Xuyên Không [Edit] Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vava1810, 31 Tháng mười 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 149: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiễn Chu Bình Bình đi, Tiền Thiển ngồi lại một mình ăn trưa ở nhà hàng. Sau khi thanh toán, cô thở dài chán nản. Khó lắm mới có lúc được ăn trưa bên ngoài với Chu Bình Bình, không ngờ lại gặp chuyện thế này. Thôi bỏ đi! Mọi việc không suôn sẻ thì cô đừng nhàn nhã chơi bời nữa, ngoan ngoãn về công ty cho rồi! Mặt mày chán chường bước khỏi nhà hàng, Tiền Thiển nhìn quanh rồi quyết định đi thang cuốn ngắm cảnh xuyên tầng chứ lười không muốn đợi thang máy. Thang cuốn di chuyển từng tầng một cũng khá phiền, may là còn có thang cuốn xuyên tầng phục vụ việc ngắm cảnh, mỗi lần di chuyển đều là hai tầng một, tần suất lên xuống tám tầng ít đi một nửa.

    Tiền Thiển cầm túi xách bơ phờ tới gần thang cuốn ngắm cảnh. Giữa trưa, trung tâm thương mại không có bao nhiêu người, hầu hết khách trên các nhà hàng cao tầng là sếp các công ty gần đó tiếp đón khách hàng. Phần lớn mọi người đều tập trung ăn ở nhà hàng và quán ăn bên dưới, quanh thang cuốn ngắm cảnh lúc này rất vắng.

    Tiền Thiển đang định leo lên thang cuốn, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, nghe tiếng dường như có rất nhiều người. Hẳn là một đám ông lớn lập hội đi ăn đây.. Tiền Thiển nghĩ thế, cúi đầu bước lên thang cuốn.

    Không ngờ đám người sau lưng cũng bước lên thang cuốn, chen chúc áp sát nhau, thậm chí Tiền Thiển còn có thể cảm nhận được hô hấp của người phía sau. Cô nhấc chân tính bước xuống một chút để nhường chỗ. Đúng lúc này, đột nhiên Tiền Thiển cảm giác có người đẩy mạnh vào vai cô, đồng thời chỗ tay cô bám vào thang cuốn bị vỗ mạnh một cái.

    Trong nháy mắt Tiền Thiển ngã dúi về trước, cô cố gắng nắm lấy tay vịn thang cuốn một lần nữa nhưng vô ích. Cánh tay cô vung lên không có tác dụng gì, ngược lại kêu rắc một tiếng khi cô ngã về trước. Tốc độ rơi xuống của Tiền Thiển không hề chậm lại, lăn thẳng một đường xuống dưới thang cuốn. Cô phải cố hết sức lấy tay che đầu, đồng thời cố gắng túm lấy bậc thang cuốn. May là lúc ngã xuống đầu cô không chúi xuống đất, cô cũng không hôn mê ngay, vẫn có thể cố gắng bảo vệ bộ phận quan trọng trên cơ thể khi lăn xuống. Thoáng cái, Tiền Thiển đã lăn xuống tận cùng thang cuốn, tay cô cong vào một góc bất thường, nằm trên đất máu me đầy mặt, hơi thở thoi thóp.

    Nhưng may mắn thay, cô còn có tri giác! Tiền Thiển nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên xung quanh, cô cố gắng mở mắt ra, xuyên qua lớp máu phủ trước mắt xem ai đang đi xuống thang cuốn? Là ai đẩy cô?

    Sau lưng cô có vô số người đứng, cô cố gắng mở mắt ra muốn nhìn rõ những người này, nhưng dường như không quen ai cả. Không! Có một người! Cô biết một người! Cái cô gái đội mũ kia!

    Tiền Thiển cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ mặt cô ta nhưng cô gái đó sụp mũ xuống rồi bước nhanh. Lúc đi vòng qua Tiền Thiển cô ta không hề dừng lại, chẳng qua góc độ mà Tiền Thiển nằm vừa lúc bắt trọn gương mặt cô ta. Dương Di Nhan! Là Dương Di Nhan! Vì sao chứ! Tiền Thiển hoàn toàn thấy rõ gương mặt của cô ta, cũng thấy điệu cười đầy ác ý kia.

    Vì sao chứ? Tiền Thiển cố gắng co giật cánh tay vô cùng đau đớn của mình, gắng há mồm: "Chặn cô ta lại.. Chặn cô ta.."

    Cô nghĩ là mình phát ra tiếng thét rất lớn, nhưng trên thực tế, cô không thể..

    Không kịp nữa rồi, đám người dạo phố xung quanh vây lại, một bảo vệ chạy tới cạnh cô, chặn tầm mắt của cô, lo lắng hỏi: "Cô có sao không? Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, cô cố gắng một chút."

    Chỉ trong vài giây, Tiền Thiển đã không nhìn thấy bóng dáng Dương Di Nhan nữa. May là, rèn luyện ở mấy thế giới khiến cô không mất não lúc này, cô khó khăn nói với bảo vệ phía đối diện: "Gọi điện thoại giúp tôi, số là xxxxxxx.."

    Bảo vệ kề tai vào miệng cô, nghiêm túc nghe giọng cô, bấm gọi số mà Tiền Thiển yêu cầu.

    "Alo!" Điện thoại vừa nối máy, bảo vệ trẻ tuổi đã lo lắng hét lên với đầu dây bên kia: "Ở đây có một cô gái ngã bị thương, bảo tôi gọi điện cho anh."

    Nói xong không chờ đối phương đáp lời, bảo vệ trẻ tuổi đã kề điện thoại lại gần miệng Tiền Thiển. Tiền Thiển hé miệng, chỉ nói ba câu với người bên kia: "Em là An An. Không phải sát hại tình cờ. Quan sát camera."

    Sau khi nói xong Tiền Thiển quay về phía bảo vệ, tiếp tục cố gắng há miệng nói: "Đọc địa chỉ cho anh ấy, nói rõ tình huống." Sau đó cô nhắm mắt lại, nằm bất động như thể đã dùng hết sức lực.

    Người nhận điện thoại là Ngụy Kỳ, anh lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, vừa chạy ra ngoài vừa nói với đồng nghiệp: "Tam ca, chú béo, An An có chuyện rồi, ngã xuống từ trên thang cuốn ở trung tâm thương mại."

    "Cái gì?" Chú béo biết rõ nguyên do trong này vội hỏi: "Sao An An lại ra ngoài một mình thế? Báo cho ba cháu biết chưa?"

    "Cháu sẽ báo trên đường." Ngụy Kỳ xoay người, sắc mặt nghiêm túc: "An An bảo không phải ngoài ý muốn, kêu cháu đi lấy chứng cứ. Bảo vệ ở trung tâm thương mại gọi cảnh sát giúp con bé."

    "Tức là em ấy thấy kẻ tình nghi rồi?" Ngô Tam biến sắc, lo lắng hỏi.

    "Không nói rõ. Bảo vệ ở trung tâm thương mại nói An An bị thương rất nặng." Ngụy Kỳ quay người tiếp tục đi ra ngoài: "Em phải nhanh nhanh lấy camera phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn."

    "Để chú đi cho, để chú." Chú béo nhanh chân chạy tới: "Tiểu Kỳ đến thẳng bệnh viện đi, chú và Ngô Tam sẽ tới trung tâm thương mại thu thập bằng chứng."

    "Vậy nhờ chú cả!" Ngụy Kỳ gật đầu với chú béo rồi vọt hẳn ra ngoài.

    "Thu dọn chút đi, chúng ta đi luôn bây giờ, trên đường rồi hỏi người đón tiếp cảnh sát chỗ đó sau." Chú béo dặn dò Ngô Tam. Hai người nhanh chóng thu dọn công cụ rồi lao ra ngoài.

    "Khả năng có thể lập án rất nhanh đây.." Ngô Tam thở dài.

    "Thà không cần còn hơn!" Chú béo cười khổ: "Lão Chu thà tọng cả đống bánh vào miệng cũng không mong An An xảy ra chuyện gì đó!"

    * * *

    Ngụy Kỳ và ba Chu đầu đầy mồ hôi gặp nhau trước cửa bệnh viện, hai người vội vã chạy tới phòng cấp cứu.

    Ngoài cửa phòng cấp cứu, Ngụy Kỳ lập tức túm lấy một người mặc đồng phục cảnh sát đứng bên ngoài: "Nạn nhân của vụ tai nạn ngã thang cuốn trong trung tâm thương mại nằm đây à?"

    Viên cảnh sát liếc nhìn Ngụy Kỳ, gật đầu.

    "Tình hình bây giờ thế nào?" Ngụy Kỳ thô lỗ nhét giấy tờ tùy thân của mình vào tay viên cảnh sát.

    Cảnh sát bị Ngụy Kỳ túm lấy trừng mắt nhìn giấy tờ của anh: "Đây là vụ án hình sự à? Người báo án bảo chỉ là tai nạn vô tình.."

    "Vớ vẩn, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy?" Ngụy Kỳ không kiên nhẫn cắt ngang lời gã ta.

    "Tôi chịu trách nhiệm đưa người tới bệnh viện, những đồng nghiệp khác thì ghi chép ở hiện trường, anh muốn hỏi tình hình thì tới hiện trường tai nạn đi." Cảnh sát đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện khá ấm ức.

    "Tôi hỏi anh là em ấy sao rồi cơ mà?" Ngụy Kỳ thoáng cái đã cáu lên, to tiếng nói.

    Ba Chu vội vàng đi lên kéo tay Ngụy Kỳ, gật đầu với viên cảnh sát, vẻ mặt lo lắng: "Xin lỗi, xin lỗi. Người bị thương là con gái tôi, con bé thế nào rồi?"
     
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 150: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hóa ra là người nhà à?" Viên cảnh sát sực hiểu ra, vội đổi sang nét mặt hòa hoãn an ủi ba Chu: "Bác đừng lo, bác sĩ đã xử lý sơ qua rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng đâu. Giờ chỉ chờ bác tới ký tên vào giấy làm phẫu thuật thôi."

    Quả thực Tiền Thiển không có nguy hiểm tính mạng, nhưng cô bị thương cũng không nhẹ. Cơ ức đòn chũm hai bên cánh tay phải và tay trái bị gãy, ba xương sườn ngực trái bị nứt, các khớp toàn thân co cứng nghiêm trọng và một vết hở 5cm trên trán. Sau khi ba Chu ký tên, cô được đẩy vào phòng phẫu thuật ngay lập tức. Dù sao vết thương cần xử lý trên người khá nhiều.

    Trước khi phẫu thuật, nghe bác sĩ miêu tả xong về tình trạng của Tiền Thiển, ba Chu khẽ thở dài một hơi. Ngã từ trên thang cuốn ngắm cảnh cao như thế, trạng thái bây giờ của Tiền Thiển đã rất tốt rồi. Thậm chí ba Chu và Ngụy Kỳ còn thấy may mắn. Ít nhất cô không bị thương ở vị trí quan trọng. Đẩy Tiền Thiển vào phòng phẫu thuật, ba Chu gọi điện thoại cho mẹ Tiền Thiển, kế đó ngồi cạnh Ngụy Kỳ - sắc mặt nặng trĩu, bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.

    "Tiểu Kỳ à.." Hồi lâu sau, dường như lúc này ba Chu mới tỉnh táo lại, hỏi Ngụy Kỳ: "Ai báo cho con thế?"

    "Tự An An gọi cho con." Ngụy Kỳ ngẩng đầu, yên lặng nhìn ba Chu: "Sau khi em ấy ngã bị thương không bất tỉnh ngay mà nhờ bảo vệ ở trung tâm thương mại gọi cho con."

    "Con bé nói gì vậy?" Sắc mặt ba Chu trầm xuống, ông biết đây không phải là một vụ ngoài ý muốn đơn thuần.

    "Em ấy bảo: Em là An An đây, không phải chuyện ngoài ý muốn, quan sát camera." Ngụy Kỳ hơi nheo mắt lại, cả người lạnh lẽo: "Con sẽ không bỏ qua cho tên khốn đã hại An An!"

    "Ai đi thu thập chứng cứ?" Ánh mắt ba Chu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.

    "Chú béo và Ngô Tam đi với nhau. Hai người họ thì ba cứ yên tâm, con đã kêu người lưu giữ ghi hình ở camera rồi." Ngụy Kỳ nói với giọng điệu vững vàng, chẳng qua nắm đấm gồ cả khớp xương đã chứng minh cảm xúc của anh.

    "Là vậy à!" Ba Chu nhìn Ngụy Kỳ: "Tiểu Kỳ, con tới hiện trường đi, mình ba ở đây cũng được, lát nữa Bình Bình và mẹ con sẽ tới ngay. Chỗ An An có chúng ta rồi."

    "Vâng!" Ngụy Kỳ quả quyết đứng lên: "An An tỉnh lại thì ba báo luôn cho con nhé, lúc đó em ấy nói rất chắc chắn, có thể đã nhìn thấy nghi phạm rồi."

    Ba Chu gật đầu, vỗ vỗ bả vai Ngụy Kỳ: "Nhớ hỏi bảo vệ gọi cho con xem người đó có chú ý tới chi tiết nào không. Đương nhiên, con phải biết rõ làm thế nào."

    Cùng một thời gian, trong văn phòng Hà Chiêu Lan đứng ngồi không yên. Anh ta đột ngột kéo cửa phòng làm việc của mình, nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống không của Tiền Thiển. Mày cau lại, anh ta hơi cáu kỉnh hỏi thư ký Tôn: "Có chuyện gì thế? Đã vào giờ làm một tiếng rồi mà sao Chu An An chưa quay lại? Nghĩ công ty là nhà mình chắc? Ngay cả việc đi làm đúng giờ cũng không xong."

    "Tôi.. tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem, Tổng giám đốc Hà đừng nóng giận, bình thường Chu An An không như vậy." Thư ký Tôn nhanh tay cầm điện thoại lên, lần thứ mười gọi điện cho Tiền Thiển. Đồng thời, trong lòng thư ký Tôn cũng cảm thấy quái lạ. Hôm nay Chu An An làm sao thế? Làm việc chẳng đáng tin gì cả.

    * * *

    Ở hiện trường, Ngô Tam đang hỏi chuyện cảnh sát ở đây. Vào lúc này, một cảnh sát khác tại hiện trường cầm túi xách của Tiền Thiển tới giao cho Ngô Tam: "Đội trưởng Ngô, nếu các anh tiếp nhận vụ này thì cái này giao cho anh. Đây là túi xách của người bị thương, điện thoại bên trong cứ vang liên tục."

    Ngô Tam nhận túi xách của Tiền Thiển, vừa ngẩng đầu đã thấy Ngụy Kỳ: "Tiểu Ngụy cậu tới đây một chút đi, đúng lúc túi xách của An An nè, điện thoại cứ kêu liên hồi, cậu xử lý nhé."

    "Ok." Ngụy Kỳ gật đầu: "Tình huống thế nào?"

    "Đã lấy được ghi hình rồi, giờ chú béo đang hỏi chuyện bảo vệ đã gọi cho cảnh sát. Nhưng cậu đừng hy vọng quá lớn, mấy hiện trường xảy ra nơi công cộng thế này tình huống phức tạp lắm, lại thêm lúc đó rất đông người, mọi thứ rối hết rồi." Ngô Tam thở dài, vỗ vỗ bả vai Ngụy Kỳ: "Không nói chuyện này nữa, An An sao rồi?"

    "Không nguy hiểm tính mạng, nhưng bị thương không nhẹ đâu." Ngụy Kỳ đau đầu vuốt mi tâm, anh biết là lấy chứng cứ ở mấy hiện trường công cộng rất khó. Nhưng giờ phải chịu thôi, chỉ có thể hy vọng hình ảnh camera thu được.

    Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên lần nữa. Ngụy Kỳ đeo găng tay vào, mở túi xách của Tiền Thiển lấy điện thoại ra..

    Thư ký Tôn cúp máy, sắc mặt hơi thẫn thờ. Chị đờ ra nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, mãi cho tới khi Hà Chiêu Lan không nhịn được gọi điện thoại bàn cho chị, chị mới bừng tỉnh.

    "Thư ký Tôn, có liên hệ được với Chu An An không? Thật vô trách nhiệm! Đến giờ này vẫn chưa đi làm." Trọng điệu Hà Chiêu Lan có vài phần lo lắng và cáu kỉnh.

    Nghe thấy ngữ khí bất thiện của Hà Chiêu Lan, thư ký Tôn cẩn thận trả lời: "Ừm.. thưa ngài, điện thoại An An đã có người nghe rồi, mọi chuyện hơi rắc rối, cô ấy không đi làm được đâu. Để tôi tới văn phòng ngài báo cáo."

    "Tổng giám đốc." Tiến vào văn phòng Hà Chiêu Lan, sắc mặt thư ký Tôn trầm xuống: "Chu An An bị thương, sợ rằng thời gian tới sẽ nghỉ làm. Tôi nghĩ chúng ta cần tuyển người khác tới đảm nhận công tác trợ lý thư ký."

    "Bị thương? Xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?" Hà Chiêu Lan giật mình. Đang khỏe mạnh sao lại bị thương? Chẳng phải buổi trưa cô ấy tới trung tâm thương mại với chị gái sao? Chẳng lẽ là tai nạn giao thông? Biết vậy anh ta đã ép cô ở lại công ty..

    "Theo người thân Chu An An báo thì cô ấy bị thương khá nghiêm trọng." Thư ký Tôn báo cáo đầy đủ với Hà Chiêu Lan: "Nghe nói là ngã thẳng xuống từ trên thang cuốn ngắm cảnh ở trung tâm thương mại."

    "Cái gì?" Hà Chiêu Lan nắm chặt cây bút trong tay, cứng họng trừng mắt với thư ký Tôn, dường như nhất thời không sao hiểu được cô đang nói cái gì.

    "Đúng đó ạ!" Thư ký Tôn vô cùng lo lắng: "Nghe nói mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chấn thương rất nghiêm trọng."

    "Sao lại.." Trong thoáng chốc sắc mặt Hà Chiêu Lan trống rỗng. Anh ta ngơ ngác túm lấy ly nước đưa lên miệng, rồi lại đặt xuống. Cảm xúc khủng hoảng và giận dữ bùng lên trong lòng anh ta, chấn thương nghiêm trọng.. tới mức nào? Chẳng phải giữa trưa vẫn khỏe mạnh đấy sao? Cô nhóc Chu An An này không thể khiến người ta an tâm được à, cứ ngoan ngoãn ở công ty đã không làm sao rồi.

    Hà Chiêu Lan duy trì sắc mặt tỉnh táo, tuy mắt đang nhìn thư ký Tôn nhưng trong lòng lại cảm thấy mình điên rồi. Chu An An bị thương thì liên quan gì đến anh ta, anh ta lo lắng sốt ruột cái gì chứ? Không đúng! Anh ta có lo lắng đâu, anh ta tức giận cơ mà! Bởi vì Chu An An toàn kéo rắc rối đến! Cô ngoan ngoãn ngồi ở văn phòng thì sao chứ? Nhìn bây giờ đi, để bị thương nghiêm trọng như thế, anh ta làm sao bây giờ? Anh ta.. tìm đâu ra một trợ lý thư ký chứ? Giờ anh ta không kìm được cảm xúc, nhất định là do tức giận quá mà thôi! Đúng! Chính là như vậy! Hà Chiêu Lan liều mạng tự nói với mình.
     
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 151: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 152: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 153: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 154: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 155: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 156: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 157: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 158: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Chiêu Lan đến địa điểm hẹn gặp mặt, Dương Di Nhan còn chưa đến, Trầm Chu Diêu đã sớm chờ ở đó. Hà Chiêu Lan vừa mới ngồi xuống, Trầm Chu Diêu đã lo lắng nhìn hắn, có vẻ vội vàng hỏi: "Cậu qua bệnh viện? Chu An An thế nào?"

    "Tôi còn tưởng cậu muốn hỏi chuyện Mị Mị thế nào." Hà Chiêu Lan mệt mỏi nằm ngả lên ghế dựa, nhéo nhéo đầu mày. Không biết chuyện gì xảy ra, hắn không muốn trả lời vấn đề Trầm Chu Diêu vừa hỏi, tâm tình của hắn đang rất bực bội.

    "Cậu đừng nói nhảm, Chu An An cuối cùng làm sao? Vấn đề này có liên quan đến chuyện của Nhan Nhan hay không?" Trầm Chu Diêu cau mày nhìn sắc mặt thối không chịu được của ông bạn, trong lòng cảm thấy bất an.

    "Theo cô ấy nói thì cô ấy khá may mắn, không nghiêm trọng." Hà Chiêu Lan cũng không muốn phản ứng với Trầm Chu Diêu, hắn nhắm mắt lại, che đi cảm giác khó chịu trong lòng.

    "Không có chuyện gì to tát là như thế nào?" Trầm Chu Diêu hơi thả lỏng, nhưng vẫn không buông tha, tiếp tục truy hỏi.

    Hà Chiêu Lan rốt cuộc nhịn không được, hắn mở mắt, trừng trừng nhìn Trầm Chu Diêu: "Trán có một vết rách, gãy mấy cái xương sườn, cánh tay phải gãy xương, hai ngón tay gãy xương, mặt mũi bầm dập rất khó nhìn, nằm trên giường cứng đờ, nhưng may là cột sống và chân không sao, không phải ngồi xe lăn, được chưa, hài lòng chưa!"

    "Tôi.." Trầm Chu Diêu cau mày, vừa muốn nói gì, nhưng nhìn ông bạn mình mệt mỏi lại phẫn nộ, nghẹn họng không nói nữa. Hắn cúi đầu xuống, tinh tế nhấm nuốt những gì Hà Chiêu Lan vừa mô tả, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu nói cánh tay và xương bàn tay bị gãy sao? Tay của cô ấy sao có thể gãy xương được?"

    Nghe Trầm Chu Diêu, Hà Chiêu Lan đột nhiên nổi giận đùng đùng, lửa giận không ép nổi nữa, giọng hắn không khống chế được cao lên, giọng nói tràn ngập lửa giận: "Sao không được gãy xương? Đã gãy rồi đấy thì sao? Xương tay gãy so với gãy cổ đỡ hơn nhiều!"

    Bị Hà Chiêu Lan quát vào mặt, Trầm Chu Diêu cũng điên lên, hắn bỗng nhiên đứng lên, suýt nữa hất đổ cái ghế của mình, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan, tựa như vừa nghe thấy mấy lời nói ngu xuẩn: "Gãy xương tay thì sao à? Cậu nói thế mà được à? Cậu có biết người diễn tấu đàn thì xương tay quý thế nào? An An gãy xương tay, cậu bảo về sau cô ấy kéo đàn thế nào được! Làm sao lên sân khấu!"

    Hà Chiêu Lan tức giận, hắn cũng đột nhiên đứng lên, chỉ vào mặt Trầm Chu Diêu bắt đầu trách móc: "Cậu đừng có" An An "thế này," An An "thế nọ thân mật như vậy! Kéo đàn? Kéo cái gì? Giữ được mạng cũng không tệ rồi! Tôi nói cho cậu biết Trầm Chu Diêu, Chu An An là trợ lý thư ký của tôi, không phải tay kéo cello trong dàn nhạc của cậu, cô ấy về sau thế nào, cậu quản được chắc! Không! Có! Đâu! Cô ấy có thế nào cũng là chuyện mà ông chủ như tôi quan tâm, không cần cậu nhiều chuyện can dự vào!"

    "Cậu.." Trầm Chu Diêu nhanh chóng bị những lời này làm cho tức điên, hắn đỏ mắt trừng Hà Chiêu Lan, Hà Chiêu Lan cũng không cam lòng yếu thế, cũng lộ ra ánh nhìn hung ác, hai người như hai con gà chọi xù lông lên, như thể lập tức động thủ lao vào nhau.

    Đúng lúc này, Dương Di Nhan đến, cô ta nhìn thấy Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu giằng co, lộ ra nụ cười hiếu kỳ: "Anh Chu Diêu, anh Chiêu Lan, các anh làm gì thế? Sao không ngồi xuống."

    Dương Di Nhan đến đã phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu, Trầm Chu Diêu cười với cô ta: "Nhan Nhan tới rồi, ngồi mau, bọn anh đều đang đợi em."

    Dương Di Nhan ngồi xuống, lại cười nhìn hai người: "Anh Chu Diêu, anh Chiêu Lan, vừa rồi hai anh đang làm gì vậy? Sao giống cãi nhau thế? Đã lớn như vậy.." Cô ta che miệng cười làm bầu không khí không còn căng thẳng như trước.

    Hà Chiêu Lan thuận thế ngồi xuống, tay đỡ trán, phát ra tiếng cười khổ: "Không sao, là áp lực công việc tương đối lớn, gần đây tâm tình không tốt, giận chó đánh mèo lên Chu Diêu."

    Trầm Chu Diêu nhìn hắn một cái, không vạch trần lời nói dối của hắn, ngược lại dàn xếp với Dương Di Nhan, nói sang chuyện khác: "Em từ đầu đến đây thế, chúng ta cùng lúc khởi hành mà em đến muộn nhất."

    "Em à.." Dương Di Nhan cười vui vẻ: "Em đến Học viện Âm nhạc, ngày hôm nay có tọa đàm, em đi nghe, thấy rất bổ ích."

    Hà Chiêu Lan ngẩng đầu, cũng không nói chuyện. Trầm Chu Diêu cười nhẹ với Dương Di Nhan, ứng phó nói: "Thật không? Vậy rất tốt! Nhan Nhan thông minh, lại rất cố gắng."

    Nghe thấy Trầm Chu Diêu tán dương, trên mặt Dương Di Nhan lộ ra vẻ mỉm cười, không lộ vẻ khiêm tốn quá mức, nhưng không khoa trương, nụ cười dịu dàng như nước, tựa như có thể len lỏi vào lòng người ta. Trầm Chu Diêu yên lặng nhìn nét mặt tươi cười mĩ lệ của Dương Di Nhan, không hiểu sao thấy vẻ mỉm cười hôm nay của Dương Di Nhan có vẻ chướng mắt.

    "Đừng nói về chủ đề âm nhạc nữa, anh Chiêu Lan sẽ nhàm chán." Dương Di Nhan vỗ mặt, duỗi lưng một cái, rất tự nhiên quay sang Hà Chiêu Lan: "Anh Chiêu Lan, hôm nay anh đến bệnh viện rồi phải không? Kết quả thế nào? Bọn họ muốn bao nhiêu?"

    "Nhan Nhan," Hà Chiêu Lan ngẩng đầu: "Anh cảm thấy giữa em và Chu An An có hiểu lầm."

    "Hiểu lầm?" Dương Di Nhan lộ vẻ mỉm cười hiểu rõ: "Có phải cô ấy nói em đẩy cô ấy?"

    "Không! Cô ấy không nói vậy." Hà Chiêu Lan nhíu mày lại, trong lòng lại càng bực bội: "Chu An An mong em có thể phối hợp điều tra với cảnh sát, hôm đó em thấy gì thì nói với cảnh sát, chỉ thế thôi."

    "Có phải cô ấy chưa thấy đủ tiền." Dương Di Nhan có vẻ suy nghĩ: "Đã vậy, chúng ta đưa thêm không được sao?"

    "Chu An An không cần tiền!" Hà Chiêu Lan mất kiên nhẫn, giọng có vẻ nặng lên: "Cô ấy không cần hỗ trợ kinh tế, chỉ hy vọng em phối hợp điều tra mà thôi. Cô ấy nói, chuyện của cô ấy sẽ do cảnh sát kết luận, cô ấy nói cũng không tính, em nói cũng không tính. Nhan Nhan, phối hợp với cảnh sát một chút cũng không phải chuyện to tát gì, em vì sao lại không muốn?"

    "Anh Chiêu Lan, anh làm gì dữ vậy.." Dương Di Nhan mân mê môi, trên mặt lộ ra vẻ ấm ức: "Có phải anh không tin em không, tình nguyện tin tưởng Chu An An kia."

    "Anh không.." Hà Chiêu Lan thất bại thở dài, hắn nhìn về phía Trầm Chu Diêu, nghĩ tìm sự trợ giúp.

    "Nhan Nhan, em đừng nhạy cảm quá. Chu An An đâu muốn đổ lên đầu em." Nhận được sự cầu cứu, Trầm Chu Diêu cấp tốc nhảy ra hỗ trợ: "Chiêu Lan nói không sai, phối hợp điều tra với cảnh sát quả thực rất đơn giản, nói ra mọi chuyện là được, em cũng không cần mâu thuẫn nhiều như vậy. Một sự kiện đơn giản như thế, chúng ta không cần xử lý phức tạp."

    "Không phải em nghĩ phức tạp, mà là các anh nghĩ Chu An An quá đơn giản." Dương Di Nhan thở dài, ngẩng đầu nhìn Hà Chiêu Lan, "Anh Chiêu Lan, người tới tìm anh điều tra có phải viên cảnh sát tên Ngụy Kỳ?"

    "Đúng vậy!" Hà Chiêu Lan gật gật đầu, hắn kỳ quái hỏi: "Làm sao em biết? Em từng gặp rồi?"

    "Không! Sao em lại gặp được chứ?" Dương Di Nhan lộ ra vẻ khó khăn: "Chuyện này lúc đầu em cũng không muốn nói, em biết người tên Ngụy Kỳ này, hắn là anh rể của Chu An An. Các anh xem, em tận mắt thấy Chu An An ngã xuống thang cuốn, cô ấy lại bảo có người đẩy mình xuống, cảnh sát điều tra cũng là anh rể cô ấy, chuyện này liệu có bình thường không?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...