Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 40: Bấm để xem Nước kho là vật rất tốt, nếu bảo tồn tốt còn có thể phóng thật lâu – cho dù Mục đại trù đi rồi hắn cũng không cần sầu việc ăn cơm! Cả cái đầu heo, xương cốt dùng, thịt vẫn còn, không biết Mục đại trù biết làm tương thịt hay không. Tương thịt cũng có thể để thật lâu đâu! Ai, hai cái tủ lạnh hình như cũng không đủ dùng, rõ ràng lại đi mua thêm cái tủ lạnh lớn có hai cửa trở về tốt lắm! Nhóm thịt kho đầu tiên đã vào nồi. Ngửi được mùi thịt kho thơm ngào ngạt, Tống Hi cảm thấy được nhân sinh vẫn thật tốt đẹp. Đào giếng thật thuận lợi. Mấy nhà khác thôn trưởng cũng đã ra mặt nói chuyện, Tống Hi không biết mấy nhà làm sao thương lượng, cũng không quan tâm, chỉ cần đừng phiền tới trên đầu của hắn, chỉ cần đúng hạn giao tiền điện là được rồi. Đội đào giếng là ở trên trấn cách vách, cần quản cơm. Trong nhà Tống Hi có người bệnh, cần nghỉ ngơi. Nhờ nhà thôn trưởng nấu cơm, là nhờ hai con dâu của thôn trưởng. Tống Hi không ra mặt, chỉ tặng khối thịt heo cùng khối thịt dê, lại bắt thêm bốn con thỏ đưa tới. Dùng rau dưa gì thì cứ trực tiếp đi trong ruộng của hắn hái, cần bia thì đi quầy bán quà vặt khiêng về. Rượu cùng thức ăn đều đầy đủ lại ngon, có cảm giác coi tiền như rác. Nhưng Tống Hi cũng không có biện pháp. Hắn mới giết một con heo một con dê, trong lồng sắt con thỏ hợp bầy, cũng không thể nhà mình thì ăn thịt cá lại keo kiệt bắt người khác ăn cải thìa đậu hủ đi, truyền đi ra mặt mũi sẽ vứt vỏ tới thôn trấn cách vách! Cùng ngày còn chưa đào giếng xong, đội đào giếng ở lại, lẽ ra cần nghỉ lại bên cạnh chỗ đào giếng nhưng thôn trưởng không cho, an bài vào vài nhà có phòng trống. Tống Hi còn quản bữa cơm chiều. Sáng hôm sau lại đào thêm nửa ngày, ra nước. Tống Hi nếm một ngụm, nước giếng mát lạnh ngọt lành, chất nước không sai. Đội đào giếng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Tống Hi thanh toán tiền, nhìn thời gian đã hơn mười giờ, liền bối rối xem có nên quản luôn cơm trưa hay không. Nhìn thấy thôn trưởng không có diễn cảm gì, hắn cũng không mở miệng. Đưa tiễn đội đào giếng, Tống Hi cầm hai trăm đưa cho hai cô con dâu hỗ trợ của nhà thôn trưởng, nhưng bọn họ đều từ chối không cần. Tống Hi cười thầm – trước khi từ chối hai cô đừng nhìn lén sắc mặt cha chồng mới có sức thuyết phục hơn được không! Con dâu không dám cần, vậy thì không đưa, chờ quay đầu lại một nhà tặng cho một đao thịt ngon. Đào giếng xong, trong nhà trong đất cũng không vội, người trọng thương cũng khôi phục rất tốt, Tống Hi lại dẫn tiểu Đa vào núi. Sáng sớm đem Đường Cao đánh tỉnh thay thuốc, sau đó vào núi bắt gà đuổi thỏ, tiểu Đa còn bắt một con hồ ly. Một người một chó thu hoạch phong phú, tâm tình cũng thật sung sướng. Bên này Đường Cao nước mắt lưng tròng nhìn đội trưởng đưa điểm tâm tới: - Đội trưởng tôi thật buồn ngủ, mới bị nam thần tấu. Mục Duẫn Tranh mặt không chút thay đổi: - Không muốn bị đánh có thể chuyển viện. Đường Cao nắm chặt lan can giường không buông: - Không chuyển! Trong bệnh viện không có nam thần! Biết nam thần chơi đao giỏi bao nhiêu không! Biết nam thần uy phong bao nhiêu không! Biết nam thần là thần y không! So sánh với nam thần, toàn bộ nam diễn viên của Kim đại hiệp đều yếu phát nổ! Mấu chốt nhất chính là, trong nhà nam thần còn có đội trưởng, có tài đức hiền thục tam tòng tứ đức ra được phòng khách vào được phòng bếp giữ được giang sơn đánh được lưu manh! Mục Duẫn Tranh Mục đội trưởng! Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn Đường Cao. Đường Cao sớm thói quen Mục Duẫn Tranh luôn dùng mặt lạnh, trước kia còn sợ, hiện tại trên người có thương tích, lại thấy nhiều lần tiểu bác sĩ ngược đãi đội trưởng mặt lạnh của bọn hắn hai ba sự, lá gan sớm lớn hơn rất nhiều. Vì thế còn dám nói ra yêu cầu: - Đội trưởng, nam thần nói tôi có thể ăn thịt, hiện tại tôi muốn ăn thịt xào, giữa trưa muốn ăn thịt kho, khối lớn! Mục Duẫn Tranh dọn xong cháo loãng ăn sáng, còn đặc biệt đem toàn bộ thịt bằm trong cải thìa lựa ra sạch sẽ, chỉ còn vạn lý giang sơn một mảnh xanh. Đồng chí Đường Cao bi ai phát hiện, cho dù đội trưởng liên tục bị nam thần ngược, nhưng cần ngược chính hắn cũng không có chút áp lực! Mục Duẫn Tranh cầm sách của Tống Hi đến giám sát Đường Cao học Tiêu Dao du. Đường Cao cào tường. Ngay cả lão tử của hắn vốn là giảng dạy khoa Trung văn đại học đều đối với hắn tuyệt vọng bỏ quên, đội trưởng đừng làm chuyện vô dụng a – có công phu này thì đi nghiên cứu xem giữa trưa nên ăn gì càng tốt! Tống Hi mang theo tiểu Đa thắng lợi trở về. Victor ngậm hồ ly đi tìm cha nó hiến vật quý. Mục Duẫn Tranh cầm hồ ly đặt qua một bên chờ Tống Hi lột da. Tiểu hồ ly đang giả chết không còn bị trói buộc, tát móng vuốt bỏ chạy. Victor tiến lên liền truy. Tống Hi từng bước lướt qua ôm lấy Victor ngăn cản. Hồ ly không nằm trong danh sách nấu ăn của hắn, da cũng không đủ làm quần áo, cũng không uy hiếp được nhân thân an toàn, không cần chế tạo sát nghiệt dư thừa. Victor ở trong lòng Tống Hi nhào nhào lên, thầm nghĩ đem con hồ ly lừa gạt nó bắt về tấu một chút. Tống Hi dứt khoát đem con chó mập bế lên. Mỗi lần Victor bị ôm lấy lập tức liền thành thật, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Tống Hi. Tống Hi nói: - Mục trưởng quan, chuẩn bị tài liệu, đem con thỏ đều giết, làm thỏ hong gió, lúc các anh đi thì mang về, chỉ cần lưu vài con là được. Mục Duẫn Tranh sửng sốt, hắn làm sao biết bọn họ muốn đi? Mới gọi điện buổi sáng mà thôi. Tống Hi đương nhiên biết, Mục Duẫn Tranh khỏe mạnh, người trọng thương cũng không còn trở ngại, phỏng chừng vừa về tới liền an bài xuất ngũ về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng. Tống Hi nói: - Giữa trưa đôn thịt thỏ đi, nấu một nồi thật lớn, cho tiểu Đa ăn no! Victor há mồm liếm lên mặt Tống Hi một ngụm. Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh tối sầm, không biết nói vệ sinh, còn là bác sĩ đâu. Tống Hi đương nhiên giảng vệ sinh, vì vậy không chút do dự đem Victor văng ra.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 41: Bấm để xem Victor không phòng bị, lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại. Mục Duẫn Tranh mắt lạnh nhìn thấy. Ném rất tốt! Ai bảo dám đùa giỡn lưu manh! Tống Hi ngồi xổm xuống, chỉ vào mũi Victor mắng: - Tiểu hỗn đản, cậu điêu xong con thỏ không đánh răng, miệng còn đầy mùi máu tươi đâu, chính mình cút đi tắm rửa! Victor ngoan ngoãn chạy tới bên tường, đem bồn lớn dựa vào tường đẩy nằm xuống, nhảy vào nhìn qua cha của nó: - Gâu gâu gâu! Cha, rót nước! Cần nước ấm! Mục Duẫn Tranh oán hận xoay người vào phòng bếp lấy nước, tiểu hỗn đản, chờ về đội tập luyện chết nó! Chờ lần thứ hai đem vào lò nấu lại giáo dục phải không! Victor chính mình phịch lên tắm rửa. Tống Hi xách lồng sắt đựng thỏ đặt chỗ địa phương râm mắt, giết thỏ, lột da, rửa sạch. Mục Duẫn Tranh một hơi cầm sáu con thỏ đi nấu, tràn đầy một nồi. Tống Hi tiếp tục giết thỏ. Đường Cao gom qua nói nhỏ: - Nam thần, con thỏ hong gió kia có thể cho tôi một phần gởi về nhà không? Mẹ của tôi chưa từng ăn qua thịt thỏ ngon như vậy! Tống Hi nói: - Để đội trưởng của cậu chia cho cậu vài con. Đường Cao vui vẻ chống gậy chuyển tới cửa phòng phía đông, nói: - Đội trưởng, nam thần nói chia cho tôi phân nửa thỏ hong gió. Mục Duẫn Tranh: -! Nghĩ hắn là kẻ điếc sao? Gần như vậy hắn đều nghe được! Tống bác sĩ chỉ nói chia vài con, chưa nói phân cho cậu một nửa! Victor phịch lên tắm rửa xong, chạy tới trước mặt Tống Hi cho hắn kiểm tra bộ da lông tuyết trắng sạch sẽ của nó. Tống Hi nói: - Không sai. Victor cao hứng lắc người. Văng lên Tống Hi một thân nước ướt đẫm. Tống Hi yên lặng nhìn Victor: - Tiểu Đa, hôm nay cậu còn muốn ăn thịt thỏ hay không đây? Victor lấy lòng đụng lên liếm nước dính trên mặt Tống Hi. Phanh! Một viên khoai tây tốc độ cao bay tới, trúng ngay giữa đầu chó. Victor nhảy dựng lên, hướng cửa phòng rống to: - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Phá hư cha! Phá hư cha! Phá hư cha đã sớm không còn thương tiểu Đa! Tiểu Đa cũng đã sớm không còn thương cha! Hiện tại tiểu Đa chỉ yêu phá hư bác sĩ! Tống Hi vỗ vỗ đầu chó: - Đi ra ngoài chạy một vòng, chờ lông khô rồi trở về, buổi trưa hôm nay tiểu Đa nhà chúng ta chỉ ăn thịt, không cần ăn cơm. Victor vui vẻ chạy ra ngoài. Tiểu Đa thích nhất vô câu vô thúc ở trên cỏ chạy băng băng, cũng thích ăn thịt thỏ nhất, phá hư bác sĩ thật tốt! Mẹ nó, đều mập như vậy còn ăn! Đến một lần mập một vòng, Victor, cậu đủ rồi! Đường Cao yên lặng nhìn đội trưởng áp suất thấp một cái, chuyển chuyển, chuyển, chuyển tới bên người Tống Hi, xem người lột da thỏ. Nhìn thấy nhìn thấy, nịnh nọt: - Đao pháp của nam thần thật tốt! Tống Hi không phản ứng. Đường Cao nói: - Nam thần có muốn thu đồ đệ hay không? Tống Hi nhất châm thấy máu: - Xương tay của cậu rất cứng rắn, đã sớm định hình, đời này đừng nghĩ. Đương nhiên, luyện luyện một chút giúp lão bà băm nhân bánh chẻo vẫn còn có thể! Mục Duẫn Tranh dựng thẳng lỗ tai nghe lén, có chút sầu muộn. Nhân bánh chẻo của Tống bác sĩ cũng không dễ băm, lần trước ước chừng hơn mười chậu, sẽ mệt chết! Đường Cao nhất thời liền thương tâm: - Tôi là người phương nam, chỗ nhà chúng tôi không lưu hành ăn bánh chẻo, chúng tôi ăn tết đều ăn bánh trôi. Tống Hi nhíu mày: - Bánh trôi? Dính răng, sao lại có người thích ăn loại đồ vật này? Chán ghét ăn đồ ngọt, không giống nam nhân. Không giống nam nhân Đường Cao vùng vẫy giãy chết: - Việc này cũng không liên quan gì là nam nhân hay không nam nhân đi? Tống Hi một búa đem người đè chết: - Có, sẽ không thể cao! Nhìn cậu đi, không cần so sánh với đội trưởng của cậu, chỉ cần so với cái kia ai ít nhất thấp hơn một nửa. Đường Cao tâm đều nát: - Chẳng lẽ người phương nam thấp là bởi vì thích ăn đồ ngọt sao? Tống Hi dùng ánh mắt liếc ngu ngốc nhìn Đường Cao: - Đương nhiên không phải, sớm nói cậu nên đọc nhiều sách, sinh viên không thể không kiến thức như vậy! Đường Cao ôm ngực lui ra sau hai bước: - Anh vừa mới nói rõ ràng, nói.. Tống Hi lật mắt cá chết: - Tôi nói cái gì sao? Nga, tôi nói cậu bộ dạng thấp, nhưng cậu rõ ràng thật thấp a, cũng chỉ như tôi thôi, mà tôi mới hai mươi mốt, còn có thể trường cao nhiều năm đâu! Thật chú lùn Đường Cao che mặt nức nở mà đi. Mẹ nó, nam thần thật xấu, lại trạc tử huyệt của người ta.. Đang đốt bếp lò Mục Duẫn Tranh yên lặng nhớ lại một chút thân cao giữa mình cùng cái kia ai, phát hiện mình cao hơn một chút. Lại so sánh với Tống bác sĩ, trong nháy mắt tin tưởng bạo bằng. Thân cao 1m87, thể trọng 161, bụng sáu múi, có cơ ngực, dáng người tiêu chuẩn trung thượng! - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Victor phơi nắng lông mao trở về, toàn thân lông mao xõa tung, một đoàn lông trắng khổng lồ tròn vo lăn tiến vào. Victor còn dẫn theo người đến. Tống Hi đưa người vào phòng khách tiếp đãi. Người này là do khách nhân trước kia của cha nuôi giới thiệu tới, còn chưa biết tin lão Tống bác sĩ đã qua đời, cứ như vậy chạy tới tìm. Tống Hi nói: - Loại bệnh này tôi quả thật từng đi theo cha tôi trị liệu qua, nhưng cha tôi đã mất. Về phần tôi anh cũng nhìn thấy, tôi còn trẻ. Hơn nữa hai năm qua mùa màng không tốt, nhà của tôi còn có ruộng vườn, còn có bệnh nhân, hoàn toàn đi không được, đến khám bệnh tại nhà cũng không được. Tống Hi dừng một chút, nhìn xem sắc mặt của người nọ, nói tiếp: - Tôi có thể giới thiệu cho anh mấy vị lão đại phu quen biết, đều là cấp bậc danh thủ quốc gia. Nếu có người nào biết chữa, đến lúc đó có thể hỏi tôi phương thuốc làm tham khảo.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 42: Bấm để xem - Cũng tốt. Người kia có chút thất vọng, nhưng vẫn không cự tuyệt. Tống Hi tùy tay viết xuống phương thức liên lạc với ba vị lão đại phu có y đức lẫn y thuật đều tốt, đem người đưa đi. Ăn cơm trưa xong tiếp tục thu thập con thỏ, dùng cả buổi chiều treo lên năm mươi con thỏ. Mục Duẫn Tranh dùng sức chà xát hai tay mang theo hương vị của mình. Mẹ nó, còn nói cái gì mà bài thuốc gia truyền có một không hai, còn không phải chỉ nói chuyện mà không động thủ! Tay hắn là dùng cầm súng, không phải dùng để nhu con thỏ! Đường Cao trộm xem trọng hai mươi lăm con thỏ mập nhất lớn nhất – đội trưởng nhất định sẽ phân cho hắn nhiều như vậy! Đại khái! Tống Hi đứng phía sau Đường Cao: - Bây giờ còn chưa thể ăn! Tôi cũng không phải muốn ăn ngay bây giờ! Đường Cao cảm giác mình lại bị khách sáo, nghĩ tới một chuyện lại đứng thẳng: - Cái kia ai cũng không phải cao hơn tôi nửa cái đầu, lần trước đo thân cao tôi chỉ thấp hơn Trầm Việt 3cm! Hơn nữa tôi cao hơn anh! - Nga, bộ dạng cậu thật cao. Tống Hi cứng nhắc nói một câu, xoay người đi tìm tiểu Đa. Đường Cao lại rơi lệ đầy mặt, lại khi dễ người, nam thần thật xấu! Mục Duẫn Tranh mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Đường Cao một cái, yên lặng quay đầu. Chỉ số thông minh của sinh viên có tư thế hướng cái kia ai dựa vào, làm sao bây giờ! Phi, cái gì mà cái kia ai, người ta tiếp tục ngu xuẩn cũng là có tên, Trầm Việt, Trầm Việt! Quay về phòng khách nghỉ ngơi, Mục Duẫn Tranh nhặt được danh thiếp, hơi nhíu mày. Tống Hi không thèm để ý chút nào: - Một bí thư có tiền, tìm cha tôi trị bệnh cũ cho ông chủ của hắn. Tôi đẩy. Mục Duẫn Tranh trầm mặc: - Bởi vì chúng tôi ở trong này làm chậm trễ sao? Tống Hi thật ngạc nhiên: - Anh đã quên sao, tôi sớm nói qua tôi không ra ngoài chẩn bệnh, tôi cần ở nhà làm ruộng. Mùa màng như vậy, không làm ruộng ăn cái gì! Mục Duẫn Tranh: -! Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn thấy mấy ngày nay cậu chỉ lo ăn thịt trộm đổ cơm vào chậu của tiểu Đa sao? Chỉ mới vài ngày, cậu cùng tiểu Đa giống nhau, mập hơn một vòng lớn! Cúi đầu, cậu cúi đầu, nhìn hai cái cằm béo phì của chính mình! Béo như vậy, cũng không sợ tìm không thấy bạn gái! Tống Hi nói: - Buổi tối ăn thịt xào đi, đã lâu không ăn! Mục Duẫn Tranh gật gật đầu, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm kiếm hồi lâu, lấy ra khối thịt ba chỉ. Rốt cục được ân chuẩn cùng nhau ăn cơm Đường Cao nhìn xem món ăn của mình khác hẳn với hai người cùng một con chó, trộm vươn đũa vào đĩa thịt. Mục Duẫn Tranh không chút lưu tình đem người đẩy ra, ngay cả đĩa cùng nhau đẩy tới trước mặt Tống Hi: - Tiểu Đa đã ăn rồi. Cho nên đều là của cậu, ăn đi ăn đi.. Chờ cậu béo lên sẽ không có bạn gái.. Đáng tiếc không đợi kế hoạch của Mục Duẫn Tranh tiến hành tới cùng, một cuộc điện thoại, hắn cùng tiểu Đa đều phải về đơn vị, người bệnh cũng bị đánh bao mang đi. Đường Cao lưu luyến không rời nhìn từng dãy con thỏ treo cao. Con thỏ mới treo lên không bao lâu, trứng ngâm tương cũng phải đợi thật nhiều ngày mới mở đàn, ở nơi nào dưỡng thương không phải nuôi, vì sao nhất định phải chuyển viện chứ! Nếu không muốn chiếm tiện nghi của nhân dân thì cấp thêm dược liệu không được sao, đều chiếm lâu như vậy cũng không phái một người tới tặng tiền cho người ta! Đường Cao cực kỳ u buồn. Nhà nam thần còn có thịt heo cùng thịt dê chưa ăn đâu, nam thần còn nói chờ hắn khỏe hơn làm thịt nướng cho tiểu Đa có thể phân cho hắn một khối ăn đâu! Êm đẹp, chuyển viện làm gì chứ! Victor đều choáng váng. Mới cùng phá hư bác sĩ sum họp vài ngày, làm sao lại muốn đi! Phá hư bác sĩ còn nói dẫn nó vào trong núi sâu bắt con trăn nướng ăn đâu! Mục Duẫn Tranh không để ý chiến hữu u buồn, cứ thế thu dọn đồ đạc. Cởi quần áo mà tiểu thầy thuốc mua cho thay quân trang, cầm áo lót da sói cùng bao đầu gối da sói tỉ mỉ bọc kín nhét tận cùng bên trong ba lô. Về phần chiến hữu, mình không lên đường đi, dù sao lúc đến bọn hắn cũng không mang theo thứ gì. Mục Duẫn Tranh cầm theo ba lô xuống lầu. Hiện tại hắn đã có phòng riêng, đã không cần tiếp tục ngủ sô pha phòng khách hoặc là chen chúc giường dây thép, tuy nói phòng kia nguyên lai cũng chỉ là phòng gởi tạp vật. Ánh mắt Tống Hi có chút đăm đăm. Quả nhiên nam nhân mặc quân trang luôn đẹp trai nhất, chỉ tiếc người mặc quân trang ánh mắt quá lớn da quá đen. Trộm liếc mắt nhìn Đường Cao đồng chí mặc áo ngủ chuyên dụng của Tống gia, mắt nhỏ tiểu bạch kiểm, đây mới là hình tượng mà hắn thích nhất, nhưng người có điểm ngốc, không biết làm vằn thắn còn thích ăn bánh trôi. Mục Duẫn Tranh mặt lạnh, thập phần hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của Tống bác sĩ, lòng tự tin lần thứ hai bạo bằng, tư sắc của hắn quả nhiên thượng giai – làm cho ánh mắt Tống bác sĩ đều xem thẳng. Ở trong thâm sơn cùng cốc, đừng nói máy tính, ngay cả ti vi cũng không có, người không kiến thức, bây giờ có thể xem thì xem nhiều vài lần đi! Mục Duẫn Tranh buông ba lô, tỉnh bơ chuyển một vòng, đem thân thể của mình toàn diện lộ ra trước mặt Tống Hi. Tống Hi: -! Mục trưởng quan, anh chuyển nhiều vòng như vậy đầu không ngất sao? Châm cứu trị choáng váng đầu, không đau không cần tiền, đau cũng không cần tiền. Tống Hi nhịn không được đưa tay sờ soạng bên hông, nơi đó quanh năm cất giấu mấy cây ngân châm. Mục Duẫn Tranh lại dạo qua một vòng. Tống Hi: - Đừng chuyển, tôi choáng váng đầu. Kháo, nhất thời dơ dáng dạng hình chuyển quá nhiều vòng! Mặt Mục Duẫn Tranh càng thêm mặt than. Lúc này có tiếng trực thăng gầm rú. Victor sưu một tiếng lủi lên người Tống Hi.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 43: Bấm để xem Đường Cao cực kỳ sùng bái. Nam thần chính là nam thần, ôm một con chó mập khổng lồ nặng 165 cân còn không ngừng loạn củng còn có thể đi vững chắc như vậy. - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Victor hai mắt rưng rưng, liều mạng cọ tới cọ lui trên người Tống Hi. Tiểu Đa luyến tiếc phá hư bác sĩ, tiểu Đa thích nhất phá hư bác sĩ, phá hư bác sĩ cũng phải thích nhất tiểu Đa! Mục Duẫn Tranh mặt đen đi lên nhéo Victor. Nhéo một chút, không nhúc nhích, mặt càng thêm đen. Mẹ nó, trở về nhất định phải cưỡng chế giảm béo cho con chó mập này, đến một lần béo mười lăm cân, chích thuốc kích thích cũng chưa nhanh như vậy! Tống Hi đưa cho Đường Cao quyển bút ký, mặt trên là bản ghi chép trị liệu chi tiết cùng phương thuốc cần dùng. Đường Cao rưng rưng tiếp nhận, mặc quần áo bệnh nhân chống gậy kính lễ Tống Hi. Kính lễ xong, rưng rưng mở miệng: - Nam thần, con thỏ của tôi. Tống Hi: - Lưu địa chỉ giúp cậu gởi, bưu phí khấu trừ trong tiền lương của đội trưởng cậu. Mục Duẫn Tranh nhất thời liền cứng ngắc lại. Thẻ tiền lương, Tống bác sĩ không có ý định trả cho hắn sao? Những ngày trong người không có đồng nào, làm sao mà qua! Tống Hi mỉm cười: - Khi nào trả đủ tiền ăn uống sau khi thương thế của anh đã lành thì khi đó tới lấy lại thẻ tiền lương. Kháo! Làm sao mà trả nổi! Cũng không phải hắn muốn mỗi ngày ăn thịt! Món thịt rừng trong núi đắt tiền vô cùng a, đều còn sống đâu, hắn chỉ là một binh sĩ nghèo, bán hắn cũng ăn không nổi! Tiễn hai người cùng một con chó rời đi, trong nhà Tống Hi lại an tĩnh lại. Cũng tốt, đỡ phải cả ngày đuổi theo tiểu Đa nhặt lông chó. Con chó đang ở kỳ thay lông, còn lớn như vậy, thật sự khó nuôi! Trên trực thăng, cả người Mục Duẫn Tranh áp khí thật thấp, còn chưa đi xa đã biến thành kẻ nghèo hèn còn mắc nợ buồn thiu, đả kích thật nặng. Đường Cao nhịn không được, nhỏ giọng nói: - Đội trưởng, hiện tại tiền lương đại trù rất cao! Tối thiểu còn cao hơn làm binh sĩ luôn nằm trên lưỡi đao liếm máu động một chút lại mất nửa cái mạng như bọn họ. Mục Duẫn Tranh nhìn Đường Cao, sâu kín mở miệng: - Loại sự tình này cậu hẳn nên nói sớm một chút. Bây giờ nói còn có ích lợi gì, thẻ ngân hàng cùng mật mã sớm đưa cho người ta! Hơn nữa hắn dám nói, di động cùi bắp của Tống bác sĩ hiện tại tuyệt đối không khởi động máy! Cả người Mục trưởng quan đều tối tăm. Tống Hi cũng rất tối tăm. Bởi vì hai người một con chó vừa mới đi thì có khách tới cửa. Hắn còn chưa thu thập xong tâm tình bị thương vì bị bắt chia lìa với tiểu Đa cùng đau lòng vì bị mất đại trù đâu! Khách thật có tiền. Ngoài cửa ba chiếc xe, mỗi chiếc còn đắt tiền hơn mỗi chiếc. Tống Hi cảm thấy xe bán tải của mình là tốt nhất, phương tiện dùng vào thực tế còn chứa được nhiều hàng, ra cửa thậm chí trải đệm giường còn biến thành phòng xe. Một đám người vây quanh hai người. Một người trong đó, Tống Hi cũng không có xem tiểu thuyết trên mạng, bằng không hắn sẽ biết được gọi là điệu thấp xa hoa. Lúc này Tống Hi chỉ cảm thấy người này thật chói mắt kim quang, toàn thân đều là tiền. Người kia nhìn lại, một thân khí chất quỷ dị đáng khinh đập vào mặt, nhãn cầu rất linh hoạt, nhưng mà tử khí quá nặng. Tử khí cũng không phải đến từ thân thể, mà đến từ thái độ trong nhân sinh của hắn. Tống Hi bắt mạch cho người này, rất nhanh liền buông ra, nói: - Muốn trị bao nhiêu tiền? Điệu thấp xa hoa cười khẽ: - Anh xác định chúng ta nói ngay chỗ này? Nơi này chính là cửa lớn. Tống Hi vội vàng đem người lĩnh vào cửa. Hắn có dự cảm, làm xong một lần này, ăn uống vài năm cũng không sầu. Điệu thấp xa hoa lôi kéo đáng khinh tử khí đi vào cửa ngồi trên sô pha, nhìn quanh phòng khách sơ sài nói: - Tôi trước tiên muốn nghe báo giá. Tống Hi nói: - Mười vạn tám vạn, thân thể khỏe mạnh. Trăm tám mươi vạn, thể xác cùng tinh thần khỏe mạnh. Điệu thấp xa hoa sắc mặt nhất thời liền thay đổi: - Tiên sinh, mượn từng bước nói chuyện. Tống Hi đem người dẫn tới sân sau, dứt khoát nói: - Thân thể có vấn đề. Vốn sinh ra đã kém cỏi, nhưng sau đó bổ dưỡng không sai cũng nhìn không ra. Mãi tới khi cắt đứt một cái thận mới toàn diện bùng nổ. Hiện tại chỉ sợ đi vài bước liền suyễn, gió thổi cảm mạo thì chết sống vẫn không khỏe mạnh được, tự thân của hắn đã không còn bao nhiêu lực miễn dịch. Ánh mắt điệu thấp xa hoa có chút đỏ lên, vẫn hỏi: - Còn gì nữa không? Tống Hi nghĩ nghĩ, nói: - Tử khí trên người hắn rất nặng, loại tử khí này không quan hệ bao nhiêu tới thân thể, mà là thái độ nhân sinh của hắn. Nhìn kỹ, ánh mắt của hắn giống như một mực trào phúng, kỳ thật hắn căn bản không diễn cảm. Anh đừng vội, tôi không phải nói hắn muốn chết, mà là, hắn không biết mình vì cái gì còn sống. Điệu thấp xa hoa trầm mặc. Tống Hi cảm thấy hiện tại hắn thật bi thương, vì thế cũng không nói chuyện, cùng theo trầm mặc. Mới vừa mất đi tiểu Đa cùng đầu bếp, hắn cũng rất bi thương. - Tôi tên là Bạch Cẩn Chi, bên trong là anh trai tôi, Bạch Chân, người S thị. Hồi lâu điệu thấp xa hoa thu liễm diễn cảm, mở miệng. Tống Hi khẽ gật đầu: - Tống Hi. Bạch Cẩn Chi do dự một thoáng: - Tống lão tiên sinh? - Mùa thu năm trước cha tôi mất. Bạch Cẩn Chi không nói, tựa hồ đang đánh giá thực lực của Tống Hi, qua đã lâu mới quyết định: - Sau này liền nhờ tiểu Tống tiên sinh. Tống Hi gật đầu: - Được thôi. Hai người trở lại phòng khách, Tống Hi chỉ Bạch Chân: - Có biết làm cơm? Bạch Chân ngây người. Bạch Cẩn Chi lắc đầu. Gia đình như bọn họ, làm sao có thể tự mình xuống bếp! Tống Hi tiếp tục gật đầu: - Chúc mừng anh, không lâu trong tương lai anh sẽ có một vị huynh trưởng đại trù thể xác cùng tinh thần khỏe mạnh.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 44: Bấm để xem Bạch Cẩn Chi run tay: - Anh muốn anh của tôi làm gì? Tống Hi vài bước đi qua, nâng lên cằm Bạch Chân, hung hăng cười: - Cải tạo lao động. Kháo! Bị bác sĩ trêu chọc! Chỉ biết em trai tiện nghi đem hắn quải đi ra không phải chuyện tốt, sẽ không phải đem hắn bán đi chứ! Có cần ác như vậy hay không a, không phải chỉ là một cái thận sao, lại không bắt hắn trả! Kháo, còn nắm, bác sĩ lưu manh này quả nhiên ngấp nghé sắc đẹp của hắn! Bạch Chân vung nắm tay quyết đoán đấm thẳng vào mắt Tống Hi. Tống Hi vung tay, Bạch Chân nhất thời biến thành ám khí cơ thể người hướng em trai của hắn bay qua. Bạch Cẩn Chi: -! Đau quá, ca mau dời cùi chỏ! Tống Hi ngồi bên cạnh, đánh quảng cáo: - Bổn phòng khám mới tăng nghiệp vụ bao sinh nhi đồng, hoan nghênh quang lâm. Bạch Cẩn Chi: -! Hắn nhất định là đi lộn chỗ, nhất định! Bạch Chân đứng lên tay run run chỉ vào Tống Hi: - Bác, bác sĩ, làm sao anh làm được? Cầu bái sư, cầu ôm đùi, cầu đánh bạo em trai của hắn! Bạch Cẩn Chi kêu rên vài tiếng. Tống Hi vẫn kiên trì đánh quảng cáo: - Bao sinh con, thật sự không thử một chút sao? Hiện tại xem ra cậu vẫn rất cần đi Bạch đệ đệ! Bạch Cẩn Chi chậm một lúc lâu mới bò dậy, trên trán tuôn mồ hôi lạnh, vạn phần hối hận chính mình ngàn dặm xa xôi lừa anh trai ra cửa cầu thầy. Không biết hiện tại có thể vung tay bước đi hay không, dù sao còn chưa trả tiền – nếu anh trai phản kháng, đánh ngất xỉu kéo đi. Tống Hi vỗ vỗ vai Bạch Cẩn Chi, lời nói thấm thía: - Nghĩ nhiều lắm sẽ đau nửa đầu. Khóe miệng Bạch Cẩn Chi vừa kéo, thật sự cảm thấy đầu mơ hồ đau lên. Tống Hi ngồi xuống, nói: - Đau nửa đầu, có trị hay không? Bạch Cẩn Chi yên lặng không nói gì, đợi người báo giá. Tống Hi dựng hai ngón tay: - Ba phương thuốc. Một, hai đồng tiền một thang, một thang có hiệu lực, nửa giờ giảm đau. Hai, năm mươi lăm một thang, thuốc đến có hiệu lực, bảy ngày một đợt trị liệu, ba năm năm không đau đầu. Ba, năm ngàn tám một thang, phối hợp châm cứu, nửa tháng tận gốc. Bạch Cẩn Chi yên lặng lấy ra chi phiếu. Tống Hi sâu kín nhìn trang giấy nhỏ có bảy con số, nói: - Địa phương nhỏ, thứ này không lưu thông, dùng nhóm lửa cũng quá nhỏ rồi đó. Bạch Cẩn Chi tiếp tục trầm mặc, trầm mặc một lát lấy ra tấm thẻ vàng. Tống Hi sâu kín nói: - Địa phương nhỏ, không quét thẻ. Nói xong đưa lên dãy số ngân hàng của mình. Bạch Cẩn Chi đứng dậy ra cửa đưa cho trợ lý đứng bên ngoài: - Đi làm. Tống Hi đứng dậy đi lên đi xuống vài vòng, chỉ chỉ phòng tạp vật bên cạnh phòng bếp lầu một: - Gian phòng của các anh. Bạch Chân phụng phịu: - Vì sao tôi phải cùng hắn cùng nhau ngủ? Nửa đêm bị bắt bán đi làm sao bây giờ! Tống Hi hỏi: - Chẳng lẽ anh càng muốn ngủ sô pha? Lại nhìn qua Bạch Cẩn Chi: - Nếu anh muốn lưu lại có thể chen chúc với anh trai anh, mấy người bên ngoài tôi mặc kệ. Bạch Cẩn Chi: -! Vì sao tốn nhiều tiền như vậy còn không mua được nơi an thân cho bảo tiêu cấp dưới! Không khoa học! Bạch Chân nói: - Đúng rồi, mặc kệ bọn hắn! Cả ngày đăm đăm trành người, như là nhìn con chó nhỏ. Lại chỉ em trai mình: - Hắn ngủ sô pha! Hắn yêu nhất ngủ sô pha! Từ nhỏ liền yêu chen chúc trong nhà hắn ngủ sô pha của hắn, đuổi cũng đuổi không đi. Bạch Cẩn Chi: -! Tống Hi: - Cứ quyết định như vậy. Tìm vài người giúp anh thu thập phòng, làm thù lao, động thủ bao bữa tối. Bạch Cẩn Chi: -! Mười hai người đi theo làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Nhìn thời gian còn sớm, phòng tạp vật đã có người thu thập, Tống Hi cầm túi da rắn ra cửa đi vào núi bắt thỏ. Lập tức có hơn mười cái mồm, Tống Hi luyến tiếc thịt heo cùng thịt dê bò còn trong tủ lạnh. Bên này Bạch Cẩn Chi nhìn một đám thuộc hạ sầu muộn. Trợ lý nhị nói: - Nhị thiếu, tôi xem chỗ của Tống bác sĩ việc làm không ít, chúng ta lại có nhiều tráng lao động, tránh phần cơm ăn không thành vấn đề. Đến nỗi ở, lúc đi Đinh ca nghe nói nơi này dựa núi, nghĩ có lẽ đại thiếu muốn đóng quân dã ngoại, liền mang theo lều trại. Còn có nồi niêu chén bát vân vân. Bạch Cẩn Chi yên lặng gật đầu, xoay người nói: - Trước cứ như vậy đi, đi xem có thể thuê được nhà dân hay không, mua cũng được. Trong khoảng thời gian này tiền thưởng gấp bội. Gọi cho tiểu Đinh, để cho hắn đi mua đồ dùng hàng ngày, không câu nệ tốt xấu, có thể sử dụng là được. Trợ lý nhị dằn nén hưng phấn có được số tiền thưởng lớn, hờ hững gật đầu: - Dạ, đa tạ nhị thiếu, tôi lập tức gọi cho Đinh ca. Tống Hi mang theo một túi con thỏ trở về, đem toàn bộ bỏ vào trong lồng sắt. Lại đếm nhân số trong sân, bắt sáu con ra ngoài. Giết thỏ, lột da, rửa sạch, một đao băm rụng đầu thỏ, đem toàn bộ nguyên liệu ném vào trong chậu. Bởi vì gần đây thường xuyên làm việc này, nghiệp vụ thuần thục, tốc độ cũng tăng lên, hiện tại hoàn toàn có thể một phút giải quyết một con. Bạch Cẩn Chi không cẩn thận nhìn thấy, xem ngây người. Bạch Chân ngồi bên cạnh nhìn thấy, nói: - Bác sĩ, đồ vật trong chậu không cần sao? - Không cần. Tống Hi nói. Nội tạng cùng đầu, không có gì để ăn, cho tới bây giờ hắn không cần qua. - Gan thỏ xào, đầu thỏ hầm cay, đều ăn thật ngon. Bạch Chân nói.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 45: Bấm để xem Tống Hi chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Chân: - Cậu quả nhiên có tiềm lực làm đầu bếp. Quyết định, chính là cậu! Bạch Chân: -! Ngay cả cửa phòng bếp nằm hướng nào hắn cũng không biết được không! Giết hết con thỏ, thái đao vung lên, một chậu thịt thỏ băm xong, Tống Hi lại cầm vài củ khoai tây đưa đi cho Lý Bảo Điền. Toàn Căn thím thống khoái tiếp nhận việc giúp người nấu thịt. Lý Bảo Điền cầm muỗng nhỏ hỗ trợ cạo vỏ khoai tây, nói: - Tiểu Tống ca, khoai tây này là từ trong nhà ấm của anh trồng được a, vỏ thật dễ cạo. Tống Hi gật đầu: - Ân, buổi sáng mới đào ra, tùy ăn tùy lấy, cậu muốn ăn thì đi qua tự mình lấy. - Được! Lý Bảo Điền đáp ứng: - Tiểu Tống ca, nhà anh lại đến mấy chiếc xe. Tống Hi nói: - Vừa tới một đại khách nhân, chỉ bảo tiêu đã dẫn theo một đám, trên tay đều có công phu. Lý Bảo Điền không hỏi tiếp. Dù sao nghiệp vụ cơ mật, hỏi tiểu Tống ca cũng sẽ không nói. Tống Hi cười cười: - Cơ thể yếu ớt từ trong bụng mẹ, không khó trị. Người trong thôn cũng biết nhà hắn chưa bao giờ thu người có bệnh truyền nhiễm, nhà xây cách thôn xa như vậy cũng là tăng thêm một tầng bảo đảm. Nấu thịt còn cần thời gian, Tống Hi quay về nhà, vừa vào cửa liền ngửi được mùi hương chua cay lan tỏa. Trợ lý lái xe ra cửa chuyển khoản thuận tiện chọn mua đồ dùng hàng ngày vừa lúc trở lại, đang buộc tạp dề chuyên tâm trở mình nấu đầu thỏ. Tống Hi hít sâu một hơi. Bạch Chân dương dương tự đắc: - Thơm đi, Đinh Đinh ca nhà chúng tôi sở trưởng thức ăn ngon, đầu thỏ chua cay! Tống Hi gật gật đầu, đem Bạch Chân đẩy mạnh vào phòng bếp: - Vậy đi theo mà học, chờ anh học xong, tôi có thể thiếu đâm anh mấy châm. Kháo! Ca là tới chữa bệnh, không phải tới học nấu cơm! Trợ lý nhất không chỉ làm đầu thỏ chua cay cùng xào gan thỏ, còn làm móng vuốt thỏ xào tỏi ớt. Toàn bộ đều là nguyên liệu mà Tống Hi đem ném xuống! Nếm một ngụm. Hương vị ngon như vậy! Đinh trợ lý làm xong ba món đồ ăn, cởi tạp dề, nói: - Tống bác sĩ, ông chủ để cho tôi mua cho ngài một bộ mền tơ tằm, ngài xem trước một chút có thích hay không, nếu không thích ngày mai tôi tiếp tục cầm đi đổi. Tống Hi nháy mắt đem Mục đại trù quên sau đầu, nói: - Anh không sai, rất không tệ. Phía đông còn một phòng trống, giường sưởi cho anh ngủ, ba bữa lại đây cùng nhau ăn. Đinh trợ lý mỉm cười: - Đa tạ Tống bác sĩ. Tài nấu bếp thu mua mở đường, dùng tiền của ông chủ mua đồ lấy lòng, nháy mắt kiếm ra cho mình được bao ăn ở, còn bán nhân tình cho ông chủ. Trợ lý nhị yên lặng cào tường. Khó trách hắn chỉ có thể làm lão nhị, chênh lệch thật lớn! Bên kia Bạch Chân đã trộm cắn xong một đầu thỏ, cay tới suýt xoa, nói: - Đinh Đinh, ngày mai tôi còn muốn ăn! - Được rồi, đại thiếu gia. Đinh trợ lý mỉm cười lấy ra khăn tay giúp Bạch Chân lau dầu mỡ, còn mang người đi rửa tay rửa mặt. Bạch Chân ngoan ngoãn làm cho người ta hỗ trợ. Bạch Cẩn Chi yên lặng nhìn thấy, lòng chua xót không thôi. Hắn mới là em trai của ca, vì sao ca ở trước mặt người ngoài luôn ngoan ngoãn, ở trước mặt hắn luôn ngất trời như vậy! Còn có thể khoái trá làm anh em hay không! Ngày hôm sau bắt đầu trị liệu. Hai anh em đều uống thuốc trước mới tiếp tục châm cứu, Tống Hi vừa cầm châm thì Bạch Chân lại gào lên. Tống Hi: - Tiếp tục kêu độc cho anh câm luôn! Kháo! Nguyên lai còn chưa đâm xuống, hết hồn! Bạch Chân cực kỳ vô tội: - Tôi kêu trước, nếu không sẽ không còn khí lực kêu. Tống Hi: -! Quyết đoán đem người đè gục xuống, đâm thành con nhím. Bạch Chân nằm trên giường, nhìn ngân châm run rẩy trên cánh tay, không dám có chút cử động nhỏ. Mềm như vậy, thật sự sẽ không bị rụng sao? Trên người đâm nhiều lỗ như vậy, lúc rút châm cần chảy bao nhiêu máu nha! Hắn, hắn, hắn chỉ có một chậu máu a! Bạch Cẩn Chi trộm nhấc rèm cửa nhìn thoáng qua, nhất thời ánh mắt đều thẳng. Trên người ca ca thật nhiều châm! Thật đáng sợ! Qua mười lăm phút, rút châm. Bạch Chân lắp bắp: - Bác sĩ, anh nhìn cho kỹ, đừng không cẩn thận quên góc nào không nhổ châm. Tống Hi trực tiếp đem người lật qua, đâm ngay mặt. Đâm xong rồi còn cầm cái gương soi cho người ta xem. Kháo, hai cây châm trên đầu thật giống anten bảo bảo! Bạch Chân không dám nhìn, nói: - Bác sĩ có biết Bạch Sơn chân nhân hay không? - Không biết. Tống Hi nghĩ một lát, không ấn tượng. Trên đời mặc dù có thần côn, nhưng cũng không nhiều, cơ bản đều thuộc ẩn thế gia tộc, có thể được xưng tụng là chân nhân cũng không vài người, hắn lại là gà mờ nửa chừng bỏ dở, đương nhiên càng không biết. Bạch Cẩn Chi yên lặng lắc đầu. Ca, cầu anh không cần đem bút danh bị đen ra phân lấy ra khoe khoang, sợ antifan không đủ nhiều sao? Hành văn lạn, dấu ngắt câu phế, còn một chậu cẩu huyết, biến chuyển thần! Bỏ đi, lần sau cho Đinh trợ lý mở thêm vài tiểu hào đi khen thưởng là được.. - Vậy anh xem qua Chu Tước không? Bạch Chân mất mát một lát, lại sôi nổi. Tống Hi: - Tôi chỉ xem qua chim sẻ. Dùng bùn đất bao bọc ném vào lửa nướng, thật thơm, chỉ là không có thịt. Bạch Chân không lên tiếng, quả thật là cao xử bất thắng hàn – tác phẩm của hắn xuất sắc như vậy làm sao có thể yêu cầu những người dân quê thế này lý giải! Ai! Tống Hi đang bày châm cho Bạch Cẩn Chi, Bạch Chân đi tới, nhìn thấy trên đầu em trai cắm đầy châm mắt chợt sáng, lấy di động chụp hình đầu con nhím cho em trai, sau đó cũng không ngẩng đầu.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 46: Bấm để xem Bạch Cẩn Chi yên lặng ngậm một ngụm máu. Tên kia khẳng định đem đầu của hắn ghim đầy kim phát lên weibo, vẫn là ngay mặt! Đầu đề đều không cần suy nghĩ, nhất định là trước sau như một rít gào kêu to! Bạch Chân trạc xong vi bác, thỏa mãn quay đầu nhìn Tống Hi yêu cầu: - Bác sĩ, xin vay dùng máy tính! Nếu không những chương tồn cảo đều đã dùng hết, ngừng chương nhất định sẽ xói mòn độc giả! Vì mấy chân ái phấn mỗi khi mình đăng lên một chương liền thưởng một phần tiền lì xì, mình cũng không thể cho bộ truyện biến thành thái giám a! Dùng di động viết văn quá vất vả, bị bức bách ra cửa nên quên mang theo kính mắt chống phản quang làm mắt tổn thương không nổi a! - Không máy tính. Tống Hi nói. Cái gì! Không máy tính! Bây giờ còn có người không có máy tính! Bút ký bổn hơn một ngàn lại có người không dùng máy tính! Kháo, bác sĩ này là người động núi ra tới đi! Rõ ràng là còn trẻ như vậy! Chỉ nói số máy tính mà hắn đào thải cũng đủ mở một tiệm internet! Bạch Cẩn Chi cũng liếc mắt nhìn Tống Hi một cái. Tống bác sĩ giỏi lao tiền như vậy – hắn nộp lên bảy con số, vẫn chỉ là đặt cọc trước – cho nên người này quả thật là người động núi đi ra tới đi! Bạch Chân nhìn qua em trai: - Đệ, cần máy tính! Bạch Cẩn Chi trầm mặc, nói: - Dùng của tôi. Bạch Chân cự tuyệt: - Không cần, của chú quá xấu. Cũng đều là cơ mật buôn bán. Bạch Cẩn Chi tiếp tục trầm mặc. Bạch Chân: - Đệ.. Bạch Cẩn Chi gánh vác một đầu đầy ngân châm gọi điện cho Đinh trợ lý: - Ca muốn lên mạng, đi làm. Đinh trợ lý ra cửa một chuyến, mua máy tính, ghế ngồi dùng máy tính, máy tính bàn, bút ký bổn, đồ vật này nọ đầy đủ, lại mời người tới kéo internet. Tống Hi yên lặng nhìn thấy trong phòng khách có thêm một bộ máy tính bàn, thầm than Đinh trợ lý quả nhiên biết làm người. Bộ máy tính bàn của Tống Hi được đặt ở một góc phòng khách. Hắn không có hứng thú với máy tính, lại rất thích ghế máy tính, ngồi một lần liền kiên quyết từ bỏ sô pha mình yêu nhất trong ngày thường. Bạch Chân ôm laptop chạy vào phòng, đóng cửa, mạch văn như suối tuôn. Tới cơm trưa, Tống Hi đi qua mở cửa: - Đi ra nấu cơm. Bạch Chân bị ngắt ngang ý nghĩ, giận trừng Tống Hi: - Trả linh cảm cho tôi! Nấu cơm không phải đã có Đinh Đinh ca sao? Tống Hi nói: - Cho nên anh cần thừa dịp Đinh Đinh ca còn ở đây thì học nhiều hơn một chút. Đợi người đi rồi, không có gì để ăn cơm anh đừng nằm vạ với tôi. Bạch Chân mờ mịt: - Đi rồi? Tống Hi nói: - Em của anh chỉ cần thêm nửa tháng là sẽ khỏe mạnh, anh nghĩ tôi sẽ còn tiếp tục lưu người ở đây cho ăn không ngồi rồi sao? Binh sĩ ăn cơm còn phải trả tiền đâu! Nhắc tới thật nhớ tiểu Đa, cũng không biết lông mao đổi xong rồi chưa. Bạch Chân đi tìm em trai của hắn, cực kỳ bi phẫn: - Cho nên tôi thật sự bị chú bán đi rồi sao? Bạch Cẩn Chi: -! Tha thứ hắn không theo kịp lối suy nghĩ của tác giả viết văn cẩu huyết trên internet. Ca, anh lại não bổ cái gì? Ngày thứ năm, Tống Hi xuống tầng hầm lấy một vò trứng gà ngâm tương đi ra. Lúc này dùng ăn với cơm là tốt nhất, cũng là ngon miệng nhất. Hiện tại nấu chín ăn cũng rất không sai, lòng đỏ trứng cũng đã ra mỡ, lại tươi lại thơm. Trứng vịt cũng thật lớn, còn phải yêm thêm vài ngày mới có thể càng ngon miệng. Bạch Chân buồn rười rượi đi ra khỏi phòng bếp, vù vù thổi mu bàn tay bị mỡ văng làm nổi lên bọt nước. Tống Hi nhìn thấy, một châm lễ ra, lấy ra bình thuốc nhỏ thuần thục thoa lên vết thương. Bạch Chân nhìn Tống Hi. Kỳ thật hắn không phải đến đây chữa bệnh, là tới học nấu cơm! Nhất định là đứa em trai ác độc do mẹ kế sinh ra nghĩ ra được phương pháp mới tra tấn đứa con của vợ lớn như hắn! Quá độc ác! Bạch Chân chà một chút nhìn qua em trai ác độc, đôi mắt nhỏ thập phần sắc bén. Bạch Cẩn Chi hơi xoay người, cầm văn kiện che mặt. Không cần phải hỏi, anh của hắn nhất định lại tiếp tục não bổ! Tống Hi lấy ra mười quả trứng, gột rửa, bỏ vào nồi. Nấu chín, trừ bỏ Bạch Chân, mọi người trong phòng khách đều được chia mỗi người hai quả trứng. Trợ lý nhị được chia phần, có chút được sủng ái mà lo sợ. Khẩn cấp lột vỏ, cắn một ngụm, ăn ngon! Em trai có, bác sĩ có, Đinh Đinh ca có, trợ lý có, chỉ riêng hắn không có! Rõ ràng còn thừa lại hai quả trứng! Người khác ăn hắn nhìn thấy! Nhất định là em trai ác độc thu mua bác sĩ không cho hắn ăn trứng cho hắn thèm chết! Quá độc ác! Nghĩ hắn chưa ăn qua sao! Mới trước đây bảo mẫu "quên" nấu cơm, mỗi ngày hắn đều tự mình luộc trứng gà ăn! Hắn còn có thể nấu mì ăn liền thêm trứng đâu! Bạch Chân quay đầu không tiếp tục nhìn mấy người xấu kia – hiện tại nam xứng ác độc của truyện hắn đang viết có thể đi chết, là để cho hắn chết thập phần thê thảm trên tay anh của hắn hay là cách chết nào càng thê thảm hơn đây? Tống Hi nói: - Phối liệu yêm trứng xung đột với thuốc của anh hiện tại, chờ mấy ngày nữa đổi phương thuốc mới thì anh có thể ăn. Ở chỗ của tôi cũng không có nhiều món cần ăn kiêng, cho nên anh phải học nấu ăn cho giỏi, đỡ phải tới khi đó có thể ăn lại không có mà ăn. Bạch Chân quay đầu mắt sáng ngời nhìn Tống Hi. Tống bác sĩ là người tốt! Tống bác sĩ anh minh uy phong lại hung tàn quỷ súc như vậy làm sao sẽ bị em trai ác độc thu mua! Tiền không phải vạn năng! Em trai, giác ngộ đi! Em trai ngu xuẩn a.. Ngoài cửa vang lên động cơ xe, ngay sau đó một thanh âm quen thuộc truyền vào: - Tống Hi! Tống Hi! Là Mục Duẫn Tranh! Tống Hi nghe được thanh âm khàn cả giọng của Mục Duẫn Tranh, cũng ngửi được mùi vị lông mao cháy khét cùng mùi máu tươi mới mẻ, là hương vị máu của tiểu Đa. Tống Hi vài bước lao ra ngoài cửa, bế Victor huyết nhục mơ hồ chạy thẳng vào phòng bệnh phía tây, đóng cửa phòng.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 47: Bấm để xem Mục Duẫn Tranh ngã ngồi ngoài cửa, hung hăng thở mạnh một hơi, lau mặt, đỏ mắt nhìn những người ở cách đó không xa, ánh mắt dừng trên người Bạch Cẩn Chi, khàn giọng nói: - Giúp tôi tiện thể nhắn cho hắn, tiểu Đa giải ngũ. Nói xong đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời đi. Hắn còn chưa giao nhiệm vụ, đột nhiên chạy tới trở về nói không chừng còn phải bị xử phạt. Nhưng vậy thì tính sao, nhìn thấy người khác cấp cho Victor chết không đau sao? Victor, là chiến hữu của hắn a! Chiến hữu của hắn, chỉ là bị thương có chút nặng mà thôi a! Mãi tới trời tối đen Tống Hi mới đi ra, nghe xong nhắn lại, sửng sốt hồi lâu. Tiểu Đa giải ngũ. Nhưng tiểu Đa sẽ chết. Đêm đó, sắp xếp xong cho hai anh em, Tống Hi ở trong phòng bệnh trông chừng Victor một đêm. Có thể làm hắn đều làm, kết quả như thế nào chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Tay Tống Hi luôn đặt trên vùng trán còn có chút lành lặn của Victor. Trời mờ sáng, Victor mở to mắt, ngước đầu. Biên độ động tác rất nhỏ, Tống Hi vẫn cảm thấy, mừng rỡ. Victor lại giãy dụa muốn ngước đầu, tựa hồ muốn liếm tay Tống Hi, nhưng đầu lưỡi luôn rũ bên ngoài, nó cũng không còn khí lực lớn như vậy. Tống Hi sờ sờ đầu Victor, nói: - Tiểu Đa, đừng cử động, tôi lấy thuốc cho cậu ăn. Đôi mắt mất thần thái của Victor luôn dõi theo thân ảnh của Tống Hi. Tống Hi quỳ ngồi nơi đầu giường, lấy ra một túi nhỏ, xuất ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc, bẻ thành hai nửa, cầm một nửa lại cắt làm đôi, nói: - Tiểu Đa, đây là thuốc cha tôi lưu lại, là cấp cho linh sủng ăn, dược hiệu thập phần bá đạo, về phần hiệu quả cũng không kém hơn tẩy cân phạt tủy như trong sách nói bao nhiêu đâu! Tiểu Đa, đây là cơ hội duy nhất của cậu. Ăn xong, nếu có thể cậu còn cơ hội sống sót. Nếu không sống được, còn hủy bộ da tốt như vậy, thì đợi bị làm thành nồi lẩu chó cho tôi đi! Victor chăm chú nhìn Tống Hi. Tống Hi nâng tay đem ¼ viên thuốc nhét vào miệng nó. Viên thuốc vào miệng liền tan, cơ hồ lập tức thấy hiệu quả. Tống Hi nhìn chằm chằm Victor từ không nhúc nhích đến run rẩy mỏng manh rồi nhẹ nhàng quay cuồng sau đó ngã nhào trên mặt đất lại quay cuồng kịch liệt, ban đầu còn không có âm thanh sau đó thấp giọng nức nở nhỏ giọng gầm rú đến lớn tiếng kêu thảm thiết. Cuối cùng Tống Hi ngồi xổm xuống, hai tay ấn lên bụng Victor, vận khởi chút linh lực mỏng manh của chính mình hỗ trợ Victor đã sống qua tử kiếp hóa giải dược lực còn thừa. Victor chậm rãi an tĩnh lại, le lưỡi liếm một ngụm lên mặt Tống Hi còn đang ôm chặt lấy nó. Phá hư bác sĩ, tiểu Đa còn sống đâu, tiểu Đa chỉ thích ăn lẩu, không thích làm lẩu thịt chó. Tống Hi đem Victor đặt lên giường, một lần nữa rửa sạch miệng vết thương vấy bẩn. Hiện tại còn lại đều là vết thương da thịt, hắn ý đặc biệt lưu lại. Sống qua tử kiếp hắn khống chế dược lực còn thừa tránh đi ngoại thương bên ngoài, sợ làm người chú ý, hắn không dám làm cho tiểu Đa khỏe lại quá nhanh. Hơn nữa những vết phỏng cơ hồ trải rộng khắp toàn thân bị phỏng cũng rất nghiêm trọng. Đi ra cửa phòng bệnh, Tống Hi quay về phòng đi tắm rửa, đốt lửa nấu thuốc thiện ngay trong sân. Bạch Chân bịt mũi nhìn thấy, thập phần sợ hãi vật kia là cho hắn ăn vào. Hương vị kỳ quái, ăn vào sẽ không ngộ độc thức ăn sao? Bạch Chân nháy mắt quyết định nội dung truyện kế tiếp là món ăn hắc ám! Tống Hi liếc mắt nhìn Bạch Chân: - Không phải đưa cho anh. Bên cạnh Bạch Cẩn Chi nhất thời lo lắng. Đau nửa đầu không tính là bệnh, không cần ăn thứ này a! Tống Hi cũng không nhìn hắn: - Cũng không phải đưa cho anh. Hai anh em nhất thời yên tâm. Nói như vậy là cho chó ăn, cho chó ăn! Kháo, nồi thuốc này tốn tới bao nhiêu tiền! Mới kiếm từ nhà bọn họ! Bạch Chân cảm giác mình làm ra cống hiến thật lớn cho sự nghiệp nuôi chó của Tống bác sĩ, mặt mũi nhất thời bạo bằng, đi tới gần phỏng vấn: - Bác sĩ, người ngày hôm qua là tham gia quân ngũ a? - Phải. Tống Hi cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nồi thuốc thiện, thường thường điều chỉnh độ lửa một chút. Bạch Chân nói: - Người nọ khóc. Động tác của Tống Hi thoáng khựng lại. Xem như hắn chạy trốn mau, nếu hắn còn tại, một ngày chiếu ba bữa cơm tấu cho hắn khóc. Bạch Chân lén lút rút lui ra sau hai bước. Biểu tình trên mặt Tống bác sĩ thật hung tàn, trong ánh mắt đều có phi đao! Tống Hi liếc mắt nhìn Bạch Chân một cái. Bạch Chân sưu một tiếng nhảy lên người Bạch Cẩn Chi, nhắm mắt lại hô to: - Em trai cứu mạng! Bạch Cẩn Chi: -! Tống Hi: -! Bạch Cẩn Chi đem anh của hắn ôm đi, tâm tình thật tốt. Vừa rồi Đinh trợ lý cũng đứng bên cạnh, nhưng anh của hắn nhắm mắt lại đều có thể nhảy lên trên người của hắn! Sau này chuyện thành công nhất định phải cấp cho Tống bác sĩ một bao lì xì đỏ thẫm! Rau dưa trong nhà ấm của Lý Bảo Điền bán xong rồi, lại bắt đầu trồng hoa màu. Mấy ngày nay Lý Bảo Điền đều đi qua giúp Tống Hi chăn dê, biết nhà hắn có khách, chỉ đi ra vào bằng cửa sau, cũng không tiến sân trước một bước. Lúc Lý Bảo Điền lại đến thì Tống Hi kêu lại: - Bảo Điền, nhờ thím giúp tôi làm bánh nướng áp chảo, một lần ba cái, bỏ nửa cân thịt hai quả trứng, không cần phóng nhiều rau dưa. Trong tuần này mỗi ngày đều cần, một ngày một lần.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 48: Bấm để xem Lý Bảo Điền cầm thịt về nhà, bị mẹ quở trách một trận: - Một ngày nửa cân thịt một tuần chỉ hơn ba cân, mà khối thịt này đều có bảy tám cân, mấy quả trứng mấy quả bầu lại có giá trị gì, con đúng là không có đầu óc, chỉ biết lợi dụng! Lý Bảo Điền đúng lý hợp tình: - Đây là cho chó ăn, con chó nhà tiểu Tống ca thiếu chút nữa bị chết cháy, không thể ăn đồ vật gì cứng rắn, bình thường tiểu Tống ca đều là cháo thịt. Có thịt còn ngại nhiều, tiểu Tống ca cũng thích ăn, mẹ làm nhiều thì con đưa đi nhiều, một ngụm con cũng không ăn còn không được sao? Toàn Căn thím thở dài: - Con chó ăn còn ngon hơn cả người. Lý Bảo Điền không phục: - Tiểu Tống ca nuôi được nổi. Hơn nữa con chó kia càng đáng giá, lần trước con mang nó đi quầy bán quà vặt mua chân gà, con rể nhà bọn họ trực tiếp ra giá ba vạn. Lý Bảo Điền cảm giác đầu óc của cha mẹ cùng anh trai có chút cố chấp, chuyển không thông suốt. Tiểu Tống ca vào núi bắt con thỏ chim trĩ đưa tới cũng chưa từng chối từ qua, mà những loại thịt khác thì không lấy. Rõ ràng thịt thỏ cùng chim trĩ bán đi còn mắc hơn cả thịt heo! Hơn nữa con chó kia thật lợi hại, chỉ gần nửa ngày đã điêu về nhà hơn hai mươi con thỏ, nếu bán vào tiệm ăn kiếm còn nhiều hơn một tráng lao động! Thời tiết càng ngày càng nóng, chẳng những không mưa, cũng không có chút gió. Nhà Tống Hi không có điều hòa, bởi vì trước kia nơi này mùa hè cũng không quá nóng. Cho dù giữa trưa nắng gắt, buổi tối ngủ quạt điện cũng không cần mở quá lâu. Nhưng năm nay nóng thật sự là thái quá, cũng quá sớm. Đinh trợ lý ra cửa một chuyến, mang về vài bộ điều hòa, trước lắp cho đại thiếu gia nhà bọn họ, còn lại mấy bộ thì chờ bác sĩ chỉ thị. Tống Hi không chút do dự lắp một bộ trong phòng bệnh, mấy bộ khác thì tùy ý, hắn mặc kệ. Về phần tiền điện, nể tình trong tài khoản mới vào bút tiền nên cũng không thu thêm. Hắn thật là một chủ cho thuê nhà rất tốt! Lúc lắp điều hòa, Tống Hi cầm một cái mền sa tanh hơi mỏng đắp cho Victor từ đầu cho tới chân. Victor vẫn không nhúc nhích nằm nơi đó giả bộ trọng thương, kỹ xảo biểu diễn thập phần nổi bật. Lắp xong điều hòa, Victor một hơi ăn sạch một chậu bánh nướng, còn có chút chưa tận hứng. Tống Hi thập phần lo lắng. Ở trong đó còn có phần của hắn, nhưng lại hoàn toàn không đủ cho tiểu Đa ăn! Tiểu Đa ngày càng thùng cơm, còn nghỉ việc không có tiền lương, sau này làm sao mà nuôi! May mắn thẻ tiền lương của cha nó vẫn còn giữ lại! Trứng mặn có thể ăn rồi. Tống Hi thập phần keo kiệt, mỗi sáng sớm nấu sáu, bốn người một người một cái, lưu hai cái cho tiểu Đa. Bạch Chân thật thích hương vị trứng mặn này, thập phần bất bình. Cùng là bệnh tật, hắn còn trả số tiền lướn, vì sao đãi ngộ của hắn còn kém hơn một con chó! Bạch Cẩn Chi cùng Đinh trợ lý không hẹn mà cùng đem lòng đỏ trứng của mình nhường cho hắn. Bạch Chân không chút khách khí há miệng ăn sạch. Thật thơm chết người! Nhiều thêm hai trứng càng tốt hơn.. Đôi mắt hắn luôn ngắm nghía trong bát. Bạch Cẩn Chi không nhìn được, bỏ tiền mua. Không trả tiền không cho ăn, mua! Tống Hi nói: - Lúc còn chưa yêm xong thì tôi đã bán một đám. Trứng vịt ba mươi lăm, trứng gà ba mươi. Bạch Cẩn Chi có tiền, nặn ra xấp tiền lớn: - Mỗi loại cần mười cân. Lại liếc mắt nhìn Đinh trợ lý. Bạch Chân vỗ đùi em trai: - Em trai thật tốt. Đinh trợ lý lo lắng mình có thể mang mấy cân trở về, cùng với muốn mua phối phương phải cấp cái giá như thế nào. Tống Hi nói: - Không luận cân, luận cái. Bạch Cẩn Chi gian nan sửa miệng: - Mỗi loại cần mười. Hắn có tiền, nhưng không dùng tiền mặt. Xem bệnh cũng không thể quét thẻ, càng khỏi nói mua trứng mặn. Đinh trợ lý thì lo lắng tiền trên người mình có thể mua được mấy quả trứng mang về. Về phần phối phương, hình như có chút mua không nổi. Hắn thật sự không thể tưởng tượng làm sao ở trên bàn ăn của khách sạn năm sao mang lên một mâm trứng mặn giá ba mươi đồng một quả - nếu gặp phải khách nhân không có tố chất, nhất định sẽ bị tạp tiệm! Mà nhà hàng trung đẳng tiêu hao được loại trứng mắc như vậy sao? Một quả trứng mặn nơi này có thể mua được hơn chục trứng sống! Tống Hi nói: - Trứng mặn còn chưa dùng được, đợi lúc anh rời khỏi có lẽ còn có thể mở đàn. Hơn nữa cũng không dư nhiều, ngoại trừ tự ăn, chỉ sợ không phân đủ để bán. Bởi vì con chó kia ăn rất nhiều! Bạch Cẩn Chi trầm mặc. Bị đốt cháy như vậy còn ăn được nhiều như thế, thật không hổ là huyết mạch Trung Hoa điền viên khuyển cao quý nhất! Đem ra so sánh, con Husky trong nhà thật yếu phát nổ, dạ dày yếu, có thể so sánh với anh trai của hắn. Bạch Chân sờ sờ em trai của mình: - Em trai, cũng đừng thèm, anh sẽ giúp em ăn trở về! Đến lúc đó một bữa hắn có thể ăn hai trứng! Bạch Cẩn Chi quay đầu yên lặng ăn cơm. Hắn cũng không có tham, một quả trứng mà thôi, không ăn cũng không sao cả, cũng không tới nỗi không có hạn cuối đem con chó của chủ nhà trộm giấu đi đâu! Tống Hi bưng một chậu cháo thịt bỏ hai quả trứng vào túi đi đút cho Victor. Victor khẽ vẫy đuôi, trước liếm Tống Hi rồi mới chậm rãi ăn cháo. Tống Hi nhìn thấy cực kỳ khó sống. Victor bị bỏng nghiêm trọng, lúc đến trên người còn mang theo mùi khói thuốc súng. Là vì việc công bị thương sao? Như vậy tại sao bị đưa tới nơi đây mà không phải được trị liệu trong bệnh viện? Lúc đó trên người nó cũng không có bao nhiêu dấu vết đã được trị liệu! Là tính toán bỏ qua trị liệu đi. Phải rồi, bị thương nặng như vậy, nhân loại làm sao bỏ được đem dược vật trân quý lãng phí lên người một con chó! Vua quân khuyển thì thế nào, tiểu Đa chung quy chỉ là một con chó, vẫn còn là một con chó bị trọng thương gần chết. Tống Hi ngồi dưới đất, đem con chó khổng lồ ôm vào trong ngực, cẩn thận vuốt ve chút lông ngắn còn sót lại trên đỉnh đầu của nó.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 49: Bấm để xem Victor quay đầu liếm Tống Hi vài ngụm. - Gâu gâu! Tiểu Đa còn chưa ăn no đâu! Tiểu Đa không có lông, không có lông tiểu Đa nhìn thật xấu! Phá hư bác sĩ thích tiểu Đa, cũng phải thích tiểu Đa tạm thời không có lông, sau này tiểu Đa vẫn sẽ mọc lông! Tiểu Đa có lông thì sẽ xinh đẹp! Tống Hi lại nghe không hiểu gâu gâu tinh ngữ, không biết con chó mập này lại đang đa sầu đa cảm, lột trứng gà đút cho Victor chậm rãi ăn. Trứng mặn này ăn thật ngon! Đáng tiếc bây giờ tiểu Đa còn chưa thể ăn nhiều! Victor đem lòng đỏ trứng dính trên tay Tống Hi liếm sạch, còn bất mãn ăn không đủ. Chờ tiểu Đa khỏe lại, phá hư bác sĩ nhất định cấp cho tiểu Đa ăn càng nhiều trứng mặn, ăn thật nhiều thật no! Đến lúc đó tiểu Đa đi điêu con thỏ cho phá hư bác sĩ, điêu thật nhiều thật nhiều, nhiều tới mức ăn không hết! Ổn định xong Victor, Tống Hi đi trong ruộng xới đất. Trợ lý nhị vung tay lên, hai bảo tiêu đi theo giúp đỡ cùng nhau xới đất. Tống Hi đối với những tráng lao động này rất hài lòng, nhưng vẫn quyết định đem Bạch Cẩn Chi đuổi đi. Không đem đám chó săn đuổi đi, làm sao cải tạo lao động đại thiếu a! Chỉ làm một phần trứng chiên cà chua còn có thể làm cho em trai cùng Đinh trợ lý của hắn đau lòng chết, sợ hắn không cẩn thận đem chính mình cũng cùng nhau xào chín. Xới đất xong, lại cấu véo một ít đọt non đem về nuôi dê. Bữa cơm trưa Tống Hi phát hiện trên bàn cơm có thêm món đồ ăn, nếm một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm. - Đọt non khoai lang xào, không sai đi? Đinh trợ lý cười híp mắt: - Tôi xào thật nhiều, cấp cho huynh đệ bên ngoài một ít, tất cả mọi người thật thích. Tống bác sĩ trồng khoai lang trồng thật tốt quá! Câu cuối cùng là cứng rắn thêm vào a, thật không có sức thuyết phục, người nào không biết toàn bộ thôn hắn làm ruộng luôn đếm ngược thứ nhất! Tống Hi nghiêm mặt bới cơm. Nhắc tới đọt khoai lang xào lên ăn thật ngon, đáng tiếc người trong thôn không thích ăn. Nhất là những người đi qua niên đại kia, ăn khoai lang sớm ăn bị thương. Năm nay mùa màng không tốt, Tống Hi tuyệt đối không muốn chứng kiến khoai lang trắng xuất hiện trên bàn cơm. Nhưng nên làm gì bây giờ? Lúa nước tạp giao sản lượng cao, nhưng lại không có nước. Mặt trên sớm có quy định, nông thôn có thể đào giếng lấy nước ngầm tưới, nhưng tuyệt không cho phép sử dụng nước ngầm gieo trồng lúa nước, dù sao lúa nước hao tổn nước quá nhiều. Nhiệt độ không khí tiếp tục lên cao, vừa khô vừa nóng. Tống Hi lại tưới một lần. Lần này tưới nước thoải mái hơn rất nhiều. Trong ruộng có giếng, trong đất cài đặt ống dẫn, một lần nữa sửa thủy cừ, mở công tắc nguồn điện chỉ cần nhìn thấy cẩn thận một chút là được. Bạch gia huynh đệ cũng đã tới. Bạch Cẩn Chi nhìn thấy mảnh ruộng lớn như vậy vô cùng lo lắng. Hắn biết nếu mình đã quyết định đem ca ca giao cho Tống tiên sinh, nên hoàn toàn buông tay mới đúng. Nhưng khối đất lớn như vậy, thân thể ca ca kém như thế, thời tiết lại nóng như vậy, mệt mỏi làm sao bây giờ? Bị cảm nắng làm sao bây giờ? Địa phương hẻo lánh như vậy, cũng không biết tìm thầy thuốc có phương tiện hay không. A, không đúng, Tống tiên sinh chính là bác sĩ, buổi sáng còn dùng kim đâm đầu của hắn! Khí sắc của Bạch Chân đã tốt hơn lúc mới đến rất nhiều, cũng có thể chạy được vài bước, lúc này đang ngồi trong ruộng trộm đào khoai lang. Tống Hi đi qua. Bạch Chân đưa tay vòng ra sau lưng che giấu. Uy, cái xẻng nhỏ còn cắm trên mặt đất đâu! Tống Hi đi vòng ra sau lưng Bạch Chân, sinh sôi cạy ra hai khoai lang nhỏ, nói: - Khoai lang quá nhỏ, xung đột với thuốc uống của anh hiện tại, không thể ăn. Kháo, lại nữa! Động một chút lại xung đột! Chỗ nào nhiều xung đột như vậy! Rõ ràng là không muốn cho hắn ăn! Tống Hi đem hai củ khoai lang nhỏ gột rửa, phân cho Bạch Cẩn Chi một củ, cắn một ngụm, thật ngọt, xem ra qua vài ngày tiếp tục lớn có thể nếm được rau dưa tươi. Bạch Cẩn Chi dùng hai ngón tay cầm lấy củ khoai có chút khó xử. Cứ như vậy tùy tiện rửa, thật có thể ăn sao? Cũng không biết ruộng vườn nơi này bón phân gì. Bạch Cẩn Chi tỏ vẻ hiện tại hắn cũng không chút chào đón rau dưa hữu cơ nông gia khỏe mạnh. Tống Hi nhìn thấy người không ăn, đoạt lấy chính mình làm thịt. Hắn cũng không quản bón phân gì hay không, bởi vì nhà hắn hàng năm đều bỏ tiền mời người rửa sạch.. Tống Hi cảm thấy phân hóa học thuốc trừ sâu rất tốt, cam đoan cao sản. Về vấn đề khỏe mạnh, thân thể hắn bây giờ còn tính là người sao? Hàng năm cha nuôi đều trồng rau dưa trong sân sau, dùng thuốc trừ sâu không ít, cho dù chính hắn còn biết chế tạo thuốc trừ sâu vô hại hữu cơ đâu. Thuốc trừ sâu bao nhiêu tiền, tự mình điều chế thuốc càng thêm tốn tiền, phí tổn quá lớn. Bạch Chân trơ mắt nhìn hai củ khoai mà mình cực khổ đào ra đều bị làm thịt, ở sau lưng Tống Hi hung hăng vươn ngón giữa. Tống Hi xoay người bắt quả tang: - Cái xẻng ở đâu tìm được? Công cụ phạm tội còn ở đây! Bạch Chân nhanh chóng bán đồng đội: - Đinh Đinh ca cấp cho. Đinh trợ lý: -! Hắn có dự cảm khi về nhà sẽ không mua được trứng mặn mang về. Ngày hôm sau, Bạch Cẩn Chi mang theo một đám cấp dưới bị đuổi ra khỏi nhà, một quả trứng mặn cũng không thể mang đi. Đuổi đi rồi người chướng mắt lại vướng bận, trong nhà chỉ còn lại hai người. Tống Hi ngồi trên ghế máy tính, chuyển một vòng, điểm điểm sô pha trước mặt. Bạch Chân rón rén chạy tới ngoan ngoãn ngồi xuống. -