Chương 28 - Phần 1
Chó con vững vàng nằm ở trong ngực của Yến Tháp, gương mặt đầy lông xù của nó lộ ra vẻ trào phúng, cũng không thèm nhìn tới dê con vừa thức dậy đang dậm dậm chân, nó chôn mặt vào trong cổ Yến Tháp, cái lưỡi còn thuận tiện liếm cằm hắn.
Yến Tháp đang ngủ say theo bản năng xoa xoa đầu nhỏ của nó, ôm chặt bảo bảo đang ấm áp trong lòng ngực. Chó con nhìn về phía dê con nhỏ, dê con lập tức nghe được một tiếng cười lạnh.
Dê con nhỏ: "...#&@:)" muốn mắng người.
"Ngươi là ai?" Nó vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chó con.
Chó con không quan tâm nó, chỉ ghé vào trong ngực của Yến Tháp, chóp mũi ngửi mùi nhàn nhạt trên người Yến Tháp, dường như có mùi vị ướt át của biển, cũng khá tốt.
Trong lúc dê con cho rằng nó sẽ không trả lời, chợt nghe nó nói một câu.
"Tôi biết cậu là ai."
Dê con hơi không tin lời nó nói, cho rằng đối phương chỉ đang giả vờ.
Chó con liếm liếm móng vuốt, vô cùng chính xác kêu ra tên của dê con: "Moore Simon."
Rất nhiều năm trước, gia tộc Simon liên tục có người đảm nhiệm vị trí nghị trưởng tại hành tinh chủ, còn bồi dưỡng được mấy tên nguyên soái, đáng tiếc bởi vì chứng cuồng bạo, những người này đều không sống lâu, thanh danh bên ngoài lại không có một ai có thể gánh được gia nghiệp dẫn đến gia tộc Simon hiện tại có một địa vị vô cùng lúng túng.
Moore là người có thiên phú nhất trong vòng năm mươi năm nay, vốn dĩ mười năm trước đã có cơ hội tỏa sáng rực rỡ trên chiến trường, nói không chừng đã có thể cạnh tranh cao thấp với nguyên soái Alvis hiện tại, đáng tiếc là chưa kịp tốt nghiệp đại học thì thân thể đã xảy ra vấn đề.
Chuyện đó đã mười mấy năm rồi.
Alvis vốn tưởng rằng Moore đã chết, không nghĩ đến hắn còn sống, hơn nữa còn sống cho tới bây giờ, ở ngay trước mặt làm chướng ngại của y.
Nghĩ đến Yến Tháp luôn khẩn trương cho dê con nhỏ, chó con, cũng chính là Alvis, có chút khó chịu mà dùng móng vuốt dẫm dẫm hắn vài cái, động tác rất nhẹ, như thể đang xoa bóp.
Moore bị nhận ra thân phận cảnh giác nhìn về phía y, trong tiềm thức không ngừng tìm tòi xem có ai quen biết mình có nguyên hình là chó.
Nhưng mà gia tộc thuộc chủng loài này ở hành tinh chủ chính là Husky, nhưng con chó này thuộc về nhà ai?
Alvis thấy hắn như vậy liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, đơn giản là chỉ muốn biết thân phận của y, y vô cùng thảnh thơi mà nhắm mắt lại, ủn vào trong lòng ngực của Yến Tháp.
"Người nhà của cậu hẳn sẽ rất nhanh tìm thấy cậu, đến lúc đó nhớ rời đi trước." Đừng có dọa đến Yến Tháp.
Moore biết y có ý tứ gì, dù sau cũng sinh hoạt cùng nhau trong thời gian dài, hắn có thể nhận ra Yến Tháp chỉ là một thú nhân bình thường, không tiếp xúc nhiều thứ, nếu người nhà hắn tìm được Yến Tháp trước, có khả năng sẽ nói ra vài thứ kỳ quái.
Nếu không muốn quấy rầy sinh hoạt bình tĩnh của Yến Tháp, hẳn chỉ có thể chủ động rời đi.
Đạo lý này hắn biết, nhưng khi chó con nói như vậy, hắn lại cảm thấy trong lòng người kia rõ ràng có chút đắc ý, khó chịu nói: "Vì sao chỉ có tôi đi mà anh không đi?"
Chó con nghe được lời của hắn, mắt cũng lười mở miệng... đã qua nhiều năm như vậy, tên Moore này vẫn thích nói những lời vô nghĩa.
Ở bên cạnh cục lông nhỏ này thoải mái như vậy, vì cái gì y phải rời khỏi, y cũng chẳng có người nhà tìm mình, chỉ có kẻ thù muốn tìm y để ám sát mà thôi, chỉ cần bản thân không tự mình động thủ thì sẽ không đem lại phiền toái cho Yến Tháp.
Cho nên nuôi y có lợi hơn so với Moore.
Moore còn đang chờ y trả lời, chờ đến khi mình sắp ngủ rồi mới chợt bừng tỉnh nhận ra, tên kia đã sớm ngủ, chỉ là cố ý khiến hắn khó chịu thôi.
Tính cách của người này cũng thật ác liệt.
Moore ngồi mắng con chó không biết tên họ đang ngủ say kia.
Ngày hôm sau, Yến Tháp dưới sự năn nỉ của dê con nhỏ, mang theo hai đứa nhãi con cùng Tiểu Thất về nhà.
Dê con cũng không có chuyện gì lớn, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, Yến Tháp bảo nó ở trên giường nghỉ, lại thấy nó trợn tròn mắt nhìn mình, ánh mắt đáng thương hề hề, Yến Tháp mềm lòng, nhỏ nhẹ hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Dê con: "..."
Biểu tình của nó rõ ràng là sửng sốt, ánh mắt có chút mơ hồ, không biết tại sao Yến Tháp đột nhiên hỏi vấn đề này, chính xác mà nói đó giờ Yến Tháp chỉ hỏi chúng nó ăn cái gì chơi cái gì, những cái vấn đề này thường thường sẽ không hỏi.
Chó con: "Ngu xuẩn, bác sĩ đã sớm nói rồi, ngươi đừng giả vờ."
Yến Tháp không chú ý đến sự giao tranh giữa hai đứa chúng nó, thấy dê con trầm mặc không nói, mới bừng tỉnh: "Tình huống hiện tại của cậu không thích hợp để nói chuyện phải không?"
Có thể nói liền phải thừa nhận thân phận, thừa nhận rồi thì phải rời đi.
Vì thế dê con nhanh chóng gật đầu, làm bộ vô cùng suy yếu nằm ở trên giường, mảnh mai kêu một tiếng.
Nó không phát hiện chó con trong lòng ngực Yến Tháp ngẩn đầu nhìn nó một cái, đặc biệt là sau khi ánh mắt của Yến Tháp có chút biến hóa, chó con liền nheo nheo mắt.
Dê con thấy ánh mắt của Yến Tháp trở nên nhu hòa liền vội vàng kêu to vài tiếng, thấy vậy sắc mặt của Yến Tháp hoàn toàn nhu hoà, sờ sờ lỗ tai nó: "Còn đau không?"
Cảm nhận được sự quan tâm của hắn, dê con liền lắc đầu, sau khi tỉnh lại nó phát hiện mình đã khá hơn. Rõ ràng trước kia mỗi lần phát bệnh thân thể sẽ khó chịu trong một đoạn thời gian, thậm chí sẽ kéo dài đến lần phát tác tiếp theo.
Nhưng mà nó hiện tại thật sự không khó chịu, thậm chí còn rất thoải mái.
Chó con: "A."
Dê con: "...Thổ cẩu, không nói được thì đừng nói, nếu không tôi cũng đem chuyện anh là thú nhân thành niên nói cho Tháp Tháp biết."
"A, lúc nãy ai đó vừa bảo mình không thể nói chuyện, làm phiền cậu có giả bộ thì giả bộ cho giống một chút."
Dê con: A a a a tức chết rồi!
Bởi vì Yến Tháp vẫn còn ở chỗ này nên cho dù dê con có tức giận cũng không thể biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng cái con chó này một lần lại thêm một lần.
Vô cùng phẫn nộ.JPG
Chó con thấy dê con tức giận, nhớ tới lúc trước Yến Tháp dung túng cho con dê giả bộ đáng thương làm nũng này, tâm tình bỗng dưng thật thoải mái.
Trách y sao?
Đều là thú nhân thành niên vậy mà còn học ấu tể làm nũng cầu sủng ái, loại hành vi không biết xấu hổ như thế phải ngăn chặn lại.
Cho nên không thể trách hắn, là do con dê này sai.
Yến Tháp thấy dê con không có chuyện gì, thậm chí rất có tinh lực nên mới thoáng yên tâm: "Đói bụng không, cậu có muốn ăn giò không? Tôi đi làm."
Dê con liếm liếm tay hắn, Yến Tháp vô cùng minh bạch ý tứ của nó, cười nói: "Chỉ cần tôi làm thì đều ăn?"
Quả nhiên dê con gật gật đầu.
Yến Tháp nhịn không được sờ bộ lông trắng trẻo mềm mại trên người nó, vuốt xong mới phát hiện động tác của mình có chút không thích đáng, trong lời nói liền mang ý tứ xin lỗi.
"Thực xin lỗi, lại quên mất cậu không phải là ấu tể."
Dê con ước gì hắn quên luôn chuyện này đi, vội vàng cọ cọ hắn, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Thật là một con dê nhỏ tính tình thật tốt.
Yến Tháp ở trong lòng thầm cảm thán.
Sau khi hắn thành niên, tuy rằng cũng rất thích người khác vuốt mình, nhưng mà có rất ít cơ hội như vậy, rái cá biển ở trên trái đất là động vật được bảo hộ, thời gian hắn sống trong vườn bách thú, du khách chỉ có thể thông qua lớp kính mà nhìn hắn, nhiều nhất là lặn xuống nước cùng hắn thôi, nhưng mà quy định vô cùng nghiêm khắc, không thể tùy ý đụng vào hắn, trừ phi hắn chủ động tới gần.
Sau đó Yến Tháp liền trở thành nhãi con được hoan nghênh nhất vườn bách thú.
Bởi vì hắn luôn bơi lại gần bọn họ cầu vuốt.
Dùng loại tâm tình này suy nghĩ một chút, có khả năng dê con cũng thích được người khác vuốt vuốt lông, hơn nữa tính tình của dê nhỏ tương đối tốt, cũng thật ôn nhu.
Dê con bây giờ đang cùng chó con cãi lộn.
Đơn phương.
"Thổ cẩu!"
"Kẻ lừa đảo!"
...Loại ngôn ngữ không nhẹ không nặng này hoàn toàn không có cách nào xúc phạm đến chó con, chó con vốn xuất thân từ một hành tinh hỗn loạn, lời nói gì mà chưa từng nghe qua.
Y thật sự không muốn quan tâm đến con dê thiểu năng này, nhưng mà đã lâu rồi chưa có ai nói chuyện với y.
Vì vậy y khinh thường nói: "Chỉ như thế?"
Dê con nhỏ: "Chó chết!!!"
Đôi mắt của dê con bỗng tràn đầy sức sống, một chút cũng không giống như người bị bệnh, Yến Tháp một bên cảm thấy dê con hồi phục thật nhanh, một bên sờ sờ hai đứa nhóc con.
"Tôi đi nấu cơm đây, tiểu Al, con phải bồi Miên Miên chơi đó." "Hai đứa phải ngoan ngoãn đó có biết không?"
Lúc này hai kẻ đang có tinh thần mắng nhau mới dừng lại.
Chó con: "Gâu gâu gâu." Nó mới không chơi với thể loại nhãi con nhược trí này
Dê con nhỏ: "Beee." Thổ cẩu chết tiệt!!!!
Yến Tháp vô cùng vui mừng nhìn chúng nó: "Tôi đi nấu cơm đây, ngoan!"
Sau khi trấn ai hai đứa nhóc lông xù, vừa lúc Tiểu Thất tới gõ cửa, Yến Tháp đi đến phòng bếp mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị tốt rồi, hắn liền khom lưng ôm Tiểu Thất một cái.
Không có chút khách khí nào mà khen nó: "Tiểu Thất thật là lợi hại."
Trên mặt của Tiểu Thất xuất hiện hai đóa hoa nhỏ đỏ ửng giống nhau: "Cảm ơn tiểu chủ nhân khích lệ, tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng."
Nó ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tháp, cố ý lộ ra mặt của mình, ý đồ vô cùng rõ ràng, Yến Tháp đương nhiên có để ý đến.
Hắn kinh hô: "... Tiểu Thất, có phải trên đường đi cậu bị cháy hỏng không?"
Tiểu Thất: "... Không có đâu tiểu chủ nhân."
Yến Tháp ôm bụng cười.
"Đùa cậu thôi, Tiểu Thất đỏ mặt thật đáng yêu."
Tiểu Thất ngẩng đầu lên, học bộ dáng làm nũng của hai đứa nhóc, hừ một tiếng, sắc mặt mang theo chờ mong mà nhìn Yến Tháp, có chút kiêu ngạo mà nói: "Tôi bỏ thêm một ít trình tự cho mình, cho nên có thể xuất hiện biểu tình này nga."
Yến Tháp tò mò chọc chọc mặt nó, có chút lạnh, mang theo sự chờ mong của Tiểu Thất hỏi: "Đây là bộ dáng thẹn thùng sao?"
Hai tay Tiểu Thất nắm lấy nhau, mặt càng thêm đỏ, "Đúng vậy, có đẹp không, có phải..." Có phải hơi mất tự nhiên không, có phải cảm thấy người máy không nên như vậy không.
Yến Tháp gật đầu khẳng định: "Rất đẹp, tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu!"
Tiểu Thất chớp chớp mắt: "Cảm ơn tiểu chủ nhân."
Nói xong, Yến Tháp xoa xoa đầu nó rồi đứng lên, thoạt nhìn có vẻ không muốn hỏi tiếp, lúc mà hắn muốn nhấc chân đi vào trong phòng bếp, Tiểu Thất nhịn không được hỏi: "Tiểu chủ nhân, ngài không muốn nhìn xem mặt tôi có biểu tình khác không hả?"
Nghe thấy lời nó nói, Yến Tháp dừng chân, có chút buồn cười mà nhìn ánh mắt chấp nhất của nó "Tiểu Thất, người khi có cảm xúc khác nhau thì mới có biểu tình khác, hiện tại cậu không vui sao? Chẳng lẽ muốn tức giận?"
Tiểu Thất bị hắn nói có chút ngây ngốc: "Không tức giận, tôi không giận tiểu chủ nhân."
Yến Tháp khom lưng bế nó lên, biết nó không hiểu mới chậm rãi nói với nó: "Vậy hiện tại cậu không tức giận thì không cần miễn cưỡng chính mình lộ ra biểu tình khác."
"Tôi hy vọng cậu cả đời cũng không biết thương tâm."
Tiểu Thất bỗng nhiên duỗi tay che mặt, mãi cho đến khi Yến Tháp thả nó xuống, nó mới buông tay ra, trên mặt rất sạch sẽ, gương mặt chuyên chú của người máy nói: "Tôi giúp ngài lấy đồ."
Yến Tháp chớp chớp mắt nói: "Lúc này không thẹn thùng nữa?" Ngón tay dài trắng nõn của hắn đè đè đỉnh đầu của Tiểu Thất, phảng phất có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Tiểu Thất hư rồi?"
Lúc này mặt của Tiểu Thất không ngừng đỏ lên, tựa như bị thiêu cháy.
Bên tai của nó vang lên tiếng cười của Yến Tháp, nó có chút oán giận mà nhìn về chủ nhân nhỏ của mình: "Ngài khi dễ ta."
Nếu nó là một con ấu tể lông xù, có thể mềm mại ghé vào trên đầu gối của chủ nhân, dùng cái móng phấn phấn nộn nộn của mình mà giẫm nhẹ lên người chủ nhân, còn có thể được chủ nhân niết lỗ tai, nhất định phải giống như con dê cùng con chó kia, mềm hơn cả chúng nó.
Như vậy chủ nhân nó nhất định sẽ thích nó nhất.
Đáng tiếc nó không phải, nó chỉ là một con người máy cũ nát bị người ta đào thải mà thôi.
Trong mắt của Tiểu Thất ngày càng ảm đạm, thời điểm mà chủ nhân nhỏ của nó chưa xuất hiện, mỗi ngày nó đều cầu xin đừng có ai vào trong phòng ở này, nhưng sau khi chủ nhân đến Tiểu Thất lại hy vọng có thể cùng chủ nhân sinh hoạt mãi bên nhau.
Một cái khăn lông lạnh đột nhiên phủ xuống đỉnh đầu nó, che đi gương mặt đang đỏ bừng, cái thứ đó cũng đánh gãy cảm xúc của nó.
Đúng vậy, nó là người máy của tiểu chủ nhân, chỉ cần cậu ấy không chê nó, thì nó có thể ở lại thật lâu.
Tiểu Thất không có lấy khăn lông ra, nó lặng lẽ hít vào một hơi, phảng phất có thể ngửi được hương vị của chủ nhân nhỏ.
Tuy rằng nó không có khứu giác.
Yến Tháp hạ tay xuống, đem bọt biển trên trán nó lau khô, "Vừa rồi suy nghĩ cái gì, tôi đẩy trán cậu hai lần cũng không nhận ra?"
Tiểu Thất nghĩ nghĩ hỏi: "Tiểu chủ nhân, Tiểu Thất có thể ở bên cạnh ngài cả đời không?"
"Đương nhiên." Yến Tháp cảm thấy kì quái vì sao nó lại muốn hỏi cái loại vấn đề này, hắn ở đây lâu như vậy, rất nhiều đồ đạc đều là Tiểu Thất dạy cho hắn, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn mua một người máy mới.
Đối với Yến Tháp mà nói, Tiểu Thất tốt nhất.
Tiểu Thất xem như đây là một lời hứa vô cùng trân quý, nghiêm túc gật gật đầu... nếu như xem nhẹ đi vết hồng hồng trên mặt của nó.
Yến Tháp nhìn thấy liền muốn cười, không biết có phải Tiểu Thất xảy ra vấn đề rồi hay không, thời điểm mà nó đỏ mặt, bờ đầu trụi lủi của nó thế mà cũng có màu hồng, phát phất như một cái đèn màu đỏ thật lớn.
"Có thể giúp tôi lấy dùm một bộ bao tay mới không? Cảm ơn Tiểu Thất."
"Có thể, tiểu chủ nhân."
"Đèn màu" cùng tay cùng chân chạy ra ngoài, chờ đến một nơi hoàn toàn không thấy Yến Tháp đâu nó tự dưng phát ra âm thanh, toàn bộ đỉnh đầu màu hồng liền chuyển thành màu trắng.
Tiểu Thất đỏ mặt, đỉnh đầu bốc khói, chậm rãi lặp lại nói: "Không cần cảm ơn, tiểu chủ nhân."
Yến Tháp không biết phía sau lưng mình phát sinh ra chuyện gì, hắn chuẩn bị làm bánh ngọt cho Miên Miên, bấy lâu ở chung, hắn hoàn toàn hiểu rõ mấy sở thích ở phương diện ăn uống của hai đứa nhóc.
Miên Miên thích ăn ngọt, có thể ăn thịt cũng có thể ăn chay, nhưng lại thích hương vị của thịt cá.
Alvis ban đầu cho cái gì cũng ăn, chỉ cần có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể thì đều nuốt xuống, thường ăn đến mức cái bụng trở thành quá bóng nhỏ, nhưng về sau cũng không tránh khỏi lộ ra một ít thói quen trong phương diện ăn uống -- thích ăn thịt, thịt gì cũng ăn, ghét phải dùng bữa, một khi có chút ghét thì cái gì cũng không ăn, rau hành màu xanh đều phải dẹp hết.
Làm hại Yến Tháp mỗi lần thấy nó như vậy đều không khỏi lo lắng kén ăn như vậy có ảnh hưởng đến chuyện phát dục của thân thể hay không, nhưng mà chó con cũng không có chuyện gì, thần kinh bị tổn thương lại nhanh chóng khôi phục lại.
Có lẽ là thể chất của thú nhân ở Liên Bang không giống nhau, Yến Tháp chỉ có thể tự an ủi mình như vậy thôi.
Lần này Yến Tháp định sẽ làm bánh kem vải mà lần trước hắn chưa làm được, đem bánh quy mài mỏng sạch sẽ sau đó bỏ vào trong túi, đập thành bột phấn sau đó cho vào trong khuôn đúc, lại cho thêm mỡ vàng, khuấy đều sau đó ướp lạnh.
Máy móc ở tinh tế dùng thật tốt, mấy bước vô cùng phiền toái đều được rút ngắn thời gian làm.
Trước kia Yến Tháp cần phải ướp lạnh đến gần một giờ, hiện tại chỉ cần hai phút đã có thể làm rồi.
Trong quá trình chờ đợi, Yến Tháp bỗng nhớ tới một việc.
Ngày hôm qua bởi vì dê con xảy ra chuyện, nên hắn đã hứa với các fans bữa khuya sẽ đổi thành bữa trưa hôm nay, Yến Tháp nhìn thời gian, đã 11 giờ 45 phút.
Vừa lúc cũng là thời gian ăn cơm, cứ vậy mở livestream đi.
Yến Tháp đang ngủ say theo bản năng xoa xoa đầu nhỏ của nó, ôm chặt bảo bảo đang ấm áp trong lòng ngực. Chó con nhìn về phía dê con nhỏ, dê con lập tức nghe được một tiếng cười lạnh.
Dê con nhỏ: "...#&@:)" muốn mắng người.
"Ngươi là ai?" Nó vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chó con.
Chó con không quan tâm nó, chỉ ghé vào trong ngực của Yến Tháp, chóp mũi ngửi mùi nhàn nhạt trên người Yến Tháp, dường như có mùi vị ướt át của biển, cũng khá tốt.
Trong lúc dê con cho rằng nó sẽ không trả lời, chợt nghe nó nói một câu.
"Tôi biết cậu là ai."
Dê con hơi không tin lời nó nói, cho rằng đối phương chỉ đang giả vờ.
Chó con liếm liếm móng vuốt, vô cùng chính xác kêu ra tên của dê con: "Moore Simon."
Rất nhiều năm trước, gia tộc Simon liên tục có người đảm nhiệm vị trí nghị trưởng tại hành tinh chủ, còn bồi dưỡng được mấy tên nguyên soái, đáng tiếc bởi vì chứng cuồng bạo, những người này đều không sống lâu, thanh danh bên ngoài lại không có một ai có thể gánh được gia nghiệp dẫn đến gia tộc Simon hiện tại có một địa vị vô cùng lúng túng.
Moore là người có thiên phú nhất trong vòng năm mươi năm nay, vốn dĩ mười năm trước đã có cơ hội tỏa sáng rực rỡ trên chiến trường, nói không chừng đã có thể cạnh tranh cao thấp với nguyên soái Alvis hiện tại, đáng tiếc là chưa kịp tốt nghiệp đại học thì thân thể đã xảy ra vấn đề.
Chuyện đó đã mười mấy năm rồi.
Alvis vốn tưởng rằng Moore đã chết, không nghĩ đến hắn còn sống, hơn nữa còn sống cho tới bây giờ, ở ngay trước mặt làm chướng ngại của y.
Nghĩ đến Yến Tháp luôn khẩn trương cho dê con nhỏ, chó con, cũng chính là Alvis, có chút khó chịu mà dùng móng vuốt dẫm dẫm hắn vài cái, động tác rất nhẹ, như thể đang xoa bóp.
Moore bị nhận ra thân phận cảnh giác nhìn về phía y, trong tiềm thức không ngừng tìm tòi xem có ai quen biết mình có nguyên hình là chó.
Nhưng mà gia tộc thuộc chủng loài này ở hành tinh chủ chính là Husky, nhưng con chó này thuộc về nhà ai?
Alvis thấy hắn như vậy liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, đơn giản là chỉ muốn biết thân phận của y, y vô cùng thảnh thơi mà nhắm mắt lại, ủn vào trong lòng ngực của Yến Tháp.
"Người nhà của cậu hẳn sẽ rất nhanh tìm thấy cậu, đến lúc đó nhớ rời đi trước." Đừng có dọa đến Yến Tháp.
Moore biết y có ý tứ gì, dù sau cũng sinh hoạt cùng nhau trong thời gian dài, hắn có thể nhận ra Yến Tháp chỉ là một thú nhân bình thường, không tiếp xúc nhiều thứ, nếu người nhà hắn tìm được Yến Tháp trước, có khả năng sẽ nói ra vài thứ kỳ quái.
Nếu không muốn quấy rầy sinh hoạt bình tĩnh của Yến Tháp, hẳn chỉ có thể chủ động rời đi.
Đạo lý này hắn biết, nhưng khi chó con nói như vậy, hắn lại cảm thấy trong lòng người kia rõ ràng có chút đắc ý, khó chịu nói: "Vì sao chỉ có tôi đi mà anh không đi?"
Chó con nghe được lời của hắn, mắt cũng lười mở miệng... đã qua nhiều năm như vậy, tên Moore này vẫn thích nói những lời vô nghĩa.
Ở bên cạnh cục lông nhỏ này thoải mái như vậy, vì cái gì y phải rời khỏi, y cũng chẳng có người nhà tìm mình, chỉ có kẻ thù muốn tìm y để ám sát mà thôi, chỉ cần bản thân không tự mình động thủ thì sẽ không đem lại phiền toái cho Yến Tháp.
Cho nên nuôi y có lợi hơn so với Moore.
Moore còn đang chờ y trả lời, chờ đến khi mình sắp ngủ rồi mới chợt bừng tỉnh nhận ra, tên kia đã sớm ngủ, chỉ là cố ý khiến hắn khó chịu thôi.
Tính cách của người này cũng thật ác liệt.
Moore ngồi mắng con chó không biết tên họ đang ngủ say kia.
Ngày hôm sau, Yến Tháp dưới sự năn nỉ của dê con nhỏ, mang theo hai đứa nhãi con cùng Tiểu Thất về nhà.
Dê con cũng không có chuyện gì lớn, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, Yến Tháp bảo nó ở trên giường nghỉ, lại thấy nó trợn tròn mắt nhìn mình, ánh mắt đáng thương hề hề, Yến Tháp mềm lòng, nhỏ nhẹ hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Dê con: "..."
Biểu tình của nó rõ ràng là sửng sốt, ánh mắt có chút mơ hồ, không biết tại sao Yến Tháp đột nhiên hỏi vấn đề này, chính xác mà nói đó giờ Yến Tháp chỉ hỏi chúng nó ăn cái gì chơi cái gì, những cái vấn đề này thường thường sẽ không hỏi.
Chó con: "Ngu xuẩn, bác sĩ đã sớm nói rồi, ngươi đừng giả vờ."
Yến Tháp không chú ý đến sự giao tranh giữa hai đứa chúng nó, thấy dê con trầm mặc không nói, mới bừng tỉnh: "Tình huống hiện tại của cậu không thích hợp để nói chuyện phải không?"
Có thể nói liền phải thừa nhận thân phận, thừa nhận rồi thì phải rời đi.
Vì thế dê con nhanh chóng gật đầu, làm bộ vô cùng suy yếu nằm ở trên giường, mảnh mai kêu một tiếng.
Nó không phát hiện chó con trong lòng ngực Yến Tháp ngẩn đầu nhìn nó một cái, đặc biệt là sau khi ánh mắt của Yến Tháp có chút biến hóa, chó con liền nheo nheo mắt.
Dê con thấy ánh mắt của Yến Tháp trở nên nhu hòa liền vội vàng kêu to vài tiếng, thấy vậy sắc mặt của Yến Tháp hoàn toàn nhu hoà, sờ sờ lỗ tai nó: "Còn đau không?"
Cảm nhận được sự quan tâm của hắn, dê con liền lắc đầu, sau khi tỉnh lại nó phát hiện mình đã khá hơn. Rõ ràng trước kia mỗi lần phát bệnh thân thể sẽ khó chịu trong một đoạn thời gian, thậm chí sẽ kéo dài đến lần phát tác tiếp theo.
Nhưng mà nó hiện tại thật sự không khó chịu, thậm chí còn rất thoải mái.
Chó con: "A."
Dê con: "...Thổ cẩu, không nói được thì đừng nói, nếu không tôi cũng đem chuyện anh là thú nhân thành niên nói cho Tháp Tháp biết."
"A, lúc nãy ai đó vừa bảo mình không thể nói chuyện, làm phiền cậu có giả bộ thì giả bộ cho giống một chút."
Dê con: A a a a tức chết rồi!
Bởi vì Yến Tháp vẫn còn ở chỗ này nên cho dù dê con có tức giận cũng không thể biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng cái con chó này một lần lại thêm một lần.
Vô cùng phẫn nộ.JPG
Chó con thấy dê con tức giận, nhớ tới lúc trước Yến Tháp dung túng cho con dê giả bộ đáng thương làm nũng này, tâm tình bỗng dưng thật thoải mái.
Trách y sao?
Đều là thú nhân thành niên vậy mà còn học ấu tể làm nũng cầu sủng ái, loại hành vi không biết xấu hổ như thế phải ngăn chặn lại.
Cho nên không thể trách hắn, là do con dê này sai.
Yến Tháp thấy dê con không có chuyện gì, thậm chí rất có tinh lực nên mới thoáng yên tâm: "Đói bụng không, cậu có muốn ăn giò không? Tôi đi làm."
Dê con liếm liếm tay hắn, Yến Tháp vô cùng minh bạch ý tứ của nó, cười nói: "Chỉ cần tôi làm thì đều ăn?"
Quả nhiên dê con gật gật đầu.
Yến Tháp nhịn không được sờ bộ lông trắng trẻo mềm mại trên người nó, vuốt xong mới phát hiện động tác của mình có chút không thích đáng, trong lời nói liền mang ý tứ xin lỗi.
"Thực xin lỗi, lại quên mất cậu không phải là ấu tể."
Dê con ước gì hắn quên luôn chuyện này đi, vội vàng cọ cọ hắn, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Thật là một con dê nhỏ tính tình thật tốt.
Yến Tháp ở trong lòng thầm cảm thán.
Sau khi hắn thành niên, tuy rằng cũng rất thích người khác vuốt mình, nhưng mà có rất ít cơ hội như vậy, rái cá biển ở trên trái đất là động vật được bảo hộ, thời gian hắn sống trong vườn bách thú, du khách chỉ có thể thông qua lớp kính mà nhìn hắn, nhiều nhất là lặn xuống nước cùng hắn thôi, nhưng mà quy định vô cùng nghiêm khắc, không thể tùy ý đụng vào hắn, trừ phi hắn chủ động tới gần.
Sau đó Yến Tháp liền trở thành nhãi con được hoan nghênh nhất vườn bách thú.
Bởi vì hắn luôn bơi lại gần bọn họ cầu vuốt.
Dùng loại tâm tình này suy nghĩ một chút, có khả năng dê con cũng thích được người khác vuốt vuốt lông, hơn nữa tính tình của dê nhỏ tương đối tốt, cũng thật ôn nhu.
Dê con bây giờ đang cùng chó con cãi lộn.
Đơn phương.
"Thổ cẩu!"
"Kẻ lừa đảo!"
...Loại ngôn ngữ không nhẹ không nặng này hoàn toàn không có cách nào xúc phạm đến chó con, chó con vốn xuất thân từ một hành tinh hỗn loạn, lời nói gì mà chưa từng nghe qua.
Y thật sự không muốn quan tâm đến con dê thiểu năng này, nhưng mà đã lâu rồi chưa có ai nói chuyện với y.
Vì vậy y khinh thường nói: "Chỉ như thế?"
Dê con nhỏ: "Chó chết!!!"
Đôi mắt của dê con bỗng tràn đầy sức sống, một chút cũng không giống như người bị bệnh, Yến Tháp một bên cảm thấy dê con hồi phục thật nhanh, một bên sờ sờ hai đứa nhóc con.
"Tôi đi nấu cơm đây, tiểu Al, con phải bồi Miên Miên chơi đó." "Hai đứa phải ngoan ngoãn đó có biết không?"
Lúc này hai kẻ đang có tinh thần mắng nhau mới dừng lại.
Chó con: "Gâu gâu gâu." Nó mới không chơi với thể loại nhãi con nhược trí này
Dê con nhỏ: "Beee." Thổ cẩu chết tiệt!!!!
Yến Tháp vô cùng vui mừng nhìn chúng nó: "Tôi đi nấu cơm đây, ngoan!"
Sau khi trấn ai hai đứa nhóc lông xù, vừa lúc Tiểu Thất tới gõ cửa, Yến Tháp đi đến phòng bếp mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị tốt rồi, hắn liền khom lưng ôm Tiểu Thất một cái.
Không có chút khách khí nào mà khen nó: "Tiểu Thất thật là lợi hại."
Trên mặt của Tiểu Thất xuất hiện hai đóa hoa nhỏ đỏ ửng giống nhau: "Cảm ơn tiểu chủ nhân khích lệ, tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng."
Nó ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tháp, cố ý lộ ra mặt của mình, ý đồ vô cùng rõ ràng, Yến Tháp đương nhiên có để ý đến.
Hắn kinh hô: "... Tiểu Thất, có phải trên đường đi cậu bị cháy hỏng không?"
Tiểu Thất: "... Không có đâu tiểu chủ nhân."
Yến Tháp ôm bụng cười.
"Đùa cậu thôi, Tiểu Thất đỏ mặt thật đáng yêu."
Tiểu Thất ngẩng đầu lên, học bộ dáng làm nũng của hai đứa nhóc, hừ một tiếng, sắc mặt mang theo chờ mong mà nhìn Yến Tháp, có chút kiêu ngạo mà nói: "Tôi bỏ thêm một ít trình tự cho mình, cho nên có thể xuất hiện biểu tình này nga."
Yến Tháp tò mò chọc chọc mặt nó, có chút lạnh, mang theo sự chờ mong của Tiểu Thất hỏi: "Đây là bộ dáng thẹn thùng sao?"
Hai tay Tiểu Thất nắm lấy nhau, mặt càng thêm đỏ, "Đúng vậy, có đẹp không, có phải..." Có phải hơi mất tự nhiên không, có phải cảm thấy người máy không nên như vậy không.
Yến Tháp gật đầu khẳng định: "Rất đẹp, tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu!"
Tiểu Thất chớp chớp mắt: "Cảm ơn tiểu chủ nhân."
Nói xong, Yến Tháp xoa xoa đầu nó rồi đứng lên, thoạt nhìn có vẻ không muốn hỏi tiếp, lúc mà hắn muốn nhấc chân đi vào trong phòng bếp, Tiểu Thất nhịn không được hỏi: "Tiểu chủ nhân, ngài không muốn nhìn xem mặt tôi có biểu tình khác không hả?"
Nghe thấy lời nó nói, Yến Tháp dừng chân, có chút buồn cười mà nhìn ánh mắt chấp nhất của nó "Tiểu Thất, người khi có cảm xúc khác nhau thì mới có biểu tình khác, hiện tại cậu không vui sao? Chẳng lẽ muốn tức giận?"
Tiểu Thất bị hắn nói có chút ngây ngốc: "Không tức giận, tôi không giận tiểu chủ nhân."
Yến Tháp khom lưng bế nó lên, biết nó không hiểu mới chậm rãi nói với nó: "Vậy hiện tại cậu không tức giận thì không cần miễn cưỡng chính mình lộ ra biểu tình khác."
"Tôi hy vọng cậu cả đời cũng không biết thương tâm."
Tiểu Thất bỗng nhiên duỗi tay che mặt, mãi cho đến khi Yến Tháp thả nó xuống, nó mới buông tay ra, trên mặt rất sạch sẽ, gương mặt chuyên chú của người máy nói: "Tôi giúp ngài lấy đồ."
Yến Tháp chớp chớp mắt nói: "Lúc này không thẹn thùng nữa?" Ngón tay dài trắng nõn của hắn đè đè đỉnh đầu của Tiểu Thất, phảng phất có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Tiểu Thất hư rồi?"
Lúc này mặt của Tiểu Thất không ngừng đỏ lên, tựa như bị thiêu cháy.
Bên tai của nó vang lên tiếng cười của Yến Tháp, nó có chút oán giận mà nhìn về chủ nhân nhỏ của mình: "Ngài khi dễ ta."
Nếu nó là một con ấu tể lông xù, có thể mềm mại ghé vào trên đầu gối của chủ nhân, dùng cái móng phấn phấn nộn nộn của mình mà giẫm nhẹ lên người chủ nhân, còn có thể được chủ nhân niết lỗ tai, nhất định phải giống như con dê cùng con chó kia, mềm hơn cả chúng nó.
Như vậy chủ nhân nó nhất định sẽ thích nó nhất.
Đáng tiếc nó không phải, nó chỉ là một con người máy cũ nát bị người ta đào thải mà thôi.
Trong mắt của Tiểu Thất ngày càng ảm đạm, thời điểm mà chủ nhân nhỏ của nó chưa xuất hiện, mỗi ngày nó đều cầu xin đừng có ai vào trong phòng ở này, nhưng sau khi chủ nhân đến Tiểu Thất lại hy vọng có thể cùng chủ nhân sinh hoạt mãi bên nhau.
Một cái khăn lông lạnh đột nhiên phủ xuống đỉnh đầu nó, che đi gương mặt đang đỏ bừng, cái thứ đó cũng đánh gãy cảm xúc của nó.
Đúng vậy, nó là người máy của tiểu chủ nhân, chỉ cần cậu ấy không chê nó, thì nó có thể ở lại thật lâu.
Tiểu Thất không có lấy khăn lông ra, nó lặng lẽ hít vào một hơi, phảng phất có thể ngửi được hương vị của chủ nhân nhỏ.
Tuy rằng nó không có khứu giác.
Yến Tháp hạ tay xuống, đem bọt biển trên trán nó lau khô, "Vừa rồi suy nghĩ cái gì, tôi đẩy trán cậu hai lần cũng không nhận ra?"
Tiểu Thất nghĩ nghĩ hỏi: "Tiểu chủ nhân, Tiểu Thất có thể ở bên cạnh ngài cả đời không?"
"Đương nhiên." Yến Tháp cảm thấy kì quái vì sao nó lại muốn hỏi cái loại vấn đề này, hắn ở đây lâu như vậy, rất nhiều đồ đạc đều là Tiểu Thất dạy cho hắn, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn mua một người máy mới.
Đối với Yến Tháp mà nói, Tiểu Thất tốt nhất.
Tiểu Thất xem như đây là một lời hứa vô cùng trân quý, nghiêm túc gật gật đầu... nếu như xem nhẹ đi vết hồng hồng trên mặt của nó.
Yến Tháp nhìn thấy liền muốn cười, không biết có phải Tiểu Thất xảy ra vấn đề rồi hay không, thời điểm mà nó đỏ mặt, bờ đầu trụi lủi của nó thế mà cũng có màu hồng, phát phất như một cái đèn màu đỏ thật lớn.
"Có thể giúp tôi lấy dùm một bộ bao tay mới không? Cảm ơn Tiểu Thất."
"Có thể, tiểu chủ nhân."
"Đèn màu" cùng tay cùng chân chạy ra ngoài, chờ đến một nơi hoàn toàn không thấy Yến Tháp đâu nó tự dưng phát ra âm thanh, toàn bộ đỉnh đầu màu hồng liền chuyển thành màu trắng.
Tiểu Thất đỏ mặt, đỉnh đầu bốc khói, chậm rãi lặp lại nói: "Không cần cảm ơn, tiểu chủ nhân."
Yến Tháp không biết phía sau lưng mình phát sinh ra chuyện gì, hắn chuẩn bị làm bánh ngọt cho Miên Miên, bấy lâu ở chung, hắn hoàn toàn hiểu rõ mấy sở thích ở phương diện ăn uống của hai đứa nhóc.
Miên Miên thích ăn ngọt, có thể ăn thịt cũng có thể ăn chay, nhưng lại thích hương vị của thịt cá.
Alvis ban đầu cho cái gì cũng ăn, chỉ cần có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể thì đều nuốt xuống, thường ăn đến mức cái bụng trở thành quá bóng nhỏ, nhưng về sau cũng không tránh khỏi lộ ra một ít thói quen trong phương diện ăn uống -- thích ăn thịt, thịt gì cũng ăn, ghét phải dùng bữa, một khi có chút ghét thì cái gì cũng không ăn, rau hành màu xanh đều phải dẹp hết.
Làm hại Yến Tháp mỗi lần thấy nó như vậy đều không khỏi lo lắng kén ăn như vậy có ảnh hưởng đến chuyện phát dục của thân thể hay không, nhưng mà chó con cũng không có chuyện gì, thần kinh bị tổn thương lại nhanh chóng khôi phục lại.
Có lẽ là thể chất của thú nhân ở Liên Bang không giống nhau, Yến Tháp chỉ có thể tự an ủi mình như vậy thôi.
Lần này Yến Tháp định sẽ làm bánh kem vải mà lần trước hắn chưa làm được, đem bánh quy mài mỏng sạch sẽ sau đó bỏ vào trong túi, đập thành bột phấn sau đó cho vào trong khuôn đúc, lại cho thêm mỡ vàng, khuấy đều sau đó ướp lạnh.
Máy móc ở tinh tế dùng thật tốt, mấy bước vô cùng phiền toái đều được rút ngắn thời gian làm.
Trước kia Yến Tháp cần phải ướp lạnh đến gần một giờ, hiện tại chỉ cần hai phút đã có thể làm rồi.
Trong quá trình chờ đợi, Yến Tháp bỗng nhớ tới một việc.
Ngày hôm qua bởi vì dê con xảy ra chuyện, nên hắn đã hứa với các fans bữa khuya sẽ đổi thành bữa trưa hôm nay, Yến Tháp nhìn thời gian, đã 11 giờ 45 phút.
Vừa lúc cũng là thời gian ăn cơm, cứ vậy mở livestream đi.
_N.L_