Ngôn Tình [Edit] Ta Xuyên Thành Phản Diện Ốm Yếu Cẩm Lý Kiều Thê - Trúc Hoài An

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cát Xa Nước, 21 Tháng bảy 2021.

  1. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 20: Có vẻ như cô vẫn chưa được thỏa mãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay khi cô đang cân nhắc có nên khóc và lau nước mắt để thể hiện lòng trung thành của mình hay không thì một giọng nữ vang lên, phá vỡ tình huống xấu hổ.

    "Trầm tiên sinh."

    Vài ánh mắt nhìn theo tiếng nói, thì ra là Tô Hà. Tô Tinh Thần chợt giật mình, trong cảnh giữa cô và Trầm Nghiễn vừa rồi, nhân vật chính đáng lẽ ra là của Tô Hà. Nếu không phải vì cô làm loạn nội dung vào âm mưu theo sau Trầm Nghiễn, e rằng mối quan hệ giữa Tô Hà và Trầm Nghiễn hẳn là tiến xa hơn.

    Chuyện gì đây trời? Cô không hề muốn phá CP, chỉ muốn bảo toàn tính mạng, kết quả là cô đã vĩnh viễn ra đi trên con đường diệt vong.

    Tô Hà mặc một chiếc váy đính kim sa dài đến đầu gối, những mảnh kim sa giống như vảy cá trải dài trên váy, ánh đèn chiếu vào làm ánh lên sự lấp lánh của chiếc váy.

    Trầm Nghiễn quay đầu nhìn cô ta, hơi nhướng mày gật đầu, nhẹ giọng nói:

    "Tô tiểu thư."

    Nhìn thấy anh ta như vậy, Tô Tinh Thần không khỏi sờ lên bờ vai vẫn còn đau nhức, bĩu môi, Trầm Nghiễn nhìn qua cứ tưởng là một quý ông lịch sự, nhưng thật ra là một ác ma chính hiệu. Tuy nhiên, thật bất ngờ khi Tô Hà làm việc ở chỗ này, cô nghĩ rằng một người như Tô Hà sẽ đến một số quán cà phê để làm bồi bàn.

    Dù sao nơi này là địa bàn của những kẻ có tiền, khó tránh khỏi một số thành phần cắt xén khách của mình, hơn nữa cô hoàn toàn đắc tội không nổi, thật không biết nên sống sót như thế nào.

    Tô Hà lễ phép gật đầu, tính cách trầm lặng không hợp với loại câu lạc bộ này. Không đợi Trầm Nghiễn lên tiếng, Tô Kỳ đã nói, tính tình đụng một chút liền nổi nóng, thật là nhức đầu mà (ノ Д`)

    "Cô vậy mà đi làm ở một nơi như thế này, tôi cảnh cáo cô, bỏ việc càng sớm càng tốt, đừng hủy hoại thanh danh nhà Tô gia chúng tôi, tôi không muốn người khác nói cô là loại gái mà ai muốn lên giường cũng được!"

    Tô Kỳ không khách sáo chút nào, nhìn dáng vẻ mềm yếu của Tô Hà liền khó chịu. Nghe vậy, Tô Hà nước mắt lăn dài, vẻ mặt thống khổ mà nuốt nước mắt, nhìn Tô Kỳ ngữ khí mềm yếu, không có sức công kích.

    "Nếu bây giờ tôi không đi làm thêm thì tiền học phí lấy đâu ra? Anh giờ đây sợ tôi xấu hổ với nhà họ Tô, còn coi tôi như em gái của anh sao?"

    "Có vẻ cô đã biết học cách phản biện rồi đấy!"

    Vừa nói, anh vừa đi về phía Tô Hà, như thể muốn đánh ai đó. Tô Tinh Thần nảy ra ý tưởng, hét lên một tiếng và chạy vào chỗ Tô Hà, cô định hất tay Tô Hà về phía của Trầm Nghiễn để hai người có tiếp xúc thân mật với nhau.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Không nghĩ tới, cô vừa đụng phải Tô Hà một chút, không có tình tiết Tô Hà bay vào trong vòng tay của Trầm Nghiễn, mà là cô mất thăng bằng nhào vào lòng của Trầm Nghiễn.

    Ánh mắt Tô Kỳ rất nhanh, anh đưa tay bắt lấy cô, không ngờ tay anh lại nắm lấy lớp băng gạc trên váy cô, trực tiếp trượt khỏi tay anh.

    Trầm Nghiễn tâm tư khẽ động, tựa hồ muốn kiểm chứng cái gì, đứng yên để Tô Tinh Thần nhào đến. Cánh tay cường tráng ôm lấy eo Tô Tinh Thần, thân hình cao lớn gần như ôm trọn cả người Tô Tinh Thần trong vòng tay anh.

    Tô Tinh Thần nằm ở trong ngực anh, ngón tay theo bản năng nắm lấy quần áo của anh, mũi tràn đầy hơi thở quen thuộc, sức lực của bàn tay đang ôm eo cô cũng không giảm bớt, xẹt qua chiếc eo xuyên qua lớp váy mỏng, khiến ký ức của cô lần nữa bị kéo về ở trong căn phòng nhỏ, thân thể không khỏi co rút lại, càng ngày càng tiến đến gần Trầm Nghiễn.

    Nhưng mà Trầm Nghiễn không chịu buông tha cho cô, bên tai cô nghe thấy giọng nam, hơi thở ấm áp truyền vào tai cùng giọng điệu mỉa mai.

    "Có vẻ như cô vẫn chưa được thỏa mãn."

    Tô Tinh Thần nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh, lắp bắp cảm ơn, nhưng nhìn thấy Tô Hà bị cô đẩy ngã xuống đất, đang cúi đầu khóc thút thít, hình như chân còn bị trẹo.
     
    Eleanora, Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  2. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 21: Nguyệt lão buộc thép cũng bị anh ta làm cho đứt đoạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tinh Thần đen mặt lại nhìn tình huống trước mắt, hiện tại còn cần giải thích sao?

    Ngẩng đầu liếc nhìn Trầm Nghiễn, dường như anh ta không có ý muốn giúp đỡ, xem ra phải cần cô ra tay. Tô Tinh Thần vội vàng đi đến bên cạnh Tô Hà, ngồi xổm xuống, ôm cánh tay đỡ dậy, lo lắng nói: "Chị không sao chứ?"

    Tô Hà đứng lên, trong mắt có chút sợ hãi nhìn cô, giơ tay rút cánh tay ra, lui về phía sau nửa bước, bộ dáng cúi đầu kèm theo đó là ánh mắt e ngại, thoạt nhìn có chút đáng thương.

    Tô Tinh Thần xấu hổ rụt tay lại, nhìn Trầm Nghiễn bên cạnh, nở một nụ cười ngượng nghịu, giọng nói nhẹ nhàng mang theo giọng điệu thảo luận.

    "Trầm Nghiễn, anh có thể giúp tôi đưa chị gái đến bệnh viện được không?"

    Trầm Nghiễn nhướng mi, trong mắt có chút giễu cợt nhìn Tô Tinh Thần, vẻ mặt như muốn nói cho cô biết: Cô đang sai bảo tôi?

    Tô Tinh Thần tiếp xúc với ánh mắt của Trầm Nghiễn, hận không thể luyện thành sắt, đây là cơ hội tuyệt vời cho thế giới của hai người, cô đã hỗ trợ ở hết mức rồi, Trầm Nghiễn tên này một chút cũng không thông suốt, nguyệt lão* buộc thép cũng bị anh ta làm cho đứt đoạn.

    *Nguyệt lão: Theo thần thoại, gọi là "trăng già, ông lão ở trên cung trăng", được xem là người xe duyên vợ chồng

    Những lời như thế cô cũng chỉ dám nói ra trong lòng.

    "Trầm Nghiễn, chân của em gái tôi hình như bị trẹo rồi."

    Trầm Nghiễn nhìn Tô Tinh Thần, cô mở một đôi mắt to trong veo và nhìn anh một cách vô hồn, như thể đang điên cuồng muốn gợi ý điều gì đó với anh.

    Nghĩ đến những gì mà Tô Tinh Thần đã nói ở Đế Quốc Hoa Đình lúc trước, rõ ràng là muốn ghép đôi anh với Tô Hà. Trào phúng trong mắt của Trầm Nghiễn càng hiện lên rõ ràng, ngu ngốc!

    Anh liếc nhìn Tô Tinh Thần, không để ý tới vẻ tha thiết trên mặt cô, tuy rằng có dáng vẻ cười nhạo thế nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng cất lên:

    "Xin lỗi Tô tiểu thư, tôi có chuyện khác phải làm."

    Anh gật đầu, tránh né Tô Tinh Thần, đi về phía bên ngoài hội quán, Tô Hà cũng nhanh chóng đi theo, nhẹ giọng nói:

    "Trầm tiên sinh."

    Tô Tinh Thần thấy Tô Hà đuổi theo, giống như các cặp CP khác. Nhìn thấy bóng lưng của Trầm Nghiễn, Tô Tinh Thần không khỏi xoa xoa cánh tay. Trầm Nghiễn đúng là ông hoàng diễn xuất mà.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Kỹ năng diễn xuất của cô còn không tốt bằng anh ta. Chờ một chút. Tô Tinh Thần cau mày, nhịn không được lại ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng của Trầm Nghiễn thêm lần nữa.

    Khí trong cơ thể Trầm Nghiễn, rất mạnh. Không giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, sự yếu đuối hiện rõ, như thể mạng sống của anh ấy sắp chết. Nhưng lần này thì khác, sinh khí quanh đầu anh ta rất mạnh mẽ, sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.

    Vừa rồi cô bị những chuyện khác làm phân tâm, lúc này mới phản ứng lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải cô đã bỏ lỡ điều gì đó không?

    Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tô Tinh Thần, Tô Kỳ nghi ngờ sờ trán cô, hơi cúi xuống để nhìn chằm chằm vào cô.

    "Đi thôi, hôm nay em xảy ra chuyện gì vậy, đối với ma bệnh như anh ta khách khi như thế?

    Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc.

    " Anh hai, anh có tin em không? "

    Nhìn thấy cô như vậy, Tô Kỳ càng khó hiểu, xoa xoa đầu cô, làm rối tung tóc cô ra.

    " Đương nhiên là anh tin em, em hôm nay sao vậy? "

    Tô Tinh Thần kéo tay anh xuống, có phần hơi mơ hồ, nhưng giọng điệu vừa thành khẩn vừa nghiêm túc:

    " Anh hai, nếu như sau này gặp lại Trầm Nghiễn thì đừng nói những lời như vậy, cứ tránh mặt là được. "

    Với tính cách này của Tô Kỳ, nếu Trầm Nghiễn trong tương lai không giả vờ nữa, thì anh trai của cô sẽ là một trong những con cừu non bị giết chết. Nhìn thấy cô như vậy, Tô Kỳ không khỏi nở nụ cười, bất cần, không quan tâm.

    " Những gì anh nói về anh ta có gì sai? Ma ốm kia bị bệnh đến bộ dáng như vậy, cũng chẳng dám nói gì."

    Tô Tinh Thần cắn răng hậm hực.
     
    Eleanora, Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  3. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 22: Mặt trời mọc đằng Tây sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ không có gì để nói, nhưng Trầm Nghiễn như một con cẩu vậy, mọi chuyện đều ghi tạc trong lòng, xong rồi đợi cơ hội rồi tính sổ một lượt, không phải càng đáng sợ hơn sao?

    Tô Tinh Thần nghiến răng dậm chân, hai mắt đỏ bừng, cố ý giả bộ ủy khuất:

    "Anh, anh không tin em sao?"

    Nhìn thấy cô như vậy, Tô Kỳ lập tức bị khuất phục:

    "Tin tin tin, anh làm sao không tin cho được? Liễu Liễu à, đừng khóc, sau này anh sẽ tránh xa anh ta ra một chút là được."

    Tô Tinh Thần sụt sịt và gật đầu. Sau khi Tô Hà đuổi anh ta ra ngoài, cô nhìn thấy bóng lưng Trầm Nghiễn lên xe. Đứng yên tại chỗ, ngón tay Tô Hà chậm rãi siết chiếc váy đính kết trên người, cắn môi.

    Sau khi lên xe, Trầm Nghiễn nhìn tay mình, liền nhớ tới lúc trước ôm Tô Tinh Thần, sinh khí không ngừng tràn vào trong cơ thể, mắt anh hiện lên màu u ám. Tần Luật thấy anh như vậy, quay đầu lại nhìn anh, giọng nói trầm ổn, nội tâm so với giọng điệu của Trầm Nghiễn thì có trầm lạnh hơn một chút.

    "Chuyện gì vậy?"

    Trầm Nghiễn thu lại suy nghĩ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút suy tư, giọng điệu có chút trầm thấp, ý tứ hàm xúc không rõ:

    "Tô Tinh Thần, thật thú vị."

    Đôi mắt anh lóe sáng sau đôi kính, không cần hỏi vì sao, anh chỉ gật đầu và phụ họa nhất "

    " Ừ, đúng thật là thú vị. "

    Ngày hôm sau, Tô Tinh Thần đến trường, khi đến lớp, mọi người trong khoa nhìn cô với vẻ ngạc nhiên trên gương mặt. Tô Tinh Thần thường không đến lớp, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện, còn đến sớm như vậy.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Bất quá, dù sao thì Tô Tinh Thần cũng là chị đại ở trường, được bố mẹ và anh trai cưng chiều vô điều kiện, nhà cũng có tiền nên không ai dám chọc tức cô.

    Họ chỉ liếc nhìn Tô Tinh Thần, sau đó cúi đầu xuống, như thể đang tránh ánh mắt của cô. Tô Tinh Thần cụp mắt xuống, đứng yên và hít thở sâu, đi về phía trước vài bước, vẫy tay về phía họ, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

    " Xin chào. "

    Các bạn trong lớp lại ngước nhìn cô, ngượng nghịu cười, một số thì chào lại, rất lấy lệ. Tô Tinh Thần lúng túng một lúc, bỏ tay xuống, bước chân lên cầu thang, ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

    Thấy cô ngồi xuống, hai người bên cạnh nhìn nhau rồi cầm đồ di chuyển xuống hàng thứ hai.

    Tô Tinh Thần càng lúng túng hơn trước.

    Loay hoay chờ đợi mấy phút đồng hồ, ngoài cửa phòng học vang lên một tiếng ồn ào, âm thanhtừ xa đến gần. Tô Tinh Thần nhìn lên và thấy đó là Nhan Chí và Trình Đắc Hữu, nhà của các cô cũng có quy mô nói lớn không lớn nói nhỏ vũng không nhỏ, nhưng không thể so với Tô Tinh Thần.

    Nhan Chí tính tình hung bạo, không sợ trời đất, Trình Đắc Hữu bước đi có chút nản lòng, dựa vào Nhan Chí để trụ vững. Ba người ngang ngược trong trường, không một ai dám khiêu khích bọn họ. Sau khi đi vào, thấy Tô Tinh Thần đến sớm như vậy, lại còn ngồi ở hàng đầu tiên, hai người liền nói chuyện phiếm.

    " Tinh Thần, sao hôm nay chị đến sớm vậy? "

    " Đúng vậy, thật kì quái, mặt trời mọc đằng Tây sao? Chị không phải lúc nào cũng đợi điểm danh rồi mới vào à?"
     
    Eleanora, Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  4. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 23: Cuộc thi tranh tài âm nhạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tinh Thần chớp mắt, quỷ gì đây? Ai nhìn thấy cô cũng trốn tránh, làm sao lại chào hỏi thân thiết thế? Tô Tinh Thần chưa kịp nói thì đã thấy Tô Hà từ cửa bước vào.

    Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất thuần khiết và giản dị, quả nhiên là gương mặt tình đầu khiến người ta khoonh khỏi rời mắt.

    Cô ấy không ngẩng đầu, đi ngang qua ba người, ngồi vào hàng ghế thứ ba. Nhan Chí và Trình Đắc Hữu nhếch môi khinh bỉ, chỉ chỉ trỏ trỏ

    "Đúng là đồ đạo đức giả."

    "Mỗi ngày đều hóa thân thành bạch liên hoa."

    Tô Tinh Thần nghe họ nói, quay đầu lại và liếc nhìn Tô Hà, trong mắt đều là vẻ sầu não. Chuông bắt đầu tiết học vang lên, một nữ giáo viên bước vào lớp, mặc váy dài đi giày cao gót, rất có khí chất.

    Nhìn thấy ba người ngồi ở hàng đầu tiên, Đỗ lão sư sững sờ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt nói:

    "Điều đầu tiên muốn thông báo đến lớp."

    Mọi người bất giác ngẩng đầu lên nhìn Đỗ lão sư.

    "Đã xác định được người tham gia cuộc thi tranh tài âm nhạc. Đó chính là Tô Tinh Thần."

    Câu này vừa nói ra, mọi người trong lớp đều thở dài, bàn tán xôn xao.

    "Hả? Lại là Tô Tinh Thần à?"

    "Rõ ràng là học không được tốt, số lần đến lớp đếm được trên đầu ngón tay, dựa vào đâu mọi chuyện tốt đều thuộc về cô ta?"

    "Còn biện pháp nào khác? Cậu có bố mẹ nhiều tiền không? Bố mẹ người ta đã tặng cho trường chúng ta một tòa nhà, cậu có không?"

    "Haiz, không có, bất quá chỉ là nhà quan chức thôi mà."

    Tô Tinh Thần lắng nghe cuộc thảo luận phía sau và tâm trạng của cô chỉ có một từ: Buồn (╥ω╥)


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Nguyên chủ thực sự đã để lại cho cô rất nhiều mớ hỗn độn. Hít một hơi thật sâu, Tô Tinh Thần giơ tay lên, cả lớp học đều ngạc nhiên vì những gì cô nói

    "Thưa thầy, cuộc thi đó cứ để cho Tô Hà tham gia, thành tích của chị ấy là nhất khoa, năng lực của chị ấy sẽ mang lại vinh quang cho nhà trường."

    Vẻ mặt Tô Tinh Thần không hề kiêu căng ngạo mạn, giọng điệu cũng không còn vẻ ra lệnh, Đỗ lão sư liếc qua, cô mở một đôi mắt to như quả nho, nhoẻn miệng cười, trông rất dễ gần.

    Đỗ lão sư nghi ngờ nghiêng đầu, mày ấn xuống, khóe môi nhếch lên, có chút khó tin.

    "Tinh Thần, em có chắc là muốn nhường chỗ này cho Tô Hà không?"

    Vị trí này vốn là của Tô Hà, nhưng chính nguyên chủ lại tranh giành cho bằng được, bây giờ lại muốn trả lại sao? Tô Tinh Thần gật đầu, giọng điệu kiên định:

    "Vâng."

    Đỗ lão sư dừng lại, chậm rãi nói:

    "Được rồi, tôi sẽ đi bàn bạc lại với hiệu trưởng."

    "Cảm ơn lão sư."

    Đỗ lão sư cũng mỉm cười, nhìn Tô Tinh Thần một chút, không còn bộ dáng kiêu ngạo kia, càng nhịn càng thuận mắt hơn. Nghe nói rằng Tô Tinh Thần bị ngã cầu thang một thời gian trước và va vào đầu. Lẽ nào vì vậy mà trở nên hiền lành đi?

    Đỗ lão sư cũng không có thời gian tìm hiểu nguyên nhân và bắt đầu giảng bài. Tuy nhiên, Tô Hà cũng bị sốc như Đỗ lão sư, vài ngày nay cô cũng cẩn thẩn suy nghĩ lí do khiến cho Tô Tinh Thần đột nhiên thay đổi

    Cô ấy thực sự đã nhiều lần lấy lòng cô. Nhìn thấy bóng lưng của Tô Tinh Thần ở trước mặt mình, Tô Hà mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

    Sau giờ học, Tô Tinh Thần nhìn Tô Hà ở hàng ghế thứ ba, thu dọn đồ đạc và đi về phía cô, Nhan Chí và Trình Đắc Hữu bên cạnh đều sững sờ.

    "Cái kia, tan học chị đi đâu vậy? Tài xế tới đón, chúng ta cùng về đi?"

    Tô Hà thu dọn mọi thứ vào cặp sách, ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Thần, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, không có một chút uy hiếp.

    "Không cần, tôi còn phải đi làm thêm."

    Nói xong, cô cầm cặp sách rời đi, Tô Tinh Thần vội vàng đuổi theo.
     
    Eleanora, Liên Phúc, Vivian001 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  5. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 24: Chị có số của Trầm Nghiễn không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các bạn cùng lớp nhìn Tô Hà đang cúi đầu bước đi, nhưng Tô Tinh Thần, người thường có lỗ mũi hướng lên trời như vậy lại bám theo cô ấy, bộ dáng có chút lấy lòng.

    "Lần trước không phải chúng ta đã nói sẽ sống hòa bình với nhau sao? Thế sao bây giờ chị lại tránh né em?"

    Thế là Tô Hà cứ cúi gằm mặt đi về phía trước mà không lên tiếng. Đau tim quá đi, để thuận theo nội dung cốt truyện mà sao khó quá vậy nè? Khi nào hai người các ngươi có thể ở cùng một chỗ để bà đây về nhà đây hả?

    Đột nhiên Tô Tinh Thần có ý tưởng, nhanh trí nói: "Chị có muốn biết số điện thoại của Trầm Nghiễn không?"

    Nghe vậy, Tô Hà thật sự dừng lại, quay đầu nhìn Tô Tinh Thần cắn môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hỏi cho ra lẽ: "Em có số điện thoại của anh ấy không?"

    Tô Tinh Thần hai mắt sáng lên, vội gật đầu, lấy điện thoại ra, không do dự bán đứng Trầm Nghiễn.

    "Tất nhiên là em có, chị thêm bạn em, em sẽ gửi cho chị."

    Tô Hà lấy điện thoại ra, giọng nói vẫn ôn hòa như trước, nhẹ giọng nói nhỏ: "Thêm bạn thì không cần, em cứ nói chị sẽ ghi lại."

    Tô Tinh Thần trừng mắt và từ chối: "Vậy không được, em cho chị số của anh ta, chị ngay Wechat cũng không thèm thêm em, trên đời này không có gì là miễn phí cả."

    Tô Hà nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia suy nghĩ, nhướng mày nhìn Tô Tinh Thần, cuối cùng gật đầu: "Được."

    Tô Tinh Thần vui vẻ thêm WeChat cho cô ấy và nói: "Em nhìn ra được chị có chút thích Trầm Nghiễn, chị cũng chẳng cần giấu em làm gì, em sẽ tác hợp cho hai người."

    Tô Hà cau mày ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Thần. Tô Tinh Thần thậm chí còn muốn đem cô đưa đến bên người Trầm Nghiễn, chẳng có gì to tác, bất quá có một chút thay đổi về chiến lược. May mắn thay, với sự giúp đỡ của Tô Tinh Thần, cô có thể ở bên cạnh Trầm Nghiễn một cách suôn sẻ hơn.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Hạ mắt xuống, Tô Hà che giấu suy nghĩ của mình, lông mi khẽ rung, giọng điệu ngập ngừng: "Em thật sự là.. muốn giúp chị sao?"

    Tô Tinh Thần thấy cô ấy bằng lòng cùng trò chuyện về chủ đề này, vội vã gật đầu, ngữ điệu có mấy phần ân cần.

    "Đúng vậy, hai chúng ta cùng nhau cố gắng, Trầm Nghiễn nhất định sẽ thích chị mà."

    Còn cô thì có thể về nhà khi họ ở bên nhau, nghĩ thôi cũng đủ cảm động rơi nước mắt rồi. Tô Hà gật đầu, thái độ có vẻ thân thiện hơn một chút: "Vậy chị đi làm thêm trước."

    Tô Tinh Thần gật đầu, đứng phía sau nhìn theo bóng lưng của Tô Hà, cảm thấy có chút cô đơn và đáng thương. Có điều cô không phải là nguyên chủ, không cần phải thù địch Tô hà như vậy. Hơn nữa, cô còn phải ban phước lành trước, dù sao cũng phải dựa vào Tô Hà mới có thể về nhà.

    Đứng tại chỗ, Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn ánh nắng ấm áp, vươn tay che tầm mắt, ánh nắng vẫn chói lọi xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay. Cảm giác rất thật, chẳng khác gì một thế giới ảo cả, nhưng lúc nào thì cô mới có thể thấy được thế giới thực đây?

    Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Tinh Thần, cô nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi ra, là cuộc gọi của Trầm Nghiễn. Dù ánh nắng vẫn đang chói chang, nhưng cô cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

    Không dám chậm trễ một giây, bấm nút trả lời, giọng nói thận trọng của Tô Tinh Thần truyền qua tai nghe, mềm mại dịu dàng như mầm vừa mới rút ra từ cây liễu.

    "Này, Trầm Nghiễn."

    Lúc đó Trầm Nghiễn đang thay quần áo trong phòng, bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đen được cởi ra ném ở trên giường. Phần trên của Trầm Nghiễn nhìn tuy có chút thon gầy, thế nhưng không hề gầy, cơ lưng săn chắc, sống lưng thẳng tắp, khí chất rõ rệt, từ thắt lưng và hông uốn cong một đường vòng cung sâu.
     
    Eleanora, Liên Phúc, HanTuyet1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  6. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 25: Vậy nên anh ta mới nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Nghiễn vươn tay xoa xoa gáy, gần cổ có một dấu ấn lóe lên, ánh sáng vàng mờ ảo. Khi ngón tay di chuyển ra xa, pháp ấn biến mất như chưa từng xuất hiện.

    Từ tủ quần áo lấy ra chiếc áo sơ mi đen và chiếc quần tây cùng màu. Dưới lớp áo sơ mi đen là một làn da trắng trẻo, dường như có thể thấy được mạch máu màu xanh, các ngón tay từ cởi từng cúc áo, lộ rõ xương quai xanh.

    Người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa tự phụ. Điện thoại được đặt bên cạnh đầu giường đang hiển thị cuộc trò chuyện với Tô Tinh Thần.

    Trầm Nghiễn cẩn thận tỉ mỉ vận tay trang và đeo khuy măng sét, nhìn như sắp có một chuyện quan trọng cần làm.

    Liếc nhìn sang chiếc điện thoại còn sáng trên giường, giọng nói của anh ta không còn chút nào gọi là ôn nhu hòa nhã, mà chuyển sang âm điệu như một kẻ cấp trên.

    "Tô Tinh Thần, ngày hôm nay tôi sẽ đến Tô gia để bàn chuyện hôn sự, trong phòng ba mươi phút nữa, tôi muốn thấy cô ở trước cửa Tô gia."

    Tất nhiên là bản thân anh có thể tự đi mà không cần tới Tô Tinh Thần, thế nhưng người của Tô gia toàn kẻ điên, chắc chắn sẽ không thừa nhận hôn ước giữa hắn và Tô Tinh Thần, đến lúc đó sẽ huyên nháo một trận.

    Anh lười ứng phó trong các trường hợp đó, nếu có Tô Tinh Thần ở đấy, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

    Tô Tinh Thần nghe như sét đánh ngang tai Σ (° ロ °)

    Cô cố gắng lục lại cốt truyện một lần nữa, chưa từng có tình tiết hai người họ đính hôn diễn ra mà? Chẳng lẽ do có sự xuất hiện của cô nên tình tiết bị thay đổi? Hay là nội dung sau này nhưng mà cô chưa đọc tới?

    Trầm Nghiễn ngẩng đầu, chỉnh lại cổ áo vest cho thon gọn, hầu kết lộ ra trông rất gợi cảm mê người.

    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Không nghe Tô Tinh Thần đáp lại, Trầm Nghiễn nhếch môi, trong ánh mắt xẹt qua tia lãnh ý, giọng nói trầm xuống tuy không có vẻ tức giận nhưng truyền qua tai Tô Tinh Thần là một sự răn đen cực lớn.

    "Thế nào? Không muốn?"

    Ngữ điệu của anh ta trầm thấp, khiến trong lòng Tô Tinh Thần nhảy dựng lên, vội vã cất lời: "Trầm Nghiễn, sao đột nhiên lại đính hôn?"

    Trầm Nghiễn duỗi tay ra cầm lấy chiếc điện thoại đầu giường, không mặn không nhạt nói một câu

    "Đính hôn, danh chính ngôn thuận đưa đến Trầm gia, mới có thể làm trâu làm ngựa cho tôi."

    Sau khi nói xong, không đợi Tô Tinh Thần phản ứng gì, trực tiếp ấn nút đỏ cúp máy đi, liền bước chân đi ra ngoài.

    Cả người khoác lên áo tây trang màu đen được may sắc sảo, dáng người cao ngất như cây bạch dương, mỗi bước đi đều toát ra vẻ phong thái của một người khí phách.

    Bên đây Tô Tinh Thần bị dập máy một phát mới hoàn hồn lại, chợt nhớ tới hồi trước ở hội quán, cô có lỡ miệng nói làm trâu làm ngựa cho anh ta. Vậy nên anh ta mới nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như vậy? Đính hôn vậy xem như là sống chung rồi!

    Cô vốn là một người phụ nữ trong sạch ngây thơ như thế mà? Cái tên khốn nạn này!

    Nhìn điện thoại bị cúp, Tô Tinh Thần phát điên dậm chân tại chỗ, nghiễn răng nghiến lợi, sắp bị tức giận làm cho ngất xỉu đến nơi.

    Điều chỉnh tâm trạng lại, Tô Tinh Thần vội vội vàng vàng chạy đến nhà để xe của trường. Tài xế từ xa đã thấy cô, cung kính khom lưng mở xe: "Tiểu thư."

    Tô Tinh Thần phất tay, thanh âm gấp gáp, động tác lộn xộn.
     
    HanTuyet, EleanoraLiên Phúc thích bài này.
  7. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 26: Tô Tinh Thần cũng không phải dạng vừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhanh nhanh nhanh, mau lái xe, trong vòng ba mươi phút phải về đến nhà."

    "Vâng thưa tiểu thư."

    Tài xếđi vòng qua tay lái rồi bước lên xe, chuyển hướng đi về nhà. Tô Tinh Thần ngồi phía sau suy nghĩ xem nên lấy lí do gì thuyết phục Trầm Nghiễn đừng đính hôn nữa.

    Nhưng Trầm Nghiễn cứng đầu như vậy, anh ta nhất định sẽ không nghe lời c ô. Tô tinh Thần suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được giải pháp cụ t hể, Trầm Nghiễn đã rời biệt thự lên xe, điện thoại trong túi liền rung lên.

    Anh lấy điện thoại ra nhìn, là Tần Luật.

    "Này."

    Giọng nói của Tần Luật vang lên, điềm tĩnh ôn hòa.

    "Quyết định đính hôn với Tô Tinh thần?"

    "Ừ."

    "Nếu người ngoài biết chuyện, cậu sẽ nguy hiểm hơn một chút."

    Thẩm Nghiêm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng nóng không chút gió, bên ngoài không có người đi đường, ngay cả lá cây cũng như đứng yên.

    Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, ánh mắt Trầm Nghiễn không có một chút sinh khí. Nghĩ đến lúc hai ngày trước ôm Tô Tinh Thần, sinh khí cùng nhiệt độ cơ thể tăng nhanh không ngừng tràn vào trong người, ánh mắt Trầm Nghiễn càng thêm u ám, hòa thành một màu u ám.

    "Ngay cả khi cậu biết Tô Tinh Thần cũng không phải dạng vừa gì."

    Dừng một chút, ánh mắt Trầm Nghiễn đột nhiên hiện lên sát ý, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên có chút dữ tợn.

    "Nếu cô ta thực sự suy nghĩ không phù hợp, cuộc sống của cô ta sẽ chấm dứt."

    Tần Lộ biết Trầm Nghiễn một khi đã quyết định cái gì, không ai có thể thuyết phục anh ta thay đổi, vì thế anh cũng chỉ biết ủng hộ.

    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Nếu Tô Tinh Thần tay chân không sạch sẽ, anh sẽ giải quyế t mà không cần Trầm Nghiễn hành động.

    "Có muốn tôi đi theo không?"

    "Không cần, tôi đã tính toán hết rồi."

    "Ừm, có việc thì gọi."

    Trầm Nghiễn đáp ứng, cúp điện thoại, vuốt vuốt ngón tay cái, khóe môi nhếch nhẹ. Vì Tô Tinh Thần quá đặc biệt nên anh luôn phải tìm cách giải quyết. Về phần cô, cho Tô Tinh Thần cả trăm lá gan, cô ta cũng không dám lật ngược sóng.

    Lúc này, Tô Tinh Thần, người bị Trầm Nghiễn đánh giá thấp, đã bị chặn lạ i giữa chừng. Trước mặt có một đoàn người, đám người vây quanh đông đúc, nước chảy cũng không lọt được, nhiều ô tô cũng bị chặn trên đường.

    "Tiểu thư, phía trước hình như có tai nạn."

    "Chú cứ ở trong xe, để con đi xuống xem một chút."

    Không đợi tài xế xuống xe mở cửa cho cô, Tô Tinh Thần đã vội vàng bước x uống xe và chạy về phía trước.

    Giữa đường là một ông lão đang nằm ôm ngực đau đớn, mặt mày tái mét, miệng há hốc, khó thở, chắc là bị hen suyễn.

    Tô Tinh Thần vội vàng chen vào từ trong đám người, đỡ ông lão ngồi thẳng dậy, xua tay về phía đám đông xung quanh, cao gi ọng nói:

    "Mọi người tản ra chút, ông lão này này cần một chút không khí."

    Khi mọi người nghe thấy lời nói của cô ấy, họ nhanh chóng nhường ra một lối đi, giúp ông lão thở phào nhẹ nhõm.

    "Ông ơi, ông có thuốc gì không?"

    Bệnh nhân hen suyễn nên mang theo thuốc, giá trị công đức của ông lão này rất cao, có lẽ đã làm rất nhiều việc tốt.

    Ông lão xua tay, không nói được lời nào. Khi người lái xe nhìn thấy Tô Tinh Thần đỡ ông lão dậy, vội xuống xe c hạy nhanh đến chỗ hai người họ giúp đỡ ông lão.

    "Tiểu thư."

    "Chú Vương, đỡ ông lão lên xe đưa đi bệnh viện."

    Khi tài xế Vương nghe thấy ý định của Tô Tinh Thần, chú hơi sững sờ một l úc, Tô Tinh Thần nhìn chú Vương không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lên, thúc giục: "Chú Vương."
     
    EleanoraLiên Phúc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2022
  8. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 27: Rất xứng đôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "À được được."

    Chú Vương phản ứng lại kịp thời, nhìn Tô Tinh Thần thêm vài lần, trực tiếp ngồi xổm người xuống, cõng ông lão lên lưng chạy về phía xe.

    Sau khi lên xe, tài xế khởi động xe đi thẳng đến bệnh viện gần nhất. Tô Tinh Thần liếc nhìn khuôn mặt của ông lão, đó là dấu hiệu của tuổi thọ, tuổi thọ của ông lão vẫn chưa cạn kiệt, mặc dù tuổi thọ của ông không dài lắ m nhưng không phải là ngày hôm nay.

    Nhìn thấy điều này, Tô Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đưa ông lão đến bệnh viện, điện thoại của Tô Tinh Thần đột n hiên vang lên, là Trầm Nghiễn.

    Đồng tử giãn ra, vẻ mặt của Tô Tinh Thần có chút cuống cuồng, giống như kiến bò trên nồi lẩu.

    Bối rối đi vòng quanh tại chỗ, Tô Tinh Thần nhắm mắt lại, giơ tay ấn nút trả lời, giọng nói nhẹ nhàng và hơi thận trọng, có chút chột dạ:

    "Trầm Nghiễn."

    "Tô Tinh Thần, cửa nhà Tô gia không có một ai."

    Trầm Nghiễn ngồi ở ghế sau xe, cách biệt thự nhà họ Tô không xa, tron g mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, đè nén giọng nói của mình, da đầu Tô tinh Thần cảm thấy tê dại khi nghe thấy.

    "Trầm Nghiễn, tôi trên đường bị chậm trễ.. Có một ông lão.."

    "Tô Tinh Thần, tôi sẽ cho cô thêm mười phút."

    Không đợi cô nói xong, Trầm Nghiễn đã cúp điện thoại. Tô Tinh Thần tức giận, nhìn y tá đi ra khỏi tiểu khu, nắm lấy cổ tay của cô ấy và nói:

    "Xin lỗi tôi có việc gấp phải rời đi, ông lão bên trong nhờ cô trông giúp tôi."

    Trước khi cô y tá cất lời, đã thấy Tô Tinh Thần chạy ra ngoài, như thể có một bóng ma đang đuổi theo cô vậy.

    Đúng lúc này, bên kia hành lang có tiếng bước chân vội vàng, một người mặc áo khoác trắng, dáng người cao, khuôn mặt thanh tú, quai hàm thẳng m ượt đẹp đẽ, một đôi mắt hồ ly sáng ngời, làm nổi bật thêm dáng vẻ ôn nhu của anh ta.

    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Bước chân anh có chút vội vàng, chạy đến bên cạnh y tá, giọng điệu ấm áp như ngọc bóng bẩy:

    "Ông nội tôi thế nào rồi?"

    Cô y tá quay lại, nhìn thấy anh, vội nói:

    "Bác sĩ Cố, ông nội của anh bị hen suyễn. Một cô gái đã được cấp cứu và được đưa đến bệnh viện kịp thời. Bây giờ ông ấy đã ổn."

    Cố Thu Bạch gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh và hỏi: "Cô gái đó đâu?"

    "Nói cái gì mà có việc phải về trước, mới đi ra ngoài."

    "Được rồi, cảm ơn cô."

    Sau khi Cố Thu Bạch nói xong, anh ta chạy về phía cổng bệnh viện, khi chạy đ ến cổng bệnh viện, anh ta nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chạy qua mình. Cố Thu Bạch nhìn lướt qua, chỉ thấy được biển số xe, bóng dáng chiếc xe đã xa, mím môi, quay người lại đi vềđi vào phía bệnh viện.

    Sau khi đến phòng, ông cụ nằm nửa người trên giường bệnh, tình trạng đã hồi phục. Cố Thu Bạch nhấc chân bước tới, cúi xuống, quan tâm nói:

    "Ông ơi, ông có khỏe không?"

    Cố Tranh Vanh vẫy tay và nói với giọng cởi mở và hào sảng

    "Chưa chết được."

    Cố Thu Bạch có chút bất lực mà thở dài:

    "Ông nội, ông không mang theo th uốc sao?"

    "Quên mang."

    Ngừng một chút, Cố Tranh Vanh hình như đột nhiên n hớ tới cái gì, thẳng tắp người cao giọng hỏi:

    "Mà này, đứa nhỏ cứu ông lúc nãy đâu?"

    "Cô ấy có việc gấp, đã đi rồi."

    "Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, ông thấy đứa nhỏ đó lớn lên nhìn cũng đẹp mắt, rất xứng đôi với con, nếu như.."

    Cố Thu Bạch nghe ông cụ nói luyên thuyên, có chút dở khác dở cười, đỡ bờ vai của ông cụ, giọng nói ôn hòa, có chút dịu dàng thân thiết:

    "Ông nội, không chừng người ta đã có bạn trai rồi."
     
    EleanoraLiên Phúc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2022
  9. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 28: Cậu tới đây làm gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Cố Tranh Vanh khịt mũi với giọng điệu khinh thường:

    "Mọi người trên thế giới đều thành đôi, chỉ có con là cẩu độc thân thôi."

    Cố Thu Bạch là bác sĩ của bệnh viện này và khá nổi tiếng trong lĩnh vực y tế. Cố Tranh Vanh là ông nội của anh, từng là bác sĩ của bệnh viện này, sau này nghỉ hưu được bệnh viện mời trở lại, tuy nhiên thể chất không được như trước, sau này trở thành chủ tịch danh dự của bệnh viện, ít tiếp xúc đến phẫu thuật, thỉnh thoảng sẽ đến tư vấn.

    Cố Tranh Vanh lo lắng nhất về cuộc hôn nhân của Cố Thu Bạch. Anh ấy 27 tuổi và chưa bao giờ nói về bạn gái của mình. Hỏi xem có lo lắng không chứ ?

    Ông lo rằng Cố Thu Bạch sẽ xuất gia làm hòa thượng mất. Nghe ông nói vậy, Cố Thu Bạch sững sờ, gật đầu rồi nói:

    "Dạ rồi rồi, cháu sẽ cố gắng hết sức đem cháu dâu về cho ông."

    "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ông không muốn nhìn cháu nữa."

    Cố Tranh Vanh xua tay, có vẻ hơi buồn ngủ. Cố Thu Bạch hạ giường bệnh xuống, bắt ông cụ nằm thẳng, đắp chăn bông lên rồi nói:

    "Vậy thì cháu đi làm trước, có gì ông hãy nhấn chuông ở đầu giường để y tá tới giúp."

    Nói xong anh nhấc chân bước ra ngoài. Tô Tinh Thần chạy thục mạng về nhà nhưng vẫn là quá muộn. Trầm Nghiễn không đợi cô mà trực tiếp đi vào nhà.

    ( Truyện được dịch tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T )

    Trong phòng khách, Trầm Nghiễn ngồi trên ghế sô pha, Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh ngồi ở sô pha ở giữa, Tô Kỳ ngồi ở sô pha đối diện, dựa lưng vào ghế, cố ý gác chân lên bàn cà phê, sau đó lắc chúng một cách tùy tiện.

    Một bầu không khí kỳ lạ lan tỏa giữa một số người. Nhìn thấy Tô Kỳ như vậy, Đỗ Tuệ Linh vỗ chân của anh ta, yêu cầu bỏ chân xuống.

    Tô Kỳ cũng chẳng để tâm, trong miệng nhai kẹo cao su, nhìn Trầm Nghiễn, giọng nói lười biếng:

    "Này, ma bệnh kia, cậu tới đây làm gì?"

    Đỗ Tuệ Linh rất sợ Trầm Nghiễn thật sự sẽ hạ thủ với cổ phần của nhà họ Tô, vì vậy cô cười nói:

    "Thực xin lỗi, con trai tôi đã quen thô bạo, không có ý xấu."

    Khóe môi Trầm Nghiễn nhếch nhẹ, trong đôi mắt hạ xuống hiện lên một tia giễu cợt. Tô Kiến Thiết ngồi thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng, nhìn Trầm Nghiễn, giọng nói dày đặc sự trải đời.

    "Không biết Trầm tổng hôm nay đến đây có việc gì ?"

    Khóe môi Trầm Nghiễn nở nụ cười, làm dịu đi đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, đôi mắt phượng sáng ngời, có vẻ rất hòa thuận.

    "Hôm nay tôi đến để thảo luận với mọi người về lễ đính hôn giữa tôi và Tô tiểu thư. Tôi hy vọng rằng lễ đính hôn có thể được tổ chức trong ba ngày, và Tô tiểu thư có thể chuyển đến dinh thự của Trầm gia và sống với tôi."

    Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng. Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh nhìn nhau, gần như không kìm nén được kinh hãi trong mắt, hỏi:

    "Anh đang nói về Tô Hà hay là Tinh Thần ?"

    Trầm Nghiễn liếc nhìn phản ứng của ba người, bọn họ đều đang căng thẳng, Đỗ Tuệ Linh nắm chặt lấy tay Tô Kiến Thiết nghiêng người về phía trước, giọng nói có chút do dự.

    Còn Tô Kỳ thì đã ngồi ngay ngắn, đặt chân xuống, nắm chặt tay, chống khuỷu tay lên đầu gối, ánh mắt dữ tợn, nhìn chằm chằm Trầm Nghiễn, giống như một con sói đói đang trực chờ con mồi.

    Nụ cười trong mắt Trầm Nghiễn dường như càng sâu hơn, thoáng chút ác ý. Thời gian trôi qua trong im lặng.

    Trầm Nghiễn dựa vào lưng ghế sô pha, một chân khoác lên chân kia, hai tay khoanh lại, khuỷu tay trái đặt lên tay vịn, môi mỏng khẽ hé mở, tuy rằng nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lời nói đầy khí phách.


     
    Eleanora thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2022
  10. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 29: Thân thể của tôi yếu đuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tô Tinh Thần."

    "Cậu nói cái gì, cái tên khốn khiếp này, có ngon thì nói lại một lần nữa!"

    Gần như ngay lúc lời nói của Trầm Nghiễn cất lên, Tô Kỳ như một con báo săn, bước nhanh lên bàn trà, chạy về phía Trầm Nghiễn. Anh nắm lấy cổ áo của Trầm Nghiễn nhấc lên khỏi sô pha, vẻ mặt hung tợn, chỉ cần Trầm Nghiễn dám nói lần thứ hai, nắm đấm của anh sẽ không thương tiếc.

    Ngay cả Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh cũng rất kinh ngạc, hơn nữa cũng không muốn để bọn họ đính hôn, huống chi là dọn vào ở chung.

    Dù vậy, cũng không động được đến Trầm Nghiễn, nếu không họ sẽ sống không bằng chết. Tô Kiến Thiết cùng Đỗ Tuệ Linh đều đứng lên, Tô Kiến Thiết uy nghiêm mà mắng:

    "Tô Kỳ, thả Trầm tổng ra."

    Tô Kỳ quay đầu lại liếc nhìn Tô Kiến Thiết, nhưng không hề nhúc nhích, ánh mắt lại nhìn về phía Trầm Nghiễn, khi đến gần khuôn mặt của anh ta, ánh mắt dữ tợn, từng chữ từng chữ đều như muốn vắt kiệt sức lực của anh ta.

    "Không thả, tên khốn kiếp này dám ở trước mặt chúng ta đòi đính hôn với em gái con, thậm chí còn muốn sống chung. Có cái rắm!"

    Trầm Nghiễn bình tĩnh vô cùng, đối mặt với Tô Kỳ đang tức giận mà không có một chút sợ hãi, cụp mắt xuống nhìn cổ áo nhăn nhúm mà mình bị tóm lấy, khẽ cười, so với giọng nói lớn tiếng của Tô Kỳ, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng không có chút sợ sệt nào.

    "Thân thể của tôi yếu đuối, không thể chịu được cú đấm của anh. Nếu tôi chết, anh cũng chẳng sống được đâu."

    "Đánh mà không chết được, tôi sẽ đi giám định thương tích, xin bồi thường tài chính và nhờ pháp luật can thiệp."

    Nghe thấy lời đe dọa không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của Trầm Nghiễn, mức độ tức giận của Tô Kỳ đã lên đến đỉnh điểm và sắp bùng nổ.

    "Tôi nói cho cậu biết, cho dù có ngồi tù, tôi cũng không cho phép em gái tôi gả cho tên khốn khiếp nhà cậu đâu, chứ đừng nói là sống chúng."

    Vừa nói, anh vừa giơ nắm đấm lên đánh về phía mặt Trầm Nghiễn, một luồng gió bởi nắm đấm xẹt ngang qua mật anh, Trầm Nghiễn hai mắt không chớp.

    Khi Tô Tinh Thần bước vào phòng khách với tốc độ chạy nước rút 100 mét, những gì cô nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy, cô sợ đến mức tim gần như ngừng đập.

    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    "Anh!"

    Nghe thấy giọng nói của Tô Tinh Thần, nắm tay của Tô Kỳ đột ngột dừng lại. Tô Tinh Thần sợ tới mức mặt tái mét, vừa thấy anh trai dừng lại liền chạy nhanh đến chỗ hai người, vươn tay nắm đấm của Tô Kỳ ra khỏi cổ áo Trầm Nghiễn, chặn trước mặt Trầm Nghiễn.

    "Anh, không được đâu, đừng động thủ."

    Nhìn thấy Tô Tinh Thần bảo vệ Trầm Nghiễn, biểu cảm của Tô Kỳ lại càng thêm tức giận, xen lẫn một chút buồn bã.

    "Liễu Liễu, em bảo vệ tên khốn này làm gì? Đừng nói với anh là em thích tên này!"

    Tô Tinh Thần quay đầu liếc Trầm Nghiễn, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng, trấn tĩnh lại nói:

    "Anh, chuyện của em em tự giải quyết, em không hi vọng vì chuyện của em mà anh bị liên lụy."

    "Em không xem anh là anh trai à, dù anh có ngồi tù đi chăng nữa, cũng không để người như tên đó bắt nạt em gái anh và nhà họ Tô như thế."

    "Được rồi!"

    Tô Kỳ vừa dứt lời, giọng nói của Tô Kiến Thiết vang lên hùng hồn, ánh mắt của Tô Kiến Thiết cũng chuyển đến khuôn mặt của Tô Tinh Thần, vẻ mặt ngưng trọng, tất cả tâm tình đều giấu sâu ở đáy mắt.

    Ông quay đầu nhìn Trầm Nghiễn, giọng điệu bình tĩnh lại rất nhiều.

    "Trầm tổng, như anh cũng đã thấy. Liễu Liễu nó là đứa con của chúng tôi. Là một người cha, tôi hy vọng con gái mình được hạnh phúc."

    "Nếu Trầm tổng có suy nghĩ khác, tôi hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại. Hơn nữa, để dọn vào ở Trạch gia cùng với anh, đây là hủy hoại cả một danh tiếng."
     
    Eleanora thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...