- Xu
- 3,893
Chương 10: Thấy cảnh giết người
Nơi Hà Yến Tâm giao chiến với Trần Lương Ngọc, cũng không cách hồ nước và sơn động quá xa.
Khi Hà Miểu Miểu và hai người kia thấy nàng rời khỏi sơn động ra ngoài nghênh chiến, cả ba đã nhanh chóng trốn ra đến cửa động, lén thò nửa người ra ngoài để quan sát.
Cả ba đều bị con mãng xà đen kịt cuồn cuộn sát khí dọa đến choáng váng. Sau đó thấy người đến khiêu khích bị con rắn đen kia đục thủng một cái hố lớn trên mặt đất, mấy đứa trẻ càng sợ đến mức chỉ biết che miệng, trố mắt, không dám phát ra dù chỉ một chút âm thanh.
"Giết người.. Miểu Miểu.. sư phụ giết người kìa!" – Hà Toàn Linh mặt mày tái nhợt, sợ đến mức thậm chí còn quên khóc.
Hà Song Linh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hai chân cậu run lẩy bẩy, phải dựa vào vách núi mới miễn cưỡng đứng vững, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó không rõ ràng.
Hà Miểu Miểu cũng bị dọa đến chết khiếp, hai tay nắm chặt góc áo mình, mím môi không dám thốt ra tiếng, trong đầu đầy ắp những suy nghĩ rối loạn, thậm chí đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
Cả ba đã hoảng đến mức quên cả thu lại ánh nhìn.
Bọn họ trơ mắt nhìn vị tu sĩ bị sư phụ đánh bại ngã vật ra đất, thấy sư phụ đi đến, nói gì đó với đối phương, khoé môi thậm chí còn nở nụ cười.
Bọn họ thấy sư phụ phóng ra một đạo linh quang về phía người kia. Gã lập tức bị linh quang đánh tan xác, huyết nhục bay tứ tán, không còn sót lại dù chỉ một khúc xương hoàn chỉnh. Sau cùng, gã còn bị một ngọn lửa thiêu thành tro bụi, rất nhanh đã bị gió cuốn sạch.
Hà Yến Tâm thu lại túi trữ vật của Trần Lương Ngọc, xóa sạch dấu vết trận chiến, sau đó mới chữa lại một góc trận pháp bị hủy, rồi quay về bên hồ.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ trố mắt nhìn mình như thể thấy quỷ, nàng phất tay gọi bọn họ đến gần, giọng nói bình thản:
"Các ngươi đều thấy rồi đấy, đây là thế giới của tu sĩ, đã đối đầu là chỉ còn một đường – hoặc ngươi chết, hoặc ta sống. Con đường tu hành hiểm nguy khôn lường, nhưng chỉ cần các ngươi nghe lời, ở lại bên cạnh ta, tất nhiên ta sẽ bảo vệ cho các ngươi."
Cả ba lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Rời khỏi sư phụ có thể bị người ta thiêu thành tro bụi, thôi thì ngoan ngoãn ở lại rừng Hồng Phong Lâm cho an toàn.
Sau khi nhìn thấy người kia hóa thành tro bụi, Hà Miểu Miểu cũng đã dần lấy lại tinh thần. Vốn dĩ cô là đứa gan lì, tuy đây là lần đầu tận mắt chứng kiến có người bị giết, nhưng trong suy nghĩ của cô, gã kia chắc chắn là kẻ xấu. Mà đã là kẻ xấu, chết thì cũng chẳng sao.
Cô liếc nhìn sư phụ đang nhắm mắt tọa thiền, trong lòng nghĩ đến cảnh sư phụ dễ dàng áp chế tên nam tu khi nãy, bất giác tán thưởng: "Lợi hại thật, không hổ là nữ nhân chiếm núi làm vua!"
Với bước chân ngắn cũn cỡn, cô đi tới bên hồ, nhanh chóng gạt sạch cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu. Gần đây, cô cảm thấy thân thể mình ngày một khỏe hơn nhờ tu luyện theo công pháp sư phụ truyền dạy và luyện thể mỗi tối.
Tuy vẫn chưa thể hấp thu nổi dù chỉ một tia linh khí, nhưng rõ ràng thân thể đã nhẹ nhàng, đi lại cũng thấy vững chãi hơn nhiều. Nếu bây giờ mà đánh nhau với đám nhóc phố Tây, chắc chắn cô sẽ không thua.
Không hiểu sư phụ mang theo bao nhiêu đồ ăn trong túi trữ vật, mỗi ngày chẳng thấy cô ấy ra ngoài, nhưng đến giữa trưa kiểu gì cũng có thể lấy ra bảy tám món ăn ngon lành.
Mới chưa đầy một tháng, cô đã được nuôi cho trắng trẻo mũm mĩm, má phúng phính, mặt tròn như cái bánh bao, dáng người cũng bắt đầu có da có thịt.
Cô bé nhéo nhéo cổ tay mình, cảm nhận được lớp thịt mềm mềm, hài lòng nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Giờ cô chẳng còn nghĩ ngợi gì về công pháp khiến mình cảm thấy kỳ quái nữa. Chỉ cần có cơm ăn, không phải đi xin, lại còn được tu luyện, thì công pháp có kỳ quái một chút cũng chẳng sao. Dù sao cô cũng đâu từng thấy qua công pháp nào khác, biết đâu của người khác cũng đều kỳ lạ giống vậy.
Suy nghĩ của Hà Miểu Miểu lại bắt đầu chạy loạn. Cô tưởng mình đã vứt bỏ được hình ảnh giết người khi nãy, nhưng nó vẫn lẩn quẩn quay lại. Ngồi cả buổi sáng mà vẫn chưa vào được trạng thái, cả người cứ ngơ ngẩn mơ hồ.
Đến giờ ăn trưa, Hà Yến Tâm lấy ra thức ăn còn nóng hôi hổi. Nhưng lần này nàng không rời đi như thường lệ, mà ngồi lại một bên, dường như có điều muốn nói.
Ba đứa thấy nàng không động đến đũa, chỉ ra hiệu cho chúng tự ăn, mới dám thăm dò ngồi xuống.
Ăn được một nửa, Hà Yến Tâm mới chậm rãi lên tiếng:
"Nếu các ngươi gặp kẻ địch, trừ khi tự tin tuyệt đối có khả năng trốn thoát, còn không chỉ có thể liều mạng mà chiến. Cho nên, nếu chưa có đủ thực lực, tốt nhất cứ ngoan ngoãn, đừng có gây chuyện như gã vừa rồi, kẻo thành hồn ma dưới tay người khác!"
Sau lời cảnh cáo, giọng nàng dịu lại, bắt đầu dạy bọn trẻ cách giết người.
Nàng giảng cho ba đứa biết: Đan điền và thức hải là nơi yếu nhất của tu sĩ, nếu bị đánh nát thì rất có khả năng sẽ chết; còn nếu cổ bị cắt sẽ chảy máu không ngừng, tuy nhiên với tu sĩ thì chưa hẳn là vết thương chí mạng..
Sau đó nàng còn nói một vài chiêu độc hiểm ác, nghe chẳng giống truyền thụ kiến thức mà như cố ý muốn hù dọa bọn trẻ.
Hà Miểu Miểu vừa ăn vừa gật gù, cảm thấy sư phụ nói đúng. Đạo lý cá lớn nuốt cá bé, cô đã hiểu từ lúc còn đi ăn xin rồi.
Khi ấy giành địa bàn nhiều nhất chỉ bị đánh, giờ thì đổi thành trận đấu sống còn, tuy hơi sợ một chút, nhưng vì mạng sống của mình, cái gì cô cũng dám làm.
Hà Yến Tâm vốn đã rất có cảm tình với Hà Miểu Miểu, nay thấy cô không giống như hai đứa kia – cúi gằm mặt không dám ngẩng lên – trong lòng lại thêm vài phần yêu thích. Khó có dịp, cô nói ra mấy câu thật lòng:
"Miểu Miểu, nữ tu chúng ta vốn đã thiệt thòi, huống chi lại là loại Tứ linh căn như con và ta. Ta có thể đi đến hôm nay, toàn nhờ vào thực lực và thủ đoạn. Con phải nhớ kỹ, lúc giao chiến với người ta, bất kể dùng cách gì, giữ được mạng mới là quan trọng nhất."
Hà Miểu Miểu nuốt một ngụm canh, gật gật đầu, rồi như sực nhớ điều gì, đột nhiên hỏi: "Sư phụ cũng là Tứ linh căn ư?"
Hà Yến Tâm gật đầu: "Ta là Kim – Mộc – Thủy – Hỏa, hơi khác con một chút. Lúc trước ta tu luyện cũng cực kỳ gian nan, mất đến hai năm mới dẫn khí nhập thể thành công."
Cô bé nghe xong lập tức thấy no bụng luôn, hốt hoảng nghĩ: "Hai năm? Vậy thì Hà Song Linh không biết tu luyện đến bậc nào rồi, chẳng lẽ trong thời gian đó mình lại để cậu ta bắt nạt chết à?"
"Sư phụ, không có cách nào giúp dẫn khí nhanh hơn sao?"
Hà Yến Tâm mỉm cười: "Ta đã đưa công pháp cho con rồi, chỉ cần luyện tập đúng cách, trong vòng nửa năm là có thể thành công. Ta ngày trước tự mày mò tu luyện, chẳng ai chỉ dạy, còn giờ các con có ta hướng dẫn, sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức."
"Nửa năm cơ à.. Ai.." – Cô ngáp một cái, rồi nói – "Sư phụ, con ăn no rồi, con ra ngoài đả tọa."
"Đừng nôn nóng. Dù con chưa dẫn khí nhập thể được, chỉ cần vận hành công pháp đều đặn quanh năm, vẫn sẽ có lợi cho cơ thể. Nếu thực sự không cảm ứng được linh khí, thì cứ tập kỹ đoạn khẩu quyết đầu tiên. Toàn Linh, con cũng vậy, chỉ cần có công pháp, tu luyện sớm muộn cũng vào giai."
Hà Toàn Linh chỉ biết ngơ ngác gật đầu. Cô nghe xong, lại liếc nhìn sư phụ một lúc rồi mới lạch bạch chạy ra ngoài.
Cô cảm thấy cứ mỗi lần nhắc đến công pháp, sư phụ liền trở nên đặc biệt dịu dàng – nhưng ánh mắt lại không giống như vậy.
Cô thầm nghĩ đến mụ bán thuốc mê ở trấn bên, mỗi lần lấy bánh bao có thuốc ra dụ trẻ con đều mang đúng vẻ mặt ấy. Đứa nào ham ăn là sẽ bị bắt đem bán.
Nhưng sư phụ thì có lý do gì để lấy công pháp – thứ quý giá như vậy – ra lừa người? Cô thật sự không hiểu nổi.
Ngồi bên hồ, cô lại bắt đầu luyện tập như thường lệ. Công pháp đã in sâu vào trong cơ thể, mỗi khi nhập định, lực lượng trong người sẽ tự động vận hành, dù có muốn né tránh cũng không được.
Khi Hà Miểu Miểu và hai người kia thấy nàng rời khỏi sơn động ra ngoài nghênh chiến, cả ba đã nhanh chóng trốn ra đến cửa động, lén thò nửa người ra ngoài để quan sát.
Cả ba đều bị con mãng xà đen kịt cuồn cuộn sát khí dọa đến choáng váng. Sau đó thấy người đến khiêu khích bị con rắn đen kia đục thủng một cái hố lớn trên mặt đất, mấy đứa trẻ càng sợ đến mức chỉ biết che miệng, trố mắt, không dám phát ra dù chỉ một chút âm thanh.
"Giết người.. Miểu Miểu.. sư phụ giết người kìa!" – Hà Toàn Linh mặt mày tái nhợt, sợ đến mức thậm chí còn quên khóc.
Hà Song Linh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hai chân cậu run lẩy bẩy, phải dựa vào vách núi mới miễn cưỡng đứng vững, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó không rõ ràng.
Hà Miểu Miểu cũng bị dọa đến chết khiếp, hai tay nắm chặt góc áo mình, mím môi không dám thốt ra tiếng, trong đầu đầy ắp những suy nghĩ rối loạn, thậm chí đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
Cả ba đã hoảng đến mức quên cả thu lại ánh nhìn.
Bọn họ trơ mắt nhìn vị tu sĩ bị sư phụ đánh bại ngã vật ra đất, thấy sư phụ đi đến, nói gì đó với đối phương, khoé môi thậm chí còn nở nụ cười.
Bọn họ thấy sư phụ phóng ra một đạo linh quang về phía người kia. Gã lập tức bị linh quang đánh tan xác, huyết nhục bay tứ tán, không còn sót lại dù chỉ một khúc xương hoàn chỉnh. Sau cùng, gã còn bị một ngọn lửa thiêu thành tro bụi, rất nhanh đã bị gió cuốn sạch.
Hà Yến Tâm thu lại túi trữ vật của Trần Lương Ngọc, xóa sạch dấu vết trận chiến, sau đó mới chữa lại một góc trận pháp bị hủy, rồi quay về bên hồ.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ trố mắt nhìn mình như thể thấy quỷ, nàng phất tay gọi bọn họ đến gần, giọng nói bình thản:
"Các ngươi đều thấy rồi đấy, đây là thế giới của tu sĩ, đã đối đầu là chỉ còn một đường – hoặc ngươi chết, hoặc ta sống. Con đường tu hành hiểm nguy khôn lường, nhưng chỉ cần các ngươi nghe lời, ở lại bên cạnh ta, tất nhiên ta sẽ bảo vệ cho các ngươi."
Cả ba lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Rời khỏi sư phụ có thể bị người ta thiêu thành tro bụi, thôi thì ngoan ngoãn ở lại rừng Hồng Phong Lâm cho an toàn.
Sau khi nhìn thấy người kia hóa thành tro bụi, Hà Miểu Miểu cũng đã dần lấy lại tinh thần. Vốn dĩ cô là đứa gan lì, tuy đây là lần đầu tận mắt chứng kiến có người bị giết, nhưng trong suy nghĩ của cô, gã kia chắc chắn là kẻ xấu. Mà đã là kẻ xấu, chết thì cũng chẳng sao.
Cô liếc nhìn sư phụ đang nhắm mắt tọa thiền, trong lòng nghĩ đến cảnh sư phụ dễ dàng áp chế tên nam tu khi nãy, bất giác tán thưởng: "Lợi hại thật, không hổ là nữ nhân chiếm núi làm vua!"
Với bước chân ngắn cũn cỡn, cô đi tới bên hồ, nhanh chóng gạt sạch cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu. Gần đây, cô cảm thấy thân thể mình ngày một khỏe hơn nhờ tu luyện theo công pháp sư phụ truyền dạy và luyện thể mỗi tối.
Tuy vẫn chưa thể hấp thu nổi dù chỉ một tia linh khí, nhưng rõ ràng thân thể đã nhẹ nhàng, đi lại cũng thấy vững chãi hơn nhiều. Nếu bây giờ mà đánh nhau với đám nhóc phố Tây, chắc chắn cô sẽ không thua.
Không hiểu sư phụ mang theo bao nhiêu đồ ăn trong túi trữ vật, mỗi ngày chẳng thấy cô ấy ra ngoài, nhưng đến giữa trưa kiểu gì cũng có thể lấy ra bảy tám món ăn ngon lành.
Mới chưa đầy một tháng, cô đã được nuôi cho trắng trẻo mũm mĩm, má phúng phính, mặt tròn như cái bánh bao, dáng người cũng bắt đầu có da có thịt.
Cô bé nhéo nhéo cổ tay mình, cảm nhận được lớp thịt mềm mềm, hài lòng nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Giờ cô chẳng còn nghĩ ngợi gì về công pháp khiến mình cảm thấy kỳ quái nữa. Chỉ cần có cơm ăn, không phải đi xin, lại còn được tu luyện, thì công pháp có kỳ quái một chút cũng chẳng sao. Dù sao cô cũng đâu từng thấy qua công pháp nào khác, biết đâu của người khác cũng đều kỳ lạ giống vậy.
Suy nghĩ của Hà Miểu Miểu lại bắt đầu chạy loạn. Cô tưởng mình đã vứt bỏ được hình ảnh giết người khi nãy, nhưng nó vẫn lẩn quẩn quay lại. Ngồi cả buổi sáng mà vẫn chưa vào được trạng thái, cả người cứ ngơ ngẩn mơ hồ.
Đến giờ ăn trưa, Hà Yến Tâm lấy ra thức ăn còn nóng hôi hổi. Nhưng lần này nàng không rời đi như thường lệ, mà ngồi lại một bên, dường như có điều muốn nói.
Ba đứa thấy nàng không động đến đũa, chỉ ra hiệu cho chúng tự ăn, mới dám thăm dò ngồi xuống.
Ăn được một nửa, Hà Yến Tâm mới chậm rãi lên tiếng:
"Nếu các ngươi gặp kẻ địch, trừ khi tự tin tuyệt đối có khả năng trốn thoát, còn không chỉ có thể liều mạng mà chiến. Cho nên, nếu chưa có đủ thực lực, tốt nhất cứ ngoan ngoãn, đừng có gây chuyện như gã vừa rồi, kẻo thành hồn ma dưới tay người khác!"
Sau lời cảnh cáo, giọng nàng dịu lại, bắt đầu dạy bọn trẻ cách giết người.
Nàng giảng cho ba đứa biết: Đan điền và thức hải là nơi yếu nhất của tu sĩ, nếu bị đánh nát thì rất có khả năng sẽ chết; còn nếu cổ bị cắt sẽ chảy máu không ngừng, tuy nhiên với tu sĩ thì chưa hẳn là vết thương chí mạng..
Sau đó nàng còn nói một vài chiêu độc hiểm ác, nghe chẳng giống truyền thụ kiến thức mà như cố ý muốn hù dọa bọn trẻ.
Hà Miểu Miểu vừa ăn vừa gật gù, cảm thấy sư phụ nói đúng. Đạo lý cá lớn nuốt cá bé, cô đã hiểu từ lúc còn đi ăn xin rồi.
Khi ấy giành địa bàn nhiều nhất chỉ bị đánh, giờ thì đổi thành trận đấu sống còn, tuy hơi sợ một chút, nhưng vì mạng sống của mình, cái gì cô cũng dám làm.
Hà Yến Tâm vốn đã rất có cảm tình với Hà Miểu Miểu, nay thấy cô không giống như hai đứa kia – cúi gằm mặt không dám ngẩng lên – trong lòng lại thêm vài phần yêu thích. Khó có dịp, cô nói ra mấy câu thật lòng:
"Miểu Miểu, nữ tu chúng ta vốn đã thiệt thòi, huống chi lại là loại Tứ linh căn như con và ta. Ta có thể đi đến hôm nay, toàn nhờ vào thực lực và thủ đoạn. Con phải nhớ kỹ, lúc giao chiến với người ta, bất kể dùng cách gì, giữ được mạng mới là quan trọng nhất."
Hà Miểu Miểu nuốt một ngụm canh, gật gật đầu, rồi như sực nhớ điều gì, đột nhiên hỏi: "Sư phụ cũng là Tứ linh căn ư?"
Hà Yến Tâm gật đầu: "Ta là Kim – Mộc – Thủy – Hỏa, hơi khác con một chút. Lúc trước ta tu luyện cũng cực kỳ gian nan, mất đến hai năm mới dẫn khí nhập thể thành công."
Cô bé nghe xong lập tức thấy no bụng luôn, hốt hoảng nghĩ: "Hai năm? Vậy thì Hà Song Linh không biết tu luyện đến bậc nào rồi, chẳng lẽ trong thời gian đó mình lại để cậu ta bắt nạt chết à?"
"Sư phụ, không có cách nào giúp dẫn khí nhanh hơn sao?"
Hà Yến Tâm mỉm cười: "Ta đã đưa công pháp cho con rồi, chỉ cần luyện tập đúng cách, trong vòng nửa năm là có thể thành công. Ta ngày trước tự mày mò tu luyện, chẳng ai chỉ dạy, còn giờ các con có ta hướng dẫn, sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức."
"Nửa năm cơ à.. Ai.." – Cô ngáp một cái, rồi nói – "Sư phụ, con ăn no rồi, con ra ngoài đả tọa."
"Đừng nôn nóng. Dù con chưa dẫn khí nhập thể được, chỉ cần vận hành công pháp đều đặn quanh năm, vẫn sẽ có lợi cho cơ thể. Nếu thực sự không cảm ứng được linh khí, thì cứ tập kỹ đoạn khẩu quyết đầu tiên. Toàn Linh, con cũng vậy, chỉ cần có công pháp, tu luyện sớm muộn cũng vào giai."
Hà Toàn Linh chỉ biết ngơ ngác gật đầu. Cô nghe xong, lại liếc nhìn sư phụ một lúc rồi mới lạch bạch chạy ra ngoài.
Cô cảm thấy cứ mỗi lần nhắc đến công pháp, sư phụ liền trở nên đặc biệt dịu dàng – nhưng ánh mắt lại không giống như vậy.
Cô thầm nghĩ đến mụ bán thuốc mê ở trấn bên, mỗi lần lấy bánh bao có thuốc ra dụ trẻ con đều mang đúng vẻ mặt ấy. Đứa nào ham ăn là sẽ bị bắt đem bán.
Nhưng sư phụ thì có lý do gì để lấy công pháp – thứ quý giá như vậy – ra lừa người? Cô thật sự không hiểu nổi.
Ngồi bên hồ, cô lại bắt đầu luyện tập như thường lệ. Công pháp đã in sâu vào trong cơ thể, mỗi khi nhập định, lực lượng trong người sẽ tự động vận hành, dù có muốn né tránh cũng không được.