Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 30: Bấm để xem Binh sĩ giáp yên lặng cào tường, ngoan ngoãn đi ra sân sau nhổ rau hẹ cùng tỏi, chứng kiến trên đỉnh còn có dưa chuột, trộm hái một trái ăn xong rồi mới cầm tỏi còn có rau hẹ quay trở về. Tống Hi bưng hai chén thuốc đi tới: - Uống thuốc trước khi ăn cơm, mới vừa đổi phương thuốc. Mục Duẫn Tranh một tay làm việc một tay nhận chén thuốc uống cạn. Vẻ mặt binh sĩ giáp đau khổ, thuốc này thật sự là rất đắng, thật sùng bái đội trưởng, đầu lưỡi bị hỏng thật hạnh phúc! Tống Hi nhìn binh sĩ giáp: - Anh ăn dưa chuột. Ăn vụng bị phát hiện! Hắn đã lau miệng! Thật không hổ là nam thần! Binh sĩ giáp ánh mắt sáng rực nhìn Tống Hi. Tống Hi buông chén thuốc, nói: - Xịt thuốc ngừa sâu, hai ngày trước mới xịt qua. Binh sĩ giáp nhìn Mục Duẫn Tranh, tê tâm liệt phế: - Đội trưởng, tôi trúng độc, chỉ có trứng lòng đào mới có thể giải độc! Hai quả! Thuốc trừ sâu tính cái gì, có nam thần đâu, nam thần nhà bọn họ có thể cứu người sắp chết! Mục Duẫn Tranh chuyên tâm quấy trứng, giả bộ không nghe thấy. Tống Hi chỉ chỉ chén thuốc: - Uống chết, đợi tôi xứng thêm một thang thuốc khác cho anh. Binh sĩ giáp như bị sét đánh, thuốc đắng như vậy, hai chén! Mục Duẫn Tranh yên lặng bổ sung một câu: - Hoặc là anh muốn rửa ruột! Binh sĩ giáp quyết đoán khuất phục: - Không, tôi uống thuốc! Đội trưởng, anh nhất định không có bạn gái! Nếm qua điểm tâm, Tống Hi bơm nước tưới rau dưa. Lý Bảo Điền đi qua một chuyến, đem bầy dê xua ra ngoài đi chăn. Tống Hi nhìn thấy bầy dê tăng thêm hai con dê con, nháy mắt nhớ tới mùi vị tuyệt vời thịt dê xào tây bắc. Ai, tiếp tục nuôi thêm thời gian đi, còn chưa qua trăng tròn đâu, quá nhỏ. Dê mẹ lớn bụng còn có vài con, đến lúc đó cũng có nhiều thịt dê con! Rửa sạch chuồng dê, tắm rửa một cái, nghe tiếng xe vang bên ngoài Tống Hi mặc quần áo tử tế, Mục Duẫn Tranh tới gọi cửa: - Lại đây nghiệm thu. Nói xong đưa qua một túi văn kiện. Tống Hi mở ra vừa nhìn, không riêng giấy phép hành nghề y còn có cả giấy phép mở phòng khám! Trắng trợn dùng đặc quyền đó thôi! Mục Duẫn Tranh nói: - Bản thân tôi hi vọng đặc quyền như vậy có thể dùng nhiều hơn một ít. Bằng không lần này chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Cao chết, càng đừng nói chính mình thiếu chút nữa chết qua một lần. Tống Hi sờ mũi, tiếp nhận phần ý tốt này, đi ra ngoài kiểm nhận dược liệu. Khóe môi Mục Duẫn Tranh nhếch lên. Tống Hi chỉ chỉ xe chở thuốc, vẻ mặt đau lòng: - Bao nhiêu tiền? Hiện tại hắn không có bao nhiêu tiền mặt, đều ở trong thẻ đâu, gần đây xài nhiều kiếm ít, xem ra chỉ có thể động vốn quan tài. Mục Duẫn Tranh nói: - Không cần tiền, có bao nhiêu thuốc pha chế sẵn thì có thể cấp một ít. Tống thầy thuốc làm thuốc rất tốt, nhưng phí tổn quá cao, cho dù được phương thuốc cũng không dễ mở rộng, chẳng thà lấy sẵn. Tống Hi vỗ vai Mục Duẫn Tranh, vô cùng cao hứng: - Thích nhất không cần tiền! Chờ tôi một chút a! Điểm xong hàng nhập kho, Tống Hi lại cầm giấy bút chà chà viết mấy trang giấy, nhét vào tay người: - Những thứ này đều cần! Thái dương Mục Duẫn Tranh nhảy lên, thật đúng là biết thuận cột bò lên! Ánh mắt Tống Hi đều sáng: - Những người có tiền kia chừng nào thì đến? Nhà của tôi không thể thiếu người, không ra ngoài chẩn bệnh. Trong lòng Mục Duẫn Tranh đem những kẻ có tiền lại sợ chết lược qua một lần. Được số dược tài ngoài ý liệu này, Tống Hi cảm thấy mình làm người tốt được hảo báo, rốt cục không cần uống gió tây bắc, thật tốt quá! Nhìn nhìn lại dược liệu cùng sáu tấm da sói, Tống Hi quyết đoán định chờ xử lý xong da thì làm một áo lót ngực cho Mục trưởng quan. Đáng tiếc người lột da kỹ thuật không giỏi, da có chút tổn thương, đây đều do chính tay hắn giết đâu, một đao cắt cổ họng, theo lý dễ lột da nhất. Về phần một ít nội thương của Mục Duẫn Tranh đợi sau này hãy nói đi, cả ngày cọ trên lưỡi đao, hiện tại dù điều dưỡng tốt cũng vô dụng. Ôm da sói ra sân sau rửa sạch, Tống Hi có chút sầu muộn. Tiêu da thật phiền toái, cũng không có người giúp đỡ, hai binh sĩ đều bán tàn, Lý Bảo Cương thì đi bán cà chua, Lý Bảo Điền lại đang giúp hắn chăn dê, thời khắc mấu chốt sức lao động thật cần thiết. Mục Duẫn Tranh nhìn hồi lâu nhịn không được hỏi: - Da cần tiêu như vậy sao? Tống Hi xoa cổ tay nói: - Không phải, là bí pháp nhà của tôi, còn cần ngâm ba lượt thuốc, chuẩn bị tốt còn mềm hơn cả lông nhung vịt. Chỉ là phí tổn cao một chút, chỉ tính dược liệu còn đắt hơn da, còn chưa tính nhân công. Nhưng hiệu quả rất tốt, người bệnh phong thấp dùng không còn gì tốt hơn. Mục Duẫn Tranh không nói, Tống bác sĩ đúng là bại gia tử. Nồi thuốc vừa rồi cũng không rẻ, hắn xem qua danh sách, đều có ghi đơn giá đâu! Tống Hi nói: - Để tôi đo cho anh, xong rồi làm một kiện áo lót cho anh. Mục Duẫn Tranh nhanh chóng đáp: - Tốt. Tống Hi dùng tay đo tới đo lui trên người hắn, xong rồi nói: - Yên tâm, tôi sẽ làm tốt giả tạo, sẽ không để cho người nhìn ra anh mặc da sói. - Ân. Mục Duẫn Tranh vẫn một khuôn mặt nghiêm túc, tựa hồ không thèm để ý chút nào xoay người liền đi. Vừa vào phòng lỗ tai đỏ bừng, chứng kiến chiến hữu ngu xuẩn đang lấm la lấm lét trên sô pha, bước chân vừa chuyển đi vào phòng bếp.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 31: Bấm để xem Giữa trưa tùy tiện ăn chút gì, buổi tối nấu thịt bò, lại thêm trứng chiên cà chua, tiểu Tống thầy thuốc thích ăn! Buổi tối món ăn đa dạng, Tống Hi cực kỳ hài lòng. Binh sĩ giáp thì cực kỳ ngạc nhiên. Đội trưởng nhà bọn họ nở nụ cười! Nở nụ cười! Tuy nói khóe môi chỉ hơi nhếch lên một chút, nhưng dù sao vẫn là nở nụ cười! Mặt than hung tàn quỷ súc lại nở nụ cười! Còn lén lút! Đem những chuyện tốt gần đây nghĩ lại một lần, khả năng cũng không lớn, binh sĩ giáp liền kinh ngạc. Chẳng lẽ đội trưởng tìm được bạn gái! Làm sao có thể! Đội trưởng đẹp trai như vậy, nhất định không có bạn gái! Mục Duẫn Tranh múc cho binh sĩ giáp một chén canh. Binh sĩ giáp ngất núc ních bưng lên liền uống. Tống Hi nắm cổ binh sĩ giáp đem đầu người quay qua một bên, binh sĩ giáp liền phun đầy đất. Ngao ngao ngao, bỏng chết bỏng chết! Binh sĩ giáp phẫn nộ trừng mắt nhìn đội trưởng. Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, nói: - Thuốc phỏng không miễn phí. Mục Duẫn Tranh: - Hắn có tiền trợ cấp. Binh sĩ giáp: - Ô ô ô, tê tê tê! Mục Duẫn Tranh: - Trở về phạt thêm mười vòng. Binh sĩ giáp mở to hai mắt nhìn: - Tê tê tê, tê tê tê! Mục Duẫn Tranh: - Mỗi ngày. Binh sĩ giáp yên lặng ngồi xuống cào mặt bàn. Tống Hi thật đồng tình, gắp cho hắn một đũa khoai tây đôn thịt bò tỏ vẻ an ủi. Mục Duẫn Tranh dừng một chút, đem toàn bộ thịt bò đều bỏ vào trong chén của Tống Hi. Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, không hé răng. Vô sự mà ân cần, dám đánh chủ ý phá hư, tấu chết anh! Sau khi ăn xong, Tống Hi lại xứng thuốc, không nhiều lắm, chỉ có một ngụm nhỏ, ngậm mười lăm phút là tốt rồi. Binh sĩ giáp ngậm ngụm thuốc đắng muốn chết kia, mấy lần không nhịn được muốn phun rụng, nhưng hai lần đều bị Mục Duẫn Tranh bạo lực trấn áp. Lần thứ ba vừa định phun, ngẩng đầu liền thấy nam thần đang mỉm cười nhìn đầu gối của mình, liễu diệp đao lòe lòe tỏa sáng. Nam thần dùng tiểu đao cắt móng tay! Bái sư! Nhất định phải bái sư! Binh sĩ giáp rầm một tiếng đem thuốc nuốt xuống, bế đùi Tống Hi: - Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu! Mẹ nó, sao lại thế này, đầu gối đau quá, sao không cong được nữa? Còn chưa ôm được đùi của sư phụ đâu! Mục Duẫn Tranh mặt đen níu lấy áo chiến hữu ngu xuẩn, nhìn Tống Hi: - Bảo đảm không nghiêm, xách ra ngoài giáo dục lại. Tống Hi gật đầu, chuyên tâm dùng tiểu đao tước móng tay, mắt điếc tai ngơ với tiếng gào khóc thảm thiết ở đối diện. Thời gian người trọng thương ngủ nhiều hơn là thanh tỉnh, người ngày từng ngày càng tốt hơn. Sau khi đi vào thăm hỏi, binh sĩ giáp lại khóc một trận. Mục Duẫn Tranh lẳng lặng đứng nhìn, từ đầu tới đuôi không nói qua một câu. Đi ra phòng bệnh, Tống Hi nói: - Cho hắn xuất ngũ đi, thể chất của hắn vốn không thích hợp huấn luyện cường độ cao, mấy năm nay chỉ sợ đều cố chấp chống đỡ. Lần này bị thương nguyên khí, phải điều dưỡng vài năm. Mấy năm gần đây việc con nối dõi.. Sắc mặt Mục Duẫn Tranh thay đổi, nói: - Trở về liền an bài hắn xuất ngũ. Hắn là sinh viên, giải ngũ còn có thể tiếp tục đến trường. Phương diện khác, hắn, hắn.. Tống Hi nói: - Trước dưỡng tốt thân thể rồi chậm rãi điều dưỡng, tôi còn thiếu hai vị thuốc, có thể chậm rãi tìm, sẽ tốt hơn. Mục Duẫn Tranh trầm mặc đứng dưới mái hiên. Binh sĩ giáp ngồi xổm chân tường không tiếng động rụng nước mắt. Tống Hi quay về phòng cầm một cây thuốc lá ném qua, lưu lại hộp quẹt rồi đi ngủ. Nửa đêm tỉnh lại đi qua xem người bệnh, Tống Hi phát hiện hai người bị thương nhẹ vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng đều ngồi xuống, dưới lòng bàn chân một đống tàn thuốc, ngoài miệng còn ngậm một cây. Tống Hi cực kỳ đau lòng, thuốc lá kia là khách nhân có tiền tặng cho cha nuôi, rất đắt, hai vị này ước chừng hút hết bốn bao! Nửa buổi tối một người hai gói thuốc, cũng không sợ trúng độc nicotin! Tống Hi trầm mặc nói: - Thuốc lá không miễn phí. Binh sĩ giáp giành đáp: - Đội trưởng có tiền trợ cấp. Mục Duẫn Tranh đưa lên thẻ ngân hàng. Tống Hi không chút khách khí nhận. Đôi mắt binh sĩ giáp anh ánh nhìn Tống Hi, cực kỳ sùng bái. Thật không hổ là nam thần nhà bọn họ, ngay cả thẻ ngân hàng tiền lương của đội trưởng đều có thể nộp lên! Đội trưởng quả thật không có bạn gái! Đã nói mà, đội trưởng đẹp trai như vậy, làm sao có thể tìm được bạn gái! Mục Duẫn Tranh vỗ đầu binh sĩ giáp một cái, nói: - Cậu cũng khỏe nhiều rồi, ngày mai về đơn vị, tôi đánh một phần báo cáo cho cậu mang về. - Dạ! Binh sĩ giáp nháy mắt đứng thẳng ưỡn ngực ngẩng đầu, lại chuyển phương hướng ba một tiếng kính lễ Tống Hi. Kính lễ xong, cả người đều oán niệm. Nam thần nói ngày mai giết dê con, hắn còn chưa được ăn thịt cũng không ôm được đùi nam thần bái sư học nghệ đâu! Đội trưởng không chịu nói nhân tình, khó trách không có bạn gái! Oanh hai người đi ngủ, Tống Hi nhìn xem hộp thuốc lá bị ném dưới đất, cũng điểm một điếu, chỉ hút một hơi liền dụi tắt. Đồ vật hương vị cổ quái như vậy, vì sao lại có nhiều người thích như thế! Thôi, đi ngủ đi ngủ. Sáng sớm thức dậy, Mục Duẫn Tranh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Binh sĩ giáp thành thật ngồi bên bàn chờ ăn, ánh mắt không dám liếc loạn, chỉ có thể rít gào trong lòng – Đội trưởng thật hiền huệ thật hiền huệ thật hiền huệ!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 32: Bấm để xem Không bao lâu ngoài cửa có tiếng xe vang, binh sĩ giáp nháy mắt nghiêm túc lên, chờ xuất phát. Tống Hi nhìn về hướng quân dụng Hammer ngoài cửa lớn. Cửa xe vừa mở ra, một đoàn mao nắm tuyết trắng khổng lồ nháy mắt lăn đi ra. Ánh mắt Tống Hi bá một chút liền sáng. Khuôn mặt nghiêm túc của binh sĩ giáp nhất thời biến đổi, khom người hướng mao nắm ngoắc: - Victor, bên này, bên này, Trầm ca nhớ cậu muốn chết! Victor cực kỳ nhanh vọt vào trong sân, chạy tới cách binh sĩ giáp không xa mạnh mẽ nhảy lên. Binh sĩ giáp dang rộng hai tay chờ mong ôm lấy Victor thân ái. Victor trực tiếp lướt qua đỉnh đầu binh sĩ giáp, đồng thời hai chân sau mạnh mẽ đạp một cái, chuẩn xác rơi vào trong lòng Tống Hi. Ngăn trở tiểu Đa tìm phá hư bác sĩ, đều là người xấu! Tống Hi đem con chó mập ôm vào lòng, trong mắt đều là ý cười. Binh sĩ giáp nằm úp sấp mặt dưới đất, đầu nâng lên, hai dòng máu mũi mãnh liệt mênh mông. Mục Duẫn Tranh nhìn xem thân hình Tống Hi vững vàng không nhúc nhích, nhìn nhìn lại chiến hữu ngu xuẩn bị con chó mập đá gục xuống, yên lặng quay đầu. Một trăm năm mươi cân thể trọng hơn nữa còn chạy băng băng đụng tới, lực đánh vào tới như vậy mà hạ bàn vẫn ổn, mẹ nó, Tống bác sĩ quả thật không phải là người! Tống Hi ôm con chó mập đi vào nhà, cực kỳ vui mừng: - Tiểu Đa đi vắng, mấy ngày nay cơm thừa thật nhiều, sớm đến vài ngày thì tốt rồi, thịt hoẵng đã ăn hết, cha cậu đôn thịt hoẵng ăn thật ngon đâu! Hai chân trước của Victor bái trước ngực Tống Hi, tỳ cằm lên vai hắn, nhìn qua cha của nó: - Gâu gâu gâu! Cha, tiểu Đa muốn ăn thịt hoẵng! Mục Duẫn Tranh giả bộ không phát hiện, ngồi xổm xuống trạc trạc chiến hữu ngu xuẩn nằm rạp dưới đất không dậy nổi, có chút lo lắng: - Còn sống không? Binh sĩ giáp yên lặng giả chết. Mục Duẫn Tranh nói: - Một con chó đều có thể đem cậu làm gục xuống, trở về huấn luyện gấp bội. Binh sĩ giáp tiếp tục giả vờ chết. Nhìn theo một người một chó đi xa, Mục Duẫn Tranh nói: - Đương nhiên, có thể tuân theo lời dặn của bác sĩ. Binh sĩ giáp nháy mắt đứng dậy, vội vàng kính lễ, nhanh chân chạy ra cửa. Chảy nhiều máu mũi như vậy, nếu không chạy sẽ bị rót thuốc! Thuốc của nam thần cũng không phải gió to cạo tới, cần tiết kiệm! Mới chạy tới cửa lớn, chỉ nghe nam thần nói chuyện: - Đứng lại. Đầu gối binh sĩ giáp mềm nhũn, nhất thời chạy không nổi. Hắn cứng ngắc quay đầu lại, chứng kiến nam thần cũng không bưng thuốc, lúc này mới thấy yên lòng. Mới vừa thả lỏng chỉ thấy trong tay nam thần có thêm cây ngân châm thật dài, sau đó bàn tay nam thần nhoáng lên, đâm nhiều lỗ trên người hắn. Tống Hi thu châm thì trên người binh sĩ giáp mới ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn gượng cười lau mồ hôi, di, máu mũi ngừng chảy, thật không hổ là nam thần, một cây ngân châm cứu vớt thế giới! Trong mắt binh sĩ giáp nhất thời lóe lên ánh sao, quyết đoán ngồi ngay trên mặt đất ôm đùi nam thần, khóc lóc om sòm: - Nam thần, anh nhất định phải thu tôi làm đồ đệ, đồ đệ tuy tư chất không tốt, nhưng tôi thật hiếu thuận đâu! Tống Hi sinh sôi đem người xé mở, nói: - Tôi không thu đồ đệ, nhưng nếu tôi có rảnh có thể tấu cậu một chút. Binh sĩ giáp mừng rỡ: - Tốt tốt, nam thần mau tới tấu tôi đi! Cầu một ngày tấu ba bữa! Mục Duẫn Tranh đã không đành lòng tiếp tục nhìn, tiến lên níu lấy chiến hữu ngu xuẩn nhét vào trong xe đóng cửa lại, đồng thời hạ lệnh: - Lái xe! Xe sưu một chút chạy ra ngoài. Binh sĩ giáp thò đầu qua cửa sổ, còn đang kêu: - Nam thần nhanh tới tấu tôi a! Nhất định nhất định đó, đừng quên, tôi gọi là Trầm Việt, Trầm Việt! Victor ngậm chậu ngồi một bên, nhếch miệng cười: - Gâu gâu gâu gâu! Ngu xuẩn thấu! Tống Hi nhìn Victor. Victor lập tức ngậm chậu rỗng chạy tới: - Gâu gâu gâu gâu! Phá hư bác sĩ, tiểu Đa bị ngược đãi, phá hư cha không cho tiểu Đa ăn cơm, còn động một chút lại gia bạo tiểu Đa! Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, nói: - Trong nhà còn có nửa chân heo, cho cha của cậu đôn miến ăn. - Gâu gâu! Victor hướng Mục Duẫn Tranh kêu một tiếng, ngậm chậu vui vẻ đi theo phía sau Tống Hi. Mục Duẫn Tranh bi ai phát hiện địa vị gia đình của mình lại tiếp tục giảm thấp. Người bị trọng thương cũng đã có thể đứng dậy. Bộ đội đi tới vài người. Tống Hi cũng không nói nhiều, chỉ lấy phương thuốc cùng thuốc pha chế sẵn đưa ra. Toàn bộ hành trình Mục Duẫn Tranh đứng phía sau Tống Hi, chỉ cần những người đó lộ vẻ mặt gì khác thì hắn liền nghiêm mặt nhìn sang, ánh mắt hung ác. Mấy người kia xem xong đã đi, kể cả hai bác sĩ. Mục Duẫn Tranh đem những gì bọn họ mang đến chỉ cần dùng được đều giữ lại. Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh. Trưởng quan, ngài thật không phải xuất thân là thổ phỉ sao? Ngay cả di động mà tài xế mới mua cũng có thể trưng dụng, tay đen như vậy được chứ? Mục Duẫn Tranh đem di động cướp được đưa cho Tống Hi: - Đưa cho anh. Đây là điện thoại đơn giản nhất dễ dùng nhất mà trước mắt có thể tìm được, chỉ cần chỉ số thông minh đạt tới 60 là có thể dùng – lẽ ra người ta mua chuẩn bị đưa cho cha mình bởi vì trúng gió không thể nhúc nhích sử dụng. Tống Hi yên lặng tiếp nhận: - Đa tạ. Mục Duẫn Tranh còn nói: - Tôi nói anh có thể trị di chứng bị trúng gió với hắn. Tống Hi nhìn qua Victor, chỉ Mục Duẫn Tranh: - Áp hắn! Di chứng trúng gió rất khó trị, phải từ từ, đó là một quá trình lâu dài cùng gian khổ. Tống Hi tỏ vẻ, không muốn ở trong nhà có thêm một lão nhân xa lạ bị liệt nửa người. Victor dũng mãnh bổ nhào về hướng cha của nó.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 33: Bấm để xem Mục Duẫn Tranh híp mắt, tiểu hỗn đản, lại muốn ăn đòn! Tống Hi dùng di động mới dùng sức trạc lên người Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh chỉ cảm thấy trên người tê rần, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đứa con của hắn cấp gục, bị con chó mập hơn một trăm năm mươi cân áp nằm ngửa dưới đất, hai chân trước còn giẫm lên lồng ngực của hắn, Mục Duẫn Tranh suýt nữa một hơi nghẹn thở lên không nổi. Tống Hi nói: - Ngốc tử, còn không chạy mau! Còn ở trên ngực cha cậu bất động, chờ cha cậu hồi phục lại tấu cậu sao! Sau đó Victor đã bị cha nó đánh một trận. Tống Hi thật tình ca ngợi: - Mục trưởng quan thật lợi hại, trên người có thương tích còn đánh thắng được tiểu Đa! Kháo, thật muốn tấu hắn! Chỉ sợ đánh không lại! Mục trưởng quan đều hậm hực. Tống Hi nói: - Đi làm cơm đi, tôi muốn ăn thịt bò xào tiêu xanh cùng gan heo xào hành tây, tiểu Đa muốn ăn thịt kho tàu. Mục Duẫn Tranh u buồn nhìn Tống Hi. Tống Hi cũng cảm thấy mình có chút quá mức, sờ sờ mũi nói: - Tôi đi làm thuốc thiện cho Đường Cao, anh có muốn hay không? Mục Duẫn Tranh quyết đoán cự tuyệt: - Tôi không cần, sau này hãy nói. Chờ sau này hắn học được làm sao làm thuốc thiện rồi nói sau – Tống bác sĩ, vì cái gì anh có thể đem toàn bộ thuốc thiện khác nhau làm thành mùi vị nước rửa chén bị thiu còn dám lấy ra đưa cho người ta ăn? Không thấy được Đường Cao càng ngày càng đau khổ sao? Không biết phân biệt! Tống Hi bị cự tuyệt, căm giận đi làm thuốc thiện cho Đường Cao. Ngửi được hương vị thuốc thiện, Victor ngậm chậu trộm trốn xa. Đường Cao đã có thể vịn tường cọ lên vài bước, chứng kiến Mục Duẫn Tranh bưng thuốc thiện đi tới, cả người đều tiều tụy. Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn Đường Cao. Đường Cao thống khổ từng miếng từng miếng đem thuốc thiện ăn sạch. Mục Duẫn Tranh nhìn đáy chén, trong đó còn có một ít nước thuốc. Đường Cao giả bộ không nhìn thấy. Mục Duẫn Tranh nói: - Lãng phí dược liệu, sẽ bị đánh. Đường Cao tội nghiệp nhìn đội trưởng, không tiếng động cầu xin tha thứ. Mục Duẫn Tranh yên lặng quay đầu sang nơi khác, nói: - Tống bác sĩ đang bào chế hoàng liên. Hơn nữa hoàng liên không đắt tiền.. Đường Cao yên lặng bưng chén uống hết. Đội trưởng, anh bị dạy hư, Trầm Việt nói quả nhiên không sai! Tống Hi đang dẫn tiểu Đa nướng đùi heo trong sân. Chân heo bị rạch đường nhỏ tinh tế còn ướp gia vị suốt hai ngày, ngon miệng vô cùng, vừa đặt lên kệ nướng, chà một lớp thì là Ai Cập, mùi bay khắp cả sân. Đường Cao hít sâu một hơi. Mục Duẫn Tranh cầm chén đi rửa, đi qua chỗ một người một chó không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Victor đặt chân trước lên mu bàn chân của Tống Hi, nhìn chằm chằm chân heo thơm ngào ngạt, miệng há to thở dốc. Lý Bảo Điền chăn dê trở về, ngửi được mùi lập tức dời lên ghế nhỏ gom qua, ngồi một bên Tống Hi cùng Victor cùng nhau chảy nước bọt. Thịt nướng xong, Lý Bảo Điền tự động gạt ra hai cái dĩa, Victor cũng đem chậu đẩy hướng lòng bàn chân Tống Hi. Tống Hi vung đao, một khối thịt lớn rơi vào trong đĩa, lại cắt thành mấy khối nhỏ, người một nửa chó một nửa. Một người một chó ăn thật thơm. Không biết sao Mục Duẫn Tranh đột nhiên cảm thấy một người một chó cực kỳ chướng mắt. Lý Bảo Điền nhìn thấy Tống Hi chỉ lo cắt thịt, liền gắp một miếng thịt nhét vào miệng hắn, vẫn không quên giúp thổi lạnh. Victor chỉ vùi đầu ăn của mình. Mục Duẫn Tranh cảm thấy người còn chướng mắt hơn so với con chó. Tống Hi lại cắt một mâm, quay đầu nhìn Mục Duẫn Tranh mặt lạnh đứng nơi cửa: - Không tới thử xem sao? Kỳ thật tay nghề làm thịt nướng của hắn rất tốt, cha nuôi cũng khen qua, nhưng một lần chỉ cho hắn làm một loại nguyên liệu nấu ăn. Mục Duẫn Tranh đem một mâm thịt đều ăn sạch. Tống Hi nói: - Thích thì ăn nhiều một chút, tuy nói đồ gia vị cùng thuốc của anh có chút tương xung, đợi tôi xứng cho anh thang thuốc uống vào thì vô sự. Nghe vậy Mục Duẫn Tranh ăn không vô nữa. Chuyện quan trọng như vậy chẳng lẽ không nên thông tri trước sao? Còn nữa, thương thế của mình cũng đã lành rồi, sớm nên dừng thuốc! Dù thuốc không tốn tiền cũng không nên lãng phí như vậy đi, lãng phí là không đúng! Tống Hi cắt xuống khối thịt lớn dùng màng giữ tươi bọc lấy đưa cho Lý Bảo Điền: - Lấy về cho chú nhắm rượu. Lần sau lại đi chăn dê, mang theo tiểu Đa. Victor ngậm miếng thịt nhìn Tống Hi, cực kỳ khiếp sợ. Phá hư bác sĩ lại muốn tiểu Đa đi chăn dê! Tiểu Đa chính là quân khuyển! Quân khuyển! Tống Hi vỗ đầu Victor: - Cả ngày trừ ăn thì ngủ, nhà này cậu vô dụng nhất! - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Victor rống to, vô cùng ủy khuất. Tiểu Đa có giữ nhà, có ăn cơm thừa, có áp phá hư cha, tài giỏi vô cùng đâu! Tống Hi qua tay đem thịt vừa cắt xong đưa cho Lý Bảo Điền. Thịt của tiểu Đa! Victor phẫn nộ đè thấp thân thể hướng Lý Bảo Điền thấp giọng rít gào – dọa chạy người xấu cướp thịt ăn, thịt ăn ngon đều là của tiểu Đa! Tống Hi một cái tát đem Victor đánh gục xuống, phủi phủi hai tay, an ủi Lý Bảo Điền bị hù dọa hỏng: - Yên tâm, tiểu Đa là quân khuyển, có kỷ luật, không cắn người, chỉ dọa nạt cậu chơi mà thôi! Lý Bảo Điền lau mồ hôi, một con chó lớn như vậy chỉ dọa cũng đủ hù chết. Đảo mắt chứng kiến răng nanh sắc bén của con chó khổng lồ, không dám tiếp tục ở lại, cầm bao thịt bỏ chạy, ngay cả chén đĩa cũng bưng đi rồi. Victor đứng lên, nhìn thấy người xấu cướp thịt bị hù chạy, hướng cửa lớn đắc ý kêu to: - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Người nhát gan, lại đến dọa chết hắn! Còn nữa, phá hư bác sĩ, hắn trộm chén đĩa nhà chúng ta!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 34: Bấm để xem Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn thấy, không có ý tưởng gì. Victor mỗi lần nhìn thấy Tống bác sĩ liền biến oai, phía trước huấn luyện đều làm không công, thật tuyệt vọng. Tống Hi điền đầy bụng, đem phần thịt còn lại đều bỏ vào chậu của Victor, nhìn bầu trời, có chút lo lắng. Mùa xuân năm nay tới muộn, nhưng nhiệt độ tăng lên càng nhanh. Hiện tại mới tháng 4 nhưng nhiệt độ đã rất cao. Hơn nữa mưa quá ít, tính ra từ sau khi tuyết tan cũng chỉ hạ qua một lần mưa, không bao lâu, cũng không lớn. - Ngày mai cần tỉa cây ngô, bón phân, còn phải tưới nước. Tống Hi nhìn một người một chó bên cạnh, đều là vô dụng, tráng lao động vừa bị dọa đi rồi. Mục Duẫn Tranh: -! Tiểu Tống thầy thuốc, ánh mắt ghét bỏ "anh thật vô dụng tại sao anh lại còn sống chẳng lẽ là vì lãng phí lương thực" là chuyện gì xảy ra! Thuật nghiệp có chuyên tấn công, hắn chỉ là một binh sĩ, thật sự là vô tội. Sáng sớm, trời vừa mờ sáng thì Tống Hi đã thức dậy. Đi trước xem người bệnh. Người bị trọng thương còn đang ngủ say, bị người bạo lực kêu tỉnh, một phen kiểm tra lại đút cho một viên thuốc. Việc tỉa cây trồng cũng sớm có học qua, bón phân cũng được dạy qua, Tống Hi làm cũng không tính là cố hết sức. Tám giờ trở về nhà lại đổi một lần thuốc cho người trọng thương, khi trở ra Mục Duẫn Tranh cùng tiểu Đa đều đi theo. Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, bất đắc dĩ nói: - Bỏ đi, anh còn ngu ngốc hơn cả tôi, trở về xem Đường Cao, miễn cho hắn có chuyện tìm không thấy người giúp. Mục Duẫn Tranh giãy dụa hồi lâu, vẫn quyết định trở về chăm sóc chiến hữu bị trọng thương – càng giúp càng vội thật quá dọa người. Victor một tấc không rời đi theo phía sau Tống Hi, còn thử đi điêu bầu hồ lô múc phân hóa học. Lần này mùi của phân hóa học thật nồng, Victor bị hun đầu óc choáng váng. Tống Hi đá đá Victor: - Nếu cậu rỗi rãnh hoảng, đi trong núi điêu con thỏ. Nếu bắt được đưa cho cha cậu nấu thịt ăn. - Gâu gâu gâu! Tiểu Đa nhất định sẽ điêu rất nhiều rất nhiều con thỏ trở về, Victor vui vẻ chạy vào trong núi. - Không được chạy xa, không được vào sâu trong núi! - Gâu gâu! Tiểu Đa nhớ rõ! Bón xong nửa mẫu phân bón liền dừng tay, giữa trưa quá nóng, còn có người bị trọng thương cần hầu hạ, chờ làm xong tưới nước dùng buổi chiều cũng không xê xích bao nhiêu. Dọn dẹp một chút về nhà, vào trong sân chỉ thấy chất một đống con thỏ, cũng có sống, nhưng nhiều ít đều bị tổn thương, mỗi lần giãy dụa muốn chạy đều bị Victor một móng vuốt chụp trở về. - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Victor hướng Tống Hi kêu lên khoe khoang. Phá hư bác sĩ, tiểu Đa điêu thật nhiều thật nhiều con thỏ! Tống Hi sờ sờ đầu Victor, nhìn số lượng con thỏ, cau mày. Lúc làm việc chỉ nhìn thấy một ít đạo bạch sắc không ngừng chạy tới chạy lui ở sau núi, mỗi lần vào núi không lâu liền có thể ngậm hai ba con thỏ đi ra. Chỉ một chút thời gian như vậy, theo bước chân của tiểu Đa cũng không vào núi sâu, chỉ ở bên cạnh chân núi cũng đã có nhiều con thỏ như vậy sao? Những năm qua trong núi cũng không có nhiều như vậy! Tống Hi mở nhà kho lấy ra lồng sắt, đem mấy con thỏ còn sống bỏ vào, nhìn Mục Duẫn Tranh: - Cắt chút cỏ trước cùng sau nhà còn làm được đi? Mục Duẫn Tranh yên lặng gật đầu. Hắn thật sự muốn giúp tiểu Tống thầy thuốc làm chút việc, nhưng thứ nhất làm không tốt, thứ hai lo lắng cho chiến hữu, thứ ba ánh mắt khinh bỉ của tiểu Tống thầy thuốc làm người biệt khuất! Hắn chỉ là nghiệp vụ không thuần thục! Được rồi, hiện tại hắn chính là ăn không ngồi rồi, ngay cả tiểu Đa còn biết điêu con thỏ về nhà đâu.. Mười hai con thỏ sống, mười sáu chết. Tống hi nhìn nhiều con thỏ như vậy có chút sầu muộn. Lột da, làm sạch. Mục Duẫn Tranh tính toán thời gian, trầm mặc. Xử lý một con thỏ chưa tới hai phút, Tống bác sĩ thật là người sao? Chỉ lưu lại bốn con không băm nhỏ. Dùng bọc giữ tươi bao lại bỏ vào trong giỏ xách đeo lên cổ tiểu Đa: - Đưa đi trong nhà của người hôm qua cướp thịt của cậu đi. - Gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Victor gầm lên giận dữ. Không đi! Giành thịt của tiểu Đa đều là người xấu! Không cho con thỏ mà tiểu Đa điêu về! Tống Hi kéo đuôi của nó lôi tới trước cửa lớn: - Nhanh đi, người xấu còn chăn dê cho cậu đâu, nhìn xem dê con mập như vậy, lập tức có thể ăn! - Gâu gâu? Thật sự? Tiểu Đa còn chưa ăn qua dê con nhỏ như vậy đâu, ăn ngon hay không? Tống Hi đẩy Victor: - Đi thôi đi thôi, cho cậu hai chân dê con, cha cậu không có! Victor liền bỏ chạy. Mục Duẫn Tranh nhìn một người một chó, trong lòng cực kỳ biệt khuất, chứng kiến người trọng thương đang lần mò chuyển ra khỏi phòng muốn thông khí, trừng mắt: - Cút về đi nằm! Đường Cao khẽ run rẩy, vịn tường chậm rãi chuyển trở về. Ai, thật vất vả mới chuyển ra tới, còn chưa kịp thở không khí mới mẻ đâu, đội trưởng sao có thể tàn nhẫn như vậy! Đội trưởng quả nhiên tuổi mãn kinh, Trầm Việt lại nói đúng. Di, Trầm Việt có nói qua không, có đi, đại khái! Mục Duẫn Tranh đôn con thỏ nơi phòng đông, phóng rất nhiều khoai tây.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 35: Bấm để xem Tống Hi đem hai con thỏ còn lại dùng ngân châm đâm rậm rạp, xoa một tầng lại một tầng đồ gia vị ướp lên. Lúc Victor trở lại, trong rổ chất đầy từng chồng bánh nướng áp chảo, phía trên nhất còn đặt chén đĩa bị "trộm" của nhà bọn họ. Tại sao chén đĩa không phải đặt ở dưới đáy rổ đây? Ở phía trên nhất a.. Lại liên tưởng lúc Victor vào cửa không ngừng dùng gâu gâu tinh ngữ cùng ưỡn ngực ngẩng đầu chờ khen ngợi, Tống Hi cảm thấy đau đầu. Tiểu Đa, cậu làm sao dưới tình huống ngôn ngữ không thông đòi lại chén đĩa nhà chúng ta vậy? Không đem người dọa hỏng đi, số bánh nướng áp chảo này một gia đình bốn người có thể ăn được cả ngày! Cho nên Toàn Căn thúc, nhà các vị hôm nay bị đánh cướp cơm nước một ngày đúng không.. Tống Hi lo lắng có nên đi nấu một nồi canh an thần đưa qua nhà an ủi gia đình người ta hay không. Nhưng mà bánh nướng áp chảo đâu, Toàn Căn thím chiên ăn thật ngon, da khô vàng, một tầng lại một tầng, thật ngon! Tống Hi không chút khách khí đem nguyên rổ bánh giữ lại. Chọn lựa hai cây hành tây, bỏ thêm dưa chuột bào cùng xúc xích, còn chà tương ớt cuốn bánh nướng áp chảo, mỹ vị nhân gian! Tống Hi liên tục cuốn hai, cầm tới phòng phía đông đưa cho Mục Duẫn Tranh một cuốn. Mục Duẫn Tranh đang nhóm lửa, há miệng cắn luôn trên tay Tống Hi, bị hành tây làm cay không dám ăn miếng thứ hai. Tống Hi đành lấy hành tây bỏ ra lại đưa tới. Mục Duẫn Tranh không chút khách khí cắn đi lên. Tống Hi mỗi tay cầm một cái, tự mình ăn lại đút cho Mục Duẫn Tranh. - Gâu gâu gâu gâu! Victor phẫn nộ kêu lên. Ăn bánh của tiểu Đa còn không cấp cho tiểu Đa ăn! Phá hư cha! Phá hư bác sĩ! Ngược đãi tiểu Đa! Đều không thích tiểu Đa! Tiểu Đa sẽ không yêu hai người nữa! Victor đẩy chậu của mình nức nở bỏ chạy, thẳng tới sân sau nhảy lên đỉnh nhà ấm thương tâm đón gió rơi lệ. Tống Hi ăn hết bánh, tiếp nhận việc nhóm lửa, nói: - Tiểu Đa lại làm nũng, hay là làm bánh cho nó đi! Bỏ thêm hai quả trứng, lấy một khối thịt nạc dăm, đều cắt sợi, bỏ hành thái chiên, ai u, làm xong nhớ lưu cho tôi một chén a! Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt đi vào phòng bếp. Mẹ nó, lại gặp kẻ muốn ăn còn chơi ra hoa, sớm muộn gì có một ngày đem hai người các cậu treo lên đánh, dùng nước tiêu nóng, tiểu roi ngâm muối ra sức mà quất! Không khóc cầu xin tha thứ còn chưa xong! Mục Duẫn Tranh chiên một bát bánh, trước đổ ra phần của tiểu Tống thầy thuốc, còn lại chuẩn bị rót vào chậu của con chó, trước khi rót vào nếm một ngụm. Sau đó quyết đoán chia ra một nửa lưu cho chính mình. Đường Cao bái khe cửa trộm nhìn ra bên ngoài. Thơm quá! Hắn đều ngửi thấy được! Tiểu thầy thuốc lại gây sức ép đội trưởng làm đồ ăn ngon! Nhìn nhìn lại nửa bát cháo hoa chỉ mới ăn vào một nửa cũng đã nuốt không trôi, Đường Cao nhất thời đều u buồn. Trầm Việt nói đúng, đội trưởng nhất định không có bạn gái! Vô nhân đạo như vậy, làm sao tìm được bạn gái? - Cậu nói cái gì? Thanh âm lạnh như băng của Mục Duẫn Tranh vang lên ngoài cửa. Không cẩn thận nói ra! Sẽ bị đội trưởng nhớ kỹ! Cửa bị đẩy ra, mặt than muôn đời không thay đổi xuất hiện, Đường Cao hoảng sợ lắp bắp nhận sai: - Đội trưởng tôi sai lầm rồi, tôi không nên nói anh không thể nhân đạo.. Khuôn mặt than biến thành mặt người chết. Tống Hi ở bên cạnh sờ cằm nói leo: - Di, hình như tôi nghe được chuyện gì thật nguy đâu.. Vẻ mặt Đường Cao mờ mịt nhìn Tống Hi. Tống Hi vỗ vỗ vai Đường Cao, lời nói thấm thía: - Trở về đọc nhiều sách đi, sinh viên! Mục đội trưởng mặt than nhìn Đường Cao: - Viết chính tả "Tiêu Dao du" năm lần. Nhất thời mặt của Đường Cao như màu đất, tê tâm liệt phế: - Đội trưởng, chúng ta chạy vòng đi, phạt thêm năm vòng, không, mười vòng, mỗi ngày! Mục đội trưởng trầm mặt: - Không phải chúng ta, chỉ có cậu. Nói xong xoay người rời đi, bóng dáng thập phần lãnh khốc. Đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của Đường Cao, bả vai hắn lại sụp xuống, ánh mắt chợt đỏ. Chạy vây, chỉ sợ cũng không chạy nổi rồi. Đường Cao yên lặng cào tường. Hắn.. hắn rốt cục sai ở nơi nào a! Phán tội chết cũng nên cấp lý do đi! Không phải toàn bộ sinh viên đều muốn viết chính tả a! Viết chính tả "Tiêu Dao du" còn là năm lần, để cho một sinh viên thiên khoa thiên tới nách điểm ngữ văn chưa bao giờ đạt tới tiêu chuẩn (-30) làm sao mà chịu nổi! Chết người! Lúc ăn bánh chiên cùng thịt thỏ, Tống Hi bụm mặt nhìn Mục Duẫn Tranh từ trên xuống dưới. Mục Duẫn Tranh mặt than yên lặng ăn cơm, hận không thể đem chậu của Victor khấu trừ lên đầu Tống bác sĩ. Nhìn, nhìn cái gì vậy, cũng không sợ trường lỗ kim! Còn che mặt, mặt lớn như vậy, một bàn tay che hết được sao! Thiếu đánh! Tống Hi nhỏ giọng nói: - Thật nhiều ngày chưa bắt mạch cho anh, giấu bệnh sợ thầy không tốt. Mục Duẫn Tranh: -! Bác sĩ thật đáng ghét! - Gâu gâu! Victor cắn ống quần của Mục Duẫn Tranh. Cha sinh bệnh sao? Mau tìm phá hư bác sĩ nhìn xem nha! Mục Duẫn Tranh một phát bắt được đầu của đứa con, hung hăng đè trên mặt đất, chân vừa nhấc dùng sức giẫm, giẫm, giẫm. Ngay cả đứa con cũng nghi ngờ hắn, làm người thật khó! Cơm nước xong Tống Hi nhìn xem người trọng thương, bưng một cái đĩa nhỏ lớn cỡ bàn tay, trên đĩa đặt hai khối khoai tây. Đường Cao tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm cái đĩa không dời mắt.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 36: Bấm để xem Tống Hi nói: - Hiện tại cậu đã có thể ăn một chút đồ vật, lẽ ra tôi mang tới một khối khoai tây một khối thịt thỏ. Đội trưởng nhà cậu dùng thân phận người ngoài ngành nói cậu vẫn chưa thể ăn thịt. Cho nên thịt bị hắn ăn, đem khối khoai tây chẻ đôi đưa cho cậu. Hai tay Đường Cao cầm đĩa nhỏ muốn khóc. Rốt cục có thể ăn thực vật bình thường của nhân loại! Lại có thể khấu trừ thịt thỏ của hắn, đội trưởng có thể đừng vô nhân đạo như vậy hay không! Nguyền rủa anh năm nay không có được bạn gái! Nguyền rủa anh sang năm có thật nhiều bạn gái! Khuôn mặt ma quỷ! Dáng người quỷ dạ xoa! Hai khối khoai tây Đường Cao chỉ dùng răng cửa chậm rãi cọ xát làm thịt, vừa ăn vừa nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi: - Ăn ngon! Tống Hi nói: - Ăn ngon thì ăn nhiều một chút. Đường Cao nức nở, chỉ có hai khối nhỏ mà thôi, còn là bị đội trưởng cắt ra! Sắp xếp xong người bệnh, an bài Mục trưởng quan quét sân rửa sạch chuồng dê cho dê cùng thỏ ăn, bản thân Tống Hi cũng xuống ruộng. Một cuốc đi xuống, tầng đất vẫn là khô khốc. Tống Hi có chút bận tâm. Trước đó vài ngày tuyết tan tạo thành cái rãnh nhỏ cũng đã sắp cạn tới đáy, bốc hơi quá nhanh, mưa không đủ, năm nay mùa màng chỉ sợ cũng không tốt lắm. Tống Hi lo lắng có nên đào một cái giếng sâu ngay trên ruộng vườn của mình hay không. Bên này người không nhiều lắm, gần nhất cũng chỉ có ba bốn gia đình. Một nhà là một đôi vợ chồng già không có con cái, một nhà là gia đình quả phụ mà hắn hàng năm đi qua mua gà. Mấy năm trước khô hạn mực nước quá thấp, giếng nước gần bên cũng không xuất nước, mấy gia đình đều từ trong giếng sâu ở sân sau nhà Tống Hi bơm nước thông qua. Khi đó sân sau còn chưa xây tường viện, chỉ dựng hàng rào, dùng nước còn phương tiện, dùng ống nước cũng tiết kiệm tiền hơn là đào giếng. Cha nuôi thiện tâm, cho bắt ống nước nhiều năm mãi tới khi mực nước dâng lên mới bắt đầu xây tường viện. Hiện tại nếu đào giếng sâu, trải lên ống dẫn ngầm, không chỉ riêng mình tưới nước phương tiện còn có thể chiếu cố một chút hai hộ gia đình không có cột trụ nương nhờ kia. Còn đang kế hoạch đào giếng, đầu bờ ruộng có thôn dân khiêng cuốc đi ngang, những người kia chứng kiến động tác mới lạ của Tống Hi thì có chút lắc đầu, liền ở bên cạnh trầm mặc làm lên. Tống Hi vuốt mặt, cũng không biết mình nên cự tuyệt hay nên tiếp nhận. Mùa này mỗi nhà cũng không có ai nhàn rỗi. Một hán tử khoảng ba mươi tuổi gọi Tống Hi: - Tiểu Tống, đi khiêng phân hóa học, nhân lúc có nhiều người chỉ cần dùng nửa ngày là làm xong cho cậu, đỡ phải một mình cậu kéo dài công việc, nhìn cũng sốt ruột. Tống Hi cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn không phải kéo dài công việc, hắn đã thật cố gắng. Tuy nói hắn làm việc thô một chút, nhưng vẫn cam đoan tốc độ, dù sao chút lao động chân tay như vậy còn chưa làm mệt được hắn. - Tiểu Tống ca, tôi đi với anh về nhà khiêng phân hóa học. Lý Bảo Điền đến làm giúp, vừa nhìn có nhiều người như vậy nhất thời liền vui vẻ, lôi kéo Tống Hi chạy về nhà. Có nhiều tráng lao động làm giúp nếu không cần mới là người ngu! Trong thôn có nhiều gia đình như vậy, nhà ai không nhận qua ân nghĩa của hai cha con Tống gia chứ! Giúp chút việc nhà nông thì thế nào, nhiều người, cũng không mất bao nhiêu thời gian! Tống Hi khiêng hai bao phân, hỏi: - Người trong nhà buổi trưa ăn cái gì? Lý Bảo Điền lập tức liền ủy khuất: - Mua bánh mì. Tôi thèm bánh nướng áp chảo đã lâu mẹ của tôi mới chịu làm một lần, con chó kia rất dữ tợn, tôi đã thêm bánh nhiều lần, thêm một cái nó kêu một tiếng, bỏ vào cả chậu bánh xong rồi nó còn gọi, cuối cùng chính nó xông vào trong phòng điêu chén dĩa tôi mới biết được nó muốn lấy chén dĩa. Tới khi đó bánh cũng không trả lại, một cái cũng không chịu cấp! Tống Hi thật muốn về nhà đem con chó mập kia tấu một trận. Quá dọa người, mặt mũi hai cha con bọn họ kinh doanh bao nhiêu năm đều bị mất hết! Quả nhiên nhiều người lực lượng lớn, không bao lâu vài mẫu làm xong rồi. Đám người tan, Tống Hi đút cho mỗi người hỗ trợ một gói thuốc lá, cuối cùng Lý Bảo Điền cầm ống nước giúp tưới nước. Tống Hi nhìn sắc trời, nói: - Cậu tưới nước, tôi mang tiểu Đa vào núi một chuyến, cho nó đuổi vài con chim trĩ bồi bánh cho cậu. Lý Bảo Điền chờ mong nhìn Tống Hi: - Tiểu Tống ca! Vào núi sao, thật muốn đi. Tống Hi cự tuyệt: - Không được, trời sắp tối rồi, cậu chạy quá chậm! Lý Bảo Điền đành phải trơ mắt nhìn Tống Hi mang theo con chó khổng lồ hung hãn đem hắn vứt bỏ tự mình vào núi. Vào núi, Tống Hi tỉ mỉ quan sát biến hóa trên núi. Tựa hồ không có gì không đúng, chỉ là dọc theo đường đi thấy con thỏ nhiều hơn, chim trĩ lại không nhiều. Hoàn hảo. Nhưng mà con thỏ tựa hồ hơi nhiều đó. Tống Hi không thích con thỏ, thứ này thích đào động, mới trước đây có nhiều lần hắn thiếu chút nữa trúng chiêu, có một lần chân trái giẫm vào hố thiếu chút nữa bị gãy chân. Chờ thêm vài ngày vào sâu trong núi một chuyến nhìn xem là được, nếu bên trong con thỏ cũng nhiều như vậy, nói không chừng còn phải xuống tay giảm mật độ, còn có thể làm cho đỉnh đầu người trong thôn thong thả hơn một ít. Chuyển quanh hai vòng, Tống Hi bắt sáu con chim trĩ, Victor đuổi một đám thỏ. Lần này đều là sống, nhét trong túi da rắn cũng đều hoạt bát vô cùng. Tống Hi một tay nhấc lên gói to một tay đem con chó mập còn chưa tận hứng lôi trở về. Trời gần tối mới về tới nhà. Lý Bảo Điền tưới xong cũng đã thu dọn ống nước, tiểu tử tuổi không lớn, làm việc lưu loát vô cùng. Vào cửa, Tống Hi chỉ góc tường: - Tiểu Đa, đi qua đó phạt đứng! - Gâu gâu! Victor mặc kệ, vì sao? Tiểu Đa mới bắt được thật nhiều con thỏ, tài giỏi lắm đâu! Tống Hi vẫn chỉ vào góc tường: - Bánh giữa trưa ở đâu lấy được? Thân là quân khuyển, lại đi cướp bóc nhân dân! Victor, cậu muốn ra tòa án quân sự sao?
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 37: Bấm để xem - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Nói bậy, là người xấu cướp thịt của tiểu Đa chủ động cấp cho! Cho tiểu Đa thì là của tiểu Đa! Là người xấu hỏi tiểu Đa thì tiểu Đa không cấp mà thôi! Đồ vật của tiểu Đa, vì sao phải cho người khác! Gâu gâu tinh ngữ kịch liệt làm cho Tống Hi trực tiếp đen mặt. Mẹ nó, làm hắn mất hết mặt mũi còn dám mạnh miệng! - Mục Duẫn Tranh! Tống Hi kêu người. Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn Tống Hi. Trước kia Victor thật chính trực, hiện tại oai như vậy còn không phải tại cậu mang theo! Còn nữa, tòa án quân sự sẽ không thẩm vấn một con chó! Đúng là không văn hóa! Chống lại cặp mắt lạnh kia, không biết tại sao Tống Hi có vài phần khí yếu: - Hay là, anh trước tiên dùng gia pháp? Mục Duẫn Tranh đem Victor đè lại đánh một trận. Tống Hi nói: - Đêm nay cậu không có thịt ăn! Victor nằm úp sấp dưới đất hai chân trước ôm đầu ô ô ô, cực kỳ thương tâm. Phá hư bác sĩ làm cho phá hư cha gia bạo tiểu Đa, còn không cho tiểu Đa ăn thịt! Cũng không thương tiểu Đa nữa! Tiểu Đa cũng không yêu hai người! Victor nức nở mà đi, thẳng tới chỗ cũ trên nhà ấm sân sau. Tống Hi nghiến răng: - Đỉnh nhà ấm đều sắp bị nó cào rách, tiểu hỗn đản! Mục Duẫn Tranh hừ lạnh một tiếng, trước kia Victor cũng không đa sầu đa cảm như vậy, một khẩu lệnh một động tác, thật uy vũ. Hiện tại thì sao, tranh luận, làm nũng, xấu lắm, khi dễ người thành thật, mọi thứ đều vô cùng sở trường. Sáu con chim trĩ, Tống Hi chỉ lưu lại hai, đem bốn con khác trói hai chân đều đưa tới cho Lý Bảo Điền. - Mẹ, mẹ làm bánh cho con ăn đi, nhiều như vậy con còn chưa được ăn cái nào. Con biết làm bánh nướng áp chảo rất nóng nực, để con quạt cho mẹ! Lý Bảo Điền đang cọ xát mẹ mình đòi ăn bánh nướng áp chảo. Lý Toàn Căn nhìn con út cười hắc hắc: - Ai bảo con hào phóng như vậy không lưu cho mình một cái đâu! Lý Bảo Điền ai oán: - Con chó kia rất dữ tợn, nhìn thấy hàm răng của nó không, vừa nhọn lại sáng, nó ăn thịt cũng không nhả xương, ăn nghe răng rắc đâu. Vừa nhe răng, bắp chân của con liền bị chuột rút. - Hắc! Lý Bảo Cương cũng không nhịn được cười một tiếng. Lý Bảo Điền giận: - Đều cười con! Mọi người không phải cũng không dám tiến lên sao! Toàn Căn thím nói: - Tiểu Tống rất thích ăn bánh nướng áp chảo, đều cầm thì cầm đi, đứa bé kia cũng không biết làm. Lý Bảo Cương đau lòng em trai, nói: - Mẹ, để con nhóm lửa cho! - Ca thật tốt! Lý Bảo Điền không chút do dự vỗ mông ngựa anh trai. Tống Hi ở bên ngoài chợt cười rộ lên. Gia đình hòa thuận vui vẻ, nuông chiều con út. Vợ chồng Lý Toàn Căn cũng không phải người thích nuông chiều nhi đồng, Lý Bảo Điền đạt được đãi ngộ này là bắt đầu từ năm mười hai tuổi. Mười hai tuổi, đứa nhỏ kia sinh bệnh, uống thuốc xong ngủ mê man. Cha mẹ phải đi ruộng, anh trai canh chừng hắn. Bà nội tự mình nấu tôm ăn, sợ đại cháu trai chứng kiến sẽ xin, vì thế đem đại cháu trai kêu ra ngoài. Nấu tôm xong bưng quay về phòng mình, vừa uống chút rượu đã quên chưa tắt bếp, bên cạnh bếp còn có đống củi. Lửa cháy lan, trực tiếp lan tới rèm cửa bằng vải bông mỏng, liếm lên khung cửa gỗ đốt tới chiếu trải trên giường. Lão thái thái vừa nhìn thấy cháy nhà lập tức tự mình bỏ chạy ra cửa, đem cháu trai nhỏ đang ngủ mê quên sạch sẽ. Chạy ra ngoài cũng không kêu người cứu lửa, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, thậm chí trong tay còn nắm bầu rượu ôm đĩa tôm. Nếu không nhờ Tống Hi vừa vặn đi qua đưa thuốc phát hiện không ổn xông vào trong lửa đem đứa nhỏ kia ôm ra, chỉ sợ dù Lý Bảo Điền không bị chết cháy cũng bị ngộp khói mà chết. Lần đó người thành thật Lý Bảo Cương lần đầu tiên nổi điên, đem phòng của bà nội nện tan nát, ném bầu rượu vào chuồng heo, ném đệm chăn văng ra ngoài, mãi tới khi lão thái thái chết rồi cũng không chịu tiếp tục kêu một tiếng bà nội. Lý Toàn Căn ôm đầu ngồi xổm một đêm. Dù vậy thì thế nào, hắn là con trai độc nhất, mẹ hắn thủ tiết một mình nuôi hắn lớn, trừ bỏ nuôi nàng cung nàng, hắn còn có thể làm được gì! Không thể làm được gì, hai vợ chồng chỉ có thể nuông chiều con út gấp bội, mà anh trai luôn tự trách bản thân lại đem em trai xem thành trái tim con mắt của chính mình. Lý Bảo Cương mới mười sáu đã nơm nớp đi theo Tống Hi vào núi, em trai đã hai mươi còn cố hết sức ngăn cản không cho đi. Nguy hiểm không nói tới, ăn ngủ trong núi bị muỗi đốt cũng đủ bị tội. - Bảo Điền a, tiểu Đa bắt gà xin lỗi cậu đây! Tống Hi ở ngoài cửa kêu lên. Khuôn mặt Lý Bảo Điền liền đỏ bừng. Người trọng thương khôi phục rất tốt, việc trong ruộng cũng tạm thời xong rồi, việc trong nhà có Mục trưởng quan tiếp nhận, Tống Hi nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, cũng có thời gian gây sức ép mấy bộ da sói. Tống Hi tính toán nửa bộ da sói có thể làm đệm giường một người. Làm hai đệm giường, một cấp cho Toàn Căn thúc, một cấp cho cha của Lý Tam Pháo. Tiếp tục lấy một tấm da sói làm áo lót cho mình cùng Mục trưởng quan, thừa lại còn có thể làm bao đầu gối. Còn có hai bộ thì cất giữ, đợi sau này cưới vợ đặt sính lễ. Áo lót làm thật nhanh. Mục Duẫn Tranh đều sợ ngây người. Vì sao một đại lão gia như Tống bác sĩ còn biết may vá! Đường may còn tinh mịn như vậy! Tinh khiết làm bằng tay! Tống Hi nghiêm mặt. Vì thường dùng châm trị bệnh, vì rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay, cha nuôi dùng toàn bộ mọi thủ đoạn, chỉ làm áo lót tính cái gì, hắn còn biết thêu hoa đâu, là thêu hai mặt chính tông! Cha nuôi tự tay dạy dỗ! Cha nuôi còn là một người mù! Nhớ tới cha nuôi trừ bỏ sinh con việc gì cũng biết làm nhưng đã qua đời, Tống Hi lại sốt ruột. Mục Duẫn Tranh rất muốn chống nạnh cười to, chứng kiến liễu diệp đao trên tay Tống Hi, cuối cùng đem cỗ xúc động này ngăn chặn.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 38: Bấm để xem Tống Hi lạnh lùng nhìn Mục Duẫn Tranh: - Trưởng quan, anh nên cạo râu. Sau đó Mục trưởng quan bị người kéo tới trong sân, đặt lên ghế, cạo râu. Mắt nhìn thấy tiểu đao sáng long lanh lúc ẩn lúc hiện dưới mí mắt của mình, Mục Duẫn Tranh nhỏ giọng mở miệng: - Bác sĩ, có phải cậu đã quên cái gì hay không? Nhà cậu cạo râu không cần dùng bọt hay nước sao! Tống Hi: Nhà bọn họ cạo râu chỉ cạo khô như vậy. Tống Hi dưới tay không ngừng: - Nhà của tôi nghèo, không mua nổi những đồ vật linh tinh kia. Kháo, bọt cạo râu sao lại là đồ vật linh tinh! Toàn bộ nam nhân râu dài trên thế giới đều phải quỳ! Nội tâm liều mạng rít gào, trên người rốt cục không dám động, Mục Duẫn Tranh nói: - Bác sĩ, không cần nắm sau gáy được không? Sẽ bị bóp chết a hỗn đản! Tống Hi buông tay. Mẹ nó, khẳng định xanh tím! Nơi phòng phía tây, bái khe cửa rình xem Đường Cao đồng chí sờ sờ cằm, phi thường may mắn chính mình chưa bao giờ mọc râu! Hừ, Trầm Việt còn dám mang người cười nhạo hắn, để cho hắn đi qua nhìn xem Tống bác sĩ làm sao cạo râu cho đội trưởng! Tống Hi đem tiểu đao chà xát lên quần áo Mục Duẫn Tranh, lại sờ soạng vùng cằm đã trơn của người ta, thu đao, đi rồi. Mục Duẫn Tranh cảm thấy địa phương bị sờ qua nóng rát gay gắt. Sẽ không phải bị cạo rướm máu rồi chứ! Tống Hi ra cửa một chuyến, cùng Lý Bảo Điền nâng về một cái lu nước cao cỡ nửa người. - Tương mới năm nay, vừa làm xong, anh xem rồi làm! Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh: -! Hỗn đản, một ngày không sai sử người thì sẽ chết sao! - Tôi muốn một trăm trứng gà, một trăm trứng vịt, nhà cậu đây? Tống Hi hỏi Lý Bảo Điền. Lý Bảo Điền chạy về nhà: - Tôi đi về hỏi mẹ của tôi! Tiểu Tống ca làm trứng ngâm tương ăn thật ngon, năm nay nhất định phải cọ xát ngâm nhiều một ít. Tống Hi bào chế dược liệu chuẩn bị làm nguyên liệu trứng ngâm tương. Mục Duẫn Tranh nhìn thoáng qua, chắc lưỡi. Chỉ tính dược liệu cũng đã một đống, thật sự là làm trứng ngâm tương mà không phải trứng ngâm thuốc sao? Nhưng tuy nói Tống bác sĩ làm đồ vật có hương vị máy móc, nhưng có nhiều thức ăn thật ăn rất ngon, tỷ như là thịt nướng. Vì thế căn cứ nguyên tắc có tiện nghi không chiếm là hỗn đản, Mục Duẫn Tranh nói: - Tôi muốn trứng vịt. Trứng vịt lớn, lợi ích thực tế hơn trứng gà. Tống Hi: - Không miễn phí. Đường Cao gian nan chuyển ra khỏi phòng, chuyển tới bên cạnh chum tương, đôi mắt lóe sáng: - Nam thần, tôi cũng muốn, tôi muốn gởi về nhà, ba mẹ tôi chưa từng nếm qua trứng ăn ngon như vậy! Mục Duẫn Tranh: -! Làm sao cậu biết ăn ngon! Tống Hi: - Không miễn phí. Đường Cao: - Đội trưởng có tiền trợ cấp. Kháo! Một đám con mẹ nó đều muốn ăn đòn! Mục Duẫn Tranh sờ sờ túi tiền, trống rỗng, mới nhớ thẻ tiền lương của mình sớm đã bị tịch thu, liền thương lượng: - Trước ký sổ, đợi tháng sau phát lương khấu trừ. Tống Hi: - Trứng vịt ba mươi lăm đồng, trứng gà ba mươi, tính xem một tháng tiền lương của anh có thể mua mấy. Mục Duẫn Tranh nhất thời cảm giác mình thật nghèo. Đường Cao cười ngượng ngùng: - Của tôi cũng từ tiền lương của đội trưởng khấu trừ, tôi muốn không nhiều, ba mươi trứng vịt hai mươi trứng gà là tốt rồi. Mục Duẫn Tranh: -! Thật muốn tấu hắn! Chờ tương nguyên liệu làm tốt, Tống Hi đi nhà thôn trưởng nhờ người thu trứng gà cùng trứng vịt, nhìn xem còn có mấy trứng ngỗng, cũng cùng nhau nhận. Đem từng bình tương xếp vào tầng hầm, chum tương cũng đã cạn đáy. Tống Hi đi ra ngoài không bao lâu thì làm thêm một chum tương trở về, mùi vị y hệt chum tương trước đó. Lý Bảo Điền vuốt bình tương ngâm trứng, hỏi: - Anh đem tương của Thủy Sinh ca cũng mang về nhà sao? Chị dâu sẽ đánh nhau với Thủy Sinh ca! Tống Hi đúng lý hợp tình: - Không phải yêu cầu, là tặng. Anh ngồi trên đầu giường sưởi của người ta nhìn chum tương ngoài cửa sổ miệng liên tục lẩm bẩm năm nay tương không đủ, còn nói không phải yêu cầu, tiểu Tống ca, anh cũng thật dám nói! Tống Hi thật tình oan uổng, hắn đúng là tìm tới cửa muốn nhờ người ta làm thêm một chum, ai biết chị dâu Thủy Sinh bình thường luôn keo kiệt đột nhiên lại hào phóng đem chum tương nhà mình cũng tặng tới đâu! Chẳng lẽ em dâu nhà mẹ đẻ của nàng thật sự mang thai hay sao? Xem ra nghiệp vụ sau này có thể gia tăng thêm một hạng trị liệu không dựng không dục, có thể gặp được một kẻ có tiền càng tốt hơn. Luôn không thấy trời mưa. Tống Hi tìm thôn trưởng, chuẩn bị mời đội đào giếng đến đào giếng. - Tôi muốn đào giếng ở tận đầu nam mảnh ruộng của tôi, dựa vào gần nhà Kỳ thúc, ngài nói với mấy nhà kia xem có muốn đem ống dẫn truyền qua hay không. Tôi đào giếng, tôi mua máy bơm cùng máy phát điện, nhưng ra khỏi đất của tôi thì tôi không quản. Bọn họ muốn truyền ống dẫn hay không hay cần tính tiền thế nào thì đừng tìm tôi, làm cho chính bọn họ thương lượng tốt lắm, ngày đào giếng trực tiếp thông báo là tốt rồi. Công tắc nguồn điện khóa lại, mỗi nhà một chìa khóa, mỗi lần dùng bao nhiêu điện tự mình ghi vào sổ sách, tôi không bao phí tiền điện. Tống Hi nói. Có những chuyện phải nói thẳng trước, phí tiền điện không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng cũng không thể làm coi tiền như rác. Hắn có thể cho người phương tiện, nhưng cũng không thể khiến cho người xem thành đương nhiên. Thôn trưởng đáp ứng, lại nhìn xem con chó khổng lồ ghé vào bên chân Tống Hi, khen một câu: - Con chó này bộ dạng thật tốt! Victor chuyên tâm cắn gót giày của Tống Hi, cũng chưa nâng ánh mắt. - Quân khuyển. Tống Hi sờ đầu Victor. Con chó mập này từ khi bị hắn giáo huấn một lần thì khôn hơn, gặp người cũng không nhe răng.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 39: Bấm để xem - Mấy người trong nhà của cậu lại đến? Lần này bọn họ lưu lại thời gian không ngắn. Thôn trưởng nói. - Phải. Tống Hi gật đầu: - Cũng sắp đi rồi, đã gần lành lại. Thôn trưởng thoáng do dự hỏi: - Lần trước tôi nghe trong núi có tiếng súng bắn đi? Tống Hi cười cười: - Phải đó, trong núi không phải có bầy sói sao, tôi nhờ bọn họ tìm người đuổi chúng nó vào trong núi sâu, cũng đuổi suốt vài ngày đâu! Hoàn toàn là trợn mắt nói lời bịa đặt. Thôn trưởng thở ra một hơi nhẹ nhõm: - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mọi người nửa đêm đều được ngủ kiên định. Tống Hi nói: - Năm nay không biết sao lại thế này, trong núi con thỏ đặc biệt nhiều, tôi còn chưa vào sâu bên trong, lần đó chỉ xoay xoay bên ngoài cũng đã bắt được không ít. Còn có tiểu Đa, chỉ dùng chưa đầy nửa ngày đã điêu về hơn hai mươi con. Thôn trưởng rít sâu một hơi thuốc, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: - Hồi đó cũng có một lần con thỏ đầy núi, tiếp theo đại hạn ba năm, con thỏ không bao lâu đều thành lương khô. Tống Hi không nói chuyện, đáy lòng có chút lạnh cả người. Đại hạn ba năm, người chết nhiều bao nhiêu! Niên đại kia còn chưa có lúa nước tạp giao, cũng không có phân hóa học cao sản! Thôn trưởng trầm mặc một lát, còn nói: - Năm trước ông trời không tốt, năm nay cho tới bây giờ còn chưa thấy trời mưa, hoa màu cũng khó sống. Trong thôn mỗi người bốn mẫu, giống như là Tống gia có tám mẫu được phân cùng một chỗ cũng là duy nhất trong thôn, bởi vì nhà bọn họ cần trồng dược liệu, hơn nữa vùng đất kia cũng không được tốt lắm. Trong thôn phân đất cũng là tính theo cấp bậc. Loại một mỗi người nửa mẫu, cách thôn gần nhất, trong thôn phần lớn gia đình đều trồng rau dưa đến tiền nhanh, mấy nhà hợp nhau đào một cái giếng, cũng không thiếu nước. Loại hai cách thôn xa hơn một chút, mỗi người một mẫu rưỡi, bởi vì vài năm thiếu nước nên ruộng lúa sửa thành ruộng cạn. Loại ba mỗi người hai mẫu, cách thôn rất xa, chiếu cố không tiện nên đều trồng hoa màu. Hoa màu dùng nước ít, chủ yếu dựa vào trời mưa, không đủ mưa mới dùng máy bơm nước tưới. Cũng là mấy năm trước có giếng, một hai chục hộ hoặc hai ba mươi hộ hợp nhau đào một giếng. Nếu hạn hán quá nặng lúc tưới nước cần xếp hàng thật lâu, nếu bỏ qua vụ mùa sẽ ảnh hưởng thu hoạch. Tống Hi xuất ra một xấp tiền thật dày: - Thúc, tôi đem ba mươi năm phí bao đất toàn bộ nộp lên. Theo như đầu xuân đã nói, tôi chiếu theo đất loại một xuất tiền, một mẫu một năm ba trăm, bao ba mươi năm. Chú đếm tiền, nếu không thành vấn đề hiện tại viết luôn công văn đi! Trong thôn quản lý thổ địa nghiêm khắc, người đi bị giảm, người tiến thì thêm. Mùa thu năm trước cha nuôi mất, trong thôn theo lệ cần cuối năm thu đất, nhưng lúc đó trong đất trồng dược liệu, phải đợi thu dược liệu rồi mới thu đất. Huống hồ trong thôn cũng không tăng thêm dân cư cần đợi phân đất, cứ như vậy kéo dài xuống tới bây giờ. Lúc mùa đông trời lạnh Tống Hi đã quyết định cần bao bốn mẫu kia, sau này thế đạo còn không biết sẽ như thế nào, trước tiên đem đất nắm trong tay rồi nói sau. Cầm bao công văn trong tay, Tống Hi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có đất, có nước, cũng sẽ không thiếu cơm ăn. Qua vài ngày nhìn xem, nếu thật sự không được thì mua càng nhiều phân hóa học tích trữ. Đi ra cửa nhà thôn trưởng, Victor ngậm ống quần Tống Hi đem người kéo về hướng quầy bán quà vặt. Tống Hi cắn răng cũng đi theo nó. Quầy bán quà vặt bán một chân gà năm đồng tiền, Victor một lần có thể ăn một chậu. Từ khi ở chỗ Lý Bảo Điền hưởng qua hương vị chân gà này, quầy bán quà vặt mỗi ngày nhập hàng cũng tăng lên gấp bội. Dẫn theo một bao chân gà lớn về nhà, Tống Hi vừa vào cửa liền kêu người: - Mục trưởng quan, có chân gà, tôi còn mua bánh đúc đậu, anh làm đồ gia vị, tôi trước tiên đem bánh đúc đậu ướp lạnh một chút, buổi trưa ăn vừa lúc! Ăn chân gà, Tống Hi một cái, Mục Duẫn Tranh một cái, Victor một chậu. Đường Cao đồng chí nhìn thấy. Tống Hi nói: - Bên ngoài làm không vệ sinh, cậu không ăn được. Bụng bị xuyên một lỗ, ngày lành muốn ăn gì ăn đó không còn tiếp diễn. Đường Cao cực kỳ u buồn. Tống Hi cảm thấy không quá nhân đạo, nói: - Đương nhiên, nếu đội trưởng nhà cậu biết làm đồ kho chúng ta có thể tự mình kho ăn một chút. Hai mắt Đường Cao giống như tiểu bóng đèn bắn về hướng thần trù đội trưởng. Mục Duẫn Tranh cũng không ngẩng đầu: - Không biết. Tống Hi nghĩ nghĩ nói: - Tôi có phương thuốc cổ truyền om thịt. Cha nuôi từng làm qua, ăn thật ngon. Hắn cũng chiếu theo mà làm, hương vị, đừng nhắc tới. Hai mắt Đường Cao biến thành đại bóng đèn: - Đội trưởng, nam thần có phối phương! Victor mãnh liệt cọ đùi cha của nó: - Gâu gâu! Cha, tiểu Đa muốn ăn thịt kho! Tống Hi không đợi người cự tuyệt, sưu một tiếng bỏ chạy đi tìm tài liệu. Xương heo, chạy sát thôn mua heo đất tìm người giết. Xương dê, không cần mua, có thể dùng của mình. Xương bò, ý đặc biệt chạy vào huyện thành một chuyến mới mua được. Đợi Tống Hi lái xe bán tải thắng lợi trở về, lại cầm đao chạy vào chuồng dê, Mục Duẫn Tranh đành phải yên lặng đi vào phòng bếp. Tống Hi trợ thủ, rửa sạch chặt xương, phóng gia vị tùy tay không sai tý nào. Mùi thịt kho bay ra thật xa. Tống Hi đi ra ngoài hái rau dưa, Lý Bảo Điền đỏ mặt hỏi: - Tiểu Tống ca, nhà anh lại làm đồ ăn ngon gì sao? Tuy nói mỗi lần tiểu Tống ca làm ăn ngon gì cũng phân cho nhà hắn một phần, mỗi lần hắn đều làm thịt hơn phân nửa, nhưng lần này thật sự là thơm quá! Dù là ở trong sân nhà mình hắn đều ngửi được! Hắn không phải thèm, thật sự! Anh của hắn còn nói, chỉ ngửi mùi cũng ăn được hai chén cơm đâu! Tống Hi nói: - Đang làm thịt om đâu, sau này còn có thịt om ăn, lần sau gọi anh của cậu theo giúp tôi đi bắt thỏ, quay về om cho cậu một chậu chân thỏ ăn.