Đam Mỹ [Edit] Sống Sót Tại Mạt Thế - Tu Thất

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 8 Tháng hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 179:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đẩy, Mục trưởng quan gục.

    Lột quần áo của Mục trưởng quan, nhớ tới quá trình cần chuẩn bị dài lâu lẫn phức tạp trước khi làm việc, Tống bác sĩ cũng có chút kháng cự.

    Mục trưởng quan dùng nhãn cầu đen sịt nhìn chằm chằm Tống bác sĩ.

    Tống bác sĩ trầm mặc đem Mục trưởng quan chuyển người lại.

    Mục trưởng quan:

    -!

    Làn da toàn thân đều đỏ.

    Tống bác sĩ xoa nhẹ một phen chỗ nhiều thịt nhất trên người Mục trưởng quan, trầm mặc một lúc lâu, lại đem người lật ra, vẻ mặt khó xử:

    - Hay là, anh ở trên?

    Mục trưởng quan dùng một khuôn mặt than như người chết, dễ dàng tới tay.

    Tới tay.

    Thành công.

    Sáng sớm Tống Hi xuống giường, thần thanh khí sảng, cảm khái, thái dương bổ dương đúng là tốt quá, năm xưa phóng máu nên thân thể có chút chột dạ lại có thể tốt hơn rất nhiều, quả thực là nỗi vui ngoài ý muốn.

    Mục Duẫn Tranh nhìn xem Tống bác sĩ vui vẻ đánh quyền bên ngoài, sờ sờ hai chân mềm nhũn cùng vòng eo mỏi nhừ của chính mình, yên lặng cào tường. Mẹ nó, hắn mới là mặt trên đâu! Hoàn toàn không giống như trong sách nói! Ngay cả buổi sáng còn cần làm sao hầu hạ bác sĩ mặc quần áo dùng cơm hắn đều kế hoạch xong xuôi!

    Đường Cao dậy sớm cắt cỏ trở về, chứng kiến bộ dáng xương sống thắt lưng chân mềm nhu nhược của đội trưởng nhà mình, yên lặng trầm mặc – nam thần khẩu vị thật nặng nề, đội trưởng là tháo hán tử da dày thịt béo cũng hạ được miệng, nghịch CP làm sao bây giờ!

    Mục Duẫn Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Cao một cái, nhịn xuống ý niệm trong đầu muốn đem người gọi ra sân sau đàm nhân sinh – xương sống thắt lưng chân mềm chỉ sợ đánh không lại.

    Tống Hi đánh một bộ quyền, cảm thấy được trên người có khí lực dùng mãi không hết, liền gọi con chó mập:

    - Tiểu Đa, cùng cha ra cửa tản bộ!

    Một người một chó tản bộ vào trong núi, Tống Hi chạy ra một thân mồ hôi mới dừng lại, cảm thấy được trên người cũng thả lỏng. Sau đó đã phát hiện một ít dấu vết.

    Trong núi sâu ít người lui tới, nhân loại lưu lại chút dấu vết.

    Lúc này tiểu Đa cũng chạy tới, gâu gâu gâu kêu Tống Hi đi về một hướng khác.

    Tống Hi ôm lấy tiểu Đa nhu nhu đầu chó nói:

    - Đi thôi, nên trở về nhà ăn cơm. Lúc xuống núi cậu muốn ăn gì thì điêu cái gì.

    Tiểu Đa hướng trong núi cúi đầu kêu hai tiếng, đi theo Tống Hi xuống núi.

    Tống Hi không quay đầu lại, cũng không muốn đi bên trong xem xét. Đầu năm nay vào trong núi còn có thể làm gì đâu, đơn giản vì một ngụm đồ ăn. Trong núi có lão hổ, chỉ sợ ở trong mắt người đói bụng thịt của lão hổ còn có giá trị hơn hổ cốt đi!

    Tống Tiểu Đa điêu về một con dê núi, còn sống. Tống Hi nhìn xem, là dê cái, liền ném vào trong chuồng dê, bắt một con dê con ra làm thịt. Bầy dê trong nhà càng lúc càng lớn, mỗi lần sinh dê con, con cái lưu lại, dê đực thì một đao làm thịt ăn.

    Mục Duẫn Tranh thu thập lòng dê.

    Tống Hi ngồi bên cạnh.

    Đường Cao:

    - Hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc..

    Đội trưởng thật hiền huệ!

    Đội trưởng hiền huệ như vậy hắn cũng muốn cưới một người!

    Chỉ sợ nuôi không nổi!

    Đường Cao trạc trạc Tống Hi nói:

    - Nam thần, trong nhà có đậu đỏ không?

    Tống Hi gật gật đầu:

    - Có.

    Đường Cao trộm liếc đội trưởng, càng nhỏ giọng:

    - Làm cơm đậu đỏ thôi!

    Tống Hi liền hiểu, lúc này đem Đường Cao đưa ra sân sau, học Mục trưởng quan cùng Đường Cao bạo lực đàm nhân sinh.

    Đường Cao rưng rưng nước mắt. Vì sao nam thần hung như vậy, mới ngủ xong lão bà lại gia bạo cậu em vợ! Còn có thể khoái trá ngủ đội trưởng nhà hắn hay không!

    Đêm đó, nếm qua thịt dê, tắm rửa, lên giường.

    Ngày hôm sau, Mục Duẫn Tranh xuống giường, bước chân hơi phù phiếm, liền lâm vào hoài nghi bản thân thật sâu. Thân thể khỏe mạnh, đang lúc tráng niên, lại không thỏa mãn được lão bà, làm sao bây giờ!

    Tống Hi cũng đang lo lắng làm sao bây giờ. Tuy rằng hắn đã sớm nửa đường bỏ dở không muốn làm thần côn, nhưng rốt cục cũng là chính thống đạo gia tâm pháp, năm đó tu luyện ra tới linh lực dù quá loãng vẫn còn lưu lại, kết quả không biết sao lại đem Mục trưởng quan thái bổ. Một hồi hai hồi không nói, số lần nhiều hơn, dù thân thể Mục trưởng quan làm bằng sắt cũng không chịu nổi!

    Cẩn thận suy nghĩ một phen, Tống Hi cùng Mục trưởng quan phân ổ chăn ngủ.

    Mục trưởng quan càng thêm tối tăm. Không thỏa mãn được bác sĩ, bị bác sĩ ghét bỏ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

    Tống bác sĩ cùng Mục trưởng quan còn chưa nghĩ ra làm sao bây giờ, Trầm Việt lại mang tới một tin tức không biết là tốt hay là xấu.

    Ba tỉnh phía nam nạn lụt tuyệt thu, cuối tháng 10 chính thức quân quản.

    Mọi người trầm mặc.

    Quân quản, chỉ sợ bên kia đã xảy ra tai vạ không thể thu thập. Từ trước tới nay quốc gia đem quân sự cùng chính trị tách ra, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, làm sao cần áp dụng biện pháp quân quản!

    Người nếu cực đói, thật sự chuyện gì cũng làm được.

    Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

    - Trong núi có một đám người, theo dấu vết lưu lại mà xem, ít nhất có mười mấy.

    Sắc mặt Trầm Việt thay đổi, nói:

    - Đã biết, tôi sẽ cho người chú ý. Nơi này mọi người cũng phải cẩn thận, trong nhà đừng thiếu người.

    Mục Duẫn Tranh híp mắt, hỏi:

    - Có phải đã xảy ra chuyện hay không?

    Trầm Việt thở dài nói:

    - Huyện bên có một thôn nhỏ thật hẻo lánh bị cướp, đã chết ba, bị thương mười mấy. Chết một nhà ba người, bị diệt môn.

    Lúc mặt trên nhận được tố giác đuổi qua người đã sớm chạy, đến bây giờ còn chưa đem người bắt được.

    Đường Cao cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nơi này của nam thần bình tĩnh tường hòa, cuộc sống giàu có, thậm chí còn tốt hơn gia đình của bọn họ trước kia, giống như là chốn yên vui. Nhưng ở địa phương khác đang trình diễn từng màn sinh tồn, đói khát, gian nan, huyết tinh. Nếu không phải lúc đó hắn quyết tâm cùng em họ động thủ hoàn toàn vạch mặt, chỉ sợ cha mẹ hắn còn phải tiếp tục uất ức trong thôn nhỏ kia ngao qua ngày đâu!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 180:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối tháng 10, quân đội lái vào ba tỉnh phía nam chính thức quân quản.

    Tống Hi đem một mẫu lúa nương thu về, không thuê người, tự cắt. Chỉ gọi Lý Bảo Điền qua giúp đỡ.

    Sản lượng lúa nương nguyên sinh không cao, dù hầu hạ thật tỉ mỉ còn bón phân đầy đủ cũng chỉ được không đầy bốn trăm cân lúa, chờ xay lúa xong thì càng thiếu. Tống Hi luyến tiếc tặng người nên đều lưu lại.

    Cuối tháng 10, trời đã rất lạnh. Tuy rằng còn chưa xuống 0 độ, người trong thôn nếu không có chuyện gì cũng không muốn đi ra ngoài.

    Tống Hi đi lão Chung gia mua một xe than trở về, dùng lương thực mua.

    Lão Chung luôn vẻ mặt đau khổ. Hiện tại than đá bị quản chế, thống nhất do quốc gia bán, không cho tư nhân buôn.

    Nhưng mắt thấy trời sắp lạnh, bên này còn không có động tĩnh bán than, Tống Hi có chút bận tâm.

    Đợi khi trong huyện đem than đưa xuống nông thôn, Tống Hi biết lo lắng của mình cũng không dư thừa.

    Giá than cũng không nâng lên, cùng giá với lần mắc nhất của mùa đông năm trước, hai ngàn đồng một ngàn cân than. Nhưng có thể dùng lương thực đổi, hai trăm cân lương thực có thể đổi một ngàn cân than. Hai trăm cân lương thực giá bao nhiêu, quốc gia bán cho dân chúng năm đồng một cân. Quốc gia thu lương từ trong thôn bảy tám đồng một cân.

    Giá chênh lệch có chút lớn, trong thôn rất nhiều người đều do dự. Cũng không thể không do dự, nông dân dựa vào đất vườn ăn cơm, trước kia còn có thể trồng rau dưa bán tiền, hiện tại đều trồng hoa màu, trong tay không có tiền mặt, thật nhiều gia đình thiếu tiền vô cùng.

    Nhiều gia đình đều lấy lương thực đổi than. Hai trăm cân lương có thể đổi một ngàn cân than, có hai ngàn cân than có thể qua một mùa đông ấm áp. Năm nay thu hoạch cũng không kém, bốn trăm cân lương thực vẫn có thể lấy đi ra.

    Đi theo tới bán than là một trung đội dưới quyền Trầm Việt. Trung đội trưởng nhìn xe chứa lương thực cùng Tống Hi khoe khoang:

    - Liên trưởng chúng tôi đưa chủ ý này cho chủ tịch huyện, tốt lắm đi! Mùa đông năm nay trong huyện sẽ không có người chịu đói, chúng tôi đại khái cũng có thể được chia nhiều thêm một ít lương ăn được vài bữa cơm no.

    Tống Hi cười cười. Quả thật dễ dùng, nhưng có chút tổn hại. Có thể tận lực lớn nhất khu ra lương để dành trong miệng nông dân tiếp tế cho dân thành phố không có cơm ăn, ở thời kỳ đặc thù này quả thật phải kêu một tiếng tốt lắm.

    Tống Hi thật buồn bực.

    Đêm trước Liễu Diệp sinh một đứa con trai, đêm qua Lý Lâm sinh một đôi long phượng thai.

    Đều là Tống Hi đỡ đẻ.

    Lý Bảo Cương:

    - Hắc, hắc, hắc hắc..

    Trịnh Sưởng:

    - A, ha ha ha..

    Hai ba ba ngốc.

    Mục Duẫn Tranh đưa cho hai ba ba cười ngốc mỗi người một bình bột sữa dê.

    Lý Bảo Cương:

    - Hắc, hắc, hắc, tôi có đứa con!

    Trịnh Sưởng:

    - A, ha ha, tôi cả con gái con trai đều có!

    Tống Hi:

    -!

    Chính là hai ngốc hàng này nửa đêm đem một đại lão gia như hắn từ trong chăn mền đào ra cấp lão bà của bọn họ đỡ đẻ, thật buồn bực.

    Tống Hi giảng giải cho hai ngốc ba ba một phần hạng mục nuôi nhi đồng trong mùa đông, còn sợ người không nhớ được lại viết xuống, mỗi người một phần.

    Đuổi đi hai ngốc ba ba, Tống Hi lấy ra hạt vừng chuẩn bị rang.

    Mục Duẫn Tranh nhóm lửa, dưới sự chỉ huy của Tống Hi thật cẩn thận khống chế độ lửa.

    Đường Cao ngồi bên cạnh chống cằm nhìn nam thần dùng tay rang hạt vừng, nhìn thấy nhìn thấy, vươn tay vào trong chảo bốc một nắm.

    Sau đó.

    - Ngao ngao ngao, thật nóng thật nóng!

    Đường Cao súy lên móng vuốt bị nóng phỏng gào khóc kêu chạy đi.

    Đường cha:

    -!

    Thật muốn giả vờ không biết tên ngốc kia, đáng tiếc bộ dạng quá giống, muốn giả bộ cũng không làm được.

    Đường mẹ thật u buồn:

    - Đường Cao trước kia không ngu như vậy. Tiểu Tống a, cậu không sợ nóng sao?

    Tống Hi nói:

    - Không ngại, tôi đã thói quen, trước kia lúc bào chế dược liệu có một chút cũng cần cực nóng, nhanh một ít thì vô sự.

    Khi đó cha nuôi vì muốn cho hắn khắc sâu ghi nhớ thuận tiện luyện tập linh lực còn buộc hắn dùng tay không.

    Rang xong hạt vừng, dùng cối xay nhỏ mài ra dầu vừng, làm tương vừng, nếm thử hương vị, thật thành công.

    Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh hếch cằm, thành tựu mười phần.

    Mục Duẫn Tranh hận không thể lập tức đem người kéo vào phòng đặt lên giường, nhớ tới số lượng một tuần hoạt động một lần trên giường, mặt lại đen thui.

    Tống Hi cầm hai chai dầu vừng hai chai tương vừng đi ra:

    - Cấp hầu tử, làm cho Đường Cao mang qua, tặng thêm một ít củ cải cùng cà rốt.

    Đường Cao giơ móng vuốt gom tới:

    - Nam thần, đau quá.

    Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc đi lấy thuốc trị phỏng thô bạo lau cho chiến hữu ngu xuẩn.

    Đường Cao:

    - Ngao ngao ngao!

    Mẹ nó, đội trưởng bôi thuốc còn đau hơn nam thần! Còn nữa, đội trưởng biết thuốc phỏng đặt ở đâu vì sao không nói sớm? Quá âm hiểm! Không phải là vì tiến phòng của hai người quên gõ cửa sao, còn tính toán tới bây giờ! Tâm nhãn nhỏ như vậy, nhất định sẽ bị nam thần ép cả đời không thể lật người!

    Đường Cao giận mà không dám nói gì, ở trong lòng đem đội trưởng nhà bọn họ nguyền rủa một trăm lần, lại tiến tới trước mặt Tống Hi tha thiết mong chờ xem người ăn hạt vừng rang đường. Hạt vừng rang đường trắng, khẳng định ăn ngon cực kỳ.

    Tống Hi múc một muỗng.

    Đường Cao há to mồm.

    Cổ tay Tống Hi quanh quẩn một vòng đút vào miệng Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh đem ý niệm nguy hiểm muốn đánh tơi bời chiến hữu ngu xuẩn tạm thời đè ép xuống.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 181:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Cao rưng rưng mà đi, chạy tới chuồng dê sân sau nhìn đàn dê béo chơi u buồn. Đội trưởng cùng nam thần đều rất xấu rồi, cũng đã không thể yêu!

    Trên đỉnh nhà ấm, đồng dạng cũng đang chơi u buồn tiểu Đa hừ hừ, ngay lúc chiến hữu Đường Cao u buồn xong trở về đột nhiên nhảy dựng xuống, thành công đem người áp ngã sấp, đứng lên, ngửa đầu, thản nhiên rời khỏi.

    Đường Cao càng thêm u buồn, ngay cả con chó cũng khi dễ hắn, ngày tháng thật không tốt!

    Tháng 11, càng lúc càng lạnh, gió tây bắc cạo lên mặt rát bỏng như là dùng dao cạo.

    Tống Hi nhìn lúa mì vụ đông, nghĩ nghĩ, đáp nhánh cây nơi bờ ruộng, đem thân rễ bắp chất đống đi lên. Về phần có phát ra nổi tác dụng giữ ấm hay không, ai biết được!

    Nhà ấm một năm hai đợt bắp, Tống Hi cũng không thiếu thân rễ bắp sót lại sau khi thu hoạch. Đó là một vật tốt, có thể đốt, cũng có thể đút cho dê cùng bò ăn. Dân chăn nuôi A Cổ Lạp năm nay dời tới cũng đã hơi trễ, không được phân đất vườn, lương thực cùng củi lửa trong nhà cũng không đủ. Tống Hi tặng cho họ hai xe thân rễ bắp cho súc vật ăn, còn dùng bắp thay đổi phân hữu cơ.

    Lúc Lý Toàn Căn bày tiệc rượu mừng đầy tháng cho cháu nội lại đau đầu thêm một lần. Lệ thường trong thôn, trừ bỏ gia đình người thân cận đến ăn tiệc đầy tháng phần lớn là nữ nhân. Mà những nữ nhân ở nông thôn cơ hồ một năm không gặp thức ăn mặn, lượng cơm ăn cũng không kém hơn hán tử bao nhiêu, hơn nữa còn luôn sẽ mang theo nhi đồng. Nhi đồng nhà mình chưa đủ, còn mang cả nhi đồng nhà thân thích. Một nữ nhân, chia đều mang theo ba đứa bé.

    Lần này Lý Toàn Căn cũng không dám làm đồ ăn chú ý như ngày cưới của con trai, toàn bộ chỉ chiếu theo lợi ích thực tế. Trừ bỏ bánh mì cùng cơm xứng rau xào trên bàn chủ nhân, những bàn khác đều là bánh bắp, cơm cao lương, đồ ăn thập cẩm. Đôn khoai tây, đôn đậu hủ, xào khoai tây, xào đậu hủ khô, thịt không nhiều không ít, sẽ không để cho người xem mình thành coi tiền như rác, cũng không khiến cho người lật cả đĩa đồ ăn cũng không thấy có gì để ăn.

    Đậu hủ là do Lý Tam Pháo đặc biệt làm. Tống Hi khiêng hai túi đậu tương qua, cũng đi theo làm thật nhiều. Đương nhiên là cần đông lạnh mang về từ từ ăn.

    Thai song sinh của nhà Lý Lâm Trịnh Sưởng cũng đãi tiệc đầy tháng, rốt cục là cô gái gả ra ngoài, cho nên điệu thấp hơn Lý Bảo Cương, người đến dự đều là người trong nhà, không có người ngoài.

    Lý Lâm vừa tra ra có thai không bao lâu cha mẹ chồng liền từ thành phố dời qua thôn, cùng hai vợ chồng ở chung trong nhà của Lý Kỳ, chiếu ứng phụ nữ có thai, cũng giúp đỡ con trai làm việc thoải mái. Hai lão nhân đều là người hiểu lý lẽ, cũng không chiếm tiện nghi của người, cùng hàng xóm xung quanh qua lại không tệ lắm.

    Tống Hi ăn hai bữa tiệc đầy tháng liên tục, nói với Mục Duẫn Tranh:

    - Con gái của Trịnh Sưởng bộ dạng tốt, lớn khẳng định đẹp.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Chỉ là một con khỉ con nhiều nếp nhăn, có chỗ nào nhìn ra sẽ đẹp?

    Tống Hi kéo kéo da mặt hắn, nói:

    - Đi đem ảnh chụp thời nhỏ của anh đưa cho tôi xem. Ai, thật muốn có một tiểu quan quân mặt than, nếu tấu nhất định rất sung sướng!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Đường Cao vốn chuyên chú nghe vách tường đội trưởng cùng nam thần nhất thời liền kích động. Thật không hổ là nam thần, điều này mà cũng nghĩ ra được! Đúng vậy, tấu tiểu đội trưởng mặt than khẳng định thật thích!

    Không biết đội trưởng có thể sinh con được hay không.. lần trước Bạch Chân truyền vài quyển tiểu thuyết nam nhân có thể sinh con.. nói không chừng còn có thể sinh ra một tiểu nam thần..

    Hắc hắc hắc hắc..

    Không biết đội trưởng có thiên phú dị bẩm cao lớn như vậy hay không..

    Mục Duẫn Tranh đi lên lầu hai cầm xuống xấp album ảnh chụp thời thơ ấu của mình, tiện thể đem Đường Cao xách ra sân sau đánh một trận.

    Tiến vào tháng 12, Tống Hi đem nhà ấm trồng lúa nương thu thập ra trồng lúa nếp. Tính toán thời gian thành thục, hẳn là khoảng tháng tư tháng năm năm sau, lúc trời vừa ấm lại.

    Trời càng lạnh, nhà ấm cũng cần thêm than lúc nửa đêm. Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao luân phiên thức nửa đêm, Tống HI cũng có chút sầu muộn.

    Mỗi lần Mục Duẫn Tranh rời khỏi mền xuống giường luôn rất lạnh, đợi hắn trở về cũng đã qua một giờ, quá vất vả, cần thuê người.

    Nhưng Đường thúc Đường dì cùng Chu dì đều cảm thấy trong nhà đã có ba thanh niên, ai cũng mạnh khỏe, chút việc như vậy còn đi thuê người thì không thể nào nói nổi. Hơn nữa thuê người cũng phiền toái. Hiện tại tiền không đáng giá, thuê người định tiền công cũng khó khăn. Cấp lương thực, trong thôn cũng không thiếu lương thực ăn.

    Đường thúc trực tiếp đem hành lý của Đường Cao cuốn lại ném vào trong phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm.

    Tống Hi:

    -!

    Chú thật có lực hành động, đây là con ruột của ngài!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Đỡ phải để cho tên hỗn đản nào luôn cố gắng chui vào phòng phía đông, điểm khen Đường thúc.

    Đường Cao:

    - Đem tiểu Đa cho tôi, tiểu Đa cho tôi!

    Vì thế Đường Cao liền kéo theo Tống Tiểu Đa cùng đi trực đêm đốt nồi hơi.

    Từ tháng 11 chuyển lạnh cũng không thấy tuyết rơi, nhưng nhiệt độ ngày càng thấp, giữa tháng 12 cũng đã là – 15, 16 độ.

    Trong thôn thật nhiều gia đình đều cảm thấy may mắn năm nay đã dùng lương thực đổi than.

    Lúc này phía nam tuyết rơi.

    Nhất là mấy tỉnh vùng duyên hải, một hồi đại tuyết kéo dài suốt ba ngày còn chưa ngừng, nhiệt độ còn thấp hơn chỗ của Tống Hi.

    Đường Cao nói:

    - Núi băng Bắc Cực trôi tới chí tuyến bắc thì nhanh chóng hòa tan, bên kia phỏng chừng phải đợi núi băng toàn bộ hòa tan mới có thể khá hơn một chút!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 182:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi trầm mặc nhìn hình ảnh.

    Mục Duẫn Tranh:

    - Toàn bộ thế giới đều nhìn chằm chằm tòa núi băng này, quốc gia đã sớm làm chuẩn bị. Sẽ có tổn thất, nhưng nhân viên thương vong sẽ không nhiều lắm.

    Tống Hi chỉ chỉ hình ảnh đường ven biển kết một tầng băng mỏng, nói:

    - Ven biển dùng cơm, làm ruộng dùng cơm, sinh kế toàn bộ bị hủy.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc, nói:

    - Đất liền phía tây xây nhiều nhà ấm nông trường cỡ lớn, bên kia người thiếu, hẳn sẽ từ đông nam di chuyển dân cư đi qua.

    Tống Hi càng trầm mặc. Quốc gia bỏ vốn xây dựng nông trường lớn toàn bộ đều quốc hữu, thực hiện chế độ công điểm, đoạt được đều đưa về quốc gia thống nhất an bài, nói vậy có thể ở hạn độ lớn nhất bảo đảm thức ăn cho dân chúng trong cả nước. Nhưng chế độ công điểm cũng tồn tại tai hại rất lớn, nếu gia đình nào có gánh nặng lớn hoàn toàn ăn không đủ no, tỷ như là gia đình Ngưu Khôn từ đông bắc nông trường chạy tới.

    Cuối tháng 12, toàn bộ trường tiểu học thả nghỉ đông.

    Trong huyện rất nhanh thu thập ký túc xá cùng phòng học trong trường, an bài một nhóm người vào ở, người vào ở giao phí sưởi ấm cùng đồ ăn, giống như mùa đông năm trước thống nhất cung ấm, thống nhất ăn chung nồi. Bên Trầm Việt mỗi ngày đều phải phân ra mấy trung đội đến trường học luân phiên tuần tra duy trì trật tự.

    Tình huống trong thành phố cũng như vậy. Niên đại tai họa, trong thành phàm là người có thể đi đều đi rồi, lưu lại phần lớn là người thường bản địa không có con đường không có chỗ cậy nhờ, dựa vào mỗi tuần mua một lần đồ ăn điền bụng. Sau khi bắt đầu mùa đông trong thành cũng thu thập ra thống nhất cung ấm, hiện tại trời lạnh không chịu nổi, dân thành phố cũng được an bài đi vào, mỗi tuần một lần lương thực cũng không tiếp tục bán, đổi thành thống nhất ăn chung nồi. Đương nhiên toàn bộ đều dựa vào tự nguyện.

    Nguyên Đán Lưu Kim Bảo trở về nhà. Trường học của họ cũng thả nghỉ đông sớm, thời gian nhập học cũng chờ định sau.

    Tống Hi truyền cho Trần Tiểu Bàn vài phối phương trị liệu lưu cảm cùng tổn thương do giá rét, đều là phí tổn không quá cao tài liệu dễ tìm còn có thể đại quy mô đi vào sản xuất.

    Viết xong phối phương sau đó truyền đi, Tống Hi thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại liền đối diện một khuôn mặt to cười híp mắt.

    - U, cháu trai!

    Tống Hi nghiêm mặt, một tay đẩy khuôn mặt áp sát vào mặt mình, nói:

    - Chú tới làm gì?

    Người kia rất bất mãn:

    - Tống Tiểu Hi, chú ý thái độ của cậu! Đây là khẩu khí nói chuyện với chú của mình sao?

    Tống Hi lại đem người đẩy ra, không chút khách khí:

    - Thiếu nhận thân thích, tôi họ Tống, chú họ gì?

    Người kia nhất thời vui vẻ lên:

    - Họ Khúc tên Dương, là tiểu sư thúc của cậu!

    Khúc Dương cầm mặt Tống Hi đánh giá một lần, gật gật đầu:

    - Không sai, thân thể tốt lên rất nhiều, ăn đồ bổ gì sao?

    Tống Hi đẩy tay Khúc Dương, nhìn ra ngoài kêu:

    - Mục trưởng quan!

    Mục Duẫn Tranh lập tức đi vào, thấy trong nhà trống rỗng thêm một người, nhất thời rùng mình.

    Tống Hi chỉ Khúc Dương, nói:

    - Chém hắn.

    Mục Duẫn Tranh vốn định đi trong núi luyện đao, đoản đao luôn quấn trên chân, lúc này liền rút ra đề phòng nhìn Khúc Dương. Người này có thể không làm kinh động bất luận kẻ nào lẻn vào nhà không bị phát hiện, thực lực không thể khinh thường.

    Khúc Dương:

    -!

    Nuôi nhi đồng bất hiếu, thật ưu thương.

    Chứng kiến thân dưới hơi phù phiếm của thanh niên cầm đao, nhìn nhìn lại thần sắc cũng khá hơn của cháu trai, Khúc Dương liền vi diệu.

    Kháo, cháu trại lại tìm một đỉnh lô!

    Khúc Dương lập tức quay đầu đánh giá Tống Hi.

    Hắc hắc hắc hắc..

    Tống Hi nghiêm mặt:

    - Thứ nhất, hắn không sợ bị đánh, có thể yên tâm chém. Thứ hai, hắn sờ mặt của tôi.

    Mục Duẫn Tranh lập tức cầm đao xông tới.

    - Di?

    Khúc Dương kêu một tiếng. Đao pháp nhìn hơi quen mắt, đao nhìn cũng hơi quen mắt. Cho nên nói, hắn đây là đã có cháu trai thứ hai! Cháu trai cả còn đem cháu trai thứ hai thái bổ!

    Lần này quả nhiên không uổng công!

    Mục Duẫn Tranh đem Khúc Dương từ trong phòng chém lui ra trong sân.

    Thậm chí còn chưa đụng được góc áo của người ta.

    Thanh âm đánh nhau hấp dẫn mọi người đi ra xem, đều xem ngây người.

    Đường Cao:

    -!

    Đội trưởng quả nhiên chỉ có thể khi dễ một mình hắn, yếu phát nổ!

    Tiểu Đa thấp giọng rít gào dùng móng vuốt cào cấu, bị Tống Hi nhấn đầu ngồi yên dưới đất.

    Đường cao đi đường vòng dọc theo chân tường tới gần Tống Hi, tha thiết mong chờ cầu giải đáp.

    Tống Hi nói:

    - Sư đệ của lão gia tử nhà tôi, đến cọ cơm, không cần để ý.

    Đường Cao nhất thời liền cảm thấy kính nể. Nam thần quả thật là cao nhân, người nhà vẫn là cao nhân! Chuyển nhà ngàn dặm đến cậy nhờ nam thần, mình thật sự rất anh minh cơ trí! Cho mình điểm khen!

    Mục Duẫn Tranh càng đánh càng ổn, đao đao trực chỉ yếu hại.

    Khúc Dương không còn kiên nhẫn, oa oa gọi bậy:

    - Hai đứa nhỏ này thật quá đáng, muốn khi sư diệt tổ sao!

    Tống Hi kêu Mục Duẫn Tranh ngừng, yên lặng nhìn Khúc Dương, hỏi:

    - Nói đi, chú rốt cục tới làm gì?

    Khúc Dương sưu một chút lướt qua phòng tuyến của Mục Duẫn Tranh vọt tới bên người Tống Hi, nắm lấy mặt hắn nói:

    - Đương nhiên là đến thăm cháu trai cả của tôi, a, còn có cháu thứ hai!

    Nói xong nhìn thoáng qua Đường Cao.

    Đường Cao phi thường tự giác tránh né náo nhiệt.

    Khúc Dương bắt mạch cho Tống Hi, gật gật đầu, nói:

    - Rất tốt, cứ như vậy còn sống đi, có thể làm liền làm, đừng gia tăng thêm gánh nặng cho mình.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 183:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nói cháu cả đã sớm chặt đứt thuốc, nhưng rốt cục là dược nhân, còn là thuần dương thân thể, giống như là viên thập toàn đại bổ đan, hấp dẫn người thật sự. Nếu không nhờ có sư phụ che chở, nhị sư huynh lại dẫn người từ nhỏ làm nghề y để dành thật nhiều công đức, nói không chừng thực sự có kẻ đui mù tà tu tìm tới cửa. Hiện tại ngừng thuốc đã lâu, lại tìm một đỉnh lô, không còn nguyên dương cũng tổn hại dược hiệu, hơn nữa mấy năm gần đây tích góp thật nhiều công đức, an toàn không cần tiếp tục lo lắng, rất tốt, rất tốt.

    Khúc Dương thấy Tống Hi không có việc gì, chui vào bếp lật tủ lạnh, vét sạch hơn phân nửa liền chuẩn bị chạy lấy người.

    Tống Hi chặn cửa bếp, sâu kín nói:

    - Tôi nhớ được người xuất gia không ăn thịt.

    Khúc Dương:

    - Lão tử cũng không phải đầu trọc (hòa thượng).

    Tống Hi chỉ chỉ Mục Duẫn Tranh:

    - Giúp giải quyết.

    Luôn thái bổ sẽ chết người, không thái bổ sẽ đem Mục trưởng quan chết ngạt.

    Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không hiểu nhìn Tống Hi.

    Tống Hi nói:

    - Hai người tán gẫu, tôi đi phía trước nhìn xem, hình như có người xem bệnh.

    Tống Hi đi phòng trước bốc thuốc cho thôn dân bị đau nửa đầu, lúc quay trở lại thấy Khúc Dương vẻ mặt đáng tiếc nhìn Mục Duẫn Tranh.

    - Đáng tiếc, người này những năm qua bị tổn thương quá nhiều, tuy rằng được cậu điều dưỡng cũng không khác gì người bình thường, nhưng tu luyện không được. Ai, đáng tiếc tư chất tốt như vậy!

    Khúc Dương than thở, dùng sức bóp bả vai Mục Duẫn Tranh một cái.

    Mục Duẫn Tranh lập tức tuôn mồ hôi lạnh.

    Tống Hi lật tay, tiểu đao hướng bàn tay đen kia bay qua.

    Hai ngón tay Khúc Dương kẹp tiểu đao, lắc đầu:

    - Nhìn cậu nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ! Không muốn thái bổ hắn thì chầm chậm, mỗi lần thái bổ xong rồi lập tức đả tọa tu luyện, phỏng chừng qua một hai ba năm thì được rồi. Đến lúc đó nếu còn muốn tiến một bước thì tới tìm tôi.

    Khúc Dương thở dài một hơi còn muốn chạy.

    Tống Hi lại ngăn cản, duỗi tay ra:

    - Quà gặp mặt!

    Khúc Dương biệt khuất nhìn đứa cháu mới nhận, rốt cục nhịn đau rút ra một cái túi nhỏ.

    Tống Hi nhìn nhìn, túi trữ vật cấp thấp nhất, cũng giống như mấy cái của hắn trước kia, đựng dược liệu, rõ ràng đã sớm chuẩn bị xong cho hắn còn lấy ra mượn hoa hiến phật, rất tùy tiện! Sư thúc như vậy bảo ai hiếu thuận được chứ!

    Khúc Dương càn quét xong tủ lạnh của cháu trai, lại từ chuồng dê sân sau sờ soạng hai dê béo, chạy.

    Tống Hi đem túi nhỏ đổ ra giường, trừ bỏ dược liệu còn có một ít mầm móng.

    Mục Duẫn Tranh ngồi nơi mép giường gắt gao nhìn Tống Hi. Quá khứ của Tống bác sĩ hắn đã được nghe vị tiểu sư thúc không đáng tin nói ra một ít, cũng rốt cục biết vì sao hoạt động trên giường sẽ có số lượng một tuần một lần. Hắn sớm biết Tống bác sĩ sợ lạnh, nguyên lai là vì bị lấy máu tổn hại nguyên khí. Nếu hiện tại có phương pháp khôi phục, hắn đương nhiên nguyện ý nhiều đến vài lần, nhưng Tống bác sĩ nhất định là không muốn – Tống bác sĩ thương hắn như vậy!

    Mục Duẫn Tranh tự hỏi thật lâu cũng không nghĩ ra biện pháp làm sao để mình bị thái bổ thêm nhiều lần, không khỏi có chút nhụt chí. Đánh không lại lão bà thật sốt ruột, bằng không có thể bằng vũ lực đẩy ngã lão bà chủ động bị thái bổ..

    Khoan khoan, trên tay lão bà đang cầm cái gì?

    Tống Hi nghiêm mặt thu thập đoàn nhân sâm bị người trói như dùng trói bắp, thật tình không còn cách nào khác với tiểu sư thúc của hắn. Cho dù là nhân sâm nhân công gieo trồng, cũng đã hơn mười năm, một bó lớn như vậy cũng được hơn mười gốc, thật quá thô bạo.

    Mục Duẫn Tranh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bó nhân sâm bị trói thật đáng thương.

    Tống Hi chỉ chỉ cái hộp bên cạnh nói:

    - May mắn gốc nhân sâm hoang dại hơn trăm năm này còn biết một mình phóng, bằng không gặp một lần đánh một lần.

    Đánh không lại cũng cọ cho hắn một thân bụi.

    Thu thập xong dược liệu lộn xộn, Tống Hi nghiêng đầu cười cười:

    - Trưởng qua qua đây hôn một cái.

    Trưởng quan lập tức hôn đi lên, vừa hôn vừa áp người lên giường.

    Trước khi cầm giữ không được, Tống Hi đem người đẩy ra:

    - Ngày mốt mới có thể.

    Mục Duẫn Tranh cực kỳ uể oải.

    Trần gia phái người tặng một xe dược liệu đi tới.

    Tống Hi đem một đám thuốc đã làm xong tặng ra ngoài, còn sao lên hai con heo cùng bốn con dê hai con hoẵng đều còn sống.

    Tống Hi truyền qua phối phương làm thuốc đã sớm đưa tới phía nam, phỏng chừng số thuốc do chính tay hắn chế tạo thủ công sẽ được xem thành đợt thuốc xa hoa cầm đi đền đáp quan hệ, khả năng dùng cho nhân dân cũng không nhiều. Điểm này Tống Hi cũng rộng thoáng, chỉ cần kết quả cuối cùng là tốt, quá trình như thế nào hắn cũng không quan tâm.

    Tới ngày mùng 8 tháng Chạp, Tống Hi lật xem lương thực trong nhà, phát hiện năm nay không gom đủ tài liệu nấu cháo mùng 8 tháng Chạp. Cũng may ở nhà có vài loại đậu, còn có một chút hoa quả khô mà Trần Tiểu Bàn cho người mang tới, miễn cưỡng còn có thể tập hợp nấu một nồi cho một người một chén xem như xong.

    Chu dì nhớ lại nói:

    - Năm trước tiểu Tống tặng cháo mùng 8 tháng Chạp, ăn thật ngon a, Việt Việt căng no đi không nổi.

    Đường Cao chưa từng nếm qua cháo ngon như vậy còn đang cạo đáy nồi:

    -!

    Thật muốn tấu hầu tử một trận làm sao bây giờ, nhưng hiện tại hầu tử cũng không được ăn cơm no đâu..

    Tống Hi nói:

    - Trong nhà còn có một chút tài liệu.

    Mục Duẫn Tranh:

    - Ngày mai tôi đi với cậu.

    Tống Hi nói:

    - Đường Cao giữ nhà.

    Cạo xong nồi phát hiện mình ăn còn không đủ - Đường Cao:

    -!

    Tuy rằng hiện tại hầu tử cũng không được ăn cơm no, nhưng vẫn thật muốn tấu hắn làm sao bây giờ!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 184:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày chín tháng Chạp, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh đi đại đội, nấu một nồi cháo mùng 8 tháng Chạp tài liệu cũng không được đầy đủ cho binh sĩ.

    Ngay lúc Mục Duẫn Tranh vừa tránh ra, Trầm Việt nhào đi lên ôm Tống Hi thổ lộ:

    - Nam thần, anh chính là mặt trời chiếu sáng lên tương lai của tôi, ấm áp lòng ta lại càng thêm sáng rỡ! Nam thần, thỉnh nhất định nhận lấy dạ dày vô địch của tôi!

    Làm thành canh bụng heo tôi cũng nhận biết!

    Còn chưa thổ lộ xong, bị đội trưởng nhà hắn nhéo đi ra ngoài sân đàm nhân sinh.

    Tống Hi hỏi trung đội trưởng bên cạnh:

    - Tình huống trong huyện thế nào?

    Trung đội trưởng uống xong cháo của mình, lại bưng lên bát của liên trưởng trộm uống một ngụm, lau miệng nói:

    - Nói tốt là không thể nào. Nhưng so với năm trước cần đỡ hơn. Năm nay trong huyện lấy than đổi được không ít lương thực, tuy rằng bị trong thành phố mượn đi một ít, nhưng còn thừa hẳn cũng ăn được tới đầu xuân. Chúng tôi cũng được phân thêm lương, tiếp tục đáp thêm lương tự mình gieo trồng cùng anh tiếp tế khoai lang khoai tây, tối thiểu trước đầu xuân ăn cơm cũng không cần số lượng. Sưởi ấm cũng đỡ, đã sớm đem người tụ tập lại tập thể cung ấm. Tổn thương do giá rét nghiêm trọng như năm trước cơ hồ không có. Nhưng cảm mạo nhiều, một người bị cảm một phòng cũng không chạy được.

    Tống Hi gật gật đầu, nói:

    - Mười lăm tôi qua đi khám bệnh tại nhà, các anh phụ trách đưa đón, cũng giống như năm trước, không thành vấn đề đi?

    Trung đội trưởng lập tức lướt qua liên trưởng làm quyết định:

    - Tuyệt đối không thành vấn đề, chúng tôi rỗi rảnh, không có vấn đề gì!

    Hai trung đội trưởng khác đứng lên đem người này gác ra ngoài, bạo lực trao đổi ai càng thêm rỗi rảnh.

    Tống Hi nhìn một tiểu binh xa lạ đứng trong góc phòng vẫy tay, hỏi:

    - Tân binh?

    Tiểu binh gật gật đầu, nói:

    - Mùa thu năm nay nhập ngũ.

    Ánh mắt Tống Hi lướt qua làn da trắng nõn cùng bàn tay không có cái kén của hắn, lập tức xác định đây không phải nông thôn binh, hỏi:

    - Bao lớn?

    Tiểu binh do dự một thoáng, nói:

    - Mười tám.

    Tống Hi không hỏi nữa. Mới mười tám tuổi, thiên tai mới bắt đầu vẫn còn rất nhỏ đâu, hẳn là gia đình qua không nổi nữa mới nghĩ cách đưa vào trong bộ đội!

    Tống Hi đoán không lầm. Tiểu binh là người T thị phía nam, cha mẹ đều là quản lý cao cấp xí nghiệp nước ngoài, nguyên bản cuộc sống rất không sai. Liên tục nhiều năm thiên tai, ông chủ nước ngoài về nước tị nạn, cha mẹ cũng đánh mất công tác, người một nhà liền đến cậy nhờ em họ của cha ở nông thôn. Nhà chú họ chỉ có năm miệng ăn, không nhiều lắm, đi qua cậy nhờ còn có ba nhà mười một người, căn bản không nuôi nổi nhiều người như vậy. Cha mẹ tìm một số lớn tích tụ tìm chiêu số, chờ hắn vừa đầy mười tám tuổi thì nhét vào bộ đội. Tuy rằng bộ đội cũng rất khó ăn no, rốt cục một ngày cũng được ăn ba bữa cơm.

    Trở về nhà, Mục Duẫn Tranh bị chiến hữu Đường Cao nhìn chằm chằm.

    Mục Duẫn Tranh nhìn mà không thấy, đi vào bếp làm cơm chiều. Một khối thịt đông, một thanh thái đao, trong chớp mắt cắt miếng thịt hơi mỏng đem ra ướp gia vị.

    Cơn tức toàn một ngày của Đường Cao liền quắt xuống. Đội trưởng đánh không lại nam thần, cũng đánh không lại cao nhân nhà nam thần, lại động bất động đi khi dễ quần thể nhược thế như hắn, quả thật là không biết xấu hổ! Hầu tử nói đúng, nói thương yêu ngốc ba năm, đội trưởng anh minh uy phong của bọn hắn bị choáng váng! Ngốc thấu!

    Buổi tối lúc ngủ, Mục Duẫn Tranh lên giường trước, làm ấm ổ chăn xong mới gọi Tống Hi:

    - Ấm áp.

    Tống Hi vừa chui vào mền đã bị người ôm, quần áo bị lột.

    Sau đó lại thống thống khoái khoái đem người thái bổ.

    Trên người Mục Duẫn Tranh cực kỳ mệt mỏi, trong lòng lại cực kỳ vui mừng, đôi mắt đen sịt nhìn chằm chằm Tống Hi ngồi đả tọa bên cạnh, nhìn nhìn liền ngủ mất.

    Tống Hi đả tọa xong, nhìn nhìn trưởng quan còn chưa tắm rửa đã ngủ mất, do dự một chút rốt cục vẫn lật mền nằm xuống. Bỏ đi, trưởng quan quá mệt, chờ sáng rồi tắm cũng được!

    Hai mươi hai tháng Chạp, có thể thu bắp trong nhà ấm. Lứa bắp vàng này vừa vặn chín ở cuối năm, thời tiết lại lạnh, cũng không tiện mướn người làm công theo ngày, Tống Hi từ trong thôn tìm vài người đều là quen biết, nguyên bản phân đội nhỏ bán rau dưa, còn có ba bốn người chứng kiến bên này vội nên tự động đi ra hỗ trợ.

    Lần này làm giúp không có tiền công, Tống Hi nghĩ nghĩ liền làm cơm. Một ngày trước mới giết con heo, có sẵn thịt. Miến khoai tây đôn thịt heo, mầm đậu xào thịt, hành tây xào thịt, bánh bắp sảm bánh mì trắng.

    Đến giờ cơm trước cửa nhà Tống Hi có vài nhi đồng không ngừng chạy tới chạy lui chơi đùa, thường thường dùng sức hít mũi.

    Tống Hi nhìn đám nhi đồng, khóe môi co giật trở vào bếp nói:

    - Cầm chén, một chén khoai tây đôn thịt, một chén mỗi loại rau xào, đều cho bọn hắn mang về nhà ăn.

    Đường thúc cười ôm hai chồng chén đi qua.

    Đường dì cùng Chu dì dở khóc dở cười đi múc đồ ăn. Tiểu Tống cái gì cũng tốt, nhưng quá yêu sạch sẽ, mấy đứa nhỏ kia cũng quá bẩn thỉu rồi.

    Giữa trưa lúc ăn cơm mấy hán tử tới giúp làm việc cười hi hi ha ha mang theo hai chén đồ ăn về nhà, đều vô cùng cao hứng. Biết tiểu Tống quản cơm cơm nước lại ngon, người vợ trong nhà khẳng định sẽ đuổi nhi đồng đi qua nơi này, nghĩ bọn nhỏ quanh năm cũng không được ăn bao nhiêu thịt, bọn hắn đau lòng cũng không quản. Được, cầm về nhà ăn, toàn gia cũng có thể dính chút mỡ béo.

    Lúc này Trần gia tặng xe hàng tết tới. Hai xe, Trần gia một xe, Trần Tiểu Bàn phái một xe.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 185:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ ăn đều có sẵn, Đường thúc đưa tám người tặng hàng tết vào nhà ăn cơm, Tống Hi chỉ huy Đường Cao cùng Mục Duẫn Tranh dỡ hàng.

    Tống Hi cầm danh mục quà tặng, nói:

    - Đồ vật cũng không thiếu gì Trần gia tặng, xem ra Trần Tiểu Bàn hỗn thật không sai.

    Ở Trần gia nếu lấy không ra thành tích, bằng vào sự sủng ái của ông nội cũng không thể xuất đầu.

    Mục Duẫn Tranh đi chuẩn bị đáp lễ.

    Lý Bảo Điền cơm nước xong cũng tới, Tống Hi ném cho hắn mấy túi da rắn:

    - Đi bẻ bắp, bắp mềm cùng bắp ngọt đều lấy, lấy ba túi lớn.

    Lại nhét một nắm kẹo vào túi tiền của hắn.

    Lý Bảo Điền nhìn hai xe vận tải nhỏ, cầm túi da rắn đi bẻ bắp. Lại lấy viên kẹo ngậm trong miệng, thật ngọt.

    Người tặng hàng tết ăn cơm xong muốn trở về.

    Tống Hi đem đáp lễ đưa tới, lại chỉ chỉ một đống đồ vật nhỏ bên cạnh nói:

    - Đây là cấp cho các anh.

    Hai túi năm mươi cân bột bắp, một túi bắp, một túi khoai tây, một túi rau cải trắng, đã cắt thêm mỗi người một khối thịt, ước chừng nặng một cân.

    Mấy người liếc nhau cũng không muốn chối từ. Niên đại này nhà ai không có một đám người chờ cơm ăn, thêm đồ ăn vào miệng vẫn rất tốt. Tống bác sĩ luôn tiêu pha hào phóng, cũng không cho các huynh đệ làm chân chạy đi tay không. Bị lựa chọn làm chuyện xui xẻo này, người nào không âm thầm mừng rỡ đâu!

    Buổi chiều tiếp tục thu bắp.

    Nhiều người, dùng một ngày thời gian thu xong ba mẫu bắp vào trong sân, chồng chất một đống lớn trong sân. Bắp mới thu được còn chưa đủ khô, trời lạnh cũng không thể phơi nắng, Tống Hi mượn chiếu dựng thành từng cái khung đặt vào bên trong, trong ngoài sân đều có thật nhiều khung.

    Buổi tối vẫn quản cơm, vẫn cho người tự mang về nhà ăn. Lần này không dùng chén bát của nhà mình, trước tiên cho mọi người tự cầm từ nhà họ đi qua. Ngoại trừ Trịnh Sưởng thành thật cầm theo hai chén lớn, những người khác đều cầm chậu nhôm nhỏ. Còn có một cái chậu thật lớn không biết là của nhà ai, lớn như bồn rửa mặt.

    Tống Hi trầm mặc cầm chén múc đồ ăn, múc xong bỏ vào trong chậu, không câu nệ là đồ ăn gì đều trộn chung một chỗ.

    Đường thúc nở nụ cười:

    - Trên tay tiểu Tống chắc nịch, chậu lớn chậu nhỏ đều giống nhau.

    Tống Hi thở dài:

    - Đều do thế đạo này bức bách, trước kia người tới nhà tôi làm giúp đều có chừng mực vô cùng, không ai mang qua nhi đồng. Rất nhiều người làm xong việc liền bước đi, cơm cũng không ăn.

    Đường thúc cũng thở dài một hơi:

    - Phải đó, đều là thế đạo bức. Nhi đồng lớn một chút, quanh năm cũng không nhìn thấy thức ăn mặn, ai nhìn thấy mà không đau lòng!

    Nói nhà bọn họ, mùa xuân Đường Cao ở trong này dưỡng bệnh, cơm canh ngon, mập một vòng. Vừa về tới nhà lập tức chịu đói, mỗi ngày đều có việc thể lực làm mãi không xong, không bao lâu gầy dữ dội. Nhìn thấy nhi đồng chịu khổ, làm cha mẹ sao mà không đau lòng!

    Thu xong ba mẫu bắp, hơn nữa mấy ngày trước thu xong cây đậu bỏ đất trống, tổng cộng hơn bốn mẫu, cuối cùng lại trồng đợt hoa màu tiếp theo. Hai mẫu lúa mì vụ xuân, hai mẫu gạo bạch ngọc, còn lại vài phần trồng kê. Dạ dày của Đường thúc không tốt, Trầm Việt lại thường xuyên bị đói bụng, trồng kê cũng dễ ăn.

    Hai mươi chín, Trầm Việt rốt cục nghỉ đông, kỳ hạn hai mươi ngày.

    Đường Cao nhanh tay, trước khi Trầm Việt vào nhà đã trực tiếp cướp hành lý đem người nhét vào phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm – sau này trực đêm rốt cục có người bồi!

    Tống Hi cảm thấy không vui, bọn họ cực khổ làm đến 28 mới xong việc, hỗn đản này lại cố tình đợi tới 29 mới về nhà, thật không muốn cho hắn thịt ăn.

    Trầm Việt lại không ánh mắt một tấc không rời theo sát phía sau Tống Hi, một lòng muốn từ trên người nam thần cọ khí chất thần tiên. Hắn đều nghe Đường Cao nói, sư môn của nam thần thật sự là thần tiên!

    Chu dì không nhịn được cười:

    - Việt Việt đúng là không có ánh mắt, còn không mau chạy, chờ bị đánh đâu!

    Đường dì cũng cười. Tỳ khí của tiểu Tống cũng không tốt, đừng nhìn ở trước mặt trưởng bối luôn quy củ, bí mật mấy thanh niên đồng lứa thì luôn cãi nhau ầm ĩ. Đương nhiên mấy thanh niên cộng lại cũng không đánh qua một mình tiểu Tống là được. Nhưng mà a, thân thủ Đường Cao nhà nàng ngày càng giỏi hơn, còn giỏi hơn lúc còn tham gia quân ngũ!

    Trầm Việt đi theo Tống Hi một ngày, ăn xong cơm chiều còn muốn tiếp tục vào phòng cọ khí thần tiên, bị Mục Duẫn Tranh đánh tơi bời một trận ném ra ngoài.

    Bị hành lý của chiến hữu chiếm vị trí trong phòng nhỏ, tiểu Đa liếc mắt nhìn chiến hữu ngu xuẩn một cái, đúng lý hợp tình đi theo cha tốt vào nhà, bị Mục phá hư cha đánh tơi bời một trận lại ném ra ngoài.

    Trầm Việt ôm tiểu Đa tru lên:

    - Đa a, chúng ta không có người thương không ai yêu, chúng ta chính là cải thìa trong đất! Di, không đúng, trong đất cũng không có cải thìa mập như vậy. Tiểu Đa, có phải cậu lại ngầm sau lưng đảng cùng nhân dân trộm ăn thịt không? Thành thật khai báo!

    - Gâu gâu gâu gâu!

    Tiểu Đa mỗi ngày đều ăn thịt! Không cần trộm!

    Tiểu Đa nâng hai chân trước giẫm lên người Trầm Việt một trận, thản nhiên chạy tới sân trước cào cửa phòng của Chu dì.

    Trầm Việt:

    -!

    Không biết sao cảm giác đêm nay thật rét lạnh.

    Đêm ba mươi.

    Cả thôn đều im lặng, không nghe được tiếng pháo vang.

    Tống Hi mất mát:

    - Năm trước lúc ăn tết còn nghe được chút thanh âm rải rác, năm nay hoàn toàn không có, hơn nữa cũng không thấy bán pháo, cửa hàng còn mở trong huyện chỉ đếm được trên ngón tay.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Thành phố cũng vậy, chỉ có mấy thương trường lớn được chính phủ tiếp quản còn mở ra, bên trong đều là vật dụng hàng ngày, lúc tính tiền có lấy tiền, cũng thu lương.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 186:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đó Trầm Việt cùng Đường Cao giữ nhà, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh đi viếng mồ mả cho cha nuôi.

    Lần này Mục Duẫn Tranh đúng lý hợp tình quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, đúng lý hợp tình cầm đồ cúng trong tay Tống Hi bày ra, sau đó đúng lý hợp tình thắp ba nén nhang, vãi ba chén rượu.

    Tống Hi:

    -!

    Luôn có loại cảm giác mang theo người vợ xấu đi gặp cha mẹ chồng sau đó người vợ tự động đương gia làm chủ.

    Không ít người đi thăm mộ. Mùa màng dù kém, cũng cần viếng mồ mả cho thân nhân đã qua đời lại đốt chút tiền vàng mã.

    Tống Hi cũng không vội vã rời đi, ngồi xuống trước mộ.

    Mục Duẫn Tranh kéo Tống Hi:

    - Trên mặt đất lạnh.

    Hai người cùng nhau ngồi ở nơi này.

    Tống Hi cầm chung rượu, cụng chén với chung rượu đặt trước mộ, một ngụm uống cạn.

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc cầm chung rượu thứ ba cũng cung chén, uống cạn.

    Hai người trầm mặc đem hơn phân nửa bình rượu còn lại uống hơn phân nửa, trên người đều ấm lên.

    Lúc này xung quanh không còn người nào.

    Tống Hi đứng dậy nói:

    - Đi thôi!

    Hiện tại người đi thăm mộ không còn nhiều lắm, cho dù có người đi lấy đồ cúng cũng không tới mức tranh đoạt đánh nhau trước mộ của cha nuôi. Lúc trước mấy người lúc ẩn lúc hiện xung quanh mộ, mộ của gia đình bọn họ cũng không ở khu vực này.

    Đi ra một đoạn đường, Mục Duẫn Tranh nghiêng tai nghe ngóng, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

    Tống Hi nói:

    - Đã bị người cầm đi, xô đẩy hai cái, không lên tiếng.

    Làm khó mấy người kia vì kiếm một ngụm đồ ăn cho già trẻ trong nhà phải co rúc quanh mộ lâu như vậy, chỉ sợ hiện tại toàn thân đều rét lạnh.

    Mục Duẫn Tranh rốt cục hiểu được vì sao Tống bác sĩ đi thăm mộ xong còn phải lưu lại lâu như vậy.

    Tống Hi thở dài:

    - Tôi không cần vài thứ kia, nhưng tôi tuyệt không cho phép có người ở trước mộ của cha nuôi bởi vì tranh đoạt đồ cúng mà đánh nhau. Thế đạo này, đem người bức thành bộ dáng gì nữa!

    Mục Duẫn Tranh trầm mặc một tay nhấc rổ, một tay nắm chặt tay Tống Hi.

    Cách thôn hai ba trăm thước, Tống Hi lôi kéo Mục Duẫn Tranh:

    - Chúng ta đi vòng qua nhìn xem.

    Năm mới, trong thôn lại có trộm cướp tiến vào.

    Nghe được thanh âm thỉnh thoảng rơi vào lỗ tai, sắc mặt Tống Hi dần dần khó xem.

    Đợi cách càng gần, mặt than của Mục Duẫn Tranh càng thêm đen.

    - Tống gia ở phía tây thôn có lương thực, nhà bọn họ có mười mẫu nhà ấm thủy tinh, mới thu hoạch mấy mẫu bắp, lương thực nhiều đâu! Con tôi làm việc cho bọn hắn một tuần, nhà bọn họ chỉ quản một tuần cơm, mỗi ngày đều ăn thịt! Nhà bọn họ cái gì cũng có, bình thường còn trôi qua tốt hơn chúng tôi ăn tết, mượn lương thực thì đi nhà bọn họ mượn đi!

    Thanh âm một lão nhân hơi có chút quen thuộc vang lên.

    Ngay sau đó là ngao một tiếng rú dài:

    - Cha đừng nói nữa, cha có mặt nói con cũng không có mặt nghe, cha đã quên cha đau thắt lưng không chịu nổi là ai trị cho cha sao? Cha, con cầu cha cấp cho con cùng cháu trai của mình lưu con đường sống đi!

    Khuôn mặt Tống Hi cực kỳ rối rắm. Trong thôn loại người như vậy không ít, lão nhân trong nhà hỗn đản, nhưng nhi đồng lại hiểu biết lẽ phải, nhưng làm chút gì cũng không đủ lão nhân cản trở. Tỷ như gia đình này, lão nhân cực phẩm, năm đó bệnh đau thắt lưng là cha nuôi của Tống Hi trị liệu, không đòi tiền, chưa kể tới tiền thuốc men, hàng năm mùa đông còn tới hỏi rượu thuốc. Lão thái thái thì rất tốt, hàng năm đều làm giày dệt áo len cho Tống Hi trả nhân tình. Đứa con Lý Mậu Xuân cũng rất tốt, chứng kiến nhà Tống Hi có việc cần làm đều phụ mộtu tay, làm xong bước đi, không ăn cơm.

    Nhưng sau khi lão thái thái chết, Lý Mậu Xuân không quản được cha mình. Có một lão nhân hỗn đản như vậy trong nhà, người trong thôn cũng không muốn quen thân với hắn, nhân duyên chậm rãi phá hỏng. Lần này làm giúp Tống Hi là tự Lý Mậu Xuân đi qua, hai ngày trước làm xong bước đi chết cũng không chịu dùng cơm, sau lại sợ cha mình tìm tới cửa nháo sự mới đi theo đoàn người cầm chậu nhỏ qua nhà.

    Lão nhân bị đứa con che miệng nói không ra lời, có người nói tiếp:

    - Nói đúng, Tống gia cái gì cũng có, lương thực đều xếp thành núi, vậy còn chưa tính, nhà bọn họ còn nuôi thật nhiều heo cùng bầy dê, mỗi ngày đều ăn thịt!

    Thanh âm này quen thuộc, là Lý Đại Trụ.

    Sau đó Lý Đại Trụ bị đại ca của hắn Lý Đại Quý quất một bạt tai té ngã không đứng dậy được.

    Lý Đại Quý bị người lôi kéo, lại phịch lên đánh Lý Đại Trụ, vừa đá vừa mắng:

    - Mày là kẻ không lương tâm, mày đã quên lúc cha chết, cha nằm liệt trên giường suốt một năm, hai cha con Tống gia trông một năm không ra cửa, mày, mày, mày là súc sinh, là gia súc, tao không có anh em như mày!

    Lý Đại Trụ đứng lên muốn đi đánh anh trai, bị hai anh em chú bác kéo lại.

    Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, nói:

    - Tình cảnh này có phải không đúng hay không? Bên kia không phải đang đánh cướp sao?

    Mục Duẫn Tranh gật đầu:

    - Ân.

    Kẻ gây tai họa bị người dẫn tới trên người Tống bác sĩ thì tình huống liền thay đổi, số ít vài người hận không thể lập tức dẫn người đến chém giết cướp đoạt, một ít bảo trì trầm mặc, rất nhiều người đều nói gia đình Lý Mậu Xuân cùng Lý Đại Trụ nói hươu nói vượn.

    Lúc này có tiếng súng vang lên.

    Thôn dân nháy mắt bị quải trở lại việc cướp bóc.

    Họng súng chỉ vào Lý Mậu Xuân, bắn một phát dưới đất cảnh cáo.

    Tống Hi lười xem tiết mục khảo nghiệm lòng người kiểu này, dù sao cũng không có ý định cùng người trong thôn kề vai chiến đấu giao phó sau lưng sống chết cùng nhau, không cần thiết.

    Vì thế một nắm liễu diệp đao tung ra, không chút do dự xuất thủ.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 187:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Duẫn Tranh theo sát phía sau, đem cánh tay những người này đều bẻ trật khớp.

    Lúc này Trầm Việt mang theo tiểu Đa chạy tới, mặc một thân quân nhân, một ngón tay trạc trạc vành mũ, nói:

    - Thông khí đều làm rớt, bộ đội lập tức có người đi qua. Thật là, năm mới cũng không cho người được ổn định!

    Thật vất vả từ chỗ Đường Cao thắng tới xương cốt còn chưa kịp cắn đâu, lạnh rụng tiếp tục hâm lại ăn không ngon!

    Biến chuyển thật lớn làm người trong thôn đều sợ ngây người, nhất là cha của Lý Mậu Xuân cùng Lý Đại Trụ.

    Trầm Việt tháo dây thừng trên lưng đem đám cướp trói thành một chuỗi buộc ở đại đội, mang theo từng quân khuyển Victor tự mình trông coi.

    Tống Hi nhìn quanh, nói:

    - Không có việc gì, đều về nhà đi!

    Biểu hiện của mọi người như thế nào hắn đã nhìn thấy được, đêm khuya, cũng không cần nhìn thêm. Các hương thân nên có giao tình gì, chính là giao tình đó là được! Hắn sẽ không vì thôn dân xả thân hi sinh, tự nhiên cũng sẽ không yêu cầu người ta vì hắn xả thân cứu giúp.

    Đám người rất nhanh tản ra.

    Tống Hi đi nâng lão thôn trưởng đi đường có chút run rẩy.

    Lão thôn trưởng cầm tay Tống Hi, thần tình nước mắt:

    - Lòng người phá hủy, lòng người phá hủy!

    Đều đã một đống tuổi, vì sao lại đỏ mắt người khác sống tốt đâu!

    Đám cướp bóc tiến thôn liền chiếm đại đội, đem người xung quanh tụ tập hướng lên trời nã một phát súng, những người khác đều bị cảnh cáo không được báo cảnh không được nhúc nhích.

    Nhưng dù báo cảnh chỉ sợ tác dụng cũng không lớn, người tới phải có xe, trong trấn không có đồn công an, chờ trong huyện nhận được tin tố giác xuất động hoặc là phái quân đội, bên này cũng sớm bị cướp xong chạy mất. Phía trước có mấy thôn bị cướp cũng là như vậy, phản kháng còn chết người. Lần này cướp bóc vừa bắn súng còn có nhiều người bị hù vỡ mật.

    Tống Hi đưa lão thôn trưởng về nhà, nói với con lớn nhất của hắn:

    - Theo tôi qua hốt thuốc, chú bị kinh hách, lại lớn tuổi, cần phải nuôi dưỡng.

    Con lớn nhất lo lắng nhìn cha mình, theo Tống Hi đi rồi.

    Trở về nhà, lấy thuốc cho thôn trưởng, Tống Hi ngồi trong đại sảnh ấm áp thở ra một hơi. Nhìn Lý Bảo Điền, Lưu Kim Bảo cùng Na Nhật Tùng chạy tới, nói:

    - Nhanh chóng về nhà ăn tết đi!

    Mục Duẫn Tranh đưa cho mỗi người một ly trà sữa.

    Lý Bảo Điền cùng Lưu Kim Bảo uống thật nhanh.

    Na Nhật Tùng uống một hớp:

    - Dễ uống!

    Lại do dự, nói:

    - Tiểu Tống ca, nhà tôi có sữa, sữa dê sữa bò cũng có, ngày mai tới nhà tôi uống sữa nha!

    Tống Hi cười híp mắt ứng, nói:

    - Nếu sữa dê dùng không hết, đổi cho tôi một ít, tôi làm bột sữa dê.

    Trong nhà sữa dê quá ít, làm một lần sữa bột phải tích trữ vài ngày, phí tổn giữ tươi rất cao.

    Na Nhật Tùng lập tức đáp ứng:

    - Ngày mai tôi gọi Ô Lực Hãn đưa tới cho anh, hiện tại cũng là hắn vắt sữa.

    Tống Hi nhất thời liền kính nể:

    - Ô Lực Hãn thật tài giỏi, mới mười ba tuổi đi!

    Sữa dê nhà hắn cũng phải do chính hắn vắt sữa, mỗi lần quan quân động thủ mấy con dê cái kêu ầm ĩ như sắp bị bỏ vào trong nồi.

    Mục Duẫn Tranh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Na Nhật Tùng, đem dân chăn nuôi làm hắn bại lộ khuyết điểm ghi nhớ kỹ.

    Đợi một hồi, Tống Hi lại đuổi người:

    - Đều về nhà ăn tết đi, nhà của chúng tôi không cần gác năm mới, nên đi ngủ.

    Ba người lưu luyến không rời về nhà.

    Mục Duẫn Tranh đưa cho mỗi người một túi đường fructoza tự làm.

    Loại đường này là dùng tuyết hoa lê cùng đường trắng ngao thành, còn bỏ thêm vài loại dược liệu, sau khi làm thành màu xanh nhạt, đông lại cắt thành khối nhỏ, dùng làm mứt ăn tết. Tuyết hoa lê cùng đường trắng là do Trần Tiểu Bàn tặng tới, bằng không chỗ bọn họ còn muốn tìm hai loại nguyên liệu này thật sự không dễ dàng.

    Xét thấy Trầm liên trưởng trong thời kỳ nghỉ phép nhưng vẫn phải làm việc đi bắt cướp, người trong nhà đều đi theo ngủ không ngon.

    Cũng không biết Trầm Việt xử lý đám cướp như thế nào, Tống Hi cũng không hỏi nhiều, chỉ đợi qua mùng một.

    Năm nay Tống Hi chiêu đãi nhi đồng cũng sơ sài hơn rất nhiều. Tự mình làm đường Fructoza, Đường dì làm bánh nướng thịt, còn có đậu phộng rang, hạt dưa cùng hoa quả khô không có. Cho dù như vậy các nhi đồng trong thôn cũng vô cùng cao hứng, trong túi chứa đậu phộng cùng bánh nướng, hai tay cầm đường, chậm rãi liếm ăn.

    Đưa đi một đám nhi đồng, trong viện còn lại hai đứa trẻ.

    Lý Kim Triêu nói:

    - Em ăn nhanh lên, ăn xong rồi hãy về nhà, nếu không ông nội khẳng định lại không cho em ăn.

    Lý Minh Nguyệt nói:

    - Nếu em đều ăn ông nội sẽ nói em.

    Lý Kim Triêu:

    - Nói thì nói thôi, cũng không thiếu một khối thịt, không sợ, ông nội không đánh người.

    Lý Kim Triêu đưa đường của mình đút vào miệng em gái.

    Lý Minh Nguyệt không chút khách khí cắn một ngụm lớn, nhai răng rắc:

    - Thật ngọt.

    Tống Hi đi qua chỉ vào trán thằng bé, cười nói:

    - Lý Tiểu Pháo không sai a, biết sủng ái em gái, thật là một nam tử hán một anh trai tốt!

    Lý Kim Triêu ưỡn ngực:

    - Tôi không gọi Lý Tiểu Pháo, tôi gọi là Lý Kim Triêu!

    Mục Duẫn Tranh cầm khối đường đi tới đưa cho Lý Tiểu Pháo:

    - Biết chiếu cố em gái, thưởng cho cậu.

    Đôi mắt Lý Kim Triêu chợt sáng, thoáng do dự nói:

    - Bẻ ra được không? Cho em tôi một nửa.

    Mục Duẫn Tranh nghĩ muốn lấy thêm một khối.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 188:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi ngăn cản hắn, dùng tiểu đao đem khối đường chia thành hai phần, còn dùng giấy dầu bọc lại, nói:

    - Dùng giấy dầu bọc lại còn có thể phóng thật lâu, một lần ăn không hết thì giấu trong sân từ từ ăn.

    Gia đình trọng nam khinh nữ vô nguyên tắc lại có thể nuôi ra nhi đồng biết trộm chiếu cố em gái, so với cha hắn năm xưa tốt hơn nhiều, đáng giá khen ngợi!

    Ứng phó xong nhi đồng trong thôn, Tống Hi ra cửa đi chúc tết vài nhà, không nhiều lắm, có những gia đình từng đi qua ngồi một chút năm nay cũng không đi, chưa tới 11h đã về nhà. Sau đó liền mang theo Mục Duẫn Tranh đi qua nhà A Cổ Lạp cọ cơm.

    Pho mát được làm từ sữa còn có váng sữa, phong vị thảo nguyên chính tông, Tống Hi ăn không hết còn lượn trở về.

    Về nhà không bao lâu Ô Lực Hãn cầm theo một thùng sữa tươi đưa tới.

    Tống Hi không chút do dự tiếp nhận. Nhà của A Cổ Lạp không được chia đất vườn, trong nhà súc vật lại nhiều, thức ăn gia súc nghiêm trọng thiếu thốn. Bên này mùa đông lại lạnh, nhà nào cũng không muốn bán củi lửa, muốn mua rơm khô hay rễ bắp nuôi gia súc cũng không dễ dàng. Năm trước Tống Hi thu bắp, toàn bộ rễ bắp đều tặng cho nhà A Cổ Lạp, còn tặng một túi đậu tương, dùng sữa dê của nhà bọn họ vẫn không thẹn lòng.

    Mãi tới quá trưa, Lý Mậu Xuân mang theo đứa con đến một chuyến, nói quanh co hồi lâu, rốt cục cũng nói không nên lời xin lỗi dùm cha của mình, cuối cùng nghẹn mắc lỗi ôm mặt khóc lên.

    Tống Hi vội vàng đem nhi đồng nhà hắn bế ra ngoài, lưu lại hán tử cũng đã hơn ba mươi một người trong phòng khóc thoải mái.

    Lý Mậu Xuân khóc xong, ôm đứa con về nhà, bị đứa con nhét một khối đường vào miệng liền thở dài một hơi. Đứa con đều năm tuổi, trẻ con cùng lứa trong thôn đều không thích dẫn hắn cùng chơi, gặp phải một ông nội không biết làm người còn tâm thuật bất chính, có biện pháp nào đâu!

    Qua cả đêm, Trầm liên trưởng trở lại, tiếp tục nghỉ đông.

    Trầm Việt nói:

    - Hành động lần này nhanh, đem hang ổ của bọn hắn tịch thu, hai mươi sáu người, đã đưa vào thành phố. Trên tay mạng người không ít, nói là sau mùng bảy ăn cái này.

    Tay hắn đưa ra dấu hiệu như khẩu súng.

    Tống Hi cảm thấy trong ngực rầu rĩ, liền lôi kéo Mục Duẫn Tranh:

    - Ngực buồn, quay về phòng ngủ, Đường Cao không được cho hầu tử ăn thịt.

    Trầm Việt ngây người. Hắn là vì nước vì dân, vì sao không cho hắn ăn thịt!

    Đường Cao đồng tình vỗ vai chiến hữu ngu xuẩn, nói:

    - Ngốc tử, hôm nay là mùng một a, nam thần khó được tâm tình không sai, lại bị anh trộn lẫn, anh còn muốn ăn thịt? Đội trưởng không tấu anh cũng đã không tệ rồi!

    Trầm Việt cực kỳ ủy khuất. Trước kia mùng một làm nhiệm vụ cũng có, có một năm còn phá hủy một hang ổ ma túy, lần đó làm nhiệm vụ trên tay người nào không dính mấy mạng người chứ!

    Đường Cao dùng sức vỗ lên đầu chiến hữu ngu xuẩn một cái, ngữ khí thương hại:

    - Nam thần là bác sĩ, là bác sĩ cứu người. Thầy thuốc nhân tâm, chán ghét tử vong là bản năng.

    Nhất là tử vong do thế đạo bức bách đi ra.

    Trầm Việt biến thành mặt người chết:

    - Loại sự tình này cần nói sớm a chiến hữu!

    Đường Cao dùng ánh mắt liếc kẻ ngu nói:

    - Anh nhận thức nam thần bác sĩ không chỉ một hai ngày, chiến hữu!

    Trầm Việt vùng vẫy giãy chết:

    - Tôi còn chưa ăn trưa cùng ăn tối đâu, tốt xấu cho bữa cơm ăn a!

    Đường Cao chỉ phòng bếp:

    - Cơm thừa buổi tối hẳn vẫn còn, nếu tiểu Đa còn chưa ăn hết!

    - Kháo!

    Trầm Việt nhảy dựng lên nhào vào phòng bếp, đi qua chậu đồ ăn phong phú của tiểu Đa, bi phẫn. Hắn nhịn hai bữa cơm, tiểu Đa ngay cả cơm thừa cũng là cục xương thịt! Khối lớn, khối lớn, đều là thịt!

    Trầm Việt ăn một bữa cơm thừa, trước khi đi ngủ đi ngang phòng của mẹ hắn nhìn nhìn, chứng kiến tiểu Đa nằm trên đầu giường sưởi để cho mẹ gãi cằm, nhất thời nanh cười rộ lên, nhào qua nhéo một nắm lông chó.

    Toàn thân tiểu Đa dựng đứng lên, nhảy xuống giường cùng chiến hữu ngu xuẩn đánh nhau.

    Một người một chó nháy mắt lăn thành một đoàn trên sàn nhà.

    Chu dì:

    -!

    Cùng con chó đánh nhau là con của nàng!

    Con của nàng!

    Con ruột!

    Dù là Chu dì bình tĩnh cả đời, cũng có chút không thừa nhận được đứa con trai của mình đang đánh nhau với một con chó.

    Trầm Việt đánh một trận với tiểu Đa, thắng, vỗ vỗ trên người dính một thân lông chó, vui vẻ đi ra ngoài tìm Đường Cao ngủ.

    - Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu!

    Tiểu Đa cực kỳ giận dữ. Phá hư chiến hữu nhéo lông của tiểu Đa! Nhéo thật nhiều thật nhiều lông của tiểu Đa!

    Chu dì thở dài xuống giường, ôm tiểu Đa dỗ hồi lâu, còn chải lông, lau móng vuốt, lúc này mới đem con chó mập dỗ lên giường.

    Tiểu Đa nâng một chân trước vỗ vỗ lên đầu gối Chu dì, gâu gâu một tiếng – chiến hữu biến thành xấu có thể ném bỏ, hai cha của tiểu Đa sẽ nuôi sống dì nhanh đem con của dì đuổi đi đi đuổi đi đi!

    Chu dì:

    -!

    Nghe không hiểu.

    Sáng mùng hai, Tống Hi thần thanh khí sảng xuống giường, đắp mền cho Mục Duẫn Tranh, đi ra ngoài đốt bếp lò càng lớn, chà sạch hai cái nồi, nấu nước chuẩn bị tắm rửa.

    Mục Duẫn Tranh nằm trong mền tâm đều nát.

    Những việc Tống bác sĩ đang làm hiện tại nguyên bản đều phải do hắn làm!

    Hắn mới là mặt trên a!

    Tống Hi nấu nước xong, đem thùng tắm lớn khiêng vào phòng, pha xong nước tắm, lật mền đem Mục trưởng quan đang cào nệm giường ôm một cái, bỏ vào trong thùng tắm, chính mình cởi quần áo, cùng nhau tắm.

    Mặt Mục Duẫn Tranh càng than. Bị công chúa ôm còn không phản kháng được, ngày tháng thật không tốt lắm!

    Tống Hi chuyên tâm tắm rửa, nơi này chà xát nơi kia chà xát chà xát.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...