Welcome! You have been invited by linhchiphong to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 109: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 28

[HIDE-THANKS]Ba ngày sau, Chương Hàm Ly ngự kiếm rời khỏi Diệu Linh Tông, y báo với chưởng môn mình ra ngoài lịch luyện. Quả nhiên như Tiền Thiển nói, chưởng môn chỉ dặn y vài câu rồi dễ dàng thả người đi. Chỉ là lần đi này, Chương Hàm Ly không có ý định quay lại Diệu Linh Tông nữa. Y sửa sang đồ vật quan trọng mang trong người, lại quay về động phủ đã sống nhiều năm giờ trống không, quyết tuyệt rời đi. Chương Hàm Ly ngự kiếm bay thẳng về hướng phường thị Diệu Linh Tông. Đó là chỗ y hẹn tụ họp với Tiền Thiển và Lục Phù Diêu, sau đó ba người cùng rời đi. Lúc y rời chủ phong Diệu Linh Tông, một thân ảnh ngự kiếm đuổi sát sau lưng y. Chương Hàm Ly phát hiện ra nhưng không buồn để ý tới.

Chương Hàm Ly trực tiếp bay thẳng tới phường thị Diệu Linh Tông, tận lúc đáp xuống phố chính phường thị y cũng không quay đầu lại.

"Hàm Ly ca ca!" Sở Dao hạ xuống sau lưng cách Chương Hàm Ly không xa, nàng ta cất tiếng gọi Chương Hàm Ly lại, nhanh chân bước tới.

Chương Hàm Ly không quay đầu lại, chỉ đứng im bất động.

"Hàm Ly ca ca, nghe nói huynh định ra ngoài lịch luyện." Sở Dao túm ống tay áo Chương Hàm Ly, đôi mắt to ngập nước bồn chồn nhìn Chương Hàm Ly, trong ánh mắt dường như ngậm ba phần tình ý.

Chương Hàm Ly lạnh lùng gật đầu với Sở Dao, không định mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không hất tay Sở Dao đang túm áo y ra.

"Hàm Ly ca ca.." Dường như Sở Dao hơi do dự một chút: "Lần này huynh ra ngoài bao lâu?"

"Tu sĩ lịch luyện làm gì biết trước ngày về, bao giờ đột phá tâm cảnh tự sẽ về tông môn bế quan." Giọng điệu Chương Hàm Ly lãnh đạm.

"Vậy.." Sở Dao cúi thấp đầu, cười đầy thẹn thùng: "Ta chờ huynh về."

Chương Hàm Ly không hề lên tiếng, vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta.

Thấy Chương Hàm Ly không nói chuyện, trong lòng Sở Dao sinh ra vài phần xấu hổ, không khỏi có chút oán trách Chương Hàm Ly không hiểu phong tình là gì. Thế nhưng lời nên nói vẫn phải nói, nàng ta đành phải kiên trì mở miệng: "Hàm Ly ca ca, không biết chuyến này huynh sẽ đi bao lâu, huynh định mang Ngọc Tinh Liên Tâm trên người à? Như vậy không an toàn lắm đâu." Nói xong ngẩng đầu mong đợi nhìn Chương Hàm Ly, bộ dáng chan chứa tình cảm.

Chương Hàm Ly vẫn không nói chuyện. Sở Dao có phần thẹn quá thành giận, nàng ta đỏ mặt, giọng điệu hơi cứng ngắc: "Hàm Ly ca ca, nếu để người có ý biết trên người huynh có Ngọc Tinh Liên Tâm, chẳng may gây ra tai họa thì sao, không bằng huynh đưa ta bảo quản giúp. Ta sẽ luôn ở tông môn chờ huynh về, bao giờ huynh về lại giao cho huynh."

Chương Hàm Ly hất ống tay áo bị Sở Dao túm ra, dửng dưng nói: "Ta đã bảo rồi, thứ đó không ở trên người ta."

"Sao lại thế! Bá mẫu từng bảo ở trên người huynh mà." Sở Dao sắp khóc tới nơi, nhìn vô cùng ấm ức: "Hàm Ly ca ca, ta thật sự muốn tốt cho huynh mà, sợ huynh cầm ra ngoài sẽ xảy ra chuyện. Có phải huynh nghĩ ta thèm muốn chí bảo gia truyền của nhà huynh không? Sao huynh hiểu lầm ta vậy."

"Mẫu thân ta nói bừa với muội đấy, quả thực không ở trên người ta." Chương Hàm Ly trả lời cực kỳ ngắn gọn, không hề có ý giải thích nhiều lời.

"Hàm Ly ca ca huynh lừa ta." Sở Dao càng ấm ức hơn, dường như một giây sau sẽ òa khóc.

Bộ dáng đáng thương này của nàng ta vô cùng xinh đẹp, tiếc là Chương Hàm Ly tựa như không nhìn thấy: "Chí bảo gia tộc đương nhiên phải ở trong tay lão tổ, sao có thể giao cho một tên hậu bối Trúc Cơ kỳ như ta được. Ta làm gì có bản lĩnh bảo vệ loại đồ này."

"Nhưng mà.." Dường như Sở Dao định nói thêm gì đó, lại bị Chương Hàm Ly ngắt lời.

"Muội đừng nói nữa, cũng không cần chờ ta. Tự ta sẽ báo với gia tộc giải trừ hôn ước với muội, sau này muội không cần lo lắng khi kết giao với vị trên Kiếm Phong kia nữa." Chương Hàm Ly nói câu này một cách bình lặng, không chứa chút cảm xúc nào.

Nghe thấy lời của Chương Hàm Ly, sắc mặt Sở Dao lập tức bối rối: "Hàm Ly ca ca, huynh hiểu lầm.."

"Có phải hiểu lầm hay không ta cũng không để ý. Ta đã quyết giải trừ hôn ước rồi, tín vật đính hôn sẽ giao về gia tộc, sau này chúng ta không liên quan tới nhau nữa, mong sau này muội sẽ mạnh khỏe." Chương Hàm Ly nói xong, lễ phép gật đầu với Sở Dao một cái rồi thôi không để ý tới nàng ta nữa, cất bước đi thẳng về phía trước. Để lại một mình Sở Dao đứng giữa đường chính phường thị, cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Không ngờ nói ra miệng lại dễ vậy! Sau khi nói rõ ràng với Sở Sao, Chương Hàm Ly cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Phẫn nộ tích tụ thời gian trước dường như bay biến sạch sẽ. Y vốn là người chí rộng, giờ tâm kết duy nhất đã buông xuống, tự nhiên trong lòng cũng khoáng đạt trời cao biển rộng, dường như cảnh giới cũng tăng thêm.

"Chương sư thúc!" Tiền Thiển đứng cạnh cửa hàng phù chú vẫy tay với y, Chương Hàm Ly cười với cô một tiếng, như núi tuyết tan chảy.

Tiền Thiển và Lục Phù Diêu đứng cạnh cửa hàng phù chú bàng quan xem màn biểu diễn khi nãy của Sở Dao, đương nhiên biết vì sao tâm tình Chương Hàm Ly không tệ. Hiếm khi Lục Phù Diêu không phát cáu vì y lãng phí thời gian với Sở Dao. Thậm chí lúc hắn đứng cạnh cửa chờ Tiền Thiển trả tiền còn tán gẫu một câu: "Gần đây Tiểu Thiển đang học vẽ phù, chúng ta cần mua khá nhiều tài liệu vẽ phù mang theo."

Tiền Thiển ôm một chồng lớn lá phù bước tới, Lục Phù Diêu tự nhiên nhận lấy nhét vào nhẫn trữ vật của mình.

Tiền Thiển cười cười với Chương Hàm Ly: "Chương sư thúc, sư thúc định mua cái gì không? Nếu không thì chúng ta đi thôi, ta có chút việc muốn thương lượng với sư thúc."

Chương Hàm Ly lắc đầu, ba ngày này, những gì cần chuẩn bị y đều lo hết rồi, trước mắt không thiếu cái gì. Y đi theo Tiền Thiển và Lục Phù Diêu rời khỏi phường thị, leo lên linh thuyền của Tiền Thiển.

Tiền Thiển điều khiển linh thuyền bay về phía Đạm Vân Sơn trước. Nơi này gần như thành căn cứ của cô và Lục Phù Diêu, chưa ra bao lâu đã phi về. Dẫn Chương Hàm Ly đi cùng, Tiền Thiển và Lục Phù Diêu về tới nơi cắm trại lúc trước của hai người. Đầu tiên Lục Phù Diêu bày ra trận pháp phòng ngự ra trước, sau đó mới nghiêm túc nhìn Chương Hàm Ly: "Hàm Ly, lần này ra ngoài ngươi có dự định gì không, có nơi nào định đi chứ?"

Chương Hàm Ly lắc đầu: "Sư thúc, để ta đi với các ngài đi. Ta không định đi đâu cả, trước khi hủy hôn ước với Sở Dao ta cũng không nên về nhà. Ngài thấy rồi đấy, nàng ấy nhớ thương Ngọc Tinh Liên Tâm trong tay ta, nếu ta về Vân Lê Thành, kiểu gì nàng ấy cũng không từ bỏ ý định."

"Ừ." Lục Phù Diêu gật đầu: "Ta và Tiểu Thiển bất ngờ tìm được một phần địa đồ, hiện tại mà nói thì đó hẳn là một bí cảnh khép kín. Đúng lúc gần đây ta cần bế quan, xét thấy nơi này rất phù hợp. Nếu ngươi muốn thì chúng ta cùng tiến vào. Nhưng vào bí cảnh rồi là phải mấy năm mới ra được."

"Sư thúc! Ta sẽ đi cùng các ngài!" Sắc mặt Chương Hàm Ly có vài phần cảm kích, bí cảnh khép kín là cơ duyên hiếm có, Tiền Thiển và Lục Phù Diêu nguyện ý dẫn y theo là ân huệ to lớn. Chương Hàm Ly không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên vô cùng biết ơn.

Đã xác đinh rồi Lục Phù Diêu cũng không nói nhiều, thoải mái lấy địa đồ bí cảnh ra rồi im lặng để Chương Hàm Ly đọc một lần.

Chương Hàm Ly nhìn qua địa đồ, sắc mặt càng ngày càng kích động. Y xếp địa đồ vào, cung kính đưa cho Lục Phù Diêu: "Sư thúc, đây chính là cơ duyên to lớn, ngài nguyện ý để ta theo cùng khiến Hàm Ly vô cùng cảm kích. Hôm nay ta lập thề ở đây, về sau sư thúc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuyệt không phản bội."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 110: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 29

[HIDE-THANKS]Lục Phù Diêu lắc đầu: "Địa đồ do Tiểu Thiển bất ngờ có được, lúc ta bế quan ngươi giúp ta trông nom nàng ấy cho tốt là được."

Lục Phù Diêu chẳng để tâm lời thề của Chương Hàm Ly cho lắm, kế hoạch tương lai của hắn rất đơn giản: Chơi chết vị trên Kiếm Phong kia để báo thù; luyện chế lại thân thể một lần nữa; luôn ở cạnh Tiền Thiển, chỉ bảo nàng ấy tu luyện cho tốt, cuối cùng hai người phi thăng. Chỉ cần có thực lực tuyệt đối, Lục Phù Diêu cho rằng mấy cái bên trên không khó làm lắm. Dù trên lý thuyết Tiền Thiển chỉ có tư chất tứ linh căn không thể phi thăng được, nhưng như vậy thì sao, tất cả đã có hắn. Lục Phù Diêu tự tin tuyệt đối. Cho nên Chương Hàm Ly có nghe lệnh hắn sai bảo hay không đâu quan trọng. Nhưng hắn cũng không từ chối nếu Chương Hàm Ly muốn đồng hành với bọn hắn. Khổ tu ở Diệu Linh Tông nhiều năm, người hắn kết giao chẳng có mấy ai, Chương Hàm Ly là số ít hậu bối lọt vào mắt hắn. Tính cách y chính trực cố gắng, sống rất trung hậu. Nếu Chương Hàm Ly vẫn luôn ở Diệu Linh Tông, đương nhiên Lục Phù Diêu để ý kỹ làm gì. Nhưng giờ Chương Hàm Ly chọn đi cùng hắn, như vậy về tình về lý chắc chắn Lục Phù Diêu sẽ giúp đỡ y khi có thể.

Chương Hàm Ly cung kính đứng một bên, hỏi thăm Lục Phù Diêu: "Sư thúc, giờ chúng ta xuất phát luôn à? Theo như những gì vẽ trên địa đồ thì khả năng bí cảnh này nằm cạnh Cô Hà Sơn, cách Đạm Vân Sơn rất xa, gần như vượt ngang đại lục, ít nhất một tháng mới tới nơi."

Lục Phù Diêu nhìn nhìn sắc trời, giờ đang sắp tới buổi trưa, lúc này xuất cũng không muộn. Vậy là ba người lập tức leo lên linh thuyền, đi cả ngày cả đêm bay về phía Cô Hà Sơn. Linh thuyền của Tiền Thiển được Lục Phù Diêu vơ vét từ động phủ của một vị đại năng thượng cổ nào đó, chất lượng khá tốt, tốc độ rất nhanh, đi đường thoải mái không xóc nảy. Nhờ vậy nên đường tới Cô Hà Sơn tuy xa nhưng không hề vất vả.

Bình thường lúc trên phi thuyền, Lục Phù Diêu đều dạy Tiền Thiển vẽ bùa giết thời gian. Chương Hàm Ly thì đả tọa tu luyện cạnh đó, bất chợt vui lên Lục Phù Diêu sẽ mở miệng chỉ đạo một hai. Ba người ở chung cũng khá hài hòa. Vấn đề duy nhất là lúc Lục Phù Diêu chỉ dạy cực kỳ mất kiên nhẫn, thi thoảng còn bùng nổ chứng nóng nảy cấp độ nặng, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đều ăn không ít mấy lời nhiếc móc.

Sau một tháng, ba người đáp xuống trấn nhỏ cạnh Cô Hà Sơn, sau khi chuẩn bị vật tư ở trấn thì bắt đầu dựa theo địa đồ, tiến vào Cô Hà Sơn tìm cửa vào bí cảnh.

Độ hung hiểm của Cô Hà Sơn còn trên cả Đạm Vân Sơn, may mắn có Lục Phù Diêu tọa trấn, nếu không Chương Hàm Ly cộng Tiền Thiển cũng không lành lặn tới cửa bí cảnh được.

Trên thực tế, một đường đi tới Cô Hà Sơn, cực khổ nhất cũng chỉ có Tiền Thiển và Chương Hàm Ly. Đa số thời gian Lục Phù Diêu chỉ làm địa chủ vung tay. Đụng phải yêu thú thì Tiền Thiển lên trước, Tiền Thiển không giải quyết được thì đến Chương Hàm Ly, nếu cả hai người đều không xử được Lục Phù Diêu mới ra tay.

Đương nhiên, không phải họ chưa từng đụng độ yêu thú nguy hiểm ngoài dự đoán. Ngày thứ ba trên Cô Hà Sơn, ba người đụng phải một con Hạn Giao cấp 6, tương đương với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, da dày thịt béo.

Lúc Tiền Thiển và Chương Hàm Ly nhìn thấy con Hạn Giao này, phản ứng đầu tiên chính là co giò chạy, tu vi cao nhất trong ba người là Lục Phù Diêu với Kim Đan tầng 7, so với con Hạn Giao này chênh một khoảng lớn, tùy tiện xông lên sợ chết thế nào cũng không biết.

Ai ngờ hai người họ muốn chạy nhưng Lục Phù Diêu lại nghênh ngang cầm Thiên Cực lao tới, một người một kiếm đấu với Hạn Giao đến trời đất đổi sắc, vậy mà thật sự dựa vào sức một mình xử chết Hạn Giao. Lục Phù Diêu thực sự bật hack mà!

Chương Hàm Ly nhìn tới mức suýt rơi cằm, y nhìn thi thể Hạn Giao lẩm bẩm: "Đây chính là uy năng của thần kiếm sao?"

"Nói nhăng cuội gì vậy!" Tiền Thiển bất mãn chọt y: "Rõ ràng đây là sự lợi hại của sư thúc tổ mà, chấp gì dăm ba cái chuyện vượt cấp khiêu chiến."

Chương Hàm Ly từ từ gật đầu, tắt tiếng không nói nổi.

Có Lục Phù Diêu bật hack trấn thủ phía sau, Chương Hàm Ly và Tiền Thiển càng dốc sức khiêu chiến yêu thú hơn nữa. Chờ lúc tới lối vào bí cảnh, nhẫn trữ vật của hai người đều được chất đầy, tất cả đều là thi thể yêu thú chém được.

Trường bào xanh nhạt của Chương Hàm Ly đã biến thành màu xám, tóc rối bời, có lẽ tu sĩ băng linh căn thiên tài này chưa bao giờ chật vật tới thế. Mà Tiền Thiển còn thảm hại hơn nữa, búi tóc tán loạn, mái tóc cắt ngang trán bị mồ hôi dính thành một cục dán sát mặt, trên bờ vai vẫn còn một vết thương đang bật máu. Cô và Chương Hàm Ly nhếch nhác ngồi dưới đất, Lục Phù Diêu sau lưng bọn họ thì cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Thấy bộ dạng này của hai người, hắn còn nhíu mày ghét bỏ.

"Chắc là chỗ này rồi. Các ngươi sửa sang một chút rồi chúng ta lập tức tiến bí cảnh." Lục Phù Diêu đi tới trước cẩn thận kiểm tra vết thương trên vai Tiền Thiển, phát hiện nó không đáng ngại lắm, vậy là hắn quăng cho cô một viên đan dược rồi mặc kệ.

Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vội vàng chỉnh lý bản thân, Lục Phù Diêu thì đi tới đi lui cạnh đó, tìm kiếm dấu vết của trận pháp. Một lát sau, hắn đứng im tại chỗ, gật đầu với Tiền Thiển và Chương Hàm Ly: "Tới đây, chính là chỗ này."

Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vội vàng đi tới đứng sau Lục Phù Diêu, chỉ thấy hắn móc ra tấm bản đồ trước đó từ nhẫn trữ vật, ném lên không trung. Địa đồ tự động lật ra, lơ lửng giữa không trung. Hai tay Lục Phù Diêu bấm kết một pháp ấn phức tạp, trong miệng lẩm bẩm, sau một lát, địa đồ phát ra ánh sáng rực rỡ, trước mắt xuất hiện một vòng xoáy linh khí.

"Được rồi đó." Lục Phù Diêu quay đầu lại ra hiệu với hai người phía sau: "Hàm Ly đi trước, Tiểu Thiển ở giữa, ta cuối cùng."

Chương Hàm Ly không nói hai lời, ngoan ngoãn dẫn đầu phóng tới vòng xoáy linh khí, đảo mắt đã biến mất. Tiền Thiển cũng xông vào vòng xoáy theo y, sau một hồi choáng váng thì, ngã bịch xuống đất, bộ dáng khá thảm hại. Cô ngẩng đầu lên thấy Chương Hàm Ly đang đứng cách mình không xa, mà Lục Phù Diêu cũng đáp xuống cạnh cô với một tư thái xinh đẹp, trong tay cầm địa đồ trước đó. Chỉ duy nhất cô bị ngã dúi..

Vì phát cáu khi mình ngã khi đi vào nên Tiền Thiển không có tâm tư quan sát cảnh vật chung quanh, mà Chương Hàm Ly đã chấn kinh không nói ra lời.

Trong bí cảnh, linh khí nồng đậm tới mức như muốn ngưng thành chất lỏng, ngay cả linh mạch tốt nhất ở Diệu Linh Tông cũng không bằng một phần trăm ở đây. Bốn phía đều là linh dược linh quả với niên đại lâu đời, nơi xa có núi cao nguy nga ẩn hiện trong mây mù, chân núi là rừng rậm rộng vô biên..

"Chuyện gì xảy ra vậy.." Tiền Thiển lật mình moi túi linh Thú ra. Từ khi tiến vào bí cảnh, trứng linh thú của cô liên tục chấn động.

"Nơi này linh khí nồng đậm, ngươi thả nó ra ngoài đi." Lục Phù Diêu cũng mang trứng linh thú của mình ra.

Tiền Thiển theo lời lôi trứng linh thú ra, quả nhiên nó lại trở về trạng thái yên tĩnh. Cách lớp vỏ trứng Tiền Thiển cũng có thể cảm giác được cảm giác vui sướng hân hoan truyền tới.

Lục Phù Diêu ngắm nhìn bốn phía, trên mặt mang ý cười: "Quả nhiên là chỗ tốt, tu luyện ở đây nhất định làm ít ăn nhiều."

Chương Hàm Ly chăm chú quan sát một gốc cây ăn quả cách y không xa, trên cây có vài trái màu xanh lá cây: "Sư thúc, là Linh Tâm Quả, ta có thể hái một quả không?"

Chương Hàm Ly tự động biến bí cảnh thành tài sản của Lục Phù Diêu, sau khi nhìn thấy Linh Tâm Quả, phản ứng đầu tiên là hỏi xin Lục Phù Diêu hái quả.

Lục Phù Diêu gật đầu: "Thích cái gì thì tự lấy, không cần hỏi ta, nhưng bất kể cái gì muốn lấy cũng phải để thừa lại, đừng có vơ vét sạch sẽ. Ngoài ra cũng phải cẩn thận một chút, chỗ này linh khí nồng đậm như vậy, tu vi của yêu thú sẽ không thấp đâu."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 111: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 30

[HIDE-THANKS]Chương Hàm Ly tiến lên hái một trái Linh Tâm Quả, nâng niu cho vào hộp ngọc rồi mới cất vào nhẫn trữ vật. Thậm chí Tiền Thiển còn nhìn thấy ý cười sung sướng trên gương mặt đơ như băng sơn vạn năm của y.

"Linh Tâm Quả có tác dụng gì vậy, sao Chương sư thúc vui vậy?" Tiền Thiển chọt chọt Lục Phù Diêu.

"Ổn định tâm thần linh tâm, lúc vượt đại cảnh giới tiến giai có thể chống lại tâm ma, là linh quả rất trân quý và khó gặp, không ngờ lại có ở đây." Lục Phù Diêu kiên nhẫn phổ cập cho dân mù chữ Tiền Thiển.

"Vậy sao Chương sư thúc chỉ hái một quả thế, giờ hắn đang ở Trúc Cơ kỳ, tu luyện tới phi thăng còn có năm đại cảnh giới nữa, ít nhất cũng phải hái năm quả chứ." Tiền Thiển đếm quả trên cái cây kia, rõ ràng có hơn năm quả.

"Một trái là đủ rồi, chỉ hái để phòng ngừa vạn nhất thôi." Chương Hàm Ly lắc đầu: "Tu tiên vốn là con đường nghịch thiên mà đi, bản tâm kiên định, cố gắng tu luyện, tự mình đột phá mới là chính đạo, không thể quá phụ thuộc vào vật bên ngoài."

"Đúng vậy!" Lục Phù Diêu gật đầu tán thưởng, nói xong lập tức bước tới trước, lập tức hái khoảng năm, sáu trái Linh Tâm Quả, cũng để vào hộp ngọc rồi cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.

Tiền Thiển há hốc mồm, vừa nói xong mà vả mặt luôn rồi hả? Sao nãy còn khen Chương Hàm Ly người ta không dựa vào vật bên ngoài, giờ đảo mắt một cái mình đã vơ cả nắm Linh Tâm Quả.

"Sư thúc tổ, không phải ngài bảo không dựa vào vật bên ngoài à? Sao ngài còn hái nhiều Linh Tâm Quả vậy." Tiền Thiển chỉ vào cái cây Linh Tâm Quả sắp bị vặt trụi lên án.

"Hàm Ly là Thiên Linh Căn, đương nhiên không cần dựa vào vật bên ngoài." Lục Phù Diêu xoay mặt nhìn về phía Tiền Thiển: "Nhưng ngươi thì khác, ngươi là tứ linh căn, điều kiện có hạn, lúc thăng cấp không thể thiếu linh quả, linh đan, nếu không khó mà cam đoan ngươi có thể thuận lợi phi thăng hay không."

Tiền Thiển nghĩ thầm, Lục Phù Diêu nhất định phải thất vọng rồi. Cô chỉ là một người làm nhiệm vụ thôi, bản thân không thể phi thăng được, ăn linh quả lãng phí lắm luôn á! Tu vi cao cũng chỉ giúp cô sống lâu thêm vài trăm năm, học thêm chút tri thức mà thôi. Muốn đại đạo trường sinh ở thế giới này là không thể.

"Sư thúc tổ.." Tiền Thiển cân nhắc một chút, quyết định vẫn phòng hờ nói cho Lục Phù Diêu biết, tránh cho hắn tràn trề kỳ vọng với cô: "Ta là tứ linh căn, tỉ lệ phi thăng thuận lợi cực kỳ thấp, ngài đừng phí tâm tư quá, cứ thuận theo tự nhiên là được.."

"Vớ vẩn! Không cho phép ngươi nói như thế nữa! Tứ linh căn thì sao! Việc thành do người." Lục Phù Diêu trừng Tiền Thiển, trong ánh mắt thấp thoáng ẩn chứa sự điên cuồng: "Không thể phi thăng nhiều nhất chỉ có tuổi thọ ngàn năm, ngươi bảo ta cam tâm thế nào đây! Ta không tin có ta toàn lực bảo vệ, mà ngươi còn không phi thăng được. Nếu thật sự có một ngày như vậy, cùng lắm thì chúng ta phá hết cùng trùng tu!"

"Sư thúc tổ ngài đang nói bậy bạ gì đó? Ngài là kiếm tu thiên tài nhất trong vạn năm qua, lại còn là Lôi Linh căn, lôi kiếp với ngài là vật đại bổ, chỉ cần làm từng bước, kiểu gì cũng phi thăng mà thôi, ngài phá hết làm gì!" Tiền Thiển nâng trán, loại tính tình này của Lục Phù Diêu quả thực là bất cứ lúc nào cũng bùng nổ được.

Lục Phù Diêu nhìn Tiền Thiển đăm đăm, vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm hơn: "Ta nhất định sẽ không buông tay, nếu ngươi không muốn thấy ta tận mắt phá hết thì tu luyện cho tốt chứ đừng ăn nói bi quan thế."

"Tiểu Thiển!" Chương Hàm Ly bị Lục Phù Diêu dọa sợ, vội kéo Tiền Thiển: "Ngươi nhanh xin lỗi sư thúc đi, bảo ngươi sẽ tu luyện thật tốt. Ta và sư thúc sẽ tìm Tẩy Linh Quả cho ngươi, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần an tâm tu luyện là được rồi, nhất định có thể phi thăng thuận lợi."

"Được rồi.." Tiền Thiển bất đắc dĩ thỏa hiệp, cô ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ ta sai rồi, ta sẽ nghe lời ngài tu luyện cho tốt, sau này cùng phi thăng với ngài."

Lúc này Lục Phù Diêu mới buông vai Tiền Thiển ra, không nói một lời nhanh chân đi thẳng về phía trước. Tiền Thiển bị hành động của hắn dọa giật nảy mình. Làm gì mà cáu kỉnh thế, lửa giận bùng phát cả ngày cũng không nguôi?

Chương Hàm Ly kéo ống tay áo Tiền Thiển, hai người không dám thốt tiếng nào, lặng yên đi theo Lục Phù Diêu thẳng tới phía trước, y như hai con chó con bị dọa sợ.

Đúng như Lục Phù Diêu đoán trước, trong bí cảnh có không ít yêu thú, tu vi cũng cực cao. Đáng ăn mừng chính là, vì nơi đây là bí cảnh khép kín, yêu thú ở đây chưa từng thấy người ngoài, lúc vừa thấy họ thì đều tò mò, không có bao nhiêu tính công kích. Chỉ khi họ bước nhầm vào lãnh địa của yêu thú chúng mới xua đuổi cho có, chỉ cần ba người nhanh chân rời đi sẽ không xảy ra tranh đấu.

Lục Phù Diêu cứ như vậy mang theo Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đi xuyên qua tầng tầng lãnh địa yêu thú, một đường đi tới dưới ngọn núi trung tâm bí cảnh.

"Sư thúc," Chương Hàm Ly nhìn hai bên một chút, mắt chứa ý cười: "Hình như ở đây không phải lãnh địa của yêu thú nào cả, rất thích hợp mở động phủ."

Lục Phù Diêu thoáng quan sát cảnh vật chung quanh, nhẹ nhàng gật đầu. Thấy Lục Phù Diêu đồng ý, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vén tay áo lên chuẩn bị bắt đầu làm việc. Tu sĩ làm việc rất nhanh, không bao lâu, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly hợp lực mở ba cái động phủ dưới chân núi. Trường Không cắt đá không hề mất sức, y như cắt đậu hũ vậy. Mở xong động phủ, Chương Hàm Ly bắt đầu moi đồ từ trong nhẫn trữ vật ra ngoài. Tiền Thiển ngó xem! Ái chà chà! Tiểu tử này không hề có ý định về Diệu Linh Tông nữa luôn! Ngay cả cái giường cũng tha tới.

Chương Hàm Ly thật sự mang cả giường đi. Giường của y được chế từ hàn ngọc, là thứ thích hợp nhất cho Băng linh căn tu luyện. Đây là thứ trước khi tiến vào Diệu Linh Tông, lão tổ Chương gia tốn công kiếm cho y. Lần này y không có định quay về Diệu Linh Tông, những thứ có giá trị đều tha hết đi, trong đó gồm cả giường hàn ngọc. Vật trân quý như vậy tuyệt đối không thể để lại Diệu Linh Tông cho kẻ khác kiếm hời.

Tiền Thiển vòng quanh đống hành lý của Chương Hàm Ly, chậc chậc: "Chương sư thúc, không ngờ sư thúc cũng có phong cách an cư lạc nghiệp nha, dụng cụ vật phẩm đều chuẩn bị đủ hết!"

Chương Hàm Ly hơi ngại ngùng, cúi đầu nhìn chồng hành lý của mình, mặt hơi đỏ lên: "Dù sao cũng không về nữa, vậy nên dọn hết những đồ thường dùng đi."

Tiền Thiển gật đầu vui vẻ: "Rất tốt nha! Đúng rồi! Thật ra ta cũng có hành lý." Cô chạy tới vươn tay trước Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, ngọn đèn nhỏ của ta đâu?"

Lục Phù Diêu liếc cô một cái, móc ngọn đèn nhỏ của Tiền Thiển ra khỏi nhẫn trữ vật. Tiền Thiển cầm đèn trong tay ngắm nghía: "Sư thúc tổ, sao ngọn đèn của ta không giống trước đây lắm nhỉ.."

"Ta luyện chế lại một lần cho ngươi, cho thêm vài vật liệu." Giọng điệu Lục Phù Diêu cau có: "Làm sao? Không muốn à?"

Tiền Thiển lập tức nghiêm túc đáp: "Không đâu! Rất tốt! Cực kỳ thích!"

Lục Phù Diêu trừng Tiền Thiển, lại lấy một cái đệm Bạch Ngọc Liên từ trong nhẫn ra, sai cô: "Đặt cái này vào động phủ của ngươi, nó được chế từ Linh tủy ngọc. Trong lúc ta bế quan mỗi ngày phải ngồi đó đả tọa bốn canh giờ."

Thấy Tiền Thiển ngoan ngoãn đồng ý, Lục Phù Diêu lại lấy mấy bình đan dược ra, một sợi dây cột tóc và một chồng phù lục, liên tục dặn dò: "Cầm đan dược này, đây là dây buộc tóc ta mới luyện chế cho ngươi, lúc ta bế quan không ai vấn tóc cho nên cứ buộc tạm đi. Phù lục thì cầm trong người, lúc tới xung quanh rèn luyện thấy tình huống không đúng thì tranh thủ quay về."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 112: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 31

[HIDE-THANKS]Sau khi dặn dò Tiền Thiển xong, Lục Phù Diêu lại gọi Chương Hàm Ly tới: "Lúc ta bế quan hai người tự nhìn mà làm, nếu thấy yêu thú có cấp bậc phù hợp thì luyện tập. Nhớ kỹ là chỉ luận bàn thôi, đừng hạ sát thủ."

Chương Hàm Ly và Tiền Thiển cùng gật đầu.

Lục Phù Diêu lại đặc biệt dặn riêng Tiền Thiển: "Yêu thú chỗ này không ăn được, nếu thèm thì bảo Hàm Ly lấy thịt đám yêu thú chém được ở Cô Hà Sơn nướng cho ăn."

"Hàm Ly giúp ta để ý Tiểu Thiển, ngày nào cũng phải đả tọa luyện kiếm, không được lười biếng. Nếu ngươi có hứng thú thì dẫn tiểu Thiển tới phía tây tìm kiếm, ta thấy bên đó có hơi nước mờ mịt, hẳn là có linh dược linh quả ngươi dùng được. Khoảng thời gian này ngươi cũng không được lười tu luyện, nếu thời cơ tới thì cứ kệ Tiểu Thiển, trực tiếp bế quan." Lục Phù Diêu cũng dặn dò Chương Hàm Ly một hồi.

Đợi khi thấy mọi thứ đã bàn giao xong, Lục Phù Diêu lại nhìn liếc qua Tiền Thiển, không nói câu nào trực tiếp tiến vào động phủ của mình, che cửa vào, bắt đầu bế quan. Tiền Thiển không khỏi cảm thán, động tác của Lục đại mỹ nhân mới dứt khoát làm sao! Còn chưa mở động phủ được một canh giờ nữa đó..

"Chương sư thúc, ngài nói xem lần này sư thúc tổ bế quan mất bao lâu.." Tiền Thiển dùng khuỷu tay huých Chương Hàm Ly đứng cạnh.

Chương Hàm Ly ngoan ngoãn đáp: "Không biết, mấy ngày nay linh lực dao động trên người sư thúc rất mạnh, sợ ngài ấy vẫn luôn áp chế tu vi nên không ra sớm được đâu."

Được rồi, dù sao Lục Phù Diêu không ra ngay được, Tiền Thiển cũng lười nghiên cứu. Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Chương sư thúc, hôm đó sư thúc tổ nói chuyện phiếm với ta có bảo tính ngài kiên định vững tâm, là một hạt giống kiếm tu tốt, muốn để ngài chuyển làm kiếm tu. Ngài ấy bảo muốn nói chuyện riêng với sư thúc khả năng định bế quan xong sẽ ra hỏi. Sư thúc có nghĩ gì không.."

"Thật vậy à?" Chương Hàm Ly hân hoan: "Ta nguyện ý làm kiếm tu, nếu sư thúc chịu nhận ta làm đồ đệ thì tốt quá rồi."

"Có nhận ngài làm đồ đệ không ta cũng không chắc được." Tiền Thiển rướn cổ lên quan sát cửa vào động phủ của Lục Phù Diêu: "Với cái tính cách đó ai mà biết, ngài chờ sư thúc tổ xuất quan hỏi xem sao. Đúng rồi, ngài ấy cũng đâu nhận ta làm đồ đệ nhưng vẫn dạy ta đó thôi."

"Sao giống nhau được.." Chương Hàm Ly cũng nhìn về động phủ của Lục Phù Diêu theo Tiền Thiển, trong lòng tràn đầy chờ mong..

Lần này Lục Phù Diêu bế quan, quả thực mất kha khá thời gian, Tiền Thiển lượn lờ mười lăm năm trong bí cảnh cũng không thấy hắn ra ngoài. Trước đó mười năm Chương Hàm Ly cũng không nhịn được đi bế quan, chỉ còn lại Tiền Thiển lắc lư nhàn rỗi ở bí cảnh, ngày ngày đả tọa, luyện kiếm, quấy rối đám hàng xóm xung quanh, cuộc sống trôi qua khá bận rộn. Nếu nói thu hoạch lớn nhất mấy năm qua của cô thì đó là, cuối cùng cô đã học được ngự kiếm rồi!

"Thiển Thiển.." Một viên cầu đỏ rực bay tới từ nơi xa, vì tốc độ nhanh nên không phanh kịp, "bốp" một tiếng đụng vào mặt Tiền Thiển rồi rơi thẳng xuống.

Tiền Thiển nhanh chóng đỡ được quả cầu đỏ đó, giơ lên thở dài: "Tiền Đa Đa, nhóc quá béo rồi đấy!"

Viên cầu lăn lông lốc trong tay Tiền Thiển rồi mới đứng lên được, ba sợi lông chim dài trên đầu nó rung lắc: "Đã nói mấy lần rồi, người ta không muốn gọi là Tiền Đa Đa, người ta phải tên là Hoa Hoa cơ." Đây là lần thứ một vạn nó kháng nghị!

"Một thằng nhóc như mi gọi Hoa Hoa gì chứ! Đó là tên của nữ!" Tiền Thiển chọc chọc mông con Chu Tước nhỏ Tiền Đa Đa.

"Hôm nay Ly Ly vẫn chưa ra à?" Cái đuôi Tiền Đa Đa hếch lên, hướng về phía động phủ của Chương Hàm Ly.

"Vẫn chưa, hay nhóc cảm giác sai rồi?" Tiền Thiển sờ lông chim trên đầu nó.

"Không phải đâu! Hai ngày trước dao động linh lực của Ly Ly rất mạnh, chắc là đang Ngưng Đan, sao giờ vẫn chưa ra vậy. Đã mười năm rồi chưa có ai nấu cơm.." Tiền Đa Đa chép miệng một cái, nó đói quá, có loại chủ nhân đần độn Thiển Thiển, đãi ngộ không tốt lắm đâu.

"Đúng rồi!" Tiền Thiển chợt nghĩ tới vấn đề quan trọng: "Ở đây là bí cảnh, nếu Chương sư thúc Ngưng Đan ở đây thì độ lôi kiếp thế nào được? Không được, ta phải đi hỏi Bích Chu Nương một chút."

"Này.. đừng đi!" Tiền Đa Đa vội vàng ngăn cản: "Hôm nay Bích Chu Nương đang cáu, hôm qua cô đánh cháu trai người ta, con nhện con kia mách lẻo lên. Cô không thấy hôm nay ta về tay không à? Hôm nay bà ấy không cho ta Bích Chu Ti."

"Không được, ta vẫn phải đi hỏi một chút. Chương sư thúc sắp ra rồi, ta sợ không kịp, nhất định phải có cách độ lôi kiếp, nếu không sao Bích Chu Nương tu đến cấp 7 được." Tiền Thiển quăng Tiền Đa Đa lên vai, nhảy lên Trường Không ngự kiếm bay về lãnh địa của Bích Chu Nương.

Đứng trước cổng lãnh địa, Tiền Thiển cất giọng hô to: "Bích Chu Nương -- ta tới rồi!"

Một con nhện xanh to cỡ cái bàn tròn nhanh chóng lao ra từ trong động, nó bực bội giật giật cái càng bên miệng với Tiền Thiển, cọ ra tiếng ken két khiến người ta sợ hãi.

Đây chính là hàng xóm của Tiền Thiển, Bích Chu Nương cấp 7. Lần đầu tiên thấy nó, Tiền Thiển còn tưởng mình xuyên không đến Harry Potter, nhìn thấy Aragog.

Bích Chu Nương không kiên nhẫn quăng một cuộn Bích Chu Ti xuống đầu Tiền Thiển, đôi càng ken két cọ sát nhiều lần.

"Bà ấy bảo cô khiến người ta ghét ghê lắm á." Tiền Đa Đa ngoẹo đầu, cố gắng phiên dịch.

"Bích Chu Nương đừng như vậy mà! Hôm qua chơi với cháu bà không cẩn thận ra tay hơi nặng, ngại quá ngại quá!" Tiền Thiển cười hì hì cúi đầu xin lỗi.

Bích Chu Nương kèn kẹt khua đôi càng, nghiêng thân thể, cũng không xoay người rời đi.

"Bà ấy bảo bà ấy lười so đo với đứa trẻ con rách rưới như cô." Phiên dịch Tiền Đa Đa làm việc rất chuyên nghiệp.

"Hì hì, Bích Chu Nương bà quả là một con nhện rộng lượng mà." Tiền Thiển tranh thủ thời gian nịnh bợ: "Bích Chu Nương, Chương sư thúc nhà ta, là cậu bé trai mà bà rất thích đó, sắp ngưng Đan rồi. Ta muốn hỏi trong bí cảnh này độ kiếp được không? Có cần phải ra ngoài độ kiếp không?"

Ngưng Đan nhất định phải trải qua độ lôi kiếp, nếu không tu thành cũng là giả đan. Tu sĩ Trúc cơ muốn Ngưng Đan thành công nhất định phải mang giả đan ngưng tụ ra hứng chịu lôi kiếp, đập đi xây lại, ngưng kết lần nữa mới có thể kết thành Kim Đan, bởi vậy lôi kiếp Kim Đan cực kỳ quan trọng.

Bích Chu Nương nghe thấy vấn đề của Tiền Thiển, xoay người lại kèn kẹt kèn kẹt nói với cô, Tiền Đa Đa nghiêng đầu nghe trong chốc lát, thuật lại với Tiền Thiển: "Bà ấy bảo phía nam bãi cỏ Vụ Nguyệt Thảo có một khe hở ngay bên trên, Thiên Lôi có thể thông qua đó. Yêu thú trong này đều độ kiếp ở đó cả."

"Bà ấy còn bảo sau khi lôi kiếp kết thúc không thể bỏ lỡ linh vũ ở bí cảnh, bảo cô ra đó hóng lôi kiếp. Bà ấy bảo tuy không ra ngoài nhưng lúc trước Ly Ly có nói với bà ấy rằng, linh khí bên ngoài không bằng một phần một trăm ở đây."

"Bà ấy còn bảo cô cho bà ấy cái phù đưa tin, lúc nào Ly Ly xuất quan độ kiếp thì cô báo với bà ấy, bà ấy muốn đưa bọn nhỏ đi xem, thuận tiến tắm linh vũ."

Tiền Đa Đa rất có trách nhiệm thuật lại từng lời của Bích Chu Nương. Tiền Thiển nghe xong gật gật đầu, móc ra một cái phù đưa tin cho Bích Chu Nương.

"Bích Chu Nương, cảm ơn bà chỉ điểm. Hôm nào Chương sư thúc độ lôi kiếp ta sẽ báo với bà." Tiền Thiển khoát tay với Bích Chu Nương. Hai cái càng Bích Chu Nương kẹp tờ phù đưa tin, thỏa mãn trở về địa động.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 113: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 32

[HIDE-THANKS]"Tiền Đa Đa, nếu Linh Vũ sau lôi kiếp tốt như vậy thì chúng ta không nên lãng phí đúng hem? Chúng ta báo hết một lượt cho hàng xóm nhé?" Tiền Thiển quay đầu thương lượng với con chim béo múp của cô.

"Tùy cô thôi, ta chỉ quan tâm khi nào Ly Ly ra nấu cơm." Tiền Đa Đa vỗ vỗ cái bụng tròn quay của mình.

Tiền Thiển dẫn Tiền Đa Đa chạy tới lãnh địa yêu thú khác ở gần động phủ của mình, cô đứng trước rừng cây cất giọng hô to: "Đại Bạch! Giác Giác! Ta tới rồi!"

Sau một lát, hai bên trái phải rừng cây đều xuất hiện tiếng vang, bên trái là một con Xích Dực Hổ màu trắng, bên phải thì có một con đại xà màu vàng còn to hơn cả eo Tiền Thiển trườn tới. Trên đầu đại xà đã nhú ra cái sừng nhỏ, rất nhanh thôi sẽ hóa giao. Xích Dực Hổ nhìn thấy Tiền Thiển vô cùng nhiệt tình thân thiết. Cái đầu to của nó cọ sát Tiền Thiển, tí nữa đẩy cô ngã nhào. Đại xà màu vàng cuốn thành một cục, le lưỡi về phía Tiền Thiển vài cái.

Tiền Đa Đa quay đầu ngó Tiền Thiển: "Giác Giác bảo cô đến sớm rồi, giờ vẫn chưa tới lúc nó lột xác. Xem ra bình thường cô quá tham tiền, tất cả mọi người đều nghĩ cô đến đòi cái gì đó."

Tiền Thiển cười hì hì móc ra hai viên Dưỡng Khí đan, chia cho mỗi đứa một viên. May mà lần trước Lục Phù Diêu đưa cho cô khá nhiều đan dược, đủ để Tiền Thiển có thể lấy ra đền đáp.

"Không phải ta tới lấy vỏ rắn đâu. Tiền Đa Đa cảm giác được Chương sư thúc nhà ta sắp Ngưng Đan, khả năng hai ngày tới sẽ độ kiếp, Bích Chu Nương bảo bà ấy muốn đưa bọn nhỏ tới xem Chương sư thúc độ lôi kiếp, thuận tiện tắm rửa Linh Vũ. Ta đến hỏi hai người muốn đi hay không đi."

Tiền Đa Đa lắng nghe Đại Bạch và Giác Giác trả lời, quay đầu nói cho Tiền Thiển: "Họ bảo lúc đó sẽ dắt cả nhà đi, cô đưa phù truyền tin cho họ với."

Tiền Thiển cầm phù truyền tin chia cho Xích Dực Hổ và đại xà, còn nói thêm: "Hàng xóm hai người giúp ta hỏi một chút, mấy ngày nay ta không ra ngoài, phải về trông coi Chương sư thúc. Không biết khi nào Chương sư thúc sẽ xuất quan độ kiếp."

Đại Bạch và Giác Giác đều gật đầu, cùng ngậm phù truyền tin quay đầu đi.

Tiền Thiển và Tiền Đa Đa lập tức trở về động phủ trước đó của họ, cẩn thận để ý động tĩnh của Chương Hàm Ly, sợ bỏ lỡ cái gì. Mấy ngày sau, dao động linh lực ở động phủ của Chương Hàm Ly càng ngày càng mạnh. Tiền Đa Đa đã tranh thủ thời gian tìm lộ tuyến ngắn nhất tới bãi Vụ Nguyệt Thảo, còn hỏi kỹ Bích Chu Nương xem chỗ nào độ kiếp tốt nhất rồi đánh dấu lại. Sau khi công tác chuẩn bị làm xong, một người một chim canh giữ ở cửa động phủ của Chương Hàm Ly chuẩn bị sẵn sàng, không dám lơi lỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát tới bãi Vụ Nguyệt Thảo. Lại qua một buổi sáng, Tiền Thiển chưa chờ tới đêm đã thấy động phủ Chương Hàm Ly đả tọa đột nhiên có vô số linh khí ào ào lao tới, hình thành một vòng xoáy trên động phủ của Chương Hàm Ly.

Tiền Thiển giật mình mở mắt ra, Tiền Đa Đa đang ngủ gà gật bỗng nhảy dựng lên: "Thiển Thiển mau dậy đi, Ly Ly sắp ra rồi!"

Tiền Thiển vội lấy Trường Không ra, nhìn chằm chằm cửa động phủ của Chương Hàm Ly. Vòng xoáy linh khí càng chuyển càng nhanh, đột nhiên lao thẳng vào Chương Hàm Ly trong động phủ, khoảng hai khắc sau, Chương Hàm Ly bước ra!

"Sư thúc, Ngưng Đan rồi?" Tiền Thiển vội vã tiến lên.

"Chỉ là Hư Đan.." Chương Hàm Ly chưa nói dứt câu đã bị Tiền Thiển túm lên Trường Không, nhanh chóng bay thẳng về phía nam bí cảnh. Tiền Thiển vừa đẩy nhanh tốc độ vừa tranh thủ dùng mấy cái phù truyền tin.

"Tiểu Thiển.. Hiện giờ ta.." Chương Hàm Ly đứng sau Tiền Thiển, túm y phục cô, vừa mở miệng nói chuyện đã bị Tiền Thiển ngắt lời.

"Lôi kiếp đúng không? Ta biết, ta đã hỏi kỹ rồi, bí cảnh có nơi có thể độ lôi kiếp, Chương sư thúc cứ yên tâm đi, vị trí tốt nhất Đa Đa đã đánh dấu cho huynh rồi!"

Một câu đủ khiến Chương Hàm Ly ngậm miệng, y thở phào nhẹ nhõm: "Không nói sớm, may mà pháp khí độ kiếp cần dùng ta đều mang trên người.."

"Đám Đại Bạch sẽ tới thăm, Bích Chu Nương nói, Linh Vũ sau lôi kiếp không thể bỏ lỡ. Nếu huynh nhìn thấy vô số linh thú vây quanh mình thì đừng kinh ngạc quá nha!" Tiền Thiển vừa bay vừa báo với Chương Hàm Ly.

"Vậy muội có mang đệm Liên Hoa của muội không, thừa dịp Linh Vũ rơi xuống tranh thủ đả tọa hấp thu." Quả nhiên không hổ là tính tình ấm áp Chương Hàm Ly, loại tình huống này còn quan tâm người khác được.

Tiền Thiển phía trước đảo mắt: "Ta nói này Chương sư thúc, không phải bây giờ thúc nên quan tâm tới lôi kiếp của mình à?"

"Yên tâm, ta có nắm chắc." Vẻ mặt băng sơn của Chương Hàm Ly lộ ra nụ cười, nhìn tư thế của Tiền Thiển là biết mấy ngày nay cô vẫn canh giữ ở động phủ của mình.

Ở Diệu Linh Tông nhiều năm, Chương Hàm Ly từng có không ít sư huynh đệ, có giúp đỡ cũng có cạnh tranh, nhưng quan hệ chỉ thường thôi, không có bao nhiêu phần tình nghĩa huynh đệ. Thật sự mà nói, sau khi theo chân Lục Phù Diêu ra ngoài, mỗi ngày đều tu luyện cùng một chỗ với tiểu sư điệt Tiền Thiển, đánh nhau, đào dược liệu, ăn vụng linh quả, hai người bọn họ mới giống huynh đệ đồng môn hơn cả.

"Ai nha, đám Đại Bạch đến nhanh thật đó! Chương sư thúc, thúc nhanh tới cái chỗ bị đốt trụi trong bãi Vụ Nguyệt Thảo đi, Tiền Đa Đa làm đó. Chúng ta đã hỏi Bích Chu Nương rồi, đó là vị trí tốt nhất, khe hở này khá nhỏ Thiên Lôi không thể đuổi theo thúc trong phạm vi quá lớn." Tiền Thiển dừng linh kiếm, chỉ vị trí Tiền Đa Đa đánh dấu từ trước cho Chương Hàm Ly.

Chương Hàm Ly vừa mới đứng ở chỗ Tiền Đa Đa đã đánh dấu, mấy đám mây sậm màu trên chín tầng trời dần tụ lại, trong tầng mây đen xám thấp thoáng ánh điện màu tím, lóe lên ánh sáng nhạt dữ tợn trên đỉnh đầu Chương Hàm Ly.

Tiền Thiển và một đám yêu thú ngồi cùng một chỗ, vây thành một vòng tròn lớn, đứng ở khoảng cảnh đủ an toàn quan sát Chương Hàm Ly độ lôi kiếp.

Mây trên trời tụ tập một lúc lâu, cuối cùng, một tia chớp to chừng cánh tay bổ thẳng xuống chỗ Chương Hàm Ly. Chương Hàm Ly móc ra một pháp khí phòng ngự dạng cây quạt dũng cảm nghênh đón. "Răng rắc" một tiếng, pháp khí phòng ngự hình cây quạt anh dũng hy sinh..

Một đạo, hai đạo, ba đạo.. Khi pháp khí của Chương Hàm Ly đã dùng hết, y bắt đầu lấy cơ thể ngạnh kháng Thiên Lôi. Từng đạo thiên lôi bổ xuống, bổ đến Chương Hàm Ly da tróc thịt bong, máu thịt be bét, cũng chém nát Hư Đan lung lay yếu ớt trong đan điền y. Hư Đan vỡ thành chất lỏng màu vàng kim nhạt, dưới thiên lôi rèn luyện một lần nữa ngưng thực, dần dần thành hình, cuối cùng kết thành Kim Đan sặc sỡ lóa mắt.

Thiên Lôi qua đi, Linh Vũ hạ xuống, dưới Linh Vũ, vết thương trên người Chương Hàm Ly khôi phục với tốc độ cực nhanh. Chẳng qua bây giờ Tiền Thiển không rảnh quan tâm tới y, cô còn đang tắm trong Linh Vũ ẩn chứa đạo pháp, đang bận đả tọa, cảm ngộ, hấp thu. Đám yêu thú xung quanh Tiền Thiển cũng giống y vậy, cũng đang bận hấp thu Linh Vũ, trong lúc nhất thời, trên bãi Vụ Nguyệt Thảo là một trời yên tĩnh.

Linh Vũ rơi trọn vẹn một khắc đồng hồ, Tiền Thiển đả tọa dưới mưa cũng có cảm ngộ một chút, thu được lợi ích không nhỏ. Nhưng cô chỉ có tu vi Luyện khí tầng 7, thu hoạch nhiều hơn cũng có hạn chế.

Bích Chu Nương cấp 7 và Giác Giác cấp 6 lại rất hài lòng, lúc gần đi đều thân thiện chào hỏi Chương Hàm Ly và Tiền Thiển.

"Chương sư thúc, chúc mừng nha! Bảy mươi bốn tuổi Kết Đan đã là tốc độ số một số hai trong vạn năm qua! Chỉ có sư thúc tổ sớm hơn huynh thôi." Tiền Thiển cười hì hì tiến tới chúc mừng Chương Hàm Ly.

Chương Hàm Ly vỗ vỗ bộ pháp y bị Thiên Lôi bổ cho đen sì, hiển nhiên cũng rất hài lòng: "Vì trong bí cảnh linh khí nồng đậm đó. Nhưng kể cả trong điều kiện tốt như vậy, ta cũng không so bằng sư thúc. Sư thúc mới thật sự là thiên tài!"

* * *[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 114: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 33

[HIDE-THANKS]Chương Hàm Ly đã xuất quan, hiện giờ còn mỗi Lục Phù Diêu. Thời gian Lục đại mỹ nhân bế quan dài hơn Chương Hàm Ly không biết bao nhiêu lần, chẳng rõ sau khi ra ngoài tu vi tới đâu. Tiền Thiển vừa nghĩ vừa trở về với Chương Hàm Ly. Tiền Đa Đa ở bên cạnh chanh chua yêu cầu Chương Hàm Ly mau về nhà nấu cơm. Vượt ngoài dự kiến của Tiền Thiển, lúc họ sắp tới gần động phủ, từ xa Tiền Thiển đã trông thấy một bóng dáng màu xanh nổi giữa không trung. Chẳng lẽ là Lục Phù Diêu ra rồi? Tiền Thiển và Chương Hàm Ly nhìn nhau một cái rồi cùng đẩy nhanh tốc độ.

Còn chưa tới gần, giọng điệu cáu kỉnh của Lục Phù Diêu đã truyền tới: "Các ngươi đi đâu thế, chúng ta còn phải.."

Đột nhiên hắn khựng lại, nhìn kỹ Chương Hàm Ly một chút, sau đó bảo: "Hàm Ly ở đâu thế, nhanh nhanh dẫn đường."

Tiền Thiển còn đần độn đứng trên phi kiếm hỏi: "Sư thúc tổ, chẳng lẽ ngài cũng định độ lôi kiếp sao? Lúc trước ngài bế quan không phải là Kim Đan tầng 7.."

Chương Hàm Ly không nói lời nào, quay người dẫn Lục Phù Diêu đi. Lúc Lục Phù Diêu đi ngang qua, Tiền Thiển đang ngơ ngác, hắn đưa tay túm cô theo cùng luôn.

Trước khi bế quan Lục Phù Diêu có tu vi Kim Đan tầng 7, giờ định Kết Anh? Mẹ ơi sao tốc độ này trâu chó vại! Hắn còn chưa tròn trăm tuổi..

Cũng phải nói Tiền Đa Đa không đáng tin cậy chút nào, trước đó có thể cảm giác được linh lực dao động kịch liệt của Chương Hàm Ly, sao lại không phát hiện Lục Phù Diêu muốn Kết Anh..

"Tiền Đa Đa --!" Tiền Thiển bị Lục Phù Diêu túm theo cuối cùng cũng kịp phản ứng, bắt đầu lớn tiếng quát con chim mập nhà cô: "Nhanh đi thông báo với Bích Chu Nương, sư thúc tổ sắp độ lôi kiếp, bảo họ đừng về vội --"

Tiền Đa Đa đáp một tiếng, thoáng cái đã bay mất.

Lục Phù Diêu đứng ở vị trí trước đó Chương Hàm Ly độ kiếp. Mây Linh Vũ khi nãy của Chương Hàm Ly còn chưa tan hết. Lục Phù Diêu vừa đặt chân tới, lôi vân đen đặc lại bắt đầu tụ tập, so với trước đó còn đậm hơn vài lần. Trong vòng một ngày có hai người độ kiếp, Thiên Lôi y như bị khiêu khích vậy, cùng với điện mang còn phát ra tiếng nổ đùng đoàng giữa đám mây nặng.

Lục Phù Diêu mỉm cười, cứ như vậy tay không, ngửa đầu, khí định thần nhàn nhìn chằm chằm mây đen trên đỉnh đầu, dường như không định chuẩn bị cái gì, chỉ có Thiên Cực lơ lửng bên cạnh hắn, chậm rãi quay vòng tròn.

Yêu thú đã tán đi lại lục đục quay về, dần dần tụ tập ở nơi an toàn như trước đó, quây thành một vòng tròn, vây Lục Phù Diêu vào giữa. Lục Phù Diêu độ lôi kiếp quả thực y như trò đùa, lúc Thiên Lôi to tổ chảng bổ xuống lúc, hắn cầm Thiên Cực nghênh ngang đón lấy, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung. Trên mặt là sự thích thú khi tắm trong sấm sét, Thiên Cực bên người cũng vui vẻ lăn qua lộn lại trong thiên lôi, lật tới lật lui.

Thật sự là hai tên biến thái! Tiền Thiển yên lặng oán thầm! Lôi Linh căn quả thực là bug! Ngay đám yêu thú xung quanh cũng há hốc mồm nhìn Lục Phù Diêu độ kiếp.

Yêu thú độ lôi kiếp hung hiểm hơn con người gấp vài lần, bởi vậy trời sinh sợ hãi Thiên Lôi, giờ thấy Lục Phù Diêu thoải mái tắm xong mưa sét, đám yêu thú đều run bắn cả người, không khỏi sinh ra một tia kính sợ với Lục Phù Diêu.

Thiên Lôi bổ xong, pháp y Lục Phù Diêu trơn bóng như mới, đừng nói vết thương, ngay cả tóc cũng không tróc lấy một sợi, sắc mặt còn tốt hơn cả khi nãy. Nhìn kiểu này, Linh Vũ đến sau lôi kiếp dường như cũng khá dư thừa với hắn.

Kệ cho có thừa hay không, Linh Vũ vẫn hạ xuống như thường, Tiền Thiển y theo đó đả tọa cảm ngộ, đương nhiên cũng không có thu hoạch quá lớn. Trong một ngày cô cọ tới hai trận Linh Vũ độ kiếp, tất cả trải nghiệm tâm đắc chỉ đúc được một câu: Thực sự quá lãng phí!

Linh Vũ rơi xong, đám yêu thú tán đi, Chương Hàm Ly và Tiền Thiển tiến đến trước mặt Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, giờ tu vi của người là gì vậy?" Tiền Thiển tò mò nhìn Lục Phù Diêu, Chương Hàm Ly bên cạnh cũng hóng theo.

"Nguyên Anh tầng 4, chỉ là sơ giai đỉnh cao mà thôi, hơi kém chút so với dự định của ta.." Giọng điệu Lục Phù Diêu khá lạnh nhạt.

Làm ơn đừng kéo cừu hận kiểu này được không vại! Một trận Thiên Lôi nhảy được lên bốn cảnh giới, tu luyện còn đơn giản hơn ăn cơm, đây rõ ràng là đãi ngộ của nhân vật chính mà! Tiền Thiển trừng mắt nhìn Lục Phù Diêu, vẻ mặt ước ao ghen tị!

Chương Hàm Ly bên cạnh Tiền Thiển thì kinh ngạc ghen tị, y do dự một lát, mở miệng hỏi: "Sư thúc, ngài có thể thu ta làm đồ đệ không? Ta muốn làm kiếm tu giống ngài."

Lục Phù Diêu khẽ vuốt cằm: "Xem ra tiểu Thiển đã nói với ngươi rồi à. Vốn ta cũng có ý đó, thiên phú ngươi không tồi, không nên lãng phí."

Chương Hàm Ly mừng rõ, lập tức quỳ xuống hành lễ ngay tại bãi Vụ Nguyệt Thảo, miệng gọi sư phụ.

Lục Phù Diêu gật đầu, lấy một thanh linh kiếm từ nhẫn trữ vật đưa cho Chương Hàm Ly xem như lễ gặp mặt.

Tiền Thiển quệt miệng, hết sức ghen tỵ nhìn Chương Hàm Ly. Trước đó cô cũng muốn bái Lục Phù Diêu làm sư phụ, kết quả con hàng này nói: Cô quá đần! Không nhận!

Lục Phù Diêu ngó sắc mặt của Tiền Thiển, đi tới bóp mặt cô: "Quệt miệng gì đấy, chẳng lẽ thèm ăn rồi? Sắp tới chúng ta sẽ ra ngoài, Hàm Ly mới Kết Đan, cần ra ngoài rèn luyện một chút."

Tiền Thiển thở dài, lười giải thích, bị người ta chê đần cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.

Lục Phù Diêu nghiêm túc kiểm tra tu vi của Tiền Thiển: "Luyện khí tầng 7, cơ sở khá vững chắc, chẳng qua tốc độ tu luyện hơi chậm."

"Sư thúc tổ, ta là tứ linh căn! Bốn mươi tuổi Luyện khí tầng 7 ta thấy rất được rồi.." Tiền Thiển ra sức kháng nghị, đừng có lấy tiêu chuẩn của thiên tài đặt trên người bình thường như cô!

"Không được!" Lục Phù Diêu quả quyết lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ nghiêm túc: "Để chắc chắn sau này có thể phi thăng được, tốc độ tu luyện của ngươi phải nâng lên."

Lại là phi thăng! Sao Lục Phù Diêu vẫn chưa từ bỏ ý định thế này! Tiền Thiển quả quyết ngậm miệng, cô không tính tranh luận chuyện này với Lục Phù Diêu, sợ lại chọc Lục Phù Diêu điên lên.

Thấy Tiền Thiển không nói lời nào, Lục Phù Diêu thở dài: "Trề môi ra ngay khi ta bảo ngươi tu luyện cho tốt là thế nào, không khiến người ta bớt lo gì cả. Được rồi, đừng buồn bực nữa, ta có cái này cho ngươi chơi."

Hắn moi một thứ xù lông màu xanh từ trong ngực ra, nhét vào lòng Tiền Thiển.

Tiền Thiển luống cuống tay chân túm thứ tròn vo màu xanh lục kia ra, Hự.. Cái gì mà ngoại hình quái lạ thế này. Trên đầu và sau lưng nó mọc một vòng lông tơ khá dài, chỉ riêng một vùng mông là trần trụi, hình như còn có một vài cái vảy nhỏ xíu. Nó béo múp míp, lại còn có một cái đuôi hình thù kỳ quái.

"U~~cái tên mập mạp này cũng thò đầu ra rồi ád! Lột xác muộn hơn ta thế này kiểu gì tương lai cũng không lợi hại bằng ta đâu!" Tiền Đa Đa bu lại, trực tiếp rơi xuống lưng cục thịt màu xanh.

Mập mạp? Lột xác muộn? Cái gì? Con này là Kỳ Lân á? Kỳ Lân mạnh mẽ ngầu lòi trong truyền thuyết đây á? Sao khi bé lại có bộ dáng tức cười thế này..

Tiền Thiển kinh ngạc nâng cục lông màu xanh lên, trong đám lông tơ tròn vo lộ ra một đôi mắt dịu dàng ướt át, mặt đối mặt với Tiền Thiển.

(⊙o⊙) ! Sao Lôi Kỳ lân chơi hệ bạo lực lại có một đôi mắt ôn hòa, lương thiện thế này! Tiền Thiển lại sốc thêm phát nữa..

"Sư thúc tổ, nó tên là gì vậy?" Tiền Thiển vui vẻ vuốt ve quả cầu lông tơ Lôi Kỳ lân, ánh mắt tràn đầy yêu thương, Tiền Đa Đa thấy mà ghét.

Lục Phù Diêu nhìn thoáng qua con chim béo múp đứng trên người Kỳ Lân: "Chưa lấy tên. Ngươi tự đặt cho nó đi, tên gì cũng được."

Tiền Thiển chảy hắc tuyến, loại chuyện như đặt tên không phải do chủ nhân làm sao? Cô nhìn thoáng qua Kỳ Lân mập mạp: "Vậy nhũ danh là Mãn Mãn đi, vừa lúc thành một đôi với Tiền Đa Đa. Đợi khi nào sư thúc tổ nghĩ ra cái tên thật hay rồi đặt chính sau."

Lục Phù Diêu gật gật đầu: "Tiền Mãn Mãn, cứ như vậy đi. Không cần tên khác đâu."

(⊙o⊙) Nhân tiện hỏi chút nè, sao con Kỳ Lân nhà ngài lại họ Tiền thế..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 115: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 34

[HIDE-THANKS]Lục Phù Diêu đã xuất quan, đám Tiền Thiển bắt đầu chuẩn bị rời bí cảnh, đợi sau này có ai cần bế quan sẽ trở lại.

Mấy ngày nay, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đều tất tả tạm biệt hàng xóm, thu dọn hành lý. Tên tiểu tử Chương Hàm Ly này dường như coi bí cảnh là nhà mình luôn, thái độ khác hoàn toàn Diệu Linh Tông. Y chỉ thu xếp một chút đồ vật, mang ra ngoài những thứ tất yếu, còn đồ quý giá y để hết sạch ở động phủ trong bí cảnh, bao gồm cả cái giường Hàn Ngọc của y. Không chỉ như thế, y còn gọi Tiền Đa Đa tới báo với hàng xóm Băng linh căn bên cạnh -- Đằng Xà cấp 6 và một tổ Băng Tàm không rõ phẩm giai. Y bảo chúng có thể tu luyện trên giường Hàn Ngọc lúc y không ở đây, thuận tiện trông coi động phủ giúp họ luôn.

Đằng Xà và một nhà Băng Tàm vô cùng vui vẻ đồng ý. Băng Tàm còn đưa cho Chương Hàm Ly một cuộn băng tằm tơ cực to, vật liệu luyện khí bậc này mà đi rao bán bên ngoài, sợ rằng một cuộn này có thể đổi được một quặng linh thạch loại nhỏ.

Nhưng giờ Tiền Thiển đã giàu rồi, cũng không kinh ngạc như trước nữa. Bích Chu Ti mà Bích Chu Nương cho cô đủ để lấp kín người cô rồi. Càng khỏi nói vô số da Kim Lân Xà Giác Giác đưa cho cô, cộng thêm vô số linh dược và vật liệu những hàng xóm khác đưa. Cô cảm thấy chuyến này mình rời bí cảnh có thể mở một tiệm tạp hóa luôn ớ.

Có Bích Chu Ti của Bích Chu Nương, cuối cùng Lục Phù Diêu thôi nhớ thương tấm bản đồ kia của họ. Hắn lại bế quan khoảng một tháng, dùng Bích Chu Ti và Kim Lân Xà cộng thêm ít tài liệu quý giá hắn tích trữ lúc trước, vội vàng luyện chế một pháp y cho Tiền Thiển.

Cái pháp y có vô số tài liệu quý giá này thoạt nhìn qua thì có màu trắng, nhìn kỹ lại hiện ra vầng sáng bảy màu, mặc lên người tỏa ra ánh sáng lung linh, cực kỳ xinh đẹp.

Lục Phù Diêu nhìn bộ pháp y này, sắc mặt vẫn còn bất mãn: "Năng lực ta có hạn, ngươi tạm mặc cái này trước, chờ sau khi rời khỏi đây thì tìm đại sư luyện khí luyện lại cho ngươi."

Thế này còn chưa đủ tốt ư? Đã là thượng phẩm Linh khí rồi đấy! Tiền Thiển cúi đầu nhìn quần áo trên người: "Sư thúc tổ, dạng tu vi thấp như ta lại ăn mặc xa hoa thế, không sợ ra ngoài sẽ bị cướp sao?"

"Không sao đâu!" Lục Phù Diêu lắc đầu: "Có ta và Hàm Ly ở đây, sẽ không để ngươi lạc nhóm đâu."

Trước ngày đi, Tiền Thiển vừa rời động phủ đã phát hiện hàng xóm Đại Bạch đang đứng trước cửa vào, ngao ngao với cô.

"Tiền Mãn Mãn, nó nói cái gì đó." Tiền Thiển cúi đầu hỏi Tiền Mãn Mãn cuộn tròn trong ngực cô. Chỗ tốt của Thần thú là ở đây, có thể miệng nói tiếng người, không cần là chủ nhân của nó cũng có thể giao lưu được.

"Đại Bạch bảo muốn ra ngoài với chúng ta." Giọng nói của Tiền Mãn Mãn đối lập hoàn toàn với cái hình tượng siêu cấp dễ cưng của nó, giọng oang oang trông rất nóng tính.

"Không được đâu Đại Bạch, không phải linh thú khế ước không mang khỏi bí cảnh được. Ngươi làm linh thú tự do ở đây không tốt sao?" Tiền Thiển nhìn Xích Dực Hổ Đại Bạch hình thể cực lớn trước mắt, nó đã tới cấp 6, đã mở ra linh trí từ lâu, hẳn là sẽ không muốn bị khế ước.

Đại Bạch lại ngao ngao ngao một trận nữa..

Tiền Mãn Mãn ngẩng đầu: "Nó nói cô có Tiền Đa Đa, nhưng nó nguyện ý đi theo Ly Ly."

"Cái gì? Ngươi nguyện ý thật á?" Tiền Thiển nhìn Đại Bạch, Đại Bạch nhẹ gật đầu.

"Chương sư thúc --!" Tiền Thiển hét to về phía động phủ của Chương Hàm Ly: "Thúc được hời to rồi nhá!"

"Làm sao thế? Chuyện gì vậy?" Chương Hàm Ly trưng bản mặt băng sơn của y, vội vàng chạy ra động phủ. Y vừa sắp xếp cẩn thận một nhà Băng Tàm đã nghe thấy Tiền Thiển cao giọng gọi.

"Thúc được hời lớn rồi á!" Tiền Thiển chỉ chỉ Xích Dực Hổ: "Đại Bạch bảo muốn đi cùng chúng ta."

Chương Hàm Ly hoang mang.

"Ta và sư thúc tổ có Tiền Đa Đa và Tiền Mãn Mãn, giờ chỉ huynh không có Linh thú, người ta tự nói là nguyện khế ước với thúc, còn không tranh thủ quỳ tạ đi. Thúc mới Kim Đan tầng 1, Đại Bạch người ta đã cấp 6 rồi đấy." Tiền Thiển chỉ chỉ Đại Bạch nằm bên người cô.

Chương Hàm Ly có chút không dám tin, y cẩn thận nhìn về phía Đại Bạch: "Tiền bối, ngài thật sự nguyện ý không?" Đại Bạch lại nhẹ nhàng gật đầu. Nó thật sự rất muốn đi xem một chút, không bị người khế ước, thì không thể ra ngoài được. Hơn nữa nó cũng thích mấy nhóc con này, bé trai này rất tốt, bình thường lễ phép, có quy củ, so với cô nhóc không đáng tin kia thì ổn trọng hơn nhiều. Đương nhiên, quan trọng là cô nhóc này với tên ngoại hình nữ nhân, thân thể nam nhân đều có Linh thú rồi, vẫn là Thần thú cơ. Nó cũng không dám khiêu chiến Tiền Đa Đa và Tiền Mãn Mãn, tuy rằng hai oắt con đó còn bé tí..

Chương Hàm Ly vui sướng: "Tiền bối, ngài tủi thân rồi."

Đại Bạch còn lâu mới tủi thân. Nó đã quyết định thì sẽ không hối hận. Chưa kể cậu bé này có linh căn tốt, nói không chừng sau này sẽ có đại tạo hóa.

"Như thế cũng tốt!" Lục Phù Diêu bước từ động phủ ra, chắp tay sau lưng đứng sau Chương Hàm Ly.

"Sư phụ!" Chương Hàm Ly hành lễ với Lục Phù Diêu.

Lục Phù Diêu gật gật đầu, nhìn Đại Bạch: "Trong bí cảnh có hạn chế, tuy yêu thú sống ở đây có tuổi thọ khá dài nhưng lại không thể phi thăng. Ngươi nhận Hàm Ly làm chủ, nghiêm túc bảo hộ hắn, tu vi hắn cao cũng có ích với ngươi, sau này cả hai cùng phi thăng thì ngươi cũng không thiệt."

Đại Bạch ngao ngao gật đầu, càng tán đồng hơn. Nếu không phi thăng được, nó ở lại bí cảnh này khá chán. Thế là dưới sự chủ trì của Lục Phù Diêu, Chương Hàm Ly có thêm một linh thú tu vi cao hơn y cực nhiều, thật sự là hời to!

Sau khi Đại Bạch nhận chủ, hoan hoan hỉ hỉ đi theo đám Tiền Thiển rời bí cảnh. Nhoáng một cái mười lăm năm, Tiền Thiển cảm thấy mình cũng không quá quen thuộc với linh khí ít ỏi bên ngoài.

"Chương sư thúc, thúc có định về thăm nhà chút không? Không biết hôn ước của thúc đã hủy bỏ xong chưa." Tiền Thiển quay đầu nhìn về phía Chương Hàm Ly. Đã mười lăm năm rồi, không biết tiến độ hiện tại của tên ngựa giống kia thế nào, để Chương Hàm Ly về nhà hỏi thăm một chút cũng tốt.

Chương Hàm Ly không trả lời, y quay đầu nhìn về phía Lục Phù Diêu trước. Lục Phù Diêu vẫn như trước đó, vừa ra ngoài đã che một tấm lụa mỏng ngăn cách thần thức. Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: "Hàm Ly về xem một chút cũng tốt. Nhưng trước đó tiểu Thiển và Hàm Ly phải lịch luyện một năm ở Cô Hà Sơn đã, với kiếm tu mà nói, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ quan trọng."

Một câu quyết định nhân sinh gà bay chó chạy một năm tới của Tiền Thiển và Chương Hàm Ly.

Sau một năm, cuối cùng Tiền Thiển cũng tu đến Luyện khí tầng 8. Tốc độ này cũng gọi là hàng đầu trong tứ linh căn, nhưng cô không tự hào cho lắm, bởi vì Chương Hàm Ly vừa đổi nghề kiếm tu đã có thể vượt cấp giết yêu thú cấp 5, còn cô vẫn đang tranh đấu với yêu thú cấp 2 tương đương Trúc Cơ trung kỳ, mà còn chưa thắng nổi đâu..

Đáng sợ nhất là tên biến thái Lục Phù Diêu kia. Hắn tự chạy tới trung tâm khu vực Cô Hà Sơn chém chết một con Hồn Thiên Hống cấp 7. Tiền Thiển cảm thán không thôi, Lục Phù Diêu cộng Thiên Cực, quả thực là hung khí di động.

Sau một năm, cuối cùng Lục Phù Diêu cũng hài lòng với thành tích của Tiền Thiển và Chương Hàm Ly. Hắn đưa hai người lên linh thuyền, bay thẳng hướng Vân Lê Thành. Lần đầu cưỡi linh thuyền, Đại Bạch vô cùng hưng phấn, cuối cùng nó cũng được vào thành rồi! Lăn lộn một năm ở Cô Hà Sơn, nếu không phải còn gặp tu sĩ khác ở xa xa, nó còn tưởng rằng thế giới bên ngoài không khác bí cảnh cho lắm, đều là núi lớn và rừng rậm, chỉ khác là linh khí mỏng manh hơn thôi..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 116: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 35

[HIDE-THANKS]Vân Lê Thành là một trong những thành lớn nhất trên đại lục này. Đừng nói Đại Bạch, ngay cả Tiền Thiển từ khi tới thế giới này cũng chưa tới thành thị to như vậy bao giờ.

Chương gia là gia tộc lớn ở Vân Lê Thành, chiếm cứ khu vực linh khí nồng đậm nhất ở đây. Chương Hàm Ly cũng không truyền tin trước cho người nhà, trên người y có ngọc bài đại trận hộ tộc Chương gia, cứ như vậy lái linh thuyền nhỏ của Tiền Thiển nghênh ngang xông thẳng vào viện của cha y, trực tiếp đáp xuống trước cửa thư phòng của cha Chương.

Cha Chương Hàm Ly là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, thoạt nhìn khoảng hai bốn hai lăm tuổi, ngoại hình khá giống Chương Hàm Ly. Nhưng khác với đứa con trai mắc bệnh mặt đơ của mình, ông ấy có gương mặt vô cùng ôn hòa đôn hậu, là loại hình đẹp trai kiểu thư sinh.

Lúc họ đến, cha Chương đang ngồi trong thư phòng xử lý đống đồ vật linh tinh tổ tông để lại, vừa ngẩng đầu ông đã thấy một chiếc linh thuyền đáp xuống trước mặt mình. Ông đần người trừng mắt nhìn con trai mang hai nữ tử, một con hổ, một con chim đỏ và một cục lông tròn vo màu xanh bước xuống, nhìn rất có loại khí thế đi gây chuyện đập phá nhà người ta.

"Hàm Ly, con về rồi!" Mặc kệ con trai đưa người nào về nhà, cha Chương nhìn thấy bé con nhà mình đã vui tít mắt, nhất là khi thấy Chương Hàm Ly đã Kết Đan thì càng vui đến quên cả trời đất.

"Cha, cha gặp sư phụ con trước đã." Chương Hàm Ly dẫn cha Chương đến trước mặt Lục Phù Diêu.

"Sư phụ?" Ngay khi ấy cha Chương Hàm Ly ngẩn ngơ, ông mới chưa tới ba trăm tuổi, chưa có già cả si ngốc, ủa chẳng phải sư phụ của con trai là chưởng môn Diệu Linh tông sao? Lúc đầu tự ông đưa con trai lên Diệu Linh tông bái sư mà!

Mà Lục Phù Diêu lúc này như ngại cha Chương chưa chịu đủ kích thích, hắn giật tấm khăn che mặt xuống.

"Lục.. Lục tiên tử.. Ngươi.. Không phải ngươi.." Cha Chương chỉ vào mặt Lục Phù Diêu, cứng họng.

Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vừa nhìn đã biết, xem ra Sùng Hoa Phái đã lan truyền tin tức Lục Phù Diêu bỏ mình ra ngoài. Cha Chương đã xử lý các việc trong gia tộc từ lâu, đều có kết giao với các môn phái lớn, nhất định trước đây đã gặp Lục Phù Diêu, viên minh châu của Sùng Hoa Phái.

Chương Hàm Ly và Tiền Thiển liếc nhau, rồi hai người cùng rời mắt về phía Boss Lục Phù Diêu. Họ thấy vẻ mặt Lục Phù Diêu dửng dưng, hoàn toàn không kiêng kị cái gì cả. Lúc này Chương Hàm Ly mới quay đầu nhìn về phía cha hắn: "Cha, đây là sư phụ con, Lục Phù Diêu của Sùng Hoa Phái."

"Cái gì?" Cha Chương càng đần mặt hơn!

"Sư phụ con là Huyền Giám chân nhân Tiêu Đồng Phong, không, hẳn hiện giờ nên gọi là Chân quân, chứ không phải Lục Phù Diêu của phái Sùng Hoa." Chương Hàm Ly lại ném một quả bom.

"Nhưng không phải Huyền Giám chân nhân đang ở Diệu Linh Tông sao? Không phải.. Chuyện này.." Cha Chương cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng.

"Cha, đợi lát vào trong nhà con sẽ kể rõ với cha. Đây là sư phụ con, cha chào hỏi một tiếng. Vị bên cạnh này là tiểu Thiển, hiện tại chỉ có nàng ấy là đồng môn thực sự của con." Chương Hàm Ly giới thiệu rất ngắn gọn, rồi vội kéo cha y chào hỏi Lục Phù Diêu.

"À.. ừm.. Tiền bối, khuyển tử khiến ngài hao tâm tổn trí dạy bảo rồi." Cha Chương e hèm mấy lần cũng không tìm được xưng hô thích hợp, đành tạm gọi Lục Phù Diêu là "Tiền bối" một cách đơn giản.

"Chương sư thúc!" Tiền Thiển ở cạnh thấy đôi bên lúng ta lúng túng câu nệ với nhau, cô vội kéo Chương Hàm Ly: "Tranh thủ thời gian tìm một chỗ thanh tịnh, giải thích hết mấy chuyện này cho Chương tiền bối hiểu rồi nói sau."

"Đúng! Nên như vậy!" Cha Chương Hàm Ly nghe thấy lời Tiền Thiển thì gật đầu như gà mổ thóc, tranh thủ thời gian dẫn Lục Phù Diêu tới thư phòng ông. Trong thư phòng, Chương Hàm Ly giải thích một loạt những chuyện đã xảy ra cho cha mình, chỗ nào thiếu thì Tiền Thiển ngồi cạnh bổ sung. Hai người nói nói khô cả miệng hơn nửa canh giờ mới khiến cha Chương hiểu rõ chuyện này.

"Cho nên, con đưa tin cho ta bảo muốn hủy hôn, cũng vì nữ nhân Sở Dao kia tằng tịu với vị bên trên Kiếm Phong?" Cha Chương Hàm Ly tức giận.

"Đúng vậy, cho nên con không ở Diệu Linh Tông được nữa, sớm muộn vị trên Kiếm Phong cũng tìm con gây phiền phức vì Sở Dao. Hơn nữa hắn ta có quan hệ rất thân mật với Chu Linh Nguyệt, Lâm Uyên lão tổ và Linh Tiêu lão tổ đều đứng sau lưng hắn, chưởng môn sẽ không bảo vệ con đâu." Chương Hàm Ly nói mấy câu này một cách bình thản, xem ra đã buông bỏ thực sự.

"Tiện nhân kia!" Ngược lại cha Chương nổi trận lôi đình: "Không lâu sau khi con đưa tin muốn hủy hôn, Sở Dao có tới một chuyến, nói là có chút hiểu lầm với con, không muốn hủy hôn nữa, đã hòa hảo rồi. Nó còn nói con đang bế quan ở Diệu Linh Tông, cần dùng đến Ngọc Tinh Liên Tâm, con bảo nó tới nhà ta tìm lão tổ lấy đồ, còn bảo tự con dặn dò như vậy, để nó đích thân mang Ngọc Tinh Liên Tâm đưa cho con."

"Cái gì?" Chương Hàm Ly và Tiền Thiển cùng sợ ngây người. Họ đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của đám người kia, Sở Dao lại vì Ngọc Tinh Liên Tâm mà làm đến nước này. Lục Phù Diêu bên cạnh sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như đã liệu trước việc này.

"Vậy cha bảo nàng ta thế nào?" Gương mặt băng sơn của Chương Hàm Ly nghiêm túc hơn.

Cha Chương hừ lạnh một tiếng: "Ngọc Tinh Liên Tâm vốn ở trên người con, sao con bảo nàng ta đến lấy được. Hơn nữa vật quan trọng như thế không đến phiên nàng ta cầm! Lúc đó trong lòng ta có nghi ngờ, lại thêm trước đó không lâu, con đưa tin về bảo muốn hủy hôn. Dù ta không biết nguyên nhân nhưng con là đứa làm việc ổn trọng, chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó, thế nên ta tìm vài lý do rồi đuổi nàng ta đi."

"Đứa ngốc này, có chuyện lớn thế mà không biết về nhà!" Cha Chương thở dài nói tiếp: "Đuổi Sở Dao đi, ta mãi không yên lòng, thế là bảo Tam thúc con tới Diệu Linh Tông thăm hỏi con, kết quả Chưởng môn không ở đó, sư huynh con bảo con đã rời tông môn đi rèn luyện. Ta biết việc này không ổn lắm, thế là về tìm lão tổ, kiên trì hủy hôn với Sở gia."

"Cha.. Để cha nhọc lòng rồi." Trên mặt Chương Hàm Ly mang theo mấy phần áy náy.

"Đứa nhỏ này, sao trách con được chứ. Cũng không phiền lắm, chỉ là lễ hỏi không lấy về được, lại bồi thường chút tiền tài cho Sở gia mà thôi. Đều là vật ngoài thân, chuyện như vậy coi như xong." Cha Chương lại thở dài.

"Ơ?" Tiền Thiển biểu thị chuyện hủy tam quan như thế làm sao nhịn cho được: "Chương sư thúc là người bị hại, sao lại phải bồi thường tiền tài cho Sở gia? Rõ ràng họ phải bồi thường cho chúng ta mới đúng!"

"Tiểu Thiển!" Lục Phù Diêu quát bảo Tiền Thiển ngưng lại, sắc mặt nghiêm túc: "Lúc ấy Hàm Ly không ở đây, tình huống không rõ, nghe bảo lão tổ Sở gia rất keo kiệt bủn xỉn, cãi nhau với ông ta chưa chắc xong việc. Mặt khác, ngươi đừng quên quan hệ của Sở Dao và tên trên Kiếm Phong kia, đứng sau họ là Lâm Uyên đấy."

"Tiền bối nói rất đúng!" Cha Chương cảm khái gật đầu: "Dù sao tiểu Thiển cô nương vẫn còn nhỏ, bất bình không nhịn được cũng phải. Nhưng dưới tình huống ấy Chương gia chỉ có thể nhận thua thiệt này."

"Hàm Ly," Dường như cha Chương nhớ đến chuyện gì, sắc mặt thận trọng: "Chuyện sư phụ con đừng nói cho những người khác biết, ngay cả lão tổ cũng không thể. Lão tổ tọa trấn Chương gia nhiều năm, khó tránh khỏi đặt nặng lợi ích gia tộc hơn con, con.. Được rồi, lão tổ cũng không dễ.."

Chương Hàm Ly nghe hiểu, Tiền Thiển cũng nghe hiểu. Trong lòng cô chậc chậc, bảo sao Chương Hàm Ly đàng hoàng như thế, thì ra gốc ở đây.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 117: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 36

[HIDE-THANKS]"Cha, cha đừng lo gì hết, con biết." Chương Hàm Ly gật đầu nghiêm túc.

Lúc này sắc mặt cha Chương mới thả lỏng, bởi vì thực sự không biết nên nói cái gì với Lục Phù Diêu, vậy là ông mỉm cười ôn hòa bắt chuyện với Tiền Thiển: "Tiểu Thiển cô nương là tiểu sư điệt của con trai ta à? Đồng môn một nhà, nhất định phải ở lại Chương gia vài ngày, ta bảo Hàm Ly mang cháu tới Vân Lê Thành chơi, thế hệ trẻ tuổi ở Chương gia ta có không ít người, sau này để Ly nhi dẫn cháu đi gặp."

"Cha!" Chương Hàm Ly vẫn trưng bộ mặt nghiêm túc nói với cha mình: "Tiểu Thiển gọi con là sư thúc là vì trước đó nàng ấy là đệ tử Kiếm Phong ở Diệu Linh Tông, là vì sư phụ con mới trốn khỏi Diệu Linh Tông. Tiểu Thiển và sư phụ con đã lập ngôn thệ với nhau rồi. Cũng là bởi trước khi đi nàng ấy cảnh cáo con hãy cẩn thận vị trên Kiếm Phong nên tình trạng của con mới không thê thảm quá. Giờ con có thể hoàn hảo đứng ở đây, may mà có Tiểu Thiển."

Tiền Thiển xạm mặt lại, làm ơn đừng tự dưng nhắc tới chuyện lập ngôn thệ được không vại.. Ôi lịch sử đen! Để cô y như phụ nữ đã đính hôn rồi. Cô là phụ nữ có gia đình rồi á, mặc dù giờ không nhìn thấy chồng nữa..

"Lại còn đính hôn với nữ nữa! Ai bảo cô ngu thế cơ!" 7788 chế giễu.

"Ồ! Thì ra là thế! Tại hạ cảm ơn tiểu Thiển cô nương." Sắc mặt cha Chương hiện ra mấy phần cảm kích, giọng điệu càng khách khí hơn: "Ta đi chuẩn bị viện tử, tiền bối và Tiểu Thiển cô nương ở đây chút thời gian."

"Cha, không cần chuẩn bị gì đâu!" Chương Hàm Ly ngăn cản: "Sư phụ con và Tiểu Thiển sẽ ở trong viện của con, chuẩn bị thêm chỗ ở sẽ khiến người khác chú ý. Hơn nữa mỗi sáng sư phụ đều chỉ dạy con và tiểu Thiển học từ sáng sớm, ở cùng chỗ cũng tiện hơn."

Cha Chương nghẹn họng, cảm thấy bé con nhà mình không câu nệ chút nào hết. Người biết chuyện như ông đương nhiên không sao, hai vị tới chơi là sư phụ của Chương Hàm Ly và vị hôn thê đã đính ước của sư phụ y, nhưng người không biết còn tưởng y đưa hai nữ nhân về viện mình. Nhưng đang ở ngay trước mặt Lục Phù Diêu, ông cũng không thể phản đối được, bản mặt khó chịu chiều theo ý con trai. Nhưng sau khi Tiền Thiển và Lục Phù Diêu ở lại vài ngày, cha Chương bắt đầu bình tĩnh. Người trong nhà đều biết có hai nữ nhân tiến vào trong viện Chương Hàm Ly nhưng không có lời đàm tiếu nào truyền ra.

Đây là đương nhiên! Cho dù ai trông thấy bản mặt cáu kỉnh của Lục Phù Diêu khi dạy dỗ Tiền Thiển và Chương Hàm Ly, cũng đều không cảm thấy giữa họ có quan hệ kỳ quái nào, ngược lại còn vô cùng đồng tình với Tiền Thiển và Chương Hàm Ly bị dạy dỗ khổ như chó.

Sáng sớm ngày hôm đó, Lục Phù Diêu đang ở trong sân, ôm một chén linh trà nhìn Tiền Thiển luyện tập kiếm quyết, Chương Hàm Ly ở bên cạnh ngoan ngoãn đả tọa. Lúc này cha Chương vui mừng đi đến.

"Tiền bối!" Ông thi lễ một cái với Lục Phù Diêu: "Vừa nãy có đệ tử gia tộc tiến vào báo, bí cảnh Tiểu Chu Thiên vốn phải năm mươi năm sau mới mở ra bất ngờ có dị động, dường như có dấu hiệu mở ra sớm. Chẳng hay ngài có muốn đưa Hàm Ly và Tiểu Thiển cô nương đi xem một chút không?"

"Ồ? Vậy à.." Quả nhiên Lục Phù Diêu cảm thấy khá hứng thú. Tiến vào bí cảnh Tiểu Chu Thiên chỉ bị hạn chế nhân số chứ không hạn chế tu vi, nghe nói bên trong có truyền thừa thượng giới, bởi vậy mỗi lần mở ra, các đại tông môn đều tranh nhau vỡ đầu chiếm danh ngạch. Tiếc là mỗi lần mở ra chỉ có hai trăm người được tiến vào, ngọc bài truyền tống tiến vào bí cảnh vô cùng quý hiếm.

Giờ ngoài báo thú, cái Lục Phù Diêu quan tâm nhất là tu vi của Tiền Thiển. Nếu bí cảnh Tiểu Chu Thiên thật sự có truyền thừa thượng giới, nói không chừng là một cơ duyên.

Nghĩ đến đây, hắn quả quyết quay đầu bảo Tiền Thiển và Chương Hàm Ly: "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi xem, tới lúc đó nếu Hàm Ly nhìn thấy người Diệu Linh Tông thì tạm thời đi cùng với bọn họ. Ngươi là đệ tử thân truyền, chưởng môn nhìn thấy nhất định sẽ đưa ngọc bài cho ngươi, ta và Tiểu Thiển nghĩ cách khác."

"Vâng. Nhưng sư thúc tổ à, ta đến Vân Lê Thành đã mười ngày rồi còn chưa ra ngoài dạo chơi, ngày nào cũng luyện công. Chúng ta có thể ra ngoài dạo chơi trước khi đi không?" Tiền Thiển bắt đầu mặc cả.

Lục Phù Diêu thở dài, nha đầu này suốt ngày chỉ nghĩ chơi, chỉ mình hắn rốt ruột nóng vội với tu vi của cô thì làm được gì! Lục Phù Diêu đang định phản đối, lại nhìn thấy ánh mắt nài nỉ của Tiền Thiển, vậy là bay sạch tiết tháo, ra miệng thành câu: "Ừ được! Mấy ngày nay chúng ta ra ngoài dạo chơi."

Tiền Thiển lập tức vui vẻ ra mặt, vui hơn cả cô là Đại Bạch, cuối cùng đã được dạo phố rồi! Suốt ngày đi theo cuồng nhân tu luyện, nó thấy mình rời bí cảnh cũng chẳng tiếp thu được thêm kiến thức nào.

Sau khi đồng ý ra ngoài chơi với Tiền Thiển, Lục Phù Diêu cũng không ép Chương Hàm Ly và Tiền Thiển ngày ngày tu luyện nữa. Vừa rạng sáng hôm sau, Tiền Thiển và Đại Bạch đã kích động kết hội vồ Chương Hàm Ly đẩy ra ngoài.

Trong ngực Tiền Thiển ôm Tiền Mãn Mãn, trên đầu có Tiền Đa Đa bay lơ lửng, Lục Phù Diêu đeo mạng che mặt, nhìn y như một tôn đại Phật đi sau lưng Chương Hàm Ly, Tiền Thiển và Đại Bạch. Một đám người rình rang dạo phố.

Vân Lê Thành không hổ là thành thị cỡ lớn, vô cùng náo nhiệt. Phía đông thành là các loại cửa hàng cao lớn xa hoa, phía tây là phường thị bán hàng rong.

Chương Hàm Ly dẫn theo Tiền Thiển, vừa ra khỏi cửa đã tới thẳng tửu lâu lớn nhất Vân Lê Thành. Trong nhóm có Tiền Đa Đa và Tiền Thiển là hai con hàng tham ăn, đã sớm thèm nhỏ nước dãi với các loại đồ ăn được đầu bếp xào nấu cẩn thận.

"Chương sư thúc!" Tiền Thiển nghiêm túc đứng ngoài cửa ra vào tửu lâu: "Ta bấm tay tính toán, hôm nay huynh không may lắm đâu, phải lấy của đi thay người!"

Chương Hàm Ly cười một tiếng, gương mặt băng sơn sáng sủa hơn vài phần: "Yên tâm đi, cứ ăn thỏa thích." Nói xong liền dẫn Tiền Thiển tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Mấy người cười cười nói nói với nhau, bầu không khí rất hài hòa, Lục Phù Diêu cũng rất nể mặt mà không bùng nổ tính khí. Có lẽ là thấy Tiền Thiển vui nên tâm tình hắn cũng tốt theo, đưa mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

"Hàm Ly ca ca.. Không ngờ gặp huynh ở đây." Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đang lập hội với nhau bắt Tiền Mãn Mãn bò lên khung cửa sổ, bất chợt sau lưng truyền tới một giọng nữ dịu dàng có phần quen thuộc.

Tiền Thiển và Chương Hàm Ly hơi giật mình quay đầu. Hai người vội túm lấy Tiền Mãn Mãn, lúc xoay người, trên tay Tiền Thiển đang túm gáy cục lông tơ Tiền Mãn Mãn, mà Chương Hàm Ly thì bắt lấy một cái chân sau của nó. Nhìn qua hệt như một đôi cha mẹ không đáng tin đang chỉnh đốn đứa con nghịch ngợm nhà mình. Xoay người lại, hai người mới phát hiện, người chào hỏi với Chương Hàm Ly lại là Sở Dao. Ai ngờ lại gặp nàng ta ở đây, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp à?

Sở Dao nhìn Chương Hàm Ly và Tiền Thiển cùng nắm một con linh thú trước mặt mình, ánh mắt lóe lên cảm xúc không rõ. Nàng ta lại nhanh chóng lộ ra nụ cười, ôn nhu mở miệng: "Hàm Ly ca ca, đã lâu không gặp."

Lúc này, Tiền Mãn Mãn lại giãy giụa vùng vằng, Tiền Thiển cúi đầu xuống, hung dữ đe dọa: "Tiền Mãn Mãn! Đừng nghĩ ta sẽ không đánh nhóc!"

"Muội hung dữ thế. Nó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, muội đừng so đo." Chương Hàm Ly tức thì đau lòng đoạt lấy Tiền Mãn Mãn trong tay Tiền Thiển, ôm vào ngực mình, cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của Tiền Thiển, như sợ cô sẽ đánh Tiền Mãn Mãn thật.

Trong lúc nhất thời, vậy mà không ai quan tâm tới Sở Dao. Trên mặt Sở Dao hơi ngại, nàng ta mịt mờ nhìn thoáng qua Tiền Thiển, ánh mắt bất thiện. Tiền Thiển bị nàng ta nhìn như thế cũng vô cùng khó hiểu. Nhìn cô á? Nhìn cô làm gì..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 118: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 37

[HIDE-THANKS]"Dao nhi, sao nàng lại ở đây." Một giọng khác vang lên.

Tiền Thiển đưa mắt ngó qua, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, tay ngựa giống đã xuất hiện! Trong ngực gã ôm một mỹ nữ yêu diễm, đó là Chu Linh Nguyệt, đang hướng tới Sở Dao. Sau khi nam chính ngựa giống tới gần, nhìn thấy trước mặt Sở Dao là Tiền Thiển và Chương Hàm Ly, thì sắc mặt gã sa sầm xuống. Gã buông mỹ nữ yêu diễm trong tay ra, y như là tuyên thệ chủ quyền, vòng tay ôm eo Sở Dao ngay trước mặt Chương Hàm Ly và Tiền Thiển.

"Ta tưởng là ai, thì ra là Chương sư điệt à, đúng dịp ghê đấy." Trên mặt gã ngựa giống mang ý cười, ánh mắt lại lộ ra một tia âm hàn, yên lặng nhìn Chương Hàm Ly.

"Huyền Giám sư thúc." Chương Hàm Ly lạnh nhạt chào hỏi tay ngựa giống.

Ngựa giống ngoài cười nhưng trong không cười, trưng bản mặt trưởng bối nhìn Chương Hàm Ly từ trên xuống dưới: "Tu vi Kim Đan sơ kỳ, không tệ."

"Không so được với sư thúc." Chương Hàm Ly đáp một cách đầy bình thản.

"Vẫn nên chú tâm tu luyện mới thu được lợi nhiều." Ngựa giống giận tái mặt: "Ngươi và Dao Nhi đã từ hôn, đừng có vọng tưởng không thiết thực nữa, hai bên đều giữ khoảng cách mới tốt. Đừng để ta thấy ngươi quấy rối Dao nhi nữa, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi đâu."

Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đều ngơ ngác. Nói gì cơ? Rốt cuộc là ai quấy rối ai chứ? Các ngươi nhớ thương bảo vật gia truyền của Chương gia, còn không biết xấu hổ nói Chương Hàm Ly quấy rối Sở Dao? Mặt dày như tường thành thế..

Tiền Thiển suy nghĩ một chút, căn cứ nguyên tắc thua người không thua trận, không thể sợ khi đối mặt với nam chính. Cô tiến lên một bước, cũng không thèm để ý tới đám bệnh tâm thần nam chính, ngược lại giật giật ống tay áo Chương Hàm Ly: "Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta về đi. Đưa Tiền Mãn Mãn cho muội đi."

Chương Hàm Ly một giây đã get được trọng điểm của Tiền Thiển. Y cố gắng giật giật gương mặt đơ, làm bộ như rất lo lắng, ôm Tiền Mãn Mãn lui lại một bước: "Có phải muội muốn đánh nó không? Đã bảo với muội nó còn nhỏ rồi, không thể dạy trẻ nhỏ theo cách như vậy được."

Trong lòng Tiền Thiển phì cười, tiểu tử Chương Hàm Ly thật thà đã bị cô dạy hư mất rồi. Trên mặt cô lộ ra vẻ tức giận, hai tay chống nạnh, cao giọng quát không chịu buông tha: "Ta mặc kệ chẳng lẽ huynh quản được à? Suốt ngày chỉ biết nuông chiều, giờ còn không quy củ đi leo cửa sổ, chẳng may rơi xuống thì làm sao? Cứ luôn miệng bảo còn nhỏ, còn nhỏ, thế nó lớn rồi huynh quản được à?"

Hai người cứ như vậy, ngay trước một đám người nam chính cãi nhau ầm lên, Mãn Mãn trở thành nguyên do sâu xa cho cuộc cãi vã này.

Ngựa giống và Sở Dao lúng túng, khi nãy cảnh cáo Chương Hàm Ly đừng nhớ thương Sở Dao, kết quả con hàng này trong chớp mắt đã ồn ào tranh cãi với nữ nhân khác. Tư thế không coi ai ra gì là sao đây? Tiểu nha đầu tướng mạo bình bình bên cạnh y chui từ đâu ra vậy?

"Huynh xin lỗi ta ngay lập tức! Nếu không ta sẽ rời khỏi nhà huynh ngay!" Tiền Thiển hung dữ chỉ mũi Chương Hàm Ly.

"Ta sai rồi! Muội đừng nóng giận, ta đưa Mãn Mãn cho muội đây.. Muội đừng đánh mạnh quá.." Chương Hàm Ly lập tức cúi đầu nhận sai, cũng lấy lòng âm thầm đẩy Tiền Mãn Mãn cho Tiền Thiển. Cái này khiến Tiền Thiển không khỏi cảm thán, mặt đơ cũng có thiên phú ảnh đế ghê!

Sở Dao sắp tức chết rồi! Nàng ta và Chương Hàm Ly đã quen biết vài thập niên, chưa bao giờ thấy dáng vẻ thấp kém như vậy của y, lại còn cúi đầu với một con oắt xấu xí! Tiền Thiển nhìn thấy sắc mặt sặc sỡ đủ màu của Sở Dao, quả thực sung sướng điên lên. Đáng đời! Cho nàng ta tức chết đi! Tưởng mình là thiên tiên, ai ai cũng phải nhớ thương à? Nói tới nói lui cũng chỉ có nam chính cặn bã thích mà thôi.

Cái gọi là vui quá hóa buồn xảy ra như vậy đấy! Tiền Thiển và Chương Hàm Ly diễn sâu quá, thế là quên béng Lục Phù Diêu sau lưng.

Lục Phù Diêu nhìn thấy Tiền Thiển và Chương Hàm Ly cãi nhau đầy nhiệt tình thân thiết, lửa giận sắp không nhịn được nữa rồi. Dù cho hắn biết đang đóng kịch nhưng khi thấy Tiền Thiển lộ ra dáng vẻ thân cận với nam nhân khác như vậy, vẫn cáu điên lên.

Hắn cố nhịn cảm xúc nóng nảy của mình, ngữ điệu nặng nề: "Tiểu Thiển, Hàm Ly, trở về!"

Ngay lúc ấy Chương Hàm Ly giật thót một cái. Thôi xong! Quên mất sư phụ đang ở ngay sau này! Vị bên cạnh y chính là sư nương tương lai đấy! Giờ gặp rắc rối rồi!

Trái ngược với trạng thái nôn nóng của Chương Hàm Ly, lúc nghe thấy tiếng Lục Phù Diêu, Tiền Thiển càng vui hơn. Cô đảo mắt, có đại mỹ nhân đỉnh chóp Lục Phù Diêu ở đây, chẳng lẽ không thu thập được Sở Dao à?

Cô quăng Tiền Mãn Mãn cho Đại Bạch, chạy đến trước mặt ôm eo Lục Phù Diêu, vùi đầu vào bộ ngực đẫy đà của hắn.

Được Tiền Thiển ôm một cái như vậy, Lục Phù Diêu tức khắc hạ hỏa, giọng điệu dịu xuống, thậm chí còn thoáng vui vẻ sờ tóc Tiền Thiển rồi nhỏ giọng trách: "Nghịch vừa thôi!"

"Ta không nghịch, là Tiền Mãn Mãn nghịch." Để thu hút sự chú ý của nam chính, Tiền Thiển cố tình khoa trương chỉ vào Tiền Mãn Mãn đang ngồi trên đầu Đại Bạch. Lục Phù Diêu bị cô chọc cười, đôi mắt đẹp tỏa sáng lung linh hơi cong cong, bên trong là ý cười dịu dàng như chứa cả một trời sao.

Ngựa giống vừa nhìn thấy, tức thì ngây người! Tuy Lục Phù Diêu đeo mạng che mặt nhưng gã biết cặp mắt kia, đó là cặp mắt gã vừa thấy đã yêu ở hội đấu giá trong phường thị Diệu Linh Tông. Lần gần nhất nhìn thấy nàng ấy là bao lâu rồi? Mười năm? Mười lăm năm? Gã vẫn luôn tìm kiếm nàng. Qua mười mấy năm, không chỉ một lần gã mơ tới gương mặt xinh đẹp chỉ một thoáng nhìn qua đó. Ngựa giống hơi kích động tiến lên một bước. Đã qua vài chục năm, gã tự nhủ rất nhiều lần, nếu có thể gặp lại nàng, gã nhất định phải giữ được nàng, nói cho nàng biết gã yêu nàng!

Mặc dù.. ngựa giống hơi lúng túng nhìn hai mỹ nhân bên cạnh, mặc dù gã còn những nữ nhân khác, nhưng nàng đẹp như vậy, tốt như vậy, chắc chắn sẽ hiểu chuyện mà đúng không? Chỉ cần người gã yêu nhất là nàng, thì dù gã phải phụ trách những nữ nhân khác, nàng cũng sẽ hiểu thôi mà?

Nam chính ngựa giống hơi chán chường nhìn Chương Hàm Ly quy củ ngồi bên người Lục Phù Diêu và Tiền Thiển vẫn đang nhào trong ngực Lục Phù Diêu. Đáng ra vừa rồi gã không nên so đo với tiểu tử Chương Hàm Ly vì Sở Dao!

Đều do nữ nhân nhiều chuyện này. Ngựa giống giận chó đánh mèo liếc mắt nhìn Sở Dao, đã từ hôn rồi còn lượn lờ trước mặt Chương Hàm Ly. Huống chi nhìn tiểu tử họ Chương và tiểu nha đầu xấu xí kia có tình cảm rất sâu đậm, đâu ra cái gọi là tình cảm vấn vương với Sở Dao. Giờ hối hận đã muộn rồi, tính cách thương hương tiếc ngọc khiến gã không giận chó đánh mèo trách móc Sở Dao quá nặng lời. Giờ phải tiếp cận mỹ nhân bên cửa sổ thế nào đây.. Ánh mắt gã dừng lại ở Chương Hàm Ly đang thành thật ngồi một bên như bảo mẫu trông nom một bầy linh thú. Đó là người quen duy nhất của tay ngựa giống.

"Chương sư điệt, tình cờ gặp nhau là duyên phận, chẳng bằng ngồi ôn chút chuyện đi." Nam chính ngựa giống sán lại gần, mặt dạn mày dày nở nụ cười nói chuyện với Chương Hàm Ly, sắc lạnh trong mắt rút đi, thậm chí còn thoáng chút lấy lòng.

"Sư phụ?" Chương Hàm Ly cũng không tùy tiện gật đầu, ngược lại đưa mắt hỏi ý Boss Lục Phù Diêu.

Sư phụ? Ánh mắt ngựa giống sáng lên, không ngờ tên tiểu tử Chương Hàm Ly dám giấu chưởng môn bái người khác làm thầy? Nếu là trước kia, nhất định gã sẽ không bỏ qua cái đệm này. Nhưng bây giờ nhìn lại.. vị sư phụ này bái lạy tốt lắm.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back