Bài viết: 30 

Chương 78:
Vừa hoàn thành "lao động" xong thì năm người nằm liệt trên giường không động đậy, đầu óc bọn họ bây giờ trống rỗng, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Nhưng vẫn có người nghe được giọng nói của Hàn Dương.
Hắn là một người đàn ông khá gầy tuổi tầm khoảng 30, diện mạo bình thường, đặc biệt nhất là gầy, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy xương sườn của hắn.
Trong đây 11 người, mà máy phát điện cũng chỉ có 5, chắc chắn sẽ có một người bị dư ra để làm việc khác.
"Ở đây ai là đại ca?" Thấy người đàn ông cụp mi rũ mắt, hình như đã bị người máy cảnh ngục "dạy dỗ" qua nên nhìn khá ôn hòa.
"Hắn ở chỗ kia.." Người đàn ông chỉ người đàn ông tầm 40 tuổi trên giường, nói xong lại cúi đầu.
Thủy Dung nhìn hắn chỉ và xác nhận, người nọ cũng là gương mặt phổ thông, tóc lộn xộn, gồ ghề lồi lõm giống chó gặm.
Nửa người trên là người thường, nửa người dưới khiến cho Thủy Dung xác định thân phận của hắn.
Không sai! Chiều dài của chân, còn có chiếc quần vải dệt, chính xác là hắn. Lúc trước cảm thấy tỉ lệ thân thể của người này có vấn đề, giờ nhìn lại thấy hài hòa hơn nhiều, nguyên nhân là lùn.
"Ê! Ê!" Hàn Dương gọi hắn hai tiếng, kết quả là hắn vẫn là một bộ dáng như trên mây.
Xem ra ở đây được dạy dỗ cũng ghê thật, biến người khác thành như vậy.
Thôi. Nhìn thảm thế cũng biết là hỏi cũng không được gì, vẫn nên hỏi người nhìn còn bình thường cho rồi.
"Thôi không hỏi hắn, hỏi anh đi. Các anh là người ở đâu? Tới đây làm gì?" Hàn Dương từ bỏ hỏi đại ca gì đó, hỏi cái tên cao gầy này.
Cao gầy nhìn anh em trên giường đang nằm liệt, lại nhìn cái đồ vật quái đản kia làm cho anh em sống không bằng chết tức khắc nuốt nước miếng.
Đêm qua lão đại ra nhiệm vụ cho bọn họ, bọn họ liền theo mệnh lệnh mà làm, do cho rằng chuyện này đơn giản, trong tiệm không có gì lợi hại, bọn họ nghĩ lấy độc để diệt dễ như trở bàn tay, lại không nghĩ rằng bọn họ chỉ mới vừa mở bao độc chưa làm gì hết đã bị quái vật kia bắt được.
Anh em sợ hãi một đêm không ngủ, mỗi khi muốn thoát khỏi đây đều bị quái vật kia áp chế.
Lăn lộn một đêm, tinh lực của mọi người đều sa sút, ít nhiều cũng biết được bọn họ không phải đối thủ của quái vật này. Trước họ nghĩ cứ nhịn, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ chờ về sau lại mưu tính tẩu thoát, không nghĩ rằng mọi người vừa mới chợp mắt ngủ quái vật kia lại huýt sáo cưỡng chế bọn họ rời giường rửa mặt.
Bọn họ không rõ chuyện gì sợ hãi với gậy chích điện của quái vật nên gấp gáp rời giường rửa mặt. Cứ nghĩ là rửa mặt xong có thể nằm chốc lát nhưng quái vật kia đột nhiên nói mấy con số, vừa đến năm thì trên mặt bọn họ đã bị đánh dấu mấy con số nhỏ. Đánh dấu đủ 11 người thì xong, màu lam của số vô cùng rõ, không giống như in màu mà giống như xăm.
Sau khi đếm đủ năm người quái vật xách năm người ra, đẩy ngồi lên máy phát điện, chân bị dính chặt lên hai bàn đạp.
Nếu giữ nguyên tư thế đó thì cũng thôi đi, ai ngờ ở trên chỗ ngồi còn được dựng một cây kim, kim nhắm đến thịt mông, nhưng chỉ cần đạp máy, khi xích xoay tròn thì kim sẽ không trúng thịt.
Xe đạp của quái vật như nặng ngàn cân, cố sức đạp không thôi.
Tất cả mọi người đều thấy đây là đang tra tấn bọn họ. Nhưng quái vật không có tình người, mặc kệ bọn họ cầu xin ra sao nó đều không có phản ứng, lúc này có người tới hắn muốn nắm bắt cơ hội này, những gì có thể nói hắn đều đã nói hết rồi.
"Chúng tôi.. Chúng tôi là.." Gã cao gầy ấp úng như đang tìm lý do thoái thác. Nếu nói thẳng ra mình là người của Kiếp phú trại thì cũng không tốt lắm, "tiếng lành" của Kiếp phú trại như nào bọn họ đều hiểu rõ.
Thủy Dung biết hắn sốt ruột nên nói thẳng. "Chúng tôi biết mấy người là người của Kiếp phú, tiệm chúng tôi có khách bị các người làm bị thương cho nên nhận ra mấy người, cho nên không thể lừa chúng tôi, tốt nhất nên nói thật."
Nói đến đây đột nhiên Thủy Dung sực tỉnh, gọi người máy cảnh ngục tới.
Anh tốt nhất nên nói thật, chúng tôi có máy phát hiện nói dối, nếu anh nói hươu nói vượn thì người máy cảnh ngục sẽ đánh đến khi nào nói thì thôi. "
Thủy Dung hù dọa thì gà cao gầy cũng nói ra những chuyện mình biết.
Hàn Dương vừa nghe đến tên lão nhị là đã biết nhóm người này dưới trướng ai.
Lão nhị, là dị hóa giả thằn lằn, hắn chưa từng giao đấu với tên kia, nhưng cũng đã từng nghe đến thủ đoạn hung tàn của hắn.
Gã cao gầy này cũng chỉ là tên lâu la, chuyện biết thì cũng giới hạn. Cái tên cầm đầu bọn này sợ là cũng không biết được gì.
Tuy rằng không biết được nhiều tin hữu dụng, nhưng cũng biết được thân phận của chúng.
Nghĩ đến cao thủ trong Kiếp phú trại cũng với những thủ đoạn của chúng, Hàn Dương bất giác nhận ra hiểm họa sắp ập tới tiệm.
Nhưng dù bọn chúng có cường hãn hơn nữa cũng không thể so với khoa học kỹ thuật của người hành tinh.
" Đi thôi."Ở chỗ này lâu lãng phí thời gian, Thủy Dung gọi người máy cảnh ngục tới mở cửa cho hai người bọn họ, cứ tưởng mình nói sự thật thì sẽ được thả ra, ai dè không đợi hắn cất giọng hai người đã lần lượt rời đi.
Hắn nhanh chóng chạy tới muốn đi ra ngoài nhưng quái vật đã đóng cửa.
Thủy Dung biết là dù có tới đây cũng không hỏi ra được gì, mục đích đến là để cười trên nỗi đâu của bọn chúng, muốn nhìn những người đã đi hãm hại người khác giờ bị cô làm ngược lại, cảm giác thật sảng khoái, Thủy Dung cười ha hả cùng Hàn Dương về lại tiệm.
Hệ thống đưa ra nhiệm vụ là mở tiệm trái cây 30 mét vuông, vị trí ở đại sảnh bên khu B, cũng vừa là nơi giao thoa của hai khu A và B của tiệm.
Hành lang này không có sô pha như lầu 2 và 3 nên rất rộng, tầm 200 mét vuông, tuy rằng tỉ lệ chiều dài và chiều rộng hơi kì lạ nhưng hành lang dài này mà có thêm một cửa hàng thì nhìn không tồi.
Nhưng vẫn có người nghe được giọng nói của Hàn Dương.
Hắn là một người đàn ông khá gầy tuổi tầm khoảng 30, diện mạo bình thường, đặc biệt nhất là gầy, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy xương sườn của hắn.
Trong đây 11 người, mà máy phát điện cũng chỉ có 5, chắc chắn sẽ có một người bị dư ra để làm việc khác.
"Ở đây ai là đại ca?" Thấy người đàn ông cụp mi rũ mắt, hình như đã bị người máy cảnh ngục "dạy dỗ" qua nên nhìn khá ôn hòa.
"Hắn ở chỗ kia.." Người đàn ông chỉ người đàn ông tầm 40 tuổi trên giường, nói xong lại cúi đầu.
Thủy Dung nhìn hắn chỉ và xác nhận, người nọ cũng là gương mặt phổ thông, tóc lộn xộn, gồ ghề lồi lõm giống chó gặm.
Nửa người trên là người thường, nửa người dưới khiến cho Thủy Dung xác định thân phận của hắn.
Không sai! Chiều dài của chân, còn có chiếc quần vải dệt, chính xác là hắn. Lúc trước cảm thấy tỉ lệ thân thể của người này có vấn đề, giờ nhìn lại thấy hài hòa hơn nhiều, nguyên nhân là lùn.
"Ê! Ê!" Hàn Dương gọi hắn hai tiếng, kết quả là hắn vẫn là một bộ dáng như trên mây.
Xem ra ở đây được dạy dỗ cũng ghê thật, biến người khác thành như vậy.
Thôi. Nhìn thảm thế cũng biết là hỏi cũng không được gì, vẫn nên hỏi người nhìn còn bình thường cho rồi.
"Thôi không hỏi hắn, hỏi anh đi. Các anh là người ở đâu? Tới đây làm gì?" Hàn Dương từ bỏ hỏi đại ca gì đó, hỏi cái tên cao gầy này.
Cao gầy nhìn anh em trên giường đang nằm liệt, lại nhìn cái đồ vật quái đản kia làm cho anh em sống không bằng chết tức khắc nuốt nước miếng.
Đêm qua lão đại ra nhiệm vụ cho bọn họ, bọn họ liền theo mệnh lệnh mà làm, do cho rằng chuyện này đơn giản, trong tiệm không có gì lợi hại, bọn họ nghĩ lấy độc để diệt dễ như trở bàn tay, lại không nghĩ rằng bọn họ chỉ mới vừa mở bao độc chưa làm gì hết đã bị quái vật kia bắt được.
Anh em sợ hãi một đêm không ngủ, mỗi khi muốn thoát khỏi đây đều bị quái vật kia áp chế.
Lăn lộn một đêm, tinh lực của mọi người đều sa sút, ít nhiều cũng biết được bọn họ không phải đối thủ của quái vật này. Trước họ nghĩ cứ nhịn, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ chờ về sau lại mưu tính tẩu thoát, không nghĩ rằng mọi người vừa mới chợp mắt ngủ quái vật kia lại huýt sáo cưỡng chế bọn họ rời giường rửa mặt.
Bọn họ không rõ chuyện gì sợ hãi với gậy chích điện của quái vật nên gấp gáp rời giường rửa mặt. Cứ nghĩ là rửa mặt xong có thể nằm chốc lát nhưng quái vật kia đột nhiên nói mấy con số, vừa đến năm thì trên mặt bọn họ đã bị đánh dấu mấy con số nhỏ. Đánh dấu đủ 11 người thì xong, màu lam của số vô cùng rõ, không giống như in màu mà giống như xăm.
Sau khi đếm đủ năm người quái vật xách năm người ra, đẩy ngồi lên máy phát điện, chân bị dính chặt lên hai bàn đạp.
Nếu giữ nguyên tư thế đó thì cũng thôi đi, ai ngờ ở trên chỗ ngồi còn được dựng một cây kim, kim nhắm đến thịt mông, nhưng chỉ cần đạp máy, khi xích xoay tròn thì kim sẽ không trúng thịt.
Xe đạp của quái vật như nặng ngàn cân, cố sức đạp không thôi.
Tất cả mọi người đều thấy đây là đang tra tấn bọn họ. Nhưng quái vật không có tình người, mặc kệ bọn họ cầu xin ra sao nó đều không có phản ứng, lúc này có người tới hắn muốn nắm bắt cơ hội này, những gì có thể nói hắn đều đã nói hết rồi.
"Chúng tôi.. Chúng tôi là.." Gã cao gầy ấp úng như đang tìm lý do thoái thác. Nếu nói thẳng ra mình là người của Kiếp phú trại thì cũng không tốt lắm, "tiếng lành" của Kiếp phú trại như nào bọn họ đều hiểu rõ.
Thủy Dung biết hắn sốt ruột nên nói thẳng. "Chúng tôi biết mấy người là người của Kiếp phú, tiệm chúng tôi có khách bị các người làm bị thương cho nên nhận ra mấy người, cho nên không thể lừa chúng tôi, tốt nhất nên nói thật."
Nói đến đây đột nhiên Thủy Dung sực tỉnh, gọi người máy cảnh ngục tới.
Anh tốt nhất nên nói thật, chúng tôi có máy phát hiện nói dối, nếu anh nói hươu nói vượn thì người máy cảnh ngục sẽ đánh đến khi nào nói thì thôi. "
Thủy Dung hù dọa thì gà cao gầy cũng nói ra những chuyện mình biết.
Hàn Dương vừa nghe đến tên lão nhị là đã biết nhóm người này dưới trướng ai.
Lão nhị, là dị hóa giả thằn lằn, hắn chưa từng giao đấu với tên kia, nhưng cũng đã từng nghe đến thủ đoạn hung tàn của hắn.
Gã cao gầy này cũng chỉ là tên lâu la, chuyện biết thì cũng giới hạn. Cái tên cầm đầu bọn này sợ là cũng không biết được gì.
Tuy rằng không biết được nhiều tin hữu dụng, nhưng cũng biết được thân phận của chúng.
Nghĩ đến cao thủ trong Kiếp phú trại cũng với những thủ đoạn của chúng, Hàn Dương bất giác nhận ra hiểm họa sắp ập tới tiệm.
Nhưng dù bọn chúng có cường hãn hơn nữa cũng không thể so với khoa học kỹ thuật của người hành tinh.
" Đi thôi."Ở chỗ này lâu lãng phí thời gian, Thủy Dung gọi người máy cảnh ngục tới mở cửa cho hai người bọn họ, cứ tưởng mình nói sự thật thì sẽ được thả ra, ai dè không đợi hắn cất giọng hai người đã lần lượt rời đi.
Hắn nhanh chóng chạy tới muốn đi ra ngoài nhưng quái vật đã đóng cửa.
Thủy Dung biết là dù có tới đây cũng không hỏi ra được gì, mục đích đến là để cười trên nỗi đâu của bọn chúng, muốn nhìn những người đã đi hãm hại người khác giờ bị cô làm ngược lại, cảm giác thật sảng khoái, Thủy Dung cười ha hả cùng Hàn Dương về lại tiệm.
Hệ thống đưa ra nhiệm vụ là mở tiệm trái cây 30 mét vuông, vị trí ở đại sảnh bên khu B, cũng vừa là nơi giao thoa của hai khu A và B của tiệm.
Hành lang này không có sô pha như lầu 2 và 3 nên rất rộng, tầm 200 mét vuông, tuy rằng tỉ lệ chiều dài và chiều rộng hơi kì lạ nhưng hành lang dài này mà có thêm một cửa hàng thì nhìn không tồi.