Đam Mỹ [Edit] Sống Sót Tại Mạt Thế - Tu Thất

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 8 Tháng hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 69:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi đi vào trong ruộng, cơ hồ toàn bộ cây trồng đều ủ rũ úa vàng, cho dù buổi sáng mới tưới nước xong, tới sau 12h phiến lá đều cuốn lại, liếc mắt nhìn sang nguyên hẳn là một mảnh xanh mượt lại bao phủ một tầng thổ hoàng sắc không khí trầm lặng.

    Tống Hi nhìn thấy Đại Trụ thím cùng đứa con Kim Bảo của nàng. Từ lúc nghỉ hè mỗi đêm ngày Kim Bảo đều đi theo mẹ hắn làm việc trong đất, da mặt trắng tinh bị phơi nắng ngăm đen, mặt trên còn lưu lại dấu vết bị phơi nắng tổn thương.

    Tống Hi không nói chuyện, cũng không đi qua, chỉ về nhà nấu một nồi thuốc tránh nóng. Sau khi ướp lạnh bỏ vào thùng to khiêng tới cửa nhà bán quà vặt trong thôn, tìm thôn trưởng dùng đại loa thông tri một chút, mỗi người đi ruộng trở về đều có thể đi qua uống một chén.

    Đưa xong thuốc tránh nóng, Tống Hi lại chế tạo gấp gáp một đám thuốc phòng bị cảm nắng, dùng bình nhỏ chứa đựng, có thể mang theo bên mình, miễn cho có người ngã trong ruộng nhất thời không kịp cứu giúp.

    Sau đó bản thân Tống Hi cũng cần vội vàng gieo trồng vụ hè.

    Tống Hi nhìn nhìn, hoa màu trong ruộng đã có thể thu. Bộ dạng của cây ngô cùng đậu tương cũng không tốt lắm, phỏng chừng sản lượng sẽ không cao. Cao lương cũng không tệ, bông mẩy. Sản lượng khoai tây thật khó mà nói, đào mấy củ xem qua, bộ dạng còn lớn, nhưng một gốc không được vài củ.

    Mùa này mỗi nhà đều bề bộn chỉ hận dùng luôn thời gian đi ngủ. Tống Hi cũng không trông cậy sẽ có người đến hỗ trợ, liền tự mình làm việc.

    Thức sớm đi đào khoai tây, bởi vì có kinh nghiệm đào khoai lang, nghiệp vụ khá thuần thục, thể lực lại tốt, đến chín giờ khi mặt trời lên cao thì hắn đã đào được hơn phân nửa. Ngừng cuốc, nhặt khoai tây mang về nhà trực tiếp đưa vào hầm. Đến bốn giờ chiều lại xuống ruộng, mãi tới khi trời tối đen mới đem số khoai tây còn lại thu xong.

    Lý Bảo Điền cầm đòn gánh chạy tới giúp Tống Hi gánh khoai tây, kinh ngạc:

    - Tiểu Tống ca, một mình anh một ngày đào một mẫu khoai tây?

    Tống Hi cười cười:

    - Phải đó, trời tờ mờ sáng thì đã dậy, buổi trưa nghỉ ngơi, đến lúc trời tối còn chưa dừng tay, cuối cùng làm xong.

    Lý Bảo Điền không lên tiếng, cảm giác mình là một lão nông dân lại bị tay mới như tiểu Tống ca vượt qua thật mất mặt.

    Tống Hi nói:

    - Ngày mai thu cây ngô. Nhiều, tôi cũng không gánh về nhà, chạng vạng cậu cùng anh cậu hay ai có rảnh thì giúp tôi kéo hai chuyến.

    Xe của hắn là bán tải, lượng chuyên chở quá nhỏ, vẫn dùng máy kéo xe công nông tốt hơn, một xe gánh vác hai ba xe của hắn.

    Lý Bảo Điền có chút ngượng ngùng:

    - Vậy tiểu Tống ca cứ từ từ mà làm, không nóng nảy, tôi.. tôi.. nhà của tôi cũng vội, đã vài ngày tôi không được ngủ đủ giấc.

    Tống Hi nói:

    - Đều vội như nhau.

    Năm nay thời tiết loạn thành dạng này, ông trời không cho người cơm ăn, trừ bỏ liều mạng bận việc, còn cách nào đâu!

    Ngày hôm sau thu bắp, Tống Hi cầm một bao tải thật lớn đựng đầy bao. Lần này không nghỉ trưa, buổi sáng trời còn chưa sáng đã thức dậy, thu bắp không giống thu khoai tây, sờ soạng đều có thể làm. Vừa làm liền làm một ngày, tay cũng chưa dừng qua. Mãi tới bầu trời tối đen Lý Bảo Cương mái chạy xe tới kéo bắp về, hơn ba mẫu bắp cũng chỉ còn thừa lại mấy luống cuối cùng.

    Lý Bảo Cương nói:

    - Tiểu Tống cậu trước tiên thu còn lại, tôi đem đống bắp này kéo về nhà.

    Tống Hi vội vàng ngăn cản:

    - Anh giúp tôi thu, tôi khiêng bảo tải, đây là bao tải loại lớn, còn chứa đầy, có chút nặng.

    Lý Bảo Cương vừa khiêng hai bao tải, đành phải bỏ qua. Quả thật quá nặng, làm thể lực sống một ngày còn chưa ăn cơm chiều hắn có chút không nhịn được.

    Đem bắp đưa vào nhà, kế tiếp là đậu tương cùng cao lương.

    Suốt mấy ngày, Tống Hi rõ ràng gầy một vòng.

    Nhưng công việc xa xa còn chưa chấm dứt.

    Còn phải đem thân cây ngô cắt về nhà, đó là đồ ăn mùa đông của bầy dê. Còn phải tuốt hạt bắp, so sánh thì làm đậu tương thoải mái hơn, chỉ cần đem hạt đậu gõ đi ra thì tốt rồi. Cao lương phiền toái, hắn không biết nên xử lý như thế nào, đành cắt lấy bông cao lương thật dài phóng một bên chờ đợi ngày sau tìm người hỏi thăm nên làm như thế nào.

    Nhưng chỉ cần kéo xong lương thực về nhà, hắn lại không vội vàng trồng đợt kế tiếp, việc kế tiếp cũng có thể chậm rãi mà làm.

    Tống Hi đang ủ rũ ngồi trong sân dùng tay chà xát hạt bắp, bên ngoài có người đến, còn đến không ít.

    Tống Hi nghiêng đầu nhìn ra cửa đang mở rộng. Một chiếc quân xa, trong xe đứng thẳng mười mấy binh sĩ. Mục Duẫn Tranh nhảy xuống, đi vào sân, ba một chút kính lễ với Tống Hi:

    - Huấn luyện dã ngoại!

    Thuận tiện tìm tấu cho đám tiểu tử này.

    Tống Hi ưu thương nhìn thấy một đoàn tráng lao động – nếu đến sớm được vài ngày thì quá tốt rồi!

    Ánh mắt Mục Duẫn Tranh có chút dao động. Lúc mới xuống xe hắn ý đặc biệt liếc mắt hướng ruộng vườn, vừa nhìn trụi lủi cũng biết mình đã tới chậm, sau đó ở trong lòng thắp ngọn nến cho đám tiểu tể tử của mình.

    Tống Hi đứng lên phủi đất, nhe răng cười:

    - Tốt lắm!

    Không phải muốn hắn hỗ trợ đánh người sao, thật đơn giản thôi!

    Tống Hi ở ngay cửa nhà đem đám binh sĩ kia tấu mặt mũi bầm dập.

    Sau đó một đám binh sĩ mặt mũi bầm dập ngồi xếp hàng trong sân giúp Tống Hi chà xát hạt bắp.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Đau quá! Vì sao ngay cả hắn cũng cùng nhau đánh!

    Trong nhà nhiều người như vậy, cũng không thể để cho người ta giúp làm việc còn phải tự ăn của mình. Tống Hi đi quầy bán quà vặt mua bánh mì cùng bánh bao. Trong thôn vội, vừa nóng lại mệt, thật nhiều gia đình cũng không nấu nướng, gần đây quầy bán quà vặt bán tốt nhất chính là hai món này. Phương tiện bớt việc, cũng không đắt. Mấy ngày nay Tống Hi đều mua về ăn.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 70:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tính theo đầu người mỗi người hai bánh bao hai bánh mì loại lớn, hẳn là còn chưa đủ, nếu không đủ dùng nồi cơm điện nấu cơm cũng rất phương tiện. Nghĩ nghĩ, Tống Hi lại mua hơn phân nửa món kho mới tiến hàng của quầy bán quà vặt, nói:

    - Thuốc uống tránh nóng còn phải phiền toái chị dâu làm giúp, tài liệu không đủ tôi sẽ mang thêm tới đây, chờ qua trận này chúng ta tiếp tục tính cái khác.

    Dùng củi lửa của người ta, dùng nồi nhà người ta, chiếm chỗ ngồi của nhà người ta, cho dù là vì cả thôn hắn cũng phải có tỏ vẻ.

    Bà chủ quầy bán quà vặt ba một chút đem một hộp kem ném tới trước mặt Tống Hi, cười sang sảng:

    - Đừng nói những lời này châm chọc tôi, cái gì mà cái khác, chỗ nào còn cái khác, chỉ đốt nắm lửa mà thôi, còn nói lời này tôi cũng không có mặt mũi đi ra cửa!

    Tống Hi cắn một ngụm kem hộp, cười cười:

    - Vậy tôi không nói, chị dâu cứ làm việc của mình, tôi đi trước.

    Đi ra quà bán quầy vặt Tống Hi nhìn thấy Lý Chính, không nói chuyện, gật đầu cười đi rồi.

    Lý Chính đã sớm xuất viện, trên mặt để lại sẹo, người vợ cũng thổi, lúc đi theo cha mẹ xuống ruộng càng thêm trầm mặc. Trong nhà liên tục mất mùa, mẹ của Lý Chính cả ngày ở nhà đập chén đập nồi đi ra ngoài thì dùng khóe mắt xem người, cha càng thêm hiền như khúc gỗ, thắt lưng càng thêm cúi.

    Tống Hi nhịn không được lắc đầu. Người với người quả thật không giống nhau, có loại nữ nhân như mẹ Lý Chính luôn tính toán chi li làm cho toàn thôn đều chán ghét, cũng có nữ nhân như bà chủ quầy bán quà vặt tính cách thoải mái phóng khoáng nhưng cũng chưa từng nếm qua một lần mệt mà lại khiến cho ai nhìn thấy cũng đều thích.

    Trong sân nhà Tống Hi.

    Một binh sĩ mặt mũi bầm dập hỏi đội trưởng mặt mũi cũng bầm dập:

    - Đội trưởng, đây là nam thần của Trầm Việt sao? Soái muốn chết!

    Nhìn xem đã đem đội trưởng tấu thành như vậy!

    Một đám binh sĩ ánh mắt sáng ngời.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Trở về toàn bộ phạt chạy thêm mười vòng!

    Mua cơm trưa về nhà, Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc, buông trái bắp, yên lặng đứng dậy đi hướng phòng bếp.

    Một đám binh sĩ mặt mũi bầm dập lớn tiếng xì xào bàn tán:

    - Trầm Việt nói đội trưởng của chúng ta nấu cơm ăn ngon!

    - Ai, lão Hổ, vợ của anh biết làm cơm không?

    - Không biết.

    - Vậy làm sao bây giờ, anh cũng không biết, cẩn thận vợ của anh không cần anh.

    - Trầm Việt nói, người biết làm cơm như đội trưởng khẳng định không có bạn gái!

    - Nhưng mà Đường Cao nói đội trưởng sang năm khắp nơi đều có bạn gái!

    - Nói bậy, đội trưởng khẳng định không có bạn gái!

    - Đúng rồi, đội trưởng đẹp trai như vậy, làm sao lại có bạn gái!

    Tống Hi:

    -!

    Mục đội trưởng, nhà của anh chuyên nuôi ra ngớ ngẩn sao?

    Mục Duẫn Tranh mặt than. Đám nhóc này, đều bị Trầm Việt dạy hư!

    Tống Hi vỗ vỗ bả vai Mục Duẫn Tranh, đồng tình nói:

    - Thật không biết vì cái gì anh lại thích nuôi ngớ ngẩn như vậy.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Không liên quan gì với hắn, hắn làm nhiệm vụ đem người giao cho Trầm Việt dẫn theo nửa tháng trở về liền biến thành như vậy.

    Tống Hi yên lặng mở ra máy tính, trạc vào chuyên mục của Bạch Chân, nhập vào tài khoản mà Bạch Chân tặng cho hắn, nhắn lại.

    Bác sĩ:

    - Ngớ ngẩn, anh có khỏe không?

    Còn khen thưởng một đồng tiền cho chương mới úp lên.

    Bạch Chân ôm máy tính vọt vào văn phòng của em trai, kháp cổ hắn hưng phấn kêu to:

    - Bác sĩ nhắn lại cho anh, còn khen thưởng cho anh! Nha nha nha, bác sĩ nhất định là chân ái của anh! Yêu nhất thầy thuốc!

    Bạch Cẩn Chi:

    -!

    Tên hỗn đản kia sao luôn âm hồn bất tán!

    Bạch Chân buông em trai, đi vào tài khoản của tác giả, liên tục tặng cho "bác sĩ" thật nhiều phong lì xì giá trị 1000.

    Bạch Cẩn Chi thật ưu thương. Anh trai lại đang phá sản, thật là khổ sở.

    Đinh trợ lý nói:

    - May mắn tháng trước nhị thiếu đã đem trang web thu mua.

    Mặc kệ đại thiếu gia tặng bao nhiêu, chia phần với trang web vẫn là của mình.

    Bên kia Tống Hi yên lặng tắt máy tính. Hắn cũng không muốn xem loại tiểu thuyết không hạn cuối như vậy!

    Tống Hi lắc lư tới phòng bếp, nhìn Mục Duẫn Tranh sâu kín nói:

    - Nơi này mỗi ngày bị cắt điện hai giờ, không có dầu ma dút, nếu không ăn thịt sẽ bị phá hủy.

    Mục Duẫn Tranh dừng một chút, buông thịt heo, mở tủ lạnh lấy ra một cái chân heo nặng bảy tám cân, chuẩn bị nấu. Không phải là ăn thịt sao, ai sợ ai chứ, có đám nhãi con bên ngoài, bao nhiêu thịt cũng không đủ ăn!

    Giò heo đông cứng, Mục Duẫn Tranh nhìn xem, đẩy tới trước mặt Tống Hi.

    Tống Hi cầm lấy thái đao, thật dễ dàng cắt xong một chậu thịt.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn thấy, nói:

    - Anh nói muốn dạy Trầm Việt chơi đao.

    Thanh âm thật mất mát thật u oán, trong lòng hâm mộ lại ghen ghét.

    Tống Hi gật đầu:

    - Phải đó.

    Nói xong cũng đi rồi.

    Đi rồi!

    Đi! Rồi!

    Mục Duẫn Tranh nhất thời ngậm một ngụm máu.

    Tống Hi bưng một chậu khoai tây ngồi trong sân cạo vỏ. Liễu diệp tiểu đao cao thấp bay tán loạn, nhất thời chói mắt đám binh sĩ cách đó không xa.

    Đám binh sĩ lại thì thầm với nhau:

    - Thật không hổ là nam thần của Trầm Việt!

    - Xem hắn đem tiểu đao đùa như vậy!

    - So với đội trưởng thế nào?

    - Đương nhiên là đội trưởng tốt nhất rồi!

    - Đúng rồi, luận chơi đao nhỏ, đội trưởng thứ nhất!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Thật muốn đem cùi bắp nhét vào miệng đám nhóc kia!
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 71:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi cạo xong một chậu khoai tây, cầm đi vào bếp rửa sạch cắt khối, chờ Mục Duẫn Tranh làm khoai tây đôn thịt. Lần này sản lượng khoai tây tuy không cao, nhưng bộ dạng thật tốt, mỗi củ thật lớn, làm chín ăn vào rất có vị bột, so với những năm trước ăn ngon hơn nhiều.

    Mục Duẫn Tranh đi qua phòng phía đông đôn thịt, tùy tay chỉ:

    - Cậu, lại đây nhóm lửa!

    Tống Hi vừa nhìn, đúng là tiểu binh từng nói đội trưởng soái tới mức không có bạn gái.

    Trời nóng như vậy, việc nhóm lửa chính là việc khổ sai, nguyên bản đám binh sĩ còn đang thì thầm nháy mắt liền lặng ngắt như tờ.

    Tống Hi khen:

    - Mục trưởng quan thật sự uy tín!

    Mục Duẫn Tranh yên lặng xoay người quay về phòng bếp, bóng dáng hơi lộ vẻ thê lương.

    Cơm trưa xong rồi.

    Một đám binh sĩ xếp hàng rửa tay rửa mặt, xếp hàng đánh cơm, sau đó ở trong phòng khách xếp thành hai hàng mặt đối mặt ngồi xổm xuống ăn cơm.

    Tống Hi tha thiết mong chờ nhìn thấy. Thật sự không cần cái bàn sao? Bàn ăn nhà hắn có thể ngồi được vài người, trong phòng bếp phía đông còn có hai bàn nhỏ, ghế nhựa cũng có, thật sự không thiếu. Còn nữa, ăn cơm cũng cần ngồi quân tư sao? Tư thế như vậy, không mệt mỏi sao?

    Mục Duẫn Tranh bưng phần của mình đi qua ngồi xổm xuống cùng nhau ăn.

    Victor nhìn xem cha nó, nhìn xem Tống Hi, cũng ngậm chậu đi qua ngồi xổm xuống.

    Một mình Tống Hi ngồi trên bàn cơm, cảm giác mình thập phần thoát ly quần chúng.

    Một chút cơm trưa gian nan ăn hết, Tống Hi còn đang lo lắng có nên ngủ trưa hay không, cùng với làm sao an bài cho nhóm binh sĩ này.

    Chợt nghe Mục Duẫn Tranh ra lệnh một tiếng, hai binh sĩ chạy ra xe ôm trở về một chồng thảm quân dụng, trải trên sàn nhà phòng khách, nháy mắt chỉnh chỉnh tề tề nằm hai hàng.

    Victor cũng tiến lên đi theo nằm xuống.

    Tống Hi lần đầu tiên phát hiện phòng khách của mình cũng ghê gớm thật, lại có thể nằm ngủ được mười lăm binh sĩ cùng một con chó mập. Nhưng mà tiểu Đa, có phải cậu đã đem địa phương của cha cậu chiếm rồi hay không?

    Thật chiếm.

    Mục Duẫn Tranh dắt lấy một chân sau của Victor đem đứa con kéo ra, chính mình nằm trên đó.

    Một đám người, đều không có gối đầu.

    Tư thế cũng thập phần thống nhất.

    Ngay mặt nằm ngửa, hai chân duỗi ra, hai tay vén lên đặt trên bụng.

    Tống Hi bỗng nhiên thấy ngứa tay. Đây là một tư thế thập phần thích hợp giải phẫu..

    Ngẫm lại không thể tùy tiện động đao, Tống Hi ôm lấy tiểu Đa yên lặng lên lầu ngủ trưa.

    Hai giờ chiều thức dậy, đám binh sĩ kia đã tụ tập trong sân chỗ thoáng mát chà xát bắp.

    Lý Bảo Điền khiêng máy tuốt bắp bằng tay chạy tới, không dám vào cửa.

    Tống Hi nhận lấy, đem người kêu trở về. Nhà bọn họ cũng vội vô cùng, trong khoảng thời gian này Lý Bảo Điền cũng vô cùng mệt mỏi, có thời gian nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.

    - Thứ này ai dùng?

    Tống Hi hỏi, dù sao hắn cũng không dùng tới, còn không nhanh bằng hắn dùng tay.

    Ai cũng không cần, Tống Hi liền ném tới bên cạnh, nói:

    - Làm chậm nhất, một chọi một tấu.

    Một đám binh sĩ nhất thời cảm thấy được da trên người có chút đau, động tác trên tay không hẹn mà cùng chậm lại.

    Tống Hi vừa nhìn không tốt, lập tức tăng thêm điều kiện:

    - Nhanh nhất, một ngày chiếu ba bữa cơm tấu.

    Tốc độ trên tay nhóm binh sĩ nháy mắt nhanh hơn. Hiện tại bị đánh không có gì không tốt, nhiều nhất đau một trận, cơ hội được cao thủ chỉ dạy cũng không nhiều. Tuy nói mỗi lần làm nhiệm vụ bọn họ đều đã có chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nhưng ai mà không muốn được hoàn chỉnh trở về đâu! Vận khí tốt như Đường Cao không phải ai cũng có được.

    Tới chạng vạng, Tống Hi dựng một chỗ chứa lương thực bằng trúc miệt trên sàn xi măng nơi sân sau.

    Sau đó mang theo binh sĩ làm nhanh nhất cùng chậm nhất ra cửa chăn dê, ở chỗ sơn cốc đem hai người đánh cho một trận.

    Chăn dê xong quay về ăn cơm chiều, người bị đánh tàn nhẫn nhất lại nhận được sự gạt bỏ nghiêm khắc nhất, đội trưởng nhà bọn họ đi đầu.

    Tống Hi nói:

    - Chà xong bắp rồi, ngày mai tạp đậu tương, sau đó đi trong đất làm sạch ruộng.

    Một đám người xoa tay chờ bị đánh.

    Ăn xong cơm chiều, Mục Duẫn Tranh mở đèn trong sân, mang người suốt đêm đem đậu tương tạp xong rồi.

    Tống Hi:

    -!

    Tráng lao động thật chịu khó! Làm sao lại không tới sớm được vài ngày chứ!

    Mục Duẫn Tranh mang theo mười lăm binh sĩ ở nhà Tống Hi sáu ngày, làm việc sáu ngày, bị đánh sáu ngày, đi rồi.

    Tống Hi nhìn thấy sáu mẫu bắp mới gieo xuống hết sức hài lòng. Hắn cũng không định lưu trữ trồng lúa mạch, ai biết mùa đông năm nay sẽ như thế nào đâu!

    Thời tiết vẫn nóng cháy như vậy, trong thôn vẫn bận rộn như cũ.

    Lúc này thư thông tri đại học của cháu trai Lý lão lục là Lý Tinh Hoa đưa tới. Là X đại, một trường đại học điểm tựa vùng thành thị duyên hải phía nam.

    Lý lão lục cao hứng vô cùng. Đây là sinh viên đầu tiên của nhà bọn họ!

    Lý lão lục khăng khăng đòi đãi tiệc, tự móc tiền túi. Còn đích thân tới cửa mời Tống Hi đi qua uống rượu.

    Tống Hi cười ứng, quay đầu vào núi bắt một con heo rừng choai choai tặng tới.

    Lý lão lục có bốn con trai, sớm đều ở riêng. Cha của Lý Tinh Hoa nhỏ nhất, là hắn bao ao cá trong thôn. Nhưng năm nay ao cá khô hạn, đầu nhập đầu xuân đều trôi theo dòng nước.

    Tống Hi cũng không có gì lo lắng. Đầu óc người trong gia đình này thật sinh động, làm việc lại có quyết đoán, trong tay cũng để dành được chút tiền, lần này tuy rằng lỗ vốn nhưng chưa tới mức tổn thương căn bản.

    Tống Hi vui vẻ ăn một lần mâm cỗ, lại tặng một phong lì xì 500 đồng.

    Chậm rãi đi tới cuối tháng 8, trường tiểu học trung học đều khai giảng, sinh viên cũng rời đi.

    Vẫn nóng nực gay gắt, ảnh tử của mùa thu vẫn chưa thấy.

    Tống Hi thu thập chuẩn bị trồng cải trắng.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 72:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những năm qua đều là mùa này cần trồng cải trắng, nhưng năm nay trời vẫn nóng như vậy, gieo xuống rồi sẽ như thế nào thật không xác định.

    Tống Hi dưỡng mầm cải thật tỉ mỉ, mỗi ngày sớm muộn đều phun một lần nước, không bao lâu liền xanh biếc, nhìn thấy thập phần khả quan.

    Tống Hi nhìn thấy liền rút một đống nhỏ chuẩn bị nhờ nhà Lý Bảo Điền nấu bánh canh ăn.

    Lý Toàn Căn nhìn thấy hắc hắc cười không ngừng, đứa nhỏ này!

    Hiện tại công việc của nhà bọn họ cũng tạm thời xong xuôi, không còn bận rộn như đoạn thời gian trước. Sản lượng lương thực mùa này tuy nói chẳng ra gì, rốt cục cũng đã thu hoạch xong, cuối cùng nửa năm cũng không làm không công.

    Hai anh em Lý Bảo Điền đều gầy một vòng, Toàn Căn thím cũng không còn mượt mà như trước kia, Toàn Căn thúc vẫn cứ khô khốc gầy teo, mặt càng đen, nếp nhăn càng nhiều.

    Tống Hi còn trồng xen củ cải cùng cà rốt. Cũng không nhiều, đủ cho chính mình ăn là được.

    Vào tháng chín, mặc dù vẫn còn rất nóng, nhưng nhiệt độ không khí ban đêm lại hạ thấp, cũng giống như mùa thu của những năm trước.

    Cả thôn đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

    Tống Hi vẫn không yên tâm. Mỗi ngày cẩn thận phơi nắng lương thực mới thu, càng thêm để bụng chăm sóc bầy dê. Lúc này bầy dê đã phân hai đàn, tuy nói lúc chăn dê vẫn đi cùng nhau, nhưng chuồng sớm phân ra. Đây cũng là bất đắc dĩ, đầu xuân trước sau có vài con dê cái đều trưởng thành, hai con dê đực bắt đầu không ngừng đánh nhau. Vì tránh ảnh hưởng họ hàng gần sinh sôi nảy nở đời tiếp theo, Tống Hi đành phải phân đàn. Dù sao chăn dê cũng chỉ chốc lát, cũng không cần mỗi ngày, hai dê đực cũng ít sống chung, đánh thì đánh thôi!

    Tống Hi lựa chọn vài bao tải hạt giống đậu tương tốt nhất lưu lại, còn lại đều đưa đi xưởng trá mỡ của Triệu gia kênh rạch ép thành dầu nành. Dầu nành lưu trữ từ từ ăn, bã đậu trộn thêm rau cải đem đút cho dê ăn.

    Qua vài ngày còn phải mua đậu phộng, còn phải lưu giống, sang năm cũng có thể trồng một ít.

    Không còn việc gì cần làm, Tống Hi bắt đầu tìm kiếm vị thuốc cần thiết cho đơn thuốc của Đường Cao.

    Vừa đi bảy tám ngày, trở về chứng kiến trong ruộng bị tao đạp thành một mảnh hỗn độn, Tống Hi nổi giận.

    Heo rừng lại xuống núi.

    Heo rừng xuống núi.

    Những thôn xung quanh đều có tổn thất. Trong Lý gia kênh rạch khu ruộng của Tống Hi cách trong núi gần nhất, bị tai họa lớn nhất.

    Nghe nói heo rừng là nửa đêm xuống núi, trời vừa sáng liền bỏ chạy, chỉ có Lý Bảo Cương dậy sớm còn phát hiện được chút ảnh tử.

    Nhìn thấy hoa màu bị tao đạp, Tống Hi có chút khó sống. Nhìn lại mấy nhà bên cạnh cũng đã một lần nữa trồng lại những vật khác. Chỗ Tống Hi còn chưa được thu thập, bắp cũng bị tao đạp mà lại không có hạt giống nên tạm thời đành bỏ không. Nhưng cải trắng cũng được người giúp trồng lại một ít.

    Tống Hi thu thập xong quay về nhà.

    Hắn không sợ một đám heo rừng, nếu hắn hạ thủ độc ác dù thêm vài đám cũng không thành vấn đề. Nhưng nơi này không phải núi sâu, thôn dân cũng không phải đám binh sĩ biết kín miệng, hắn không thể động thủ không chút cố kỵ trước mặt người khác. Lần trước dùng khoai lang ném heo rừng hắn còn phải cố ý ném nhẹ một chút, cũng không dám hạ lực lượng càng lớn hơn đâu!

    Cỏ dại trong núi khô quắt, đương nhiên không ngon miệng bằng hoa màu được tưới xanh tươi mỗi ngày. Heo rừng hưởng qua một lần, nhất định sẽ tiếp tục trở lại.

    Nếu chúng nó lại đến, làm sao cần xử lý mới có thể hợp tình hợp lý không hù dọa người trong thôn đây?

    Tống Hi nghĩ nghĩ, đem cái cuốc trong nhà tháo ra chỉ lưu lại cái cán, thử thử, xem như thuận tay.

    Đêm đó, không có động tĩnh.

    Liên tiếp ba ngày đều không có động tĩnh.

    Ngày thứ tư hơn 11h khuya, Tống Hi lặng lẽ đứng dậy, gọi Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo ngủ dưới lầu, cầm cán cuốc lặng yên đi ra cửa. Victor giữ im lặng đi theo, Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo mỗi người cầm con dao giết heo cùng dây thừng đi theo phía sau Tống Hi, đều cực kỳ khẩn trương.

    Bên ngoài ánh trăng sáng ngời, đàn heo rừng đấu đá lung tung, ba người đều nhìn thấy thật rõ ràng.

    Tống Hi đi phía trước ra hiệu, thân hình chợt lóe liền xông ra ngoài, cầm cán cuốc chuyên đập thẳng vào chân heo.

    Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo đều rõ ràng nghe được thanh âm xương cốt gãy.

    Victor cũng vô thanh vô tức cắn lên.

    Tống Hi đánh ngã bảy tám con heo rừng, chạy hơn mười con, nhìn xem không còn nguy hiểm gì, hướng hai người vẫy tay.

    Tống Hi tiếp nhận đao giết heo, đâm thẳng vào động mạch cổ con heo giãy dụa dữ dội nhất.

    Lúc giết heo tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang vọng cả thôn.

    Rất nhiều gia đình chợt sáng đèn.

    Không bao lâu, lục tục có người cầm gậy gộc cuốc xẻng lớn tiếng hét to chạy tới.

    Lý Bảo Cương tính khí ít nói, chỉ lo mải miết giúp Tống Hi trói heo rừng.

    Lý Tam Pháo thích nói chuyện, lúc này hướng đoàn người một trận khoe khoang, trước tiên đem việc Tống Hi chạy nhanh khí lực lớn chuẩn xác đem đàn heo phóng ngã thổi một lần, càng khen Victor dũng mãnh bình tĩnh hung ác thổi phồng một chút, cuối cùng nhấn mạnh chính mình lâm nguy không sợ đối mặt heo rừng, anh dũng đối mặt chiến đấu.

    Tống Hi:

    -!

    Tìm người như vậy đến hỗ trợ quả nhiên không sai. Thổi quá nhiều, cho dù là thật sự cũng không ai tin tưởng.

    Hơn nữa ngoại trừ con heo bị đâm chết, bảy con còn lại đều còn sống, nhưng bị gãy chân không chạy được, còn có dấu vết cắn xé của tiểu Đa.

    Tống Hi nói:

    - Đem con nhỏ nhất lưu cho tôi, Bảo Cương ca cùng Tam Pháo ca phân một con. Chờ hừng đông liền kéo đi Trương gia kênh rạch, để bọn họ lưu một con xem là tiền lì xì giết heo, còn lại trong thôn dựa theo đầu người phân một khối, ăn một chút xem như giải hận.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 73:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Tam Pháo nói:

    - Cần gì chờ hừng đông chứ, tôi gọi điện hỏi một chút, nếu Trương ngốc tử biết có heo rừng, cho dù mới chui ổ chăn của vợ hắn cũng phải lập tức chạy tới.

    Quả nhiên đúng vậy.

    Không qua bao lâu cha con Trương gia lái xe chạy tới, liếc mắt nhìn con heo rừng mới chết dưới đất nói:

    - Là con này, cũng sẽ không lấy không của cậu, năm nay thịt tết của tiểu Tống tôi bao hết.

    Tống Hi cười cười:

    - Tốt lắm, tôi thích ăn gan heo, anh lưu hai bộ cho tôi. Con nhỏ nhất là của tôi, anh xem dọn dẹp là được.

    - Tuyệt đối dọn dẹp sạch sẽ làm cho cậu không nhìn thấy được một sợi lông, chờ xem!

    Cha con Trương gia rất nhanh kéo tám con heo rừng chạy trở về, phỏng chừng cần suốt đêm giết heo.

    Heo rừng lôi đi, người trong thôn rất nhanh tản ra.

    Lý Tam Pháo lôi kéo Tống Hi nói:

    - Tiểu Tống a, sau này có chuyện tốt như vậy cũng đừng quên tôi, chuyện khác tôi không được, giúp đỡ chuyển dao nhỏ còn có thể.

    Tống Hi nói:

    - Vậy buổi sáng Tam Pháo ca lưu cho tôi một phần đậu hủ, nấu thịt heo rừng ăn.

    Lý Tam Pháo liên tục đáp ứng:

    - Không thành vấn đề, đều lưu cho cậu. Còn có đậu hủ khô, mới vừa học làm, cậu cần không?

    Tống Hi gật đầu:

    - Cần!

    Sáng sớm, đứa nhỏ bán kem của Trương gia kênh rạch lái xe ba bánh đem tiểu heo rừng đưa tới trước cho Tống Hi.

    Tống Hi đem người giữ lại, bao mấy thang thuốc mà lão thái thái quen uống, lại xách năm cân thịt ba chỉ bỏ vào trong xe cho đứa nhỏ.

    Đứa nhỏ yên lặng nhìn Tống Hi, cái gì cũng chưa nói, tiếp thuốc cùng thịt, hung hăng bái sâu, vội vàng lái xe chạy đi, đi ra thật xa mới nâng tay lên lau nước mắt.

    Tống Hi yên lặng thở dài một hơi.

    Tuổi tác nhỏ như vậy, người lớn sống còn vất vả, huống chi một đứa trẻ còn phải nuôi gia đình đâu! Mùa hè năm nay, cũng không vài người bỏ được mua kem để ăn.

    Buổi sáng hơn 10h, vài con heo rừng khác cũng được đưa về, thịt đều được phân chia rất tốt.

    Trừ bỏ lưu lại phần của Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo, còn lại Tống Hi đều cho người trực tiếp kéo tới nhà thôn trưởng. Loại công việc lao tâm lao lực này nói không chừng phân chia không hợp ý liền đắc tội với người cứ giao cho thôn trưởng đi làm thì không có gì tốt hơn. Ông già rất có uy vọng trong thôn, dân cư gia đình lại nhiều, ở trong thôn nói chuyện phi thường có phân lượng.

    Tống Hi trước tiên đưa thịt cho nhà Lý Tam Pháo, lại khiêng về mâm đậu hủ.

    Nhà Lý Bảo Cương không có tủ lạnh, trước hết lưu lại trong nhà Tống Hi giúp ướp lạnh.

    Trong mùi thịt heo tản khắp toàn bộ thôn, ngày nghỉ quốc khánh đã tới.

    Tống Hi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Năm trước nghỉ quốc khánh lại gặp được trận tuyết đầu tiên, lúc sau mỗi ngày càng lúc càng lạnh hơn.

    Nhân lúc không bận rộn, Tống Hi đem thuốc của Đường Cao điều chế xong, đóng gói thời gian ba tháng, đi huyện thành gởi mau chuyển.

    Sau đó lại đi dạo siêu thị, chuyển tới khu lương thực phát hiện trống rỗng, Tống Hi cũng có chút giật mình. Lúc này mới hơn ba giờ chiều, siêu thị lại đoạn hàng!

    Tống Hi nhất thời có một loại dự cảm không tốt lắm.

    Mua một ít hoa màu về nhà, vừa vào cửa thì Victor đã bổ nhào vào trên người hắn.

    Victor ngậm ống quần của Tống Hi đem người kéo vào trong phòng.

    Tống Hi đi theo, đẩy ra cửa phòng ngủ cách vách, chỉ thấy Mục Duẫn Tranh đang nửa chết nửa sống nằm ở nơi này, cả người cực kỳ tối tăm.

    Mục Duẫn Tranh trợn mắt nhìn Tống Hi một cái, lại nhắm mắt lại.

    Tống Hi ôm Victor ở bên cạnh ngồi xuống, cũng không nói chuyện, nhìn hắn ngẩn người.

    Mục Duẫn Tranh nằm thật lâu, mở miệng:

    - Buổi tối ăn cái gì?

    Tống Hi nói:

    - Sủi cảo.

    Mục Duẫn Tranh:

    - Tôi không biết làm mì sợi.

    Tống Hi:

    - Tôi làm mì, anh trộn thịt. Lần trước còn lưu lại thật nhiều thịt heo rừng, dùng nó đi. Làm nhiều một ít, tôi đông lạnh từ từ ăn.

    Hai người cùng nhau vào bếp, trầm mặc làm việc, một màn vừa rồi trong phòng ngủ giống như chưa từng phát sinh qua.

    Lúc ăn sủi cảo, Mục Duẫn Tranh đột nhiên nói:

    - Anh dự trữ nhiều lương thực một chút.

    Tống Hi nói:

    - Năm nay có lương đều lưu lại, nhưng địa phương quá nhỏ, có chút không đủ chứa.

    Còn có nhiều phòng trống, nhưng trong nhà luôn có người đến, cũng không thể đều dùng làm nhà kho.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Đừng bán, đều lưu trữ.

    Tống Hi gật gật đầu, bối cảnh quân đội của Mục Duẫn Tranh sâu xa, tựa hồ năng lượng ông nội hắn khá lớn, đây là nhận được tin tức xác thực gì sao?

    Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

    - Tôi nghĩ chờ đầu xuân sang năm sẽ đem sân trước xây lại, lại thêm tầng hầm, như vậy sẽ có càng nhiều không gian.

    - Ân.

    Mục Duẫn Tranh gật đầu.

    Tống Hi xây thêm phòng cũng là có lo lắng. Nhà hắn vận mệnh tứ hợp viện hạng trung, nhưng lúc trước không cần dùng nhiều phòng như vậy cho nên không xây thêm phòng ở sân trước cùng sân sau, vì vậy còn lưu nhiều chỗ trống. Hiện tại sân sau có nhà ấm cùng chuồng dê, dãy nhà sau đương nhiên không xây được, nhưng có thể xây ở sân trước. Xây thêm phòng, chẳng những có thêm không gian, còn có thể ngăn cách tầm mắt bên ngoài. Đến lúc đó trực tiếp thu thập ra phòng khách ở bên kia, cũng đem người lưu lại nơi đó. Người trong thôn cũng không có quy củ không được dòm ngó nhà người khác. Lần trước Lý Chính bị thương, ban ngày phần phật một đám người chạy tới vây xem, cho dù có thật nhiều địa phương hắn không cho người tiến vào cũng đã khóa cửa, nhưng những người đó đều bám lên cửa sổ một phòng nhìn tới nhìn lui không biết bao nhiêu lần!
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 74:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, Tống Hi mới ngủ chưa bao lâu, đã bị thanh âm băm đồ ăn phanh phanh phanh dưới lầu đánh thức. Xuống lầu vừa nhìn, Mục Duẫn Tranh đang chuyên tâm chặt thịt, trong lò vi ba bên cạnh còn có đồ vật gì đang tan băng.

    Tống Hi đột nhiên nhớ lại lúc trước Lý Bảo Cương bị bạn gái vung lắc, nửa đêm về sáng không ngủ chạy ra ruộng hái cà chua cả một buổi tối.

    Chẳng lẽ Mục trưởng quan cũng gặp phải nguy cơ cảm tình?

    Làm sao có thể!

    Đám lính ngớ ngẩn kia đều nói đội trưởng của bọn hắn không có bạn gái!

    Nếu không phải chuyện cảm tình bị nhục, có phải là vì chiến hữu? Không đúng, lúc trước Trầm Việt xảy ra sự cố hắn cũng không đến nỗi làm ra bộ dáng muốn chết này. Nếu cũng không phải, chỉ có thể là vì thân tình.

    Điểm này Tống Hi cũng không nhúng tay vào, chỉ bồi người cùng nhau chặt thịt, tiếp tục làm sủi cảo.

    Một buổi tối, hai người đem hai tủ lạnh cùng kho lạnh nhà Tống Hi chất đầy sủi cảo.

    Trời sáng rõ, Mục Duẫn Tranh phủi phủi bột mì dính trên người, nói:

    - Tôi đi đây.

    Tống Hi hỏi:

    - Anh đi tới bằng cách nào?

    Hắn không thấy có xe.

    Mục Duẫn Tranh:

    - Ngồi xe tới trong trấn, đi bộ tới.

    Tống Hi ngẩn ngơ. Từ nhà hắn đi trong trấn phải hơn 40 dặm, người này một đường đi tới còn bao sủi cảo cả đêm cho hắn, trong lòng khổ sở tới bao nhiêu nha!

    Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

    - Ăn cơm trước đi, xong rồi tôi tiễn anh, tự tay bao sủi cảo, không nếm thử sao?

    Nói xong đưa mắt nhìn một đám sủi cảo hình thù kỳ quái bên cạnh.

    Mục Duẫn Tranh không lên tiếng, ôm tiểu Đa ngồi ở cửa phòng bếp nhìn Tống Hi nấu sủi cảo.

    Tống Hi đem phần sủi cảo mà Mục Duẫn Tranh bao nấu riêng, nấu chín lại phân làm hai phần. Một phần cấp đương sự, một phần cấp cho con của hắn.

    Mục Duẫn Tranh gẩy gẩy sủi cảo trong bát của mình, thật vất vả tìm ra hai cái còn đầy đủ, vẫn là dùng hai lớp da sủi cảo bao lên.

    Victor nhìn chậu của mình, lại nhìn cha của nó:

    - Gâu gâu gâu!

    Cha bao cái gì vậy, thật có thể ăn sao? Cha thật ngu ngốc!

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc ăn hết trong bát của mình, lại cùng con của hắn đem sủi cảo của Tống Hi toàn bộ ăn sạch.

    Ăn hết điểm tâm, Tống Hi nói:

    - Trong ruộng bắp đầy cỏ.

    Mục Duẫn Tranh dừng chân, chuyển đi nhà kho lấy ra hai cái cuốc. Nếu Tống bác sĩ luyến tiếc hắn đi, hắn ở thêm vài ngày là được – Tống bác sĩ đều trăm phương ngàn kế kiếm cớ, cứ như vậy đi rồi cũng không hợp với đạo làm người. Về phần chuyện sốt ruột trong nhà, vẫn là chờ về nhà tiếp tục sốt ruột đi!

    Cỏ dại thật nhiều, còn xen lẫn trong cải trắng. Sau khi cuốc rụng ba viên cải trắng, Tống Hi trầm mặc. Quay đầu vừa nhìn, Mục Duẫn Tranh đang cố gắng đem một viên cải trắng trồng trở lại tiêu diệt chứng cớ. Nhìn lại phía sau hắn, bằng chứng còn không thiếu.

    Tống Hi yên lặng thở dài một hơi. Đây đã là lần thứ hai làm cỏ, lần đầu tiên cỏ dại không nhiều lắm, là Lý Bảo Cương mang theo Lý Bảo Điền cuốc bỏ, vừa nhanh lại làm tốt. Lúc đó hắn cũng làm được vài luống, không bị vướng bận như bây giờ.

    Mục Duẫn Tranh nhìn cải trắng ngẩn người. Hắn đần như vậy, nhất định sẽ bị Tống bác sĩ chán ghét!

    Tống Hi vỗ Victor:

    - Đi đem giỏ tôi đặt ở góc tường phòng phía đông lấy ra.

    Victor bỏ chạy, không bao lâu ngậm sọt kéo chạy tới.

    Tống Hi xuất ra tiểu cái cuốc cùng tiểu cái liềm chuyên dùng hái thuốc lao vào ruộng bắp, không bao lâu đi tới tận đầu.

    Mục Duẫn Tranh mang theo giỏ đi theo phía sau nhặt cỏ rơi rụng, cảm giác mình cực kỳ vô dụng.

    Mười giờ, Tống Hi dừng tay nói:

    - Quay về đi, quá nóng.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc thu thập đồ đạc, khiêng lên đi trước.

    Tống Hi cảm giác ngày hôm nay Mục trưởng quan đặc biệt trầm mặc. Nghỉ phép mà không về nhà, đến nhà hắn chơi u buồn, quả thật là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sốt ruột đi!

    Người còn sống, có ai không gặp chuyện không như ý đây! Ngẫm lại hai mươi năm của mình, Tống Hi thậm chí cũng không biết nên nói gì mới tốt. Nhưng mặc kệ là chuyện gì rồi cũng sẽ đi qua, dù sao cũng phải nhìn về tương lai. Rối rắm nhiều như vậy, trừ bỏ tự tìm phiền phức cho mình, có ích lợi gì đâu!

    Về nhà không bao lâu, Lý Bảo Cương đem cao lương nhà Tống Hi đưa về, lưu lại thân cây cao lương, nói cần làm chổi.

    Tống Hi hỏi:

    - Đều dùng tay cạo?

    Lúc trước hắn nghiên cứu cao lương vài ngày cũng không biết làm thế nào, sau đó Lý Bảo Cương kéo về nhà mình, nói nếu có thời gian sẽ chà xát. Tống Hi nhìn xem người chà xát một lần, bông cao lương đặt trên lưỡi xẻng, một tay dùng sức lôi kéo, hạt cao lương bị cạo xuống, cầm đi chỗ xay bột cởi xác mới ra hạt cao lương. Thủ đoạn thu hoạch phi thường nguyên thủy, sẽ không mệt chết nhưng cũng rất mài người.

    Lý Bảo Cương gật gật đầu nói:

    - Lần này cao lương bộ dạng tốt, mầm thật dài, làm chổi tốt nhất rồi.

    Tống Hi nói:

    - Làm xong cho tôi một cây quét rác một cây quét giường. Buổi chiều tôi đi nghiền hạt cao lương, tiếp tục mài thành bột, tôi nhớ được thím chiên bánh rất ngon.

    Lý Bảo Cương ấp úng nói:

    - Ân, chiên cho cậu.

    Cách đó không xa Mục Duẫn Tranh đang mè nheo thu dọn đồ đạc chợt dừng lại. Bánh chiên cao lương, hắn chưa ăn qua, hay là ăn xong rồi hãy đi! Tuy nói hắn quả thật vô dụng đó, nhưng Tống bác sĩ cũng không đuổi hắn đi sao! Lúc trước hai bệnh thần kinh của Bạch gia vừa dừng thuốc liền bị đuổi đi rồi!
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 75:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa trưa vẫn là ăn sủi cảo, hấp lên ăn.

    Cơm nước xong, Tống Hi cầm một nắm cao lương nhai thử vài hạt, ánh mắt liền sáng. Cao lương này không sai, thích hợp nhưỡng rượu.

    Cha nuôi truyền xuống phương pháp nhưỡng rượu, tinh khiết làm bằng tay, công cụ đơn giản, trình tự làm việc đều có thể đem người phiền chết. Trước kia đều là cha nuôi chỉ huy Tống Hi động thủ, hiện tại sao, Tống Hi cười híp mắt nhìn Mục trưởng quan đang nằm úp sấp trên máy tính xem tiểu thuyết cẩu huyết, tráng lao động thật tốt a!

    Buổi chiều Tống Hi lấy ra một đống xoong chảo chum vại trong tủ giao cho Mục Duẫn Tranh rửa sạch, chính mình đem cao lương đi Triệu gia kênh rạch cách vách nghiền nát.

    Cọ xát hai bao cao lương, Tống Hi cấp cho nhà Lý Toàn Căn một bao bột mì một bao gạo, đợi buổi tối ăn bánh chiên.

    Mục Duẫn Tranh đã rửa sạch chum vại xoong chảo, sau đó tạp công tiểu Mục của nhà xưởng nhưỡng rượu Tống gia chính thức làm việc.

    Toàn bộ ngày nghỉ phép dài hạn của Mục trưởng quan đều bị người sai sử xoay quanh, tầng hầm nhà Tống Hi tăng thêm nhiều bình rượu.

    Kỳ nghỉ chấm dứt, lúc rời đi Mục Duẫn Tranh hơi có chút không cam lòng.

    Tống Hi an ủi:

    - Yên tâm, chờ anh lại đến là có thể uống được rượu, nhưng cần đầy một năm vị mới tốt nhất, cũng nuôi thân nhất, mở quá sớm sẽ ảnh hưởng dược hiệu.

    Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi, yên lặng thở dài một hơi, đi rồi.

    Qua hơn nửa tháng mười, trừ bỏ không trời mưa, nhiệt độ không khí xem như bình thường.

    Tống Hi lại dẫn tiểu Đa vào núi đuổi đi heo rừng thêm một lần, heo rừng cũng không thấy tiếp tục xuống núi. Ruộng bắp cùng cải trắng mọc không sai, Tống Hi nghĩ mùa thu nếu cứ tiếp tục như vậy thì tốt rồi.

    Mãi tới trời tối hắn bị đông lạnh tỉnh giấc.

    Tống Hi cả kinh, xuống giường mở cửa sổ nhìn xem bên ngoài. Mặt đất trắng xóa, nguyên lai là hạ sương. Tính toán thời gian, khoảng cách tiết sương giáng còn thật nhiều ngày, hơn nữa những năm qua hạ sương cũng không tới mức lạnh như thế.

    Tống Hi không khỏi lo lắng cải trắng mới lớn lên chưa lâu, hiện tại còn chưa tới lúc thu hoạch, một hồi sương xuống cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng dù sao vẫn tốt hơn năm trước đi!

    Buổi sáng mặt trời mọc không bao lâu thì sương tan hết, đến trưa vẫn nóng gay gắt.

    Tống Hi đi trong đất xem qua, bất kể là bắp hay củ cải cải trắng, màu sắc lá cây đều có chút không tốt lắm, nhìn như bị bệnh, không quá tinh thần, nhưng cũng không quan trọng.

    Sau khi đào khoai lang gieo bắp mọc không sai, đã mọc ra hạt bắp, tuy rằng còn nhỏ nhưng hẳn là không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Nhưng nhóm gieo sau thì không được, hơn nữa trồng có chút muộn, hiện tại chỉ mới trổ bông, khoảng cách thành thục còn sớm, chỉ sợ thu hoạch sẽ không quá tốt. Nhưng dù sao lúc gieo hắn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, không thu hoạch được bắp còn có cùi bắp nuôi dê.

    Mùa xuân năm nay tới quá muộn lại trôi qua quá nhanh, mùa thu cũng không sớm không muộn, chỉ sợ cũng như là mùa xuân trôi nhanh, tỷ như là tiết sương giáng lần này, nhiệt độ ngày và đêm đều chênh lệch quá lớn.

    Liên tiếp vài ngày, buổi tối đều hạ sương. Buổi tối hạ sương cực lạnh, mà ban ngày mặt trời lại cực nóng. Suốt mấy ngày sau, hoa màu trong đất nhìn thấy cũng không tốt.

    Trong thôn có vườn trái cây đều vội vàng hái trái cây bỏ vào hầm ngầm, cho dù còn chưa tới thời gian thu hoạch cũng không quan tâm. Dù phải giảm giá xử lý cũng tốt hơn mất mùa không thu được đồng nào. Năm trước đông lạnh phá hư không chỉ riêng trái cây, cây ăn quả cũng chết cóng rất nhiều, đó là đã được xử lý giữ ấm nhưng vẫn như thế đâu.

    Lý Toàn Căn mang theo con út chạy vào huyện thành mua bạt nhựa, chuẩn bị bao bọc nhà ấm.

    Tống Hi nhìn nhà ấm sớm bị tiểu Đa mài ra lỗ hổng, quyết định danh tác một phen, xây một nhà ấm thủy tinh ngay sân sau. Cần xây dựng rắn chắc một chút, nói vậy mùa đông cũng không cần nửa đêm thức dậy quét tuyết.

    Lý Bảo Cương vừa giúp Tống Hi tháo dỡ nhà ấm, ấp úng nói:

    - Sương không hạ kiểu như vậy.

    Tống Hi thở dài. Nhưng lại cố tình hạ sương kiểu như vậy, một lạnh một nóng, nên cảm tạ nhiệt độ không khí ở buổi tối chỉ hạ không xuống âm độ C, không tới mức lập tức đem hoa màu làm chết cóng đi!

    Mời người xây nhà ấm thủy tinh, chiếm diện tích bốn phần rưỡi, đem cả giếng nước sâu trong sân sau đều vây vào bên trong.

    Tống Hi không thể không cảm tạ năm đó cha nuôi danh tác xây nhà. Nền nhà của hai cha con nếu ở trong thôn tuyệt đối không chiếm được địa phương lớn như vậy, chỗ chân núi thì khác, diện tích nền nhà trong quy định cha nuôi ngại nhỏ, liền tiêu tiền mua luôn khối đất lớn bỏ trống bên cạnh, vì vậy mới có được cái sân lớn như thế.

    Thời tiết càng ngày càng lạnh.

    Tống Hi nhìn ruộng bắp có chút lo lắng. Hắn đem củ cải cải trắng dời trồng vào nhà ấm, đào luôn cả đất, cho nên sống sót cũng không ít, cải trắng cũng không cần lo lắng. Nhưng ruộng bắp làm cho người không dám lạc quan, trong thôn còn có thật nhiều gia đình cũng trồng bắp muộn như hắn. Nhưng hắn thì không cần dựa vào mấy ruộng bắp này ăn cơm, những gia đình nhà nông bình thường không có được chỗ dựa như hắn! Năm trước thu hoạch vụ thu giảm sản lượng, năm nay cây trồng vụ hè giảm sản lượng, đến lượt thu hoạch vụ thu còn không biết được hay không, ông trời đây là kiên quyết không cho người ta có cơm ăn sao?

    Tống Hi rất nhanh đem nhóm bắp đầu tiên gieo xuống thu hoạch trở về. Tuy sản lượng không thể so với những năm qua, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Mặt sau thì không được, bắp nhỏ quắt quắt, mắt nhìn thấy lượt hoa màu này xem như bị hủy diệt rồi.

    Lúc thu bắp, thật nhiều gia đình trong thôn đều khóc lên.

    Mùa bắp này gieo trồng thật quá khó khăn! Trời không mưa, còn nóng ác như vậy, mỗi cách hai ba ngày phải tưới nước, xếp hàng buổi tối càng thêm khó khăn. Tráng lao động trong thôn có ai mà không thức đêm đi tưới nước! Khổ cực như vậy nhưng chỉ mọc ra nhỏ quắt như thế, hạt bắp cũng không có bao nhiêu!
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 76:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ước chừng một năm, ông trời không cho cơm ăn, trong đất bào không ra lương thực, làm sao mà sống!

    Tiến vào tháng 11, trời hoàn toàn lạnh xuống.

    Tống Hi chỉ còn chưa đầy ba tấn than, mùa đông năm trước mới dùng hơn hai tấn, mùa đông năm nay còn không biết sẽ như thế nào, cũng nên chuẩn bị trước. Nghĩ nghĩ, Tống Hi lại mua thêm một tấn. Nhà ấm thủy tinh ấm áp hơn nhà ấm bọc màng nhựa rất nhiều, hẳn là không dùng bao nhiêu than, nhưng vẫn lo trước khỏi họa mới tốt. Mùa đông năm trước có nhiều gia đình không chuẩn bị đủ than, chỉ dùng củi đốt lửa lại không đủ ấm, đều gặp tội lớn.

    Than năm nay còn mắc hơn một ít, Tống Hi có chút sầu muộn. Trong đất không kiếm được tiền, than thì mắc như vậy, ngàn vạn lần đừng làm cho người ta lên núi đốn củi dùng mới tốt. Phá hư hoàn cảnh không nói, người cũng không an toàn, ai biết trong núi có cất giấu dã thú nguy hiểm gì hay không! Mùa xuân có bầy sói không nói, heo rừng cũng nguy hiểm tính mạng.

    Trời lạnh xuống, nhà ấm thủy tinh của Tống Hi cũng náo nhiệt lên, đều là rau dưa thường ăn, chỉ có cà chua nhiều nhất, ước chừng trồng tới ba luống rau.

    Mặc kệ năm nay thu hoạch như thế nào, trong đất xem như bỏ không. Đứng ở dã ngoại nhìn cỏ khô suy bại trong ruộng, lá cây ven đường đều rụng sạch, ổ chim trên cây càng thêm bại lộ bên ngoài.

    Tháng 11, thời tiết đầu mùa đông, lạnh và khô ráo, gió tây bắc thổi mạnh vù vù, thổi vào mặt rát buốt đau đớn. Mùa đông năm nay vẫn không làm cho người lạc quan như năm trước.

    Tống Hi tắm rửa cho Victor, rốt cục da lông mọc tốt nhìn rậm rập bung xõa, buổi tối sẽ đem con chó mập bế lên giường cùng nhau ngủ.

    Từ khi lên được giường của phá hư bác sĩ, bản thân Victor nhất thời liền quý giá đi lên. Không dễ dàng ra cửa phòng, nếu buộc phải ra ngoài một chuyến sau khi trở về cũng sẽ đuổi theo Tống Hi làm cho người lau móng vuốt, vệ sinh bảo trì rất tốt.

    Tới tháng 12, vẫn lạnh và khô ráo, không hạ qua một mảnh bông tuyết.

    Người trong thôn đều có chút sốt ruột. Một năm không thấy trời mưa, mùa đông nếu còn không có tuyết rơi, chỉ sợ sang năm sẽ càng thiếu nước.

    Tống Hi cầm một túi da thỏ đi tới nhà Lý Kỳ. Nhà Lý Kỳ gần sát nhà Tống Hi, trong nhà chỉ có hai vợ chồng hơn năm mươi tuổi, không có con cái. Lý Kỳ có ba anh em, quan hệ không tốt lắm, bình thường lui tới không nhiều, trong nhà vô cùng thanh tĩnh.

    - Thúc, tôi có chuyện này nhờ chú hỗ trợ, năm nay để dành được một số da lông, tôi thu thập không tốt, đều nói ở trong thôn chú là người có tay nghề tiêu da tốt nhất.

    Tống Hi nói:

    - Đều cần cái gì tôi không hiểu, tôi chỉ lấy mấy khối tiền, thiếu cái gì chú tự nhìn thấy mà mua. Nếu không đủ tiếp tục nói với tôi, còn dư bao nhiêu thì cho chú mua rượu.

    Hai lão nhân đều chối từ không nhận tiền. Năm nay tưới nước đều dính quang của Tống Hi, chỉ thu thập mấy khối da mà thôi, còn lấy nhiều tiền của nhi đồng như vậy làm gì!

    Tống Hi rốt cục vẫn lưu lại tám trăm đồng tiền. Lão nhân lão thái thái làm người không tệ, mỗi lần xuống ruộng đều tự tay dạy Tống Hi làm việc, Tống Hi còn nếm qua bánh bao rau dại của lão thái thái làm qua đâu.

    Tám trăm đồng không nhiều lắm, nhưng hai vị lão nhân tiết kiệm quen rồi có thể vượt qua được một năm tốt hơn, tối thiểu có thể mua nhiều than một ít, qua một mùa đông ấm áp.

    Trở về nhà, Tống Hi ôm tiểu Đa ngồi ở cửa nhìn bên ngoài ngẩn người. Cả thôn cũng không tốt qua, thế nhưng hắn chỉ có thể vô năng vi lực. Thôn không lớn, người cũng không nhiều, nhưng cũng được bảy tám trăm miệng ăn. Bảy tám trăm người này là ai đây? Nhìn thấy hắn lớn, cùng hắn cùng nhau lớn lên, hắn nhìn thấy lớn lên. Hắn có thể bốc thuốc cho người ta, có thể đào giếng cho trong thôn, nhưng thứ mà thôn dân thiếu nhất hắn lại không cấp được, cũng không thể cấp. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị dày vò trong khoảng thời gian này.

    Lúc này ngoài cửa lớn xe vang lên, cũng không chỉ có một xe.

    Tống Hi ngồi không nhúc nhích, nhìn qua cửa sổ, đi đầu vẫn là cỗ xe nhìn quen mắt, mặt sau hẳn vẫn còn xe khác.

    Trầm Việt nhảy xuống xe liền nhanh chân chạy vào trong sân nhà Tống Hi, một bên chạy một bên kêu:

    - Nam thần, nam thần, tôi tới rồi, mau tới tấu tôi nha!

    Tống Hi:

    * * *!

    Ai đem tên ngớ ngẩn này thả ra!

    - Toàn thể đứng nghiêm!

    Mục Duẫn Tranh ra lệnh một tiếng.

    Bước chân Trầm Việt dừng lại, 180 độ xoay người xông trở về, xếp hạng ở cuối hàng đứng quân tư.

    Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Tống Hi một cái, vung tay lên, một đám binh sĩ chạy chậm vào trong núi, ba lô cực lớn trên người từ đầu tới cuối cũng chưa buông ra.

    Mục Duẫn Tranh cũng cõng theo ba lô đi sau cùng.

    Một đám người rất nhanh biến mất trong núi, chỉ lưu lại Tống Hi nhìn hai xe tải quân đội đỗ trước cửa nhà mình.

    Nếu làm nhiệm vụ cũng quá gióng trống khua chiêng rồi đó, cho nên đây là vào núi cắm trại huấn luyện dã ngoại sao?

    Tống Hi yên lặng thắp ngọn nến cho đám binh sĩ kia. Thời tiết này, trong núi rét lạnh vô cùng.

    Ngày thứ ba, bốn binh sĩ đi xuống, ôm đầu ngồi bên cạnh xe thở dài, trên quần áo mê màu dính thuốc đỏ, hẳn là bỏ mình bị đuổi xuống núi.

    Tống Hi nấu một nồi trà thuốc khu hàn đưa ra ngoài.

    Bốn binh sĩ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tống Hi.

    - Hầu tử nam thần!

    - Hầu tử nam thần ủy lạo quân đội!

    - Hầu tử nam thần quản cơm không, tôi dùng bánh bích quy nén đổi.

    - Hầu tử nam thần..

    Tống Hi trầm mặc, hỏi:

    - Hầu tử là chỉ Trầm Việt sao?

    Bốn binh sĩ cùng gật đầu. Hầu tử nam thần đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai trong đội của bọn họ!
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 77:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi trầm mặc một thoáng, hỏi:

    - Cho nên các anh là những tiểu tử ngớ ngẩn mà Hầu tử mời tới sao?

    Bốn binh sĩ đồng loạt trầm mặc. A, ha ha, nam thần Hầu tử cũng sẽ biết nói đùa, thật sự là khó tiếp lời làm sao bây giờ!

    Tống Hi nói:

    - Vào nhà dùng cơm đi!

    Tống Hi làm lẩu chua cay mà mình sở trường nhất, nước canh suông không lạt.

    Bốn binh sĩ như gió cuốn mây tan, nồi nước canh nháy mắt cạn tới đáy.

    Lúc này Tống Hi còn chưa ăn xong nửa ổ bánh mì, nhanh chóng lại xuyến thêm một nồi.

    Vốn cho rằng đội trưởng nhà bọn họ ăn cơm cũng đã rất nhanh, nguyên lai vẫn là người ta đặc biệt thả chậm tốc độ chờ hắn đâu!

    Tống Hi lo lắng có nên điều chế thuốc điều dưỡng dạ dày cho đám binh sĩ này hay không.

    Cơm nước xong không bao lâu, bốn binh sĩ chạy ra sân đứng quân tư, đánh quân thể quyền.

    Ăn được quá nhanh, ăn hết lại kịch liệt hoạt động đều không thích hợp dưỡng sinh. Nhưng người như bọn họ làm gì có thời gian dưỡng sinh! Nhiệm vụ sẽ không đợi bọn họ chậm rì rì cơm nước xong lại tiếp tục tiêu hóa thêm nửa giờ!

    Tống Hi thở dài, đi ra sân hướng bốn binh sĩ ngoắc ngón tay:

    - Cùng lên đi!

    Vì thế bốn binh sĩ bắt đầu một ngày chiếu ba bữa cơm bị đánh vô cùng hạnh phúc.

    Lại thêm ba ngày, Mục Duẫn Tranh dẫn đội xuống núi. Trầm Việt nhìn bốn chiến hữu mặt mũi bầm dập, cực kỳ ghen tỵ - nam thần còn chưa tấu qua hắn đâu đã bị người đoạt trước! Vậy sao được!

    Vì thế Trầm Việt chọn một binh sĩ có vết bầm dập nhiều nhất, khoác vai đem người kéo tới sân sau.

    Không bao lâu, chính hắn lại kéo hai dòng máu mũi chạy tới, ánh mắt nhìn Tống Hi vô cùng u oán.

    Nam thần anh đều làm cái gì, vì sao người yếu nhất trong đội lại có thể ra tay ác như vậy đen như vậy!

    Tống Hi quay đầu, giả bộ không phát hiện.

    Mục Duẫn Tranh đi theo Tống Hi lên lầu, luôn nhìn chằm chằm người không chịu dời mắt.

    Tống Hi rõ ràng lấy ra đồ án huyệt vị cơ thể người, nói:

    - Tôi dạy bọn họ nhận biết mấy huyệt đạo. Tỷ như nơi này, không cần quá dùng sức cũng có thể làm cho người ta phải tạm dừng từ 0.5 đến 1 giây, tiếp tục đánh nơi này, đau nhức sẽ khiến người tạm dừng suy nghĩ từ 1 đến 2 giây. Có vài giây đồng hồ này, tấu anh cũng đã đủ rồi.

    Mục Duẫn Tranh vẫn trầm mặc nhìn Tống Hi.

    Tống Hi cuốn đồ án huyệt vị nhét vào trong tay Mục Duẫn Tranh, nói:

    - Bốn người bọn họ học cũng không tệ, trở về chính các anh phát huy đi!

    Mục Duẫn Tranh buông đồ án huyệt vị, đột nhiên tiến lên một bước cầm lấy cổ tay Tống Hi đem người kéo vào trong lòng mình, hung hăng ôm một chút.

    Tống Hi nghiêm mặt:

    - Mục trưởng quan, lần sau đừng làm động tác nguy hiểm như vậy.

    Nếu không phải biết là anh, phản ứng quá độ sẽ tai nạn chết người.

    Mục Duẫn Tranh thối lui vài bước, trên mặt có vài phần có lỗi, hai tay chắp sau lưng, trộm chà xát ngón tay. Eo của Tống bác sĩ, thật nhỏ..

    Tống Hi nghiêm mặt nói:

    - Còn không đi làm cơm?

    Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Tống Hi, yên lặng xuống lầu, đi phòng bếp. Vào phòng bếp, lại chà xát ngón tay.

    Tống Hi đi theo vào phòng bếp, ở bên cạnh nạo khoai tây, rửa sạch.

    Trầm Việt chạy tới xum xoe:

    - Nam thần tôi giúp anh cạo khoai tây!

    Tống Hi từ sau thắt lưng lấy ra một thanh liễu diệp đao đưa tới.

    Trầm Việt chà xát tay trên quần áo, hai tay tiếp nhận, cực kỳ thành kính. Nam thần đây là muốn dạy hắn đùa giỡn đao đi, nam thần nói qua!

    Tống Hi chứng thật là muốn dạy người chơi tiểu đao. Tiểu đao sao, đương nhiên phải bắt đầu học từ việc cạo khoai tây, năm đó hắn chính là học như vậy!

    Cuối cùng Tống Hi chà xát một chậu khoai tây. Trầm Việt chỉ chà xát được hai củ, trên tay còn lưu lại thật nhiều vết thương nhỏ.

    Tống Hi rửa sạch khoai đặt lên bếp nấu, Trầm Việt xem người đi rồi, cầm tiểu đao vạch lên góc bàn, khối gỗ kia liền rơi xuống.

    Kháo, nam thần dùng tiểu đao sắc bén như vậy cạo khoai tây!

    Trầm Việt nhìn một đám vết thương nhỏ của mình sợ ngây người. Hắn lại có thể không cắt đứt ngón tay của mình!

    Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Trầm Việt, lãnh khốc cực kỳ:

    - Đi ra ngoài, vướng chân vướng tay!

    Trầm Việt nhìn khuôn mặt than như người chết của đội trưởng, không dám nói chuyện, yên lặng rút lui. Mẹ ơi hôm nay đội trưởng thật đáng sợ, dọa chết người!

    Tống Hi nấu một nồi khoai lang, mua một ít bánh mì, nấu nồi cơm, tính toán món ăn chính cũng đủ rồi nói:

    - Mục trưởng quan, thẻ tiền lương của anh hình như không quá đủ ăn rồi đâu!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Đừng tìm hắn nói chuyện, hắn nghèo.

    Lúc ăn cơm, Trầm Việt trạc đội trưởng:

    - Đội trưởng, mua trứng mặn cho mọi người đỡ thèm thôi!

    Mục Duẫn Tranh giả bộ không nghe thấy.

    Tống Hi nói:

    - Tiền lương của đội trưởng các anh đều giao phí cơm nước cho tiểu Đa.

    Mục Duẫn Tranh cực kỳ buồn bực. Nhưng càng thiếu lại càng nhiều. Con chó ngu xuẩn kia, đều mập như vậy còn ăn nhiều như vậy! Sớm nên giảm béo!

    Trầm Việt đi đầu, một đám binh sĩ anh một trăm tôi năm mươi vỗ một đống tiền giấy trước mặt đội trưởng nhà bọn họ.

    Mục Duẫn Tranh không chút khách khí nhận lấy, đẩy về hướng Tống Hi:

    - Phí cơm nước của bọn họ.

    Victor ngậm chậu chạy tới trước mặt Mục Duẫn Tranh, dùng móng vuốt mũm mĩm giẫm lên chân cha nó:

    - Gâu gâu!

    Cha, tiểu Đa yêu cha nhất! Tiểu Đa sẽ dưỡng lão cho cha, sẽ không đem cha đưa vào viện dưỡng lão!

    Mục Duẫn Tranh cúi đầu liếc chậu cơm của nó, chứng kiến khối xương cốt nhiều thịt nhất, nhịn thật lâu mới không dùng một cước đá văng đi.

    Tống Hi cười cười, nói:

    - Nếu các anh không vội rời đi, ngày mai theo tôi vào núi! Mùa đông trong núi không có nhiều đồ ăn, nhưng vẫn có nhiều thứ có thể điền đầy bụng. Hơn nữa cũng rất thông thường.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 78:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Mục Duẫn Tranh chợt nóng lên. Bọn họ đi dã ngoại tác chiến thời gian nhiều, hoàn cảnh gì cũng gặp được, nhưng thật nhiều sinh tồn bảo đảm vẫn tốt hơn. Kinh nghiệm sinh tồn của thầy thuốc hàng năm chui trong núi sâu chỉ sợ còn trân quý hơn trong bộ đội chỉ dạy rất nhiều.

    Một đám binh sĩ đồng loạt buông đũa xuống, đứng dậy, nghiêm chào.

    Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, hắn không kiên nhẫn nhất là những lễ tiết này, thật quá ngượng ngùng.

    Tống Hi mang theo một đám binh sĩ chuyển tròn năm ngày trong núi.

    Lúc đi ra trong túi từng binh sĩ đều đút một quyển ghi chép thật dày. Đây đều là của cải quý giá, sau này trở về còn cần mở rộng truyền xuống.

    Trên vai từng binh sĩ cũng khiêng đầy con mồi, nhiều nhất là heo rừng.

    Tống Hi rất hài lòng. Lại tiêu diệt một đám heo rừng, sau này thôn dân vào núi càng thêm an toàn.

    Nhóm binh sĩ xuống núi liền thu thập hành lý rời đi, đem con mồi đều lưu lại, xếp thành một tòa núi nhỏ trong sân nhà Tống Hi.

    Tống Hi lay ra hai con hoẵng tự mình lưu lại, đem một con hoẵng đưa cho nhà Lý Bảo Điền, ngoài ra đều giao cho thôn trưởng.

    Thôn trưởng sắp xếp phân cho trong thôn, còn đưa lại một đầu heo hai giò heo sau, nguyên phiến xương sườn cùng lòng heo cho Tống Hi.

    Trừ bỏ lưu lại gan heo, Tống Hi đem lòng heo đều đưa tới cho Lý Toàn Căn. Toàn Căn thúc thích món này, thím lại biết làm, đến lúc đó hắn mang theo tiểu Đa đi cọ cơm là được.

    Lúc năm mới tiến đến, toàn bộ thôn lại tản ra mùi thịt.

    Tháng một, trời càng thêm lạnh.

    Tuy trời sáng nhưng ánh mặt trời không có chút độ ấm nào. Nhiệt độ giữa ban ngày cùng ban đêm chênh lệch cũng không quá lớn, đều đảo quanh dưới 20 độ. Thật nhiều gia đình đặt lu nước trong phòng ngủ buổi tối cũng có thể kết một tầng băng mỏng.

    Không thấy tuyết rơi, ra cửa xem như phương tiện, có người liền hẹn nhau vào núi đốn củi.

    Than mắc như thế, mùa màng còn không tốt, không chặt củi chờ cả nhà chết cóng hay sao! Tống Hi trầm mặc. Hắn có thể đào giếng cho trong thôn, nhưng không thể cung ứng than cho toàn thôn.

    Ban đầu chỉ có hai ba người vào núi chặt củi lấy củi, chậm rãi liền nhiều hơn, những thôn khác cũng càng nhiều.

    Ban đầu những người đó chặt củi lấy củi còn rất chú ý, chỉ chặt cành không làm tổn thương thân cây, về sau cành cây chỉ nhỏ cỡ cánh tay cũng không buông tha, cây lớn cỡ miệng chén cũng bị chém không ít. Ban đầu chỉ chém một góc, sau thành phiến thành phiến trực tiếp chém.

    Mặt trên phái người xuống tra xét qua, nói cần phạt tiền.

    Nhưng pháp không trách đông, toàn thôn đều chém, nhiều thôn đều chém, làm sao mà phạt!

    Bị lão nhân lão thái thái xô đẩy khóc lóc, nhân viên chính phủ rất nhanh chạy trối chết. Tống Hi nhìn thấy rõ ràng, nếu không phải những người kia chạy trốn nhanh, chỉ sợ áo lông cũng bị người lột ra.

    Hương thân hiền lành ngày xưa, ở trước mặt áp lực sinh tồn nháy mắt hóa thân thành điêu dân khó chơi nhất.

    Tống Hi yên lặng đóng cửa không nhìn tới, về nhà nấu canh dưa chua thịt luộc ăn. Năm nay có rau cải trắng, Toàn Căn thím giúp hắn yêm hai chum dưa chua lớn.

    Hiện tại một người một chó cơ hồ mỗi ngày đều ăn nồi dưa chua, muốn ăn thịt thì trực tiếp cắt lát bỏ vào nồi nấu lên.

    Lúc đi vớt dưa chua, Victor lủi qua dùng hai chân trước ôm đùi Tống Hi không buông, cực kỳ đáng thương:

    - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

    Phá hư bác sĩ đừng ăn dưa chua, tiểu Đa không thích ăn!

    Tống Hi nhất thời trong lòng mềm nhũn, chạy ra sân hướng nhà Lý Toàn Căn lớn tiếng hô:

    - Bảo Điền, hôm nay nhà cậu ăn cơm gì vậy?

    Thanh âm Lý Bảo Điền lập tức vọng ra:

    - Tiểu Tống ca anh chờ tôi hỏi một chút.

    Tống Hi liền đợi.

    Thanh âm Lý Bảo Điền rất nhanh vang tới:

    - Mẹ của tôi nói anh muốn tới thì làm bánh nướng áp chảo, không qua thì ăn bánh mì ngao dưa chua!

    Tống Hi kêu:

    - Lập tức tới!

    Tống Hi chạy vào bếp cắt một miếng thịt chặt hai cây xương sườn lại nhặt thêm mấy khối đậu phụ đông bao lại bỏ vào trong giỏ xách, tiểu Đa liền tự động đem cổ mình chụp đi vào.

    Một người một chó vui vẻ đóng cửa chính đi ra ngoài cọ cơm ăn.

    Tống Hi làm mặt dày điểm cơm:

    - Thím, chúng ta tạc bánh thịt đi, lần trước cùng Bảo Điền đi chợ ăn loại bánh này, thật ngon!

    Lý Bảo Điền lập tức hát đệm:

    - Mẹ, thật ngon đâu, ba ba cùng anh của con cũng chưa nếm qua!

    Lý Bảo Cương yên lặng cầm thịt đi một bên băm thịt làm nhân. Ở nhà bọn họ, chỉ cần tiểu Tống qua đây, cơm nước nhất định là tốt nhất, cũng là muốn ăn gì thì làm đó.

    Lý Toàn Căn cười hắc hắc:

    - Vậy chiên bánh thịt, con của tôi thật ngoan!

    Toàn Căn thím dùng củ tỏi ném con út:

    - Hai đứa nhỏ này mặc kệ làm việc chỉ chờ ăn lại nói nhiều nhất!

    Nàng nhìn qua con lớn, tính khí lão đại quá trầm mặc, sau này tìm người vợ phải tìm người có tính khí lanh lẹ chua cay một chút. Nhưng cũng không thể quá lanh lợi, hôn thê trước đó lại đem người hố khổ!

    Toàn Căn thím chiếm một nồi tạc bánh thịt, Lý Bảo Điền nhóm lửa.

    Lý Bảo Cương dùng bếp lò khác nấu đậu phụ đông đôn thịt cùng canh xương sườn dưa chua, Toàn Căn thúc nhóm lửa.

    Tống Hi dẫn tiểu Đa đợi ăn cơm.

    Cơm vừa xong, Lý Bảo Cương mượn chậu mà Tống Hi mang tới múc mấy cái bánh thịt bỏ vào, lại múc hai muỗng lớn đậu phụ đông đôn thịt tưới lên, vươn muỗng mò vài khối xương sườn trong nồi dưa chua.

    Tống Hi cười cười.

    Con người của Lý Bảo Cương nhìn có vẻ trầm mặc nhưng tâm tư thật tinh tế. Biết cha mẹ mình luyến tiếc đồ ăn ngon không muốn cho chó ăn, mỗi lần Tống Hi đi qua nhà hắn đều giành trước múc ra một phần cho tiểu Đa, còn chuyên chọn đồ ngon đồ tốt.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...