Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 30. Tân sinh báo danh

[HIDE-THANKS]
Ngày hôm sau tỉnh lại, An Thứ Khải có chút lo lắng không biết Tống Thu rốt cuộc có nhớ rõ nhiều ít chuyện đêm qua không. Quan sát trong chốc lát, phát hiện Tống Thu hoàn toàn không có ấn tượng gì, hắn lúc này mới yên tâm. Yên tâm bao nhiêu thì lại có điểm không cam lòng. Phía chính mình rối rắm cả đêm, tên này cư nhiên cái gì cũng không nhớ rõ. An Thứ Khải không cam lòng, tự nhiên lại muốn khi dễ Tống Thu một chút.

Tống Thu hiện tại đang mặc áo thun của An Thứ Khải, có chút lớn. Hai cái đùi trắng như tuyết đều bị lộ bên ngoài.

"Sao mày không về nhà tao lấy quần áo?" Gặm dưa hấu, Tống Thu hỏi.

"Quần áo sắp khô rồi, mày vội cái gì?" An Thứ Khải thấy Tống Thu giống như người không có việc gì liền sinh khí.

"Tao không nóng nảy a, chỉ là cảm thấy có chút khó xử." Tống Thu hít hít cái mũi, hướng thùng rác, một hơi phun ra một đống hạt dưa.

"Lúng túng cái gì?"

"Bố mày không mặc cái mẹ gì phía dưới đó! May mà là ở nhà mày, bằng không người ta còn tưởng bố mày là lưu manh đấy." Tống Thu cầm khăn giấy lau tay, bọc chăn dịch dịch dịch, dịch tới bên cửa sổ, duỗi tay lấy quần áo bên ngoài.

"Ê!" An Thứ Khải vội vàng đi lại "Mày ngay cả quần lót cũng chưa mặc, ở bên cửa sổ lăn lộn cái gì?" Nói rồi, giúp cậu lấy quần áo cầm xuống. Sờ sờ, đã khô. Trực tiếp ném cho Tống Thu.

"* mẹ! Lại ném vào mặt bố! Mày chờ đó, bố mặc xong quần áo sẽ tính sổ với mày." Tống Thu tay chân lanh lẹ mà đem quần áo mặc tốt, y như Đấu Sĩ đang mặc vào thánh y. Dũng cảm mà đi đến trước mặt An Thứ Khải, lại là bộ vương bát quyền cậu mới nghĩ ra. Lần này khoa tay múa chân vài cái, sau đó quay đầu liền chạy.

An Thứ Khải động cũng chưa động, cười nói "Mày chạy cái gì?"

Tống Thu quay đầu lại, thấy An Thứ Khải không đuổi theo, tò mò mà đi trở về "Sao mày không đuổi bắt tao?"

An Thứ Khải ánh mắt chợt lóe, duỗi tay bắt lấy tay Tống Thu, lôi kéo uốn éo.

"Tao.. Đệt, như thế nào lại thành như vậy?" Tống Thu buồn bực.

"Đừng không có mà phủ nhận mình là ngốc con hươu ngốc, thuộc tính này của mày thực giống nhau mà." An Thứ Khải kề sát mặt Tống Thu, nguy hiểm mà cảnh cáo nói "Lần sau đừng cho tao thấy bộ dáng uống say lần nữa."

"Này quản được nhiều thật!" Tống Thu phun tào.

"Hửm?" An Thứ Khải đuôi lông mày khẽ nhếch.

"Tao sai rồi." Tống Thu thừa nhận sai lầm, loại chuyện này đều đã làm đến chết lặng lâu rồi.

An Thứ Khải nhìn đôi môi đang hơi hơi chu lên, không khỏi lại nghĩ tới chuyện đêm qua, hắn quay đầu, không dám nhin, tay cũng buông lỏng ra.

Tống Thu cảm thấy An Thứ Khải hôm nay rất kỳ quái "Này làm sao vậy? Phát sốt?" Cậu duỗi tay sờ trán An Thứ Khải.

An Thứ Khải trốn tránh, Tống Thu sờ soạng cái được cái không.

"Màt cho tao không gian yên tĩnh một chút." An Thứ Khải nói xobg những lời này, liền đi ra phòng khách.

Ở phòng khách hít sâu vài cái, An Thứ Khải mới bình tĩnh trở lại. Chính mình như vậy không thể không khống chế được. Hắn cần một cái tâm thái vững vàng khi đối mặt với Tống Thu. Chỉ là hắn hiện tại chỉ cần vừa nhìn môi Tống Thu, liền sẽ nhớ tới tình cảnh đêm qua, liền sẽ nhớ lại xúc cảm trên môi mềm mại kia, cái loại tư vị mỹ diệu này

An Thứ Khải bực bội mà ở phòng khách đi tới đi lui. Tống Thu tò mò, hé cánh cửa nhìn nhing. Thấy An Thứ Khải không ngừng đi qua đi lại, Tống Thu đoán không ra nguyên nhân, có chút sốt ruột.

Sau cửa ngoài cửa có hai thanh niên đều đang rối rắm.

Thật lâu sau đó, cửa phòng An Thứ Khải mở ra. An Thứ Khải dừng lại bước chân, quay đầu. Tống Thu từ bên trong đi ra. "Án Thụ, tao đói bụng."

"..."

An Thứ Khải không biết giận mà đi nấu cơm. Tính chút, không cần rối rắm, hết thảy vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi. Trước mắt, trước uy no tên này rồi lại nói.

Cơm nước xong, hai người qua trung tân thương mai mua chút đồ dùng cho đại học.

Trung tâm thương mại.

"Đừng nhìn đống quần áo ngắn tay nữa, từ đây đến khi đợt tập huấn quân sự kết thúc, mày phải mặc áo dài tay." An Thứ Khải đem Tống Thu kéo ra khu trang phục hè, nhét cậu vào khu trang phục mùa thu.

"Án Thụ, thấy thế nào?" Tống Thu đi vào khu thời trang nam trang, nhìn thấy một cái gối ôm hình con thỏ.

Cái gối màu hồng nhạt, vừa cao vừa lớn lại thon dài, rất thích hợp để ôm ngủ.

An Thứ Khải sờ soạng hai cái, xúc cảm rất tốt. Bất quá.. "Mày xác định muốn mang theo nó đi báo danh?"

"Ách.." Tống Thu gãi gãi đầu. Cái này trông như không giống đồ của nam sinh nên mang cho lắm. Nhưng mà lúc bế lên rất thoải mái a.

"Quay về lên mạng tao mua cho mày." An Thứ Khải nhỏ giọng nói.

"Ý kiến hay."

Thời gian trôi qua từng này. Trải qua gần ba tháng kỳ nghỉ dài, sinh viên năm nhất rốt cuộc sôi nổi đi tới từng trường học báo danh.

An Thứ Khải cùng Tống Thu tính chắc thời gian, lên tàu vừa lúc là buổi sáng, ra khỏi ga tàu, từ xa liền thấy biển hiệu trường học. Không hổ là trường đại học lớn, lá cờ màu phiêu phiêu trong gió, thật đồ sộ a.

Gặp được giáo viên tiếp nhận, hai người đầu tiên là giao thư thông báo trúng tuyển, chứng minh thư, vé nhập học và các giấy tờ liên quan khác, có giáo viên chuyên môn tiến hành xét duyệt, chứng minh xong liền đưa cho mỗi người một tờ chứng nhận đăng ký, mặt trên đã viết đầy đủ thông tin về thẻ sinh viên và số phòng ký túc xá.

Hai người bọn họ kéo hành lý lên xe buýt của trường. Bọn họ tới sớm, lúc này trên xe chỉ có vài người.

Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Tống Thu liền đem đầu dựa vào vai An Thứ Khải, tiếp tục ngủ.

"Không ngủ đủ giấc?"

"Tàu điện ồn ào quá, cũng không có đồ để ôm." Tống Thu lẩm bẩm một câu, cọ cọ, ngủ.

Thời điểm An Thứ Khải cho rằng cậu ngủ rồi, Tống Thu đột nhiên mở to mắt "Mày so với tao còn ngủ ít hơn, có phải cũng không đủ ngủ a? Tới, ngủ luôn đi, mày dựa vào đầu tao." Tống Thu nói ra lời này đều cảm thấy chính mình đủ ý tứ. Dựa theo chiều cao của hai người bọn họ, An Thứ Khải vừa vặn dựa vào đầu cậu.

"Mà lo mà ngủ đi. Đừng để tới ngày đầu đi học, khiến trường tưởng nhận vào hai con heo." An Thứ Khải nhéo nhéo mũi Tống Thu.

"Dối trá!" Tống Thu không để ý tới, chính mình ngủ.

Ngồi xe buýt chạy đến gần giữa trưa mới đến trường học. Về sau người lên xe ngày càng nhiều, Tống Thu cũng ngủ không được. Cậu xoa đôi mắt khắp nơi nhìn "Oa, nhiều người vậy?"

"Heo con tỉnh rồi à?" An Thứ Khải xoa xoa đầu Tống Thu.

"Mấy giờ rồi? Sao còn chưa đến nữa?" Tống Thu duỗi tay đem cái đầu rối vuốt cho thẳng lại.

"Ra đây, xe ngồi đầy người rồi." An Thứ Khải đưa cổ tay đến trước mắt Tống Thu.

"Gần 11 giờ rồi a." Tống Thu mếu máo. Sờ bụng mình. Cơm sáng là ăn mì gói ở trạm tàu, lúc này cậu đã sớm đói bụng.

An Thứ Khải động tác nhỏ của Tống Thu thu vào trong mắt, duỗi tay lấy bánh mì trong cặp. Tống Thu thằng quỷ này không thể để đói bụng, cho nên lúc gần đi mẹ Tống cố ý chuẩn bị một ít thức ăn khô.

"Không cần." Tống Thu kéo tay An Thứ Khải lại. "Chờ dàn xếp hảo rồi ta tìm chỗ ăn cơm đi."

Hai người bọn họ nhỏ giọng đối thoại một phen lền khiến người ngồi bên cạnh chú ý.

"Hai người các cậu quen nhau à?" Một nữ sinh mở mắt to hỏi.

Tống Thu gật đầu "Chúng tôi là bạn học."

"May mắn thật a!" Nữ sinh mắt sáng rực lên "Tôi đi một mình, chẳng có đứa bạn nào cả."

Tống Thu cười cười, cũng không biết nên nói cái gì. Tống Thu bộ dáng lớn lên không tồi, lúc này cười, nữ sinh kia nhịn không được liền nhìn nhiều thêm vài lần.

Một bàn tay trực tiếp che trước mặt Tống Thu, ngăn cách tầm mắt nữ sinh.

"Mày làm gì?"

"Xe đi rồi, ngồi yên." An Thứ Khải chỉ chỉ phía trước.

Xe buýt lúc này liền khởi động.

Tới trường học, tốp tốp học sinh nối đuôi nhau xuống xe. Trên cơ bản học sinh đều được gia đình hộ tống. Một học sinh bên người vây quanh sáu bảy phụ huynh, cảnh tượng thật ngoạn mục.

Đối lập với bọn họ, An Thứ Khải cùng Tống Thu

Có vẻ tương đối đáng thương.

An Thứ Khải nhìn bản đồ sau tờ hướng dẫn, cùng Tống Thu đến ký túc xá trước, đi vào khu xử lý thủ tục. Trường học nghĩ rất chu đáo, thường phái người ở cửa chờ. Sau khi kiểm tra thẻ đăng ký, rồi cho một người học sinh dẫn bọn họ đến phòng ngủ.

Phòng ngủ ở lầu bốn. An Thứ Khải cùng Tống Thu ở chung một ký túc xá, Tống Thu trong lòng nghiêm trọng hoài nghi là An Thứ Khải động tay động chân.

Các học sinh cuối cấp đưa họ vào ký túc xá. Không có ai trong đó. Hai người tìm giường và bắt đầu sắp xếp hành lý.

Đàn anh dẫn đường dặn dò "Sắp xếp đồ vật cho tốt, tương đối quan trọng thì khóa ở trong ngăn tủ. Tiền, thẻ, giấy chứng minh đều phải tùy thân mang theo." Sau đó đem hai cái chìa khóa đưa cho hai người bọn họ "Chìa khóa giữ cho kĩ, đừng đánh mất."

Hai người cảm tạ học trưởng, đối phương liền ra cửa dẫn dắt tân sinh tiếp theo.

Tống Thu đi qua đi lại hai vòng, "Cũng không tệ lắm." Cậu nhảy đến trước mặt An Thứ Khải "Nói, có phải mày yêu cầu trường đem hai chúng ta sắp tới chung một phòng không?"

An Thứ Khải xoa đầu Tống Thu "Vậy thì sao, tao chỉ sợ mày trốn học."

"Cút! Bài tập bố mày đều đúng hạn nộp, có khi nào trốn tiết đâu?"

Thu thập xong, hai người lại đi nộp thêm chi phí phụ, xử lý giấy tờ này nọ, xoay vòng vòng cả ngày, cuối cùng cũng xong.

"Thủ tục cái gì mà mệt như vậy. Mà.. Nhiều người thật a!" Tống Thu cảm khái. Hai người lúc này đang tìm nhà ăn. Kết quả tìm được rồi phát hiện căn tin còn chưa mở cửa. Tống Thu vuốt cái bụng đang kêu to.

Sau họ được học trưởng chỉ dẫn, hai người cuối cùng phát hiện ra rằng đi ra khỏi một góc của trường là một con phố ẩm thực. Cả một phố ẩm thực, khiến Tống Thu nuốt nước miếng.

Hai người sau khi lấp đầy bụng của mình, thuận tiện vào siêu thị bên cạnh mua một ít vật dụng hàng ngày, thời điểm trở về trời đã tối.

Vào phòng, phát hiện hau bạn cùng phòng khác cũng tới rồi. Mọi người đều giới thiệu một chút.

Trần Hải, sinh ra ở vùng biển, lớn lên bờ biển. Nước da ngăm đen, là do thường xuyên ra phơi khí biển.

Kiều Vân Kha, là một sinh viên tài năng từ một thành phố lớn. Có vẻ như cậu ta là một đứa trẻ giàu có, nhưng cách nói chuyện và cách cư xử của cậu ta rất ôn hòa, dịu dàng với mọi người.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back