Chương 930: Một chọi một
[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch đại lang: ".. Có vẻ không ổn lắm, ai mà tin đề thi muội lấy ra là thật? Hơn nữa bọn Thiện Bảo cũng dự thi, muội còn mang ra ngoài bán, vậy chẳng phải là tăng thực lực cho đối thủ của bọn họ sao?"
Mãn Bảo nói: "Là do mọi người keo kiệt, vì sao quyển sách này đắt như vậy? Chính là vì người mua đều không muốn người khác đọc được, mà người bán thì sợ bán nhiều sẽ rẻ. Nếu bán giá mười đề thi bằng giá bán một đề thi, đương nhiên bọn họ sẽ chỉ muốn chép một bản."
"Nhưng học hành cũng không chỉ nhờ vào đọc sách, mà còn phải xem người học. Chứ không thì sách trong thiên hạ ở đâu cũng như nhau, vậy sao có người học mà đạt được thành tựu, có thể trở thành đại nho, có người học cả đời vẫn chỉ là học sinh?" Mãn Bảo nói: "Cho nên cái mấu chốt không phải ở quyển sách mà ở người đọc sách."
Bạch đại lang hỏi: "Chẳng may có người còn giỏi hơn bọn Thiện Bảo, đọc được đề này rồi ngộ ra được nhiều hơn Thiện Bảo, vốn hắn thi kém hơn, nhưng sau khi đọc xong lại vượt lên trước Thiện Bảo thì sao?"
"Vậy đó cũng là năng lực của người ta, chứng minh hắn là nhân tài đáng để bồi dưỡng," Mãn Bảo nói: "Hơn nữa muội tin tưởng các sư đệ."
Bạch đại lang: . Nhưng mà hắn không tin đệ đệ hắn nha.
Mãn Bảo cầm quyển sách về nhà rồi trực tiếp giao cho Trang tiên sinh.
Bên trong chỉ có đề bài, đáp án phải tự tìm, nhưng Trang tiên sinh đã dạy học nhiều năm như vậy, điểm này có thể làm khó được ông ư?
Ông chỉ giở xem một lần, không chỉ ra được đáp án theo sách mà cũng ra được câu trả lời theo ý mình, ông cân nhắc một hồi rồi nói: "Mãn Bảo, ta nhớ con đã viết rất nhiều chú giải cho Luận Ngữ.. Thôi, con mang sách tới đây, ta chọn cho nhị lang mấy chương, con giải thích mấy chương đó cho hắn. Phải kiểm tra hắn trước nhé, chỗ nào hắn không hiểu hẵng dạy."
Mãn Bảo đáp vâng.
Nói là mấy chương nhưng ông lại khoanh khoảng chừng mười sáu chương, Bạch nhị lang nhìn mà ngây cả ngốc, hắn nói: "Tiên sinh, thế thì thà người bảo con học thuộc lại Luận Ngữ còn hơn."
Trang tiên sinh liền dừng bút, nói: "Như thế cũng được, con còn nhớ được bao nhiêu?"
Bạch nhị lang thật muốn khâu miệng mình vào, kỳ thực trước kia hắn cũng thuộc tất cả các chương rồi, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước, thời gian lâu rồi, mấy năm nay lại phải học thuộc quá nhiều sách, nên không khỏi hơi hỗn loạn, đương nhiên, đa số hắn vẫn còn thuộc.
Trang tiên sinh nhìn thái độ của hắn thì hiểu ngay, ông đưa sách giáo khoa đã khoanh cho Mãn Bảo, nói: "Giám sát hắn học thuộc, bài đã thuộc từ nhiều năm trước, giờ chỉ cần ôn lại thì hẳn sẽ nhớ ra thôi. Quan trọng là mặc nghĩa ấy, có một số từ có mặc nghĩa rất khó nhớ, con đi giúp hắn."
Mãn Bảo ghi nhớ.
Trang tiên sinh biết người đệ tử này thông tuệ, thậm chí còn biết đoán đề của ông, bởi vậy cười nói: "Con cảm thấy từ nào dễ vào đề thi thì cứ dạy hắn kỹ từ đó."
Mãn Bảo gật đầu răm rắp, tỏ vẻ đã hiểu.
Giao nhiệm vụ xong, lúc này Trang tiên sinh mới cầm quyển sách suy nghĩ một lúc, rồi gọi Bạch Thiện qua: "Đi, chúng ta ra vườn thảo luận sách luận, không quấy rầy bọn họ nữa."
Bạch Thiện đáp vâng.
Bạch nhị lang bị bỏ rơi vội vàng nói: "Tiên sinh, tiên sinh, con cũng phải thi sách luận, đề của hai bọn con giống như nhau, con không phải nghe ạ?"
Trang tiên sinh liền dừng bước, quay đầu cười với hắn: "Con chớ lo, tuy đề thi của các con giống nhau, nhưng trọng điểm cần ôn thì lại không giống. Thiếp kinh và mặc nghĩa của Bạch Thiện không thành vấn đề, vi sư muốn cho hắn giành được suất vào Quốc Tử Học."
"Còn con, con mới học sách luận được nửa năm, vừa mới học được cách phá đề, nên phần này con cứ làm tùy ý đi. Lát nữa vi sư nói cho con một ít mẹo, chỉ cần hành văn không lộn xộn thì mặt khác như nào cũng được, nhưng thiếp kinh và mặc nghĩa của con nhất định phải làm tốt, nói không chừng có thể tranh một suất vào Thái Học, hoặc chắc chắn phải vào được Tứ Môn Học."
Trang tiên sinh chỉ vào Mãn Bảo nói: "Hai dạng bài này sư tỷ con có thể chỉ dạy cho con, con cứ theo sư tỷ con học trước đi."
Bạch nhị lang quay đầu lại nhìn Mãn Bảo, Mãn Bảo nở nụ cười tươi rói với hắn, mi mắt cong cong, đáng yêu vô cùng.
Nhưng Bạch nhị lang lại run lên, cảm thấy lạnh cả người.
Bạch đại lang đứng cạnh thấy thế thì không nhịn được nói: "Tiên sinh, không thì để con dạy cho."
Trang tiên sinh nhìn hắn rồi cười nói: "Cứ để Mãn Bảo dạy đi, con ở bên cạnh xem."
Ông dừng một chút rồi giải thích: "Con không đàn áp được thằng nhóc này đâu."
Bạch nhị lang trưng vẻ đau khổ: "Tiên sinh, con ngoan mà."
Ngoan thì đúng là rất ngoan, chỉ là rất hay mất tập trung.
Bạch đại lang tranh thủ lúc Mãn Bảo đi ra ngoài nói chuyện với người nhà họ Chu liền cầm lấy sách giáo khoa để dạy đệ đệ mình, ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy hắn đưa mắt nhìn xa xăm, không biết đang ngây ngẩn cái gì.
Bạch đại lang: .
"Nhị lang, đệ đang nghĩ gì đó?"
Bạch nhị lang không để ý tới hắn.
Bạch đại lang liền duỗi tay vẫy vẫy trước mặt hắn, chờ hắn hoàn hồn mới nhíu mày hỏi, "Đệ nghĩ gì đó?"
Bạch nhị lang thật thà lắc đầu, "Đệ quên rồi, đại ca làm đệ giật mình nên đệ quên mất mình vừa nghĩ gì rồi."
Bạch đại lang: ".. Mau học thuộc đi."
Bạch nhị lang lén lút đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy trong thư phòng chỉ còn hai huynh đệ bọn họ thì đánh bạo ôm đầu nói: "Nhưng mà học không nổi nữa, đại ca, đệ nhức đầu lắm, chúng ta nghỉ một lát được không? Đệ chẳng muốn học thuộc chút nào, vừa nãy đã học một lúc rồi."
"Đệ đã thuộc hết chưa?"
"Cũng hòm hòm rồi, Mãn Bảo giảng rất kỹ."
Đúng là giảng rất kỹ, có đôi lúc Bạch đại lang còn thấy nàng giải thích tốt hơn cả mình, thảo nào Trang tiên sinh lại thích người sư muội này như vậy.
Bạch nhị lang thấy đại ca tạm thời không ép hắn học thuộc nữa, bèn thừa cơ chuyển đề tài, ngó đầu ra ngoài nhìn rồi hỏi: "Mãn Bảo đang nói gì với bọn Đại Đầu đó ạ?"
Bạch đại lang liếc hắn rồi đáp: "Gọi là Lập Trọng, quên chuyện hôm qua đệ bị họ rượt quanh sân rồi ư?"
Ra bên ngoài, Đại Đầu và Nhị Đầu đều không thích mọi người gọi nhũ danh của bọn họ, nên từng nghiêm túc căn dặn phải gọi bọn họ bằng đại danh, như vậy đi ra ngoài mới không bị người ta xem thường, không đến mức lúc tìm việc lại bị người ta coi là trẻ con.
Nhưng Bạch nhị lang vẫn chưa sửa được, nên hôm qua đã bị hai người họ đuổi vòng quanh sân.
Bạch đại lang dạy dỗ hắn xong mới đáp: "Đang nói về chuyện bán đề thi."
Dù sao cũng lớn lên cùng Mãn Bảo, Bạch nhị lang chẳng cần Bạch đại lang nói kỹ đã hiểu ngay rồi, hắn la lên: "Không phải chứ? Nàng còn muốn chép lại sách chúng ta mua mang đi bán ư? Không được, quyển sách này là do đệ và Bạch Thiện bỏ tiền mua, nàng phải chia một phần cho bọn đệ."
Bạch đại lang tưởng hắn không tán đồng nghe thế thì nghẹn họng, hồi lâu sau mới nuốt lời định nói xuống, tức giận mắng: "Cha có khiến đệ thiếu ăn thiếu mặc đâu, cũng cho tiền tiêu đầy đủ, sao trong đầu đệ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền? Còn hai ngày nữa là vào thi rồi, đệ có thể chuyên tâm học hành không?"
"Đại ca, đây không phải là việc kiếm tiền, đây là việc vui sướng, huynh hiểu không?" Đếm tiền vui sướng.
"Không hiểu," Bạch đại lang tức giận nói: "Ta chỉ biết tiền mua sách này Mãn Bảo bỏ năm lượng, Thiện Bảo đưa ba lượng, còn lại là tiền ta bổ sung."
"Tiền này kiểu gì đệ chẳng trả huynh? Đợi tối rảnh đệ sẽ lấy tiền trả huynh, có điều năm lượng của Mãn Bảo huynh đừng trả lại nàng, nàng đang kiếm tiền đó."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch đại lang: ".. Có vẻ không ổn lắm, ai mà tin đề thi muội lấy ra là thật? Hơn nữa bọn Thiện Bảo cũng dự thi, muội còn mang ra ngoài bán, vậy chẳng phải là tăng thực lực cho đối thủ của bọn họ sao?"
Mãn Bảo nói: "Là do mọi người keo kiệt, vì sao quyển sách này đắt như vậy? Chính là vì người mua đều không muốn người khác đọc được, mà người bán thì sợ bán nhiều sẽ rẻ. Nếu bán giá mười đề thi bằng giá bán một đề thi, đương nhiên bọn họ sẽ chỉ muốn chép một bản."
"Nhưng học hành cũng không chỉ nhờ vào đọc sách, mà còn phải xem người học. Chứ không thì sách trong thiên hạ ở đâu cũng như nhau, vậy sao có người học mà đạt được thành tựu, có thể trở thành đại nho, có người học cả đời vẫn chỉ là học sinh?" Mãn Bảo nói: "Cho nên cái mấu chốt không phải ở quyển sách mà ở người đọc sách."
Bạch đại lang hỏi: "Chẳng may có người còn giỏi hơn bọn Thiện Bảo, đọc được đề này rồi ngộ ra được nhiều hơn Thiện Bảo, vốn hắn thi kém hơn, nhưng sau khi đọc xong lại vượt lên trước Thiện Bảo thì sao?"
"Vậy đó cũng là năng lực của người ta, chứng minh hắn là nhân tài đáng để bồi dưỡng," Mãn Bảo nói: "Hơn nữa muội tin tưởng các sư đệ."
Bạch đại lang: . Nhưng mà hắn không tin đệ đệ hắn nha.
Mãn Bảo cầm quyển sách về nhà rồi trực tiếp giao cho Trang tiên sinh.
Bên trong chỉ có đề bài, đáp án phải tự tìm, nhưng Trang tiên sinh đã dạy học nhiều năm như vậy, điểm này có thể làm khó được ông ư?
Ông chỉ giở xem một lần, không chỉ ra được đáp án theo sách mà cũng ra được câu trả lời theo ý mình, ông cân nhắc một hồi rồi nói: "Mãn Bảo, ta nhớ con đã viết rất nhiều chú giải cho Luận Ngữ.. Thôi, con mang sách tới đây, ta chọn cho nhị lang mấy chương, con giải thích mấy chương đó cho hắn. Phải kiểm tra hắn trước nhé, chỗ nào hắn không hiểu hẵng dạy."
Mãn Bảo đáp vâng.
Nói là mấy chương nhưng ông lại khoanh khoảng chừng mười sáu chương, Bạch nhị lang nhìn mà ngây cả ngốc, hắn nói: "Tiên sinh, thế thì thà người bảo con học thuộc lại Luận Ngữ còn hơn."
Trang tiên sinh liền dừng bút, nói: "Như thế cũng được, con còn nhớ được bao nhiêu?"
Bạch nhị lang thật muốn khâu miệng mình vào, kỳ thực trước kia hắn cũng thuộc tất cả các chương rồi, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước, thời gian lâu rồi, mấy năm nay lại phải học thuộc quá nhiều sách, nên không khỏi hơi hỗn loạn, đương nhiên, đa số hắn vẫn còn thuộc.
Trang tiên sinh nhìn thái độ của hắn thì hiểu ngay, ông đưa sách giáo khoa đã khoanh cho Mãn Bảo, nói: "Giám sát hắn học thuộc, bài đã thuộc từ nhiều năm trước, giờ chỉ cần ôn lại thì hẳn sẽ nhớ ra thôi. Quan trọng là mặc nghĩa ấy, có một số từ có mặc nghĩa rất khó nhớ, con đi giúp hắn."
Mãn Bảo ghi nhớ.
Trang tiên sinh biết người đệ tử này thông tuệ, thậm chí còn biết đoán đề của ông, bởi vậy cười nói: "Con cảm thấy từ nào dễ vào đề thi thì cứ dạy hắn kỹ từ đó."
Mãn Bảo gật đầu răm rắp, tỏ vẻ đã hiểu.
Giao nhiệm vụ xong, lúc này Trang tiên sinh mới cầm quyển sách suy nghĩ một lúc, rồi gọi Bạch Thiện qua: "Đi, chúng ta ra vườn thảo luận sách luận, không quấy rầy bọn họ nữa."
Bạch Thiện đáp vâng.
Bạch nhị lang bị bỏ rơi vội vàng nói: "Tiên sinh, tiên sinh, con cũng phải thi sách luận, đề của hai bọn con giống như nhau, con không phải nghe ạ?"
Trang tiên sinh liền dừng bước, quay đầu cười với hắn: "Con chớ lo, tuy đề thi của các con giống nhau, nhưng trọng điểm cần ôn thì lại không giống. Thiếp kinh và mặc nghĩa của Bạch Thiện không thành vấn đề, vi sư muốn cho hắn giành được suất vào Quốc Tử Học."
"Còn con, con mới học sách luận được nửa năm, vừa mới học được cách phá đề, nên phần này con cứ làm tùy ý đi. Lát nữa vi sư nói cho con một ít mẹo, chỉ cần hành văn không lộn xộn thì mặt khác như nào cũng được, nhưng thiếp kinh và mặc nghĩa của con nhất định phải làm tốt, nói không chừng có thể tranh một suất vào Thái Học, hoặc chắc chắn phải vào được Tứ Môn Học."
Trang tiên sinh chỉ vào Mãn Bảo nói: "Hai dạng bài này sư tỷ con có thể chỉ dạy cho con, con cứ theo sư tỷ con học trước đi."
Bạch nhị lang quay đầu lại nhìn Mãn Bảo, Mãn Bảo nở nụ cười tươi rói với hắn, mi mắt cong cong, đáng yêu vô cùng.
Nhưng Bạch nhị lang lại run lên, cảm thấy lạnh cả người.
Bạch đại lang đứng cạnh thấy thế thì không nhịn được nói: "Tiên sinh, không thì để con dạy cho."
Trang tiên sinh nhìn hắn rồi cười nói: "Cứ để Mãn Bảo dạy đi, con ở bên cạnh xem."
Ông dừng một chút rồi giải thích: "Con không đàn áp được thằng nhóc này đâu."
Bạch nhị lang trưng vẻ đau khổ: "Tiên sinh, con ngoan mà."
Ngoan thì đúng là rất ngoan, chỉ là rất hay mất tập trung.
Bạch đại lang tranh thủ lúc Mãn Bảo đi ra ngoài nói chuyện với người nhà họ Chu liền cầm lấy sách giáo khoa để dạy đệ đệ mình, ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy hắn đưa mắt nhìn xa xăm, không biết đang ngây ngẩn cái gì.
Bạch đại lang: .
"Nhị lang, đệ đang nghĩ gì đó?"
Bạch nhị lang không để ý tới hắn.
Bạch đại lang liền duỗi tay vẫy vẫy trước mặt hắn, chờ hắn hoàn hồn mới nhíu mày hỏi, "Đệ nghĩ gì đó?"
Bạch nhị lang thật thà lắc đầu, "Đệ quên rồi, đại ca làm đệ giật mình nên đệ quên mất mình vừa nghĩ gì rồi."
Bạch đại lang: ".. Mau học thuộc đi."
Bạch nhị lang lén lút đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy trong thư phòng chỉ còn hai huynh đệ bọn họ thì đánh bạo ôm đầu nói: "Nhưng mà học không nổi nữa, đại ca, đệ nhức đầu lắm, chúng ta nghỉ một lát được không? Đệ chẳng muốn học thuộc chút nào, vừa nãy đã học một lúc rồi."
"Đệ đã thuộc hết chưa?"
"Cũng hòm hòm rồi, Mãn Bảo giảng rất kỹ."
Đúng là giảng rất kỹ, có đôi lúc Bạch đại lang còn thấy nàng giải thích tốt hơn cả mình, thảo nào Trang tiên sinh lại thích người sư muội này như vậy.
Bạch nhị lang thấy đại ca tạm thời không ép hắn học thuộc nữa, bèn thừa cơ chuyển đề tài, ngó đầu ra ngoài nhìn rồi hỏi: "Mãn Bảo đang nói gì với bọn Đại Đầu đó ạ?"
Bạch đại lang liếc hắn rồi đáp: "Gọi là Lập Trọng, quên chuyện hôm qua đệ bị họ rượt quanh sân rồi ư?"
Ra bên ngoài, Đại Đầu và Nhị Đầu đều không thích mọi người gọi nhũ danh của bọn họ, nên từng nghiêm túc căn dặn phải gọi bọn họ bằng đại danh, như vậy đi ra ngoài mới không bị người ta xem thường, không đến mức lúc tìm việc lại bị người ta coi là trẻ con.
Nhưng Bạch nhị lang vẫn chưa sửa được, nên hôm qua đã bị hai người họ đuổi vòng quanh sân.
Bạch đại lang dạy dỗ hắn xong mới đáp: "Đang nói về chuyện bán đề thi."
Dù sao cũng lớn lên cùng Mãn Bảo, Bạch nhị lang chẳng cần Bạch đại lang nói kỹ đã hiểu ngay rồi, hắn la lên: "Không phải chứ? Nàng còn muốn chép lại sách chúng ta mua mang đi bán ư? Không được, quyển sách này là do đệ và Bạch Thiện bỏ tiền mua, nàng phải chia một phần cho bọn đệ."
Bạch đại lang tưởng hắn không tán đồng nghe thế thì nghẹn họng, hồi lâu sau mới nuốt lời định nói xuống, tức giận mắng: "Cha có khiến đệ thiếu ăn thiếu mặc đâu, cũng cho tiền tiêu đầy đủ, sao trong đầu đệ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền? Còn hai ngày nữa là vào thi rồi, đệ có thể chuyên tâm học hành không?"
"Đại ca, đây không phải là việc kiếm tiền, đây là việc vui sướng, huynh hiểu không?" Đếm tiền vui sướng.
"Không hiểu," Bạch đại lang tức giận nói: "Ta chỉ biết tiền mua sách này Mãn Bảo bỏ năm lượng, Thiện Bảo đưa ba lượng, còn lại là tiền ta bổ sung."
"Tiền này kiểu gì đệ chẳng trả huynh? Đợi tối rảnh đệ sẽ lấy tiền trả huynh, có điều năm lượng của Mãn Bảo huynh đừng trả lại nàng, nàng đang kiếm tiền đó."[/BOOK][/HIDE-THANKS]