Chương 29: Thai xuyên thập niên 60 (29)

[HIDE-THANKS][BOOK]Beta: Poo_chan

Phương Lập An kéo Phương Lập Bình trực tiếp chạy tới phòng làm việc của chủ nhiệm khoa hóa học để tố cáo chuyện này, mặc dù cô chưa từng làm việc này nhưng đầu óc cô vẫn biết suy nghĩ.

Phương Lập Bình là học sinh khoa hóa, chị ấy còn đạt thành tích đứng đầu trong kỳ thi năm ngoái, trong giờ học bình thường chị ấy cũng rất nghiêm túc nên mặc dù toàn bộ thầy cô khoa hóa không phải đều thích chị ấy nhưng ít ra thì ấn tượng của họ với chị ấy sẽ không xấu.

Lúc này cô không tìm bọn họ thì còn tìm ai nữa? Học sinh của họ thì tất nhiên họ phải bảo vệ rồi.

Cửa phòng chủ nhiệm khoa vẫn còn mở, Phương Lập An thấy ở trong có người liền đứng nghiêm chào: "Báo cáo!" Giọng nói của cô vang to tới mức làm trưởng khoa sợ hết hồn, bút trong tay ông cũng xém chút nữa lệch sang một bên.

Chủ nhiệm khoa vừa ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài là hai học sinh nữ, một người khoảng hai mươi tuổi còn người còn lại thì trông cứ như là học sinh lớp mười vậy, học sinh lớn hơn kia còn khá là quen mắt nên ông nghĩ rằng hẳn là thành tích của em này rất tốt. Học sinh nhỏ hơn chắc là em gái của em ấy, nhìn bộ dáng hoảng hốt của các em ấy thì hẳn là trong nhà đã xảy ra việc lớn nên chạy tới xin nghỉ?

"Vào đi!" Trong đầu chủ nhiệm khoa có rất nhiều suy đoán nên lập tức hỏi thẳng: "Hai bạn học sinh có chuyện gì không?"

Phương Lập Bình chưa từng gặp phải chuyện như vậy nên cô hoàn toàn không biết phải nói như nào, trong lòng cô lại nghĩ nếu tố cáo thì hơi có vẻ chuyện bé xé to, thế thì quá xấu hổ, nên trong lúc nhất thời cô không biết phải nói gì cả.

Phương Lập An lại không để ý nhiều như vậy, đầu tiên cô tự giới thiệu bản thân mình với chủ nhiệm khoa, sau đó lại giới thiệu mối quan hệ chị em của hai người rồi mới bắt đầu nói một đống lớn nhưng trọng điểm vẫn là việc Chương Thủy Sơn quấy rầy quá nhiều tới Phương Lập Bình khiến việc học tập và giao tiếp với các bạn khác của chị ấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đã bắt đầu tạo thành một ít ảnh hưởng xấu tới chị ấy, cả danh dự của chị ấy cũng ít nhiều bị tổn hại, nên cô hy vọng thầy chủ nhiệm khoa có thể ra mặt để không làm cậu ta tới quấy rầy Phương Lập Bình nữa, để có thể tạo nên một hoàn cảnh học tập tốt nhất cho chị ấy.

Chủ nhiệm khoa nghe bọn họ giới thiệu là đã ngay lập tức liên hệ với những người trong trí nhớ của ông, Phương Lập Bình là một trong những học sinh mũi nhọn của lớp bảy khoa hóa học bọn họ, còn Phương Lập An thì là học sinh mũi nhọn khoa vật lý lớp bảy của lão Trầm. Lúc ông họp cùng trưởng khoa vật lý là lão Trầm thì đã từng nhắc tới những học sinh này, mà cả gia đình này cũng đều rất giỏi, ông còn nghe nói họ có một người anh lớn đang học máy tính chuyên nghiệp, thành tích của cậu ta cũng rất cao.

Xảy ra chuyện như thế thì tất nhiên lòng ông sẽ hướng về học sinh của mình hơn, huống chi cũng không phải là do em ấy làm sai gì mà chẳng qua là do em ấy quá tài giỏi.

Ông là giáo viên đã dạy học suốt mấy chục năm nên tất nhiên ông cũng biết đối với một học sinh nữ thì danh dự quan trọng như thế nào, năm trước trường học cũng không thiếu học sinh vì bị những lời bịa đặt bôi nhọ danh dự mà phải nghỉ học.

Chuyện này cần phải xử lý thật nghiêm khắc để đánh vang chuông cảnh báo trong lòng đám nhóc kia, để cho bọn nhóc đó biết là chúng đến trường để học hay là để tìm người yêu!

"Đi, thầy dẫn các em đi giải quyết chuyện này!" Chủ nhiệm Dương quyết định mạnh mẽ vang dội.

Chương Thủy Sơn bên kia vẫn còn đang tìm kiếm bóng dáng hai chị em bọn họ, cậu ta không ngờ hai cô gái trong yếu đuối thế mà lại chạy rất nhanh, cậu ta chỉ kịp nhìn thấy cả hai chạy vào trong tòa nhà giáo viên chứ khi đuổi tới thì đã không còn bóng dáng đâu nữa. Này thì cậu ta phải làm sao đây, chẳng lẽ lại đi tìm từng phòng hay sao?

Ngay lúc cậu ta đang gấp tới mức nắm đầu bức tai thì thấy Phương Lập An và Phương Lập Bình đi ra từ phòng làm việc của giáo viên, cậu ta liền bất chấp tất cả mà chạy tới trước mặt hai chị em chấp tay xin tha thứ: "Em gái, em gái, anh sai rồi, anh là thật lòng thích chị của em, thật đó! Anh có thể thề với trời đất! Xin em hãy nể mặt một mảnh chân tình này của anh mà tha thứ cho anh lần này đi!" Cậu ta nói xong liền nhanh chóng nắm lấy tay của Phương Lập An.

"Cậu chính là Chương Thủy Sơn?" Chủ nhiệm Dương đen mặt đi ra từ trong phòng làm việc.

"Vâng.. đúng vậy ạ." Chương Thủy Sơn vừa nhìn thấy có thầy giáo từ trong phòng đi ra thì lập tức biến thành chim cút, hai tay cũng đàng hoàng lại, nói chuyện thì lại bắt đầu lắp ba lắp bắp, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra là hai chị em đã đi tố cáo cậu ta rồi.

Người trong cuộc đều đã tới đủ, chủ nhiệm Dương cũng không muốn dong dài với cậu ta, nên ông trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng làm việc của giáo sư khoa Trung văn.

Phòng làm việc của giáo sư khoa Trung văn cũng thuộc tòa nhà này, chỉ cần bước vài bước là sẽ tới, chỉ thấy cửa phòng làm việc của khoa đang được mở rộng, bên trong ngồi một ông chú trung niên tóc đã hoa râm.

Chủ nhiệm Dương gõ cửa hai cái rồi đợi khoảng một giây chờ ông chú trong phòng ngước đầu lên nhìn thì mới đi vào.

Ông chú nhìn thấy chủ nhiệm Dương thì tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, luôn miệng nói: "Là chủ nhiệm Dương à, mau vào trong ngồi! Mau vào trong! Ngồi ở đây!"

Chủ nhiệm Dương quay đầu gọi cả ba học sinh vào rồi trực tiếp nói chuyện chính: "Chủ nhiệm Triệu, đây là học sinh Phương Lập Bình của khoa tôi, còn đây là em gái của em ấy, học sinh Phương Lập An của khoa vật lý, còn đây là học sinh Chương Thủy Sơn của khoa Trung văn." Ông giới thiệu ba người cho chủ nhiệm Triệu trước.

"Chuyện là thế này, bạn học sinh Chương Thủy Sơn này yêu mến bạn Phương Lập Bình, từ lúc bị bạn ấy từ chối thì bắt đầu dây dưa không dứt làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt hằng ngày và việc học hành của bạn ấy. Cũng tạo nên không ít lời đồn không tốt trong đám học sinh. Vì cậu ta là học sinh khoa của ông nên tôi muốn mời ông xử lý chuyện này."

Chủ nhiệm Triệu cũng biết tuy việc này có vẻ không lớn cũng không nhỏ nhưng nếu chỉ cần không xử lý tốt một bên thôi là có thể phá hủy luôn cả hai học sinh. Ông ta lập tức nghiêm túc hỏi: "Bạn Chương, chuyện này thật sự là như vậy sao?" Ông ta hỏi như vậy cũng là có lý do của mình, ông vẫn muốn dành tặng một cơ hội để Chương Thủy Sơn được giải thích.

Nhưng lòng tốt của ông chắc chắn phải bị vứt bỏ rồi, Chương Thủy Sơn không hề hối cải mà còn lặp lại những gì đã nói: "Thầy, xin ngài hãy tin em, tấm lòng của em đối với Lập Bình là thật, thật sự! Có trời đất làm chứng!"

Chủ nhiệm Triệu vừa nghe thấy mấy lời này liền đen mặt, trong đầu tên tiểu tử này rốt cuộc chứa thứ gì vậy? Là đậu hũ đúng không? Ông bị cậu ta làm tức tới mức không biết nói gì, đành phải cùng chủ nhiệm Dương bàn bạc phương pháp xử lý sao cho tốt.

Chủ nhiệm Dương tất nhiên muốn hỏi ý của người bị hại trước, dù sao cũng là người ta tới tận cửa để cáo trạng.

Phương Lập An trực tiếp nói: "Thứ nhất là hy vọng từ nay về sau anh ta sẽ không còn tới làm phiền chị của em nữa; thứ hai là mong anh ta có thể viết thư công khai xin lỗi chị em, bức thư xin lỗi phải được dán trên bảng thông báo của trường. Chuyện này đã bị toàn bộ trường học lấy ra bàn tán rồi nên nếu không làm thế thì sẽ không giải quyết được gì cả."

Hai vị trưởng khoa đều cảm thấy hai yêu cầu này rất hợp tình hợp lý, dù sao người bị hại cũng không hề được nước làm tới nên ông liền hỏi Chương Thủy Sơn có đồng ý làm thế hay không.

Vẻ mặt Chương Thủy Sơn lúc này cứ như là bị người ta chia rẽ tình yêu vậy, cậu ta muốn nói rồi lại thôi.

Chủ nhiệm Dương im lặng nên chủ nhiệm Triệu biết rằng ông ấy là đang đợi ông ta nói tiếp, ông ta liền nói rõ: "Trường học là nơi để học tập, không phải là nơi để cậu nói chuyện yêu đương, mặc dù cậu có quyền tự do theo đuổi tình yêu nhưng khi hành động của cậu gây ra tác động xấu cho người khác thì hành động đó của cậu là sai, mà đã sai thì không được phép làm.

Nếu như cậu cứ khăng khăng một mực làm theo ý mình mà tiếp tục làm phiền bạn học Phương, vậy thì trường học chỉ phải thực hành biện pháp xử phạt đối với cậu. Mà cho dù là cách thức xử phạt nào cũng sẽ theo cậu tới hết cả đời, cậu không nên lấy tương lai của mình ra làm trò đùa."

Cuối cùng Chương Thủy Sơn cũng không nói ra những lời mà cậu ta muốn nói nữa, cậu ta chỉ im lặng gật đầu một cái.

Chủ nhiệm Triệu thấy cậu ta đã nghe lọt tai thì liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta cuối cùng cũng thuyết phục được rồi. Đợi cậu ta viết xong thư xin lỗi đưa cho ông thì chính ông ta sẽ đem nó dán lên bảng thông báo.

Sau khi quyết định xong thì hai vị chủ nhiệm để cho Phương Lập An và Phương Lập Bình đi trước, lại giữ Chương Thủy Sơn ở lại để khuyên bảo thêm lần nữa.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 30: Thai xuyên thập niên 60 (30)

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

Bức thư xin lỗi của Chương Thuỷ Sơn rất nhanh đã được viết xong, dù sao anh ta cũng học chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, chắc đỉnh nhất cũng phải trùm viết lách rồi. Bức thư xin lỗi được viết đúng quy đúng củ nhưng lại chồng chất quá nhiều ngôn từ hoa mỹ vô dụng, được cái lời lẽ khẩn thiết.

Sau khi đạt được cái gật đầu đồng ý của Phương Lập Bình và Phương Lập An, bức thư liền được chủ nhiệm ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc dán trên cột thông báo của trường học. Sau đó mọi người mới kịp phản ứng: Thì ra cuối cùng "tài tử ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc" vẫn không theo đuổi được "tài nữ ngành Hóa học" rồi nhao nhao thở dài tiếc nuối.

Ai cũng không nghĩ tới kết cục sẽ như vậy, nam chính chẳng những không theo đuổi được nữ sinh trong lòng mà còn bị dán công khai bức thư xin lỗi, chuyện này đúng thật là khinh người quá đáng mà..

Rất nhiều người đều cảm thấy Phương Lập An và Phương Lập Bình làm quá quá đáng nên càng đồng cảm với Chương Thuỷ Sơn nhiều hơn. Thích một người rồi nỗ lực theo đuổi chẳng lẽ sai ư.

Chẳng mấy chốc, bên phía trường học đã tiến hành tuyên truyền giảng giải cho toàn thể học sinh thấy họ không phản đối học sinh tự do theo đuổi yêu đương nhưng không được bởi vậy mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống và học tập của người khác, nếu không tuân thủ theo luật sẽ bị xử lý, cũng bị ghi vào hồ sơ.

Từ đó, trường học ít đi mấy cảnh tỏ tình hẳn, các bạn nam rất sợ sơ sẩy một chút sẽ làm "ảnh hưởng" đến người khác, còn nữ sinh thì ít đi rất nhiều người theo đuổi.

Cũng bởi vì chuyện này mà nhân duyên của Phương Lập An và Phương Lập Bình kém đi rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ còn nghe được người khác bàn tán sau lưng bọn họ.

Phương Lập An mới mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, con rận không sinh trưởng trên người bọn họ, bọn họ không biết ngứa là đúng rồi. Mỗi ngày cô vẫn ngủ sớm dậy sớm như cũ, làm học sinh chăm học chăm hỏi, không để bị ảnh hưởng chút nào.

Ban đầu bản thân Phương Lâm Bình là trung tâm bị bàn tán cô cũng không được tự nhiên cho lắm, nhưng để so sánh thì so với lúc bị Chương Thuỷ Sơn quấn lấy trước đó cảm giác dường như tốt hơn nhiều.

Khi đó, bạn cùng lớp cũng thế, bạn cùng phòng cũng thế, nhìn thấy cô câu hỏi đầu tiên đều là "Ơ, sao cậu vẫn chưa chịu đồng ý! Đại tài tử Chương thích cậu bao nhiêu! Nếu có người thích tôi như thế, tôi đã sớm đồng ý rồi!" Chuyện này khiến cô hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, quan trọng là cô không có chút suy nghĩ nào với Chương Thuỷ Sơn cả, chẳng lẽ cô phải ép buộc bản thân phải chấp nhận à.

Bây giờ không có ai hỏi mấy câu này, ngay cả người nói chuyện với cô cũng ít đi kha khá nhưng bên tai yên tĩnh hẳn đi, cô cũng có thể chuyên tâm học tập, thật tốt biết bao! Chỉ là hình như bởi vì chuyện này mà em gái rất tức giận, ôi.. Biết phải dỗ dành em ấy như nào đây hay nhận lỗi trực tiếp nhỉ.

Anh cả Phương Lập Tân load chậm nửa nhịp, phản xạ lại người khác đã đi hết một vòng trái đất rồi, mãi cho đến khi toàn bộ trường học đều biết, anh mới biết em hai và em ba chính là "đóa hoa cao lãnh" và "sứ giả hộ hoa - yêu tinh cáo trạng" trong truyền thuyết.

Để phòng trường hợp bên ngoài nói khó nghe quá dẫn đến anh cả của cô nhất thời kích động đánh nhau với người khác, Phương Lập An đặc biệt lặn lội đến ký túc xá nam sinh kêu anh ra tâm sự.

Sau khi nói hết đầu đuôi câu chuyện cho anh biết, rồi lại nhấn mạnh nhấn mạnh chuyện này kết thúc tại đây, cho dù có nghe người khác nói thế nào cũng không được truy cứu hoặc phản bác, càng không được kích động gây sự, nếu không sẽ chỉ càng làm chuyện lớn hơn, truyền đi xa hơn. Dù sao cái mồm cũng mọc trên người người khác, bọn họ cũng không quản được, coi như bọn họ mở mồm đóng mồm thả quả rắm là được.

Trái lại thì tâm thái của Phương Lập Tân cực kỳ tốt, anh vỗ bả vai Phương Lập An nói: "Em ba, em cứ yên tâm đi, anh cả sẽ không kích động đâu, anh biết bọn họ cũng giống thím Trương ở tầng trên nhà chúng ta vậy, thích đoán mò, thích lảm nhảm, không nói sẽ không thoải mái, anh mới mặc kệ bọn họ. Ngược lại là em hai, không biết em ấy có thể chịu ảnh hưởng hay không."

Phương Lập An đột nhiên nhớ ra anh cả của cô cũng là "đồng học nam có chuyện xưa" nha, đã trải qua phong ba ly hôn, ngã một lần cũng khôn hơn chút, dù sao cũng sẽ không bị kích động giống như hồi còn bé nữa rồi.

"Hai ngày này em cũng hơi bận nên chưa đi thăm chị ấy được." Phương Lập An thuận miệng nói, trong đầu nghĩ thầm: Em còn bị chọc tức đấy, mới không cần quản chị ấy làm gì.

Sao Phương Lập Tân không nghe ra được sự bất thường: "Sao hai đứa lại cãi nhau rồi?"

"Mặc kệ chị ấy." Phương Lập An khẩu thị tâm phi nói nhưng vẫn nói bất đồng của hai đứa cho anh cả.

"Chuyện này là em hai không đúng, lát nữa anh cả sẽ nói chị ấy, cũng không biết cái tính do dự này giống ai, cha mẹ mình cũng không như vậy, đúng là khiến người khác nẫu cả ruột!" Phương Lập Tân lập tức thể hiện lập trường rồi nói tiếp: "Ngày kia là chủ nhật, lúc ba đứa cùng ăn cơm anh sẽ nói chị ấy, em cũng đừng vội, chị ấy cũng chỉ không kịp phản ứng."

Phương Lập An được anh cả an ủi, lúc gần đi chỉ thiếu chưa nói: "Cuối cùng cũng ra chút dáng anh cả rồi!" Nói xong liền co cẳng chạy.

Phương Lập Tân rất tán thành cách làm của Phương Lập An, em hai là con gái, cho dù bị đồng học nam dây dưa quả thật không phải chuyện gì to tát nhưng cũng phải giải quyết dứt khoát, nếu không về sau sẽ bị thua thiệt nhiều lắm.

Cuối tuần, ba người gặp mặt ở căn tin, lúc ngồi xuống ăn cơm, Phương Lập Tân vẫn còn đang tìm từ thì Phương Lập Bình đã một mặt thành khẩn, giọng điệu dịu dàng nói với Phương Lập An: "Em gái, em đừng tức giận chị hai nữa được không, chị biết sai rồi."

Phương Lập An nhìn về phía Phương Lập Tân, ánh mắt ra hiệu: Anh đã nói chị ấy rồi à.

Trong mắt Phương Lập Tân là cả một mảng trời mù mịt sương khói: Không có mà.

Phương Lập An nhướng mày: Đây là thông suốt rồi.

Phương Lập Tân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nghĩ: Có lẽ em hai trải qua chuyện này đã trưởng thành rồi.

Phương Lập An không chút khách khí với cô, hỏi cô nghĩ thế nào, cảm thấy sai chỗ nào.

Phương Lập Bình liền trút hết suy nghĩ trong đầu mấy ngày nay ra, cho thấy hành vi lúc đó của bản thân là không thể được, nên không chút do dự từ chối Chương Thuỷ Sơn như mưa to gió dữ, nếu không cũng sẽ không dẫn đến mấy chuyện sau này.

Cuối cùng còn thêm một câu: "Chẳng qua chị cảm thấy như bây giờ cực kỳ tốt, bọn họ nói chuyện bọn họ, chị bận bịu chuyện chị, chỉ cần vui vẻ qua mặt là được, không cần phải phí não đi đối phó mấy chuyện đó, thời gian học tập cũng trở nên nhiều hơn."

Sau khi Phương Lập Tân và Phương Lập An nghe xong cũng cảm thấy tổng thể mạch suy nghĩ của Phương Lập Bình đúng rồi nhưng vẫn cảm thấy lạ lạ chỗ nào, bản thân cũng không nói nên lời.

Chẳng qua đối với Phương Lập Bình mà nói thì tóm lại có thể chuyển biến như vậy đã tốt lắm rồi, sau này cho dù một mình cô có đi đến đâu thì tất cả mọi người cũng có thể yên tâm hơn nhiều.

Chỉ là Phương Lập An và Phương Lập Tân đều không ngờ rằng tương lai bọn họ yên tâm nhưng cha mẹ suýt chút nữa sầu chết rồi.

* * *

Tui giữ lời thi xong quay lại ùi nè moa moaaaa khen tui đi mòoo[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Chương 31: Thai xuyên thập niên 60 (31)

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

Qua Nguyên Đán chính là tuần thi dày đặc đã được bố trí nên các bạn học càng trở nên chăm chỉ hơn, Phương Lập An phát hiện thường xuyên có người ngồi ở hành lang đến đêm hôm khuya khoắt cũng không quay về phòng ngủ ngủ.

Khiến cô không thể hiểu nổi chính là bình thường những người này cũng học tập rất khắc khổ, sao lúc này cũng phải thức đêm vậy?

Cho dù người khác có nghĩ thế nào thì cô vẫn làm mọi thứ như cũ, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể, qua địa điểm bí mật ăn cơm, tự học, ôn tập..

Sau khi mười mấy môn thi thi nhau ra trận, các bạn học đều là dáng vẻ đã trải qua tám tám bốn chín kiếp nạn, thể xác tinh thần đều kiệt quệ, chỉ đợi thầy cô chấm xong bài rồi công bố điểm số.

Thời điểm này thi cử không giống mấy chục năm sau, học sinh đều được nghỉ rồi về nhà, sau đó thành tích được công bố trên trang web của trường. Bây giờ đều là các thầy cô thức đêm tăng ca chấm chữa bài thi rồi ghi lại điểm số để các học sinh mang điểm số về nhà ăn tết. Còn sau khi các học sinh về nhà bởi vì điểm số mà được đối đãi như nào thì không trong phạm vi cân nhắc của bọn họ.

Không ngoài dự liệu, lần này Phương Lập An vẫn đứng nhất toàn khoa, mỗi môn đều chạm đến điểm tối đa, tổng điểm vượt xa người đứng thứ hai hơn một trăm điểm.

Phương Lập Bình và Phương Lập Tân cũng đứng đầu bảng khoa Hóa học và khoa máy tính, trong lúc nhất thời, thanh danh ba anh em bọn họ vang rất xa.

Phương Lập An đã sớm bàn xong với anh cả và chị hai, kỳ nghỉ năm nay bọn họ sẽ ở lại trường học, song khi ký túc xá ghi tên những ai đăng ký nghỉ đông ở lại trường vào danh sách, cô mới phát hiện ngoại trừ hai người sống ở đây, những người khác đều không về nhà.

Hầu hết học sinh trong trường đều ở tỉnh ngoài nên cho dù là ngày nghỉ nhân khí trường học cũng rất vượng, căn tin, thư viện, phòng tự học, tất cả đều như cũ.

Sáng sớm ngày giao thừa, Phương Lập An cõng hai vai hai ba lô tự chế ra khỏi trường học. Cái ba lô này thật ra được làm từ vỏ chăn mà cô dùng trên xe lửa đến thủ đô năm ngoái, còn phần lõi bên trong cái chăn đã bị cô bỏ vào không gian rồi. Bây giờ đồ dùng trên giường của cô đều bị cô đổi mới rồi, tạm biệt vải bông vừa dày vừa thô, độ thoải mái dễ chịu cứ thẳng tắp mà tăng lên.

Tuy trong không gian đã có sẵn nhưng cô không dám dùng nha, kể cả vật liệu kém nhất có đặt vào thời đại này cũng là đồ tốt, người khác hỏi cô mua chỗ nào cô không nói cũng không được, nói lại bị người khác nhớ thương. Chẳng thà bản thân tự dùng kim vá lại chỗ rách, vừa dùng tốt vừa không phiền não.

Cô tuỳ tiện tìm nơi không có ai, chú ý cẩn thận nhét đồ vật vào trong ba lô, đều là mấy món hàng rời rạc, đậu phộng, hạt dưa, đường cứng, các loại hình bánh ngọt.

Giả bộ dạo chơi bốn phía không sai biệt lắm cô mới quay về, qua ký túc xá nam đưa cho anh cả một phần, một cái ba lô rất lớn, nặng tầm bốn, năm cân, dặn dò bản thân anh để lại một nửa, nửa còn lại chia cho bạn cùng ký túc xá ăn cùng, chỗ Phương Lập Bình thì một lát sau cô mới đưa qua được.

Phương Lập Tân bị "một bút lớn" này của cô làm cho giật cả mình, em ba đây là nhặt được tiền đút túi à.

Phương Lập An thấy dáng vẻ anh ấp a ấp úng như bị táo bón liền biết anh lại bổ não ra mấy thứ lung ta lung tung liền kiên nhẫn giải thích nói: "Anh biết em bình thường không ăn được mấy thìa đã no mà, tiết kiệm được rất nhiều tiền. Hôm nay là giao thừa, chỗ cung tiêu xã có nhiều thứ không cần vé, em chỉ tuỳ tiện mua một chút."

Nói xong cô vỗ cái ba lô: "Cũng không mua nhiều lắm, tiền trong túi còn lại hơn phân nửa lận! Anh cứ an tâm ăn đi, em đem phần còn lại qua chỗ chị hai đã, đừng quên tối nay qua căn tin ăn cơm với nhau đấy!" Nói xong cô liền vác ba lô đi một cách phóng khoáng.

Phương Lập Tân quay lại ký túc xá, dựa theo em ba phân phó, phân một nửa của mình ra, còn lại đưa cho các anh em ở ký túc xá, người nắm hạt dưa, người nắm đậu phộng, ba nắm năm nắm liền chia xong.

Có mấy đồ ăn vặt này giống như lập tức có mùi vị tất niên vậy, mười mấy chàng trai vây lại một chỗ, người qua người lại khen Phương Lập Tân và Phương Lập An, hô to ông trời cũng thiếu bọn họ một em gái mua đồ ăn vặt cho anh trai, sau cùng tán dóc trời năm đất bắc đến tận trưa.

Phương Lập An trực tiếp xách ba lô qua ký túc xá của Phương Lập Bình, gõ cửa đi vào thì phát hiện bạn cùng phòng của chị hai đều có mặt, sau khi lên tiếng chào hỏi mọi người xong cô liền lấy đồ ra đưa cho chị hai.

"Chỗ anh cả em đã đưa qua rồi, đây là mua cho chị, chị giữ lại ăn đi, bản thân em cũng có. Em về trước đây, tối nay đừng quên cùng ăn cơm đấy!" Cho Phương Lập Bình cái nháy mắt ra hiệu xong liền đi.

Phương Lập Bình hiểu ngầm, để đồ lên giường mình rồi đuổi theo: "Đợi chút, để chị tiễn em!" Phương Lập An đợi cô ở ngoài cửa, cô liền hỏi chuyện gì thần thần bí bí như thế.

Phương Lập An cười: "Làm gì có chuyện gì, em muốn nói với chị một tiếng, một lát nữa chia đồ ăn vặt kia cho bạn cùng phòng của chị mỗi người một nắm, đừng chỉ giữ bản thân ăn."

Tuy Phương Lập Bình lớn hơn Phương Lập An ba tuổi nhưng phương diện đạo lí đối nhân xử thế lại không am hiểu lắm, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô gần nhất thì rất giống như định thả bay mình khiến trong lòng Phương Lập An hơi run sợ. Cô hy vọng chị hai có thể qua năm một cách bình thường, ít nhất đừng ầm ĩ trong ký túc xá nên ngầm nhắn nhủ hai câu với cô.

Tuy Phương Lập Bình không hiểu vì sao nhưng em ba đã nói chắc chắn có đạo lý của em ấy nên cô liền gật đầu đáp ứng. Về phòng cô lập tức mở đồ ra trước mặt mọi người, cái này phân một chút, cái kia phân một chút, không có chút dáng vẻ không nỡ nào. Mọi người chỉ nói hai câu khách khí rồi nhận, vừa ăn vừa cười nói, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.

Phương Lập Bình nhìn tất cả mọi người đều vui vẻ, giọng điệu ai nấy cũng mềm mại, một chút cũng không giống như bình thường, ba câu có hai câu trọng tâm, cô tự động quy hết công lao này cho lời nhắn nhủ của Phương Lập An, cô âm thầm đoán: Chắc đây chính là "cắn người miệng mềm" trong truyền thuyết, em ba thật thông minh quá đi! Chẳng qua chắc cũng chỉ là tạm thời, nhà ai nhiều người như vậy mỗi ngày đều có đồ ăn được!

Phương Lập An mà biết cô nghĩ như vậy chắc chắn sẽ khen cô giác ngộ rất tốt, đây vốn chỉ là tạm thời để lừa gạt cho qua chuyện năm trước qua hai ngày này mà thôi. Đợi vào năm rồi, mọi người lại phải vùi đầu vào khẩn trương học tập, làm gì có chuyện ba ngày hai ngày cãi nhau, rất ảnh hưởng tâm trạng.

* * *

Vì lâu lắm rùi mới quay lại nên xưng hô sẽ có chút sai lệch nha hiu hiu[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 32: Thai xuyên thập niên 60 (32)

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

Đêm giao thừa, ba anh em bọn họ ăn cơm cùng nhau, Phương Lập An mang một con gà quay và một con vịt quay đã được bọc trong giấy dầu đến, đều là thực phẩm chín của siêu thị trong không gian.

Phương Lập Tân vừa nhìn đã thẳng thừng nói lãng phí, ba người bọn họ làm sao ăn được hết hai con.

Phương Lập An liếc anh một cái: "Đồng ý." rồi nói: "Vậy thì ba đứa ăn một con, một con cầm chia cho đồng học ký túc xá chúng ta."

Phương Lập Tân nghe mà biến sắc, chân chó nói: "Em ba đã cực khổ mang đến tận đây, sao có thể để em cực khổ xách về được, em cứ nhìn kỹ đi, đêm nay anh cả có làm gì cũng phải ăn hết chúng nó." Nói xong anh còn vô ngực nhỏ của mình, lập lời thề.

Phương Lập Bình ngồi bên cạnh nhếch miệng cười ngây ngô, lần nào anh cả cũng thế, vĩnh viễn không chiếm được tiện nghi của em ba.

Lúc này Phương Lập Tân mới nghiêm chỉnh lại: "Em ba, hôm nay em mua nhiều đồ như thế trong người còn tiền ăn cơm không?"

Phương Lập An biết anh lo lắng cái gì, liền nói cho anh biết trong tay mình còn hơn bảy tám mươi tệ, hoàn toàn đủ để khiến anh không lo lắng.

Phương Lập Tân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng mỗi tháng anh và em hai em ba đều được phát phụ cấp nhiều như vậy, vì sao em ba có thể để dành được nhiều tiền như vậy mà anh chỉ có một chút.

"Em hai, em cũng có thể tích luỹ được nhiều tiền như thế à?" Âm thanh Phương Lập Tân khô khan nói.

Phương Lập Bình ăn ngay nói thật, phủ nhận nói: "Không, em trừ ăn cơm ra còn phải mua đồ dùng học tập và một số đồ dùng hàng ngày linh tinh, mỗi tháng chỉ có thể dành dụm khoảng chừng 5 tệ."

Cô làm dáng vẻ em không đỉnh như em ba khiến Phương Lập Tân nghẹn nửa vời. Vừa nghe anh cứ tưởng em hai cũng gần giống như anh, tuyệt đối không ngờ cuối cùng cô lại nói chỉ có thể dành dụm 5 tệ, mỗi tháng anh mà trừ hết cái loại chi tiêu có thể dành dụm được 1 2 tệ đã tốt lắm rồi.

"Anh ăn nhiều hơn bọn em, không có tiền thừa là chuyện bình thường, đầu năm không được than thở, sẽ bất lợi cho vận thế năm sau đấy." Phương Lập An an ủi anh.

"Em ba, chúng ta là người nối nghiệp kiên định cho chủ nghĩa duy vật, không thể mê tín phong kiến được." Chẳng qua chỉ khổ sở có ba giây, Phương Lập Tân lại trở thành một tên chiến binh.

"Đi, chúng ta đi mua cơm thôi, Tiểu An em chỉ cần ngồi đây đợi ăn là được." Phương Lập Bình nhất thời thành gà trống bảo vệ gà mái, lải nhải kéo Phương Lập Tân đi.

Phương Lập An ngồi yên tại chỗ, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng tụ về đây khiến cô nảy sinh một thứ cảm giác như bị sói đói vờn quanh, nổi hết cả da gà muốn đứng lên. Cô nói thầm trong lòng, ăn cơm trong môi trường này liệu có tiêu hóa được không đây..

Đợi đến khi Phương Lập Tân và Phương Lập Bình cầm đồ ăn về, ba người không để ý những ánh mắt xung quanh nữa mà bắt đầu ăn uống thỏa thuê.

Phương Lập Tân bưng bát cháo lên nói: "Lại đây, lại đây, lại đây, chúng ta cụng một cái, chúc ba chúng ta năm mới học tập tiến bộ, nâng cao hơn một bước."

Phương Lập Bình: "Hy vọng ba mẹ em tư chúng ta năm mới thân thể an khang vạn sự như ý!"

Phương Lập An: "Hy vọng mọi người năm mới đại cát đại lợi, mỗi ngày đều có gà ăn!"

Ba bát cháo cụng vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, tiếp theo chính là tiếng húp hết bát cháo.

Món chính đương nhiên là hai con gà và vịt này, Phương Lập An và Phương Lập Bình mỗi người được phân một cái đùi gà, hai cái chân vịt để lại cho Phương Lập Tân, ba người ăn ngấu nghiến một hồi đã ăn hết sạch thức ăn trên bàn rồi.

Có câu nói như thế nào nhỉ --- ăn đến nỗi không xoay được người.

Cơm nước xong xuôi, ba người cũng không lập tức rồi đi mà đầu tiên là chậm rãi di chuyển thu dọn hết một trời hỗn độn trên bàn.

Đợi đến khi bọn họ ngồi xuống một lần nữa, Phương Lập An dưới con mắt trợn to của anh cả và chị hai móc một bao hạt dưa và ba quả táo ra từ trong túi. Bản thân thì gặm trước một ngụm: "Mấy món này không đầy bụng, chúng ta vừa nói chuyện phiếm vừa ăn."

Phương Lập Tân và Phương Lập Bình cũng cảm thấy thế, còn chưa thấy người nào cắn hạt dưa đến no bụng cũng bắt đầu ăn theo.

"Ôi, cuộc sống như vậy thật tốt, từ nhỏ đến lớn anh vẫn chưa được nếm thử thế này, ăn ngon, còn có thể ăn no bụng được." Phương Lập Tân cảm thán bữa cơm hôm nay nhờ phúc của em ba mà vừa có gà vừa có vịt.

Từ lúc anh có thể ghi nhớ, điều kiện gia đình không tốt cũng không xấu, tuy rất ít khi có thể được ăn thịt nhưng ít nhất thì một ngày ba bữa vẫn có thể ăn được lưng chừng bụng. Sau này thì lửng dạ cũng không có, có miếng ăn đã may mắn lắm rồi.

Sau đấy mới có em hai, gầy gò nho nhỏ, khóc như mèo con, vừa nhìn đã khiến người ta đau lòng cực kỳ. Bây giờ lớn lên đã duyên dáng yêu kiều như vậy rồi.

Sau đấy nữa mới có Tiểu An, lúc đó nạn đói cũng đã qua một năm, tất cả mọi người đều có thể ăn cơm nhưng cũng không dám ăn no, cũng phải tích luỹ chút ít lương thực giấu đi, sợ thời gian như thế sẽ trôi qua một lần nữa.

Tiểu An cứ thế chậm rãi lớn lên, điều kiện sinh hoạt trong nhà càng ngày càng tốt, đôi khi có cảm giác lương thực trong nhà cũng ăn ngon hơn, anh cảm thấy khả năng Tiểu An thật sự không giống mọi người, là một bé con sinh ra đã có phúc khí.

Phương Lập An nghe Phương Lập Tân nói mấy lời này thật sự muốn cho anh 32 cái like, thật khâm phục anh hiếm khi mới thông minh cơ trí được một lần: Ôi anh cả của em, anh đã tìm ra được chân tướng rồi!

Phương Lập Bình ngồi một bên phụ họa nói: "Lúc trước nếu không phải mỗi ngày Tiểu An đều nhìn chằm chằm em học tập, làm sao em có thể thi đại học, còn là trường học tốt nhất cả nước được." Cô đã sớm nghĩ thông suốt rồi, đầu óc em ba thông minh như vậy, làm gì có nhiều chỗ không hiểu như thế, chắc chắn đều mượn những vấn đề này để cô học tập nhiều hơn.

Phương Lập Tân nghe xong thấy hơi hối hận, lúc trước anh tránh em ba như vậy, vừa thấy sách đã bị dọa gần chết, suýt chút nữa đã không được học cùng trường với em hai và em ba rồi. Sau này không thể để thế được, em ba nói gì cũng đúng, bảo làm gì cũng phải làm, lên núi băng xuống biển lửa cũng phải làm, tuyệt đối không được lười biếng.

* * *

Tui đã xì pam 3 chương lận ó ai khen tui đi mò QAQ[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 33: Thai xuyên thập niên 60 (33)

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

Phương Lập An định nhân lúc hôm nay tất cả mọi người đều vui vẻ thì nói qua một chút sắp xếp tương lai của mình cho mọi người để tránh sau này nước đã đến chân vẫn phải làm công tác tư tưởng từng chút từng chút một.

Từ bây giờ đến khi tốt nghiệp còn ba năm, để bọn họ từ từ hiểu, từ từ tiêu hóa, sau đó còn có thể giúp cô làm công tác tư tưởng cho cha mẹ, tốt biết bao nhiêu.

"Anh cả chị hai, hai người tốt nghiệp xong có tính toán gì không?"

"Bây giờ còn cách ba năm nữa mới tốt nghiệp! Hai năm nữa suy nghĩ cũng không muộn mà." Phương Lập Tân bị Phương Lập An hỏi hơi bó tay: "Hơn nữa không phải sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ được quốc gia bố trí công tác à, đâu cần bản thân suy tính đâu."

Trái lại Phương Lập Bình cực kỳ bình tĩnh, em ba hỏi như vậy chắc chắn có lý do của em ấy, trước hết cứ nghe xem em ấy nói như nào đã.

"Nghi thức tẩy não của Phương Lập An" chính thức bắt đầu.

"Trước Nguyên Đán, hội nghị toàn thể lần thứ ba của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI sẽ được tổ chức, mọi người có nghe ngóng được gì không?"

"Xem qua giấy báo thì thấy bảo định cải cách mở cửa nhưng cụ thể có ý gì thì chị không rõ lắm."

"Có nghĩa là quốc gia chúng ta định thực hiện chính sách mở cửa đối nội đối ngoại. Một mặt chỉ quốc gia sẽ tích cực chủ động mở rộng kết giao kinh tế đối ngoại, mặt khác chỉ chính sách nới lỏng, khai phóng hoặc huỷ bỏ các loại hạn chế, không áp dụng chính sách phong tỏa thị trường quốc nội mà bảo hộ đầu tư tư nhân trong nước, phát triển khai phóng loại hình kinh tế mới.

Lấy một ví dụ đi, chúng ta đều biết thu mua tập trung tiêu thụ tập trung, chính sách này có lẽ qua mấy năm nữa sẽ bị huỷ bỏ.

Hoặc ví dụ như hồi trước chợ đen bị quy định là bất hợp pháp nhưng có lẽ qua mấy năm nữa những sạp hàng buôn bán như vậy sẽ xuất hiện đầy đường.

Chưa hết, trước đây những người có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài đều bị cho là bối cảnh xã hội lịch sử phức tạp, hầu hết đều bị dính hiềm nghi thông đồng với địch nên không được tín nhiệm lắm, cũng không được tham gia vào tình hình chính trị. Nhưng chỉ cần qua mấy năm cải cách khai phóng được triển khai thêm một bước, quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài có thể sẽ trở thành thứ khiến mọi người cực kỳ hâm mộ, tư bản cũng phải đỏ mắt ghen tị."

Một tràng những lời vừa rồi có lượng tin tức quá lớn lại trực tiếp nện xuống đầu hai người khiến cả hai đều cảm thấy sao trí tưởng tượng của em ba phong phú như vậy..

Chỉ cần xem ví dụ của cô thôi, huỷ bỏ thu mua tập trung tiêu thụ tập trung còn có tuổi đời lớn hơn cả lương thực trong nhà bọn họ, sao có thể nói huỷ bỏ là huỷ bỏ luôn được.

Sạp hàng buôn bán xuất hiện đầy đường còn không phải đầu cơ trục lợi trước mặt mọi người à, không phải thằng ngốc thì làm gì có ai dám làm như thế.

Còn quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài thì.. hình như cũng có chút manh mối, trên báo chí cũng nói ngày mùng 1 tháng 1 năm nay (năm 79), Trung Quốc và Mỹ sẽ chính thức thành lập quan hệ ngoại giao mà.

Không thể trách bọn họ không chấp nhận luôn được, dù ai lớn lên trong hoàn cảnh này cũng sẽ không chấp nhận được. Phương Lập An tiếp tục cắn hạt dưa nói: "Mấy cái khác hai người không cần tin vội nhưng mấy tháng trước, cấp trên đã đồng ý cho thanh niên trí thức quay về thành phố, hai người cứ nghĩ lại mà xem, hai mươi năm qua có bao nhiêu thanh niên trí thức phải xuống nông thôn được có mấy thanh niên trí thức tình nguyện ở lại nông thôn cả một đời đâu, những người này quay về đều phải trông cậy quốc gia bố trí công việc, quốc gia mà không bố trí thì họ biết phải làm gì bây giờ."

Phương Lập Tân và Phương Lập Bình cũng muốn biết phải làm gì bây giờ nhưng có xử lý chuyện này thế nào cũng không chắc chắn sẽ giống như em ba nói đâu nhỉ.

Phương Lập An cũng không có ý định giải thích tiếp, chỉ tổng kết một câu cuối cùng: "Hồi trước sau khi kết thúc cuộc vận động văn hóa, em cũng đã nói sẽ khôi phục kỳ thi đại học, kết quả mọi người ai cũng không tin, sau đó thì sao?"

Nói đến đây, rốt cuộc Phương Lập Tân và Phương Lập Bình mới nửa tin nửa ngờ, lúc ấy đúng là em ba đã nói chuyện sẽ thi đại học, chỉ là bọn họ ai cũng không coi ra gì mà thôi, bây giờ em ba lại nói..

Có lẽ.. Nói không chừng.. Cũng có khả năng.. Sẽ thành sự thật..

Phương Lập An quyết định ném viên đạn cuối cùng cho năm nay: "Sau khi đối ngoại khai mở, Trung Quốc và Mỹ thiết lập quan hệ ngoại giao, đợi em tốt nghiệp xong, em định sẽ qua Mỹ du học."

"Có du học hay không không phải đã tốt nghiệp xong đại học rồi à?" Phương Lập Tân quả thật bị dọa đến mơ hồ, vừa nhìn đã thấy qua Mỹ sẽ rắc rối thế nào sao em ấy không lên trời luôn đi.

"Ý em ba là học nghiên cứu sinh thạc sĩ à?" Trái lại Phương Lập Bình có biết một chút.

"Đúng vậy, em định học xong tốt nghiệp bác sĩ sẽ quay về." Phương Lập An gật đầu nói, cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện bình thường tiếp, thật mệt tim quá đi.

"Chắc phải mất nhiều năm lắm nhỉ?" Phương Lập Bình biết học nghiên cứu trong nước cũng phải ba năm, chưa kể còn học thêm nữa chắc cũng tận 5 6 năm, huống chi còn là ở nước ngoài, không có ưu thế về ngôn ngữ lại càng khó hơn.

"Có thể mất tầm 6 năm, cũng phải xem tình huống học bổng cụ thể thế nào đã." 6 năm là thời gian dài nhất mà Phương Lập An tính ra, nếu như có học bổng thì có thể về sớm hay không cũng khó nói.

"Chuyện này rất tốt, phương diện này về sau lưu ý thêm một chút, chị nghe thầy cô nói rằng nước ngoài có nhiều lĩnh vực tiến bộ hơn chúng ra không ít, em mà đi chắc chắc sẽ học được rất nhiều thứ!" Phương Lập Bình khích lệ nói, em ba đã nói với bọn họ như vậy chắc chắn em ấy đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều. Thân là chị gái, lúc này bản thân cô chỉ cần ủng hộ em ấy là tốt rồi.

Phương Lập Tân vẫn đang ở trong trạng thái mịt mù luống cuống như cũ, hai đứa em gái này của anh, em một câu chị một câu, anh còn chưa phát biểu ý kiến đâu đấy! Nhưng ôi hình như anh cũng không có ý kiến gì tốt hơn.. Bởi vì cái gì anh cũng không hiểu..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Chương 34: Thai xuyên thập niên 60 (34)[/COLOR]

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

"Anh cả, anh thấy thế nào?"

Lúc này ánh mắt Phương Lập Tân đờ đẫn, hai mắt vô hồn trừng to nhìn phía trước giống như đang ngẩn người vậy, cũng giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, nghe thấy Phương Lập An gọi anh, trong nháy mắt anh liền lấy lại tinh thần hỏi: "Thế nào?"

"Em hỏi anh thấy thế nào, anh đang suy nghĩ chuyện gì à?"

"Không, anh chỉ nghĩ là đến quốc gia em nói anh cũng không biết, chuyện gì cũng không giúp em được, cảm thấy người làm anh cả như anh thật thất bại." Anh uể oải nói.

"Chuyện này có là gì đâu, thứ em muốn em sẽ tự cố gắng giành được, anh và chị hai không cần để tâm em đâu, em sẽ tự chịu trách nhiệm với bản thân mình." Phương Lập An khuyên bảo anh.

"Anh cả, Tiểu An thông minh tài giỏi như vậy, lấy năng lực hiện tại của anh, thứ có thể giúp được em ấy đúng là không nhiều. Nhưng chúng ta có thể nghiêm túc học tập, nỗ lực làm bản thân tốt hơn, như vậy tuy không giúp được Tiểu An nhưng ít ra cũng sẽ không cản trở em ấy." Phương Lập Bình đánh tan suy nghĩ ấy, nhiều năm như vậy cô đã sớm nhìn ra Phương Lập An là đứa nhỏ độc lập, lúc còn bé chưa đến ba tuổi đã có thể ở nhà một mình, sau này cũng học tập một mình, chơi đùa một mình, dường như không chơi với đám bạn cùng tuổi, thậm chí bạn bè cũng không có. Có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa thiên tài và người thường.

"Anh cả chị hai, bây giờ chúng ta đang ngồi trên ghế nhà trường, cả ngày ngoại trừ học tập cũng không có chuyện gì khác. Nhưng đợi sau khi chúng ta tốt nghiệp rồi, đến nơi công tác hành nghề, vậy lại là một chuyện khác. Không chừng đến lúc đó chuyện em tìm hai người giúp đỡ tràng giang đại hải, đến lúc đó hai người không được chê em phiền phức đâu đấy." Phương Lập An làm mặt quỷ, cười giỡn nói.

"Miệng lưỡi trơn tru, tính em như nào chị còn không biết à." Phương Lập Bình một chút cũng không tin những lời này.

Phương Lập An đành phải nói sang chuyện khác: "Hai người thì sao? Đã nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì chưa? Nếu chúng ta là bao phân phối thì đơn vị tiếp nhận chắc sẽ có cơ quan chính phủ, nhà máy các loại. Hai người muốn làm quan hay làm kỹ thuật viên?"

Phương Lập Tân gãi tóc sau gáy, hơi thẹn đỏ mặt nói: "Còn những ba năm cơ mà, em ba à, anh cả cũng đâu phải em đâu, bây giờ đã nghĩ xa như vậy rồi." Sau đó lảng sang hỏi Phương Lập Bình: "Em hai, em có dự định gì không?"

"Em định qua sở nghiên cứu, em cảm thấy em không hợp làm mấy việc phức tạp phải kết giao với người khác." Phương Lập Bình cảm giác tính cách bản thân thiên hướng nội hơn, cô cũng không muốn kết giao với người khác lắm nên cô hi vọng công việc sau này có thể cố hết sức tránh mất chuyện này, nghiên cứu khoa học là lựa chọn tốt.

"Oa, ý định rất tốt, chị hai cố lên, em ủng hộ chị!" Phương Lập An rất vui vẻ khi Phương Lập Bình có dự định của riêng mình, có con đường mình muốn đi mà không phải bảo sao làm vậy.

Phương Lập Tân cũng mừng thay cho cô, bây giờ hai đứa em gái đều có mục tiêu phấn đấu của riêng mình, chỉ có anh tỉnh tỉnh mê mê, thật sự đáng thất vọng.

Phương Lập An thấy bộ dạng anh vừa vui vẻ vừa hụt hẫng, cảm thấy mình đôi khi đúng là thật tàn nhẫn, có chút giống Diệt Tuyệt sư thái dưới ngòi bút của Kim Dung. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, năm nay anh cả cũng đã 24 rồi, cũng nên có suy nghĩ của riêng mình, không thể cứ để cô phải đẩy từ phía sau.

Nhưng cô vẫn không kiềm được mà giải thích với anh nói: "Anh cả, anh cũng không cần phải gấp đâu, bây giờ chưa quyết định được sau này sẽ làm gì rất bình thường, dù sao anh cũng mới tiếp xúc với ngành này được một năm. Ngành máy tính này trong tương lai trong hơn mười năm sẽ có đủ không gian tiềm năng để phát triển, sẽ được ứng dụng với mọi ngành mọi nghề.

Nên em kiến nghị trước hết anh cứ học tập nghiêm túc, chỉ cần có kiến thức chuyên ngành vững chắc kiên cố, sau này cho dù anh có chọn làm gì cũng không thành vấn đề. Còn rốt cuộc anh muốn làm gì thì anh có thể để sau này từ từ tìm kiếm, từ từ suy nghĩ trong quá trình học tập."

Tâm tình nôn nóng của Phương Lập Tân dần dần được xoa dịu, trong lòng anh thầm tự nhủ: Không được vội, càng nhanh càng sai, thời gian còn nhiều, em ba nói rất đúng, cho dù có thế nào thì cũng phải học tốt kiến thức chuyên ngành của mình trước đã.

Ba người một mực ở lại căn tin đến hơn 9 giờ, mãi cho đến khi bác nhân viên hậu cần trong căn tin tắt đèn mới lưu luyến rời đi, cả ba quay về ký túc xá rồi lại bắt đầu một vòng mới trò chuyện hết cả đêm chào đón năm mới đến.

Một cái ký túc xá mười mấy người, bạn một câu tôi một câu, trời nam biển bắc, mãi cho đến rạng sáng 3 4 giờ mới lần lượt ngủ.

Mùng 1 đầu năm ngày hôm sau, mọi người không hẹn mà cùng ngủ nướng, đến cả Phương Lập An cũng không ngoại lệ, lúc tỉnh mới thấy đã gần giữa trưa rồi. Cô khó được mà lười biếng, không rèn luyện thân thể mà nằm trong chăn uống hộp sữa bò xong mới đứng dậy qua tìm Phương Lập Bình, tối hôm qua ba anh em bọn họ đã hẹn hôm nay sẽ cùng ăn cơm trưa rồi.

Đợi đến khi tìm thấy Phương Lập Tân ở căn tin, lúc ba người phát hiện ai nấy đều có quầng thâm mắt trên mặt liền nhất thời ăn ý cười nở hoa, thì ra tất cả mọi người đều như vậy cả..

Giữa trưa mùng 1 đầu năm, căn tin cung cấp sủi cảo có nhân rau màu trắng, nhân bánh đậu hũ, nhân bánh đậu hũ cải trắng, nhân bánh miến mộc nhĩ, còn có cả nhân bánh miến thịt heo cải trắng, nói chung là cực kỳ phong phú.

Những học sinh có mặt ở đây lúc này chỉ cần đợi vài phút thôi đã cầm được một bát nóng hổi tỏa nhiệt hâm hấp. Ngày đầu tiên của năm mới, cho những học sinh không được về nhà một bữa ăn ngon.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Chương 35: Thai xuyên thập niên 60 (35)[/COLOR]

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

Năm mới đến cũng có nghĩa chỉ còn chưa đến nửa tháng nữa sẽ khai giảng, học kỳ trước Phương Lập Bình và Phương Lập Tân đã sớm nếm trải được lợi lộc của việc học, thế là kỳ nghỉ đông này cũng định tiếp tục làm như thế.

Hai người mượn sách từ thư viện trong trường rồi lên lịch hẹn với Phương Lập An, ba người cùng đi phòng tự học học tập, có chỗ nào đọc không hiểu thì hỏi cô.

Mười mấy ngày cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến khai giảng. Khai giảng đề cập đến một chuyện rất quan trọng, chính là căn cứ vào thành tích học tập cả năm năm ngoái để chọn ra người đoạt được học bổng đi nước ngoài.

Khóa 77 đầu tiên, tháng 3 năm 79 sẽ bình chọn, khóa 78 thứ hai, tháng 9 năm 79 sẽ bình chọn.

Trong phần danh sách được công bố vào tháng ba, ba anh em nhà họ Phương đều được đề danh trên bảng, mỗi người đều được học bổng 100 tệ làm Phương Lập Tân vui như điên. Ba người cùng viết một lá thư gửi về nhà báo tin vui cho cha mẹ, sau đó mỗi người lấy 80 tệ ra hợp làm 240 tệ gửi về cho gia đình.

Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai nhận được thư cực kỳ vui vẻ, lấy tiền từ trong bưu điện ra cất trong nhà, để lại đợi sau này bọn nhỏ tốt nghiệp rồi dùng.

Để ăn mừng chuyện vui này, Hứa Xảo Mai đặc biệt gọi đồ ăn về, ba người còn lại trong nhà cùng ăn một bữa tiệc chúc mừng một phen.

Phương Lập Nghiệp đã tròn 7 tuổi rồi, lên năm hai tiểu học, tuổi còn nhỏ nhưng cũng là học bá, kiến thức trường học dạy chị ba đã sớm dạy cậu hết rồi. Bây giờ ban ngày cậu sẽ đến trường, tan học sẽ về nhà học sách chị ba để lại cho cậu, đợi chị ba về sẽ còn kiểm tra cậu đấy.

Năm này qua năm khác, mùa xuân năm 1981, ba anh em nhà họ Phương đã lên đại học năm tư, trường học bố trí cho sinh viên năm 4 khóa 44 qua các đơn vị thực tập.

Hơn nửa năm đại học năm 4 là thực tập, còn 6 tháng cuối năm sẽ về trường giao luận văn tốt nghiệp, tiến hành bảo vệ tốt nghiệp. Nếu như biểu hiện tốt ở đơn vị thực tập thì sau khi tốt nghiệp rất có thể được trực tiếp ở lại. Nếu như biểu hiện không tốt thì có lẽ sẽ bị phân qua các đơn vị khác.

Đơn vị thực tập của Phương Lập Tân là trung tâm quản lý tin tức của bộ tài nguyên nhân lực quốc gia, đơn vị cao to như thế trong ngành quả thực khiến anh chấn động tìm không ra bắc nam, cả một viện chỉ có anh và một nữ sinh khác được phân đến.

Mấy năm nay Phương Lập Bình vẫn một mực chăm chỉ học tập, nghiên cứu khắc khổ, thầy cô giáo có ấn tượng cực kỳ tốt đối với cô. Biết cô muốn làm mảng học thuật liền để cô được như ý nguyện qua bên sở nghiên cứu công trình hóa học quốc gia, đi cùng cô còn có hai đồng học nam thành tích rất tốt.

Phương Lập An thì được bố trí vào sở nghiên cứu vật lý lượng tử thủ đô, đi cùng với một đồng học khác trong lớp.

Sau khi đơn vị thực tập được công bố, Phương Lập An liền qua phòng làm việc tìm chủ nhiệm lớp, nói rõ với ông về ý định của mình, cho thấy cô định nỗ lực nghiên cứu lấy bằng thạc sĩ ở trường của Mỹ, sau khi tốt nghiệp trường học không cần bố trí đơn vị làm việc cho cô.

Chủ nhiệm lớp rất kinh ngạc, theo như ông biết thì cô bé Phương Lập An này không chỉ có đầu óc thông minh mà còn chăm chỉ khắc khổ, năm nào cũng chiếm vị trí đầu bảng của ngành. Thành tích học tập của anh trai và chị gái cũng rất xuất sắc, các thầy cô giáo trong trường đều nghe nói qua bọn họ không nhiều cũng ít, danh tiếng không chỉ cao bình thường thôi đâu.

Hồi trước ông còn tưởng sau khi Phương Lập An tốt nghiệp sẽ chọn ở lại trường học học nghiên cứu sinh hoặc qua sở nghiên cứu nào đó làm việc, không ngờ cô lại có ý định ra nước ngoài du học.

Đầu năm nay học sinh có thể ra nước ngoài học cũng không nhiều, trong nhà không phải có tiền thì cũng có quyền có quan hệ hoặc trường học vừa hay có suất, học sinh có thể xin suất ra nước ngoài học do nhà nước trợ cấp.

Bởi thấy anh em nhà học Phương rất giỏi, ông đã từng cố ý tra xét thử bối cảnh gia đình bọn họ điền lúc nhập học, trong ấn tượng thì đều là gia đình công nhân bình thường, cũng không có chỗ gì đặc biệt.

Như vậy chắc Phương Lập An có ý định đi theo con đường xuất ngoại được trợ cấp nhưng năm nay suất xuất ngoại được trợ cấp hình như khoa vật lý bọn họ không có, biết làm sao cho phải đây.

Chủ nhiệm lớp đành nói rõ tình huống với cô, chỉ mong tốt nhất có thể làm cho cô từ bỏ ý định này, dù sao ra nước ngoài học cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

Mặc dù bây giờ Trung Quốc và Mỹ đã thiết lập quan hệ ngoại giao, quan hệ đã có phần hòa hoãn nhưng học nghiên cứu ở nước ngoài và ở trong nước hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, Phương Lập An là con gái, còn nhỏ như vậy ra ngoài chắc chắn phải ăn không ít khổ, áp lực lên cuộc sống và học tập không phải chuyện nhỏ.

Phương Lập An bày tỏ lòng cảm kích của mình với chủ nhiệm lớp, cảm ơn ông đã quan tâm và giúp đỡ, bày tỏ sau khi quay về chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng. Nhưng cô chắc chắn là sau khi tốt nghiệp không cần phân phối đơn vị cho cô, cô chắc chắn sẽ tiếp tục đi học.

Chủ nhiệm lớp bảo cô chớ quyết định nóng vội, lựa thời gian gọi một cú điện thoại cho gia đình thương lượng với cha mẹ, cả anh trai chị gái trong trường nữa, cũng tụm lại bàn bạc chút, tuổi cô còn nhỏ rất nhiều chuyện không chắc có thể cân nhắc được toàn diện.

Phương Lập An cũng không từ chối, chủ nhiệm lớp cũng chỉ muốn tốt cho cô, vậy thì qua một thời gian nữa hẵng nói lại vậy, dù sao bây giờ có nói ông cũng không tin.

Cô nhớ mùng 5 tháng 12 năm 1981 tại thủ đô, Thượng Hải và Quảng Châu sẽ tiến hành kỳ thi Toefl lần thứ nhất, chuẩn bị sớm trước đến lúc đó không thể để lỡ được.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 36: Thai xuyên thập niên 60 (36)

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

Cho dù chủ nhiệm lớp cảm thấy xác xuất chuyện Phương Lập An dự định xuất ngoại học chuyên sâu thành công dường như bằng không nhưng ông vẫn báo chuyện này cho viện trưởng khoa vật lý.

Phản ứng của viện trưởng Lý Trừng Minh và chủ nhiệm lớp của Phương Lập An cũng không khác nhau mấy, ông cũng không ngờ rằng nữ sinh thành tích xuất sắc này lại có suy nghĩ học trường nước ngoài.

Bây giờ quốc gia đã mở cửa đối ngoại, hợp tác giao lưu trong và ngoài nước càng nhiều hơn, rất nhiều người sau khi được chứng kiến nền văn hóa nước ngoài và đời sống vật chất tiên tiến của họ đều sinh lòng hướng về.

Học sinh trong nước muốn ra nước ngoài học ngày càng nhiều, có người thì muốn ra ngoài để mở mang thêm kiến thức, học trường cao đẳng ở nước ngoài rồi mạ vàng bản thân quay trở lại nâng cao sức cạnh tranh của mình trong nước, có người thì nghĩ tốt nghiệp xong sẽ trực tiếp ở lại nước ngoài nhập cư làm việc luôn.

Nhưng cho dù Phương Lập An là loại nào thì chỉ bằng việc cô được bố trí đến sở nghiên cứu vật lý lượng tử thủ đô cô đã không thể đi được rồi. Sở nghiên cứu cấp quốc gia thế này, các hạng mục khoa học trong đó đều là thông tin mật, hơn nữa cấp bậc bảo mật rất cao. Kể cả thực tập sinh vẫn chưa tiếp xúc với nghiên cứu của trung tâm thì cũng không thể mặc kệ mạo hiểm tiềm ẩn tồn tại thế này được.

Còn mấy cái phúc lợi đãi ngộ tốt hơn khác hay tương lai có thể làm việc ở đơn vị không tồi cũng không cần phải để cho cô làm gì, lòng không ở đây thì chẳng bằng để đơn vị tốt cho những học sinh khác, thành tích kém một chút cũng không sao, quan trọng là có lòng có dạ.

Chủ nhiệm lớp không ngờ viện trưởng lại nghiêm ngặt đối với chuyện này như thế, trong lòng vừa tiếc hận thay Phương Lập An vừa cảm thấy may mắn vì bản thân đã kịp thời báo lại tình huống cho lãnh đạo, nếu không sau đó lỡ phát sinh chuyện gì không hay nói không chừng sẽ truy cứu trách nhiệm của ông mất. Sau đó ông hỏi viện trưởng có cần thông báo với khoa máy tính và khoa hóa hay không, dù sao thì bọn họ cũng là anh em ruột.

Viện trưởng Lý suy nghĩ một hồi liền nói sau đó mình sẽ tìm thời gian trao đổi một chút với hai viện trưởng hai khoa kia.

Sau khi chủ nhiệm lớp quay về, ông liền tìm một đơn vị bình thường trong số các đơn vị thực tập miễn sao đơn vị đó không để lộ chuyện cơ mật nguy hiểm rồi bố trí cho Phương Lập An qua thực tập và đưa suất thực tập ở sở nghiên cứu cho một đồng học khác.

Xế chiều hôm đó đã có thông báo chuyện Phương Lập An thay đổi đơn vị thực tập. Sau đó, chỉ qua một buổi trưa, toàn bộ học sinh trong khoa đều biết tin tức này.

Cho đến nay trong lòng mọi người đều nghĩ tuổi Phương Lập An còn nhỏ lại còn học giỏi, dường như cô chính là học sinh có triển vọng nhất cả khoa vật lý, không có giáo sư nào không thích cô cả.

Bây giờ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đơn vị thực tập của cô lại biến từ sở nghiên cứu vật lý sang thư viện quốc gia, theo mọi người, dường như cô đã biến từ nhân viên nghiên cứu khoa học có triển vọng thành nhân viên quản lý báo sách không có tương lai. Đây là bị biếm vào "lãnh cung" đúng không..

Trái lại thì tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của Phương Lập An, vốn cô cũng hi vọng để những vị trí có triển vọng này cho người khác.

Ban đầu có đồng học còn bênh vực kẻ yếu thay cô hỏi cô có biết nguyên nhân hay không, Phương Lập An cũng không giấu diếm báo chuyện mình định ra nước ngoài học cho mọi người.

Bấy giờ các bạn học mới hiểu ra được hóa ra là vì cái này nên trong phút chốc tất cả đều nhao nhao tỏ vẻ đã hiểu và đồng tình với cách làm của trường học. Chỉ là dần dần mọi người cũng bắt đầu xa lánh Phương Lập An, không biết sợ bị liên luỵ hay nâng cao dẫm thấp nữa.

Ở một nơi khác, viện trưởng Lý khoa vật lý cũng tìm viện trưởng khoa máy tính và viện trưởng khoa hóa để trao đổi chuyện anh em nhà họ Phương.

Viện trưởng Ngô khoa máy tính và viện trưởng Sử khoa hóa đều bày tỏ chưa cần biết Phương Lập An có phải bị thế giới bên ngoài mê hoặc nên sinh tâm ngoại hay không, cơ hội để cô xuất ngoại bây giờ cực kỳ xa vời.

Một mặt năm nay khoa vật lý không có suất trợ cấp du học, một mặt gia đình của cô chỉ là gia đình công nhân bình thường, cho dù có toàn lực ủng hộ cô ra nước ngoài học thì vấn đề kinh tế cũng chưa chắc đáp ứng được, huống chi cô chỉ là con gái trong nhà, bên dưới còn có một em trai mới lên trung học.

Phương Lập Tân và Phương Lập Bình đã học ở trường vài năm, có thể nói là học giỏi rất nhiều mặt, cũng khắc khổ tiến lên, các giáo sư không thể chỉ vì em gái của bọn họ có ý định ra nước ngoài học mà huỷ hoại tương lai của hai người. Đương nhiên các giáo sư cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác, nếu lúc bọn họ thực tập ở đơn vị có động thái gì gây nghi ngờ chắc chắn hai người sẽ áp dụng biện pháp kịp thời. Chuyện này thì bản thân đơn vị thực tập chắc chắn cũng sẽ xem xét qua.

Cứ như vậy, Phương Lập Tân và Phương Lập Bình vẫn báo cáo thực tập ở đơn vị đã được định ra từ trước, Phương Lập An thì đi thư viện quốc gia.

Không có lửa làm sao có khói, chúa lười Phương Lập An xuyên thai từ thế kỷ 21 qua đã từng cân nhắc sẽ đi làm ở thư viện. Còn vì cái gì vì nơi này có nhiều sách chứ sao!

Làm nhân viên quản lý sách báo tốt biết bao nhiêu, không cần giao thiệp với quá nhiều người, chỉ cần toàn tâm toàn ý "hầu hạ" cho tốt mấy quyển sách là được. Đi làm còn có thể làm biếng, đọc đủ loại sách, cứ nhìn một tòa nhà toàn sách mà xem.. Đơn giản là làm việc như vậy cực kỳ xinh đẹp..

Quanh đi quẩn lại thế mà bây giờ cô thật sự được đến thư viện thực tập, Phương Lập An không kiềm được mà nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết ư?[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 37: Thai xuyên thập niên 60 (37)

[HIDE-THANKS][BOOK]Editor: Poo_chan

Thư viện quốc gia lúc này chỉ là mấy cái tòa nhà thấp xây ở vùng ngoại thành thủ đô, bụi bẩn trên tầng không đồ sộ một chút nào, bên phải cổng chính được treo một cái biển đen chữ màu trắng, trên đó viết "Thư viện quốc gia Trung Quốc" khiến tâm lý Phương Lập An phảng phất nảy sinh cảm giác bách phế đãi hưng.

Đợi đến khi cô đến chỗ nhân sự thư viện báo danh mới phát hiện trong văn phòng ngoại trừ nhân viên công tác đang ngồi làm việc trước bàn thì chỉ còn một nữ sinh hơn 20 tuổi đang ngồi trên ghế sô pha đãi khách, có thể là thực tập sinh giống mình.

Cô ấy trong thấy Phương Lập An liền mỉm cười với cô xem như chào hỏi. Sau khi Phương Lập An mỉm cười chào lại liền gõ nhẹ cửa phòng hai cái, nhân viên công tác ngồi trong ngẩng đầu lên nhìn thấy cô nói: "Phương Lập An đại học thủ đô đúng không" để lộ đã xem qua tư liệu của thực tập sinh, chỉ ghế sô pha nói: "Cô cứ ngồi xuống đợi một chút, vẫn còn hai đồng học nữa chưa đến, cô ấy là Phạm Giai Giai đến từ đại học sư phạm thủ đô, hai người làm quen chút đi." Nói xong liền bận việc của mình tiếp.

Phương Lập An đi đến ngồi xuống một bên ghế sô pha, một lần nữa gật đầu ra hiệu với Phạm Giai Giai: "Chào cậu!"

Phạm Giai Giai lễ phép trả lời: "Chào cậu!" Sau đó hai người đều lặng im không nói gì, rõ ràng cả hai đều cảm thấy tình huống này không hợp nói chuyện phiếm lắm.

Cứ không nói gì như vậy tầm mười mấy phút, cuối cùng thì hai đồng học khác cũng thong dong đến muộn, cũng là hai đồng học nữ chừng 20 tuổi.

"Ông chú trung niên trong phòng" đang vùi đầu trên bàn rốt cuộc cũng hạ bút xuống tự giới thiệu: "Tôi là Chung Tề, người phụ trách lần thực tập này của các cô, các cô cứ gọi tôi là chủ nhiệm Chung là được rồi, tuy đây chỉ là thực tập và sau này chưa chắc các cô sẽ ở lại đây làm việc nhưng tôi hi vọng có thể thấy mỗi người các cô đều có thái độ nghiêm túc nghiêm cẩn đối với công việc này. Nói thật thường mất lòng, nếu có người làm qua loa cho xong, tôi sẽ không vì mặt mũi ai mà cho điểm cao qua môn."

Lúc này đơn vị thực tập sẽ chấm điểm cho thực tập sinh, điểm số sẽ được đưa vào thành tích trong trường, đơn vị thực tập mà chấm thấp sẽ kéo tổng thành tích của học sinh xuống 4 5 điểm, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công việc mà học sinh được bố trí sau khi tốt nghiệp.

"Đương nhiên, tôi cũng chỉ muốn mấy người thực tập một cách nghiêm túc, không được phép gây sự trong thư viện, chúng tôi sẽ ghi chi tiết vào thành tích của mấy người." Tuy tên tuổi thư viện quốc gia bọn họ nghe vang dội nhưng tất cả mọi người đều biết rõ đây chỉ là một đơn vị không có thực quyền.

Bây giờ học sinh đều khó khăn lắm mới học tốt nghiệp được, ai mà không có hùng tâm tráng chí, chẳng ai muốn "dưỡng lão" ở đơn vị như vậy cả.

Vì không có ai ở lại nên hằng năm đều có mấy học sinh cố ý biểu hiện kém cỏi như vậy. Tuy điểm thực tập của bọn họ thấp không sao nhưng nếu gây phiền phức cho thư viện sẽ thành vấn đề. Trong thư viện có rất nhiều bản thảo và sách báo trân quý, vất vả lắm mới chống đỡ qua vận động văn hóa thế mà suýt chút nữa đã chôn vùi trong tay mấy học sinh này, bảo người ta không giận sao được. Chẳng qua bây giờ thư viện ngã một lần cũng khôn hơn chút, sẽ không để mấy thực tập sinh này có cơ hội tiếp xúc với đồ vật quan trọng như vậy.

Đầu tiên chủ nhiệm Chung dẫn bọn họ qua bên hậu cần nhận chìa khóa ký túc xá trước, sau đó mới dẫn bọn họ đến từng cương vị làm việc riêng, mỗi người đều được một tiền bối trong thư viện chỉ dẫn, dạy bọn họ làm thế nào. Lúc rời đi ông để hôm nay bọn họ về sắp xếp đồ đạc, tám rưỡi sáng ngày mai chính thức đi làm, không được phép đến trễ.

Phương Lập An và ba người khác quyết định nhìn thử tình huống cụ thể của ký túc xá trước rồi mới suy nghĩ đến chuyện chuyển đồ qua.

Ký túc xá nhân viên ở ngay phía sau tòa nhà thấp này, thuộc hạng mục đi kèm của thư viện quốc gia, rất tiện cho các đồng chí làm việc ở đây. Nhiệm vụ làm việc trong thư viện cũng không nặng nề lắm, từ nhân viên vệ sinh đến quản lý, toàn bộ nhân viên công tác trong thư viện có lẽ cũng chỉ được năm mươi mấy người. Mà bọn họ có hẳn nguyên một tòa ký túc xá nên kể cả thực tập sinh như Phương Lập An cũng được chia ký túc xá, còn là phòng hai người.

Chuyện này đối với nhiều đơn vị mà nói có thể nói là chuyện khó mà tin nổi, vợ chồng công nhân viên người ta còn chưa chắc đã có thể được phân một phòng huống chi là thực tập sinh. Đa số đơn vị đều bố trí cho thực tập sinh ở ký túc xá giống như trường học vậy, một phòng phải mười mấy người, gọi là nhà ở tập thể.

Tuy thư viện quốc gia không phải nhánh có thực quyền nhưng cấp bậc người ta cao, lệ thuộc trực tiếp vào bộ văn hóa. Thuộc về loại đơn vị không có thực quyền nhưng đãi ngộ phúc lợi cực kỳ tốt, nói rằng có thể "dưỡng lão" ở chỗ này không khoa trương chút nào.

Phương Lập An và Phạm Giai Giai được phân vào cùng một ký túc xá, hai đồng học nữ còn lại cùng một ký túc xá. Nhìn bề ngoài thì căn phòng rất lớn, rộng khoảng 20 mét vuông, giống một phòng tiêu chuẩn trong khách sạn vậy. Làm người ta vui mừng nhất chính là ban công có đi kèm nhà vệ sinh, có trời mới biết dùng nhà vệ sinh công cộng nhiều năm như vậy khiến cô lo lắng tổn thương bao nhiêu. Chỉ có điều phòng trong ký túc xá đều trống trơn, ngoại trừ giường, bàn, tủ quần áo ra thì tất cả mấy đồ dùng hàng ngày khác đều phải tự chuẩn bị.

Phương Lập An quả thật không thể chờ đợi được nữa, điều kiện dừng chân thế này có gì mà phải do dự!

Thế là cô chạy một mạch về phía ký túc xá trường học thu dọn đồ đạc. Trong ký túc xá chỉ còn lại hai đồng học khoa toán, bọn họ thực tập tại trường nên không cần chuyển chỗ ở.

Phương Lập An đã ở cùng bọn họ bốn năm nhưng cũng không thân quen lắm, mỗi ngày cô đều đi sớm về trễ, bình thường cũng không đi học cùng nhau, có lẽ cũng chỉ đụng mặt nhau vào cuối tuần hoặc ngày lễ ngày tết mới lên tiếng chào hỏi nhau.

Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi quyết định trước đó trong trường hay không mà Phương Lập An chào hỏi với bọn họ, bọn họ đều làm như không nghe thấy, ai nấy đều bận rộn như cô không tồn tại vậy.

Phương Lập An cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, mấy ngày qua cô cũng thấy chuyện này nhiều rồi nên căn bản không để trong lòng, chỉ nhanh tay thu dọn hành lý.

Hai bạn cùng phòng liếc nhau rồi cầm ba lô của mình lên, cũng không biết ai đã "hừ" nặng một tiếng rồi đóng sập cửa ra ngoài.

Phương Lập An thấy yên lặng mà vui, không có người khác ở đây cô thu dọn dễ hơn nhiều, hai cái ba cái đã xong rồi. Sau đó cô khóa cửa tủ lại, thật ra còn cái gì ở trong đều bị cô thu vào không gian hết rồi, trước khi tốt nghiệp quay về ký túc xá trả chìa khóa là được.

Nhìn chiếc giường trống trơn của mình, trong lòng Phương Lập An lặng lẽ nói một câu: Hẹn gặp lại.

Tay trái cầm chăn mền, tay phải cầm một cái túi lưới đầy ụ, trong túi lưới có phích nước, chậu rửa mặt, vại trà và quần áo giày dép, trên lưng còn đeo một cái ba lô căng phồng, bên trong tất cả đều là sách.

Dù là ai nhìn thấy cũng biết cô đang dọn qua đơn vị thực tập, thỉnh thoảng cũng có đồng học nhiệt tình không quen biết định tiến lên giúp đỡ cô đều bị Phương Lập An cảm ơn từ chối. Những vật này thể tích lớn nên nhìn nặng mà thôi chứ thật ra cũng không có gì, đối với người đã sống năm sáu mươi năm mà nói thì chuyển những vật này chắc chắn là chuyện nhỏ.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back