Chương 530: Tính toán
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Cả đám dàn xếp xong xuôi, Trang tiên sinh lại không vội dẫn bọn họ ra ngoài, mà bắt bọn họ ngồi một chỗ, ông vừa nghỉ ngơi vừa nhìn bọn họ học.
Đại Cát ở trong nhà để ý bọn họ, Chu tứ lang thì mang theo một phần gừng khô và nữ trinh tử ra ngoài, chờ đến khi về, hắn đã mua không ít gạo, bột mì và rau xanh.
Dùng tiền của mọi người đưa cho hắn.
Chu tứ lang cũng biết tính sổ, chỉ là trí nhớ kém hơn Mãn Bảo, cho nên vừa về chỗ ở, hắn đã để đồ xuống đi tìm Mãn Bảo, cùng bé cầm bút ghi các khoản vào sổ, sau đó nói: "Được rồi, đồ ăn bên ngoài quá đắt, gạo mì dầu muối ta mua hết rồi, còn mua cả thức ăn hôm nay nữa, đi nấu cơm đi."
Mọi người trong thư phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.
Chu tứ lang đối diện với ánh mắt của bọn họ, trực tiếp bỏ qua Trang tiên sinh, liếc nhìn ba đứa trẻ rồi quyết đoán dời ánh mắt đi, nhìn về phía Đại Cát.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Đại Cát không tránh được, lúc này mới mở miệng: "Ta không biết nấu."
Chu tứ lang không ngờ, hắn không chỉ phải đi mua gạo mua thức ăn, mà còn phải đi nấu cơm, hắn trợn to mắt, nửa ngày sau mới thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Được rồi, để ta."
Mãn Bảo rất lo lắng, "Tứ ca, huynh biết nấu ư?"
"Ít nhất ta đã từng nấu, muội từng nấu chưa?"
Mãn Bảo lắc đầu, bé chỉ biết nhóm lửa, trong nhà trên có cha mẹ huynh tẩu tỷ tỷ, dưới có cháu trai cháu gái, nơi nào cần đến bé?
Cho nên ngay cả vo gạo thổi cơm bé cũng không biết, nhưng bé biết nhóm lửa!
Vì thế Mãn Bảo đặt bút xuống nói: "Tứ ca, để muội giúp huynh nhóm lửa."
"Được rồi, muội cứ học tiếp đi, dù sao ta cũng không xào xào chiên chiên như đại tẩu, một mình ta là được."
Không biết vì sao, mà khi nghe những lời này của hắn, trong lòng mọi người đều thấy hơi căng thẳng.
Chu tứ lang xắn tay áo đi xuống bếp, không lâu sao, trong phòng bếp liền có khói bếp bay ra.
Chu tứ lang biết thổi cơm, thổi cơm ư, trẻ con nhà họ Chu đều biết, ngoài Mãn Bảo.
Bởi vì việc nhà đều là người lớn dạy người bé, việc đầu tiên Chu tứ lang học là nhóm lửa, chờ đến khi hắn nhóm lửa thành thạo rồi, thì việc thổi cơm là của hắn.
Chờ đến khi Chu ngũ lang lớn hơn một chút, hắn liền giao việc vinh quang này cho Chu ngũ lang, còn mình thì đi rửa bát quét sân cho gà ăn..
Mãi cho đến khi huynh đệ bọn họ thay phiên nhau một lượt, bọn Đại Đầu cũng sáu bảy tuổi, việc thổi cơm mới coi như được bàn giao xuống.
Còn nấu thức ăn ư, thỉnh thoảng hắn cũng nấu.
Nấu thức ăn, chỉ cần đun nước, cho thịt vào nấu, sao đó cho rau xanh vào đảo, thêm chút dầu muối, đợi chín không phải là xong rồi sao?
Dù sao đại tẩu cũng luôn làm như vậy.
Chu tứ lang nấu hai món ăn, là thịt hầm rau dại và thịt hầm cải trắng.
Hắn để hai món ăn ra giữa bàn, rồi lại mang cơm đã chín ra, gọi mọi người, "Mau ra ăn cơm trưa."
Bạch Thiện Bảo nhìn hai món ăn bày ở giữa bàn, thấy hơi không dám xuống tay.
Còn Mãn Bảo lại không kén ăn, bé xới cơm cho mọi người, cầm lấy đôi đũa của mình rồi nhìn về phía tiên sinh, chờ ông bắt đầu.
Trang tiên sinh gắp một đũa thức ăn, mọi người liền yên lặng ăn cơm.
Tuy rằng món ăn Chu tứ lang nấu không quá khó ăn, nhưng cũng thật sự không thể gọi là ngon, cho nên trưa nay mọi người đều ăn uống rất dè dặt.
Ăn cơm xong, Bạch Thiện Bảo liền đề nghị, "Chúng ta vẫn nên thuê một đầu bếp nữ đi."
Chu tứ lang hỏi: "Thuê một đầu bếp nữ hết bao nhiêu tiền?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh nói: "Ta không biết."
Mọi người liền nhìn về phía Đại Cát.
Đại Cát ngẫm nghĩ nói: "Ở đây là thành Ích Châu, có lẽ sẽ hơi đắt, một tháng 500 văn chắc là được rồi nhỉ?"
Chu tứ lang tính khoản tiêu dùng này, lập tức từ chối, "Thế không được, đã thuê đầu bếp nữ, rồi gạo, bột mì và dầu muối vẫn là chúng ta mua, thế còn không bằng đi ra ngoài ăn ấy."
Hắn đếm đầu ngón tay nói: "Một mâm thức ăn có thịt, đắt nhất cũng chỉ tầm mười hai văn, một ngày trăm văn là đủ dùng, thuê đầu bếp nữ còn phải bao tiền ăn uống của nàng nữa."
"Được rồi, vậy sau này chúng ta sẽ ăn ở ngoài, xung quanh đây có không ít quán cơm, gọi người mang tới cửa, hoặc là tới đó tự mua về là được." Trang tiên sinh cũng không muốn dạ dày của mình chịu tội.
Chu tứ lang rất tiếc nuối, tránh người khác thì thầm hỏi Mãn Bảo, "Đồ ta nấu thật sự khó ăn vậy sao? Ta cảm thấy cũng ngon mà."
"Ai ăn đồ mình nấu cũng cảm thấy như vậy, nhị tẩu cũng không cảm thấy món mình tự nấu khó ăn bao nhiêu."
Chu tứ lang: ".. Vậy muội nói xem, ta nấu khó ăn hay nhị tẩu nấu khó ăn hơn?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Không khác nhau lắm, nhị tẩu kém hơn chút."
Chu tứ lang liền thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là vẫn có thể ăn được, thật là, tiền các muội nhiều toàn để đốt thôi."
Có điều một nhóm sáu người, đã có năm người tán thành, hắn cũng chỉ đành đồng ý.
Ăn cơm trưa xong, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi, Chu tứ lang đi theo Mãn Bảo cùng vào phòng bé.
Tính cả nhà chính thì có tất cả bảy gian phòng, ở giữa là nhà chính, Trang tiên sinh ở gian phòng phía nam, một gian ở phía bắc thì để làm thư phòng, ánh sáng ở đó tốt, còn rộng rãi thoáng mát, Trang tiên sinh dọn bốn cái bàn từ phòng khác vào, mọi người có thể vào đó học tập đọc sách cùng nhau.
Bốn gian phòng còn lại, ba đứa trẻ mỗi đứa một gian, Chu tứ lang ở cùng phòng với Đại Cát.
Chu tứ lang xách túi đi vào phòng Mãn Bảo, khẽ quơ quơ rồi cười nói: "Muội đoán xem trong này là gì?"
"Tiền ạ, muội đã nghe thấy tiếng rồi," Mãn Bảo giơ tay nhận lấy, mở túi ra, kinh ngạc vui mừng hỏi, "Là tiền bán dược liệu ạ?"
"Không sai, nữ trinh tử và gừng khô ta mang từ nhà đi đều đã bán được hết, có điều hiệu thuốc không quá thích trả tiền bằng bạc, nên đã trả hết bằng tiền đồng." Chu tứ lang nói: "Ta nghĩ sau này chúng ta ra ngoài cũng chỉ mua mấy thứ nhỏ thôi, vẫn dùng tiền đồng nhiều hơn, nên nhận hết."
"Bọn họ mua giá cao không ạ?"
"Nữ trinh tử cao hơn giá Trịnh chưởng quầy mua ba văn tiền, gừng khô hơn hai văn tiền." Chu tứ lang nói: "Muội đừng nhìn một cân chỉ nhiều hơn hai ba văn, hai thứ này nhà chúng ta rất nhiều, đặc biệt là xuân năm ngoái còn gieo sống được 40 cây nữ trinh tử, đến thu đông năm sau, mấy cây này cũng kết được quả rồi."
Mà đầu xuân năm nay, bọn họ lại triết hơn ba mươi cành nữ trinh tử từ trên núi xuống, ước chừng cũng có thể gieo sống được hai mươi cây..
Cho nên nữ trinh tử nhà bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, một cân bên phía Ích Châu còn cao hơn huyện La Giang ba văn, vậy một xe có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Tích tiểu thành đại không phải sẽ được rất nhiều sao?
Càng đừng nói đến gừng khô, năm nay bọn họ đã thuyết phục cha già, lấy hết hai mảnh đất ven núi ra trồng gừng.
Sản lượng của hai mảnh ruộng đó rất thấp, bọn họ trồng cây đậu cũng không thu hoạch được bao nhiêu, nhưng mảnh đất đó có cát, lấy để trồng gừng thì vừa hợp.
Cho nên nơi đó có gừng mới, còn có mấy mảnh trồng gừng già, đến lúc đó phơi khô bán cho hiệu thuốc, giá cả còn cao hơn nữ trinh tử.
Chu tứ lang đưa túi tiền đồng cho Mãn Bảo, nói: "Ghi vào sổ đi, số tiền này muội cầm, chờ bao giờ về nhà lại tính các khoản với cha mẹ."
Mãn Bảo liền nhận lấy tiền, luận về giấu tiền, ai giấu tiền thành thạo nhất, an toàn nhất?
Không phải bé thì ai.
Đại Cát ở trong nhà để ý bọn họ, Chu tứ lang thì mang theo một phần gừng khô và nữ trinh tử ra ngoài, chờ đến khi về, hắn đã mua không ít gạo, bột mì và rau xanh.
Dùng tiền của mọi người đưa cho hắn.
Chu tứ lang cũng biết tính sổ, chỉ là trí nhớ kém hơn Mãn Bảo, cho nên vừa về chỗ ở, hắn đã để đồ xuống đi tìm Mãn Bảo, cùng bé cầm bút ghi các khoản vào sổ, sau đó nói: "Được rồi, đồ ăn bên ngoài quá đắt, gạo mì dầu muối ta mua hết rồi, còn mua cả thức ăn hôm nay nữa, đi nấu cơm đi."
Mọi người trong thư phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.
Chu tứ lang đối diện với ánh mắt của bọn họ, trực tiếp bỏ qua Trang tiên sinh, liếc nhìn ba đứa trẻ rồi quyết đoán dời ánh mắt đi, nhìn về phía Đại Cát.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Đại Cát không tránh được, lúc này mới mở miệng: "Ta không biết nấu."
Chu tứ lang không ngờ, hắn không chỉ phải đi mua gạo mua thức ăn, mà còn phải đi nấu cơm, hắn trợn to mắt, nửa ngày sau mới thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Được rồi, để ta."
Mãn Bảo rất lo lắng, "Tứ ca, huynh biết nấu ư?"
"Ít nhất ta đã từng nấu, muội từng nấu chưa?"
Mãn Bảo lắc đầu, bé chỉ biết nhóm lửa, trong nhà trên có cha mẹ huynh tẩu tỷ tỷ, dưới có cháu trai cháu gái, nơi nào cần đến bé?
Cho nên ngay cả vo gạo thổi cơm bé cũng không biết, nhưng bé biết nhóm lửa!
Vì thế Mãn Bảo đặt bút xuống nói: "Tứ ca, để muội giúp huynh nhóm lửa."
"Được rồi, muội cứ học tiếp đi, dù sao ta cũng không xào xào chiên chiên như đại tẩu, một mình ta là được."
Không biết vì sao, mà khi nghe những lời này của hắn, trong lòng mọi người đều thấy hơi căng thẳng.
Chu tứ lang xắn tay áo đi xuống bếp, không lâu sao, trong phòng bếp liền có khói bếp bay ra.
Chu tứ lang biết thổi cơm, thổi cơm ư, trẻ con nhà họ Chu đều biết, ngoài Mãn Bảo.
Bởi vì việc nhà đều là người lớn dạy người bé, việc đầu tiên Chu tứ lang học là nhóm lửa, chờ đến khi hắn nhóm lửa thành thạo rồi, thì việc thổi cơm là của hắn.
Chờ đến khi Chu ngũ lang lớn hơn một chút, hắn liền giao việc vinh quang này cho Chu ngũ lang, còn mình thì đi rửa bát quét sân cho gà ăn..
Mãi cho đến khi huynh đệ bọn họ thay phiên nhau một lượt, bọn Đại Đầu cũng sáu bảy tuổi, việc thổi cơm mới coi như được bàn giao xuống.
Còn nấu thức ăn ư, thỉnh thoảng hắn cũng nấu.
Nấu thức ăn, chỉ cần đun nước, cho thịt vào nấu, sao đó cho rau xanh vào đảo, thêm chút dầu muối, đợi chín không phải là xong rồi sao?
Dù sao đại tẩu cũng luôn làm như vậy.
Chu tứ lang nấu hai món ăn, là thịt hầm rau dại và thịt hầm cải trắng.
Hắn để hai món ăn ra giữa bàn, rồi lại mang cơm đã chín ra, gọi mọi người, "Mau ra ăn cơm trưa."
Bạch Thiện Bảo nhìn hai món ăn bày ở giữa bàn, thấy hơi không dám xuống tay.
Còn Mãn Bảo lại không kén ăn, bé xới cơm cho mọi người, cầm lấy đôi đũa của mình rồi nhìn về phía tiên sinh, chờ ông bắt đầu.
Trang tiên sinh gắp một đũa thức ăn, mọi người liền yên lặng ăn cơm.
Tuy rằng món ăn Chu tứ lang nấu không quá khó ăn, nhưng cũng thật sự không thể gọi là ngon, cho nên trưa nay mọi người đều ăn uống rất dè dặt.
Ăn cơm xong, Bạch Thiện Bảo liền đề nghị, "Chúng ta vẫn nên thuê một đầu bếp nữ đi."
Chu tứ lang hỏi: "Thuê một đầu bếp nữ hết bao nhiêu tiền?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh nói: "Ta không biết."
Mọi người liền nhìn về phía Đại Cát.
Đại Cát ngẫm nghĩ nói: "Ở đây là thành Ích Châu, có lẽ sẽ hơi đắt, một tháng 500 văn chắc là được rồi nhỉ?"
Chu tứ lang tính khoản tiêu dùng này, lập tức từ chối, "Thế không được, đã thuê đầu bếp nữ, rồi gạo, bột mì và dầu muối vẫn là chúng ta mua, thế còn không bằng đi ra ngoài ăn ấy."
Hắn đếm đầu ngón tay nói: "Một mâm thức ăn có thịt, đắt nhất cũng chỉ tầm mười hai văn, một ngày trăm văn là đủ dùng, thuê đầu bếp nữ còn phải bao tiền ăn uống của nàng nữa."
"Được rồi, vậy sau này chúng ta sẽ ăn ở ngoài, xung quanh đây có không ít quán cơm, gọi người mang tới cửa, hoặc là tới đó tự mua về là được." Trang tiên sinh cũng không muốn dạ dày của mình chịu tội.
Chu tứ lang rất tiếc nuối, tránh người khác thì thầm hỏi Mãn Bảo, "Đồ ta nấu thật sự khó ăn vậy sao? Ta cảm thấy cũng ngon mà."
"Ai ăn đồ mình nấu cũng cảm thấy như vậy, nhị tẩu cũng không cảm thấy món mình tự nấu khó ăn bao nhiêu."
Chu tứ lang: ".. Vậy muội nói xem, ta nấu khó ăn hay nhị tẩu nấu khó ăn hơn?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Không khác nhau lắm, nhị tẩu kém hơn chút."
Chu tứ lang liền thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là vẫn có thể ăn được, thật là, tiền các muội nhiều toàn để đốt thôi."
Có điều một nhóm sáu người, đã có năm người tán thành, hắn cũng chỉ đành đồng ý.
Ăn cơm trưa xong, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi, Chu tứ lang đi theo Mãn Bảo cùng vào phòng bé.
Tính cả nhà chính thì có tất cả bảy gian phòng, ở giữa là nhà chính, Trang tiên sinh ở gian phòng phía nam, một gian ở phía bắc thì để làm thư phòng, ánh sáng ở đó tốt, còn rộng rãi thoáng mát, Trang tiên sinh dọn bốn cái bàn từ phòng khác vào, mọi người có thể vào đó học tập đọc sách cùng nhau.
Bốn gian phòng còn lại, ba đứa trẻ mỗi đứa một gian, Chu tứ lang ở cùng phòng với Đại Cát.
Chu tứ lang xách túi đi vào phòng Mãn Bảo, khẽ quơ quơ rồi cười nói: "Muội đoán xem trong này là gì?"
"Tiền ạ, muội đã nghe thấy tiếng rồi," Mãn Bảo giơ tay nhận lấy, mở túi ra, kinh ngạc vui mừng hỏi, "Là tiền bán dược liệu ạ?"
"Không sai, nữ trinh tử và gừng khô ta mang từ nhà đi đều đã bán được hết, có điều hiệu thuốc không quá thích trả tiền bằng bạc, nên đã trả hết bằng tiền đồng." Chu tứ lang nói: "Ta nghĩ sau này chúng ta ra ngoài cũng chỉ mua mấy thứ nhỏ thôi, vẫn dùng tiền đồng nhiều hơn, nên nhận hết."
"Bọn họ mua giá cao không ạ?"
"Nữ trinh tử cao hơn giá Trịnh chưởng quầy mua ba văn tiền, gừng khô hơn hai văn tiền." Chu tứ lang nói: "Muội đừng nhìn một cân chỉ nhiều hơn hai ba văn, hai thứ này nhà chúng ta rất nhiều, đặc biệt là xuân năm ngoái còn gieo sống được 40 cây nữ trinh tử, đến thu đông năm sau, mấy cây này cũng kết được quả rồi."
Mà đầu xuân năm nay, bọn họ lại triết hơn ba mươi cành nữ trinh tử từ trên núi xuống, ước chừng cũng có thể gieo sống được hai mươi cây..
Cho nên nữ trinh tử nhà bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, một cân bên phía Ích Châu còn cao hơn huyện La Giang ba văn, vậy một xe có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Tích tiểu thành đại không phải sẽ được rất nhiều sao?
Càng đừng nói đến gừng khô, năm nay bọn họ đã thuyết phục cha già, lấy hết hai mảnh đất ven núi ra trồng gừng.
Sản lượng của hai mảnh ruộng đó rất thấp, bọn họ trồng cây đậu cũng không thu hoạch được bao nhiêu, nhưng mảnh đất đó có cát, lấy để trồng gừng thì vừa hợp.
Cho nên nơi đó có gừng mới, còn có mấy mảnh trồng gừng già, đến lúc đó phơi khô bán cho hiệu thuốc, giá cả còn cao hơn nữ trinh tử.
Chu tứ lang đưa túi tiền đồng cho Mãn Bảo, nói: "Ghi vào sổ đi, số tiền này muội cầm, chờ bao giờ về nhà lại tính các khoản với cha mẹ."
Mãn Bảo liền nhận lấy tiền, luận về giấu tiền, ai giấu tiền thành thạo nhất, an toàn nhất?
Không phải bé thì ai.