Chương 189: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 7
Năm nay, Hàn Mục Lăng vừa vặn tám tuổi, nhiều hơn Tiền Thiển một tuổi. Hàn Mục Lăng nhất định là một cô nương tính tình dịu ngoan. Tiền Thiển lần đầu tiên gặp đã phán đoán như vậy. Mọi người thường nói, tâm sinh tướng, Hàn Mục Lăng mang gương mặt tựa trứng ngỗng, đôn hậu, dịu dàng, má như giọt lệ ngưng, đỏ hồng khỏe mạnh, lông mày hơi nhạt, mắt to tròn, khóe môi hơi vểnh lên mang ý cười, là một cô nương xinh đẹp, chỉ kém một chút so với ca ca của nàng.
Hàn Mục Lăng đến cùng với Hàn Mục Thanh, nam chính trong truyền thuyết. Nhưng nam chính lúc này mới chỉ là một bánh bao mười một tuổi, không chênh lệch nhiều so với cặp anh em Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc.
Nhưng Hàn Mục Thanh và Vương Minh Ngọc tuy là bánh bao nhỏ nhưng không hề cùng đẳng cấp. Bánh bao vuông Vương Minh Ngọc đứng bên cạnh Hàn Mục Thanh, càng thêm vuông vức. Mới 11 tuổi, đã có thể nhìn thấy mấy phần phong hoa trong tương lai, Hàn Mục Thanh mặt tiêu chuẩn trứng ngỗng, bởi vì tuổi nhỏ còn phúng phính, trắng trắng mềm mềm, dáng vẻ thật khiến người ta muốn cắn một cái. Nhìn cặp mắt hoa đào còn có một đôi mày kiếm, phối hợp với sóng mũi cao, đôi mắt dù mang vẻ hấp dẫn trời sinh, khiến cho bánh bao nhỏ họ Hàn này vừa tuấn tú nhưng lại không lộ ra vẻ nữ tính. Dưới chiếc mũi cao thẳng của Hàn Mục Thanh là một bờ môi hoàn mỹ, khóe miệng hơi vểnh mang theo vẻ mỉm cười, khách sáo nhìn hai anh em Tiền Thiển.
Hàn Mục Thanh dáng dấp tựa giống ai, Tiền Thiển nghi hoặc nhìn hắn nhiều hơn một chút, đến cùng là giống ai nhỉ?
Tiền Thiển đang nhìn Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng, hai huynh muội Hàn thị cũng đang quan sát Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển trước mặt. Vương Minh Ngọc mặt vuông vức, mày rậm mắt to, có vẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh, Tiền Thiển đứng bên cạnh hắn, mặt lại tròn hơn, gương mặt phình lên, đôi mắt rất to, miệng nhỏ hồng hồng, bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên ngũ quan đều lộ vẻ ngây thơ, tuy sau này lớn lên khẳng định không thành loại đại mỹ nữ phong hoa tuyết nguyệt, nhiều nhất cũng chỉ đủ điều kiện là một giai nhân thanh tú. Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc đứng trước mặt huynh muội Hàn Mục Thanh thật quả là một sự so sánh tàn nhẫn..
"Chào thẩm!" Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng hành lễ với Hàn phu nhân.
"Lăng Nhi tới rồi, Thanh Nhi cũng đi theo tới sao?" Hàn phu nhân mặt tràn đầy vui vẻ, tranh thủ kéo Hàn Mục Lăng.
"Sao thẩm chỉ đưa muội muội đến mà không đón ta đi cùng, thật bất công?" Hàn Mục Thanh cười hì hì làm nũng với Hàn phu nhân.
"Sao có thể chứ, đến hay lắm! Vừa vặn thẩm có khách đến chơi, cùng tuổi với con, vừa hay làm bạn." Hàn phu nhân vừa dứt lời liền vẫy gọi Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển đến: "Đây là đôi nhi nữ của khuê mật của thẩm, Minh Ngọc và Thanh Nhi tuổi tác tương tự, Minh Tú so với Lăng Nhi nhỏ hơn một chút.."
Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc hành lễ với huynh muội Hàn thị, sau đó Tiền Thiển vẫn nhìn Hàn Mục Lăng cười. Thật vất vả mới tìm thấy đối tượng nhiệm vụ, Tiền Thiển hận không thể trực tiếp ôm lấy Hàn Mục Lăng không buông tay, đầu đang suy nghĩ xem làm sao để trở thành chị em với Hàn Mục Lăng.
Thấy Tiền Thiển nhìn mình cười, Hàn Mục Lăng cũng cười, nàng tự nhiên hào phóng kéo tay Tiền Thiển: "Tú muội muội có thể gọi ta là Lăng tỷ tỷ."
"Lăng tỷ tỷ!" Tiền Thiển cười thực vui vẻ, cô toét miệng, lộ ra một loạt răng trắng, dùng khẩu khí chân thành cảm thán nói: "Lăng tỷ tỷ dáng vẻ thật tốt!"
Đoán rằng chẳng ai không thích được khen ngợi, lại bởi vì giọng nói của tiểu cô nương đặc biệt chân thành, Hàn Mục Lăng thực sự vui vẻ, lôi kéo tay Tiền Thiển, cũng tán thưởng lại: "Tú muội muội dáng dấp cũng thật đẹp mắt."
"Muội sao?" Tiền Thiển vẻ mặt chấn động chỉ mũi mình: "Muội và ca ca dáng dấp giống nhau, sao có thể thật đẹp chứ? Ca ca của muội và ca ca của Lăng tỷ đứng chung một chỗ, giống như một cái bánh bao vuông so với bánh bao tròn vậy! Ta ước chừng cũng không kém, giống bánh bao vuông."
Tiền Thiển vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều cười, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Vương Minh Ngọc, càng nhìn càng giống bánh bao vuông. Vương Minh Ngọc bị nhìn thấy như vậy, cười ngượng sờ đầu một cái: "Ta cũng không phải nữ hài, xinh đẹp làm gì đâu."
Tiền Thiển cẩn thận nhìn hắn một cái rồi gật đầu: "Nói thế không sai, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt ca ca, muội đều cảm thấy không có hi vọng! Ca ca, huynh đây là liên lụy muội rồi?"
Mọi người lại cười càng to hơn, Vương Minh Ngọc cũng cười lên: "Nha đầu này, còn ghét bỏ ca ca, sao muội không nói tổ phụ cũng mặt chữ điền. Muội sợ cái gì, mẫu thân chúng ta thực ra dáng vẻ rất đẹp!"
"Cũng phải," Tiền Thiển quay đầu nhìn Hàn phu nhân: "Anh di di, ca ca nói thật không? Mẫu thân của ta có đẹp không? Nếu thật như vậy, ta ước chừng còn hy vọng."
"Đúng mà!" Hàn phu nhân hơi long lanh nhìn cô: "Mẫu thân con là mỹ nhân đó!"
Hàn Mục Lăng nhìn Tiền Thiển một chút không nói chuyện, cô ngược lại không nghĩ tới, một tiểu muội muội sáng sủa, cá tính như vậy hóa ra lại chưa từng thấy mặt mẫu thân. Trách không được, thẩm mới cố ý đưa nàng đến, đoán là để nàng tiếp đãi tiểu cô nương này. Một tiểu cô nương sáng sủa như vậy, nói không chừng cũng là bởi vì cô đơn, lủi thủi..
Tiền Thiển không biết Hàn Mục Lăng đang não bổ cái gì, cô liều mạng nghĩ làm cách nào ở cùng với một đứa trẻ tám tuổi. Tỏ ra dễ thương không phải kế lâu dài, phải làm bạn thân từ nhỏ, còn phải có tiếng nói chung mới được. Nhưng hiện giờ cô rất luống cuống! Cũng không biết phải kết thân với Hàn Mục Lăng thế nào.
Tiền Thiển đang sốt ruột, thần trợ công Hàn phu nhân lại mở miệng: "Tốt rồi! Đừng chen chúc ở trong này, chờ một chút, ba tiểu tử nhà thẩm cũng trở về, các con chạy ra vườn hoa chơi đi, ta gọi nha hoàn lấy điểm tâm và trái cây, Thanh Nhi nhớ kỹ chiếu cố muội muội."
Một đám nhóc vâng dạ rồi kéo nhau ra vườn hoa, Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng tay trong tay đi đầu. Hàn Mục Lăng bên cạnh Tiền Thiển, khóe miệng mỉm cười, rất nhã nhặn, tuổi còn nhỏ mà đã có mấy phần phong thái của quý nữ. Tiền Thiển đảo tròn mắt, yên lặng như vậy cũng không quá tốt, cần nghĩ cách gợi chuyện. Cô quay đầu toét miệng cười với Hàn Mục Lăng: "Lăng tỷ tỷ, ngày thường tỷ hay làm gì?"
"Cũng không có gì." Hàn Mục Lăng cười cười: "Chắc cũng không khác Tú muội ở nhà, đi theo tiên sinh học tập, về sau lại cùng chơi với nha hoàn, ca ca thỉnh thoảng giúp ta."
"A, vậy không giống." Tiền Thiển cười đến cong mắt: "Muội không có nữ tiên sinh, trước có học quy củ một thời gian, gần đây mẫu thân nói phải luyện tốt nữ công, cho nên mỗi ngày ta luyện nữ công, cũng hơi nhàm chán."
"Thật sao?" Hàn Mục Lăng hơi giật mình, nàng trước đã nghe nói, Vương Minh Tú là tôn nữ của Binh bộ Thượng thư, cũng là quý nữ thế gia, sao lại ở nhà làm nữ công mỗi ngày?
Phải biết, không so với những nhà phổ thông, chuyện nữ công đối với các tiểu thư chỉ là thú tiêu khiển, bình thường đều là làm chơi chơi. Nữ công tốt tất nhiên tốt cho thể diện, nhưng cũng không phải chuyện lớn, bởi vậy chẳng có đại gia tộc nào muốn để cho nữ hài ở nhà làm nữ công.
Vương Minh Ngọc đi sau lưng Tiền Thiển cũng nghe thấy, vì hiểu chuyện nên trên mặt hắn hiện ra mấy phần ảm đạm, Hàn Mục Thanh bên cạnh lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, cũng không nói lời nào.
Hàn Mục Lăng đến cùng với Hàn Mục Thanh, nam chính trong truyền thuyết. Nhưng nam chính lúc này mới chỉ là một bánh bao mười một tuổi, không chênh lệch nhiều so với cặp anh em Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc.
Nhưng Hàn Mục Thanh và Vương Minh Ngọc tuy là bánh bao nhỏ nhưng không hề cùng đẳng cấp. Bánh bao vuông Vương Minh Ngọc đứng bên cạnh Hàn Mục Thanh, càng thêm vuông vức. Mới 11 tuổi, đã có thể nhìn thấy mấy phần phong hoa trong tương lai, Hàn Mục Thanh mặt tiêu chuẩn trứng ngỗng, bởi vì tuổi nhỏ còn phúng phính, trắng trắng mềm mềm, dáng vẻ thật khiến người ta muốn cắn một cái. Nhìn cặp mắt hoa đào còn có một đôi mày kiếm, phối hợp với sóng mũi cao, đôi mắt dù mang vẻ hấp dẫn trời sinh, khiến cho bánh bao nhỏ họ Hàn này vừa tuấn tú nhưng lại không lộ ra vẻ nữ tính. Dưới chiếc mũi cao thẳng của Hàn Mục Thanh là một bờ môi hoàn mỹ, khóe miệng hơi vểnh mang theo vẻ mỉm cười, khách sáo nhìn hai anh em Tiền Thiển.
Hàn Mục Thanh dáng dấp tựa giống ai, Tiền Thiển nghi hoặc nhìn hắn nhiều hơn một chút, đến cùng là giống ai nhỉ?
Tiền Thiển đang nhìn Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng, hai huynh muội Hàn thị cũng đang quan sát Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển trước mặt. Vương Minh Ngọc mặt vuông vức, mày rậm mắt to, có vẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh, Tiền Thiển đứng bên cạnh hắn, mặt lại tròn hơn, gương mặt phình lên, đôi mắt rất to, miệng nhỏ hồng hồng, bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên ngũ quan đều lộ vẻ ngây thơ, tuy sau này lớn lên khẳng định không thành loại đại mỹ nữ phong hoa tuyết nguyệt, nhiều nhất cũng chỉ đủ điều kiện là một giai nhân thanh tú. Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc đứng trước mặt huynh muội Hàn Mục Thanh thật quả là một sự so sánh tàn nhẫn..
"Chào thẩm!" Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng hành lễ với Hàn phu nhân.
"Lăng Nhi tới rồi, Thanh Nhi cũng đi theo tới sao?" Hàn phu nhân mặt tràn đầy vui vẻ, tranh thủ kéo Hàn Mục Lăng.
"Sao thẩm chỉ đưa muội muội đến mà không đón ta đi cùng, thật bất công?" Hàn Mục Thanh cười hì hì làm nũng với Hàn phu nhân.
"Sao có thể chứ, đến hay lắm! Vừa vặn thẩm có khách đến chơi, cùng tuổi với con, vừa hay làm bạn." Hàn phu nhân vừa dứt lời liền vẫy gọi Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển đến: "Đây là đôi nhi nữ của khuê mật của thẩm, Minh Ngọc và Thanh Nhi tuổi tác tương tự, Minh Tú so với Lăng Nhi nhỏ hơn một chút.."
Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc hành lễ với huynh muội Hàn thị, sau đó Tiền Thiển vẫn nhìn Hàn Mục Lăng cười. Thật vất vả mới tìm thấy đối tượng nhiệm vụ, Tiền Thiển hận không thể trực tiếp ôm lấy Hàn Mục Lăng không buông tay, đầu đang suy nghĩ xem làm sao để trở thành chị em với Hàn Mục Lăng.
Thấy Tiền Thiển nhìn mình cười, Hàn Mục Lăng cũng cười, nàng tự nhiên hào phóng kéo tay Tiền Thiển: "Tú muội muội có thể gọi ta là Lăng tỷ tỷ."
"Lăng tỷ tỷ!" Tiền Thiển cười thực vui vẻ, cô toét miệng, lộ ra một loạt răng trắng, dùng khẩu khí chân thành cảm thán nói: "Lăng tỷ tỷ dáng vẻ thật tốt!"
Đoán rằng chẳng ai không thích được khen ngợi, lại bởi vì giọng nói của tiểu cô nương đặc biệt chân thành, Hàn Mục Lăng thực sự vui vẻ, lôi kéo tay Tiền Thiển, cũng tán thưởng lại: "Tú muội muội dáng dấp cũng thật đẹp mắt."
"Muội sao?" Tiền Thiển vẻ mặt chấn động chỉ mũi mình: "Muội và ca ca dáng dấp giống nhau, sao có thể thật đẹp chứ? Ca ca của muội và ca ca của Lăng tỷ đứng chung một chỗ, giống như một cái bánh bao vuông so với bánh bao tròn vậy! Ta ước chừng cũng không kém, giống bánh bao vuông."
Tiền Thiển vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều cười, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Vương Minh Ngọc, càng nhìn càng giống bánh bao vuông. Vương Minh Ngọc bị nhìn thấy như vậy, cười ngượng sờ đầu một cái: "Ta cũng không phải nữ hài, xinh đẹp làm gì đâu."
Tiền Thiển cẩn thận nhìn hắn một cái rồi gật đầu: "Nói thế không sai, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt ca ca, muội đều cảm thấy không có hi vọng! Ca ca, huynh đây là liên lụy muội rồi?"
Mọi người lại cười càng to hơn, Vương Minh Ngọc cũng cười lên: "Nha đầu này, còn ghét bỏ ca ca, sao muội không nói tổ phụ cũng mặt chữ điền. Muội sợ cái gì, mẫu thân chúng ta thực ra dáng vẻ rất đẹp!"
"Cũng phải," Tiền Thiển quay đầu nhìn Hàn phu nhân: "Anh di di, ca ca nói thật không? Mẫu thân của ta có đẹp không? Nếu thật như vậy, ta ước chừng còn hy vọng."
"Đúng mà!" Hàn phu nhân hơi long lanh nhìn cô: "Mẫu thân con là mỹ nhân đó!"
Hàn Mục Lăng nhìn Tiền Thiển một chút không nói chuyện, cô ngược lại không nghĩ tới, một tiểu muội muội sáng sủa, cá tính như vậy hóa ra lại chưa từng thấy mặt mẫu thân. Trách không được, thẩm mới cố ý đưa nàng đến, đoán là để nàng tiếp đãi tiểu cô nương này. Một tiểu cô nương sáng sủa như vậy, nói không chừng cũng là bởi vì cô đơn, lủi thủi..
Tiền Thiển không biết Hàn Mục Lăng đang não bổ cái gì, cô liều mạng nghĩ làm cách nào ở cùng với một đứa trẻ tám tuổi. Tỏ ra dễ thương không phải kế lâu dài, phải làm bạn thân từ nhỏ, còn phải có tiếng nói chung mới được. Nhưng hiện giờ cô rất luống cuống! Cũng không biết phải kết thân với Hàn Mục Lăng thế nào.
Tiền Thiển đang sốt ruột, thần trợ công Hàn phu nhân lại mở miệng: "Tốt rồi! Đừng chen chúc ở trong này, chờ một chút, ba tiểu tử nhà thẩm cũng trở về, các con chạy ra vườn hoa chơi đi, ta gọi nha hoàn lấy điểm tâm và trái cây, Thanh Nhi nhớ kỹ chiếu cố muội muội."
Một đám nhóc vâng dạ rồi kéo nhau ra vườn hoa, Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng tay trong tay đi đầu. Hàn Mục Lăng bên cạnh Tiền Thiển, khóe miệng mỉm cười, rất nhã nhặn, tuổi còn nhỏ mà đã có mấy phần phong thái của quý nữ. Tiền Thiển đảo tròn mắt, yên lặng như vậy cũng không quá tốt, cần nghĩ cách gợi chuyện. Cô quay đầu toét miệng cười với Hàn Mục Lăng: "Lăng tỷ tỷ, ngày thường tỷ hay làm gì?"
"Cũng không có gì." Hàn Mục Lăng cười cười: "Chắc cũng không khác Tú muội ở nhà, đi theo tiên sinh học tập, về sau lại cùng chơi với nha hoàn, ca ca thỉnh thoảng giúp ta."
"A, vậy không giống." Tiền Thiển cười đến cong mắt: "Muội không có nữ tiên sinh, trước có học quy củ một thời gian, gần đây mẫu thân nói phải luyện tốt nữ công, cho nên mỗi ngày ta luyện nữ công, cũng hơi nhàm chán."
"Thật sao?" Hàn Mục Lăng hơi giật mình, nàng trước đã nghe nói, Vương Minh Tú là tôn nữ của Binh bộ Thượng thư, cũng là quý nữ thế gia, sao lại ở nhà làm nữ công mỗi ngày?
Phải biết, không so với những nhà phổ thông, chuyện nữ công đối với các tiểu thư chỉ là thú tiêu khiển, bình thường đều là làm chơi chơi. Nữ công tốt tất nhiên tốt cho thể diện, nhưng cũng không phải chuyện lớn, bởi vậy chẳng có đại gia tộc nào muốn để cho nữ hài ở nhà làm nữ công.
Vương Minh Ngọc đi sau lưng Tiền Thiển cũng nghe thấy, vì hiểu chuyện nên trên mặt hắn hiện ra mấy phần ảm đạm, Hàn Mục Thanh bên cạnh lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, cũng không nói lời nào.