bao giờ thấy anh trò chuyện với người khác như thế này trước đây - giọng anh vui tươi hơn khi kể lại một ngày của mình và chia sẻ chúng với bà của anh ấy. Người phụ nữ chăm chú lắng nghe, vẻ mặt yêu thương cháu trai của bà hiện rõ.

    Và cái suy nghĩ rằng những khoảnh khắc như thế này của bà ấy với Alhaitham chẳng còn bao lâu khiến bạn rơi những giọt lệ, thứ mà bạn đã cố gắng hết sức để ngăn không trào ra. Đây là một thứ bạn không kiểm soát được nên bạn xin phép rời đi một lúc, nói rằng bạn cần đi vệ sinh. Với chỉ dẫn từ Alhaitham, bạn nhanh chóng tìm thấy nhà vệ sinh. Khi vào bên trong, bạn đã mất một vài phút để bình tĩnh lại. Bạn biết rằng nếu trở lại với đôi mắt đẫm lệ và sưng húp như này sẽ chỉ khiến bạn gây ra sự chú ý và bạn không hề muốn điều đó.

    Bạn đang trên đường trở về thì nghe thấy bà của anh nói "Ta thích họ, Alhaitham. Họ rất tốt." Bạn dừng chân lại.

    "Vâng, đúng vậy," là câu trả lời của Alhaitham

    "Đây là lần thứ hai con mang họ đến đây, đúng không? Chắc hẳn con thích họ rồi." Bà ấy đang trêu chọc anh sao? Họ đang nói về ai vậy? Bạn không cố ý nghe lén nhưng khi bạn chuẩn bị rời đi và quay lại phòng tắm, bạn nghe thấy tên mình.

    "T/b là bạn của con bà ạ, con đương nhiên thích họ rồi."

    Bà ấy cười khúc khích. "Ta không có ý đó đâu, cháu của ta. Ý ta là -" Bà dừng lại. "Con nhắc đến tên của họ khi nói chuyện với bà về một ngày của con. Con chưa bao giờ mời bất cứ ai ở đây ngoài Kaveh và cậu ấy thường không bao giờ ở lại quá lâu. Bây giờ, con đang nghĩ đến việc mời T/b cùng ăn tối với chúng ta."

    Alhaitham im lặng. "Có chuyện gì đang xảy ra giữa hai tụi con sao?" Giọng nói trêu chọc của bà ấy đã trở lại.

    "Bà không cần nên quan tâm đến những điều đó đâu bà ngoại à".

    "Và tại sao ta không nên? Đó là cuộc sống tình yêu của cháu trai ta mà chúng ta đang nói đến!" Bà đáp lại, trêu chọc Alhaitham.

    "Không, không có chuyện gì đâu bà. Tụi con chỉ là bạn. Làm ơn đừng nói những điều đó trước mặt họ, họ có thể hiểu lầm." Giọng điệu của anh đầy sự lịch sự nhưng không khuất phục, như thể không gì có thể thay đổi ý định của anh vậy. Bạn nghe thấy tiếng thở dài của bà anh ấy.

    Những giọt nước mắt đã quay trở lại nhưng lần này là vì một lý do hoàn toàn khác. Đây có phải là nỗi đau mà những cuốn ngôn tình lãng mạn đang nói đến không? Ngay từ đầu bạn đã biết khả năng rất lớn là Alhaitham sẽ không đáp lại tình cảm của bạn nhưng trái tim khờ dại của bạn vẫn chưa bao giờ thôi hi vọng. Rằng một ngày nào đó, bạn có thể có đủ dữ liệu từ mọi tương tác mà bạn đã soi ra, thứ sẽ khiến bạn biết tình cảm đó của người đó là hơn cả tình bạn. Đáng buồn thay, chính những ký ức mà bạn đang ngày mong nhớ lại là những ký ức đang bám bụi trong tâm trí anh ấy.

    Bạn sẽ không bao giờ có đủ can đảm để tỏ tình, bạn biết điều đó. Có lẽ, đây là lý do tại sao bạn chưa bao giờ hỏi Alhaitham bạn là gì đối với anh - bởi vì bạn sợ phải biết. Sợ rằng câu trả lời của anh không phải là câu trả lời mà bạn đang hy vọng.

    Tình bạn là tất cả những gì anh có thể mang lại và thế là quá đủ đối với bạn. Bạn sẽ không cho phép mình tham lam hơn. Ít nhất bây giờ, bạn biết bạn đứng ở đâu trong cuộc sống của anh. Tuy vậy, nỗi đau vẫn không bớt đi chút nào, khi biết rằng bạn chỉ đang tự lừa dối bản bản thân để nghĩ rằng bạn là người đặc biệt của một người nào đó..

    Hít một hơi thật sâu, bạn gõ cửa khu vực tiếp nhận để họ biết về sự hiện diện của bạn. Bạn không thể nhìn vào người bạn mình khi bạn quay trở lại chỗ ngồi của mình. Bạn vừa định thông báo với họ về quyết định về nhà sớm của mình thì bà của anh gọi tên bạn. "Cháu có muốn cùng chúng tôi ăn tối không?"

    "Cháu rất muốn ạ nhưng hôm nay mẹ cháu muốn cháu về nhà sớm. Cháu rất xin lỗi, thưa bà." Bạn ngạc nhiên với giọng nói của bạn nghe đều như thế nào.

    "Ồ, đừng lo. Vậy thì lần sau nhé?" Bạn không nỡ lòng nào từ chối trước sự tử tế và niềm nở của bà ấy. Vì vậy, bạn đã mỉm cười và gật đầu trước khi tạm biệt họ.

    "Tôi sẽ đưa cậu đến nhà ga." Alhaitham nói khi đi theo sau bạn trên đường đến cửa trước.

    Bạn nhanh chóng buộc dây giày lại và đối mặt với anh. "Không cần đâu Alhaitham. Đây đáng lẽ là thời gian của anh với bà của anh. Tôi có thể tự đến đó mà!" Bạn đáp lại bằng một chất giọng vui vẻ khác thường, nó thậm chí còn khiến bạn khó chịu vì nghe nó lạ lùng như thế nào.

    Như thể Alhaitham nhận thấy, anh đã chọn không nói bất cứ điều gì, thứ mà bạn rất biết ơn. Khi ra khỏi nhà, tất cả những gì bạn có thể nghĩ đến là trở về nhà và vùi mình vào chiếc giường của mình. Đêm đó, bạn chìm vào giấc ngủ với giọng nói của Alhaitham vang lên trong đầu. "Tụi con chỉ là bạn thôi."

     
    PhiselaLieuDuong thích bài này.
  4. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chương 1.3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà của tôi đang hỏi về cậu đấy. Bà ấy hỏi rằng khi nào cậu có thể đến thăm bà lần nữa." Alhaitham hỏi trong một ngày nào đó. Bạn đã trả lời với một cái cớ - đại loại là cần sửa lại luận điểm của mình hay gì đó.

    Bạn biết rõ rằng bạn sẽ không còn cơ hội nào gặp bà của anh nếu bạn cứ tiếp tục từ chối lời mời của họ nhưng bạn cũng không thể chấp nhận lời mời của họ được. Bạn rất muốn dành thời gian ở bên cùng anh và bà của anh ấy, nhưng bạn biết rằng bản thân phải cho đi bản thân hoặc tệ hơn, tự nguyện thừa nhận rằng bạn đã nghe cuộc trò chuyện của họ về bạn.

    Bạn không có đang trốn tránh Alhaitham, bạn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu bạn làm vậy, đặc biệt là bây giờ khi anh cần mọi sự hỗ trợ mà anh có thể nhận được. Chỉ là bài báo cáo nghiên cứu mà bạn đang làm đã chiếm phần lớn thời gian của bạn và hoàn cảnh của anh cũng không khác. Bạn hầu như không có bất kỳ thời gian nào rảnh rỗi, nhưng trong thâm tâm bạn rất biết ơn sự xao nhãng này, vì chính nó là thứ đã giúp bạn thoát khỏi tình trạng suy sụp về cảm xúc mà bạn đã trải qua trong những tuần qua.

    Không có gì thay đổi giữa hai bạn. Chỉ là bây giờ, bạn biết rằng Alhaitham sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của bạn.

    * * *

    Bạn đã không thông báo cho Alhaitham rằng bạn đã đăng ký thực hiện nghiên cứu của mình ở một quốc gia khác vì không có gì đảm bảo rằng đề xuất của bạn sẽ được chấp thuận. Bây giờ, bạn ước mình đã làm như vậy khi đọc thư xác nhận mà bạn vừa nhận được. Đây được cho là một tin tốt, một bước nữa sẽ giúp bạn theo đuổi kiến thức bản thân đang theo đuổi. Nhưng khi bạn nghĩ đến việc phải rời khỏi Alhaitham trong thời điểm quan trọng này, bạn dường như muốn nhét bức thư này vào phía sau tủ và không bao giờ nghĩ về nó nữa. Bạn sẽ đánh mất một cơ hội quý giá và hiếm có này nhưng điều đó không sánh bằng việc mất Alhaitham.

    Là một học giả đã học trong Giáo Viện được bốn năm nay, bạn biết rõ rằng tin đồn này sẽ lan truyền rất nhanh. Chẳng mấy chốc, các học giả khác ở học phái Darshan của bạn sẽ chúc mừng bạn và gửi những lời chúc tốt đẹp cho chuyến hành trình của bạn. Và chẳng còn nghi ngờ gì nữa, rằng Alhaitham bây giờ đã nghe đến điều này.

    Bạn phải đối mặt với người đàn ông vừa được nhắc đến chỉ vài phút sau khi bạn nhận ra. "Họ nói rằng đề xuất đang tiến hành nghiên cứu ở Liyue của bạn đã được phê duyệt."

    "Đúng vậy." Bạn nhỏ giọng đáp lại. Tuy rằng bạn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng cho bản thân khi nhìn anh ấy bây giờ, nhưng tất cả những gì bạn có thể nghĩ đến là ở lại Sumeru với anh.

    Anh nở một nụ cười hiếm hoi và đáp. "Tôi đoán tôi phải chúc mừng cậu vậy."

    "Tôi vẫn chưa trả lời." Bạn thừa nhận. "Thực ra, tôi đang nghĩ về việc không trả lời lá thư đó."

    Anh nhíu mày. Một nghiên cứu được tài trợ hoàn toàn ở nước ngoài? Bất kỳ học giả sẽ chộp lấy cơ hội đó. "Tại sao?" Anh hỏi.

    Chà, cũng không nên mong đợi gì hơn, bạn nghĩ. "Thành thật mà nói, tôi không muốn rời đi. Không phải bây giờ."

    "Ý cậu là gì?"

    "Tôi muốn ở lại đây vì anh, Alhaitham. Tôi không muốn anh ở một mình vào những lúc như thế này, anh có thể cần ai đó ở bên."

    "Cậu sẵn sàng lãng phí một cơ hội hiếm có chỉ vì cậu nghĩ rằng tôi không thể tự xử lý được." Anh ấy nói một cách rất thực tế.

    "Cái gì? Không, Alhaitham. Ý của tôi không phải như vậy. Tôi đang nói rằng.." Bạn ngập ngừng.

    Anh lắc đầu, như thể đang thất vọng. Có lẽ anh đang cảm thấy thế. "Đó là một quyết định ngu ngốc. Nếu đó là bất kỳ học giả nào khác, tôi chắc chắn rằng họ sẽ chấp nhận trong tích tắc."

    Câu nói của anh như một cái tát vào mặt. Có phải anh đang nói rằng nếu đó là anh ở trong hoàn cảnh của bạn, anh sẽ ra đi với không chút do dự, với cái giá phải trả là bỏ lại một người cần anh ấy? Có phải anh ấy đã chán ghét bạn và giờ anh muốn xa bạn sao? Cái nhìn trống rỗng trên khuôn mặt anh không cho thấy điều gì.

    "Cậu vẫn còn thời gian để xác nhận sự tham gia của mình. Tôi khuyên cậu nên làm điều đó ngay bây giờ trước khi quá muộn.

    * * *

    Lần tiếp theo bạn gặp Alhaitham là không lâu sau khi bạn gửi thư xác nhận. Một lần nữa, anh mời bạn đến nhà của anh và lần này, bạn đã chấp nhận. Dẫu sao đây có thể là cơ hội cuối cùng để bạn nói chuyện với bà của anh. Bà ấy cũng chúc mừng bạn nhưng bạn cảm thấy rằng bà đang giữ lại điều gì đó trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của bạn.

    Không lâu sau, bạn lên máy bay sẽ đưa bạn đến Liyue cùng với một học giả đồng nghiệp, người cũng có đề xuất của mình cũng được chấp thuận. Bạn chỉ có thể cầu nguyện thần linh rằng bà của Alhaitham sẽ thêm thời gian trên thế giới này để bà có thể ở bên anh lâu hơn một chút.

    Nghĩ lại về cuộc trò chuyện cuối cùng của bạn, bạn nhận ra rằng có lẽ bạn cũng cần xa anh ấy một thời gian. Thời gian sẽ giúp bạn trút bỏ cảm xúc và trở thành một người bạn tốt hơn.
     
    PhiselaLieuDuong thích bài này.
  5. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chương 2.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải mất bao lâu để có thể ngừng nhớ nhung một ai đó? Bạn chẳng còn biết bản thân đã tự hỏi câu hỏi đó bao lần. Khi đặt chân xuống một đất nước xa lạ, người ta sẽ nghĩ rằng việc ổn định và nghỉ ngơi sẽ là điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí đầy sự mệt mỏi của một du khách.

    Điều đó đi ngược lại với bạn. Trên thực tế, bạn đã nghĩ đến việc bắt một chuyến bay quay lại Sumeru nhanh nhất có thể ngay khi máy bay của bạn hạ cánh xuống Liyue. Điều duy nhất ngăn bạn làm như vậy là lời hứa với một người bạn nào đó - rằng bạn sẽ gửi thư để cập nhật cho anh ấy về tiến trình nghiên cứu của bạn. Đó chính xác là những gì bạn đang làm ngay bây giờ.

    Bạn gõ bút vào đầu trước khi vò tờ giấy và ném nó sang một bên. Đó là bản nháp thứ ba bạn đã viết và quăng đi. Cảm thấy tội lỗi về số lượng giấy quý giá mà bạn đã lãng phí, bạn thề rằng tờ tiếp theo sẽ là tờ cuối cùng.

    Bạn không biết tại sao bạn lại gặp khó khăn khi viết bức thư đặc biệt này. Bạn đã gửi tổng cộng chín lá thư trong hai tháng đầu tiên ở Liyue. Mặc dù đúng là bạn chưa bao giờ nghĩ mình là người giỏi thể hiện bản thân thông qua việc viết lách, nhưng bạn chưa bao giờ cảm thấy bản thân cần phải lọc những điều bạn cần chia sẻ với Alhaitham giống như cái cách bạn đang làm ngay bây giờ.

    Không phải là bạn đang lo lắng về việc anh sẽ đánh giá bạn như nào qua cách bạn viết một bức thư. Điều bạn đang lo lắng là anh sẽ nhận thấy việc bạn đang nhớ anh như nào - như cách những suy nghĩ về anh cứ ám ảnh bạn suốt cả ngày và khi bạn nghĩ rằng mình đã có thể yên bình khỏi nói sau khi chìm vào giấc ngủ, thì bạn lại mơ về anh ấy.

    Bàn tay nhỏ kéo tay áo kéo bạn về hiện tại. Liếc xuống, bạn được chào đón bởi một bó tóc màu tím nhạt quen thuộc. "Xin chào, Qiqi!" Bạn chào cô bé.

    Hiệu thuốc Bubu đã là ngôi nhà thứ hai của bạn kể từ khi bạn đến Liyue. Là một học giả của học phái Amurta, không có nơi nào tốt hơn để tìm hiểu về các loại dược liệu hơn là ở 'hiệu thuốc tốt nhất ở Liyue'. Bạn cho rằng mình vô cùng may mắn khi có bác sĩ Baizhu, chủ sở hữu và là một bậc thầy về y học, hướng dẫn bạn thu thập thông tin cần thiết cho nghiên cứu của mình. Qiqi, con gái của anh, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kỳ am hiểu về các loại thảo mộc và luôn giúp bạn thu thập các mẫu thảo dược quanh bến cảng của đất nước này.

    Trong hai tháng qua, bạn đã giúp một tay khắp hiệu thuốc để tỏ lòng biết ơn. Lúc đầu, bác sĩ Baizhu đã kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của bạn, nhấn mạnh rằng bạn phải dành toàn bộ thời gian cho nghiên cứu của mình. Sau khi giải thích cho anh ấy biết làm việc trong hiệu thuốc thực sự có thể giúp bạn có được kiến thức thực tế như thế nào, Baizhu cũng đã chấp nhận làm theo yêu cầu của bạn nhưng trước đó anh vẫn đưa ra lời khuyên cuối cùng - rằng nghiên cứu của bạn vẫn là ưu tiên hàng đầu của bạn.

    "Bà cụ bị đau họng? Ngày hôm qua bà ấy nói rằng bà sẽ đến trước buổi trưa hôm nay."

    "Ồ, đúng vậy. Tôi có nhớ bà ấy." Bạn trả lời với một nụ cười. Nhìn thấy sự do dự trên khuôn mặt của Qiqi, bạn hỏi, "Thuốc của bà đã có chưa?"

    "Chưa có." Cô bé dừng lại trước khi tiếp tục, "Chúng ta hết cây bạc hà rồi."

    "Chà, chúng ta vẫn còn thời gian trước khi bà đến đây. Tôi sẽ đi thu thập một số." Qiqi gật đầu và cảm ơn bạn trước khi quay trở lại vị trí quen thuộc của cô bé tại quầy. Bạn thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi hiệu thuốc. Sau cả chu kỳ sửa và đổi thư dường như vô tận đó, bạn cuối cùng cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi ngay bây giờ.

    ~

    "T/b lại viết thư cho người đó à?" Một giọng nói đưa bạn ra khỏi hồi tưởng của mình. Bạn đặt tay lên ngực để cố gắng xoa dịu trái tim trước khi quay về phía người chủ của âm thanh vừa khiến hồn bạn bay.

    "Qiqi, em làm tôi giật mình!" Cô bé chỉ nhìn bạn một cách ngây thơ.

    Bạn chắc chắn rằng Qiqi đã hình thành thói quen lén theo dõi bạn hoặc có lẽ do tầm vóc nhỏ bé của cô bé khiến bước đi của cô rất nhẹ nhàng, chỉ tạo ra tiếng ồn rất nhỏ. Cũng có thể là những ngày này bạn quá chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bạn không để ý đến bất kỳ ai trừ khi họ thông báo về sự hiện diện của họ.

    "Không, không phải thế đâu. Nhưng tôi đang viết gì đó." Bạn mỉm cười trước khi quay đi khỏi cô. Nhặt cây bút vừa bị rớt vừa nãy lên, bạn đang định tiếp tục từ chỗ dở dang thì nghe thấy cô hỏi một câu khác.

    "Có phải đó là một bài thơ khác mà T/b sẽ đăng trên bảng thông báo của bến cảng không?" Đôi bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt mép bàn của bạn khi cô liếc nhìn tờ giấy nằm trên đó. Bạn gật đầu. Nếu có một điều bạn biết về Qiqi, thì đó là tính ham học hỏi của cô bé. Bạn luôn có sẵn câu trả lời cho mọi câu hỏi của cô nhưng câu hỏi tiếp theo mà cô thốt ra lại khiến bạn phải suy nghĩ một cách sâu sắc.

    "Tại sao lại phải viết những thứ đó?"

    Tại sao?

    Những bài thơ này chứa đựng những điều mà bạn sẽ không bao giờ có thể nói với Alhaitham. Có lẽ thông qua việc viết và chia sẻ chúng với những người xa lạ, bạn có thể để tình cảm nhỏ bé này đi từng mảnh một cho đến khi không còn gì ngoài cảm giác yêu mến dành cho một người bạn.

    Đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của Qiqi, nhiều thông tin như này có thể sẽ rất khó hiểu. Vì vậy, bạn xoa đầu cô và bảo rằng, "Đó là cho nghiên cứu của tôi."
     
    PhiselaLieuDuong thích bài này.
  6. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chương 2.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Haitham? Haitham! Thì ra anh ở đây!" Kaveh ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh chàng trai trẻ. Trước sự khó chịu của anh, vị hậu bối này của Kaveh chỉ nhìn nhận sự hiện diện của anh qua cái liếc mắt. Tuy nhiên, điều này không làm Kaveh nản lòng.

    "Bà ngoại của anh thế nào?"

    "Bà ấy vẫn ổn."

    Kaveh ậm ừ. "Thật tuyệt khi nghe được điều đó." Alhaitham có thể cảm nhận được một câu hỏi khác đang đến.

    "Thế người bạn đó của anh đã về chưa?"

    Cậu học giả Ksharewar không khỏi hỏi. Không có gì lạ khi Alhaitham dành hàng giờ nhàn rỗi trong Cung điện Daena để đọc sách về mọi thứ và mọi thứ. Nhưng kể từ khi biết tin về bà của mình, Kaveh hiếm khi thấy đàn em của mình dành nhiều thời gian ở Giáo Viện hơn mức cần thiết. Thậm chí còn hơn thế nữa khi bạn rời khỏi đây để đến Liyue.

    Alhaitham vẫn im lặng, buộc Kaveh phải thở dài. "Nhìn như anh đang ở một mình ngay bây giờ, tôi đoán đó là không."

    "Không phải lúc nào chúng tôi cũng ở bên nhau, anh biết điều đó mà."

    "Tôi biết, tôi biết. Nhưng này, chẳng phải bây giờ anh đang ở nhà sao, vậy mà anh vẫn ở đây nên tôi nghĩ hai người đang tranh thủ khoảng thời gian đã mất."

    "Tại sao anh hỏi thế?" Alhaitham lật một trang khác.

    "Tôi chỉ thắc mắc thôi." Kaveh quay người về phía đàn em của mình. "Anh còn nhớ cái cậu học giả đi theo T/b không? Nghe nói cậu ta mới về ngày hôm qua." Điều đó đã thu hút sự chú ý của Alhaitham.

    Anh đã không bỏ lỡ cách câu nói đó khiến trái tim anh nhảy lên như thế nào. Anh có nghe đúng không? Vậy là, bạn cũng đang trên đường về nhà. Ý nghĩ sắp được gặp lại bạn sau gần mấy năm tháng khiến lồng ngực anh tràn ngập một cảm xúc mà anh chưa từng có trước đây. Alhaitham không thể đặt tên cho cái cảm xúc này và anh nghĩ rằng mình không cần phải làm vậy. Tất cả những gì anh biết là anh đang rất mong được gặp lại bạn.

    Nhưng rồi anh lại cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhớ lại việc thư từ của bạn đột ngột ngừng gửi đến anh trong những tuần qua. Trong ba tháng đầu tiên xa nhau, bạn đã giữ lời hứa viết thư cho nhau. Alhaitham sẽ không đời nào thừa nhận điều này, nhưng anh rất thích viết thư và nhận thư từ bạn. Anh thích cách bạn viết những bức thư đó như thể bạn đang nói chuyện trực tiếp với anh vậy. Có những lúc anh ấy thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của bạn khi đang đọc chúng, điều mà anh đổ lỗi cho việc bản thân ngủ không đủ giấc.

    Sự cống hiến và đam mê nghiên cứu của bạn là một trong những điều mà Alhaitham ngưỡng mộ ở bạn. Qua những bức thư của bạn, anh có thể cảm nhận được quyết tâm của bạn để nhìn thấu đáo mọi thứ mặc dù bạn đang ở xa nhà, đây cũng là lý do tại sao Alhaitham không hiểu bạn do dự chấp nhận lời mời tiến hành nghiên cứu ở Liyue.

    Cho dù anh có lặp đi lặp lại cuộc trò chuyện đó trong đầu bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì sự tổn thương ánh lên trong mắt bạn sau khi anh thẳng thừng bảo bạn đi đến một nơi không xác định khiến ngực anh bỗng đau nhói. Alhaitham không cố ý để những lời nói của mình phát ra một cách gay gắt như thế. Anh biết là bạn quan tâm đến anh nhưng anh không hề muốn bạn đặt anh ấy ngang hàng với những giấc mơ mà bạn đang cố gắng rất nhiều đạt được.

    Không có dấu hiệu nào trong các bức thư của bạn cho thấy bạn muốn ngừng việc liên lạc thường xuyên giữa cả hai, điều này cũng đặt ra rất nhiều câu hỏi trong đầu của Alhaitham. Mặc dù anh yêu cầu bạn trao đổi thư từ dưới lý do muốn biết tiến độ nghiên cứu của bạn đến đâu, nhưng yêu cầu đó xuất phát từ nhiều lý do cá nhân của anh hơn. Ngay bây giờ, anh ấy nghĩ rằng việc làm tốt nhất là hỏi bạn khi bạn quay lại vì anh không muốn kết luận một cách vội vàng. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh không lo lắng cho bạn.

    Vài ngày sau và vẫn không có tin tức gì về bạn, Althaitham đã tìm kiếm học giả mà bạn đã cùng đến Liyue. Alhaitham biết rằng mình đang hành động một cách bốc đồng nhưng nhanh chóng sau đó, anh đã biện minh với bản thân rằng hành động này của anh chỉ là để đảm bảo rằng bạn vẫn ổn, chỉ vậy thôi. Với sự giúp đỡ của Kaveh, và một chút trêu chọc từ vị đàn anh nói trên, Alhaitham đã có thể gặp được học giả trong Cung điện Daena.

    Alhaitham không phải là người sẽ đi vòng vo tam quốc trước khi nói chuyện chính. Vậy nên sau khi giới thiệu xong, anh định đi thẳng vào vấn đề và hỏi về tình hình của bạn ở Liyue thì một học giả khác đã nói ra trước cho anh biết.

    "Cậu ấy đã có nhờ tôi nói lại với anh. Dịch vụ bưu chính ở Liyue nằm trong số những khu vực bị hỏa hoạn và bị thiêu rụi vài tuần trước và cho đến bây giờ, họ vẫn đang cố phân loại mọi thứ ở đó."

    Tin tức này không dập tắt được nỗi lo lắng của Alhaitham dù chỉ một chút.

    "T/b có an toàn không?" Anh ấy hỏi.

    Vị học giả nhăn mặt lại trông như thể họ đang cố nhớ lại điều gì đó. "Chà, nơi ở hiện tại của cậu ấy cách khá xa khu vực bị ảnh hưởng bởi đám cháy nên tôi chắc cậu ấy vẫn ổn."

    Alhaitham gật đầu. Tuy anh vẫn chưa hài lòng với từng ấy thông tin, nhưng ít nhất, giờ anh đã có lời giải thích về việc bạn không phản hồi. Quan trọng hơn, anh ấy biết rằng bạn an toàn.

    Anh cảm ơn vị học giả kia và chuẩn bị rời đi thì anh nhìn thấy một mảnh giấy nằm trên chồng sách bên cạnh học giả. Anh ấy sẽ ngay lập tức nhận ra nét chữ đó ở dù ở bất cứ đâu .

    "Cái đó.." Alhaitham ngừng lại trong khi chỉ vào bài báo. Vị học giả theo đó cũng nhìn theo hướng anh chỉ đến.

    "Ô, cái này? Đó là một trong những bài thơ mà T/b đã đăng trên bảng thông báo của bến cảng." Vị học giả đưa bài báo cho Alhaitham.

    "Những người ở Liyue đã trở nên yêu thích cậu ấy hơn, và anh thấy đấy, luôn mong chờ bài thơ tiếp theo mà cậu ấy sẽ đăng. Tôi đã hỏi T/b liệu tôi có thể lấy cái đó không và cậu ta cho phép tôi giữ nó. Nhưng, anh có thể có nó nếu anh muốn."

    Đôi mắt của Alhaitham lướt qua các dòng. Anh biết tình yêu của bạn đối với thơ ca. Trong khi anh đọc sách học thuật, thì bạn sẽ dành thời gian xem qua các tuyển tập thơ.

    Bài thơ đặc biệt này được viết rất đẹp nhưng cũng thật đau lòng khi đọc nó. Nó nói lên sự khao khát và hoài niệm về một người mà mình đang yêu. Nếu như Alhaitham không biết rằng nó do bạn viết, anh có lẽ đã nghĩ rằng nó nằm trong những tuyển tập thơ mà bạn thích đọc.

    Sau đó, như được giác ngộ, anh bỗng nhận ra. Bạn đang viết bài thơ này từ trải nghiệm? Nếu vậy, bạn đang viết về ai? Có phải sự khao khát của bạn dành cho một người nào đó mạnh mẽ đến mức nó tuôn ra thành lời? Người này có lẽ là?

    Những suy nghĩ đó đè nặng lên tâm trí anh và một cảm xúc khác mà anh không thể đặt tên đã gieo vào ngực anh.

    Mãi đến gần một tuần sau, tin tức về sự trở về của bạn mới đến được với anh ấy. Một lần nữa, chính Kaveh là người cung cấp thông tin quan trọng này và Alhaitham cảm thấy không hề hài lòng khi biết rằng bạn đã gặp gỡ các học giả khác. Tuy vậy, anh lại không có lời giải thích hợp lý nào cho việc bản thân muốn trở thành người đầu tiên chào đón bạn trở lại. Nhưng, điều đó không còn quan trọng nữa bởi vì bây giờ bạn đang ở đây.

    ~

    Thật buồn cười làm sao nỗi nhớ nhà lại ập đến với bạn nặng nề nhất khi chân bạn chạm đất Sumeru sau gần năm tháng lưu lại Liyue. Bạn không ngờ rằng mình lại nhớ quê hương đến thế, đến mức không cầm được nước mắt khi nghe thấy sự nhộn nhịp của thành phố.

    Mặc dù bạn muốn hòa mình vào bầu không khí quen thuộc, nhưng bạn có những vấn đề khác cần phải giải quyết, cụ thể là bài báo nghiên cứu mà bạn chưa nộp. Trước sự trở về Giáo Viện của bạn, các học giả khác từ học phái Darshan của bạn ngay lập tức nhận ra bạn và hàng loạt câu hỏi, đặc biệt là từ đàn em của bạn, là thứ mà bản thân bạn chưa chuẩn bị ập đến. Từ quá trình nghiên cứu của bạn cho đến ẩm thực và thời trang của Liyue, bạn đã được hỏi hầu hết các loại câu hỏi và bạn chỉ có thể xin phép rời đi sau một lúc.

    Bạn đang rời khỏi phòng cố vấn của mình sau khi nộp bài nghiên cứu thì bạn nhìn thấy người mà bạn nhớ nhung hơn bất kỳ thứ gì ở Sumeru này. Hai tay anh khoanh trước ngực khi anh dựa lưng vào một cây cột với vẻ mặt xa xăm. Tiếng đóng cửa làm anh chú ý, anh quay đầu lại chỗ bạn và dán mắt vào bạn. Hơi thở của bạn như bị mắc kẹt trong cổ họng của bạn trước cảnh tượng này.

    "Alhaitham." Bạn gọi tên anh ấy với hơi thở đã bị ngắt

    Khóe môi anh nhếch lên một chút. "Cậu quay trở lại rồi."

    "Tôi đã trở lại rồi." Bạn lặp lại. Bạn không hề biết rằng bạn đã tiến từng bước về phía anh cho đến khi bạn nhìn thấy anh ấy đứng thẳng người lên. Chiều cao chót vót quen thuộc bao trùm lấy bạn khiến bạn cảm thấy vừa yên tâm và vừa bồn chồn làm sao.

    "Có muốn cùng tôi dùng bữa tại Puspa Cafe không?"

    Bạn mỉm cười và gật đầu. "Tôi rất muốn."
     
    PhiselaLieuDuong thích bài này.
  7. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chương 2.3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi gọi món, bạn và Alhaitham tìm một chiếc bàn trống ở góc xa của quán cà phê. Cả hai bạn bắt đầu tâm sự cho nhau về những gì đã xảy ra kể từ khi bạn rời đi. Một trong những câu hỏi đầu tiên bạn hỏi anh ấy là về bà của anh và bạn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng bà ấy vẫn ổn. Có vẻ như thần linh đã nghe thấy những lời cầu nguyện nhiệt thành của bạn.

    Và đúng như bạn đã nghĩ, việc đọc thư của anh sẽ không thể nào sánh bằng việc được trực tiếp nghe giọng nói của anh. Rồi như thể anh đọc được suy nghĩ của bạn, Alhaitham bắt đầu nói đến chủ đề viết thư. Bạn đang định giải thích những sự cố khiến bạn không có cách nào để gửi thư phản hồi thì anh ấy cắt lời bạn, nói rằng vị học giả mà bạn đi cùng đã giải thích cho anh ấy rồi.

    Trước khi bạn biết điều đó, món baklava bạn mua cho mình đã gần hết và cả hai bạn chìm vào trong sự im lặng dễ chịu. Từ từ, một nụ cười nở lên trên môi bạn. Ôi, thật nhớ nhung những khoảnh khắc yên tĩnh này với anh biết bao . Vài giây sau, Alhaitham phá vỡ sự tĩnh lặng.

    "Và, cậu đã viết thơ." Bạn ngước đầu lên nhìn về phía anh. Bất chấp cái không khí ấm áp trong quán cà phê, bạn vẫn cảm thấy lạnh gáy. Cái gì? Làm thế nào mà anh ấy biết điều đó?

    "Ý- ý anh là sao chứ?" Sự run rẩy trong giọng nói của bạn đã phản bội nỗ lực tỏ ra bình tĩnh của bạn.

    Anh rồi lấy trong túi ra một tờ giấy và đưa cho bạn. "Vị học giả mà cậu đi cùng đã mang theo thứ này." Thật vậy, đây chính là một bài thơ bạn đã viết. Bạn đã quên mất việc bản thân đã đưa nó cho vị học giả kia.

    Bạn cảm thấy má mình dần nóng lên. Anh đã mở ra và đọc nó rồi nhỉ? Tất nhiên là có rồi, đồ ngốc. Bạn tự đánh mình trong tiềm thức của mình. Bạn không muốn Alhaitham biết về sở thích, thứ đã trở thành lối thoát cho những cảm xúc mà bạn đã cố gắng che giấu, của mình.

    Sự thôi thúc bảo bạn nên nói dối và trả lời 'không' đang chiếm lấy suy nghĩ của bạn. Nhưng, nếu nói như thế, nó sẽ dẫn bạn đến đâu? Bạn đã dành thời gian ở Liyue để tập trung vào nghiên cứu của mình và cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình. Vậy mà chỉ với một cái nhìn vào Alhaitham đã khiến chúng lần nữa bùng nổ. Con đường mà bạn đi theo để thoát khỏi những cảm xúc này hóa ra lại là một vòng tròn, đến cuối con đường, nó vẫn sẽ dẫn bạn quay lại với anh ấy.

    Bạn thở dài. Từ chối chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi. Chữ viết tay của bạn là không thể nhầm lẫn được.

    "Vâng. Tôi đã viết cái này." Bạn rụt rè trả lời.

    "Nó thật đẹp." Anh ấy dường như muốn nói, nhưng bạn không gần như không để tâm đến nó vào lúc đó. Nỗi nhung nhớ bên trong bạn đã quá nhiều và bạn không nghĩ rằng bản thân có thể dành thêm một phút nào trước sự hiện diện của anh mà không rơi nước mắt. Bạn liền quay sang nhìn về phía cửa sổ quán cà phê và nhận ra rằng mặt trăng đã chiếm vị trí của mặt trời trên bầu trời.

    Nắm lấy chiếc túi của bạn một cách thô bạo, bạn đứng dậy. "Ôi trời, nhìn thời gian kìa," Bạn bật ra một tiếng cười kỳ lạ. "Tôi phải đi bây giờ rồi. Tôi sẽ gặp anh vào lần tới!"

    Bạn phớt lờ tiếng kêu gọi chờ tôi của Alhaitham và tiếp tục len lỏi qua các bàn khác. Bạn tìm được đường đến cửa nhưng trước khi bạn có thể rời đi, anh đã dừng bạn với với tay của anh trên cổ tay bạn. Thật ngu ngốc làm sao khi bạn nghĩ rằng bạn sẽ có cơ hội chạy nhanh hơn người đàn ông bởi vì bạn không thể, không với đôi chân dài 8 mét của anh ta.

    Che mặt khỏi ánh nhìn của anh, bạn nói, "Tôi thực sự phải đi Alhaitham."

    "Và tại sao phải thế?" Anh vẫn không chịu buông bạn ra và bắt đầu dẫn bạn đi đến một khu vực vắng vẻ hơn, nơi cách quán cà phê không xa nhưng đủ để tránh xa những cặp mắt tò mò, cố hóng drama tình cảm kiểu hàn.

    "Tôi không biết anh đang nói về cái gì cả."

    Cuối cùng, Alhaitham cũng chịu nới lỏng lực nắm cổ tay bạn, cơ hội để bạn có thể bạn vùng vẫy hoàn toàn khỏi tay anh. Anh thở dài. "Cậu vẫn rất ổn cho đến khi tôi cho cậu xem bài thơ đó."

    Bạn sụt sịt. "Đáng lẽ anh không nên đọc nó."

    "Cậu nói gì?"

    "Đáng lẽ anh không nên đọc nó." Bạn lặp lại với chất giọng to hơn khiến người đàn ông trước mặt bạn kinh ngạc. "Đáng ra anh không được biết về sự tồn tại của nó." Cảm xúc của bạn đã không còn kiềm chế được nữa rồi. Lời thú nhận đã ở đầu lưỡi của bạn và bạn không làm gì để ngăn sự thật thoát ra khỏi miệng mình.

    "Anh thật sự muốn biết về bài thơ đó nhỉ?" Bạn ngước lên nhìn anh một cách đầy đủ, để anh có thể nhìn rõ những cảm xúc này của bạn. "Bài thơ đó? Đó là về anh đấy, Alhaitham. Và vô số những bài thơ khác nữa, tất cả đều là về anh hết đấy." Đôi môi của bạn đang run rẩy và bạn cảm thấy ngày càng khó để thở cùng với khóe mắt cay cay.

    Nhưng bạn vẫn cười, mặc cho những giọt nước mắt chực trào ra khỏi mắt bạn, bạn vẫn mỉm cười. Thật tốt khi cuối cùng những suy nghĩ này cũng được thoát ra ngoài. Bạn đã không thể chịu đựng được nữa và vì anh đã biết sự thật rồi và bạn cũng không muốn giấu nữa. Vậy nên bạn chọn đi ngay đến kết luận.

    Nhìn vào mắt anh, bạn bắt đầu thổ lộ trái tim mình. "Tôi yêu anh Alhaitham. Tôi không biết từ khi nào hay tại sao hoặc như thế nào nhưng tôi chỉ là yêu anh rồi." Bạn nhún vai. "Và tôi yêu sâu đậm hơn mỗi ngày." Bạn đã dạy rằng bất kể điều gì xảy ra, ít nhất bạn sẽ không phải dành phần còn lại của cuộc đời mình để tự hỏi về những câu hỏi nếu-như và đã-được-như-thế.

    "Tôi đã hy vọng rằng bản thân có thể chôn vùi những cảm xúc này và để mặc chúng chết đi, nhưng chúng rất vẫn cứ ở đấy và ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Bởi vì tôi biết anh chỉ xem tôi như một người bạn. Đó là lý do tại sao tôi không muốn anh biết điều này vì tôi không muốn mối quan hệ giữa chúng ta trở nên khó xử hơn."

    Alhaitham mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào và bạn rời mắt khỏi khuôn mặt của anh ấy.

    "Nghe này, anh không cần phải nói gì cả. Chỉ cần.. anh chỉ cần cho tôi chút thời gian để quên hết những cảm xúc này, để quên đi mối tình đơn phương này.." Bạn đưa đôi bàn tay đang run rẩy của mình lên che mặt và từ từ hít vào. Kỳ lạ thay, mặc dù đã phá hủy tình bạn mà bạn đã cố gắng rất nhiều để giữ, bạn lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước.

    Bạn quá yếu để phản kháng anh khi anh kéo tay bạn ra khỏi mặt bạn nhưng những lời tiếp theo Alhaitham nói khiến bạn càng không muốn chấp nhận hơn. "Tôi xin lỗi T/b, nhưng tôi không thể để cậu làm điều đó."

    Cái gì? Sự rõ ràng của câu hỏi có thể thấy qua cách bạn nhìn anh, vô cùng hoang mang.

    Anh buông tay bạn ra như thể cho bạn lựa chọn rằng bạn rời đi bất cứ lúc nào bạn muốn, nhưng ánh mắt mãnh liệt là thứ đã giữ bạn lại tại chỗ.

    "Bà, bà của tôi.." Anh hít một hơi thật sâu. "Hôm đó tôi đưa cậu đến nhà của chúng tôi, bà ấy nói với tôi rằng cậu có thể đã nghe những gì tôi nói về cậu, về việc chúng tôi là.. bạn bè."

    "Alhaitham, tôi không có ý đó!" Người đàn ông ngay lập tức lắc đầu để ngắt lời bạn.

    "Tôi biết. Và tôi cũng không muốn cậu biết về điều đó. Nếu tôi biết cậu cảm thấy như vậy, tôi sẽ không nói điều đó." Anh ấy trầm xuống và bạn không muốn gì hơn là lau đi biểu cảm ủ rũ trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

    Tiến lại gần bạn hơn, anh nói tiếp, "Tôi rất tiếc vì tôi đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra tình cảm của mình dành cho em. Và ngay cả sau khi tôi đã làm vậy, tôi đã không thể thể hiện chính xác bản thân mình và cuối cùng đã tiễn bạn đến Liyue với trái tim nặng trĩu."

    Anh nắm lấy một bàn tay của bạn và bắt đầu đan tay cả hai với nhau. "Tôi biết rằng mình sẽ hối hận hơn nếu không nói ra điều này bây giờ. T/b, anh yêu em, vậy nên tôi không thể cho phép em dừng yêu anh được."

    Tiếng đập mạnh của trái tim bạn át đi mọi âm thanh khác xung quanh bạn. Bạn đã quá sốc để nói.

    "Làm ơn, hãy cho mối quan hệ này và chúng ta một cơ hội." Nụ hôn anh đặt lên tay bạn khiến đầu gối bạn muốn khuỵu xuống. Bạn gật đầu và kéo anh lại gần hơn để vòng tay quanh cổ anh. Nước mắt bạn trào ra nhiều hơn khi bạn cảm nhận được vòng tay của anh đáp lại cái ôm chặt của bạn.

    "Nước mắt của em đẫm áo anh rồi." Bạn sụt sịt và bắt đầu rời xa anh sau một thời gian dài ôm nhau. Khóe môi anh nhếch lên. "Sau đó, em sẽ phải giặt nó." Anh vừa nói vừa lấy tay lau những giọt lệ của bạn.

    Bạn đang mong đợi một lời từ chối, đầy thờ ơ và không chút cảm xúc nhưng điều này khác xa so với kết quả mà bạn đã dự đoán, tuy vậy bạn không phàn nàn.

    "Vậy là bây giờ anh là của em sao?"

    "Anh luôn là của em."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...