Chương 358: Tranh chấp Bấm để xem Lưu thị quan sát mấy ngày, không kìm được nói với Lưu ma ma: "Ông ấy cũng thật thà quá, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa sửa được chút nào." Lưu ma ma cười, "Nếu không thì để tôi đi nhắc một tiếng, để ông ấy dạy cho mấy người thiếu gia nhiều hơn một chút?" "Thôi, lúc trước chọn ông ấy là vì ông ấy thật thà nghe lời, nếu bà nhắc, ông ấy nghĩ nhiều, sau này ba đứa trẻ phân phó gì ông ấy, ông ấy lại chạy tới hỏi ta, thì thành ra lại phiền." Lưu thị thở dài, vừa tức vừa buồn cười, "Cũng may đằng sau Mãn Bảo có cả nhà họ Chu, cũng không sợ bọn họ làm sai chuyện này." Đúng vậy, phía sau Mãn Bảo còn cả đoàn quân sư nhà họ Chu kìa. Luận trồng trọt, dù bọn họ không dám nói là đứng thứ nhất thôn Thất Lí, nhưng ít nhất cũng phải đứng trong ba thứ hạng đầu. Tuy rằng nói hai mươi mẫu ruộng kia là đưa cho Mãn Bảo chơi, nhưng Chu lão đầu cũng không có khả năng không hỏi. Mắt thấy sắp đến Tết rồi, qua năm chính là mùa xuân, Chu lão đầu bèn hỏi Mãn Bảo, "Các con định trồng bao nhiêu mẫu cây đậu, bao nhiêu mẫu lúa mạch, bao nhiêu mẫu lúa nước? Đã chuẩn bị hạt giống xong hết chưa?" Vì thế Mãn Bảo ngớ ra, hỏi: "Không phải nhà mình toàn là sang năm sau mới bắt đầu chuẩn bị sao ạ?" "Đúng vậy, nhưng không phải các con còn phải đi học sao?" Chu lão đầu liếc bé một cái: "Không phải cái chuyện quan trọng như hạt giống này mà các con cũng giao cho người dưới làm chứ?" Ông nói: "Đây là đại sự đó, thu hoạch cả năm tốt hay xấu, một nửa là do ông trời, một nửa là do hạt giống, cái này không qua loa được đâu. Các con còn nhỏ, cũng không có nhiều người, nên sớm chuẩn bị đi." Mãn Bảo bèn đi tìm Bạch Thiện Bảo bàn bạc chuyện hạt giống. Lúc này Bạch Thiện Bảo mới nhớ tới, hạt giống còn phải do bọn họ tự mình chuẩn bị. Vì thế hai người đi tìm Lưu thị. Lưu thị cười nói: "Hạt giống của các con mua trên huyện thành, các con muốn tự mình mua, hay là để Bạch trang đầu mua?" Bạch Thiện Bảo nhìn về phía Mãn Bảo. Trong lòng Mãn Bảo dao động, bọn họ nên mua hạt giống nguyên nước nguyên vị, hay là nên trộn lẫn hạt giống của tương lai? Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo quyết định bàn bạc một chút, quan trọng là ngoài ruộng cần tất cả bao nhiêu hạt giống họ còn chưa tính. Thật ra điểm này cũng không khó, đặc biệt là từ sau khi có Bạch trang đầu. Bạch Thiện Bảo lấy số liệu trước kia đã thu thập được ra, để Bạch trang đầu đi tìm đứa ở ngày trước tìm hiểu tình hình. Thôn Thất Lí trồng rất ít loại lương thực, nếu không phải lúa nước, lúa mạch, thì chính là cây đậu, ừm, đủ loại cây đậu, trong đó chủ yếu là đậu nành. Hai đứa trẻ quyết định cây trồng rất đơn giản thô bạo, mẫu ruộng đã trồng cây đậu thì năm nay trồng lúa mạch, đã trồng lúa mạch thì sẽ trồng cây đậu, còn ngoài ruộng cũng chỉ có thể trồng lúa nước thôi. Có Bạch trang đầu ở đây, rất nhanh đã tính ra các loại cây có thể trồng, một mẫu cần bao nhiêu hạt giống, bọn Mãn Bảo chỉ cần tính nhanh trên giấy là ra. Số lượng lúa mạch và lúa nước không có vấn đề gì, đến lúc tính cây đậu, Mãn Bảo cảm thấy chỉ trồng đậu nành thì quá chán, vì thế bé nói: "Còn có thể trồng đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, đậu cô ve.." Bạch Thiện Bảo liên tục gật đầu, "Không phải trước chúng ta còn lên kế hoạch theo sách là nuôi gà ở chân núi sao? Còn phải dành ra một ít đất để trồng rau nữa. Rau là thức ăn của gà hả?" Bạch Thiện Bảo không nhắc tới thì Mãn Bảo cũng quên, tinh thần bé rung lên, nói: "Còn phải trồng cây ăn quả trên núi nữa." Bạch nhị lang vất vả làm bài tập bên cạnh cũng không làm nổi nữa, sấn lên hỏi, "Định trồng cây ăn quả gì?" Mãn Bảo nói: "Ta thích ăn lê." Đây cũng trái cây hiếm hoi mà bé từng được ăn, ở trên núi có khá nhiều cây lê dại, hơi chua, nhưng Mãn Bảo vẫn thấy rất ngon. Hằng năm huynh đệ nhà họ Chu chỉ cần lên núi là có hái được về cho bé, không cần mất tiền mua. Còn Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang thích nhiều quả hơn, vì thế hai người đếm từng đầu ngón tay, "Ta thích ăn táo, đào, cả quýt nữa.." "Ta cũng thích ăn đào, quýt, ta còn thích cả anh đào." Mãn Bảo ngơ ngác nhìn bọn họ, nửa ngày sau mới nói: "Ta mới chỉ ăn táo và đào.." Đó là lúc bé tới chơi nhà họ Bạch đã được Trịnh thị mời ăn, nhưng không phải là nhà mình, tất nhiên bé không thể ăn thả ga. Nghĩ đến sau này thôn trang của mình sẽ trồng rất nhiều cây ăn quả, muốn ăn bao nhiêu là có thể ăn bấy nhiêu, Mãn Bảo bèn không khỏi kích động, "Các ngươi có thể tìm được hạt giống cây ăn quả không?" Bạch Thiện Bảo nói: "Phải hỏi bà nội." Bạch nhị lang: "Còn có thể hỏi cha ta, cha ta giỏi lắm." Vì thế bọn họ đi hỏi người lớn. Bạch lão gia nghe nói bọn họ định ra tay lớn như vậy, này quả thực là muốn xới hết 40 mẫu núi lên để trồng cây ăn quả đây mà, nhất thời thấy hơi phát sầu, "Các con biết khai hoang một ngọn núi cần bao nhiêu sức người sức của không? Phải chặt hết cây và cỏ dại trước, còn phải chuyển hết đá ra, lúc này mới có thể đào hố trồng cây, có khi phải đợi hai ba năm mới có kết quả, số tiền số sức bỏ ra này, ta có thể mua đủ trái cây cho các con ăn mười năm." Nghịch 120 mẫu ruộng kia còn chưa đủ, thế mà còn định xới cả núi, đây là luẩn quẩn cỡ nào chứ. Nhưng ba đứa trẻ vừa thảo luận trái cây yêu thích hiển nhiên không muốn thỏa hiệp, nói: "Chúng con vẫn muốn trồng cây ăn quả." Mãn Bảo uyển chuyển hơn một chút, chủ yếu là bé biết tiền quý giá cỡ nào, vì thế nói: "Chúng ta có thể trồng một ít ở chân núi trước, ừm, trồng, hai mươi cây đi!" Bạch Thiện Bảo ghét bỏ, "Quá ít." Bạch nhị lang lo lắng, "Chẳng may không sống nổi thì làm sao bây giờ?" "Vậy trồng nhiều hơn một chút," Bạch Thiện Bảo nói: "Trồng 40 cây là được, sẽ trồng mười cây đào, mười cây táo và mười cây quýt." Tất cả đều là quả mình thích ăn. Bạch nhị lang không vui, "Còn có anh đào nữa, cũng phải trồng mười cây." Mãn Bảo gãi đầu, "Có nên trồng cây lê không?" Hình như quả này chẳng cần trồng cũng hái được. Khoa Khoa mở miệng, "Ký chủ, cây ăn quả mọc hoang và cây ăn quả được trồng là khác nhau, phần lớn quả dại đều không ngon bằng quả được gieo trồng, cành cây lê mà trước kia ký chủ ghi lại đã đào tạo được hai đời, nếu ký chủ cảm thấy hứng thú có thể mua trong Bách Khoa Quán. Là người ghi lại, ngươi có thể mua những sản phẩm trong vòng năm đời với giá ưu đãi." Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, thầm hỏi, "Vậy nếu ta ghi lại táo, đào rồi mua chủng loại mới được đào tạo ra, có phải cũng sẽ được ưu đãi không?" "Hai loại trái cây này trong tương lai đều rất phổ biến, sau khi ký chủ ghi lại mà có viện nghiên cứu tiếp nhận đào tạo thì có thể." Chỉ sợ không có ai nghiên cứu, vật mục tiêu ghi lại sẽ bị Bách Khoa Quán vứt cho hậu cần tùy tiện chọn một chỗ trồng trọt, sau đó sẽ đưa cho Mãn Bảo một ít tích phân khuyến khích, ừm, giống như mấy loại cây tương lai không thiếu mà trước đó bé đã từng ghi lại ấy. Mãn Bảo vừa nghe liền hiểu, tuy rằng thấy hơi thất vọng, nhưng bé vẫn nhanh chóng gia nhập cuộc chiến với hai đồng bọn họ, "Chúng ta còn phải trồng một ít lê." Vì thế 40 cây ăn quả không đủ chia, Bạch Thiện Bảo vung tay nhỏ lên định mở rộng quy mô, Bạch lão gia đã vội vàng nói trước khi cậu mở miệng: "Chỉ trồng 40 cây, không được nhiều hơn, định trồng cây gì thì các con tự thương lượng." Ánh mắt ba đứa trẻ va vào nhau, Mãn Bảo nói: "Ta chỉ muốn trồng lê!" Vì thế Bạch Thiện Bảo bèn đi trừng Bạch nhị lang. Bạch nhị lang không sợ cậu, cũng trừng mắt lại, "Ta nhất định phải trồng anh đào." "Hừ, vậy chia đều là được, mỗi người mười ba cây, thích trồng cái gì thì trồng." Mãn Bảo cảm thấy cái này rất công bằng, gật đầu đồng ý trước. Bạch nhị lang ngẫm nghĩ cũng không có ý kiến, chỉ hỏi, "Vậy còn thừa một cây thì sao?" Bạch Thiện Bảo không chút nghĩ ngợi chỉ vào Mãn Bảo nói: "Mãn Bảo nhỏ nhất, còn là con gái, cho nàng chọn!"
Chương 359: Mẹ các huynh đâu? Bấm để xem Bạch nhị lang vừa đi, Bạch Thiện Bảo bèn nói với Mãn Bảo: "Một cây lê có thể kết được rất nhiều quả, ngươi trồng ba cây là được rồi, mười một cây còn lại cho ta trồng các loại cây ăn quả khác đi." Mãn Bảo đang hỏi Khoa Khoa những loại cây ăn quả có thể trồng được ở đây, nghe vậy thì lắc đầu nói: "Không, hình như ở đây còn trồng được cả táo tàu, ta muốn trồng táo tàu." Táo đỏ có công dụng rất lớn, nó đã xuất hiện trong sách y không chỉ một lần, bé cảm thấy quả này còn tốt hơn lê, táo thường nhiều. Bạch Thiện Bảo không ngờ Mãn Bảo lại không đồng ý, hai má phồng lên. Hạt giống cây ăn quả mà Bạch lão gia có thể tìm được cũng không nhiều, thấy ba đứa trẻ ríu rít muốn trồng cái này muốn trồng cái kia, bèn không nhịn được nói: "Được rồi, các con còn phải xem xem ở đây có thể trồng được cây gì, không trồng được cây gì, đừng cái gì cũng muốn trồng như thế." Bạch Thiện Bảo: "Vậy bác họ nói xem ở đây có thể trồng được cây gì ạ?" Bạch lão gia bèn đếm từng đầu ngón tay cho bọn họ, "Mấy loại các con nói như táo, đào, quýt, anh đào có thể, lê, táo tàu cũng trồng được, ngoài ra còn có sơn trà, mận, các con tự chọn đi." Ánh mắt ba đứa trẻ chạm vào nhau, Mãn Bảo nói: "Một cây có thể ra rất nhiều quả, chúng ta có thể trồng được hết." Bạch Thiện Bảo đếm từng chủng loại rồi nói: "Tám loại, vậy mỗi loại năm cây, hẳn là đủ cho chúng ta ăn." Bạch lão gia: . Cho nên các con muốn trồng cây ăn quả không phải là vì kiếm tiền, mà là để thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình sao? Bạch nhị lang do dự một lát rồi đồng ý cách chia đều này, cậu còn lén càu nhàu: "Nói sớm có phải tốt không, ngày hôm qua đỡ mất công tranh luận." Mấu chốt là ngày hôm qua bọn họ cũng không biết Bạch lão gia có thể đưa ra được nhiều cây ăn quả như vậy. Ba đứa trẻ nhìn về phía Bạch lão gia, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, "Mấy loại cây ăn quả này chắc chắn có thể mua được đúng không ạ?" Bạch lão gia không chút cảm xúc đối diện với câu hỏi của bọn họ, "Ta sẽ cố gắng." Chuyện này đối với hắn đương nhiên không phải là khó, số lượng không lớn, mỗi loại cây ăn quả cũng chỉ cần có 5 cây. Vì thế Bạch Thiện Bảo đưa ra phân phó, Bạch trang đầu bắt đầu lên núi tìm nơi thích hợp để trồng cây ăn quả. Ông cũng không biết mấy loại cây ăn quả này trồng như nào, nhưng dựa vào vài chục năm kinh nghiệm trồng trọt của ông, chọn một chỗ tương đối bằng phẳng, đất tương đối màu mỡ, dễ tưới một chút là được. Vì thế ông dạo quanh núi một vòng, cuối cùng lựa chọn mặt phía Đông Bắc, một mảnh đất quá độ từ chân đến sườn núi. Đất chỗ đó khá màu mỡ. Cho nên cây ở đó cũng rất um tùm. Thừa dịp mùa đông, Bạch trang đầu dẫn đứa ở lên chặt hết cây cối trên mảnh đất đã chọn kia, sau khi phơi xong còn có thể xây chuồng gà ở dưới chân núi. Không sai, sau khi Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo trải qua một cuộc tranh luận kịch liệt, cuối cùng hai người cũng đạt thành nhất trí, vẫn dựa theo kế hoạch cũ quyết định nuôi gà ở dưới chân núi. Đương nhiên, vì để cho gà không biến thành gà rừng, bọn họ yêu cầu cắm rào tre xung quanh tạo ra một vòng lớn, còn phải xây một cái chuồng gà nữa. Ngoài ra, còn phải dựng mấy gian nhà tranh cho mấy đứa ở ở, cho nên cần không ít cây. Bây giờ thôn trang nhỏ chỉ có ba đứa ở, là Lưu thị nhận từ chỗ Bạch lão gia, nhưng nhiều chuyện như vậy mà chỉ dựa vào ba đứa ở là chuyện không thể. Cho nên Lưu thị rất hào phóng bỏ ra một phần tiền để mời người làm công ngắn ngày. Mãn Bảo gần quan được ban lộc, bé báo danh cho mấy ca ca của bé trước. Đám Chu tứ lang mới vừa bán hết gừng tươi, gần đây đang nghỉ ngơi ở nhà, nghe tin thì xắn tay áo đi làm công. Chu lão đầu thấy thế, bèn bảo tiểu Tiền thị và Phùng thị cũng đi, nói: "Đừng lấy tiền công, coi như là giúp muội út các con." Đương nhiên là hai nàng không có ý kiến. Ba đứa trẻ muốn nuôi gà, nhưng rốt cuộc phải nuôi như thế nào, chính bọn họ cũng không biết. Mà hiển nhiên ba đứa ở cũng không hiểu lắm, cắm rào tre rất thưa, chắc cũng chỉ ngăn được mấy con gà to, mấy con gà nhỏ khác có khi còn chẳng cần cố chui mà vẫn có thể nghênh ngang ra vào như đi dạo phố. Tiểu Tiền thị bèn cùng Phùng thị cắm lại rào tre một lần nữa, dọn sạch chỗ chân núi hoang, thay đổi vị trí chuồng gà.. Bạch trang đầu thấy vậy, mặt hơi đỏ lên. Lần này nhà họ Bạch mời không ít công nhân, bởi vì bọn Mãn Bảo quyết định dọn sạch cả mảnh chân núi này. Đá sỏi thì thôi, nhưng những bụi cây hay cỏ dại thì đều phải nhổ hết. Cây ở sườn núi phía Đông Bắc cũng phải chặt hết, còn phải nhổ hết cỏ trên đó, xới đất, đây cũng là một công trình không nhỏ. Năm nay không có lao dịch, mọi người sớm đã vào mùa nông nhàn ngủ đông, à, không, là bước vào thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn mùa đông, cho nên tất cả thanh niên trai tráng trong thôn đều không có việc gì làm. Bạch gia mới thả ra tiếng gió muốn thuê người làm công, người trong thôn đã lập tức chen chúc tới nhận việc. Bạch trang đầu chọn mười hai người thanh niên khỏe mạnh, còn có tiểu Tiền thị và Phùng thị hỗ trợ, tốc độ xây dựng thôn trang nhỏ nhanh đến mức có thể thấy được sự thay đổi bằng mắt thường. Ngay cả mấy gian nhà tranh vốn định xây đơn giản, khi bọn Bạch Thiện Bảo tới xem qua cũng đổi thành xây bằng đất đỏ, sáng sủa hơn kế hoạch xây bằng đất cỏ ban đầu không ít. Mãn Bảo tò mò nhìn ba đứa ở, thấy bọn họ đầu tóc bù xù ngồi xổm trên tảng đá tùy tiện gặm một cái màn thầu, không khỏi cầm màn thầu của mình ra ngồi đối diện bọn họ. Ba đứa ở nhìn Mãn Bảo một cái, yên lặng quay lưng về phía bé. Mãn Bảo bèn đứng dậy chạy tới trước mặt bọn họ ngồi xổm tiếp, tiếp tục ngồi đối diện cùng gặm màn thầu với bọn họ. Ba đứa ở: . Một đứa ở bẩn thỉu không thấy rõ mặt nuốt xuống miếng màn thầu cuối cùng, hỏi: "Mãn tiểu thư, ngài có gì phân phó sao ạ?" Mãn Bảo lắc đầu, dừng một chút rồi lại gật đầu. Bé tò mò nhìn ba đứa ở. Ba người bọn họ cũng mặc áo vải xanh mà người hầu nhà họ Bạch thường mặc, chỉ là người bọn họ trông bẩn hơn, còn bị rách vài chỗ, ngay cả mụn vá cũng không có. Tóc bù xù, tay và mặt đều rất bẩn. Đây không phải là lần đầu tiên Mãn Bảo thấy ba người này, nhưng trước kia bé cũng chưa quá lưu ý đến bọn họ, dù sao bé cũng không có nhiều thời gian, đa số thời gian tới đây đều nói chuyện với Bạch trang đầu. Nhưng hôm nay bọn họ được nghỉ tắm gội, từ sáng bé đã ra đây, đi dạo chỗ này chỗ kia, hơn nữa hôm nay có nhiều người như vậy, có sự đối lập, ba người này bỗng rất dễ thấy. Mãn Bảo cảm thấy bọn họ quá lôi thôi. Cho dù là tứ ca lười nhất nhà cũng không bẩn bằng bọn họ. Cho nên bé do dự một lúc rồi vẫn không kìm được hỏi, "Mẹ các huynh không đánh các huynh hả?" Nếu các ca ca của bé dám để người ngợm bẩn thỉu như vậy để đi về nhà, mẹ bé nhất định sẽ bảo cha bé đánh bọn họ. Ba đứa chả hiểu ra sao, nói: "Vì sao mẹ chúng tôi lại muốn đánh chúng tôi?" Mãn Bảo chần chừ rồi nói: "Bởi vì các huynh không gội đầu?" Ba đứa ở lại lấy thêm một cái màn thầu, tiếp tục gặm, không chút để ý nói: "Mẹ bọn ta cách bọn ta xa lắm, không ở đây, không đánh được bọn ta." "Vậy vợ của các huynh đâu? Trông huynh có vẻ còn lớn tuổi hơn tứ ca ta." Ba đứa ở càng thấy buồn cười, "Mãn tiểu thư, nếu chúng tôi có thể cưới được vợ, còn cần làm đứa ở sao?" Mãn Bảo sợ ngây người, hỏi: "Các huynh là người ở, không phải còn kiếm được nhiều tiền hơn người làm công ngắn hạn sao, ngày nào cũng có việc để làm mà." Nhìn các ca ca bé xem, lần nào làm xong việc nhà cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhà Bạch địa chủ, chỉ cần Bạch địa chủ tuyển người là chạy tới ngay, một ngày ít nhất cũng được mười lăm văn, mười ngày là có thể kiếm 150 văn rồi.