Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 131:

    - Dạ!

    Lý Phúc nhanh chóng phái người đi đón bầy dê.

    Chờ mọi người đều đi rồi, Lý Quý Dương nhìn qua Thuần Nhã nói:

    - Phái người đi thu thập một chút, trong chốc lát Lăng thiếu gia muốn đi, mang chút đồ vật cho tiên sinh của ta.

    - Dạ!

    Thuần Nhã lập tức chạy vào nhà bếp tìm quản gia đại thẩm.

    Từ lúc Lý Quý Dương nói sư huynh sắp đến, quản gia đại thẩm bắt đầu chuẩn bị, thịt dê xông khói, thỏ hong gió nhưng vì bây giờ là mùa thu, không săn được chim trĩ, chỉ có thể lấy ngũ cốc mới trong nhà đựng một túi lớn.

    Thậm chí táo tàu cũng làm ra một túi lớn!

    Đuổi người đi, người trong nhà lại bận rộn, Lý Quý Dương mang theo 001 đi tìm Cam Lỗi.

    Vừa lúc bởi vì trong nhà có khách nhân đến, vả lại bọn nhỏ cũng tới thời gian tan học nghỉ ngơi, Cam Lỗi cho bọn nhỏ ra hậu viện chơi đùa đừng đi ra, dù sao bên ngoài hiện tại ầm ầm, sợ đi ra ngoài va chạm khách nhân.

    Kết quả khách nhân bị chủ nhà kéo tới sân viện này!

    001 biến ra hình người tuyệt đối đủ soái!

    Vả lại hôm nay hắn mặc bộ quần áo mà Lý Quý Dương mua được trong túi trữ vật, là một trường bào nam sĩ, thật tuấn tú thật có phong cách tu chân, vừa nhìn không giống như là một phàm nhân.

    Cam Lỗi nhìn xem sửng sốt, đây là xuất thân thế nào? Hắn thế nhưng nhìn không thấu!

    Bởi vì vô luận là quần áo hay là trang sức vật phẩm đều là đồ vật mà Cam Lỗi không biết.

    - Vị này chính là Cam Lỗi tiên sinh mà ta mới thỉnh về.

    Lý Quý Dương giới thiệu:

    - Vị này chính là sư huynh của ta, Lăng Di Lăng thiếu gia, sư phụ ta để cho hắn tới thăm ta, thuật kỳ hoàng của sư huynh rất có thành tựu, mời hắn tới xem mạch cho ngài!

    Nguyên lai đây là sư huynh của Lý Quý Dương.

    Chẳng thể trách mình tài hoa như vậy mà Lý Quý Dương cũng không chịu nhận thức mình làm sư phụ, chỉ xem tư thế thế ngoại cao nhân của vị sư huynh này, sư phụ còn vượt trội hơn như thế nào a?

    - Tiên sinh?

    Lý Quý Dương hô.

    Cam Lỗi lập tức hồi phục tinh thần:

    - Mời ngồi.

    001 thật lưu loát ngồi xuống, nhưng trong hành động lại vô cùng tiêu sái.

    Lý Quý Dương vội vàng cầm ra một cái gối đầu, loại gối này xuất hiện ở thời nào? Là Hán triều hay là Đường triều? Đã quên rồi!

    Bắt mạch chỉ là làm bộ dáng, trên thực tế 001 dùng ánh mắt quét thân thể Cam Lôi, phát hiện hắn bởi vì quá mức mệt nhọc làm cho thân thể suy yếu, tuy rằng dùng nhân sâm treo mạng, nhưng nhân sâm bổ khí, cũng không bổ máu, hắn còn phải bổ máu!

    Hơn nữa cũng không biết hắn mệt mỏi như thế nào, ngũ tạng lục phủ cũng rất suy yếu.

    Bình thường kỹ năng này của 001 chỉ dùng xem bệnh cho gia súc gia cầm, Lý Quý Dương cho là hắn là người máy trí tuệ hình, nên lại nhờ hắn nhìn cho nhân loại!

    - Sư huynh, có thể trị liệu?

    Lý Quý Dương nhìn dáng vẻ bộ tịch của 001, thầm nhủ còn giả rất giống.

    Cam Lỗi cũng thật lo lắng, liền nói:

    - Thiếu gia không cần hỏi, trị được bệnh không trị được mạng.

    Hiện tại Cam Lỗi đã thấy ra, Cam La có Lý Quý Dương chiếu cố, cho dù hắn mất cũng có Lý Quý Dương giúp nuôi sống Cam La trưởng thành.

    Đêm qua Cam La đều nói rõ với hắn, hắn đau lòng con mình còn nhỏ như vậy mà tâm tư nặng như thế, cũng cảm kích Lý Quý Dương giữ gìn Cam La.

    - Có thể trị, rất đơn giản.

    001 còn chưa kịp mở miệng đã nghe được lời cam chịu, vội vàng nói có thể trị, kỳ thật làm sao trị hắn như thế nào lại biết? Dù sao đều là Lý Quý Dương cho hắn nói như vậy!

    - Có thể trị?

    Cam Lỗi kích động lại ho khan.

    - Tiên sinh không nên kích động, không nên kích động!

    Lý Quý Dương nhanh chóng vỗ nhẹ lưng hắn, vuốt cho hắn thuận khí:

    - Sư huynh của ta nói có thể trị là có thể trị, chờ ta đi ra lấy thuốc chữa bệnh cho ngài, sau khi uống xong ngài cũng sẽ giống như trước kia!

    - Có thể giống như trước kia?

    Cam Lỗi căn bản không thể tin được.

    Trước kia hắn đi theo phụ thân thật sự mang theo người trong nhà giết ra vây khốn trùng điệp, trằn trọc mấy nước, nhưng cuối cùng cũng trở về Tần quốc.

    Nhưng chờ tới khi thật sự trở về Tần quốc, chỉ còn hắn cùng con hắn hai người.

    Năm đó hắn ở Ngụy quốc, cũng là đại thiếu gia có danh!

    Văn có thể định quốc, võ có thể an bang!

    Hiện giờ bị bệnh nằm trên giường, còn phải làm cho đứa con mới năm tuổi quan tâm thân thể hắn!

    Nếu là từng hắn, nếu là từng hắn, hắn khẳng định sẽ không có kết quả như vậy!

    - Có thể!

    001 gật đầu:

    - Sư đệ theo ta đi ra ngoài, ta nói một phương thuốc, ngươi đi làm là được, ta lập tức cần cáo từ, sư phụ muốn ta sớm trở về.

    - Được, sư huynh, mời bên này!

    Lý Quý Dương nhanh chóng mang theo 001 lui tràng, thời gian của bọn họ chỉ có hạn.

    Hai người đi vào chủ viện, lúc này đã dỡ xong hàng hóa, 001 liền mang theo người trực tiếp đi rồi, Lý Quý Dương lại ra vẻ đi đưa tiễn, đem người thu vào trong không gian.

    Sau đó hắn quay vào trong Lý gia trang.

    Hắn còn phải chữa bệnh cho Cam Lỗi đâu.

    Thiếu máu, hụt hơi, dùng cái gì?

    Nhân sâm, a Giao (cao da lừa) a!

    Nhưng thời đại này a Giao không biết có hay không!

    Bởi vì a Giao ban đầu ghi chép trong "Thần Nông bản thảo kinh", vị thượng phẩm, nhưng thời gian "Thần Nông bản thảo kinh" thành thư luôn là mê!

    Nguyên thư sớm không biết từ đâu, hiện tại là do nhiều đời tu tập, nghe nói ở trước "Bảo thảo cương mục" của Lý Thì Trân quyển sách này là dược thư quyền uy nhất.

    Hơn nữa lúc đó hắn bởi vì tò mò, còn hỏi qua vị anh em cùng phòng về a Giao, nghe nói thứ này sớm nhất là dùng da trâu hoặc là da lùa, da heo ngao chế, về sau mọi người phát hiện dùng da lừa ngao chế tốt nhất, vì thế đều đổi thành da lừa ngao chế.

    Còn có chút chú ý chính là có chút người do thể chất wan vào sẽ thượng hỏa, bởi vì a Giao mới làm ra có "hỏa độc", không thích hợp dùng, bình thường phải đặt nơi râm mát khô ráo ba năm, khiến cho trở thành "vừa vỗ liền vỡ".

    Biến thành a Giao cũ mới dùng.

    Hắn làm sao đợi được ba năm a!

    Rõ ràng là dùng nhân sâm đại tảo thêm vào âm dương linh tuyền của không gian đi!

    Có thể chế tạo a Giao, đặt ba năm sau tiếp tục thu lại, thứ này không ngại để lâu.

    Trở lại chủ viện, hắn liền tìm lão quản gia, để cho hắn vơ vét con lừa già.

    - Thiếu gia, con lừa ít có người dùng, chỉ là gia súc của người nhà nghèo, nhà chúng ta có trâu!

    Lão quản gia nhíu mày khó hiểu.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 132:

    Ở thời đại này, tuy rằng trong nhà cũng có nuôi con lừa, nhưng con lừa cũng không nổi danh bằng nuôi trâu!

    Mặc dù nói Tần Xuyên trâu cùng lừa đều rất có danh, nhưng chỉ có người nhà nghèo mới nuôi lừa, bởi vì lừa không mạnh mẽ bằng trâu, mãi cho tới Hán triều khai phát ra con đường tơ lụa, thông thương với bên Tân Cương địa vị của con lừa mới lên cao, bởi vì người bên kia đều dùng con lừa chở đồ vật.

    Thậm chí các nước Tây Vực cống nạp lễ vật cho Đại Hán thiên tử đều cũng có con lừa.

    - Ta dùng làm dược tài.

    Việc khác làm không được, chơi một cái a giao con lừa còn có thể.

    - Làm thuốc?

    Lão quản gia lại càng không hiểu:

    - Dùng con lừa? Thiếu gia, nếu muốn đi hái thuốc, ngài trước tiên cần nhận thức dược liệu, sau đó tìm một đầu thanh khẩu con lừa cưỡi lên núi mới được.

    Thanh khẩu, chính là con lừa trẻ tuổi, ý tứ là tráng niên, thân hình mạnh khỏe cường tráng.

    Lý Quý Dương dở khóc dở cười:

    - Ta là muốn dùng lão con lừa làm thuốc, không phải đi hái thuốc, ngài nhanh đi tìm cho ta đi, một đầu lão con lừa là được.

    - Vậy được rồi, lão con lừa thì lão con lừa, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ cưỡi nó lên núi, lão con lừa chạy không nổi..

    Lão quản gia lẩm bẩm, vẫn chưa chịu để yên.

    Sau khi lão quản gia đi ra ngoài, Lý Phúc lại đi vào, đưa cho Lý Quý Dương một thẻ tre, là danh sách đồ vật được đưa tới lần này.

    - Ân, đã biết, làm cho người ta ở bên cạnh làm một bếp lò!

    Lý Quý Dương thu thẻ tre, chỉ chỉ đất trống:

    - Chơi một cái chậu than, lại thêm một cái bình sành.

    - Dạ!

    Lý Phúc liền đi làm.

    Lý Quý Dương đi vào phòng nhìn cháu nhỏ, bởi vì có người ngoài đến, Lan nãi mẫu không dám cho hắn đi ra ngoài, liền vây trong phòng chơi đùa, tiểu thiếu gia cũng ngoan ngoãn, không quấy khóc.

    Lan nãi mẫu ôm tiểu thiếu gia đi ra thấy bếp lò liền nói:

    - Thiếu gia, trong nhà ngao thuốc, nô tì mang tiểu thiếu gia đi chỗ tiên sinh tránh một chút.

    - Đi thôi đi thôi!

    Lý Quý Dương liền gật đầu.

    - Nhìn tiên sinh! Nhìn tiên sinh!

    Tiểu tử kia rất có tinh thần, chỉ ra bên ngoài liên tục duỗi chân muốn xuống dưới đi.

    Lý Quý Dương hô:

    - Thuần Nhã!

    - Dạ!

    Thuần Nhã vội vàng chạy ra, lập tức chạy tới đóng cửa lại ngồi bên ngoài vừa làm việc vừa trông cửa.

    Lý Quý Dương vào không gian múc hơn nửa bình linh tuyền, đột nhiên nghĩ tới mình thường xuyên dùng nước này tắm rửa, đây có tính là nước tắm của mình hay không?

    Hắn lắc lắc đầu đi hái nhân sâm, lại đi hái linh chi.

    - Anh còn muốn cái gì?

    001 đi theo phía sau hắn, có điểm thịt đau nhìn Lý Quý Dương bỏ thuốc vào trong bình.

    - Cho tôi thêm quả táo tàu, làm chút cam thảo!

    Lý Quý Dương cũng không khách khí nói.

    Nơi này đã tồn trữ thật nhiều đồ vật, lương thực, hoa quả, rau dưa, thịt, hơn nữa lưu trong không gian cũng không biến chất, toàn bộ có thể tồn trữ nguyên vẹn.

    Lý Quý Dương cầm bình đi ra ngoài bắt đầu ngao thuốc.

    Nấu xong đổ vào hơn phân nửa bát, mở cửa:

    - Thuần Nhã, đem tiểu đào bình mang theo, chúng ta đi tìm Cam tiên sinh!

    - Dạ!

    Chủ tớ hai người rất nhanh đi tới sân của Cam Lỗi, bọn nhỏ đang chơi ở nơi này, chỉ có Cam La thường thường nhìn hướng chủ viện.

    Lúc này Cam Lỗi vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho tới khi Lý Quý Dương mang theo Thuần Nhã đi vào, hắn mới ngẩng đầu, trong mắt còn mang theo mê mang.

    Cũng phải, đã bị bệnh nặng bốn năm năm, ngay cả ngự y cũng lắc đầu nói bệnh này chỉ dựa vào nuôi.

    - Tiên sinh, tiên sinh?

    Lý Quý Dương đi tới quơ quơ tay hô.

    - Nga, Quý Dương a!

    Cam Lỗi như giật mình mới tỉnh.

    - Uống thuốc!

    Lý Quý Dương đưa cho hắn chén thuốc, nước thuốc màu vàng sẫm.

    - Nga, uống thuốc, uống thuốc.

    Cam Lỗi lập tức cầm chén thuốc ừng ực uống vào.

    Vừa uống xong, Cam Lỗi liền cảm giác khác hẳn.

    Dĩ vãng hắn sợ hàn sợ lạnh, tuy bây giờ còn chưa phải mùa đông hắn cũng đã mặc áo khoác, còn đắp mền.

    Nhưng sau khi uống thuốc, một cỗ nhiệt lưu theo vào bụng, tản ra toàn thân.

    Nhiệt lưu ấm áp!

    Lý Quý Dương tò mò nhìn hắn, hiện tại chỉ có thể dùng tiên sinh thăm dò, nếu nước suối tốt như vậy có thể lưu cho nghĩa mẫu cùng Doanh Chính, về phần Doanh Tử Sở nếu có cơ hội cũng cho một chút, dù sao hắn còn sống vẫn tốt hơn là chết, ít nhất phải sống tới lúc Doanh Chính đã thanh niên.

    - Tiên sinh, ngài thế nào?

    Lý Quý Dương nhìn thấy mặt Cam Lỗi hiện lên hồng quang, lập tức liền có huyết sắc.

    - Tốt lắm, cảm giác tốt lắm.

    Cam Lỗi nghĩ nghĩ:

    - Rất nóng, thật thoải mái.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 133:

    - Vậy là tốt rồi!

    Chỉ cần không phải không thoải mái là tốt rồi, Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

    - Như vậy hôm nay ngài uống trước một thang thuốc, Thuần Nhã!

    Thuần Nhã đem bình nhỏ đặt lên bàn:

    - Nơi này là một bình nước thuốc, trước cơm chiều ngài uống một nửa, trước khi ngủ ngài uống thêm một nửa, sáng sớm mai ăn cơm xong nô tỳ mang tới một bình mới cho ngài, phân ba lượt sáng trưa chiều một lần.

    - Thuốc này.. giá trị xa xỉ đi?

    Cam Lỗi không nhìn thấy phương thuốc, càng không thấy xác thuốc, nhưng so sánh với lúc trước quốc chủ cho ngự y mở thuốc cho hắn còn tốt hơn, phương diện giá trị Cam Lỗi quả thật không thể tưởng tượng.

    - Dược liệu chúng ta có rất nhiều, ngài cũng đừng hỏi!

    Lý Quý Dương còn có thể nói như thế nào? Chẳng lẽ nói hắn uống là nước tắm của mình? Nga, không chỉ có chính mình, còn có một phần của tiểu Lý Tín.

    Nhưng Cam Lỗi rõ ràng hiểu lầm!

    Hắn cảm thấy được thuốc này có thể ngàn vàng cũng khó mua được, Lý Quý Dương không cho hắn hỏi là không muốn hắn cảm thấy thẹn thùng, sẽ cảm thấy thiếu nhân tình của Lý Quý Dương.

    Bởi vậy mới nói người thông minh thường hay để tâm vào chuyện vụn vặt, hiện tại Cam Lỗi rõ ràng chui vào ngõ cụt, cảm giác mình thiếu Lý Quý Dương một phần thiên đại nhân tình!

    - Được, ta không hỏi.

    Cam Lỗi yên lặng nhớ kỹ.

    Lý Quý Dương vui vẻ mang theo Thuần Nhã rời đi, buổi tối lại vào trong hệ thống cãi nhau với thanh âm.

    Từ sau khi thanh âm tiếng giai ngữ khí, hắn cảm giác mình có một thụ động!

    Có bí mật gì đều nói với hắn, làm cho thanh âm biến thành thùng rác tâm linh, đương nhiên thanh âm chẳng những càn quấy mắng hắn, còn không quên chê bai chỉ số thông minh của hắn có vấn đề!

    Đi ra hệ thống tiến vào không gian, Lý Quý Dương lại bốc thuốc, thuận tiện nhìn xem đồ vật, 001 chỉ vào thịt dê cùng thịt thỏ mà quản gia đại thẩm đưa cho hắn nói:

    - Mấy thứ này làm sao bây giờ?

    - Giữ đi, lần sau mang vào tòa nhà trong Hàm Dương thành, bên trong còn ở không ít người đâu, ở trong thành mua đồ quá mắc, mang qua đó là được!

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

    - Mấy ngày nữa tôi muốn đi Hàm Dương thành.

    Hắn có chút nhớ nam thần của hắn.

    Mà lúc này nam thần của hắn cũng đang nhớ hắn.

    Trong Tần Vương cung, buổi tối Doanh Chính ở lại trong cung điện của mình, nhưng cung điện này quá lớn, ban đầu hắn ở cũng không thói quen, vẫn là a nương nói nhất định phải tập cho quen, vả lại ở nơi này cũng không cần phải trốn tránh.

    Cuối cùng hắn cũng hiểu được rồi, nơi này ngày sau chính là nhà của hắn.

    - Đại công tử, cần nghỉ ngơi sao?

    Lão nội thị bên người, là quốc chủ phụ thân ban cho hắn, hắn đối với vị lão nội thị này cũng thập phần tôn kính.

    - Được, rửa mặt xong rồi nghỉ ngơi!

    Doanh Chính đem chủy thủ thưởng thức trong tay cắm vào túi bên hông.

    - Hôm nay Vương Kiều phu nhân hỏi thăm trân châu, muốn dùng viên trân châu lớn nhất làm trang sức.

    Lão nội thị một bên bưng nước cho Doanh Chính rửa mặt, một bên lại cằn nhằn như nói chuyện phiếm:

    - Thành Giao công tử nơi nơi tìm người hỏi thăm, làm cho toàn bộ trong cung đều cũng biết.

    - Nga?

    Doanh Chính nhướng mày.

    - Các cung nhân đều bí mật suy đoán, là vì chuẩn bị cho dạ yến sau khi thu hoạch vụ thu, hàng năm giao xong thuế má thượng báo mùa thu hoạch, đều sẽ mở cung yến chúc mừng, năm trước Vương Kiều phu nhân đánh mất mặt mũi năm nay còn không muốn tìm về sao?

    Lão nội thị đem khăn vải đưa cho Doanh Chính:

    - Đại công tử, ngài đoán đây?

    Doanh Chính tiếp nhận khăn vải lau mặt, ném vào trong chậu:

    - Ta đoán thể diện lần này nàng còn phải tiếp tục đánh mất!

    - Ha ha!

    Lão nội thị rất có tu dưỡng, không dễ dàng nói chen vào, cũng không mở miệng nghĩ kế.

    - Trong hộp bên kia có tám viên trân châu, lớn nhất cỡ ngón cái, nghĩ biện pháp bán cho Thành Giao đi, đệ đệ gấp gáp như vậy, huynh trưởng nên giúp một tay.

    Doanh Chính suy nghĩ chủ ý:

    - Lấy được tiền tài, phân cho mọi người, xem như.. tiền vất vả!

    "Phí vất vả" là từ chỗ Lý Quý Dương nghe tới đâu!

    Nghĩ tới đây Doanh Chính nở nụ cười:

    - Thuận tiện cùng người trong cung bên kia tạo chút quan hệ, sau này có chuyện gì thì sớm một chút mở miệng, có thể giúp một tay thì giúp một tay.

    - Vẫn là đại công tử nhân nghĩa hòa nhã!

    Lão nội thị cười toe toét:

    - Lão nô lập tức đi làm!

    - Trong hộp bên cạnh hộp trân châu có hai mươi kim, cầm đi cùng mọi người phân chia, người trong cung chúng ta đi ra ngoài không thể bị người so sánh đi xuống.

    Trong tay Doanh Chính hiện có hai ngàn kim mà Lý Quý Dương cấp cho, cũng đủ cho hắn thu mua lòng người.

    - Lão nô thay chúng tiểu nhân đa tạ đại công tử!

    Lão nội thị càng vui vẻ hơn.

    Vốn nghĩ mình bị phân công tới chỗ đại công tử, kết quả tốt nhất là được cao cao chắp lên mà thôi, dù sao cũng là lão nội thị, quốc chủ cũng là nể tình hắn hầu hạ lão quốc chủ nửa đời người, kết quả lão quốc chủ chỉ trị vì ba ngày, bản thân hắn lo sợ tuổi già không có tin tức, mới bị phân tới chỗ đại công tử làm một tổng quản.

    Nhiều năm kinh doanh nhân mạch toàn bộ hủy hoại trong chốc lát, hắn cũng không cam tâm a!

    Không nghĩ tới vị đại công tử mới về nước này căn cơ dày như thế, nơi nơi tát tiền không nói, người cũng lanh lợi, Triệu Cơ phu nhân lại được quốc chủ yêu thích, Vương Kiều phu nhân thì khác, nàng chỉ trọng dụng cung nữ, vả lại Thành Giao công tử có nhà ông bà ngoại ở Đại Tần, người ta chỉ dùng người của mình hoặc là biểu ca biểu đệ, đường biểu ca đường biểu đệ, nội thị cũng rất ít dùng, cung nữ chủ yếu chỉ là bài trí, đương nhiên cũng có mấy cung nữ bộ dạng đẹp làm cho Thành Giao tặng cho thân thích của mình ấm giường.

    Thành Giao công tử còn nhỏ, không thể có nữ nhân.

    Hầu hạ xong đại công tử đi ngủ, lão nội thị lui ra, đều có tiểu nội thị vào trực đêm cho đại công tử, hắn đi nội tẩm điện, gian ngoài, lật ra hộp có tám viên trân châu, quả nhiên mỗi viên đều lớn cỡ ngón cái, hộp bên cạnh cũng có hai mươi kim.

    Lão nội thị nở nụ cười, ở trong cung, chỉ cần có tiền có chuyện gì mà không thể đâu!

    Ôm hai cái hộp rời đi, hắn đi tới chỗ ở hẻo lánh trong thâm cung, nơi này náo nhiệt vô cùng!

    Mà Doanh Chính nằm trên giường, kỳ thật còn chưa ngủ, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm lão nội thị đi ra ngoài, hắn cũng khẽ cười cười.

    Trở lại trong cung sắp được hai năm, hai năm qua hắn kiến thức "cung đình" không có gì hơn như vậy.

    Trước kia a nương tâm tình lặng như nước, hiện giờ vì hắn cũng cùng Vương Kiều phu nhân tranh lên, không tranh không được, hắn cũng biết nếu Thành Giao đăng cơ, chỉ sợ người bị đưa đi quốc gia khác làm con tin chính là hắn cùng a nương.

    Từ sau khi rời khỏi phủ con tin Triệu quốc, Doanh Chính cũng không còn muốn tiếp tục bị xem làm con tin!

    Mặc dù nói giữa các quốc gia đưa tặng hoàng tử làm con tin đã là tập tục bị cam chịu, nhưng hắn không muốn bị xem là con tin bị người vây cấm lên!

    Tiểu Dương cứu hắn cùng a nương, còn không ngừng tặng đồ vào cho mẹ con hắn, hẳn là sẽ giúp hắn đi?

    Lúc này Lý Quý Dương đang nghe Al lải nhải:

    - Vật của anh thật là tốt, đáng giá cho nhiều người mua, nhưng anh định giá cao hơn một chút đi, còn nữa, tốt nhất là trao đổi..

    - Anh làm sao vậy?

    Cắt đứt Al lải nhải, Al có chút ngượng ngùng:

    - Tôi chỉ là có chút khẩn trương!

    - Anh khẩn trương cái gì?

    Lý Quý Dương không hiểu ra sao cả.

    - Bỏ đi, không nghe anh nói nữa, ngày mai gặp đi!

    Al cuối cùng tạm biệt hắn.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 134:

    Chờ đóng màn hình, Lý Quý Dương hướng không khí hỏi:

    - Là chuyện gì đây?

    - Bên kia hình như là có chuyện gì, anh cũng đừng quản.

    Thanh âm không muốn thảo luận vấn đề này, đơn giản nói.

    Lý Quý Dương lại giao dịch túi trữ vật, lần này đồ vật bên trong thật thú vị, không ngờ là một ít nồi niêu chén bát!

    Toàn bộ làm bằng thiết, có tới tám nồi sắt lớn!

    Hơn nữa đều là tinh thiết tạo ra, ít nhất có thể sử dụng cả đời!

    - Ha ha ha!

    Hệ thống cười to vui sướng khi thấy người gặp họa.

    Lý Quý Dương ủ rũ cúi đầu:

    - Mấy thứ này tốt thì tốt, tôi còn có thể dùng xào rau chẳng hạn, nhưng lại không thể mang ra ngoài!

    Những thứ này đều là tinh thiết tạo ra, lời nói không dễ nghe, quốc chủ dùng bảo kiếm đều chưa chắc là dùng tinh thiết tạo ra đâu, đến chỗ hắn lại làm thành nồi niêu xoong chảo, đây không phải lãng phí sao?

    Xuất ra dùng, nếu làm cho người ta biết sẽ gây tai họa!

    Hắn cũng muốn ăn xào rau, ăn đôn cùng nướng suốt hai năm, hắn cũng muốn ăn đồ xào a!

    Cho dù chỉ là cải xào cũng được a!

    - Để ở nhà đi, sẽ có lúc dùng tới. Anh không phải nói cần giúp đỡ hoàng đế sao?

    Thanh âm rốt cục không cười nữa:

    - Bên ngoài luôn sẽ có tinh thiết xuất hiện, đến lúc đó anh làm đại quan, đồ vật này có thể gặp người, chẳng qua anh dùng một mình trong nhà mà thôi!

    Lý Quý Dương ngẫm lại cũng phải, đem đồ vật thu lại, bỏ vào trong một cái túi, còn lại hai thùng vàng cùng thùng bạc, còn có tám xuyến đồng tiền.

    Bên trên đồng tiền còn dùng chữ tiểu Triện viết "Phú Lệ thông bảo"!

    Thật đúng là dị thời không, tuy tiền tương tự nhưng tên lại không giống a!

    Thu xong đồ vật, hắn đi vào không gian đem đồng tiền đưa cho 001, 001 bọn họ có một bộ hệ thống luyện chế, đem đồng tiền dung hòa thành đồng, chuẩn bị khi cần đến.

    Rạng sáng hôm sau Lý Quý Dương ăn điểm tâm xong liền bắt đầu ngao thuốc, đương nhiên vẫn là Thuần Nhã canh gác, ngao xong tự mình mang tới sân của Cam Lỗi.

    Vừa lúc tới giờ đi học.

    Đêm qua Cam Lỗi uống thuốc xong đi nằm ngủ, cả đêm lại không hề bị ho khan!

    Dĩ vãng mỗi khi tới mùa thu hắn khó qua nhất, bởi vì mùa thu khí hậu khô ráo, hắn rất khó thở, liền dễ dàng hoa khan, đôi khi ho nhiều còn có tơ máu.

    Hắn không dám làm cho nhi đồng biết, âm thầm che giấu.

    Nhưng từ khi tới Lý gia trang, đã thật lâu hắn không ho ra máu!

    Hiện tại ngay cả ho khan suốt đêm cũng không còn!

    Mới uống qua một thang thuốc mà thôi a!

    Hiện tại nhìn thấy bát thuốc Cam Lỗi không chút do dự trực tiếp uống cạn, toàn thân nóng hầm hập, tay chân cũng ấm áp hơn rất nhiều.

    Buổi sáng vẫn giảng Tần luật, giữa trưa nghỉ tạm Lý Quý Dương làm cho Thuần Nhã nói với nhà bếp làm bánh nướng bỏ thêm chút nhân táo tàu vào.

    Vật này thật bổ máu.

    Ba ngày sau thần sắc Cam Lỗi hồng nhuận, thanh âm lớn hơn rất nhiều, thậm chí buổi sáng thức dậy còn đi ra tản bộ một chút.

    Dĩ vãng hắn ngủ sớm, nhưng cả đêm đều ho khan, hoặc là tay chân băng sương đến giật mình tỉnh dậy, trong phòng phải sớm đốt giường sưởi.

    Lúc Lý Quý Dương đang ôm cháu nhỏ đút hắn ăn canh trứng, Lý Trung tìm tới báo cáo chuyện này.

    - Đại khái là vì cảm thấy thân thể tốt hơn rồi đi?

    Lý Quý Dương nghĩ thầm sau đó nói.

    - Thiếu gia, Cam tiểu thiếu gia đang khóc!

    Lý Phúc chạy vào:

    - Hình như là sợ Cam tiên sinh bị thế nào đó?

    Lý Quý Dương đút xong canh lau miệng cho Lý Tín:

    - Tiểu thúc muốn đi thăm Cam tiên sinh, ngươi ngoan ngoãn cùng Lan nãi mẫu ở yên trong phòng a!

    - Nga, đã biết!

    Cháu nhỏ thật nghe lời, hơn nữa buổi sáng tiểu thúc đút cho ăn không thoải mái bằng Lan nãi mẫu đút cho ăn.

    Lý Quý Dương đi vào sân của Cam Lỗi, nghe Cam La đang khóc:

    - Phụ thân! Phụ thân!

    - Cha đã nói rồi, cha đây là hết bệnh mà thôi.

    Cam Lỗi dở khóc dở cười dỗ hắn:

    - Không phải muốn chết!

    - Nhưng nhiều người như vậy đều khám bệnh nói khó chữa.. Uống nhiều thuốc như vậy cũng không khỏe lại được.. ô ô.. cha đột nhiên lại khỏe rồi.. con sợ!

    Tiểu Cam La khóc không ra hơi.

    Lý Quý Dương đi vào phòng:

    - Cha của đệ thật sự là tốt rồi, không phải hồi quang phản chiếu.

    - Cái gì là hồi quang phản chiếu?

    Cam Lỗi khó hiểu hỏi.

    - Nga, chính là người trước khi chết, đặc biệt tinh thần, cũng như là trong dĩ vãng nhưng nội bộ đã trống rỗng, chỉ còn lại một ngụm tinh khí thần cuối cùng. Như vậy mới là hồi quang phản chiếu, là ý tứ người muốn chết.

    Lý Quý Dương nói xong mới nhớ tới chữ này xuất hiện là thời Tống triều!

    Cam Lỗi nghĩ nghĩ:

    - Thật đúng là như thế.

    Hắn gặp qua không ít người trước khi chết cũng có tình huống như Lý Quý Dương đã nói, chỉ cần không phải đột tử chủ yếu bệnh lâu liền tốt lắm, nhưng toàn bộ đều không ai sống quá ba ngày.

    - Thật vậy chăng?

    Tiểu Cam La nhìn Lý Quý Dương.

    - Đương nhiên là thật sự, đây là sư huynh của ta tự mình bắt mạch viết ra phương thuốc!

    Lý Quý Dương vô cùng xác định:

    - Đừng nói cha ngươi chỉ là tiểu bệnh, dù là người sắp chết cũng có biện pháp cứu trở về.

    Hiện tại hắn đã biết linh tuyền tuy rằng quỷ dị nhưng thật sự có hiệu quả.

    - Vậy phụ thân khỏe rồi sao?

    Cam La nhìn Lý Quý Dương lại nhìn qua cha mình.

    - Đương nhiên là tốt lắm.

    Lý Quý Dương ôm lấy hắn:

    - Sau này cha ngươi sẽ khôi phục, ta sẽ không mời vũ sư, toàn bộ mọi người đều theo cha ngươi học võ.

    - Ân!

    Cam La nở nụ cười, mắt to ngập nước.

    Buổi sáng học tập, Lý Quý Dương xin phép nghỉ buổi chiều, hắn muốn đi Hàm Dương thành.

    - Có thể.

    Cam Lỗi thống khoái nói.

    Lý Quý Dương phân phó nhà bếp làm thức ăn bổ dưỡng cho tiên sinh, tỷ như cháo táo đỏ, giúp hắn bổ máu.

    Quản gia đại thẩm khoát tay:

    - Ngài yên tâm, cấp cho sản phụ ăn cái gì, thì cho Cam tiên sinh ăn cái đó!

    Lý Quý Dương:

    -!

    Cảm thấy có chỗ nào không đúng?

    Thiếu gia muốn đi Hàm Dương thành, lịch dạy học trong nhà không thể dừng, bọn nhỏ không thể đi theo, Lý Quý Dương cho người mang theo hai mươi xe trâu chứa đầy đồ vật vào thành.

    Lý Quý Dương thầm nghĩ mọi việc đều nên có chuẩn bị sẵn, hắn đem đồ vật lưu lại trong Lý trạch trong thành, nếu Doanh Chính có gì cần dùng chỉ cần đi qua lấy sẽ nhanh hơn, dù sao Lý gia trang ở cách Hàm Dương thành hơi xa, ngồi xe trâu cũng cần một ngày rưỡi thời gian mới đến – nhưng hắn giống như quên chuyện gì?
     
    Heoheocon9552, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 135:

    Là chuyện gì đây?

    Lý Quý Dương càng muốn nghĩ lại càng nghĩ không ra!

    Rõ ràng không thèm nghĩ nữa, xe tới núi ắt có đường!

    Ngày hôm sau hắn dậy sớm mang theo đoàn xe đi rồi, lưu lại trong nhà giao cho tiên sinh quản lý, lần này Lý Phúc không đi, đi theo Cam tiên sinh làm trợ thủ, kỳ thật trước tiên nuôi cấy hắn làm quản gia.

    Trên đường bọn họ ở lại khách điếm, Lý Quý Dương lo lắng đồ vật mang theo nên dặn mọi người cẩn thận tỉnh ngủ, dù sao mang theo không ít bảo bối, nhưng nơi này là vùng ngoại ô Hàm Dương thành, rất nhiều người đều đặt chân ở đây, cho nên còn có đội ngũ quân Tần tuần tra, cũng không phát sinh chuyện gì tai họa.

    Đi tới cửa thành, đoàn xe bị người ngăn cản.

    Lần này bọn họ mang theo nhiều lắm, vả lại đều là người lớn, không giống như là lần trước người lớn lẫn nhi đồng đi cùng, nhưng lần đó cũng bị kiểm tra một chút, lần này đồ vật nhiều như vậy, còn mang theo thùng lớn như thế, càng phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn!

    - Cần kiểm tra?

    Lý Quý Dương nghĩ tới chuyện mà mình nghĩ không ra, chính là nhiều đồ vật như vậy, thùng lớn thùng nhỏ nhất định sẽ bị yêu cầu mở ra ngay cửa thành.

    Lần trước đi tới hắn mang chính là thuế lương, còn có vật phẩm ăn dùng, cũng mang theo hai ngàn kim, hơn nữa đồ vật lấy ra trong không gian đều đưa cho Doanh Chính, khi đó là trực tiếp lấy ra từ trong không gian, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

    Dù sao đều là đồ đạc của hắn, hắn thích cho ai thì cho ai, trên thế giới này thật sự là không ai quản được.

    Nhưng bây giờ không được, mấy thứ này hắn tính toán công khai đưa cho Doanh Chính sử dụng, khác với dĩ vãng cung cấp vàng, nơi này đều là tinh phẩm, là vật quý báu!

    Nếu mở ra cho người nhìn thấy..

    Hậu quả thật không dám tưởng tượng!

    - Có thể không kiểm tra sao?

    Lý Quý Dương thò đầu ra nhìn vị tiểu tướng hỏi.

    Bởi vì Hàm Dương thành là đô thành, thủ cửa thành đều là tiểu tướng, hơn nữa bọn họ đều có quân công trong người, những người này làm việc thật nhận chân, làm sao có thể nghe theo yêu cầu của Lý Quý Dương?

    - Lục soát!

    Tiểu tướng nhận chân vung tay lên, thủ vệ liền vọt tới.

    - Chậm đã!

    Lý Quý Dương nhanh chóng kêu ngừng, đám người này vừa nhìn là người thô lỗ mạnh tay, nếu làm cho bọn họ tùy tiện mở thùng, sản phẩm thạch anh cùng vàng bạc ngọc khí..

    - Các vị đại ca, nơi này đều là vật phẩm quý trọng..

    Lý Quý Dương nhảy xuống xe ngăn đón phía trước:

    - Không thể mở rương ở trong này.

    - Quy chế như thế, xin thứ tội!

    Tiểu tướng lại phất tay.

    - Chậm đã!

    Lại có thanh âm kêu lên.

    Lý Quý Dương quay đầu vừa nhìn, liền vui vẻ, người quen!

    - Người tới người nào!

    Tiểu tướng quát một tiếng, người bên cạnh liền vung mâu.

    - Nội tướng.

    Người kia cho hắn nhìn xem một kiện đồ vật:

    - Mấy thứ này đều là đại công tử cần, tiến hiến cho quốc chủ cùng phu nhân, không cần kiểm tra, cho đi đi!

    - Dạ!

    Tiểu tướng thật thức thời, lập tức thu trường mâu khoát tay:

    - Cho đi! Cho đi!

    - Trì, sao ngươi lại tới đây?

    Lý Quý Dương đi tới gần, ngẩng đầu nói chuyện, không ngẩng đầu không được, ai bảo người ta cao hơn hắn.

    - Ngày hôm qua liền nhận được tin tức, nói ngài đã tới vùng ngoại ô, hôm nay ta thủ ở chỗ này, trong nhà còn có Lang đang đợi, Mộ chờ ở cửa cung, Khê ở bên người đại công tử, hỗ trợ truyền tin.

    Lúc Trì nói chuyện vẻ mặt tươi cười, bởi vì mấy ngày nay đại công tử đang ngóng trông Lý thiếu gia đến đâu.

    - May mắn ngươi đã tới rồi, bằng không mấy thứ này nếu ở trước công chúng bị người thấy được, thật sự là không ổn.

    Lý Quý Dương nhẹ nhàng thở ra, hắn cấp đồ vật cho Doanh Chính cùng Triệu Cơ cấp bao nhiêu hắn cũng không thấy có gì, nhưng nếu bị người ngoài biết thì không tốt lắm.

    Hơn nữa làm cho người ta biết nữ nhân cùng con cả của quốc chủ nhờ vào người khác tặng đồ sống, người ta sẽ nghĩ quốc chủ như thế nào?

    Cho dù mọi người đều biết đại công tử cùng Thành Giao công tử đối địch lẫn nhau, thế nhưng đây là chuyện lòng hiểu mà không nói thẳng ra ngoài.

    Mọi người biết thì biết, nói ra cũng không tốt lắm.

    - Ngài nói quá đúng!

    Trì nghe được lời nói sâu sắc của Lý Quý Dương, còn rất giật mình.

    Nghĩ lại không hổ là người được đại công tử vừa ý, nói chuyện thật có nội hàm!

    Có Trì trợ giúp, đoàn người thông qua cửa thành, lại bởi vì có Trì dẫn đường nên gặp được tuần tra cũng không có ai kiểm tra đồ đạc của bọn họ.

    Mãi cho tới khi đi tới trước cửa nhà, người đi ra nghênh đón không ngờ là Doanh Chính!

    - Tại sao là ngươi ra đón?

    Lý Quý Dương cười ngẩng đầu nhìn Doanh Chính, trong lòng rơi lệ đầy mặt: Vóc dáng thấp chính là muốn phụ thuộc, một đám người giống như uống thuốc trổ mã, bộ dạng cao như vậy!

    - Ở trong phòng đã đợi không kịp!

    Chờ không được muốn gặp tiểu Dương.

    - Đi, đi vào nói!

    Lý Quý Dương mang theo nhiều đồ vật như vậy, không tiện mở ra ngay cửa, nhanh chóng cho người kéo vào trong sân, trực tiếp đóng cửa lại.

    Đi vào trong viện, Lý Quý Dương mới phát hiện trong này có chút khác biệt, sạch sẽ hơn rất nhiều, cũng hợp quy tắc hơn rất nhiều, nhất là người hầu nhìn lại vô cùng sạch sẽ.

    - Lần này lại đây, theo ta tiến cung một chuyến đi!

    Sau khi Doanh Chính ngồi xuống, lại thả một quả bom.

    - Ngươi nói gì?

    Lý Quý Dương cho là mình nghe lầm.

    - Quốc chủ phụ thân biết ngươi đã đến rồi, trong cung có thu yến, tuyên ngươi yết kiến.

    Doanh Chính cười híp mắt nhìn hắn:

    - Mỗi lần ngươi đưa đồ vật vào, quốc chủ phụ thân đều thật thích đâu!

    - Sao lại cho ta tiến cung?

    Lý Quý Dương chỉ chỉ chính mình.

    Hắn hoàn toàn không có chức quan, không có tước, chỉ là tiểu nhân vật, lại cần tiến cung!

    - Ngươi là con nuôi của a nương ta, ân, em kết nghĩa của ta!

    Doanh Chính vỗ vai hắn:

    - Mặc dù quốc chủ phụ thân chưa gặp qua ngươi, cũng không xa lạ gì đối với ngươi.

    Lý Quý Dương cấp đồ vật đều là thứ tốt, hơn nữa cả nhà đều chết hết, chỉ còn lại một cháu nhỏ còn chưa tới ba tuổi, gia đình như vậy không nói có khắp nơi trong Đại Tần, nhưng cũng xem như là hiếm thấy.

    - Vậy ngươi làm ca ca, cần phải che chở ta a!

    Lý Quý Dương rõ ràng không biết xấu hổ, cùng hoàng đế thứ nhất xưng huynh gọi đệ, cảm giác, thích!

    - Ân, ta che chở ngươi.

    Doanh Chính thật nhận chân gật đầu.

    Lý Quý Dương cao hứng.

    Thật lâu sau Lý Quý Dương mới hiểu được trọng lượng lời nói này của Doanh Chính, đại biểu chính là bảo hộ cả đời, hắn, thật sự che chở hắn.

    Hiện tại Lý Quý Dương lôi kéo Doanh Chính đi ra ngoài xem đồ vật:

    - Ta nói cho ngươi nghe, mấy ngày trước sư huynh của ta đã tới, sư phụ mang cho ta rất nhiều đồ vật đâu!

    - Vậy sao?

    Doanh Chính cũng tò mò, vị sư phụ cùng sư huynh thần bí của Lý Quý Dương rốt cục có lai lịch gì?

    - Còn có a, sư huynh của ta xem bệnh cho Cam tiên sinh, mở phương thuốc, hiện tại Cam tiên sinh đã có thể thức dậy luyện công buổi sáng.

    Lý Quý Dương thần bí hề hề nói:

    - Hắn thông minh như vậy, sau này nhất định là trí nang phụ tá cho ngươi đâu!

    Ánh mắt Doanh Chính đều sáng:

    - Hắn, khỏe rồi sao?

    - Phải!

    Lý Quý Dương gật mạnh đầu:

    - Hiện tại chúng ta xem như thu phục hắn, nếu không hết lòng phụ ta cho ngươi, nước bọt đủ chôn sống hắn!
     
    Heoheocon9552, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 136:

    Chỉ cần không lật bàn, ở thời đại này hắn cũng chỉ có thể dựa vào Doanh Chính, hắn đối với hai cha con bọn họ có thể nói là có ân cứu mạng, ân như tái tạo.

    Nếu là ngày sau Cam Lỗi không tốt với hắn cùng Doanh Chính, hắn sẽ lan truyền lời đồn ra ngoài, một người ngay cả ân nhân cứu mạng mà cũng hãm hại, còn ai dám dùng hắn?

    Thời đại này chữ tín cá nhân rất trọng yếu, có thể nói tuy rằng trí nang bách xuất, nhưng nhân dân thuần phác, so sánh với người đời sau lừa bảo hiểm linh tinh, thời đại này chữ tín cá nhân vẫn đáng giá tin tưởng, hơn nữa mọi người tự xưng là quân tử, đều để ý thanh danh, loại để ý này là quan hệ đến tiền đồ của chính bọn họ.

    Tần quốc cũng bởi vì danh dự không tốt, nhân tài không có, bởi vì Tần quốc sớm ban bố Thương Ưởng biến pháp, thành công đặt trụ cột pháp chế, nhưng bản thân Thương Ưởng đây? Kết quả như thế nào? Xa không nói, nói gần, cha của Cam Lỗi là Cam Mậu, chính là một trong số đó.

    Thời đại Chiến quốc, thanh danh Tần quốc thối vô cùng, cho dù Tần quốc trải qua nhiều cố gắng nhưng hành vi "tá ma giết lừa" Tần quốc làm không chỉ một lần, ai cũng không muốn dốc hết sức lực, đánh bạc tiền đồ của mình cuối cùng rơi vào không có kết cục tốt.

    Cho nên Lý Quý Dương không đi làm việc làm cho Cam Lỗi nguyện trung thành Tần quốc, hắn trước tiên thi ân cho Cam Lỗi, đương nhiên một khi thời cơ chín muồi hắn sẽ nói cho hắn biết tài liệu thang thuốc là do đại công tử riêng vì Cam Lỗi tìm đến!

    Đến lúc đó xem hắn còn không vì Doanh Chính mà máu chảy đầu rơi hay không!

    - Ngươi bây giờ là đang phụ tá ta sao?

    Doanh Chính vốn không xác định, nhưng khi nhìn Lý Quý Dương, đột nhiên hắn liền xác định.

    Có lẽ từ mới bắt đầu tặng đồ cho mẹ con bọn họ, tiểu Dương chính là vì ủng hộ hắn a?

    - Đương nhiên!

    Lý Quý Dương dương dương tự đắc:

    - Ai bảo hai ta ăn ý đâu!

    Doanh Chính liền nở nụ cười.

    - Ta cần yết kiến quốc chủ, nên chuẩn bị chút lễ vật!

    Lý Quý Dương lôi kéo Doanh Chính đi vào nhà kho ở hậu viện.

    Trong nhà kho chứa đầy đồ vật, là lần trước mang tới nhưng chưa dùng xong, cộng thêm lần này mang tới không ít.

    Lý Quý Dương vừa vào những người khác liền đi ra ngoài, hộ vệ Doanh Chính đứng ngoài cửa canh chừng.

    Lý Trung phái người đi nấu cơm cùng nấu nước, thuận tiện nhìn xem Lý Tường cai quản người trong tòa nhà này như thế nào.

    - Ngươi nói ta tặng cái gì mới tốt?

    Lý Quý Dương mở thùng lớn, xuất ra một cái hộp nhỏ, lại tiếp tục mở ra, bên trong là vòng tròn thủy tinh, tinh thất trong sáng.

    Theo ánh mắt của Lý Quý Dương, vật này giống như hàng mỹ nghệ đời sau, chẳng qua nguyên vật liệu mắc một chút, đây mới thật sự là dùng đá thủy tinh tạo hình mà thành.

    Hắn nhìn thấy là vật bình thường, nhưng Doanh Chính chưa từng thấy qua!

    - Đây là cái gì?

    Doanh Chính nói chuyện đều có chút run run.

    - Khay thủy tinh, dùng đựng trái cây hoặc là mùa hè thì phóng khối băng, đẹp đâu!

    Lý Quý Dương cầm lên đưa cho Doanh Chính:

    - Thích không?

    - Cho tới bây giờ chưa thấy qua!

    Doanh Chính thật cẩn thận nhận lấy.

    Cầm vào trong tay mát lạnh, trong lòng Doanh Chính lại như lửa nóng, nhìn bảo bối này tiểu Dương cứ như vậy cho hắn!

    - Nga, nơi này còn có đâu, ta nhớ được còn có một bộ vật trang trí mười hai cầm tinh thì phải? Vật kia càng đẹp mắt!

    Lý Quý Dương đem thùng sản phẩm thạch anh đều mở ra cho Doanh Chính nhìn xem.

    Doanh Chính xem trợn tròn mắt!

    Một kiện là hiếm thế trân bảo, hai kiện là bảo bối, ba kiện là hiếm thấy, bốn kiện là ngạc nhiên, năm kiện, chỉ còn lại kinh ngạc!

    Nếu không sao có câu nói, thứ tốt có nhiều sẽ không đáng giá!

    Lý Quý Dương một hơi cho Doanh Chính nhìn xem thùng sản phẩm thạch anh, nếu không phải thủy tinh cầu rất kỳ lạ, hắn cũng muốn lấy luôn thủy tinh cầu mang ra rồi.

    Một bộ vật trang trí mười hai cầm tinh, làm thật sự là tinh xảo đặc sắc, làm ánh mắt Doanh Chính đều trừng lớn.

    - Còn có đồ vật như vậy!

    Lý Quý Dương cầm lấy một tiểu đỉnh thạch anh, hai bên tiểu đỉnh dùng vân văn, vẫn là tứ hợp vân văn, ở giữa có âm khắc đồ án hình rồng.

    Vân văn phần lớn tượng trưng thăng chức hoặc như ý, sử dụng rộng rãi, đa số làm nền đồ án.

    Hình rồng ở giữa mặc dù là âm khắc, nhưng tạo hình tinh mỹ, không hề bộc lộ!

    Ở thời đại này, đỉnh ngoại trừ dùng ăn cơm, còn dùng để hiến tế!

    Tiểu đỉnh thạch anh tuy rằng không điêu khắc trực phủ hoàng long, nhưng lại là màu vàng nhạt, hơn nữa tiểu đỉnh này làm thật tinh xảo, khẳng định không có khả năng dùng chứa thịt nướng, như vậy chỉ có thể dùng hiến tế thái miếu!

    Cùng một đãi ngộ với thất thải ngọc bích mà Lý Quý Dương từng hiến lên!

    Lý Quý Dương nói:

    - Thứ này chỗ tốt nói mãi không hết, cấp quốc chủ làm quà gặp mặt, ngươi cảm thấy thế nào?

    - Tốt lắm!

    Doanh Chính sờ sờ tiểu đỉnh, mát lạnh, nhưng không giá rét.

    - Vậy nó!

    Lý Quý Dương cất vào trong hộp nhỏ.

    Sau đó là các loại vật trang trí thạch anh, ngụ ý khác nhau, còn có đủ loại thạch anh trang sức:

    - Vật này cấp nghĩa mẫu!

    Chủ yếu toàn bộ trang sức nhất đẳng của Lý Quý Dươngơ tiến cung, chỉ nói trang sức đã có một thùng lớn, khuyên tai còn có thùng riêng, đủ loại!

    - Ngươi biết không? Trong cung đều truyền nói trang sức của a nương có thể đeo suốt một năm không trùng lặp!

    Doanh Chính nhìn thấy Lý Quý Dương thu thập trang sức thạch anh cho a nương, cũng chỉ có tiểu Dương bỏ được.

    - Tuy rằng không thật sự, nhưng ta thật cao hứng. Điều này chứng minh nghĩa mẫu ở trong cung trôi qua tốt lắm, không thiếu quần áo trang sức, không thiếu chi phí tiền tài.

    Lý Quý Dương nghe xong thật cao hứng.

    Người học qua lịch sử cũng biết vô luận là chính sử hay là ghi chép đều rất ít đề cập tới hậu cung, trừ phi hậu cung có biến hóa lớn.

    Ví dụ như Lữ Trĩ chuyên chính, Vũ Hậu đăng cơ, Từ Hi núp sau rèm chấp chính vân vân.

    - Không cần đều là vật phẩm quý trọng, một ít thục, mạch chẳng hạn, chọn mấy túi lớn là được.

    Nông gia tặng vật này, tỏ vẻ mùa thu hoạch, Doanh Chính muốn giúp Lý Quý Dương tiết kiệm một chút.

    - Việc này không thành vấn đề, đúng rồi, có cần đưa đậu hủ lên hay không?

    Lý Quý Dương nghĩ đây là cơ hội tốt!

    Có thể làm cho đậu hủ trước tiên ra đời.

    Kỳ thật thời đại hiện tại cũng chỉ có người nghèo cùng gia súc mới ăn đậu tương, các quý tộc đều không ăn, bởi vì vật kia mài thành phấn ăn vào bụng thì trướng bụng, vẫn còn rất bất nhã!

    Đậu tương ăn nhiều, sẽ thả cái rắm!

    - Tặng lên đi, lần trước a nương còn nói, cái ăn trong cung còn không ăn ngon như ở Lý gia trang.

    Doanh Chính nói.

    Kỳ thật a nương cũng nhớ tiểu Dương, mỗi khi tới lúc may quần áo theo mùa, liền lựa chọn vật liệu may mặc làm cho mình, làm cho tiểu Dương cùng tiểu Lý Tín, cuối cùng mới tới quốc chủ phụ thân.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 137:

    Theo thứ tự sắp xếp, Doanh Chính đã biết ở trong lòng a nương, mình là quan trọng nhất, tiếp theo là tiểu Dương, sau đó là tiểu Lý Tín, cuối cùng mới là quốc chủ phụ thân.

    - Cũng tốt!

    Lý Quý Dương lập tức đồng ý.

    Nói thật hắn đã sớm muốn công bố, nhưng là không có cơ hội!

    Tuyển lễ vật cho quốc chủ, lại đem cối xay cùng đồ dự bị làm đậu hủ chuẩn bị, Lý Quý Dương còn phải mang theo hai người biết làm đậu hủ.

    Người của Lý Quý Dương đều biết, nhưng bọn họ không để cho người ngoài biết!

    Từ lúc biết Lý Quý Dương muốn dẫn người tiến cung, Lý Trung rối rắm không biết nên lựa chọn ai mới tốt!

    - Lý Tường đi!

    Lý Quý Dương điểm danh:

    - Ngài cùng hắn là cha con, đi vào làm đậu hủ mà thôi, làm xong chúng ta còn phải đi ra đâu! Hơn nữa chưa chắc được nhìn thấy quốc chủ.

    Một người làm đậu hủ chưa chắc sẽ được tuyên triệu, cho nên không cần kích động như vậy.

    Lý Quý Dương nghĩ thật tốt, nhưng Lý Trung vẫn thật kích động:

    - Đây chính là hoàng cung a!

    Hoàng cung, đối với Lý Quý Dương mà nói là một tòa kiến trúc, nhiều nhất là một tòa kiến trúc đáng giá nghiên cứu, nhưng ở trong mắt Lý Trung, chính là thiên đường!

    Cho dù không gặp được quốc chủ, nhưng có thể đi vào cung một chuyến, đều là quang vinh!

    Doanh Chính dựa cửa cười không ngừng, Lý Trung quản gia thật thú vị, còn tìm người làm một thân quần áo mới cho mình cùng con trai, từ trong ra ngoài, từ đầu tới chân, buổi tối thậm chí còn kéo con thứ hai đi tắm sạch sẽ!

    Ngoài ra càng khẩn trương không ngờ chính là Triệu Cơ đang ở trong cung!

    - Chuẩn bị sẵn cái đệm, nếu Lý thiếu gia tới đây nhớ rõ phóng tới trước người hắn, lúc cúi lạy cần dùng.

    Triệu Cơ căn dặn tiểu cung nữ trong cung.

    - Dạ!

    Tiểu cung nữ vội vàng cầm đệm dày trong tay, tính toán buổi tối ôm ngủ.

    - Chuẩn bị thực đỉnh cho Lý thiếu gia dùng, thực bàn, trúc trứ (đũa trúc), đều dùng nước sôi nấu qua, cần nấu nước uống để sẵn.

    Lại dặn đại cung nữ.

    - Dạ!

    Đại cung nữ phụ trách hàng hóa nhanh chóng gật đầu.

    Đi theo Triệu Cơ phu nhân đã hơn một năm, phu nhân rất ít có thời gian thận trọng như vậy, cho dù là đối đãi quốc chủ.

    - Còn nữa, không thể bưng rượu, hắn còn nhỏ, chưa thanh niên, chỉ có thể uống nước sôi ấm áp.

    Triệu Cơ nói.

    Bởi vì ở Triệu quốc quen uống nước lạnh, bởi vì thủy thổ bất phục nên trên đường về Tần mẹ con nàng luôn bị tiêu chảy, nhưng ở trong Lý gia trang mẹ con họ lại không bị chút nào.

    - Dạ!

    Đại cung nữ khác lập tức gật đầu, trước kia trung cung không có nhiều quy củ như vậy, uống nước đều là nước từ trong giếng múc lên.

    Nhưng từ sau khi Triệu Cơ phu nhân nhập cung, những cung khác không biết thế nào, nhưng trong cung của nàng đều nấu nước sôi để nguội mới uống.

    Buổi tối Doanh Chính quay về cung, lần này hắn không mang theo đồ vật, bởi vì Lý Quý Dương đang khiêng đồ vật lên xe đâu!

    Nhân lúc mọi người còn đang bận rộn, hắn âm thầm tiến vào không gian.

    Không gian cũng đã xảy ra biến hóa, thật lâu không thấy có ánh mặt trời lúc này đã lộ ra chút ánh mặt trời, tuy rằng không biết viên hằng tinh kia làm sao tiến vào không gian.

    Có ánh mặt trời nên thực vật mọc càng tốt hơn, dược liệu xung quanh âm dương linh tuyền cũng đã có bộ dạng ngàn năm, trái cây thành thục không biết bao nhiêu lần.

    Lý Quý Dương lựa chọn đậu nành cùng lúa mạch tốt nhất, còn có kê vàng mẩy nhất đặt lên xe, dùng túi sạch sẽ chứa đựng.

    Thịt dê cùng thịt thỏ mà quản gia đại thẩm chuẩn bị lúc này cũng có nơi đi, Lý Quý Dương bỏ lên xe mười con dê, hai mươi con thỏ hong gió, hai mươi con trĩ ướp muối.

    Vừa lúc là mùa thu nên hắn có thể quang minh chính đại lấy ra hoa quả, xem như mua từ bên ngoài, chỉ là trái kiwi cũng có hai giỏ, một giỏ vỏ vàng, một giỏ vỏ xanh.

    Đếm lại tổng cộng có mười xe, ngoại trừ những đồ vật này còn có sản phẩm thạch anh cùng một ít vải dệt tinh xảo.

    Hai xe trâu, một chiếc là xe mua của Thanh Linh Tử, một xe để cho Lý Trung cùng Lý Tường ngồi.

    Ở cửa cung, Doanh Chính mang theo người đợi ở nơi này.

    Chứng kiến người đến, Doanh Chính không nhịn được tiến lên một bước.

    Lão nội thị đúng lúc kéo hắn lại:

    - Đại công tử, đừng nóng nảy.

    Doanh Chính sửng sốt, đây là ý gì?

    - Đại công tử, có người đang nhìn đâu!

    Lão nội thị cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng ngón tay thập phần bí mật chỉ chỉ, Doanh Chính vừa muốn ngẩng đầu, nhưng trong nháy mắt cảm thấy được không ổn, chỉ nhấc mí mắt nhìn lên trên, phía sau vách tường chắn, có vài bóng người nhìn thật quen mắt.

    Là người của Thành Giao!

    Có lẽ là nội thị, có lẽ là cung nữ, hoặc là tử trung của hắn.

    Tâm tình Doanh Chính vốn đang rất tốt, lúc này nhất thời bịt kín một tầng bóng ma.

    - Đây là hoàng cung a!

    Nhưng ngay lúc này xe dừng trước cửa cung, Lý Quý Dương xuống xe.

    Lý Quý Dương ăn mặc thật gọn gàng, vóc dáng nhỏ nhắn nhìn lên tường thành, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy mấy người kia đang thò đầu nhìn xuống hắn.

    Doanh Chính nở nụ cười, lại quang minh chính đại nhìn theo ánh mắt của Lý Quý Dương, mấy người kia không nghĩ tới Lý Quý Dương liếc mắt liền nhìn thấy bọn họ!

    Chợt ngây người, theo sau Doanh Chính đại công tử cũng nhìn lên!

    Hoảng sợ!

    Giống như con thỏ nhận lấy kinh hách, mấy người vội vàng chạy xuống dưới biến mất!

    Chứng kiến loại tình huống này, Lý Quý Dương chợt cười:

    - Đây là quy củ của hoàng cung?

    Doanh Chính không đáp, lão nội thị cũng sửng sốt, nhất thời tươi cười nói:

    - Chào Lý thiếu gia.

    Hắn khom người thật thấp.

    Vị Lý thiếu gia này là một người thú vị!

    - Chào ngài!

    Lý Quý Dương đối với lão nhân gia luôn thật tôn trọng.

    - Quốc chủ cùng a nương đều ở trong cung chờ ngươi đâu!

    Doanh Chính kéo Lý Quý Dương, cùng nhau đi vào trong cung.

    Cung đình, cái từ này mãi cho tới lúc này Lý Quý Dương mới phát hiện vì sao gọi là "cung đình".

    Bởi vì Lý Quý Dương không có tước vị, cũng không có thân phận, cho nên đi bằng cửa nhỏ hai bên.

    Tường thành thật cao, hơn nữa đường đi thẳng tắp, hai bên tường cao sừng sững, bên trên có binh lính đứng gác.

    Đi vào bên trong cửa, Doanh Chính kéo hắn đi lên một xe ngựa!

    Lý Quý Dương vuốt xe ngựa tấm tắc, đây chính là đồ cổ chân chính a!

    Doanh Chính giải thích:

    - Đây là xe ngựa, dùng để kéo người.

    - Ta biết, xe ngựa này..

    Lý Quý Dương ngâm nga đủ loại tri thức.

    Doanh Chính nghe xong đều chặc lưỡi, theo sau chợt nghi hoặc:

    - Ngươi nói rất đúng, ngươi từng làm qua xe ngựa?

    Lý Quý Dương nghẹn lời.

    Thời đại này ngựa là động vật hiếm lạ, chỉ dùng trong thám báo chiến tranh, hoặc là có người ngồi xe ngựa, nhưng đó là quân dụng, hoặc là dùng trong quân.

    Xe của thiên tử dùng sáu con ngựa, mà chư hầu quốc là nhất thừa, ở thời đại này nhất thừa chính là bốn con ngựa.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 138:

    Vả lại thời đại này toàn bộ xe ngựa đều làm bằng gỗ, mão đinh.

    Bánh xe mặc dù là hình tròn nhưng tuyệt đối không thể co dãn.

    Thời đại này xe ngựa chỉ có một vòng tròn, kéo xe bình thường là hai con ngựa. Kêu là phục mã, hai con ngựa kêu là tham mã, trước kia Lý Quý Dương chỉ nhìn thấy trong viện bảo tàng, xem qua xe ngựa thời đại Tần Hán, hiện giờ cũng đi vào ngồi!

    Hai người tán gẫu trong chốc lát, Doanh Chính mới nói với người điều khiển xe:

    - Đi thôi!

    Lý Quý Dương yêu thích xe ngựa vô cùng, trước kia muốn tới gần đều phải có giấy thông hành, hiện giờ là ngồi thẳng lên xe, chân thật thể nghiệm đâu!

    Nhưng xe ngựa vừa nhúc nhích, hắn liền thảm!

    - Ai u!

    Xóc nảy một chút, Lý Quý Dương liền cút vào trong lòng Doanh Chính.

    - Cẩn thận một chút!

    Doanh Chính vội vàng đem người đỡ lên.

    Xe lại xóc nảy!

    Lại xóc nảy!

    Xóc nảy!

    Lý Quý Dương cảm giác mình cưỡi không phải là ngựa, mà là bật bật xe!

    Nhưng lúc hắn đụng vào Doanh Chính, lại phát hiện Doanh Chính ngồi thật vững chắc!

    Bị Doanh Chính nâng đỡ ngồi thẳng, hắn liền hiểu được nguyên lai Doanh Chính dùng một bàn tay nắm cánh tay của hắn, một bàn tay nắm lấy tay nắm nằm bên cạnh vách xe!

    Trái lại Lý Quý Dương, vừa lên xe liền bệnh nghề nghiệp phát tác, lập tức nghiên cứu xe ngựa, chỉ là ngồi xuống cũng không biết tìm địa phương ổn định chính mình, xe ngựa chạy tới hắn liền bị xóc nảy muốn văng ra ngoài!

    - Sắp tới rồi.

    Doanh Chính đành an ủi hắn.

    - Nha!

    Lý Quý Dương ngơ ngác gật đầu, thanh âm còn mang theo âm rung.

    Một đường không nói chuyện, Lý Quý Dương nghĩ tới sẽ nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp, kết quả hai bên đều là thành cung cao cao, ngõ tắt nhỏ thật sâu, trừ ra thậm chí cũng không nhìn thấy một thân cây!

    Xe ngựa rốt cục đi tới một cửa thành cao lớn!

    - Tới nội thành, chỉ có thể đi bộ.

    Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương xuống xe ngựa.

    - Vì sao?

    Lý Quý Dương không hiểu, hắn cảm thấy trong ngoài đều cũng giống như nhau.

    - Bởi vì chỉ có quốc chủ mới có thể ngồi xe ngựa trong nội thành, trừ phi quốc chủ đặc biệt ban thưởng.

    Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương đi lên phía trước, phía sau bọn họ đi theo một hàng người.

    Mà trước mặt bọn họ là một đội binh lính giơ mâu tuần tra, nhìn thấy đoàn người Doanh Chính cùng Lý Quý Dương, chỉ gật gật đầu, thậm chí còn không cần khom thắt lưng.

    Lý Quý Dương nhìn ánh mắt đều trợn tròn.

    - Bọn hắn?

    Đây chính là vệ binh Tần quốc chân chính!

    So sánh với Tần dũng (người bị nhét trong chậu, như tượng binh mã), những người sống này càng làm cho Lý Quý Dương có cỗ xúc động muốn đi phỏng vấn một chút.

    - Bọn họ là đội bảo vệ hoàng cung, nhìn thấy quốc chủ cũng không cần hành lễ.

    Doanh Chính vỗ vai Lý Quý Dương.

    - Không phải cố ý lãnh đạm ngươi?

    Lý Quý Dương nghi hoặc.

    - Không phải.

    Doanh Chính cười cười:

    - Nếu lúc bọn hắn hành lễ, gặp nguy hiểm ai tới bảo hộ chúng ta?

    Lý Quý Dương chợt hiểu ra, đây là sợ hành lễ làm chậm trễ công tác, vạn nhất lúc quỳ xuống dập dầu có thích khách lăn lộn tiến vào, đến lúc đó không xong chính là người trong Tần Vương cung.

    - Thì ra là thế!

    Chỉ cần không phải lãnh đạm Doanh Chính thì được rồi.

    - Đi thôi!

    Doanh Chính lôi kéo hắn tiếp tục đi, hắn thân cao chân dài, đi đường đều uy vũ sinh gió.

    Lý Quý Dương chạy chậm theo sau, cuối cùng mệt thở hồng hộc!

    - Còn phải đi bao lâu a?

    Lý Quý Dương nhìn một mảnh cung điện đàn rộng lớn, lúc này Tần Vương cung chủ yếu dùng vào thực tế là việc chính, không giống như đời sau, Tần Thủy Hoàng xây dựng cung điện khổng lồ, đem lục quốc hoàng cung đều mang tới.

    Nhưng kiến trúc thời đại này chỉ có một chữ, lớn!

    Tường thành lớn, cung điện lớn, cây cột lớn, không huy hoàng như những cung điện triều đại sau này, không tinh xảo như vậy, nhưng lại đại khí.

    - Sắp đến, nơi này là tiền điện, phía sau chính là chỗ ở của a nương.

    Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương đi một lúc lâu, chân của Lý Quý Dương có chút đau thì mới tới.

    Có thể do nơi này là hậu cung, vả lại nền cao, vị trí cung điện ở trước mặt, bậc thang cũng không nhiều, nhưng nhìn ra được cung điện hậu cung có một mặt ôn nhu, không trang nghiêm túc mục như cung điện phía trước, nhưng vẫn có uy nghi.

    Hành lang treo lụa mỏng, cầu ngang phía trước, cùng với hoa cỏ gieo trồng.

    Chỗ ở của Triệu Cơ không thể tùy ý ra vào, Doanh Chính cho người vào bẩm báo mới được cho phép, sau đó mang theo Lý Quý Dương đi vào cửa lớn.

    Vừa vào còn không phải tẩm điện, mà là tiền điện, cũng chính là nơi tiếp khách uống rượu dự tiệc.

    Cung điện rất lớn, lại rất cao, xung quanh có không ít nội thị cùng cung nữ, nhưng bọn họ đều cúi đầu, Lý Quý Dương nhìn mà mắt thèm!

    Đây đều là người chân chính sinh hoạt trong Tần Vương cung!

    Tư liệu trực tiếp không biết có bao nhiêu!

    Lên bậc thang đi vào cung điện đều có cung nữ vén rèm.

    Hai người vừa vào cửa, sau lưng liền nghe được thanh âm quen thuộc:

    - Cuối cùng đem hai nhi đồng phán tới rồi.

    Là thanh âm của Triệu Cơ!

    - Nghĩa mẫu!

    Lý Quý Dương ngẩng phắt đầu, vui mừng vô hạn nhìn Triệu Cơ.

    Hiện giờ Triệu Cơ, đại khái cuộc sống ở trong cung so với trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mặc dù có chút chuyện sốt ruột nhưng vẫn tốt hơn lúc ở phủ con tin Triệu quốc rất nhiều!

    Khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng, mái tóc đen bới cao, đeo đồ trang sức loa châu, cùng cây trâm với khuyên tai.

    Mặc bộ quần áo màu đỏ kiểu Tần quốc, vẻ mặt từ ái lẫn kích động nhìn Lý Quý Dương, trong lòng nàng rõ ràng mình cùng đứa con hồi cung có thể trôi qua tốt như vậy, ít nhiều là nhờ đứa con nuôi lúc đó vì kích động mà tùy tiện nhận thức trước mắt.

    Đủ loại trang sức chất đầy kho, ra tay đều là thưởng vàng, còn có đủ loại vải dệt, đều chất đầy trong kho.

    Quốc chủ cũng có ban cho, nhưng so sánh với sự cẩn thận chu đáo của Lý Quý Dương, càng giống như là vì áy náy nên bù đắp mà thôi.

    - Mau tới đây gặp qua quốc chủ!

    Triệu Cơ vẫn chưa quên quy củ.

    Lý Quý Dương nhìn thoáng qua nam nhân bên người Triệu Cơ.

    Nam nhân diện mạo bình thường, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, ngồi nơi đó có điểm uy nghi của nhân quân, vẻ mặt ba phần tươi cười bảy phần nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn Lý Quý Dương mang theo vẻ xem kỹ cùng thông minh lanh lợi.

    Đây là Tần Trang Tương Vương, Doanh Tử Sở, nguyên lai Doanh Dị Nhân!

    Là "Hàng" trong đầu cơ kiếm lợi a!

    - Thảo dân Lý Quý Dương, tham kiến quốc chủ!

    Vào thời này còn chưa có xưng hô "vạn tuế" buồn nôn lại không thực tế, không thể kêu vương thượng, bởi vì Lý Quý Dương không có chức quan, không thể gọi bệ hạ vì đó là chuyên dụng của hoàng đế.

    Hiện giờ Tần Thủy Hoàng còn đang đứng bên cạnh hắn đâu!

    - Ngươi chính là Lý Quý Dương?

    Trang Tương Vương đánh giá hắn càng thêm thật sự.

    Từ khi Triệu Cơ cùng Chính nhi về trong cung, ba câu có hai câu nhắc tới hắn, tuy rằng ban đầu Vương Kiều có ý ám chỉ, nhưng sau khi hắn nghe được đứa nhỏ này chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, liền buông ra, bởi vì a Chính nói hắn thoạt nhìn thật gầy yếu.

    - Đúng là thảo dân.

    Lý Quý Dương cung kính đáp lời, kỳ thật hắn không muốn quỳ xuống dập đầu, hiện đại có rất ít người đi lễ lớn như thế.

    Nhưng nơi này là cổ đại, ở thời đại Chiến quốc, không quỳ thì không được!
     
    Heoheocon9552, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 139:

    Trong lòng Lý Quý Dương nghĩ thầm: Coi như là phục lạy lão tổ tông!

    Nói tới đây cũng là lão tổ tông, chỉ là niên đại lâu hơn một chút, lão tổ tông thời kỳ cuối Chiến quốc.

    - Ân, đứng lên đáp lời.

    Đứa nhỏ này nhìn thấy còn thành thật, Trang Tương Vương cho người ngồi xuống, là cho Doanh Chính cùng Triệu Cơ mặt mũi.

    - Tạ quốc chủ!

    Lý Quý Dương nói xong đứng lên.

    - Ngồi cùng với ta!

    Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương ngồi dưới tay quốc chủ.

    - Nghĩa mẫu gần đây khỏe không?

    Sau khi ngồi xuống, Lý Quý Dương liền nhìn qua Triệu Cơ.

    - Tốt, nghĩa mẫu tốt lắm!

    Triệu Cơ cầm một đôi đũa đưa cho Trang Tương Vương:

    - Quốc chủ tạm thời ăn chút gì đệm bụng, một lát lại phải dự thu yến, còn phải uống rượu.

    - Được.

    Trang Tương Vương gật đầu tiếp đũa.

    Phía sau có cung nữ bưng lên ba thực đỉnh, theo thứ tự là đôn thịt dê, thịt bò nướng cùng cải thìa nướng.

    Còn có một mâm bánh mì trắng.

    Bánh mì trắng có chút ố vàng, Lý Quý Dương cảm thấy bởi vì là cối xay thời đại này làm cũng không kín kẽ, toàn bộ thực vật bị mài ra đều là viên bi thô, làm thực vật ăn cũng thô, tinh tế gia công ít.

    Không phải không có năng lực kia, mà là không có công cụ tốt như vậy.

    Cối xay của Lý gia trang là do Lý Quý Dương cho người trong nhà làm theo yêu cầu, đương nhiên có thể nghiền nát mềm nhuyễn hơn.

    - Đứa nhỏ này làm sao vậy?

    Bị người tội nghiệp nhìn lên, Trang Tương Vương ăn cũng không vô nữa.

    - Tiểu Dương làm sao vậy? Là mệt nhọc sao?

    Triệu Cơ quan tâm hỏi.

    - Không có, chỉ là cảm thấy quốc chủ ăn cơm đơn giản, ngày trôi qua thật mộc mạc.

    Lý Quý Dương nhìn hoa quả trước mặt mình, kỳ thật cũng không có gì đặc biệt a!

    Hương vị hoa quả cũng không ngon bằng trong không gian sản xuất, xem quốc chủ ăn thật làm cho người đời sau như hắn nhìn thấy liền giật mình!

    Không nói chuyện khác, có vị chủ tịch hay thủ tướng quốc gia nào ăn bánh mì thô sáp với thịt nướng nguyên thủy a?

    - Trong cung tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không xa xỉ.

    Triệu Cơ mang theo ý cười giải thích:

    - Vả lại quốc chủ cuộc sống mộc mạc, không thích xa hoa.

    Nàng đây là trợn mắt nói lời bịa đặt!

    Nhưng ai bảo là Trang Tương Vương thích nghe!

    Quần áo trên người Trang Tương Vương là Lý Quý Dương tiến hiến vải vóc, Triệu Cơ tự tay chế tạo, nguyên liệu vải vừa sờ vào cũng biết là thứ tốt!

    Nhưng nguyên liệu vải lại thập phần đặc biệt, dưới ánh mặt trời có thể chứng kiến từng đợt hoa văn do kim tuyến dệt thành, nhưng dưới ánh nến trong phòng nhìn qua lại là ngân văn, mà ở trong này bởi vì có ánh sáng đầy đủ nên không đốt đèn, cho nên quần áo chỉ hoa lệ bình thường.

    Kỳ thật nội hàm tương đương kinh người!

    Sau khi Triệu Cơ làm xong quần áo tiến hiến cho quốc chủ, quốc chủ hết sức hài lòng.

    Bằng không cũng không ở thu yến mặc nó tham dự, thậm chí đai lưng là phiến ngọc thạch chạm rỗng, thoạt nhìn đơn giản hào phóng, nhưng một mảnh ngọc sức cũng đủ cho một nhà bình thường trải qua hai ba năm sinh sống không cần làm việc gì trong Hàm Dương thành.

    Đây là Lý Quý Dương nói điệu thấp xa hoa!

    Triệu Cơ thật sự am hiểu lời này, cũng biến thành hành động!

    Không giống như là Vương Kiều phu nhân, làm quần áo quốc chủ nhìn thoáng qua liền tức giận, bởi vì nàng làm tuy rằng cũng tốt, nhưng dùng nguyên liệu bình thường, còn nói là "tiết kiệm", "thuần phác" vân vân..

    Hơn nữa nguyên liệu vải còn là cung nữ trong cung của nàng dệt ra tới!

    Cho dù ngoài miệng quốc chủ nói thích mộc mạc, kế thừa tác phong cuộc sống của Chiêu Tương Vương, đó cũng chỉ là làm cho người ngoài xem, không nhìn thấy toàn triều đại thần đều là cựu thần khi đó sao?

    Quốc chủ đây là không tình nguyện mộc mạc, cho nên thích Triệu Cơ "điệu thấp xa hoa", đối với "cuộc sống điệu thấp" chân chính lại căm thù tận xương tủy!

    Triệu Cơ từng cùng quốc chủ trải qua cuộc sống hoạn nạn ở Triệu quốc, đương nhiên càng hiểu được tính tình của nam nhân này hơn là Vương Kiều, quốc chủ thích sống xa hoa mới là đúng nhất!

    - Quốc chủ rất.. rất.. thảo nhân quá cảm động!

    Lý Quý Dương lập tức liền diễn lên, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

    Lịch sử sẽ không gạt người, khi hắn nói cuộc sống của quốc chủ thuần phác, Triệu Cơ cũng nói như vậy, mà quốc chủ quả nhiên vẻ mặt tươi cười lắc đầu:

    - Quả nhân chỉ nguyện noi theo phụ thân tổ phụ, để cho Đại Tần càng thêm cường thịnh, việc vặt bên người nên đơn giản thì đơn giản.

    - Quốc chủ thật sự là hiếu tử hiền tôn.

    Lý Quý Dương thổi phồng người luôn chọn từ tốt nhất.

    Doanh Chính ngồi chỗ kia không rên một tiếng, trên thực tế trong bụng mau cười căng gân!

    Quốc chủ phụ thân là dạng người gì, hắn còn không biết sao? Tiểu Dương cũng vậy, một bên nghiêm trang nói chuyện, bí mật lại lôi kéo tay hắn gãi gãi lòng bàn tay, cũng không phải mình buộc hắn nói như vậy!

    Tần Thủy Hoàng cảm giác đặc biệt ủy khuất!

    Bảo bảo đặc biệt ủy khuất, nhưng bảo bảo không dám nói.

    Trang Tương Vương ăn chút gì liền buông đũa xuống, nói với Triệu Cơ:

    - Quả nhân đi trước, chờ một lát ngươi mang theo Chính nhi cùng tiểu Dương đi qua đi, nếu là nghĩa tử của ngươi, cũng xem như là nghĩa tử của quả nhân là được.

    - Dạ!

    Triệu Cơ cảm động hai mắt lưng tròng nhìn Trang Tương Vương, trong mắt tình ý đều nhanh tràn ra tới!

    Doanh Chính lập tức lôi kéo Lý Quý Dương quỳ xuống phục lạy, đây là thừa nhận địa vị của Lý Quý Dương!

    - Lý Quý Dương, bái kiến nghĩa phụ!

    Lý Quý Dương lập tức nhận thức thân.

    - Cùng nghĩa mẫu ngươi trò chuyện đi, nghĩa phụ đi trước gặp các đại thần.

    Trang Tương Vương vươn tay, lập tức có nội thị tiến lên nâng đỡ Lý Quý Dương ý bảo hắn đứng dậy.

    - Dạ!

    Lý Quý Dương cười híp mắt.

    Quốc chủ muốn đi, Triệu Cơ đương nhiên muốn đưa tới cửa, còn có ý tứ không bỏ được, điều này làm cho Trang Tương Vương rất hài lòng.

    Mà Doanh Chính cùng Lý Quý Dương đương nhiên muốn đi theo đưa tiễn, chờ đội ngũ quốc chủ đi khuất mới quay vào nội điện.

    - Nghĩa mẫu, ngài ở trong cung thật sự tốt không?

    Lý Quý Dương cùng Doanh Chính ngồi hai bên người Triệu Cơ.

    - Tốt lắm, con luôn cấp quá nhiều đồ vật, trong nhà cũng còn tốt sao? Tiểu Lý Tín cũng cao hơn rồi chứ?

    Triệu Cơ cười hỏi.

    - Trong nhà mọi chuyện đều tốt, đồ vật ngài cứ việc dùng, chỗ con có rất nhiều, đều là sư phụ con cấp cho, hắn làm cho sư huynh mỗi khi tới thăm con một chuyến đều cho không ít đâu!

    Lý Quý Dương cười nói:

    - Tiểu Lý Tín tốt lắm, hiện giờ biết chạy biết nhảy, nói chuyện cũng lưu loát, trong ngày gào khóc kêu tán loạn xung quanh.

    Hiện tại tiểu Lý Tín có thể chạy khắp nơi, một mình Lan nãi mẫu cũng không theo kịp hắn, quản gia đại thẩm liền phái hai tráng phụ mạnh khỏe đi theo Lan nãi mẫu cùng nhau chiếu cố tiểu thiếu gia, đương nhiên đợi khi nào tiểu thiếu gia ra khỏi phòng mới đi theo, bình thường không được vào chủ viện, Lan nãi mẫu cũng không cho phép các nàng gần người hầu hạ tiểu thiếu gia.

    - Cai sữa rồi chứ?

    Triệu Cơ hỏi.

    - Cai rồi, ban đầu không dám trực tiếp chặt đứt, làm cho hắn chút canh trứng, cháo hoa quả, còn có phụ thực linh tinh, hiện tại không còn bú sữa.

    Bởi vì đều ăn đồ vật trong không gian, tiểu tử kia bây giờ khỏe mạnh đáng yêu, thông minh lanh lợi vô cùng!

    - Trong nhà thu hoạch như thế nào?

    Triệu Cơ quan tâm hỏi.

    - Thu hoạch tốt lắm, con tự mình đưa tới thuế lương, còn mang theo một ít cho nghĩa mẫu nếm thử.

    Lý Quý Dương khoa tay múa chân:

    - Đều thật mẩy lại lớn đâu!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 140:

    Doanh Chính ngồi một bên nghe Triệu Cơ hỏi thăm việc nhà với Lý Quý Dương, thật ấm áp, so với lúc quốc chủ phụ thân còn ở đây không khí càng thoải mái hơn.

    Mà bên kia, Trang Tương Vương ngồi trong xe, ngồi cùng xe với hắn là nội thị bên người của hắn, lái xe là do nội thị dạy dỗ, là một tiểu nội thị lợi hại.

    - Ngươi gặp qua hắn, nói như thế nào?

    Trang Tương Vương hỏi, đoàn xe chậm rãi mà đi, người xung quanh nhìn thấy lập tức hành lễ.

    Chỉ có quân Tần tuần tra xa xa giơ mâu làm lễ.

    - Những thứ khác không thấy cái gì, nhưng vị Lý thiếu gia này rất có hiếu tâm, nghe nói còn mang theo thật nhiều lễ vật tiến vào, còn có đặc biệt cấp cho quốc chủ ngài, cũng hỏi thăm qua về chuyện của hắn, chỉ tiếc, không có cái gì!

    Nội thị cũng ngồi, nhưng mơ hồ đem Trang Tương Vương bảo hộ trong phạm vi mình có thể với tới.

    - Điều tra ra sư phụ của hắn sao?

    Ánh mắt Trang Tương Vương nhìn về phía trước.

    - Không có, vị sư huynh kia cũng không tìm được tung tích, người của chúng ta không thể dựa vào gần quá, nơi đó rất hẻo lánh, có thêm một con thỏ cũng sẽ bị nhận ra!

    Nội thị cũng rất đau đầu.

    Lý lão gia tử rất biết chọn địa phương, mùa này hoặc là dã vật trên núi, vừa động liền bị người phát hiện, dù sao dã vật sẽ không nhìn thấy người còn thành thật, hoặc là người lên núi săn thú hái nấm, Lý gia trang đã bị Lý Quý Dương dựng lên tường vây cao lớn, hơn nữa cũng không phải tường vây sườn dốc của thời đại này, mà là tiêu chuẩn tường vây thẳng từ trên xuống dưới!

    Là vì lo lắng ngày mùa đông trên núi không nhiều thực vật, dã vật tiếp tục xông vào trong thôn trang bị thương người.

    Nghe nói trước kia từng có sói tiến vào thôn trang, Lý Quý Dương cũng không dám mang theo nhiều người như vậy lưu ở địa phương nguy hiểm.

    Hắn ghét bỏ tường vây mang độ dốc, bất luận là người hay dã thú tay chân linh hoạt một chút đều có thể bò lên, cũng chẳng thể trách cổ đại có câu nói "võ nghệ cao cường", nếu ở hiện đại thì cứ thử xem?

    Đừng nói là đại lầu cao chọc trời, tòa lầu ba tầng cũng không thể bò lên!

    Bởi vì vách tường thẳng băng từ trên xuống dưới, vách tường cổ đại mang theo độ dốc không nói, còn có góc cạnh, thấp một chút leo lên cũng không mất bao nhiêu công sức!

    Lại bởi vì dân cư Lý gia trang thật đơn giản, mọi người ai mà không biết ai a?

    Ngay cả hàng xóm cũng cách xa trăm tám mươi dặm, người lạ vừa tiến vào chẳng khác gì hạc rơi vào bầy gà, vô cùng thấy được!

    Làm cho trinh thám của bọn họ không cách nào trà trộn được vào!

    Lời của nội thị làm cho Trang Tương Vương cười cười:

    - Vậy quang minh chính đại đi, quả nhân nhận biết đứa bé kia làm nghĩa tử, tuy rằng không quan không tước, nhưng nghĩa phụ phái người thăm nghĩa tử, hẳn là không vấn đề.

    - Dạ!

    Nội thị cao hứng, cuối cùng có một lý do quang minh chính đại đi Lý gia trang, ở bên ngoài cũng nhìn không thấy được gì, có thể đi vào thì lại khác.

    - Mang lễ vật gì vậy?

    Trang Tương Vương cảm thấy hứng thú.

    Bởi vì mỗi lần đều có bất ngờ, vả lại cấp đồ vật Tần quốc tuyệt đối không có, hắn đoán sư phụ của Lý Quý Dương khẳng định không phải người Tần quốc, nhưng luôn luôn không biết là người nước nào.

    Người này có bút tích lớn như thế, là vì nhìn trúng Lý Quý Dương, hay là còn có mưu đồ gì khác?

    Mấu chốt chính là căn cơ của Lý Quý Dương rất đơn giản, thời gian hắn đi học chỉ là một khoảng trống thần bí, không ai biết hắn học ở nơi nào, sư phụ là ai.

    - Quốc chủ, ngài thật sự cho rằng vị sư phụ thần bí kia, chính là dị tinh?

    Nội thị hít hít mũi, bọn họ điều tra dị tinh sắp hai năm, cũng không rõ ràng.

    - Có phải hay không, không xác định a!

    Trang Tương Vương cũng đau đầu.

    Theo lý mà nói dị tinh buông xuống ở Tần quốc thì là phụ tá Tần quốc bọn họ, nhưng mấy quốc gia khác cũng biết, ở bên ngoài phái sứ thần đến, thầm cũng không biết có bao nhiêu mật thám, một nhà hắn còn truy xét không được thì còn có thể nói là người bên dưới không cố gắng, hoặc là dị tinh rất biết ẩn núp, nhưng nhiều nhà, toàn bộ thiên hạ đều truy xét, lại không tìm được một cọng tóc của dị tinh, điều này khiến trong lòng các quốc chủ đều nói thầm.

    Nhất là Tần quốc liên tiếp chết đi quốc chủ!

    Trang Tương Vương cũng hiểu được sự tình quá mức đúng dịp, nếu dị tinh quả thật là khắc quốc chủ, vậy hắn chẳng phải là nguy hiểm sao?

    - Dị tinh năm kia hàng lâm, có phải có trẻ con mới ra đời?

    Nội thị luôn hoài nghi như vậy.

    - Không phải, những người đó nói trẻ con mới ra đời không có năng lượng lớn như vậy, có thể làm cho thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang.

    Trang Tương Vương lắc đầu:

    - Ít nhất cũng phải là người trưởng thành.

    Dị tinh hàng lâm, là những người đó xem thiên tượng trắc ra bốn chữ.

    Thậm chí còn cảm thấy được dị tinh là đến phụ tá chính mình định thiên hạ!

    Nghe nói ngay cả Chu thiên tử cũng phái người âm thầm điều tra nghe ngóng, ở bên ngoài còn cấp sắc lệnh thiên tử cho các quốc chủ, ra lệnh cho bọn họ giao ra dị tinh!

    Đương nhiên thiên tử sắc lệnh này bọn họ đều xem như hắn thả cái rắm!

    Mặt mũi của Chu thiên tử ở trước mặt các chư hầu Chiến quốc hoàn toàn không có chút địa vị!

    Lúc này hai mẹ con Vương Kiều cùng Thành Giao đang bí mật nói chuyện.

    - Đứa con, nhìn xem, thật sự được chứ?

    Vương Kiều đứng chính giữa, tùy ý cho bọn cung nữ trang điểm cho nàng.

    - Đương nhiên là đẹp!

    Thành Giao giương cổ:

    - Đây là nhi thần tìm thật nhiều tiền mua tới trân châu tốt nhất cho ngài đâu!

    Vì mua thượng hạng trân châu, hắn đã tiêu phí rất nhiều vàng, hơn nữa còn đáp lên không ít nhân tình!

    - Vậy là tốt rồi!

    Vương Kiều phu nhân sờ trang sức của mình, từ sau khi bị con tiện nhân Triệu Cơ đè ép xuống, nàng đặc biệt chấp nhất với trân châu.

    Nhưng sản lượng thứ này cực nhỏ, vả lại Tần quốc không nằm gần bờ biển, từ Sở quốc đưa tới trân châu vật tốt đương nhiên cần hiến cho quốc chủ, quốc chủ đối với nàng bình thường, cũng không ban cho nàng, bên ngoài mua cũng không mua được trân châu gì tốt.

    Cơn tức này nàng luôn nghẹn lên, không thể phát ra, may mắn con nàng hiếu thuận, làm ra một chuỗi thượng hạng trân châu cho nàng, làm trang sức cho nàng đeo.

    Lúc xuân yến Triệu Cơ cho nàng khó xem, năm nay nàng nhất định phải trả trở về!

    Triệu Cơ nhìn lễ vật cười nói:

    - Sao con lại vẫn mang theo nhiều đồ vật như vậy vào a?

    - Trong nhà đều đủ dùng, nghĩa mẫu cùng a Chính ở trong cung, thứ tốt đừng keo kiệt!

    Lý Quý Dương mở lễ vật cho nàng xem qua.

    Nhìn thấy trang sức thạch anh, Triệu Cơ liền yêu thích.

    - Đáng tiếc đã trang điểm xong rồi, bằng không mang bộ thạch anh này!

    Triệu Cơ vuốt sản phẩm thạch anh lưu luyến.

    - Trên đầu của nghĩa mẫu mới là tốt nhất!

    Lý Quý Dương chỉ vào loa châu nói với Triệu Cơ, truyền thuyết về loa châu, cùng với chú ý.

    Doanh Chính phất lui người hầu, nói:

    - A nương, hôm nay tiểu Dương là vì mẹ con chúng ta mới khoe khoang như vậy, trước kia hắn luôn điệu thấp đâu!

    Hắn cho rằng Lý Quý Dương sở dĩ cao điệu như vậy cũng là vì hắn cùng a nương, là vì giúp hắn tranh qua được Thành Giao.

    - A nương biết, tiểu Dương, nếu là ta cùng a Chính không có cái mạng kia, con nhanh chóng mang theo tiểu Lý Tín rời đi Tần quốc, tùy tiện tìm một chỗ ẩn cư đi!

    Triệu Cơ lộ vẻ ưu sầu nói.

    - Sẽ không, nghĩa mẫu!

    Lý Quý Dương an ủi nàng:

    - Hai chúng ta đều sẽ cố gắng.

    - Vương Kiều có nhà mẹ đẻ, nghĩa mẫu có cái gì? Thành Giao có nhà ông bà ngoại, Chính nhi có cái gì?

    - Ngài có con!

    Lý Quý Dương thật tự tin nói:

    - Con làm nhà mẹ đẻ cho ngài!

    Doanh Chính sờ sờ đầu của hắn:

    - Được, ngươi làm nhà mẹ đẻ cho a nương.

    Triệu Cơ thu liễm:

    - Được rồi, đừng nói chuyện này, Chính nhi cần đọc sách luyện võ nhiều hơn, tiểu Dương cũng vậy, hiện tại hai con còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều như vậy.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...