Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 59: Bấm để xem Tống Hi hỏi: - Đường Cao đây? Mục Duẫn Tranh thấp giọng: - Còn ở bệnh viện, người nhà của hắn đã qua tới đây, đang làm thủ tục giải ngũ. Tống Hi trầm mặc, nói: - Trước khi đi nếu phương tiện tôi đi xem hắn, tôi đã nghĩ vài đơn thuốc điều dưỡng tốt lắm. Đến lúc đó uống thuốc cùng với mấy đợt trị liệu là được. Đường Cao chỉ thuộc gia đình có ăn có mặc, sau khi giải ngũ chỉ sợ không đủ tiền điều dưỡng bằng thuốc sang quý. Lão binh bởi vì tổn thương mà giải ngũ Tống Hi từng đi theo cha nuôi gặp qua rất nhiều, người nào bị vết thương cũ tái phát đều vật vã muốn chết, nhưng phần lớn đều phải nhẫn nhịn chịu đựng cho qua. Giải ngũ tuy có tiền giải ngũ, nhưng những số tiền kia còn phải sinh sống, làm sao còn có tiền nhàn rỗi lãng phí trị liệu cho những vết thương cũ. Quốc gia có thể chi phí tiền trị liệu cho thương binh, có thể chi phí tổn giải ngũ, nhưng không đủ sức gánh vác cả nửa đời sau cho binh lính giải ngũ. Tự lập, binh sĩ từ nông thôn ra tới nhất là những người không bằng cấp không kỹ thuật, trừ bỏ bán đứng thân thủ của mình đổi cơm ăn, làm gì còn có thủ đoạn mưu sinh nào khác! Không nhìn thấy những hộ vệ của Bạch Cẩn Chi có bao nhiêu người xuất thân từ binh nghiệp sao! Mục Duẫn Tranh tâm tình càng trầm thấp. Tống Hi vỗ vỗ vai hắn: - Đừng lo lắng, rồi sẽ tốt hơn. Hơn nữa lấy thể chất của hắn, giải ngũ cũng tốt, nguyên chỉ là cố chấp chống đỡ, cạn kiện quá mức cũng sẽ ảnh hưởng tuổi thọ. Mục Duẫn Tranh bắt được tay Tống Hi siết chặt, cúi đầu ngồi yên không nhúc nhích. Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh, sau một lúc lâu hô: - Tiểu Đa, qua dỗ dành cha cậu. Quá kinh khủng, một đại lão gia mà rụng nước mắt! Mục trưởng quan anh không phải chỉ đổ máu không đổ lệ sao! Victor vui vẻ chạy tới, đem thân thể còn chưa mọc lông của mình cứng rắn chen chúc vào giữa cha nó cùng phá hư bác sĩ, liếm cha nó một ngụm, liếm phá hư bác sĩ một ngụm. Mục Duẫn Tranh nhỏ giọng nói; - Tống Hi, Trầm Việt đã chết. Tống Hi ngây ngẩn cả người, thật lâu sau nói: - Tôi đáp ứng hắn muốn đi tấu hắn, nhưng còn chưa đi qua một lần nào đâu! Binh sĩ ngớ ngẩn luôn ôm đùi kêu hắn là nam thần cầu bái sư, lạc quan như vậy, cường hãn như vậy, làm sao lại đã chết đâu! Trầm Việt đã chết. Mục Duẫn Tranh đem đội trưởng tiểu đội phụ trách tiếp ứng đánh gãy một chân, bị cho nghỉ phép dài hạn. Tống Hi nói: - Vì sao lại đã chết đây? Mục Duẫn Tranh lắc đầu. Trầm Việt đã chết, nhưng bọn họ cũng không tìm được thi thể. Tâm tình Mục Duẫn Tranh luôn trầm thấp. Tống Hi cũng ưu sầu, thật lâu sau trở về phòng, lấy ra một cái thùng phủ đầy tro bụi dưới gầm giường, vuốt phẳng hồi lâu, mở ra, lấy ra một bộ mai rùa. Cha nuôi thân truyền kỹ năng thần côn khi linh khi mất linh bị bỏ dở giữa chừng – xem bói. Hướng tây nam sao? Đem mai rùa thả lại trong thùng, nhét vào gầm giường, đi xuống lầu nhìn xem Mục Duẫn Tranh, Tống Hi cũng không nói gì. Mục Duẫn Tranh nhìn vào phòng của Bạch Chân. Tống Hi nói: - Qua không lâu là có thể đuổi hắn về nhà. Bàn tay Bạch Chân đang mở cửa chợt dừng lại. Làm sao lại phải về nhà rồi đây? Nơi này thật tốt a! Ăn ngon – hắn có bác sĩ tự mình bồi dưỡng ra tài nấu bếp mà đại trừ đỉnh cấp cũng không bồi dưỡng được, ngủ ngon – hắn đã thật lâu khi ngủ không còn làm ác mộng, chơi vui vẻ - bác sĩ dẫn hắn vào núi săn thú còn bắt tiểu hồ ly cho hắn đâu! - Bác sĩ, tôi không đi, tôi không đi tôi không đi! Bạch Chân chạy ra ôm đùi Tống Hi ngồi dưới đất khóc lóc om sòm: - Tôi cũng đã gọi người đem Bạch Chi Chi mang tới, đừng đuổi tôi đi a! Tôi, tôi, tôi không phải là kim búp bê đáng giá nhất sao! Tống Hi: -! Bạch Cẩn Chi cực khổ bỏ số tiền lớn nuôi một kẻ ngớ ngẩn như vậy, có mục đích gì? Mục Duẫn Tranh: -! Ngốc tử này ở đâu tìm ra, thật chướng mắt, Tống bác sĩ nhanh đem hắn đá văng! Tống Hi nói: - Nên làm cơm chiều. Mục Duẫn Tranh trầm mặc đứng lên đi hướng phòng bếp. Bạch Chân rưng rưng nhìn Tống Hi: - Bác sĩ, giải phóng quân thúc thúc giành đồ vật của tôi! Tống Hi: -! Bạch Chân phi thường phẫn nộ: - Bác sĩ, phòng bếp là của tôi! Một mình tôi! Tống Hi: -! Mục Duẫn Tranh rửa tay, yên lặng đi ra phòng bếp, ngồi xuống chờ cơm ăn. Bạch Chân vui vẻ chạy vào bếp, còn đóng cửa lại. Tống Hi: -! Mục trưởng quan có thể tự mình cắt thịt, Bạch ngớ ngẩn biết làm sao? Tống Hi cầm cái rổ đưa cho Mục Duẫn Tranh: - Đi ra tiểu nhà ấm hái rau dưa. Đã chết thì cũng đã chết, người còn sống phải tiếp tục còn sống. Mục Duẫn Tranh trầm mặc tiếp rổ đi ra ngoài. Tống Hi đi qua gõ cửa phòng bếp: - Mở cửa, tôi giúp anh cắt thịt, hắn đã đi ra ngoài hái rau dưa. Bạch Chân đem cửa phòng bếp mở ra khe hở, thấy bên ngoài thật sự không có chú bộ đội, mới yên tâm mở cửa ra. Ăn xong cơm chiều, Tống Hi nói: - Ngày mai tôi muốn đi trong huyện thành mua vài thứ, Bạch Chân đi cùng với tôi. Mục trưởng quan, anh lưu lại giữ nhà hay cùng đi? Mục Duẫn Tranh nhìn qua Victor, nói: - Tôi cùng tiểu Đa giữ nhà.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 60: Bấm để xem Tống Hi gật gật đầu, cười nói: - Ngày mai nếu có người đến, nói tôi ra cửa không biết khi nào thì trở về, anh chỉ là đến khám bệnh, chuyện gì cũng không biết. Có việc tìm Lý Bảo Điền, tôi không mang theo điện thoại. Mục Duẫn Tranh nhíu mày, vẫn gật đầu. Bạch Chân hỏi: - Nơi này của các anh còn có chỗ nào chơi vui sao? Tống Hi nói: - Không có. Nhưng tôi có thể mang anh đi xem múa rối bóng, nếu như anh cảm thấy hứng thú. Bạch Chân nhanh chóng gật đầu: - Hứng thú hứng thú! Nghệ thuật dân gian, đương nhiên cảm thấy hứng thú! Bọn họ làm tác giả, chính là cần thời thời khắc khắc không quên nạp điện cho mình, như vậy mới có thể hồi báo chân ái độc giả! Tỷ như em trai cùng Đinh Đinh ca! Sáng sớm Tống Hi mang theo người ra cửa. Ngày hôm qua mới làm thuốc tắm cùng matxa cho Bạch Chân, hôm nay không cần châm cứu, chỉ cần buổi tối trở về nấu một thang thuốc uống là đủ rồi. Sau xe bán tải, một chiếc Land Rovers một đường lén lút theo dõi, thường thường hội báo cho đại lão bản tiến độ mới nhất. - Mang đại thiếu gia đi siêu thị. - Đại thiếu gia ăn cây kem vỉa hè năm xu một cây. - Đại thiếu gia đang xếp hàng mua trứng gà giảm giá! - Đại thiếu gia đang khiêng gạo! Bao gạo nặng năm mươi cân! Bạch Cẩn Chi nghe không nổi nữa, quay đầu nhìn Đinh trợ lý. Đinh trợ lý đẩy kính mắt: - Nhị thiếu, tôi vừa đặt sáu vé máy bay. Bạch Cẩn Chi: -! Trợ lý này có phải quá khéo hiểu lòng người hay không? Đều sắp đem ca ca đoạt đi rồi! Quyết định, trở về liền khấu trừ tiền lương của hắn. Tống Hi mang theo Bạch Chân ước chừng chơi suốt một ngày mới mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà. Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi. Hắn rốt cục biết vì sao Tống bác sĩ phải dẫn người ra cửa. Người đàn bà chanh chua ở nông thôn thật quá khó chơi, vừa vào cửa đã quỳ, vừa khóc lại làm suýt nữa còn chơi thắt cổ, thật đáng sợ. Tống Hi nhún nhún vai. Hắn chính là ở trong thôn nghe xong một ít lời đồn đãi mưới đặc biệt trốn ra ngoài, bằng không thì sao, lưu trong nhà để cho người ta xem mình là coi tiền như rác? Cho dù giữa hắn cùng Lý Chính có giao tình cũng không chịu nổi bị người gây sức ép như vậy! Tống Hi đi qua nhà Lý Bảo Điền tặng đồ vật, cũng đem tiền mới lấy tới tay đưa qua, nói: - Bảo Cương ca giúp tôi đi một chuyến đưa cho thôn trưởng, tôi không muốn qua bên kia. Lý Bảo Cương không hé răng, tiếp tiền liền ra cửa. Lý Bảo Điền cởi quần áo thay áo mà Tống Hi mới mua về, khoe khoang: - Mẹ, đẹp không? Áo lót, là hàng vỉa hè, ba cái hai mươi đồng, Tống Hi mua ba cái, hắn cùng Bạch Chân đều mặc vào, cái cuối cùng cũng đem cho ra ngoài. Lý Toàn Căn đột nhiên nói: - Ao cá khô cạn, nhà Lý lão lục có giếng không xuất nước. Tống Hi cả kinh. Ao cá có ba nguồn nước, dưới lòng đất thấm nước, mưa, mực nước quá thấp sẽ tự mình bơm nước. Hiện tại lại không hút được nước, giếng nơi đó cũng là giếng sâu, hơn 30m! Sáng hôm sau, cửa lớn Tống gia lại thêm nhiều thùng lớn. Tống Hi không chút khách khí chuyển vào nhà, mở ra, bên trong thoát ra một con Husky uy phong lẫm lẫm. - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Husky hướng Tống Hi kêu thập phần hung mãnh. Victor vung móng vuốt đem con Husky kia chụp bay ra ngoài lăn nhiều vòng. Tiểu hỗn đản chỗ nào tới, dám ở trên địa bàn của tiểu Đa lớn tiếng với phá hư bác sĩ của tiểu Đa! Chán sống sao! Victor xông lên trước, đem husky hung hăng đánh một trận. Husky bị đánh đau, mang theo cái đuôi chạy tới dưới chân Bạch Chân nhỏ giọng ô ô cáo trạng. Bạch Chân thê lương cười: - Bạch Chi Chi, mày chịu khổ, chúng ta đều giống nhau, đều là nhận hết lăng nhục không có chỗ dựa vững chắc. Nhân sinh thống khổ như thế! Bạch Chi Chi: - Ô ô ô! Con chó không có lông kia thật đáng sợ, lại xấu còn hung! Tống Hi tiếp tục mở thùng: - Còn không đi làm cơm tôi sẽ đem Bạch Chi Chi nhà anh làm thành lẩu thịt chó. Bạch Chân lấy khăn tay nhỏ đè khóe mắt, kéo lấy cái đuôi husky đem con chó ngu ngốc kia lôi đi rồi. Tống Hi trừng mắt nhìn Victor. Con chó mập này lại trộm đồ vật của hắn! Thiếu đánh! Không bao lâu husky lại chạy ra, nằm úp sấp dưới đất chậm rãi cọ tới bên người Victor, dừng lại cách nửa thước xa, nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui. - Gâu gâu gâu! Anh vì cái gì không có lông? Chẳng lẽ bởi vì anh không có lông nên đánh nhau mới lợi hại như vậy? Victor chuyển phương hướng, chân sau vừa đạp đem husky đạp bay. Một lát sau husky lại một chút một chút cọ tới, miệng còn ngậm một lon cẩu lương, buông, dùng móng vuốt đẩy tới trước mặt Victor, sau đó rút lui vài bước. - Gâu gâu gâu! Em trai chủ nhân mua cẩu lương cấp cao, chưa ăn qua đi, cho anh! Victor cũng không liếc mắt nhìn một cái. Cơm nước của nó thật tốt đâu, mỗi ngày đều ăn thịt, còn có chân gà làm lót dạ. Bàn ăn dọn cơm Victor liền xông đi vào. Bạch Chân múc nửa chậu cơm cho Victor, còn đổ một chén thịt kho tàu, một dĩa rau xào đêm qua còn lại, vẻ mặt đau lòng bỏ thêm mấy khối thịt dê con hầm cả đêm.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 61: Bấm để xem Victor ăn thật ngon lành. Bạch Chi Chi nhìn chậu cơm phong phú của con chó không lông xấu xí kia, nhìn nhìn lại vò cẩu lương tội nghiệp của mình, gấp đến mức đi cắn gót chân của Bạch Chân. Bạch Chân tội nghiệp nhìn Tống Hi. Tống Hi nói: - Nghe nói tràng vị của husky thật mảnh mai, nếu anh không sợ xảy ra vấn đề tôi đương nhiên sẽ không luyến tiếc mấy khối thịt. Tuy rằng tôi không phải bác sĩ thú ý, vấn đề đơn giản vẫn có thể nhìn một chút. Kim búp bê tiểu kim cẩu, ha ha. Kháo, quả nhiên không thể dạy bác sĩ lên mạng! Bác sĩ đều biết ha ha! Sau điểm tâm không bao lâu, Bạch Chân viết xong phiếu nợ thứ nhất trong đời mình, nhìn Bạch Chi Chi nhà bọn họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: - Mày thật vô dụng, người ta ăn một chậu còn ngại không đủ, mày chỉ một chén đã gục xuống, sao mày có thể vô dụng như vậy! Bạch Chi Chi nửa chết nửa sống nằm gục trên thảm của mình, ngưỡng mộ nhìn con chó không lông xấu xí cách đó không xa: - Ô ô ô! Con chó không lông xấu xí, anh là lão đại của tôi, tôi làm tiểu đệ cho anh! Victor đem husky đánh một trận, đánh xong đành cố mà làm tiếp nhận tiểu đệ có chỉ số thông minh làm người lo lắng này. Mục Duẫn Tranh vẫn trầm mặc, trầm mặc giúp Tống Hi làm việc, trầm mặc ôm cẩu nhi tử ngẩn người. Tống Hi nói: - Bắp nhiều sâu, tôi đi tưới thuốc, các anh đóng chặt cửa sổ, đừng ra cửa. Bạch Chân ngoan ngoãn làm theo. Mục Duẫn Tranh đứng dậy: - Tôi giúp anh. Tống Hi cự tuyệt: - Không cần, ngay cả chính mình đều dùng không tốt đâu. Hơn nữa bên người kim búp bê không thể không có ai, điều này quan hệ đến trình độ cuộc sống ba năm sau của hắn. Lý Toàn Căn muốn dẫn hai con trai đi qua hỗ trợ, nhà bọn họ chỉ có một bình phun thuốc, cho nên lại để Tống Hi đi mượn thêm hai bình. Tống Hi đi tìm người quen biết, không chỉ mượn được bình phun thuốc còn đem cả tráng lao động của hai gia đình cách vách kia cùng nhau mượn tới. Đi xuống ruộng, Tống Hi cũng cầm một bình phun thuốc, điều phối thuốc theo bản thuyết minh, làm theo chỉ dẫn của Lý Bảo Điền. Trước kia nhà hắn chỉ trồng chút rau dưa ở sân sau, đồ vật thiếu nên chỉ cần dùng bình nhỏ là được, hoặc là Lý Toàn Căn điều chế thuốc cho nhà mình nhân tiện cũng giúp tưới một lần. Không kinh nghiệm, lần đầu tiên sử dụng có chút không quá thuận tay. Nhân công nhiều, Tống Hi chỉ tưới một bình liền dừng, về nhà một chuyến, bưng một thùng sô đa ướp lạnh đi ra. Mấy người uống sô đa lạnh ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, Tống Hi còn đưa cho mỗi người một gói thuốc lá. Lý Bảo Điền cũng được chia một gói thuốc lá, lẽ ra ngượng ngùng cầm, nhưng nhớ tới cha cùng anh của mình đều nghiện thuốc lá, liền đỏ mặt nhét vào trong túi quần. Mấy hán tử hút thuốc trò chuyện về đại hạn lần này. Vấn đề này quá nặng nề, Tống Hi không muốn tham dự, nói: - Các vị chú bác ca ca trước nghỉ một lát, tôi đi bắt vài con thỏ buổi tối chúng ta thêm đồ ăn. Trong nhà có người, hắn không muốn quản cơm, mỗi người cấp cho hai con thỏ cũng xem như có bữa ăn ngon. Xịt thuốc trừ sâu cũng là việc vất vả, vừa nóng lại mệt còn bẩn, còn làm cho người mình nồng nặc mùi thuốc. Lý Bảo Điền muốn đi theo. Tống Hi nói: - Cậu đi quá chậm, một mình tôi còn có thể vào sâu hơn một ít, đàn thỏ bên ngoài núi thì để lại cho mọi người chơi đùa, cũng đã sắp nghỉ hè rồi, những người đến trường cũng đều sắp về nhà. Lúc Tống Hi mang theo túi đựng con thỏ trở lại, hơn ba mẫu ruộng bắp đã được xịt thuốc trừ sâu xong xuôi, bên ruộng cao lương cũng được xịt qua một lần, còn lại một ít Lý Bảo Cương đang xịt bên phần đất trồng rau. Hiện tại con thỏ cũng mập hơn lúc đầu xuân rất nhiều, mỗi người cầm hai con mang về nhà, thêm chút miến, cả nhà cũng ăn được ngon một chút. Nếu ai bỏ được thêm một đao thịt, đôn cùng càng thơm. Đưa đi mấy người qua hỗ trợ, Tống Hi đem túi đựng thỏ còn lại đưa cho Lý Bảo Điền: - Làm xong thì cho tôi một chén là được. Mùa xuân này ăn thịt thỏ nhiều, hắn có chút ngán, tiểu Đa cũng không còn hứng thú. Còn phân phó một câu: - Đừng ném bỏ da, lưu lại cho tôi, tôi mang đi tìm người tiêu da, mùa đông làm áo lót mặc. Lý Bảo Điền nhìn cha cùng anh, tiếp lấy túi. Cha cùng anh hắn tính tình cố chấp, tiểu Tống ca tặng con thỏ chịu lấy là vì cho rằng bắt trong núi không tốn tiền mua. Nhưng nếu là cấp thịt heo thịt bò thì không chịu nhận, bởi vì là dùng tiền mua về. Rốt cục thịt nào mới mắc tiền đáng giá tiền hơn đây chứ! Xịt thuốc xong, Tống Hi về nhà tắm rửa, trải chiếu trên sàn nhà phòng khách, nằm úp sấp: - Tiểu Đa, lại đây giẫm lưng. Victor vui vẻ chạy tới giúp phá hư bác sĩ giẫm lưng. Gần đây nó rất thích hoạt động này, mỗi lần đều cực kỳ nhận chân. Cũng biết mình mập, sợ giẫm bị thương phá hư bác sĩ, cho nên chỉ dùng hai chân trước giẫm tới giẫm lui. Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy, càng xem càng chướng mắt, vài bước đi qua đem Victor gạt sang bên, đưa tay. - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Phá hư cha, lại giành phá hư bác sĩ của tiểu Đa! Phá hư bác sĩ sẽ không thưởng chân gà cho ông ăn đâu! Phá hư bác sĩ thích nhất tiểu Đa! Tiểu Đa không có lông phá hư bác sĩ cũng thích nhất! - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Husky là tiểu đệ còn nằm trong kỳ khảo sát, muốn sớm chuyển chính thức, cố gắng biểu hiện mình trước mặt lão đại, hướng Mục Duẫn Tranh thập phần dũng mãnh nhe răng, chỉ cần lão đại ra lệnh một tiếng lập tức xông lên trước. Tống Hi nhíu mày, thật ồn ào! Bạch Chân rón rén chạy tới, níu lấy cái đuôi của husky kéo về phía sau. Bạch Chi Chi mày là đầu đất đừng vờ ngớ ngẩn a, sẽ bị đánh! Hiện tại bác sĩ không thích có lông! Mục Duẫn Tranh: -! Con chó ngu xuẩn! Hai con! Rất nhanh, được nghỉ hè. Năm nay nghỉ hè sớm hơn hai mươi ngày so với những năm trước, bởi vì thật sự quá nóng không chịu nổi. Không phải trường học nào cũng có điều hòa, trung học trong trấn cũng chỉ mới lắp đặt quạt máy vài ngày trước mà thôi.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 62: Bấm để xem Lý Đại Niên dẫn con gái Lý Chân Chân đến tận cửa hỏi thăm thuốc trừ bệnh rôm sởi. Tống Hi nhìn thấy có chút quáng mắt. Tiểu cô nương trẻ tuổi, rôm sởi lộ ra đầy cổ cùng mặt, càng khỏi nói những địa phương có quần áo che lại. Tống Hi điều chế cho một ít thuốc, để cho người ta mang về nấu nước ấm tắm rửa. Nghĩ nghĩ lại điều chế thêm một ít, mùa hè này chỉ sợ sẽ có không ít người cần loại thuốc này. Đợi người đi rồi, Bạch Chân ôm ngực lui trên sô pha liên tục hít sâu: - Bác sĩ, bác sĩ, tôi bị chứng bệnh sợ mật độ dày, mau đến cứu mạng! Tống Hi đưa tay sờ soạng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Bạch Chân một cái, hài lòng gật đầu: - Quả nhiên tốt rồi, trên mặt rốt cục có chút huyết sắc. Bạch Chân ngượng ngùng che mặt: - Bác sĩ muốn làm gì người ta? Có người nhìn thấy đâu! Bác sĩ bức bách hắn tiến vào núi sâu không một bóng người (săn thú), cởi quần áo của hắn (ngâm thuốc tắm), sờ toàn thân hắn (matxa huyệt vị), còn động một chút lại kéo tay hắn (bắt mạch), làm nhiều điều như vậy mà vẫn không cấp công đạo chính thức – không danh không phận, bác sĩ ngài rốt cục có ý tứ gì a! Từ ngượng ngùng nháy mắt biến thành phẫn nộ. Mục Duẫn Tranh: -! Bệnh viện nhà ai chạy đến, còn không bắt về chích ngừa đi! Victor: - Gâu gâu! Tiểu đệ, chủ nhân nhà cậu thật là ngu! Bạch Chi Chi: - Gâu gâu gâu! Lão đại nói rất đúng, chủ nhân nhà tôi thật ngu ngốc, còn xây tiểu biệt thự cho tôi đâu! Victor nhìn ổ chó sơ sài của mình nơi góc tường, không lên tiếng. Một ngày lại một ngày trôi qua, thời tiết càng thêm nóng nực. Bên ngoài không có một tia gió, vừa nóng vừa khô cháy. Mặt đất nức nẻ, nơi nơi đều hô thiếu nước, khô cạn. Giếng nước trong thôn đã không chỉ có một nhà không xuất nước. Giếng nước ở sân trước nhà Tống Hi cũng đã sớm không có nước, hiện tại đều dùng nước trong giếng sâu sân sau, miệng giếng kia lúc trước đào sâu 48m, hiện tại mặt nước vẫn còn rất ổn định, nhưng không quá mạnh như ngày trước. Bạch Cẩn Chi mang theo trợ lý cùng bảo tiêu đi tới thì vừa lúc mất điện. Mấy người vừa từ trong xe bước ra nháy mắt nóng chảy mỡ. Bạch Cẩn Chi: - Mau mở điều hòa. Chẳng qua bao tiền điện. Bạch Chân: - Bị cúp điện, vừa mới ngừng. Cầm hai khăn lông ướt, một đưa cho em trai, một đưa cho Đinh trợ lý. Bạch Cẩn Chi một tay đón một cái khăn, cùng nhau lau mặt. Đinh trợ lý: -! Ông chủ thật ngây thơ! Hắn lại cầm hai khăn ướt khác mà Bạch Chân tiếp tục đưa qua cùng lau mặt, vừa lau vừa nhìn Bạch Chân mỉm cười. Đại thiếu gia quả nhiên tốt hơn rất nhiều, thật tốt! Bạch Cẩn Chi cũng nhìn ra anh trai biến hóa, vừa cao hứng liền sờ chi phiếu trong túi tiền, ký tên xong mới nhớ nơi này không thu, liền bỏ lại trong túi quay đầu nhìn Tống Hi: - Nơi này thường xuyên cúp điện? Nóng như vậy, không có điều hòa anh trai làm sao chịu được! Tống Hi: - Lần đầu tiên. Nhưng khẳng định không phải lần cuối cùng. Nóng như vậy, các nơi dùng điện tăng vọt, nhất thời không đủ cung cấp, địa phương công suất quá lớn hỏng mất cũng có khả năng. Ở tiểu địa phương như nông thôn, các hạng phương tiện cũng không được hoàn thiện như trong thành. Lúc này điều hòa chợt vận chuyển. Bạch Chân: - Có điện! Thật tốt quá, đêm nay có thể đúng hạn đổi chương mới! Mục Duẫn Tranh từ sân sau đi ra: - Chuẩn bị cho tốt, máy phát điện có chút tật xấu, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, dầu ma dút cũng không nhiều. Tống Hi còn chưa kịp mở miệng, Bạch Cẩn Chi tài đại khí thô đem chi phiếu mới ký tên xong đưa cho Đinh trợ lý: - Đi làm. Đinh trợ lý nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, ở trong lòng trộm mắng to. Làm cái rắm! Qua tay liền giao cho trợ lý nhị. Từ khi trên trấn cúp điện thì trợ lý nhị đã bị nóng chảy mỡ, thật vất vả lên xe được thổi chút điều hòa, lại được an bài làm chân chạy, vẫn là do chướng ngại lớn nhất trên con đường thăng chức của hắn công đạo xuống cho hắn! Nhưng có thể không đi sao, nóng nực đại thiếu gia làm sao bây giờ! Sẽ bị nhị thiếu gia sung quân! Trợ lý nhị ủ rũ đi ra ngoài, tìm nửa ngày thời gian đem mình phơi nắng thành cục than mới làm tốt rồi. Trợ lý nhị yên lặng điểm khen cho chính mình. Tống Hi không chút khách khí đổi mới phương tiện điện lực. Mục Duẫn Tranh nói: - Mấy ngày nữa tôi cho người đưa tới dầu ma dút. Tống Hi càng hài lòng. Chỗ của hắn không thể không có điện, nhất là tầng hầm phía tây. Cho dù là Đông y, có thật nhiều đồ vật cũng cần dùng dụng cụ. Về phần tránh nóng, trước hết cọ của kim búp bê, bản thân của hắn vẫn có thể chịu được nóng nực. Trời quá nóng, Tống Hi cũng không tiện để cho người ta ở ngoài trời dựng lều trại, đem phòng bên cạnh phòng phía đông thu thập đi ra. Đã có sẵn điều hòa, chỉ cần lắp đặt là có thể dùng, mấy người chen chúc một phòng tạm thời ở đi! Dù sao mấy ngày nữa là có thể đem bọn hắn đuổi ra ngoài. Bạch Chân tự giác cho rằng chỗ dựa vững chắc của mình đã đến, gan liền lớn, nhảy lên nhảy xuống còn hoạt bát hơn cả Bạch Chi Chi nhà hắn. Bạch Cẩn Chi chỉ luôn mỉm cười nhìn thấy. Bao nhiêu năm rồi không gặp anh của hắn có sức sống bắn ra bốn phía như vậy, lúc trước người anh một cước bóng đá đem hắn đá gục xuống, thật lâu không thấy. Đinh trợ lý cúi đầu tháo xuống kính mắt xoa xoa. Bạch Chân xông vào bếp nấu cơm, rất nhanh bưng ra bốn món ăn một món canh. Trứng chiên cà chua, đậu giác xào thịt, thịt bò xào hành tây, dưa chuột trộn, canh bí đao.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 63: Bấm để xem Bạch Cẩn Chi duỗi tay ra, đem toàn bộ lao tới trước mặt mình. Bạch Chân nhìn xem, đem đĩa trứng chiên cà chua chuyển tới trước mặt Tống Hi. Đồ ăn mà bác sĩ thích nhất cũng dám giành, em trai hắn thật lớn mật! Trong lòng Bạch Cẩn Chi cực kỳ yếu ớt. Nhớ tới trợ lý nhị hội báo lịch sử anh trai bị ngược, lòng càng chua xót. Xem, anh của hắn đều bị ngược ra quán tính, cười còn nịnh hót như vậy! Mục Duẫn Tranh làm khoai tây đôn thịt bò, đựng một chén lớn phóng tới trước mặt Tống Hi, còn lại toàn bộ rót vào chậu của tiểu Đa. Kháo, mặt than người chết này ở đâu ra vậy! Thật tổn thương ánh mắt! Bạch Cẩn Chi cảm thấy được, trong phòng nhiều người chỉ có anh của hắn là dễ nhìn nhất. Tống Hi nói: - Tới vừa vặn, ngày mai đào khoai lang, đều không cần tìm người. Bạch Cẩn Chi: -! Là hắn tặng hàng tới cửa. Tống Hi còn nói: - Bạch Cẩn Chi, Bạch Chi Chi, ha ha! Nếu nói hai cái tên này không có liên tưởng, ai tin! Bạch Cẩn Chi: -! Hắn bị người ha ha! Bạch Chân chột dạ, cúi đầu bái cơm. Bác sĩ ha ha cũng không phải hắn dạy đâu! Bác sĩ là thiên phú dị bẩm tài hoa lan tràn băng tuyết thông minh tự học thành tài! Lần này cúp điện mãi cho tới sáng ngày thứ hai mới khôi phục. Người xếp hàng hứng nước trong thôn lại nảy sinh một vòng tranh đoạt mới, cũng may không đánh nhau, chỉ khóe miệng vài câu đã bị người giật lại. Thôn trưởng đã làm xong quyết định, lập tức đào giếng. Những gia đình có giếng trong thôn nhưng không còn xuất nước cũng đang suy nghĩ đào giếng sâu hơn, dù sao mùa hè dùng nước nhiều, luôn bơm nước từ nhà người ta cũng không có phương tiện. Tống Hi cũng không quá sốt ruột. Giếng nước ở sân sau nhà hắn sâu, trước đó vài ngày trong ruộng cũng mới đào thêm giếng sâu, cách nhà lại gần, có thể tập hợp cho qua một năm này. Về phần ngày sau, nói không chừng sang năm mùa màng tốt hơn rồi đâu! Buổi sáng châm cứu xong cho Bạch Chân, Tống Hi kéo người đi đào khoai lang. Tống Hi trồng khoai lang đều là ruột đỏ, là giống của địa phương, nấu chín rất ngọt, nướng ăn càng thơm. Dụng cụ trong nhà không đủ, Tống Hi đành phải đi mượn. Sọt rổ dễ mượn, nhà nào cũng có. Mà những gia đình mang dụng cụ tới cho mượn đều kèm luôn chủ nhân, làm cho Tống Hi thật ngượng ngùng, giống như chính mình tới cửa chỉ vì đặc biệt tìm người làm việc cho mình. Cũng trách hắn không có kinh nghiệm, lần đầu tiên độc lập làm ruộng, người trong thôn từng nhận qua ân tình của Tống gia cũng nguyện ý giúp đỡ chỉ điểm vài câu. Tống Hi đi theo hai vị đại ca tỉ mỉ học tập làm sao cuốc đất mới không làm tổn thương khoai lang, Mục Duẫn Tranh cầm cuốc giành được từ tay của Lý Bảo Điền ở bên cạnh cũng nhận chân học tập. Không bao lâu, hai người làm việc đều có da có thịt, người tuổi trẻ, thể lực lại tốt, rất nhanh đã đem hai vị đại ca đến hỗ trợ bỏ qua một mảng lớn. Bạch Chân mang theo em trai cùng bọn thuộc hạ cầm sọt rổ đi theo phía sau nhặt khoai lang. Không bao lâu, Bạch Chân lại thật sự đem em trai cùng hai chủ lực thuộc hạ bỏ qua một mảng lớn. Trong lòng Bạch Cẩn Chi rít gào, bác sĩ làm sao ngược đãi anh của hắn a, vì sao anh của hắn làm việc nhà nông còn làm được lưu loát như vậy! Nhiều người. Rất nhanh một mẫu khoai lang đã thu hoạch sắp xong. Lúc này chỉ nghe phía trong núi vang lên một trận chó sủa, một con chó khổng lồ không lông mang theo một con husky chạy ra. Victor không phát ra chút thanh âm, Bạch Chi Chi thì gào khiến trong lòng người run sợ. Tống Hi thở dài, nhặt lên củ khoai lang lớn nhất, ước lượng, khoảng hơn hai cân, hô: - Tiểu Đa, bên này! Victor mang theo tiểu đệ gia tốc chạy về hướng Tống Hi. Hai con chó chạy không được bao xa, một con heo rừng lớn gắt gao truy theo phía sau chúng nó. - Ai nha, heo rừng! Lý Bảo Điền kêu to một tiếng. Một đám người đều kinh ngạc, phản ứng khác nhau. Bạch Cẩn Chi cùng Đinh trợ lý không hẹn mà cùng đem Bạch Chân ngăn ở phía sau. Mục Duẫn Tranh nhìn khoai lang trên tay Tống Hi, lui ra sau một bước, tính toán bộ phận nào trên người con heo rừng ăn ngon nhất. Heo rừng chứng kiến bên này nhiều người, có chút khiếp đảm, nhất thời chậm lại chuẩn bị xoay người chạy trốn. Tống Hi ném ra khoai lang, trúng ngay giữa trán heo rừng. Heo rừng bị nện hôn mê, nháy mắt ngã gục, giãy dụa bò lên vài lần không đứng lên nổi. Tiểu Lý khoai lang! Ánh mắt Bạch Chân đều sáng. Cái gọi là cao thủ, chỉ cần dùng khoai lang, đều có thể giết heo! Bác sĩ thật không hổ là bác sĩ! Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh cầm dây thừng đi qua đem heo rừng trói gô, thu phục. Một đám người ngơ ngác nhìn Tống Hi. Tống Hi nhìn xem con heo rừng này không quá già, rất hài lòng, nói: - Bảo Cương ca, lái xe nhà anh, giúp tôi đưa đi Trương gia kênh rạch thu thập sạch sẽ, tôi chỉ cần năm mươi cân thịt cùng đuôi heo, tim heo cũng lưu lại, tôi muốn làm thuốc thiện. Lại rút năm mươi đồng mời người giết heo cần cho tiền lì xì. Hai vị đại ca hỗ trợ đào khoai lang đều hâm mộ: - Con heo kia nhìn thấy cũng không nhỏ, thế nào cũng ra được trăm tám mươi cân thịt, cần ít như vậy cậu thiệt thòi rồi. Tống Hi cười cười: - Tôi lười thu thập. Giết heo hắn cũng làm được, một đao đi xuống thì xong rồi. Mấu chốt là mặt sau, cạo lông, thu thập nội tạng, mỗi thứ đều bẩn. Thật làm cho chính hắn đi làm, hắn thà rằng không ăn. Tống Hi còn nói: - Sắp trưa rồi, tôi không quản cơm, để tới trưa được thịt heo rừng, tôi làm cho Bảo Điền đưa thịt tới cho mọi người nếm thử, đã nhiều năm không ăn qua thịt heo rừng. Hai người kia đều cười không cự tuyệt. Chỉ đào chút khoai lang lại bắt được heo rừng, tới thật dễ dàng, bọn họ cũng không có gì ăn không trôi. Tống Hi nói: - Coi chừng nhi đồng trong nhà, mấy ngày nay đừng vào trong núi. Trước kia heo rừng chỉ ở trong núi sâu, cũng không biết tại sao lại chạy ra ngoài. Hai người ứng tiếng, đào xong hai luống khoai lang cuối cùng đều tự về nhà. Tiểu Tống dùng khoai lang ném trúng đầu heo rừng, trở về còn phải nói cho mọi người biết.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 64: Bấm để xem Lý Bảo Cương đã lái xe chở heo rừng đi Trương gia kênh rạch, Tống Hi mang người nâng lên sọt rổ khoai lang quay về nhà, đưa khoai lang vào hầm. Đôi mắt Bạch Chân lóe sáng dựa vào bên người Tống Hi. Động tác của Mục Duẫn Tranh mười phần rõ ràng đem người tách rời ra. Bạch Cẩn Chi đem anh trai kéo tới bên người mình ngồi xuống, nhìn Mục Duẫn Tranh, ngẫm lại mấy bảo tiêu bên ngoài của mình, nhất thời cảm thấy chênh lệch thật lớn, từ khắp đủ mọi mặt. Gánh vác mặt trời chói chang làm việc cho tới trưa, khẩu vị của mọi người cũng không tốt lắm. Tống Hi đi quầy bán quà vặt mua bánh đúc đậu trở về. Đinh trợ lý điều chế gia vị, còn ướp lạnh một chút, ê ẩm lành lạnh thập phần khai vị. Bạch Chân một hơi ăn hai chén còn chưa tận hứng. Bạch Cẩn Chi nhìn anh trai muốn khóc. Đã bao lâu, anh trai của hắn mới có được thể lực tốt như vậy, khẩu vị lớn hơn như vậy, ăn cơm cũng có thể không cần kiêng kỵ nóng lạnh. Bạch Chân ngậm muỗng nhìn Tống Hi: - Còn muốn ăn! Tống Hi không cho: - Không cần ăn nhiều lắm, buổi chiều nấu tim heo cho anh ăn, bằng không ăn không vô. Bạch Cẩn Chi quyết định lúc thanh toán tiền chữa bệnh còn phải bao thêm lì xì đỏ thẫm. Cơm nước xong, mọi người đi ngủ trưa, Tống Hi ngồi xuống thăng đường thẩm vấn hai con chó. - Hai cậu làm sao đi trêu chọc heo rừng? Tống Hi hỏi. - Gâu gâu gâu gâu! Husky cũng không thông minh như vậy, chỉ nhìn qua lão đại của nó. - Gâu gâu gâu gâu! Victor. Đều do tiểu đệ mới thu quá ngu ngốc, đem heo con của người ta cắn chết còn muốn điêu trở về ăn thịt kho tàu. Tống Hi nghe không hiểu gâu gâu tinh ngữ, cũng không cần phải hiểu, chỉ góc tường: - Đều đi phạt đứng, hôm nay đều không có thịt ăn! Victor ủ rũ mang theo tiểu đệ đi phạt đứng. Nhân lúc Tống Hi lên lầu, đem tiểu đệ ngu xuẩn hung hăng đánh một trận. Bạch Cẩn Chi mặt dày mày dạn chen lên giường của anh trai ngủ trưa. Bạch Chân đạp hắn mấy đá: - Buổi chiều, nóng muốn chết! Bạch Cẩn Chi hậm hực bò xuống giường, chờ anh trai đã ngủ lại bò đi lên, đem người kéo vào trong lòng. Di, trên lưng anh trai lại có thêm thật nhiều thịt! Bác sĩ thật biết nuôi người! Phải cấp thêm tiền lì xì, nhất định! Chạng vạng, Lý Bảo Cương lái xe đi Trương gia kênh rạch, đem thịt heo rừng chở về. Tống Hi nhìn nhìn, những phần hắn muốn đều đầy đủ. Năm mươi cân thịt, đã cắt ra, năm cân một phần. Tim heo đặt riêng, đuôi heo cũng thu thập sạch. Ngoài ra còn có một đầu heo, nửa phiến xương sườn, hai móng heo, gan heo, da lợn năm sáu cân sạch sẽ. Tống Hi nở nụ cười. Người Trương gia làm việc phúc hậu, sẽ không để cho hắn có hại. Tuy rằng thịt heo rừng cùng thịt heo nhà giá cả khác nhau, nhưng có thể đáp lên nhiều đồ vật như vậy, người ta nhiều nhất chỉ kiếm tiền vất vả. Tống Hi cầm năm cân thịt một móng heo lại chặt gần nửa xương sườn đưa cho Lý Bảo Cương, lại dùng túi gói mỗi phần năm cân thịt làm cho Lý Bảo Điền làm chân chạy đưa tới nhà người ta. Đinh trợ lý cùng Mục Duẫn Tranh liếc nhau, đồng thời đi tới lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, mỗi người chiếm một bếp lò. Bạch Chân căm giận: - Đều đi ra ngoài, phòng bếp là của tôi! Bạch Cẩn Chi: -! Ca, đừng như vậy, chúng ta mặc kệ việc nặng này. Tống Hi đốt bếp lò nơi sân sau, kêu: - Bạch Chân lại đây, nấu tim heo cho anh. Bạch Chân vui vẻ chạy tới, vừa nhìn tài liệu tràn đầy bên cạnh, ánh mắt đều sáng. Bác sĩ vừa muốn phóng đại chiêu! Thật tốt quá, đều giao cho Bạch đại trù đi! Tống Hi chiếu phối phương thuốc thiện đem Bạch Chân chỉ huy xoay quanh. Bạch Cẩn Chi cũng ở bên cạnh, trong tay cầm khăn tay nhỏ, vây quanh anh của hắn giúp lau mồ hôi. Tống Hi: -! Tiểu hỗn đản Victor lại trộm đồ vật! Vì sao hắn giấu chỗ nào cũng bị con chó mập kia điêu đi ra! - Né tránh, vướng chân vướng tay! Bạch Chân đem em trai đá văng ra. Không có ánh mắt, không thấy mặt bác sĩ đều đen sao? Còn lấy ra làm gì! Lại bị xé toang làm sao bây giờ! Nghĩ tranh thêu hai mặt nơi nào cũng có sao! Tống Hi phụng phịu: - Nhớ kỹ phối phương sao? Sau này nửa tháng một lần, cần nghiêm khắc dựa theo phối phương, cam đoan đem anh bổ được trong trắng lộ hồng hôm nay ba mươi sang năm hai mươi tám. Bạch Chân lắp bắp: - Bác, bác sĩ, tôi mới mười tám! Thanh âm Tống Hi cứng ngắc: - Hai mươi lăm, tôi sờ qua. Một phen tuổi còn ngớ ngẩn như vậy, thế giới chỉ có một mình anh là đóa kỳ ba! Bạch Chân bị đả kích lớn: - Bác sĩ, kỳ ba không phải dùng như vậy. Tống Hi hồi tưởng những từ ngữ hơi có vẻ kỳ quái, tuyển một cái: - Cực phẩm? Bạch Chân ôm ngực yên lặng bỏ mình. Tự tay dạy bác sĩ lên mạng, mình chính là ngu ngốc! Tống Hi đem phối phương thuốc thiện xếp lại bỏ vào trong túi. Bạch Chân nhanh chóng kêu: - Đợi một chút bác sĩ, tôi còn chưa nhớ kỹ phối phương. - Nha. Tống Hi yên lặng nhìn khăn tay nhỏ trong tay Bạch Cẩn Chi. Muốn phối phương, đem khăn tay đổi, trở về sẽ đem toàn bộ những thứ sốt ruột này đều thiêu hủy. Bạch Cẩn Chi thấy Tống Hi nhìn mình, nhất thời chợt hiểu, bác sĩ đây là muốn tiền đâu! Vì thế vung tay lên, tăng thêm một nửa tiền đặt cọc. Tống Hi khu ra khăn tay nhỏ trong tay Bạch Cẩn Chi, ném phối phương thuốc thiện, đi rồi. Qua đã lâu, Bạch Chân tê tâm liệt phế rống một tiếng: - Em trai ngu xuẩn, trả lại khăn thêu hai mặt cho tôi! Bạch Cẩn Chi gian nan đem anh trai ôm trở về phòng, lại bưng thuốc thiện nấu xong đi vào, tự hỏi mua về khăn tay thêu hai mặt kia cần tốn bao nhiêu tiền, mình phải bận rộn làm việc bao lâu mới kiếm được trở về. Sáng hôm sau, Tống Hi gõ cửa phòng Bạch Chân, nói: - Nhân lúc còn sớm các anh nhanh chóng khởi hành đi, nếu không trời lại nóng.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 65: Bấm để xem Bạch Chân bị đánh thức, vừa nghe cũng bị đuổi ra khỏi nhà, nhảy xuống giường liền lao ra ngoài, ôm thắt lưng Tống Hi không buông tay: - Bác sĩ, đừng đuổi tôi đi, việc gì tôi cũng làm, cũng không ăn cơm miễn phí, tôi cấy mạ cắt lúa nấu nướng gánh phân mọi thứ đều làm, tôi thật tài giỏi đâu! Tôi không đi tôi không đi, còn nhiều thịt heo rừng đang chờ tôi ăn đâu, tôi còn chưa ăn hết trứng mặn đâu, còn chưa nuôi hồ ly làm khăn quàng cổ đủ đâu, còn chưa học thuộc tiểu Lý khoai lang đâu, tôi không đi tôi không đi a! Tống Hi cúi đầu nhìn Bạch Chân đang gào khan, lại nhìn em trai của hắn đứng bên cạnh, hỏi: - Nuôi một ông anh ngớ ngẩn như vậy, anh rốt cục đồ cái gì? Bạch Cẩn Chi dùng một loại ánh mắt "anh không nhìn được hàng tôi không chấp nhặt với một anh nông dân như anh" nhìn Tống Hi – anh của hắn hoạt bát đáng yêu như vậy, có chỗ nào không tốt! Mục Duẫn Tranh mặt đen đi tới, đem người xé xuống, ném ra bên ngoài. Sớm nên đuổi đi, hắn đã nhẫn nhịn thật lâu. Một đám người Bạch gia bị gọn gàng linh hoạt đuổi ra khỏi nhà, Tống Hi nhìn xem sân trống rỗng, vỗ vỗ đầu Victor: - Được rồi, chỉ còn hai chúng ta, theo tôi vào ngọn núi đi dạo. Mục Duẫn Tranh: -! Tống bác sĩ, có phải anh đã quên cái gì hay không! Tống Hi cầm thùng thuốc nhỏ bỏ vào trong sọt, lại nhìn Mục Duẫn Tranh: - Đi thôi, một mình ngai trong nhà có ý gì? Mục Duẫn Tranh yên lặng thay đổi quần áo, cuốn theo một bao tải, đuổi theo. Trước khi lên núi Tống Hi đi tìm Lý Bảo Điền: - Tôi vào núi vài ngày tìm xem heo rừng, cậu giúp tôi xem nhà mấy ngày, đồ vật trong tủ lạnh nhanh chóng ăn, bằng không bị cúp điện hư mất sẽ không tốt. Lý Bảo Điền cực kỳ thống khoái: - Tiểu Tống ca anh yên tâm đi, tôi khẳng định trông nhà cho anh cẩn thận! Trước kia tiểu Tống ca đi theo Tống tiên sinh ra cửa cũng nhờ gia đình bọn họ giữ nhà, trước là cha hắn, sau là anh của hắn, hiện tại rốt cục tới phiên hắn, hắn cũng đã thành người lớn có thể gánh vác sự tình! Vào núi, Victor hoàn toàn bộc lộ bản tính, đuổi gà đuổi thỏ, cực kỳ linh hoạt, lông trên người mới mọc ra từng khối từng khối, nhìn như là con chó đốm. Tống Hi cẩn thận quan sát biến hóa trong núi, trong lòng càng thêm lo lắng. Cỏ dại trên núi đã khô hơn phân nửa, lá cây đều cuốn lại, khô hạn cũng không bỏ qua cho ngọn núi này. Trong núi sâu cần đỡ, cánh rừng dày đặc, nước cũng không bốc hơi quá độc ác, cỏ dại bụi rậm cũng không khô hạn quá mức, nhưng không còn vẻ xanh tươi xum xuê như ngày trước. Tống Hi nói: - Đi thêm hai ngày có một hồ nước nhỏ, dòng suối trong núi phần lớn tụ tập ở nơi này, mấy năm trước hạn thật lợi hại cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn. Chúng ta qua bên kia nhìn xem. Mục Duẫn Tranh trầm mặc đuổi theo. Victor cũng không tiếp tục chạy loạn, theo sát sau hai người, miễn cho chính mình đui mù trêu chọc phải vật gì gây ra phiền toái cho cha cùng phá hư bác sĩ. Tống Hi sờ sờ đầu Victor, nói: - Trong hồ có một loại cá bạc nhỏ, rất có dinh dưỡng, tới nơi đó chúng ta bắt một ít nấu canh, cho cậu cùng cha cậu bồi bổ một chút. - Gâu gâu! Victor nhỏ giọng kêu một chút, cọ xát lòng bàn tay Tống Hi. Mục Duẫn Tranh vẫn nhìn Tống Hi, trong lòng không hiểu mềm một chút. Buổi tối trực tiếp ăn ngủ. Tống Hi ở bên dòng suối cơ hồ khô cạn rửa sạch một mảnh địa phương đốt lên lửa trại, lại ném một nắm thảo dược đuổi muỗi đi vào. Victor điêu về một con chim trĩ, Mục Duẫn Tranh đơn giản thu thập xong bọc bùn đất đào hố nướng, ở trên còn nhóm lửa nấu một ít canh rau dại. Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh cũng không muốn ở trong rừng nổi lửa nấu cơm, nhất là hiện tại cỏ cây đều nghiêm trọng khuyết thiếu hàm lượng nước, nếu gây ra hỏa hoạn sẽ không tốt. Từ khi vào núi hai người luôn ăn bánh bích quy cùng vò, Victor cũng vậy, hôm nay nó điêu một con chim trĩ về hẳn là vì thèm ăn không chịu nổi. Đi tới bên hồ nhỏ, Tống Hi nhìn thấy một mảng lớn mực nước đã hạ thấp rất nhiều so với những năm qua, trầm mặc. Rốt cục vẫn ở gần nơi có nước, thảm thực vật bên hồ cũng là tốt nhất. Tống Hi thậm chí nhìn thấy được một ít đàn nai hoang dã. Mục Duẫn Tranh híp mắt nhìn nhà gỗ nhỏ tuy đầy tro bụi nhưng nhìn thật rắn chắc trước mắt. Tống Hi nói: - Đây là tôi tự tay xây, toàn bộ lấy tài liệu ngay tại chỗ. Có một lát trạng thái của cha nuôi không tốt lắm, hai cha con thu thập hành lý ở lại nơi này thời gian thật dài. Cũng chính là lần đó làm cho hắn hoàn toàn dâng lên tâm tư phản nghịch, không muốn tiếp tục học kỹ năng thần côn, cũng làm cho cha nuôi luôn tiếc nuối không người kế tục. Mục Duẫn Tranh đẩy cửa nhà gỗ, đi vào xem xét một phen, ôm ra một ổ chim thật lớn, trong khe hở còn có mảnh nhỏ vỏ trứng. Tống Hi cười cười: - Ném xuống đi, xem ra là năm trước lưu lại. Mục Duẫn Tranh còn tìm được bộ đồ câu cá, lưỡi câu đều gỉ sét. Tống Hi cầm cần câu mang theo tiểu Đa đi câu cá, Mục Duẫn Tranh cầm chậu gỗ đi múc nước làm vệ sinh. Hai người cùng một con chó lưu ở nhà gỗ một ngày, tiếp tục ra đi. Thẳng tới lúc theo một phương hướng khác ra khỏi núi, Mục Duẫn Tranh hỏi: - Anh rốt cục muốn đi đâu? Tống bác sĩ đem thật nhiều đồ vật lưu lại trong nhà gỗ, chỉ vác một túi vải buồm, hiện tại có thể nói là gọn nhẹ ra đi. Tống Hi nói: - Đi hái thuốc, anh có theo hay không? Mục Duẫn Tranh trầm mặc, rốt cục đuổi theo. Đón xe, xe bus, xe lửa, cuối cùng dừng lại ở N tỉnh. Thuê xe tự lái. Ngừng xe, Tống Hi chỉ vào bản đồ: - Từ nơi này, còn đi theo hướng nam một chút, có thể tìm được Trầm Việt.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 66: Bấm để xem Mục Duẫn Tranh chụp lấy bả vai Tống Hi, không quên hạ giọng: - Anh nói cái gì? Tống Hi nói: - Tôi đến hái thuốc, vừa vặn phát hiện người quen, nhớ được hắn còn thiếu tôi một số tiền lớn, ngẫm lại không thể thiệt thòi, liền thuận tay đem người cứu đi ra. Mục Duẫn Tranh ngơ ngác nhìn Tống Hi. Tống Hi nghiêm túc nhìn hắn: - Cứ như vậy, anh phụ trách tìm xe tiếp ứng, tôi đi trộm người. Mục Duẫn Tranh nói: - Không, tôi đi. Nhiệm vụ lần đó vốn là nguy hiểm, bọn hắn tổn thất nhân công nhưng vẫn không tìm được hang ổ của đối phương, Tống bác sĩ cho dù lợi hại, chung quy cũng chỉ là một bác sĩ. Tống Hi nói: - Mùa xuân năm trước cha tôi dẫn tôi qua bên này hái thuốc, tôi biết rõ xung quanh, nếu không có gì thay đổi sẽ không có nguy hiểm. Tôi không biết các anh có nhiệm vụ gì, đây không phải là việc tôi nên hỏi. Tôi chỉ muốn thử một lần, được thì được, không được tôi cũng sẽ không đáp lên chính mình. Người như chúng tôi chỉ chú ý thiên mệnh, tôi làm hết khả năng, hắn nghe theo ý trời. Mục Duẫn Tranh vẫn không đồng ý: - Không được, tôi không thể để cho anh mạo hiểm, cũng không thể lấy Trầm Việt mạo hiểm, chuyện này chúng ta bàn bạc kỹ hơn. Mục Duẫn Tranh không chút nghi ngờ câu nói cuối cùng của Tống Hi. Trầm Việt là chiến hữu của hắn, hắn nguyện ý lấy mạng của mình đổi mạng cho Trầm Việt, nhưng Tống Hi không cần, hắn cũng không thể yêu cầu người ta làm như vậy. Tống Hi gật đầu: - Được rồi, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, hắn còn sống, nhưng còn sống bao lâu thì không biết. Anh mang theo tiểu Đa đi thôi, tôi đi hái thuốc. Yên tâm, tôi sẽ không tự tiện hành động phá hư chuyện của anh. Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi trong chốc lát, mang theo tiểu Đa rời đi. Tay của Mục gia còn chưa vươn tới tỉnh N, bản thân hắn còn đang nghỉ phép dài hạn, kế tiếp còn phải kế hoạch. Tống Hi thật sự vác giỏ đi hái thuốc. Khu vực bảo hộ này được quản lý nghiêm khắc, nhưng luôn có lỗ hổng để chui. Tống Hi tìm một địa phương trộm đi vào, hắn cần hái vài loại thuốc thập phần thưa thớt, đi theo phương pháp chính quy không thể vào. Về phần theo dõi, hắn đã hết sức tránh thoát, nếu vẫn không cẩn thận bị chụp được – chờ bị bắt được thì dược liệu đã biến thành thuốc, phạt tiền thì phạt thôi, nếu phải ngồi tù còn có Mục trưởng quan có thể cứu hắn đi ra, đại khái. Tống Hi hái thuốc ba ngày, mỗi trời tối đều lấy mai rùa bói toán. Ngày thứ ba phát hiện vị trí của Trầm Việt thay đổi, dấu hiệu sinh mệnh cũng rất mỏng manh, nhanh chóng thu thập xong dược liệu suốt đêm rời núi tìm tới. Mục Duẫn Tranh quả thật đem người cứu ra, còn đem hang ổ cực kỳ bí ẩn của đối phương bưng rụng. Tuy rằng trả giá cũng không nhỏ, cũng may chỉ bị tổn thương mà không có tử vong. Tống Hi cũng không lo lắng bị trả đũa. Lần này hắn bí ẩn đi ra, còn đặc biệt theo trong núi đi vòng ra ngoài, dọc theo đường đi còn lựa chọn phương tiện giao thông đại chúng nhất, cũng không hề lộ mặt thật với ai. Hơn nữa lúc còn ở nhà gỗ hắn còn đặc biệt hóa trang, dung mạo biến hóa không lớn nhưng ném vào trong đám người sẽ làm cho người ta tìm không ra gặp qua liền quên. Tống Hi xem qua Trầm Việt, yên lặng thở dài một hơi. Nhân loại a, sức sáng tạo thật sự là vô cùng, luôn có thể làm ra nhiều trò đa dạng dùng lên người đồng loại. Mục Duẫn Tranh chỉ bị chút vết thương nhẹ, nhìn chằm chằm Tống Hi. Tống Hi nói: - Vẫn là câu nói kia, tôi làm hết khả năng, hắn nghe ý trời. Cứu được người về ngày thứ ba, người tỉnh. Tống Hi vừa đi qua, liền bị người bắt lấy: - Nam, nam thần! Nam thần anh là tới tấu tôi sao? Tống Hi: -! Uổng cho hắn còn lo lắng người này bị nhiều tra tấn như vậy trong lòng sẽ có bóng ma, quả nhiên thế giới của kẻ ngớ ngẩn vô cùng cường đại! Tống Hi nói: - Chờ anh khỏe rồi, tôi dạy cho anh chơi đao. Trầm Việt nước mắt lưng tròng: - Nam thần, anh rốt cục quyết định thu tôi làm đồ đệ sáng lập cơ nghiệp bất thế tranh phách thế giới đâm xuyên thiên hạ sao? Đội trưởng, mau giúp tôi chuẩn bị lễ bái sư! Mục Duẫn Tranh đem tay của Trầm Việt bạo lực tách ra, mặt đen nói: - Cậu suy nghĩ nhiều quá, trở về phạt mười vòng! Trầm Việt nhắm mắt, yên lặng hôn mê bất tỉnh. Tống Hi nói: - Bên này không còn việc gì, đưa tiểu Đa cho tôi, tôi phải về nhà. Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lát, rốt cục gật đầu. Một người một chó một mình đi ra liền phiền toái hơn, bởi vì thật nhiều xe không cho tiểu Đa đi lên. Lúc đến cũng không phiền toái như vậy, mỗi lần Mục trưởng quan đưa ra giấy chứng nhận chỉ nói một câu cần chấp hành công vụ liền được thiên vị. Lông của tiểu Đa có thuốc nên cũng sắp mọc ra bình thường, nhưng vì lởm chởm nên nhìn giống như là con chó bị bệnh rụng lông ghẻ chóc. Không lên được xe lửa, Tống Hi mang theo tiểu Đa ngồi xe bus đen, hay là xe taxi chạy đường dài, có khi ở ven đường đi nhờ xe. Hôm nay lại được đi nhờ xe, còn là người quen. Tống Hi suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ được tên chủ xe, nói: - Trợ lý của Bạch Cẩn Chi? Trợ lý nhị rơi lệ đầy mặt, không lên tiếng, nhìn chằm chằm cao tốc nhấn ga. Hắn vừa đi thăm người thân trở về liền chở một pho tượng đại phật như vậy, còn tiện tay gởi tin nhắn lấy lòng đại thiếu gia. Sau đó nhị thiếu gia liền ban bố mệnh lệnh: - Cho dù anh phải hãm hại lừa gạt, cũng phải đem người chở về, bằng không anh cũng không cần trở lại! Mẹ nó, hắn nhất định là trợ lý khổ bức nhất! Vì sao còn chưa tới, đại thiếu gia ngài không cần luôn thúc giục thúc giục như vậy a! Cuối cùng trợ lý nhị thuận lợi đem một người một chó bán tới trên tay Bạch Chân, còn nhận được một phong lì xì thật dày thật dày dày tới mức đủ an ủi tâm linh bị thương của hắn.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 67: Bấm để xem - Bác sĩ! Bạch Chân còn cách nhiều bậc thang đã nhào xuống, sau đó bước hụt chân, nhờ Tống Hi níu áo cứu lại. Bạch Chân kinh hồn chưa định bổ nhào lên người Tống Hi, ôm ngực kêu lên: - Bác sĩ lại cứu tôi một mạng, tôi cần lấy thân báo đáp! Tống Hi: -! Không, hắn một chút cũng không muốn ở trong nhà nuôi một kẻ ngớ ngẩn. Bạch Cẩn Chi hóa mắt làm đao, hận không thể đem Tống Hi trạc thành cái sàng. Tống Hi chỉ chỉ Victor, bất đắc dĩ nói: - Giúp tôi nghĩ phương pháp về nhà, gia hỏa này không dễ lên xe. Còn không bằng lúc trước đem con chó mập này lưu cho Mục Duẫn Tranh, nhưng ai bảo hắn lòng dạ hẹp hòi, sợ người kia lại đem tiểu Đa mang về làm quân khuyển. Bạch Cẩn Chi chỉ chỉ chiếc xe mới dừng cách đó không xa, nói: - Trong vòng ba phút biến mất, xe kia là của anh. Tống Hi lập tức đem Bạch Chân xé mở, ôm Victor chui vào trong xe, khởi động máy, nghênh ngang rời đi. Bạch Chân ngây ngốc. Hắn bị quăng! Còn chưa học được tiểu Lý khoai lang đâu! Đinh Đinh ca vừa mua một đống khoai lang về cho hắn! Bạch Chân xoay người bổ nhào lên người em trai, dùng sức tạp lên ngực hắn: - Em trai nha, bác sĩ đi rồi, không quan tâm anh! Bạch Cẩn Chi: -! Ca nhẹ một chút, đau quá! Còn nữa, đi tốt lắm! Tống Hi mang theo Victor về tới trong huyện, tìm một bãi đỗ xe trả tiền đem xe dừng xong, lại đem chìa khóa gởi vận chuyển nhanh về cho Bạch Cẩn Chi, còn lưu thêm địa chỉ bãi đỗ xe, nhắn lại: Xe trả cho anh, chính mình phái người tới lấy. Sau đó ở nội thành chờ tới chạng vạng, ngồi lên chuyến xe trễ nhất về nhà, xuống xe bên kia núi, mang theo Victor suốt đêm vào núi, đi vòng trong núi về nhà. Vài ngày sau một người một chó rời khỏi núi sâu về tới nhà. Victor ngậm một con sơn dương, trên tay Tống Hi mang theo một con heo rừng, trong sọt còn chứa một con heo choai choai. Lần này Tống Hi vừa đi gần một tháng, gia đình Lý Bảo Điền chờ sốt ruột vô cùng. Nếu không phải cách ba ngày còn có điện thoại báo bình an, chỉ sợ lại dẫn người vào núi tìm người. Lúc Tống Hi vừa đi thì mới đào ra khoai lang, lúc đó còn bỏ trống cả mẫu đất. Thời tiết năm nay rối loạn, cũng không biết nên trồng thứ gì. Những ngày hắn không ở nhà lại được người trồng thêm một lượt bắp, khoảng cách giữa những hàng bắp còn lưu thật rộng, còn có thể trồng thêm cải trắng. Mấy ngày nay giếng nước trong thôn phần lớn cũng không xuất nuo9wsc, cho dù muốn đào sâu cũng không mời được đội đào giếng. Hiện tại giá tiền đào giếng còn tăng lên gấp đôi so với Tống Hi mời người lúc trước, thậm chí có tiền cũng không mời được người! Tống Hi bỏ tiền xuống tay đào thêm giếng cho trong thôn khá sớm, cũng không tới nỗi tiêu tiền uổng phí. Vài cái tiếng ngày đêm không ngừng bơm nước, người trong thôn xếp hàng đến tối chỉ có thể thức đêm tưới nước, cuối cùng bảo vệ được tảng lớn hoa màu. Trước kia hoa màu như bắp từ lúc trồng tới thu hoạch nhiều nhất tưới ba năm lần nước, hiện tại mỗi cách hai ba ngày phải tưới một lần. Người trong thôn thậm chí nước lần này còn chưa tưới xong đã phải đi xếp hàng đợi hứng nước lần sau. Tống Hi đem hai con heo rừng đưa tới nhà thôn trưởng, nói: - Thúc, tìm người giết, theo như đầu người phân ra, không nhiều lắm, xem như thêm chút đồ ăn cho nhi đồng đi! Những người lớn đều mệt chết việc cực, trên mặt đều không có chút thoải mái. Ngày tháng như vậy cũng không mấy nhà bỏ được mua thịt cải thiện sinh sống. Thậm chí cho dù là trời nóng, quầy bán quà vặt trong thôn cũng không bán nổi cây kem nào. Thôn trưởng không nói chuyện, cũng không chối từ. Một mùa xuân một mùa hè, tóc của hắn đã toàn bộ trắng xóa. Thật lâu sau thôn trưởng run rẩy đứng lên, vỗ vai Tống Hi: - Tiểu Tống a, tôi thay mặt toàn thôn đa tạ cậu. Hiện tại tôi cũng không nghĩ gì khác, trước bảo trụ được mùa lương thực lần này. Có lương thực, sẽ không đói chết. Chỉ cần người vẫn còn.. Thôn trưởng nói không được nữa. Tống Hi cũng nghe không nổi nữa. Hắn chưa trải qua niên đại kia, nhưng hắn đi qua sơn thôn xa xôi tây bắc. Trước kia cha nuôi thường xuyên đi khu xa xôi chữa bệnh từ thiện, mỗi lần đều đem hắn mang theo bên người. Thật nhiều địa phương đường khó đi, trước mười tuổi cha nuôi cõng hắn đi, sau mười tuổi cha nuôi nắm tay hắn đi, sau mười lăm tuổi hắn cõng cha nuôi đi. Có vài chỗ thậm chí còn đang giãy dụa dưới ăn no mặc ấm. Hoàn cảnh lạc hậu, đất đai cằn cỗi, đám người ngu muội, kế hoạch hóa gia đình cùng giáo dục cũng không chấp hành tới nơi, càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo. Hắn từng tận mắt nhìn thấy qua bé gái bị chết chìm trong bồn cầu, cũng thấy qua nữ đồng rành rành đói chết. Ông trời không cho cơm ăn, còn sống khó khăn như vậy! Lần này ra cửa Tống Hi có đi dạo qua siêu thị trong thành, ý đặc biệt nhìn giá lương thực. Giá lương thực không có bao nhiêu thay đổi, hẳn là nhờ quốc gia điều tiết khống chế. Năm trước mùa thu hủy một mùa thu hoạch, năm nay cây trồng vụ hè cũng bị giảm sản lượng trên diện rộng, không biết thu hoạch vụ thu sẽ như thế nào, chỉ sợ cũng không mấy lạc quan. Nếu mùa màng luôn không thấy khá, lương thực dự trữ của quốc gia có năng lực chống cự bao lâu? Thật tới lúc đó, người thành phố trước tiên không có gì để ăn cơm hay là nông dân bị đói bụng trước? Giá lương thực không thay đổi, Tống Hi phát hiện tốc độ mua lương thực cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, trời còn chưa tối đen thì khu bán lương thực đã trống rỗng, còn chưa tới giờ tan sở thì siêu thị cũng đã phải đi bổ hàng. Xem ra đã có rất nhiều người ý thức được không tốt, bắt đầu tích trữ lương. Tống Hi đem sơn dương thu thập sạch, cắt thịt đưa cho mấy nhà giúp hắn làm ruộng, cho riêng Lý Bảo Điền một đùi dê. Toàn Căn thím giúp Tống Hi nấu một nồi thịt dê, sau đó quay về nhà mình. Trong khoảng thời gian này vừa bận rộn lại mệt, thật lâu chưa cải thiện sinh sống trong nhà.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 68: Bấm để xem Tống Hi xem qua tủ lạnh, nhịn không được lắc đầu. Lúc đi hắn đã nói với Lý Bảo Điền nhanh chóng ăn hết đồ vật trong tủ lạnh, mấy ngày nay bị cúp điện nhiều lần cũng không thấy đồ ăn thiếu bao nhiêu, phỏng chừng tiểu tử đó chỉ đợi nếu cúp điện lựa chọn đồ ăn nào không thể lưu được đem ra ăn, nhưng thịt nhà bọn họ đều đặt trong kho lạnh. Một người một chó đang dùng cơm, cửa lớn bị đẩy bật ra, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào. Tống Hi vừa nhìn, nhanh chóng đứng dậy đem người nâng lên. Đường Cao ôm thắt lưng Tống Hi khóc nức nở: - Nam thần, nam thần anh nói với bọn họ, tôi khỏe rồi tôi tốt rồi, tôi không lui dịch, tôi còn có thể huấn luyện, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ chạy nhiều hơn mười vòng, tôi sẽ không tiếp tục kéo chân sau của đội trưởng bọn họ, anh nói với bọn họ tôi khỏe rồi tôi thật sự khỏe rồi! Ánh mắt Tống Hi nhìn về phía Mục Duẫn Tranh đi phía sau, còn có một đôi vợ chồng trung niên thần sắc bi thương rơi cuối cùng, trầm mặc. Đường Cao chậm chạp không nghe được câu trả lời khẳng định, trong lòng không còn hi vọng, thân thể nhất thời mềm nhũn xuống, cuối cùng quỳ ngồi ôm chân Tống Hi gào khóc. Mẹ của Đường Cao đã sớm khóc không thành tiếng, cha hắn cũng đầy nước mắt. Mục Duẫn Tranh lẳng lặng nhìn thấy. Luôn phải có ngày này, dù sao cũng cần khóc một trận như vậy. Đợi người khóc đủ rồi, Tống Hi đem người kéo lên cho ngồi lên sô pha, lại rót nước cùng đưa khăn tay cho cha mẹ Đường Cao. Đường Cao đỏ mắt trừng Tống Hi: - Anh rõ ràng đã nói với tôi tôi rất nhanh sẽ khỏe lại. Tống Hi không chút lưu tình: - Tôi cũng nói qua với đội trưởng cậu là cậu có thể giải ngũ, tôi còn nói qua với đội trưởng cậu là thương thế của cậu làm tổn thương nguyên khí, cần phải điều dưỡng mấy năm. Mục Duẫn Tranh ngăn cản: - Tống bác sĩ! Tống Hi không để ý: - Tôi còn nói qua với đội trưởng của cậu, trước khi điều dưỡng tốt, con nối dõi của cậu gian nan. Đường Cao choáng váng. Đường gia cha mẹ đều ngây ngốc. Tống Hi nói: - Cậu đã vì giấc mộng của mình dâng ra khỏe mạnh, cũng suýt nữa dâng ra sinh mạng. Hiện tại, cậu còn muốn đem hương khói của Đường gia tiếp tục dâng ra sao? Đường Cao, cho dù cậu không vì mình, cũng mời cậu nhìn xem phía sau cậu, chú cùng dì vì cậu còn trẻ mà đã phải tóc bạc. Đường Cao đứng ngây ra đó một lúc lâu, bổ nhào vào bên chân cha mẹ của hắn, ôm hai chân mẹ hắn khóc như một đứa bé: - Mẹ! Tống Hi đứng dậy, mang theo tiểu Đa đi ra ngoài. Mục Duẫn Tranh cũng đi theo ra, còn đóng cửa phòng lại. Tống Hi lấy ra một gói thuốc lá cùng Mục Duẫn Tranh ngồi xổm dưới mái hiên hút thuốc. Không bao lâu cha của Đường Cao đi ra, đi tới trước mặt Tống Hi, bái thật sâu. Tống Hi nhanh chóng tránh thoát, cực kỳ hoảng sợ: - Thúc ngài đừng như vậy, cháu còn nhỏ, không chịu nổi lễ lớn như thế. Đường phụ ôn hòa mở miệng: - Tống bác sĩ, mạng của Đường Cao là anh cứu về tới, mấy ngày này.. Tống Hi cũng không quản lễ phép, trực tiếp cắt đứt: - Thúc, chú đừng như vậy, tôi thật sự cảm thấy không được tự nhiên, tôi, bỏ đi, các vị trò chuyện, tôi đi lấy thuốc. Nói xong Tống Hi đem người ném cho Mục Duẫn Tranh, quyết đoán chạy vào trong phòng thuốc điều chế thuốc. Hắn giống như cha nuôi, không ứng phó được những người làm công tác văn hóa tư văn hữu lễ như vậy. Vẫn là gian thương người ngốc nhiều tiền như Bạch Cẩn Chi mới là tốt nhất, xuống tay làm thịt người không hề có chút áp lực. Tỷ như một lần chữa bệnh cho Bạch Chân, đúng là món lãi kếch xù cuồn cuộn, tối thiểu cần điều dưỡng cho mười Đường Cao cũng không thành vấn đề. Tống Hi điều chế ba tháng thuốc cho Đường Cao mới dừng tay. Ba tháng sau đổi phương thuốc, cần tăng thêm thuốc mới, chỗ của hắn còn chưa có. Cuối cùng lúc Tống Hi đi ra thì Đường gia ba người đều đã yên tĩnh trở lại. Cũng không biết có phải Mục Duẫn Tranh đã nói gì đó hay không, Đường phụ Đường mẫu cũng không tiếp tục đuổi theo Tống Hi cảm ơn, cũng khiến cho hắn thả lỏng không ít. Cuối cùng một nhà ba người mang theo bao lớn bao nhỏ mà Tống Hi thu thập rời đi. Trứng gà vịt mặn, thỏ hong gió, dược liệu lại là ít chiếm diện tích nhất. Lúc Đường Cao rời đi còn hung hăng ôm chặt Tống Hi không buông tay, thời gian lâu tới mức đội trưởng nhà hắn suýt nữa nhịn không được ra tay đem người xé mở. Cuối cùng Đường Cao liếc mắt nhìn đội trưởng một cái, phá hư cười nói: - Nam thần, số đồ vật này cũng không rẻ tiền, không thể lấy không của anh, cũng may đội trưởng chúng tôi có tiền trợ cấp. Mục Duẫn Tranh âm thầm hối hận tại sao vừa rồi mình lại mềm lòng không xuống tay. Đưa đi người Đường gia, Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh bị nhìn thấy có chút không được tự nhiên, vội ho một tiếng, làn da đen có chút đỏ lên. Tống Hi nói: - Khi nào thì đưa tới dầu ma dút cho tôi, ai làm gì mà anh mặt đỏ? Mục Duẫn Tranh xoay người muốn đi. Con mẹ nó dầu ma dút gì chứ! Tuy rằng không biết vì cái gì Mục Duẫn Tranh không nói một lời đã rời khỏi, Tống Hi cũng không tâm tư quản việc này. Loa đại đội vang lên, thông báo mặt trên thông tri vì hòa dịu áp lực cung cấp điện, dưới thôn đều sẽ cắt điện có thời hạn. Trong thôn bị sắp xếp thời gian không tốt lắm, buổi sáng từ 6h đến 8h sáng. Vừa thông tri đi xuống, trong thôn suýt nữa nổ oa. Giữa ban ngày ban mặt, hai giờ, một cái giếng có thể tưới vài gia đình. Mặt trời chói chang nhiệt độ không khí quá cao nếu tưới nước thật dễ dàng tổn thương hoa màu, người trong thôn phàm là lúc dùng nước không quá khẩn trương đều sẽ tránh né thời gian nóng nhất buổi trưa, nhưng bây giờ sẽ bị cắt điện từ 6h- 8h sáng. Sắc mặt người trong thôn đều hết sức khó xem, càng thêm đi sớm về tối. Những năm qua thời điểm này các lão nhân sẽ tìm chỗ thoáng mát ngồi phe phẩy quạt hương bồ tán gẫu, nhưng bây giờ đều không ra khỏi cửa, đều lưu trong nhà giúp đỡ làm những việc trong khả năng cho phép. Rất nhiều nhi đồng chưa từng xuống ruộng cũng sớm bị mang vào trong đất vườn.