Xin chào, bạn được Haninguyen mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1120: Uy hiếp​


Bạch Thiện thấy bóng người kia khá là quen mắt, không khỏi dừng bước chân.

Mãn Bảo cũng quay đầu nhìn lại, cũng thấy quen quen, liền tiến lên hai bước, đợi nhìn rõ người đứng trong bóng râm là ai thì không khỏi nhướng mày, "Trần đại nhân?"

Lúc này Trần Phúc Lâm mới giật mình tỉnh lại, không ngờ mình lại đứng ngẩn người ở hẻm Thường Thanh, thấy ba đệ tử của Trang Tuân đang nhìn mình, ông ta bèn quay người định đi.

Bạch Thiện thấy cuối cùng ông ta cũng chịu buông bỏ vẻ đạo mạo giả tạo, bộc lộ ra bộ dáng thật muốn thể hiện, liền gọi ông ta lại: "Trần đại nhân đã đến rồi, không vào ngồi chơi sao?"

Hắn nói: "Tiên sinh nhà tôi đang ở bên trong."

Trần Phúc Lâm liền đứng trước mặt Trang Tuân.

Trang Tuân đang ôm một quyển sách, nhàn nhã đọc sách dưới ánh nắng chiều, vừa ngẩng đầu lên, thấy Trần Phúc Lâm được ba đệ tử của mình dẫn vào, bản thân ông cũng phải ngây cả người.

Có điều đệ tử cũng gây kinh hãi cho ông không ít lần rồi, kinh hãi riết rồi cũng quen, ông nhanh chóng thu liễm thần sắc, đứng dậy từ trên ghế dựa, tiện tay đặt quyển sách trong tay lên chiếc bàn không xa, cười nói với Trần Phúc Lâm: "Sao Trần đại nhân lại đến đây? Mời ngồi."

Nói xong nhìn về phía ba đệ tử.

Mãn Bảo nhìn Bạch Thiện, Bạch Thiện không thèm nhìn Bạch nhị lang, trực tiếp nhìn người hầu bên cạnh, phân phó: "Mang một cái ghế cho Trần đại nhân."

Người hầu ngẩn người một chút rồi đáp lời rời đi.

Bởi vì trên cơ bản hậu viện này là phạm vi hoạt động của chủ nhân, nên bọn họ rất ít khi ở lại đây, ra vào cũng chỉ để đưa trà bánh mà thôi.

Cho dù có khách đến, cũng đa phần là chủ nhân tự mình tiếp đãi, sai bọn họ khiêng ghế như vậy, Trần Phúc Lâm là người duy nhất.

Xem ra chủ nhân không mấy chào đón vị khách này, trước kia các thiếu gia khác và bạn bè của Trang tiên sinh đến, đều là thiếu gia tiểu thư tự mình bưng ghế rót trà.

Trang tiên sinh liếc nhìn bọn họ, cũng không để bọn họ ở lại gần, khoát tay nói: "Các con đi rửa tay làm bài tập đi."

Ba người đồng thanh đáp vâng, hành lễ rồi lui xuống.

Nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện vừa về phòng bỏ đồ xuống đã lẻn ra ngoài, chui vào phòng của Bạch nhị lang, ba người cùng nhau lén mở cửa sổ phòng hắn, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Hết cách, phòng của hắn gần chỗ tiên sinh đang ngồi nhất.

Ba cái đầu chụm lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài, liền thấy Trần Phúc Lâm đã ngồi đối diện với Trang tiên sinh, người hầu bưng trà lên cho hai người rồi lui sang một bên chứ không đi.

Mãn Bảo không khỏi nhỏ giọng khen hắn, "Bạch Thiện, A Viên lanh lợi đấy, lát nữa thưởng tiền cho hắn."

Bạch Thiện cũng gật đầu.

Trang tiên sinh mỉm cười mời Trần Phúc Lâm uống trà, Trần Phúc Lâm vốn luôn thích nở nụ cười lại không cười, ông ta ngẩng đầu nhìn kỹ Trang tiên sinh một hồi lâu, cầm chén trà lên khẽ gạt nắp chén, "Tuân Mỹ đã quyết ý đối địch với ta rồi sao?"

Trang tiên sinh khẽ lắc đầu, nói: "Nói ra thì chúng ta cũng có gần ba mươi năm giao tình rồi, ta hiểu ông, ông cũng nên hiểu con người ta."

Ông nói: "Ta cũng đã từng này tuổi rồi, xuất sĩ không thể xuất sĩ, danh tiếng thì, xấu nữa cũng không xấu bằng năm xưa rời kinh, cho nên ta cũng đã nhìn thoáng rồi. Lần này vào kinh không phải vì muốn xuất sĩ, cũng không phải muốn đòi lại công đạo, chỉ là muốn dẫn ba đệ tử ra ngoài học hành, trải nghiệm việc đời mà thôi."

Trần Phúc Lâm có tin không?

Đương nhiên là không tin rồi, ông ta đặt chén trà trong tay xuống, liếc nhìn Trang tiên sinh rồi cười, gật đầu nói: "Tuân Mỹ nói không sai, chúng ta đều đã từng này tuổi rồi, còn cầu gì nữa chứ? Ân oán những năm trước kia sớm đã nói không rõ, rốt cuộc là ta có lỗi với ông, hay là ông có lỗi với ta, đều không còn chứng cứ, cũng nói không rõ ngọn ngành, chi bằng hồ đồ mà qua."

Trang tiên sinh nói hiểu hắn, đương nhiên không phải giả, vừa nghe câu này liền biết ông ta vẫn chứng nào tật nấy, ông không khỏi bật cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng dứt khoát cười ha hả.

Trần Phúc Lâm trừng mắt nhìn ông.

Trang tiên sinh cười đủ rồi, lúc này mới dùng đôi mắt long lanh ánh lệ nhìn ông ta, nụ cười trên mặt ông chậm rãi thu lại, tuy vẫn ngồi trên ghế, lại có vẻ gì đó của sự coi thường, từ trên cao nhìn xuống Trần Phúc Lâm: "Trần Phúc Lâm, ông thật sự cho rằng ta không có bằng chứng xác thực, thì không thể lật lại vụ án năm xưa sao?"

Trần Phúc Lâm cau mày nói: "Tuân Mỹ, ta đã nói rồi, chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, nhưng ông vẫn luôn không chịu nghe ta giải thích.."

"Có lẽ ông không biết, ta có thư từ do Diêu Qua để lại."

Trong lòng Trần Phúc Lâm giật thót, có điều sắc mặt vẫn không có gì khác thường, chỉ cau mày hỏi: "Thư từ gì?"

Trang tiên sinh liền thở dài một tiếng, nhìn ông ta: "Ta không chỉ có thư từ do Diêu Qua để lại, còn có bút tích của Hoàng tiên sinh, ông muốn xem không?"

Sắc mặt Trần Phúc Lâm hơi tái nhợt.

"Ta đã nói rồi, ta không muốn truy cứu chuyện năm xưa, tự nhiên không phải bởi vì ta rộng lượng tha thứ cho ông, mà là vì cảm thấy không đáng." Trang tiên sinh nói: "Đánh chuột, khó tránh khỏi làm vỡ đồ, hiện tại ta có ba đệ tử cần dẫn dắt, cho dù chuyện năm xưa có thể làm sáng tỏ, nhưng luôn có những người nghe một chiều tin một nửa, ít nhiều cũng sẽ bất lợi cho bọn chúng."

Trang tiên sinh nói: "Chuyện cũ hơn hai mươi năm trước rồi, người cũ năm xưa, chết thì chết, tan thì tan, người biết được chuyện này cũng chẳng còn mấy ai, cho nên làm sáng tỏ hay không đối với ta cũng không có thay đổi gì lớn, cùng lắm chỉ để thấy ông sa cơ thất thế, hả hê một chút mà thôi."

Sắc mặt Trần Phúc Lâm tái mét, há miệng muốn nói gì đó, Trang tiên sinh lại giơ tay ngăn lời ông ta: "Ông không cần biện giải, ta cũng biết ngoài miệng ông sẽ không thừa nhận, nhưng trong lòng ông và ta đều hiểu ý ta nói."

"Nếu ta không vướng bận gì, một thân một mình, ta quả thật có thể làm như vậy," Trang tiên sinh bật cười nói: "Nhưng trước kia ta có con cháu, hiện tại ta có đệ tử, ta ném chuột sợ vỡ bình, ta hèn nhát vô năng, cho nên bằng lòng gánh cọc án oan này. Nhưng Trần Phúc Lâm, điều này không đại biểu ta sẽ bằng lòng để ông đổi trắng thay đen."

"Chuyện bên ngoài ta không biết, ta cũng không quản, nếu ông không còn hại ta, tự nhiên ta cũng sẽ không đem những thứ kia ra, nhưng nếu ông hại ta, thương tổn đến con cháu của ta, đệ tử của ta," Trang tiên sinh cười nói: "Xưa đâu bằng này, cho dù có phải nhờ đến nhân mạch hiện tại của ba đệ tử ta, ta cũng phải giải quyết chuyện này một lần cho xong."

Trần Phúc Lâm run rẩy hỏi: "Ông không sợ tổn hại danh tiếng của đệ tử ông sao?"

Trang tiên sinh cười nói: "Trước kia có sợ, nhưng chẳng phải bây giờ đại đệ tử của ta đã vào cung rồi sao? Ông biết nó đang khám bệnh cho ai không?"

Trần Phúc Lâm ngẩng đầu, "Thái tử?"

Trang tiên sinh khẽ lắc đầu, cười nói: "Trước kia, ông là người ở vị trí cao, có thể vượt qua ta, vượt qua Hoàng tiên sinh, lặng lẽ đổi suất nhập học của ta. Nên hẳn là ông biết, có những việc đối với người bình thường mà nói rất khó rất khó, nhưng đối với người ở vị trí cao mà nói, cũng chỉ là một câu nói mà thôi."

"Hiện giờ, ta vẫn là một thư sinh áo vải giầy rơm như trước, nhưng một công tử nhà giàu như ông cũng đã để chân trần. Nếu ông không muốn thương tổn lòng bàn chân, thì tốt nhất ông đừng chủ động gây chuyện, nếu không, ta cũng sẽ rải đủ thứ dưới đất đấy."

Trần Phúc Lâm trầm giọng hỏi: "Ông đang uy hiếp ta?"

Trang tiên sinh cười nói: "Cứ xem là vậy đi, Trần đại nhân cảm thấy lời uy hiếp này thế nào?"
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1121: Bưng trà tiễn khách​


Trần Phúc Lâm im lặng, lời uy hiếp này rất hiệu quả.

Trang Tuân quan tâm đến danh tiếng của Bạch Thiện và những người khác, còn Trần Phúc Lâm càng coi trọng danh tiếng của mình hơn. Chuyện này lan truyền ra ngoài, dù thật hay giả cũng sẽ gây ảnh hưởng lớn đến ông ta. Nếu Trang Tuân thực sự có hai thứ mà ông đã nói, thì đó sẽ là một đòn chí mạng đối với ông ta.

Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến ông ta tuyệt đối không dung thứ cho Trang Tuân ở lại kinh thành.

Nhưng bây giờ, Trang Tuân không còn là người mà ông ta có thể tùy ý xua đuổi nữa.

Trần Phúc Lâm hít một hơi thật sâu, đứng dậy định rời đi.

"Đợi một chút," Trang tiên sinh ngước mắt nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên: "Ta và Trần huynh đều quên mất một chuyện, cháu trai của ông còn nhỏ hơn Đại Lang nhà ta vài tuổi, giờ cũng đã ra làm quan rồi chứ?"

Trần Phúc Lâm nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng quay người lại, trừng mắt nhìn Trang tiên sinh, "Ông muốn làm gì?"

Trang tiên sinh nâng chén trà trong tay lên, khẽ ra hiệu với ông ta.

Mặt Trần Phúc Lâm lập tức đỏ bừng, tiễn khách bằng trà!

Năm đó Trang Tuân đến tìm ông ta, hỏi ông ta rốt cuộc muốn gì, ông ta đã nâng chén với ông, nói rằng trong hai năm vào kinh thành, ông đã coi kinh thành là nhà.

Tiễn khách bằng trà, tuy ông ta không nói rõ, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, ông ta muốn Trang Tuân rời khỏi kinh thành, và bây giờ chén trà này, Trang Tuân trả lại cho ông ta.

Trần Phúc Lâm mặt trắng bệch rời khỏi hẻm Thường Thanh.

Trang tiên sinh mặt không cảm xúc đặt chén trà xuống, dường như tâm trạng không tốt, ông hơi mạnh tay đẩy chén trà về phía bàn rồi đứng dậy.

Vừa quay đầu lại liền tinh mắt nhìn thấy ba cái đầu nhỏ vội vã rụt lại phía sau, cửa sổ phòng Bạch nhị lang rung động một hồi lâu mới dừng lại.

Trang tiên sinh hừ một tiếng, chắp tay sau lưng trở về phòng.

Cánh cửa phòng Bạch nhị lang được nhẹ nhàng kéo ra, đầu nhỏ của Mãn Bảo thò ra nhìn thử, thấy trong sân không có ai, mới đứng thẳng người thở phào một hơi, vẫy tay về phía sau, "Đi thôi, chúng ta đến phòng bếp xem có gì ngon không."

Ba người liền xếp hàng lẻn ra ngoài, chạy như một làn khói về phía phòng bếp phía sau.

Đợi chạy ra thật xa, tự thấy tiên sinh sẽ không bắt họ nữa, họ mới dừng bước lại, Mãn Bảo cảm khái: "Tiên sinh không hổ là tiên sinh, các ngươi nói Trần Phúc Lâm có sợ lời uy hiếp của tiên sinh không?"

Bạch Thiện: "Sợ chứ, chắc chắn ông ta sẽ không dám truyền chuyện năm đó ra ngoài nữa, nhưng lúc cuối tiên sinh bưng trà là có ý gì? Sao sắc mặt của ông ta lại khó coi như vậy?"

Bạch nhị lang: "Tiễn khách bằng trà chứ sao, cảm thấy bị mất mặt nên không vui."

Mãn Bảo cảm thấy không đúng, "Làm gì, vốn dĩ ông ta đã muốn đi rồi, tiên sinh có bưng trà hay không cũng vậy thôi mà?"

Hai người đồng thời nhớ tới con trai của Trần Phúc Lâm mà tiên sinh nhắc tới, tuy rằng vẫn không hiểu động tác bưng trà đó có ý gì, nhưng cảm thấy chắc chắn là có liên quan đến con trai của Trần Phúc Lâm.

Nhưng đương nhiên, nhận thấy tâm trạng của tiên sinh không tốt, ba người không dám hỏi Trang tiên sinh.

Họ giả vờ đi một vòng quanh phòng bếp, thấy dì Dung và hai người phụ bếp đã làm gần xong bữa cơm của họ rồi, liền dứt khoát giúp một tay, mỗi người bưng một đĩa thức ăn về.

Trang tiên sinh cũng đã chỉnh lý lại tâm trạng, rửa tay đi ra dùng bữa tối cùng bọn họ.

Trang tiên sinh sắc mặt thản nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa ăn cơm, ba đệ tử phía dưới ngươi liếc ta, ta liếc ngươi, chẳng biết thu liễm chút nào.

Ông không nhịn được, khẽ ho một tiếng, đặt bát đũa xuống nhìn họ.

Bạch nhị lang liền đá Mãn Bảo một cái, Bạch Thiện cũng dùng giày chạm vào chân nàng, Mãn Bảo bị kẹp ở giữa, chỉ có thể ngẩng đầu lên hỏi, "Tiên sinh, bưng trà là có ý gì ạ?"

Trang tiên sinh cụp mắt nhìn họ rồi nói: "Không có ý gì đặc biệt, chỉ là tiễn khách thôi."

Mãn Bảo khó hiểu, "Tiễn ra khỏi nhà chúng ta ạ?"

Trang tiên sinh hơi nhếch khóe miệng lên, cười nói: "Đương nhiên không phải, là tiễn ra khỏi kinh thành."

Ba đệ tử kinh ngạc há to miệng, sau đó không khỏi đồng loạt giơ ngón tay cái lên với tiên sinh, "Tiên sinh, người thật lợi hại!"

Bạch nhị lang cảm khái: "Kinh thành đã thành nhà của chúng ta rồi sao?"

Bàn tay Mãn Bảo thu về tiện thể cho cốc vào đầu hắn một cái, Bạch Thiện cũng không khách khí lườm hắn, "Sao lời này nghe cứ như đang châm chọc chúng ta vậy?"

Trang tiên sinh cười ha hả: "Nếu là châm chọc thì cũng không châm chọc sai, chúng ta nào có mặt mũi lớn như vậy, coi cả kinh thành là nhà của mình chứ?"

Ông dừng lại một chút rồi nói: "Chẳng qua là, năm đó ông ta đã đuổi ta ra khỏi kinh thành như vậy, bây giờ chẳng qua là trả lại cho ông ta mà thôi."

Nụ cười trên mặt bọn Bạch Thiện dần nhạt đi, Bạch Thiện hỏi: "Tiên sinh, người còn thấy tức giận về chuyện năm đó không?"

Trang tiên sinh suy nghĩ rồi lắc đầu, cười nói: "Đã hơn hai mươi năm rồi, nếu giận hơn hai mươi năm, thì vi sư đã sớm tức chết rồi. Thật ra đôi khi nghĩ lại, năm đó không ra làm quan cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu ta ra làm quan rồi, thì nhất định đời này sẽ không thu được ba người đệ tử như các con."

"Đặc biệt là Mãn Bảo," ông nhìn nàng, khẽ cười nói: "Trên đời thiếu một Trang Tuân ta, vẫn có thể có hàng trăm hàng ngàn Vương Tuân, Trương Tuân khác, nhưng trên đời nếu thiếu một Chu Mãn biết chữ, thì thật sự sẽ không còn Chu Mãn nào nữa."

Không có ông, Bạch Thiện vẫn có thể bái người khác làm thầy, hắn thông minh, vẫn có thể học hành thi vào trường, thi quan; Bạch nhị lang cũng vậy, không có ông, hắn vẫn có thể theo người khác học, cho dù cuối cùng không thi cử làm quan, thì làm một phú ông ở quê cũng không tệ.

Nhưng Mãn Bảo thì khác.

Nếu không có ông, e rằng nàng sẽ không biết chữ, không biết số, cũng không đọc sách học y, với sự thông minh và tài hoa mà Mãn Bảo bộc lộ ra hiện tại, vậy thì quá đáng tiếc, quá đáng tiếc.

Trang tiên sinh liếc nhìn cái đầu của Mãn Bảo, nghĩ thầm, cái đầu tốt như vậy không dùng thì quá đáng tiếc.

Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, hắn cũng nói với hoàng hậu như vậy, "Trẫm thấy đầu của Chu Mãn thật sự rất tốt, Tiêu viện chính nói, đứa trẻ đó ở cùng họ, giống như trâu trộm uống nước vậy, không ngừng học trộm từ họ, nếu không phải nàng luôn đưa ra một số phương thuốc hiếm có, đối với các chứng bệnh lại có thể suy một ra ba, thì các thái y trong Thái y viện đều muốn cấm nàng vào Thái y viện."

Hoàng hậu cười nói: "Vậy đó là lỗi của họ rồi. Mãn Bảo đã nói với ta rồi, nàng nói nàng không ngại nói y thuật của mình cho tất cả mọi người, nhưng người đời này đều luôn giấu diếm tài nghệ, cũng vì vậy nên nàng mới không chủ động dạy người ta, mà muốn dùng nó để đổi lấy nhiều kiến thức mà nàng hứng thú nhưng không có."

Hoàng đế nói: "Nàng đúng là tinh ranh, nhưng trẫm nghe nói sư đệ của nàng còn thông minh hơn cả nàng."

Hoàng hậu cười nói: "Chẳng phải bệ hạ đã gặp họ rồi sao, còn nghe ai nói nữa?"

Hoàng đế mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đáp: "Lúc đó chỉ thấy Chu Mãn thông minh, không để ý đến con trai của Bạch Khải cho lắm, thằng nhóc kia thẹn thùng hơn nàng, không hoạt bát quảng giao bằng nàng. Có điều gần đây nghe người dưới truyền tin đến, hắn cũng thông minh không kém Chu Mãn."

Hắn cười nói: "Hai đứa trẻ thông minh như vậy mà không cần thì đáng tiếc."

"Cho nên bệ hạ muốn?"

"Ngày kia chính là thiên thu của thái hậu, ý của trẫm là, để cho sư tỷ đệ bọn họ vào cung chúc thọ thái hậu, nàng thấy thế nào?"

Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hoàng đế.

Hoàng đế nhìn hoàng hậu cười lấy lòng.

Hoàng hậu liền bật cười, gật đầu nói: "Được rồi, thiếp thân đã hiểu."

Hoàng đế nắm lấy tay nàng, vui vẻ nói: "Vẫn là khanh khanh hiểu ta."

Hoàng hậu bực mình đẩy hắn ra, lúc quay người lại cười nói: "Chàng cũng chỉ biết bắt nạt ta."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back