Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 121:

    Những người này cũng không có người đứng đầu, Lý Quý Dương nghĩ nghĩ thương lượng với lão quản gia:

    - Hay là gọi Lý Phúc tới đây làm quản gia?

    - Nơi này chỉ là biệt viện, Lý gia trang mới là lão gia.

    Lý Trung không đồng ý:

    - Lý Phúc còn phải ở nhà chiếu cố gia súc đâu!

    Thời đại này có nhà lớn còn chưa coi vào đâu, phải có đại gia sức mới xem như có tiền!

    - Hay là cho Lý Tường đến?

    Lý Tường là con thứ hai của quản gia, không lợi hại như lão đại cũng không được cha mẹ thương yêu như con út, vì thế có chút trầm mặc ít lời.

    - Hắn?

    Đối với con thứ hai hắn cũng không quá chú ý.

    - Đúng vậy!

    Lý Quý Dương vẫn thật là xem trọng Lý Tường, mặc dù làm người điệu thấp cũng không có nghĩa hắn ngu ngốc, trên có huynh trưởng xuất sắc, dưới có ấu đệ còn nhỏ, hắn đương nhiên không thể vượt trội, cũng sẽ không xuất đầu, bởi vì hắn biết huynh trưởng kết thừa địa vị quản gia của phụ thân thì cả nhà mới qua được ngày lành.

    Mà ấu đệ càng cần quan tâm nhiều hơn một ít, cho nên hắn rất điệu thấp.

    - Có thể được sao?

    Con thứ hai hắn quả thật không chú ý, chỉ biết là một đứa bé tốt.

    - Nhất định là được!

    Tuy Lý Tường trầm mặc ít lời, nhưng cũng không phải là không biết tính toán.

    Cứ như vậy Lý trạch đã định Lý Tường làm quản gia, hai mươi nô bộc cũng giao cho hắn chưởng quản.

    Định rồi việc này, Lý Trung thu thập trong nhà, nên mua thêm thì mua, Lý Quý Dương an bài chỗ ở cho mười đứa bé, may là bọn họ đều ngoan ngoãn, hai đứa bé một giường là đủ rồi, hơn nữa là mùa thu nên không quá lạnh, hai cái mền cùng gối đầu thì đã đủ.

    Bởi vì vừa tới Hàm Dương thành, lại là nhà mới cũng không dám cho bọn họ tùy tiện đi ra ngoài chơi, sau khi rửa mặt đều chạy tới chạy lui trong sân, Lý Quý Dương đi theo nhìn một chút.

    Tòa nhà là nhà cửa có hai lối vào, nhà trước cùng nhà sau kết nối bởi một hoa viên, thời đại này hoa viên cũng không có gì để thưởng thức, gieo trồng nhiều cây dâu, còn có táo tàu, nơi hẻo lánh trồng cây đào, đáng tiếc bây giờ là mùa thu nên chỉ ra trái mà không còn nở hoa.

    Hai bên đường trồng không ít hoa cúc, nụ hoa rạng rỡ xõa bung.

    Còn có một tiểu hồ, chiếm nửa diện tích hoa viên, bên trong rửa sạch cũng không có gì, chỉ chứa nước.

    Nước trong suốt cũng không có mùi khó ngửi, mép nước trồng thủy trúc cây liễu, còn trải đá, gieo trồng không ít phong lan.

    - Thiếu gia?

    Cam La cảm thấy bọn nhỏ quá ầm ĩ, có chút e ngại nhìn Lý Quý Dương.

    - Đi thôi, nhìn xem còn tìm được gì?

    Lý Quý Dương cười đẩy hắn:

    - Chỉ cần đừng leo cây xuống nước, tùy tiện chơi!

    Tiền viện có khách sảnh, phòng sách, phòng khách cùng phòng ăn, còn có lều xe ngựa, chỗ ở của người hầu cùng địa phương ăn uống của họ.

    Trong phòng sách còn có chỗ ngủ, có thể nghỉ ngơi cũng có thể trở lại hậu viện.

    Hậu viện chính là phòng ngủ chính, phòng khách cùng phòng ăn, bên trái là phòng khách, bên phải là địa phương uống rượu ngắm cảnh, Lý Quý Dương lại cho người tu sửa nhà vệ sinh.

    Buổi tối ăn cơm mười đứa bé vừa nếm thức ăn lại nhìn Lý Quý Dương, không ngon như lúc ở nhà!

    Thuần Nhã ở nhà chiếu cố tiên sinh nên không đi theo, Lý Tường lặng lẽ đi nhà bếp chỉ chốc lát sau lại bưng lên thực vật khác.

    Bỏ thêm gia vị, cũng không kém bao nhiêu.

    - Còn lại cho bọn họ cầm đi nấu cơm!

    Lý Quý Dương đem đồ gia vị đưa cho Lý Tường mang đi cho nhà bếp.

    - Dạ.

    Lý Tường cầm đồ vật đi xuống.

    Hắn đã nghe phụ thân nói qua hắn sắp đảm nhiệm chức quản gia ở biệt viện này.

    Hôm sau còn chưa kịp ăn điểm tâm, Lý Tường đi tới:

    - Thiếu gia, đại công tử tới.

    - Đại công tử?

    Lý Quý Dương ngẩn ra.

    - Là Doanh Chính đại công tử.

    Lý Tường nhỏ giọng nhắc nhở.

    Lý Quý Dương giật mình:

    - Mau đón vào! Ta tự mình đi nghênh!

    - Không cần, chính mình vào được!

    Đang nói chuyện Doanh Chính liền đi tới.

    - Buổi sáng ăn cái gì vậy? Vừa lúc ta còn chưa ăn điểm tâm.

    Lý Quý Dương cười a a đem người kéo tới bên cạnh mình ngồi xuống:

    - Gọi nhà bếp cấp thêm bộ đồ ăn!

    Bởi vì Doanh Chính đến đây, tất cả mọi người không tiện tiếp tục đi chỗ thiếu gia dùng cơm, chỉ dùng ở chỗ của mình, mà Lý Quý Dương lại cho người ta cầm điểm tâm của mình cùng điểm tâm của người trong nhà.

    Điểm tâm của hắn thật nhẹ, Doanh Chính nhìn cũng nhíu mày, hắn cũng giống như Dương Phi Anh cảm thấy thứ này không giống như thức ăn của một vị thiếu gia, mà là thức ăn dành cho bình dân!

    Mà Lý Tường bưng thức ăn lên cho Doanh Chính thì tốt hơn, thịt bò nướng, canh cải trứng gà, còn có một xấp bánh nướng.

    Doanh Chính cắt một nửa thịt của mình đưa cho Lý Quý Dương:

    - Buổi sáng ngươi ăn cái này?

    - Ta thích ăn nhẹ một chút.

    Lý Quý Dương nhíu mày, nhìn khối thịt bò chảy mỡ nằm trong mâm của mình.

    Hắn cảm thấy được mình ăn không trôi.

    Tay Doanh Chính khựng lại, lập tức múc thêm chén canh cho hắn:

    - Vậy uống cái này đi!

    Vậy còn được!

    - Lúc mùa hè ta nghe theo lời ngươi nói, quan hệ giữa a nương cùng quốc chủ cũng tốt hơn, hiện giờ Thành Giao cũng ổn định, tuy Vương Kiều phu nhân còn làm nhưng không được phụ thân sủng ái. Những ngày trong cung của ta cùng a nương đều tốt, còn ngươi? A nương thật lo lắng.

    Doanh Chính nhìn thiếu niên trước mắt, tuy tuổi lớn hơn hắn nhưng nhìn còn nhỏ hơn hắn.

    - Ta rất khỏe, mấy ngày nữa sư huynh sẽ tới thăm ta, ngươi yên tâm đi!

    Lý Quý Dương đem khối thịt bò gắp trả lại cho Doanh Chính.

    - Hơn nữa năm nay trong nhà thu hoạch tốt, đợi mùa đông ta tặng chút thịt heo cho ngươi cùng nghĩa mẫu, tuyệt đối là ngươi chưa từng ăn qua!

    - Thịt heo?

    Doanh Chính chưa từng nghe qua thịt heo.

    - Nga, chính là thịt trệ.

    Lý Quý Dương bổ sung.

    - Ta nếm qua.

    Doanh Chính thản nhiên nói.

    - A?

    Lý Quý Dương ngẩn người nhìn hắn.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 122:

    - Ta nếm qua trệ thịt.

    Doanh Chính cười nói:

    - Ăn hết canh đi.

    Lớn như vậy cũng không sợ bị sặc sao?

    - Ngươi nếm qua?

    Lý Quý Dương nuốt nước canh, thịt trệ là cấp cho dân nghèo cùng nô lệ của thời đại này ăn, bởi vì không thiến nên thịt heo thật khó ăn, bằng không Lý Quý Dương cũng sẽ không cho Lý Phúc học tiêu heo.

    Thịt heo tiêu qua, không có mùi khai, vả lại heo bị thiến, cũng dễ vỗ béo.

    - Ở Triệu quốc, phủ con tin, nếm qua, không thể ăn.

    Doanh Chính nói.

    Hắn không có biện pháp xóa đi quá khứ, lại tức giận sự vô lực lúc đó của mình, cho nên mang theo tâm tư thập phần mâu thuẫn.

    - Nga, trệ thịt của ta ăn ngon hơn ngươi từng nếm qua rất nhiều!

    Lý Quý Dương vung tay:

    - Đến lúc đó ngươi sẽ biết!

    - Đều là trệ thịt, còn có khác nhau?

    Doanh Chính không tin, đó đều là đưa cho người hạ đẳng ăn, sao hắn để ý như vậy? Còn dám nói muốn ăn?

    - Bởi vì lúc chúng nó còn là đồn, đã bị thiến!

    Lý Quý Dương nghênh ngang nói.

    Doanh Chính đang ăn canh, nghe vậy phun ra!

    Lý Quý Dương ngồi đối diện bị phun vừa vặn.

    Ánh mắt hắn u oán nhìn Doanh Chính, Lý Quý Dương sâu kín mở miệng:

    - Tuy tối hôm qua ta không tắm rửa, nhưng hôm nay tính toán tắm, không cần ngươi phun nước miếng cho ta.

    Doanh Chính luống cuống tay chân:

    - Ta không phải cố ý!

    - Thì là cố ý?

    Lý Quý Dương không buông tha.

    Doanh Chính càng thêm bối rối:

    - Không phải!

    - Phốc!

    Lý Quý Dương bật cười:

    - Ta chỉ là trêu chọc ngươi, ngươi vội cái gì!

    Doanh Chính:

    -!

    Hắn cũng không biết mình vội cái gì.

    - Ngươi ngồi ăn cơm đi, ta đi rửa mặt một chút!

    Nước ấm rất nhanh chuẩn bị, Lý Quý Dương tắm thật nhanh, gội đầu hai lần, sau khi đi ra lại thay đổi một loạt điểm tâm, Doanh Chính ăn xong rồi đang cầm thu lê thưởng thức.

    - Ngươi ăn no sao?

    Lý Quý Dương hỏi, thời kỳ này ăn mặc thật sự là phiền phức.

    - Ân, ngươi còn chưa ăn xong.

    Doanh Chính chỉ chỉ cơm canh của Lý Quý Dương.

    - Ta ăn, đều đói bụng!

    Ăn cơm xong, hai người đi ra khỏi phòng, dạo quanh vườn hoa trò chuyện, những hài tử khác lén lút nhìn theo, đều xem Doanh Chính.

    Nghe nói vị này chính là đứa con cả của quốc chủ.

    Cam La kéo người:

    - Đừng nhìn, thật thất lễ!

    - Muốn xem thì đi ra xem, trốn ở nơi đó làm gì?

    Doanh Chính vẫy tay:

    - Đều lại đây!

    Cam La đỏ mặt, những hài tử khác lập tức chạy tới nhìn Lý Quý Dương.

    - Vị này chính là Tần quốc đại công tử, Doanh Chính, mọi người vấn an!

    Mặc dù nói Lý Quý Dương cùng Cam Lỗi là học sinh cùng tiên sinh, nhưng bình thường Lý Quý Dương cũng dạy mấy hài tử biết lễ phép.

    - Chào đại công tử!

    Mười đứa bé cùng nhau hành lễ, nhìn rất có thành ý!

    - Được, đều ăn cơm rồi sao?

    Doanh Chính hỏi.

    - Ăn rồi.

    - Đừng hỏi đồ ăn, trong chốc lát muốn đi ra ngoài, mọi người quay về phòng thu thập một chút!

    Lý Quý Dương nói.

    - Chúng ta cũng trở về chuẩn bị đi!

    Thấy bọn nhỏ đều về phòng, Lý Quý Dương lôi kéo Doanh Chính đi tiền viện.

    Mấy tùy tùng còn ở tiền viện, có thêm bốn người đứng một bên.

    - Bốn người này là Trì, Mộ, Tự Tiết, Khê, là ta chọn hộ vệ cho ngươi.

    Doanh Chính kéo Lý Quý Dương đi tới trước mặt bốn tùy tùng:

    - Đây là Lý Quý Dương thiếu gia.

    Bốn người liền ôm quyền:

    - Thiếu gia!

    - Không phải đâu, bốn người này cho ta làm hộ vệ?

    Lý Quý Dương có điểm phản ứng không kịp.

    - Ân, cho ngươi làm hộ vệ.

    Đây là chuyện lần trước Doanh Chính đã nghĩ tới, lần này biết Lý Quý Dương đến Hàm Dương thành liền mang theo người đến nhà.

    - Nhưng mà.. ta cần hộ vệ làm gì? Còn có ai đánh chủ ý của ta?

    Lý Quý Dương không hiểu ra sao cả, có thể sử dụng hộ vệ theo hắn xem ra đều là người có cừu gia, vẫn là không chết không ngừng, có nợ máu trong tay!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 123:

    Muốn nói có cừu gia, phỏng chừng trừ bỏ Tần quốc những quốc gia khác đều xem như cừu gia, kể cả ngoại tộc ngoài trường thành!

    - Có rất nhiều người đánh chủ ý của ngươi, bọn họ đều có quân công trong người, cho ngươi làm hộ vệ là vì bảo vệ ngươi an toàn, đương nhiên trên danh nghĩa bọn họ vẫn là người của ta.

    Doanh Chính chỉ vào bốn hộ vệ cao lớn vẻ mặt sát khí nói:

    - Đi theo bên cạnh ngươi, dùng phòng ngừa vạn nhất.

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ chợt hiểu ra, lần trước hắn bị Thành Giao ngăn ở tiệm châu báu ra vẻ làm cho Doanh Chính tạc mao, vì vậy mới phái hộ vệ cho hắn.

    Phải biết rằng những người này là có quân công, không ai dám dễ dàng thương tổn hay giết chết, ngay cả Thành Giao cũng không được!

    Bởi vì bọn họ là có quân công, mà Tần quốc xem trọng quân công hơn hết thảy, không có thừa kế tước vị nhưng có thể dùng quân công phong tước!

    - Không.. cần đi?

    Lý Quý Dương rụt cổ, hắn có nhiều bí mật như vậy, mang theo bốn hộ vệ bên người rất không có phương tiện:

    - Ta lại không phải là đại nhân vật nào.

    - Ngươi là con nuôi của a nương ta.

    Doanh Chính định nói là huynh đệ của ta, nhưng hắn không thể nói ra, huynh đệ, Thành Giao mới là thân huynh đệ của hắn, kết quả cho tới bây giờ hai người cũng chưa từng nghiêm túc nói chuyện với nhau, thậm chí hắn cũng chỉ nhận thức bọn đệ đệ nhỏ tuổi hơn, nói cũng chưa nói qua vài lần!

    Thế cho nên Doanh Chính cảm thấy được, dùng từ huynh đệ chính là vũ nhục quan hệ giữa hắn cùng Lý Quý Dương!

    - Đã nói đó là nghĩa mẫu nhận thức ta, người ta đều là rừng gươm biển lửa hợp ra quân công, ta chỉ là một tên tiểu tử, vô quan vô tước, làm cho người ta theo bảo hộ thật không tốt!

    Lý Quý Dương xua tay cự tuyệt:

    - Vô công không thể lộc.

    Vẻ mặt bốn người vốn nghiêm túc không thay đổi, nghe xong lời của Lý Quý Dương chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

    - Ít nhất lúc ngươi gặp chuyện gì bọn họ có thể tiến cung cầu viện.

    Doanh Chính thay đổi cách nói:

    - Tỷ như Thành Giao tìm ngươi làm phiền, ngươi không tiện trực tiếp động thủ với hắn, ta tới thì khác, lần trước luận võ ta thắng, đánh cho hắn một trận!

    - Ngươi đánh hắn?

    Lý Quý Dương chấn kinh.

    - Luận võ bình thường, hắn nói mình lợi hại hơn ta, vừa lúc làm cho quốc chủ phụ thân nghe được, nói so đấu một hồi, ta ở ngay trước mặt quốc chủ phụ thân đem hắn đánh ngã!

    Doanh Chính nhỏ giọng nói:

    - Mông tướng quân đã dạy ta mấy chiêu, ta dùng thử xem, quả nhiên đánh người rất đau, vả lại trên người không có vết thương!

    Lý Quý Dương:

    -!

    Nguyên lai nam thần lúc này đã biết học âm người?

    - Bốn người bọn họ đi theo ngươi ta mới yên tâm!

    Doanh Chính nhỏ giọng giải thích:

    - Ta sợ Thành Giao tìm ngươi làm phiền!

    Hắn sợ chính là Thành Giao không làm gì được hắn, sẽ đem cơn tức đổ lên người Lý Quý Dương, vạn nhất tìm lưu manh đánh Lý Quý Dương đây?

    Đánh chết thì không được, đánh đau thì có thể! Đến lúc đó không ai che chở Lý Quý Dương thì không được!

    Cuối cùng Lý Quý Dương đành nói:

    - Ta chỉ là một bình dân, dùng người có quân công bảo hộ thật sự là quá mức, như vậy đi, mỗi bên lui một bước, lúc ta ở Hàm Dương thành cho họ đi theo bảo hộ ta, quay về Lý gia trang rồi cũng không cần đi theo!

    Doanh Chính đành gật đầu:

    - Được rồi.

    Giải quyết xong vấn đề hộ vệ, bọn họ đều chuẩn bị xong, Lý Tường vác theo thùng tiền, bên trong đựng vàng, bên hông mang theo túi tiền, toàn bộ đều là bố tệ!

    Mười đứa bé đều ăn mặc chỉnh tề, lúc đến trên người có mang theo tiền, đương nhiên nhiều nhất là tiểu Cam La, Lý Quý Dương cấp tiền trả công cho tiên sinh ngoại trừ vật phẩm truyền thóng mỗi tháng đều cho năm mươi kim, một trăm viên tiền.

    Lần này đi ra Cam Lỗi cho Cam La mười kim, một trăm viên tiền, đối với một nhi đồng năm tuổi mà nói cũng đủ tiêu phí.

    Những nhi đồng khác nhiều nhất mang theo mười viên tiền, là Lý Quý Dương phát học bổng mỗi tháng cho bọn nhỏ mười viên tiền, ai thi giỏi thì phát cho ai, thi không giỏi không có tiền!

    Nhưng cho tới nay không có ai thi không qua, bởi vì ai cũng thật quý trọng cơ hội học tập.

    Một đám nhi đồng vây quanh quầy hàng, lão bản đương nhiên mất hứng nhưng có Lý Quý Dương cùng Doanh Chính đi theo phía sau, còn có tùy tùng, lão bản đành nuốt nghẹn vào lòng.

    Lão bản là một trung niên phụ nhân, diện mạo bình thường, Lý Quý Dương vừa ý là trên sạp của nàng có một bộ tiểu túi tiền mười hai loại nhan sắc.

    - Vật này bán thế nào?

    Lý Quý Dương chỉ tay hỏi.

    - Năm viên tiền!

    Phụ nhân muốn bán vãi ba viên tiền, nhưng xem bọn họ không giống người thiếu tiền nên tăng giá.

    - Ba!

    Lý Quý Dương:

    - Ba viên tiền, chúng ta mua mười hai tiểu túi tiền này!

    - Ba không được, ít nhất bốn!

    - Túi tiền này của ngươi dùng vải lẻ làm, người lớn sẽ không dùng, cũng chỉ cấp cho bọn nhỏ chơi một chút mà thôi! Nếu ngươi không bán cho ta, ngươi lưu lại cho mình đi!

    Lý Quý Dương cầm túi tiền trả giá:

    - Là lưu trữ lạn trong nhà hay là ba viên tiền bán cho ta?

    Doanh Chính không nghĩ Lý Quý Dương biết trả giá như vậy.

    Trước kia hắn ở phủ con tin Triệu quốc không có cơ hội đi ra ngoài, binh lính cũng không dám cho hắn đi ra ngoài, vạn nhất chạy trốn đây? Sau này về nước hắn đi ra đều có một đống người đi theo, mua đồ chưa từng trả giá!

    - Vậy được rồi, ba viên thì ba viên tiền!

    Phụ nhân cũng sợ khách nhân bỏ đi không chịu mua.

    Lý Quý Dương thanh toán ba viên tiền, cầm túi tiền nói:

    - Nào, mỗi người một cái, tự đựng tiền của mình vào nga!

    Bọn nhỏ tiếp nhận túi tiền, đây là lần đầu tiên nhận được lễ vật thiếu gia cấp cho.

    Lý Quý Dương cho Doanh Chính một tiểu túi tiền kim hồng sắc:

    - Đây là của ngươi!

    - Ta cũng có?

    Doanh Chính giật mình.

    - Ngươi cũng mới bao nhiêu? Còn không phải tiểu hài tử?

    Lý Quý Dương đem túi tiền buộc ngang hông của hắn:

    - Giữ lại đựng tiền!

    Doanh Chính bật cười, hắn bỏ vào một viên tiền, hai mươi bố tệ.

    Đoàn người tiếp tục đi tới, thời đại này tiểu hàng hóa thật không thiếu, có một sạp bán lão hổ bằng vải bố, Cam La mua một con lão hổ nhỏ, đại khái chỉ lớn cỡ bàn tay, thoạt nhìn khéo léo đáng yêu vô cùng.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 124:

    - Ngươi thích này?

    Lý Quý Dương sờ sờ lão hổ, thợ khéo không tính tinh xảo, nhưng màu sắc phối hợp thật xinh đẹp.

    - Mua cho tiểu thiếu gia, hắn thích chơi thứ này.

    Tiểu Cam La quơ lão hổ trong tay cười nói.

    - Hắn không phải ưa thích chơi thứ này, mà là ưa thích cắn đồ vật, mỗi ngày thích gặm gặm đồ dùng, ta đã cho người làm cho hắn một cây gậy nhỏ bằng ngũ cốc, hắn cắn thứ này không tốt.

    Tiểu Cam La cúi đầu trầm mặc.

    - Nhưng có thể phóng trên giường hắn, vật này nhỏ như vậy có thể buộc một sợi dây trên đầu, treo lủng lẳng lên chơi.

    Lý Quý Dương nhu nhu đầu hắn:

    - Đi, trước mặt còn có thật nhiều đồ vật, cùng đi xem xem!

    - Ân!

    Cam La thật cao hứng.

    Lúc thu hoạch vụ thu cũng có người kéo cây nông nghiệp trong nhà mình vào thành bán, còn có chút sản phẩm thủ công mỹ nghệ dùng rơm bện thành.

    Chong chóng, đệm rơm, giỏ trúc vân vân.

    Bọn nhỏ một người một chong chóng chỉ tốn một viên tiền, vẫn là Doanh Chính mua cho!

    Vì thế Tần Thủy Hoàng lần đầu tiên ban cho nhóm phụ tá đắc lực tương lai được xưng "Thập đại phu" là một cái chong chóng.

    Mua một cái chong chóng lớn cho Lý Quý Dương, Lý Quý Dương dở khóc dở cười, mình đã lớn bao nhiêu? Còn chơi chong chóng sao? Rõ ràng lưu trữ mang về cho cháu nhỏ chơi là được.

    Ngoài ra còn có hoa quả, bởi vì là mùa thu, mùa thu hoạch nên kiwi, còn có táo đỏ khắp nơi.

    Lý Quý Dương còn dẫn bọn nhỏ đi tiệm châu báu.

    Cũng không biết có phải hắn cố ý hay không, mang theo bọn nhỏ đi tiệm của Lữ Bất Vi!

    - Làm sao tới nơi này?

    Doanh Chính không thích nói.

    - Dù sao đều cần cho bọn nhỏ mở rộng tầm mắt, không bằng tìm địa phương cấp cao một chút!

    Lý Quý Dương là hoàn toàn cố ý.

    Chưởng quầy còn nhận thức được Lý Quý Dương, cũng nhận thức Doanh Chính, lập tức dùng nước mật tiếp đãi, bưng thêm vài mâm trái cây, nơi cửa cũng cho người coi chừng, không cho người đi vào, người bên trong cũng đều bị mời đi ra ngoài.

    Dọn địa phương cho một đám tiểu hài tử, nhưng lại không có ai dám hé răng!

    Lý Quý Dương tìm được địa phương để giảng giải, chỉ vào một ngọc hoàn màu trắng nói, hắn tốt nghiệp khảo cổ học, hơn nữa hai năm qua ở cổ đại cũng không chỉ ăn uống không, vì thế nói chuyện phân tích đều cao thâm hơn người khác rất nhiều.

    Nhất là ở thời đại này, xã hội phong kiến cũng mới nảy sinh, đang ở thời kỳ cuối chế độ bán nô lệ, một ít đồ vật cũng không nhiều người hiểu biết, lúc Lý Quý Dương giới thiệu mọi người giống như được hiểu ra, đương nhiên Lý Quý Dương cũng đem một ít đồ vật trong tiệm châu báu nói thành không đáng một đồng, tỷ như là lư hương dùng đồng xanh làm thành, đã bị Lý Quý Dương phê phán không đáng giá chút nào!

    Mà cây trâm gỗ hoa mai bên cạnh lại được vinh dự khen thành thượng phẩm!

    Ánh mắt Lý Quý Dương thật sắc bén, hơn nữa giải thích thật đúng chỗ, trong đó có một kiện bạch ngọc điêu khắc hình con cá lại làm cho hắn tán thưởng.

    - Chủng loại ngọc khí chủ yếu có: Bích, tông, quản, châu, bội, hàm, xuyến sức, lặc, viện, khâu, quyết, khuê, chương, bính hình khí, mâu, đái câu, kính giá, chủy đẳng, đa số làm lễ khí, một số là dụng cụ trong sinh hoạt. Ngọc là vật trang sức biểu hiện thân phận quý tộc, cùng người đeo ngọc sớm chiều làm bạn, quân tử vô cố, ngọc không rời thân. Ngọc tượng trưng cho đức hạnh quân tử, có thất đức, cửu đức, mười một đức..

    Chỉ riêng ngọc khí Lý Quý Dương đã nói rất nhiều rất nhiều, mọi người nghe được đều vô cùng thật sự.

    Dù là Doanh Chính, tiên sinh của hắn cũng không biết những thứ này, cũng không giảng dạy toàn diện như vậy!

    Cuối cùng Lý Quý Dương mua ngọc bội điêu khắc mười hai cầm tinh, phân biệt tặng cho các hài nhi, lại cấp cho Doanh Chính một ngọc bội hình rồng.

    Tuy rằng thủ pháp điêu khắc không tốt như trong cung đình, nhưng theo Lý Quý Dương xem ra cũng rất không sai.

    Nói xong ngọc khí, mua xong đồ vật, mọi người nghỉ ngơi xong lại ra cửa nhìn sắc trời, đã là buổi chiều, vả lại bọn nhỏ cũng xài một nửa tiền, Lý Quý Dương cùng Doanh Chính bèn mang theo bọn họ về nhà tắm rửa, ăn cơm chiều.

    Khi bọn họ đã đi xa, từ trong một căn phòng nơi góc đi ra vài người.

    Trong đó có một người là Dương Phi Anh!

    Đi trước nhất là một trung niên nhân, mặt trắng có râu, thân hình vĩ ngạn, khí chất hoa quý, mặc quần áo là váy dài bào phục, bên hông đeo ngọc bội, dùng kim quan búi tóc.

    - Tướng bang đại nhân..

    Dương Phi Anh có chút nghi hoặc nhìn qua.

    - Ngươi xác định đó là Lý Quý Dương?

    Nam nhân chính là Lữ Bất Vi tiếng tăm lừng lẫy!

    - Xác nhận!

    Dương Phi Anh gật đầu, lẽ ra hắn định đi ra ngoài chào hỏi, nhưng lại bị tướng bang đại nhân ngăn cản, đám người ở trong phòng nín hồi lâu không dám có chút động tĩnh, nghe tiểu thiếu niên nói chuyện bên ngoài.

    - Nếu không có ngươi xác nhận, bản hầu thiếu chút nữa còn tưởng hắn là tiểu thiếu gia của đại gia đình nào!

    Lữ Bất Vi giật mình là vì không ngờ với độ tuổi của Lý Quý Dương lại bác học như vậy!

    Những kiến thức này nếu không phải là con cháu đại thế gia, sẽ không biết toàn diện như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết!

    Bị một thiếu niên mười lăm tuổi nghiền áp kiến thức làm người tâm cao khí ngạo như hắn thập phần khó chịu.

    - Ngươi xác định hắn chỉ là con trai của tiểu gia đình?

    Lữ Bất Vi lại xác nhận.

    - Xác định!

    Dương Phi Anh cũng muốn hộc máu.

    - Đại công tử đúng là gặp được quý nhân!

    Lữ Bất Vi sờ râu, đại công tử không thân cận với hắn, không phải là do nữ nhân Triệu Cơ kia lòng dạ hẹp hòi sao? Có gì chứ? Lúc trước nếu nàng không theo quốc chủ nàng cũng không có được ngày lành bây giờ, một vũ cơ, thật sự là kiến thức nông cạn!

    Lữ Bất Vi vung tay:

    - Hồi phủ!

    - Dạ!

    Đám người chậm rãi rời khỏi tiệm châu báu, chưởng quỹ không dám hé răng.

    Bởi vì là ngày đầu tiên đi ra ngoài chơi, bọn nhỏ đều thật hưng phấn, đem đồ vật mua được cất kỹ, rửa mặt xong còn có người đếm xem mình đã xài bao nhiêu tiền.

    Lý Quý Dương thấy được, quyết định trở về bắt đầu phân phát tiền công cho người hầu.

    Ở thời đại này người hầu là không có tiền công, chỉ có tiền do chủ nhân ban cho.

    Doanh Chính ăn cơm xong phải hồi cung, hắn không thể qua đêm bên ngoài, chỉ vì hắn còn nhỏ, tuy vóc người lớn nhưng tuổi tác quá nhỏ.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 125:

    Lúc Doanh Chính rời đi, Lý Quý Dương có chút không muốn:

    - Trong cung hết thảy cẩn thận, ngọc hoàn đừng rời khỏi người, nếu thật sự nát lập tức phái người tìm ta, ta đưa vào cho ngươi!

    - Ân!

    Doanh Chính gật đầu không bỏ được nhìn hắn.

    - Đây là năm trăm kim, vừa lúc ngươi đã tới thì mang về, ngươi ở trong cung ngàn vạn lần cần hào phóng, không có tiền thì lên tiếng, ta còn có rất nhiều!

    Lý Quý Dương cho hắn thật nhiều vàng:

    - Khen thưởng không cần keo kiệt.

    Từ xưa tới nay, nữ nhân trong cung còn có nam nhân để chờ đợi, nhưng bọn thái giám cũng không có ai chờ đợi, bọn hắn xem trọng cũng là tài sản tiền tài.

    Dùng tiền tạp bọn hắn không thể không cung kính đối với Triệu Cơ cùng Doanh Chính.

    - Ân.

    Doanh Chính tiếp tục gật đầu, vẫn không bỏ nhìn hắn.

    - Nơi này có hai bộ trang sức, một là rubi, một là loa châu, sư huynh của ta lần đầu tiên tới cũng không biết, sau đó mới biết ta có một nghĩa mẫu, ý đặc biệt tiếp tế ngươi cùng nghĩa mẫu, làm quà gặp mặt.

    Lý Quý Dương tiếp tục cấp đồ vật, hai cái tráp, một là chứa hồng bảo thạch, một là loa châu.

    - Ân.

    Doanh Chính vẫn gật đầu, vẫn lưu luyến nhìn hắn.

    - Thời tiết thay đổi liền lạnh, vải dệt này tuy rằng không hoa lệ bằng trong cung, chỉ là dùng da lông dệt thành, kháng lạnh giữ ấm, ngươi cùng nghĩa mẫu làm thêm vài thân quần áo, hai con bên kia là cho quốc chủ.

    Lý Quý Dương nhỏ giọng:

    - Đừng nhìn của hắn dày hơn ngươi, nhưng khẳng định không giữ ấm bằng ngươi.

    - Ân!

    Doanh Chính nở nụ cười, đưa tay sờ đầu Lý Quý Dương:

    - Mỗi lần ngươi đều hận không thể đem toàn bộ đồ vật trong nhà đều đưa ra, trong cung không gian nan như ngươi nghĩ đâu.

    Ban đầu đích thật là cần dùng tiền thu mua lòng người, nhưng bây giờ thì khác, thủ đoạn của a nương vừa ra, lại không thiếu đồ vật cùng tiền tài, cả hậu cung không nói thông hành đều không bị ngăn trở, ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa quốc chủ phụ thân còn sủng ái a nương, thường thường đi qua ngồi một chút, hắn biểu hiện xuất sắc, a nương cùng quốc chủ phụ thân tương thân tương ái, còn đi nấu canh cho phụ thân.

    Kỳ thật canh bưng lên, hắn uống một ngụm liền biết không phải a nương làm, bởi vì hương vị rất ngon, a nương căn bản làm không được canh ngon như vậy!

    - Mọi việc nhiều chuẩn bị mới không sai, hai người ở trong cung tứ cố vô thân, chỉ có gắt gao dựa vào quốc chủ mới là chính đồ, hiện giờ ngươi đã trở thành hiếu tử sắp nửa năm, có thể thích hợp biểu hiện thông minh một chút, làm cho quốc chủ biết sự vĩ đại của ngươi.

    Lý Quý Dương biết lịch sử, sang năm cũng không biết Doanh Tử Sở còn sống hay không.

    Kỳ thật nếu Doanh Tử Sở có thể sống được tới lúc Doanh Chính thanh niên, cũng chính là mười sáu tuổi, phỏng chừng không còn chuyện gì của Lữ Bất Vi – hắn không biết mình có thể sửa lịch sử hay không, bởi vì hắn đã đoạt tiểu Cam La từ trong tay Lữ Bất Vi, Doanh Tử Sở, hẳn là cũng có thể kéo dài được tuổi thọ đi?

    Rất muốn thử một lần, nhưng nghĩ mà thôi, điểm mấu chốt là hiện tại hắn còn chưa có cơ hội vào cung, làm sao tục mệnh cho người ta?

    Vô duyên vô cớ nói quốc chủ trị vì ba năm sẽ chết, còn không bị người chém đầu sao!

    Nếu không dám xác định có thể giữ được mạng của Doanh Tử Sở hay không, phải làm cho Doanh Chính dựng thế, ví dụ sớm lộ thông minh tài trí, cũng làm cho Doanh Tử Sở biết kỹ năng con lớn nhất của hắn!

    - Được.

    Lý Quý Dương nói gì Doanh Chính đáp ứng cái đó.

    - Ngày mai lại đến chứ?

    Lý Quý Dương không xác định hỏi.

    - Đến!

    Doanh Chính lúc này thật cao hứng, ánh mắt đều phát sáng lên.

    - Vậy là tốt rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục, ta còn chưa dạo qua Hàm Dương thành đâu!

    Ở đời sau Hàm Dương thành chỉ còn lại cái nền, làm sao biết được Hàm Dương thành năm xưa huy hoàng bao nhiêu!

    Đưa tiễn Doanh Chính, Lý Quý Dương liền đi rửa mặt nằm ngủ, đương nhiên đây là mặt ngoài, trên thực tế hắn không có thói quen lưu người gác đêm, đóng cửa tắt đèn xong hắn liền đi vào hệ thống.

    Cùng Al giao dịch cây giống, hiện giờ Al cả ngày đều cười toe toét, đại khái tình huống bên kia có điều cải thiện, hoặc là căn cứ của bọn họ lại khuếch trương lớn hơn rất nhiều.

    Nói chuyện xong với Lam Thiên, cuối cùng mua túi trữ vật của Thanh Linh Tử.

    Mỗi ngày thời gian hắn buông lỏng nhất là sau khi mua túi trữ vật rồi đổ ra, xem bên trong có những vật gì.

    Hôm nay có một chồng da lông, đều là da tốt, theo trân quý khó cầu như da hồ ly màu đen đến da cáo đen, có cả da hổ, da hươu vân vân.

    Nhưng trên da đều không có lỗ hổng, chỉ có thể đánh chết từ ánh mắt.

    Còn có da báo, da gấu cỡ lớn.

    Còn có một thùng gỗ lớn, mở ra vừa nhìn, lại là ngà voi!

    Ở hiện đại hắn thật không thích điều này, bởi vì hắn cho rằng không có mua bán thì không có sát hại, ngà voi ở đời sau lại mang tới tai nạn lớn cho động vật có thân hình khổng lồ nhưng tính tình lại thật ôn hòa này.

    Nhưng ở cổ đại, động vật cỡ lớn như voi chủ yếu là không ai dám trêu chọc!

    Đây là túi trữ vật của người tu chân, lại là động vật hoang dại ở vị diện khác, dù sao không phải ở địa cầu là được rồi.

    Lần này bảo bối thật nhiều, Lý Quý Dương thật cao hứng lựa chọn lưu lại một ít cho mình dùng, còn lại đều bỏ vào trong không gian, đóng gói ba da hổ, chuẩn bị đưa vào cung, da hổ này gia đình người bình thường không thể dùng được.

    Lại đi qua không gian, cùng 001 ước định xong thời gian, để cho hắn đi ra sắm vai sư huynh một lần, tặng đồ là thứ yếu, chủ yếu là khám bệnh cho Cam Lỗi.

    Lý Quý Dương định dùng âm dương nước suối trong không gian điều dưỡng thân thể cho Cam Lỗi.

    Người có kỹ năng như vậy cũng không nên chết sớm như vậy, tương lai hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức thừa tướng!

    Nếu có sự tồn tại của hắn, Doanh Chính có phải sẽ càng thuận tay một ít hay không?

    Bởi vì hắn phát hiện, Cam Lỗi thật thông minh, thông minh tới mức có tư thế như Gia Cát Lượng, trí tuệ vô song!

    Mới rạng sáng hôm sau, Doanh Chính đã tới.

    Nhìn thấy Lý Quý Dương ăn điểm tâm, hắn khó hiểu:

    - Lúc ở Lý gia trang nhìn thấy ngươi ăn những thứ này, đến đây rồi vẫn ăn những thứ này!

    - Những thứ này làm điểm tâm thích hợp nhất!

    Lý Quý Dương ăn thật ngon lành.

    Ăn xong mọi người đi ra cửa, hôm nay đi bố trang.

    Vải dệt thứ này, Doanh Chính bọn họ hiểu biết không nhiều, bởi vì đây là việc của nữ nhân, nhưng hôm nay bọn họ đều kiến thức được sự lợi hại của Lý Quý Dương.

    - Vải dệt sao, vâng, là việc của nữ nhân, nhưng đây là vật phẩm dân sinh, dân sao, đơn giản là hai chữ ăn mặc, ăn no bụng bọn họ đã rất vui mừng, có quần áo che thân thể bọn họ liền thành thật, cho nên muốn cần vạn dân an ổn, trừ bỏ làm cho bọn họ có đồ vật no bụng, còn phải có quần áo che người. Con cháu đại gia đình chú ý chính là hoa lệ, mềm mại, thoải mái. Mà dân chúng không quản thứ này, bọn họ chỉ cần giữ ấm, chịu mài, dễ mặc.

    Lý Quý Dương cầm một khối vải thô bình thường:

    - Tựa như này, là nông phụ lúc nhàn hạ từng chút dệt ra tới, chịu mặc, chịu mài, chịu bẩn.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 126:

    Từ ban đầu kéo tơ bác kén, đến trữ ma chà xác thành dây, dệt thành vải vóc, Lý Quý Dương đều nói rõ ràng mạch lạc, ngay cả Doanh Chính cũng giật mình không thôi, cho tới bây giờ người mặc quần áo lại không biết lai lịch một thân quần áo còn khúc chiết như vậy.

    A nương cũng từng dệt tơ canh cửi, đáng tiếc nàng chỉ là học nghề, dệt ra bố cũng không đủ dùng, may mắn khi đó phủ con tin Triệu quốc còn có phân phối vật tư cố định, vải vóc cũng được tính bên trong, hai mẹ con tiết kiệm mặc vẫn miễn cưỡng đủ dùng.

    Lý Quý Dương giới thiệu vải dệt, theo nguyên vật liệu đến thành phẩm, nói rõ ràng mạch lạc, đem năm đó đạo sư dạy hàng dệt cổ đại cơ hồ toàn bộ phục chế tới.

    Ngày này làm cho Doanh Chính có nhận thức hoàn toàn mới về vải vóc, phát hiện trừ bỏ lương thực vải vóc xếp hạng thứ hai trong dân sinh, chỉ có vải vóc mặc lên người mọi người mới cảm giác được bình thường, nếu ngay cả quần áo cũng chưa được mặc, chẳng lẽ còn muốn cả trai lẫn gái đều trần truồng hay sao?

    Tiểu Dương nói rất đúng, nếu muốn dân chúng sống yên ổn, phải làm cho họ có cơm ăn, áo mặc.

    Ngày này bọn họ đi xem bố trang, bọn nhỏ xuất thân từ Lý gia trang, cũng từng gặp qua mẫu thân mình phưởng tuyến canh cửi, nhưng chưa thấy qua vải vóc càng xa hoa tinh mỹ hơn mà thôi, hôm nay một ngày đều gặp được.

    Vào ban đêm, Lý Quý Dương cho Doanh Chính một xe da:

    - Đây đều là thứ tốt lại hiếm thấy, ngươi mang về cho nghĩa mẫu!

    Doanh Chính:

    -!

    Ngày hôm sau bọn họ đi xem đồ gốm, thứ này càng nhiều tư liệu giảng giải, may mắn Lý Quý Dương nhớ rõ mình ở thời kỳ cuối Chiến quốc, mà không phải thời Đường Tống Nguyên Minh Thanh.

    Nói cũng chỉ là đồ gốm đồ sành, mà không phải đồ sứ.

    Vào ban đêm Lý Quý Dương đưa cho Doanh Chính mang về bộ bầu cùng chén rượu bạch ngọc, tinh xảo dị thường, làm cho Doanh Chính nhìn sửng sốt!

    Ngày kế tiếp là tới phủ nha, nhưng trước cửa không cho người tụ tập, chỉ có thể đi vào một tiệm ăn bên cạnh ngồi gần cửa sổ, mọi người ngồi cùng một chỗ, do Doanh Chính giảng giải sơ đồ tạo thành quan lại Tần quốc cùng chức vị còn có trách nhiệm.

    Điểm này Lý Quý Dương không bằng hắn.

    Bởi vì đời sau nghiên cứu về quan lại Tần quốc cũng không tỉ mỉ, điều thứ nhất là bởi vì quá nhiều quốc gia, mỗi quốc gia quan lại tạo thành khác nhau, điều thứ hai sau khi Tần Thủy Hoàng tiêu diệt sáu nước lại đem chế độ quan lại sáu nước đều hủy diệt.

    Trừ bỏ cung điện của những quốc gia kia, căn bản không còn ghi chép nào khác!

    Bởi vì Doanh Chính kể cho mọi người nghe về chế độ quan lại suốt một ngày, mọi người đối với vị trưởng công tử này trong tôn kính mang theo thân thiết, tiểu hài tử mà thôi, ai tốt với họ thì họ ghi nhớ trong lòng, cũng tốt với người kia, buổi tối lúc ăn cơm đã có thể ngồi cùng một phòng, đương nhiên vẫn chia thực vật ra ăn.

    Nghe Doanh Chính giới thiệu về chế độ quan lại Tần triều, Lý Quý Dương cũng đầy đủ thể hội "chân tướng lịch sử".

    Lúc Doanh Chính rời đi Lý Quý Dương lại cho hắn một đống đồ vật:

    - Năm trăm kim này là cho nghĩa mẫu, ngươi hỗ trợ mang vào đi!

    Doanh Chính:

    -!

    Lý Quý Dương cho vàng xong lại tiễn Doanh Chính, Doanh Chính không có biện pháp lúc trở về liền đi tẩm điện của Triệu Cơ, quốc chủ phụ thân cũng có mặt!

    Hơn nữa hai người vừa dùng cơm tối xong, còn chưa kịp thu thập đâu!

    Lý Quý Dương không biết tình huống của Doanh Chính, buổi tối tiếp tục buôn bán, trước mắt Thanh Linh Tử đối với hắn rất hài lòng, túi trữ vật đặc biệt chỉ bán cho hắn, Lý Quý Dương cũng rất hài lòng, mỗi ngày đều chà lượng tiêu thụ cho Thanh Linh Tử.

    Hơn nữa trong túi trữ vật đêm qua còn có không ít đĩnh vàng!

    Vừa nhìn tu chân sĩ kia hẳn là một thế gia công tử có tiền dưới phàm gian, quần áo đều là băng tằm ti, chính là thứ tốt!

    Đến hừng đông hắn rửa mặt, chờ Doanh Chính, Doanh Chính quả nhiên sáng sớm còn chưa ăn điểm tâm đã chạy tới cùng ăn với hắn.

    - Hôm nay cần nhìn cái gì?

    Mấy ngày trước là châu báu, vải vóc, đồ gốm, quan lại đều xem qua.

    - Dẫn bọn hắn đi xem cao môn đại hộ (nhà giàu có nhà cao cửa rộng).

    Lý Quý Dương ăn ngụm cháo:

    - Cũng chỉ là tiến vào xem một chút nhà giàu làm sao cuộc sống.

    - Vậy khó khăn.

    Doanh Chính ăn miếng thịt bò:

    - Người ta sẽ không cho phép người xa lạ đi vào!

    - Vậy đổi quán rượu, mọi người còn chưa đi qua đâu!

    Quán rượu tương đương với quán bar đời sau, nhưng chỉ có thể uống rượu.

    Lúc này trừ bỏ rượu gạo cũng đã có rượu khác, chính là độ cồn không cao, hơn nữa là dùng lương thực sản xuất, bất kỳ quốc gia nào cũng không cổ vũ nhưỡng rượu.

    Bởi vì chế tạo rượu cần dùng lương thực, tiêu phí lớn!

    - Tuổi tác quá nhỏ!

    Doanh Chính không cần suy nghĩ cũng biết không được.

    - Nga, có thể đi doanh trại quân đội nhìn xem hay không?

    Lý Quý Dương nói:

    - Nhìn xem bách chiến chi sư của Đại Tần, thiết huyết chiến tướng?

    Câu nói "bách chiến chi sư" cùng "thiết huyết chiến tướng" làm ánh mắt Doanh Chính chợt sáng lên:

    - Có thể!

    - Nga?

    Lý Quý Dương còn cho rằng ý nghĩ này còn khó khăn hơn đi vào phủ đệ quan lớn, kết quả dễ dàng như vậy, hắn còn có chút không tin!

    - Ta cùng Mông Vũ tướng quân vẫn có chút thật quen thuộc..

    Đâu chỉ là quen thuộc, thủ vệ giả tẩm điện của hắn, chính là đứa con cả của Mông Vũ.

    - Ngươi cùng Mông tướng quân thật quen thuộc?

    Lý Quý Dương ngạc nhiên hỏi.

    Nghĩ lại cũng phải, bởi vì Mông gia luôn là tử trung của Doanh Chính.

    Doanh Chính nói:

    - Sau khi trở về, Mông Vũ tướng quân có đến thăm ta.

    Hơn nữa còn là nhiều lần!

    Mông gia ở trong quân uy vọng rất cao!

    Ngay của tiên sinh giảng bài cho hắn là Vương Oản đều nói, để cho hắn thân cận nhiều hơn với Mông gia, đối với hắn mới có lợi.

    Đã một năm trải qua cuộc sống cung đình, đã làm cho Doanh Chính nhanh chóng lớn dần lên, biết ý tứ của những người kia, hắn càng thêm gần gũi với Mông Vũ.

    Doanh trại của Mông Vũ trú đóng ở mảnh đất phía bắc Hàm Dương, một mảnh đất đồi núi, hôm nay bọn họ không đi được, phải lên đường lúc sáng sớm, hôm nay Doanh Chính cần phái người chào hỏi Mông Vũ tướng quân trước.

    Quân doanh không đi được, Lý Quý Dương quyết định hôm nay dẫn mọi người đi xem tạp kỹ.

    Nghệ thuật dân gian thời kỳ cuối Chiến quốc, Lý Quý Dương có chút nghe thấy, trên thực tế có thể truyền lưu tới đời sau đều là thuộc vương công quý tộc, bình dân dân chúng rất ít.

    Thứ nhất là bởi vì truyền thừa, một điều là bởi vì không trọng yếu.

    Tạp kỹ ở thời đại này chỉ là tiểu hí kịch, bọn nhỏ cũng chưa từng thấy qua.

    Doanh Chính cảm thấy thật mới mẻ, dĩ vãng hắn chỉ được xem biểu diễn ca múa trong cung đình, chưa từng thấy qua tiểu hí kịch thế này!

    Tiểu hí kịch ở thời này chưa vào trong mắt người xem, ở thời Hán tiến vào cung đình, bên trong một cổ mộ thời Hán khai quật ra bích họa oản đồ án.

    Trừ bỏ oản đồ án, còn có thuần dê, làm cho dê núi cõng theo cái sọt nhỏ đi trước mặt người vây xem, Lý Quý Dương thật thức thời ném vào trong rổ một kim!

    Người khác cho đều là viên tiền, bố tệ.

    - Cho nhiều quá đi?

    Doanh Chính nhíu mày.

    - Còn tiếp sau nữa!

    Lý Quý Dương nhỏ giọng nói.

    Quả nhiên sau khi thấy Lý Quý Dương cho một kim, bầu gánh đích thân đi ra, người như bọn họ chính là tiện dân lưu lạc, không tư cách dùng vàng, nhưng nếu bọn họ ở con đường chính quy có được vàng là có thể cầm đi ngân hàng tư nhân đổi thành viên tiền hoặc là bố tệ sử dụng.

    Vả lại tỉ lệ đổi còn rất lớn!

    Kẻ có tiền nhất là còn dùng tiền vàng, nhất định không giàu cũng quý!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 127:

    Theo sau có một con khỉ đi ra, trên người mặc quần áo, íp mắt ôm một đóa hồng hoa lớn liền đưa tới trước mặt Lý Quý Dương.

    - Đây là ngươi nói đến tiếp sau?

    Doanh Chính thật hứng thú hỏi.

    Lý Quý Dương mặt đỏ tai hồng tiếp nhận đại hồng hoa, tùy tay lại cho con khỉ con một kim bính:

    - Cảm ơn.

    Một vị thiếu gia lại cảm ơn một con khỉ!

    Thật thú vị!

    Mọi người ồn ào:

    - Tiểu thiếu gia thật có lễ phép!

    Lý Quý Dương cười hắc hắc:

    - Mọi người xem náo nhiệt a!

    Khỉ con được cho tiền, ánh mắt nhất thời trừng lớn!

    Lại bởi vì bộ dạng của nó đáng yêu, nhóm hài nhi bên cạnh Lý Quý Dương đều vươn tay vuốt ve nó, có lẽ nhận qua huấn luyện, có người sờ nó cũng không làm, chỉ cầm túi vải nhỏ hướng mọi người xin tiền.

    Bọn nhỏ một người cho một viên tiền, hai bố tệ, bởi vì sờ con khỉ con nên con khỉ đều mừng rỡ nhe răng – có nhóm nhi đồng dẫn đầu, rất nhiều người cũng ném tiền, thuận tiện cũng sờ sờ con khỉ, con khỉ nhe răng híp mắt cười.

    Chủ nhân của nó cũng vui vẻ:

    - Sáng sớm cho hầu tôn nhi này làm xiếc nó còn mất hứng đâu, hiện tại chính là vui vẻ!

    Mọi người vừa nghe, liền nở nụ cười!

    - Đây gọi là "xem trọng tiền tài" a!

    Lý Quý Dương chỉ vào con khỉ nói:

    - Xem làm nó cao hứng!

    Con khỉ thật vui, thu tiền thu hứng nên còn tiếp tục xin tiền, chủ nhân của nó đuổi theo nó chạy:

    - Thu qua một lần là đủ rồi, ngươi trở lại cho ta!

    Mọi người cười to, còn giúp con khỉ, ném tiền vào trong túi của nó, thuận tiện còn hỗ trợ ngăn cản chủ nhân của nó!

    Vô cùng náo nhiệt chơi tới xế chiều, gánh tạp kỹ cũng đã xong, Lý Quý Dương dẫn mọi người rời đi.

    - Tạp kỹ tạp kỹ, chính là hơn trăm loại trò chơi, mục đích làm lòng người vui mừng.

    Xem xong náo nhiệt đi vào tiệm ăn nghỉ chân, gọi canh thịt ấm bụng.

    Ăn xong cơm chiều, Doanh Chính cáo từ.

    - Đây là hai bộ trang sức ngọc chế, ngươi mang về cho nghĩa mẫu, đây là một thanh chủy thủ khảm châu báu, cần hiến cho quốc chủ.

    Lý Quý Dương lại hộp lớn hộp nhỏ nhét vào tay tùy tùng của Doanh Chính.

    - Đây là năm trăm kim, lưu trữ ứng cấp.

    Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều cấp tiền cho Doanh Chính, hắn ưa thích trực tiếp đưa đồ vật vào trong tay Doanh Chính.. Ai biết Cao chiêm sự có tham ô gì hay không chứ!

    - Ân, đã biết.

    Mỗi ngày đều bị nhét đồ vật, Doanh Chính đã thành thói quen.

    Ban đêm sau khi trở về, còn cùng Triệu Cơ trò chuyện cười vui thật lâu.

    Ban đêm Lý Quý Dương giao dịch túi trữ vật, bên trong không ngờ là một ít sản phẩm thạch anh!

    Điều này làm cho Lý Quý Dương nghĩ tới chén thạch anh Chiến quốc!

    Lúc này đã có sản phẩm thạch anh, chẳng qua cực kỳ hiếm thấy, đều là vương thất cất chứa, dân gian không được nhìn thấy.

    Nơi này sản phẩm thạch anh thứ nhất là một bầu rượu hình vuông, trong suốt trong sáng, tạo hình tinh xảo, Lý Quý Dương cảm thấy không giống tay nghề của thời kỳ Chiến quốc, trái lại giống như là bầu rượu thạch anh cung đình Thanh triều đời sau.

    Còn có một cái là cái chân khay cao, hình dáng hoa sen, trong suốt trong sáng, sóng gợn tinh mỹ.

    Còn có tám vòng cổ thủy tinh, hai mươi sáu dây xích tay, sáu cây trâm thạch anh, sáu đôi vòng tay.

    Làm cho Lý Quý Dương kinh ngạc chính là bên trong còn có chín tiểu đỉnh thạch anh, bốn thủy tinh cầu!

    Đồ chơi này nếu xuất hiện ở phương tây hắn còn hiểu được, ma pháp nha, nhưng nơi này là đông phương, làm thủy tinh cầu để làm gì a?

    Đem toàn bộ đồ vật đều giao cho Doanh Chính là được, hắn muốn dùng thì dùng, dù sao thứ này nằm trong tay hắn đều vô dụng!

    Hôm sau sáng sớm Doanh Chính đã tới, cùng Lý Quý Dương ăn điểm tâm.

    - Hôm nay có thể đi nhưng chỉ có thể ở cửa đại doanh đi dạo, không thể vào trong chủ trướng.

    Doanh Chính nói:

    - Không được ồn ào, không được nhìn xung quanh, lại càng không cho hỏi thăm sự tình!

    - Không ai được lớn tiếng nói chuyện, nhưng nhìn xung quanh là tất nhiên, mọi người tò mò mà thôi!

    Nói thật, Lý Quý Dương cũng tò mò a!

    Quân Tần, hơn hai ngàn năm, năm đó quét ngang lục hợp, bao nhiêu uy phong? Người đời sau khó thể tưởng tượng khí phách!

    - Tận lực chú ý, đừng quá rõ ràng!

    Doanh Chính đành hạ thấp yêu cầu.

    Điểm này đoàn người còn có thể làm được.

    Sáng sớm ăn xong lên xe trâu, lôi kéo bọn họ xuyên qua hơn phân nửa Hàm Dương thành mới đi tới cửa bắc, không biết Doanh Chính cho thủ vệ nhìn cái gì, dù sao đoàn người bọn họ cũng không bị kiểm tra liền cho đi.

    Đi qua cửa bắc là một dốc thoải, trên đầu dốc là đại doanh quân Tần thủ vệ trú đóng.

    Nói là đại doanh, kỳ thật cũng không có lều trại, khác với trong tưởng tượng của Lý Quý Dương, nơi này không dựng lều trại, dựng đều là nhà bằng đất bùn, mỗi một gian đều rất lớn, bên trong đều có giường sưởi, cửa có bốn binh lính thủ vệ.

    Cả đại doanh dùng cự mã (là chướng ngại vật phòng thủ, chủ yếu dùng chống kỵ binh), nơi cửa có mười tên lính gác, còn có tháp nhìn xa, không cao nhưng cũng đủ quan sát tình huống sườn núi xung quanh.

    Bọn họ đi tới cửa thì xuống xe, xe ở bên ngoài chờ đợi, không thể tiếp tục cùng đi vào.

    Doanh Chính nhận thức người gác cửa, người kia là Mông Vũ đặc biệt an bài, là biết hôm nay trưởng công tử cần mang theo nhóm hài nhi đến thăm quân doanh.

    Ân, đây là Lý Quý Dương đặt tên.

    - Đại công tử, chư vị thiếu gia, mời!

    Phó tướng Mông Sa đến đón người, cũng là đồng tộc trong Mông gia.

    Nhưng trước kia số mệnh không tốt, cha chết trận, mẹ cũng buồn bực mà chết, mới sáu tuổi hắn vào Mông phủ làm bồi đọc cho Mông Vũ lúc còn là thiếu gia.

    Nói là bồi đọc thực tế được giáo dưỡng như con cháu trong nhà, lớn lên theo Mông Vũ nhập ngũ, hiện giờ đã có không ít quân công, thăng thành phó tướng quân.

    Có hắn mang theo đi tới đâu cũng không bị ngăn trở, đương nhiên hắn cũng không dám dẫn người đi tới gần lều lớn tướng quân, chỉ có thể vòng quanh bên ngoài đi hai lần.

    Quân Tần đều là hắc y huyền giáp, lúc canh gác luôn nghiêm túc không cười.

    Cả tòa quân doanh thoạt nhìn nghiêm túc mà trầm mặc, nhưng khí sát phạt ẩn lộ, so sánh với đời sau Lý Quý Dương đi vào quân doanh khác hẳn, không có thanh âm quân ca cao vút, không có tiếng bước chân đều nhịp, bọn họ chỉ có dung mạo thuần phác cùng khí chất trầm tĩnh.

    Mọi người đi vòng vo hai vòng, không nói một lời nhưng nhìn cũng được rõ ràng.

    Chờ ra cửa, Lý Quý Dương nhẹ nhàng thở ra mang theo bọn nhỏ xoay người nhìn vào đại doanh:

    - Đây chính là những người đáng yêu nhất trên đời này!

    Mọi người:

    -!

    Dùng từ này hình dung, hình như không đúng lắm đi?

    - Người đáng yêu nhất, chính là quân nhân!

    Lý Quý Dương nói:

    - Không có bọn hắn, ai tới bảo vệ quốc gia?

    Bốn chữ bảo vệ quốc gia vừa ra, ngay cả ánh mắt Doanh Chính cũng thay đổi!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 128:

    Cơm chiều ăn thịt dê, còn có canh củ cải cải thìa.

    Buổi tối mọi người còn cảm thán đại doanh quân Tần trang nghiêm túc mục.

    Bởi vì bọn họ đều chưa thấy qua quân đội là dạng gì!

    - Mông Vũ tướng quân không phải từng mang binh đi Lý gia trang sao?

    Doanh Chính khó hiểu.

    - Khi đó ai biết bọn họ đến để làm chi? Bọn nhỏ đều chạy đi ẩn nấp, hơn nữa bọn họ đến rồi đi vội vàng, lúc đó đều còn nhỏ làm sao nhớ chuyện này đây!

    Lý Quý Dương bĩu môi:

    - Nhưng đại doanh quân Tần tại sao lại là nhà bùn đất? Không phải là lều trại sao?

    - Hành quân đánh giặc mới ở lều trại.

    Doanh Chính có hiểu biết:

    - Có nơi đóng quân binh mã đều có nhà ở, đỡ hơn lều trại một chút.

    Lý Quý Dương:

    -!

    Nhưng tới tối hắn lại cho một đống đồ vật, Doanh Chính nhìn thoáng qua, nhất thời không nói gì, lại là vàng bạc châu báu.

    Là sợ hắn không có tiền xài hay sao?

    Đã nhiều ngày mỗi ngày đều cho hắn mang về, đem kho trong cung của Triệu Cơ đều chất đầy!

    - Phóng trong cung vạn nhất có cần đâu!

    Lý Quý Dương lải nhải nói.

    Các tùy tùng đều đã quen rồi, mỗi ngày đều phải mang về thật nhiều đồ vật giá trị, cũng không biết vị Lý thiếu gia này có bao nhiêu gia tài, còn cho đại công tử của bọn họ nhiều như vậy.

    - Cầm đi!

    Doanh Chính biết nói không lại hắn, rõ ràng gật đầu:

    - Ngày hôm qua a nương còn nói, làm cho ngươi hai bộ quần áo da lông, còn có tiểu thiếu gia, ngày mai cho ngươi mang về.

    - Tốt tốt!

    Lý Quý Dương gật đầu.

    Vào lúc ban đêm giao dịch túi trữ vật, bên trong ngoại trừ vàng bạc còn có một bộ hoa phục dệt từ lông chim khổng tước – điều này làm Lý Quý Dương nhớ lại tước kim trong Hồng Lâu Mộng đâu!

    So với vải nỉ mỏng nhẹ hơn rất nhiều, nhan sắc lại xinh đẹp không ít.

    Nhìn xem rất thích hợp với thân hình của Triệu Cơ, đây là của một nữ tu chân, nhưng bây giờ là của hắn.

    Rạng sáng hôm sau Doanh Chính lại đến, quả nhiên cầm theo hai kiện quần áo bằng da, hai kiện quần áo da lông một cho Lý Quý Dương, một cho cháu nhỏ của hắn, dù đã hơn một năm không gặp, nhưng Triệu Cơ vẫn ước chừng được thân hình của hai chú cháu bọn họ.

    Vả lại là làm áo khoác, cho dù không quá phù hợp áo khoác cũng cảm giác không sao.

    Lý Quý Dương cười a a tiếp nhận, Doanh Chính hỏi hắn:

    - Hôm nay đi đâu?

    - Hôm nay tùy tiện đi dạo, không có yêu cầu minh xác.

    Thật ra Lý Quý Dương muốn dẫn bọn họ đi xướng sát, biết một chút cuộc sống khó khăn gian khổ của nữ nhân.

    Nhưng nghĩ tới tuổi tác của bọn nhỏ, lớn nhất mới mười tuổi, nhỏ nhất năm tuổi!

    Quá nhỏ!

    Hơn nữa còn có Doanh Chính, đi chỗ kia không tốt!

    Ngày này mọi người ra ngoài chỉ đi lang thang, nhìn thứ gì mới mẻ thì mua về cho cha mẹ.

    Mà tiểu Cam La thì đi hiệu thuốc hỏi thăm giá cả nhân sâm.

    Mặc dù là năm người một tổ, do Lý Quý Dương cùng Doanh Chính phân biệt dẫn đội, nhưng hắn mới năm tuổi đã hỏi thăm dược liệu mắc tiền như nhân sâm, làm cho chưởng quầy thật kinh ngạc.

    - Trong nhà có nhân sâm, mua làm gì?

    Lý Quý Dương kinh ngạc hỏi.

    Nhân sâm trong không gian của hắn đều sắp xếp thành núi.

    Vài gốc gieo sớm nhất 001 đều không cho hắn động vào.

    Đó là vài gốc nhân sâm nằm gần vị trí linh tuyền nhất, còn lại hắn không biết 001 làm như thế nào, dù sao đều là mấy trăm hơn ngàn năm nhân sâm.

    Hiện tại hắn lấy ra đều trên trăm năm, hơn ngàn năm lại sợ bị chú ý, chỉ cấp cho Doanh Chính cùng Triệu Cơ dùng làm cấp cứu.

    - Ta chỉ muốn biết thiếu gia mỗi ngày cấp cho cha ta một chén súp, trà sâm còn không ngừng uống, phải tìm bao nhiêu tiền.

    Cam La thật nhận chân tính toán.

    - Hắn là tiên sinh của ta, ta cung cấp nuôi dưỡng hắn thiên kinh địa nghĩa.

    Lý Quý Dương ngồi xổm nhìn thẳng Cam La:

    - Không cần hồi báo!

    Hài đồng nho nhỏ, vốn nên khờ dại tươi sáng, nhưng hắn phát hiện Cam La thật quá thành thục.

    Nghĩ tới nếu không có mình, Cam La sẽ bị Lữ Bất Vi thu lưu vào trong Văn Tín hầu phủ, còn tuổi nhỏ lại vì phụ thân đi sứ Triệu quốc, khiến kế lấy được vài chục tòa thành trì của Triệu quốc.

    Ai cũng nói hắn thiếu niên thiên tài, nhưng một thiên tài ở vài tuổi phải quan tâm phụ thân, mười mấy tuổi Lý Quý Dương đoán chỉ sợ Cam Lỗi đã bị bệnh nguy kịch, Cam La khẩn cấp hiển lộ tài hoa không phải vì thiếu niên thành danh, mà là vì chữa bệnh cho phụ thân.

    Nghĩ tới đây Lý Quý Dương cảm thấy đau lòng, sờ đầu của hắn:

    - Hiện tại ngươi chỉ cần ăn chơi là được, học giỏi là tốt rồi, còn có luyện võ.

    Cam Lỗi văn võ song toàn, tuy rằng thân thể hiện tại không thể động thủ, nhưng dạy mấy hài tử đánh xuống trụ cột còn có thể.

    - Ta..

    Cam La mím môi.

    - Không cần nghĩ nhiều lắm, ngươi vẫn còn là hài tử.

    Lý Quý Dương ôm hắn:

    - Nhi đồng nên có cuộc sống của nhi đồng.

    - Ngươi chỉ có trước mười tuổi là thơ ấu, qua mười tuổi là thiếu niên, mà qua hai mươi tuổi ngươi thành một người lớn, cho nên thơ ấu chỉ có mười năm quang cảnh, mà khi ngươi trưởng thành còn có vài chục năm thời gian làm người lớn, khi đó ngươi không muốn quan tâm cũng không được!

    Lý Quý Dương thả ra một bộ đạo lý tự cho là chính xác.

    Đừng nói là Cam La, ngay cả Doanh Chính như có suy nghĩ gì.

    Cam La cũng không biết nghĩ như thế nào, dù sao lại giống như nghĩ thông suốt, mua đai lưng cho phụ thân, đai lưng còn thêu hoa văn tinh xảo.

    Còn mua chong chóng cho mình cầm một ngày cũng chưa buông.

    Ngày hôm sau Lý Quý Dương muốn dẫn bọn nhỏ đi trở về, đi ra nhiều ngày trong nhà còn có cháu nhỏ cùng Cam Lỗi tiên sinh, Doanh Chính thật luyến tiếc bọn họ.

    - Lần sau lại đến, ngươi đi ra là được!

    Lý Quý Dương vỗ vỗ vai hắn chợt phát hiện người này cao hơn mình nhiều quá.

    - Lần sau là lúc nào?

    Doanh Chính hỏi lại.

    - Mấy ngày nữa, được không?

    Lý Quý Dương nghĩ mấy ngày nữa "sư huynh" cũng sẽ tới, có nhiều thứ hắn có thể tặng đi ra, nói là sư huynh đưa cho hắn!

    - Được, mấy ngày nữa ta cho người ở cổng thành đợi, nếu ngươi đã đến bọn họ sẽ báo cho ta biết!

    Doanh Chính kiên trì.

    Bốn hộ vệ kia từ nay về sau lưu lại trong Lý trạch.

    Thu thập xong sáng sớm xuất phát, chia tay Doanh Chính ở cửa thành, đi tới khách điếm ngoại thành liền lưu lại một đêm, chạng vạng tối hôm sau về tới nhà.

    Về tới nhà, cháu nhỏ liền ôm hắn làm nũng.

    - Đã hai tuổi rồi, còn làm nũng!

    Lý Quý Dương ôm cháu nhỏ nói chuyện với hắn.

    - Hai tuổi! Hai tuổi!

    Ân, đã học nói!

    - Ở nhà ngoan hay không a?

    - Ngoan! Ngoan nhất!

    Nhi đồng hơn một tuổi, cũng đã nên đặt tên.

    Lý Quý Dương không biện pháp đành nhờ Cam Lỗi.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 129:

    Lý Quý Dương tìm Lý Trung, cấp cho người trong nhà chế độ phát tiền tiêu vặt hàng tháng.

    Quy định như sau: Mỗi tháng người hầu tính trai tráng có mười viên tiền, nữ thân quyết có năm viên tiền tiêu vặt hàng tháng.

    Trước kia là không có, chỉ có hiện tại mới tính, là vì Lý Quý Dương cảm thấy được người ta bán mình cho ngươi đã là thật quá mức, nếu còn không có tiền lấy, vậy thì quá thảm!

    Vì thế liền có chế độ phát tiền tiêu vặt.

    Hơn nữa lý do của hắn rất đơn giản, những người này ngày sau sẽ là cánh tay của hắn, trước tiên thi ân giúp người khi gặp nạn vẫn tốt hơn đợi ngày sau dệt hoa trên gấm.

    - Lão quản gia, ta đây là trước tiên thi ân cho bọn họ, làm cho bọn họ ngày sau đều không thể cự tuyệt ta!

    Lý Quý Dương nói chuyện thật có đạo lý.

    - Vậy được rồi!

    Lý Trung nói không lại hắn, chỉ phải đồng ý.

    Nhưng lão nhân gia cũng rất thú vị, bên này Lý Quý Dương định ra tiền công, bên kia lão nhân gia định ra điều khoản trừng phạt!

    Tuy rằng chỉ có mười điều, cũng không toàn diện, nhưng cũng làm cho Lý Quý Dương thoáng kinh ngạc.

    Tỷ như gia cầm gia súc danh nghĩa phân cho bọn họ, không được sinh bệnh, không được tử vong, sinh bệnh cần phạt, tử vong sẽ bị bổ phạt!

    Nhàn hạ, dùng mánh lới, không làm việc, không đánh không mắng, mà cần phạt tiền!

    Hơn nữa phạt thật nặng, toàn bộ một lần mười viên tiền!

    Là tiền tiêu vặt một tháng!

    Chủ yếu chính là hắn nhớ rõ quanh năm suốt tháng sẽ có vài con gà vịt ngỗng bị chồn hay dã vật tai họa, nếu đền tiền thật sự là không ít!

    Hơn nữa còn có vài gia súc vì sinh nở mà chết..

    Nếu tính toán như vậy, chẳng phải là không có tiền lấy còn phải đền tiền?

    - Làm vậy có chút quá mức rồi!

    Lý Quý Dương mất hứng:

    - Một viên tiền đi, mười viên tiền thật mắc quá, người ta một tháng cũng chỉ có mười viên tiền.

    - Vậy được rồi, một viên tiền cũng là tiền!

    - Còn có đại gia súc tử vong thì thôi, đầu xuân nhà chúng ta còn có dê con thể yếu mà chết, cũng không cần bọn họ bồi thường.

    - Là bọn họ chiếu cố không chu đáo!

    Lý Trung thật chấp nhất, cho rằng vì người hầu chiếu cố không tốt cho nên dê con sinh ra liền chết yểu, vài ngày còn chưa thể chiếu cố tốt, còn chết bốn con!

    - Cũng không phải chiếu cố không chu đáo, nhiều dê như vậy, nhà chúng ta cũng chỉ có mấy người, chiếu cố không hết cũng có thể thông cảm, hơn nữa đại mùa đông, ăn cũng không được nhiều..

    Lý Quý Dương khuyên nhủ.

    - Vậy được rồi!

    Lý Trung đành gật đầu, không cần bồi thường đại gia súc.

    Hiện tại đã có cao lương, mà nguyên vật liệu tốt nhất làm thức ăn gia súc chính là lõi cao lương!

    Cũng không phải thiếu nguyên vật liệu, chủ yếu làm sao lợi quốc lợi dân? Đồ chơi này thích hợp nhất hẳn là cho quân đội đi?

    Lương thảo trong quân đều thật trọng yếu, bởi vì người ăn ngựa ăn a!

    Thức ăn gia súc lưu được một mùa đông, cấp cho ngựa ăn còn có dinh dưỡng hơn là ăn cỏ khô.

    - Đúng rồi, tìm hai người thông minh lanh lợi có cơ hội đưa tới chỗ hiệu thuốc, trước học một chút y thuật!

    Lý Quý Dương xoa đầu, trong nhà ngay cả một thầy thuốc cũng không có, nếu lỡ có ai đột ngột bị bệnh, cũng không chỗ tìm người chữa bệnh!

    Thôn xóm cách Lý gia trang gần nhất còn phải đi suốt một ngày mới tới đâu!

    - Dạ!

    Lý Trung vui vẻ nói:

    - Lão nô nhận thức quản sự một hiệu thuốc, có thể đưa bọn hắn đi học một đoạn thời gian.

    - Nhớ rõ cho người ta chút ưu đãi, không cần keo kiệt tiền tài.

    Mạng người lớn hơn trời, cũng không thể học nửa bình thủy trở về, còn không bằng không đưa đi học đâu!

    - Dạ!

    Lý Trung càng cao hứng.

    Lý Quý Dương mang theo lễ hộp bốn màu đi tìm Cam Lỗi.

    - Thỉnh tiên sinh ban tên cho Lý gia tiểu nhi.

    Lý Quý Dương đặt lễ hộp lên bàn, bản thân thập phần cung kính nhìn Cam Lỗi.

    - Cho cháu nhỏ của ngươi? Tiểu thiếu gia gọi là?

    Cam Lỗi cũng không nghĩ tới Lý Quý Dương nhờ vả việc này, bởi vì bình thường đều là trưởng bối đặt tên cho vãn bối.

    - Dạ, ngài cũng biết trong Lý gia trang chỉ có ta cùng cháu nhỏ, ta làm thúc thúc còn chưa tới thanh niên, làm sao đặt tên cho hắn?

    Còn chưa thành đinh thì chưa tính là người, Lý Quý Dương thật thành khẩn nói:

    - Cho nên thỉnh tiên sinh đặt tên cho hắn.

    Cam Lỗi trầm mặc.

    - Vậy thì đặt tên là.. Tín.

    Cam Lỗi viết chữ "Tín".

    Diễn cảm của Lý Quý Dương nói không nên lời.

    - Theo người, theo ngôn. Người ngôn luận phải là thành thực, nghĩa gốc: Thật tình thành ý.

    Cam Lỗi nói:

    - Hắn là do ngươi nuôi lớn, hi vọng ngày sau hắn hiếu thuận ngươi, tôn kính ngươi.

    - Vậy.. vậy.. có thể thay đổi tên khác sao?

    Lý Quý Dương run rẩy hỏi.

    - Như vậy.. Tư, như thế nào?

    Cam Lỗi nghĩ nghĩ:

    - Có tư nãi tích.

    Lý Tư?

    - Không được!

    Lý Quý Dương lập tức phản đối:

    - Tuyệt đối không được!

    Bất kể có phải là Lý Tư trong lịch sử hay không, cháu của hắn tuyệt đối không thể gọi tên này, bởi vì cuối cùng bị chết thật thê thảm, còn hại Tần triều!

    Cam Lỗi cảm thấy phản ứng của hắn quá lớn:

    - Vậy ý của ngươi là, Tín?

    - Vậy Tín tốt lắm!

    Lý Quý Dương ủ rũ:

    - Lý Tín vẫn tốt hơn Lý Tư.

    Về tới trong phòng, cháu nhỏ đang ngủ, hắn dựa bên giường nhìn tiểu oa nhi.

    Lý Tín!

    Không ngờ là Lý Tín!

    Nhìn nhìn, đưa tay lay tiểu hài nhi, nhìn mãi cũng không thấy làm sao lại biến thành một đại tướng quân – nhưng cháu nhỏ đang ngủ ngon, bị vô lương tiểu thúc lăn qua lộn lại, cho dù là người lớn cũng bị tỉnh, huống chi chỉ là một búp bê một tuổi.

    - Cháu nhỏ..

    Lý Quý Dương lên tiếng.

    - Oa.. oa!

    Tiểu tử kia lập tức cho hắn chiêu âm ba công.

    - Tiểu thiếu gia không khóc, không khóc nga nga!

    Lan nãi mẫu vội vàng tiến lên dỗ dành, chen chúc Lý Quý Dương ra xa.

    Lý Quý Dương lập tức bỏ chạy.

    Quay về phòng mình, suy nghĩ càng nhiều.

    Lý Tín mặc dù là tướng lãnh nổi tiếng của Tần quốc, nhưng bởi vì lúc công Sở tự cao tự mãn, đại bại mà về, còn bị người cho là hắn tuổi trẻ khí thịnh, cậy tài khinh người.

    Lý Tín tuy là thiếu niên bộc lộ tài năng, nhưng trong "Sử ký" không có truyện ký gì đặc biệt, chỉ ở trong "Bạch Khởi Vương Tiễn liệt truyện" lưu lại vài nét bút, nhưng lại không nhắc tới ưu khuyết điểm.

    Bên trong nói Vương Tiễn xuôi nam bình Bách Việt, lại nói: Con của Vương Tiễn là Vương Bí, phá định Yến, Tề.

    Lý Tín ở dưới trướng Vương Bí, làm ra cống hiến.

    Còn lại ghi chép thật quá ít.

    Đời sau suy đoán, kết cục của Lý Tín chỉ có ba: Một là chết già hoặc bệnh chết, hai là ban được chết, ba là chết trận.

    Nhưng có thể khẳng định một chút, Lý Tín không có tạo phản, nếu không đời sau của Lý Tín cũng không bình an sinh sản ở Lũng Tây, đời Hán Phi tướng quân Lý Quảng chính là đời sau của Lý Tín.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 130:

    Nhưng mà hắn nhớ rõ, Lý Tín tự là Hữu Thành, Hòe Lý (nay là Thiểm Tây Hàm Dương Hưng Bình Đông), là tướng lãnh nổi tiếng thời kỳ cuối Chiến quốc.

    Trong cuộc chiến diệt Yến quốc Lý Tín lập công lớn, sau mang binh hai mươi vạn tấn công Sở quốc, vốn là một đường khải hoàn ca, sau lại bị Sở tướng Hạng Yến đại bại.

    Hơn nữa ông nội của hắn tên Lý Sùng, là thái thú Lũng Tây Tần quốc, phong Nam Trịnh Công, phụ thân tên Lý Dao, nam quận thái thú Tần quốc, phong Địch Đạo Hầu.

    Tình huống gia đình không giống với bọn họ a!

    Toàn gia bọn họ đều sắp chết tuyệt được chứ!

    Chỉ còn một tiểu thúc thúc như hắn mà thôi!

    Hơn nữa nơi này cũng không kêu là "Hòe Lý", mà gọi là Lý gia trang được không!

    Nhà hắn nếu là cao môn đại hộ, làm sao còn cần hắn đi nịnh bợ Thủy hoàng đế nha!

    Nhưng có một chút Lý Quý Dương còn chưa hiểu được, chức quan là khi nào có được đây? Vẫn là đời sau truy phong a?

    Bởi vì lúc ấy ở Tần triều, hình như là không có chức quan thái thú.

    Hơn nữa còn là cháu của quận trưởng thái thú thời Tần triều Chiến quốc.

    Nhưng danh xưng này thời gian xuất hiện sớm nhất là thời kỳ Hán Cảnh đế, hắn đem quận trưởng đổi tên là thái thú, làm trưởng quan hành chính cao nhất một quận, trừ việc trị dân, tiến hiền, quyết tụng, kiểm gian ra, còn có thể tự hành bổ nhiệm cùng miễn nhiệm quan lại sở thuộc.

    Có thể nói là nhất phương chúa đất.

    Nghĩ như thế nào cũng không đúng, không giống như trong lịch sử, Lý Quý Dương nghĩ suốt buổi trưa, buổi tối lúc ăn cơm còn nghĩ không dứt.

    Đến ban đêm, hắn vào hệ thống, chính mình nói với không khí, vốn tưởng rằng sẽ không ai trả lời, kết quả nghe được thanh âm châm chọc:

    - Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần ngươi sống trong thời không này, cần gì phải làm từng bước a? Trực tiếp muốn làm gì thì làm thôi, đem Doanh Chính xử lý chính mình thống nhất sáu nước!

    - A phi!

    Lý Quý Dương nhất thời bật lên:

    - Ngươi đúng là mồm chó không nhả ra ngà voi!

    - Ngươi làm cho mồm chó phun ra ngà voi cho ta xem a!

    Thanh âm trêu chọc mười phần.

    - Vậy ngươi phun ra cho ta xem trước một chút!

    Lý Quý Dương nghiến răng:

    - Mới vừa nghe được thanh âm của ngươi, còn muốn chào hỏi, hiện tại không cần!

    - Ta đây là tiến hóa, thanh âm tiến hóa!

    Trước kia thanh âm còn cứng nhắc, hiện giờ hoạt bát vô cùng.

    - Chúc mừng tiến hóa thành công!

    - Ân, lúc tôi không ở, anh có phạm phải chuyện điên rồ gì hay không?

    Thanh âm ngữ điệu nhẹ nhàng, có thể thấy được tiến hóa thành công hắn cũng rất cao hứng.

    - Anh mới làm chuyện điên rồ!

    Lý Quý Dương lại tạc mao.

    - Vừa nghe liền biết anh làm không ít sự tình, lại không có chuyện nào dám bộc lộ cho thiên hạ.

    Thanh âm tấm tắc không thôi.

    - Đã nhiều ngày tôi đi dạo bên ngoài, Hàm Dương thành rất lớn.

    Lý Quý Dương kể cho hắn nghe chuyện Hàm Dương thành, hắn không biết thanh âm này có thể chứng kiến được bên ngoài hay không, cho nên nói mấy ngày nay trải qua, nói xong đối phương cũng không hé răng, Lý Quý Dương cũng miệng đắng lưỡi khô.

    - Anh mới đi ra, trước như vậy đi, tôi đi ra thu thập một chút, ngày mai tìm anh nói chuyện.

    Lý Quý Dương nói xong đi ra hệ thống.

    Lén lút đi tới đại sảnh, tấm pin năng lượng trên nóc phòng vẫn đang sung điện, đem chuyển vào không gian, lần này tấm năng lượng lại tràn ngập, Lý Quý Dương thu hồi lại tiếp tục sung điện tấm khác.

    Chính hắn mang theo túi trữ vật đi vào không gian, buông tấm năng lượng lại bắt đầu chuyển túi trữ vật.

    Lần này bên trong có hai mươi thanh chủy thủ tinh cương, bề ngoài xấu xí nhưng lại sắc bén dị thường, Lý Quý Dương nhanh chóng lưu lại, đến lúc đó đưa cho hộ vệ của Doanh Chính, thứ này sắc bén hơn vật họ đang dùng.

    Một thùng vàng, hai thùng bạc, một thùng đồng tiền, lại có hai bộ quần áo, còn có chút tạo giác (xà phòng), đây là dùng rửa mặt a? Lý Quý Dương cầm nhìn nhìn, cũng giống như tạo giác dùng trong nhà, nhưng so với trong nhà dùng còn lớn hơn, tạo giác trong nhà thật nguyên thủy, dùng giặt quần áo, tắm rửa, gội đầu.

    Nhưng vì là thiên nhiên, còn dùng rất tốt, Lý gia trang có không ít tạo giác, quần áo trong nhà cũng dùng nó giặt rửa, dù sao còn rất sạch sẽ.

    Thu lại, bỏ vào trong hộp.

    Ở trong không gian, 001 đã chuẩn bị xong rất nhiều đồ vật, bởi vì trong không gian có trâu, 001 cho người làm xe trâu, trực tiếp buộc vào.

    - Ngày mai đi, anh tới đây, mang theo mọi người.

    Lý Quý Dương đem năng lượng bản giao cho 001, hiện tại mới biết lúc bọn họ biến ảo cần thật nhiều năng lượng, hơn nữa thời gian ngắn ngủi, năng lượng bản chủ yếu đều bị 001 thu lại dùng năng lượng dự trữ.

    - Ân, đồ vật chuẩn bị xong rồi.

    001 thu lại năng lượng bản.

    Ước định xong xuôi, Lý Quý Dương ăn chút quả đào, hiện giờ bên ngoài cũng có quả đào, nhưng ăn không ngon bằng trong không gian.

    Ăn xong hắn đi ra ngoài nằm xuống giường ngủ mất.

    Rạng sáng hôm sau rửa mặt ăn cơm, sau đó cần đi học, học đường trong nhà đừng nhìn chỉ là ba gian phòng chỗ ở của tiên sinh, mấu chốt là ở trong ba phòng này ngay cả thiếu gia cũng phải nghe theo tiên sinh, cho nên nơi này là tiên sinh định đoạt.

    Mấy ngày nay Cam Lỗi không để bọn họ đi học, nhưng vẫn chuẩn bị văn án, thậm chí còn dạy tiểu thiếu gia biết chữ!

    Đương nhiên hắn biết chữ đều là đơn giản, nhưng cũng làm cho mọi người tấm tắc khen ngợi, dù sao mới là trẻ nhỏ một tuổi.

    Nhưng ngày này Cam Lỗi không dạy học, hắn lấy ra lễ vật mà học sinh tặng cho hắn, đặt lên bàn sờ soạng từng kiện, biểu hiện vô cùng vui mừng, nói:

    - Lần sau không thể lãng phí tiền tài, những lễ vật này là tiên sinh lần đầu tiên thu cũng là lần cuối cùng thu. Trước khi các ngươi tới thanh niên, ta sẽ không tiếp tục thu lễ vật của các ngươi.

    - Dạ!

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lên tiếng.

    Theo sau hắn lại cho mỗi học sinh thuật lại cảm thụ của mình lúc đi Hàm Dương thành.

    Nói tới giữa trưa, ăn chút canh thịt mới ổn định một chút.

    Buổi chiều Lý Phúc đi vào:

    - Thiếu gia, sư huynh của ngài, Lăng thiếu gia đã tới.

    - Nga?

    Lý Quý Dương lập tức đứng lên:

    - Tiên sinh, xin cho học sinh cáo lui.

    - Đi thôi!

    Cam Lỗi gật gật đầu.

    Lý Quý Dương cùng Lý Phúc đi ra cửa lớn nghênh đón Lăng sư huynh.

    Gặp nhau xong, lại nhìn thấy kéo tới ba mươi xe!

    Lý Trung có chút trợn tròn mắt!

    Đồ ăn thức uống không tặng, năm xe đều là vải cóc, nguyên liệu vải hắn cũng không nhận ra!

    Vàng, mười xe, bánh xe đều hãm sâu trong đất!

    Châu báu, năm xe, mỗi xe hoa lệ không dám nhìn thẳng!

    Da, năm xe, hổ báo lang sói đều không thiếu!

    Dược liệu, năm xe, nhân sâm linh chi liên kiều cùng huệ thảo.

    Lý Phúc cũng run lên, gọi người đi khiêng đồ vật vào trong kho.

    - Chậm rãi khiêng, trâu cùng xe đều là cho thiếu gia các ngươi, không nóng nảy.

    001 thật rộng rãi, hiện giờ trong không gian dê bò hợp bầy, đầy khắp núi đồi đều có, không thiếu ba mươi con trâu này.

    - Trong khe núi bên ngoài còn có hai trăm con dê, phái người đi mang về!

    Lý Quý Dương dặn dò Lý Phúc, trong không gian dê bò như cỏ dại lan tràn, lấy ra hai trăm con dê, không đạo lý tiếp tục mang trở về.

    Vả lại Lý gia trang hàng năm còn có nhiệm vụ, ngoại trừ dê bò dùng ăn thịt cũng cần gia tăng sản xuất một chút.

    Trâu cày thì không có biện pháp, số lượng của thịt trâu có co dãn thật lớn.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...