Cổ Đại [Edit] Quân Tử Hoài Bích - Mộc Mộc Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Xuân Mộc Đăng Phong, 12 Tháng chín 2022.

  1. Tên truyện: Quân Tử Hoài Bích

    upload_2022-9-12_6-17-50.png

    Tác giả: Mộc Mộc Tử

    Editor: Xuân Mộc Đăng Phong

    Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại

    Văn án:

    Vệ Gia Ngọc mười tuổi lên núi, bái nhập Cửu Tông; 17 tuổi thành Văn Uyên thủ tịch, toàn tông có một không hai ; 25 tuổi bị ký thác kỳ vọng cao, được chọn làm chưởng môn đời tiếp theo; 27 tuổi xuống núi, gặp được Văn Ngọc.

    Văn Ngọc mười tuổi, đánh khắp bọn trẻ con núi Nghi Sơn không ai có thể là địch thủ; Mười lăm tuổi, lên núi xuống nước chiếm núi làm vua; Hai mươi tuổi về nhà, phát hiện một thanh niên yếu đuối thanh tú đứng ở trước mặt, rũ mắt đem nàng trên dưới đánh giá một lần, bỗng nhiên nói: "Ta là huynh trưởng của muội."

    Cây đao trên tay Văn Ngọc vừa chuyển, thốt lên một tiếng cười lạnh: "Ta là cha ngươi".

    Một câu tóm tắt: Quân tử không có tội, giữ hòn ngọc quý lại thành có tội.

    Xin chào mọi người, đây là lần đầu tiên mình thử edit truyện, nếu có thiếu sót gì mong các bạn đóng góp ý kiến giúp mình nhé!

    Vì 1 chương của tác giả này cũng khá dài nên mình sẽ cố gắng để hoàn thành với tốc độ 1 tháng từ 1 đến 2 chương.

    Mặc dù là bản edit nhưng mình sẽ cố gắng Việt hóa từ ngữ nhiều nhất có thể ạ.

    Link thảo luận truyện: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Lan Đình (Xuân Mộc Đăng Phong)
     
    Bughams, Ayuxinh, HiHi21295 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2022
  2. Quân Tử Hoài Bích

    Tác giả: Mộc Mộc Tử

    Editor: Xuân Mộc Đăng Phong

    Phần 1: Trăng trong núi

    Chương 1.1 Văn Ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [BOOK] Đúng là đầu hạ, lúc cỏ cây trong núi sum suê.

    Một con thỏ hoang từ trong bụi cỏ nhảy ra, ngừng ở giữa đường núi dựng lỗ tai nghe động tĩnh bốn phía, bỗng nhiên chỉ nghe thấy trong rừng một chút động tĩnh sột soạt, thỏ hoang bỗng nhiên kinh hoảng lại chui vào lùm cây, đảo mắt biến mất không thấy. Đỉnh đầu ngọn cây vừa động, có bóng người từ một thân cây nhảy đến trên một cây khác, cành lá nhẹ nhàng đong đưa, lá cây hòe bên khe núi rơi xuống suối nước, trong rừng lặng yên không một tiếng động.

    Bóng người kia ngừng ở trên nhánh cây, nhíu mày nhìn chằm chằm rừng cây bờ bên kia không có một bóng người, như là có cái gì ngăn cản đường đi của nàng. Liền như vậy một lát công phu, phía sau lại có người đuổi tới, là hai thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau. Đi đầu chính là thiếu niên mặc áo gấm, hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô gái ngồi xổm trên cây, kỳ quái nói: "Tại sao lại không đuổi theo?"

    Người trên cây liếc mắt nhìn sắc trời: "Mặt trời muốn hạ xuống núi rồi."

    "Thì tính sao?"

    "Mặt trời xuống núi, chướng khí trong rừng muốn bốc lên. Đuổi theo thêm chút nữa, sẽ có nguy hiểm."

    Phía tây, mặt trời rơi xuống ở đỉnh núi, đem trầm không trầm, cỏ lá nhiễm ráng màu, nơi xa có tiếng quạ kêu sương lạnh lẽo, làm cho mảnh núi rừng vô biên này càng thêm trống trải tịch liêu.

    Chậm một bước đuổi tới thiếu niên áo đen nghe xong, cũng kịp thời dừng bước: "Nếu như vậy.. Không bằng liền đi về trước đi, dù sao vừa rồi nghe cô nương bắt được gà rừng, cộng thêm những quả dại này, cũng đủ chúng ta đêm nay ăn."

    Nam Cung Ngưỡng mắt nhìn chiếc túi chứa quả dại trên người đối phương, ba người đi ra tìm ăn, kết quả là chỉ có hắn một người hai tay trống không trở về.. Hắn mấp máy môi:

    "Ta tự đi, trước khi mặt trời xuống núi, ta nhất định có thể bắt lấy con thỏ kia!"

    Nói xong lời này, giống như là để chứng minh cái gì, hắn không còn lưu lại, chỉ mấy bước vượt qua khe núi, đảo mắt liền biến mất tại trong rừng ở đầu kia suối nước.

    "Ài!" Đô Tấn ngăn không được hắn, đành phải xin giúp đỡ nhìn về phía cô gái đang ở trên cây.

    "Lời tốt lành cũng khó khuyên quỷ cố chấp."

    Cô gái từ trên cây nhảy xuống, giống như thật là không định quản chuyện này. Đô Tấn gặp nàng quay đầu đi trở về:

    "Lỡ vạn nhất xảy ra chuyện gì.."

    "Đó cũng là hắn tự tìm." Văn Ngọc lãnh đạm nói.

    Đô Tấn á khẩu không trả lời được, trong lòng âm thầm oán thầm: Đây chính là Nam Cung gia tiểu thiếu gia, nếu là hắn có chuyện bất trắc, phía sau liền có rất nhiều chuyện phiền toái.

    Nghĩ đến đây, hắn đành phải lại đuổi theo, uyển chuyển khuyên nhủ:

    "Vị Dịch chưởng quỹ kia không thấy tiểu công tử trở về, nhất định phải đến trong rừng tìm kiếm, trái phải tìm không được, nhất định là nhở cậy công tử nhà ta, đến cuối cùng hơn phân nửa vẫn là phải thỉnh cô nương ra tay giúp đỡ.."

    Văn Ngọc nghe thấy lời này, quả thật bước chân lại ngừng lại. Đô Tấn gặp nàng nhíu mày, trong lòng biết có hi vọng, bận bịu rèn sắt khi còn nóng:

    "Cô nương bản lĩnh thông thiên, liền xem như là phát phát thiện tâm đi."

    Hắn so Nam Cung Ngưỡng nhỏ hơn mấy tuổi, tính nết cũng hoạt bát, dọc theo con đường này cùng ai cũng quan hệ thật tốt. Văn Ngọc yên lặng đứng một hồi, nửa ngày giống như là thở dài, lại quay người trở lại, hướng bên dòng suối đi đến:

    "Trở về tìm những người khác tới hỗ trợ, nếu là động tác nhanh, nói không chừng còn có thể nhặt về một cái mạng của hắn."

    Đô Tấn mừng rỡ vô cùng, biết đây là nàng đồng ý rồi. Trước khi lên núi sư huynh liền đã phân phó, đến trên núi, một mực nghe theo, nàng nói cái gì thì chính là cái đó. Lúc này sợ nàng đổi chủ ý, cũng không dám hỏi nhiều, bận bịu vội vàng chạy về trong rừng.

    Nam Cung Ngưỡng đuổi theo thỏ rừng, một đường chạy vào trong rừng, rất nhanh hắn liền ý thức được lời vị cô nương kia vừa mới nói cũng không phải là nói chuyện giật gân. Trong núi mặt trời lặn còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của hắn, cơ hồ chỉ là một cái chớp mắt, rừng liền đã tối xuống.

    Con thỏ rừng kia vô cùng nhạy bén, rút vào trong rừng chớp mắt đã không thấy tăm hơi tung tích, Nam Cung Ngưỡng đuổi một đoạn, chờ lúc hắn ý thức được bốn phía tia sáng dần dần tối xuống, xoay người mới phát hiện đã không biết thân ở nơi nào.

    Bốn phía yên tĩnh, chẳng biết tại sao ngay cả một tia chim hót đều nghe không được. Hắn cuối cùng hậu tri hậu giác sinh ra mấy phần cảm giác nguy cơ, thế là cũng không dám ở lâu, lập tức quay đầu trở về theo phương hướng lúc đi đến.

    Nhưng là mùa hạ cỏ cây tươi tốt, trong rừng cây cảnh vật cơ bản giống nhau, hắn ở trong rừng dạo qua một vòng, mới phát hiện chính mình lại về tới chỗ cũ. Lúcý thức được chính mình có khả năng đã lạc đường, hắn ảo não đưa tay đập một cái bên cạnh thân cây, đỉnh đầu có lá cây rì rào rơi xuống. Nam Cung Ngưỡng hít sâu vài khẩu khí, nỗ lực gọi mình trước tỉnh táo lại, cúi đầu xuống lại phát hiện bên cây tựa hồ có một cái xa lạ dấu chân. Hắn ngồi xổm người xuống cẩn thận phân biệt một phen, nhìn cái này dấu giày lớn nhỏ, xác định cũng không phải là chính mình lưu lại.

    Trong núi chính là mùa mưa, ánh nắng chiếu không tới địa phương bùn đất còn ướt át, dấu chân này nhìn qua còn rất mới, lại không có bị nước mưa cọ rửa mất, chẳng lẽ trong núi này bên lại còn có những người khác?

    Ý niệm này mới vừa hiện lên ở đầu óc hắn, liền khiến hắn tinh thần chấn động -- nhất định phải mau chóng chạy trở về đem chuyện này nói cho thúc phụ.

    Nam Cung Ngưỡng bỗng nhiên đứng dậy, chợt cảm giác được một trận đầu váng mắt hoa. Chẳng biết lúc nào, trong rừng dậy sương mù. Mặt trời đã nhanh phải xuống núi, rậm rạp lá rừng tựa hồ chặn còn sót lại một điểm yếu ớt tia sáng.

    Đang lúc lúc này, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, bốn phía như có một đôi mắt chính sâu kín nhìn chăm chú lên chính mình. Nam tử chậm rãi xoay người, chỉ gặp xa mấy bước bên ngoài, trong sương mù xuất hiện một đôi mắt với ánh sáng màu lục -- đó là một rắn có chấm đỏ đang trườn.

    Trong rừng chướng khí dẫn tới trong núi sẽ có động vật có độc lớn nhỏ, đến trong đêm, chung quanh đây rắn độc côn trùng độc sẽ chỉ càng nhiều.

    Nam Cung Ngưỡng đưa tay đè lại bội kiếm bên hông, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tinh thần lại xuất hiện hoảng hốt, cơ hồ đứng thẳng không ngừng. Tiếp tục như vậy, cũng là ngồi chờ chết. Nam Cung Ngưỡng quyết định, cắn răng rút ra bội kiếm bên hông, trước một bước hướng đầu con rắn kia chém tới.

    Xa mấy bước bên ngoài nhánh cây ứng thanh rơi xuống đất, tiếc là con rắn màu đỏ ở quấn ở trên cây kia nhưng còn nhanh nhạy vượt xa so với tưởng tượng của hắn, thanh kiếm hắn vừa ra khỏi vỏ, đã quấn quanh lấy thân cây, tránh về giữa cây lá rậm rạp lập tức không thấy tăm hơi.

    Nam Cung Ngưỡng nhẹ nhàng thở ra, hắn sử dụng một kiếm này làm động chân khí, trong bất tri bất giác lại hút vào mấy ngụm chướng khí, lúc này cơ hồ đã có chút không thở nổi.

    Nơi đây không thích hợp ở lâu, hắn không dám nghỉ ngơi nhiều, lại lập tức xuất phát, chuẩn bị tìm kiếm con đường rời khỏi rừng.

    Ngay tại hắn vừa mới buông lỏng cảnh giác trong nháy mắt đó, đỉnh đầu cây lá nhoáng một cái, rắn đỏ như điện chớp hướng sau lưng của hắn phóng tới!

    Nam Cung Ngưỡng nghe thấy động tĩnh, lập tức quay người giơ kiếm đón đỡ, rắn đỏ tránh thoát mũi kiếm, mặc dù không thể quấn lên cổ của hắn, nhưng vẫn là cắn một cái vào tay phải hắn.

    Nam Cung Ngưỡng tâm thần đại chấn, tay phải hắn tê rần, kém chút cầm không được kiếm, chỉ có thể bỗng nhiên vung tay muốn đem con rắn đang quấn ở trên tay vãi ra. Nhưng hắn vừa mới hút vào chướng khí, lại bị rắn cắn một cái, lúc này hoa mắt váng đầu, sớm đã mất lực, thân thể không thể khống chế tựa vào đại thụ sau lưng, chậm rãi trượt xuống.

    Con rắn đỏ gặp hắn dần dần mất đi chống cự, rất nhanh lại theo cánh tay của hắn vây quanh đầu vai. Con mắt như hạt đậu sáng phát ra lục quang, yếu ớt nhìn qua trước mắt con mồi, phun ra cái lưỡi tinh hồng, lại một lần hướng hắn mở miệng lộ ra răng sắc nhọn, lần này rõ ràng là nhằm vào chỗ xung yếu, lấy cổ họng của hắn táp tới --
     
    Ayuxinh, HiHi2129, THG Nguyen4 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2022
  3. Quân Tử Hoài Bích

    Chương 1.2


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng, Nam Cung Ngưỡng chỉ cảm thấy có cái gì bay qua sát gương mặt của hắn, một dòng chất lỏng ấm áp tung tóe tràn đầy mặt mũi hắn, cánh mũi ở giữa có một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn. Hắn mở mắt ra một cách khó khăn, chỉ thấy đầu vai còn lại một đoạn thân rắn bị cắt ra, một cái đầu rắn mở rộng miệng ra, huyết dọc theo hắn vạt áo lăn xuống trên mặt đất, mà trên cây khô bên tai hắn cắm một cái đoản đao màu xanh biếc sáng loáng.

    Cách đó không xa có người đi về phí hắn, trước tiên rút ra cây đoản đao cắm ở trên cây, rồi mới xoay người xem xét tình huống của hắn. Người kia đưa tay đẩy ra mí mắt của hắn, chú ý tới con ngươi hắn đã tan rã, nhưng như cũ dùng hết khí lực cố gắng đem ánh mắt tập trung tại trên mặt nàng, giống như là muốn nhìn rõ mặt của nàng.

    Trong mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy một mùi cỏ cây cay đắng. Đối phương quỳ thân dưới xuống, dùng vải bó lại trên cánh tay của hắn, cầm đao rạch ra vết thương trên tay hắn bị răng rắn cắn rách. Sự đau đớn dù rất nhỏ vẫn giúp hắn giữ vững một lát thanh tỉnh, cánh tay dần dần mất đi tri giác đã truyền đến cảm giác ấm áp, hắn cúi đầu trông thấy làn tóc đen huyền đang chuyển động của đối phương, hậu tri hậu giác ý thức được đối phương đang thay mình hút ra máu độc.

    Lúc nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt theo trong sương mù hiển hiện, tuy thấy không rõ ngũ quan, nhưng thần sắc như máu, như là yêu mị trong núi hóa hình.

    Nam Cung Ngưỡng muốn đưa tay đụng vào nàng, để xác định chính mình cũng không phải là lâm vào mơ mộng, nhưng là đối phương nâng người lên không cho hắn đụng đến, thế là bàn tay hắn đang giơ lên giữa không trung lại trở xuống chỗ cũ, cuối cùng lâm vào trong bóng tối vô biên..

    Lúc Đô Tấn mang theo những người khác vội vàng chạy đến, Nam Cung Ngưỡng đã bị ném ở bên dòng suối bất tỉnh nhân sự. Đám người tiến lên thử qua hơi thở của hắn, xác định chỉ là đã hôn mê, cuối cùng buông lỏng một hơi.

    Trước khi bọn họ đến đã nghe Đô Tấn nói chuyện từ đầu đến cuối, lúc này nhìn trái nhìn phải lại chỉ thấy được một mình Nam Cung Ngưỡng. Đang lúc cảm thấy kỳ quái, trong rừng bên cạnh truyền ra một điểm vang động.

    Đám người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đang đi ra từ trong rừng cây. Thiếu nữ đang ngậm lấy một mảnh cây cỏ trong miệng, thấy mọi người đều có mặt, nàng lấy từ trong ngực ra cái bao vải ném đến cho Đô Tấn:

    "Ta ở trong núi hái được một chút cỏ táo chua, trong đêm chướng khí sẽ tràn qua khe núi thổi tới chỗ này, các ngươi mỗi người đều thả một mảnh ở trong miệng nhai nát, không được nuốt xuống."

    Đô Tấn bận bịu mở ra bao vải, phát hiện bên trong để vài miếng cây cỏ màu xám đen cuộn lại, xích lại gần đặt ở dưới mũi cẩn thận ngửi được một chút hương vị gay mũi. Lại nghe nàng bổ sung:

    "Cầm vài miếng lá cây bỏ vào trong lửa đốt thành khói bụi, đặt tới dưới mũi hắn liền sẽ tỉnh."

    Nam Cung Dịch Văn thần sắc vẫn là không khỏi có chút khẩn trương:

    "Tổn thương trên tay hắn là chuyện thế nào?"

    "Bị rắn cắn một cái thôi."

    "Vậy cái này.."

    "Rắn chấm đỏ độc tính không mạnh, vết thương cũng xử lý qua, không chết được."

    Bên trên cổ tay nàng còn quấn một đoạn thân rắn không có đầu, gặp hắn không muốn hỏi gì nữa, thế là nàng đi đến bên dòng suối, lấy ra một cái đoản đao, bắt đầu xử lý thịt rắn thật lưu loát, không đầy một lát máu tươi liền nhuộm đỏ dòng suối nhỏ. Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, nửa ngày không một người nói chuyện.
     
    Ayuxinh, HiHi2129, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng chín 2022
  4. Quân Tử Hoài Bích

    Chương 1.3


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào đêm, đống lửa được đốt lên trong rừng. Khắp nơi yên tĩnh, chỉ nghe củi ở trong lửa keng keng rung động. Đô Tấn rửa xong quả dại trở về, nghe trong rừng truyền đến một trận loáng thoáng tiếng răn dạy, âu sầu đem quả đưa cho người ngồi tại bên cạnh đống lửa, nhỏ giọng nói:

    "Ta lúc trước còn cảm thấy vị này Nam Cung gia Nhị trang chủ ngoại hình được nhìn thật là hòa khí, không nghĩ tới nổi giận lên cũng rất đáng sợ."

    Nam tử đang tựa ở dưới cây nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, thản nhiên nói:

    "Chớ có nghị luận sau lưng người khác."

    Đô Tấn nhẹ nhàng le lưỡi:

    "Có điều vị Văn cô nương kia ngược lại xem như có chút bản lĩnh thật, khó trách chưởng quỹ khách sạn kia nói thời điểm này chỉ có nàng mới có thể mang chúng ta lên núi."

    Người bên cạnh không có trả lời, cũng không biết có phải hay không có ý ngầm thừa nhận. Đô Tấn gẩy đẩy mấy lần đống lửa, lại quay đầu nhìn về nhìn quanh một vòng bốn phía. Lúc này lên núi hết thảy có mười một người, bọn họ đêm nay ở trong rừng qua đêm, lúc này những người khác vây quanh đống lửa riêng phần mình tựa ở dưới cây cách đó không xa, cùng người bên cạnh duy trì một cái không gần không xa khoảng cách. Ngoại trừ trong đống lửa củi tuôn ra tiếng vang bên ngoài, quanh mình không một người nói chuyện.

    Thiếu niên chịu không được cái này không khí trầm mặc dị thường, hướng bên cạnh nam tử ngồi tới gần chút, nhỏ giọng nói:

    "Sư huynh, ngươi có cảm giác được hay không lúc này lên núi mọi người đều không đơn giản.."

    Một câu chưa nói xong, lúc này không cần người bên cạnh nhiều lời, thiếu niên liền tự giác im lặng, bởi vì đôi chú cháu mới trong rừng nói chuyện đã trở về. Nam Cung Dịch Văn mặt như băng sương, Nam Cung Ngưỡng đi theo phía sau thì là ủ rũ, hiển nhiên bị thúc phụ giáo huấn rất hung ác, cũng tự biết hôm nay là hắn làm việc lỗ mãng.

    Hai người một trước một sau đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống. Bên cạnh đống lửa, một gã nam nhân có ria mép cười ha hả lên tiếng giảng hòa:

    "Ta nhìn tiểu lang quân tuổi vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi tâm lý muốn chơi đùa hơi nhiều, Dịch chưởng quỹ cũng không cần quá khắc nghiệt."

    Cơn giận Nam Cung Dịch Văn vẫn còn sót lại chưa tiêu, nghe thấy lời này cũng không đáp lời. Ria mép bị mất mặt, lại đi xem ngồi tại một đầu khác một gã đàn ông cường tráng, đối phương là cái đồ tể, nghe nói họ Cần, bên hông cài lấy thanh đao, nhìn tính tình cũng không được tốt lắm, xử lý thịt rừng ngược lại là rất có phương pháp.

    Gà rừng mà Văn Ngọc buổi tối bắt đem về, được hắn đặt tại trên lửa nướng đến bóng loáng không dính nước, cả ngọn núi đều có thể nghe thấy mùi thơm. Một con gà làm sao cũng chia không đủ cho mười một người, ria mép thấy hắn theo trên lửa đem gà nướng lấy xuống, dùng sức xé ra hơn phân nửa con gà liền đưa vào trong miệng hắn, lập tức có chút nóng nảy:

    "Này, ngươi cái này.."

    Đồ tể nguýt hắn một cái:

    "Làm gì? Lông là lão tử nhổ, thịt là lão tử nướng, lão tử một người ăn nhiều như vậy ngươi cũng có ý kiến?"

    Hắn ngoại hình được một mặt hung tướng, đầy người dữ tợn đều nhanh bằng gấp đôi đối phương thân mình, ria mép bị hắn vừa hô lập tức không có tiếng vang, chỉ có thể xin giúp đỡ giống như nhìn về phía những người khác. Trong rừng này trừ hắn ra, còn có một người nam nhân mặc chiếc áo diễn tuồng cổ quái cùng một cái lão hòa thượng lông mày râu bạc trắng, nhìn qua đều đối con gà rừng này không có gì hứng thú, ria mép đành phải nén giận lại ngồi trở xuống.

    Đồ tể thấy thế có chút đắc ý liếc nhìn hắn một cái, vênh váo tự đắc theo miệng bên trong phun ra khối xương gà tới. Cùng ria mép đi chung lên núi chính là cái tượng bị bệnh lao, hình dung tiều tụy nhìn như đến năm sáu mươi tuổi, lúc này lại khục lên, cơ hồ để ngưởi khác người lo lắng hắn sẽ đem phổi cho ho ra tới.

    Đồ tể cảm thấy không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng mắng một câu, chú ý tới nam nhân cao lớn đi theo bên cạnh Nam Cung Dịch Văn giống như cảnh cáo giương mắt nhìn lại. Nam nhân kia một thân ăn mặc dáng vẻ như hộ vệ, nhìn kỹ liền biết là có công phu hộ thân. Đồ tể không mò ra hắn nội tình, cũng không muốn cùng hắn cứng đối cứng, đành phải nhỏ giọng mắng một câu "Xúi quẩy", dứt khoát đứng dậy rời đi đống lửa, đi đến xa một chút địa phương đi tới.

    Không ai để ý tới vị trí hắn rời đi, trong rừng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh. Ngồi dưới tàng cây nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn một chút cô nương ở trên cây đối diện, đối phương một tay gối lên sau đầu, một cái chân gấp lấy tùy ý tựa ở trên nhánh cây, tựa hồ dự định buổi tối cứ như vậy trên tàng cây qua đêm, khiến hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh mấy ngày trước đây lần thứ nhất nhìn thấy nàng.
     
    Ayuxinh, HiHi2129, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
  5. Quân Tử Hoài Bích

    Chương 2.1 Vệ Gia Ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọn núi mà đám người này đang dừng lại tên là Nghi Sơn, thời điểm mùa mưa, trong núi nhiều mưa nước. Liên tiếp mấy trận mưa rào xông hủy đỉnh phía tây đầu rồng, núi đá lăn xuống chặn đường chính lên núi, một đám khách nhân chờ để lên núi đều bị vây ở trấn Ninh Khê dưới chân núi. Trấn Ninh Khê là cái địa phương nhỏ, trên trấn chỉ có một cái khách sạn. Mấy ngày liền mưa dầm liên miên, làm khách thương lo sầu muốn chết, ở chân núi lui lui tới tới.

    Nhưng chuyện này đối với khách sạn chưởng quỹ tới nói lại là một chuyện tốt. Khách sạn hồi lâu chưa từng chiêu đãi qua nhiều khách như vậy, thiếu chút nữa là không còn phòng trống.

    Ngày hôm đó hoàng hôn, lại bắt đầu mưa. Hạt mưa lớn chừng hạt đậu đánh vào trên ván cửa cũ kỹ bên ngoài, rung động đùng đùng. Chưởng quỹ một bên vội vàng dặn dò tiểu nhị cầm miếng vải che lại mấy lỗ hổng cho cánh cửa dột gió, còn vừa phải bận rộn chiêu đãi khách hàng đang lục tục ngo ngoe xuống lầu ăn cơm, ở lại.

    Chính là ở trong hôm này, Vệ Gia Ngọc đến trấn Ninh Khê. Hắn mặc một thân quần áo dài phổ thông không đáng chú ý, nhìn như là một người thư sinh, sau lưng còn đi theo một thiếu niên vác lấy hành lý trên lưng, bên hông treo một thanh trường kiếm, nhìn như cái tùy tùng biết chút công phu quyền cước. Hai người chợt nhìn như là một đôi chủ tớ phải vào kinh đi thi lại bị mưa gió ngăn trở đường đi, chỉ có thể tới khách sạn tìm nơi ngủ trọ.

    Chưởng quỹ hai ngày này đối dạng này khách trọ từ xứ khác tới thấy nhưng không thể trách, nghe được hắn muốn lấy một gian phòng trống, liền đưa cái sổ đi qua:

    "Xin khách nhân lưu cái tên tuổi. Hai ngày này trong thành ra án mạng, trên trấn cũng không thái bình, quan phủ yêu cầu lữ điếm chung quanh đây đều ghi lại tên tuổi khách cùng lai lịch, thuận tiện tra soát."

    Tiểu nhị lúc này không biết đi nơi nào, chờ Vệ Gia Ngọc viết xong tên tuổi, chưởng quỹ đành phải tự mình lên lầu đem một gian phòng còn trống cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ cho bọn hắn, còn gọi phòng thu chi giúp đỡ Đô Tấn đem bọn hắn hành lý mang lên đi một thể.

    Trong lúc Vệ Gia Ngọc chờ ở trong đại đường, mắt nhìn khách sạn trên tường dán bố cáo. Kia phía trên là một vụ hung án vài ngày trước phát sinh ở bên trong thành Duy Châu, trong thành một nhà gánh hát gặp cường đạo, toàn bộ gánh hát bên trong nam nữ già trẻ không có lưu lại một cái người sống. Nơi đó huyện nha lão gia gấp đến độ phát hỏa, sai người lùng bắt bốn phía, chính là trấn Ninh Khê cách thành Duy Châu không xa cũng dán đầy bố cáo. Vấn đề này lúc hắn đi ngang qua đến đã nghe không ít nghị luận, cũng xem như không phải là chuyện mới mẻ gì.

    Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một trận tranh chấp.

    "Đừng lải nhải những thứ vô dụng này, ngươi chỉ cần nói lão tử lúc nào có thể vào núi?"

    Một người đàn ông lưng hùm vai gấu, đen chắc khỏe mạnh, kéo lấy cổ áo kiểu nhị, phẫn nộ quát:

    "Là ngươi trước đây mấy ngày thế nhưng vỗ ngực cam đoan có biện pháp có thể đưa lão tử đi thôn Vạn Niên, lúc này ngươi nói với ta đều không được rồi?"

    Tiểu nhị kia bị hắn mang theo cổ áo, run lẩy bẩy giải thích nói:

    ".. Cái này, con đường núi này lún, nhỏ không còn biện pháp nào mà."

    "Lão tử không cần biết, ta nhìn ngươi chính là cố tình đùa nghịch lão tử!"

    Đại hán kia hai mắt trừng một cái, tức giận trong lòng, mắt thấy nắm đấm như chum lớn của hắn liền muốn rơi xuống, đột nhiên bị người ở giữa không trung ngăn cản đường đi. Kia đồ tể tập trung nhìn vào, phát hiện là tùy tùng của chú cháu nhà kia, hai ngày này cùng ở tại trong khách sạn, hình như tên là Kỷ Thành. Hắn có một khuôn mặt lạnh, nhìn qua khó đối phó.

    Động tĩnh của hắn bên này hiển nhiên đã làm cho những người khác ngồi tại trong hành lang chú ý, đồ tể ở trong lòng mắng một câu, đến cùng trong lòng có chút lo lắng, vẫn là buông lỏng ra cổ áo của tiểu nhị, hung hăng trừng người mới xuất hiện một cái, không có tiếp tục nháo sự, lại ngồi trở lại bên cạnh bàn.

    Tiểu nhị buông lỏng một hơi, bận bịu cúi mình đối Kỷ Thành nói lời cảm tạ. Đối phương lắc đầu trở về ngồi xuống, ngược lại là Nam Cung Ngưỡng ở Kỷ Thành sau lưng thò đầu ra, tò mò cùng hắn tìm hiểu hỏi:

    "Bây giờ thật không có biện pháp gì có thể vào núi?"

    Thúc thúc hắn là Nam Cung Dịch Văn an vị tại bên cạnh hắn, hai người tuy là thúc cháu nhưng nhìn tuổi tác cũng không có chênh lệch bao nhiêu, nếu nói là huynh đệ cũng có người tin tưởng.

    Tiểu nhị thấy bọn họ ăn mặc như những người buôn bán, nghe nói là vội vã đi phía bắc nhập hàng, lại bị mưa núi ngăn lại đường đi, vậy mới ở chỗ này chậm trễ mấy ngày.

    "Không phải tiểu nhân không muốn giúp đỡ, nhưng chỉ có con đường này, khách quan nếu là không sốt ruột, không ngại đợi thêm mấy ngày."

    "Muốn chờ bao lâu?"

    "Quan phủ đã phái người gấp rút khơi thông, có lẽ chờ mấy ngày hẳn là liền có thể để người đi qua."

    Nam Cung Ngưỡng nghe nói còn muốn mấy ngày lại còn là không chắc chắn, lại nhíu chặt lông mày:

    "Liền không có đường khác có thể lên núi?"

    "Ngược lại là có một con đường núi, tiếc là thời tiết này, không ai dẫn đường căn bản vào không được núi."

    Nam Cung Ngưỡng nghe xong, vội nói:

    "Vậy tìm người quen thuộc đường núi dẫn chúng ta đi vào là được."

    Tiểu nhị cười khổ nói: "Không dối gạt khách quan, mùa mưa thế núi phức tạp, thời tiết này lên núi, hơi không chú tâm liền bị mất mạng, không ai dám tùy tiện dẫn người đi vào."

    "Vì cái gì?"

    Nam Cung Ngưỡng nói,

    "Bạc không là vấn đề."

    "Vấn đề không phải là tiền nhiều hay ít."

    Tiểu nhị sợ hắn không tin, còn nói,

    "Nghi Sơn có linh tính, năm nay mưa lớn như thế này người người đều nói là Sơn Thần nổi giận, ai dám lên núi?"

    Nơi hẻo lánh truyền đến một tiếng cười nhạo:

    "Cái nào ngọn núi Sơn Thần nhỏ mọn như vậy?"

    Nam Cung Ngưỡng mặc dù không tin những thứ này, nhưng nghe người lại dám trước mặt mọi người nói dạng này đại bất kính, vẫn là không khỏi giật nảy mình. Hắn quay đầu lại lần theo thanh âm, phát hiện là trong khách sạn cái kia cả ngày mặc trang phục tuồng cổ quái nam tử, tên là Liễu Hựu Linh.

    Nghe nói hắn vốn là diễn viên tuồng của gánh hát Hồng Tụ, chỉ là sinh một trận bệnh nặng, trở nên có chút điên điên khùng khùng, liền bị gánh hát đuổi đi. Kết quả chân trước hắn vừa đi, chân sau gánh hát liền xảy ra chuyện, ngược lại giúp hắn tránh thoát một kiếp.

    Ngày bình thường những người khác thấy hắn đáng thương, niệm tình hắn là thằng điên cũng không cùng hắn so đo. Nhưng lần trở lại này, nghe hắn lại mỉa mai đến Sơn Thần, vẫn là làm cho tiểu nhị tức giận đến mặt đỏ rần:

    "Ngươi.. Ngươi dạng này, còn muốn lên núi! Ta nhìn ngươi lên núi, Sơn Thần cũng không thể tha ngươi, nhất định một tia sét đánh xuống tới, đem ngươi đánh chết mới tốt!"

    Liễu Hựu Linh nghe hắn chửi mắng một trận, cũng không sốt ruột, ngược lại chậm ung dung nhấp một hớp rượu trên bàn, cười hì hì nói:

    "Tốt lắm, ta ngược lại muốn xem xem là cái này Sơn Thần bản lãnh lớn, hay là của ta mạng lớn."

    "Ngươi.."

    Bên ngoài một tiếng sấm rền vang, tiếng mưa rơi càng phát ra lớn. Có lẽ là bởi vì một phen vừa rồi, đám người trong khách sạn không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, trong phòng khách lặng ngắt như tờ, tiếng mưa gió bên ngoài càng có vẻ thê lương, tại trong tiếng gió như quỷ khóc, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. "Phanh phanh phanh --"
     
    HiHi2129, THG Nguyen, Aquafina1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng chín 2022
  6. Quân Tử Hoài Bích

    Chương 2.2 Vệ Gia Ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong gió rét, thanh âm này lộ ra vô cùng đột ngột, giống như bên ngoài gõ cửa chính là cái vô thường lấy mạng, gõ làm cho lòng người phiền giận nóng nảy.

    Tiểu nhị sắc mặt trắng bệch, rón rén đi tới cửa một bên, lấy tấm ván gỗ ngăn cửa xuống, mới vừa mở ra một cánh cửa khe hở, bên ngoài vừa vặn lại là một đạo sấm sét kinh hoàng, bạch quang lóe lên, lập tức có mưa sa bị gió bên ngoài quét vào bên trong, thổi đến ngọn đèn dầu ở nhà giữa làm nó sáng tối lấp lóe một trận.

    Giữa tiếng mưa rơi vang dội, người ở ngoài một chân bước vào đại đường, chờ tiểu nhị một lần nữa chắn cánh cửa, tiếng gió lại bị giam tại ngoài phòng, chỉ còn lại cánh cửa bên cạnh một chỗ nước mưa.

    Trên bàn đèn dầu lại sáng lên, sảnh trước đứng đấy một cái bóng người cao gầy gò, trên đầu mang theo một chiếc mũ rộng vành, một cái khăn vải bụi bẩn vây quanh nửa bên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh sáng láng có thần, người tới giữa trời chiều mang theo hàn khí đầy người.

    Vệ Gia Ngọc đứng tại bên cạnh quầy hàng, thấy người tới đảo mắt một vòng hướng phía phòng khách lớn, trực tiếp hướng phía chỗ này đi tới. Chờ đối phương đứng vững tại bên quầy, liền đè ép mũ rộng vành cúi đầu mơ hồ nhẹ nói câu gì. Hắn chưa trả lời, người tới thế là ngẩng đầu lại nói một lần.

    "Cái gì?"

    Hắn hậu tri hậu giác ý thức được đối phương hẳn là đang nói chuyện cùng chính mình.

    "..."

    Người kia đem mũ rộng vành kéo xuống, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt. Vệ Gia Ngọc vậy mới phát giác đối phương là nữ tử, nàng mặc vô cùng đơn giản mộc mạc, mái tóc dài đen mượt được tiện tay quấn vào sau đầu, bên dưới tóc mái bị gió thổi loạn là một khuôn mặt thanh lệ, ngũ quan xuất chúng. Trên cổ treo một cái trang sức có hình dạng cổ quái, nhìn qua giống như là dùng xương thú làm ra, trên lưng vác lấy một thanh trường kiếm được dùng vải quấn lên cùng một cái bao, nhìn hình dáng hẳn là thợ săn trong núi này.

    "Ta hỏi ngươi còn có phòng trống hay không?"

    Lúc nàng mở miệng âm sắc lành lạnh, mang theo không kiên nhẫn lại đem lời nói lặp lại lần thứ ba. Người ở quầy hàng lại chậm chạp không ra tiếng, hai người hai bên nhìn nhau, rõ ràng đều từ đối phương trong mắt nhìn thấy nước đổ đầu vịt, nghi hoặc không hiểu.

    Trên lầu hai truyền đến tiếng bước chân, chưởng quỹ từ trên lầu đi xuống, rất nhanh liền chú ý người mới tới ở phòng lớn, hơi kinh ngạc hô:

    "Tiểu Mãn trở về rồi?"

    Hắn vòng ra sau quầy, cực kỳ thân quen mà hỏi thăm:

    "Trước đó ngươi vào thành bán da thú, không phải nói tối thiểu muốn chờ nửa tháng, làm sao liền trở lại sớm rồi?"

    Văn Ngọc xoay người, cuối cùng đem ánh mắt từ trên người Vệ Gia Ngọc dời, thuận miệng hồi đáp:

    "Thành Duy Châu xảy ra hung án, ta không yên lòng chạy về đi xem một chút.".

    Chưởng quỹ nghe âu sầu trong lòng, nói:

    "Cũng đúng, Dương Liễu Điền chỗ kia mặc dù thanh tịnh, đến cùng vắng vẻ một chút. Ta nói ngươi bây giờ cũng lớn, hay là nên khuyên cha ngươi cùng nhau dọn đến địa phương náo nhiệt chút, bình thường hương thân hương lý cũng tốt có thể chăm sóc lẫn nhau."

    Lúc Vệ Gia Ngọc nghe thấy "Dương Liễu Điền", không khỏi nhìn người bên cạnh một cái, chỉ gặp Văn Ngọc vút xuống khóe môi:

    "Hắn không thích náo nhiệt, tùy ý hắn đi. Khách sạn còn có phòng trống hay không?"

    "Không khéo, một gian phòng trống cuối cùng mới vừa cho thuê rồi, hoặc là vẫn là đến nhà sau chen một chút?"

    "Được."

    Hai người hiển nhiên là quen biết, không coi ai ra gì hàn huyên vài câu. Văn Ngọc lại hững hờ mà liếc nhìn Vệ Gia Ngọc đứng ở bên cạnh, dùng một ngụm giọng nói quê hương cùng chưởng quỹ nói ra:

    "Ngươi mới nhận cái phòng thu chi này không quá thông minh."

    Chưởng quỹ ngẩn người, qua một hồi lâu mới phản ứng được nàng nói cái gì, không khỏi cười lên:

    "Ta làm sao thuê được phòng thu chi tuấn tú như vậy, đây là khách nhân hôm nay vừa tới."

    Văn Ngọc lúc này mới ý thức được chính mình nhận lầm người, lại gặp người trước mắt này quanh thân khí chất như băng như tuyết, giống như bức tượng Bồ Tát không có nhân vị, cùng những thư sinh lúc trước đến nhà nàng cầu học xác thực không giống nhau lắm, nhìn xem giống như là cái đường đường chính chính có thể thi đậu cử nhân, làm phòng thu chi cho khách sạn ở tiểu trấn hương dã này là có chút đáng tiếc.

    Nàng nghĩ như vậy, ánh mắt dừng lại rơi vào trên người đối phương liền không khỏi lâu một chút. Vệ Gia Ngọc nhẹ nhàng nâng mắt, ánh mắt cùng nàng đụng thẳng, Văn Ngọc hơi sững sờ, dẫn đầu dời đi chỗ khác mắt. Đúng là rất tuấn tú.

    Chưởng quỹ không có lưu ý đến động tĩnh của bọn hắn, tự lo hỏi:

    "Đường đằng trước đi không được nữa, ngươi dự định ở ở chỗ này của ta mấy ngày?"

    "Sáng mai liền đi."

    Bàn tay gẩy bàn tính của chưởng quỹ dừng lại:

    "Đây là dự định đi đường núi trở về nhà?"

    Hắn lại có chút nhọc lòng,

    "Ta xem con đường này chờ mấy ngày liền có thể thông suốt, nếu không thì chờ một chút đi."

    "Không có việc gì, cũng không phải lần thứ nhất."

    Văn Ngọc đáp được hững hờ. Lúc này người bên cạnh một mực không có mở miệng nói chuyện bỗng nhiên mở ra giọng:

    "Ngươi có thể vào núi?"

    Hắn câu nói này thanh âm không lớn, tiếc là đại đường chính yên tĩnh, Nam Cung Ngưỡng cách gần nhất, là cái thứ nhất bỗng nhiên quay đầu. Văn Ngọc nhất thời cảm giác được chung quanh có mười mấy ánh mắt nhìn lại.

    "Ngươi mới vừa rồi không phải nói thời tiết này không ai có thể vào núi?"

    Nam Cung Ngưỡng quay đầu đối tiểu nhị kia nghi hoặc.

    "Văn cô nương cũng không đồng dạng."

    Tiểu nhị lộ ra chút thần sắc khó xử,

    "Xung quanh chỗ này hơn mười dặm cũng chỉ có nàng có bản sự này."
     
  7. Quân Tử Hoài Bích

    Chương 3.1. Thợ săn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nàng làm sao lại có bản sự này?"

    "Văn cô nương từ nhỏ tại bên trong núi này đi săn, đối một vùng này quen thuộc còn hơn nhà mình."

    Nghe hắn kiểu nói này, Nam Cung Ngưỡng lại nhìn bộ trang phục này của nàng, lúc này mới có chút tỉnh ngộ lại.

    Thợ săn đa số đều là nam tử, hắn trước kia không nghĩ tới nữ tử cũng có thể ở trong núi săn thú:

    ".. Nàng thật sự có thể mang bọn ta lên núi?"

    Văn Ngọc còn chưa kịp phản ứng, đồ tể kia đã đứng lên trước, đi mấy bước đến trước quầy:

    "Tiểu nương tử cũng muốn lên núi, không bằng tiện đường mang lên lão tử, muốn bao nhiêu bạc cứ mở miệng."

    Hắn móc ra từ ngực một cái túi tiền màu lam thêu hoa, có chút đắc ý trên cầm trong tay áng chừng mấy lần.

    Nam Cung Ngưỡng vốn là còn có chút do dự, lúc này gặp người chiếm trước cơ hội, cũng không đoái hoài tới cái khác, lập tức nói:

    "Không được, bạc chúng ta cũng có, muốn nói tới trước tới sau, vậy cũng nên chúng ta tới trước."

    "Làm sao lại là các ngươi rồi?"

    Liễu Hựu Linh ở nơi hẻo lánh nhướng mày, giống như là sợ đám người này nhao nhao không nổi, "Muốn nói tới sớm, chỗ này còn có thể có người còn đến sớm hơn ta? Nói như vậy, liền nên là ta được đi."

    "Thôi đi, ngươi là cái con hát lại tới xem náo nhiệt gì?"

    * * * Mắt thấy mấy người làm ầm ĩ lên, chưởng quỹ thấy bọn người xứ khác này nhìn qua không phải hiền lành gì, sợ họ tại trong tiệm động thủ, đành phải nhỏ giọng cùng nữ tữ đang tựa tại trước quầy, khuyên:

    "Ngươi nghĩ như thế nào? Đi ra ngoài bên ngoài cũng không dễ dàng, nếu có thể thì giúp đỡ người ta một chút?"

    Văn Ngọc lúc này cuối cùng cũng biết rõ tâm tư của đám người này, nàng nhìn cách mình gần nhất là Nam Cung Ngưỡng, hỏi:

    "Các ngươi lên núi muốn làm gì?"

    "Lên núi nhận chút hàng, xong mang đi phía nam bán."

    Lần này trước lúc đi ra, Nam Cung Dịch Văn đã căn dặn hắn, nếu trên đường có người hỏi, thì chỉ nói bọn họ là đi ra buôn bán. Trên đường này Nam Cung Ngưỡng đáp nhiều lần, bởi vậy lúc này trả lời cũng là vô cùng dứt khoát. Không ngờ Văn Ngọc lại hỏi:

    "Là làm cái gì buôn bán?"

    "Lên núi buôn chút nấm."

    "Xanh hay là trắng?"

    Nam Cung Ngưỡng nghẹn lời một lúc, được cái lại rất nhanh kịp phản ứng, đón lời nói:

    "Chỉ cần bán được giá tốt, không phân biệt những thứ này."

    Văn Ngọc nghe xong lại không lên tiếng, giương mắt lại đem hắn trên dưới quan sát một phen, lập tức dời đi chỗ khác mắt, không hứng thú lắm nói:

    "Còn có mấy hôm mưa sẽ tạnh rồi, đến lúc đó lên núi cũng không chậm trễ."

    Nam Cung Ngưỡng biết mình chỉ sợ là đã lộ sơ hở, khiến nàng nhìn ra, trong lòng không khỏi có chút ảo não, lại vội nói:

    "Chuyến này đi ra ngoài đã lâu, thực sự là trì hoãn không được nữa. Cô nương nếu là sợ chúng ta sau khi vào núi đổi ý không thể cho đủ bạc, chúng ta có thể cùng ngươi lập cái giấy tờ."

    Văn Ngọc không kiên nhẫn, đành phải thuận miệng qua loa nói:

    "Ta không biết chữ."

    Trong núi nữ nhi được đọc sách tập viết xác thực cũng không nhiều, lời nàng nói không có gì đáng giá ngạc nhiên. Có điều ước chừng là thấy mặt nàng thanh lệ, cử chỉ không tầm thường, bởi vậy lúc này đột nhiên nghe được nàng không biết chữ, vẫn là khiến Nam Cung Ngưỡng trong lòng sinh ra mấy phần tiếc hận.

    Ai biết Văn Ngọc chú ý tới thần sắc hắn, tựa hồ cảm thấy thú vị:

    "Ngươi xem thường không biết chữ?"

    "Sao lại thế!"

    Nam Cung Ngưỡng nghiêm mặt nói, "Vậy.. Không cần lập giấy, cô nương nếu là sợ ta đổi ý, ta có thể hiện tại liền đem bạc cho nàng."

    Ngược lại là đã lâu không gặp qua người ngốc, nhiều tiền còn khắp nơi ồn ào như thế. Văn Ngọc còn không có lên tiếng, một bên đồ tể lại đã kìm nén không được:

    "Ngươi không nghe ra người ta tiểu cô nương không thích sao? Ngươi thật sự cho rằng trên đời này chỉ cần có tiền liền cái gì cũng có thể làm được?"

    Nam Cung Ngưỡng cắn răng nguýt hắn một cái:

    "Nàng không chịu mang bọn ta lên núi, ngươi cho rằng lại có thể mang lên ngươi lên sao?"

    "Vậy cũng khó mà nói, bên trong khách sạn này người muốn vào núi cũng không ít, nói không chừng tiểu cô nương này chính là phá lệ không thích người như ngươi mà thôi."..

    Văn Ngọc dựa vào quầy hàng đứng đấy, tại bên trong âm thanh tranh chấp nghe người bên cạnh ho nhẹ một tiếng. Nàng nghiêng đầu, chỉ thấy nam tử áo trắng bắt đầu từ lúc nãy vẫn không lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng nói:

    "Tại hạ cũng dự định lên núi."

    "Ngươi vì cái gì muốn lên núi?"

    "Lên núi tìm người."

    Hắn đáp được cũng rất thành khẩn. Nhà giữa ồn ào, người muốn vào núi hoàn toàn xác thực không ít, thoạt đầu vẫn chỉ là Nam Cung Ngưỡng cùng đồ tể ở nơi đó cãi lộn, về sau chưởng quỹ cùng tiểu nhị tiến lên khuyên can, lại có những người khác cũng tham dự vào đó, nhất thời thanh âm như muốn lật ngược nóc nhà, người người lớn tiếng, cơ hồ nghe không rõ người đối diện đang nói cái gì.

    Nam Cung Dịch Văn trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy bên quầy thanh niên áo trắng hơi hơi nghiêng người tới gần bên cạnh nữ tử, cúi đầu tại bên tai nàng không biết nói câu gì.

    Nữ tử thần sắc thoạt đầu lơ đễnh, nghe xong trên mặt vậy mà có chút thay đổi, nghiêng người sang không biết nói cái gì với hắn, thanh niên thần sắc tự nhiên gật đầu một cái.

    Bởi vì bốn phía ồn ào, hai người cách rất gần, hiện ra mấy phần thân cận, không giống với những người khác.

    Nam Cung Dịch Văn trong lòng lướt qua một loại dự cảm không tốt, vừa vặn chung quanh những người khác cũng dần dần an tĩnh lại, thế là trong lúc yên lặng ngắn ngủi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng dứt khoát

    "Thành giao".

    Lời này của nàng vừa ra, cả sảnh đường đều giật mình, đám người làm sao cũng nghĩ không ra, chuyện tốt như vậy tự nhiên liền bị người khác nửa đường chắn ngang. Liễu Hựu Linh là kẻ trước hết âm dương quái khí mà chất vấn:

    "Vị lang quân này có lai lịch gì, sao làm thủ đoạn sau lưng người khác? Không bằng ngươi đem điều kiện nói ra, chưa chắc ở đây không có người khác chịu ra cái giá tiền cao hơn."

    Lời nói hắn nói thật sự khó nghe, Văn Ngọc trước cười lạnh một tiếng:

    "Ngươi cũng nghĩ lên núi?"

    Gã kép hát trả lời cũng rất giảo hoạt:

    "Trong khách sạn này người muốn vào núi không ít, cũng không chỉ có một mình ta, cô nương không bằng cũng nghĩ đến những người khác một chút?"

    Văn Ngọc giật khóe miệng, cố ý nói:

    "Một phần việc phải làm mà nhận hai phần tiền công cũng không tốt lắm, có điều nói không chừng khách hàng mới này của ta đồng ý dẫn theo bạn bè gì đó.."

    Nàng nói những lời này xong, những người khác lập tức nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, không khỏi tỏa sáng hai mắt, chỉ có Liễu Hựu Linh lộ ra thần sắc là cổ quái nhất.

    Hắn mới vừa đối Vệ Gia Ngọc nói một phen lời ác ý, lúc này tất nhiên là không thèm hạ mình xin Vệ Gia Ngọc dẫn mình ngày mai lên núi, trong lúc này hắn hết sức khó xử.

    Gặp tên điên này ăn quả đắng, những người khác vừa cười trên nỗi đau của người khác, đồng thời lại có chút may mắn vừa rồi chính mình không có làm kẻ dẫn đầu, đắc tội gã thư sinh trước mắt này.

    Vệ Gia Ngọc cũng nghe được ra Văn Ngọc nói lời này là vì làm nổi bật mình, chuyện này thực có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn, không khỏi trong lòng hơi động một chút, đón lấy mười mấy ánh mắt tại nhà giữa, qua nửa ngày mới chậm rãi nói:

    "Tại hạ không ngại cùng đi."

    Hắn như vậy bằng phẳng, ngược lại để cho những người khác lại không có lời nào dễ nói. Chẳng những lộ ra bọn họ mới ở một bên tranh chấp cùng những người khác là có vẻ tầm thường, còn thuận nước đẩy thuyền nhận của hắn một phần ân tình thật lớn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2022
  8. Quân Tử Hoài Bích

    Chương 3.2. Thợ săn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đô Tấn ở trên lầu cũng sớm nghe thấy được trong đại đường động tĩnh, chờ người dưới lầu đều tản đi, sau khi Vệ Gia Ngọc trở về phòng, hắn mới đóng cửa lại hỏi:

    "Phía dưới kia đều là một đám người lai lịch không rõ ràng, nhìn thân phận cũng không đơn giản, cô nương kia nếu có thể đồng ý chỉ mang chúng ta lên núi chẳng phải là rất tốt sao? Sư huynh sao lại đáp ứng cho bọn hắn đi cùng? Đệ sợ trên đường đi không được yên ổn."

    Vệ Gia Ngọc lắc đầu:

    "Đường núi không phải của chúng ta mở, nếu bọn họ một lòng muốn lên núi, cho dù ta không đồng ý, bọn họ liền sẽ không cùng đi đến sao?"

    Đô Tấn không nghĩ tới tầng này, lại nghe hắn tiếp tục nói ra:

    "Huống chi dù chưa biết thân phận những người khác, nhưng tiểu công tử giả trang thương nhân vừa rồi hẳn là người của Nam Cung gia."

    "Người của Thác Kim sơn trang!"

    Đô Tấn kinh ngạc nói:

    "Làm sao sư huynh lại biết?"

    "Vải vóc hắn mặc trên người có xuất từ Giang Nam Vân Cảnh các, đó chính là sản nghiệp của Nam Cung gia. Chất vải bọn họ đưa đi Nam Cung gia sẽ may thêm một tầng vân lăng sa, có thể phòng đao thương. Người giàu có bình thường là không dùng được vải vóc dạng này, nhưng bọn họ ba người chủ tớ trên người vải áo lại đều là loại vải vóc này."

    Thác Kim sơn trang là thế gia Giang Nam đúc kiếm nổi danh, võ lâm lừng lẫy. Đô Tấn nghe vậy không khỏi lẩm bẩm nói:

    "Người của Thác Kim sơn trang chạy đến chỗ này làm gì?"

    Hắn nghĩ nửa ngày, tự nhiên là nghĩ không ra nguyên nhân, nhưng lại nghĩ đến cái gì, quá sợ hãi.

    "Sư huynh đã nhìn ra thân phận của bọn họ, vậy bọn họ có phải là cũng đã xem thấu lai lịch của chúng ta?"

    "Biết cũng không sao, chúng ta chuyến này cùng bọn họ chắc hẳn không liên quan gì nhau."

    Lần này Đô Tấn xuống núi chỉ là thụ mệnh lệnh của sư môn bảo hộ Vệ Gia Ngọc, kì thực cũng không biết bọn họ đến tột cùng phải vào núi đi tìm người nào. Nhưng từ trước đến nay Vệ Gia Ngọc làm việc đáng tin, hắn không chủ động nói, Đô Tấn liền cũng không hỏi, chỉ gật đầu nói:

    "Đã như vậy, Thác Kim sơn trang cũng xem như danh môn chính phái, đi cùng bọn họ, đối với chúng ta nói không chừng còn là một chuyện tốt."

    Nghĩ đến đây hắn lại bắt đầu vui vẻ, không khỏi tò mò đến chuyện khác:

    "Có điều vừa rồi sư huynh ở dưới lầu cùng cô nương kia nói cái gì, làm sao nàng bỗng thay đổi ý định, đồng ý thay chúng ta dẫn đường?"

    "Ta đồng ý mua hết da thú trong bao của nàng."

    "Chỉ như vậy thôi?"

    Vệ Gia Ngọc nhớ lại nữ tử dưới lầu, ánh mắt trong vắt thuần thẳng, chỉ làm việc nàng yêu thích, giống như là thú nhỏ trong núi:

    "Chưởng quỹ nói trước đó nàng đi trong thành bán hàng, bởi vì trong thành xảy ra hung án nên mới trở về sớm, ta đoán đồ vật nàng mang vào thành bán chắc hơn phân nửa còn chưa kịp bán đi. Ta mua lại tất cả hàng chưa bán được của nàng, có thể làm cho nàng lần này đỡ phải đi một chuyến tay không. Nàng đáp ứng mang ta lên núi là nhận tình của ta, cũng không phải là lợi dụng ta."

    Đô Tấn nghe xong nở nụ cười:

    "Cô nương này thật có ý tứ, còn có chút cốt khí của người đọc sách."

    Ngày thứ hai trời chưa sáng, Văn Ngọc đúng giờ đi ra ngoài, chờ đi đến đầu cầu thang, mới phát hiện có rất nhiều người đã ngồi trong hành lang.

    Có người sau lưng vỗ vỗ bờ vai của nàng, là một người thiếu niên mà nàng không có ấn tượng gì.

    Văn Ngọc nhìn một cái, nhìn thấy Vệ Gia Ngọc đi theo phía sau hắn, rõ ràng đem một bao quần áo đưa cho hắn:

    "Cái này da cừu dễ dàng bẩn, cần phải cẩn thận một chút, có điều cũng không cần ba ngày hai lượt lấy ra giặt, dính bụi thì cầm bàn chải nhỏ chà xát vài lần là có thể sạch sẽ."

    Đô Tấn vội vươn tay tiếp nhận cái kia bao quầ áo, rồi lại từ trong ngực lấy ra bạc đưa đi qua, còn chưa tới kịp nói tiếng cảm ơn, nữ tử đã đi về phía dưới lầu.

    Những người muốn vào núi hôm nay đều ngồi ở tầng một, Văn Ngọc còn chưa ngồi xuống bên cạnh bàn, liền có một gã ria mép, ngoại hình như đầu trâu mặt ngựa đụng lên đến, đưa cái danh thiếp:

    "Tại hạ Ngỗi Hòa Thông, đang muốn lên núi hái thuốc, làm phiền cô nương chiếu cố đoạn đường này."

    Văn Ngọc thấy hắn ăn mặc như thầy thuốc trên giang hồ, mở ra danh thiếp phía trên một hàng chữ nhỏ, viết:

    "Mê hồn hương, chuyển thế hoàn, thanh tâm minh mục thảo, các loại thần đan diệu dược, cái gì cần có đều có; bên trên thông thiên, dưới biết địa lý, ở giữa biết nhân gian, các dạng giang hồ truyền văn, không gì không biết."

    Loại này giang hồ lừa đảo nàng từng gặp không ít, nhưng lúc này nhìn chằm chằm danh thiếp vẫn là không nhịn được hỏi:

    "Cái này chuyển thế hoàn là cái gì?"

    Ngỗi Hòa Thông nghe thấy nàng có hứng thú, cao thâm khó lường nói:

    "Người ta sau khi chết phải nhập lục đạo luân hồi, nếu là sợ đời sau đầu thai vào đường súc sinh, có thể ăn một viên chuyển thế hoàn này của ta, cam đoan miễn nhập mười tám tầng địa ngục, khỏi phải chịu nỗi khổ dầu chiên lửa nấu."

    Hắn một bên nói một bên mở ra cái bao mang theo bên mình, quả nhiên bên trong để những bình thuốc muôn hình muôn vẻ, không sai biệt lắm có đến mười mấy loại. Bên trên bình thuốc dán nhãn hiệu, đều là các loại danh tự cổ quái.

    "Tiên đan của ngươi nếu thật là linh nghiệm như vậy, ngươi còn lên núi hái thuốc làm gì?"

    Một bên có người đem danh thiếp trong tay Văn Ngọc rút ra, ném lại trước ngực đối phương. Nói xong lại nhìn ông lão tóc xám trắng hình như có bệnh nặng đang đứng ở sau lưng hắn, khuyên nhủ nói:

    "Mặc dù ta không biết ông bị bệnh gì, nhưng ta thấy ông vẫn là nên tìm đại phu đứng đắn, nghiêm chỉnh trị liệu mới tốt, đừng lãng phí thời gian một cách vô ích với tên lang băm giang hồ này nữa".

    Nam Cung Ngưỡng đem người đuổi đi xong mới quay đầu lại nhìn Văn Ngọc nghiêm túc nói:

    "Ngươi làm sao người ta nói gì cũng đều tin, lúc này còn nhìn không ra là hắn đang lừa gạt ngươi sao?"

    Văn Ngọc liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn xen vào việc của người khác, nhưng lúc này cũng có ý tốt, liền không có lên tiếng.

    Nam Cung Ngưỡng nhưng lại chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm xuống:

    "Hôm qua ngươi không phải nói là ngươi không biết chữ?"

    Văn Ngọc giật mình, vậy mới nhớ tới hôm qua nói qua loa gạt hắn. Nam Cung Ngưỡng thấy thái độ này của nàng, còn có cái gì là nghĩ không hiểu đâu, không khỏi tức giận:

    "Lần trước là ngươi gạt ta?"

    Trong lời nói của hắn có một cỗ oán khí không thể tin, Văn Ngọc nhíu mày:

    "Ngươi làm sao người ta nói gì cũng đều tin, lúc này còn nhìn không ra là ta đang lừa gạt ngươi sao?"

    "..."

    Văn Ngọc vứt xuống câu này liền đi hướng bên ngoài khách sạn. Dưới bậc thang ngồi một lão tăng, trong tay cầm phật châu khép mắt tụng kinh. Lúc Văn Ngọc bước qua bên cạnh hắn, lão hòa thượng nghe thấy tiếng vang mở to mắt nhìn lại, đưa tay cùng nàng được rồi cái Phật lễ.

    Ngoài khách sạn, mưa to trút xuống liên tiếp mấy ngày sáng nay đã ngừng, bên ngoài không khí sáng sủa, bên trên ngọn cỏ còn treo lấy giọt sương.

    Vệ Gia Ngọc chậm rãi đi theo phía sau nàng, trước khi xuất phát ngửa đầu nhìn dãy núi liên miên trập trùng cách đó không xa, mặt trời phía sau đỉnh núi để lọt ra một chút ráng màu, đỉnh núi kim đỉnh nhìn qua càng thêm xa xôi không thể chạm đến.

    Văn Ngọc nhìn qua đỉnh núi nơi xa, chắp tay trước ngực nhắm mắt im lặng tụng niệm. Gió núi thổi qua, hơi nước tinh mịn lẫn trong gió vương trên mái tóc của nàng, dưới nắng sớm nàng như lữ nhân hành hương, vừa trang nghiêm, lại như thần nữ thánh khiết.

    Hắn chợt nhớ tới tối hôm qua sau khi đám người kia rời đi, tiểu nhị thuận miệng vui đùa, cùng hắn nhắc đến biệt danh của nàng. Ở chỗ này, bọn hắn gọi nàng biệt danh là -- "Cô gái được Sơn Thần che chở".
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2022
  9. Quân Tử Hoài Bích

    Chương 4.1 Phong Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng trong núi tựa hồ so bên ngoài còn phải sớm chút.

    Trong rừng, trời mới vừa tảng sáng, Văn Ngọc liền bị tiếng chim hót bốn phía đánh thức. Nàng từ nhỏ đã đi săn trên núi này, qua thời gian đã quen màn trời chiếu đất, dù có ở trên tàng cây ngủ một đêm cũng không thấy đau lưng.

    Lúc nàng từ trên cây nhảy xuống, đám người ở trong rừng mỗi người đều còn vùi đầu ngủ say. Thời điểm này còn sớm, nàng cũng không vội vã đem mọi người đánh thức, liền một mình đi về phía dòng suối để rửa mặt.

    Sáng sớm, sương mù trong rừng cây bờ bên kia đã dần dần tản đi, trong núi vạn vật yên lặng tường hòa, chỉ thở ra hít vào phảng phất liền có thể xua tan hết thảy mỏi mệt khi đi đường.

    Văn Ngọc ngồi xổm người xuống, vốc đầy một vốc nước suối mát, liếc mắt phát hiện sau lưng mình có bóng người chẳng biết lúc nào theo tới.

    Nam Cung Ngưỡng đứng cách đó mấy bước, thấy nàng chú ý tới mình, thần sắc lộ ra mấy phần khẩn trương, lập tức xoay mặt sang hướng khác, nửa ngày không có lên tiếng.

    Văn Ngọc không để ý đến hắn, chỉ lo lấy nước suối rửa mặt đơn giản một chút. Lúc nàng đứng lên, Nam Cung Ngưỡng còn đứng ở sau lưng, trong chốc lát giống như là đã nghĩ xong lời muốn nói, có chút mất tự nhiên mở miệng nói:

    "Ta nghe nói hôm qua là ngươi đã cứu ta.."

    Văn Ngọc không nói chuyện, ước chừng là muốn nghe xem hắn đến cùng muốn nói gì.

    Sáng sớm trong rừng, ánh nắng xuyên qua khe lá rơi vào trên mặt nàng, Nam Cung Ngưỡng nhìn nàng thần sắc như băng tuyết, mặt mày lại giống như nụ hoa ngậm sương buổi sớm mai, tĩnh mịch lại diễm lệ.

    Có giọt nước liền theo gương mặt của nàng trượt xuống, tại trên môi lan tràn ra, nổi bật lên sắc môi thắm như máu. Hắn không khỏi nhớ tới hôm qua, trước lúc mất đi ý thức, trong phút cuối mông lung đã thấy rõ cánh môi nhuốm máu. Trái tim hắn không biết làm sao lại nhảy nhanh lên mấy phần, càng là đem những lời muốn nói trước đó quên sạch sành sanh.

    "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"

    Văn Ngọc thấy hắn nói đến một nửa lại không có đoạn sau, cuối cùng cau lại lông mày.

    Nam Cung Ngưỡng lúc này mới như ở trong mộng sực tỉnh, quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng:

    "Ta.. Ta tới nói lời cảm tạ ngươi. Hôm qua là ta làm việc lỗ mãng, còn kém chút nữa liên lụy ngươi."

    Nghe hắn vừa sáng sớm cố ý theo nàng tới là vì nói lời cảm tạ nàng, Văn Ngọc sắc mặt hơi dịu lại. Nàng vốn tưởng rằng Nam Cung Ngưỡng là cái thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, làm người tự phụ làm việc khoa trương. Không nghĩ hắn cũng biết nói lời cảm tạ nhận sai, cũng không hoàn toàn là cái thiếu gia ăn chơi không có thuốc chữa:

    "Không có lần sau là được rồi."

    Nam Cung Ngưỡng trong lòng buông lỏng, lại nghĩ tới một chuyện khác:

    "Đúng rồi, ta tới tìm ngươi, còn có một chuyện muốn hỏi ngươi."

    Hôm qua trong rừng hắn phát hiện một cái lạ lẫm dấu chân, sau khi tỉnh lại còn chưa kịp cùng những người khác nói qua, nhưng trải qua một đêm, lại càng nghĩ càng thấy quái lạ. Tiểu nhị trong khách sạn rõ ràng nói qua, thời tiết này sẽ không ai mạo hiểm lên núi, như vậy dấu chân trong rừng này đến tột cùng là ai lưu lại? Chẳng lẽ lại núi này bên trong ngoại trừ bọn họ, lại còn có những người khác?

    Văn Ngọc nghe xong lời hắn nói, cũng cảm thấy kỳ quặc. Lúc này trời vừa mới sáng, những người khác còn không có dậy, nàng suy nghĩ một lát, rất nhanh quyết định:

    "Ngươi ở chỗ nào phát hiện dấu chân? Mang ta tới nhìn xem."

    Hai người vượt qua suối nước, lại một lần đi vào hôm qua rừng cây nơi gặp rắn. Nam Cung Ngưỡng mặc dù không nhớ rõ địa điểm cụ thể, nhưng được cái Văn Ngọc còn nhớ được nơi mình hôm qua cứu hắn. Thế là không cần tốn nhiều công sức, hai người đã tìm được gốc cây ngày hôm qua

    "Ở chỗ này."

    Nam Cung Ngưỡng gỡ ra cây cỏ, Văn Ngọc quả nhiên nhìn thấy dấu chân kề bên rễ cây. Vào ban ngày nhìn lại, dấu chân càng thêm rõ ràng, nhìn dấu giày lớn nhỏ hẳn là là nữ tử lưu lại. Bây giờ bên trong núi này, ngoại trừ Văn Ngọc đâu có nữ tử nào khác?

    Nam Cung Ngưỡng biểu tình nghiêm túc, hơi hơi nắm chặt ngón tay. Văn Ngọc phát giác được thần sắc hắn khác thường:

    "Ngươi biết dấu chân này là của ai sao?"

    ".. Không biết."

    Văn Ngọc liếc hắn một cái, thấy hắn không muốn nói, thế là cũng không có hỏi thêm, vỗ vỗ tay lại đứng lên:

    "Đi thôi."

    "Lúc này đi sao?"

    Nam Cung Ngưỡng kinh ngạc nói,

    "Bên trong núi này có lẽ còn có những người khác."

    "Dấu chân này hẳn là lưu lại từ hai ngày trước, có điều được cây cỏ che chắn lấy mới không có bị nước mưa cọ rửa mất. Mấy hôm qua đi, chủ nhân dấu chân này hoặc là đã thuận lợi lên núi, hoặc là đã vây chết ở trên núi."

    Văn Ngọc lãnh đạm ngẩng mắt lên nhìn hắn,

    "Người ngươi muốn đi tìm là nàng?"

    Nam Cung Ngưỡng á khẩu không trả lời được, sắc mặt hình như có băn khoăn. Trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn cũng rõ ràng bằng vào chính mình là không có khả năng tại trong núi này tìm người. Văn Ngọc vốn là tiện đường dẫn bọn hắn lên núi, cũng không thể nào bỏ xuống những người khác đi xung quanh tìm người cho hắn. Huống chi, nàng nói dấu chân này đã là hai ngày trước lưu lại..

    Trên đường đi hai người không có nói thêm câu nào, một trước một sau về tới chỗ ngủ trong rừng tối qua. Những người khác đã tỉnh, đang bàn bạc đi xung quanh tìm hai người bọn họ. Lúc này gặp bọn họ trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

    Hôm qua vừa mới xảy ra sự cố, Nam Cung Dịch Văn dĩ nhiên là lo lắng cho sự an toàn của Nam Cung Ngưỡng. Những người còn lại hơn phân nửa là sợ Văn Ngọc bỏ rơi bọn hắn, một mình lặng lẽ đi. Trải qua cả ngày hôm trước, mọi người đã ý thức được tầm quan trọng của người dẫn đường trong núi này.

    Nam Cung Ngưỡng vừa về đến liền kêu lên Nam Cung Dịch Văn đi tới bên kia nói chuyện. Mọi người gặp bọn họ đi chỗ xa, cố ý tránh người bên ngoài cũng không biết đang thương lượng cái gì, trên mặt dù chưa hiện ra tâm tình gì, nhưng trong lòng cũng không khỏi dậy lên chút tâm tư khác nhau, đều có tự mình suy đoán.

    Chỉ có Văn Ngọc từ trong túi đeo bên mình lấy ra một cái bánh bao đã khô cứng, ngồi xuống dùng điểm tâm, không quan tâm mọi việc.

    Ngỗi Hòa Thông trước hết nhất cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi:

    "Sáng sớm cũng không thấy bóng dáng cô nương cùng tiểu lang quân, hai người là đi nơi nào?"

    Lời này của hắn vừa hỏi xong, những người khác mặc dù giả bộ như cũng không thèm để ý, nhưng cũng đều lặng lẽ dựng lên lỗ tai.

    Văn Ngọc tự nhiên phát giác được tâm tư của bọn hắn, một đám người xa lạ lên núi rất kiêng kị sau lưng ngờ vực lẫn nhau, chuyện hồi sáng này cũng xác thực không có cái gì cần thiết phải giấu giếm, thế là liền rất thẳng thắn đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần cùng bọn hắn.

    Đám người nghe xong thần sắc khác nhau, lại nhất thời không có ai lên tiếng, cũng không biết nghĩ đến cái gì. Cuối cùng vẫn là Liễu Hựu Linh mở miệng đầu tiên:

    "Bây giờ gánh hát Hồng Tụ xảy ra chuyện, quan phủ đang lùng bắt hung phạm toàn thành, có phải hay không chính là hung phạm kia chạy trốn trên núi?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng chín 2022
  10. Chương 4.2 Phong Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn người này một hồi điên điên khùng khùng, một hồi lại rất chững chạc đàng hoàng, đúng là làm ngườ ta không phân biệt rõ đến tột cùng là hắn điên thật hay là giả điên. Giống như lúc này, sự phỏng đoán của hắn nghe liền cực kỳ có lý.

    Đồ tể lại xem thường:

    "Không có khả năng, đều nói dấu chân kia là nữ nhân để lại, nữ nhân kia có thể đem gánh hát Hồng Tụ trên dưới giết hết sao?"

    Đô Tấn bản năng phản ứng phản bác:

    "Lời này của ngươi có thể nói không đúng rồi, lỡ như cái hung án này chính là do một nữ ma đầu gây ra thì sao?"

    Đồ tể cười nhạo một tiếng:

    "Nữ ma đầu khi không giết hết ngườit rong gánh hát làm gì? Tóm lại các ngươi tin hay không tùy thích, nơi này nước sâu"

    Đám người thấy hắn một bộ dáng vẻ cao thâm khó đoán, giống như là biết chuyện bí mật gì, nhưng lại không nắm chắc được hắn đến tột cùng là cố làm ra vẻ hay hắn thật sự biết một chút gì.

    Đúng lúc lúc này Nam Cung Dịch Văn cùng Nam Cung Ngưỡng ba người trở về, thấy mọi người thần sắc khác nhau, bầu không khí có chút nghiêm túc, thế là chủ động hỏi:

    "Các vị đang nói cái gì?"

    Ngỗi Hòa Thông cười khan nói:

    "Văn cô nương nói sáng nay tại bờ suối trong rừng cây đối diện, phát hiện dấu chân của nữ nhân, Liễu huynh đệ đoán là hung phạm giết người từ thành Duy Châu chạy đến trên núi, Cần đại ca lại nhất định nói hung phạm là nam giới."

    Lời nói của hắn có vài phần ý tứ cười cợt, giống như cũng không tin lời của đồ tể. Nam Cung Ngưỡng nghe xong, quả nhiên cũng hỏi tới:

    "Làm sao ngươi biết hung phạm kia nhất định là nam nhân?"

    Đồ tể còn chưa mở miệng, Liễu Hựu Linh trước lành lạnh nói:

    "Ngươi tin lời hắn? Quan phủ bây giờ treo thưởng rất nhiều tiền cho người biết chuyện, nếu như hắn thật sự có manh mối, sao còn có thể đi theo chúng ta vào núi chịu khổ?"

    Kia đồ tể quả thật chịu không nổi kích động, mở to hai mắt cao giọng hét:

    "Ai nói lão tử nói bậy? Người thân thiết của lão tử chính tai nghe nói.."

    Hắn nói được nửa câu, thấy mọi người đều ngước mắt nhìn chính mình, bỗng nhiên híp mắt cười nói:

    "Tốt, các ngươi cả đám đều nghĩ dẫn dụ ta nói hớ, đúng hay không? Thật sự cho rằng lão tử dễ lừa gạt?"

    Hắn cũng không phải là không có một chút đầu óc nào, những người khác gặp từ trong miệng hắn moi không ra lời nói, tựa hồ cũng liền đối với chuyện này không có hứng thú rồi.

    Đồ tể thấy thế, ngược lại đắc ý:

    "Cũng không phải là lão tử không chịu nói, chỉ có điều nếu ta nói, chuyện này thâm sâu khó lường, chưa biết chừng ta liền sẽ mất đi tính mạng. Nói thật cho các ngươi biết, ta tại gánh hát Hồng Tụ có cái nhân tình, hai ngày trước khi gánh hát xảy ra chuyện, lão tử vừa vặn đi gánh hát thăm nàng, nàng kể cho ta nghe một số chuyện, có liên quan đến vị Huyết Quỷ khóc trên giang hồ kia."

    Đô Tấn nghe vậy giật mình:

    "Huyết Quỷ khóc Phong Minh?"

    "Không tệ, chính là hắn."

    Đồ tể nhìn Đô Tấn, chợt cười lên, "Một gã thư đồng như ngươi lại biết được rất nhiều chuyện, ta thấy lai lịch ngươi cũng không đơn giản a."

    Hắn nói xong có ý riêng hướng về phía Vệ Gia Ngọc đang ở bên cạnh Đô Tấn, trong ánh mắt hàm ẩn mấy phần quan sát. Đô Tấn trẻ tuổi, mặt giấu không được tâm sự, trong lòng mấy phần ảo não, nhưng lúc này cũng không rụt rè, mạnh miệng nói:

    "Đại ma đầu như Huyết Quỷ khóc thì có người nào không biết, chỉ tính bên trên quầy sách đã có không ít sách truyện về hắn rồi. Ta còn đi theo công tử nhà ta đọc được mấy quyển."

    Trong đám người này, tựa hồ chỉ có Văn Ngọc là thật sự không có nghe qua cái danh hiệu này:

    "Hắn là ai?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...