Đam Mỹ [Edit] Sau Khi Vai Ác Phá Sản - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lttoanha1, 20 Tháng bảy 2023.

  1. Lttoanha1

    Bài viết:
    0
    Chương 20 Làm việc bán thời gian

    Đường Tự hoàn toàn mang theo tò mò đụng tới, căn bản cũng không biết lực khống chế, hơn nữa Bùi Hành Vũ hoàn toàn không đoán trước được phản ứng của Đường Tự, lúc Đường Tự đụng tới, đã không kịp né tránh.

    Vì thế môi hai người nặng nề đụng vào nhau, còn vang lên tiếng va chạm răng rất nhỏ.

    "."

    Bởi vì hình ảnh như vậy xuất hiện quá mức đột ngột cùng buồn cười, Đường Tự cùng Bùi Hành Vũ đều không thể kịp thời phản ánh lại, trong khoảng thời gian ngắn hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

    Chờ thần kinh cảm giác đau rốt cục chậm chạp tiếp nhận được cảm giác đau đớn, Đường Tự mới "tê tê" lui về phía sau một chút.

    Một mùi rỉ sét trong miệng của y, chắc rách da rồi

    "Sao lại không giống chớ." Đường Tự vuốt ve môi mình ấm ức lầm bầm.

    Khi môi Bùi Hành Vũ chậm rãi đụng phải y, sẽ có một loại cảm giác tê dại, mềm nhũn rất thoải mái, như thế nào sau khi mình đụng qua, chính là cứng đối cứng vậy?

    Bùi Hành Vũ cũng nếm được mùi rỉ sắt trong miệng mình, Đường Tự vừa rồi thật sự đụng không nhẹ không nặng, nhưng mang đến cho Bùi Hành Vũ rung động cũng không phải là đau đớn trong miệng, mà là Đường Tự có d*c vọng muốn hôn hắn.

    Ánh mắt Bùi Hành Vũ tối sầm lại, hắn biết Đường Tự là yêu quái mới tới xã hội loài người không bao lâu, có lẽ còn không hiểu cái gì là tình cảm, nhưng Bùi Hành Vũ không ngại chậm rãi dạy y.

    Đường Tự đối với Bùi Hành Vũ có một loại hấp dẫn trời sinh, loại hấp dẫn này khiến cho ánh mắt cùng lực chú ý của Bùi Hành Vũ luôn rơi vào trên người Đường Tự.

    Đương nhiên, lúc mới bắt đầu Bùi Hành Vũ đã biết rõ, loại hấp dẫn này cũng không liên quan đến tình yêu, giống như là một bệnh nhân ỷ lại thuốc có thể chữa trị cho hắn, không liên quan đến tình cảm, chỉ là nhu cầu bệnh lý.

    Nhưng hiện tại không giống, Bùi Hành Vũ có thể cảm giác được Đường Tự hấp dẫn hắn không chỉ đơn thuần đến từ hấp dẫn bệnh lý, hắn vẫn như trước đem ánh mắt cùng lực chú ý đặt ở trên người Đường Tự, lại có thêm một ít thứ không giống nhau.

    Tựa như lần này, hắn sẽ kìm lòng không được muốn hôn Đường Tự, rồi lại lo lắng Đường Tự cái gì cũng không biết dọa hắn, mà khắc chế chính mình.

    Khi một người có dục vọng với người khác, có lẽ không thể được coi là thích. Nhưng biết, hiệu được khắc chế, chính là thích.

    Bùi Hành Vũ thừa nhận mình là một người bá đạo, nhận ra mình thích Đường Tự, đương nhiên cũng hy vọng Đường Tự là của hắn.

    Đường Tự cái gì cũng không hiểu, hắn có thể dạy.

    Thẳng đến khi Đường Tự cũng yêu hắn mới thôi.

    Trong mắt Bùi Hành Vũ cuồn cuộn cảm xúc tối tăm không rõ, những cảm xúc này nghe được Đường Tự nhỏ giọng lảo đảo, "Sao lại không giống vậy chớ?" Lúc đó, hoàn toàn mất khống chế.

    Hắn lại một lần nữa giữ chặt cằm Đường Tự, áp sát Đường Tự.

    "Ngoan," Môi Bùi Hành Vũ cơ hồ dán lên Đường Tự, "Tôi đến dạy em.'"

    Đường Tự luôn cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng khi đối mặt với đôi mắt tối hù của Bùi Hành Vũ, lại quên muốn chạy trốn.

    Vì thế môi Bùi Hành Vũ lại dán lên môi y.

    Cái loại cảm giác tê dại này lại trở lại, cùng chính y đụng vào thật sự là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.

    Cái trước làm y trầm mê, cái sau làm y muốn trải nghiệm một lần nữa.

    Một giây sau, Đường Tự cảm thấy môi truyền đến một trận đau đớn, y trừng mắt nhìn Bùi Hành Vũ một cái, Bùi Hành Vũ thoáng lui ra, "Lúc tôi dạy, em không được lơ đãng."

    Sau đó lại hôn lên môi Đường Tự một cái.

    "Động tác phải nhẹ, không thể quá nặng." Bùi Hành Vũ sắm vai thầy giáo giỏi, hết lần này đến lần khác không chút chán nản dạy Đường Tự cách hôn môi.

    Đường Tự xem như là một học sinh giỏi, rất nhanh nắm giữ kỹ xảo.

    Dựa theo phương pháp của Bùi Hành Vũ, cảm giác thoải mái liền trở lại.

    Đường Tự lại là một học sinh tò mò.

    Chuyện hôn môi đối với y mà nói là một chuyện mới mẻ, y chưa bao giờ biết môi hai người chạm vào nhau sẽ sinh ra cảm giác thoải mái.

    Y ở trong đó có được thú vị, liền quấn lấy Bùi Hành Vũ luyện tập nhiều lần.

    Học sinh như vậy là lão sư vui vẻ nhìn thấy nhất, Bùi Hành Vũ dùng rất nhiều khí lực mới khắc chế được xúc động dạy Đường Tự hôn sâu hơn.

    Cũng không biết qua bao lâu, Đường Tự rốt cục thỏa mãn, y thần bí hề hề ở bên tai Bùi Hành Vũ nói. "Đây là song tu đó hả?"

    Lúc Đường Tự tu luyện trong thâm sơn, cũng nghe được rất nhiều cuộc nói chuyện tinh quái.

    Từ những cuộc nói chuyện tinh quái này, Đường Tự biết được có chút tinh quái muốn đạt được yêu lực, sẽ đi hai loại đường tắt.

    Loại thứ nhất là thải bổ.

    Chính là từ trên người người khác hút yêu lực hoặc tinh khí để tăng yêu lực bản thân.

    Phương thức này là Đường Tự khinh thường lắm luôn.

    Còn có loại thứ hai chính là song tu.

    Song tu là thông qua một số cách để cho phép cả hai bên tiến bộ với nhau.

    Đó là một cách cùng có lợi.

    Lúc ấy Đường Tự nghe được phương thức này, liền nghĩ sau khi hóa hình có thể tìm một yêu quái thử xem.

    Mà vừa mới cùng Bùi Hành Vũ môi môi kề sát, thời điểm khí tức giao hòa, Đường Tự không chỉ cảm thấy thoải mái, còn cảm giác được có một cỗ nhiệt khí tuần hoàn trong cơ thể, khiến cho yêu khí của y so với lúc trước tinh thuần hơn một chút.

    Nhìn sắc mặt Bùi Hành Vũ, cũng không có hiện ra bộ dáng suy yếu, hắn hẳn là cũng thoải mái.

    Cho nên loại hành vi này đối với lẫn nhau là có ích lợi, khẳng định là song tu không thể nghi ngờ.

    Đường Tự càng nghĩ mắt càng sáng, lại hỏi một lần, "Là song tu đi, là song tu phải không?"

    Bùi Hành Vũ.. "

    " Không phải song tu. "Bùi Hành Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem sự thật nói cho Đường Tự," Đây là hôn môi, chỉ có người thân mật nhất mới có thể làm được. "

    Không phải song tu hả.

    Đường Tự sửng sốt một chút, trong mắt có thể thấy được mất mát.

    Đây cũng là nguyên nhân Bùi Hành Vũ do dự.

    Hắn biết nếu hắn cùng Đường Tự nói hôn môi chính là song tu, Đường Tự khẳng định càng vui vẻ cùng hắn hôn môi, nhưng Bùi Hành Vũ cuối cùng lại lựa chọn thành thật nói cho Đường Tự.

    Hắn muốn dạy Đường Tự cái gì là thích, cái gì là yêu. Mà không phải dụ dỗ Đường Tự thích hắn.

    Bùi Hành Vũ để mình giảng dạy vốn là không công bằng với Đường Tự, nếu vẫn tồn tại phương thức dẫn dụ như thế, đối với Đường Tự càng không công bằng.

    Hắn là bá đạo không sai, là muốn Đường Tự thích hắn càng không sai. Nhưng tình yêu của hắn cũng là trang trọng.

    " Tôi và em là bạn đời hợp pháp và tôi thích em, dựa trên hai điểm này tôi sẽ muốn hôn em. "Bùi Hành Vũ nghiêm túc nói với Đường Tự." Em nếu như không muốn có thể cự tuyệt, nhưng.. "

    Bùi Hành Vũ còn chưa nói hết, đã bị Đường Tự cắt đứt," Tôi không có không không muốn nha. "

    " Tôi đã nhìn ra rồi. "Bùi Hành Vũ bật cười, giây sau lại chính trực nói." Hôn môi là một chuyện phi thường thân mật, tôi hy vọng em không cùng người khác ngoài tôi ra, làm chuyện thân mật như vậy. "

    Sau khi Đường Tự nhìn qua, Bùi Hành Vũ lại bổ sung:" Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cùng người khác ngoại trừ em làm chuyện thân mật như vậy. "

    Đường Tự tựa như hiểu không hiểu gật gật đầu.

    Kỳ thật bùi Hành Vũ hiện tại nói những lời này, trong trí nhớ của" Đường Tự "đều có ghi chép, chỉ là Đường Tự chưa từng trải qua, liền nhớ không ra.

    Nhưng lúc này nghe Bùi Hành Vũ nói xong những lời này, ký ức" Đường Tự "liền lật ra, thế nhưng Đường Tự vẫn là ngây thơ.

    Tình cảm vốn là một trong những đề tài khó giải nhất trên đời này, Bùi Hành Vũ không vội để Đường Tự lập tức hiểu được.

    Sau khi hắn cho Đường Tự vài phút tiêu hóa, liền bắt đầu tiếp tục đề tài lúc trước.

    " Tôi đề nghị em nên thay đổi người đại diện. "

    Đường Tự." A? "

    Y còn tưởng rằng cùng Bùi Hành Vũ nhắc tới đề tài này Bùi Hành Vũ sẽ phát điên, không nghĩ tới kết quả là Bùi Hành Vũ chủ động đề nghị y đổi người đại diện.

    Đường Tự cảm thấy có chút ủy khuất," Cho nên anh là không cần tôi sao? "

    Vì không cần nên mới tách ra.

    Bùi Hành Vũ hôn y, vội vàng giải thích." Tôi không có không cần em. "

    " Diệp Chi Vân tìm em nói chuyện người đại diện, khẳng định cũng có người trong đó giật dây. Nếu tôi đoán sai, anh ta có muốn em ký hợp đồng với người đại diện của mình không? "

    Đường Tự gật đầu, Bùi Hành Vũ đoán đều đúng.

    Bùi Hành Vũ." Người đại diện của Diệp Chi Vân tên là Tả Khánh Viễn, là đại thiếu gia nhà họ Tả ở Giang Thành. Tả gia không phải là một tiểu gia tộc, tập đoàn Tả thị lại là doanh nghiệp lớn số một số hai trong nước, các ngành công nghiệp liên quan bao gồm các ngành nghề trong cuộc sống, trong giới giải trí cũng có tiếng nói nhất định. Nếu anh ta trở thành người đại diện của em, em không phải lo lắng về việc bị đe dọa bởi tử bản. "

    Có một số lời Bùi Hành Vũ không nói với Đường Tự.

    Lần trước gặp Hứa Thiệu Minh trong đoàn làm phim, Bùi Hành Vũ cũng đã dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

    Hứa Thiệu Minh cùng Bùi Nghiệp khẳng định sẽ chặt đứt tất cả cơ hội vươn lên của hắn, cho dù cơ hội này rất nhỏ.

    Cho nên sau khi Hứa Thiệu Minh biết được hắn trở thành người đại diện của Đường Tự, tám phần mười sẽ xuống tay với Đường Tự. Nhân vật trong người vì tiền mà chết của Đường Tự sở dĩ vẫn còn, không phải Hứa Thiệu Minh đại phát từ bi, mà là Diệp Chi Vân phía sau ngăn cản.

    Phía sau Diệp Chi Vân chính là Tả Khánh Viễn, Hứa Thiệu Minh cùng Bùi Nghiệp tự nhiên có điều kiêng kỵ.

    Chỉ có đem Đường Tự đặt ở dưới tay Tả Khánh Viễn, mới là tạm thời an toàn.

    Đương nhiên, Bùi Hành Vũ để Đường Tự đổi người đại diện còn có một nguyên nhân khác.

    Bùi Hành Vũ xoa đầu Đường Tự một cái," Sau này tôi sẽ rất bận rộn, hơn nữa tôi không phải là người đại diện chuyên nghiệp, không ai thích hợp hơn Tả Khánh Viễn làm người đại diện của em. "

    Lúc trước bởi vì tâm tình không ổn định, rất nhiều chuyện Bùi Hành Vũ cũng không dám đi làm. Nhưng hiện tại có Đường Tự, Bùi Hành Vũ đã có thể khống chế cảm xúc của mình rất tốt, chuyện trước kia không làm được, có thể đưa lên lịch trình.

    Bùi Hành Vũ hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người bị động chịu đánh, Bùi Nghiệp thừa dịp hư mà vào, nên chuẩn bị tốt sau khi hắn khôi phục bị hắn phản kích.

    Đường Tự đại khái có thể hiểu được ý tứ của Bùi Hành Vũ, biết Bùi Hành Vũ không phải không cần y, mà là tìm cho y một con đường thích hợp nhất, liền thản nhiên tiếp nhận.

    " Vậy lát nữa tôi sẽ liên lạc với người đại diện của Diệp Đạo. "

    Tả Khánh Viễn tựa hồ chắc chắn Đường Tự sẽ gọi điện thoại tới, Đường Tự cùng anh tán gẫu không bao lâu, anh liền chạy tới.

    Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh sống hiện tại của Đường Tự và Bùi Hành Vũ, đen mặt vỗ tay quyết định chuyển nhà.

    Sau khi Đường Tự và Tả Khánh Viễn ký hợp đồng, chính là nghệ sĩ điện ảnh Triều Ca, điện ảnh Triều Ca có ký túc xá nghệ sĩ, với quan hệ của Tả Khánh Viễn, tự nhiên có thể quyết định quyền về một bộ ký túc xá.

    Hợp đồng có Bùi Hành Vũ khẳng định không thành vấn đề, một loạt thương vụ tiếp theo chờ ngày mai đàm phán.

    Ưu tiên hàng đầu bây giờ là di chuyển.

    Dựa theo lời Tả Khánh Viễn nói, nghệ nhân của Tả Khánh Viễn này sau này chính là đỉnh lưu đỉnh cấp giới giải trí, làm sao có thể ở chỗ này?

    Vì thế trưa cùng ngày, Đường Tự liền liên lạc với một công ty vận chuyển bảo bọn họ tới đây chuyển nhà.

    Một tiếng nữa.

    Đường Tự ở trong căn hộ chật chội cùng Chu Tây Duy mắt to trừng mắt nhỏ.

    Đường Tự.." "Chu lão sư, ngài là đến vận chuyển hàng?"

    Chu Tây Duy cười ha hả, "Áp lực sinh tồn lớn, không làm chút công việc bán thời gian thì làm sao được?"
     
    VydssLieuDuong thích bài này.
  2. Lttoanha1

    Bài viết:
    0
    Chương 21 Ngôi nhà lớn

    Đường Tự nhìn Chu Tây Duy mặc đồng phục làm việc của công ty vận chuyển, tựa hồ nghe được tiếng quạ quác quác bay qua đầu mình.

    Ai có thể ngờ được, trong giới giải trí, thầy Chu Tây Duy từng đoạt rất nhiều giải thưởng hạng mục vai phụ, ngoài giờ không làm việc chính lại có thể làm việc bán thời gian.

    Bất quá ngẫm lại hình như cũng không có gì không khó hiểu.

    Dù sao với lượng thức ăn của Chu Tây Duy, nếu chỉ đóng vai phụ, thật đúng là không nuôi nổi mình.

    Đường Tự không khỏi tò mò nói. "Chu lão sư, ngài trước kia thời gian làm thêm, chẳng lẽ không ai nhận ra ngài sao?"

    "Có có có," Chu Tây Duy gãi gãi gáy, "Nhưng tôi cũng không phải là người quan trọng gì, có người nhận ra, nhưng ngay cả tên tôi cũng không gọi ra được, tôi thuận miệng có thể qua qua."

    Chỉ nói mình lớn lên giống một minh tinh nào đó là được, dù sao người nhận ra hắn không nhiều lắm, nhận ra cũng không gọi ra tên được, hắn chỉ nói mình bộ dạng giống hoặc giả ngu là được.

    Người khác cũng sẽ không tin tưởng một diễn viên lại lén lút làm việc bán thời gian lại còn là việc tay chân thế này.

    Mặc dù biết giúp người chuyển nhà là công việc bán thời gian của Chu Tây Duy, là công việc của thầy, nhưng Đường Tự vẫn có chút ngượng ngùng để Chu Tây Duy làm những việc này.

    Chu Tây Duy ngược lại một chút áp lực cũng không có, trực tiếp nói. "Tiểu Đường nếu thật sự cảm thấy ngượng ngùng, lát nữa mời tôi ăn một bữa cơm là được."

    Đường Tự đành phải đáp ứng.

    Lúc trước lúc Chu Tây Duy đưa bọn họ về nhà, Đường Tự đã nghĩ tới muốn mời anh ăn cơm, chỉ là khi đó trong túi rỗng tếch, hơn nữa biết lượng thức ăn của Chu Tây Duy, Đường Tự không mở được miệng này.

    Hiện tại thù lao của bộ phim vừa đóng đã có, cho dù lượng thức ăn của Chu Tây Duy có lớn đến đâu, một bữa cơm Đường Tự vẫn mời.

    Bùi Hành Vũ hiện tại thuê căn nhà này diện tích nhỏ, muốn chuyển đồ đạc không nhiều lắm, tính toán đầy đủ còn không chất đủ chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang của Chu Tây Duy.

    Đến trước bữa tối, Đường Tự và Bùi Hành Vũ cũng đã chuyển vào nhà Tả Khánh Viễn chuẩn bị cho bọn họ.

    Tả Khánh Viễn chuẩn bị chỗ ở cho Đường Tự là một biệt thự nhỏ nằm ở nội thành Cao Ninh Thành.

    Giá trị là rất lớn.

    Chu Tây Duy nhìn cũng không khỏi cảm thán. "Triều Ca điện ảnh thật đúng là tài đại khí thô, chuẩn bị ký túc xá cho nghệ sĩ dưới trướng cũng khí phách như vậy."

    Đương nhiên, hắn cũng chỉ là cảm thán, cũng không có ý tứ khác.

    Nhân sinh trên đời, có thể khiến Chu Tây Duy để ý phỏng chừng chỉ có ăn, những khác đều tùy ý.

    Ngược lại Đường Tự là người trong cuộc cũng không có khái niệm này, dù sao trước đó y chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, cho rằng đãi ngộ của tất cả nghệ sĩ đều không sai biệt lắm. Nhìn căn phòng lớn sạch sẽ sáng sủa trước mắt, Đường Tự cực kỳ cao hứng.

    Y nhảy nhót chạy đến trước mặt Bùi Hành Vũ, vung tay lên trước mặt Bùi Hành Vũ, biểu tình trên mặt mang theo một chút trịnh trọng, giống như lại nói. "Ái phi, đây là giang sơn mà trẫm vì ngươi đánh ra."

    "Tôi nói tôi nuôi anh nhất định nuôi được anh." Đường Tự ngẩng đầu nhìn Bùi Hành Vũ, ánh mắt sáng lấp lánh, bộ dáng nhỏ nhắn nói lời sắt son.

    Nói xong, y còn bấm ngón tay mình nói. "Đầu tiên là để cho anh ở trong căn nhà lớn, sau đó kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó anh muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn làm cái gì thì làm!"

    Đường Tự càng nói càng hào khí, rất có một loại cảm giác đã thành hiện thực.

    Bùi Hành Vũ không ngắt lời Đường Tự, từ đầu đến cuối nở nụ cười ôn nhu, chỉ sau khi Đường Tự nói xong, đặt tay lên đầu Đường Tự, xoa xoa một phen, "Được, tôi chờ em, kiếm được nhiều tiền nuôi tôi."

    Một chút tự giác sắp trở thành tên đàn ông thích ăn cơm mềm cũng không có.

    (Là ăn bám a)

    Tả Khánh Viễn ở một bên nhìn thấy mà chua ê ca răng.

    Lần đầu tiên cảm thấy không ăn gì đã no.

    Đến giờ cơm chiều, Đường Tự nói muốn mời Chu Tây Duy ăn cơm, tự nhiên sẽ thực hiện.

    Lúc y và Bùi Hành Vũ định ngồi xe chu Tây Duy đi ăn cơm, Tả Khánh Viễn gọi điện thoại tới, hỏi nhà y chuyển đi thế nào.

    Khi biết Được Chu Tây Duy ở một bên, Tả Khánh Viễn trực tiếp nói bữa cơm này anh ta mời, đưa cho một địa chỉ để bọn họ đi qua.

    Đường Tự chấm dứt cuộc điện thoại với Tả Khánh Viễn, liền thuật lại ý tứ của Tả Khánh Viễn.

    - Đi a, sao lại không đi! Chu Tây Duy không chút do dự liền đồng ý.

    Đối với cơ hội ăn cơm miễn phí, Chu Tây Duy có thể cọ liền cọ, huống chi là Tả Khánh Viễn mời khách, đồ ăn khẳng định không bình thường.

    Đoàn ba người ngồi trong Ngũ Lăng Hồng Quang, điên cuồng đi đến nhà hàng Tả Khánh Viễn đặt.

    Tả Khánh Viễn đối với lượng thức ăn của Chu Tây Duy cũng có nghe thấy, cũng không có đặt nhà hàng tây, mà là trực tiếp thuê một nhà hàng đông bắc, để cho quán ăn đêm nay chỉ phục vụ cho bàn này của bọn họ.

    Nhà hàng Đông Bắc, đồ ăn số lượng lớn.

    Thấu hiểu được tâm can của Chu Tây Duy.

    Lúc bọn họ đến quán ăn, Tả Khánh Viễn đã tới, Diệp Chi Vân cũng cùng nhau tới.

    Hàn huyên vài câu, nhân viên phục vụ liền bưng thức ăn lên.

    Nhân viên phục vụ ban đầu cho rằng Tả Khánh Viễn thuê cả nhà hàng gọi nhiều đồ ăn như vậy, là bởi vì tối nay có rất nhiều người đến ăn cơm, còn buồn bực tại sao không đến khách sạn mở tiệc rượu. Chờ đến lúc nhìn, phát hiện năm người mới tiến vào, thiếu chút nữa bị vỡ kính.

    "Thưa ngài đây?" Chỉ có mấy mống người này thôi hả? Cuối cùng ông chủ đã đi ra và hỏi một cách không thể tin được.

    Phải biết rằng Tả Khánh Viễn đặt đến mấy bàn, ngày thường cũng đủ hơn mười hai mươi người ăn.

    Chu Tây Duy khoát khoát tay "Lên trước, không đủ đợi lát nữa."

    Chuyện ăn uống, anh một chút cũng sẽ không khách khí.

    Ông chủ.. "

    Ông chủ theo bản năng đi tìm camera, không phải là võng hồng nào lại đến quay video khiêu chiến với Đại Dạ Dày Vương đó chứ?

    Khách nhân như vậy trước kia hắn cũng đãi qua mấy người, hảo gia hỏa, nói là đại dạ dày vương, một hồi biểu diễn xuống, lãng phí không ít thức ăn.

    Ông chủ nhìn họ dò xét.

    Tả Khánh Viễn:" Các vị đi xuống trước đi, có việc lại gọi. "

    Rốt cuộc khách hàng là thượng đế, ông chủ ôm một trái tim hoài nghi đi xuống.

    Chờ người sau khi rời đi, Tả Khánh Viễn trực tiếp tiến vào chính đề.

    " Chu lão sư, tôi nhớ rõ ngài không ký với công ty nào đúng không? "Ông hỏi.

    Chu Tây Duy là người đóng nhân vật phản diện nổi tiếng trong giới chuyên nghiệp, bất kể loại nhân vật phản diện nào anh cũng có thể diễn nhập mộc ba phần, là một diễn viên kỳ cựu.

    Nhưng con đường diễn xuất của Chu Tây Duy cũng không thuận buồm xuôi gió, anh bắt đầu từ diễn xuất quần chúng, thông qua sự tích lũy dần dần của từng bộ phim, mới trở thành diễn viên phản diện nổi tiếng trong giới.

    Có lẽ người khác không biết Chu Tây Duy tên gì, nhưng tuyệt đối có thể nói ra nhân vật mà anh thủ vai.

    Mấy năm nay anh ta đều là đơn đả độc đấu tới đây, có kịch liền nhận, không có kịch liền làm thêm. Mặc dù có giải thưởng, nhưng thù lao phim không cao, anh quay phim liền nhìn chằm chằm vào bữa ăn của đoàn làm phim người ta.

    Dù sao là một người cô đơn, một người ăn no cả nhà không đói.

    Không phải là không có công ty giải trí nào liên lạc với anh ta trong thời gian đó, nhưng tất cả đều bị anh ta từ chối. Thiên tính tản mạn, không muốn bị khung hình trói buộc, tự nhiên sẽ không ký hợp đồng với công ty để quản mình.

    Lúc này Tả Khánh Viễn hỏi vấn đề này, Chu Tây Duy liền biết mục đích của tên này.

    Nuốt một ngụm cà tím, mới trả lời câu hỏi của Tả Khánh Viễn," Là không ký, phiền toái là một chuyện, còn không tự do, tôi rất thích trạng thái hiện tại. "

    Xem như uyển chuyển cự tuyệt Tả Khánh Viễn.

    " Chu lão sư, tôi hiểu ý tứ của ngài "Tả Khánh Viễn không đánh trống bỏ cuộc, mà rất thành khẩn nói." Tôi muốn ký ngài cũng không phải muốn ký vào Triều Ca điện ảnh. Tôi có dự định tự mình thành lập một công ty điện ảnh, đến lúc đó Chi Vân cũng sẽ tới. "

    Tả Khánh Viễn chính là Tả gia đại thiếu gia, muốn ở trong giới này làm ra một phen sự nghiệp, há có thể thỏa mãn chỉ làm người đại diện? Có tài chính có dã tâm có năng lực, cũng làm người đại diện cho Triều Ca điện ảnh mấy năm, cũng có nhân mạch, đi ra làm một mình đối với anh ta mà nói không thể đơn giản hơn.

    Anh ta không thiếu kinh phí, không thiếu tài nguyên, lại thiếu người.

    Đường Tự là một hạt giống tốt mà Diệp Chi Vân coi trọng, cũng là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng tiếp theo của Tả Khánh Viễn.

    Mà Chu Tây Duy ở trong giới này nhiều năm, tuy rằng nhìn qua không quá nóng bỏng, nhưng người này có kỹ năng diễn xuất và kinh nghiệm phong phú. Đến lúc đó công ty của anh tất sẽ chiêu mộ được một ít người mới, mà Chu Tây Duy hoàn toàn có thể làm giáo viên của những người mới này.

    Tả Khánh Viễn đem tính toán của mình nói với Chu Tây Duy, anh định ký hợp đồng với Chu Tây Duy, cũng không phải muốn ép buộc Chu Tây Duy kinh doanh hoặc ép buộc Chu Tây Duy làm những gì anh không muốn làm, mà là muốn Chu Tây Duy trở thành giáo viên dạy diễn xuất của công ty.

    Nếu có một vở kịch mà Chu Tây Duy cảm thấy hứng thú, công ty nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp anh đàm phán.

    Tả Khánh Viễn đem toàn bộ thành ý của mình bày ra, chỉ xem Chu Tây Duy có thể tiếp nhận hay không.

    Hiển nhiên, Chu Tây Duy có chút dao động.

    Tả Khánh Viễn là một tay quan sát sắc mặt cực tốt, lập tức thừa thắng xông lên truy kích, hạ sát thủ," Công ty bao ăn bao ở. Biệt thự Tiểu Đường ở Chu lão sư nhìn thấy đúng không? Nơi đó cả hàng đều là của tôi, Chu lão sư đến lúc đó chọn một tòa nhà ở là được. "

    Tả Khánh Viễn hào sảng nói ra, toát lên khí chất thổ hào.

    Anh ta có phải là người kém tiền không?

    Ở đâu Chu Tây Duy không thèm để ý, anh để ý chính là bao ăn, lập tức mắt đều sáng lên, còn cố ý xác nhận một lần," Thật bao ăn? "

    " Chu lão sư yên tâm, khẳng định bao ăn. "

    " Được. "Chu Tây Duy đồng ý," Khi nào thì mang hợp đồng tới đây, chúng ta ký hợp đồng đi. "

    Tả Khánh Viễn cười to," Chu lão sư là một người dứt khoát. "

    Toàn bộ hành trình Đường Tự không hề gia nhập cuộc nói chuyện của hai, nội dung nói chuyện của bọn họ, y nghe như lọt trong sương mù.

    Y vốn tưởng rằng y cùng Triều Ca điện ảnh ký hợp đồng, hiện tại xem ra hẳn là không phải, mà là trực tiếp cùng Tả Khánh Viễn ký hợp đồng.

    Đường Tự nhìn Bùi Hành Vũ một cái, Bùi Hành Vũ gật gật đầu khẳng định suy đoán của Đường Tự.

    Đường Tự cũng không thèm để ý, hợp đồng Bùi Hành Vũ xem qua, vậy khẳng định không thành vấn đề.

    Y là một tiểu nguyên bảo vô ưu vô lự, những chuyện phí đầu óc này đều giao cho Bùi Hành Vũ là được.

    Bữa cơm này có thể nói là khách chủ đều tận hoan, Chu Tây Duy không hổ là đại dạ dày vương nổi danh trong giới, đem đồ ăn Tả Khánh Viễn gọi đều sạch sẽ không nói, sau lại gọi thêm vài món.

    Điều này làm ông chủ quán ăn sợ tới mức không nhẹ, trong ánh mắt nhìn Chu Tây Duy tràn ngập kính sợ kính trọng, đồng thời cũng vô cùng may mắn mình không phải mở quán ăn tự phục vụ (buffet chẳng hạn), bằng không đến một vị khách như vậy, ông sặp tiệm luôn quá.

    Chu Tây Duy giống như biết suy nghĩ trong lòng ông chủ, cười lộ ra hàm răng trắng tinh với ông chủ," Yên tâm, tôi chưa bao giờ ăn buffet. "

    Ai cũng không dễ dàng gì, không thể làm cho nhà hàng của người ta càng thêm tồi tệ được.

    Ông chủ.."..."

    Tôi thay mặt cho chủ quán buffet trên toàn thế giới cảm ơn ngài!
     
    VydssLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...