Chương 10
Lữ Lan Lan là người dẫn đường?
Trên mặt Sài Cương tràn đầy dấu chấm hỏi.
Từ lúc Tô Mạch nói cho anh ta biết, trong số bọn họ có người dẫn đường, Sài Cương đầu tiên là nghi ngờ Đới Hưng Chương cùng Tiêu Nhã, thậm chí ngay cả Mark cũng bị anh ta hoài nghi, nhưng lại quên đi Lữ Lan Lan.
Này cũng không khó hiểu, dù sao so với Tô Mạch lý trí tỉnh táo, Lữ Lan Lan vừa ra trận đã thất kinh thực sự quá bình thường. Mà xem biểu hiện của cô ta từ đầu tới giờ, đúng là một cái người mới đột nhiên đi nhầm vào thế giới khủng bố, hoảng hồn sợ hãi.
Nếu cái tin này không phải do Tô Mạch nói cho anh ta biết, Sài Cương tình nguyện tin tưởng kẻ dẫn đường đang ẩn nấp trong số bọn họ chính là Tô Mạch.
Lữ Lan Lan rất muốn tiếp tục giả vờ vô tội, nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tô Mạch, liền biết rõ lúc này diễn thôi cũng vô dụng, thu hồi vẻ hoang mang hoảng hốt trên mặt, khôi phục thành vẻ thong dong bình tĩnh mà chỉ có người chơi chính thức mới có.
Ba! Ba! Ba!
Vỗ tay ba cái, Lữ Lan Lan mang theo kính nể nói: "Khi trò chơi mới bắt đầu, tôi đã cảm thấy anh không giống một người mới bình thường, giống như vì Mộng Cảnh Thiên Đường mà sinh.. Nói một chút, đến cùng làm sao nhìn thấu tôi?"
Lữ Lan Lan tự nhận bản thân đã giấu rất kỹ, biểu hiện của cô ta rất giống với hành vi của một người mới. Tô Mạch bình tĩnh như vậy, rõ ràng không phải nhất thời nghĩ ra, cô cảm thấy rất hiếu kì, y từ chỗ nào nhìn ra sơ hở.
"Ba điểm."
Lữ Lan Lan trừng lớn hai mắt, "Nhiều như vậy? Lừa nhau hay gì, kỹ năng diễn xuất của tôi kém như vậy thật sao?"
Tô Mạch ung dung không vội đóng cửa phòng, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Lữ Lan Lan, chậm rãi đi tới một bức tranh sơn dầu trong phòng. Thấy thế, đáy mắt Lữ Lan Lan chợt lóe sự hoang mang nhỏ đến không thể nhận ra, Tô Mạch quay lưng về phía cô ta cùng Sài Cương chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ đều không phát hiện.
"Cái thứ nhất, son môi; thời gian chúng ta tiến vào trò chơi là hừng đông, trong túi cô lại có son môi, vốn rất là kỳ quái."
"Ai nha! Thiên tính chả con gái là thích chưng diện, son môi chính là sinh mạng thứ hai của chúng tôi, dù nửa đêm ra cửa cũng phải đẹp!" Lữ Lan Lan một mặt bất mãn.
Tô Mạch dựa vào tường tiếp tục nói, "Nhưng khi tất cả mọi người đang tìm kiếm manh mối, cô lại cố ý cầm gương trang điểm để trang lại cực kỳ kỳ quái, đặc biệt là khi thêm vào hai việc sau."
Gương trang điểm là con đường duy nhất trong cả phòng, có thể chú ý tới gương trang điểm đầu tiên, cũng dẫn dắt toàn bộ bọn họ để ý đến gương, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
"Điểm thứ hai, báo; cô đem mình giả thành người mới nhát gan nhu nhược, nhưng sau khi thi thể nữ vừa rời đi, cô lại dám một mình đi lấy báo.. Đương nhiên, quan trọng nhất là, cô trong thời gian ngắn như vậy liên tưởng đến báo, cũng đúng lúc mang tới, có thể thấy được dù cô ngồi ở hàng sau, nhưng vẫn đem tình hình xung quanh thăm dò rõ ràng."
Lữ Lan Lan bừng tỉnh, đây đúng là do cô mắc sai lầm.
Chỉ có điều, người bình thường sẽ không chú ý tới những điểm đó đi?
Ặc, Tô Mạch là người bình thường sao?
Điểm cuối cùng, cũng là mấu chốt để Tô Mạch nhận định Lữ Lan Lan là người dẫn đường, "Thứ ba, điểm đen phía sau cửa cũng do cô phát hiện! Mặt khác, Hạ Vạn Châu là người mù, thính giác của ông ta khủng bố đến mức nào, không cần tôi nói nhiều đi?"
Lúc đó đoàn người bị đánh đến ứng phó không kịp, nhưng y cùng Lữ Lan Lan lại đồng thời ẩn nấp, mà đều không bị Hạ Vạn Châu phát hiện ra. Người trong nhà biết chuyện nhà mình, Tô Mạch đối với bản thân vô cùng tự tin. Có thể thấy Lữ Lan Lan, một sinh viên thất kinh lại có thể ẩn giấu tốt như vậy, liền quá không bình thường.
Thậm chí Tô Mạch cảm thấy, dù y không ra tay, Lữ Lan Lan cũng sẽ dùng một phương pháp nào đó khiến mọi người miễn cưỡng tiêu diệt Hạ Vạn Châu -- đương nhiên, tử thương là khó tránh khỏi.
Ngoại trừ ba điểm đáng ngờ trên, còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, nhưng Tô Mạch cũng không nhiều lời.
"Lợi hại! Anh là người mới mạnh nhất mà tôi từng gặp!"
Lữ Lan Lan không chút keo kiệt lời khen của chính mình, cô như không nhìn thấy lửa giận của Sài Cương, vử mặt vô tội giải thích: "Tuy rằng tôi lừa các anh, nhưng chưa bao giờ làm hại các anh nha, hơn nữa còn giúp các anh không ít việc.. Cho nên, hiện tại có thể bàn chuyện hợp tác không?"
Sài Cương tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn biết rõ tầm quan trọng của người dẫn đường.
Thực lực người dẫn đường mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ, càng quan trọng hơn là, người dẫn đường nắm giữ tin tức quan trọng mà bọn họ không biết. Cũng bởi vậy, dù thân phận bị phát hiện, Lữ Lan Lan cũng không cảm thấy sợ hãi.
Dù sao, thông tin cô ta nắm trong tay, mới là mấu chốt để rời khỏi tòa Cổ Trạch này!
Chỉ là, Tô Mạch sẽ hợp tác với cô ta sao?
Người quen Tô Mạch điều biết, y là một người không hề có nguyên tắc, càng không có cái gọi là quan niệm thị phi.
Với y mà nói, trên thế giới chỉ có hai loại người: Người lạ cùng kẻ địch.
Rất không khéo là, Lữ Lan Lan thuộc vế sau.
Thời điểm vạch trần thân phận Lữ Lan Lan, Tô Mạch có nói một câu: Đới Hưng Chương bị cô ta hại chết.
Tô Mạch biết nhưng không đề cập tới, Lữ Lan Lan có thể làm hại Đới Hưng Chương, khó đảm bảo sẽ không hại những người khác. Nhân vật nguy hiểm như vậy, có thể nước sông không phạm nước giếng thì càng tốt, nếu không, Tô Mạch chắc chắn sẽ bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Dĩ nhiên, dù sao Lữ Lan Lan cũng nắm giữ manh mối mấu chốt, đương nhiên Tô Mạch sẽ không ngốc đến mức trở mặt bây giờ.
Chưa vội trả lời Lữ Lan Lan, Tô Mạch trái lại đặt tầm mắt lên trên bức tranh sơn dầu mỹ lệ trên tường.
Đáy mắt Lữ Lan Lan lần thứ hai lóe lên một chút hoảng hốt, rất nhanh liền bị cô ta dùng tiếng cười che dấu, "Sao vậy, anh có hứng thú đối với tranh sơn dầu?"
Không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, trong tay Tô Mạch đột ngột xuất hiện một con dao găm bằng bạc!
Trong chớp nhìn dao găm bằng bạc, Lữ Lan Lan trừng lớn hai mắt, kêu lên thất thanh: "Không được!"
Đã chậm!
Trong bức tranh sơn dầu là một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp bị đóng trên thập tự giá.
Vào giờ phút này, trên bụng của cô ta có nhiều hơn một thanh làm dao găm bằng bạc!
Trong chớp mắt bị gao găm ghim vài bụng, cô ta vậy mà 'sống lại', cũng điên cuồng giẫy giụa!
Gào thét không hề có tiếng động, tuyệt vọng giãy dụa, khiến Sài Cương sợ đến mức lùi lại vài bước.
Tô Mạch như không nhìn thấy cô gái giãy dụa trong tranh, quay đầu hướng về phía Lữ Lan Lan tùy ý nói: "Tốt rồi, hiện tại có thể nói chuyện hợp tác."
Sắc mặt Lữ Lan Lan cực kỳ khó coi, "Phát hiện từ khi nào?"
Phát hiện cái gì?
Nhìn bức tranh sơn dầu 'sống', rồi lại nhìn Tô Mạch cùng Lữ Lan Lan, Sài Cương vẻ mặt mộng bức.
"Đây là phòng của Hạ Bội."
Tô Mạch tùy ý nhìn bố cục bố cục trong phòng, "Cô che giấu rất tốt, đáng tiếc.."
Đáng tiếc cái gì Tô Mạch chưa nói, Lữ Lan Lan cũng không hỏi.
Không sai, nơi này chính là phòng của người chị Hạ Bội. Trước khi hại người Tô Mạch xuống lầu, Lữ Lan Lan đã đem tất cả đồ vật có liên quan đến Hạ Bội dấu đi. Đáng tiếc, vẫn bị Tô Mạch phát hiện.
"Được rồi." Bất đắc dĩ nhún vai, Lữ Lan Lan vô tội nói, "Nhưng mà, để ngừa vạn nhất, dù sao các anh có hai người, mà tôi chỉ là một cô gái yếu đuối.."
"Cô muốn cái gì?" Lười phí lời, Tô Mạch trực tiếp ngắt lời nói.
"Rất sảng khoái!"
Bị ngắt lời, Lữ Lan Lan cũng không cảm thấy bất mãn, trái lại dứt khoát nói: "Tôi muốn quyển nhật ký cùng bức ảnh!"
Rất rõ ràng, cô ta cũng biết quyển nhật ký cùng bức ảnh mới là mấu chốt để qua cửa.
"Chọn một trong hai."
Nói tới chỗ này, song phương cũng đã hoàn toàn trở mặt, không có khả năng tiếp tục hợp tác. Lữ Lan Lan cũng biết rõ điểm ấy, chần chờ một lát, nói: "Tôi muốn bức ảnh!"
Tâm lý Sài Cương hơi động, vội la lên: "Anh Tô.."
"Đưa bức ảnh cho cô ta!"
Quay đầu nhìn Sài Cương, Tô Mạch lạnh lùng nói.
Sài Cương ngẩn người: Bức ảnh không nằm trong tay anh ta mà..
"Chờ đã!"
Lữ Lan Lan nở nụ cười, "Tôi thay đổi chủ ý, muốn quyển nhật ký!"
"Chìa khóa" không phải bức ảnh thì chính là quyển nhật ký, Tô Mạch biết rõ, Lữ Lan Lan cũng biết rõ. Còn cụ thể là cái nào, Lữ Lan Lan lại không nắm chắc.
Nhưng mà, sự thông tuệ và lãnh khốc của Tô Mạch để lại cho cô ta ấn tượng sâu sắc, nếu như bức ảnh là chìa khóa qua cửa, y sao có khả năng yên tâm để Sài Cương cầm?
Cho nên, chìa khóa chắc chắn là quyển nhật ký trên tay Tô Mạch!
"Cô chắc chứ?"
Tô Mạch khống chế biểu tình trên mặt cực tốt, mặc cho Lữ Lan Lan đánh giá thế nào, cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở.
Âm thầm chửi một tiếng, Lữ Lan Lan cắn răng nói: "Không sai, tôi muốn quyển nhật ký!"
Dù quyển nhật ký không phải chìa khóa qua cửa, cô ta vẫn có thể đoạt lại bức ảnh như thường!
Nhìn Tô Mạch lấy quyển nhật ký ra từ trong ngực, đáy mắt Lữ Lan Lan chợt lóe một vệt hàn quang, đồng thời cười tươi như hoa nói: "Anh chắc chắn tôi sẽ không lừa anh?"
Tô Mạch nhìn chăm chăm đôi mắt Lữ Lan Lan, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đánh cược một lần!"
Nhận lấy quyển nhật ký, Lữ Lan Lan nói rằng: "Trước ánh sáng hắc ám, là tử vong cũng là tân sinh.. Đây là lời nhắc nhở nhận được khi tôi vừa vào kịch bản."
Lữ Lan Lan không nói dối.
Để 'chữa bệnh', bản thân Tô Mạch cũng nghiên cứu qua tâm lý học, ít nhất từ trong ánh mắt cô ta, Tô Mạch không nhùn thấy sự lừa dối.
Chỉ là..
"Tôi thật sự rất thưởng thức anh, anh là người mới tỉnh táo nhất, cơ trí nhất tôi từng thấy, thậm chí còn ưu tú hơn rất nhiều người chơi lão làng! Chỉ tiếc.."
Chỉ tiếc cái gì Lữ Lan Lan không nói, cô ta dùng hành động để bày tỏ.
Nòng súng đen sì nhắm thẳng vào lồng ngực Tô Mạch, nụ cười trên gương mặt tàn lụi chỉ còn vẻ tàn nhẫn, "Chỉ tiếc, anh vẫn còn quá non nớt!"
Đoàng!
Lữ Lan Lan không lưu cho Tô Mạch một chút thời gian nào, viên đạn băng lãnh liền lấy đi tính mạng của y..
"Cô, cô.."
Sài Cương trợn tròn mắt, anh ta vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, Lữ Lan Lan cư nhiên lại giết Tô Mạch!
"Tiếp theo, đến lượt anh."
Nòng súng nhắm vào Sài Cương, nụ cười của Lữ Lan Lan càng sáng lạn hơn, "Giao bức ảnh ra đây, tôi cho anh được chết sảng khoái!"
Đúng vậy, Lữ Lan Lan chưa từng nghĩ sẽ buông tha bọn họ, bức ảnh cùng quyển nhật ký cô ta đều muốn!
"Tại sao? Tại sao phải làm như vậy!"
Không cam lòng rống giận, hai mắt đỏ ngầu của Sài Cương viết đầy phẫn nộ không chịu khuất phục.
Người dẫn đường từ trước đến giờ là người mà người chơi dự bị tin tưởng nhất, nhưng Lữ Lan Lan không chỉ không trợ giúp bọ họ, thậm chí còn muốn giết bọn họ, điều này đối với người dẫn đường chỉ có hại không có lợi!
"Người chơi trong Mộng Cảnh Thiên Đường, không cần thêm người chơi mới gia nhập."
Trên mặt Lữ Lan Lan dư lại chỉ còn băng lãnh cùng trào phúng.
Không sai, ngạch quân dự bị tử vong trong nhiệm vụ càng nhiều, tổn hại đối với người dẫn đường càng lớn. Thế nhưng, những tổn thất 'nhỏ bé không đáng kể' ấy, so với phần thưởng 'tổ chức' thưởng cho cô ta, căn bản không đáng nhắc tới.
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lữ Lan Lan thậm chí không cần tự mình ra tay, còn có thể khiến tổn thất rơi xuống mức thấp nhất.
Nòng súng chĩa vào người, Sài Cương không hoảng hốt là giả, nhưng bức ảnh.. Theo bản năng nhìn về phía Tô Mạch ngã trong vũng máu, thi thể Tô Mạch biến thành lưu quang biến mất không thấy.
Cùng biến mất với Tô Mạch, còn có dao găm cắm trên bức tranh sơn dầu!
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển!
Hai người khó khăn ổn định thân thể, khó mà tin nổi nhìn về phía tranh sơn dầu.
Vào giờ phút này, vết thương trên bụng cô gái trong tranh bị con dao găm cắt ra càng lúc càng lớn, sau đó.. Vô số con chuột đen mắt đỏ, từ trong vết thương bị vỡ ra mãnh liệt xông ra ngoài!
Biến cố phát sinh quá đột nhiên, khi hai người hoàn hồn từ trong rung động, xung quanh đã sớm bị trên trăm con chuột bao vây rồi!
"Tô Mạch đáng ghét, chết rồi cũng không để người khác sống yên!"
Bị thuỷ triều chuột nhấn chìm đầu tiên là Lữ Lan Lan ở khoảng cách gần nhất, Sài Cương lòng sinh tuyệt vọng sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Nhưng tại lúc này, cánh tay nhỏ bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy!
Quay quay đầu nhìn lại, Sài Cương mặt đầy kinh hỉ, "Đới đại ca? Anh còn sống?"
Biến cố phát sinh
Lữ Lan Lan là người dẫn đường?
Trên mặt Sài Cương tràn đầy dấu chấm hỏi.
Từ lúc Tô Mạch nói cho anh ta biết, trong số bọn họ có người dẫn đường, Sài Cương đầu tiên là nghi ngờ Đới Hưng Chương cùng Tiêu Nhã, thậm chí ngay cả Mark cũng bị anh ta hoài nghi, nhưng lại quên đi Lữ Lan Lan.
Này cũng không khó hiểu, dù sao so với Tô Mạch lý trí tỉnh táo, Lữ Lan Lan vừa ra trận đã thất kinh thực sự quá bình thường. Mà xem biểu hiện của cô ta từ đầu tới giờ, đúng là một cái người mới đột nhiên đi nhầm vào thế giới khủng bố, hoảng hồn sợ hãi.
Nếu cái tin này không phải do Tô Mạch nói cho anh ta biết, Sài Cương tình nguyện tin tưởng kẻ dẫn đường đang ẩn nấp trong số bọn họ chính là Tô Mạch.
Lữ Lan Lan rất muốn tiếp tục giả vờ vô tội, nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tô Mạch, liền biết rõ lúc này diễn thôi cũng vô dụng, thu hồi vẻ hoang mang hoảng hốt trên mặt, khôi phục thành vẻ thong dong bình tĩnh mà chỉ có người chơi chính thức mới có.
Ba! Ba! Ba!
Vỗ tay ba cái, Lữ Lan Lan mang theo kính nể nói: "Khi trò chơi mới bắt đầu, tôi đã cảm thấy anh không giống một người mới bình thường, giống như vì Mộng Cảnh Thiên Đường mà sinh.. Nói một chút, đến cùng làm sao nhìn thấu tôi?"
Lữ Lan Lan tự nhận bản thân đã giấu rất kỹ, biểu hiện của cô ta rất giống với hành vi của một người mới. Tô Mạch bình tĩnh như vậy, rõ ràng không phải nhất thời nghĩ ra, cô cảm thấy rất hiếu kì, y từ chỗ nào nhìn ra sơ hở.
"Ba điểm."
Lữ Lan Lan trừng lớn hai mắt, "Nhiều như vậy? Lừa nhau hay gì, kỹ năng diễn xuất của tôi kém như vậy thật sao?"
Tô Mạch ung dung không vội đóng cửa phòng, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Lữ Lan Lan, chậm rãi đi tới một bức tranh sơn dầu trong phòng. Thấy thế, đáy mắt Lữ Lan Lan chợt lóe sự hoang mang nhỏ đến không thể nhận ra, Tô Mạch quay lưng về phía cô ta cùng Sài Cương chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ đều không phát hiện.
"Cái thứ nhất, son môi; thời gian chúng ta tiến vào trò chơi là hừng đông, trong túi cô lại có son môi, vốn rất là kỳ quái."
"Ai nha! Thiên tính chả con gái là thích chưng diện, son môi chính là sinh mạng thứ hai của chúng tôi, dù nửa đêm ra cửa cũng phải đẹp!" Lữ Lan Lan một mặt bất mãn.
Tô Mạch dựa vào tường tiếp tục nói, "Nhưng khi tất cả mọi người đang tìm kiếm manh mối, cô lại cố ý cầm gương trang điểm để trang lại cực kỳ kỳ quái, đặc biệt là khi thêm vào hai việc sau."
Gương trang điểm là con đường duy nhất trong cả phòng, có thể chú ý tới gương trang điểm đầu tiên, cũng dẫn dắt toàn bộ bọn họ để ý đến gương, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
"Điểm thứ hai, báo; cô đem mình giả thành người mới nhát gan nhu nhược, nhưng sau khi thi thể nữ vừa rời đi, cô lại dám một mình đi lấy báo.. Đương nhiên, quan trọng nhất là, cô trong thời gian ngắn như vậy liên tưởng đến báo, cũng đúng lúc mang tới, có thể thấy được dù cô ngồi ở hàng sau, nhưng vẫn đem tình hình xung quanh thăm dò rõ ràng."
Lữ Lan Lan bừng tỉnh, đây đúng là do cô mắc sai lầm.
Chỉ có điều, người bình thường sẽ không chú ý tới những điểm đó đi?
Ặc, Tô Mạch là người bình thường sao?
Điểm cuối cùng, cũng là mấu chốt để Tô Mạch nhận định Lữ Lan Lan là người dẫn đường, "Thứ ba, điểm đen phía sau cửa cũng do cô phát hiện! Mặt khác, Hạ Vạn Châu là người mù, thính giác của ông ta khủng bố đến mức nào, không cần tôi nói nhiều đi?"
Lúc đó đoàn người bị đánh đến ứng phó không kịp, nhưng y cùng Lữ Lan Lan lại đồng thời ẩn nấp, mà đều không bị Hạ Vạn Châu phát hiện ra. Người trong nhà biết chuyện nhà mình, Tô Mạch đối với bản thân vô cùng tự tin. Có thể thấy Lữ Lan Lan, một sinh viên thất kinh lại có thể ẩn giấu tốt như vậy, liền quá không bình thường.
Thậm chí Tô Mạch cảm thấy, dù y không ra tay, Lữ Lan Lan cũng sẽ dùng một phương pháp nào đó khiến mọi người miễn cưỡng tiêu diệt Hạ Vạn Châu -- đương nhiên, tử thương là khó tránh khỏi.
Ngoại trừ ba điểm đáng ngờ trên, còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, nhưng Tô Mạch cũng không nhiều lời.
"Lợi hại! Anh là người mới mạnh nhất mà tôi từng gặp!"
Lữ Lan Lan không chút keo kiệt lời khen của chính mình, cô như không nhìn thấy lửa giận của Sài Cương, vử mặt vô tội giải thích: "Tuy rằng tôi lừa các anh, nhưng chưa bao giờ làm hại các anh nha, hơn nữa còn giúp các anh không ít việc.. Cho nên, hiện tại có thể bàn chuyện hợp tác không?"
Sài Cương tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn biết rõ tầm quan trọng của người dẫn đường.
Thực lực người dẫn đường mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ, càng quan trọng hơn là, người dẫn đường nắm giữ tin tức quan trọng mà bọn họ không biết. Cũng bởi vậy, dù thân phận bị phát hiện, Lữ Lan Lan cũng không cảm thấy sợ hãi.
Dù sao, thông tin cô ta nắm trong tay, mới là mấu chốt để rời khỏi tòa Cổ Trạch này!
Chỉ là, Tô Mạch sẽ hợp tác với cô ta sao?
Người quen Tô Mạch điều biết, y là một người không hề có nguyên tắc, càng không có cái gọi là quan niệm thị phi.
Với y mà nói, trên thế giới chỉ có hai loại người: Người lạ cùng kẻ địch.
Rất không khéo là, Lữ Lan Lan thuộc vế sau.
Thời điểm vạch trần thân phận Lữ Lan Lan, Tô Mạch có nói một câu: Đới Hưng Chương bị cô ta hại chết.
Tô Mạch biết nhưng không đề cập tới, Lữ Lan Lan có thể làm hại Đới Hưng Chương, khó đảm bảo sẽ không hại những người khác. Nhân vật nguy hiểm như vậy, có thể nước sông không phạm nước giếng thì càng tốt, nếu không, Tô Mạch chắc chắn sẽ bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Dĩ nhiên, dù sao Lữ Lan Lan cũng nắm giữ manh mối mấu chốt, đương nhiên Tô Mạch sẽ không ngốc đến mức trở mặt bây giờ.
Chưa vội trả lời Lữ Lan Lan, Tô Mạch trái lại đặt tầm mắt lên trên bức tranh sơn dầu mỹ lệ trên tường.
Đáy mắt Lữ Lan Lan lần thứ hai lóe lên một chút hoảng hốt, rất nhanh liền bị cô ta dùng tiếng cười che dấu, "Sao vậy, anh có hứng thú đối với tranh sơn dầu?"
Không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, trong tay Tô Mạch đột ngột xuất hiện một con dao găm bằng bạc!
Trong chớp nhìn dao găm bằng bạc, Lữ Lan Lan trừng lớn hai mắt, kêu lên thất thanh: "Không được!"
Đã chậm!
Trong bức tranh sơn dầu là một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp bị đóng trên thập tự giá.
Vào giờ phút này, trên bụng của cô ta có nhiều hơn một thanh làm dao găm bằng bạc!
Trong chớp mắt bị gao găm ghim vài bụng, cô ta vậy mà 'sống lại', cũng điên cuồng giẫy giụa!
Gào thét không hề có tiếng động, tuyệt vọng giãy dụa, khiến Sài Cương sợ đến mức lùi lại vài bước.
Tô Mạch như không nhìn thấy cô gái giãy dụa trong tranh, quay đầu hướng về phía Lữ Lan Lan tùy ý nói: "Tốt rồi, hiện tại có thể nói chuyện hợp tác."
Sắc mặt Lữ Lan Lan cực kỳ khó coi, "Phát hiện từ khi nào?"
Phát hiện cái gì?
Nhìn bức tranh sơn dầu 'sống', rồi lại nhìn Tô Mạch cùng Lữ Lan Lan, Sài Cương vẻ mặt mộng bức.
"Đây là phòng của Hạ Bội."
Tô Mạch tùy ý nhìn bố cục bố cục trong phòng, "Cô che giấu rất tốt, đáng tiếc.."
Đáng tiếc cái gì Tô Mạch chưa nói, Lữ Lan Lan cũng không hỏi.
Không sai, nơi này chính là phòng của người chị Hạ Bội. Trước khi hại người Tô Mạch xuống lầu, Lữ Lan Lan đã đem tất cả đồ vật có liên quan đến Hạ Bội dấu đi. Đáng tiếc, vẫn bị Tô Mạch phát hiện.
"Được rồi." Bất đắc dĩ nhún vai, Lữ Lan Lan vô tội nói, "Nhưng mà, để ngừa vạn nhất, dù sao các anh có hai người, mà tôi chỉ là một cô gái yếu đuối.."
"Cô muốn cái gì?" Lười phí lời, Tô Mạch trực tiếp ngắt lời nói.
"Rất sảng khoái!"
Bị ngắt lời, Lữ Lan Lan cũng không cảm thấy bất mãn, trái lại dứt khoát nói: "Tôi muốn quyển nhật ký cùng bức ảnh!"
Rất rõ ràng, cô ta cũng biết quyển nhật ký cùng bức ảnh mới là mấu chốt để qua cửa.
"Chọn một trong hai."
Nói tới chỗ này, song phương cũng đã hoàn toàn trở mặt, không có khả năng tiếp tục hợp tác. Lữ Lan Lan cũng biết rõ điểm ấy, chần chờ một lát, nói: "Tôi muốn bức ảnh!"
Tâm lý Sài Cương hơi động, vội la lên: "Anh Tô.."
"Đưa bức ảnh cho cô ta!"
Quay đầu nhìn Sài Cương, Tô Mạch lạnh lùng nói.
Sài Cương ngẩn người: Bức ảnh không nằm trong tay anh ta mà..
"Chờ đã!"
Lữ Lan Lan nở nụ cười, "Tôi thay đổi chủ ý, muốn quyển nhật ký!"
"Chìa khóa" không phải bức ảnh thì chính là quyển nhật ký, Tô Mạch biết rõ, Lữ Lan Lan cũng biết rõ. Còn cụ thể là cái nào, Lữ Lan Lan lại không nắm chắc.
Nhưng mà, sự thông tuệ và lãnh khốc của Tô Mạch để lại cho cô ta ấn tượng sâu sắc, nếu như bức ảnh là chìa khóa qua cửa, y sao có khả năng yên tâm để Sài Cương cầm?
Cho nên, chìa khóa chắc chắn là quyển nhật ký trên tay Tô Mạch!
"Cô chắc chứ?"
Tô Mạch khống chế biểu tình trên mặt cực tốt, mặc cho Lữ Lan Lan đánh giá thế nào, cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở.
Âm thầm chửi một tiếng, Lữ Lan Lan cắn răng nói: "Không sai, tôi muốn quyển nhật ký!"
Dù quyển nhật ký không phải chìa khóa qua cửa, cô ta vẫn có thể đoạt lại bức ảnh như thường!
Nhìn Tô Mạch lấy quyển nhật ký ra từ trong ngực, đáy mắt Lữ Lan Lan chợt lóe một vệt hàn quang, đồng thời cười tươi như hoa nói: "Anh chắc chắn tôi sẽ không lừa anh?"
Tô Mạch nhìn chăm chăm đôi mắt Lữ Lan Lan, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đánh cược một lần!"
Nhận lấy quyển nhật ký, Lữ Lan Lan nói rằng: "Trước ánh sáng hắc ám, là tử vong cũng là tân sinh.. Đây là lời nhắc nhở nhận được khi tôi vừa vào kịch bản."
Lữ Lan Lan không nói dối.
Để 'chữa bệnh', bản thân Tô Mạch cũng nghiên cứu qua tâm lý học, ít nhất từ trong ánh mắt cô ta, Tô Mạch không nhùn thấy sự lừa dối.
Chỉ là..
"Tôi thật sự rất thưởng thức anh, anh là người mới tỉnh táo nhất, cơ trí nhất tôi từng thấy, thậm chí còn ưu tú hơn rất nhiều người chơi lão làng! Chỉ tiếc.."
Chỉ tiếc cái gì Lữ Lan Lan không nói, cô ta dùng hành động để bày tỏ.
Nòng súng đen sì nhắm thẳng vào lồng ngực Tô Mạch, nụ cười trên gương mặt tàn lụi chỉ còn vẻ tàn nhẫn, "Chỉ tiếc, anh vẫn còn quá non nớt!"
Đoàng!
Lữ Lan Lan không lưu cho Tô Mạch một chút thời gian nào, viên đạn băng lãnh liền lấy đi tính mạng của y..
"Cô, cô.."
Sài Cương trợn tròn mắt, anh ta vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, Lữ Lan Lan cư nhiên lại giết Tô Mạch!
"Tiếp theo, đến lượt anh."
Nòng súng nhắm vào Sài Cương, nụ cười của Lữ Lan Lan càng sáng lạn hơn, "Giao bức ảnh ra đây, tôi cho anh được chết sảng khoái!"
Đúng vậy, Lữ Lan Lan chưa từng nghĩ sẽ buông tha bọn họ, bức ảnh cùng quyển nhật ký cô ta đều muốn!
"Tại sao? Tại sao phải làm như vậy!"
Không cam lòng rống giận, hai mắt đỏ ngầu của Sài Cương viết đầy phẫn nộ không chịu khuất phục.
Người dẫn đường từ trước đến giờ là người mà người chơi dự bị tin tưởng nhất, nhưng Lữ Lan Lan không chỉ không trợ giúp bọ họ, thậm chí còn muốn giết bọn họ, điều này đối với người dẫn đường chỉ có hại không có lợi!
"Người chơi trong Mộng Cảnh Thiên Đường, không cần thêm người chơi mới gia nhập."
Trên mặt Lữ Lan Lan dư lại chỉ còn băng lãnh cùng trào phúng.
Không sai, ngạch quân dự bị tử vong trong nhiệm vụ càng nhiều, tổn hại đối với người dẫn đường càng lớn. Thế nhưng, những tổn thất 'nhỏ bé không đáng kể' ấy, so với phần thưởng 'tổ chức' thưởng cho cô ta, căn bản không đáng nhắc tới.
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lữ Lan Lan thậm chí không cần tự mình ra tay, còn có thể khiến tổn thất rơi xuống mức thấp nhất.
Nòng súng chĩa vào người, Sài Cương không hoảng hốt là giả, nhưng bức ảnh.. Theo bản năng nhìn về phía Tô Mạch ngã trong vũng máu, thi thể Tô Mạch biến thành lưu quang biến mất không thấy.
Cùng biến mất với Tô Mạch, còn có dao găm cắm trên bức tranh sơn dầu!
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển!
Hai người khó khăn ổn định thân thể, khó mà tin nổi nhìn về phía tranh sơn dầu.
Vào giờ phút này, vết thương trên bụng cô gái trong tranh bị con dao găm cắt ra càng lúc càng lớn, sau đó.. Vô số con chuột đen mắt đỏ, từ trong vết thương bị vỡ ra mãnh liệt xông ra ngoài!
Biến cố phát sinh quá đột nhiên, khi hai người hoàn hồn từ trong rung động, xung quanh đã sớm bị trên trăm con chuột bao vây rồi!
"Tô Mạch đáng ghét, chết rồi cũng không để người khác sống yên!"
Bị thuỷ triều chuột nhấn chìm đầu tiên là Lữ Lan Lan ở khoảng cách gần nhất, Sài Cương lòng sinh tuyệt vọng sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Nhưng tại lúc này, cánh tay nhỏ bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy!
Quay quay đầu nhìn lại, Sài Cương mặt đầy kinh hỉ, "Đới đại ca? Anh còn sống?"